Anh hùng Ngô Văn Lủi giữa đời thường - Ảnh: L.Q.H
Xóm Hoài Hữu, xã Thái Sơn (Thái Thụy, Thái Bình) là quê đại tá anh hùng đặc công Ngô Văn Lủi. Gia đình anh trước đây rất nghèo. Nhà có ba anh em trai thì cả ba cùng đi bộ đội. Năm 1968, anh nhập ngũ chiến sỹ của Trung đoàn 51.
Sau hai tháng huấn luyện, với sức vóc tráng kiện của chàng trai vùng biển, Ngô Văn Lủi được chọn vào đơn vị đặc công. Một năm luyện tập, Ngô Văn Lủi luôn là học viên xuất sắc trong tất cả các môn.
Anh Lủi từng được anh em đặc công Đoàn 367 tặng danh hiệu “người chui rào, đi bộ nhanh nhất trung đoàn”. Một đêm đi bộ 50 cây số là “chuyện nhỏ” với  anh Ngô Văn Lủi.
Chuyện chiến đấu của Ngô Văn Lủi như là một huyền thoại. Trong vòng 5 năm trên chiến trường giúp  nước bạn Campuchia, anh đã chiến đấu nhiều trận, trong đó những trận mà anh nhớ nhất là đánh sân bay Pôchentông, Đài phát thanh, Trung tâm viễn thông, Nhà máy cao su, Kho bom đạn Môngđuôn...
Đại tá, Anh hùng Ngô Văn Lủi
3 người tiêu diệt 16 máy bay
Sân bay Pôchentông được bố trí rất cẩn mật, có 5 hàng rào trong đó 3 hàng rào chính. Đây là một sân bay tập trung tới 90% lực lượng của không quân Ngụy Lon-lon. Đánh thắng được trận này sẽ giúp cho chiến trường chính ở miền Nam đỡ đổ nhiều xương máu.
Anh Ngô Văn Lủi được phân công đánh nhà giặc lái. Tổ của chiến sỹ Lủi có 3 người gồm:  Ngô Văn Lủi mang bộc phá lệnh và 25 quả thủ pháo loại 1kg, Nguyễn Văn Thảo (quê Hà Bắc) mang B40, Nguyễn Văn Hải (quê Hải Dương) mang súng tiểu liên AK.
Theo kế hoạch, quả bộc phá lệnh nặng 7 kg do anh Lủi mang mở màn cho toàn trận đánh. Ba người vào được bên trong sân bay. Những tốp lính nguỵ cùng chó béc-giê liên tục tuần tiễu. Mùa đông nằm trên nền xi măng mà các chiến sỹ mồ hôi vã như tắm. Chờ cho tốp lính tuần tra đi qua, ba chiến sỹ nhanh như cắt vượt đường băng.
Khi lội qua hồ sen, họ bị vướng hàng rào mắt cáo. Anh Lủi cùng hai đồng đội trèo qua hàng rào. Đang nấp vào bánh chiếc máy bay vận tải CH47, bỗng nhiên có hai tên lính vừa đi vừa nói chuyện, tay lăm lăm súng tiến lại phía các anh.
Đúng lúc đó, thời gian nổ pháo lệnh đã tới. Anh Hải nổ súng tiêu diệt lính gác. Anh Lủi lao lên ôm bộc phá chạy thẳng vào khu nhà giặc lái cách đó khoảng 70m ném vào rồi chạy ra. Dây cháy chậm chỉ có 9 cm. Anh Lủi chạy được khoảng 30m thì khối thuốc 7 kg phát nổ. Sức ép của vụ nổ đập mạnh anh xuống đường.
Tỉnh dậy anh thấy máu ở ngực, từ 2 mang tai chảy ra. Anh tự băng vết thương, nhỏm dậy ném tiếp 4 trái thủ pháo vào khu nhà giặc lái. Tuy không được phân công nhiệm vụ chính là đánh máy bay nhưng thấy mũi của bạn chưa hoàn thành, anh Lủi liền cùng anh Hải quay ra diệt máy bay.
Anh giật nụ xòe, đặt thủ pháo vào gầm máy bay rồi chạy sang nấp vào sau chiếc máy bay khác. Cứ thế, anh Lủi và anh Hải đánh được 16 chiếc, trong đó anh đánh được 11 chiếc. Đánh hết máy bay, anh lại đánh tiếp trung tâm sửa chữa máy bay của địch.
Anh cứ nhằm chỗ nào có nhiều dây điện thì nhét bộc phá vào. Trận ấy, 76 chiến sỹ đặc công của Tiểu đoàn 7 và Tiểu đoàn 25 thuộc Đoàn 367 đặc công miền Đông Nam Bộ, trong đó có tổ đặc công do anh Lủi dẫn đầu, đã tiêu diệt 115 máy bay, 9 kho bom đạn, hơn 350 giặc lái và nhân viên kỹ thuật, làm hỏng, tê liệt toàn bộ sân bay.
Theo đánh giá, một bộ phận nhỏ của đặc công quân giải phóng đã tiêu diệt tới 90% quân chủng không quân của Ngụy Lon-lon.
Ba trận đánh kho bom đạn Môngđuôn
Những trận đánh kho bom đạn Môngđuôn năm 1972 - 1973 cũng là những kỷ niệm không thể nào quên đối với người đại tá đặc công này. Tuy nhỏ hơn, mỗi chiều khoảng 1km nhưng tính chất của kho bom đạn giống như tổng kho Long Bình của Mỹ ngụy Sài Gòn.
Đại tá Lủi kể, anh đã 2 lần vào trinh sát, 3 lần vào đánh kho bom này. Đến tận bây giờ anh vẫn thuộc đường như trong lòng bàn tay. Kho đạn này được bọn địch canh gác rất nghiêm ngặt, 5 hàng rào thép gai, 50 m có một lô cốt và có 5 tên lính gác.
Lần thứ nhất, anh vào trinh sát. Nằm nép mình vào gốc cây thốt nốt kiến bám đầy trên má. Lính nguỵ ném pháo sáng hơn cả đốt đèn măng xông. Cứ 10m một tên lính, súng lăm lăm trên tay không thể nào vượt qua.
Chờ mãi, đúng lúc bọn bốt bên trái có đồ nhậu, bọn lính bốt bên phải kéo sang. Chỉ cần chục giây thôi anh đã vụt qua được vòng gác dày đặc lính. Vừa nép mình vào chân vách một căn nhà, chiến sỹ Lủi chạm ngay vào chân một tên lính, hình như hắn đang ngủ. Anh Lủi đột nhập vào kho bom, mỗi quả bom được đặt trong một hòm gỗ lớn. Cả kho mênh mông toàn hòm gỗ.
Sau 2 tiếng ở trong kho bom điều tra xem xét kỹ lưỡng, anh mới trở ra. Vào đã khó, ra còn khó hơn. Anh nghĩ: “Khi ném pháo sáng mắt bọn lính hướng lên trời quan sát và khi pháo sáng tắt, mắt chúng sẽ bị lóa”.
Chính mấy giây ngắn ngủi đó, anh vụt qua không một tiếng động nhỏ. Sau đó phương án đánh địch được xây dựng. Khi trăng lên, một chiến sỹ bị ho phải nằm lại, ba chiến sỹ khác không vào được, còn lại có anh và chiến sỹ tên Ý, mỗi người mang 2 quả bộc phá 5 kg.
Bốn quả bộc phá được đặt giữa hai tầng những quả bom ở bốn vị trí trong bốn kho và hẹn giờ.
Khi rút ra, anh cùng anh Ý bị địch phát hiện, song hai khẩu B40 của ta đã ém sẵn ở hàng rào kịp thời bắn về phía địch, buộc chúng phải rút vào đồn và nhầm tưởng là bị tấn công từ bên ngoài. Hai chiến sỹ rút được khoảng 3km thì bốn quả bộc phá nổ.
Mặt đất như lay nghiêng đi, sức ép làm lồng ngực các anh như bung ra, không thở được nữa. Cả kho bom và một dây chuyền bom nổ ròng rã suốt một ngày đêm. Trận đó, các chiến sỹ đặc công đã cho nổ tung 500.000 tấn bom khiến hơn 1.000 lính địch thiệt mạng.
Sau khi kho bom Môngđuôn bị tấn công đánh phá tan tành, bọn địch lại san ủi, xây dựng lại. Không thể để mấy trăm nghìn tấn bom này dội xuống đầu người dân vô tội, đơn vị anh được lệnh đánh kho bom lần thứ hai. Anh Lủi lại được giao nhiệm vụ cùng đồng đội phá hủy kho bom.
Đầu tuần trăng, anh vào trinh sát và bị một tên lính gác phát hiện đuổi bắt. Anh chạy ngoằn ngoèo trong kho để tìm cách thoát. Thấy một dãy nhà như kiểu khu gia đình, anh liền vờ chạy vào trong nhà nhưng lại vòng ra phía sau, vượt qua hào nước, thoát ra.
Rất tiếc lần này, công binh đặt hẹn giờ thuốc nổ quá lâu, lên đến 7 tiếng đồng hồ nên bộc phá bị địch phát hiện. Trận đánh thất hại, cả mặt trận tiếc. Cũng từ đó, anh Lủ càng quyết tâm phải đánh bằng được kho bom này. Ngày cuối tuần trăng đó, anh Lủi cùng chiến sỹ Nhâm trong nhóm cảm tử được phân công vào đánh.
Vào hàng rào đầu tiên, anh bảo anh Nhâm ở ngoài và dặn: “Nếu tôi chết, nhớ ngày này là ngày giỗ”. Nói xong anh ôm bộc phá một mình bò vào. Vì đã ra vào căn cứ này nhiều lần nên anh vào khá thuận lợi.
Kho bom xếp theo hình chữ F, anh đặt khối thuốc nổ ở điểm ngã ba chữ F kho chất nổ C4. Lần này kho bom nổ ròng rã 13 tiếng đồng hồ, phá hủy 250.000 tấn bom đạn, khiến 350 tên địch thiệt mạng.
Có lẽ trong lịch sử chiến đấu của quân đội ta ít có trường hợp nào một người nhiều lần vào ra và hai lần trực tiếp đánh thắng giòn giã một kho bom đạn lớn của địch như anh hùng đặc công Ngô Văn Lủi.
Sau trận đánh, anh được điều về chiến trường miền Nam. Khi đài phát thanh đọc danh sách tuyên dương anh hùng trong đó có Lủi là lúc anh cùng đồng đội đang đào củ mài ở rừng vì hết gạo. Đó là ngày 21/12/1973. Hết chiến tranh, anh được cử đi học Trường sỹ quan lục quân, Học viện Quân sự.
Anh hùng giữa đời thường
Trong phòng khách gia đình giản dị không có tranh ảnh gì ngoài những hàng huân chương của anh kín trên một mảng tường lớn: 10 bằng khen, 6 huân chương liên hạng, 6 huân chương chiến công, 1 huân chương quân công, 1 huân chương quân kỳ quyết thắng... cùng danh hiệu “Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân”.
Những kỷ niệm chiến đấu được anh nâng niu gìn giữ. Đối với anh, chúng quý hơn bất cứ thứ vật chất nào trên cuộc đời này. 
Về hưu, anh được giao đảm đương nhiều việc: Trưởng ban liên lạc bộ đội đặc công tỉnh Thái Bình, Chi ủy viên xóm 5... Ngoài những buổi họp hành, anh say nghề câu cá.
Hôm thì đi xe máy, hôm thì đi xe đạp, hôm thì đi bộ, anh tới sông Trà Lý, sông Kiên Giang, những hồ lớn ngồi câu. Có ngày xách về vài ba cân cá, cũng có hôm về tay trắng.
“Nghề đi câu mà, cái chính là được thư giãn, được sống giữa mát lành của thiên nhiên quê hương, đất nước yên bình sau những ngày chiến đấu vào sinh ra tử” - chiến sỹ đặc công Lủi huyền thoại ngày nào cười hiền từ.