Cảnh giác trò lừa đảo 'Tri ân khách hàng Facebook'
22:19 13/03/2015
Xuất hiện khoảng 2 tuần nay trên mạng xã hội, tin nhắn của nickname
"Facebook Thông Báo" có dấu hiệu lừa đảo thông qua hình thức trúng
thưởng.
Sử dụng điện thoại có cài ứng dụng Facebook, chị Y. nhận được tin
nhắn thông báo trúng thưởng giải nhất trong tuần lễ "Tri ân khách hàng
Facebook" với tổng giá trị giải thưởng khá lớn, gồm 1 xe máy Piaggio và
tiền mặt lên đến gần 150 triệu đồng.
Tin nhắn trúng thưởng hướng người nhận truy cập vào một trang web để hoàn tất hồ sơ nhận giải.
Bán tín bán nghi, chị Y. gửi thông tin đến báo, nhờ báo xác
minh thực hư về giải thưởng quá lớn, có giá trị bằng gần 2 năm lương.
Theo đó, nội dung tin nhắn không nêu lý do vì sao người dùng này
trúng thưởng. Tin chỉ nêu nhà đồng tài trợ là thương hiệu lớn như tập
đoàn Facebook, Piaggio. Tin nhắn cũng để lại thông tin đầu mối liên hệ
làm thủ tục nhận thưởng là anh Minh, số điện thoại 0986.219.xxx.
Giải thưởng được "tô vẽ" trên web, đính kèm logo của những thương hiệu lớn.
Liên lạc với anh Minh theo số điện thoại đã cho, phóng viên
được hướng dẫn truy cập vào trang http://mangfacebookvn.com, đăng ký
thông tin cá nhân để lĩnh thưởng. Tại trang web này, vô số hình ảnh xe
máy, những cọc tiền mặt và các đồ gia dụng đắt tiền khác đập vào mắt
người xem.
Kèm theo đó là những câu khẳng định như “Bộ Thông tin - truyền thông
cam kết đảm bảo 100% khi làm thủ tục hồ sơ tại
http://mangfacebookvn.com”. Thậm chí chủ trang web còn trưng cả hình ảnh
chứng nhận hạ tầng thanh toán trực tuyến an toàn, phía dưới có cả hình
quốc huy và logo Bộ TT&TT....
Những hình ảnh này được cho là cắt ghép, ngụy tạo nhằm đánh lừa người dùng mạng xã hội.
Đơn vị vận hành website này mang tên: “Công ty cổ phần kỹ
thuật số truyền thông Tương Tác (InterMedia)”, địa chỉ tại số 6 Trần Cao
Vân, Q.Thanh Khê (Đà Nẵng). Đường dây nóng của công ty này cũng chính
là số điện thoại "đầu mối liên hệ nhận thưởng" trong tin nhắn gửi đến
người dùng Facbook nửa tháng qua.
Trao đổi với phóng viên, đại diện truyền thông của Công ty Piaggio
Việt Nam cho biết, hãng hoàn toàn không có chương trình tài trợ nào như
vậy. Công ty cũng khằng đỉnh, không cùng đối tác nào của Piaggio thực
hiện chương trình này. Đại diện truyền thông của Facebook tại Việt Nam
cũng đưa ra câu trả lời tương tự.
Với chiêu thức này, hồi đầu tháng 2 đã có người dùng mạng xã hội bị lừa.
Cụ thể, sau khi nhận tin trúng thưởng, vào trang web và khai báo thông
tin cá nhân, sẽ có người gọi lại hướng dẫn phải làm 2-3 bộ hồ sơ gửi đến
các nhà tài trợ, phần thưởng được gửi thẳng đến địa chỉ đã đăng ký.
Sau đó, liên tục có người gọi điện giục giã, nếu muốn nhận thưởng phải
nạp bằng thẻ cào của các nhà mạng Viettel, VinaPhone, MobiFone vào số
điện thoại của chúng số tiền từ 700 nghìn đến 1 triệu đồng.
Đỉnh điểm của sự việc thường là lúc nhóm lừa đảo yêu cầu phải nạp thêm
số tiền từ 3-5 triệu đồng. Đây là phí vận chuyển xe đến địa chỉ nhà
riêng mà người trúng thưởng đã đăng ký. Nếu quá ham giải thưởng, nạn
nhân sẽ "cắn câu" ở thời điểm này và dốc túi đi mua cả triệu tiền thẻ về
nạp cho bọn xấu.
Con số người bị hại được xác định lên tới trên
80.000 người, với số tiền bị chiếm đoạt ước tính vài chục triệu USD.
Liên quan đến vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản xảy ra tại Công ty TNHH
Diamond Holiday Đông Nam Á (DHT Đông Nam Á) mà Phòng PC46 Công an Hà
Nội phối hợp Công an quận Long Biên vừa khám phá, Cơ quan CSĐT đã ra
quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can, tạm giam 4 tháng đối
với Lâm Phúc Hùng (SN 1959), Tổng Giám đốc DHT Đông Nam Á, về tội lừa
đảo chiếm đoạt tài sản. 80.000 người mắc bẫy
Cơ quan điều tra cũng đã thực hiện lệnh khám xét khẩn cấp nơi ở 2 đối
tượng có vai trò chân rết, thu tiền cho Hùng là Nguyễn Thị Bắc, Trưởng
hệ thống DHT Phương Bắc và Phạm Thị Thủy, Phó chủ nhiệm Câu lạc bộ (CLB)
du khách. Con số người bị hại được xác định lên tới trên 80.000 người,
với số tiền bị chiếm đoạt ước tính vài chục triệu USD.
Đầu mối của vụ án lừa đảo này bắt đầu từ vụ vỡ nợ hàng chục tỉ đồng của
Nguyễn Thị Bắc (53 tuổi), Giám đốc Công ty TNHH Thương mại và du lịch
Thượng Hải, thuê trụ sở tại tầng 4 chợ Ngọc Thụy, quận Long Biên, Hà
Nội, người mang danh hiệu "Vương miện đại sứ", đồng thời là Trưởng hệ
thống DHT Phương Bắc.
Theo tường trình của bà Bắc, tháng 3/2010, bà được Lâm Phúc Hùng - khi
đó là Chủ nhiệm CLB du khách DHT vận động tham gia mua gói đặt phòng du
lịch 340 USD của Công ty Diamond Holiday ở Mỹ (DHT). Chính sách trả
thưởng hậu hĩnh (1.000 USD tiền thưởng khi huy động được 15 người chơi
và 15.000 USD nếu vận động được 64 người tham gia) mà ông Hùng chia sẻ
chính là điều hấp dẫn bà Bắc khi bắt đầu gia nhập trò chơi này. Sau khi
ký hợp đồng làm dịch vụ môi giới cho Công ty DHT Việt Nam, Nguyễn Thị
Bắc đã thành lập CLB DHT Phương Bắc và trở thành Trưởng hệ thống này.
Với tham vọng đạt danh hiệu "Vương miện đại sứ" là cấp độ danh hiệu cao
nhất trong chính sách trả thưởng của DHT có mức trả thưởng là hưởng 3%
lợi nhuận của Tập đoàn DHT, bà Bắc đã huy động, lôi kéo rất nhiều người
tham gia và còn vay thêm tiền thật để mua lại tiền thưởng trong ví điện
tử của những người được thưởng (bật bàn), nâng cấp mã số ID của mình.
Tuy nhiên, khi đạt đến cấp độ "Vương miện đại sứ", Nguyễn Thị Bắc chỉ
được DHT trả vào ví điện tử số tiền ảo 2.100 USD, trong khi tiền thật mà
Bắc đã trao cho Lâm Phúc Hùng và Ban lãnh đạo của Công ty DHT Đông Nam Á
lên đến hàng tỉ đồng.
Sau khi bị bắt giữ, bộ mặt thật của Tổng giám đốc Lâm Phúc Hùng được
phơi bày. Theo Cơ quan điều tra, Lâm Phúc Hùng trước khi dựng ra Công ty
DHT Đông Nam Á, từng đi xuất khẩu lao động tại Đức. Về nước, không có
việc làm ổn định, Hùng tham gia bán hàng đa cấp. Một số mạng bán hàng
này vỡ trận, trước khi thành lập DHT Đông Nam Á, Lâm Phúc Hùng đã "gia
nhập" một trang mạng kinh doanh lữ hành quốc tế có dấu hiệu lừa đảo với
hình thức tương tự như DHT sau này.
Lâm Phúc Hùng tại một buổi tọa đàm và khi bị Cơ quan Công an đọc lệnh bắt giữ (ảnh nhỏ).
Bản thân Lâm Phúc Hùng khai nhận, đầu tháng 2/2010, Hùng lên mạng
Internet đọc được thông tin về Công ty DHT có trụ sở tại Mỹ hoạt động
kinh doanh thương mại điện tử với gói dịch vụ du lịch 4 ngày 3 đêm cho 2
người với giá 325 USD. Những tài liệu về Tập đoàn DHT này đã được Lâm
Phúc Hùng sao chép lại từ Internet để học tập và biến thành tài liệu đi
tuyên truyền, thực hiện các hoạt động lừa đảo.
"Tiền thân" của DHT Đông Nam Á là CLB du khách DHT, được Lâm Phúc Hùng
cùng Phạm Hồng Thanh (ở tổ 65 phường Trung Phụng, Đống Đa) và Phạm Thị
Thủy thành lập vào tháng 2/2010 sau một chuyến du lịch Hồng Kông để tham
khảo mô hình hoạt động của DHT. Hùng được bầu làm Chủ nhiệm CLB, Thanh
là Phó chủ nhiệm với nhiệm vụ đào tạo, phát triển hệ thống; còn Phạm Thị
Thủy là Phó chủ nhiệm với nhiệm vụ quản lý tài chính và tổ chức các
tour du lịch. CLB hoạt động tự phát, không có giấy phép và cũng không ký
hợp đồng môi giới dịch vụ với Tập đoàn DHT tại Mỹ cũng như DHT Hồng
Kông.
Chỉ từ tháng 2 đến tháng 7/2010, CLB du khách DHT đã vận động được
3.000 người tham gia với số tiền thu của mỗi người là 340 USD. Trong số
tiền thu được, riêng Lâm Phúc Hùng đã nhận 36.000 USD và 300 triệu đồng
để trả tiền thuê văn phòng, tổ chức khai trương, hội thảo, mua sắm trang
thiết bị… Thấy mạng lưới đã phát triển, tháng 9/2010, Lâm Phúc Hùng
quyết định "nâng cấp" CLB thành Công ty CP thương mại Diamond Holiday
(viết tắt là DHV) và đến đầu năm 2011 chuyển thành Công ty TNHH Diamond
Holiday Đông Nam Á (DHT Đông Nam Á). Địa điểm hoạt động cũng thay đổi
liên tục, từ phố Lê Thanh Nghị tới khu Văn Quán - Hà Đông và tòa nhà
Lilama10 trên đường Lê Văn Lương. Trụ sở nào cũng hoành tráng, nhưng
cũng chỉ là thuê mượn trong một thời gian ngắn. Sử dụng truyền thông để lừa đảo
Xây dựng một trang web có địa chỉ www.dhtdongnama.com, người xem sẽ bị
choáng ngợp trước những hình ảnh khuếch trương của Tổng giám đốc Lâm
Phúc Hùng. Nào khai trương, nào tọa đàm, nào hội thảo tại những địa điểm
sang trọng. Những hoạt động xã hội từ thiện khắp mọi miền đất nước.
Tưng bừng cờ hoa, băng rôn, khẩu hiệu, những khuôn mặt hồ hởi của các
thành viên tham gia DHT.
Trong một bài viết được tung lên trang mạng này, DHT Đông Nam Á khẳng
định với các thành viên rằng: "Sau những phản ánh của báo chí, các cơ
quan chức năng đã có những đợt thanh kiểm tra pháp nhân và hoạt động của
chúng ta. Sau đó, vàng thau đã rõ, chúng ta vẫn tồn tại và phát triển
trong sự bảo hộ của pháp luật Nhà nước, đó là một sự thể rõ ràng mà
không ai, kể cả những người có thiên kiến chưa tốt về DHT nói khác được.
Hơn tất thảy những điều trên, một năm qua các thành viên Việt Nam sáng
tạo, năng động đã làm thay đổi tích cực cuộc sống của mình và gia đình
bằng nhiều ngàn giải thưởng với tổng giá trị hàng chục tỉ đồng. Nhiều
người đã có xe hơi, nhà lầu hoặc tài khoản lớn từ tiền thưởng của DHT.
Hơn thế nữa, nhiều công dân Việt Nam qua DHT đã có được những niềm vui
tưởng như huyền thoại: họ có mặt trong những chuyến du lịch kỳ thú khắp
thế giới và trong nước, kể cả có mặt trên những con tàu du lịch thượng
hạng mà trên thế giới chỉ hàng ngũ những nhà tư bản, những người nổi
tiếng mới dám hưởng thụ". Tại những buổi gặp mặt, Lâm Phú
c Hùng lôi kéo được một số người có khả năng diễn thuyết giỏi, những
người từng có địa vị trong một số cơ quan Nhà nước… phát biểu ca ngợi mô
hình hoạt động của DHT để gây niềm tin cho những người tham gia. Điều
độc ác là hoạt động lừa đảo này lại nhằm vào những bà con vùng sâu, vùng
xa, bà con người dân tộc vốn cuộc sống đã khó khăn. Như ở tỉnh Quảng
Trị, hàng nghìn bà con dân tộc Vân Kiều, Pakô đã trở thành nạn nhân.
Tổ chức khai trương rầm rộ văn phòng đại diện tại các địa phương, DHT Đông Nam Á đã lừa được nhiều người tham gia.
Một "chiêu" khác của Tổng giám đốc Lâm Phúc Hùng là kéo một số cơ quan
truyền thông vào cuộc quảng cáo cho hoạt động của DHT Đông Nam Á dưới
các hình thức như tư vấn, đưa tin các hoạt động từ thiện như ủng hộ đồng
bào bị bão lụt, xây tặng nhà tình nghĩa… Vô tình, một vài cơ quan
truyền thông nhẹ dạ đã mắc bẫy kẻ lừa đảo. Và Lâm Phúc Hùng chớp ngay
thời cơ, sử dụng những thông tin, hình ảnh của DHT đã được đăng tải này
để tung lên trang web của công ty cũng như các hội nghị khách hàng nhằm
mục đích khuếch trương thanh thế, gây niềm tin cho khách hàng rằng DHT
thực sự là một tập đoàn hoạt động theo mô hình thương mại điện tử chân
chính. Tại buổi khám xét trụ sở của DHT Đông Nam Á, Cơ quan Công an còn
thu giữ được trên bàn làm việc của Lâm Phúc Hùng một bản thảo câu hỏi và
trả lời phỏng vấn truyền hình đã được soạn sẵn, xoay quanh hoạt động
của DHT.
Nguồn kinh phí nào giúp Lâm Phúc Hùng khoa trương rầm rộ như vậy? Đó
chính là từ khoản tiền đóng góp của các thành viên đã nhẹ dạ tham gia
vào chuyến du lịch "kỳ nghỉ kim cương" mà DHT Đông Nam Á đã vẽ ra. Bị
đánh trúng vào lòng tham hưởng lợi lớn từ một khoản tiền đóng góp nhỏ
(375 USD tương đương 8 triệu đồng), những người chơi không khác nào
thiêu thân, chỉ biết đóng tiền và lôi kéo người khác tham gia với mục
đích duy nhất để nhận món tiền thưởng hấp dẫn mà những kẻ lừa đảo vẽ ra.
Đóng tiền thật, nhưng cái mà người chơi nhận được lại là tiền thưởng
"ảo" nằm trong ví điện tử (Ewallet) đều không rút ra thành tiền mặt
được. Người chơi tiếp tục được giải thích rằng muốn lấy tiền mặt ra, họ
phải lôi kéo thêm nhiều người khác nữa cùng chơi để "thoát bàn". Có lỗi của các cơ quan quản lý?
Đăng ký tới 52 ngành nghề kinh doanh nhưng thực chất, DHT Đông Nam Á
chỉ có hoạt động duy nhất là huy động vốn trái phép thông qua "trò chơi"
vừa du lịch vừa kiếm tiền. Thượng tá Cao Văn Lộc, Đội trưởng Đội Phòng
chống tội phạm công nghệ cao phân tích, hoạt động kinh doanh lữ hành
quốc tế của DHT Đông Nam Á là trái phép bởi theo quy định của ngành du
lịch, ngoài đăng ký kinh doanh của Sở Kế ho‘ạch - Đầu tư, những doanh
nghiệp kinh doanh trong lĩnh vực này phải có giấy phép "con" của Tổng
cục Du lịch. Theo đó, doanh nghiệp kinh doanh dịch vụ du lịch lữ hành
quốc tế phải có đủ các điều kiện như có từ 3 đến 5 hướng dẫn viên đạt
tiêu chuẩn hướng dẫn viên du lịch quốc tế; doanh nghiệp phải ký quỹ 250
triệu đồng gửi tài khoản của Tổng cục Du lịch. Mặt khác, đối với hoạt
động huy động vốn, công ty phải có giấy phép hoạt động ngoại hối niêm
yết giá, chuyển tiền cũng như huy động vốn.
Thượng tá Đậu Văn Liên, Phó Trưởng phòng PC46 Công an Hà Nội đánh
giá, đây là vụ án sử dụng công nghệ cao nhằm lừa đảo chiếm đoạt tài sản
có quy mô và phạm vi rất lớn. Phương thức thủ đoạn của các đối tượng
thực chất là việc huy động vốn được thực hiện thông qua các hình thức
quảng bá, tuyên truyền, lôi kéo nhiều người tham gia với các giải thưởng
có giá trị từ 1.000 USD đến 50.000 USD. Khi bắt đầu thực hiện, các đối
tượng dùng tiền của người chơi sau trả cho người chơi trước. Nhưng đến
giai đoạn nhất định không lôi kéo được người tham gia thì hệ thống đó sẽ
đổ vỡ và người gánh thiệt hại chính là các thành viên của hệ thống.
Tuy nhiên điều lạ lùng là không có những giấy phép cần thiết này nhưng
DHT Đông Nam Á vẫn tồn tại và tổ chức các hoạt động trái phép trên trong
một thời gian dài. Cho đến khi bị bắt giữ, Tổng giám đốc Lâm Phúc Hùng
đã phát triển một mạng lưới chân rết ở nhiều tỉnh, thành trong cả nước.
Nhiều văn phòng đại diện của DHT Đông Nam Á được thành lập từ Bắc vào
Nam, thậm chí tại cả các tỉnh miền núi phía Bắc.
Lật lại hồ sơ của DHT Đông Nam Á cho thấy ngày 23/5/2011, Thanh tra Bộ
Văn hóa - Thể thao và Du lịch đã ra Quyết định số 21/QĐ-XPHC xử phạt vi
phạm hành chính trong lĩnh vực du lịch đối với Công ty CP Thương mại
Diamond Holiday, với mức phạt tiền là 10 triệu đồng. Trong biên bản làm
việc của đoàn thanh tra xác định từ tháng 1 đến tháng 4/2011, đã có
3.325 người tham gia gói dịch vụ do công ty tổ chức, và phía công ty đã
thu về số tiền 1.243.905 USD. Cùng với việc xử phạt vi phạm hành chính,
Thanh tra văn hóa cũng yêu cầu Công ty CP Thương mại Diamond Holiday
chấm dứt ngay hoạt động kinh doanh lữ hành quốc tế khi chưa có giấy
phép.
Nhưng thực tế, khâu hậu kiểm vẫn đang là điểm yếu của các cơ quan quản
lý nên dù đã bị xử phạt hành chính như vậy, DHT vẫn tưng bừng hoạt động,
phát triển mạng lưới trên khắp toàn quốc mà không bị "sờ gáy". Và hậu
quả là từ con số hơn 3.000 thành viên đã đóng tiền vào trò du lịch ảo
này, con số người bị hại đến nay đã tăng vọt lên trên 80.000 người với
số tiền bị chiếm đoạt ước tính hàng chục triệu USD. Nếu như các cơ quan
quản lý làm hết trách nhiệm, nghiêm túc, từ xử lý vi phạm đến hậu kiểm,
thì con số thiệt hại có thể đã không lớn đến vậy?
Theo H.D - CAND
Kẻ lừa đảo tài ba nhất thế giới
Viktor
Lustig được mệnh danh là kẻ lừa đảo tài ba nhất mọi thời đại. Không chỉ
hai lần cả gan lừa bán tháp Eiffel làm sắt vụn, Viktor Lustig còn hàng
chục lần lừa bán máy in tiền giả cho những kẻ hám lợi, trong đó có cả
cảnh sát trưởng bang Texas (Mỹ).
Viktor Lustig.
Sinh ra ở đế quốc Áo - Hung năm 1890, Lustig thành
thạo 5 ngoại ngữ: Séc, Anh, Pháp, Đức và Italia. Khi quyết định ra ngoài
bươn chải với đời, hắn nghĩ: “Có nơi nào kiếm tiền dễ hơn trên những
con tàu biển chở khách ra nước ngoài với những kẻ giàu có?”. Quyến rũ và
đĩnh đạc, Lustig dành thời gian tán chuyện với những thương nhân thành
đạt và tìm hiểu cơ hội “làm ăn”. Cuối cùng, nội dung của các cuộc nói
chuyện đều hướng đến nguồn gốc của cải của người Áo. Và với dáng vẻ tự
tin nhất, hắn “miễn cưỡng” tiết lộ mình đang sử dụng một “hòm tiền”. Hắn
đồng ý cho từng người xem chiếc máy in tiền kỳ diệu mà hắn đang mang
theo bên mình. Nó trông giống như một chiếc vali được làm từ gỗ gụ nhưng
được gắn với một máy in trông hết sức tinh xảo.
Lustig chứng minh chiếc máy in tiền này sẽ giúp
những người giàu có trở nên giàu có hơn nữa bằng cách nhét một tờ 100
USD thật vào chiếc máy đó và sau vài giờ “xử lý hóa học”, chiếc máy đã
cho hắn hai tờ 100 USD giống y như thật. Không có gì là khó khăn khi
Lustig truyền thông tin trên khắp con tàu về việc hắn đang sở hữu một
máy in tiền. Chẳng bao lâu sau, đám người giàu có trên tàu đã lân la đến
hỏi hắn cách mà bọn họ có thể kiếm được một hòm tiền như vậy.
“Bố già Capone” cũng là nạn nhân của Lustig.
Thêm một lần tỏ ra miễn cưỡng, tên Lustig cho biết sẽ
cân nhắc việc bán chiếc máy này nếu được giá. Lustig là người có tính
nhẫn nại và cảnh giác. Cuối cuộc hành trình hắn mới hoàn tất phi vụ bán
chiếc máy đó với tổng số tiền là 10.000 USD. Để “con mồi” nghĩ rằng mình
đã mua được món hời, hắn đã giấu sẵn vài tờ 100 USD thật ở trong máy.
Sau vài lần “con mồi” thử in tiền thành công, Lustig lặn mất tăm.
Tuy nhiên, đến năm 1925, Viktor Lustig lại để mắt
đến những phi vụ hoành tráng hơn. Sau khi đặt chân đến Pari (Pháp), hắn
đọc được một câu chuyện trên báo về ngọn tháp Eiffel đang bị xuống cấp
và chính phủ Pháp cần một khoản rất lớn cho việc sửa chữa và bảo dưỡng.
Người dân Pari lúc đó lại có quan điểm chia rẽ về việc bảo dưỡng kỳ quan
này. Tháp Eiffel được xây dựng vào năm 1889 để làm nơi triển lãm. Nhiều
người cho rằng, ngọn tháp xấu xí này nên được dỡ xuống.
Lustig vạch ra một kế hoạch - kế hoạch đưa hắn
trở thành một huyền thoại trong lịch sử của những kẻ lừa đảo - lừa bán
tháp Eiffel làm sắt vụn. Hắn tìm hiểu kỹ lưỡng danh sách những nhà buôn
sắt vụn lớn nhất ở Pari. Sau đó, hắn gửi thư đi các nơi, trong đó mạo
danh mình là Thứ trưởng Bộ Bưu chính Viễn thông Pháp và đề nghị tổ chức
cuộc gặp mặt kín bàn về việc bán tòa tháp này làm sắt vụn - thương vụ
chắc chắn sẽ mang lại cho các nhà đầu tư một khoản lợi nhuận lớn. Đổi
lại, hắn yêu cầu những người tham gia phải tuyệt đối giữ bí mật thông
tin về cuộc bàn thảo này.
Tháp Eiffel hai lần bị Lustig rao bán sắt vụn.
Hắn thuê một phòng tại khách sạn Hotel de Crillon,
một trong những khách sạn hạng sang nhất của thành phố, làm nơi tiến
hành các buổi gặp mặt với các nhà buôn sắt vụn. Hắn thông báo cho những
người tham gia về quyết định đấu thầu quyền tháo dỡ ngọn tháp với khối
lượng khoảng 7.000 tấn thép phế liệu. Lustig thuê xe limousine và tổ
chức các chuyến thăm tháp. Tất cả những động thái này của hắn khiến cho
các nhà đầu tư tin sái cổ mà không hề mảy may nghi ngờ một chút gì về
thương vụ lạ lùng này.
Andre Poisson - một trong những nhà đầu tư tham
gia vào phi vụ này - nhanh chóng trở thành “con mồi” của Lustig. Khi
Poisson có dấu hiệu hoài nghi, Lustig liền tung ra ngón đòn quyết định.
“Là một công chức nhà nước - hắn nói - tôi không kiếm được nhiều tiền và
vì vậy việc lựa chọn người mua tháp Eiffel là một quyết định rất lớn”.
Chỉ thế thôi là đủ để Poisson “cắn câu”. Poisson chuyển 70.000 USD cho
vị thứ trưởng dởm để có thể đảm bảo chắc rằng nhà buôn này là người
thắng thầu.
Chưa đầy một giờ sau khi đút túi 70.000 USD,
Lustig đã trên đường quay trở lại nước Áo. Hắn chờ đợi thời điểm câu
chuyện bị vỡ lở và bị nhà chức trách truy nã nhưng rốt cục điều đó đã
không xảy ra. Poisson, do sợ bị cười vào mũi nếu vụ việc bị lộ, đã lựa
chọn cách “ngậm bồ hòn làm ngọt” mà không thông báo cho nhà chức trách.
Nghe ngóng không thấy động thái gì, Lustig sớm
quay trở lại Pari để tiến hành vụ rao bán tháp Eiffel lần nữa. Nhưng với
lần rao bán này, Lustig nghi ngờ một trong những nhà buôn sắt vụn mới
mà hắn tiếp xúc đã thông báo cho cảnh sát, vì vậy hắn vội vàng chuồn
sang Mỹ.
Trên đất Mỹ, Lustig quay trở lại với trò lừa đảo
máy in tiền. Hắn lấy hàng chục tên giả và nhiều lần bị bắt giữ. Trong
hơn 40 vụ, hắn thoát được lưới pháp luật hoặc bỏ trốn trong quá trình
chờ bị đưa ra xét xử (trong đó có nhà tù quận Lake, bang Indiana, nơi mà
kẻ cướp nhà băng John Dillinger từng bị giam giữ). Hắn lừa một cảnh sát
trưởng ở bang Texas và một nhân viên thu thuế tổng số tiền là 123.000
USD bằng trò bán khuôn đúc tiền. Và sau khi viên cảnh sát trưởng phát
hiện ra hắn ở Chicago, Lustig liền trốn tránh trách nhiệm bằng cách đổ
cho ông ta không có kinh nghiệm trong việc sử dụng chiếc máy này và trả
lại một số tiền lớn. Điều này khiến viên cảnh sát trưởng tiếp tục bị ám
ảnh về chiếc máy in tiền, thậm chí quay sang nghi ngờ về trình độ sử
dụng máy của chính mình.
Ở Chicago, Lustig nói với Al Capone, một bố già
khét tiếng, rằng hắn đang cần 50.000 USD để đầu tư cho một phi vụ làm ăn
và hứa sẽ trả gấp đôi số tiền đó chỉ sau hai tháng nếu phi vụ này trót
lọt. Capone có chút nghi ngờ nhưng vẫn trao tiền cho hắn. Lustig cất kỹ
số tiền đó trong một cái tủ trong phòng hắn và hai tháng sau mang trả
lại. “Phi vụ làm ăn không trót lọt” - hắn nói. Capone rất ấn tượng với
thái độ “thật thà” của Lustig nên cho hắn 5.000 USD. Thực sự thì Lustig
chưa từng có ý định sử dụng số tiền 50.000 USD mà hắn vay của Al Capone
để làm bất cứ việc gì mà đơn giản chỉ để lấy lòng tin của bố già này.
Đình Vũ (tổng hợp)
Kẻ lừa đảo tài ba nhất thế giới - Kỳ cuối: Vào tù ra tội
Chán
việc lừa bán tháp Eiffel và lấy lòng “bố già” Al Capone, năm 1930,
Lustig quay sang hợp tác với một nhà hóa học ở bang Nebraska tên là Tom
Shaw để bắt đầu một chiến dịch làm tiền giả. Bọn chúng sử dụng các khuôn
đúc, giấy in và mực để làm bạc giả. Chúng thiết lập một hệ thống phân
phối tinh vi để tiêu thụ mỗi tháng 100.000 USD, sử dụng những người mà
chính bản thân họ cũng không biết họ đang giao dịch bằng tiền giả.
Viktor Lustig (ngồi giữa) đang bị các đặc vụ liên bang thẩm vấn.
Cuối năm đó, nạn tiền giả lan tràn khắp nước Mỹ. Cơ
quan mật vụ tóm cổ được cảnh sát trưởng Texas- người trước đó đã từng là
nạn nhân của Lustig- với tội danh tiêu thụ tiền giả ở bang New Orleans.
Viên sĩ quan cảnh sát quá tức giận vì Lustig đã đưa cho ông ta tiền giả
nên thành khẩn khai báo mọi chuyện. Nhưng điều đó cũng không giúp cho
ông thoát khỏi cảnh tù tội.
Thời gian trôi qua, thêm các đồng tiền giả với
tổng trị giá hàng triệu USD xuất hiện ở các ngân hàng và trường đua. Cơ
quan mật vụ cố gắng truy lùng dấu vết của Lustig. Họ xác định những tờ
bạc giả này là “tiền của Lustig” và lo ngại rằng chúng có thể gây lũng
đoạn hệ thống tiền tệ. Sau đó, bạn gái của Lustig, Billy May, phát hiện
ra hắn đang đi lại với nhân tình của Tom Shaw. Vì ghen tuông, cô ta gọi
điện thoại nặc danh đến cảnh sát và thông báo cho họ biết Lustig đang ở
New York.
Tiền giả do Viktor Lustig sản xuất.
Vào một đêm chủ nhật tháng 5/1935, Viktor Lustig đi
lang thang dọc theo đại lộ Broadway ở khu vực phía tây thành phố New
York. Ban đầu, các nhân viên đặc vụ không dám quả quyết đó là hắn. Họ đã
lần theo dấu vết của hắn trong suốt 7 tháng ròng, cố công tìm hiểu về
kẻ gian manh và bí ẩn này, nhưng bộ ria mới mọc của hắn đã đánh lạc
hướng họ trong giây lát. Ngay khi hắn dựng cái cổ nhung của chiếc áo
khoác Chesterfield và rảo bước, các nhân viên đặc vụ ập đến.
Đứng giữa vòng vây, Lustig nhếch mép cười và bình
tĩnh trao chiếc va li của hắn. “Lịch thiệp” là từ mà một trong các nhân
viên đặc vụ dùng để miêu tả hắn. Các nhân viên đặc vụ tin rằng, chiếc
va li của hắn đựng đầy những tờ giấy bạc vẫn còn mới toanh, hay có lẽ là
những đồ nghề mà Lustig sử dụng trong việc in tiền giả. Nhưng tất cả
những gì họ tìm thấy là những bộ quần áo đắt tiền. Sau cùng, họ rút
chiếc ví ra khỏi áo khoác của hắn và tìm thấy một chiếc chìa khóa. Họ cố
gắng tra hỏi để buộc Lustig phải khai ra chiếc chìa khóa đó dùng để làm
gì, nhưng Bá tước chỉ nhún vai và lắc đầu. Chiếc chìa khóa dẫn các đặc
vụ đến ga tàu điện ngầm ở quảng trường Thời đại, nơi nó được dùng để mở
một cánh tủ bụi bặm. Bên trong cánh tủ, các nhân viên đặc vụ tìm thấy
51.000 USD tiền giả và cả những khuôn đúc tiền giả.
Nhà tù liên bang ở New York.
Bất chấp bị cáo buộc nhiều tội danh liên quan đến
tàng trữ tiền giả và khuôn đúc tiền, Viktor Lustig chưa bao giờ bị cáo
buộc tội lừa đảo. Hắn bị giam ở Nhà tù liên bang ở New York và dự kiến
sẽ ra hầu tòa vào ngày 2/9/1935. Trong khi chờ đợi ngày ra tòa, Lustig
khoác lác rằng không nhà tù nào có thể giữ được bước chân của hắn.
Vào hôm trước khi phiên tòa xét xử Lustig dự kiến
bắt đầu, mặc trên người bộ quần áo tù nhân và đi đôi dép lê, hắn dùng
khăn trải giường để tết thành một sợi dây và thoát ra ngoài nhà tù liên
bang qua cửa sổ. Giả vờ là công nhân lau cửa sổ, hắn cẩn thận lau chùi
các cửa sổ trong quá trình trượt xuống phía dưới chân tường của nhà tù.
Hàng chục người đi qua trông thấy cảnh đó và hiển nhiên không một ai tỏ ý
nghi ngờ rằng người treo lơ lửng và đang mải miết lau bụi bẩn cửa sổ
trên kia lại là tên tù vượt ngục. Còn sau đó, các nhân viên trại giam
hết sức sửng sốt khi cánh cửa buồng giam trên tầng ba được mở, căn phòng
trống rỗng và Lustig đã biến mất tự lúc nào.
Lustig bị bắt giữ sau đó một tháng ở Pittsburgh.
Rốt cuộc, hắn đã phải thú nhận mọi tội lỗi đã phạm phải trước đó. Hắn bị
kết án 20 năm tù (15 năm tù vì tội làm tiền giả cộng thêm 5 năm vì tội
trốn tù) và thụ án ở nhà tù Alcatraz. Ngày 31/8/1949, tờ Thời báo New
York đưa tin Emil Lustig, em trai của Viktor Lustig, báo cho một quan
tòa ở Camden, New jersey, rằng Lustig đã qua đời ở Alcatraz hai năm
trước đó vì bệnh viêm phổi.
Lustig được mệnh danh là tên tội phạm “vĩ đại”
nhất mọi thời đại, một bậc thầy về nghệ thuật lừa đảo sở hữu tới 45 cái
tên giả. Chỉ riêng tại Mỹ, Viktor Lustig đã bị bắt 50 lần, nhưng lần nào
y cũng được thả do nhà chức trách không có đủ bằng chứng để kết tội
hắn. Vậy là cuộc đời của kẻ lừa đảo vĩ đại nhất hành tinh này là những
chuỗi ngày ra vào tù như cơm bữa. Và cuối cùng, hắn đã biến mất khỏi thế
gian mà không một ai hay biết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét