Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

VÕ THUẬT TINH HOA 45

(ĐC sưu tầm trên NET)

Giai thoại võ lâm: Võ sư Từ Thiện và đòn “Bát quái côn” trấn áp giang hồ

Trong giới võ thuật Sài Gòn trước năm 1975 có một vị võ sư danh tiếng lẫy lừng, võ thuật cao siêu mà tấm lòng cứu nhân độ thế cũng khiến người người nể phục. Đó là võ sư Từ Thiện.
Giai thoại võ lâm: Võ sư Từ Thiện và đòn "Bát quái côn" trấn áp giang hồ
Võ sư Từ Thiện trước 1975
Ông không những đào tạo được nhiều môn sinh xuất sắc tung hoành khắp các võ đài miền Nam thời đó mà còn ra tay khuất phục được nhiều tay anh chị giang hồ khét tiếng. Nổi tiếng nhất trong những màn trừ gian diệt ác của vị đại tông sư phải kể đến vụ khuất phục tay giang hồ Minh “Cầu Muối”.
CẬU BÉ LÒ GỐM MÊ THẾ VÕ ĐẢ HỔ
Võ sư Từ Thiện tên húy là Hồ Văn Lành sinh năm Giáp Dần (1914) tại ấp Khánh Hòa, làng Tân Phước Khánh, tổng Bình Thiện, huyện Châu Thành, tỉnh Thủ Dầu Một (Bình Dương ngày nay). Xuất thân trong gia đình có truyền thống về Đông y, thưở nhỏ ông đi làm thuê ở một lò gốm để nuôi thân và phụ giúp gia đình. Năm 14 tuổi, cậu bé Lành theo thọ giáo nghề võ với người dượng thứ sáu tức võ sư Bảy Phiên (đệ tử đời thứ hai của danh sư Hai Ất).
Sau bốn năm ròng rã miệt mài khổ luyện, 18 tuổi, Hồ Văn Lành bắt đầu thượng đài. Năm 20 tuổi, có tên trong đoàn võ sĩ xứ Tân Khánh (do Cai tổng Thêm làm trưởng đoàn) đi thi đấu khắp miền Đông, miền Tây Nam Bộ, bảy lần thượng đài đều giành chiến thắng với hai đòn sở trường là chỏ, gối mạnh và nhanh “như điện 220V” khiến nhiều đối thủ phải tâm phục khẩu phục.
Năm 1939, ông mở võ đường ở Tân Khánh – Bà Trà thu hút hàng trăm môn đồ các nơi đến xin thọ giáo. Năm 29 tuổi, Hồ Văn Lành giúp vốn cho ông Huỳnh Bá Phước (Năm Phước, người tỉnh Vân Nam, Trung Quốc) – cao thủ môn phái Bạch Hạc, mở tiệm thuốc Đông y. Để trả ơn, quyền sư này đã chân truyền tuyệt kỹ Bạch Hạc phái và Vịnh Xuân quyền cùng phương pháp chữa trật đả, gãy xương… cho ân nhân họ Hồ. Từ đó, không chỉ truyền thụ quyền cước, võ sư Hồ Văn Lành còn nhận chữa trật khớp, bong gân, gãy xương cho môn đệ và bà con xung quanh mà không hề nhận một đồng thù lao nào.
Năm 31 tuổi, ông Lành tham gia đội Thanh Niên Tiền Phong rồi mặt trận Việt Minh, bị thực dân Pháp phát hiện bắt giam. Năm 40 tuổi (1954) được phóng thích, vị cao thủ võ lâm Tân Khánh – Bà Trà vào Sài Gòn mở võ đường truyền bá môn võ đả hổ tại Khánh Hội (Q.4), đến cuối năm 1963 lại dời qua khu cầu Muối, 15/60 Cô Bắc, Q,2 (nay là Q.1).
Một môn đệ thuộc lò võ của võ sư Từ Thiện
Lúc này võ sư Hồ Văn Lành lấy biệt danh Từ Thiện (bởi theo ông đích đến của người học võ là lòng vị tha và tính hướng thiện). Trên nửa thế kỷ sống và dạy võ tại vùng đất dữ này, bằng tài năng và đức độ, võ sư Từ Thiện lần lượt thu phục nhiều tay anh chị giang hồ khét tiếng chợ Cầu Muối như đảng cướp “Bàn tay máu” với những đại ca Minh “Cầu Muối”, Nết, Sửu, Ngọc Anh, Ngọc Em…
ÔNG THẦY GIỮA BẦY THẢO KHẤU
Thời đó, khu vực cầu Muối, cầu Ông Lãnh là vùng đất do tứ đại ca Ba Thế (Lâm Văn Thế) cai quản. Do đó việc ngang nhiên mở võ đường mà không được phép anh Đại (Đại Cathay, vua giang hồ Sài Gòn thời đó) của võ sư Từ Thiện đã làm ngứa mắt đám du đãng, giang hồ tại khu vực cầu Muối. Chuyện vuốt mặt chẳng nể mũi của ông thầy võ đã đến tai Ba Thế và hắn đã thay mặt Đại Cathay xuống chỉ cho Minh “Cầu Muối” dẫn đàn em đến quậy nát võ đường của lão Út (tên thường gọi của võ sư Từ Thiện).
Lúc đó khoảng xế chiều, võ sư Từ Thiện đang dạy binh khí cho các nghệ sỹ thuộc hai đoàn cải lương tuồng cổ Minh Tơ và Huỳnh Long (đóng đô tại khu chung cư hẻm 27 Cô Giang, cầu Ông Lãnh) tại võ đường. Bỗng dưng xuất hiện hơn 30 tên côn đồ mặt mày đằng đằng sát khí do trùm du đãng Minh “Cầu Muối” dẫn đầu. Đứa nào mình mẩy cũng xăm trổ chằng chịt, tay lăm lăm mã tấu, dao lê, xích sắt, thắt lưng, gậy gộc, dao mổ heo… hùng hổ kéo vào võ đường như muốn ăn tươi nuốt sống thầy Út khiến các nghệ sỹ sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Bình tĩnh trấn an đám môn đệ, võ sư Từ Thiện ôn tồn: “Các chú cần gì, không thù không oán tại sao lại đến gây hấn?”. Minh “Cầu Muối” tay vung xích sắt, lớn lối: “Tội của lão là tự ý mở võ đường mà không xin phép anh Đại!”. Nói chưa dứt câu, đám sát thủ máu lạnh vây thành vòng tròn bao vây võ sư Từ Thiện rồi đồng loạt tấn công. Nhanh như chớp, võ sư Từ Thiện chụp cây trường côn bằng sắt trên giá binh khí sử ra bài “Bát quái côn” danh trấn giang hồ của Bạch Hạc phái. Ông tiến thoái nhịp nhàng, tả xung hữu đột, đỡ trên gạt dưới, đường côn sáng loáng và đầy uy lực, tiếng gió rít lạnh người, côn vụt đến đâu, đám du đãng dạt ra đến đó.
Màn đánh đấm kết thúc sau gần mười phút, hàng chục tên du đãng ôm đầu máu bỏ chạy thục mạng, các tên còn lại đứa gãy giò, thằng què tay vội sụp xuống chắp tay lạy võ sư họ Hồ như tế sao. Nhiều tay anh chị vừa khi nãy còn hung hăng thì giờ đây mình mẩy xưng vù tứa máu, có đứa nằm thẳng cẳng bất ly cục cựa.
Tin dữ đến tai Đại Cathay, nhưng sau khi so sánh thực lực đôi bên hắn ngộ ra là cỡ hắn không phải là đối thủ xứng tầm của ông thầy dạy võ. Dằn cơn tự ái, trùm du đãng Sài Gòn hạ lệnh cho Minh “Cầu Muối”: “Để yên võ đường của thầy Út, cấm tiệt đứa nào đến quậy phá!”. Kể từ đó, đám giang hồ hùng cứ khu cầu Muối, cầu Ông Lãnh chẳng còn dám bén mảng đến võ đường của võ sư Từ Thiện nữa. Thậm chí có nhiều tay du đãng chuyên đâm thuê chém mướn đã đến thọ giáo nghề võ của quyền sư Từ Thiện, sau thời gian theo học đã được sư phụ cảm hóa, sau đó đã hoàn lương.
“TỨ TÚ” CỦA LÀNG VÕ SÀI GÒN
Năm 1959, võ sư Từ Thiện chính thức gia nhập Tổng cuộc Quyền thuật, bắt đầu đào tạo võ sĩ thi đấu võ đài, ông còn trao đổi thêm kỹ thuật môn quyền Anh cùng những đồng đạo thân thiết như Kid Dempsey, Huỳnh Tiền, Phan Văn Hai, Lê Văn Kiển (Tám Kiển), Nguyễn Văn Thanh (Chín Mai)…
Võ đường Từ Thiện là một trong bốn võ đường (cùng với võ đường Trần Xil, Xuân Bình, Lý Huỳnh) đào tạo võ sinh, võ sĩ nhiều nhất miền Nam giai đoạn 1965-1975, vì thế lần đầu tiên bộ môn quyền thuật được Phủ Thủ tướng và Tổng Nha Thanh Niên chế độ cũ tặng “Bằng Danh Dự ưu hạng” vào hạ tuần tháng 7/1970, được báo chí Sài Gòn phong danh “Tứ tú trên bầu trời võ thuật”. Năm 1973 võ đường lại vinh dự được Tổng Nha Thanh Niên và Phủ Thủ tướng ban tặng “Thể thao bội tinh”.
Một số môn đệ (nam lấy biệt danh họ Từ, nữ họ Hồ) như Từ Quang Vũ, Từ Thanh Nghĩa, Từ Thanh Long, Từ Thanh Quang… mở điểm tập thu hút hàng ngàn thanh thiếu niên. Các võ sĩ đạt nhiều thành tích trên võ đài gồm Từ Thanh Nghĩa, Từ Thanh, Hồ Phi Phụng, Hồ Thanh Sương, Hồ Bạch Yến (Lý Huỳnh Yến), Hồ Phi Yến, Hồ Ngọc Thọ…
Sau ngày đất nước thống nhất, võ sư Từ Thiện độ nhật bằng nghề chữa bong gân, gãy xương, trặc khớp… tại tư gia. Khi phong trào võ thuật hồi sinh, ông được mời làm cố vấn chuyên môn Liên đoàn Võ Cổ truyền TP.HCM. Thời gian này (1991-1996) võ sư Từ Thiện có nhiều bài viết về võ thuật đăng trên các báo và tạp chí “Võ thuật”, năm 1991, ông xuất bản sách “Võ thuật phái Tân Khánh” được nhiều người quan tâm. Năm 2003, được UB.TDTT tặng Huân chương “Vì sự nghiệp Thể dục thể thao”. Năm 2005, do tuổi cao sức yếu, lão võ sư Hồ Văn Lành đã về cõi vĩnh hằng tại tư gia, hưởng thọ 90 tuổi, ngày giỗ hằng năm tổ chức vào ngày 27/10 (Âm lịch).

Long tranh hổ đấu và trận thua bí ẩn của ‘thần cước’

Vốn là hai cao thủ trong chốn võ lâm, từng quy tụ dưới trướng cả ngàn đệ tử, tung hoành ngang dọc một thời, uy danh của “thần cước” Sáu Cường và cao thủ Ba Dương ở Sài Gòn những năm 30 – 40 của thế kỷ trước, nhớ lại, vẫn khiến nhiều kẻ yếu bóng vía sởn da gà, nổi gai ốc.
Liên hoàn cước quỷ khốc thần sầu
Từ những năm loạn ly, Sài Gòn đã là một thành phố đô hội, nơi hấp dẫn mọi thành phần xã hội. Đặc biệt là các băng phái giang hồ mã thượng. Thế giới giang hồ những năm 30 – 40 là nơi dành cho những tay yêng hùng hảo hán theo đúng nghĩa.
Nổi lên trong số đó là Sáu Cường, người về sau được biết đến như một cao thủ huyền thoại của Nam Kỳ những năm 30, 40. Về thân thế của nhân vật này có nhiều tài liệu với nhiều ý kiến trái chiều. Có tài liệu cho rằng ông vốn là người Bạc Liêu. Tuy nhiên, những ghi chép của nhà văn Đặng Tấn Đức cho biết, Sáu Cường vốn tên là Nguyễn Phước Cường quê ở huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh.
Khẳng định thông tin trên, ông Tư Trinh (ấp Chợ, Tân An, huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh), một trong những đệ tử cuối cùng của Sáu Cường cho biết: “Sinh thời ông sống tại Tiểu Cần nhưng sau này, khi con đường võ nghiệp đã thành danh, ông lên ở Sài Gòn nhiều năm”. Cũng theo ông Trinh, huyền thoại giang hồ Sáu Cường có tuổi thơ không mấy êm ả. Ông sớm mồ côi cha mẹ và lăn lóc mưu sinh.
Số phận đen bạc khiến tuổi thơ của Sáu Cường rất nghiệt ngã, nhưng bù lại cho cậu khả năng thiên bẩm về võ học. Ông Tư Trinh kể lại: “Nhiều bậc tiền bối nói rằng, ông có một trí nhớ khác người và một sự đam mê võ học ít ai có được. Ông thường lén xem các tay võ sư mãi võ rồi tập theo.
Sau này, ông gặp được một tay cao thủ võ học người Tàu đang ẩn danh tại đây nhận làm đồ đệ”. Nhiều ý kiến cho rằng, Sáu Cường chỉ học được với người võ sư trên những đòn đá kinh người. Ngoài ra, ông còn những tuyệt kỹ khác được học với nhiều bậc danh sư ẩn dật.
Cũng như “thần cước” Sáu Cường, Ba Dương sớm mất cha. Sinh ra trong một gia đình nghèo tại Bến Tre, sau ngày mất cha, ông theo mẹ tha hương khắp nơi và trụ lại Sài Gòn. Không như Sáu Cường một thân trăm nghề, lúc trẻ, Ba Dương chăn vịt chạy đồng khắp miền đồng ruộng Nhà Bè, Cần Giuộc, Cần Đước, Gò Công.
Tuy nhiên, tại đây, ông có dịp được mục kích những màn biểu diễn, thi thố võ thuật của những bậc võ sư thượng hạng. Vốn cũng là người có khiếu võ nghệ từ nhỏ, nhờ được cha dượng chỉ dạy, lớn lên Ba Dương đam mê võ nghệ hơn bất cứ điều gì. Đi đến đâu, Ba Dương cũng lân la tìm kiếm các bậc danh sư võ học để tìm hiểu. Gặp thầy hay, Dương xin học cho kỳ được. Nhờ đó, nghề võ của Dương sớm hơn người.

Chân dung huyền thoại Sáu Cường và thủ lĩnh Bình Xuyên Ba Dương.
Ngay khi còn là một thiếu niên gầy yếu, Ba Dương đã được đánh giá là một cao thủ võ học. Ông tinh thông nhiều độc chiêu của những thầy võ nổi tiếng ở Sài Gòn và miền Tây Nam Bộ như: Thầy Ba Thi ở Chợ Lớn, thầy Sáu Lầu ở Bình Chánh, thầy Bộ Dực ở Bến Tre… Rất nhanh chóng, ông trở thành thầy dạy võ gần cầu Rạch Đỉa, làng Tân Quy, Nhà Bè, kiêm nghề bảo hiểm bình dân cho các chủ ghe thương hồ trên kinh Cây Khô, ngay cửa ngõ Sài Gòn từ khi còn là một “thằng trai nhỏ xác”.
Long tranh hổ đấu và trận thua bí ẩn của “thần cước” 
Một trong lãnh địa kiếm cơm lý tưởng nhất thuộc quyền sở hữu của Sáu Cường là bến xe An Đông (khu vực đường Lê Hồng Phong, quận 10, TP.HCM bây giờ). Trước khi thâu tóm bến xe này vào tay và trở thành ông trùm bảo kê hàng hóa, dàn xếp tất cả các cuộc tranh giành khách tại đây, Sáu Cường đã không ít lần đích thân ra mặt thách đấu mọi đối thủ. Với danh tiếng và uy lực của đòn liên hoàn cước, khiến quỷ khốc, thần sầu, Sáu Cường nhanh chóng dẹp yên bờ cõi, thâu tóm toàn bộ bến xe.
Trong lúc này, Ba Dương vẫn sống đời “ngọa hổ tàng long”. Ông mở lớp dạy võ rồi về Nhà Bè sống cảnh phiêu bạt giang hồ. Với nghĩa khí của bậc quân tử, không ít lần Ba Dương ra mặt giải quyết những vụ đụng độ giữa đám đệ tử với các bang phái giang hồ Sài Gòn. Sự xuất hiện của tên thư sinh tay cầm quạt, tưởng chừng trói gà không chặt nhưng có thể áp đảo quần hùng khiến nhiều đàn anh, đàn chị đứng ngồi không yên. Tuy nhiên, trong các trận tử chiến với tên “thư sinh” nhiều tay anh chị bị hạ gục đều tâm phục khẩu phục. Ba Dương cũng nhanh chóng thu phục hàng loạt đàn em vốn là những tay đâm thuê chém mướn.
Được biết, lúc bấy giờ, Ba Dương đã có ý định nuôi quân, thu thập vũ khí chờ làm việc lớn. Nguồn thu từ việc bảo kê hàng hóa lương thực không đủ đảm bảo cho một số lượng lớn các anh hùng hảo hán. Thủ lĩnh Bình Xuyên có ý muốn được Thần cước Sáu Cường giúp đỡ từ nguồn thu kếch xù trong việc bảo kê bến xe An Đông. Sau chuyến về Tiểu Cần lên Sài Gòn, Sáu Cường nhận được một lá thư tay có nội dung ngắn gọn: Xin ít tiền nuôi quân. Ký tên: Ba Dương, một trong những thủ lĩnh Bình Xuyên.
Sáu Cường không mảy may suy tính, ông nhận lời hội kiến. Địa điểm là quán cà phê Hải Nam trên góc đường Vĩnh Viễn. Không phải đợi quá lâu, sau ít phút, Sáu Cường thấy một chiếc xe lôi đỗ lại trước mặt. Từ trên xe, một thanh niên bận bà ba trắng, tay cầm quạt nom có vẻ thư sinh, yếu ớt. Thoáng chút bất ngờ, Sáu Cường không tin đó là thủ lĩnh Bình Xuyên lại càng không tin hắn có thể chịu nổi thần cước vang danh của mình. Sáu Cường đứng dậy nói thẳng: “Chịu nổi thần cước của Sáu Cường rồi nói chuyện… không thì Bình Xuyên cứ tung hoành ở đất của mình, chừa đất cho anh em An Đông sống, chớ để mất hòa khí”.
Ba Dương lặng lẽ gật đầu. Không cần thăm dò thực hư, như mọi lần, Sáu Cường vung chân xuất cước liên hoàn về phía Ba Dương. Người xem chỉ nghe tiếng gió vùn vụt mỗi khi “thần cước” tung chân. Trong rừng chân bủa vây, người ta chỉ thấy anh thanh niên lách người né tránh nhanh như chớp với thân thủ linh hoạt xuất thần. Sau một loạt liên hoàn cước chết người, bất thần Sáu Cường tái mặt ngừng đánh. Bất ngờ chấp nhận quyên tiền nuôi quân Bình Xuyên. Ba Dương chắp tay tỏ ý cảm tạ rồi lên xe ra về bỏ lại Sáu Cường bị vây kín trong sự tò mò của đám đàn em. Trước những câu hỏi liên tục của đám dưới trướng, Sáu Cường chỉ xua tay không trả lời, lên xe về thẳng Tiểu Cần mang theo những câu hỏi không lời giải.
Lời giải cho ảo chiêu của Ba Dương
Những bí mật về trận thua khó hiểu của ông mãi về sau khi thế giới giang hồ nghĩa hiệp bị xóa sổ mới được tiết lộ vài phần. Theo đó, khi Sáu Cường mải mê tung thần cước hòng hạ gục Ba Dương trong chớp nhoáng, thì chỉ thấy Ba Dương khi lách người, khi cúi thấp né tránh, thân pháp biến ảo khôn lường, thần cước Sáu Cường như hổ vồ, thì Ba Dương như rồng lượn. Tuy nhiên, trong khi đang say đòn đầy khí thế trước đám đàn em hô vang, ủng hộ, Sáu Cường bất thần cảm nhận được đầu quạt giấy của Ba Dương khẽ chạm hạ bộ của mình.
Không còn nghi ngờ, việc đoạt mạng “thần cước” đối với Ba Dương chỉ như trở bàn tay. Ông không ra tay là vì tôn trọng đối thủ cũng như giữ thể diện cho một bậc cao thủ võ học nghĩa hiệp.
Cho dù lý giải thế nào, thì đến nay, việc đại cao thủ Ba Dương thực chất xuất chiêu gì và thuộc môn phái nào vẫn là một ẩn số mãi mãi không có lời giải.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét