Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

VÕ THUẬT TINH HOA 46

(ĐC sưu tầm trên NET)

Lão võ sư Ngô Bông một huyền thoại trong làng võ thuật Việt Nam



 Võ sư Ngô Bông (còn có tên là Lâm Hổ hay Lâm Hổ Ngô Bông), sinh năm 1928 (theo thẻ căn cước của võ sư) trong một gia đình nghèo ở huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Cha bị quân Pháp sát hại, mẹ mất sớm nên ông phải về nhà ngoại ở. Tại đó, ông được hai cậu ruột là Lê Chót và Lê Thùy dạy võ Tây Sơn. Trong số những bài võ ấy có Hùng Kê quyền, tương truyền do Nguyễn Lữ sáng tác từ các thế đánh của gà chọi. Khi trưởng thành, võ sư Ngô Bông theo học võ Thiếu Lâm với hai người thầy nổi tiếng ở Quảng Ngãi là Bảo Truy Phong (Gấu già) và Lâm Võ. Cũng như nhiều võ sinh lúc bấy giờ, võ sư Ngô Bông nhiều lần thượng đài thi đấu quyền Anh và võ tự do. Ông đã từng thắng nhiều võ sĩ tên tuổi lúc bấy giờ như Đinh Hổ (võ sĩ Campuchia), Đinh Đam (võ sĩ người Huế), Trực Hùng, Trực Ninh...

 Bắt đầu theo nghiệp võ từ năm 11 tuổi. Suốt mấy chục năm tầm sư học đạo, khổ luyện những chiêu thức tinh hoa của võ nghệ, võ sư Ngô Bông thông thạo được nhiều loại vũ khí như: đao, thương, kiếm, côn... Thời đó, võ sư Bảo Truy Phong và Lâm Võ, hai người thầy của Ngô Bông, đã đặt cho ông biệt danh Lâm Hổ bởi ông Ngô Bông đã nhiều năm khổ luyện thành công các bài Hắc hổ, Mãnh hổ xuất sơn, Hắc hổ hạ sơn, Ngọa hổ phục lâm. Để có bộ trảo như móng vuốt của hổ, ông đã khổ công luyện Thiết sa chưởng với cát và sỏi. Từ đó, 10 ngón tay ông được cho là có thể chọc thủng tường gạch, phá tan đá, gỗ. Một danh sư trong làng võ khẳng định về Lâm Hổ Ngô Bông: "Ngoài bài Hùng Kê quyền, lão võ sư này còn nhiều bài quyền mà làng võ Việt Nam sắp thất truyền". Điều khác biệt giữa lão võ sư Ngô Bông và các võ sư khác ở Quảng Ngãi là ông chuyên tâm nghiên cứu về võ cổ truyền. Võ sư Tấn Tương Lai, Chủ tịch Liên đoàn võ thuật tỉnh Quảng Ngãi, người từng làm tổ trưởng trọng tài quốc gia và có cơ hội cọ xát với nhiều môn phái, khẳng định: "Rất là độc đáo, bài võ cổ truyền nổi tiếng nào hô lên là võ sư Ngô Bông thuộc làu".

 Các học trò của võ sư Ngô Bông có nhiều người thành danh. Ngô Ân, Ngô Lâm, Ngô Sĩ, Ngô Ngân, Nguyễn Văn Thiều, Ngô Dung... từng đoạt huy chương vàng, bạc tại các giải võ cổ truyền Quảng Ngãi hoặc giải vô địch toàn quốc. Võ sư Ngô Bông chọn và dạy học trò rất kỹ lưỡng do ông quan niệm ngoài việc dạy võ, người thầy phải dạy cho võ sinh cách sống ở đời. Võ sư Ngô Bông thường tìm hiểu và thử thách võ sinh một thời gian, nếu xét thấy siêng năng, cần cù, biết vâng lời, chung thủy, có tư cách, không tự ái, không bê tha tửu sắc thì mới nhận làm học trò chính thức. Với những đóng góp cho phong trào võ thuật, võ sư Ngô Bông được Liên đoàn võ thuật cổ truyền Việt Nam mời làm cố vấn khi liên đoàn này mới thành lập. Năm 2004, lúc ông Ngô Bông đã ngoài 70 tuổi, tại Liên hoan võ thuật truyền thống thế giới tổ chức tại Hàn Quốc, trước 70 môn phái võ thuật nổi tiếng của nhiều nước, bài Hùng Kê quyền do chính lão võ sư thể hiện đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt. Với những đóng góp cho sự nghiệp võ cổ truyền của dân tộc, võ sư Ngô Bông đã được Ủy ban Thể dục thể thao tặng huy chương Vì sự nghiệp thể dục thể thao.

 Ông Ngô Bông được giới võ thuật cả nước biết đến với tư cách là võ sư duy nhất phục dựng toàn bộ bài võ Hùng Kê quyền của Nguyễn Lữ, người em út của nhà Tây Sơn. Đây là thế võ dựa vào các miếng đánh của gà chọi và "nâng cấp" lên thành một trường phái trong võ cổ truyền. Miếng đánh "song túc tề phi" (hai chân cùng bay) này đã góp phần không nhỏ trong những lần chinh Nam dẹp Bắc của quân Tây Sơn, nhất là lần tiến quân ra Thăng Long vào mùa xuân năm Kỷ Dậu 1789, đại phá 29 vạn quân Thanh.

 Tuy nhiên, thế võ độc đáo ấy đã "sụp đổ" cùng nhà Tây Sơn và thất truyền suốt mấy trăm năm qua. Cho đến một ngày, cách đây gần 20 năm, võ sư Ngô Bông đã làm cho giới võ thuật cả nước kinh ngạc với "miếng đánh" của Hùng Kê quyền cùng bài thiệu đi kèm, nói về xuất xứ của nó. Đó là năm 1993, nhân Giải võ cổ truyền toàn quốc tổ chức tại TP Hồ Chí Minh, ban tổ chức yêu cầu các võ sư biểu diễn bài quyền nào thì phải kèm theo "xuất xứ" của nó.

 "Hùng Kê quyền" là do một trong ba anh em Tây Sơn, Nguyễn Lữ sáng tạo. Vốn người mảnh khảnh, yếu hơn các anh mình là Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ. Tính Nguyễn Lữ hiền hòa, ưa thanh tịnh, thích giao du với các nhà sư Ấn Độ và Trung Quốc, thích học văn hơn học võ. Tuy nhiên, với tư cách một trong những võ tướng đầu lĩnh của Tây Sơn khởi nghĩa, ông cũng đã học thập bát ban võ nghệ và chuyên về môn Miên quyền, Nhu quyền.

 Ông nhận thấy võ thuật Thiếu Lâm phần nhiều thiên về dương cương, có những điểm không phù hợp với thể chất người Việt Nam. Để học thông môn phái Thiếu Lâm phải mất hàng chục năm, trong khi yêu cầu cấp bách của nghĩa quân là tinh thông võ nghệ càng nhanh càng tốt. Nguyễn Lữ cũng say mê nghệ thuật chọi gà. Trong một dịp tết, ông quan sát đôi gà chọi, một con to lớn kềnh càng, dũng mãnh, mặt đỏ gay, các đòn nặng nề sát thủ và một con nhỏ bé mà linh hoạt. Nhưng con gà to lớn kia đã liên tục phải cúp đuôi bỏ chạy trước sức tấn công bền bỉ, liên tiếp, nhanh như chớp của con gà nhỏ.

 Từ đó ông nghiệm ra nguyên lý của nước mà con gà nhỏ đã áp dụng theo bản năng miên viễn, bền bỉ, nhẹ nhàng nhưng dữ dội, có thể chọc phá bất cứ một sơ hở nhỏ nào. Ông đã sáng tạo ra bài "Hùng Kê quyền" vừa phù hợp với sở học của bản thân, vừa phù hợp với thể chất người Việt nói chung, vừa thích ứng với nhu cầu cấp thiết của nghĩa quân Tây Sơn giai đoạn đó. Đặc tính của nước được áp dụng trong bài bằng những yếu lĩnh, nhằm đến mục tiêu yếu có thể đánh mạnh, thấp có thể đánh cao, nhỏ có thể đánh lớn, ít có thể đánh nhiều, gần có thể đánh xa.

 Như những động tác dũng mãnh của con gà chọi nhỏ bé mà nhanh nhạy trước đối thủ, bài Hùng Kê quyền sử dụng ngón tay trỏ để đâm (nhất dương chỉ) mô phỏng hình mỏ gà, và các ngón còn lại co vào như chiếc cựa gà. Thủ pháp độc đáo như vậy lại nhằm vào những mục tiêu hiểm của đối thủ, như các huyệt đạo, ngực, hầu... Bộ pháp của bài hết sức linh hoạt, thần tốc, xoay chuyển một cách biến ảo đã hỗ trợ cho việc thi triển thủ pháp một cách kiến hiệu, khiến đối thủ luôn phải hứng chịu những đòn thế có tính sát thương cực cao.

 Hùng Kê quyền ra đời trên đất Bình Định, nhưng lại được một võ sư Quảng Ngãi "ủ lửa" hơn 200 năm sau mới có dịp trình làng. Và võ sư Ngô Bông đã trở thành "truyền nhân" của Hùng Kê quyền, được Liên đoàn Võ thuật VN công nhận. Ông đã mang Hùng Kê quyền đi khắp năm châu bốn bể. Đến đâu biểu diễn Hùng Kê quyền, giới võ thuật cũng hết lời khen ngợi và nể phục về thế võ độc nhất vô nhị này, lại được một võ sư đã vượt ngưỡng tám mươi gìn giữ trọn vẹn.

 Sưu tầm

Ngón ngũ trảo của Ngô Bông

Thứ Bảy, ngày 30/1/2010 - 00:07
    Võ sư Ngô Bông - hiện ở huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi là truyền nhân của võ Tây Sơn. Hự! Bằng một đòn thế dũng mãnh, lão võ sư già như một con hổ dũng mãnh gầm lên và ra đòn ngũ trảo tàn khốc.
     Uy lực ngũ trảo hổ
    Ở cái tuổi 79 nhưng thân pháp của võ sư Ngô Bông vẫn mềm mại như rồng, mau lẹ như báo, mãnh liệt như hổ. Ánh mắt như xuyên thấu tâm can đối thủ, mười ngón tay quắp lại hình ngũ trảo tung ra, vuốt vào, xoáy tròn, bất thần đập ngược trở lại. Gân cốt trên bắp tay của lão võ sư như cuộn dây thừng bện chặt. Bất cứ vật gì rơi vào vòng xoắn của ngũ trảo thép đều bị bấu nát và bẻ gãy trong nháy mắt.
    Bắt đầu theo nghiệp võ từ năm 11 tuổi. Suốt mấy chục năm tầm sư học đạo, khổ luyện những chiêu thức tinh hoa của võ nghệ, võ sư Ngô Bông đã thông thạo được nhiều tuyệt kỹ: đao, thương, kiếm, côn, quyền… Thời đó, võ sư Bảo Tuy Phong và Lâm Võ - hai người thầy lừng danh ở Quảng Ngãi đã đặt cho người học trò của mình biệt danh Lâm Hổ. Bởi võ sư Ngô Bông đã nhiều năm khổ luyện thành công các bài Hắc hổ, Mãnh hổ xuất sơn, Hắc hổ hạ sơn, Ngọa hổ phục lâm. Để có bộ trảo như móng vuốt của hổ, ông đã khổ công luyện thiết sa chưởng với cát, sỏi. Từ đó, mười ngón tay dường như có thể chọc thủng tường gạch, phá tan đá, gỗ; mỗi lần tung đòn, uy lực của ngũ trảo ào ạt như vũ bão.
    Qua câu chuyện thì suốt mấy chục năm qua, đòn ngũ trảo đã theo ông phiêu bạt ra Bắc, vào Nam, qua Thái Lan…thi đấu không biết bao nhiêu trận và đều mang về chiến thắng vang dội.
    Ngoài võ thuật, sở thích nuôi gà chọi có liên quan với niềm đam mê võ thuật của lão võ sư Ngô Bông - một trong những truyền nhân của bài võ Hùng kê quyền nổi tiếng của anh em nhà Tây Sơn tam kiệt ngoài hàng loạt bài: Nghiêm thương của Nguyễn Huệ, Thanh Long đại chiến, Hùng gia quyền, Mai hoa quyền…
    Ngũ trảo như thép của lão võ sư Ngô Bông (trái). Truyền dạy võ thuật cho các thế hệ sau là tâm niệm lớn nhất của ông.
    Dạy võ cho “trung đội mồ côi”
    Cha bị bắt đưa đi Côn Lôn khi ông vừa sinh ra được ba ngày. Người mẹ vào Nam tìm chồng cũng bặt tin và chết sau đó ít lâu. Ban ngày chăn trâu, ban đêm ông và bạn bè bí mật vào khu Gò Cháy để học võ của cậu Sáu - một người uyên thâm võ học của Tây Sơn. Thời đó, nếu lý trưởng, hương mục và ông trùm mà phát hiện học võ thì tất cả sẽ bị phạt bỏ vào nhà lao. Mỗi lần tập xong, ông mò về nhà và cố nuốt hai bát cơm nguội ụp chung.
    Lớn lên trong cảnh côi cút và cùng cực, lão võ sư Ngô Bông dường như thấu hiểu cuộc đời như võ học: “Võ thì cả đời cũng không thể biết hết được; học võ cốt để giúp đời”. Tâm niệm điều này, thời trai trẻ ông đã mang võ học đi đánh giặc. Các địa danh Tu Bông, Dốc Mõ, Dốc Quýt, Xóm Cút đều lần lượt in dấu chân ông. Trở thành lính của Tiểu đoàn 365 đóng quân tại Phú Yên.
    “Ai vật khỏe nhất sẽ được thưởng” - trong một lần nghe Tiểu đoàn trưởng Hà Duy Tùng tuyên bố, chàng trai cân nặng 58 kg đã xông ra đọ sức với người cận vệ của tiểu đoàn trưởng có sức khỏe như voi, nặng 72 kg. Lần lượt ba hiệp, ông tung đòn tảo địa cước, kết hợp với thế quật của Hùng kê quyền và ném chàng cận vệ khổng lồ này lăn kềnh ra đất. Từ đó, ông trở thành cận vệ số một suốt ba năm của tiểu đoàn trưởng. Sau đó, Trung đội mồ côi có 48 người được thành lập và ông chịu trách nhiệm huấn luyện võ thuật. Điều đặc biệt là tất cả những người trong đơn vị này đều có hoàn cảnh không cha mẹ. Dù vũ khí còn thiếu thốn, chỉ có độc khẩu Max76, tuy nhiên trung đội mồ côi đã làm điên đầu bọn giặc.
    Nhiều trận đánh giáp lá cà, biệt danh lâm tướng của ông lại nổi như cồn bởi lúc cận chiến, nhiều tên giặc đã ngã gục dưới uy lực của ngũ trảo từ trong rừng bất thần xuất hiện. “Lúc bom rơi, đạn nổ, sức mạnh của ngũ trảo dường như khó có thể lường được” - ông cho biết. Với sức vóc như hổ, nhiều trận ông cõng đồng đội bị thương chạy băng băng thoát ra khỏi họng súng. Rồi trong một trận đánh, ông bị thương nặng và phải trở về quê để an dưỡng và tiếp tục ôn luyện nghiệp võ.
    Nặng lòng với võ Tây Sơn
    Ngoài võ thuật được học của nhiều sư phụ, kinh nghiệm ông thu nạp được nhờ nhiều trận tử chiến với những võ sĩ lừng danh thiên hạ. Ông từng qua Thái Lan nghênh chiến bốn lần thì bị thua một, huề một, thắng hai. “Gay go và ác liệt nhất là gặp võ sĩ Phi-nát, nó toàn chơi đòn phá ngựa, chỏ lật rất gian ác. Trận đầu bị nó đánh rớt ngay sau vài hiệp. Về luyện tập và tiếp tục qua giao đấu. Ròng rã sáu hiệp, hai bên bắt tay xin hòa” - ông kể lại những trận tử chiến của mình.
    Lưỡng kê giao nạp thủy tranh hùng
    Song túc tề phi trảo thượng xung
    Trấn ải kim thương như bạch hổ
    Phủ quan ngân kiếm tựa thanh long
    Xuyên khung độc tiễn tăng ư trác
    Hồi thủ đơn câu thủ tứ hung
    Khiêu, tẩu, rượt, đâm thiên sở tứ
    Nhu, cương, cường, nhược, tận kỳ trung…
    Trong hội nghị chuyên môn toàn quốc võ cổ truyền năm 1993, bài Hùng kê quyền do ông biểu diễn đã được bình chọn vào danh sách các bài võ thống nhất của võ cổ truyền Việt Nam. Ghi nhận sự đóng góp của ông, Ủy ban Thể dục thể thao đã tặng võ sư Ngô Bông huy chương Vì sự nghiệp thể dục thể thao.
    Đó là lời thiệu trong bài Hùng kê quyền của Nguyễn Nhạc…Đọc lời thiệu xong, ông đi một lượt bài Hùng kê quyền. Còn đây là lời thiệu trong bài “Thanh long đại pháp nhị kim cương” của Triệu Tử Long, một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc mà sau này nghĩa quân Tây Sơn cũng sử dụng…Ông đi như múa với cây đại đao đầy mãnh lực. Dù đã già nhưng trí nhớ ông dường như thuộc làu những điều đã học trong võ thuật.
    Gia đình lão võ sư Ngô Bông có tám người con, Ngô Lâm Em và Ngô Sỹ là hai con trai nối nghiệp võ của cha. Ngoài ra, ông còn có hàng ngàn môn sinh được truyền thụ võ thuật. “Nghề võ không giàu nhưng cả đời tôi mong truyền thụ cho con cháu, sau này không mất đi những tinh hoa mà các thế hệ cha ông đã khổ luyện để giữ gìn non sông, bờ cõi” - hỏi về dự định trong tương lai, lão võ sư Ngô Bông chia sẻ tâm nguyện của mình trong những ngày cuối năm như vậy.
    LÊ VĂN CHƯƠNG

    Huyền thoại võ sư Việt khiến người Tây nhìn là sợ

    Vóc người nhỏ bé nhưng lão võ sư tinh thông rất nhiều tuyệt kỹ và được ví như một 'mãnh hổ' của làng võ Việt.
      Huyền thoại khét tiếng
      Võ sư Ngô Bông (còn có tên là Lâm Hổ hay Lâm Hổ Ngô Bông), sinh năm 1928 trong một gia đình nghèo ở huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi.
      Cha bị quân Pháp sát hại, mẹ mất sớm nên ông phải về nhà ngoại ở. Tại đó, ông được 2 cậu ruột dạy võ Tây Sơn.
      Trong số những bài võ ấy có Hùng kê quyền, tuyệt kỹ do danh tướng Nguyễn Lữ thời Tây Sơn sáng tạo từ các thế đánh của gà chọi.
      Hồi trẻ, võ sư Ngô Bông còn theo học võ Thiếu Lâm với 2 người thầy nổi tiếng ở Quảng Ngãi là Bảo Truy Phong (Gấu già) và Lâm Võ.
      Cũng như nhiều võ sĩ lúc đương thời, Ngô Bông nhiều lần thượng đài thi đấu quyền Anh và võ tự do.
      Hổ Gà
      Võ sư Ngô Bông luyện võ
      Mặc dù sở hữu vóc dáng nhỏ bé, gầy guộc nhưng với những tuyệt kỹ võ công, ông đã từng thắng nhiều võ sĩ khét tiếng lúc bấy giờ như Đinh Hổ (võ sĩ Campuchia), Đinh Đam (võ sĩ người Huế), Trực Hùng, Trực Ninh... và được giới 'giang hồ' thời đó hết sức kính nể.
      Theo nhiều tài liệu có ghi lại, bắt đầu đến với võ thuật từ năm 11 tuổi cho đến suốt mấy chục năm tầm sư học đạo, khổ luyện những chiêu thức tinh hoa của võ nghệ, võ sư Ngô Bông thông thạo được nhiều loại vũ khí như: đao, thương, kiếm, côn...
      Thời đó, 2 người thầy của Ngô Bông là võ sư Bảo Truy Phong và Lâm Võ đã đặt cho Ngô Bông biệt danh Lâm Hổ bởi ông đã nhiều năm khổ luyện thành công các bài Hắc hổ, Mãnh hổ xuất sơn, Hắc hổ hạ sơn, Ngọa hổ phục lâm...
      Để có bộ trảo lợi hại như hổ, cố võ sư Ngô Bông đã trải qua nhiều năm khổ công luyện Thiết sa chưởng với cát và sỏi. Tương truyền, những đòn trảo của ông có uy lực khủng khiếp tới nỗi có thể chọc thủng tường gạch, phá tan đá, gỗ.
      Một danh sư trong làng võ khẳng định về Ngô Bông rằng: 'Ngoài bài Hùng Kê quyền, lão võ sư này còn nhiều bài quyền mà làng võ Việt Nam sắp thất truyền.
      Điều đặc biệt độc đáo ở chỗ, bài võ cổ truyền nổi tiếng nào hô lên là võ sư Ngô Bông cũng thuộc làu'.
      Võ sư Ngô Bông còn khiến giới làng võ khâm phục bởi ở thời điểm ông sắp bước vào độ tuổi bát tuần, ông vẫn sở hữu thân pháp mềm mại như rồng, mau lẹ như báo, mãnh liệt như hổ, mỗi lần tung đòn, uy lực của ngũ trảo vẫn ào ạt như vũ bão.
      Hổ Gà
      Lão võ sư Ngô Bông tại Liên hoan võ thuật truyền thống thế giới tổ chức tại Chungju (Hàn Quốc) năm 2004
      Hùng kê quyền uy chấn giang hồ
      Cố võ sư Ngô Bông được giới 'võ lâm' Việt Nam công nhận là võ sư duy nhất phục dựng toàn bộ bài võ Hùng kê quyền của Nguyễn Lữ. Đây là thế võ dựa vào các miếng đánh của gà chọi và nó đặc sắc tới mức đã trở thành một trường phái trong võ cổ truyền Việt Nam.
      Miếng đánh 'song túc tề phi' (2 chân cùng bay) này đã thất truyền nếu không được sự lĩnh hội và truyền dạy của võ sư Ngô Bông.
      Mấy trăm năm kể từ sau khi nhà Tây Sơn suy tàn, tưởng chừng không một ai có thể tái hiện tuyệt kỹ Hùng kê quyền, cho đến khoảng hơn 20 năm về trước.
      Đó là năm 1993, nhân giải võ cổ truyền toàn quốc tổ chức tại TP HCM, Ngô Bông đã làm cho giới võ thuật cả nước kinh ngạc với tuyệt kỹ của Hùng kê quyền cùng bài thiệu đi kèm, nói về xuất xứ của nó.
      Đến năm 2004, tại Liên hoan võ thuật truyền thống thế giới tổ chức tại Hàn Quốc, trước 70 môn phái võ thuật nổi tiếng của nhiều nước, một lần nữa lão võ sư Ngô Bông trình diễn tuyệt kỹ Hùng kê quyền với sự trầm trồ và tán dương của cực kỳ đông đảo giới võ thuật.
      Hổ Gà
      Võ sư cùng một đệ tử
      Hùng kê quyền sở dĩ được mọi người ca ngợi là vì sức mạnh tiền ẩn bên trong của nó. Vào thời Tây Sơn, Nguyễn Lữ chính là một trong các nhân vật chủ chốt. Ông học thập bát ban võ nghệ và chuyên về môn Miên quyền, Nhu quyền.
      Nguyễn Lữ nhận thấy võ công Thiếu Lâm phần nhiều thiên về cương, có những điểm không phù hợp với thể chất người Việt Nam.
      Để học thông môn phái Thiếu Lâm phải mất hàng chục năm, trong khi yêu cầu cấp bách của nghĩa quân là tinh thông võ nghệ càng nhanh càng tốt.
      Nguyễn Lữ cũng rất say mê món chọi gà. Trong một dịp tết, ông quan sát đôi gà chọi, một con to lớn kềnh càng, dũng mãnh, các đòn nặng nề sát thủ đấu với một con nhỏ bé mà linh hoạt.
      Ông đã rất bất ngờ khi con gà to lớn kia đã liên tục phải cúp đuôi bỏ chạy trước sức tấn công bền bỉ, nhanh như chớp của con gà nhỏ. Từ đó Nguyễn Lữ nghiệm ra rằng, dù nhỏ bé nhưng bền bỉ, dữ dội, nhanh nhẹn thì vẫn có thể hạ gục bất cứ đối thủ nào.
      Từ đó, ông đã sáng tạo ra bài Hùng kê quyền vừa phù hợp với sở học của bản thân, vừa phù hợp với thể chất người Việt nói chung, vừa thích ứng với nhu cầu cấp thiết của nghĩa quân Tây Sơn giai đoạn đó.
      Đặc tính của Hùng kê quyền là lấy sở đoản biến thành sở trường, yếu có thể đánh mạnh, thấp có thể đánh cao, nhỏ có thể đánh lớn, ít có thể đánh nhiều, gần có thể đánh xa...
      Mặc dù tưởng chừng đơn giản nhưng để lĩnh hội hết được những tinh hoa của Hùng kê quyền là cả một vấn đề rất lớn, đòi hỏi võ sĩ phải có trình độ nội công thâm hậu cũng như thân pháp rất linh hoạt.
      Hổ Gà
      Ngũ trảo như thép của võ sư Ngô Bông
      Hùng Kê quyền sử dụng ngón tay trỏ để đâm (nhất dương chỉ) mô phỏng hình mỏ gà và các ngón còn lại co vào như chiếc cựa gà. Hùng kê quyền hướng tới những điểm tấn công vào những mục tiêu hiểm của đối thủ, như các huyệt đạo, ngực, hầu...
      Bộ pháp của bài hết sức linh hoạt, thần tốc, xoay chuyển một cách biến ảo đã hỗ trợ cho việc thi triển thủ pháp một cách rất hiệu quả, khiến đối thủ luôn phải hứng chịu những đòn thế có tính sát thương cực cao.
      Trải qua quãng thời gian quá dài tưởng chừng đã bị thất truyền, Hùng kê quyền lại được tái hiện bởi Ngô Bông.
      Giặc cũng phải 'ngán'!
      Thời trai trẻ, Ngô Bông cũng đã mang võ học đi đánh giặc. Rất nhiều địa danh ở khu vực miền Trung đều lần lượt in dấu chân ông. Ông cũng trở thành lính của Tiểu đoàn 365 đóng quân tại Phú Yên.
      Tại tiểu đoàn này, trong một lần nghe Tiểu đoàn trưởng Hà Duy Tùng tuyên bố: 'Ai vật khỏe nhất sẽ được thưởng'. Ngô Bông với thân hình nhỏ bé đã xông ra đọ sức với người cận vệ của tiểu đoàn trưởng có sức khỏe như voi, to lớn hơn ông rất nhiều.
      Lần lượt 3 hiệp, ông tung đòn tảo địa cước, kết hợp với thế quật của Hùng kê quyền và ném chàng cận vệ to lớn này lăn kềnh ra đất. Từ đó, ông trở thành cận vệ suốt 3 năm của tiểu đoàn trưởng và chịu trách nhiệm huấn luyện võ thuật.
      Hổ Gà
      Võ sư Ngô Bông luyện mắt
      Đối đầu với giặc Pháp trong nhiều trận đánh giáp lá cà, tên tuổi của Ngô Bông lại nổi như cồn. Nhiều tên giặc chưa kịp nổ súng thì đã gục ngã trước ngũ trảo rồi.
      'Lúc bom rơi, đạn nổ, sức mạnh của ngũ trảo dường như khó có thể lường được' - ông cho biết.
      Với sức vóc như hổ, nhiều trận ông cõng đồng đội bị thương chạy băng băng thoát ra khỏi họng súng. Rồi trong 1 trận đánh, ông bị thương nặng và phải trở về quê để an dưỡng.
      Gắn bó nghiệp võ cả đời, cố võ sư Ngô Bông luôn tâm niệm: 'Võ thì cả đời cũng không thể biết hết được, học võ cốt để giúp đời'.
      Các học trò của võ sư Ngô Bông có nhiều người thành danh. Ngô Ân, Ngô Lâm, Ngô Sĩ, Ngô Ngân, Nguyễn Văn Thiều, Ngô Dung... từng đoạt rất nhiều HCV tại các giải võ cổ truyền Quảng Ngãi và giải vô địch toàn quốc.
      Võ sư Ngô Bông chọn và dạy học trò rất kỹ lưỡng do ông quan niệm ngoài việc dạy võ, người thầy phải dạy cho võ sinh cách sống ở đời.
      Thông thường, ông hay tìm hiểu và thử thách võ sinh một thời gian, nếu xét thấy siêng năng, cần cù, biết vâng lời, chung thủy, có tư cách, không tự ái, không bê tha tửu sắc thì mới nhận làm học trò chính thức.
      Với những đóng góp to lớn cho kho tàng võ cổ truyền, võ sư Ngô Bông đã được Ủy ban TDTT tặng huy chương Vì sự nghiệp TDTT. Ông mất năm 2011, hưởng thọ 83 tuổi.
      Câu nói nổi tiếng của võ sư Ngô Bông:
      - Võ thì cả đời cũng không thể biết hết được, học võ cốt để giúp đời
      - Chỉ dạy võ cho người có tư cách đúng mực, nếu không sẽ có hại cho môn phái và xã hội.
      - Nghề võ không giàu nhưng cả đời tôi mong truyền thụ cho con cháu, sau này không mất đi những tinh hoa mà các thế hệ cha ông đã khổ luyện để giữ gìn non sông, bờ cõi
      Một người bạn từng nhận xét về Ngô Bông:
      'Anh Bông là con người điềm đạm, tế nhị và sống có tình, có nghĩa. Về võ nghệ anh nắm vững bài bản của võ Tây Sơn, di chuyển bộ ngựa rất linh hoạt, có thể khống chế, hóa giải các đòn tấn công của đối thủ.
      Dù tuổi cao nhưng các động tác đâm, gạt, đỡ thương của anh gọn gàng và nhuần nhuyễn. Anh sở đắc mấy bài thương có giá trị như: Đệ nhất kim thương, Đệ nhị mai hoa thương... rất cần được bảo tồn'.

      Theo Thiên Hà/Soha.vn/Ttvn.vn

      Làng võ cổ truyền khuyết đi lão võ sư Lâm Hổ Ngô Bông

      21:35 26/10/2011

      Chỉ sau một cú nhồi máu cơ tim và thêm dăm ngày nằm viện, lão võ sư Lâm Hổ Ngô Bông, truyền nhân bài Hùng Kê Quyền của Đông Định Vương Nguyễn Lữ,  đã ra đi, bỏ lại xứ võ núi Ấn sông Trà vốn đầy ắp những huyền thoại sự trống vắng,  bởi cái bóng của cụ Ngô Bông ở xứ võ này nó rợp, nó đầy đặn làm sao.

      Không có nhận xét nào:

      Đăng nhận xét