Đó là những vần thơ thể hiện tâm trạng nhớ nhung về vùng đất mà ta đã từng sinh ra và lớn lên với biết bao kỷ niệm. Cũng chỉ vì cuộc sống, vì tương lai nên mới phải xa nơi "chôn nhau cắt rốn" này..
CHÀNG TRAI XA XỨ
Tác giả: Kim Thanh Lâm
Ơi những chàng trai nước Việt xa xứ
Gói nỗi buồn cất bước chốn xa quê
Gắng học giỏi, chăm làm gửi tiền về
Nuôi cha mẹ, gia đình trong nổi nhớ
Mối tình đầu, anh xin đành khất nợ
Đêm hằng đêm vẫn thấy em trong mơ
Đôi vai run con tim hoen ố mờ
Bao nhọc nhằn, vết hằn in trên trán
Nỗí nhớ nhà, nhớ quê buồn tản mạn
Tấm hình em, anh chôn chặt vào tim
Nụ cười tươi ... như vạn mũi châm kim
Anh đành lòng... buông em cho kẻ khác
Hỡi các chàng trai nước Việt phiêu bạt
Hãy đứng lên dũng cảm ngẩng cao đầu
Đừng gục ngã khi tình đang đớn đau
Người tương lai mới thật là yêu dấu..!
CHIỀU NHỚ
Tác giả: Chưa rõ
Chân trời đổi sắc gọi hoàng hôn
Lữ khách buồn vương ảo não hồn
Buốt dạ mây bay sầu viễn xứ
Se lòng gió lặng thảm hoài chôn
Bầy chim mỏi cánh tìm hồ hởi
Lũ dế kêu vang kiếm dập dồn
Vọng mãi miền quê chiều trải nắng
Xa rồi vẫn nhớ cảnh làng thôn
XA XỨ
Tác giả: Hoàng Trọng Lợi
Phận nghèo nên phải đi xa
Kiếm cơm kiếm áo cho con ta xài
Lang thang xa xứ lạc loài
Lai lưng làm lụng với hai tay trần
Sáng trưa chiều tối cơm phần
Được đem đóng hộp ăn dần qua loa
Tính ra trong tháng chi tiêu
Làm sao gửi được nhiều nhiều về quê
Thế nên mải miết thêm giờ
Tăng ca hết cỡ hết giờ thêm lương
Kẻo không rỗi rãi lại thương
Đàn con nhỏ dại phương xa quê nhà
Vài năm ta sẽ về mà
Ta lại xây nhà to nhất làng ta
Cả làng trầm trồ xuýt xoa
Nhà thằng cu tý kiều xa mới về.
TÌNH VIỄN XỨ
Tác giả: Thuy Hao Dang
Bên kia đại dương là là quê hương yêu dấu
Đông năm nay tuyết nơi này như phủ hơn nhiều
Đã bao đông nơi miền đất hứa có lắm nhiêu khê
Người viễn xứ trái tim như nhỏ lệ
mỗi bước xa quê lòng đầy nổi nhớ
tiếng nấc tự tình trầm tư trăn trở
tiếng tơ lòng chẳng thể nối tình thâm
Không cùng sắc tộc chuyện tình rối rắm
ngẫm trắng sự đời chẳng chút đắn đo
ngoảnh tơ vương khi vầng trăng không tỏ
tự vấn lòng ta trở về tắm ao ta
Thôi thì ta đoan chính một mình băng giá
Ôm con nhỏ lệ mỗi khi Đông về
Mai đi rồi về phương trời xứ lạ
Ta ngậm ngùi đưa tiễn bước chân nhau
Câu từ tạ nghe đau nhói dâng trào
Lời yêu đó lùi sâu vào ký ức.
Rồi mai này nơi phương trời xa khuất
Vẫn đợi chờ hình bóng ấy không phai
Đời là thế như một khúc sông dài
Tan rồi hợp như nước ròng nước lớn.
(Trần Bảo Đông)
Vì nghèo nên mới phải tha phương
Tạm lánh miền quê đến phố phường
Sáng sớm lo làm nơi xứ lạ
Khuya về nghĩ tới chốn thân thương
Đường đời khó nhọc, thân mòn mỏi
Nỗi nhớ khôn nguôi, dạ chán chường.
Mỗi lúc hoàng hôn, lòng trống trải
Sương chiều cứ ngỡ khói quê hương.
(Trọn Kiếp Đơn Côi)
Bao năm xuôi ngược giữa dòng
Rời làng xa xứ mênh mông biển người
Bờ môi tắt lịm nụ cười
Nổi buồn vây kính tâm tư tháng ngày
Đâu còn những giấc ngủ say
Trưa hè nắng nóng những ngày thu sang
Đông về dạ thấy bất an
Thương cha nhớ mẹ thuốc than từng ngay
Nhớ sao dáng mẹ con gầy
Bát canh mẹ nấu những ngày bên nhau
Thương cha mưa nắng dãi dầu
Lưng còng áo vải bạc màu gió sưong
Phận nghèo con phải tha phuong
Đêm ngày khắc khoải nhớ thương quê nhà
Mong sao ngày tháng dần qua
Cho con về lại mái nhà thân thương
Không còn kiếp sống tha phương
Bên cha bên mẹ tình thương đong đây
Cho con một giâc ngủ say
Quên bao khó nhoc,thang ngày quạnh hiu
Nổi lòng chỉ có bấy nhiêu
Bao năm xa xứ bấy nhiêu năm buồn...!
(Tìm Về Hạnh Phúc)
Xa quê chẳng phải là không về
Bao năm biền biệt đâu ly quê
Tha hương cầu thực giờ bóng xế
Chưa về không phải là mất quê.
Gốc gác tổ tiên nắm đất hồng
Dòng máu lưu chảy cuồn cuộn sông
Cố nhân đất khách sầu viễn xứ
Cố hương nhắc nhớ ở trong lòng.
Mười năm, một đời rồi chẳng xong
Cuối nẻo hoàng hôn cũng ngược dòng
Xương tàn ta gửi lòng đất mẹ
Đâu thể gọi là mất tổ tông.
Cổ tích cha ông dòng máu nóng
Không về không thể là mất dòng
Lìa quê đâu phải là ly biệt
Quê cha đất tổ năm tháng trông.
(Hoàng Thanh Tâm)
* người ta hay nói câu "xa quê..mất gốc" thật là buồn vì những câu nói vô tâm
Mười lăm năm sống xa nhà
Nhưng con vẫn nhớ vị trà quê hương
Nhớ con đường đá đầy rơm
Bụi tre đầu ngõ con mương cuối làng
Nhớ hôm con xắp xa nhà
Mẹ cha căn dặn như là lên ba
Chiều "thanh" mưa đổ sân ga
Tiễn con ..cha mẹ ..lệ sa má gầy
Cầm tay cha mẹ..giây..này
Nghẹn ngào nước mắt con đầy vai cha
Tàu đi trong tiết tháng ba
Đưa con vào phía trời xa...dặm trường
Buổi đầu trên đất bình dương
Lạc bàn chân đất...trên đường phồn hoa
Năm canh .,.nhớ cảnh... quê nhà
Nuốt lệ trong dạ quết là vững tâm
Thời gian lặng lẽ âm thầm
Giật mình nhìn lại đã gần bốn mươi
Vẫn y nguyên thủa đôi mươi
Vẫn thường ngèn nghẹn nhớ nơi quê nghèo .
......lungnguyen.......
"Chiều thanh"là chiều Thanh Hóa
Chiều nay khói thuốc vẫn bay,
Hoàng hôn vơi nắng những ngày buồn hiu.
Thương quê nhà,nhớ mẹ yêu,
Biết bao kí ức lắm điều khó phai.
Đôi mươi tuổi chưa hẳn dài
Lo chi cuộc sống ngày mai thế nào/
Hít hơi thuốc lòng nao nao,
Giật mình tỉnh lại ngày nào còn đâu?
Thở hơi dài,sầu thêm sầu,
Khói bay trên những mái đầu pha sương.
Cười cho nhân nghĩa đời thường,
Cười mình ngạo nghễ bốn phương là nhà.
Nhếch môi cười vẫn là ta,
Thì thầm số phận,vân là hư không...
Ai như ta?chẳng bận lòng,
Chiều tàn,hơi thuốc còn trong tâm hồn...
Quê tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Ruộng bạc màu nuôi lớn bước chân cha
Lang thang bờ ruộng bầy bê nhỏ bé
Theo chân mẹ rong rủi suốt chiều hè
Đàn trâu kia gọi hoàng hôn buông xuống
Gió thổi vi vu nghe tiếng ầu ơ
Giọt mồ hôi cha thấm vào hạt gạo
Nước mắt của mẹ phơi lấm trời cao
Cánh cò lượn cánh bao lần xa xứ
Gắn nỗi buồn với những nỗi ưu tư
Quê tuy nghèo nhưng đầy hạnh phúc lắm
Tình người mãnh liệt giữa cuộc sống quê...
Ken Tri:7/11/2014
Mai về thăm lại quê hương
Thăm con đường nhỏ thăm vườn cây xanh
Thăm cầu tre bắt gập ghềnh
Bóng soi mặt nước dòng kênh bềnh bồng
Thăm đồng lúa chín trĩu bông
Hương thơm đất mới, say nồng mỗi trưa
Thăm đò ai chở nắng mưa
Trên sông con nước bao mùa đầy vơi
Thăm hồ gợn sóng cá bơi
Lung linh sung tím rạc rời bèo trôi
Thăm làn khói bếp chơi vơi
Đàn cò cánh bạc da trời xanh lơ
Về nghe câu hát ầu ơ
Mẹ ru con ngủ ngẩn ngơ trăng mềm
Về nghe tiếng võng đưa êm
Bà nằm kể chuyện cô tiên thuở nào
Về nghe em nhỏ xôn xao
Nô đùa dưới bóng hàng câu sớm chiều
Về nghe giọng nói người yêu
Dịu dàng thôn nữ ngồi thêu bên đèn
Về nghe bè bạn thân quen
Hát hò đối đáp vang lên khắp làng
Mai về thăm lại quê hương
Cho lòng trút cạn nỗi buồn tha hương.
(Tấn Bảo Huỳnh)
Hoàn cảnh khó khăn đẩy đưa
Tạm biệt quê nhỏ, người xưa lên đường
Chân bùn, gian khó cố hương
Nhìn miền đất mới, phố phường đông vui
Đến rồi ta mới ngậm ngùi
Phòng trọ chật hẹp, đi lui khó vào
Nước mắt em cứ tuôn trào
Vì thương nhớ mẹ, nôn nao cõi lòng
Cuộc sống bao nỗi trông mong
Kiếm được chút tiền yên lòng mẹ yêu
Ở nhà các em nhớ nhiều
Bao nhiêu nụ cười chị yêu lắm nghen!
Đất khách ai đến mà xem
Tiền lương chút ít, em đem chi nhiều
Tiền phòng,tiền nước bao nhiêu
Đầu sau cấu véo chi tiêu e dè
Tha phương em nhớ tới mẹ
Các em còn nhỏ, lên nè bữa cơm:
Mớ rau, đậu hũ, gạo thơm
Qua ngày tháng tháng, vững hơn nỗi lòng
Xa xứ ai cũng ngóng trông
Một ngày trở về, mênh mông nụ cười
Cuộc đời há cứ trêu ngươi?
Người ăn không hết, kẻ cười khó khăn!
Bỏ lại dòng sông cách bể trời
Xuân này viễn khách đã tàn chơi
Giao thừa xứ lạ ai mừng tuổi
Đón Tết quê người chẳng chúc đời
Quạnh quẻ hương trầm lan quyện gió
Âm thầm khói toả nghẹn không lời
Ly hương thổn thức tình quê Mẹ
Chạnh nhớ mai đào Tổ Quốc ơi!
Cư-Nguyễn.
QUÊ NHÀ THƯƠNG NHỚ.
Nhà tôi ở cuối con đường nhỏ
Tối tối xe về khua "leng keng..."
Vườn bên thơm quá cau vừa nở
Rụng trắng đầu hiên, lóa ánh đèn.
Tôi nhớ ngôi nhà cạnh đầm sen
Đêm xuống sương rơi ướt cánh mềm
Thuyền ai lướt nhẹ bên ngàn lá
Sóng sánh hương đầy lúc lúc tàn đêm.
Tôi nhớ tôi thường bước nhẹ êm
Trên cỏ, chân tôi mát và mềm
Nơi ấy ven đê tôi đứng đợi
Người bạn cùng tôi học một trường
Tuổi thơ lớn lên từ cánh võng
Có những chiều hè bơi trên sông
Áo đẫm mồ hôi vai mẹ gánh
Lúa chín vàng thơm khắp cánh đồng...
Lớn lên xa xứ ra thành phố
Nhớ mãi trong lòng con sông xưa
Hình bóng quê nhà bao thương nhớ
Khoắc khoải nghe tiếng gà gáy trưa...