-Xét trên bình diện đánh giá sự sống là thứ quí giá nhất trên đời, thì giết chóc lẫn nhau, dù là giết chóc bắt buộc, là hành động điên rồ tột bậc của con người và chiến tranh, dù là chiến tranh chính nghĩa, vẫn là sự ngu xuẩn vô hạn, dù là sự ngu xuẩn tự giác, nhân danh bảo vệ sự sống, của cả loài người!
-----------------------------------------------------------------
(ĐC sưu tầm trên NET)
Loài người đã “ngu hết cỡ” chưa, câu trả lời đã được Einstein khẳng định và người viết cũng đồng ý như vậy.
Ngày 27/3/2017, Ủy ban Giải trừ Vũ khí
và An ninh Quốc tế thuộc Liên hợp quốc tổ chức đàm phán nhằm xây dựng
một lệnh cấm vũ khí hạt nhân có tính ràng buộc pháp lý.
Hơn 100 quốc gia ủng hộ và gần 40 quốc gia tẩy chay.
Điều
đáng nói là trong 5 nước Ủy viên thường trực Hội đồng Bảo an, bốn nước
Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Nga bỏ phiếu chống, Trung Quốc bỏ phiếu trắng?
Một
số quốc gia trong số các nước phản đối ấy đang tìm đủ cách đe nẹt, cấm
vận không cho nước khác sở hữu vũ khí hạt nhân, đấy là công bằng hay cái
lý của kẻ mạnh?
Truyền thông quốc tế đưa tin,
năm 2018 Nga sẽ đưa vào sản xuất tên lửa chiến lược RS-28 Sarmat, tên
lửa này có thể mang 16 đầu đạn hạt nhân.
Tiến sĩ
Paul Craig Roberts, cựu Trợ lý Bộ trưởng Tài chính về chính sách kinh
tế (thời Tổng thống Ronald Reagan, Hoa Kỳ), cho rằng chỉ cần một quả tên
lửa thế hệ mới (của Nga) đủ sức mạnh "quét sạch 3/4 bang New York hàng nghìn năm".
Thông
tin tổng hợp trên truyền thông quốc tế (chưa được kiểm chứng) cho thấy
số đơn vị vũ khí hạt nhân của một số nước như sau: Mỹ - 7.650; Nga -
8.420; Anh - 225; Pháp - 300; Trung Quốc - 240; Ấn Độ - 80-100; Pakistan
- 90-110;… [1]
Chỉ cần một lượng nhỏ vũ khí hạt
nhân mà một số quốc gia sở hữu cũng đủ san phẳng toàn bộ địa cầu, vì
sao người ta không muốn xóa bỏ chúng?
Họ sở hữu vũ khi hủy diệt để răn đe ai và bảo vệ ai?
Bảo vệ nhân loại hay bảo vệ bản thân họ?
Kênh
truyền hình Địa lý Quốc gia Hoa Kỳ (National Geographic Channel) có một
serie phim giải trí mang tựa đề "Science of Stupid" - "Khoa học của sự
ngu ngốc".
Khoa học mang đến cho nhân loại kiến
thức về tự nhiên, xã hội nhưng chính khoa học cũng tạo ra những thứ có
thể hủy diệt loài người.
Người phương Tây không
ngại khi sử dụng cụm từ “ngu ngốc” hay “ngu xuẩn” (stupid) khi nói đến
hành vi của con người, người phương Đông - trong đó có Việt Nam - thường
ngại sử dụng cụm từ này, đặc biệt là trong các văn bản chính luận.
Có
một sự khác biệt trong văn hóa nói của người phương Tây, chúng ta thấy
họ không có câu văng tục như người Việt. Bởi vậy nên dù không muốn có sự
tồn tại của kiểu loại ngôn ngữ ấy song thực tế vẫn có và nét khác biệt
về mức độ giữa hai bên là rõ rệt.
Thiên tài khoa học Albert Einstein từng nói: “Chỉ có hai điều là vô hạn: vũ trụ và sự ngu xuẩn của con người, và tôi không chắc lắm về điều đầu tiên" (Two things are infinite: the universe and human stupidity; and I'm not sure about the universe).
Einstein không dám chắc vũ trụ có vô hạn hay không nhưng ông tin chắc rằng sự ngu xuẩn của con người là không có giới hạn.
Thiên tài khoa học Albert Einstein. (Ảnh: Wikipedia)
Trong bài này, người viết sử dụng từ “ngu” hiểu theo nghĩa tổng quát của Einstein chứ không phải theo kiểu miệt thị.
Mặc
dù có thể thay thế bằng các cụm từ nhẹ nhàng hơn như “ngốc nghếch” hoặc
“thiểu năng trí tuệ” song người viết không muốn thay đổi từ ngữ mà
Einstein đã dùng.
Thomas Alva Edison là một nhà
phát minh vĩ đại, trong suốt cuộc đời mình, ông được cấp 1093 bằng sáng
chế, câu nói nổi tiếng của Thomas Alva Edison là: “trong thành công của tôi thì có 99% là mồ hôi nước mắt, chỉ có 1% là do trời phú".
Câu nói của T.A. Edison đã trở thành nguồn cảm hứng cho John C. Maxwell viết cuốn sách “1% & 99% - Tài năng, mồ hôi và nước mắt”.
Tuy
chỉ 1% là do tạo hóa ban cho, song thiếu 1% này nhân loại không có các
nhà khoa học Galile, Edison, Einstein…, các nhà văn Victor Hugo, William
Shakespeare, M. Solokhop…, họa sĩ Levitan, triết gia Khổng Tử,…
Nói
thế để thấy, dù câu nói của Edison là rất nhân văn, dù các nhà giáo dục
có khẳng định không có “ gen thông minh ” thì cũng không thể phủ nhận
1% mà tạo hóa ban tặng chính là chìa khóa để mở cánh cửa khoa học, để
con người có thể nhìn vũ trụ bằng đôi mắt trần tục của mình.
Gần
đây có một số bàn luận về sự thông minh và dốt nát của học trò. Có ý
kiến khẳng định không có “gen thông minh” và cũng có ý kiến cho rằng “
có học sinh giỏi và cũng có học sinh dốt ”.
Suy cho cùng, những người giỏi, kể cả thiên tài, vẫn có lúc “dốt” và ngược lại.
Nhà
bác học vĩ đại Issac Newton, nuôi chó và mèo trong phòng thí nghiệm, để
chúng có thể tự do ra vào phòng mà không phải đứng dậy, ông đục hai cái
lỗ ở cánh cửa.
Có người hỏi ông vì sao phải đục hai lỗ, Newton giải thích “lỗ to cho chó và lỗ nhỏ cho mèo”?
Từ khi thoát khỏi cuộc sống bầy đàn hoang dã, con người luôn mang trong mình những nghịch lý, vừa thông minh, vừa ngu xuẩn.
Phải chăng đó chính là quy luật của vũ trụ, bất kỳ hiện tượng nào cũng bao gồm trong nó các mặt đối lập?
Loài
người luôn song hành cùng thời gian, luôn cảm nhận được thời gian nhưng
lại chẳng bao giờ nhìn thấy nó dù không ít người cố gắng mô tả “màu
thời gian”.
Không khí là thứ vô cùng quý báu,
thiếu nó chỉ vài phút nhân loại sẽ bị diệt vong nhưng chưa thấy một kẻ
“điên khùng” nào gây chiến với láng giềng để tranh giành không khí.
Hàng
ngày hít không khí vào phổi nhưng chính con người lại luôn vấy bẩn
không khí và không bao giờ quý trọng nguồn tài nguyên không hề vô tận
này, phải chăng vì không mất tiền mua?
Vào thời
điểm Einstein đưa ra câu nói, có lẽ ông chưa hình dung thật cụ thể điều
mà ông khẳng định về “sự ngu xuẩn không có giới hạn” của con người.
Câu
nói của ông chỉ mới đề cập đến cái gọi là “ngu tổng thể” có tính bao
trùm chứ chưa diễn giải hết những “ngu cụ thể” của nhân loại.
Trong kho tàng vô hạn của sự “ngu”, đứng ở vị trí cao nhất có lẽ là “Tam Thượng Ngu” sau:
Thứ nhất: tự phá hủy môi trường sống của chính mình; Thứ hai: tự biến mình thành nô lệ cho công cụ; Thứ ba: di truyền tập nhiễm các thói xấu cho thế hệ sau.
Trong
số các loài động vật trên trái đất, chỉ duy nhất con người là phá hủy
môi trường sống quanh mình, phá hủy chính những thứ nuôi sống mình.
Một
phần khá lớn những mảnh đất màu mỡ nhất bề mặt địa cầu bị biến thành đô
thị, đường giao thông, ở đó động thực vật nếu có chỉ để làm cảnh, con
người gần như là sinh vật duy nhất.
Tài nguyên
rừng, biển và trong lòng đất bị khai thác cạn kiệt, tầng ôzôn bị phá
hủy, băng tan vùng cực, bão lụt hoành hành chính là hậu quả biến đổi khí
hậu do con người gây ra.
Tư tưởng tận thu tài
nguyên thiên nhiên tuy bị các nhà khoa học lên án song dường như chưa
phải là quan tâm hàng đầu của số lớn chính khách.
Mối
quan tâm của đa số lãnh đạo - trừ một số được xếp vào hạng bù nhìn - là
làm sao cho dân tộc mình “sướng” hơn dân tộc khác, nước mình mạnh hơn
nước khác.
Nhìn lên bầu trời, con người mơ ước mình có thể bay như chim.
Đi tắm biển, con người mơ ước mình có thể bơi như cá.
Đói khát, con người mơ ước mình có thể tổng hợp năng lượng từ đất, nước và ánh sáng như các loài thực vật.
Mơ
ước như thế nhưng con người đã bao giờ nghĩ cách tự biến đổi bản thân
mình hay chỉ nghĩ cách làm ra máy bay, tàu ngầm, bắt gia súc phải lớn
nhanh, đẻ nhiều, bắt cây cối phải ra quả trái mùa, hễ nóng là tìm máy
điều hòa, lạnh là tìm áo ấm?
Tạo hóa ban cho con người khả năng “thần giao cách cảm” nhưng con người chưa bao giờ khai thác được khả năng này.
Thay vì giao tiếp từ não đến não bởi “sóng sinh học” người ta sử dụng Internet, điện thoại thông minh…
Người
ta không ngớt đổ lỗi cho sự tiến hóa chưa đạt đến mức con người có thể
truyền đạt tư tưởng trực tiếp qua không gian dù không tít trường hợp
người ta nhận thấy khả năng này là một thực tế không thể phủ nhận.
Loài
người đang tự biến mình thành nô lệ cho những công cụ vô tri vô giác mà
mình tạo ra, thiếu chúng là cảm thấy bất lực, cảm thấy yếu ớt hơn thú
hoang, thậm chí không biết sống thế nào giữa thiên nhiên hoang dã.
Không
ít nhà khoa học, nhà làm phim, nhà văn viết truyện viễn tưởng đã hình
dung một ngày nào đó, nền văn minh nhân loại sẽ trở thành nền văn minh
rôbôt?
Từ nhà ga đến bệnh viện, trường học…,
rôbôt sẽ làm mọi công việc từ nặng nhọc đến tinh tế và con người chân
tay sẽ teo đi, đầu to ra, chỉ có bộ óc là phát triển.
Liệu
có xảy ra viễn cảnh đến một lúc nào đó bộ não của con người được lắp
vào rôbôt và con người kết thúc sứ mạng lịch sử trên hành tinh này?
Loài vật khi ăn no là nghỉ ngơi, nô đùa, đến như loài chim còn “một đàn cò trắng phau phau, ăn no tắm mát rủ nhau đi nằm”, trong khi loài người thì hoàn toàn ngược lại.
Tài
sản có hàng tỷ đô la vẫn tìm cách có thêm nhiều nữa, ngồi ngôi cao chót
vót vẫn muốn có thêm quyền lực, muốn độc bá thiên hạ.
Không
ít cá nhân chuyên nhắc lại lời người khác, đọc thứ người khác viết sẵn
bỗng chốc thấy mình thành vĩ nhân, thành thầy của thiên hạ.
Thứ
“văn hóa nhai lại” ấy dù “ngu” nhưng vẫn được tung hô, vẫn được một số
người ngưỡng mộ. Không hẳn là người ta không biết cái sự "ngu" của mình
nhưng người ta vẫn yên tâm vì họ cho rằng người khác còn “ngu” hơn mình.
Chính
loài người - chứ không phải thế lực siêu nhiên hay ngoài hành tinh -
được thúc đẩy bởi lòng tham đã tạo nên các cuộc chiến tranh thế giới,
đang tàng trữ vũ khí hạt nhân có thể hủy diệt cả trái đất.
Tính
đố kỵ, lòng ghen ghét, thói bủn xỉn,… chỉ có ở xã hội loài người, nó
không do tự nhiên sinh ra, nó là con đẻ của quá trình tiến hóa đưa con
người từ nền “văn minh hoang dã” đến nền “văn minh ngu xuẩn”.
Lòng
tham chính là điều ngu thứ ba mà con người tự tròng vào cổ mình trong
quá trình tiến hóa chứ không phải do tự nhiên mang lại.
Thói tham lam tích lũy từ đời này sang đời khác, được tập nhiễm qua nhiều thế hệ khiến cho “tham ngu” càng ngày càng trầm trọng.
Từ
chỗ chủ yếu tham vật chất như tiền bạc, ôtô, bất động sản,… người ta
chuyển sang tham các thứ phi vật chất như danh hiệu anh hùng, học hàm,
học vị…
Ngày nay, không ít người có địa vị còn
“tham con”, ấy là kiếm bồ nhí trẻ trung, xinh đẹp để thêm vài đứa “chống
gậy” dù phải dấm dúi để chúng mang họ mẹ và dẫu có nằm xuống chúng cũng
chẳng đến nhà “xin khăn”.
Trong khôn có ngu,
trong ngu có khôn nhưng nhìn chung, ngu nhiều hơn khôn. Chính vì ngu
nhiều hơn khôn nên 62 người giàu nhất thế giới mới có số tài sản bằng
50% tài sản nhân loại - tức là hơn 3,5 tỷ người còn lại.
Có ý kiến cho rằng, con người vượt qua được khổ đau, đói nghèo nhờ vào hy vọng, nhờ vào niềm tin về một tương lai tươi sáng.
Thực
ra con người không bao giờ lường hết được những bất trắc có thể xảy ra,
chính vì không biết lúc nào động đất, sóng thần, núi lửa phun trào nên
con người mới có thể yên ổn sống vào hôm nay.
Bao nhiêu người - cả giàu lẫn nghèo - xây boongke trú ẩn chỉ vì một dự báo ngày tận thế sẽ xảy ra vào năm 2012?
Và
phải chăng, để con cháu có thể yên ổn sống, tổ tiên người Việt đã nhận
ra điều đó khi tự an ủi, rằng “thánh nhân đãi khù khờ”?
Loài người đã “ngu hết cỡ” chưa, câu trả lời đã được Einstein khẳng định và người viết cũng đồng ý như vậy.
Chiến tranh biên giới 1979: Sự xuẩn ngốc của ĐCSTQ và sinh mạng của hàng vạn binh sĩ
Dưới đây là câu chuyện do 1 sĩ quan quân đội Trung Quốc từng tham
gia cuộc chiến Biên Giới Việt – Trung năm 1979 kể lại. Ông chia sẻ: “Đây là một cuộc chiến tranh tay mơ nhất, tức tưởi nhất của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)”.
Tác giả bài viết chia sẻ: “Sự
thảm khốc của cuộc chiến này khiến người ta phải dựng tóc gáy, đứng ở
góc độ dân tộc Hoa Hạ mà nói, điều phẫn uất nhất là đã có hàng vạn binh
sĩ Trung Quốc phải đổ máu vì một trò đùa vớ vẩn do ĐCSTQ phát động“. ĐCSTQ và Đặng Tiểu Bình muốn “dạy dỗ” Việt Nam
Từ sau năm 1949, ĐCSTQ đã có 4 lần phát động các cuộc chiến
tranh ra bên ngoài (chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh biên giới Trung –
Ấn, chiến tranh biên giới Trung – Xô, và chiến tranh Trung – Việt), đều
là những cuộc chiến không cần thiết. Nhìn từ góc độ quân sự không hề có
tính chính nghĩa nào; nhìn từ góc độ chiến lược thì chỉ là thất bại.
Trong số đó thì cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung (mà phía ĐCSTQ
gọi là “cuộc phản kích tự vệ đối với Việt Nam”) là một cuộc chiến đầy
tức tưởi, tay mơ nhất của ĐCSTQ từ khi bắt đầu nắm quyền.
Bài
viết có nhắc đến chiến tranh biên giới Việt – Trung là một cuộc chiến do
ĐCSTQ phát động nhắm vào Việt Nam, do Đặng Tiểu Bình đã tìm cách ép
buộc người lãnh đạo đương thời của Trung Quốc là Hoa Quốc Phong phải
đồng ý.
Mục đích quân sự là nhằm hỗ trợ chính quyền Khmer đỏ, ép
Việt Nam phải rút quân khỏi Campuchia. Mục đích chính trị là “dạy dỗ”
chính phủ thân Liên Xô hiện tại của Việt Nam một “bài học”, ngoài ra thì
Phó Chủ tịch Đặng Tiểu Bình của Quân ủy Trung ương muốn lợi dung cơ hội
huy động quân đội để chiếm quyền và thay thế ông Hoa Quốc Phong.
Ngày
17/2/1979, quân đội ĐCSTQ tiến hành một cuộc đột kích nhắm vào Việt Nam
trên 500 km chiến tuyến. Tuy phía Việt Nam có chuẩn bị nhưng nó vốn
không “đầy đủ”, họ cho rằng quy mô của ĐCSTQ cùng lắm cũng giống như
trận đánh nhau với Ấn Độ. Tuy nhiên Việt Nam không ngờ rằng lực lượng và
quy mô do phía Trung Quốc phát động lần này lớn hơn gấp nhiều lần. Phía
Việt Nam có 4 sư đoàn chủ lực (sư đoàn số 3, sư đoàn 346, sư đoàn 316A,
sư đoàn 345) và một số dân quân địa phương dùng đối kháng với quân
Trung Quốc.
Sau khi khai chiến, quân Trung Quốc liên tiếp giành
được một số tỉnh thành của Việt Nam, Hà Nội ngay sau đó đã lâm vào hỗn
loạn. Ngày 5/3, ĐCSTQ lên tiếng rút quân. Chính phủ Việt Nam phát động
lệnh tổng động viên trên toàn quốc. Ngày 16/3, ĐCSTQ rút toàn bộ quân về
nước, trận chiến này kết thúc giai đoạn một.
Thương vong của
trận chiến này là bao nhiêu, cả hai phía đều không đưa ra con số cụ thể.
Chiến tranh kết thúc, trong nội bộ Đảng những người như Diệp Kiếm Anh,
Lý Tiên Niệm có tiết lộ phía ĐCSTQ chết 48.000 người, Việt Nam cũng là
48.000 người. Nhưng phía Trung Quốc đều là những thanh niên vai dài sức
rộng (bao gồm cả những dân binh phụ trách vận chuyển), Việt Nam thì bao
gồm những dân quân (có cả phụ nữ, người già,…), điều này cho thấy sự yếu
kém và thiệt hại nặng nề từ phía ĐCSTQ. Sự xuẩn ngốc của ĐCSTQ
Binh lính Trung Quốc thiệt mạng sau một trận chiến.
Theo
bài viết, đây là một trận chiến vô cùng thảm khốc, quân đội Việt Nam
chống cự một cách ngoan cường vượt qua cả mọi dự tính. Sự thảm khốc này
bắt nguồn từ một số nguyên nhân sau đây:
1. ĐCSTQ đã sử dụng
chiến thuật cũ “biển người” trong cuộc chiến tranh liên Triều để xung
kích trận địa của đối phương, quân số vượt xa những người Việt Nam vốn
quen với mưa tên bão đạn. Trong thời gian Cách Mạng Văn Hóa, quân đội
ĐCSTQ chỉ quen với học tập chính trị, rất ít khi huấn luyện thao trường,
quân lính không biết đánh trận, sĩ quan không biết chỉ huy, vả lại còn
không được huấn luyện chiến đấu ở các địa hình đồi núi, rừng sâu, thời
gian ban đêm…, tăng thiết giáp và bộ binh không thể hiệp đồng tác chiến,
vì vậy phải trả một cái giá nặng nề.
Ngoài ra, có một trưởng
thôn ở vùng biên cảnh Vân Nam vào năm 1982 đã kể cho tác giả bài viết
một câu chuyện. Lúc chiến tranh bắt đầu, phía Trung Quốc dưới sự yểm trợ
của pháo binh tiến công thẳng về phía trận địa Việt Nam, tiếng súng
hiệu xung phong vừa nổ, binh sĩ xông lên phía trước, một loạt khoảng hơn
100 người lúc trở về chỉ còn lại 20 – 30 người. Một loạt khác xông lên
lại hy sinh đến gần hết. Cuối cùng khi đánh lên núi, phát hiện trên ấy
chỉ có hơn 20 người lính Việt Nam. Người thôn trưởng ấy nói rằng, lúc
đó ông ta tổ chức dân binh đi khuân vác, khắp núi đều là thi thể của
binh lính Trung Quốc, thảm lắm!
2. Quân đội Trung Quốc sử dụng
binh chủng cơ giới để tiến hành xâm nhập bao vây nhưng lại xem nhẹ những
cơn mưa rừng nhiệt đới Bắc Bộ Việt Nam, dạng khí hậu này hoàn toàn
không thuận lợi cho các binh chủng cơ giới tác chiến. Phía quân đội Việt
Nam có nhiều vũ khí chống tăng nhờ viện trợ từ Liên Xô và chiếm dụng từ
quân Mỹ nên rất dễ bắn thủng các xe tăng của quân đội Trung Quốc, có
một số xe tăng khi bị đột kích thì bộ binh lại theo không kịp, xe tăng
bị phá hủy rất nhiều, con số này lên đến hơn 200 chiếc.
Cách làm ngu xuẩn nhất là lúc bộ binh phối hợp với binh chủng
thiết giáp để tiến hành bao vây, nhằm tránh bị rơi từ trên xe tăng
xuống, binh lính đã cột chặt balo của mình vào xe tăng. Kết quả là khi
gặp phải phục kích không thể nhảy xuống để tác chiến kịp thời mà lại trở
thành miếng thịt nướng trên vỉ, có nhiều binh lính chưa kịp gỡ dây ra
đã bị bắn chết. Có chiếc xe tăng bị phá hủy bên trên còn buộc chặt 4-5
người lính bộ binh.
Ngoài ra, quân Việt Nam còn bố trí mìn ở khắp
nơi, thiết bị dò mìn của quân đội Trung Quốc không đủ, lúc khẩn cấp
trên chiến trường phải dùng chính cơ thể con người để dò mìn, con số hi
sinh rất lớn. Đồng thời, lúc xuất hiện tình trạng pháo binh bắn nhầm
khiến cho binh lính bị thương, cũng không đủ nhân viên y tế để tiến hành
cứu chữa, số người chết và bị thương cũng rất nhiều.
3. So với
người Việt Nam, quân Trung Quốc thiếu ý chí chiến đấu hơn, dẫn đến thiệt
hại rất lớn. Điều này đã được báo cáo trong bản “Báo cáo tình hình
chiến trường”, có lúc quân Trung Quốc bắt được tù binh Việt Nam, không
ngờ rằng người tù binh này lại nhân lúc sơ hở liền giật quả lựu đạn giắt
trên lưng lính Trung Quốc rồi cả hai “đồng quy dĩ tận”. Có trường hợp
người lính Việt Nam bị thương đứt cả cánh tay, quân ĐCSTQ cõng anh ta,
anh ta lại dùng răng cắn đứt tai người lính ấy. Dân quân địa phương của
Việt Nam cũng có rất nhiều phụ nữ bị bắt làm tù binh, chính vì vậy nên
lính áp giải rất coi thường, không hề cảnh giác, kết quả là bị nữ binh
này giật súng tiểu liên bắn chết đến bảy tám mạng lính. Sau đó, bên trên
hạ lệnh: không bắt tù binh nữa, tất cả đều bắn chết.
Việt Nam là
xứ sở “toàn dân giai binh” (ý nói toàn dân đều là binh lính). “Báo cáo
tình hình chiến trường” có nêu một trường hợp, bộ đội Trung Quốc lúc
đang hành quân, đột nhiên có quả đạn cối rơi vào giữa hàng ngũ. Họ liền
phái quân trinh sát đi điều tra, chỉ tìm được một vài người phụ nữ đang
lao động, không hề thấy bất cứ binh lính nào. Bộ đội tiếp tục tiến lên,
lại có đạn cối rơi đến, thương vong rất lớn. Sau đó mới phát hiện ra,
những người phụ nữ ấy chính là dân quân, họ đào hố giấu khẩu súng cối
dưới đất, rồi lấy nón lá che lên, nhân lúc quân địch không chú ý thì
khai hỏa, lúc quân địch đến trinh sát thì giấu vũ khí đi, tiếp tục làm
lụng như không có việc gì. Sau đó bên trên lại hạ lệnh, bất kể là già
trẻ gái trai, nhất loạt đều giết hết.
Một người bạn thời tiểu học
của tác giả từng là một đại đội trưởng trong trận chiến này, ông ta sau
khi trở về đã từng kể lại với tác giả, bởi vì quân đội Trung Quốc
thương vong quá lớn, bị giết đến phờ người, bên trên hạ lệnh thực hiện
tiêu chí “ba sạch” (giết sạch, cướp sạch, đốt sạch), sự tàn khốc ấy
khiến người ta rất khó hình dung.
“Báo cáo tình hình chiến
trường” cũng báo cáo tình huống tương tự, ví như mỏ than của Việt Nam
chủ yếu tập trung ở Lạng Sơn, sau khi quân đội Trung Quốc rút đi thì đã
cho nổ toàn bộ. Nhà cửa của dân chúng đều đốt sạch, toàn bộ gia súc gia
cầm gà, vịt, bò, heo… đều giết thịt hết. Đánh chiếm được một thành phố
rồi không chỉ cho nổ hết tất cả nhà cửa, đến cả cột ăng ten cũng bị phá
hủy, tất cả những thứ có thể lấy đi – kể cả thanh ray đường sắt, cũng bị
gỡ ra.
4. Vùng núi phía Bắc Việt Nam có rất nhiều hang động
thiên nhiên, lại thêm nhiều công sự được xây dựng qua mấy chục năm,
dường như là hang thông với hang, giống như lối đi địa đạo. Quân Việt
Nam lúc chống không nổi, lại ẩn mình hết vào những hang núi này, đợi lúc
quân đội Trung Quốc đi qua lại chui ra đánh du kích, giết chết nhân
viên hậu cần của quân Trung Quốc, gây khó khăn cho công tác hậu cần của
phe địch. Đồng thời bộ chỉ huy của quân Việt Nam cũng rất khó bị phát
hiện. Sau đó, quân Trung Quốc chỉ còn cách cho nổ tất cả những hang động
có khả năng trở thành chỗ ẩn nấp cho Việt Nam.
Ngoài ra, quân
đội Trung Quốc mật độ rất lớn, đến mấy trăm nghìn quân, phân bố tại một
chiến khu chật hẹp, những con đường trọng yếu đều chen chúc đầy quân
lính, nội bộ rất dễ phát sinh xung đột. Người bạn học của tác giả nói
rằng, buổi tối dựng trại, xung quanh đều là quân mình, lúc này là thời
điểm mà đặc công Việt Nam (biết nói tiếng Hoa) xuất hiện; họ trà trộn
vào quân doanh rồi tiến hành đột kích dẫn đến thương vong và hỗn loạn
rất lớn. Khi nhân viên chỉ huy của một đơn vị đã hi sinh lại phải điều
một người khác đến, người chỉ huy mới này không quen với đội quân cũ nên
rất khó chỉ huy, do đó sự hỗn loạn này cũng là một trong những nguyên
nhân thất bại của quân đội Trung Quốc. Sĩ khí sụt giảm
Có
một vài đơn vị đã bị tụt sĩ khí. Tiểu đoàn 448 thuộc trung đoàn 50 lúc
đụng phải quân Việt Nam, bị chặn mất đường rút lui, bộ chỉ huy vô trách
nhiệm đã ra quyết định cho các đơn vị tiến hành phá vòng vây một cách
phân tán. Kết quả là bị quân Việt Nam chia cắt để bao vây, tổng thiệt
hại lên đến 542 người, đánh mất 407 khẩu súng các loại, trong đó có hơn
200 người bị bắt, bao gồm cả tham mưu trưởng, sĩ quan huấn luyện và hơn
10 đại đội trưởng.
Có trường hợp sĩ quan dẫn nguyên một đại đội
ra đầu hàng tập thể. Còn có một đại đội vừa đụng phải khoảng chừng hơn
20 bộ đội Việt Nam thì viên chỉ huy đã lập tức rời bỏ hàng ngũ chạy trốn
về, đã vậy lại còn tự khiến mình bị thương để được đưa vào bệnh viện,
binh lính dưới quyền anh ta thì bị diệt sạch. Lấy chiến tranh để “luyện binh” và diễn trò hề
Xe tăng Trung Quốc bị phá hủy ở Cao Bằng, Việt Nam.
Tác
giả bày tỏ rằng chỉ nên sử dụng quân đội để bảo vệ quốc gia, đồng thời
phản đối việc dùng sinh mệnh và máu huyết để đạt được bất cứ mục đích
nào.
Nhưng trên thực tế, quân đội ĐCSTQ đến ngay cả cái mục đích
ban đầu đặt ra cho cuộc chiến cũng không đạt được. “Tiểu đệ” của ĐCSTQ –
chính quyền diệt chủng Khmer Đỏ Pol Pot vẫn bị quân đội Việt Nam đánh
bại. Vấn đề ở đây là, những người lính của Trung Quốc có đáng phải đổ
máu vì một chính quyền như thế hay không?
Sau trận chiến này, làn
sóng bài Hoa ở Việt Nam lại ùn ùn dâng cao, quan chức gốc Hoa bị cách
chức, thương nhân người Hoa bị ép phải ngừng kinh doanh, trường học của
người Hoa bị đóng cửa, một lượng lớn người Hoa bị xua đuổi, bị ép phải
lên những con thuyền cũ rách lênh đênh ra giữa biển khơi, số người chết
đếm không xuể.
Trận chiến này của ĐCSTQ không hề gây dựng được
một chút “uy danh” nào, ngược lại còn bộc lộ ra rất nhiều vấn đề. Bộ
Trưởng Quốc phòng Đài Loan đã từng nói: “Nhìn vào biểu hiện của quân đội ĐCSTQ tại chiến trường Việt Nam, việc bảo vệ Đài Loan của chúng ta là không thành vấn đề!”.
Sau
trận chiến, Chỉ duy nhất Đặng Tiểu Bình là giành chiến thắng, ông đã
thành công trong việc giành lại quyền hành từ hệ thống đảng – chính –
quân, Hoa Quốc Phong bị ép phải xuống đài. Nhưng từ đây, cuộc chiến
tranh biên giới kéo dài 10 năm lại sẽ mở màn, biên giới Việt – Trung lại
trở thành thao trường luyện binh, các đơn vị dã chiến lần lượt ra trận.
Trên thế giới có bao nhiêu quốc gia lại dùng chiến tranh làm thao
trường? Đó không phải mang sinh mệnh người dân ra làm trò đùa hay sao?. Lưu ý: Bài viết mang ý kiến và nhìn nhận cá nhân của tác giả người Trung Quốc, không phải là cách nhìn của Tinhhoa.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét