CÂU CHUYỆN TÌNH BÁO 257/g
(ĐC sưu tầm trên NET)
Rõ ràng nhất trong số những tài liệu kể trên là một báo cáo do các nhà
điều tra gửi tới Phó giám đốc phụ trách hoạt động CIA James Pavitt vào
ngày 28/1/2003 về cái chết của Gul Rahman. Trong 32 trang tài liệu cũng
như những ghi chép từ các cuộc thẩm vấn với Jessen và một sĩ quan CIA
trẻ có nhiệm vụ quản lý nhà tù, các nhà điều tra đã tái hiện những quyết
định góp phần dẫn tới cái chết của một tù nhân chỉ 69 ngày sau khi nhà
tù này mở cửa.
Nhà tù bắt đầu hoạt động từ tháng 9/2002 và không còn chỗ trống trong chưa đầy một tháng. Các buồng giam được thiết kế để cô lập giác quan tù nhân. Nhưng quản lý trại giam đã tự mình can thiệp vào những quy trình định sẵn. Chính người này đã nảy ra ý tưởng phát nhạc liên tục trong phòng giam.
"Về việc tắt điện trong phòng, tiếp tục là quyết định của quản lý", các điều tra viên cho biết. Theo ghi chép thẩm vấn, có một công tắc điều khiển tất cả đèn tại các buồng giam và "trước lựa chọn để nó bật hay tắt cả ngày, anh ta đã chọn phương án thứ hai".
Tên của quản lý nhà tù được lược khỏi các văn bản công khai trong vụ kiện, song ở phần chú thích của báo cáo gửi quốc hội Mỹ, người này được xác định là Matthew Zirbel. Anh ta không có kinh nghiệm về điều hành nhà tù và ba ngày sau khi tới Cobalt, anh ta vẫn không biết mình sẽ phải quản lý nơi này.
Những phát hiện trước đây góp phần hé lộ nhiều hành động của Zirbel trong quãng thời gian Rahman bị bắt giữ. Nhưng các tài liệu mới lại cho thấy Rahman có thể vẫn sống nếu Jessen không đến Cobalt và trực tiếp thẩm vấn anh ta.
Jessen, người đã thẩm vấn Rahman 6 lần trong quãng thời gian hai tuần và Mitchell, người gặp Rahman đúng một lần, tuyên bố họ chỉ cố gắng giảm bớt những điều kiện giam cầm khắc nghiệt mà Rahman phải chịu.
Nhưng theo những khi chép của các nhà điều tra, chính Jessen là người tranh luận với trụ sở CIA về việc có nên áp dụng các kỹ thuật thẩm vấn nâng cao cho Rahman hay không. Cũng chính Jessen đã đưa ra lời khuyên khi ông và Zirbel lên kế hoạch thẩm vấn Rahman nhằm bẻ gãy tinh thần và ý chí chống cự của anh này.
"Ông ấy có thể nói rằng quản lý nhà tù làm theo tất cả những gợi ý của ông ấy", ghi chép từ các nhà điều tra cho hay. "Jessen nói ông ấy là người đưa ra mọi chiêu trò".
Jessen bảo với Zirbel không được tin Rahman khi anh ta phàn nàn về việc bị lạnh bởi Rahman đang sử dụng một kỹ thuật chống đối tinh vi của phiến quân al-Qaeda.
Theo lời Jessen, khi Rahman "phàn nàn về việc không thể suy nghĩ vì lạnh", "phàn nàn về điều kiện tồi tệ" hay "phàn về vi phạm nhân quyền", đó đều là chiến thuật kháng cự "dựa vào điều kiện sức khỏe và phúc lợi".
Nhưng tại một nhà tù tối tăm, không có máy sưởi, khi mùa đông tới, Rahman thực sự chỉ cảm thấy lạnh. Cái lạnh nguy hiểm tới mức trong vòng hai tuần, Rahman chết vì giảm thân nhiệt.
Một giám sát viên CIA đã tới nhà tù Cobalt vào thời điểm Rahman vừa được chuyển tới đây. Ông đã nói với các nhà điều tra CIA rằng "nhà tù rất lạnh... Ông lập tức nghĩ tới vấn đề giảm thân nhiệt khi nhìn thấy Rahman chỉ đi tất và đóng bỉm".
Giấy tờ tùy thân của các điệp viên.
Truyện tình báo Điệp viên giữa sa mạc lửa - P10
Truyện tình báo Điệp viên giữa sa mạc lửa - P11
Bên trong buồng giam cấm ngủ của CIA ở Afghanistan
Có những buồng giam của CIA ở Afghanistan mà các
tù nhân không được phép ngủ, bị khóa tay, phải cởi trần giữa cái lạnh
dưới 0 độ C.
Tù nhân Gul Rahman. Ảnh: AP.
|
Nhà tù có 20 phòng giam, mỗi phòng là một khối bê tông riêng biệt. Trong
16 phòng, tù nhân bị xích chân vào một cùm sắt gắn chặt với tường. Ở 4
phòng khác, tù nhân phải đứng, cổ tay bị xích vào một thanh ngang phía
trên đầu, khiến họ không thể ngủ. Những người ở buồng giam bình thường
dùng xô nhựa để đi vệ sinh. Người ở phòng đặc biệt phải đóng bỉm. Phòng
giam không có hệ thống sưởi, luôn chìm trong bóng tối bất kể ngày đêm
với tiếng nhạc triền miên, dai dẳng.
"Không khí rất tốt", John "Bruce" Jessen nói với một nhà điều tra Cơ
quan Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) hồi tháng 1/2013, hai tháng sau khi
ông thẩm vấn một tù nhân tên Gul Rahman tại nhà tù trên. "Kinh khủng,
nhưng an toàn".
Jessen, một trong hai nhà tâm lý học phát triển "những kỹ thuật thẩm vấn
nâng cao" của CIA, đã dành 10 ngày tại một nhà tù bí mật gần thủ đô
Kabul, Afghanistan, hồi tháng 11/2002. 5 ngày sau khi ông rời đi, người
ta phát hiện Rahman chết tại buồng giam vì hạ thân nhiệt, trong tình trạng bán khỏa thân, bị xích vào nền bê tông lạnh giá.
Tháng 8, gia đình Gul Rahman cùng Mohamed Ben Soud và Suleiman Abdullah
Salim, hai tù nhân sống sót tại nhà tù bí mật của CIA ở Afghanistan, đạt
được một thỏa thuận dàn xếp bên ngoài tòa án trong vụ kiện yêu cầu hai
nhà tâm lý học Jessen và James Mitchell bồi thường vì hành vi tra tấn.
Bằng cách dàn xếp vụ kiện bên ngoài tòa án, Mitchell và Jessen đã tránh
được một phiên xét xử công khai có thể làm sáng tỏ điều gì thực sự xảy
ra cho các tù nhân bên trong nhà tù với mật danh Cobalt tại Afghanistan.
Tuy nhiên, nhiều chi tiết trong 274 tài liệu mà CIA và Lầu Năm Góc buộc
phải giải mật và công bố trong giai đoạn thu thập chứng cứ trước khi xét
xử đã vẽ nên bức tranh đầy đủ về những gì các tù nhân phải chịu đựng
tại "hầm ngục bí mật của CIA", theo Guardian.
Bẻ gãy tinh thần
John "Bruce" Jessen (trái) và James Mitchell. Ảnh: AP.
|
Nhà tù bắt đầu hoạt động từ tháng 9/2002 và không còn chỗ trống trong chưa đầy một tháng. Các buồng giam được thiết kế để cô lập giác quan tù nhân. Nhưng quản lý trại giam đã tự mình can thiệp vào những quy trình định sẵn. Chính người này đã nảy ra ý tưởng phát nhạc liên tục trong phòng giam.
"Về việc tắt điện trong phòng, tiếp tục là quyết định của quản lý", các điều tra viên cho biết. Theo ghi chép thẩm vấn, có một công tắc điều khiển tất cả đèn tại các buồng giam và "trước lựa chọn để nó bật hay tắt cả ngày, anh ta đã chọn phương án thứ hai".
Tên của quản lý nhà tù được lược khỏi các văn bản công khai trong vụ kiện, song ở phần chú thích của báo cáo gửi quốc hội Mỹ, người này được xác định là Matthew Zirbel. Anh ta không có kinh nghiệm về điều hành nhà tù và ba ngày sau khi tới Cobalt, anh ta vẫn không biết mình sẽ phải quản lý nơi này.
Những phát hiện trước đây góp phần hé lộ nhiều hành động của Zirbel trong quãng thời gian Rahman bị bắt giữ. Nhưng các tài liệu mới lại cho thấy Rahman có thể vẫn sống nếu Jessen không đến Cobalt và trực tiếp thẩm vấn anh ta.
Jessen, người đã thẩm vấn Rahman 6 lần trong quãng thời gian hai tuần và Mitchell, người gặp Rahman đúng một lần, tuyên bố họ chỉ cố gắng giảm bớt những điều kiện giam cầm khắc nghiệt mà Rahman phải chịu.
Nhưng theo những khi chép của các nhà điều tra, chính Jessen là người tranh luận với trụ sở CIA về việc có nên áp dụng các kỹ thuật thẩm vấn nâng cao cho Rahman hay không. Cũng chính Jessen đã đưa ra lời khuyên khi ông và Zirbel lên kế hoạch thẩm vấn Rahman nhằm bẻ gãy tinh thần và ý chí chống cự của anh này.
"Ông ấy có thể nói rằng quản lý nhà tù làm theo tất cả những gợi ý của ông ấy", ghi chép từ các nhà điều tra cho hay. "Jessen nói ông ấy là người đưa ra mọi chiêu trò".
Jessen bảo với Zirbel không được tin Rahman khi anh ta phàn nàn về việc bị lạnh bởi Rahman đang sử dụng một kỹ thuật chống đối tinh vi của phiến quân al-Qaeda.
Theo lời Jessen, khi Rahman "phàn nàn về việc không thể suy nghĩ vì lạnh", "phàn nàn về điều kiện tồi tệ" hay "phàn về vi phạm nhân quyền", đó đều là chiến thuật kháng cự "dựa vào điều kiện sức khỏe và phúc lợi".
Nhưng tại một nhà tù tối tăm, không có máy sưởi, khi mùa đông tới, Rahman thực sự chỉ cảm thấy lạnh. Cái lạnh nguy hiểm tới mức trong vòng hai tuần, Rahman chết vì giảm thân nhiệt.
Một giám sát viên CIA đã tới nhà tù Cobalt vào thời điểm Rahman vừa được chuyển tới đây. Ông đã nói với các nhà điều tra CIA rằng "nhà tù rất lạnh... Ông lập tức nghĩ tới vấn đề giảm thân nhiệt khi nhìn thấy Rahman chỉ đi tất và đóng bỉm".
Thực tế, theo lời các quản ngục và người phiên dịch, Rahman gần như ở
trong trạng thái không mặc gì, chỉ đóng bỉm, suốt thời gian bị giam giữ.
Jessen biết rõ điều này nhưng coi đó như một hiệu ứng tâm lý. Ông thừa
nhận với nhà điều tra rằng đã "nhìn thấy Rahman run rẩy, dấu hiệu ban
đầu của giảm thân nhiệt" sau khi "áp dụng kỹ thuật tước đoạt giác quan
bằng cách cho Rahman tắm nước lạnh".
Trại 6 tại Vịnh Guantanamo, Cuba. Ảnh: Guardian.
|
Các ghi chép từ một trong các buổi thẩm vấn Jessen có đoạn: "Sau buổi làm việc cuối cùng với các sĩ quan, Rahman
trải qua nhiều ngày trong điều kiện lạnh giá với thức ăn và giấc ngủ ở
mức tối thiểu. Rahman dường như không thích nghi được với một số phần
của quá trình này".
Tuy nhiên, khi Jessen rời Cobalt vào khoảng ngày 14/11/2002, ông đã lưu ý
Zirbel rằng để Rahman từ bỏ thái độ chống đối, cần tiếp tục thực hiện
những biện pháp tương tự nhằm làm suy yếu anh ta.
"Quá trình này không diễn ra nhanh chóng", Jessen nói với nhà điều tra
trong cuộc thẩm vấn hồi tháng 1/2013. "Rahman có thể chất khỏe mạnh vì
thế đánh đập không giải quyết vấn đề gì. Bạn phải làm suy yếu anh ta cả
về thể chất lẫn tinh thần... Phải mất từ một đến vài tháng mới có thể
khiến anh ta hợp tác".
5 ngày sau, vào khoảng 15h ngày 19/11/2002, "Rahman bị xích trong tư thế
ngồi trên nền bê tông, nửa thân dưới không mặc gì", cuộc điều tra năm
2003 ghi lại. Nhân viên trại giam kiểm tra Rahman 4 lần, vào 22h, 23h,
4h và 8h. Trong lần kiểm tra buồng giam lúc 4h sáng, nhiệt độ ngoài trời
là -0,56 độ C, một nhân viên bảo vệ "nhìn vào buồng giam của Rahman rồi
huýt sáo". Đến 8h, "Rahman ngồi dậy, vẫn sống nhưng run rẩy, đôi mắt
"mở to và hấp háy".
"Việc Rahman run rẩy không có vẻ gì là bất thường bởi tất cả các tù nhân
đều run rẩy", nhân viên bảo vệ nói với nhà điều tra. Hai tiếng sau, một
lính gác nhìn vào buồng giam và thấy Rahman nằm trên nền đất. Dùng dùi
cui gõ vào cánh cửa, anh thấy tù nhân không động đậy. Rahman đã chết
cứng vì lạnh.
Vũ Hoàng
Báo Mỹ nói Trung Quốc từng giết gián điệp, khiến CIA cạn kiệt nguồn tin
New York Times đưa tin Trung Quốc từng giết hoặc
bỏ tù một loạt gián điệp của CIA từ năm 2010 đến năm 2012, làm tê liệt
hoạt động tình báo của Mỹ.
CIA sử dụng TV thông minh để nghe trộm
Một người lính đứng gác trước Đại lễ đường Nhân dân ở Bắc Kinh. Ảnh: AFP
|
Trung Quốc đã giết hoặc bỏ tù 18 - 20 người cung cấp thông tin cho
Cục Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) từ năm 2010 đến năm 2012, trong đó, một người bị bắn chết ở ngay trước một tòa nhà chính phủ Trung Quốc, New York Times dẫn lời ba quan chức Mỹ trong bài báo đăng ngày 20/5.
Các hoạt động phản gián của Trung Quốc bắt đầu tăng cường vào năm
2010, khi CIA đang nhận được thông tin chất lượng cao về chính phủ Trung
Quốc từ các nguồn tin nằm sâu trong bộ máy hành chính nước này, 4 cựu
quan chức Mỹ nói.
Thông tin bắt đầu cạn kiệt vào cuối năm đó và các nguồn tin bắt đầu biến mất vào đầu năm 2011.
Khi ngày càng có nhiều nguồn tin bị giết, FBI (Cục Điều tra Liên
bang Mỹ) và CIA đã mở một cuộc điều tra chung để tìm lỗ hổng, họ xem xét
tất cả hoạt động được vận hành ở Bắc Kinh và mọi nhân viên của Đại sứ
quán Mỹ ở đó.
Biểu tượng của Cục Tình báo Trung ương Mỹ. Ảnh: AP
|
Họ tập trung điều tra một cựu quan chức CIA làm việc trong bộ phận
giám sát Trung Quốc nhưng không có bằng chứng để buộc tội người này.
Một số nhà điều tra cho rằng Trung Quốc đã tấn công hệ thống liên lạc bí mật của CIA. Những
người khác thì đoán rằng gián điệp của Mỹ bị lộ do làm việc bất cẩn,
chẳng hạn như nhiều lần đi cùng một tuyến đường đến cùng một điểm họp
tại các nhà hàng Trung Quốc, nơi có thiết bị nghe lén.
Đến năm 2013, tình báo Mỹ kết luận Trung Quốc đã chững lại trong
việc xác định gián điệp của Mỹ. CIA sau đó cố gắng xây dựng lại mạng
lưới gián điệp.
CIA từ chối bình luận về các thông tin trên của New York Times.
Chuyện bà Trần Lệ Xuân tìm cách mua chuộc tướng tình báo
Bà Trần Lệ Xuân nhiều lần cho tiền tướng tình bá Vũ Ngọc Nhạ nhưng ông đều từ chối.
Từ chối bổng lộc, giữ mình trung kiên
Theo Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ, có lần bà Trần Lệ Xuân
(vợ Ngô Đình Nhu) nói với ông: “Tôi biết, từ trước tới nay anh chỉ nhận
tiền công ít ỏi, còn tiền trợ giúp của Chính phủ anh đều không nhận.
Chỉ cần anh trung thành với gia đình họ Ngô chúng tôi và đừng từ chối
những khoản trợ giúp, vợ con anh sẽ sung sướng suốt đời". Tuy nhiên, nhà
tình báo Vũ Ngọc Nhạ đã từ chối sự giúp đỡ đó của bà Lệ Xuân.
Trong thời gian làm bộ phim tài liệu Ông cố vấn, tôi có sưu tầm được một băng video ghi hình và lời nói của bà Trần Lệ Xuân do người Mỹ phỏng vấn. Tháng 7/1969, khi đó bà Xuân đang ở Mỹ và lưới tình báo A22 của Vũ Ngọc Nhạ vừa bị CIA bắt tại Sài Gòn.
Trong cuốn băng ghi hình có một câu hỏi: "Thưa bà Trần Lệ Xuân, bà có nhận xét gì về ông Vũ Ngọc Nhạ
- người từng nhiều năm làm cố vấn cho Tổng thống Ngô Đình Diệm và ông
Ngô Đình Nhu - chồng bà?". Bà Trần Lệ Xuân trả lời: "Khi ông Vũ Ngọc Nhạ
từ Huế về Dinh Độc Lập làm cố vấn cho gia đình họ Ngô, được thường
xuyên tiếp cận, tôi thấy ông ta là một người khá đặc biệt: thông minh,
thâm trầm, cẩn trọng, làm việc tận tụy nhưng không màng bổng lộc. Anh
Ngô Đình Diệm và chồng tôi đã nhiều lần chu cấp tiền bạc để Vũ Ngọc Nhạ
yên tâm suốt đời phụng sự cho họ Ngô nhưng ông ta khước từ. Người Mỹ đặt
mua ông với cái giá 2 triệu USD (thông qua gia đình tôi) để rút ông ra
khỏi lưới cộng sản (mà họ nghi ngờ) để ông cộng sự với họ, ông cũng từ
chối. Khi CIA kết luận ông chính là cộng sản, bắt ông, xử ông theo luật
người cộng sản phạm tội, tôi không có gì bất ngờ, bởi từ lâu tôi đã nghĩ
ông ta là cộng sản".
Vợ Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu là
người rất tôn kính và sùng bái Vũ Ngọc Nhạ. Biết hoàn cảnh gia đình ông
khó khăn, nhiều lần bà cho tiền, ông cũng đều từ chối. Có lần bà Thiệu
nhờ người tin cẩn đem 5 cây vàng và một số tiền đến nhà bà Nguyễn Thị
Nhẫn (vợ ông Nhạ) ở xóm chợ Thị Nghè, bà Nhẫn cũng một mực không nhận.
Bà Nhẫn bảo: "Mình nhận tiền của họ
thì phải làm theo họ. Làm theo họ có nghĩa là mình đã phản bội Tổ quốc
rồi. Nhà tôi thường nói với tôi: "Phản bội là điều tối kỵ của người cộng
sản. Mình đã chấp nhận dấn thân vào con đường này, dù có khổ ải, thiếu
ông ấy, thậm chí có hy sinh cũng không thể làm khác được". Biết nhà tôi
không ai lay chuyển nổi, tôi càng yên tâm và xác định dẫu phải chạy chợ
suốt đời nuôi chồng, nuôi con, tôi cũng không quản ngại".
Những phút giây sinh tử
Bà Nguyễn Thị Nhẫn kể, năm 1958, ông
Vũ Ngọc Nhạ tự dưng "mất tích". Suốt 2 tháng trời bà đi tìm khắp đó đây
vẫn không thấy ông. Một buổi tối bà đang ngồi lo lắng nghĩ tình huống
ông đã bị thủ tiêu, bỗng có tiếng gõ cửa. Bà e dè ra mở cửa. Người đàn
bà hớt hải, vẻ mặt lo sợ là Kim Chi, vợ ông Vũ Hữu Duật - điệp viên lưới
A22 do ông Nhạ phụ trách. Khi cánh cửa khép lại, nhìn xung quanh không
thấy ai, bà Chi nói: "ông Nhạ bị bắt cóc và cùng chồng tôi bị bắt cóc
đưa đi biệt giam ở Tòa Khâm sứ Trung kỳ. Biết tin, tôi vừa ra ngoài đó
thăm các ông ấy.
Bà Chi rút trong túi ra một cái bọc
nhỏ đưa cho bà Nhẫn và bảo: "Ông Nhạ gửi bộ quần áo lót đang mặc để bà
yên tâm, ông ấy còn sống". Bà Chi nói tiếp: "Ông Duật nhà tôi bảo, 2 ông
phải giả vờ đi cầu tiêu rồi ông Nhạ cởi ra đưa nhà tôi cất vào trong
người mang về cho bà. Bà chuẩn bị ra Huế thăm ông ấy đi". Thế là từ đó,
vừa buôn bán, nuôi con, bà vừa chắt chiu từng đồng thường xuyên ra Huế
thăm nuôi chồng. Mãi tới khi ông Nhạ "lọt vào mắt xanh" Ngô Đình cẩn -cố
vấn miền Trung, rồi được ông cẩn trình lên Nặô Đình Nhu và Ngô Đình
Diệm đón về Dinh Gia Long làm cố vấn, bà mới không phải lo nuôi chồng ở
tù. Nhưng nỗi lo khác lại luôn ám ảnh.
Người ta bảo "leo càng cao" thì ngã
càng đau. Vũ Ngọc Nhạ là cộng sản mà làm tới cố vấn Tổng thống Ngụy, lộ
ra thì chết cả nhà, cả họ. Thời kỳ ông làm cố vấn cho Ngô Đình Diệm, bà
Nhẫn đã 2 lần thót tim. Lần thứ nhất vào đầu năm 1962, do người Mỹ giật
dây, 2 máy bay của phe đảo chính bất thần trút bom xuống Dinh Gia Long
định giết vợ chồng Ngô Đình Nhu. Được tin ông Nhạ đang ở trong Dinh, bà
lo lắm. Sau bà mới biết ông Nhạ và Ngô Đình Nhu vừa ra khỏi phòng thì
bom nổ, chỉ mình Lệ Xuân bị thương.
Lần thứ 2, vào ngày 28/11/1963, các
tướng lĩnh do Dương Văn Minh cầm đầu nổi lên đảo chính Ngô Đình Diệm,
giết chết anh em Diệm, Nhu. Có người nói quân làm phản đã thủ tiêu ông
cố vấn Vũ Ngọc Nhạ trước khi "tiễn" Diệm, Nhu. Bà hoảng hốt nhờ người đi
dò xét khắp nơi, mãi chiều tối hôm ấy mới thấy xác Ngô Đình Diệm, Ngô
Đình Nhu bê bết máu nằm gục trên 2 tấm phản, không thấy xác ông Nhạ. Rất
may, nửa đêm hôm ấy thì chồng bà về gõ cửa.
Một tai họa lớn ập xuống đầu những
người vợ của anh em trong lưới A22 là vào ngày 16/7/1969 bọn địch đưa
tin: đã phát hiện ra một nhóm cộng sản nằm trong Chính phủ Việt Nam Cộng
hòa. Tất cả đã bị thủ tiêu dã man: cắt cổ, lấy máu. Bọn địch tung tin
đe dọa như vậy nhưng vì áp lực đấu tranh rất mạnh, chúng không thể thủ
tiêu được nên đã giam các ông để chờ ngày xét xử.
Bà Nguyễn Thị Nhẫn kể lại: “Sau khi
nhà tôi bị bắt, bọn mật vụ kéo đến bao vây lục soát, rồi nằm lì trong
nhà tôi hàng tháng trời. Chúng dọa nạt không lúc nào yên, mẹ con tôi
nhiều đêm không ngủ đước. Chúng đưa ông Nhạ về nhà đối chất và lục soát.
Chúng đánh ông ấy bầm tím chân tay, mặt mày sưng húp. Thương chồng và
lo cho đàn con bị chúng dọa hành hung, nên mang bầu mới được hơn 7 tháng
tôi đã sinh con".
Bà Nhẫn kể tiếp: "Gia đình bà Như, bà
Chi, bọn mật vụ cũng kéođến lục lọi và dọa không khai chúng sẽ giết cả
nhà. Hai bà ấy cứng rắn, kiên quyết, dù kẻ địch có giết chết cả nhà cũng
không cạy được miệng các bà". Hơn 3 tháng sau chúng đứa anh em trong
lưới A22 ra xét xử tại Tòa án Sài Gòn. Vụ án làm sửng sốt, rung chuyển
cả bộ máy chính quyền Ngụy. Chúng đặt câu hỏi vì sao nhóm cộng sản lại
chui được vào Chính phủ để thâu tóm Dinh Độc Lập. Ai đặt cộng sản vào
những chiếc ghế trong Phủ Tổng thống? Mật vụ có mắt như mù. Có người
nói, hay chính mật vụ đã thông đồng với cộng sản?
Số phận bi thảm của điệp viên Liên Xô cung cấp tin chiến lược
Điệp viên Liên Xô Sorge – “điệp viên đáng sợ nhất trong lịch sử”, với công lao lớn trong cuộc chiến chống phát xít, cuối cùng đã bị bắt và treo cổ.
Vào
ngày 6/9/1941, một Hội nghị Đế quốc nữa của Nhật xác nhận quyết định
bành trướng xuống phía nam và chuẩn bị cho cuộc chiến tranh chống lại
nước Mỹ và Anh. Điệp viên Ozaki biết được điều này.
Ott tâm sự với Sorge rằng ông ta hoàn
toàn thất bại trong nỗ lực thuyết phục người Nhật tấn công Nga. Vào
ngày 14/9 Sorge thông báo về Moscow và nhấn mạnh “Dựa vào sự xem xét cẩn
trọng của tất cả nhóm chúng tôi ở đây thì khả năng Nhật Bản mở một cuộc
tấn công – vốn tồn tại gần đây thì nay đã biến mất...”.
Liên Xô tự tin điều quân lật ngược thế cờ
Bây giờ thì nguyên soái Liên Xô Stalin
tự tin đưa ra quyết định quan trọng là đưa một bộ phận lớn quân dự bị
từ vùng Viễn Đông sang phía tây. Trong hai tháng tiếp theo, 15 sư đoàn
bộ binh, 3 sư đoàn kỵ binh, 1.700 xe tăng và 1.500 máy bay đã di chuyển
từ Viễn Đông Xô viết sang mặt trận châu Âu (để đối phó với phát xít
Đức). Chính các đợt tăng viện quy mô lớn này đã lật ngược thế cờ trong
trận Moscow vào tuần đầu tiên của tháng 12/1941 - cùng thời điểm Nhật
Bản tấn công Trân Châu cảng.
Tất nhiên công lao phát hiện ý đồ của Nhật không hoàn toàn thuộc về tổ điệp viên Liên Xô của Sorge. Nhưng Sorge đóng một vai trò quan trọng trong chiến công này.
Mặc dù vậy lưới tình báo Liên Xô của Sorge không được hưởng dư vị chiến thắng này lâu. Bão tố đã ập xuống đầu họ.
Theo RBTH.com, mật vụ Nhật đã nhờ một sĩ quan Gestapo trong sứ quán Đức tại Nhật theo dõi anh.
Vào tháng 10/1941, cảnh sát Nhật nghi
vấn và bắt giữ một người may quần áo được cấp dưới của Ozaki (tên là
Yotoku Miyagi) tuyển dụng.
Người may quần áo đã tiết lộ tên của
Miyagi. Khi cảnh sát truy bắt Miyagi, anh đã cố gắng cứu các đồng nghiệp
của mình bằng cách nhảy lầu tự tử. Nhưng anh không chết sau khi nhảy.
Cảnh sát lôi anh ta – trong tình trạng gãy xương – tới phòng thẩm vấn.
Bị đau đớn, anh ta đã phun ra với cảnh sát rằng Ozaki và Sorge là các
điệp viên cộng sản. Vào ngày 18/10, Sorge đã bị bắt.
Sau một tuần phủ nhận các cáo buộc,
Sorge chấp nhận trình bày lại tất cả các hoạt động của mình ở Nhật Bản
với điều kiện giới chức Nhật không được làm gì người tình của anh – cô
Hanako Iishi, cũng như các bà vợ của một số đồng nghiệp của anh. Sorge
khẳng định họ vô tội.
Lên giá treo cổ
Trong 3 năm tiếp theo Sorge bị giam
trong nhà tù Sugamo ở Tokyo. Sau nhiều tháng bị thẩm vấn, anh bị đưa ra
xét xử và bị kết tội làm điệp viên cộng sản, thực hiện các hoạt động
gián điệp với mục đích lật đổ chế độ Nhật hoàng và quyền tư hữu. Vào
tháng 9/1943, anh bị khép tội chết.
Tuy nhiên Sorge tin rằng mình sẽ không
phải đối mặt với giá treo cổ. Anh tin là Tokyo sẽ đổi anh để lấy một tù
nhân Nhật bị Moscow giam giữ. Giới chức Nhật cùng suy nghĩ với anh. Họ
cũng muốn đánh đổi anh với tù nhân đó.
Thế nhưng Moscow đã hồi đáp “Họ không biết người đàn ông tên là Richard Sorge”.
Nhiều nước không thừa nhận các điệp viên
của họ. Liên Xô trong trường hợp này không phải là một ngoại lệ. Nhưng
vụ Sorge có lẽ còn có những nguyên nhân bí hiểm khác nữa.
Sau khi phía Nhật không thành công
trong việc đổi tù nhân với Liên Xô, số phận của Sorge đã được định đoạt.
Vào ngày 7/11/1944, chính phủ Nhật đã treo cổ Sorge tại nhà tù Sugamo.
Theo RBTH.com, đồng đội của Sorge là Ozaki cũng bị hành quyết.
Tại thời điểm đó, Sorge không hay biết người vợ Katya Maximova của mình đã chết cách đó hơn một năm.
Trong khi đó, người tình yêu dấu Iishi
của Sorge khá may mắn. Giới chức Nhật tôn trọng lời cam kết của mình
với Sorge là không truy tố cô này. Iishi được phép sống yên lặng phần
còn lại của đời mình ở Tokyo. Di hài của Sorge vào năm 1949 đã được đưa
từ nghĩa trang nhà tù tới một nghĩa trang mọc đầy cỏ ở ngoại ô Tokyo.
Truy tặng danh hiệu Anh hùng Liên Xô
Năm 1961, bộ phim Pháp có tựa đề “Anh
là ai, hả ngài Sorge?” trở thành một bộ phim được chiếu nhiều ở Liên Xô.
Lãnh tụ Liên Xô khi ấy là Nikita Khrushchev đã xem bộ phim này và hỏi
cơ quan tình báo KGB là liệu cốt truyện có đúng không. Khi người ta xác
nhận câu chuyện này là thật, ông Krushchev đã truy tặng Sorge danh hiệu
Anh hùng Liên Xô – danh hiệu cao quý nhất của quốc gia này. Còn Iishi –
qua đời vào năm 2000 ở tuổi 89, khi đó được nhận tiền hưu trí của Liên
Xô. Ngày nay, danh hiệu Anh hùng Liên Xô được khắc trên bia mộ cẩm thạch
màu đen của Sorge. Một con phố ở Moscow mang tên anh. Người ta cũng đã
phát hành các con tem tôn vinh anh.
Trong phim ảnh cũng như trong đời
thường, Sorge không phải là nhân vật James Bond. Mặc dù vậy, Ian
Flemming – tác giả sáng tạo ra James Bond và bản thân là một sĩ quan
tình báo Anh trong Thế chiến 2, vẫn coi Sorge là “điệp viên đáng sợ nhất
trong lịch sử”. Có thể coi thông tin tình báo của Sorge về quyết định
của Nhật Bản tiến đánh phương nam là điều đã góp phần cứu Liên Xô khỏi
thất bại trước các thế lực phát xít./.
Phạm Xuân Ẩn và độc chiêu tạo vỏ bọc trong nghề tình báo
(Kiến Thức) - Sau này, khi trả lời tác
giả Nguyễn Thị Ngọc Hải (tác giả cuốn Phạm Xuân Ẩn – Tên người như cuộc
đời), ông Phạm Xuân Ẩn cực kỳ coi trọng việc xây dựng một vỏ bọc trong
nghề tình báo.
Tình báo lại dạy gián điệp
Sau thời gian học báo chí ở Mỹ, ông Phạm Xuân Ẩn
về nước. Vào thời điểm cuối những năm 1950, nhiều mạng lưới tình báo
của ta bị vỡ, nhiều cán bộ bị bắt giữ. Ông Ẩn lo rằng mình đã bị lộ nên
một thời gian ông chỉ ở nhà không đi đâu để nếu có bị bắt thì gia đình
còn biết.
Sau đó, ông nghĩ ra một cách để thăm
dò xem mình đã lộ hay chưa. Cách đó là viết thư nhờ Trần Kim Tuyến (một
người ông Ẩn có quen biết và bấy giờ đang cầm đầu ngành an ninh, tình
báo trong chế độ Ngô Đình Diệm) để nhờ giới thiệu việc làm. Ông Ẩn viết:
“Tôi mới học xong lớp báo chí ở Mỹ và đã về nước, hiện đang cần một
việc làm. Ông có thể bố trí cho tôi vào đâu được không?". Ông Ẩn dự tính
nếu mình đã bị lộ thì Trần Kim Tuyến sẽ không bố trí việc làm vì Trần
Kim Tuyến nắm giữ danh sách những người hoạt động cách mạng.
Nhưng Trần Kim Tuyến đã giới thiệu ông
Ẩn vào làm việc trong Phủ Tổng thống của Ngô Đình Diệm. Một thời gian
sau Tuyến lại giới thiệu ông Ẩn sang Việt Tấn Xã – hãng thông tấn chính
thức của chính quyền Ngô Đình Diệm. Tại đây, ông Ẩn được gặp một người
cũng học báo chí từ Mỹ về là Nguyễn Thái, lúc đó là Tổng Giám đốc Việt
Tấn Xã.
Gặp Ẩn, ông Nguyễn Thái đánh giá rất cao và nhận ngay. Trong sách Điệp viên hoàn hảo,
Nguyễn Thái có nói về việc này: “"Phạm Xuân Ẩn là nhân viên đầu tiên
của Việt Tấn Xã được đào tạo báo chí ở Mỹ và là người nói trôi chảy
tiếng Anh. Hơn nữa, tôi đang cần một phóng viên giỏi như vậy để đưa tin
từ văn phòng Tổng thống, vì đây là một nhiệm vụ rất nhạy cảm. Tôi nhận
thấy Phạm Xuân Ẩn rất thạo tin và quan hệ rộng. Dường như ông ấy quen
biết tất cả những nhân vật quan trọng ở Nam Việt Nam, nhưng không bao
giờ thấy ông khoe khoang điều đó. Đầu óc dí dỏm và khiếu hài hước khiến
cho ông trở thành một người mà ai cũng thích".
Chính từ chỗ làm việc cho Việt Tấn Xã, Phạm Xuân Ẩn
đã trở thành thày giáo cho lớp huấn luyện điệp viên do Trần Kim Tuyến
tổ chức. Số là Trần Kim Tuyến có kế hoạch sử dụng Việt Tấn Xã làm bình
phong cho các điệp viên của chính quyền Ngô Đình Diệm ra hoạt động ở
nước ngoài. Tuyến chỉ thị cho Nguyễn Thái mở lớp đào tạo ngắn hạn về báo
chí cho các điệp viên của ông ta trước khi tung sang New Delhi,
Jakarta, Cairo để hoạt động tình báo.
Nguyễn Thái đã bác bỏ chỉ thị này
nhưng sau khi Tuyến bảo đó là mệnh lệnh của Ngô Đình Nhu thì Nguyễn Thái
phải chấp nhận. Ông Thái lại giao việc này cho Phạm Xuân Ẩn vì ông Ẩn
không những vừa tốt nghiệp báo chí ở Mỹ về mà còn vì ông có quan hệ tốt
với Trần Kim Tuyến.
Không rõ lớp học đó kéo dài bao lâu
nhưng khi nhận thấy các điệp viên của Trần Kim Tuyến không học tập một
cách nghiêm túc, Phạm Xuân Ẩn đã đi thẳng đến gặp Trần Kim Tuyên để phản
ánh. Ông nói: "Ông xem đấy. Tôi không thể dạy cho người của ông được
nữa, chừng nào ông ra lệnh cho họ phải hiểu được tầm quan trọng của việc
có một vỏ bọc như thế nào. Bởi vì họ sẽ bị bắt ngay nếu không học được
nghề bình phong này. Họ cần nắm được chi tiết cách viết và gửi tin bài,
cách phỏng vấn, và cách xây dựng nguồn tin. Nếu họ không học được những
điều đó, thì chắc chắn sẽ bị bắt và khi đó, ông cũng sẽ gặp rắc rối".
Sau buổi đó, các điệp viên của Trần Kim Tuyến trở lại học nghề báo chí
làm vỏ bọc nghiêm chỉnh hơn.
Nghề vỏ bọc không thể đóng giả
Sau này, khi trả lời tác giả Nguyễn
Thị Ngọc Hải (tác giả cuốn Phạm Xuân Ẩn – Tên người như cuộc đời), ông
Phạm Xuân Ẩn cực kỳ coi trọng việc xây dựng một vỏ bọc trong nghề tình
báo. Ông nói: “Bình phong để hoạt động không phải là cái vỏ, không phải
là sự đội lốt trá hình, đó không phải sự ngụy trang bên ngoài. Phải thực
sự sống bằng nghề đó một cách trong sạch – sống mãn đời nghề đó mới
mong tiếp cận được mọi điều. Đó là cả một nghệ thuật sống. Nội cái đó
không thôi cũng đã là cả một cái luận án.
Nếu coi bình phong chỉ là thứ nghề giả tạo mà không giỏi thật sự, không làm nghề thật sự thì “chết như không”.
Ông Ẩn rút ra kết luận rằng: “Bình
phong phải là một cái nghệ thuật, phải sống thật với nghề, phải giỏi,
không thể ghép vô đóng giả được. Bác sĩ giỏi cứu được người bệnh, mới có
quan hệ thân được”.
Cũng chính bởi không thể đóng giả, đội
lốt nên Phạm Xuân Ẩn, trong tư cách nhà báo vừa từ Mỹ về và đang làm
việc cho Việt Tấn Xã đã không thể từ chối việc dạy báo chí cho các điệp
viên của Trần Kim Tuyến. Không những thế, ông còn tỏ ra nhiệt tình với
công việc khi yêu cầu Trần Kim Tuyến phải nói cho các điệp viên hiểu
rằng vỏ bọc rất quan trọng. Đó có lẽ cũng là một góc độ cho thấy ông đã
hóa thân vào vỏ bọc của mình thành công như thế nào.
Thăm bảo tàng chuyên về điệp viên Liên Xô tại Mỹ
Hà Linh |
Một viện bảo tàng mới mở tại New York (Mỹ) được coi là nơi duy nhất trên thế giới chỉ trưng bày về hoạt động của lực lượng tình báo KGB (Liên Xô).
Một viện bảo tàng mới mở tại New York (Mỹ) được coi là nơi duy nhất trên thế giới chỉ trưng bày về hoạt động của lực lượng tình báo KGB (Liên Xô).
Tờ
Guardian (Anh) đưa tin viện bảo tàng này hiện trưng bày 3.500 hiện vật
do người thiết kế Julius Urbaitis bỏ công sức sưu tập trong suốt 30 năm
qua trên khắp thế giới.
theo Báo Tin tức
Nhận xét
Đăng nhận xét