CÂU CHUYỆN TÌNH BÁO 187
(ĐC sưu tầm trên NET)
Noor Inayat Khan được cho là một trong những phụ nữ dũng cảm nhất
thế giới. Là nữ điệp viên điều hành hệ thống liên lạc không dây đầu tiên
của Anh ở Pháp trong Chiến tranh thế giới II, trong khi những người
khác thường chỉ làm việc được khoảng 6 tuần thì cô đã 1 mình duy trì
hoạt động suốt gần 5 tháng.
Khi bị địch bắt, cô vẫn kiên cường, bất khuất, chọn cho mình một cái chết đầy kiêu hãnh.
Những người từng quen biết Noor không bao giờ nghĩ được rằng một ngày nào đó cô lại có thể trở thành một điệp viên. Bởi, đơn giản là, tất cả những tính cách của Noor cho thấy cô là người không phù hợp để trở thành một điệp viên nhất trên thế giới.
Từ nàng công chúa dịu dàng
Đầu tiên phải kể đến là xuất thân quyền quý của Noor. Cha của cô là Hazrat Inayat Khan - cháu nội của vua Tipu ở Vương quốc Mysore, một nước Hồi giáo cổ xưa ở miền Nam Ấn Độ - nhưng đã chuyển tới Anh sinh sống.
Noor chào đời ngày 1/1/1914 trong Điện Kremlin, nơi cha cô đang giảng dạy tại cung điện của Nga Hoàng. Cuộc sống sung túc của gia đình kết thúc khi ngân hàng do cha cô làm chủ bị phá sản. Sau biến cố này, gia đình cô đã chuyển sang Pháp. Tại đây, họ được cộng đồng những người Hồi giáo dòng Sufi ôn hòa xây cho một căn nhà ở Paris. Cũng ở đây, Noor được học tiếng Pháp một cách nhuần nhuyễn.
Sinh trưởng trong một gia đình theo dòng Hồi giáo Sufi ôn hòa, Noor được cha mẹ dạy bảo kỹ lưỡng về các nguyên tắc trong cuộc sống, về chủ nghĩa lý tưởng và sự hy sinh bản thân. Cô cũng thể hiện là một người phụ nữ có tâm hồn nhạy cảm, thích làm thơ, chơi nhạc. Dù gia cảnh khi đó đã tương đối khó khăn nhưng Noor vẫn cố gắng hoàn thành chương trình đại học ngành tâm lý trẻ em và bắt đầu viết truyện cho nhóm đối tượng này. Nhiều truyện của cô đã được phát sóng và xuất bản không chỉ ở Pháp mà còn ở các nước khác trên thế giới.
Tới nữ điệp viên đầu tiên nhảy dù
Biến cố bước ngoặt trong cuộc đời Noor chính là sự kiện quân Đức tấn công nước Pháp vào năm 1940, khiến cuộc sống của hàng triệu người dân châu Âu thay đổi hoàn toàn. Ban đầu, Noor đăng ký tham gia và được đào tạo để trở thành một thành viên của đội cứu thương Pháp. Nhưng, khi cuộc chiến ngày càng lan rộng, do có hộ chiếu Anh nên cả gia đình Noor không thể tiếp ở lại nước này. Sau một thời gian di tản qua các thành phố khác nhau, cuối năm 1940, cả gia đình về lại Anh.
Sau khi đã ổn định cuộc sống, Noor và em trai quyết định tham gia cuộc chiến chống quân Đức. Giáo lý mà cả 2 được dạy từ khi còn nhỏ khiến họ không thể giết người nên 2 chị em đã quyết định đăng ký vào những đơn vị sẽ không phải dùng đến súng, dù công việc đó nguy hiểm.
Trong đó, người em được nhận vào lực lượng không quân Hải quân Anh còn Noor tham gia lực lượng Nữ không quân trợ chiến và được đào tạo sử dụng thiết bị vô tuyến điện. 2 năm sau khi gia nhập quân đội Anh, Noor đã trở thành một nữ phi công hàng đầu của Anh.
Cùng thời gian này, Thủ tướng Anh Winston Churchill quyết định tuyển dụng những phụ nữ vào một đơn vị gián điệp sẽ được điều động tới khu vực bị Đức chiếm đóng ở Pháp với nhiệm vụ bí mật phát động một cuộc chiến ngay trong lòng địch. Ở thời điểm đó, đây là một quyết định khá bất ngờ và gây nhiều tranh cãi bởi công việc gián điệp với ngay cả đàn ông cũng đã là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn và nguy hiểm.
Một ngày đầu năm 1942, Noor nhận được lời mời tới dự phỏng vấn tại Cục tác chiến đặc biệt (SOE). Sở dĩ cô nhận được cuộc điện thoại này là do những người tuyển dụng cho bộ phận Pháp ở SOE nhận thấy cô có thể phù hợp với vị trí điệp viên trong đơn vị gián điệp nói trên. Ngày 29/2/1943, Noor bắt đầu tham gia khóa đào tạo điệp viên đặc biệt, nơi cô được dạy cho những kỹ năng tồn tại trong lòng địch, về cách thức sử dụng vũ khí hay cách đối phó với địch khi bị thẩm vấn…
Với những kỹ năng được học khi còn làm việc trong lực lượng không
quân, Noor trở thành ứng viên cho một người điều khiển hệ thống vô tuyến
điện, kết nối Paris và London thông qua các tin nhắn đã được mã hóa –
nhiệm vụ được cho là nguy hiểm nhất trong các vị trí ở SOE. Bởi, nếu đảm
nhận công việc này, cô sẽ phải hoạt động ngay trong lòng địch trong
tình trạng không có bất cứ thứ vũ khí gì để tự vệ. Thêm vào đó, nguy cơ
bị phát hiện lại rất lớn do kẻ thù hoàn toàn có thể dò ra được sóng từ
những thiết bị vô tuyến.
Tuy nhiên, những kết quả huấn luyện của cô lại gây khá nhiều tranh cãi. Trong khi được một số người đánh giá cao Noor vì lòng trung thành nhưng một số khác lại tỏ ra băn khoăn về những tính cách như giàu cảm xúc, dễ xúc động của cô. Đặc biệt, nền tảng giáo dục của gia đình đã hình thành ở Noor tính cách: không bao giờ nói dối.
“Đó rõ ràng là một đặc tính hoàn toàn không phù hợp với công việc điệp viên vì cuộc đời của một điệp viên đã là một lời nói dối lớn. Là điệp viên đồng nghĩa với việc anh sẽ có mật danh và có hộ chiếu giả”, một người hướng dẫn của Noor khi đó nói. Một số nhận xét tiêu cực khác về cô bao gồm vụng về, dễ bối rối, sợ vũ khí.
Nhưng, bất chấp những tranh cãi đó, Noor vẫn hoàn thành khóa học. Rạng sáng 17/7/1943, từ một máy bay của không quân Hoàng gia Anh, Noor đã nhảy dù xuống nước Pháp, trở thành người phụ nữ đầu tiên điều hành hệ thống vô tuyến điện được điều tới khu vực đang bị quân Đức chiếm đóng ở Pháp trong thời kỳ Chiến tranh thế giới II.
Chiến đấu và hy sinh
Với mật danh “Madeleine”, Noor đã sát cánh cùng các thành viên khác trong nhóm sử dụng vô tuyến điện kết nối Paris và London, từ đó thúc đẩy các hoạt động phá hoại và trang bị vũ khí cho lực lượng kháng chiến của Pháp.
Trong quá trình này, Noor gần như đã thay đổi hoàn toàn, chuyển từ một phụ nữ nhẹ nhàng, đa sầu đa cảm trở thành một nữ điệp viên khéo léo, dũng cảm, gan dạ, được ví như “một con hổ trong trận chiến”. Sau khi các thành viên khác trong mạng lưới lần lượt bị phản gián Đức phát hiện và bắt giữ, những chỉ huy đã liên tục thúc giục Noor về nước.
Song, cô vẫn quyết định ở lại, một mình đảm nhận việc truyền tin thay cho cả một nhánh điệp viên trong suốt 3 tháng trời bất chấp nguy cơ có thể bị bắt giữ. Có những thời điểm, cô đảm nhận phần công việc của 6 người.
Nhưng, cuối cùng, Noor vẫn bị bắt giữ khi một điệp viên 2 mang của SOE phản bội, mà nguyên nhân được cho là do chuyện tình tay 3 mà cô vô tình vướng phải với một điệp viên 2 mang và một người khác. Tháng 10/1943, Noor bị quân Đức ập tới bắt giữ. “Noor đã kháng cự rất mạnh đến mức túa máu. Phản gián Đức đã phải huy động đến 6 người đàn ông lực lưỡng tới để bắt cô đi”, các ghi chép cho hay.
Sau khi bị bắt giữ, Noor bị đưa tới nhà tù Pforzheim ở Đức và bị tra tấn hết sức dã man hòng moi các thông tin về những liên hệ cũng như hệ thống thông tin liên lạc của Anh. Tuy nhiên, bất chấp việc bị đánh đập, bị bỏ đói và bị hành hạ bởi quân Đức trong suốt 10 tháng trời, Noor vẫn không hé răng nửa lời, kể cả tên thật hay nguồn gốc Ấn Độ của mình cô cũng không để lộ.
Những đau đớn về thể xác và cả tinh thần được cô dồn nén lại cho đến tận đêm khuya mới phát ra thành những tiếng khóc ai oán. Trong thời gian bị giam giữ, cô đã 2 lần tìm cách bỏ trốn nhưng đều không thành khiến quân Đức xếp cô vào nhóm tù nhân cực kỳ nguy hiểm, bị biệt giam và bị cùm chân.
Ngày 11/9/1944, sau một thời gian tích cực tra tấn nhưng không thu được gì, quân Đức đưa Noor và 3 nữ điệp viên khác của SOE tới trại tập trung Dachau để giam giữ và 2 ngày sau đó, cả 4 người đều đã bị bắn chết. Lúc đó, Noor vừa tròn 30 tuổi.
Với những đóng góp to lớn của mình cho cuộc chiến, Noor về sau trở thành 1 trong 3 phụ nữ của SOE được trao Huân chương George, phần thưởng cao nhất dành cho những công dân dũng cảm của Anh cùng nhiều phần thưởng cao quý khác của Anh, Đức...
Chiều ngày 16/6/1943, hai chiếc Cabriolet mầu đen từ London chạy ra
sân bay Tangmere. Vera Atkins ngồi trên xe cùng 3 điệp viên dưới quyền
là Cécily Lefort, Diana Rowden và Noor Inayat Khan - một công chúa Ấn
Độ.
Sau khi đến sân bay, 3 người nhận đồ ăn tối. Máy bay đã đợi sẵn và sẽ chở 3 nữ điệp viên đến nước Pháp đang bị quân Đức chiếm đóng. Các phi công thông báo dưới ghế ngồi của mỗi người đều có sẵn .... một chai Whyski dẹt – để trấn tĩnh nếu cần, vì đây là một trong những chiến dịch bí mật nhất và nguy hiểm nhất trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai.
Mệnh lệnh "đốt cháy châu Âu!"
Atkins sinh năm 1908 trong một gia đình Do Thái ở Rumani. Năm 1933 bà cùng gia đình sang sống ở Anh và năm 1935 đến Pháp. Sau khi học xong trung học, bà học trường Đại học Sorbonne nổi tiếng ở Paris. Tháng 5/1940, Atkins quay lại Anh và tháng 2/1941, bà ra nhập “phòng Pháp” của cơ quan tình báo Anh mới thành lập mang tên Special Operations Executive (SOE), mà theo lời của Thủ tướng Anh Winston Churchill thì, vì những hoạt động sau lưng quân địch SOE sẽ trở thành một "Bộ chiến tranh ngầm".
Nhiệm vụ Churchiull trao cho SOE rất đơn giản và cũng rất rõ ràng: “Hãy đốt cháy châu Âu!". Các điệp viên phải đánh sập cầu cống, phá hoại nhà máy, làm tàu hỏa trật ray và dùng mọi biện pháp để quấy rối quân Đức.
Phụ nữ đóng một vai trò quan trọng trong phương án của SOE. Khác với nam giới, họ có thể đi lại trong vùng địch chiếm mà không gây sự chú ý. Điều kiện quan trọng nhất là những nữ điệp viên được cử sang Pháp phải nói thành thạo tiếng Pháp. Ngoài ra, họ phải tập nhảy dù, học võ thuật để hạ gục kẻ thù mà không gây tiếng động.
Các điệp viên trong vùng địch chiếm mạo hiểm tính mạng mình vì những lý do khác nhau. Trong số họ có Violette Szabo là người đã từng làm việc trong ngành ... nước hoa của tập đoàn kinh doanh Woolworth's ở London. Chồng Violette Szabo hy sinh ở Bắc Phi. Để trả thù cho chồng, Violette Szabo tình nguyện ra nhập toán điệp viên, để lại ở nhà đứa con gái mới 2 tuổi. Những người khác, như nữ bá tước người Ba Lan Krystyna Skarbek hoặc Công chúa Ấn Độ Noor Inayat Khan... đều không muốn khoanh tay đứng nhìn quân Đức cai trị châu Âu.
Bí mật của chocolate vị tỏi
Lãnh đạo họ là Vera Atkins, một trong những phụ nữ đầu tiên leo lên được một vị trí gần gũi với ban lãnh đạo cơ quan tình báo Anh. Vera Atkins được tiếp cận hồ sơ mật và bắt đầu sự nghiệp tình báo trong vị trí trợ lý một sĩ quan điều khiển một mạng lưới điệp viên. Tháng 8/1944 Vera Atkins được phong hàm thiếu tá và cùng với đại tá Maurice Buckmaster chỉ huy phòng Pháp của SOE. Trong thời gian làm việc tại đây, Vera Atkins đã chỉ huy và chuẩn bị cho 400 điệp viên hoạt động trong vùng quân Đức chiếm đóng, trong đó có 39 nữ điệp viên. Vera Atkins đã trực tiếp tuyển chọn và đào tạo nhiều người trong số họ.
Phương tiện kỹ thuật các điệp viên của SOE sử dụng khi làm nhiệm vụ là rất đa dạng, từ tàu ngầm 1 người đến chuột mang thuốc nổ hoặc súng ngắn mini dưới dạng một chiếc bút máy. Các điệp viên còn mang theo chocolate có vị tỏi, vì theo nhận thức của cơ quan tình báo Anh, tỏi là hương vị đặc trưng của dân Pháp nên họ sẽ dễ hòa mình vào người Pháp !
Trong chiến tranh, Atkins đã cử 39 nữ điệp viên ra trận bằng nhiều cách khác nhau, ví dụ như nữ điệp viên Krystyna Skarbek đã dùng bàn trượt tuyết trong mùa đông lạnh giá từ Slôvakia vượt qua vùng núi Tatra để đến Ba Lan.
Lần theo dấu tích đồng đội
Sau chiến tranh, không phải tất cả đều trở về Anh nguyên vẹn, như trường hợp nữ điệp viên Odette Sansom, người đã để lại 3 cô con gái nhỏ ở Anh. Khi bắt được chị, quân Đức đã dùng gậy sắt nung đỏ đập gãy lưng Odette Sansom và dùng kìm rút tất cả móng chân. Hàng năm sau Odette Sansom vẫn không đi giày dép được mà phải đi bằng gót chân. Sau này phải qua nhiều cuộc phẫu thuật tình trạng của Odette Sansom mới khá hơn.
Một số nữ điệp viên bị quân Đức bắt rất nhanh chóng, vì hồi đó trong SOE có một điệp viên hai mang cũng làm việc cho quân Đức. Tuy vậy, Công chúa Ấn Độ Noor Inayat Khan vẫn đánh được điện tín từ Paris đi London trong nhiều tuần lễ mà không lọt vào nanh vuốt của bọn Gestapo. Noor Inayat Khan đã phải họat động hoàn toàn một mình, vì mạng lưới điệp viên nằm vùng lẽ ra phải giúp đỡ cô đã bị lộ. Cuối cùng cô cũng bị điệp viên hai mang phát hiện, bị bắt và giết hại trong trại tập trung Dachau.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Atkins đến Đức để tìm kiếm 118 điệp viên của phòng Pháp bị mất tích trong chiến tranh. Nhiệm vụ cuối cùng của Atkins khi cuộc chiến kết thúc là chắp nối những dấu vết của các điệp viên này và tìm kiếm họ. Bà đã coi đó là nhiệm vụ của đời mình. Atkins đã thành công và nữ điệp viên bậc thầy này đã tìm ra số phận các điệp viên bị mất tích của mình. Kết quả, Atkins đã tìm được 117 người; 39 người trong số các điệp viên là nữ; 13 người đã không sống được đến ngày chiến thắng
Trong khi truy tìm dấu vết tại Đức, Atkins đã phải đối mặt với sự khủng khiếp trong các trại tập trung. Bà cũng là người đã trực tiếp hỏi cung Rudolf Hoess, kẻ đã từng là chỉ huy trưởng trại tập trung Auschwitz. Nữ điệp viên bậc thầy này đã xoay đến cùng tên tội phạm chiến tranh khét tiếng này, cho đến khi lấy được những thông tin bà cần để tìm ra đồng đội của mình. "Người phụ nữ này biết cách đối xử với bất cứ ai mặc quần", một đồng nghiệp của Atkins đã nêu bật tính cách của bà.
Tuy cuối cùng, cuộc truy tìm đã mang lại kết quả nhưng thật đau buồn, vì tất cả các đồng đội mà Atkins tìm kiếm đều đã bị quân Đức giết hại trong các trại tập trung.
Hiện nay, một bộ phim mang tên "Đêm tối và sương mù" về cuộc đời của
nữ điệp viên bậc thầy này đang được khởi quay với ngôi sao Hollywood Uma
Thurman trong vai Vera Atkins và dự kiến sẽ ra mắt người xem vào năm
2016.
Phan Trọng Hùng (Tổng hợp)
Noor Inayat Khan - công chúa gián điệp
Nàng công chúa đẹp dịu dàng thành nữ điệp viên gan dạ
Noor Inayat Khan được cho là một trong những phụ nữ dũng cảm nhất
thế giới. Là nữ điệp viên điều hành hệ thống liên lạc không dây đầu tiên
của Anh ở Pháp trong Chiến tranh thế giới II, trong khi những người
khác thường chỉ làm việc được khoảng 6 tuần thì cô đã 1 mình duy trì
hoạt động suốt gần 5 tháng.
>> Mỹ trục xuất điệp viên Nga
>> Anh cảnh báo phái đoàn G20 về “bẫy tình” của các nữ điệp viên Trung Quốc
>> Giải mã điệp viên "Nữ hoàng Cuba"
Noor Inayat Khan
Những người từng quen biết Noor không bao giờ nghĩ được rằng một ngày nào đó cô lại có thể trở thành một điệp viên. Bởi, đơn giản là, tất cả những tính cách của Noor cho thấy cô là người không phù hợp để trở thành một điệp viên nhất trên thế giới.
Từ nàng công chúa dịu dàng
Đầu tiên phải kể đến là xuất thân quyền quý của Noor. Cha của cô là Hazrat Inayat Khan - cháu nội của vua Tipu ở Vương quốc Mysore, một nước Hồi giáo cổ xưa ở miền Nam Ấn Độ - nhưng đã chuyển tới Anh sinh sống.
Noor chào đời ngày 1/1/1914 trong Điện Kremlin, nơi cha cô đang giảng dạy tại cung điện của Nga Hoàng. Cuộc sống sung túc của gia đình kết thúc khi ngân hàng do cha cô làm chủ bị phá sản. Sau biến cố này, gia đình cô đã chuyển sang Pháp. Tại đây, họ được cộng đồng những người Hồi giáo dòng Sufi ôn hòa xây cho một căn nhà ở Paris. Cũng ở đây, Noor được học tiếng Pháp một cách nhuần nhuyễn.
Sinh trưởng trong một gia đình theo dòng Hồi giáo Sufi ôn hòa, Noor được cha mẹ dạy bảo kỹ lưỡng về các nguyên tắc trong cuộc sống, về chủ nghĩa lý tưởng và sự hy sinh bản thân. Cô cũng thể hiện là một người phụ nữ có tâm hồn nhạy cảm, thích làm thơ, chơi nhạc. Dù gia cảnh khi đó đã tương đối khó khăn nhưng Noor vẫn cố gắng hoàn thành chương trình đại học ngành tâm lý trẻ em và bắt đầu viết truyện cho nhóm đối tượng này. Nhiều truyện của cô đã được phát sóng và xuất bản không chỉ ở Pháp mà còn ở các nước khác trên thế giới.
Tới nữ điệp viên đầu tiên nhảy dù
Biến cố bước ngoặt trong cuộc đời Noor chính là sự kiện quân Đức tấn công nước Pháp vào năm 1940, khiến cuộc sống của hàng triệu người dân châu Âu thay đổi hoàn toàn. Ban đầu, Noor đăng ký tham gia và được đào tạo để trở thành một thành viên của đội cứu thương Pháp. Nhưng, khi cuộc chiến ngày càng lan rộng, do có hộ chiếu Anh nên cả gia đình Noor không thể tiếp ở lại nước này. Sau một thời gian di tản qua các thành phố khác nhau, cuối năm 1940, cả gia đình về lại Anh.
Sau khi đã ổn định cuộc sống, Noor và em trai quyết định tham gia cuộc chiến chống quân Đức. Giáo lý mà cả 2 được dạy từ khi còn nhỏ khiến họ không thể giết người nên 2 chị em đã quyết định đăng ký vào những đơn vị sẽ không phải dùng đến súng, dù công việc đó nguy hiểm.
Trong đó, người em được nhận vào lực lượng không quân Hải quân Anh còn Noor tham gia lực lượng Nữ không quân trợ chiến và được đào tạo sử dụng thiết bị vô tuyến điện. 2 năm sau khi gia nhập quân đội Anh, Noor đã trở thành một nữ phi công hàng đầu của Anh.
Cùng thời gian này, Thủ tướng Anh Winston Churchill quyết định tuyển dụng những phụ nữ vào một đơn vị gián điệp sẽ được điều động tới khu vực bị Đức chiếm đóng ở Pháp với nhiệm vụ bí mật phát động một cuộc chiến ngay trong lòng địch. Ở thời điểm đó, đây là một quyết định khá bất ngờ và gây nhiều tranh cãi bởi công việc gián điệp với ngay cả đàn ông cũng đã là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn và nguy hiểm.
Một ngày đầu năm 1942, Noor nhận được lời mời tới dự phỏng vấn tại Cục tác chiến đặc biệt (SOE). Sở dĩ cô nhận được cuộc điện thoại này là do những người tuyển dụng cho bộ phận Pháp ở SOE nhận thấy cô có thể phù hợp với vị trí điệp viên trong đơn vị gián điệp nói trên. Ngày 29/2/1943, Noor bắt đầu tham gia khóa đào tạo điệp viên đặc biệt, nơi cô được dạy cho những kỹ năng tồn tại trong lòng địch, về cách thức sử dụng vũ khí hay cách đối phó với địch khi bị thẩm vấn…
Tượng Noor Inayat Khan ở Anh.
Tuy nhiên, những kết quả huấn luyện của cô lại gây khá nhiều tranh cãi. Trong khi được một số người đánh giá cao Noor vì lòng trung thành nhưng một số khác lại tỏ ra băn khoăn về những tính cách như giàu cảm xúc, dễ xúc động của cô. Đặc biệt, nền tảng giáo dục của gia đình đã hình thành ở Noor tính cách: không bao giờ nói dối.
“Đó rõ ràng là một đặc tính hoàn toàn không phù hợp với công việc điệp viên vì cuộc đời của một điệp viên đã là một lời nói dối lớn. Là điệp viên đồng nghĩa với việc anh sẽ có mật danh và có hộ chiếu giả”, một người hướng dẫn của Noor khi đó nói. Một số nhận xét tiêu cực khác về cô bao gồm vụng về, dễ bối rối, sợ vũ khí.
Nhưng, bất chấp những tranh cãi đó, Noor vẫn hoàn thành khóa học. Rạng sáng 17/7/1943, từ một máy bay của không quân Hoàng gia Anh, Noor đã nhảy dù xuống nước Pháp, trở thành người phụ nữ đầu tiên điều hành hệ thống vô tuyến điện được điều tới khu vực đang bị quân Đức chiếm đóng ở Pháp trong thời kỳ Chiến tranh thế giới II.
Chiến đấu và hy sinh
Với mật danh “Madeleine”, Noor đã sát cánh cùng các thành viên khác trong nhóm sử dụng vô tuyến điện kết nối Paris và London, từ đó thúc đẩy các hoạt động phá hoại và trang bị vũ khí cho lực lượng kháng chiến của Pháp.
Trong quá trình này, Noor gần như đã thay đổi hoàn toàn, chuyển từ một phụ nữ nhẹ nhàng, đa sầu đa cảm trở thành một nữ điệp viên khéo léo, dũng cảm, gan dạ, được ví như “một con hổ trong trận chiến”. Sau khi các thành viên khác trong mạng lưới lần lượt bị phản gián Đức phát hiện và bắt giữ, những chỉ huy đã liên tục thúc giục Noor về nước.
Song, cô vẫn quyết định ở lại, một mình đảm nhận việc truyền tin thay cho cả một nhánh điệp viên trong suốt 3 tháng trời bất chấp nguy cơ có thể bị bắt giữ. Có những thời điểm, cô đảm nhận phần công việc của 6 người.
Nhưng, cuối cùng, Noor vẫn bị bắt giữ khi một điệp viên 2 mang của SOE phản bội, mà nguyên nhân được cho là do chuyện tình tay 3 mà cô vô tình vướng phải với một điệp viên 2 mang và một người khác. Tháng 10/1943, Noor bị quân Đức ập tới bắt giữ. “Noor đã kháng cự rất mạnh đến mức túa máu. Phản gián Đức đã phải huy động đến 6 người đàn ông lực lưỡng tới để bắt cô đi”, các ghi chép cho hay.
Sau khi bị bắt giữ, Noor bị đưa tới nhà tù Pforzheim ở Đức và bị tra tấn hết sức dã man hòng moi các thông tin về những liên hệ cũng như hệ thống thông tin liên lạc của Anh. Tuy nhiên, bất chấp việc bị đánh đập, bị bỏ đói và bị hành hạ bởi quân Đức trong suốt 10 tháng trời, Noor vẫn không hé răng nửa lời, kể cả tên thật hay nguồn gốc Ấn Độ của mình cô cũng không để lộ.
Những đau đớn về thể xác và cả tinh thần được cô dồn nén lại cho đến tận đêm khuya mới phát ra thành những tiếng khóc ai oán. Trong thời gian bị giam giữ, cô đã 2 lần tìm cách bỏ trốn nhưng đều không thành khiến quân Đức xếp cô vào nhóm tù nhân cực kỳ nguy hiểm, bị biệt giam và bị cùm chân.
Ngày 11/9/1944, sau một thời gian tích cực tra tấn nhưng không thu được gì, quân Đức đưa Noor và 3 nữ điệp viên khác của SOE tới trại tập trung Dachau để giam giữ và 2 ngày sau đó, cả 4 người đều đã bị bắn chết. Lúc đó, Noor vừa tròn 30 tuổi.
Với những đóng góp to lớn của mình cho cuộc chiến, Noor về sau trở thành 1 trong 3 phụ nữ của SOE được trao Huân chương George, phần thưởng cao nhất dành cho những công dân dũng cảm của Anh cùng nhiều phần thưởng cao quý khác của Anh, Đức...
Theo Minh Ngọc
Pháp luật Việt Nam
Nữ điệp viên bậc thầy của thế chiến 2
PNVN
Trong Chiến tranh Thế giới lần thứ 2, nữ điệp
viên bậc thầy Vera Atkins đã trực tiếp cử 39 nữ điệp viên hoạt động cho
cơ quan tình báo Anh sang những vùng quân Đức chiếm đóng ở châu Âu.
Vera Atkins |
Sau khi đến sân bay, 3 người nhận đồ ăn tối. Máy bay đã đợi sẵn và sẽ chở 3 nữ điệp viên đến nước Pháp đang bị quân Đức chiếm đóng. Các phi công thông báo dưới ghế ngồi của mỗi người đều có sẵn .... một chai Whyski dẹt – để trấn tĩnh nếu cần, vì đây là một trong những chiến dịch bí mật nhất và nguy hiểm nhất trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai.
Dạy mật mã cho điệp viên của SOE |
Atkins sinh năm 1908 trong một gia đình Do Thái ở Rumani. Năm 1933 bà cùng gia đình sang sống ở Anh và năm 1935 đến Pháp. Sau khi học xong trung học, bà học trường Đại học Sorbonne nổi tiếng ở Paris. Tháng 5/1940, Atkins quay lại Anh và tháng 2/1941, bà ra nhập “phòng Pháp” của cơ quan tình báo Anh mới thành lập mang tên Special Operations Executive (SOE), mà theo lời của Thủ tướng Anh Winston Churchill thì, vì những hoạt động sau lưng quân địch SOE sẽ trở thành một "Bộ chiến tranh ngầm".
Nhiệm vụ Churchiull trao cho SOE rất đơn giản và cũng rất rõ ràng: “Hãy đốt cháy châu Âu!". Các điệp viên phải đánh sập cầu cống, phá hoại nhà máy, làm tàu hỏa trật ray và dùng mọi biện pháp để quấy rối quân Đức.
Phụ nữ đóng một vai trò quan trọng trong phương án của SOE. Khác với nam giới, họ có thể đi lại trong vùng địch chiếm mà không gây sự chú ý. Điều kiện quan trọng nhất là những nữ điệp viên được cử sang Pháp phải nói thành thạo tiếng Pháp. Ngoài ra, họ phải tập nhảy dù, học võ thuật để hạ gục kẻ thù mà không gây tiếng động.
Các điệp viên trong vùng địch chiếm mạo hiểm tính mạng mình vì những lý do khác nhau. Trong số họ có Violette Szabo là người đã từng làm việc trong ngành ... nước hoa của tập đoàn kinh doanh Woolworth's ở London. Chồng Violette Szabo hy sinh ở Bắc Phi. Để trả thù cho chồng, Violette Szabo tình nguyện ra nhập toán điệp viên, để lại ở nhà đứa con gái mới 2 tuổi. Những người khác, như nữ bá tước người Ba Lan Krystyna Skarbek hoặc Công chúa Ấn Độ Noor Inayat Khan... đều không muốn khoanh tay đứng nhìn quân Đức cai trị châu Âu.
Điệp viên nhảy dù thâm nhập địa bàn Pháp |
Lãnh đạo họ là Vera Atkins, một trong những phụ nữ đầu tiên leo lên được một vị trí gần gũi với ban lãnh đạo cơ quan tình báo Anh. Vera Atkins được tiếp cận hồ sơ mật và bắt đầu sự nghiệp tình báo trong vị trí trợ lý một sĩ quan điều khiển một mạng lưới điệp viên. Tháng 8/1944 Vera Atkins được phong hàm thiếu tá và cùng với đại tá Maurice Buckmaster chỉ huy phòng Pháp của SOE. Trong thời gian làm việc tại đây, Vera Atkins đã chỉ huy và chuẩn bị cho 400 điệp viên hoạt động trong vùng quân Đức chiếm đóng, trong đó có 39 nữ điệp viên. Vera Atkins đã trực tiếp tuyển chọn và đào tạo nhiều người trong số họ.
Phương tiện kỹ thuật các điệp viên của SOE sử dụng khi làm nhiệm vụ là rất đa dạng, từ tàu ngầm 1 người đến chuột mang thuốc nổ hoặc súng ngắn mini dưới dạng một chiếc bút máy. Các điệp viên còn mang theo chocolate có vị tỏi, vì theo nhận thức của cơ quan tình báo Anh, tỏi là hương vị đặc trưng của dân Pháp nên họ sẽ dễ hòa mình vào người Pháp !
Trong chiến tranh, Atkins đã cử 39 nữ điệp viên ra trận bằng nhiều cách khác nhau, ví dụ như nữ điệp viên Krystyna Skarbek đã dùng bàn trượt tuyết trong mùa đông lạnh giá từ Slôvakia vượt qua vùng núi Tatra để đến Ba Lan.
Những điệp viên nữ trong SOE |
Sau chiến tranh, không phải tất cả đều trở về Anh nguyên vẹn, như trường hợp nữ điệp viên Odette Sansom, người đã để lại 3 cô con gái nhỏ ở Anh. Khi bắt được chị, quân Đức đã dùng gậy sắt nung đỏ đập gãy lưng Odette Sansom và dùng kìm rút tất cả móng chân. Hàng năm sau Odette Sansom vẫn không đi giày dép được mà phải đi bằng gót chân. Sau này phải qua nhiều cuộc phẫu thuật tình trạng của Odette Sansom mới khá hơn.
Một số nữ điệp viên bị quân Đức bắt rất nhanh chóng, vì hồi đó trong SOE có một điệp viên hai mang cũng làm việc cho quân Đức. Tuy vậy, Công chúa Ấn Độ Noor Inayat Khan vẫn đánh được điện tín từ Paris đi London trong nhiều tuần lễ mà không lọt vào nanh vuốt của bọn Gestapo. Noor Inayat Khan đã phải họat động hoàn toàn một mình, vì mạng lưới điệp viên nằm vùng lẽ ra phải giúp đỡ cô đã bị lộ. Cuối cùng cô cũng bị điệp viên hai mang phát hiện, bị bắt và giết hại trong trại tập trung Dachau.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Atkins đến Đức để tìm kiếm 118 điệp viên của phòng Pháp bị mất tích trong chiến tranh. Nhiệm vụ cuối cùng của Atkins khi cuộc chiến kết thúc là chắp nối những dấu vết của các điệp viên này và tìm kiếm họ. Bà đã coi đó là nhiệm vụ của đời mình. Atkins đã thành công và nữ điệp viên bậc thầy này đã tìm ra số phận các điệp viên bị mất tích của mình. Kết quả, Atkins đã tìm được 117 người; 39 người trong số các điệp viên là nữ; 13 người đã không sống được đến ngày chiến thắng
Trong khi truy tìm dấu vết tại Đức, Atkins đã phải đối mặt với sự khủng khiếp trong các trại tập trung. Bà cũng là người đã trực tiếp hỏi cung Rudolf Hoess, kẻ đã từng là chỉ huy trưởng trại tập trung Auschwitz. Nữ điệp viên bậc thầy này đã xoay đến cùng tên tội phạm chiến tranh khét tiếng này, cho đến khi lấy được những thông tin bà cần để tìm ra đồng đội của mình. "Người phụ nữ này biết cách đối xử với bất cứ ai mặc quần", một đồng nghiệp của Atkins đã nêu bật tính cách của bà.
Tuy cuối cùng, cuộc truy tìm đã mang lại kết quả nhưng thật đau buồn, vì tất cả các đồng đội mà Atkins tìm kiếm đều đã bị quân Đức giết hại trong các trại tập trung.
Nhận xét
Đăng nhận xét