Thứ Ba, 14 tháng 6, 2016

CÂU CHUYỆN TÂM LINH 113

(ĐC sưu tầm trên NET)

Câu chuyện có thật về nhân quả báo ứng: Người con đã mất nhập hồn cảnh báo cha hãy dừng làm việc ác




Có trách nhiệm hơn với cuộc sống cũng chính là trân quý những ngày tháng quý giá chúng ta đang trải qua… tích đức, phục thiện, trong luân hồi chuyển sinh. (Ảnh: Sưu tầm)
Có trách nhiệm hơn với cuộc sống cũng chính là trân quý những ngày tháng quý giá chúng ta đang trải qua… tích đức, phục thiện, trong luân hồi chuyển sinh. (Ảnh: Sưu tầm)

Đời người có 4 câu hỏi lớn: Ta vốn là ai? Ta từ đâu tới? Chết rồi sẽ đi về đâu? Phải chăng luật nhân quả là có thật, thiện có thiện báo, ác có ác báo? Chuyên mục văn hóa thời báo Đại Kỷ Nguyên kể lại những câu chuyện có thật, với mong muốn qua những câu chuyện nhân sinh này, mỗi người cùng suy ngẫm và có trách nhiệm hơn với cuộc sống, trân quý những ngày tháng quý giá chúng ta đang trải qua…
Nhân quả báo ứng là quy luật xưa nay không sai lệch. Người làm việc ác tất sẽ chuốc lấy tai họa, không chỉ cho bản thân mà thân nhân gia đình cũng có thể vì đó mà vạ lây. Vậy nên, nhân tâm hướng thiện, từ bỏ việc ác mà quy chính là điều nên làm nhất.
Trong các giáo lý nhà Phật từ xưa đến nay đều cho rằng, con người có luân hồi chuyển kiếp và thiện ác đều có báo ứng. Còn có một loại gọi là hiện tượng “nhập hồn”, chính là người sau khi chết đi, vong linh bám lên thân người khác, miệng của người này sẽ nói theo ý của vong linh kia, hiện tượng loại này tương đối phổ biến. Còn có người sau khi chết đi rồi sống lại, có thể nhớ lại được cảnh tượng mà mình chứng kiến được dưới âm phủ. Ở nước ngoài còn có các nghiên cứu về trải nghiệm cận tử, lại có một số người thông qua thôi miên mà có thể nhận biết được một ít tín tức từ âm gian.
Dưới đây là vài ví dụ, đều là những sự việc có thật, hơn nữa đã từng làm chấn động ở địa phương nơi phát sinh sự việc. Những ví dụ này cũng chính là những lời khuyên nhủ con người hãy dừng làm việc ác.
Người con chết yểu nhập hồn, cảnh báo cha hãy dừng làm việc ác
Hoạt Hải Anh, là ủy viên Ủy ban thanh tra kỷ luật huyện Tán Hoàng tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.
Tại thị trấn Thành Quan thuộc huyện Tán Hoàng, có chàng thanh niên có tên Đinh Cương Tử, hiền lành, tốt bụng sống bằng nghề sửa chữa xe đạp.
Một ngày, mọi người không hiểu tại sao Đinh Cương Tử, một người vốn làm ăn chân chính, lương thiện, lại bị bắt vào Trung tâm giam giữ của huyện. Tại trung tâm giam giữ, lính canh dùng dây thừng trói tay, xiềng chân, rồi dùng dùi cui điện tra tấn anh. Vào ngày 11/6/2001, Đinh Cương Tử đã bị đánh đập đến chết. Trưa hôm đó, cuồng phong bỗng nhiên nổi lên, thổi quét tung mù mịt khắp mặt đất huyện Tán Hoàng. Những viên cai ngục chột dạ sợ bị mất mạng, bèn mua pháo về đốt giữa trưa, để lấy thêm dũng khí, cho vơi bớt nỗi sợ.
Chiều cùng ngày 11/6, vào khoảng 2h, con trai cả của Hoạt Hải Anh là Hoạt Hằng mới 18 tuổi, đi xe máy không biết vì sao bị tông chết. Người cô của Hoạt Hằng nghe tin liền chạy vội đến nhà Hoạt Hải Anh, vừa vào tới cửa đã gào khóc thảm thiết. Sau đó âm giọng liền thay đổi, lớn tiếng kêu to: ‘Ta muốn tìm cha ta nói chuyện! Ta muốn tìm cha ta nói chuyện! Hãy gọi ông lại đây!”. Thì ra vong hồn của Hoạt Hằng đã nhập lên người cô này.
Hoạt Hải Anh đi đến trước mặt nói: “Con có lời gì nói với ba thì nói đi, ba nghe đây”.
“Ba à, ba sau này đừng bức hại những người tốt nữa. Những người tu  theo Pháp Luân Công là những người tốt, Pháp Luân Đại Pháp là Phật Gia, bức hại Pháp Luân Đại Pháp là phạm tội chết. Ba có nghe thấy không?”, từ miệng của người cô phát ra giọng nói của Hoạt Hằng. Hoạt Hải Anh sững sờ không biết phải làm sao, đành im lặng không nói gì.
Hóa ra, Hoạt Hải Anh chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, sai khiến cán bộ hương, thôn đến nhà Đinh Cương Tử bắt anh và ép anh ký giấy cam đoan ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện Phật gia vốn bị bắt bớ và bức hại ở Trung Quốc, do chính quyền e sợ số lượng lớn người tham gia luyện tập môn này có thể gây ảnh hưởng đến chính quyền. Nhưng Đinh Cương Tử đã nhất quyết không từ bỏ niềm tin vào các giá trị “Chân, Thiện, Nhẫn” của mình và đã bị đánh đến chết.
Người cô bị vong hồn Hoạt Hằng điều khiển, túm lấy cổ áo Hoạt Hải Anh và lắc mạnh như muốn liều chết, nhắc lại: “Ba sau này đừng bức hại Pháp Luân Công nữa, bức hại Pháp Luân Đại Pháp là phạm tội chết. Ba có nghe thấy không? Ba có nghe thấy không?”.
Lúc ấy một người bà con đứng bên cạnh Hoạt Hải Anh liền nói với ông ta: “Đến lúc này anh còn không mau trả lời thằng bé đi!”. Hoạt Hải Anh dường như nhận ra điều gì đó, liền nói: “Ba nghe thấy rồi. Được rồi, đi đi … Ba sẽ nghe lời của con”.
Tận mắt chứng kiến người con trai nhập hồn mà cảnh báo mình, Hoạt Hải Anh tự ý thức được rằng, chính vì mình đã làm việc ác, nên con trai mới gặp nạn chết thảm. Đây là nhân quả báo ứng ngay tức thời cho việc làm ác của anh ta.
Sự việc này diễn ra đã làm chấn động cả huyện Tán Hoàng lúc bấy giờ. Bởi vì vào thời điểm đó Pháp Luân Công đang bị bức hại ghê gớm, mọi người đều đang chú ý, đột nhiên lại xảy ra sự việc như vậy, nên cả huyện không khỏi ngỡ ngàng.
Từ đó, thông tin về sự việc nhanh chóng được lan truyền rộng rãi. Hoạt Hải Anh bàng hoàng, thật thà đem sự thật kể hết ra cho mọi người, sau đó còn xin từ chức không làm nữa.



Một bức ảnh mô tả lại cảnh một người tập Pháp Luân Công bị bắt, tra tấn. Thay vì oán trách, họ hướng tới đức tin cao hơn vào Chân-Thiện-Nhẫn (Tranh: zhenshanrenart.com)
Một bức ảnh mô tả lại cảnh một người tập Pháp Luân Công bị bắt, tra tấn. Thay vì oán trách, họ hướng tới đức tin cao hơn. (Tranh: zhenshanrenart.com)

Làm chuyện ác, sau khi chết nhập hồn cảnh tỉnh đồng nghiệp
Tại Văn phòng tổ chức quản lý thị trấn Cao Kiều, huyện Nghi Thủy, tỉnh Sơn Đông, có một cậu thanh niên tên là Vu Trường Lượng. Lượng mới 27 tuổi, là người thôn Gia Hà cách thị trấn 40 dặm, đã tốt nghiệp đại học và hiện là nhân viên thử việc của ngành công an.
Tiết Thanh Minh năm 2006, Vu Trường Lượng đi đến vùng dân ở sông Thuật thực thi công việc, xong rồi về thôn Vũ Gia Câu la cà uống rượu. Sau đó Vu đi xe máy về nhà, khi đi đến con đường phía Đông thôn Quan Trang thì lao xe vào ven đường, ngã lăn ra đất, đầu bị đập mạnh gần như vỡ thành hai, tử vong tại chỗ.
Mọi người thấy Vu Trường Lượng tuổi còn trẻ mà đã chết thảm, rất lấy làm đáng tiếc.
Hơn 20 ngày sau, trưởng công an thị trấn Trương Vĩnh Tân, chập tối mới về đến nhà, đột nhiên thấy vợ của mình là Lão Phan dáng vẻ khác lạ dị thường. Giọng nói của Lão Phan đột nhiên thay đổi, dùng giọng nói của Vu Trường Lượng nói: “Ta là Vu Trường Lượng, mấy ngày nay phải vất vưởng ở nơi này, không về nhà được, hãy gọi thư ký La, Đậu Trấn Trường đến đây”.
Trương Vĩnh Tân tức giận, nghĩ thầm: “Vu Trường Lượng vốn đã chết hơn 20 ngày rồi, làm sao hắn có thể tới đây mà dọa nạt ta được!”. Sau đó cầm chiếc giày lên đánh vào mặt vợ 3 cái liền. Chỉ nghe Lão Phan vẫn nói giọng của Vu Trường Lượng: “Ông cứ đánh đi, ông không đánh chết cô ấy, thì tôi cũng hành hạ cô ấy đến chết!”.
Việc này khiến Trương Vĩnh Tân sợ hãi, vội vàng gọi thư ký La, Đậu Trấn Trường đến. “Vu Trường Lượng” còn nói: “Còn thiếu Vương Thiểu Ba vẫn chưa tới”. Vương Thiểu Ba chính là chủ nhiệm Văn phòng tổ chức quản lý. Trương Vĩnh Tân nói: “Để tôi đi gọi”.
Trương Vĩnh Tân chưa kịp đi, đã thấy Lão Phan từ từ nhắm hai mắt lại, cầm lấy di động, bấm bấm số, gọi điện cho Vương Thiểu Ba đến gấp.
Vu Trường Lượng lúc ấy bị ngã chết thì đầu bị vỡ, hai mắt cũng bị dập nát. Lão Phan bị hồn nhập, khi bấm số điện thoại mặc dù hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn bấm rất thuần thục. Kỳ lạ hơn nữa là Lão Phan không rành về điện thoại, cũng không biết số của Vương Thiểu Ba. Mấy người kia chứng kiến việc này thì đều sợ đến kinh hồn bạt vía.
Sau đó, “Lão Phan” nằm ở trên ghế salon nhắm nghiền hai mắt, nói: “Người ở Văn phòng tổ chức quản lý không phải là người tốt, mặt của tôi bị tông đến biến dạng, cũng không còn nguyên vẹn nữa. Đã nhiều ngày như vậy rồi, cũng không có ai đến thăm hỏi mẹ tôi”.
Vương Thiểu Ba nói: “Tôi có lỗi, là tôi đã không phải, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm mẹ cậu”. “Vu Trường Lượng’ chỉ tay vào mấy người này nói: “Tôi muốn nói với các ông mấy lời. Các ông mấy năm nay không làm nổi một việc tốt, nếu các ông không chịu hối cải sửa sai, thì tất cả sẽ xong thôi! Ngay cả tôi đây cũng xong rồi!”.
Văn phòng tổ chức quản lý những năm đó đều là tích cực bức hại học viên Pháp Luân Công trong thị trấn, lời nói đó khiến ai ai cũng xanh mặt.



Đức tin vào nhân quả báo ứng, làm điều tốt nhận thiện nghiệp, làm điều xấu phải chịu báo ứng. (Tranh: zhenshanrenart.com)
Đức tin vào nhân quả báo ứng, làm điều tốt nhận thiện nghiệp, làm điều xấu phải chịu báo ứng. (Tranh: zhenshanrenart.com)

“Vu Trường Lượng” nói tiếp: “Các ông hãy mau đưa tôi về nhà, nếu không tôi sẽ gọi mẹ tôi tới làm náo động cả nhà các ông”.
Thư ký La vừa nhìn thấy sự tình này liền len lén chạy ra ngoài, rồi vội vàng phái người đi mời thầy cúng đến trừ tà. Trong phòng, “Vu Trường Lượng” liền hỏi: “Thư ký La đi đâu rồi?”. Một người nói: “Đã ra xe về rồi”.
Một lúc sau, thầy cúng được mời tới, vị này dán một lá bùa lên người Lão Phan rồi lôi cô ra bên ngoài. Bỗng nghe “Vu Trường Lượng” lớn tiếng nói: “Ông xem bộ dạng ông đi, xem là thứ gì, hơn 50 tuổi, bị bệnh lao, làm sao chịu nổi một cú đấm của tôi. Giờ ông muốn chơi gì thì chơi đi, muốn ăn uống gì thì ăn đi, muốn xem gì thì xem đi, nếu không thì cũng sắp tiêu rồi. Còn không thì để tôi tiễn ông đi!”. Vị thầy cúng nghe thấy vậy thì mặt mày xám xịt, vội bỏ đi.
Cứ thế làm ầm ĩ cả một đêm, mọi người trong phòng khuyên “Vu Trường Lượng” nhanh về nhà đi, hứa sẽ đưa cậu về nhà. Xe cứu thương bệnh viện được gọi tới, Lão Phan vẫn gồng mình chống cự, mọi người phải vất vả lắm với đưa được cô ấy lên xe. Ngồi trong xe cứu thương, Lão Phan vẫn còn bị hồn nhập, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Thư ký La, Đậu Trấn Trường, Vương Thiểu Ba, chủ tịch công đoàn Vương, Trương Vĩnh Tân, chủ nghiệm Phòng quản lý xí nghiệp Vương Tân Lương … cùng đi về nhà mẹ của Vu Trường Lượng cách thị trấn 40 dặm.
Nhưng mọi người đều không biết đường, Lão Phan lúc này ở trong xe vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ dẫn lái xe tường tận đường đi rẽ trái rẽ phải ra sao. Khi xe chạy đến đúng trước cửa nhà, “Vu Trường Lượng” nói: “Dừng lại, tới nơi rồi!”. Cả đám người trong xe đều sững người sợ hãi.
Lúc này có chú ba của Vu Trường Lượng là Vu Đông Ba làm kinh doanh ở huyện Nghi Thủy đến thăm. “Vu Trường Lượng” nói: “Chú ba à, con năm nay đã 27 tuổi rồi, mà vẫn chưa có vợ”. Nghe thấy vậy thì có người cười thành tiếng. “Vu Trường Lượng” nói:“Không được cười, không được cười tôi. Tiết Thanh Minh năm nay tôi cũng không được ăn trứng gà”. “Vu Trường Lượng” bèn bảo chú ba là muốn ăn trứng gà, chú ba cậu chạy nhanh xuống nhà cầm lên 3 quả trứng gà. Còn chưa đi tới nơi, “Vu Trường Lượng” đã nói: “Các ông xem chú ba lấy trứng gà như vậy thì làm sao mà ăn đây?”. Thư ký La nói: “Luộc, nhanh đi luộc đi”. Sau khi luộc chín, ăn hết 3 quả trứng gà, “Vu Trường Lượng” lại nói với chú ba: “Có người đứng ở trên cao đang gọi cháu, là cha của cháu đã tới rồi, đang gọi cháu lên phía trên kia”.
Cha của Vu Trường Lượng từ hơn 10 năm trước đi về vùng phía Nam mua trâu, tại nhà ga Thanh Châu bị mất tích cho đến đó không một chút tin tức.
Vu Trường Lượng vốn là một cậu bé hiền lành, hai mẹ con sống dựa vào nhau, vất vả học xong đại học, không nghĩ rằng lại tìm được một công việc hại người như vậy, khiến cho cậu nay phải rơi vào ác báo.
Xe cứu thương lại chở Lão Phan chạy đến khu nghĩa trang có mộ của Vu Trường Lượng. “Vu Trường Lượng” nói: “Thư ký La, tôi không đủ sức làm cho các ông minh bạch, một trận mưa nhỏ sẽ tiễn tôi đi”. Sau đó quả thực đã có một cơn mưa phùn chừng hơn 10 phút. Đám người có mặt không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
“Vu Trường Lượng” miệng nói “Đi rồi, đi rồi”, nói xong lập tức nằm sấp xuống phần mộ của mình. Một lát sau, Lão Phan mới tỉnh lại, mọi người hỏi cô nhưng cô chẳng nhớ điều gì.
Chuyện này được rất nhiều người chứng kiến.
Môn Chấn Lượng – phó chủ nhiệm Văn phòng tổ chức quản lý, người cũng đã ra sức bức hại Pháp Luân Công, có người vợ bị ung thư vú và chết khi tuổi đời vẫn còn trẻ, trước khi lâm chung trong cơn mê tỉnh, cô cũng dặn dò chồng: “Sau này đừng tiếp tục bức hại nữa, học viên Pháp Luân Công đều là người tốt”.
Hai câu chuyện này quả thực đã làm chấn động tới nhân viên công tác ở thị trấn Cao Kiều, khiến cho những người đã từng tham gia bức hại cũng muốn tìm một cơ hội để thoát thân.



Nhân tâm hướng thiện, từ bỏ việc ác mà quy chính là điều nên làm trong đời người. (Ảnh: Sưu tầm)
Nhân tâm hướng thiện, từ bỏ việc ác mà quy chính là điều nên làm trong đời người. (Ảnh: Sưu tầm)

Nhân quả báo ứng là quy luật xưa nay không sai lệch. Người làm việc ác tất sẽ chuốc lấy tai họa, không chỉ cho bản thân mà thân nhân gia đình cũng có thể vì đó mà vạ lây. Vậy nên, nhân tâm hướng thiện, quy chính từ bỏ việc ác là điều nên làm nhất.
Hà Phương biên tập dựa trên bản dịch của tinhhoa.net

Câu chuyện luân hồi: Ba đời mới được làm người




(Ảnh minh họa)
(Ảnh minh họa)

Lý thư sinh không hiểu sao người bạn cùng phòng của mình luôn đeo một chiếc găng tay bên tay trái và không bao giờ để trần như những người khác ngay cả vào những ngày vô cùng nắng nóng. Cho đến một hôm người bạn đã kể với anh ta một bí mật…
Vào những năm Đồng Trị, triều đại nhà Thanh, có một câu chuyện được lưu truyền rộng khắp trong dân gian như thế này:
Một năm trong những năm Đồng Trị ở phủ Hoàng Châu, Hồ Quảng có tổ chức một kỳ thi. Trong kỳ thi ấy có một vị thư sinh họ Lý quê quán ở  Hy Thủy, Hồ Bắc đến ứng thí. Anh ta ở cùng phòng với một người đồng hương họ Trần cũng tới dự thi. Họ Lý cảm thấy rất kỳ lạ bởi vì người họ Trần này bất luận làm việc gì hay bất kể lúc nào thì bên tay trái của anh ta đều đeo một chiếc găng tay màu đỏ và mặc áo dày. Cho dù trời nắng nóng vô cùng nhưng anh ta cũng không cởi chiếc găng tay màu đỏ này ra, cũng không để trần như những người khác.
Mọi người sống cùng phòng, ai nấy đều cảm thấy họ Trần rất kỳ quái. Họ to nhỏ bàn tán với nhau về những nghi hoặc và giả thuyết của mình để giải thích cho việc này. Chỉ có Lý thư sinh là im lặng, không lên tiếng. Sau khi cuộc thi được tổ chức xong, mọi người đều chờ đợi kết quả nên không ai trở về nhà ngay.
Một hôm, khi các bạn sống cùng phòng đều đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Lý thư sinh. Trần thư sinh đột nhiên nói: “Lý huynh, ta thấy huynh là người thành thật nên rất tin tưởng ở huynh. Ta có chuyện muốn kể với huynh. Huynh có biết vì sao mà ta luôn phải mang găng tay và mặc áo dày kể cả những hôm trời nóng bức cũng không tháo và cởi ra không? Đó là vì ta trải qua luân hồi ba đời mới được là người đấy!”
Lý thư sinh nghe xong giật mình hỏi: “Trần huynh nói gì vậy?”
Trần thư sinh trầm tĩnh nói: “Lý huynh hãy từ từ nghe ta kể…”
Ta nhớ kiếp trước nữa ta là một con tê tê. Vào năm ấy trời hạn hán kéo dài, mấy tháng liền mà không có một hạt mưa. Vì thế ta cũng rất ít khi được uống nước, thậm chí còn phải chịu khát một thời gian dài. Điều này cũng là bởi vì loài vật chúng ta không thể được tùy tiện xuống núi.
Hôm đó vì quá khát nên ta đã xuống chân núi để đi đến bờ sông tìm nước uống. Khi vừa đến gần bờ sông, ta lại phát hiện ra ở ngay bên cạnh bờ sông có một phụ nữ đang mang thai ngồi ở đó giặt quần áo. Lúc ấy, ta liền nghĩ: “Nếu giờ mình xuống bờ sông, chắc chắn sẽ khiến người phụ nữ mang thai kia sợ hãi. Có thể mình sẽ hại chết hai mạng người. Nhưng nếu không xuống thì mình sẽ chết vì khát.”
Ta đứng ở đó do dự, suy nghĩ một hồi lâu và cuối cùng quyết định: “Một mình mình chết khát vẫn còn tốt hơn so với hai người chết.” Thế là ta đã chọn cách chịu khát mà chết.
Sau khi chết xuống âm phủ, Diêm Vương nói với ta: “Lần này ngươi đã tích được đại đức nên có thể được chuyển sinh đến một nơi tốt.” Ta nói rằng bản thân không muốn chuyển sinh, nhưng Diêm Vương nói rõ ràng rằng: “Không thể thuận theo ý của người được!”
Thế là đời sau ta chuyển sinh thành một con heo. Chủ của ta là một đôi vợ chồng già nhưng không có người con nào. Họ chăm sóc và đối xử với ta tốt. Ta cũng rất nhanh lớn, chớp mắt cái mà đã đến cuối năm. Hai vợ chồng ông lão bàn bạc với nhau đem ta đi bán. Ta nghe thấy và thầm nghĩ: “Chẳng phải lại sắp bị chết sao? Mình phải chạy mau.”
Ngày hôm sau ta chạy trốn được lên ngọn núi gần nhà và ẩn náu ở trên đó. Hai vợ chồng ông lão đưa cả người mua heo đi bốn phía tìm kiếm, hô hào. Ta ở trong bụi rậm cảm thấy lòng mình vô cùng khó chịu. Trong đầu ta, những suy nghĩ đối lập nhau cứ liên tục hiện ra, lúc thì thúc giục ta “Ra ngoài đi!” nhưng vừa dứt suy nghĩ ấy thì suy nghĩ “Đi ra ngoài là chết!” lại xuất hiện. Ta cứ nghĩ đi nghĩ lại như vậy một hồi, nếu không đi ra ngoài thì uổng phí công nuôi dưỡng và tiền bạc của hai vợ chồng họ. Cuối cùng ta đi ra ngoài và lại chết một lần nữa.
Sau khi chết xuống âm phủ, Diêm Vương lại nói: “Lần này ngươi lại tích được đại đức nên có thể được chuyển sinh làm người.” Ta nói rằng không muốn chuyển sinh. Diêm Vương nói: “Bởi vì cả hai lần ngươi đều là suy nghĩ cho người khác mà hy sinh chính mình, tích được đại đức. Cho nên lần này người được gửi hồn vào một người tốt để hưởng phúc” Và đây là ta ở kiếp này.
Vừa nói, Trần thư sinh vừa kéo bao tay ra và nói: “Lý huynh không tin có thể xem, trên người ta vẫn còn ấn ký tam thế.”
Lý thư sinh vội cúi người xuống nhìn và phát hiện ra trên tay trái của Trần thư sinh vẫn còn một cái dấu là móng của con heo và trên lưng có 9 cái dấu là vẩy của con tê tê hiện ra rõ mồn một.
Lý thư sinh nhìn xong thở dài mãi không thôi. Từ đó trở đi Lý thư sinh cũng từ bỏ các cuộc thi làm quan, một lòng tu Phật hướng thiện.
Thân người là vô cùng trân quý, bởi vì bên nhà Phật cho rằng, chỉ có con người mới được phép tu luyện. Động vật là không được phép tu luyện. Cho nên, mỗi người đều nên trân quý bản thân và tìm con đường đi đúng đắn cho sinh mệnh của mình!
Theo Đại Kỷ Nguyên Tiếng Trung
Mai Trà biên dịch

Quả báo của tà dâm




Ta dam

Trong cuốn “Cảm ứng thiên hối biên” ghi lại một câu chuyện về chuyến đi xuống địa ngục chứng kiến vụ xét xử tội tà dâm ở dưới đó như sau:
Lữ Thanh là người triều nhà Minh. Anh ta thường xuyên nói về những chuyện dâm dục và hay rình ngắm phụ nữ. Đồng thời, anh ta còn tùy tiện dùng mắt và miệng tạo dâm nghiệp, hành vi vô cùng phóng đãng trụy lạc. Đã 30 tuổi, nhưng gia cảnh của anh ta vẫn vô cùng nghèo khó. Hai người con trai của anh ta cũng lần lượt chết sớm.
Một ngày nọ, Lữ Thanh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Anh ta gặp lại ông nội ở dưới âm phủ. Ông nội rất tức giận nói với anh ta: “Nhà chúng ta đã hai đời tích đức hành thiện, trong mệnh của ngươi lẽ ra đã có rất nhiều tài phú. Không ngờ ngươi tham luyến sắc đẹp, lời nói và ánh mắt đều tạo nghiệp, cho nên, phúc báo đã sắp hết rồi. Ta chỉ e rằng nếu ngươi cứ tiếp tục phạm tội tà dâm xấu xa, thì Lữ gia chúng ta sẽ tuyệt tự, không còn trông cậy vào đâu. Vì thế, ta đã cầu khẩn Diêm Vương bắt ngươi xuống âm tào địa phủ sớm hơn để ngươi nhìn thấy phạm tội tà dâm khi xuống địa phủ sẽ bị trừng phạt như thế nào.”
Lữ Thanh nói: “Con nghe nói ai gian dâm với vợ của người khác, thì người đó sẽ bị báo ứng tuyệt hậu. Thực ra con cũng rất sợ bị báo ứng như thế, cho nên con chưa từng phạm qua.”
Nghe thấy câu nói của Lữ Thanh, một viên phán quan của âm phủ liền nói vào: “Há chỉ phải chịu tuyệt hậu thôi sao? Nếu là người nữ chủ động đến dụ dỗ mà bản thân mình biết sai nhưng lại không cự tuyệt, thì đã đủ để bị tội tuyệt hậu rồi. Nếu như là tự mình dụ dỗ ép buộc người nữ, nhiều lần tái phạm, hãm hại vợ của người khác, thậm chí phá thai hay sát hại vợ hoặc chồng của người khác, thì chỉ phải chịu báo ứng tuyệt hậu thôi sao? ”
Lữ Thanh đứng lặng im nghe vị quan viên nói tiếp: “Đối với việc trừng phạt tội tà dâm, pháp luật tại dương gian quá khoan dung, nhưng pháp luật tại âm gian lại là nghiêm minh nhất. Phàm là người hễ động một dục niệm tà dâm thôi, thì đã là tạo nghiệp rồi. Tam Thi Thần sẽ trình báo, Táo Quân và Thành Hoàng liền xem xét tấu minh thực tế, nếu họ che giấu hoặc bỏ sót thì họ cũng phạm tội rất nặng. Hôm nay, ngươi thử xem những kẻ phạm tội này bị xét xử như thế nào thì sẽ biết.”
Một lát sau, quỷ tốt liền dẫn rất nhiều những linh hồn khi làm người đã từng phạm qua tội tà dâm lên điện. Họ đều bị khoác một chiếc gông xiềng trên vai và phải quỳ dưới đất.
Diêm Vương bắt đầu nghiêm nghị tuyên án từng người một: Người này sẽ trở thành kẻ ăn mày bị điên và bị câm trong kiếp tới. Người kia sẽ chuyển sinh thành một kỹ nữ bị mù. Có người sẽ phải chuyển sinh làm trâu trong hai kiếp liền. Cũng có người lại sẽ phải làm heo trong mười kiếp…
Lữ Thanh tận mắt chứng kiến những linh hồn run rẩy sợ hãi khi nghe phán xét của Diêm Vương mà thấy sợ hãi vô cùng.
Đang còn sợ hãi thì một vị minh quan của âm phủ nói với anh ta: “Còn có những hình phạt đáng sợ hơn như thế này rất nhiều. Ngươi nhất định phải nhớ, đừng vì thèm muốn khoái lạc trong chốc lát mà đánh mất đi thân người của mình. Phải tránh sắc giống như tránh tên, hơn nữa, ngươi nên viết những gì ngươi đã chứng kiến, để khuyên giải con người dương gian đừng phạm tội ác này nữa.”
Ngay sau đó, Diêm Vương liền thả cho Lữ Thanh trở về dương gian. Lữ Thanh khi về nhà liền viết cuốn “Du Minh lục” (những ghi chép về chuyến đi xuống âm phủ), in thành một ngàn bản để cảnh tỉnh thế nhân. Ngoài ra, từ đó anh ta cũng không ngừng nỗ lực làm việc thiện.
Khi Lữ Thanh đến 40 tuổi, vợ chồng anh ta sinh được hai người con trai, gia đình giàu sang phú quý. Sau này, Lữ Thanh quyết định đoạn tuyệt với thế tục, đến Nam Hải tu Đạo.
Theo Secretchina
Mai Trà biên dịch

Truyền kỳ về 4 lần chuyển sinh của Khương Tử Nha




Khuong Tu Nha

Dân gian có câu rằng: “Tiên Khương Thượng, hậu Tôn Tẫn, ngũ bách niên tiền Gia Cát Lượng, ngũ bách niên hậu Lưu Bá Ôn.” (Tạm dịch: Trước là Khương Tử Nha (Khương Thượng), sau là Tôn Tẫn, năm trăm năm trước là Gia Cát Lượng, năm trăm năm sau là Lưu Bá Ôn). Khương Tử Nha, Tôn Tẫn, Gia Cát Lượng và Lưu Bá Ôn rốt cuộc là có mối liên hệ gì? Dưới đây là câu chuyện được lưu truyền trong dân gian để giải thích cho câu nói này…

Khương Tử Nha




Minh họa Khương Tử Nha (Ảnh: Internet)
Minh họa Khương Tử Nha (Ảnh: Internet)

Khương Tử Nha, tức Khương Thượng là người khai lập nước Tề. Sau khi phong Thần, Khương Thượng vốn định quay trở về núi Côn Luân để tu Đạo thành tiên. Nhưng, Nguyên Thủy Thiên Tôn nói với Khương Tử Nha rằng, cốt cách của ông quá kém nên hãy chuyển thế tiếp tục tu hành, cũng tự hứa sẽ ban cho ông quả vị Đại La Thần Tiên.
Vì việc Khương Tử Nha phong Thần đối với bổn giáo là có công lao to lớn, do đó Nguyên Thủy Thiên Tôn đặc biệt sai người truyền đạt ý chỉ đến Địa Phủ rằng, Khương Thượng cần phải là bậc kỳ tài, thông minh tuyệt đỉnh, có Cửu Khiếu Linh Lung Tâm (trái tim có 9 lỗ) mới được chuyển thế. Cửu Khiếu Linh Lung Tâm, phải 500 năm mới xuất hiện một lần. Vì thế, sau khi Khương Tử Nha qua đời, phải đợi mãi đến thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, Cửu Khiếu Linh Lung Tâm mới xuất hiện.

Tôn Tẫn

%image_alt%
Khương Tử Nha chuyển thế thành Tôn Tẫn để tiếp tục con đường tu luyện, nên khi vừa ra đời, Tôn Tẫn đã thông minh hơn người thường. Sư phụ của Tôn Tẫn là Quỷ Cốc Tử biết rõ lai lịch của ông, nên đặc biệt yêu quý người học trò này. Thật không ngờ, Tôn Tẫn bị sư huynh của ông là Bàng Quyên đem lòng ganh ghét đố kỵ, bị hãm hại chặt đứt đôi chân.
Tôn Tẫn sau khi tu Đạo, biết rõ về lai lịch của mình, nhưng lại phát hiện đôi chân đã mất, ông nghĩ nếu cứ như vậy mà thành Tiên, thì cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, trong lòng vô cùng buồn phiền nên cuối cùng đành phải chuyển sinh lần nữa.

Gia Cát Lượng

%image_alt%
Địa Phủ theo lời căn dặn của  Nguyên Thủy Thiên Tôn trước kia, lại để ông chờ đợi 500 năm nữa, đến khi Cửu Khiếu Linh Lung Tâm tái xuất lần nữa, mới để ông chuyển sinh đến dương gian. Ở kiếp này, ông chính là Gia Cát Lượng. Theo ghi chép, Gia Cát Lượng, văn thì có tài trị quốc của Khương Thượng, võ thì có đạo luyện binh của Tôn Tẫn. Ông tự ví mình như Quản Trọng, Nhạc Nghị.
Vì Tôn Tẫn bị chặt mất đôi chân chỉ có thể ngồi xe lăn, vậy nên sau khi chuyển sinh thành Gia Cát Lượng, ông rất thích ngồi xe lăn (thói quen từ đời trước). Về sau, cả đời ông lại khổ sở vì Lưu Bị, hỏa thiêu quân Đằng Giáp, âm đức bị tổn hại, nên không thể thành Tiên.

Lưu Bá Ôn (Lưu Cơ)

%image_alt%
Gia Cát Lượng bất đắc dĩ đành phải chuyển sinh. Lần chuyển sinh này, ông chính là Lưu Bá Ôn, trợ giúp Chu Nguyên Chương đánh đuổi quân Mông Nguyên. Sau khi công thành, ông liền lui thân, tu Đạo thành Tiên.
Truyền thuyết kể rằng, Lưu Bá Ôn trợ giúp Chu Nguyên Chương lấy được thiên hạ, được phong làm quan lớn. Một hôm, ông tình cờ đi ngang qua một ngôi miếu, nhìn thấy bên trong có một tấm bia đá, trên tấm bia đá có viết: “Tiên Khương Thượng, hậu Tôn Tẫn, ngũ bách niên tiền Gia Cát Lượng, ngũ bách niên hậu Lưu Bá Ôn.”. Xem xong, ông biết rõ mình chính là Gia Cát Lượng chuyển sinh nên toại nguyện mà từ quan về ở ẩn.
Lại có tương truyền rằng: Lưu Bá Ôn, tể tướng triều Minh, sau thời Tam Quốc, là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, trăm trận trăm thắng, và là một nhân vật lớn hậu duệ Khổng Minh. Lưu Bá Ôn sống ở Thiếu Thành, lại chính là phủ Khổng Minh, trên phủ có treo một bảng hiệu: “Thiên hạ đệ nhất nhân”. Ông liền hỏi rằng đây là ai mà lại to gan như vậy, dám tự phong bản thân là “thiên hạ đệ nhất nhân”.
Tùy tùng nói cho ông biết, đó là Gia Cát Khổng Minh thời Tam Quốc. Lưu Bá Ôn nghe xong, vô cùng tức giận, thầm nghĩ: “Khổng Minh tuy là bậc kỳ tài, nhưng cũng không thể tự xưng mình là “thiên hạ đệ nhất nhân” được! Lưu Bá Ôn ta nếu sinh sớm mấy trăm năm, nói không chừng có khi còn vượt xa hơn cả ông ta!”
“Các người mau dẹp bỏ tấm bảng hiệu này cho ta!”. Khi tùy tùng tháo bỏ tấm bảng đó đi, lại phát hiện thấy bên trong còn có một tấm bảng nữa, trên đó ghi một bài thơ: ”Tiền triều quân sư Gia Cát Lượng, hậu triều quân sư Lưu Bá Ôn, Ngũ bách niên tiền ngô tri nhu, ngũ bách niên hậu nhu tri thùy?” (Tạm dịch: Quân sư triều trước là Gia Cát Lượng, quân sư triều sau là Lưu Bá Ôn, năm trăm năm trước ta biết ngươi, năm trăm năm sau ngươi có biết ta?’. Lưu Bá Ôn đối mặt với tấm bảng hiệu, quỳ mãi không dậy nổi.
Theo NTDTV
Mai Trà biên dịch

Người hàng xóm đầu thai trả nợ




(Ảnh minh họa/Nguồn: Internet)
(Ảnh minh họa/Nguồn: Internet)

Đây là câu chuyện được người dân ở thôn Lâm Thành Phố, xã Ngưu Đà, huyện Cố An, tỉnh Hồ Bắc lưu truyền rộng rãi từ xưa đến nay. Câu chuyện kể về việc người phụ nữ hàng xóm vì ăn trộm đã phải chuyển sinh thành ngựa để trả nợ cho gia đình người đàn ông tên là Ngụy Hán Thần. Câu chuyện kể rằng:
Khi còn trẻ, Ngụy Hán Thần đã kết hôn với một cô gái đoan chính, hiền lành. Theo phong tục ở địa phương họ, mẹ ông đã tặng cho con dâu một cặp vòng xuyến bằng vàng. Đây là một món quà đắt nhất trong buổi lễ ra mắt. Người con dâu rất vui mừng và yêu thích món quà này nên thường xuyên đeo chúng bên mình.
Sau đám cưới, hai vợ chồng họ sống một cuộc sống hạnh phúc. Một hôm, người vợ ở trong bếp chuẩn bị thức ăn cho vật nuôi của họ. Những chiếc vòng tay của cô luôn cọ xát vào vành chậu mà phát ra tiếng kêu. Vì sợ làm hỏng những chiếc vòng yêu thích của mình, cô đã tháo chúng ra và đặt lên chiếc bàn trong bếp. Sau đó cô quay lại và tiếp tục làm công việc nấu ăn bận rộn của mình.
Ngay lúc đó, một người hàng xóm của cô tên là Huệ đến chơi. Hai người phụ nữ vừa cười vừa nói chuyện một lúc, sau đó cô Huệ ra về. Nấu ăn xong, người vợ đi rửa tay sạch sẽ và quay trở lại để lấy vòng tay, nhưng cô không còn thấy chúng ở đó nữa.
Cô tìm kiếm khắp xung quanh hết lần này đến lần khác, nhưng không thể tìm thấy chúng. Cô rất buồn và đau lòng, ngồi một mình và khóc.
Ngụy Hán Thần trở về nhà nhìn thấy vợ khóc liền hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì. Được vợ kể cho đầu đuôi mọi chuyện, Nguỵ Hán Thần an ủi: “Sau này ta sẽ mua cho nàng một đôi vòng mới!”
Sau đó, sự việc cũng trôi qua, người vợ dần quên đi chuyện này và cuộc sống của họ lại diễn ra bình an vui vẻ như lúc trước.
Mấy năm sau cô Huệ đột nhiên qua đời.
Năm ấy, một ngày trước khi đội sản xuất bị giải tán, Ngụy Hán Thần đang cho các con vật nuôi ở điểm sản xuất ăn thì một chú ngựa nhỏ bỗng nhiên từ đâu chạy vào trong làng. Chú ngựa con này dường như mới cai sữa chưa lâu. Suốt cả ngày hôm đó, mọi người cố gắng bắt nó lại nhưng không bắt được. Khi đã mệt mỏi, mọi người ai nấy đành trở về nhà để nghỉ ngơi.
Kỳ lạ thay, vào lúc chạng vạng tối hôm ấy, chú ngựa nhỏ kia đi lang thang ở chuồng nuôi gia súc. Ngụy Hán Thần đang chuẩn bị thức ăn cho vật nuôi thì thấy chú ngựa nhỏ từ từ tiến vào trong chuồng nuôi, đi qua những con vật khác, và dừng lại.
Ngụy Hán Thần nhặt một chiếc dây thừng tiến lại gần chỗ ngựa con và con ngựa vẫn đứng yên ở đó, như thể là nó đang đợi để được buộc vào dây. Đêm hôm đó, Ngụy Hán Thần đã mang nó về nhà mình.
Khoảng 20 ngày sau, Ngụy Hán Thần mang bán chú ngựa nhỏ ở chợ. Ngay sau khi bán, ông đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy cô Huệ đã xuất hiện. Cô nói với ông rằng: “Là tôi đã lấy trộm đôi vòng vàng của vợ ông. Vì kiếp trước tôi nợ vợ chồng ông, nên đời này tôi đã phải chuyển sinh thành con ngựa nhỏ kia để trả lại món nợ đó. Bây giờ món nợ đã được trả xong rồi!”
Sau khi nói xong, cô Huệ biến mất. Ngụy Hán Thần vội vã gọi với theo cô và ông chợt tỉnh giấc. Mồ hôi toát ra trên người ông, giấc mơ ấy giống y như thật khiến ông vừa thấy kỳ lạ lại vừa bàng hoàng.
Tỉnh hẳn lại, Ngụy Hán Thần vội vã đem số tiền bán con ngựa nhỏ ra đếm lại mấy lần nữa thì phát hiện số tiền ấy đúng bằng với số tiền để mua đôi vòng xuyến bằng vàng như đôi vòng mà vợ ông đã bị mất.
Trải qua một thời gian dài, Ngụy Hán Thần không thể quên được giấc mơ và sự việc đã xảy ra. Ông đi đâu và gặp ai đều kể lại chi tiết câu chuyện cho mọi người nghe. Ông còn nói với  họ rằng: “Nếu trong đời này, một người làm một việc xấu thì vào kiếp sau, người đó có thể phải chuyển sinh thành một con bò hay một con ngựa để trả nợ. Nhưng một người làm những việc tốt, thì họ nhất định sẽ nhận được phúc báo!
Theo Đại Kỷ Nguyên Tiếng Trung
Mai Trà biên dịch
        

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét