Dai Chung la su suy ngam cua toi ve cuoc doi, xa hoi, nhan sinh
ĐỊNH HƯỚNG ĐI ĐÂU? 40
Nhận đường liên kết
Facebook
X
Pinterest
Email
Ứng dụng khác
-
-NÓI NHƯ CON "KÉT", LÀM NHƯ CON "KẸT"! -QUAN "NỔ" = MỴ DÂN -Định hướng như ... cứt mà đòi lên "Thiên Đường". -Rồi đây, lịch sử sẽ chỉ rõ công - tội! -Không có KTNN sẽ không có CNXH! Nhưng KTNN phải hoạt động theo KTTT. -Phí không khéo, sẽ làm cho "sưu cao thuế nặng", và như vậy, khác gì thời phong kiến!?-Không thể chối cãi: xã hội yếu kém phổ biến, là sai lầm của thể chế! -Nhà nước "của dân, do dân và vì dân" là như thế à? Thế nào là định hướng XHCN !? -HẾT HỒN
(Xây quá là thành...phá XHCN!)
Tưởng ra thoát xác đói nghèo Vội mơ lốt mới, cắm đầu mà xây Xây nhà, non bộ, bon sai Xây sau, xây trước, xây vây hàng tường Xây đường sá, xây phố phường Xây đài, xây tháp, xây mương, xây cầu... Xây choáng rộng, xây ngất cao Thi đua đồ sộ, nháo nhào bê tông Xây bạt núi, xây nghẽn sông Búa xua lấn khắp ruộng đồng nước non... Ngàn năm di tích có còn? Trăm năm đã thấy hết hồn nhà quê! Đám quèn ngỏng cổ ủ ê Bạc vô, mẹ kiếp, đầy phè cò, quan!
Trần Hạnh Thu
--------------------------------------
(ĐC sưu tầm trên NET)
Khánh Hòa vẫn xây khu trung tâm hành chính mới 4.300 tỷ đồng
Tòa nhà chính quyền Khánh Hòa được tạo
hình khối như một quả trứng khổng lồ đang nở. (Ảnh: Viện Quy hoạch Đô
thị - Nông thôn quốc gia)
Ban thường vụ Tỉnh ủy Khánh Hòa
đã thống nhất vẫn tiếp tục chuẩn bị đầu tư xây dựng khu trung tâm hành
chính mới của tỉnh dù trước đó vào giữa tháng 11/2015, Thủ tướng đã có
yêu cầu tạm dừng xây dựng các khu trung tâm hành chính tập trung, theo
báo Tuổi Trẻ đưa tin.
Khu trung tâm đô thị hành chính mới của
Khánh Hòa dự kiến xây dựng theo hình tổ yến, trong đó tòa nhà chính
quyền được tạo hình khối khổng lồ như một quả trứng đang nở. Tổng mức
đầu tư dự kiến gần 4.300 tỷ đồng, riêng vốn xây dựng hạ tầng và công
trình kiến trúc cho khu trung tâm hành chính là hơn 3.000 tỷ.
Khánh Hòa dùng khu đất trong sân bay Nha Trang để đổi lấy hạ tầng khu đô thị hành chính mới. (Ảnh: TẤN LỘC/phapluattp.vn)
Dự án này áp dụng hình thức hợp đồng xây
dựng – chuyển giao (BT), có tổng diện tích khu vực quy hoạch 126 ha ở
xã Vĩnh Thái, TP Nha Trang. Trong đó, trung tâm hành chính tập trung
rộng 37 ha còn lại là khu nhà ở thương mại, dịch vụ văn phòng 89 ha. Quy
mô người sử dụng tối đa trên toàn khu vực là 5.000 người.
Trước đó, vào ngày 30/11, ông Châu Ngô
Anh Nhân – Giám đốc Ban Quản lý dự án phát triển tỉnh Khánh Hòa cho
biết, cơ quan này đang tổng hợp ý kiến của cộng đồng về đồ án quy hoạch
chi tiết tỉ lệ 1/500 khu đô thị hành chính mới của tỉnh để báo cáo UBND
tỉnh, thông tin trên báo Pháp Luật TP.HCM.
Ông Nhân cho biết trên báo Người Lao
động vào ngày 1/11, sẽ có khoảng 500-600 hộ dân phải di dời nhà để
nhường đất cho dự án khu đô thị hành chính mới của tỉnh. Có ba phương án
tái định cư cho người dân:
1- Được vào các khu nhà ở xã hội để tái định cư tại chỗ ngay tại khu “đô thị hành chính mới”.
2- Được bố trí tái định cư trong khu Đất Lành.
3- Bố trí khu tái định cư cho dân nằm ở phía bên kia đường Phong Châu, đối diện với khu đô thị hành chính mới.
Mô hình khu trung tâm đô thị hành chính mới của tỉnh Khánh Hòa. (Ảnh: Viện Quy hoạch Đô thị – Nông thôn quốc gia)
Bạch Liên tổng hợp
Lý do gì lấy ngân sách xây trụ sở nghìn tỷ trong khi nợ nần chồng chất?
Phối cảnh Trung tâm hành chính dự kiến đầu tư hơn 2100 tỷ của tỉnh Nghệ An. (Ảnh: internet)
Nhìn vào số tiền các tỉnh, thành
xin để xây trụ sở như: Khánh Hòa, hơn 8.000 tỷ đồng, gần 400 triệu USD;
Hải dương, 4.000 tỷ, gần 200 triệu USD; Nghệ An, hơn 2.100 tỷ đồng,
khoảng 100 triệu USD; Hà Tĩnh, 2.000 tỷ, khoảng 95 triệu USD. Gần đây
nhất, thành phố Hải Phòng vừa trình Thủ tướng đề án xây dựng trung tâm
hành chính với tổng giá trị đầu tư lên tới 10.000 tỷ đồng, trong đó có
gần 7.000 tỷ đồng là tiền ngân sách trung ương, khiến nhiều đại biểu
Quốc hội bức xúc.
Theo bizlive, trao đổi với báo chí bên
hành lang Quốc hội, Phó Thủ tướng Vũ Văn Ninh cho biết về nguyên tắc,
tất cả các dự án địa phương quyết định gì nhưng phải cân đối được nguồn,
nguồn từ Trung ương phải được Trung ương đồng ý rồi mới quyết định.
Theo Phó thủ tướng, cho biết tinh thần
chung là phải tiết kiệm, tùy thuộc vào từng nơi để cân đối vốn ngân
sách thế nào. Nhiều nơi xây trụ sở mới bằng cách đổi trụ sở cũ qua đấu
giá. Tất nhiên nguồn vẫn là từ NSNN nhưng tính toán hiệu quả phải cụ thể
không nói chung chung.
Theo đại biểu Quốc hội Bùi Đức Thụ, Ủy
viên Thường trực Ủy ban Tài chính Ngân sách của Quốc hội, gần đây có
nhiều tỉnh có đề xuất xây dựng trung tâm hành chính rất lớn, toàn là dự
án lên tới nghìn tỷ.
“Nhưng tôi cho rằng ngân sách khó
khăn như hiện nay phải quán triệt triệt để tiết kiệm, phải ưu tiên những
cái phục vụ trực tiếp thúc đầy phát triển kinh tế xã hội, đời sống nhân
dân, phần còn lại mới ưu tiên phát triển các lĩnh vực khác”, đại biểu Thụ nhấn mạnh.
Theo ông Thụ, các dự án xây dựng trung
tâm hành chính đó theo phân cấp thuộc thẩm quyền của chính quyền địa
phương, nhưng qua xem xét các dự án đầu tư xây dựng trung tâm hành
chính, nhiều tỉnh ngân sách địa phương có một phần, còn phần lớn xin trợ
cấp từ ngân sách trung ương.
“Trong điều kiện như vậy, tôi đề
nghị phải xem xét cân nhắc thận trọng, mặc dù những dự án này do địa
phương lập, thuộc thẩm quyền của địa phương, được sự chấp thuận của Thủ
tướng chính phủ, nhưng sự chấp thuận về chủ trương đầu tư trong dài hạn.
Vài năm tới cân đối ngân sách căng thẳng, tăng bội chi lớn, vì vậy nên
phải tăng cường quản lý, xác định thời điểm đầu tư, quy mô đầu tư, cơ
cấu nguồn vốn thế nào cho hợp lý thì chỉ trong chừng mực đó mới đảm bảo
an ninh tài chính”, đại biểu Thụ phân tích.
“Ở đây có trách nhiệm của chính
quyền địa phương. Việc đầu tư vào những dự án chưa thật cần thiết, chưa
cấp bách thì nên giãn ra. Hơn nữa cần phải làm rõ trách nhiệm của các
tổ chức cá nhân trong vấn đề này”, đại biểu Thụ bình luận.
“Vấn đề còn lại là tổ chức thực hiện
và trách nhiệm của người đứng đầu. Tại sao luật, nghị quyết đã có những
tình trạng này vẫn còn tồn tại chưa được ngăn chặn”, đại biểu Thụ nhận định.
Đại biểu Quốc hội Trần Du Lịch, đoàn
TP.HCM cho rằng việc xây trụ sở công không phải là chi đầu tư mà là chi
tiêu dùng. Đã là chi tiêu dùng thì bắt buộc phải tiết kiệm, không loại
trừ trường hợp nào. Đề nghị Quốc hội cần coi đây là một nguyên tắc khi
thực hiện phân bổ ngân sách.
Theo đại biểu Lịch, việc xây dựng trụ sở cần phải thực hiện trên cơ sở “lấy nó nuôi nó” chứ không đụng đến tiền ngân sách, mà thực tế là tiền thuế của dân.
“Nếu dùng đến tiền ngân sách để xây
dựng trụ sở hoành tráng, dù bất kỳ địa phương nào tôi cũng không đồng
tình. Trong điều kiện nợ nần thế này, không có lý do gì chấp nhận điều
đó cả. Nếu chấp nhận điều đó, chúng ta không biết ăn nói thế nào với
người dân”, đại biểu Lịch nhấn mạnh.
Lý giải nguyên nhân ngân sách cùng kiệt
mà các địa phương vẫn đua nhau xin xây trụ sở, đại biểu Lịch cho rằng
đây chính là cái “gốc” từ việc phân bổ ngân sách.
“Để khắc phụ tình trạng này phải
thay đổi theo hướng hợp nhất ngân sách Trung ương và đại phương thành
một loại ngân sách. Khi tính ngân sách phải cân đổi thu trước, chi sau
thành một tỷ lệ. Đồng thời phải quy định chia ngân sách cho địa phương
này bao nhiêu, địa phương kia bao nhiêu… Trường hợp địa phương nào
thiếu, Quốc hội sẽ xem xét từng trường hợp một, nếu nơi nào “vung tay
quá trán” sẽ cắt luôn”, ông Lịch cho biết.
Đại biểu Quốc hội Lê Nam, đoàn Thanh Hóa thì cho rằng việc xây dựng trung tâm hành chính cần phải đảm bảo sự thống nhất.
“Tôi thấy hình như chưa có quy định
xây dựng trung tâm hành chính phải như thế nào? Đó là khoảng trống cần
được quy định, thống nhất, không để mỗi nơi xây với số tiền, kiến trúc
khác nhau. Việc chi tiêu cho cơ quan quyền lực phải theo quy định chung.
Nếu không thì có tình trạng có tỉnh chỉ xây trụ sở với vài trăm tỷ,
nhưng người lại có tỉnh chi đến vài nghìn tỷ vẫn chưa xong”, đại biểu Lê Nam nói.
Thành Long
Hải Phòng xây khu Trung tâm hành chính mới gần 10.000 tỷ đồng?
Phối cảnh khu trung tâm hành chính - chính trị thành phố Hải Phòng mới tại bờ Bắc sông Cấm. (Ảnh: internet)
Báo điện tử Vnexpress đưa tin dự
án khu Trung tâm hành chính thành phố Hải Phòng, rộng 324 ha nằm trên
huyện Thủy Nguyên và quận Hồng Bàng, với tổng kinh phí đầu tư gần 10.000
tỷ đồng đang chuẩn bị.
Theo UBND TP Hải Phòng, dự án đầu tư xây
dựng khu Trung tâm hành chính, chính trị thành phố rộng 324 ha, nằm
trên các xã Tân Dương, Dương Quan, Hoa Động (huyện Thủy Nguyên) và
phường Minh Khai (quận Hồng Bàng), bao gồm các hạng mục chính: hệ thống
hạ tầng kỹ thuật (khu văn phòng và công trình phụ trợ), cầu Hoàng Văn
Thụ, hệ thống giao thông chính và đê tả sông Cấm.
Dự kiến tổng mức đầu tư dự án là 9.894
tỷ đồng, trong đó ngân sách trung ương gần 6.855 tỷ, còn lại là ngân
sách TP Hải Phòng và các nguồn vốn hợp pháp khác.
Thời gian thực hiện dự án từ 2015 đến
2020, được chia thành 3 giai đoạn: chuẩn bị dự án (hoàn thành trong năm
2015); thực hiện dự án (từ năm 2016 đến 2019) và giai đoạn kết thúc xây
dựng, đưa công trình vào sử dụng năm 2020.
Đến nay, thành phố đã hoàn thành một số
phần việc, như tổ chức khảo sát hiện trạng khu vực xây dựng dự án; xây
dựng kế hoạch bồi thường, hỗ trợ và tái định cư; lập, thẩm định, phê
duyệt nhiệm vụ, dự toán và kế hoạch lựa chọn nhà thầu.
Hiện nay, khu hành chính – chính trị cũ nằm giữa trung tâm thành phố, bờ Nam sông Cấm.
Lại một lần nữa các nhà phân tích
choáng váng với các con số khổng lồ, 10.000 tỷ đồng, tương đương gần nửa
tỷ USD, trong khi GDP 2014 là 186 tỷ thôi, thì đâu phải là con số nhỏ?
Hơn nữa các khu hành chính càng ngày
càng tốn nhiều tiền và có tình trạng đua nhau, tỉnh thành nào cũng xây
cho to, đẹp, uy nghi, lộng lẫy, xứng tầm. Nhưng vừa mới đây, các đại
biểu quốc hội đã chỉ ra rằng, tiền xây trụ sở hành chính không được coi
là những khoản đầu tư, vì nó không sinh ra lợi nhuận, mà coi là chi
thường xuyên. Nếu là chi thường xuyên thì nên chăng cần cắt giảm trong
khi ngân sách nhà nước đang quá khó khăn như hiện nay?
Thành Tâm
Hội chứng trụ sở nghìn tỷ?
Không lấy tiền thuế của dân xây trụ sở nghìn tỷ
TP - Hải Phòng vừa lên kế hoạch xây trung tâm hành
chính 10 nghìn tỷ đồng (trong đó 8 nghìn tỷ xin ngân sách trung ương).
Trước đó, hàng loạt các địa phương khác cũng muốn xin tiền trung ương
xây trụ sở.
Mô hình Trung tâm hành chính bốn nghìn tỷ hình quả trứng của tỉnh Khánh Hòa Ảnh: Đình Quân.
Trong bối cảnh
nguồn ngân sách vô cùng khó khăn, áp lực nợ công lớn, trao đổi với PV
bên lề kỳ họp ngày 9/11, nhiều đại biểu (ĐB) Quốc hội (QH) rất không
đồng tình với việc đua nhau xây trụ sở hoành tráng của các tỉnh, thành
phố hiện nay. Biết phải ăn nói thế nào với dân?
ĐBQH Trần Du Lịch cho rằng, việc xây dựng nhà để ở, nhà cho thuê, xây
trụ sở công không phải đầu tư mà là chi tiêu dùng. Đã là chi tiêu dùng
thì bắt buộc phải tiết kiệm, không loại trừ trường hợp nào. ĐB Lịch đề
nghị QH cần coi đây là một nguyên tắc khi thực hiện phân bổ ngân sách.
Một cách làm mới, phù hợp được ĐB Lịch dẫn dụ ở Đà Nẵng, họ xây trung
tâm hành chính trên cơ sở lấy toàn bộ các cơ quan rải rác gom lại, bán
quỹ đất đó để “lấy nó nuôi nó” chứ không đụng đến tiền ngân sách (mà
thực chất là tiền thuế của dân) xây trụ sở. Rồi một số địa phương khác
như Khánh Hòa cũng đang làm theo cách này.
“Nếu dùng tiền ngân sách để xây dựng trụ sở hoành tráng, dù bất kỳ
địa phương nào tôi cũng không đồng tình. Trong điều kiện nợ nần thế này,
không lý do gì chấp nhận điều đó cả. Nếu chấp nhận điều đó, chúng ta
cũng không biết phải ăn nói thế nào với người dân”, ông Lịch nhấn mạnh.
Lý giải về thực trạng trong điều kiện khó khăn nhưng các tỉnh vẫn đua
nhau xây trụ sở, ĐB Lịch cho rằng, đây chính là cái “gốc” từ việc phân
bổ ngân sách. Để khắc phục tình trạng này phải thay đổi theo hướng hợp
nhất ngân sách Trung ương và địa phương thành một loại ngân sách nhà
nước. Khi tính ngân sách phải cân đối thu trước, chi sau thành một tỷ
lệ. Đồng thời phải quy định chia ngân sách cho địa phương này bao nhiêu,
địa phương kia bao nhiêu? Trong trường hợp còn thiếu, QH sẽ xem xét
từng trường hợp một, nếu nơi nào “vung tay quá trán” sẽ không bổ sung
nữa.
“Nếu theo hướng đó thì làm gì còn cơ chế “xin - cho”. Còn nếu cứ làm
ngân sách theo kiểu hiện nay thì không bao giờ khắc phục được, cũng
không biết cắt ai, cho ai. QH phải cấm ít nhất 5 năm tới không được dùng
thuế, phí xây trụ sở để tập trung giải quyết bài toán nợ”, ĐB Lịch đề
nghị.
Khu đô thị và trung tâm hành chính dự kiến của Hải Phòng. Ảnh: P.V.
“Vi-na-xin” không đáng sợ bằng…“vi-na-cho”
Cùng trao đổi với PV về đề xuất xây trụ sở 10 nghìn tỷ đồng ở Hải
Phòng, ĐBQH Dương Trung Quốc (Đồng Nai) cho rằng, đây là một công trình
đầu tư lớn, cần đi theo mô hình của một số địa phương đã làm trước đây,
như Bình Dương, Lâm Đồng, Đà Nẵng... Ông Quốc cũng đề nghị Chính phủ
tổng kết mô hình này, xem có phát huy được hiệu quả không rồi hãy tính
làm. Bên cạnh đó cũng cần làm rõ, xem phương thức tạo vốn như thế nào và
quy mô cần phải như thế nào cho vừa phải?
Đề nghị cần tính toán kỹ càng, thận trọng, nếu không sẽ thành “dịch”
trong lúc nợ công cao. Đồng thời ông nhắc lại quan điểm của mình trước
đây: “Vi-na-xin” không đáng sợ bằng…“vi-na-cho”.
ĐB Dương Trung Quốc
“Xây dựng các công trình này cũng giống như chi tiêu trong gia đình,
phải tính xem khả năng, nhu cầu đến đâu để cân nhắc. Quan điểm của tôi
vẫn là phải tổng kết, từ đó mới có thể nói nên làm hay không và nên đầu
tư ở mức nào, nếu cứ nói là nhu cầu thì rất vô cùng. Ngoài ra cũng cần
phải xem, trong lúc đang thiếu vốn thế này đã nên triển khai các công
trình này chưa? Cái quan trọng nhất trong điều hành của nhà nước là phải
“liệu cơm gắp mắm”, ĐB Dương Trung Quốc nói và đề nghị cần tính toán kỹ
càng, thận trọng, nếu không sẽ thành “dịch” trong lúc nợ công cao. Đồng
thời ông nhắc lại quan điểm của mình trước đây: “Vi-na-xin” không đáng
sợ bằng…“vi-na-cho”.
“Tâm lý chơi trội, hay “con gà tức nhau tiếng gáy” chỉ là một phần,
cái quan trọng là công tác quản lý của chúng ta còn để dẫn đến việc mỗi
dự án là cơ hội để thất thoát, lợi ích nhóm cho ai đó. Nói đến trụ sở,
chúng ta phải nhìn về lâu dài. Những trụ sở quá lớn, người ta mới nhìn
tiền đầu tư để xây, nhưng chi phí vận hành nhà đó mới thực sự khủng
khiếp”, ĐB Quốc nhấn mạnh. Cần có ai đó “đạp phanh” ngân sách
Về chi tiêu công, theo ĐB Lê Nam (Thanh Hóa), hiện chúng ta vẫn đang
đi theo con đường cũ: Những con tàu, cỗ xe tiêu pha ngân sách chạy theo
cách thức cũ mà chưa có sự điều chỉnh. Cần có ai đó đạp phanh, phanh như
thế nào để không gây tai nạn, phanh như thế nào là hợp lý và như thế
nào để đạt mục tiêu đặt ra? Đã đến lúc phải có quyết định, giải pháp cụ
thể. Nói thì thống nhất cao rồi nhưng còn làm thế nào? Câu trả lời thuộc
về Chính phủ.
ĐB Nam cho rằng, việc xây dựng trung tâm hành chính, đặc biệt trong
yêu cầu cải cách hành chính hiện nay là cần thiết, nhưng cần xem lại cụ
thể. Thứ nhất, hệ thống công sở mà chúng ta đầu tư xây dựng mấy chục năm
qua còn dùng được không? Vì có nơi khi xây dựng trung tâm hành chính
xong lại để không. Lúc làm đề án thì địa phương nói bán trụ sở cũ đi để
lấy tiền xây mới, nhưng rồi lại không bán được, gây lãng phí lớn.
Thứ hai, việc xây dựng làm sao phải bảo đảm thống nhất. “Tôi thấy
hình như chưa có quy định xây trung tâm hành chính phải như thế nào? Đó
là khoảng trống cần được quy định, thống nhất, không để mỗi nơi xây với
số lượng tiền bạc, kiến trúc khác nhau. Việc chi tiêu cho cơ quan quyền
lực phải theo quy định chung, nếu không thì có tỉnh chỉ xây trụ sở với
vài trăm tỷ, nhưng ngược lại có tỉnh phải cần mấy nghìn tỷ cũng không
xong”, ĐB Nam nói. Tiết kiệm trong mọi lĩnh vực
Trao đổi với PV bên lề kỳ họp QH, Phó Thủ tướng Chính phủ Vũ Văn Ninh
cho rằng, việc đổi trụ sở cũ trên cơ sở bán đấu giá, mặc dù nguồn vẫn
là của nhà nước, nhưng yếu tố hiệu quả phải được tính toán cụ thể. Song
tinh thần chung là phải tiết kiệm ở tất cả các mặt chứ không chỉ riêng
xây dựng trụ sở. Việc này phải dựa trên cơ sở tùy thuộc vào từng địa
phương cân đối nguồn vốn ngân sách thế nào.
Phó Thủ tướng cũng cho rằng, nhiều nơi người ta thậm chí còn lo các
vấn đề khác cho dân trước, song rồi mới tính làm trụ sở. Điển hình như
Bình Dương, họ tập trung đầu tư cho vùng nông thôn, rồi trường học, bệnh
viện trước sau đó mới quay lại làm đô thị. Làm như vậy là rất tốt và
rất đáng hoan nghênh. Tương tự ở Đà Nẵng và một số tỉnh thành khác cũng
theo hướng như vậy.
Theo quy định thì tất cả các dự án nói chung, dù quyết định gì thì
quyết định nhưng phải cân đối được về nguồn vốn, không có chuyện địa
phương quyết định rồi để trung ương đầu tư. Càng không có chuyện ngân
sách của địa phương lẽ ra phải nộp về Trung ương mà giữ lại để làm những
việc như xây dựng trụ sở được.
Phó Thủ tướng cũng cho biết, trong các phiên họp Thường trực Chính
phủ cũng có nhắc đến việc xây dựng trụ sở của các địa phương và đưa ra
yêu cầu quy hoạch. Trước mắt, Chính phủ đang chỉ đạo tập trung nguồn vốn
để kêu gọi đầu tư, thậm chí Chính phủ còn đề xuất phương án mạnh mẽ hơn
là phải thanh toán xong nợ cũ mới bố trí cho dự án mới.
Dân chúng tôi còn nghèo, xây trụ sở nghìn tỷ làm gì?
Liên
quan đến việc Thủ tướng Chính phủ yêu cầu các địa phương tạm dừng triển
khai thực hiện việc đầu tư xây dựng Trung tâm hành chính tập trung, các
chuyên gia và người dân cho rằng đây là một quyết định đúng đắn.
Người dân “méo mặt” vì trụ sở nghìn tỷ Thời
gian qua, Thủ tướng Chính phủ đã đồng ý cho một số địa phương lập quy
hoạch và chuẩn bị đầu tư xây dựng Trung tâm hành chính tập trung (sau
đây gọi là trung tâm hành chính) theo hướng đảm bảo đáp ứng nhu cầu xây
dựng hệ thống hành chính tập trung. Nhìn
vào số tiền các tỉnh, thành xin để xây trụ sở bất cứ người dân nào cũng
“méo mặt”. Đơn cử như: Hải Phòng (10.000 tỷ đồng); Khánh Hòa (hơn 3.000
tỷ đồng); Nghệ An (hơn 2.100 tỷ đồng); Hà Tĩnh (khoảng 2.000 tỷ
đồng)... Tuy nhiên, mới đây, để
có điều kiện đánh giá kỹ hơn và rút kinh nghiệm việc đầu tư xây dựng
trung tâm hành chính, Thủ tướng Chính phủ yêu cầu các địa phương tạm
dừng triển khai thực hiện việc đầu tư xây dựng công trình này. Yêu
cầu trên của Thủ tướng Chính phủ đã tạo nên hiệu ứng mạnh mẽ trong dư
luận xã hội. Chị Quản Thị Xuân (Hà Nội): “Việc Thủ tướng Chính phủ yêu
cầu các địa phương tạm dừng triển khai thực hiện việc đầu tư xây dựng
trung tâm hành chính là hoàn toàn hợp lý. Dân chúng tôi còn nghèo, xây
dựng trụ sở nghìn tỷ để làm gì?". Chị
Trần Ngọc Bích (Hà Nội): “Theo quan điểm của tôi, việc xây dựng trung
tâm hành chính mới cũng có nhiều lợi ích bởi lẽ hiện nay các cơ quan
quản lý nhà nước tại các địa phương chủ yếu phân tán”. Theo
đó, nhiều trung tâm hành chính của địa phương được xây dựng. Vì lẽ đó
mà việc xây dựng trung tâm hành chính mới là hết sức cần thiết, hiệu
quả, tiết kiệm, thuận lợi cho người dân cũng như công tác quản lý. Bạn
Hà Thị Dân, sinh viên trường Học viện Báo chí và tuyên truyền chia sẻ:
Theo tôi thì quyết định này của Thủ tướng chính phủ hoàn toàn đúng đắn,
sáng suốt và phù hợp với tình hình nước ta hiện nay, chắc chắn người dân
sẽ rất vui mừng. Có một thực
trạng đang diễn ra ở nhiều tỉnh, thành phố xây dựng trụ sở hoành tráng
nhưng hiệu quả công việc không biết đến đâu. Trong khi nhiều nơi, người
dân còn chịu nhiều khó khăn, đất cho trường học, bệnh viện không có,
ngân sách không đủ để tăng lương,... Chị
Nguyễn Minh Hương (Thanh Hóa): Việc giải phóng mặt bằng để làm khu
trung tâm đã là điều khó khăn nhưng những đơn vị hành chính mới xây lại
bỏ đó để di dời đến trung tâm hành chính tập trung khác lại càng bất hợp
lý hơn. Hơn nữa, việc xây dựng khu trung tâm hành chính cả nghìn tỷ
liệu có thiết thực không khi mà cả 4 năm nay người lao động không được
tăng lương? Anh Hoàng Hữu Mỹ (Hà
Nội): Chính phủ có quyết định dừng xây dựng khu trung tâm hành chính
trong bối cảnh hiện nay là khá hợp lý. Bởi, tình hình ngân sách Nhà nước
đang gặp rất nhiều khó khăn và tiếp tục khó khăn trong những năm tới.
Tỉnh
Khánh Hòa đề xuất xây dựng Trung tâm hành chính tỉnh lên đến hơn 3.000
tỷ đồng, trong khi đó tỉnh này vẫn còn xấp xỉ 3% số dân là hộ nghèo.
Đó
là băn khoăn của Đại biểu QH Bùi Đức Thụ, Ủy viên thường trực Uỷ ban
Tài chính-Ngân sách của Quốc hội, khi trao đổi với PV, bên lề kỳ họp
Quốc hội.
“Bầu sữa” ngân sách hạn hẹp Trong
2 năm gần đây, chi thường xuyên mỗi năm đã gấp khoảng 4 lần chi đầu tư
phát triển từ ngân sách Nhà nước. Trước bối cảnh tình hình kinh tế như
hiện nay việc Chính phủ đầu tư xây dựng trung tâm hành chính tập trung
sẽ khiến cho dư luận xã hội rất quan tâm bởi mức vốn đầu tư từ ngân sách
cho dự án với quy mô nghìn tỷ là quá lớn. Luật sư Đặng Văn Cường, Văn phòng luật sư
Chính pháp, Đoàn luật sư thành phố Hà Nội: Trong khi ngân sách Nhà nước
đang khó khăn, đời sống nhân dân còn nhiều hạn chế, nợ nước ngoài còn ở
con số khủng, việc tăng lương tối thiểu trở nên xa vời... thì lại đua
nhau xây dựng trụ sở ngàn tỷ là hoàn toàn không phù hợp.
Việc
sử dụng ngân sách Nhà nước để xây dựng trụ sở cơ quan, đơn vị đã được
pháp luật quy định rõ ràng tại Quyết định số 260/2006/QĐ-TTg ngày
14/11/2006 của Thủ tướng Chính phủ.
Theo đó, cơ quan quản lý Nhà
nước có thẩm quyền căn cứ vào khả năng ngân sách, tổng diện tích nhà làm
việc hiện có, tổng biên chế, hợp đồng làm việc không có thời hạn, chức
danh được duyệt của các cơ quan, đơn vị và tiêu chuẩn, định mức sử dụng
trụ sở làm việc quy định tại quyết định này để quyết định việc xây dựng
trụ sở làm việc cho từng cơ quan, đơn vị.
Bàn về vấn đề này, theo
Luật sư Nguyễn Công Thành, Đoàn luật sư thành phố Hà Nội: Việc xây dựng
trung tâm hành chính gắn với việc nâng cao hiệu quả cải cách hành chính
xét về góc độ nào đó là việc làm cần thiết.
Tuy nhiên, trong bối
cảnh nền kinh tế của Việt Nam hiện nay, nguồn vốn ngân sách gần như cạn
kiệt, nợ công tăng cao, thu không bù được chi, nếu bỏ một lúc hàng
nghìn tỷ đồng để đầu tư xây dựng trung tâm hành chính là điều không phù
hợp, sẽ không nhận được sự đồng tình của số đông người dân.
Thực
tế, mặc dù nền kinh tế được đánh giá là đang phục hồi nhưng tình hình
ngân sách Nhà nước đang hết sức khó khăn và tiếp tục khó khăn trong
những năm tới.
Chính phủ đã phải vay nợ rất nhiều với một khối
lượng ngoại tệ không nhỏ. Chính vì thế mà việc tăng lương cho đội ngũ
công chức đã phải chậm lại. Và gần đây, cụm từ “phải thắt lưng buộc
bụng”, “cắt giảm chi tiêu công”… liên tục được nhắc đến…đã làm nóng nghị
trường Quốc hội cũng như trong dư luận.
Do vậy, việc Thủ tướng
Chính phủ yêu cầu các địa phương tạm dừng triển khai thực hiện việc đầu
tư xây dựng Trung tâm hành chính tập trung là cần thiết trong giai đoạn
hiện nay. Đây là việc chưa nên quyết định vội vàng trong thời điểm hiện
tại.
Ngoài khoản vay 30.000 tỷ đồng từ NHNN,
vay 1 tỷ đô từ Vietcombank, Bộ Tài chính còn đề xuất vay tiếp 1 tỷ đô
từ Vietcombank, và vay quốc tế 3 tỷ đô để đảo nợ các khoản vay trong
nước. (Ảnh: internet)
9 tháng năm 2015 tình hình ngân
sách rất khó khăn, huy động trong nước bằng trái phiếu chính phủ (TPCP)
thấp, không đủ để trả nợ, khoản nợ 363.166 tỷ đồng (khoảng 16 tỷ USD)
trái phiếu đến hạn thanh toán trong năm 2015-2016 chưa cân đối được
nguồn, nên ngoài khoản vay 30.000 tỷ đồng từ NHNN, vay 1 tỷ đô từ
Vietcombank, Bộ Tài chính còn đề xuất vay tiếp 1 tỷ đô từ Vietcombank,
và vay quốc tế 3 tỷ đô để đảo nợ các khoản vay trong nước. Vậy thử hình
dung 3 tỷ USD lớn thế nào?
Nợ công năm 2015 tăng cao, khoảng 61,3% GDP
Báo cáo tình hình kinh tế xã hội 2015
của chính phủ tại kỳ họp thứ 10, Quốc hội khóa XIII khai mạc ngày 20/10
đã đưa ra con số này, cao hơn so tỷ lệ cùng kỳ 2014 là 59,6% GDP.
Báo cáo nói rõ nợ công tăng nhanh, áp
lực trả nợ lớn trong khi cân đối ngân sách nhà nước còn khó khăn, cơ cấu
chưa hợp lý, bội chi còn cao. Năm 2016, đặt mục tiêu bội chi ngân sách
nhà nước 4,95%, triển khai đồng bộ các giải pháp xử lý nợ công.
Ngân sách phải trả hơn 16 tỷ USD nợ trái phiếu trong 2 năm
Trước việc có 363.166 tỷ đồng trái phiếu
đến hạn thanh toán trong năm 2015-2016, chính phủ vừa chính thức đề
xuất phát hành 3 tỷ USD trái phiếu quốc tế để tái cơ cấu nợ.
Theo Bộ Tài chính, việc trả khoản nợ đến
hạn trên là gánh nặng rất lớn, huy động vay trong nước rất khó khăn,
không thể tiếp tục vay trong nước để trả nợ, trong khi đó, Luật Quản lý
nợ công lại không cho phép vay ngoại tệ trực tiếp để trả nợ các khoản
vay nội tệ. Do vậy, để bảo đảm an toàn nợ công, Chính phủ trình Quốc hội
trong giai đoạn 2015-2016 việc phát hành khoảng 3 tỷ USD trái phiếu
quốc tế, để trả nợ trong nước. Trái phiếu này sẽ có kỳ hạn 10-30 năm,
như vậy sẽ đẩy lùi nợ kéo dài thêm, thế hệ sau mới phải trả.
Từ năm 2017, chính phủ sẽ phát hành trái
phiếu quốc tế (TPQT) để bù đắp bội chi theo quy định của Luật Ngân sách
sửa đổi để tiếp tục tái cơ cấu danh mục nợ trong nước và bù đắp thiếu
hụt nguồn vốn nước ngoài, đảm bảo duy trì tỷ lệ dư nợ nước ngoài của
chính phủ không quá 50% tổng nợ.
Tuy nhiên, các chuyên gia cũng nhấn mạnh
hiện chưa thể khẳng định chắc chắn về khả năng làm ảnh hưởng đến các
chỉ tiêu an toàn tài chính trong dài hạn, do các vấn đề xung quanh kế
hoạch phát hành 3 tỷ USD TPQT hiện vẫn chưa được cụ thể hoá. Chẳng hạn
các vấn đề như hình thức phát hành, điều kiện đi kèm… Bên cạnh đó, phát
hành 3 tỷ USD để sử dụng vào việc gì, chỉ tái cơ cấu nợ hay chi một phần
cho đầu tư phát triển… cũng cần được làm rõ.
Một vấn đề khác là ngay cả khi kế hoạch
phát hành đã rõ, thì triển vọng thu hút khách hàng trên thị trường TPQT
cũng là điều đáng bàn. TS. Nguyễn Đức Kiên lo ngại trong thời điểm này
phát hành TPQT với khối lượng 3 tỷ USD là khó thu hút người mua.
Ông Kiên lý giải, tốc độ tăng trưởng của
các nền kinh tế thế giới đến thời điểm hiện nay đều được dự báo trong
năm 2016 sẽ giảm đi chứ không tăng cao như tính toán ban đầu. Bên cạnh
đó, kinh tế trong nước cũng chưa đạt được ngưỡng hồi phục, mà ở đây phải
đạt được ngưỡng trước khủng hoảng năm 2007 hoặc năm 2011. Cho nên lãi
suất khi phát hành dài hạn ra thị trường quốc tế sẽ cao. Đặc biệt nếu
phát hành để đầu tư xây dựng cơ bản, các công trình hạ tầng thì khả năng
“đắt hàng” sẽ càng khó khăn hơn.
Một dấu hiệu thực tế hơn cho thấy lo
ngại này là có căn cứ. Đó là chỉ số CDS đánh giá mức độ rủi ro của việc
nắm giữ TPCP của Việt Nam đã tăng trong hai tháng cuối quý III/2015,
theo nhận định của Uỷ ban Giám sát Tài chính quốc gia.
Theo đó chỉ số CDS trong 5 năm tính đến
giữa tháng 9 ở mức 260 điểm, cao hơn mức 200 điểm của đầu năm và là mức
cao nhất kể từ tháng 1/2014. Điều này cho thấy giới đầu tư nước ngoài
đang gia tăng tâm lý lo ngại với nợ công. Điều đó cho thấy tính hấp dẫn
của TPCP đang kém hấp dẫn đi trong mắt NĐT nước ngoài.
Hiện chưa rõ trong khoản trái phiếu 3 tỷ
USD mà Bộ Tài chính dự kiến huy động sẽ dành bao nhiêu % để chi trả nợ,
song một chuyên gia tài chính cảnh báo, vay mới để trả nợ cũ là hậu quả
tất yếu của việc không có nguồn trả nợ và khiến cho quy mô nợ tích tụ
ngày càng cao. Cần lưu ý rằng năm 2014, Việt Nam đã phát hành 1 tỷ USD
cũng để tái cơ cấu nợ.
3 tỷ USD to lớn ngần nào?
Để hình dung 3 tỷ USD mà chính phủ dự kiến vay quốc tế to lớn ngần nào, chúng ta hãy thử làm vài so sánh đơn giản.
3 tỷ USD tương đương 66.000 tỷ VND;
tương đương 47 công trình tượng đài của Sơn La với dự toán 1.400 tỷ;
nghĩa là sẽ đủ tiền xây gần 50 cụm tượng đài quy mô rất lớn tương tự ở
Sơn la. Hoặc tương đương chi phí tổ chức được 6 lần đại lễ 1000 năm
Thăng Long.
3 tỷ USD gần tương đương với số tiền vốn
dự kiến sẽ thu được nếu Tổng Công ty Đầu tư & Kinh doanh vốn Nhà
nước (SCIC) thoái hết vốn nhà nước tại 10 doanh nghiệp lớn là: Công ty
Cổ phần Sữa Việt Nam; Công ty Cổ phần Viễn thông FPT; Công ty Cổ phần
FPT; Tổng Công ty Cổ phần Bảo Minh; Tổng Công ty Cổ phần Tái Bảo hiểm
Quốc Gia; Công ty Cổ phần Nhựa Thiếu Niên Tiền Phong; Công ty Cổ phần
Nhựa Bình Minh; Công ty Cổ phần Hạ tầng và Bất động sản Việt Nam; Công
ty Cổ phần Cơ khí và Khoáng sản Hà Giang; Công ty Cổ phần Xuất Nhập khẩu
Sa Giang.
Nếu so với gạo xuất khẩu, là một trong
những mặt hàng chủ lực của nước ta, khối lượng xuất khẩu gạo 9 tháng đạt
khoảng 5,02 triệu tấn, trị giá 2,29 tỷ USD, như vậy cả nước nỗ lực sản
xuất lúa gạo, thu gom, chế biến, xuất khẩu khoảng 7 triệu tấn trong một
năm mới thu được tương đương 3 tỷ đô.
Chi ngân sách cần hiệu quả hơn
Tình hình nợ công và khả năng trả nợ
không thể cải thiện nếu thâm hụt ngân sách nhà nước vẫn tiếp tục tăng
cao, chưa có triển vọng thu hẹp, dừng lại. Tức là chi ngân sách vẫn lớn
hơn thu. Do đó song song với việc đi vay để trả nợ, thì việc giảm thâm
hụt ngân sách và giảm nợ công là vô cùng quan trọng.
Để giảm chi NSNN, cần phải kiên quyết
giảm chi đầu tư phát triển từ nguồn NSNN, giảm đầu tư xây dựng cơ sở hạ
tầng của nhà nước, giảm chi phí thường xuyên và giảm bộ máy nhà nước
cồng kềnh với khoảng 7,5 triệu người đang hưởng lương từ ngân sách như
hiện nay.
Những cuộc uống( rượu) giải sầu-Tản mạn của Nguyễn Ngọc Tư
Nguyễn Ngọc Tư (TBKTSG) – Ông già đóng cửa tiệm
nước, kêu buồn, đi rủ bạn tổ hưu uống vài ly bia. Con gái hỏi sao buồn,
ông gắt, biết rồi còn hỏi. Cái đài tưởng niệm ấy, rốt cuộc người ta vẫn
xây. “Mình nói mà họ có thèm nghe đâu”, ông già cắm cẳn, khi dắt xe ra
cửa. Chắc rồi, sao họ chịu nghe ông chủ quán cóc góc đường, một thường
dân không tên tuổi – con gái nghĩ vậy, nhưng biết lời nào không nên nói,
chỉ dặn vói theo “nhớ uống một chai thôi đó, yếu rồi”. Trên đường dẫn bài báo mạng phản
ứng mạnh nhất về vụ xây đền đài đắt đỏ, mẫu bình luận thứ 437 theo thứ
tự từ trên xuống, là của ông già với đầy đủ họ tên, địa chỉ. Ông viết
rằng dân mình nghèo quá, nước mình nợ nần chồng chất mà lãng phí chi.
Xài xối xả không tiếc kiểu này chắc vì chẳng phải tiền họ làm ra, chớ
của riêng thì vài ba ngàn cũng cân nhắc. Từ khi con gái bày cho mấy đường
lên mạng, ông già hay bày tỏ ý kiến ý cò của mình vào phần bình luận
bên dưới vài bài báo chính luận mà ông quan tâm. Con gái cười, trẻ quan
tâm đàn bà, già quan tâm đất nước. Chớ sao, ông già tằn mằn cọng râu,
thiếu hai thứ đó sao được thành người? Có dạo ông già đi làm vài chai
suốt, đó là lúc họ dừng dự án chặt cây vỉa hè, hoãn vụ dẹp gọn trại trẻ
mồ côi, ngưng đập bỏ ngôi chợ hai trăm năm tuổi, xử đẹp những quan chức
địa phương lùa nhầm trâu bò của người nghèo về nhà mình. Vui, rủ bạn bè
ra quán, bàn luận nổ trời. Nghĩ, nguyện vọng tâm tư mình rốt cuộc cũng
được lắng nghe. Ông già hể hả bảo, hồi xưa gõ cửa quan khó, nhứt là từ
hồi tụ họp chừng chục người đã bị coi là bất hợp pháp, giờ chỉ cần ghi
vài dòng trên trang mạng của một tòa báo lớn, ý kiến mình cũng tới chỗ
cần tới. Coi bộ có chút tín hiệu tiến bộ, họ bắt đầu coi trọng tiếng nói
của dân.
Chỉ con gái trề môi dài thượt,
bảo chưa chắc đâu, họ chỉ nhường mình mấy chuyện cỏn con, xử phạt những
viên chức cấp thấp. Họ chỉ xức dầu gió những vết xước tầm thường, vẫn
còn bao nhiêu vết thương sâu, còn bao nhiêu chỗ hoại tử hết đường cứu
chữa, họ vẫn để đó. Như thể từ nhỏ con gái đã ăn suốt khổ qua hầm ớt
hiểm, rau đắng nấu sa tế, sầu đâu nhồi tiêu sọ, nên ba mươi tuổi đầu lúc
nào cũng nhìn vấn đề một cách đắng cay. Hay vì không thân thế, con nhỏ
phải cất mảnh bằng thạc sĩ lên đầu tủ đi làm nhân viên bán hàng trong
siêu thị, nên bất mãn cuộc đời. Nên ông già sửng cồ khi con gái
tiên đoán, vụ xây đền đài ngàn tỉ chẳng thể nào dừng lại. Sao không, dư
luận vào cuộc rồi, bao nhiêu tờ báo rút tít “lãng phí” ngay trang bìa,
bài báo nào cũng dùng những câu chữ mạnh mẽ để phản đối, những người có
tiếng nói đầy sức nặng cũng lên tiếng can ngăn cuộc xài tiền thả dàn
này. Và còn có hàng ngàn bạn đọc như ông già góp ý can ngăn, người nghèo
không ngắm tượng đài mà no bụng, họ cần cơm gạo, họ cần con trâu để cày
nương rẫy, đàn gà để đẻ trứng. Cái khí thế phản ứng bừng bừng vậy, giới
chức trách đâu thể không nghe. Nhưng rồi ông phát hiện ra cái
cách nhìn đời đen thui của con gái, rủi thay luôn đúng. Họ chỉ thả con
săn sắt cho đám dân ngây thơ như ông tưởng rằng người ta đã cúi xuống
từng phận người. Đài tưởng niệm vẫn xây, và còn những cổng chào, những
quảng trường cẩn đá hoa cương, những trung tâm hành chính bóng lộn,
những cái chợ quê hoành tráng. Ông già có thay tên đổi họ, hoặc xui cả
xóm biên hàng ngàn mẫu bình luận trên báo mạng, cũng không ngăn nổi tiền
thuế của mình đổ vào công cuộc viển vông. Và còn nhiều cuộc viển vông
bốc hơi mà chẳng để lại cái xác nào, dù tệ như cổng chào vào thành phố
mà ai cũng bảo y chang lò gạch. Càng nhớ càng rầu, mấy ông già kêu thêm chai nữa. Con gái đón cha ở cửa, đỡ lấy
những bước chân xương xẩu liêu xiêu, thương nhiều hơn giận, “đã nói uống
một chai thôi mà, có chịu nghe đâu”. Phải giữ sức, mai kia sẽ còn uống
hoài, chuyện buồn còn xảy ra dài dài để ông già dắt xe đạp đi làm vài
ly. Con gái biết vậy, nhưng nó còn làm được gì ngoài việc lên mạng tìm
coi có lá thuốc, bài thuốc nào phòng chống cao huyết áp cho người cao
tuổi không thể nào kiêng cữ được rượu bia.
Ý kiến thì cứ ý kiến xây thì cứ xây( vì “được tiếng lẫn được miếng*)
Nguyễn Hưng Quốc
Ở Việt Nam, những năm gần đây,
rộ lên những dự án xây dựng khổng lồ với kinh phí lên đến mấy trăm,
thậm chí, mấy chục ngàn tỉ đồng như dự án xây bảo tàng lớn nhất Việt Nam
(11.000 tỉ đồng, tương đương với khoảng 550 triệu Mỹ kim), dự án xây
Văn Miếu ở Vĩnh Phúc (271 tỉ đồng tương đương với hơn 13 triệu Mỹ kim),
dự án xây nhà hát ở Hà Nội (117 tỉ đồng, tương đương với gần 6 triệu Mỹ
kim), dự án xây tượng đài Mẹ Việt Nam tại Quảng Nam (411 tỉ đồng, tương
đương với trên 20 triệu Mỹ kim). Gần đây nhất và cũng gây ồn ào trong dư
luận nhất là dự án xây dựng tượng đài Hồ Chí Minh và quảng trường với
quần thể kiến trúc chung quanh bao gồm đền thờ, đài tưởng niệm và viện
bảo tàng tại tỉnh Sơn La với kinh phí lên đến 1.400 tỉ đồng (tương đương
với 70 triệu Mỹ kim).
Báo chí ở trong nước cho biết,
hiện nay trên cả nước đã có 101 tượng đài Bác Hồ Chí Minh trong các
khuôn viên trụ sở cơ quan và 31 tượng đài ở các trung tâm hành chính và
chính trị. Theo đề án quy hoạch hệ thống tượng đài Bác Hồ Chí Minh từ
nay đến năm 2030, người ta dự định xây thêm 58 tượng đài nữa, trong đó
có 14 dự án đã được chấp thuận ở các tỉnh Bắc Kạn, Bắc Ninh, Bình Định,
Đà Nẵng, Điện Biên, Hải Phòng, Hải Dương, Kiên Giang, Quảng Bình, Quảng
Trị, Sơn La, Thái Bình, Thái Nguyên và Vĩnh Phúc. Các tượng đài này được
chia thành hai nhóm: Nhóm A đặt ở các trung tâm hành chính cao từ 4 đến
9 mét; nhóm B đặt trong khuôn viên các cơ quan hay trường học cao từ
1.5 đến 3 mét.
Trên báo chí cũng như trên các
diễn đàn mạng, nhiều người gay gắt phản đối các dự án ấy. Tất cả đều
xuất phát từ một trong hai lý do chính: kinh tế và thẩm mỹ.
Về phương diện kinh tế, hầu
như mọi người đều có ý kiến giống nhau: đất nước còn nghèo, nợ công
chồng chất; tất cả các bệnh viện đều quá tải; nhiều địa phương chưa có
đường và cầu có đủ chất lượng để dân chúng đi lại; nhiều gia đình còn
thiếu ăn thiếu mặc; trẻ con đi học còn thiếu trường thiếu lớp, việc xây
dựng những tượng đài với hàng trăm hay hàng ngàn tỉ đồng như thế là phí
phạm, thậm chí, phí phạm một cách tàn nhẫn, hay nói theo chữ của Giáo sư
Ngô Bảo Châu, trên trang facebook của ông, “khốn nạn” hoặc có vấn đề về
“thần kinh”.
Về phương diện thẩm mỹ, hầu hết các tượng đài được xây dựng lâu nay đều rất xấu. Các bức tượng Hồ Chí Minh ở
đâu cũng hao hao như nhau: hoặc đứng vẫy tay chào hoặc ngồi đọc sách
hoặc ngồi/đứng giữa các em nhi đồng/bộ đội/người dân. Tất cả đều theo
những khuôn mẫu sáo mòn, không có chút giá trị gì về nghệ thuật cả.
Nhiều bức tượng vụng về đến nổi không đúng với giải phẫu nhân thể. Hơn
nữa, nghệ thuật đúc đồng của Việt Nam còn lạc hậu, với những tượng đài
lớn, người ta thấy rõ những vết nứt, những chỗ nổi bọt, độ dày mỏng
không đều. Nhiều nhà nghiên cứu mỹ thuật Việt Nam cho “Việt Nam đang quá
thừa các công trình tượng đài kém chất lượng”. Theo giáo sư Nguyễn Văn Tuấn tại
Úc, “Có thể nói rằng những công trình tượng đài đang ngự trị ở Việt Nam
ngày nay, dưới cái nhìn của một người bình thường, là những hình tượng
thô kệch, xa lạ, vô hồn, phi dân tộc, và lai căng.”
Thế nhưng, bất chấp sự phản
đối của dân chúng, cả chính quyền trung ương lẫn địa phương ở Việt Nam
đều tiếp tục các dự án xây dựng tượng đài Hồ Chí Minh ở khắp nơi. Một
câu hỏi cần được đặt ra: tại sao như vậy?
Lý do đầu tiên được nhiều
người nhắc đến là để các viên chức chính quyền kiếm chác. Kiếm chác bằng
nhiều cách: Một là nâng giá thành lên thật cao để hưởng các khoản chênh
lệch; hai là nhận hối lộ từ các công ty trúng thầu; và ba là được hưởng
khoản tiền “lại quả” từ các công ty trúng thầu ấy (nghe đồn lên đến
khoảng 30% trên giá thành được tính). Với những sự ăn chận như vậy, hầu
hết các công trình hay tượng đài đã hoàn tất đều có vấn đề. Có tượng xây
chưa xong đã đổ sập; có tượng mới xây xong đã hư chỗ này nát chỗ nọ. Lý
do thứ hai là tâm lý chơi nổi vốn rất phổ biến, càng ngày càng phổ biến
tại Việt Nam hiện nay. Ở đâu, trong lãnh vực nào, người ta cũng tranh
nhau giành các “kỷ lục”: Hết tô phở lớn nhất đến chiếc bánh chưng lớn
nhất, đòn bánh tét dài nhất, con đường gốm sứ dài nhất, v.v…
Với tinh thần chơi nổi ấy, địa phương nào cũng muốn có
những công trình hay những tượng đài được xem là hoành tráng nhất, nguy
nga nhất bất chấp tình hình thực tế là phần lớn dân chúng tại địa phương
còn bị xem là nghèo đói. Lý do thứ ba là nỗ lực thần tượng hoá lãnh tụ.
Thì từ cả năm bảy chục năm nay, tính từ năm 1945, có lúc nào đảng Cộng
sản lại không thần tượng hoá, thậm chí, thần thánh hoá Hồ Chí Minh?
Người ta xây lăng cho Hồ Chí Minh. Người ta ra lệnh làm thơ, viết văn,
dựng kịch để ca ngợi Hồ Chí Minh. Người ta bắt treo ảnh Hồ Chí Minh trên
bàn thờ mỗi gia đình. Người ta lấy tên Hồ Chí Minh đặt cho thành phố
lớn nhất nước. Và dĩ nhiên, người ta cho dựng tượng Hồ Chí Minh ở khắp
nơi. Nhưng có lẽ chưa bao giờ người ta cần lãnh tụ như lúc này. Lý do là
chưa bao giờ tính chính đáng (legimimacy) lại bị lung lay như lúc
này. Đa số dân chúng không những bất mãn trước các chính sách về kinh
tế, xã hội, giáo dục của nhà cầm quyền mà còn đặt vấn đề về lòng yêu
nước của giới lãnh đạo. Đối diện với sự sụp đổ của mọi niềm tin từ dân
chúng phải cầu cứu đến uy danh của Bác. Nhưng liệu uy danh của Bac có
đủ cứu họ không, đó mới là vấn đề.*
Cả tháng nay, vấn đề HĐND tỉnh Sơn La
thông qua đề án xây dựng tượng đài Bác Hồ gắn với quảng trường tại thành
phố Sơn La vẫn nóng trên nhiều diễn đàn. Dự án có tổng mức đầu tư
khoảng 1.400 tỷ đồng. Nhiều ý kiến cho rằng Sơn La là một tỉnh nghèo,
trong khi đó số tiền để xây tượng đài quá lớn, gây lãng phí. Lãng phí vẫn kéo dài Việc xây tượng đài, nhiều người cho rằng
là chuyện “bình thường”. Tất nhiên, nó sẽ là bình thường nếu số tiền
không lên đến hơn nghìn tỷ. Nó sẽ càng bình thường nếu số tiền ấy phù
hợp với một nền kinh tế giàu có, dư giả, chứ không phải một nền kinh tế
đã chững lại trong nhiều năm, đối diện với không ít khó khăn vĩ mô, lẫn
vấn đề nợ công cao ngất ngưỡng như Việt Nam hiện nay. Theo Thời Báo Kinh Tế Sài Gòn,
nếu tính theo con số của phía Việt Nam, hiện nợ công đã vượt xa mức 50%
so với tổng GDP cả nước – mức báo động so với nhiều quốc gia trong khu
vực. Tuy nhiên đáng nói hơn, con số này còn vượt mốc 100% so với tổng
GDP theo ước tính của nhiều chuyên gia. Vậy thì 1.400 tỷ có đáng không? Nếu có ai vẫn trả lời “đáng”, thì có thể
xem xét rõ hơn về bức tranh tổng thể của Sơn La – một vùng đất nghèo
nàn, cằn cỗi, gian khó, nơi mà dân cần 1.400 tỷ để xây dựng các bệnh
viện tử tế hơn, các trường học đàng hoàng hơn, những con đường chỉnh chu
hơn, hay những dự án cải thiện hạ tầng xã hội để tăng gia sản xuất,
phát triển kinh tế. Vậy thì tới đây, đổ 1.400 tỷ cho một dự án chỉ mang
tính tinh thần ở một nơi người ta ăn chưa no, mặc chưa ấm, liệu có đáng
không? Tin rằng, những người khó tính nhất cũng sẽ bị thuyết phục bởi
câu trả lời “không”. Con người ta sinh ra và lớn lên theo
những nhu cầu sinh tồn và phát triển từ thấp đến cao. Khởi đầu là quyền
được sống – được bảo vệ, được ăn no, mặc ấm, được học hành, được khám và
chữa bệnh trong điều kiện tốt, được thở với nhịp đập của thời đại. Đến
khi dân không còn phải học trong điều kiện thiếu giáo viên, thiếu trường
lớp; khám và chữa bệnh trong những bệnh viện ọp ẹp; hay đi lại bằng
những con đường đầy gian truân, cược mạng sống bằng những “chiếc cầu” dã
chiến tạm bợ, chín phần chết một phần sống… thì khi đó người ta mới
nghĩ đến những câu chuyện tinh thần. Câu chuyện tượng đài mẹ Việt Nam anh
hùng nghìn tỷ đồng, và giờ là khu tượng đài cũng đắt đỏ không kém ở
những tỉnh nghèo nhất Việt Nam, khiến ai nấy đều hoang mang, phải chăng
người ta có thể “ấm no” khi nhìn tượng thay cơm? Phải chăng căn bệnh màu
mè, hình thức vẫn cứ âm ĩ, xoá bỏ cả những giá trị thực tế mà dân chúng
vốn rất cần? Liệu cơm gắp mắm Ông bà ta có câu “liệu cơm gắp mắm”.
Nước lớn thì “chơi” theo “kiểu lớn”, và nước nhỏ phải “chơi” theo “kiểu
nhỏ”. Khi ngân sách có hạn – tiền dân có hạn, thì phải biết cân nhắc
trước sau, việc gì nhịn được thời phải nhịn, phải lo cho dân ăn, học
trước khi dựng nên những công trình tượng đài đầy tranh cãi, để rồi dân
cũng chẳng có thời gian đến thăm viếng, chăm sóc các tượng đài vì phải
lao động để kiếm ăn. Hãy thử làm các phép tính đơn giản:
1.400 tỷ sẽ quy đổi ra hàng nghìn căn nhà tình nghĩa, tình thương khang
trang, tử tế cho những người sống tạm bợ; không ít trường học cho bà con
vùng sâu vùng xa; vô số con đường được thắp sáng; hàng trăm cây cầu
vượt sông, vượt suối an toàn để dân không còn phải bơi qua sông, đu qua
sông, thậm chí chui vào tui ni-lông để được kéo qua sông cuồn cuộn những
con nước đục ngầu, hung dữ. Lương tâm của nhà quản lý Việc ban hành một quyết định gây ra
những phản ứng mạnh mẽ của dư luận không chỉ đặt ra vấn đề trách nhiệm
mà còn về cả lương tâm của người lãnh đạo. Tại sao lại bàn về trách
nhiệm? Bởi dường như quyết định xây dựng khu tượng đài không thuận lòng
dân, dù hội đồng nhân dân đã thông qua nghị quyết chứ không phải một cá
nhân nào về mặt danh nghĩa. Sự so sánh giữa nhu cầu ăn, mặc, học
hành, chữa bệnh, an toàn… của dân với nhu cầu về tượng đài dễ dàng cho
thấy sự chênh lệch giữa cái dân cần và cái mà các vị lãnh đạo cần. Tuy
nhiên, quyết định thông qua dự án tượng đài chứng minh ý thức trách
nhiệm của tầng lớp lãnh đạo địa phương sâu sát với dân chúng, hiểu
nguyện vọng của dân đang có vấn đề. Thế nên, lẽ ra một dự án cộng đồng
được người dân vỗ tay tán thưởng, thì ở đây, dân chúng lắc đầu ngán
ngẫm, để rồi chẳng muốn làm quần quật để đóng tiền xây tượng đài khi cái
bụng vẫn chưa no, cái thân chưa ấm. Nếu có ai đó cho rằng các quan chức đã
làm hết trách nhiệm, bằng chứng là nghị quyết do chính hội đồng nhân dân
thông qua, thì lại nói về vấn đề lương tâm người lãnh đạo. Khi người
dân đang khó khăn nhưng các dự án, chưa bàn đến tính chính đáng, phải
được các lãnh đạo hướng vào các nhu cầu sinh tồn và phát triển, thay vì
những dự án mang “dấu ấn” hình thức của một cơ quan nhà nước. Nhật Bản,
Singapore,… trong những giai đoạn khó khăn nhất của quốc gia, họ đã chọn
hạ tầng giao thông, giáo dục, y tế là những mũi nhọn ưu tiên trong các
dự án đầu tư phát triển. Kết quả là, sau chưa đầy 10 năm, kinh tế của họ
có chuyển biến rõ rệt. Sau chưa đầy 50 năm, từ những quốc gia nghèo
đói, họ đã trở thành những cường quốc hàng đầu khu vực với mức thu nhập
cao vời vợi của người dân. Câu chuyện xây dựng tượng đài mẹ Việt
Nam anh hùng, và mới nhất là khu tượng đài Bác Hồ không chỉ để lại một
thực trạng đáng buồn về tính “phô trương”, mà còn là vấn đề trách nhiệm
và lương tâm của người lãnh đạo với người dân chân lấm tay bùn.
* modified
Nói theo playgirl Ngọc Trinh gốc
Trà Vinh ” Không tiền cạp đất mà ăn à ?” thì “không dự án(chạy dự án )
lấy đâu mà xây nhà cao cửa rộng,biệt thự resort, cho con du học Tây Mỹ.
mua “xe con sang trọng?…..!!!?? TC
MIỀN TÂY HOANG DẠI Ước gì một lần về thuở ấy miến Tây Sống lầy lội những tháng ngày hoang dại Súng cặp kè hông, nhong nhong lưng ngựa Phóng khoáng thảo nguyên, đạn nổ ì đùng Ta sẽ về, rủ em gái theo cùng Đem tình yêu vào vòng đấu súng Và ngã xuống trong một lần anh dũng Để mai này định nghĩa lại...thằng khùng! Đã khùng rồi thì xá chi anh hùng Của một thời tìm vàng sôi động Người người xô bồ tìm giàu sang cuộc sống Để lại điêu tàn, bắn giết mênh mông! Ta ước thế nghe có rùng rợn không? Trần Hạnh Thu NHẠC HUYỀN THOẠI CAO BỒI VIỄN TÂY
(ĐC sưu tầm trên NET) Bản tin 113 online cập nhật ngày 2/5: Truy tố 254 bị can bị trong đại án sai phạm lĩnh vực đăng kiểm 🔴 TRỰC TIẾP: Thời sự quốc tế 3/5 | Nga tuyên bố khai hỏa Iskander, hủy diệt hai pháo HIMARS Ukraine Tin tức thời sự mới nhất hôm nay | Bản tin sáng ngày 5-3-2024 MỘT CÕI ĐI VỀ (Sáng Tác: Trịnh Công Sơn) - KHÁNH LY OFFICIAL Miễn nhiệm chức vụ Chủ tịch Quốc hội đối với ông Vương Đình Huệ 9 giờ trước Khoảnh khắc tên lửa Nga công kích pháo HIMARS Ukraine 12 giờ trước Mong muốn Campuchia chia sẻ thông tin về Dự án kênh đào Funan Techo 10 giờ trước Gần 50 người chết trong vụ sập đường cao tốc ở Trung Quốc 10 giờ trước Lý do xuất khẩu của Trung Quốc sang Nga bất ngờ sụt giảm 8 giờ trước Ukraine nói Nga sản xuất tên lửa Zircon 'nhanh bất thường' 6 giờ trước Hàng chục nghìn người Gruzia tiến hành biểu tình lớn nhất từ trước tới nay 16 giờ trước Video 'rừng người' xem phương tiện chiến đấu bị Nga tịch thu ở chiến trường Ukraine 16 giờ trước U23 In...
I Only Want to Be with You - Dusty Springfield (Cover by Emily Linge) VẪN THẾ MÀ! Anh vẫn thế, trước sau vẫn thế mà Nhìn anh này, đừng nhìn phía trời xa Vẫn ngày ngày ra ngóng chờ trước của Đợi Nàng Thơ về tác hợp thi ca Tâm hồn anh có cửa đâu mà khóa Mà phải cùng em mở cánh cửa tâm hồn Anh tìm mãi nào thấy đâu ô cửa Toang hoác tứ bề, thông thống càn khôn* Còn trái tim anh vẫn êm đềm, yên ả Vẫn yêu quê hương, tổ quốc, con người Miền nhiệt đới khi thấy tim băng giá Chắc chắn là anh đã ngoẻo tự lâu rồi! Trần Hạnh Thu CT: * Trời đất
Nhận xét
Đăng nhận xét