NHẮN MỜI (ĐL)
Kết bạn khắp thiên hạ, tri kỷ hỏi mấy người?
Truyện Bá Nha và Chung Tử Kỳ – Ngậm ngùi tình bạn tri âm
Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bá Nha làm quan, Tử Kỳ là tiều phu. Do đó, nơi bao lơn Tòa Thánh có đắp bức tranh Bá Nha – Tử Kỳ để tượng trưng TIỀU, một trong Tứ Dân Tứ Thú...
Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời
Xuân Thu Chiến Quốc. Bá Nha làm quan, Tử Kỳ là tiều phu. Do đó, nơi bao
lơn Tòa Thánh có đắp bức tranh Bá Nha – Tử Kỳ để tượng trưng TIỀU, một
trong Tứ Dân Tứ Thú.
Bá Nha họ Du tên Thụy, người ở Sính Đô
nước Sở (nay là phủ Kinh Châu, tỉnh Hồ Quảng). Tuy là người nước Sở,
nhưng làm quan cho nước Tấn, chức Thượng Đại Phu.
Tử Kỳ, họ Chung tên Huy, nhà tại Tập Hiền
Thôn, gần núi Mã Yên, ở cửa sông Hán Dương, là một danh sĩ ẩn dật, báo
hiếu cha mẹ tuổi già nua, làm nghề đốn củi (Tiều).
Một hôm, Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ
qua Sính Đô nước Sở, vào triều kiến vua Sở, trình quốc thư và giải bày
tình giao hiếu giữa hai nước, được vua Sở và quần thần thiết tiệc khoản
đãi. Bá Nha nhơn dịp nầy đi thăm mộ phần tổ tiên, thăm họ hàng, xong vào
từ biệt vua Sở trở về nước Tấn.
Khi thuyền trở về đến cửa sông Hán Dương,
nhằm đêm Trung Thu, trăng sáng vằng vặc, phong cảnh hữu tình, Bá Nha
cho lịnh cắm thuyền dưới chân núi Mã Yên để thưởng ngoạn. Cảm thấy hứng
thú, muốn dạo chơi một vài khúc đàn, Bá Nha liền sai quân hầu lấy chiếc
lư ra, đốt hương trầm xông cây dao cầm đặt trên án. Bá Nha trịnh trọng
nâng đàn, so dây vặn trục, đặt hết tâm hồn đàn lên một khúc réo rắt âm
thanh, quyện vào khói trầm, chưa dứt, bỗng đàn đứt dây.
Bá Nha giựt mình tự nghĩ, dây đàn bỗng
đứt thế nầy ắt có người nghe lén tiếng đàn, bèn sai quân hầu lên bờ tìm
xem có ai là người nghe đàn mà không lộ mặt. Quân hầu lãnh lịnh lên bờ
thì bỗng có người từ trên bờ lên tiếng:
– Xin đại nhân chớ lấy làm lạ, tiểu dân là tiều phu kiếm củi về muộn, trộm nghe được khúc đàn tuyệt diệu của Ngài.
Bá Nha cười lớn bảo:
– Người tiều phu nào đó dám nói hai tiếng nghe đàn với ta, sao ngông cuồng thế?
– Đại nhân nói sai quá vậy. Há chẳng
nghe: Thập thất chi ấp, tất hữu trung tín (Một ấp 10 nhà ắt có nhà trung
tín). Nếu đại nhân khinh chỗ quê mùa không người biết nghe đàn, thì
cũng không nên có người khảy lên khúc đàn tuyệt diệu.
Nghe đáp xong, Bá Nha hơi choáng váng, hối hận những lời vừa thốt ra, vội bước ra mũi thuyền, dịu giọng nói:
– Người quân tử ở trên bờ, nếu thực biết nghe đàn, biết vừa rồi ta khảy khúc gì không?
– Khúc đàn đại nhân vừa tấu đó là: Đức Khổng Tử khóc Nhan Hồi, phổ vào tiếng đàn, lời rằng:
Khá tiếc Nhan Hồi yểu mạng vong,
Dạy người tư tưởng tóc như sương.
Đàn, bầu, ngõ hẹp vui cùng đạo,
Dạy người tư tưởng tóc như sương.
Đàn, bầu, ngõ hẹp vui cùng đạo,
Đến cuối câu ba thì dây đàn đứt, còn lại câu bốn là:
Lưu mãi danh hiền với kỹ cương.
Bá Nha nghe xong, đúng quá, mừng rỡ sai quân hầu bắc cầu lên bờ mời người quân tử xuống thuyền đàm đạo.
Người tiều phu ung dung xuống thuyền, chấp tay vái Bá Nha. Bá Nha vội đưa tay đáp lễ, nói:
– Xin quí hữu miễn lễ cho.
Rồi bắc ghế mời ngồi, phân ngôi chủ khách.
– Quí hữu biết nghe đàn, ắt biết ai chế ra đàn?
– Mong ơn Ngài hỏi tới, kẻ tiểu dân đâu chẳng dám nói hết cái biết của mình.
Khi xưa, vua Phục Hy thấy tinh hoa của
năm vì sao rơi xuống cây ngô đồng, chim phượng hoàng liền đến đậu. Vua
Phục Hy biết ngô đồng là gỗ quí, hấp thụ tinh hoa Trời Đất, có thể làm
đồ nhã nhạc, liền sai người đốn cây ngô đồng xuống, cắt làm ba đoạn để
phân Thiên, Địa, Nhơn.
Đoạn ngọn thì tiếng quá trong mà nhẹ,
đoạn gốc thì tiếng quá đục mà nặng, duy đoạn giữa thì tiếng vừa trong
vừa đục, có thể dùng được, liền đem ra giữa dòng sông nước chảy ngâm 72
ngày đêm, rồi lấy lên phơi khô, chọn ngày tốt, thợ khéo Lưu Tử Kỳ chế
làm nhạc khí, bắt chước nhạc Cung Dao Trì, đặt tên là Dao cầm.
Dao cầm nầy dài 3 thước 6 tấc, án theo
360 độ chu Thiên , phía trước rộng 8 tấc án theo Bát tiết, sau rộng 4
tấc án theo Tứ Tượng, dầy 2 tấc án theo Lưỡng Nghi, đầu như Kim đồng,
lưng như Ngọc Nữ, trên chạm Long Phụng, gắn phím vàng trục ngọc.
Đàn ấy có 12 phím tượng trưng 12 tháng,
lại thêm một phím giữa tượng trưng tháng nhuận, trên mắc 5 dây, ngoài
tượng Ngũ Hành, trong tượng Ngũ Âm: Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ.
Vua Thuấn khảy Dao cầm, ca bài Nam phong, thiên hạ đại trị.
Vua Văn vương bị Trụ vương giam cầm nơi
Dũ Lý, con trưởng Bá Ấp Khảo thương nhớ không nguôi, nên thêm một dây
nữa gọi là dây Văn (Văn huyền), đàn nghe thêm ai oán.
Võ vương đem quân phạt Trụ, thêm vào Dao cầm một dây phấn khích gọi là dây Võ (Võ huyền).
Như thế, Dao cầm lúc đầu có 5 dây, sau thêm 2 dây Văn và Võ nữa thành 7 dây, gọi là Thất huyền cầm.
Đàn ấy có Sáu kỵ, Bảy không, Tám tuyệt, kể ra:
* Sáu Kỵ là: Rét lớn, nắng lớn, gió lớn, mưa lớn, sét lớn, tuyết rơi nhiều.
* Bảy Không là: Nghe tiếng bi ai và đám
tang thì không đàn, lòng nhiễu loạn thì không đàn, việc bận rộn thì
không đàn, thân thể không sạch thì không đàn, y quan không tề chỉnh thì
không đàn, không đốt lò hương thì không đàn, không gặp tri âm thì không
đàn.
* Tám Tuyệt là: Thanh cao, kỳ diệu, u uất, nhàn nhã, bi đát, hùng tráng, xa vời, dằng dặc.
Đàn ấy đạt đến tận thiện tận mỹ, hổ nghe không kêu, vượn nghe không hú, một thứ nhã nhạc tuyệt vời vậy.
Đàn ấy đạt đến tận thiện tận mỹ, hổ nghe không kêu, vượn nghe không hú, một thứ nhã nhạc tuyệt vời vậy.
Bá Nha nghe xong , kính phục bội phần, hỏi thêm:
– Quí hữu quả thấu triệt nhạc lý. Khi
xưa, Đức Khổng Tử đang khảy đàn, Nhan Hồi từ ngoài bước vào, thoảng nghe
tiếng đàn u trầm, nghi là có ý tham sát, lấy làm lạ, liền hỏi Đức Khổng
Tử. Ngài đáp: Ta đang khảy đàn, bỗng thấy mèo bắt được chuột, liền khởi
lên ý niệm tham sát mà hiện ra tơ đồng.
– Nhan Hồi đã nghe tiếng đàn mà biết lòng
người khảy đàn. Nay Hạ quan khảy đàn, lòng tư lự điều gì, quí hữu có
thể đoán biết chăng?
– Đại nhân thử dạo một khúc xem.
Bá Nha nối lại dây đàn, tập trung tinh thần đến chốn non cao, khảy lên một khúc. Tiều phu khen rằng:
– Đẹp thay vòi vọi kìa, chí tại non cao.
Bá Nha ngưng thần, ý tại lưu thủy, khảy lên một khúc nữa. Tiều phu lại khen rằng:
– Đẹp thay, mông mênh kìa, chí tại lưu thủy.
Bá Nha thấy tiều phu đã thấy rõ lòng mình
qua tiếng đàn, lấy làm kính phục, liền gác đàn, sai bày tiệc rượu, đối
ẩm luận đàm. Hai người hỏi nhau tên họ, nguyên quán, nghề nghiệp.
Bá Nha lại sanh lòng cảm mến Tử Kỳ về sự
hiếu với phụ mẫu, nên xin kết nghĩa anh em với Tử Kỳ, để không phụ cái
nghĩa TRI ÂM mà suốt đời Bá Nha chưa từng gặp.
Hai người đến trước bàn hương án lạy Trời Đất, rồi lạy nhau 8 lạy kết làm anh em. Tử Kỳ nhỏ hơn Bá Nha 10 tuổi nên làm em.
Hai anh em đối ẩm cùng nhau tâm sự mãi cho đến sáng mà không hay. Tử Kỳ vội đứng lên từ biệt.
Bá Nha bùi ngùi xúc động, hẹn ước Tử Kỳ, đúng ngày Trung Thu năm sau, hai anh em sẽ hội ngộ nhau tại ghềnh đá nầy. Bá Nha lấy ra hai đỉnh vàng, hai tay nâng lên nói:
Bá Nha bùi ngùi xúc động, hẹn ước Tử Kỳ, đúng ngày Trung Thu năm sau, hai anh em sẽ hội ngộ nhau tại ghềnh đá nầy. Bá Nha lấy ra hai đỉnh vàng, hai tay nâng lên nói:
– Đây là chút lễ, kính dâng bá phụ và bá mẫu. Tấm tình chí thành, em đừng từ chối.
Hai người từ biệt, lòng đầy lưu luyến.
Chẳng bao lâu, thuyền về tới bến. Bá Nha vào kinh đô tâu trình Tấn Vương các việc, được Tấn vương khen tặng.
***
Thời gian lặng lẽ trôi qua. . . Nhớ ngày ước hẹn với Tử Kỳ, Tử Nha tâu xin vua Tấn cho nghỉ phép về thăm quê nhà.
Bá Nha thu xếp hành trang đến núi Mã Yên
kịp ngày Trung Thu ước hẹn. Kìa là núi Mã Yên mờ mờ sương lạnh, tịch
mịch, không một bóng người.
Bá Nha nghĩ thầm, năm trước nhờ tiếng đàn
mà gặp được tri âm, đêm nay ta phải đàn một khúc để gọi Tử Kỳ. Rồi sai
đốt hương trầm, đem Dao cầm ra so dây. Bá Nha đặt hết lòng nhớ nhung của
mình vào tiếng đàn réo rắt, bỗng trong tiếng đàn lại có hơi ai oán nổi
lên. Bá Nha dừng tay suy nghĩ: Cung Thương có hơi ai oán thảm thê, ắt Tử
Kỳ gặp nạn lớn. Sáng mai ta phải lên bờ dọ hỏi tin tức về Tử Kỳ.
Đêm ấy, Bá Nha hồi hộp lo âu, trằn trọc
suốt đêm, chờ cho mau sáng, truyền quân hầu mang theo Dao cầm, 10 đỉnh
vàng, vội vã lên bờ, tiến vào núi Mã Yên. Khi qua cửa núi, gặp ngã ba
đường, chưa biết nên đi đường nào, đành ngồi chờ người trong xóm đi ra
hỏi thăm. Không bao lâu, gặp một lão trượng tay chống gậy, tay xách giỏ,
từ từ đi lại. Bá Nha thi lễ, hỏi:
– Xin lão trượng chỉ giùm đường đi Tập Hiền Thôn?
– Thượng quan muốn tìm nhà ai?
– Nhà của Chung Tử Kỳ.
Vừa nghe 3 tiếng Chung Tử Kỳ, lão trượng nhòa lệ, nói:
– Chung Tử Kỳ là con của lão. Ngày Trung
thu năm ngoái, nó đi đốn củi về muộn, gặp quan Đại Phu là Du Bá Nha kết
bạn tri âm. Khi chia tay, Bá Nha tặng hai đỉnh vàng, nó dùng tiền nầy
mua sách học thêm, ngày đi đốn củi, tối về học sách, mãi như vậy, sức
khỏe hao mòn, sanh bệnh rồi mất.
Bá Nha nghe vậy thì khóc nức nở, thương
cảm vô cùng. Lão trượng ngạc nhiên hỏi quân hầu thì biết thượng quan đây
chính là Du Bá Nha, bạn tri âm của Chung Tử Kỳ. Chung lão biết vậy lại
càng bi thảm hơn nữa nói:
– Mong ơn thượng quan không chê con lão
hàn tiện. Lúc mất, nó dặn rằng: Con lúc sống không vẹn niềm hiếu dưỡng,
lúc chết không vẹn nghĩa tri giao, xin cha chôn con nơi cửa núi Mã Yên
để thực hiện lời ước hẹn với quan Đại Phu Bá Nha.
Lão phu y lời con trối lại. Con đường mà
thượng quan vừa đi qua, bên phải có một nấm mộ mới, đó là mộ của Tử Kỳ.
Hôm nay là đúng 100 ngày, lão mang vàng hương ra cúng mộ.
– Việc đời biến đổi, may rủi không lường. Xin Lão bá đưa đến mộ Tử Kỳ, bốn lạy cho vẹn tình tri kỷ.
Khi đến phần mộ, Bá Nha sửa lại áo mũ, sụp lạy khóc rằng:
– Hiền đệ ơi, lúc sống thông minh anh
tuấn tuyệt vời, nay chết, khí thiêng còn phảng phất, xin chứng giám cho
ngu huynh một lạy ngàn thu vĩnh biệt.
Lạy xong, Bá Nha phục bên mồ, khóc nức
nở. Sau đó, Bá Nha gọi mang Dao cầm tới, đặt lên phiến đá trước mộ, ngồi
xếp bằng trên mặt đất một cách nghiêm trang, so dây tấu lên một khúc
nhạc thiên thu, tiễn người tri âm tài hoa yểu mạng.
Bỗng thấy gió rừng thổi mạnh, mây đen kéo
lại, u ám bầu trời, hồi lâu mới tan. Có lẽ đó là anh hồn của Tử Kỳ hiển
linh chứng giám. Tấu khúc nhạc xong, Bá Nha phổ lời ai oán, thay lời ai
điếu, vĩnh biệt bạn tri âm, rồi đến vái cây Dao cầm một vái, tay nâng
đàn lên cao, đập mạnh vào phiến đá trước mộ Tử Kỳ, đàn vỡ tan nát, trục
ngọc phím vàng rơi lả tả.
Chung lão không kịp ngăn, sợ hãi nói rằng:
– Sao đại quan hủy cây đàn quí giá nầy?
Bá Nha liền ngâm 4 câu thơ thay câu trả lời:
Dao cầm đập nát đau lòng phượng,
Đàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?
Gió Xuân khắp mặt bao bè bạn,
Muốn kiếm tri âm, ôi khó thay!
Đàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?
Gió Xuân khắp mặt bao bè bạn,
Muốn kiếm tri âm, ôi khó thay!
– Nguyên do là vậy. Âm nhạc là một bộ môn
nghệ thuật cao siêu. Nhân đây, xin mời thượng quan đến nhà lão để lão
cảm tạ tấm lòng tốt đẹp của thuợng quan đối với con lão.
– Cháu quá bi thương, không dám theo bá
phụ về quí phủ e gợi thêm nỗi đau lòng. Nay nghĩa đệ vắn số mất rồi,
cháu kính dâng lên bá phụ và bá mẫu 10 đỉnh vàng, một nửa dùng mua mấy
mẫu ruộng làm Xuân Thu tế tự cho Tử Kỳ, một nửa xin để phụng dưỡng bá
phụ và bá mẫu trong tuổi già. Chừng cháu trở về triều, dâng biểu lên vua
xin cáo quan, cháu xin đến rước bá phụ, bá mẫu đến an hưởng tuổi già.
Nói xong, Bá Nha lấy vàng dâng lên, rồi khóc lạy mộ Tử Kỳ một lần nữa, mới trở về thuyền.
Chung lão cảm động không cùng, nghẹn ngào đứng lặng nhìn theo bóng Bá Nha cho đến khi khuất bóng.
Baola.vn, sưu tầm
NHẮN MỜI
Bạn hiền, kiếm ở đâu ta?
Trước là uống rượu, sau là hàn huyên
Đông-tây-nam-bắc, cổ-kim
Trên trời-dưới biển, thánh hiền-thất phu
Hơn-thua, danh-lợi, khôn-ngu
Để là vui chút, nhẹ đầu hôn mê
Ngày ngày huyễn hoặc ngô nghê
Hồn vùi đống sách, xác tê ghế mòn
Đầu chồn lủi thủi leo non
Râu phờ, mắt mỏi, cô thân giữa ngàn...
Bạn hiền đâu đó, có chăng
Bằng không, hỏi có mấy thằng như ta?
Để chiều bù khú, ba hoa
Vui chung rượu lạt, hò ca cũng tình
Cười cười, nói nói linh tinh
Cho vơi chất chứa nín thinh một ngày
Xả thân nhẫn nại vai cày
Trên đồng giấy trắng gieo đầy mực đen
Oải tay nuôi chí vững bền
Ép tim bơm máu tưới lền ước mong!...
Bạn hiền, bợm nhậu có không?
Ta mời vang vọng, đừng im như tờ!
Chiều nay gió mỏng mưa thưa
Một mâm thịt chó, đến... vua còn thèm!...
Mắm tôm, đủ cả sả, riềng
Một chai cuốc lủi ngả nghiêng tình đời.
Ai là tri kỷ, ghé chơi!
Trần Hanh Thu
Thơ hay về rượu – Đong đầy cảm xúc và phù hợp tâm trạng
Những bài thơ về rượu có thể chuyển tải được tâm trạng của con người
ta khi đang say. Người ta thường nói khi say chính là lúc con người
sống thật với chính bản thân của mình nhất. Bên cạnh đó các bài thơ này
cũng chính là một cách để thức tỉnh dành cho mọi người. Đó cũng chính là
lý do các bài thơ
này dễ đi vào lòng người đọc. Mọi người tìm đến rượu để quên đi những
cay đắng cuộc đời bon chen. Cùng nhau theo dõi bài viết này ngay nhé!
Nội dung
Chùm thơ về rượu chế châm biếm đáng suy nghĩ nhất
Những bài thơ về rượu chế làm bất cứ ai khi đọc lên cũng cảm thấy vui vẻ. Và đó cũng chính là một đặc trưng của các bài thơ chế. Tuy nhiên khi nhìn nhận kỹ lại thì con người ta mới thấy thấm thía và cảm nhận sâu sắc hơn về các khía cạnh của bia rượu. Đó gần như chỉ là một thú vui, giải trí chứ không nên để rượu bia thành một thức uống quen thuộc. Bởi khi say sẽ có nhiều ảnh hưởng tiêu cực mà có thể ta không kiểm soát được.
Bài 1
Còn trời, còn nước còn nonCòn cô bán rượu, anh còn say sưa
Bài 2
Đừng chê người uống say không đứng nổiHắn đã sống chân tình, không giả dối!
Anh không say, nhưng chớ vội tự hào
Xấu hơn say là làm điều tội lỗi.
Bài 3
Một ly nhâm nhi tình bạnHai ly uống cạn lòng sâu
Ba ly mũi chảy tới râu
Bốn ly ngồi đâu gục đó
Năm ly cho chó ăn chè
Sáu ly vợ đè cạo gío
Bài 4
Đêm nay trăng cô đơn vàng võ lạnhTa nghe lòng mình còn lạnh hơn trăng
Uống say xưa cạn chén rượu nồng
Đễ lòng này chết lặng như trăng
Bài 5
Lên cao mới biết núi caoUống rồi mới biết rất hao túi tiền
Chọn xoài đừng chọn xoài chua,
Chọn bạn đừng để bạn dzô dùm mình
Chơi hoa đừng để hoa tàn
Chơi bạn đừng để bạn dành trai bia
Thơ vui uống rượu
Uống rượu là để giải sầuKhông phải uống rượu đau đầu đâu nhen
Uống rượu sao để người khen
Đừng để uống rượu ma men dẫn đường
Uống rượu nho nhã người thương
Không phải uống rượu nằm đường thấy ghê
Uống rượu vui vẻ người mê
Đừng để uống rượu người chê, người cười
Uống rượu xã giao với đời
Bạn bè sum họp nói cười cùng nhau
Uống rượu đừng để bệnh đau
Gia đình xào xáo cùng nhau ra tòa
Uống rượu đừng có đào hoa
Một chồng, một vợ cho nhà yên vui
Nếu không uống rượu càng vui
Gia đình hạnh phúc không gì đẹp hơn!
Rượu bia lợi hay hại
Đàn ông chẳng uống rượu bia
Như giầy không tất như xe không vành
Cởi quần mặc váy đi anh
Về cho con bú cơm canh lau nhà
Rượu cho sự nghiệp thăng hoa
Khách hàng đối tác từ xa thành gần
Nhưng say lừa mất cả quần
Công danh sụp đổ nợ nần tả tơi
Rượu cho lễ tết vui tươi
Lên xe chớ để răng rơi ra ngoài
Rượu thêm tình bạn lâu dài
Đừng lên uống cố good bye bạn hiền
Rượu mừng đôi lứa nên duyên
Kết thành chồng vợ hai bên họ hàng
Nhiều ông vợ đẹp con ngoan
Triền miên say sỉn về phang vỡ đầu
Gia đình tan nát do đâu
Là tác dụng phụ quay đầu mà thôi
Lắm ông giàu có tiền rơi
Xơ gan do rượu đi đời nhà ma
Thất tình ai cũng trải qua
Uống say quên hết con bà nó đi
Có thằng mê mẩn tình si
Say xong bỏ dép hồn phi về trời
Con quần áo rách vợ dơ xương vè
Chồng thì nghiện rượu lẫn chè
Mỗi ngày một lít sao nghe đau lòng
Viết mồ hôi chảy dòng dòng
Ba chai hà nội cạn không còn gì
Ngẫm đời hay tại say bia
Mà sao thơ ướt đẫm đìa giọt rơi
Rượu nhiều tác dụng ai ơi
Đừng nên lạm dụng thành đời ma men
Kính thưa toàn thể anh em
Uống hay không uống nên xem bài này.
Thơ lục bát nhậu
Tháng Giêng là tháng ăn chơiTháng Hai nhậu nhẹt, tháng Ba rượu chè
Tháng Tư bia bọt bét be
Tháng Năm say xĩn đi về ngã nghiêng
Tháng Sáu túi đã cạn tiền
Nhìn người ta nhậu thèm điên cái đầu
Tháng Bảy trời đổ mưa ngâu
Sương sương tí đỉnh giải sầu ngày mưa
Tháng Tám hun hút gió lùa
Ít ly ấm bụng…chờ mùa bội thu !
Tháng Chín mưa bão đến rồi
Ngồi không buồn miệng kiếm mồi nhậu chơi
Tháng Mười bão lũ khắp nơi
Tiếp tục nâng cốc ta bơi tới bờ
Mười Một chuẩn bị tết về
Lai rai cụng chén đợi chờ xuân sang
Mười Hai lễ, tết tràn lan
Tội gì hổng uống cho tràn cung mây
Mười hai tháng đủ rồi đây
Làm anh…bợm nhậu kiểu này…thành tiên
Ông trời nghe tiếng cũng kiêng
Thôi thì…kệ nó, lũ điên ấy mà…
Rượu vào cái xấu lòi ra
Rượu vào bỏ cửa bỏ nhà đi chơi
Rượu vào quần áo tả tơi
Rượu vào v_ăng tục nói lời luyên thuyên
Rượu vào hao tổn bạc tiền
Rượu vào nhìn vợ nghĩ tiên trên trời
Rượu vào say nói lắm lời
Rượu vào than trách đất trời không thương
Rượu vào nằm ngủ ngoài đường
Rượu vào đi lại coi thường công an
Rượu vào ăn nói làm càn
Rượu vào phán chuyện thế gian như thần
Rượu vào đời cũng bất cần
Rượu vào quên hết tình thân họ hàng
Rượu vào bạn với nghĩa trang
Rượu vào cả họ cả làng đều khinh
Rượu vào chết bất thình lình
Nếu có sống được bệnh tình rất nguy
Anh ơi uống nữa làm gì
Nếu anh uống nữa em quỳ xuống xin.
Say vì chén rượu bạn mời
Chân đi vắt sổ khổ đời tôi chưa
Hôm nay quá chén say xưa
Chân tay quờ quạng như vừa tập đi
Đầu thì nặng trịch như chì
Ruột gan phèo phổi thôi thì lộn tung
Đầu óc nghĩ ngợi mông lung
Lúc mới vào trận thật xung phi thường
Bây giờ đâu cũng là giường
Người thì mềm nhũn không xương khó lường
Quặn ruột phi hết ra đường
Không ngờ ma rượu nó tương mình rồi
Đầu óc bây giờ rối bời
Quần áo xộc xệch tả tơi khó nhìn
Họng rát khát nước khó tin
Mặt tái, miệng ngọng van xin rượu mà
Từ nay em cạch đến già
Nếu uống, uống ít để mà không say
Cứ diễn cảnh không hay này
Hình ảnh đại diện có ngày xấu đi.
Chùm thơ về rượu hay ý nghĩa, tâm trạng nhất
Say trong men rượu là một trong những đề tài thường thấy của các bài thơ về rượu. Đó là những cảm xúc chân thật nhất của con người ta. Và khi ấy cũng là lúc mang nhiều nỗi niềm tâm sự nhất. Đó cũng chính là lý do các vần thơ này đều mang một màu buồn rất cô quạnh và cô đơn. Cùng đọc và cảm nhận nhé!
Độc ấm
Lang thang một bước một mìnhĐèn vàng phố vắng bóng hình cô liêu
Nhà tranh trống vắng đìu hiu
Không em không trẻ buồn thiu tiếng cười.
Một mình một chén rượu vơi
Không ai đối ẩm chia lời ủi an
Sương đêm mờ mịt giăng màn
Nuốt vào giọt đắng trái ngang phận người.
Trắng đen nhân thế ở đời
Nghèo khinh giàu trọng thói đời éo le
Hơn thua trân tráo ngựa xe
Đồng tiền tờ bạc tréo ngoe đắng lòng.
Long đong cho kiếp má hồng
Tấm chồng nghèo mạt đèo bồng với ai
Bỏ tình chối nghĩa đắng cay
Ra đi vứt áo mặc ai oán hờn.
Rượu một mình
Mình ta uống cạn ly nàyNâng lên hạ xuống vơi đầy tình ta
Nhìn sâu trong đáy nhạt nhòa
Đắng cay cay đắng mình ta với đời
Chơi vơi sóng sánh men cay
Quyện vào khói thuốc nhẹ bay vào hồn
Môi hôn miệng chén nồng say
Vàng tay khói thuốc ngất ngây nhớ người
Nụ cười ánh mắt bờ môi
Hình bóng em mãi rạng ngời đáy ly
Làm gì uống hết được đây
Đầy vơi ly rượu vẫn đây bóng hình
Ngước nhìn khói thuốc lung linh
Nụ cười em mãi đẹp xinh rạng ngời
Chơi vơi nỗi nhớ cuồng quay
Say em say mãi anh say một đời.
Tửu sầu
Ta buồn mượn rượu để sayGiọt chua giọt đắng giọt cay giọt nồng
Ta say trong cõi hư không
Giọt sầu cay đắng lãng bồng bi ai
Này đây giọt ngọt trang đài
Mỹ nhân tửu đế ép nài chua cay
Lắc lư chén rượu trong tay
Sầu bi rũ bỏ men say chát nồng
Nâng ly đáy mắt phiêu bồng
Hồn ta rơi khoảng trời không mịt mù
Phiêu diêu bay bổng lãng du
Để ta quên hết lời ru tình sầu
Xác thì chẳng biết đi đâu
Lờ mờ đôi mắt một màu nhạt phai
Rượu vào một hóa thành hai
Lại thêm tình khúc bi ai tửu sầu !
Rượu sầu
Chén rượu vơi dần sao vẫn tỉnhMen đời đắng ngắt chẳng làm say
Người ơi hãy rót đầy hơn nữa
Uống cạn rồi quên nỗi khổ này.
Chủ quán! Thêm nào, cho chén nữa…
Say rồi…chẳng nhớ được người đâu
Tình yêu vỗ cánh bay đi khỏi
Ngất ngưởng tàn canh đổ bóng sầu.
Rót nữa! Ly này không đủ rượu
Ai người cụng chén sẻ buồn vui
Nàng đi chẳng nói câu nào cả
Nốc cạn ngàn chung lại khóc vùi.
Đêm đầy vơi
Màn đêm phủ xuống vai gầyTừng giọt sương lạnh phủ đầy hồn ai
Trăng soi sáng tỏ đêm dài
Sao ta chợt thấy bóng ai cuối trời
Môi cười duyên dáng gọi mời
Bay bay suối tóc rối bời lòng ai
Vầng trăng sao sẻ chia hai
Trăng chờ sao đợi đêm dài tái tê
Đê mê ly rượu vơi đầy
Men cay thắm đượm hồn say lạc loài
Nâng lên cho hết u hoài
Uống đi cho cạn dáng ai gọi mời
Trăng thời cứ rót ta nâng
Hạ xuống sao lại bâng khuâng rót đầy.
Rượu tình
Giọt sầu trong chén ngả nghiêngĐưa hồn hoang hoải giữa miền giá băng
Ta say bên bóng chị hằng
Mà hồn ngơ ngẩn … nhớ hằn trong tim.
Cho đêm đêm dạ kiếm tìm
Bao nhiêu ân ái im lìm nơi đâu
Cho hồn dâng đẫm u sầu
Con tim quặn thắt giữa cầu tình duyên
Nhớ nhung nhung nhớ mắt huyền
Nồng nàn êm ái truân chuyên giữa dòng
Sao cuộc đời mãi long đong
Nên tình duyên mãi cũng không vẹn tròn…
Nhớ thương bao thuở mãi còn
In trong đáy dạ tình son vẹn tình
Xa nhau mãi nhớ bóng hình
Đêm nâng chén rượu men tình ngất ngây.
Tình say
Anh về rót cả hồn thơGởi theo mây gió thẫn thờ đợi em
Dệt bao ước mộng êm đềm
Tình trong như đã .. bên thềm ái ân
Vương lên môi mắt trong ngần
Tình say chếnh choáng dâng tràn khát khao
Thả vần thơ với ngàn sao
Lung linh huyền ảo dạt dào tình ca
Nồng nàn… cháy bỏng thiết tha
Sáng trong ngây ngất như là ánh dương
Để đêm đêm mãi vấn vương
Duyên tình thắm đượm môi hường đắm say…
Đêm say
Để quên nỗi nhớ vào đêmTrăng thề ngồi khóc bên thềm khổ chưa
Mây về sao chẳng thấy mưa
Lá rơi ngỡ bước ai vừa qua đây
Bao nhiêu cái nhớ đong đầy
Để cho tình cứ mãi say trăng chiều
Hôm nay người mở vườn yêu
Cho mây lả lướt trăng chiều chơi vơi
Rượu nồng say giấc mơ đời
Cánh diều say với gió trời vi vu
Núi cao say sớm sương mù
Bướm vàng say trái mù u thuở nào
Chuồn chuồn say nước cầu ao
Còn anh say mãi má đào nơi em
Mắt say ngọn nến sau rèm
Chiếu giường say nỗi khát thèm mộng mơ
Trăng thề say bến sông thơ
Đò say con nước lững lờ đang trôi
Anh say vị mặn làn môi
Cho đời say tít khoảng trời riêng tư…
Ai về trong cơn say
Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa
Đêm nay say quá, rõ thật là!
Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh
Mơ hồ… tôi nhớ một người xa
Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?
Đây niềm xa cách có chi vui?
Cớ sao tôi cười như mê dại,
Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?
Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc
Đêm chẳng chung lời với nước mây
Hình bóng ai về trong sương khói
Xiêm y tha thướt dáng trang đài
Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?
Sao tôi nghe tiếng như ai đó…
Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!
Đêm say
Ta lơ lửng giữa bến bờ quên – nhớKhoảng trời nào thôi ngơ ngẩn tim yêu?
Lạc bước chân bên thềm tối mưa nhiều
Hồn vắng lặng xé lòng cô liêu khóc
Quên và nhớ, nghĩ suy chi nhằn nhọc
Nhấp chén sầu cạn cốc rượu đêm nay
Trời cuồng quay hay ta đã thấy say?
Dáng ai gầy bên vầng trăng mờ tỏ?
Tình yêu đấy, hỡi hồn yêu cô độc
Chút men đời níu tạm bước lang thang
Giá tình yêu như giọt rượu hoang đàng
Say quên lãng, tình yêu thành dĩ vãng
Đêm sao sáng bước chân ta bỗng nặng
Đầu rỗng không, đâu đất, đất hay trời?
Chỉ còn rượu và mây gió lả lơi
Say cùng ta với nỗi buồn vời vợi
Hồn yêu
Ta đang say mối tình ngây dạiTiếng nói nào vang mãi bên tai
Không gian nặng xuống theo làn khói
Đôi chân mệt mỏi tháng ngày dài
Tình yên lặng đâu hẳn tình phai?
Tim ngủ yên lẽ nào ngủ mãi
Mưa sẽ kéo ưu phiền trở lại
Con tim hoang tàn… sẽ lại thét
Tình ơi!
Ly rượu đầy phút chốc lại vơiTa mãi mơ một giấc mơ đời
Nẻo tình duyên còn xa vời vợi
Sống buông lơi chốt cửa cài then
Căn phòng mờ khói đẫm hơi men
Mùi hương nào len qua khe cửa
Ánh mắt nào rực hồng như lửa
Là hồn ma, hay một nửa tình yêu?
Xác xơ héo úa nỗi cô liêu
Bao nhiêu những hồn hoang kêu thét
Ôi mặc kệ, ma tình ta đang rét
Thét vào đêm, xé ký ức con tim
Say
Đêm say ta lạc chốn hư khôngTửu sắc say mê giấc mộng hồng
Lả lơi cung đàn trong tiếng hát
Ấm lòng lạnh giá tiết trời đông
Nâng yếm dùm em, kìa quân tử
Phấn son mê muội cõi tiên bồng
Chân em mỏi rồi cho em tựa
Thân chàng em gối có được không?
Đêm nay lạnh giá chỉ nàng – ta
Mùi hương thoang thoảng ở làn da
Bàn tay nho nhỏ trông xinh quá
Trao hết nàng đây, hỡi ngọc ngà
Bỗng gà đâu gáy chưa tròn giấc
Giật mình mới ngộ giấc mơ tan
Phòng hoang gió lạnh tựa núi ngàn
Ta tiếc vô vàn, ơi nàng ơi
Những bài thơ hay về rượu và tri kỉ ấn tượng
Những bài thơ hay về rượu và tri kỉ đầy ấn tượng luôn được đông đảo bạn đọc săn đón và yêu thích. Sẽ chẳng có gì quý hơn khi cùng người bạn của mình tâm sự chuyện đời với nhau. Hãy cùng nhau cảm nhận bài viết này ngay bây giờ nhé!
Thơ lục bát nhậu
Tháng Giêng là tháng ăn chơiTháng Hai nhậu nhẹt, tháng Ba rượu chè
Tháng Tư bia bọt bét be
Tháng Năm say xĩn đi về ngã nghiêng
Tháng Sáu túi đã cạn tiền
Nhìn người ta nhậu thèm điên cái đầu
Tháng Bảy trời đổ mưa ngâu
Sương sương tí đỉnh giải sầu ngày mưa
Tháng Tám hun hút gió lùa
Ít ly ấm bụng…chờ mùa bội thu !
Tháng Chín mưa bão đến rồi
Ngồi không buồn miệng kiếm mồi nhậu chơi
Tháng Mười bão lũ khắp nơi
Tiếp tục nâng cốc ta bơi tới bờ
Mười Một chuẩn bị tết về
Lai rai cụng chén đợi chờ xuân sang
Mười Hai lễ, tết tràn lan
Tội gì hổng uống cho tràn cung mây
Mười hai tháng đủ rồi đây
Làm anh…bợm nhậu kiểu này…thành tiên
Ông trời nghe tiếng cũng kiêng
Thôi thì…kệ nó, lũ điên ấy mà…
Thơ hài hước nói về rượu
Rượu vào cái xấu lòi raRượu vào bỏ cửa bỏ nhà đi chơi
Rượu vào quần áo tả tơi
Rượu vào v_ăng tục nói lời luyên thuyên
Rượu vào hao tổn bạc tiền
Rượu vào nhìn vợ nghĩ tiên trên trời
Rượu vào say nói lắm lời
Rượu vào than trách đất trời không thương
Rượu vào nằm ngủ ngoài đường
Rượu vào đi lại coi thường công an
Rượu vào ăn nói làm càn
Rượu vào phán chuyện thế gian như thần
Rượu vào đời cũng bất cần
Rượu vào quên hết tình thân họ hàng
Rượu vào bạn với nghĩa trang
Rượu vào cả họ cả làng đều khinh
Rượu vào chết bất thình lình
Nếu có sống được bệnh tình rất nguy
Anh ơi uống nữa làm gì
Nếu anh uống nữa em quỳ xuống xin.
Không say không về
Say vì chén rượu bạn mờiChân đi vắt sổ khổ đời tôi chưa
Hôm nay quá chén say xưa
Chân tay quờ quạng như vừa tập đi
Đầu thì nặng trịch như chì
Ruột gan phèo phổi thôi thì lộn tung
Đầu óc nghĩ ngợi mông lung
Lúc mới vào trận thật xung phi thường
Bây giờ đâu cũng là giường
Người thì mềm nhũn không xương khó lường
Quặn ruột phi hết ra đường
Không ngờ ma rượu nó tương mình rồi
Đầu óc bây giờ rối bời
Quần áo xộc xệch tả tơi khó nhìn
Họng rát khát nước khó tin
Mặt tái, miệng ngọng van xin rượu mà
Từ nay em cạch đến già
Nếu uống, uống ít để mà không say
Cứ diễn cảnh không hay này
Hình ảnh đại diện có ngày xấu đi.
Độc ấm
Lang thang một bước một mìnhĐèn vàng phố vắng bóng hình cô liêu
Nhà tranh trống vắng đìu hiu
Không em không trẻ buồn thiu tiếng cười.
Một mình một chén rượu vơi
Không ai đối ẩm chia lời ủi an
Sương đêm mờ mịt giăng màn
Nuốt vào giọt đắng trái ngang phận người.
Trắng đen nhân thế ở đời
Nghèo khinh giàu trọng thói đời éo le
Hơn thua trân tráo ngựa xe
Đồng tiền tờ bạc tréo ngoe đắng lòng.
Long đong cho kiếp má hồng
Tấm chồng nghèo mạt đèo bồng với ai
Bỏ tình chối nghĩa đắng cay
Ra đi vứt áo mặc ai oán hờn
Rượu một mình
Mình ta uống cạn ly nàyNâng lên hạ xuống vơi đầy tình ta
Nhìn sâu trong đáy nhạt nhòa
Đắng cay cay đắng mình ta với đời
Chơi vơi sóng sánh men cay
Quyện vào khói thuốc nhẹ bay vào hồn
Môi hôn miệng chén nồng say
Vàng tay khói thuốc ngất ngây nhớ người
Nụ cười ánh mắt bờ môi
Hình bóng em mãi rạng ngời đáy ly
Làm gì uống hết được đây
Đầy vơi ly rượu vẫn đây bóng hình
Ngước nhìn khói thuốc lung linh
Nụ cười em mãi đẹp xinh rạng ngời
Chơi vơi nỗi nhớ cuồng quay
Say em say mãi anh say một đời.
Tửu sầu
Ta buồn mượn rượu để sayGiọt chua giọt đắng giọt cay giọt nồng
Ta say trong cõi hư không
Giọt sầu cay đắng lãng bồng bi ai
Này đây giọt ngọt trang đài
Mỹ nhân tửu đế ép nài chua cay
Lắc lư chén rượu trong tay
Sầu bi rũ bỏ men say chát nồng
Nâng ly đáy mắt phiêu bồng
Hồn ta rơi khoảng trời không mịt mù
Phiêu diêu bay bổng lãng du
Để ta quên hết lời ru tình sầu
Xác thì chẳng biết đi đâu
Lờ mờ đôi mắt một màu nhạt phai
Rượu vào một hóa thành hai
Lại thêm tình khúc bi ai tửu sầu !
Rượu sầu
Chén rượu vơi dần sao vẫn tỉnhMen đời đắng ngắt chẳng làm say
Người ơi hãy rót đầy hơn nữa
Uống cạn rồi quên nỗi khổ này.
Chủ quán! Thêm nào, cho chén nữa…
Say rồi…chẳng nhớ được người đâu
Tình yêu vỗ cánh bay đi khỏi
Ngất ngưởng tàn canh đổ bóng sầu.
Rót nữa! Ly này không đủ rượu
Ai người cụng chén sẻ buồn vui
Nàng đi chẳng nói câu nào cả
Nốc cạn ngàn chung lại khóc vùi.
Đêm đầy vơi
Màn đêm phủ xuống vai gầyTừng giọt sương lạnh phủ đầy hồn ai
Trăng soi sáng tỏ đêm dài
Sao ta chợt thấy bóng ai cuối trời
Môi cười duyên dáng gọi mời
Bay bay suối tóc rối bời lòng ai
Vầng trăng sao sẻ chia hai
Trăng chờ sao đợi đêm dài tái tê
Đê mê ly rượu vơi đầy
Men cay thắm đượm hồn say lạc loài
Nâng lên cho hết u hoài
Uống đi cho cạn dáng ai gọi mời
Trăng thời cứ rót ta nâng
Hạ xuống sao lại bâng khuâng rót đầy.
Chùm thơ ngồi uống rượu một mình với tâm trạng buồn
BÀI THƠ: ĐỘC ẨM
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Lang thang một bước một mìnhĐèn vàng phố vắng bóng hình cô liêu
Nhà tranh trống vắng đìu hiu
Không em không trẻ buồn thiu tiếng cười.
Một mình một chén rượu vơi
Không ai đối ẩm chia lời ủi an
Sương đêm mờ mịt giăng màn
Nuốt vào giọt đắng trái ngang phận người.
Trắng đen nhân thế ở đời
Nghèo khinh giàu trọng thói đời éo le
Hơn thua trân tráo ngựa xe
Đồng tiền tờ bạc tréo ngoe đắng lòng.
Long đong cho kiếp má hồng
Tấm chồng nghèo mạt đèo bồng với ai
Bỏ tình chối nghĩa đắng cay
Ra đi vứt áo mặc ai oán hờn.
BÀI THƠ: RƯỢU MỘT MÌNH
Tác giả: Hoàng Trọng Lợi
Mình ta uống cạn ly nàyNâng lên hạ xuống vơi đầy tình ta
Nhìn sâu trong đáy nhạt nhòa
Đắng cay cay đắng mình ta với đời
Chơi vơi sóng sánh men cay
Quyện vào khói thuốc nhẹ bay vào hồn
Môi hôn miệng chén nồng say
Vàng tay khói thuốc ngất ngây nhớ người
Nụ cười ánh mắt bờ môi
Hình bóng em mãi rạng ngời đáy ly
Làm gì uống hết được đây
Đầy vơi ly rượu vẫn đây bóng hình
Ngước nhìn khói thuốc lung linh
Nụ cười em mãi đẹp xinh rạng ngời
Chơi vơi nỗi nhớ cuồng quay
Say em say mãi anh say một đời.
Thơ tâm trạng buồn bên ly rượu
Thơ tâm trạng buồn bên ly rượu (ảnh: internet)
BÀI THƠ: TỬU SẦU
Tác giả: Lãng Du Khách
Ta buồn mượn rượu để sayGiọt chua giọt đắng giọt cay giọt nồng
Ta say trong cõi hư không
Giọt sầu cay đắng lãng bồng bi ai
Này đây giọt ngọt trang đài
Mỹ nhân tửu đế ép nài chua cay
Lắc lư chén rượu trong tay
Sầu bi rũ bỏ men say chát nồng
Nâng ly đáy mắt phiêu bồng
Hồn ta rơi khoảng trời không mịt mù
Phiêu diêu bay bổng lãng du
Để ta quên hết lời ru tình sầu
Xác thì chẳng biết đi đâu
Lờ mờ đôi mắt một màu nhạt phai
Rượu vào một hóa thành hai
Lại thêm tình khúc bi ai tửu sầu !
BÀI THƠ: RƯỢU SẦU
Tác giả: Thủy Tiên
Chén rượu vơi dần sao vẫn tỉnhMen đời đắng ngắt chẳng làm say
Người ơi hãy rót đầy hơn nữa
Uống cạn rồi quên nỗi khổ này.
Chủ quán! Thêm nào, cho chén nữa…
Say rồi…chẳng nhớ được người đâu
Tình yêu vỗ cánh bay đi khỏi
Ngất ngưởng tàn canh đổ bóng sầu.
Rót nữa! Ly này không đủ rượu
Ai người cụng chén sẻ buồn vui
Nàng đi chẳng nói câu nào cả
Nốc cạn ngàn chung lại khóc vùi.
BÀI THƠ: ĐÊM ĐẦY VƠI
Tác giả: Hoàng Trọng Lợi
Màn đêm phủ xuống vai gầyTừng giọt sương lạnh phủ đầy hồn ai
Trăng soi sáng tỏ đêm dài
Sao ta chợt thấy bóng ai cuối trời
Môi cười duyên dáng gọi mời
Bay bay suối tóc rối bời lòng ai
Vầng trăng sao sẻ chia hai
Trăng chờ sao đợi đêm dài tái tê
Đê mê ly rượu vơi đầy
Men cay thắm đượm hồn say lạc loài
Nâng lên cho hết u hoài
Uống đi cho cạn dáng ai gọi mời
Trăng thời cứ rót ta nâng
Hạ xuống sao lại bâng khuâng rót đầy.
BÀI THƠ: ANH SAY ĐÊM NAY
Tác giả: Phạm Đình Dũng
Uống cạn cho say chén rượu cayĐể thấy tình yêu đậm sắc màu
Để nghe lời trái tim ta hát
Để biết môi mềm đêm qua mau
Mờ nhạt màu mây hay mắt em
Thả hồn sâu lắng thấy êm đềm
Bóng em hiện về trong đáy cốc
Một cõi mơ hồ trong bóng đêm
Nhìn thấy sao trời rơi đêm nay
Bóng trăng hờ hững đến bên cầu
Mắt em sầu thẳm buồn nhân thế
Uống hết hồn anh kiếp đọa đày
Ngơ ngát trời mây hồn thẩn thờ
Rượu tàn tình cạn bước thơ ơ
Đường nào đưa anh về viễn xứ
Một đời một rượu một vần thơ.
THƠ 4 CÂU NÓI VỀ RƯỢU VÀ TÌNH
(Nhiều tác giả, chưa rõ tên)
Rượu có say…nhưng say lại tỉnh!Tình say rồi chẳng tỉnh người ơi..!
Biết rằng yêu…trăm chiều đau khổ!
Sao tin lòng cứ mãi vấn vương..!
Rượu nồng ai uống cùng ta
Bao nhiêu giọt thắm nét hoa phai màu
Yêu người , người để lòng đau
Ghét người em trút … rượu đào … môi say.
Ước gì có ai giờ này,
Cùng tui nâng chén rượu cay tỏ bày,
Ước gì trái đất không quay,
Thời gian chạy ngược về ngày yêu em.
BÀI THƠ: RƯỢU.. CẠN
Tác giả: Việt Cường
Đêm trở gió… đêm dài não ruộtLỡ buông vần hận nuốt vào tim
Xót thương tủi nhục đi tìm
Hồn đau… dạ đắng… nằm im mỏi mòn
Sầu lệ đẫm từng cơn gửi đến
Nhắn lòng ai chẳng vẹn câu thề
Nhớ người chợt tỉnh rồi mê
Duyên tình rũ bỏ ta về chốn nao
Thầm nhắn gửi câu chào giã biệt
Mộng tình xưa mải miết… hao gầy
Lạc hồn… ấp ủ nồng say
U buồn tĩnh mịch… đong đầy nhớ thương
Bao vất vả chia đường lỗi hẹn
Thả tâm sầu cạn chén tình si
Nhớ thương… ảo mộng… so bì
Tình xưa trỗi dậy, sầu bi khóc thầm.
BÀI THƠ: RƯỢU
Thơ: Dương Tuấn
Thế gian dùng rượu để tìm vuiCòn ta dùng rượu giết ngậm ngùi
Đường đi ta bước lô nhô sóng
Trời đất cuồng quay.. thế mới vui.
Trời đất cùng say rượu với ta
Ai uống cùng ta cạn chén ngà
Gió ơi.. gió hỡi.. về đâu nhỉ?
Vài giây nán lại uống cùng ta.
Rượu sầu nghìn chén uống chẳng say
Uống cố mà quên kiếp đoạ đày
Để trên trần thế ta là nhất
Nắm cuộc đời này giữa bàn tay.
Rượu giúp đời ta quên bạc đen
Quên họ hàng ta những kẻ hèn
Khinh ta nghèo khó vênh mặt thỏ
Nịnh ta khi có nắm bạc quèn.
Rượu giúp đời ta quên người yêu
Quên mối tình si khổ trăm điều
Quên người bội bạc làm ta khổ
Quên mối tình câm vẫn chắt chiu.
Rượu giúp đời ta.. quên bản thân
Quên nổi niềm riêng ..quên túng bần
Mai kia ta chẳng sầu đau nữa
Rượu tiễn hồn ta… khỏi dương trần.
BÀI THƠ: SAY
Tác giả: Võ Sơn Lâm
Khi cô đơn men nồng ta say giấcMặc kệ đời trong tiếng nấc hư vô
Thả hồn theo đêm vắng những hải hồ
Ta mơ thấy tiên cô trong giấc ngủ
Đời là vậy chẳng mấy khi thấy đủ
Giọt rượu đào đã phủ kín nhớ mong
Khi men say ta trải hết nỗi lòng
Chẳng vương vấn ưu phiền trong nhung nhớ
Bạn thấy không tình đời là rất dở
Chút men nồng làm lỡ chuyến đò ngang
Bởi vì men khổ lắm những anh chàng
Chẳng giữ được đành lỡ làng hạnh phúc.
SAY
Thơ: Diệp Ly
Một mình mượn rượu giải sầuSầu không tan hết nghẹn ngào xót xa
Thương mình sương gió bôn ba
Độc hành đếm bước phôi pha tháng ngày.
Chân tình theo dấu chim bay
Nghĩa nhân đáy bể ai hoài ngó mong
Trách ai một dạ hai lòng
Kim tiền xem trọng chữ đồng bẻ đôi.
Thôi đành số kiếp đơn côi
Giả say giả tỉnh nhìn đời bạc đen
Thấp cao đẹp xấu sang hèn
Mai rời cõi tạm cũng liền phủi tay.
Chắc gì ai tỉnh ai say
Phù sinh một kiếp đọa đày mà chi.
RƯỢU SẦU – ĐÊM MƯA
Thơ: Trần Quang Hải
Rượu ta rót chẳng ai mờiChớp dông gió giật khoảng trời lấm lem
Tình mình đã lẫn trong men
Máu sôi sùng sục tim nghèn nghẹn đau
Trời giam lỏng mối tình ngâu
Dầm dề đêm hạ canh thâu héo gầy
Vắng em ngày mỏng đêm dầy
Chỉ còn hoài niệm những ngày xa xưa
Hình như sắp chuyển sang mùa
Anh về gom chút hương thừa em quên
Nhâm nhi uống giọt tình em
Nát đêm tháng bẩy gió lèn thân côi
Sa chân vào bến mê rồi
Ruổi dong cho hết một đời nổi trôi.
RƯỢU NGÂU CẠN CHÉN TÌNH SẦU
Thơ: Phạm Công Lý
Ngả xiêu chén Rượu tự mờiCho mờ chẳng ngắm khuôn trời bụi lem
Ngẩn ngơ líu ló hơi men
Để quên tất cả lòng ngèn nén đau
Ngoài trời mưa bắc cầu Ngâu
Nhà trong cạn chén kệ thâu béo gầy
Dẫu mưa hạt cứ gieo dày
Ngất ngây hồn khỏa tháng ngày tuổi xưa
Phút giây trời đất giao mùa
Tửu,Ngâu trộn hết kẻo thừa bỏ quên
Mây mưa tấu khúc nhớ em
Cào trong tim thấu đến chèn tình côi
Tình tan xưa cũng lỡ rồi
Tung vào mưa gió mặc đời buông trôi.
Thơ Tình Say – Chùm Thơ Say Men Rượu, Men Tình Hay & Tâm Trạng
1, Ai Về Trong Cơn Say!?
Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửaĐêm nay say quá, rõ thật là!
Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh
Mơ hồ… tôi nhớ một người xa
Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?
Đây niềm xa cách có chi vui?
Cớ sao tôi cười như mê dại,
Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?
Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc
Đêm chẳng chung lời với nước mây
Hình bóng ai về trong sương khói
Xiêm y tha thướt dáng trang đài
Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?
Sao tôi nghe tiếng như ai đó…
Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!
(Huỳnh Minh Nhật)
2, Một Giấc Mơ Say
Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày
Mây hờ hững thả chiều hôn kỷ niệm
Em nhớ gì về những chuyến xe xưa?
Con nắng khóc vai trời thoi thóp lửa
Đã nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa
Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?
Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè
Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,
Để hạ về khắc khoải một loài ve?
Mùa vẫn rải kín hồn mây thoảng nhớ
Phố đông người sao thiếu bóng em qua?
Ta ngơ ngất ánh chiều phai nắng hạ
Viết thơ tình trộm gửi tháng ngày xa…
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Đêm Say
Ta lơ lửng giữa bến bờ quên – nhớKhoảng trời nào thôi ngơ ngẩn tim yêu?
Lạc bước chân bên thềm tối mưa nhiều
Hồn vắng lặng xé lòng cô liêu khóc
Quên và nhớ, nghĩ suy chi nhằn nhọc
Nhấp chén sầu cạn cốc rượu đêm nay
Trời cuồng quay hay ta đã thấy say?
Dáng ai gầy bên vầng trăng mờ tỏ?
Tình yêu đấy, hỡi hồn yêu cô độc
Chút men đời níu tạm bước lang thang
Giá tình yêu như giọt rượu hoang đàng
Say quên lãng, tình yêu thành dĩ vãng
Đêm sao sáng bước chân ta bỗng nặng
Đầu rỗng không, đâu đất, đất hay trời?
Chỉ còn rượu và mây gió lả lơi
Say cùng ta với nỗi buồn vời vợi
(Huỳnh Minh Nhật)
4, Say Tháng Mười Hai
Có ai về ru lại tháng mười hai?Để nghe tiếng mùa gọi tình tháng cũ
Đông trắng xóa cơn mưa chiều phủ dụ
Gió lạc đường trong những giấc mơ hoang
Có ai về níu lại bước thời gian?
Giữa luyến tiếc với vô ngần nức nở
Tháng mười hai chông chênh buồn dễ sợ
Nhớ bâng khuâng, khói thuốc hóa thơ tình
Ta ưu sầu nhưng chỉ biết làm thinh
Cố níu lấy một tình yêu vị kỷ
Đừng nói nhiều, hãy lặng nghe, ừ nhỉ?
Nước mắt rơi có lẽ quá ồn ào…
Men say khướt cho mùa thêm huyền hão
Đêm dâng đầy tâm tư lạnh héo hon
Dẫu vẫn biết hồn yêu đương rực rạo
Xin đợi mùa rải nắng khúc giêng non…
(Huỳnh Minh Nhật)
5, Hồn Yêu
Ta đang say mối tình ngây dạiTiếng nói nào vang mãi bên tai
Không gian nặng xuống theo làn khói
Đôi chân mệt mỏi tháng ngày dài
Tình yên lặng đâu hẳn tình phai?
Tim ngủ yên lẽ nào ngủ mãi
Mưa sẽ kéo ưu phiền trở lại
Con tim hoang tàn… sẽ lại thét
Tình ơi!
Ly rượu đầy phút chốc lại vơi
Ta mãi mơ một giấc mơ đời
Nẻo tình duyên còn xa vời vợi
Sống buông lơi chốt cửa cài then
Căn phòng mờ khói đẫm hơi men
Mùi hương nào len qua khe cửa
Ánh mắt nào rực hồng như lửa
Là hồn ma, hay một nửa tình yêu?
Xác xơ héo úa nỗi cô liêu
Bao nhiêu những hồn hoang kêu thét
Ôi mặc kệ, ma tình ta đang rét
Thét vào đêm, xé ký ức con tim
(Huỳnh Minh Nhật)
6, Say
Đêm say ta lạc chốn hư khôngTửu sắc say mê giấc mộng hồng
Lả lơi cung đàn trong tiếng hát
Ấm lòng lạnh giá tiết trời đông
Nâng yếm dùm em, kìa quân tử
Phấn son mê muội cõi tiên bồng
Chân em mỏi rồi cho em tựa
Thân chàng em gối có được không?
Đêm nay lạnh giá chỉ nàng – ta
Mùi hương thoang thoảng ở làn da
Bàn tay nho nhỏ trông xinh quá
Trao hết nàng đây, hỡi ngọc ngà
Bỗng gà đâu gáy chưa tròn giấc
Giật mình mới ngộ giấc mơ tan
Phòng hoang gió lạnh tựa núi ngàn
Ta tiếc vô vàn, ơi nàng ơi
(Huỳnh Minh Nhật)
7, Bên Đời Hiu Quạnh
Ly rượu cay nồng, nâng uống cạnKhúc tình thoang thoảng tiếng tơ vương
Bống hát mênh mang lời lãng mạn
Giọng ca trầm bổng khoảng vô thường
Búng tiếng đàn đêm âm thánh thót
Muộn phiền cõi nhớ với cõi quên
Vật vờ chao đảo men say rót
Bên đời hiu quạnh thoáng nhẹ tênh.
(Phú Minh)
7.1, Chớ Say
Chén đắng nâng tay nhạt môi mềmChén này chén nữa lại chén thêm
Đếm bao nhiêu chén hồn say khướt
Rượu đã vơi rồi đêm trắng đêm.
Trút hết tâm tư vào chén đắng
Trỗi lòng dốc cạn hũ rượu cay
Buồn vui chất ngất tình nào dấy
Nhủ lòng rượu nhạt chớ có say.
(Hiếu Lê)
8, Gởi Người Tri Kỷ
Mời anh ly rượu cay nồngUống cho nghiêng ngả đất trời cuồng quay
Đời tôi như một lưu đày
Mang thân viễn xứ hao gầy nỗi đau
Đêm nay mưa gió về đâu
Mà sao nỗi khổ ẩn sâu trong hồn
Lòng tôi như buổi hoàng hôn
Nửa tan tác nhớ, nửa hờn dỗi ai
Trách đời sao cứ miệt mài
Như con nhện trắng giăng hoài ước mơ
Đêm nay ngồi viết vẩn vơ
Gởi người tri kỷ bài thơ tím buồn
(Nguyễn Thị Tê Hát)
8.1, Uống Rượu Bên Trăng
Buồn đưa rượu, rượu đưa thơMen đâu chẳng ngấm… chuốc hờ vào trăng
Lạnh môi gạn nguyệt nâng hằng
Bao lần đưa chén nhùng nhằng chẳng say
Dụ trăng thề ngoặc ngón tay
Đêm nay xin quyết không say không về
Chén thù chén tạc thả mê
Bên nhau môi áp môi kề nỗi suông
Uống nồng, uống cạn tổ chuồn
Uống cho vắt kiệt con buồn phải ra
Ta với trăng, trăng với ta
Tìm trong nhung nhơ môi xa còn nồng?
Rượu tình nhắm cái hư không
Men đâu hỏi có sướng không… rượu tình!
(Phạm Ngọc Vĩnh)
9, Uống Rượu Với … Gió
Một chén rượu thật đầy ta với… gióUống đi rồi để gió mãi cuồng quay
Cho hồn ta rồi cũng ngấm men say
Ðể quên bớt những đắng cay trần thế
Ðã nhiều lúc hồn ta đau ứa lệ
Dứt day buồn bao thương nhớ miên man
Từ lũy tre, con suối, quãng đường làng
Từ thành phố chốn huy hoàng ta đã sống
Từ con người thiết tha như trong mộng
Từ con đường rung động nở đầy hoa
Từ khói lam bay quanh quấn mọi nhà
Từ bạn hữu sống đậm đà tình nghĩa
Mà giờ đây hồn ta như nghĩa địa
Giá băng sầu nỗi thương nhớ quê hương
Dẫu ở đây cuộc sống đã thiên đường
Mà lòng vẫn vấn vương tình quê cũ
Nếu gió bay qua đại dương ta nhắn nhủ
Gửi lời chào… lời ấp ủ tình thương…
Dù đời ta có đi khắp muôn phương
Việt Nam vẫn trong lòng người viễn xứ
(Vũ Kim Thanh)
9.1, Chiều Uống Rượu Một Mình
Chiều ngồi uống rượu một mìnhMột mình mình uống một mình mình say
Lầm bầm đếm đốt ngón tay
Bốn mươi năm chẵn từ ngày xa quê
Nhục vinh cũng trải trăm bề
Buồn vui cũng đã ê chề lắm phen
Bạn bè thất tán tứ phương
Đứa còn đứa mất đứa vương tội tù
Bốn mươi năm kiếp du cư
Tóc xanh xưa đã bạc mù tháng giêng
Tàn rồi giấc mộng kiếm cung
Áo cơm nợ mãi chất chồng hai vai
Chí làm trai! Chí làm trai!
Đã tan theo tiếng thở dài từng đêm
Cạn ly đi, để cố quên
Bốn mươi năm nỗi ưu phiền lưu vong
(Vũ Duy Hiển)
10, Đêm Uống Rượu Nhìn Trăng
Ðêm này trăng muộn sẽ về đâu?Ðêm trước trăng soi nhạt mái lầu
Ðêm nọ trăng tàn trên bến hận
Ðêm này trăng rọi chút tình đau
Bao đêm rồi rượu đã mềm môi
Tôi vẫn hoài mong, vẫn đợi người
Tôi vẫn ấp yêu hình bóng ấy
Người đâu sao chẳng đến cùng tôi?
Trăng ơi, trăng có về đêm nay
Soi sáng hồn tôi những đọa đày
Trăng khóc, trăng nhìn tôi lặng lẽ
Như tình vương vấn mãi không phai
Ðêm nay trăng đến ngoài song cửa
Sáng ngọn thông già gác trọ xa
Trăng lạnh hồn tôi, đời ngã ngựa
Bao giờ tình cũ sẽ đơm hoa?
(Vũ Đình Trường)
Những câu thơ buồn về rượu
Ta muốn say
Ta muốn say để quên đi phiền muộnMà chẵng có người cùng ta để say
Nỗi buồn này niềm vui lẫn đắng cay
Biết cùng ai tỏ bày ta tâm sự.
Ta muốn say để quên đi quá khứ
Để không buồn không dây dứt oán than
Để mọi thứ trở thành là dĩ vãng
Để cho ta thanh thản nhẹ với đời.
Ta muốn say để mọi thứ xa vời
Không thể nhớ ta càng không thể quên
Sao mọi thứ cứ làm ta đảo điên
Rồi tan biến cho ta về thực tại.
Ta muốn say để làm kẻ khờ dại
Không cần biết về tương lai quá khứ
Để nỗi buồn, niềm đau hay mọi thứ
Đều vô nghĩa tan biến đi thật nhanh.
Bên Đường Phiêu Bạt
Giang hồ dừng gót chân phiêu bạtBằng hữu cùng nhau chén rượu nồng
Ngày mai trên bước đường lưu lạc
Biết còn gặp lại nữa hay không?
Ngày đó bạn về vui chiến thắng
Còn tôi thất trận phải xa quê
Chiều nay hội ngộ bờ sông vắng
Không say không mệt sẽ không về
Uống cạn chén này thêm chén nữa
Cùng nhau quên hết chuyện ngày qua
Quên hết đau thương mùa binh lửa
Đừng nhắc làm chi thêm xót xa
Tôi sẽ nhớ hoài bờ sông lở
Chiều say bên những gốc hương tràm
Ru thấu lòng nhau bài vọng cổ
Điệu buồn day dứt đất phương Nam
Quăng chén rượu đầy rồi ngơ ngác
Thấp thoáng đâu đây bóng mẹ già
Mùi khói đốt đồng bay thơm ngát
Mẹ ơi! thương nhớ lắm quê nhà….
Em Đâu Có Say
Phố có uống không mà cứ ngả nghiêng sayEm có chuếnh choáng đâu sao lại hồng đôi má
Gió khúc khích cười và thì thầm rất lạ
Hàng cây ven đường cũng xạc xào trút lá ghẹo đêm
Rượu vừa cạn ly cho mắt ướt, môi mềm
Tình chưa uống đã say…khi người vừa kịp đến
Em run rẩy đón môi hôn dại cuồng, vòng tay quấn quýt
Mặc kệ trăng ngượng ngùng, e thẹn nấp trong mây
Chỉ còn đêm đang đồng lõa thôi vì đêm biết em say
Cứ khích lệ trái tim em phải yêu người nồng nàn hơn nữa
Phải gấp gáp nói với người biết bao điều em chưa từng thổ lộ
Bởi chỉ sớm mai thôi, ta sẽ lại lặng im như chưa từng gặp gỡ trong đời
Em muốn được say, dù chỉ một lần thôi
Được tựa vai người đi trên phố đêm ngả nghiêng như thế
Người sẽ nắm chặt tay em, sẽ cùng em vượt nghìn trùng dâu bể….?
Rượu đã vơi và đêm sắp cạn rồi…người có tới cùng em…???
Cười Trên….. Nỗi Đau
Ta đau quá!!! Nỗi đau…đời cào xé
Trái tim sầu, nhói buốt máu tuôn ra
Ta trừng mắt.. cười lên như điên dại
Thế gian này..!!! Những lời nói điêu ngoa…
Hồn bấn loạn, tấm thân phàm loang lổ
Dấu tích nào, phủ lấp thủa oai phong
Ta giờ đây, mệt mỏi trí mơ hồ
Thân rỗng tuếch, chẳng có hồn cư ngụ
Mặc cho gió, cuốn ta về hoang hoải
Thả cuộc đời trong góc tối triền miên
Không kịp khóc.. cho một cuộc đời buồn
Đành trố mắt, ánh nhìn đầy lạc lõng..
Chẳng có lẽ, từ khi cất tiếng khóc
Nhuốm bụi trần, đã lụy cảnh trần ai
Qúa khứ đau và một tương lai tồi
Luôn u uất đè theo đời chọn kiếp..???
“..Trong xum họp đã có mầm ly biệt..”
Trong tiếng cười nước mắt sẽ tuôn rơi
Tay trong tay mới đó đã buông rời
Mắt đắm đuối phút giây rồi nguội lạnh
Tình xưa chết kéo theo cả sự nghiệp
Cõi hoang tàn, tình chết công danh tan
Còn lại chi chỉ những dấu chấm dài…
Lòng nguội lạnh toàn thân đầy dấu tích
Ôi đau quá…!!! như từng ngàn vết chích
Cứu dùm con hỡi Đức Phật từ bi
Cội nguồn xưa con mắc phải nghiệp gì
Sao con chịu thân đọa đày cõi thế…???
Nếu có than.!! Cũng chỉ là vọng tưởng
Dối gạt hồn, thả sức…trí vu vơ
Lãnh đạm tâm… bằng những nỗi ơ thờ
Ta lặng lẽ theo dư âm trần tục
Tiền bạc ư? Đâu phải là tất cả
Phú quý ư? Chỉ Là thứ hư vô
Sống thảnh thơi trong cuộc sống xô bồ
Đó mới là môt niềm vui vĩnh cửu
Ta coi khinh những xa hoa phù phiếm
Ném bỏ đi những mánh khóe bon chen
Nén bần hàn thả mặc trí… viễn du
Sống thực tâm.. mặc cho đời khốn khó
Ta xem ta như là kẻ xa lạ
Uống rượu sầu…rũ bỏ những buồn vui
Khi có vinh kể cả lúc bần hàn
Hai đứa nó, nhìn nhau….cười ha..hả..
Uống Đi Em
Đêm lại về, em đừng khóc nghe emNếu có buồn, cũng cố vui em nhé
Hãy bình yên, và mỉm cười khe khẽ
Ở nơi này, anh thầm gọi tên em
Anh vẫn vậy! khi những lúc về đêm
Vẫn nhớ thương người em giờ xa quá
Em ra đi và mang theo tất cả
Anh trở về với cõi của riêng anh
Trời lất phất, những cơn mưa lành lạnh
Thân em tôi, bé nhỏ đến mong manh
Em nhớ kéo, giùm anh thân áo ngắn
Noel sắp về, lạnh lắm biết không em?
Em ở đâu? Trong tận cùng tâm khảm!!
Anh dày vò những nỗi buồn không tên
Những đêm dài khi phố đã tắt đèn
Anh lạc loài chơi vơi cùng nỗi nhớ
Sao em đi vội vàng như cơn gió
Sao cố tình như chưa thể chia xa
Em mang đi những trắc ẩn vô bờ
Bờ ngẩn ngơ bởi sóng giờ xa lắm
Cố thảnh thơi! sóng về nơi thăm thẳm
Bờ thẫn thờ nhìn sóng cứ trôi xa
Trên phố đông nhộn nhịp người đi qua
Anh mải mê tìm dáng em gái nhỏ
Chếnh choáng say anh trở về xóm nhỏ
Nhớ về em lại cảm thấy vô hồn
Em đã xa anh cảm thấy cần hơn
Những phút giây dù có là giận dỗi
Uống đi em cho dù có mặn đắng
Lời thật lòng thường hay rất chua cay
Bình yên nhé, em cứ về nơi ấy
Cuối con đường người đó vẫn chờ em
Rượu Đắng
Đã bao giờ em thấy thật cô đơn.Cần ai đó để dỗi hờn đêm vắng.
Chớm thu rồi hôm nay chiều nhạt nắng.
Ly rượu nồng có đắng quá không em.
Đã bao giờ em chợt thấy khát thèm.
Một bờ vai cùng em khi sớm tối.
Giữa chơi vơi ai có từng bối rối.
Hay đắn đo nghĩ ngợi lúc hoàng hôn.
Tôi Đã Say
Tôi thả thơ tình trong thoáng say’Lang thang tôi ghé lại chỗ này
Ngấp nghé bên kia, cô nàng nhỏ
Mượn hờ điếu thuốc, khói rung bay
Nàng ghé qua tôi thơm mùi lạ
Tôi giả vờ quay sang phía kia
Áo nàng bỗng quệt bờ vai nhạy
Điếu thuốc rời tay: tôi đã say!
Không Quên Sầu
Cứ ngỡ nâng ly,sẽ bớt sầuUống vào mới thấy cả lòng đau
Đưa tay chạm cốc vào nỗi nhớ
Nuốc chửng nỗi niềm tận hồn sâu.
Uống Đi Em
Em biết uống từ khi nào em nhỉ ?Chẳng lẽ đời anh lại quá vô tư ?
Cuộc tình em có bao nỗi suy tư
Nên chìm đắm trong nem say làm bạn
Uống đi em , uống một ly cho cạn
Và kêu khà, một tiếng hết nỗi đau
Cuộc đời ai mà chẳng có cần nhau
Lúc hoạn nan và mỗi khi đau yếu
Chừa Rượu
Những lúc say sưa cũng muốn chừa,Muốn chừa nhưng tính lại hay ưa.
Hay ưa nên nỗi không chừa được.
Chừa được nhưng mà cũng chẳng chừa.
Nguyễn Khuyến
Chùm Thơ Tâm Trạng Về Rượu
1, Ai Về Trong Cơn Say!?
Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửaĐêm nay say quá, rõ thật là!
Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh
Mơ hồ… tôi nhớ một người xa
Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?
Đây niềm xa cách có chi vui?
Cớ sao tôi cười như mê dại,
Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?
Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc
Đêm chẳng chung lời với nước mây
Hình bóng ai về trong sương khói
Xiêm y tha thướt dáng trang đài
Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?
Sao tôi nghe tiếng như ai đó…
Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!
(Huỳnh Minh Nhật)
2, Một Giấc Mơ Say
Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày
Mây hờ hững thả chiều hôn kỷ niệm
Em nhớ gì về những chuyến xe xưa?
Con nắng khóc vai trời thoi thóp lửa
Đã nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa
Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?
Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè
Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,
Để hạ về khắc khoải một loài ve?
Mùa vẫn rải kín hồn mây thoảng nhớ
Phố đông người sao thiếu bóng em qua?
Ta ngơ ngất ánh chiều phai nắng hạ
Viết thơ tình trộm gửi tháng ngày xa…
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Đêm Say
Ta lơ lửng giữa bến bờ quên – nhớKhoảng trời nào thôi ngơ ngẩn tim yêu?
Lạc bước chân bên thềm tối mưa nhiều
Hồn vắng lặng xé lòng cô liêu khóc
Quên và nhớ, nghĩ suy chi nhằn nhọc
Nhấp chén sầu cạn cốc rượu đêm nay
Trời cuồng quay hay ta đã thấy say?
Dáng ai gầy bên vầng trăng mờ tỏ?
Tình yêu đấy, hỡi hồn yêu cô độc
Chút men đời níu tạm bước lang thang
Giá tình yêu như giọt rượu hoang đàng
Say quên lãng, tình yêu thành dĩ vãng
Đêm sao sáng bước chân ta bỗng nặng
Đầu rỗng không, đâu đất, đất hay trời?
Chỉ còn rượu và mây gió lả lơi
Say cùng ta với nỗi buồn vời vợi
(Huỳnh Minh Nhật)
4, Say Tháng Mười Hai
Có ai về ru lại tháng mười hai?Để nghe tiếng mùa gọi tình tháng cũ
Đông trắng xóa cơn mưa chiều phủ dụ
Gió lạc đường trong những giấc mơ hoang
Có ai về níu lại bước thời gian?
Giữa luyến tiếc với vô ngần nức nở
Tháng mười hai chông chênh buồn dễ sợ
Nhớ bâng khuâng, khói thuốc hóa thơ tình
Ta ưu sầu nhưng chỉ biết làm thinh
Cố níu lấy một tình yêu vị kỷ
Đừng nói nhiều, hãy lặng nghe, ừ nhỉ?
Nước mắt rơi có lẽ quá ồn ào…
Men say khướt cho mùa thêm huyền hão
Đêm dâng đầy tâm tư lạnh héo hon
Dẫu vẫn biết hồn yêu đương rực rạo
Xin đợi mùa rải nắng khúc giêng non…
(Huỳnh Minh Nhật)
5, Hồn Yêu
Ta đang say mối tình ngây dạiTiếng nói nào vang mãi bên tai
Không gian nặng xuống theo làn khói
Đôi chân mệt mỏi tháng ngày dài
Tình yên lặng đâu hẳn tình phai?
Tim ngủ yên lẽ nào ngủ mãi
Mưa sẽ kéo ưu phiền trở lại
Con tim hoang tàn… sẽ lại thét
Tình ơi!
Ly rượu đầy phút chốc lại vơiTa mãi mơ một giấc mơ đời
Nẻo tình duyên còn xa vời vợi
Sống buông lơi chốt cửa cài then
Căn phòng mờ khói đẫm hơi men
Mùi hương nào len qua khe cửa
Ánh mắt nào rực hồng như lửa
Là hồn ma, hay một nửa tình yêu?
Xác xơ héo úa nỗi cô liêu
Bao nhiêu những hồn hoang kêu thét
Ôi mặc kệ, ma tình ta đang rét
Thét vào đêm, xé ký ức con tim
(Huỳnh Minh Nhật)
6, Say
Đêm say ta lạc chốn hư khôngTửu sắc say mê giấc mộng hồng
Lả lơi cung đàn trong tiếng hát
Ấm lòng lạnh giá tiết trời đông
Nâng yếm dùm em, kìa quân tử
Phấn son mê muội cõi tiên bồng
Chân em mỏi rồi cho em tựa
Thân chàng em gối có được không?
Đêm nay lạnh giá chỉ nàng – ta
Mùi hương thoang thoảng ở làn da
Bàn tay nho nhỏ trông xinh quá
Trao hết nàng đây, hỡi ngọc ngà
Bỗng gà đâu gáy chưa tròn giấc
Giật mình mới ngộ giấc mơ tan
Phòng hoang gió lạnh tựa núi ngàn
Ta tiếc vô vàn, ơi nàng ơi
(Huỳnh Minh Nhật)
7, Bên Đời Hiu Quạnh
Ly rượu cay nồng, nâng uống cạnKhúc tình thoang thoảng tiếng tơ vương
Bống hát mênh mang lời lãng mạn
Giọng ca trầm bổng khoảng vô thường
Búng tiếng đàn đêm âm thánh thót
Muộn phiền cõi nhớ với cõi quên
Vật vờ chao đảo men say rót
Bên đời hiu quạnh thoáng nhẹ tênh.
(Phú Minh)
Trên đây là những bài thơ hay về rượu do dean2020.edu.vn tổng hợp và chia sẻ đến các bạn. Hi vọng rằng nó sẽ hợp với tâm trạng của các bạn ngay lúc này, chúc các bạn vui vẻ bên những vầng thơ say rượu, say tình cảm xúc và tâm trạng!
Nhận xét
Đăng nhận xét