Năm 1962, bộ phim Con chim vành khuyên ra đời khiến khán giả cả
nước rung động. Bối cảnh trong phim là túp lều của một gia đình có hai
cha con bên bờ sông. Người cha chèo đò chở cán bộ cách mạng qua sông, cô
con gái tên Nga thường thả diều hoặc nhảy dây làm tín hiệu an toàn cho
bộ đội vượt sông. Trong một lần bị địch phát hiện, trước khi chết giữa
làn đạn kẻ thù, Nga kịp thả con chim vành khuyên mình nuôi nấng bấy lâu
về lại bầu trời.
Hình ảnh xúc động ở cuối phim ám ảnh nhiều thế hệ khán giả về sự bi hùng
của con người Việt Nam trong chiến tranh. Người đóng vai cô con gái là
NSƯT Tố Uyên. Khi vào vai Nga, bà mới 13 tuổi. Hơn 50 năm sau, ở tuổi
gần 70, nghệ sĩ Tố Uyên ngậm ngùi ôn lại những thăng trầm của cuộc đời
mình gắn liền với vai diễn trong bộ phim kinh điển.
* Diễn xuất gây xúc động của Tố Uyên trong "Con chim vành khuyên"
|
Khi sinh hoạt tại Nhà văn hóa thành phố Hà Nội, nữ nghệ sĩ được đạo diễn Nguyễn Văn Thông chú ý cho vai Nga trong phim Con chim vành khuyên.
Tố Uyên kể rằng bà phải vượt qua vài chục ứng viên nặng ký khi đạo diễn
thử thách diễn xuất. Vì vậy lúc được nhận vai, diễn viên nhí diễn xuất
hết mình, bất chấp khó khăn.
"Tôi phải học chèo đò, học bơi, học hái
dâu để nhập vai. Lúc đó không hiểu động lực nào khiến tôi có thể tự mình
diễn cảnh nhảy từ trên cây xuống nước hay lăn dọc triền đê mà phía dưới
chỉ có ít rơm chắn cho đỡ đau", nghệ sĩ nhớ lại những ngày đóng Con chim vành khuyên.
|
Tố Uyên năm 13 tuổi trong phim "Con chim vành khuyên".
|
Sau ba tháng lăn lộn đóng phim, tiền ăn,
ở do đoàn phim lo, thù lao cho vai Nga đủ để nghệ sĩ mua một con gà và
chục trứng về làm quà cho gia đình. Nhưng điều lớn hơn bà nhận được là
sự nổi tiếng ở tuổi còn rất trẻ. Con chim vành khuyên giành giải đặc biệt của ban giám khảo Liên hoan phim Quốc tế Carlovy Vary (Tiệp Khắc) năm 1962.
Sau thành công của bộ phim, nghệ sĩ theo học trường múa rồi trở thành
diễn viên của hãng phim truyện Việt Nam. Bà tiếp tục góp mặt trong nhiều
bộ phim kinh điển như Nổi gió, Chung một dòng sông, Vợ chồng anh Lực, Sao biển...
Sự nổi tiếng quá sớm ở tuổi 13 đem đến cho Tố Uyên nhiều hạnh phúc cũng như khổ đau.
Ngoài tình cảm của khán giả, Tố Uyên còn hạnh phúc vì có mối tình nên
thơ với nhà thơ Lưu Quang Vũ. Nhà cả hai ở gần nhau, lại cùng sinh hoạt
trong đội văn nghệ nên thân thiết. Khi Tố Uyên học ở trường múa, Lưu
Quang Vũ đi bộ đội. Sự xa cách được kéo gần qua những lá thư gửi cho
nhau. Trong những tâm sự của mình, Lưu Quang Vũ luôn gọi Tố Uyên là "bé
Nga của anh" hay "con ong đen có đôi mắt xanh".
Cuối năm 1969, họ làm lễ thành hôn. Khi Tố Uyên mang bầu bé Kít
(sau này là nhà báo Lưu Minh Vũ), mỗi ngày Lưu Quang Vũ đèo vợ đi làm
bằng chiếc xe đạp cà tàng. Hai vợ chồng thường ghé vào quán cafe ngồi
nhâm nhi. Lưu Quang Vũ ngắm Tố Uyên say đắm rồi làm thơ tặng vợ.
"Giữa bao chàng trai hâm mộ, tôi chọn
Vũ vì chúng tôi thân thiết từ bé. Tôi nhận thấy Vũ có tài từ những ngày
đó. Trong tình yêu, hiếm có ai yêu cuồng nhiệt và thiết tha như Vũ", Tố
Uyên hoài niệm.
Thế nhưng niềm hạnh phúc không kéo dài. Khi con trai đầu lòng ra đời
cũng là lúc chuyện tình Tố Uyên - Lưu Quang Vũ đối mặt với giông bão
cuộc đời. Nữ nghệ sĩ kể khi đó chồng mình mới xuất ngũ chưa có việc làm
còn bà thì xa nhà đóng phim liên miên. Đồng lương diễn viên không đủ
trang trải cuộc sống, việc chăm lo cho con trai phải nhờ nhiều vào sự
giúp đỡ của hai bên gia đình.
Đang ở hào quang của nghiệp diễn, Tố Uyên gặp nhiều sự ghen ghét, ganh
tỵ. Bủa vây quanh họ còn là những lời gièm pha rằng sao Tố Uyên xinh đẹp
và tài năng lại làm vợ một người chỉ biết làm thơ như Lưu Quang Vũ. Sự
non trẻ của cả hai đã khiến họ để tuột mất hạnh phúc trước dư luận
nghiệt ngã. Lưu Quang Vũ lặng lẽ chở vợ ra tòa ly hôn. Trong bài
thơ tặng Tố Uyên trước giờ chia tay, cố nhà thơ đề cập đến lý do tan vỡ
của hai người: "Những gì em cần, anh chẳng có. Em không màng những ngọn gió anh trao".
|
NSƯT Tố Uyên tại Liên hoan phim Việt Nam 2015.
|
Sau ly hôn, Tố Uyên bắt đầu chuỗi ngày gian nan nuôi con một mình. Sự
thiếu thốn về vật chất không đau đớn bằng những tổn thương tinh thần
khi một thời gian không lâu sau cuộc ly hôn, Lưu Quang Vũ về chung sống
với nữ sĩ Xuân Quỳnh. Thuở tình yêu chớm nở, trong một bức thư gửi Tố
Uyên, Lưu Quang Vũ có nhắc đến sự ủng hộ của "chị Quỳnh" (nhà thơ Xuân
Quỳnh) dành cho tình cảm của hai người. Không ngờ sau này, người hàng
xóm thân thiết của cả hai lại trở thành vợ sau của Lưu Quang Vũ. Tố Uyên kể hàng ngày bà vẫn phải chứng kiến hạnh phúc của chồng cũ và người phụ nữ khác ở ngôi nhà ngay sát vách.
"Tôi chia tay Vũ khi trong lòng vẫn còn yêu nên không đau khổ sao
được khi chứng kiến người mình yêu chung sống với người khác".
Nữ diễn viên cho biết ban đầu bà kiên cường sống cạnh căn phòng của Xuân
Quỳnh - Lưu Quang Vũ như một cách rèn luyện sự mạnh mẽ. Sau hai năm,
không chịu nổi đau khổ, Tố Uyên chủ động chuyển nhà đi, chính thức chấp
nhận việc Lưu Quang Vũ không còn thuộc về mình. "Tôi từng bế Lưu
Minh Vũ vào Nam rồi lại quay ra. Nhiều lúc tiền hết, con ốm đau, cơ quan
kỷ luật không lý do, tôi chỉ muốn tự tử cho thoát khỏi những đau khổ
của kiếp này", nghệ sĩ cười với đáy mắt đỏ hoe.
Khi Tố Uyên tâm sự những điều này, nghệ sĩ
Đức Lưu - người nổi tiếng với vai Thị Nở trong phim
Làng Vũ Đại ngày ấy - ngồi cạnh đã lấy khăn chấm nước mắt nhiều lần.
"Tố Uyên đã hy sinh rất nhiều cả trong sự nghiệp và đời sống tình cảm để
đổi lấy bình yên cho hai mẹ con. Uyên lành tính, không ưa bon chen. Một
mình nuôi con đã vất vả, cô ấy vẫn chăm con giúp bạn. Con của nhiều
nghệ sĩ, giáo sư văn học giờ đã gần 40 tuổi, khi bé đều từng được Tố
Uyên chăm sóc", nghệ sĩ Đức Lưu kể.
Đau khổ, tuyệt vọng là thế, Tố Uyên chia sẻ, bà vẫn không ngừng yêu Lưu Quang Vũ.
Tố Uyên nói sau khi ly hôn, có vài cuộc tình thoảng qua nhưng Quang Vũ
vẫn là người đàn ông khiến bà đau đáu mỗi ngày. Trong chiếc túi ngổn
ngang đồ đạc của Tố Uyên, có rất nhiều ảnh cả gia đình ba người cười
rạng rỡ bên nhau. Nghệ sĩ cho biết bà luôn mang theo ảnh chồng cũ và con
trai như một cách để thấy họ mãi ở bên mình.
|
Từ trái qua: Cố nhà thơ Lưu Quang Vũ cùng con trai Lưu Minh Vũ và người vợ đầu - NSƯT Tố Uyên.
|
"Ngày biết tin Lưu Quang Vũ chết, tôi chạy thẳng vào nhà xác bệnh viện,
bật nắp quan tài, cầm lấy tay anh ấy khóc không thành lời. Lúc đó, tôi
chỉ ao ước có phép màu khiến Vũ sống lại, dù anh sống với ai tôi không
quan tâm nữa. Vũ còn quá trẻ, tài năng đang độ chín", nghệ sĩ Tố Uyên
ngậm ngùi nói về khoảnh khắc nhìn mặt chồng lần cuối.
Trong vở kịch Nàng Sita của Lưu Quang Vũ có cảnh đôi trai gái
vì yêu nhưng không đến được với nhau. Họ đã hẹn chung đôi ở kiếp sau.
Chẳng may cô gái chết trẻ, chàng trai là người tự tay chôn cất người yêu
trong đau đớn. Tố Uyên bảo vở kịch vận vào đời Lưu Quang Vũ và bà. Chỉ
khác ngoài đời, cô gái là người ở lại tiễn đưa chàng trai về với đất.
Trong những tháng ngày đau khổ cùng cực, Tố Uyên đã viết: "Tiễn anh đi rồi, em chỉ còn một nửa. Một nửa mặt hồ chia xa, một nửa tiếng chim đang hót".
Giờ đây ở tuổi gần 70, Tố Uyên chọn sống lặng lẽ, bỏ lại hào quang quá
khứ sau lưng. Bà tìm niềm vui trong vai trò người đảm trách những dự án
khuyến học nông thôn, đem kiến thức tin học đến với nhiều trẻ em vùng
sâu, vùng xa.
Châu Mỹ
Khi tôi còn nhỏ, ở tuổi 9-10, xem phim "Con chim vành
khuyên", tôi có cảm giác như tất cả bọn con trai chúng tôi đều mê cô bé
Nga, mê theo kiểu rất trẻ con nhưng không phải vì thế mà kém phần lãng
mạn. Và nói thực là, ở tuổi 9-10, tôi đã vô cùng mơ ước được gặp người
đã đóng vai Nga trong phim, dẫu biết rằng chị Tố Uyên hơn mình tới chục
tuổi (nhân vật nữ thiếu nhi đã làm đám con trai Hàng Đào chúng tôi "mê"
như thế là "Em bé Hà Nội" của nữ diễn viên bây giờ đã là NSND Lan Hương,
người cùng thế hệ).
Sau này, trở thành nhà báo, có cơ hội được làm quen với nghệ sĩ
Tố Uyên, nói thật là tôi hơi bị "khớp" vì khoảng cách quá xa giữa nhân
vật và người đã từng đóng nhân vật đó...
Rồi thời gian trôi qua, nghe thêm nhiều chuyện, trải qua nhiều
sự và có lẽ là cũng hiểu ra không ít lẽ đời ấm lạnh, mỗi lần gặp nghệ sĩ
Tố Uyên, nghe chị nói về những vần thơ của chị và những hồi ức về người
chồng đầu tiên và có lẽ là sâu sắc hơn cả - nhà thơ, kịch tác gia Lưu
Quang Vũ, tôi luôn cảm thấy trong lòng mình một sự nao nao đến xót xa.
Dường như thời gian mấy chục năm đã không thể làm già đi nổi tư duy của
cô bé Nga một thuở.
Và tôi có cảm giác rằng, dẫu từng ấy năm trôi qua, chị Tố Uyên
vẫn giữ trong lòng mình những rung động và nhận thức về người chồng đồng
lứa Lưu Quang Vũ như khi hai người còn mặn nồng hương lửa và vật vã
sinh nhai với trái tim đầy thế sự nhưng cũng rất đỗi hồn nhiên, hồn hậu.
Là kẻ hậu sinh, tôi không dám mạo muội phán xét về tình yêu và
chia ly của cặp vợ chồng rất ấn tượng này của làng văn học nghệ thuật
nước nhà nửa cuối thế kỷ XX nhưng thực sự tôi rất muốn chia sẻ những suy
tư của chị Tố Uyên trong những ngày này, khi lễ tưởng niệm 20 năm ngày
mất của nhà thơ, kịch tác gia Lưu Quang Vũ vẫn đang còn gợi lên những ký
ức hôi hổi nóng. Anh Lưu Quang Vũ, như chúng ta đều biết, đã ra đi một
cách bất ngờ vào tháng 8/1988 trong một tai nạn giao thông, cùng với
người vợ lúc đó là nữ sĩ Xuân Quỳnh và đứa con chung của hai người, cháu
Lưu Quỳnh Thơ.
Trong dịp tưởng niệm này, ít ai nhớ tới chị Tố Uyên, người vợ
đầu của nhà thơ Lưu Quang Vũ. Hai người đã có chung một đứa con trai,
cháu Lưu Minh Vũ, hiện là một MC rất quen thuộc trên màn ảnh nhỏ.
Phóng viên (PV): Mùa thu này đã có một đợt tưởng niệm rất là rầm rộ về 20 năm ngày mất của anh Lưu Quang Vũ. Cảm giác trong lòng chị thế nào?
Nghệ sĩ (NS) Tố Uyên: Thực sự là mình cảm thấy rất
xúc động. Nói gì thì nói, anh Vũ là người đã làm nên một sự nghiệp rất
lớn. Anh Vũ cũng là bố của Lưu Minh Vũ. Mình nghĩ rằng, trong giai đoạn
bên nhau, những gì mình đã cố gắng chịu đựng cũng là những gì mình đã
góp phần tạo điều kiện cho chồng mình làm nên sự nghiệp.
PV: Bây giờ chị có nhớ lần đầu tiên chị gặp anh Vũ như thế nào không?
NS Tố Uyên: Mình với anh Vũ biết nhau từ lúc cùng đóng kịch thiếu nhi, khi mới lên chín mười tuổi...
PV: Chắc hồi đó hai người nhà ở cạnh nhau?
NS Tố Uyên: Gia đình mình là gia đình nhà giáo, ở ngay đầu phố Bùi Thị Xuân. Còn anh Vũ thì ở ngay đầu phố Huế...
PV: Chị nói thế làm tôi nhớ tới câu thơ Nguyễn
Bính: "Học trò trường huyện ngày năm ấy,/ Anh tuổi bằng em lớp tuổi
thơ,/ Những buổi học về không có nón,/ Đội đầu chung một lá sen tơ.../
Lá sen vương vấn hương sen ngát,/ Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ,/ Lũ bướm
tưởng hoa cài mái tóc,/ Theo về tận cửa mới tan mơ...".
NS Tố Uyên: Cũng không hẳn như thế nhưng hồi bé
hai đứa chỉ thích nhau chơi chơi thôi, chứ chẳng có chuyện yêu đương gì
đâu. Sau này gặp lại nhau thì lúc ấy anh Vũ đã ở trong quân đội, còn
mình vừa học xong trường Múa...
PV: Năm ấy chị bao nhiêu tuổi?
NS Tố Uyên: Đó là năm 1966...
PV: Khi ấy chị đã đóng phim "Chim vành khuyên rồi"...
NS Tố Uyên: Đúng thế. Mình đóng vai bé Nga trong
phim "Chim vành khuyên" từ những năm 1961-1962. Mình còn nhớ, khi ấy, từ
trong đơn vị quân đội, anh Vũ đã viết thư về xin vé đi xem. Xem xong
rồi lại viết thư nói là suốt đời sẽ phấn đấu như là bé Nga...
PV: Phấn đấu theo nghĩa nào?
NS Tố Uyên: Như là một tấm gương ý, phấn đấu theo
một hướng là hết lòng hết dạ yêu Tổ quốc của mình, muốn làm một điều tốt
đẹp cho Tổ quốc của mình, sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc... Như cô bé Nga
trong phim "chim vành khuyên"...
PV: Và sau đó, hai người đã tỏ tình với nhau,
đã nắm tay nhau lần đầu tiên? Anh Vũ rụt rè nói rằng, Uyên ơi, tôi yêu
Uyên lắm... Khi nào vậy?
NS Tố Uyên: Khoảng tháng 10/1966.
PV: Anh chị đã gặp nhau ở đâu?
NS Tố Uyên: Lúc đó mình đã ra trường rồi và về nhận công tác ở Nhà hát Giao hưởng...
PV: Ở khu Cầu Giấy?
NS Tố Uyên: Đúng rồi, ở khu Cầu Giấy. Dạo ấy, anh
Vũ mỗi khi từ đơn vị về thì hay vào đó chơi và ở lại với các anh bạn là
diễn viên múa, như anh Nhuận là bố của cô gì hay nói trên truyền hình
ấy. Rồi các anh diễn viên múa khác như anh Thịnh, anh Kim...
PV: Tôi có biết, anh Kim là chồng chị Minh, con
gái của bác Thương Huyền... Đó cũng là một người anh mà tôi rất quý
mến... Và trong những lần tụ bạ với bạn bè là nghệ sĩ múa, anh Vũ đã
tình cờ gặp lại chị và tỏ tình?
NS Tố Uyên: Không phải thế. Thực ra, anh Vũ thích
mình từ lâu rồi, từ lúc còn trẻ lắm. Nhưng lúc đó mình chơi với anh Vũ
chỉ trên tình bạn bè thôi...
PV: Thế trước anh Vũ, chị đã từng yêu ai chưa?
NS Tố Uyên: Chưa. Nói thật, hồi đó, mình chỉ lo phấn đấu...
PV: Phấn đấu để trở thành diễn viên nhớn?
NS Tố Uyên: Cũng không hẳn thế. Mình muốn trưởng
thành hơn trong nghề nghiệp nên mình không phân tâm cho những công
chuyện khác. Anh Vũ là người yêu đầu tiên của mình. Nhận lời yêu nhau
rồi thì cuối năm 1969, bọn mình đã đăng ký kết hôn.
PV: Thế Lưu Minh Vũ sinh năm bao nhiêu?
NS Tố Uyên: Minh Vũ sinh năm 1970... Thực ra, ngay
từ năm 1968, mình đã về nhà anh Vũ ở rồi, ở chỗ Phố Huế rồi. Anh Vũ
bảo, các em anh còn bé lắm, em sang em giúp đỡ. Thế là mình sang, chăm
sóc các em của anh Vũ. Lúc đó, cô Thơ (PGS-TS Lưu Khánh Thơ - HTQ) còn
bé tí, mình sang đó còn bắt chấy, tắm rửa cho cô Thơ...
PV: Chị sang đó thì ở như thế nào?
NS Tố Uyên: Ở nhà bên ấy đấy, ở luôn...
PV: Hiện đại thế ư? Chưa lấy nhau mà đã ở với nhau rồi...
NS Tố Uyên: Không phải thế. Đại khái cũng chỉ như
bạn bè thôi. Ban ngày thì ở bên đó, tối có thể lại về Bùi Thị Xuân. Hai
nhà ở cách nhau có 50m thôi mà.
PV: Hồi ấy, theo cảm nhận của chị, của một vị
hôn thê, lúc ở gần anh Vũ, chị có cảm thấy ánh hào quang của một nhà thơ
trong anh Vũ bị suy suyển chút nào không?
NS Tố Uyên: Anh Vũ lúc đấy trẻ lắm, trẻ trung và
mới bắt đầu viết thôi. Mình cứ động viên cho anh ấy viết. Nói gì thì
mình với anh Vũ cũng học cùng phổ thông, cùng lứa...
PV: Chị cảm nhận thế nào về những vần thơ của anh Vũ hồi đó?
NS Tố Uyên: Mình nhớ nhiều thơ của anh Vũ hồi đó lắm...
PV: Thí dụ?
NS Tố Uyên: Như bài "Vườn trong phố" chẳng hạn. Nhà mình ở Bùi Thị Xuân cũng có một cái vườn, có giếng nước mát lành... Thực là trong trẻo!
PV: "Trong thành phố có một vườn cây mát/ Trong
triệu người có em của ta/ Buổi trưa nắng bầy ong đi kiếm mật/ Vào vườn
rồi ong chẳng nhớ lối ra./ Vườn em là nơi đọng gió trời xa/ Hoa tím chim
kêu bàng thưa lá nắng/ Con nhện đi về giăng tơ trắng/ Trái tròn căng
mập nhựa sinh sôi...".
NS Tố Uyên: Rồi cả "Bầy ong trong đêm sâu"...
PV: Đó là bài thơ tuyệt hay, rất say đắm và đầy
dâng hiến: "Anh là con ong bay giữa trời lận đận/ Trời đêm dài chẳng có
một ngôi sao/ Em ở đâu, em ngủ ở phương nào/ Môi em thở những điều gì
khe khẽ?/ Em, em gần hay em xa thế nhỉ/ Đến bất ngờ loá nắng giữa lòng
đau/ Anh có hẹn đâu, anh chả nói câu nào/ Anh chỉ buồn thôi, em chỉ buồn
thôi, ai biết ?/ Tóc em dài như một ngày mỏi mệt/ Em đợi chi anh, em
cần chi anh?/ Anh đợi chờ em, không đợi sao đành...".
NS Tố Uyên: Rồi là "Anh bắt đầu lớn lên từ nơi
ấy", tức là khi anh Vũ nói, dù anh đi đâu về đâu thì mặt trời vẫn mọc
lên từ nơi ấy. Hay là bài "
Không có em anh cũng chẳng là anh/ Biết
ơn bàn tay chị sắc màu hạnh phúc/ Em là rễ nối liền anh với đất/ Lại là
chồi nở búp đón sương mai"... Đấy, thí dụ như thế...
PV: Hồi ấy, anh Vũ có chép cho chị những bài thơ anh ấy tặng cho chị không?
NS Tố Uyên: Chép, chép! Có giấy trắng mực đen...
PV: Bây giờ chị vẫn giữ?
NS Tố Uyên: Mình vẫn giữ...--PageBreak--
PV: Tôi có nghe một số người nhớ lại là, hồi
đó, sống trong điều kiện của đơn vị quân đội, có những đặc thù riêng của
thời chiến nên một người tâm tính như anh Vũ cũng có nhiều trăn trở
lắm. Chị cảm nhận thế nào về Lưu Quang Vũ của giai đoạn yêu chị trước
khi cưới?
NS Tố Uyên: Anh Vũ là người hay suy tư về nhân dân
và đất nước. Tất cả chúng ta trong giai đoạn đó đều phải trải qua những
vất vả, cực nhọc, hy sinh. Mọi người đều phải sống quá khổ...
PV: Anh Vũ có bao giờ trao đổi với chị những
suy tư về việc là dường như anh ấy cảm thấy mình không làm tròn được sứ
mệnh người trai của mình trong một giai đoạn có quá nhiều thử thách. Hay
những cảm giác bị bó buộc trong điều kiện thời chiến mà anh cảm thấy
anh không dễ thích nghi?
NS Tố Uyên: Có!
PV: Có người kể rằng, khi lấy chị rồi, anh Vũ
đã cố gắng săn sóc chị như săn sóc một búp bê xinh đẹp, đầy thơ mộng...
Sáng đạp xe đưa cô vợ trẻ lên Xưởng phim làm, rồi vào quán cà phê nào đó
ngồi viết thơ, đợi chiều lại đón về... Đó là sự thật hay chỉ là tưởng
tượng?
NS Tố Uyên: Anh Vũ đã yêu vợ lắm. Anh Vũ là một người rất chăm đọc sách và làm việc. Lúc nào cũng thế....
PV: Khi hai người sống với nhau hồi trẻ, chị
đánh giá như thế nào về anh Vũ? Tính tình như thế nào? Thói quen như thế
nào? Tác phong sinh hoạt như thế nào?
NS Tố Uyên: Khi còn là vợ chồng với nhau thì anh
Vũ anh ấy chăm sóc mình lắm, từng ly từng tí một ấy. Khi mình mới sinh
Minh Vũ xong, sáng nào dậy, anh ấy cũng đi mua phở cho mình...
PV: Hồi ấy phở là món quà sang trọng...
NS Tố Uyên: Đúng, là món quà sang trọng. Rồi anh Vũ lại mua thêm các thứ cho mình ăn, như sữa chẳng hạn...
PV: Anh Vũ có hay mua hoa tặng chị không?
NS Tố Uyên: Có, nhà lúc nào cũng cắm hoa cúc vàng..
PV: Thế anh Vũ có bao giờ giặt giũ cho chị không hay là...
NS Tố Uyên: Giặt thì ít, mình làm hết...
PV: Chị có là người nấu ăn tốt không?
NS Tố Uyên: Mình là người nấu ăn tốt...
PV: Thế anh Vũ thích ăn món ăn gì ở gia đình? Và bạn bè văn nghệ sĩ của anh ấy có hay đến để "ăn vạ" gia đình bé nhỏ của chị không?
NS Tố Uyên (cười): Anh ấy thích ăn chân giò luộc ấy...
PV: Có nhiều mỡ ấy à?
NS Tố Uyên: Đấy, có một tí mỡ là anh ấy thích,
giống ông Lưu Quang Định (em trai của nhà thơ Lưu Quang Vũ, hiện là Tổng
biên tập Báo Nông thôn ngày nay - HTQ) bây giờ đấy. Ngày xưa chú Định
với chú Bi toàn ăn cơm nhá của chị Uyên đấy chứ.
PV: Thế à? Thế chú Bi là ai?
NS Tố Uyên: Là em chú Định. Mình còn đón chú ấy ở nhà hộ sinh về, tên chính thức của chú ấy là Lưu Điện Biên.
PV: Lưu Điện Biên bây giờ làm việc ở đâu?
NS Tố Uyên: Ở phòng hành chính Sở Thể dục - Thể thao Hà Nội ấy. Hồi nhỏ, Bi còn bú tí chị Uyên cơ mà...
PV: Ra thế...
NS Tố Uyên: Đúng thế, vì Bi cũng chỉ hơn Minh Vũ
khoảng 2 tuổi thôi... Mình nhớ, hồi đó, chiều nào mình và anh Vũ cũng
dắt ba đứa đi chơi (Lưu Minh Vũ, Lưu Quang Định và Lưu Điện Biên - HTQ)
ngoài phố, người ta cứ bảo: Ối giời ơi, cô này trẻ thế này mà đẻ lắm
thế! (cười).
PV: Cũng hạnh phúc, đúng không chị?
NS Tố Uyên: Cũng hạnh phúc... Ai cũng khen gia đình ông Lưu Quang Thuận được một cô dâu vừa xinh vừa đảm...
PV: Có khi nào anh Vũ bị mặc cảm rằng, mặc dù
mình rất ham muốn làm việc và có khả năng làm tốt nhiều việc nhưng lại
không có chỗ để làm việc, để cống hiến hết sức mình nên không thể kiếm
đủ tiền để chăm sóc người vợ nổi tiếng và xinh đẹp? Và chính vì thế nên
đã nảy sinh ra những rạn nứt trong cuộc hôn nhân của hai người?
NS Tố Uyên: Mình có cảm giác là có lúc anh Vũ đã bị chèn ép...
PV: Tại sao bị chèn ép?
NS Tố Uyên: Mình cũng không biết. Đại khái là có
những lúc anh ấy bảo sẽ được nhận về làm chỗ này chỗ khác nhưng rồi cũng
không thấy gì. Có lẽ là do bị ai đó ghen ghét chăng?
PV: Cũng có thể, là vì ở những cơ quan ấy có
những điều kiện nào đấy đối với cán bộ của mình mà một thi sĩ bản tính
như anh Vũ thì chưa chắc đã thích ứng được. Âu đó cũng là lẽ thường
tình. Mình không thể "nhập gia" một khi mình không thể "tùy tục"...
NS Tố Uyên: Mình cũng không biết nữa. Nhưng thấy anh Vũ cứ như thế thì mình thương lắm. Thương lắm nhưng cũng chẳng giúp được gì...
PV: Thời nào thì cũng có những người tài năng
mà không tìm được chỗ trọng dụng mình. Vì nhiều lý do, cả khách quan lẫn
chủ quan... Có lẽ là vì không tìm được cách để thể hiện năng lực nên
không thể lo gì cho vợ, thành ra anh Vũ đã bị mặc cảm dẫn tới xa rời chị
chăng?
NS Tố Uyên: Có thể là vì anh ấy mặc cảm do không
lo toan được cho vợ. Thứ hai là, anh ấy muốn xa mình để cho mình làm sự
nghiệp, vì lúc đó anh cảm thấy sự nghiệp của mình lớn lắm. Hơn nữa, mình
lúc nào cũng có nhiều suy nghĩ về sự nghiệp, mình không muốn mình là
một diễn viên mà mình muốn mình phải viết, mình phải làm việc gì đấy có
ích hơn cho xã hội...
PV: Và chính suy nghĩ như thế của chị đã làm
cho anh Vũ trở nên xa cách, anh coi chị như một tượng thần Vệ Nữ mà
tượng thần Vệ nữ thì không ai có thể một mình làm chủ?
NS Tố Uyên: Có lẽ là thế đấy...
PV: Có phải là vì anh Vũ nghĩ rằng một khi gia
đình không có đủ những điều kiện vật chất để tôn vinh một người vợ như
chị thì anh ấy không nên giữ gia đình làm gì nữa? Anh ấy nghĩ rằng chị
xứng đáng với ai đó có thể lo lắng chu toàn cho chị hơn về vật chất?
NS Tố Uyên: Lý do đó chỉ là một phần nhỏ thôi.
Thực ra, về điều kiện vật chất thì gia đình mình lúc đó đâu có đến nỗi
nào. Lương diễn viên của mình lúc đó gấp 4-5 lần người khác... Anh Vũ
muốn xa mình là vì anh ấy bị một cái gì đó như là sức ép... Anh rất đau
khổ khi xa mình và anh ấy nói: "
Lòng anh như men rạn/ Vỡ trên bình
gốm nâu/ Nếu thấy chẳng cần nhau/ Lời anh đừng nhắc lại/ Nhưng nếu còn
thương yêu/ Hãy tin, anh vẫn đợi...”.
PV: Tôi tin vào sự chân thành của những câu thơ
đó... Nhưng liệu khi anh Vũ sống cùng chị, sống gần thần Vệ Nữ, anh ấy
có cảm thấy thất vọng về bản thân mình không? Liệu anh ấy có bị mặc cảm
là anh ấy không đủ sức để bảo vệ thần Vệ Nữ của mình không?
NS Tố Uyên: Mình nhớ, khi mình gặp những khó khăn ở nơi mình làm việc, bị chèn ép này nọ, anh ấy đã cảm thấy đau đớn lắm...
PV: Chị cũng không có đủ cơ hội để mà thể hiện đúng vai trò diễn viên của mình?
NS Tố Uyên: Làm một nữ diễn viên xinh đẹp cũng
chẳng dễ dàng gì. Đôi khi chỉ vì người ta không yêu được mình, người ta
cũng gây khó dễ cho mình...
PV: Nhưng điều đó sẽ làm cho anh Vũ thương chị hơn chứ sao lại làm anh ấy rời xa chị?
NS Tố Uyên: Anh Vũ cũng tìm cách bảo vệ mình, anh
ấy bảo là anh chiến đấu bằng ngòi bút. Anh Vũ bảo, em không hiểu được,
người cầm bút là người chiến đấu độc lập, còn em cần đứng dưới ánh sáng
mặt trời, và em còn có con, chúng ta như một con thuyền, nếu còn ở với
nhau thì chúng ta sẽ chìm xuống. Vậy nên chúng ta sẽ tách ra...
PV: Anh Vũ nói với chị thế?
NS Tố Uyên: Đúng, anh Vũ nói với mình như thế.
PV: Rõ ràng là anh Vũ cũng là người biết tìm ra
những lý do rất là hay ho để miêu tả những sự kiện rất là đau buồn để
chia tay. Đấy là một nhà thơ bẩm sinh, đấy là nhà viết kịch bẩm sinh, có
thể tìm ra những mô típ rất hay ho để mà lý giải những sự đau buồn mà
không làm cho người mà mình rời bỏ cảm thấy bị tổn thương. Và để cho
người ta nhớ mình mãi mãi...
NS Tố Uyên: Bọn mình chia tay nhau mà không hề cãi nhau, không hề gì hết…
PV: Tức là...
NS Tố Uyên: Bọn mình im lặng...
PV: Chị nghĩ rằng chia tay như thế là phải? --PageBreak--
NS Tố Uyên: Không, mình cũng bị sốc chứ, cũng đau khổ...
PV: Tức là người chủ động đưa ra đề nghị chia tay là anh Vũ?
NS Tố Uyên: Không, chẳng phải chủ động là anh Vũ
đâu. Đơn giản là một lần, khi mình đi đóng phim về nhà thì thấy có người
thứ ba xuất hiện...
PV: Của anh Vũ hay của chị?
NS Tố Uyên: Của anh Vũ chứ! Mình hiểu ra rằng, có
người hàng xóm có gì quyết tâm đi vào gia đình nhà mình. Mà gia đình nhà
mình lúc ấy rất là vui vẻ. Mình sống cởi mở với tất cả bạn bè của
chồng, như Đỗ Chu chẳng hạn. Rồi Lâm
Quang Ngọc, Nghiêm Đa Văn, Nguyễn Khắc Phục... Ngày nào anh Vũ cũng mang
một đống quần áo của Nguyễn Khắc Phục, vứt vào phòng mình và bảo, em
giặt đi, thằng Phục nó nhờ. Lúc nào cũng thế! Với người bạn nào của anh
Vũ, mình cũng xởi lởi. Cả với chị Lâm Thị Mỹ Dạ cũng thế. Đông lắm! Mình
đều cơm nước cho tất cả, mình vốn là người sống như thế, sống rất là
quảng đại...
PV: Anh chị chia tay nhau năm nào?
NS Tố Uyên: Đầu năm 1973. Nhưng khi có quyết định ly hôn của tòa án rồi, mình và anh Vũ vẫn sống với nhau bình thường...
PV: Tức là có quyết định ly hôn rồi vẫn ở với nhau?
NS Tố Uyên: Vẫn ở với nhau (cười). Hồi ấy, mình
còn trẻ con, mình tưởng như thế cũng không sao. Sau thấy cô diễn viên
Kim Oanh, cô ấy bảo, chúng mày ly dị sao vẫn ở với nhau? Mình mới ồ lên,
thế là sai hả chị? Cô ấy bảo, thế là sai, không được đâu! (Cười). Thế
là lúc ấy mình mới bắt đầu chuyển về nhà bố mình ở Bùi Thị Xuân...
PV: Thế trước đó, chị và anh Vũ ở nhà ai?
NS Tố Uyên: Ở nhà anh Vũ trên phố Huế.
PV: Lúc anh chị ly dị nhau, bác Lưu Quang Thuận có đồng ý không?
NS Tố Uyên: Tất nhiên là không đồng ý rồi. Bác
Thuận nói rằng, hai đứa chúng mày rất là dại, đang sống với nhau như thế
mà lại... Bác Thuận còn nói với người thứ ba rằng, tôi lạy cô, cô để
cho vợ chồng con trai tôi yên...
PV: Riêng chị không nói gì?
NS Tố Uyên: Không nói gì!
PV: Sao chị lành thế?
NS Tố Uyên: Vì mình lúc đó rất nổi tiếng, mình
nghĩ mọi chuyện sẽ không sao cả. Với lại, nói thực, mình còn bị ghen
ngược ấy chứ, làm sao nói gì được. Với lại mình lúc đó cũng nghĩ là, anh
Vũ rất có tài, có khi rời xa mình anh ấy sẽ làm nên sự nghiệp xứng
đáng, mình là phụ nữ, mình sẵn sàng chìm xuống để cho người đàn ông mà
mình yêu nổi lên...
PV: Như cầu bập bênh, em xuống thấp tức là em làm cho anh cao lên...
NS Tố Uyên: Có lẽ là như thế. Mình đã ra đi hoàn
toàn tay không, chỉ mang theo bé Minh Vũ. Mình là người dạy cho Minh Vũ
từ những chữ A, B, C...
PV: Anh Vũ có săn sóc con không?
NS Tố Uyên: Lúc có vợ mới rồi thì cũng khó...
PV: Nhà thơ một khi đã chẳng thể chu toàn được
chính cuộc đời của mình thì cũng khó lo cho ai khác được, dù rất yêu
thương, rất tình cảm... Đấy là tôi nói chung như vậy, chứ anh Vũ chắc là
cũng đã chu đáo với đứa con trai đầu tiên của mình...
NS Tố Uyên: Minh Vũ thì dù sao cũng có mẹ luôn ở
bên cạnh. Nói thật, mình mồ côi mẹ từ năm 10 tuổi nên sớm biết lo toan
cho những người thân lắm.
PV: Đôi khi tôi cứ vân vi thế này về câu chuyện
hôn nhân của chị với anh Vũ, nghĩ thế cũng là để tự luận về số kiếp
mình thôi. Khi còn trẻ, ở xa nhau, chị là một ngọn đèn dẫn đường, là một
thần tượng đối với anh Vũ. Nhưng lúc lấy nhau rồi, gặp những trăn trở
rất là phức tạp của một tâm hồn nghệ sĩ, thi sĩ, anh Vũ lại cảm thấy
không chia sẻ được hết với chị nên mới tìm những nguồn cảm hứng khác,
chứ thực tâm lúc nào anh Vũ cũng yêu thương và xót xa cho chị cùng cháu
Minh Vũ... Có đúng vậy không chị?
NS Tố Uyên: Có lẽ anh Vũ cũng không ngờ rằng, một
người phụ nữ liễu yếu đào tơ như mình lại có suy nghĩ như nam giới, cũng
muốn làm nên sự nghiệp...
PV: À, hóa ra là chị cũng có suy nghĩ
như nam giới, muốn làm nên sự nghiệp. Và chính điều ấy lại làm cho anh
Vũ cảm thấy hãi và anh ấy phải tìm cái gì đấy dịu dàng hơn? Người ta
khác chị, có sự thể hiện nữ tính nào đấy. Mà nhà thơ lúc trẻ thường là
rất thiếu tự tin... Bây giờ thì chúng ta mới nói anh Vũ có tài, rất có
tài, còn thời bấy giờ chưa chắc đã biết anh Vũ có tài đến đâu. Bản thân
anh Vũ cũng có thể đã hoài nghi vào năng lực của mình, một khi ta có
tài, sao ta lại không được trọng dụng?
NS Tố Uyên: Có thể là như thế...
PV: Và biết đâu chính trong tình huống đó, anh
Vũ rất cần một bàn tay có thể xoa đầu anh ấy, giúp anh ấy cảm thấy tự
tin lại vào năng lực của mình, thuyết phục anh ấy tin ra rằng anh ấy sẽ
là tài năng số 1! Còn chị khi đó, với tuổi trẻ và kinh nghiệm sống còn
ít ỏi của mình, đã không biết làm điều này. Và vì thế chị đã đánh mất
Lưu Quang Vũ... Còn chúng tôi đã bị mất một hình tượng tình yêu rất thơ
mộng và đẹp đẽ... Có phải vậy không chị?
NS Tố Uyên: Không, mình lúc đó cũng biết anh Vũ là
người rất có tài chứ. Chính vì biết thế nên mình mới lấy anh Vũ làm
chồng. Nhưng rồi mình vẫn đồng ý rời xa anh ấy bởi vì mình cảm thấy anh
ấy như một píttông, ấn anh ấy xuống thì anh ấy sẽ bật lên. Mình ra đi là
mình tạo điều kiện cho anh ấy bật lên, để cho anh Vũ thể hiện được cái
tài để xứng đáng ngang với mình và cho con trai sau này...
PV: Liệu sự nghiệp sáng tác của anh Vũ có đáng để hy sinh một tình yêu như đã có giữa anh Vũ và chị không?
NS Tố Uyên: Mình nghĩ, trong cuộc đời rất cần
những người như thế; rất nhiều người hy sinh trong im lặng. Hôm nay
chúng ta được như thế này là nhờ hàng triệu người đã hy sinh im lặng…
PV: Cái đấy thì tôi hiểu rồi... Sau khi chị rời
khỏi anh Vũ và một mình chị nuôi con, anh Vũ có giúp đỡ về mặt vật chất
cho chị và Minh Vũ không?
NS Tố Uyên: Khó, anh Vũ chả giúp được gì...
PV: Nhưng khi nổi tiếng rồi, anh Vũ cũng có nhiều nguồn thu nhập cao lắm cơ mà?
NS Tố Uyên: Cái chính là mình vì tự ái nên mình cũng không muốn nhờ vả gì.
PV: Khi anh chị chia tay rồi, bác Lưu Quang Thuận đã đối xử với chị và Minh Vũ như thế nào?
NS Tố Uyên: Bác Lưu Quang Thuận là một người tốt,
là một ông bố tốt, chăm sóc các con tốt. Bác ấy rất quý mình… Khi mình
rời khỏi gia đình rồi thì bác Thuận vẫn sang chơi bên nhà. Bác ấy bảo,
con ạ, thằng Vũ nó dại lắm con ạ, nó phải biết rằng, vì con còn yêu nó
thì con mới nuôi con của nó chứ...
PV: Nhà thơ thì bao giờ cũng dại, thường chỉ
thay thế cái dại này bằng cái dại khác thôi, chứ nhà thơ thì không bao
giờ khôn được... Đấy là tôi cứ suy từ mình ra...
NS Tố Uyên (cười):...
PV: Thế chị đã đọc hết thơ của chị Xuân Quỳnh chưa?
NS Tố Uyên: Có đọc nhưng không nhiều.
PV: Đến bây giờ nghĩ về mối tình của chị và anh Vũ, chị có cảm giác gì?
NS Tố Uyên: Đó là một đoạn đời đẹp! Rất đẹp!
PV: Mặc dù cái đẹp đẽ bao giờ cũng đi đôi với
sự cay đắng, đau khổ, nhưng tôi nghĩ rằng, chị là một người hạnh phúc,
bởi lẽ, bây giờ, đến cái tuổi này rồi, chia tay nhau rồi, đã người dương
kẻ âm rồi, nhìn lại nhau thì không hề cảm thấy có cái gì oán hận nhau
mà vẫn còn cảm thấy những dư vị ngọt ngào…
NS Tố Uyên: Thực sự mà nói thì, lúc ấy chồng mình
trẻ quá, mình cũng trẻ không thể hiểu được cái lớn lao ấy như thế nào.
Giá lúc ấy anh Vũ chín chắn hơn, mà mình cũng không có cái kiểu tự ái tự
cao đấy, biết tha thứ hơn, thì cũng không đến nỗi mọi chuyện lại xảy ra
như thế...
PV: Muốn hạnh phúc thì phải biết tha thứ. Khi
còn trẻ, ít ai trong chúng ta hiểu được điều này. Chị có thể nói thực
được không, chị có còn yêu anh Vũ không?
NS Tố Uyên: Ngay cả khi đã chia tay rồi, chỉ cần anh Vũ nói một câu là mình sẽ quay trở lại với anh Vũ ngay...
PV: Có bao giờ Minh Vũ trao đổi gì với chị về kịch của bố mình không?
NS Tố Uyên: Không, không trao đổi...
PV: Chị có bao giờ trao đổi với con trai về người bố của nó không?
NS Tố Uyên: Không, mình ít nói lắm, vì mình sợ con mình nó đau khổ, tổn thương nên mình không nói..
PV: Nhưng Minh Vũ nhìn nhận thế nào về bố?
NS Tố Uyên: Thì, nó rất thương bố nó...
PV: Vâng, cảm ơn chị!
Hồng Thanh Quang thực hiện
Diễn viên Tố Uyên
Diễn viên Tố Uyên từ những năm 60 của
thế kỷ XX đã nổi tiếng với vai bé Nga trong phim Chim vành khuyên, một
trong những bộ phim truyện nhựa thành công đầu tiên của điện ảnh Việt
Nam. Bộ phim được giải Bông sen vàng trong liên hoan phim Việt Nam lần
thứ nhất và được giải thưởng Xuất sắc trong Liên hoan phim quốc tế
Caclôvy Vari (Tiệp Khắc). Sau đó chị theo học và tốt nghiệp Trường múa
Việt Nam, trở thành diễn viên Xưởng phim truyện Việt Nam, diễn viên nhà
hát giao hưởng nhạc vũ kịch Việt Nam.
Từ sau Chim vành khuyên chị tham gia
đóng nhiều phim như Cô giáo vùng cao, Nổi gió, Ngày lễ Thánh, Biển gọi,
Ngôi sao biển...; các vở nhạc kịch và kịch múa như Cô sao, Chị Sứ, Núi
rừng hãy lên tiếng…
Theo thời gian ghi dưới các bài thơ, năm
1967 mối tình của Lưu Quang Vũ và Tố Uyên đã nồng cháy lắm. Hai người
là bạn cùng học thuở nhỏ. Lúc này Lưu Quang Vũ là lính Phòng không không
quân, khi thì ở sân bay Cát Bi, khi ở sân bay Đa Phúc. Thời gian này
Vũ viết rất nhiều thơ, trong đó có những bài thơ tặng Tố Uyên như Bài
hát ấy vẫn còn dang dở, Gửi Tố Uyên, Vườn trong phố... thật da diết:...
Phút cuối cùng tay vẫn ở trong tay/Ta đã có những ngày vui sướng nhất/Đã
uống cả men nồng và rượu chát… (Bài hát ấy vẫn còn dang dở). Hay: Dưa
hấu bổ ra thơm suốt ngày dài/ Em cũng mát lành như trái dưa mùa hạ...
(Vườn trong phố).
Trong bài thơ Gửi Tố Uyên dài 46 câu
viết năm 1967, Lưu Quang Vũ đã dùng tất cả những từ ngữ đẹp nhất để ngợi
ca người yêu, ngợi ca mối tình của mình:
... Em vụt đến giữa đời anh chói lọi
Em vụt đến như mùa xuân bối rối
... Em là rễ nối liền anh với đất
Lại là chồi nở búp đón sương mai...
Lưu Quang Vũ và Tố Uyên còn viết cho
nhau những bức thư vô tận. Trong một bức thư viết ngày 12-7-1968, Lưu
Quang Vũ viết: “...Thế là từ đầu thư tới giờ anh toàn nói chuyện công
việc, em nghe có chán tai không? Nói chuyện khác nhé! Chuyện của chúng
mình. Tại sao em còn hỏi “Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”. Còn phải suy nghĩ
gì nữa, lúc nào mà anh chẳng nghĩ về em, mong được ở gần em. Tùy ở em
đấy thôi, còn anh thì nhất định giống như anh con giai trong chuyện thơ
"Sóng chụ xôn xao" của dân tộc Thái:
Không lấy được nàng ta làm loạn giữa phủ/ Không lấy được nàng ta làm giặc giữa mường...
Trong hồi ký của mình, mẹ Lưu Quang Vũ
kể lại: “Năm 1970, Vũ xuất ngũ. Lúc này Vũ đã có vợ là Tố Uyên... và có
con trai tên là Lưu Minh Vũ. Tiếp sau đó là những năm cực kỳ gian nan
vất vả của đời Vũ. Rời bộ đội chưa có công ăn việc làm, hạnh phúc riêng
bỏ dở. Vợ chồng Vũ ly hôn khi con trai mới hơn một tuổi..”.
Năm 1972, hai người (khi đã chia tay) đều về nơi sơ tán thăm con và viết thơ tặng Lưu Minh Vũ:
Mưa vẫn giăng đầy trời - mùa đông lạnh/Mẹ đã thấy ánh nắng nơi con /...
Bố rất vui/ Khi mẹ con mình nghĩ vậy !”(Thăm con sơ tán - Tố Uyên). Còn Vũ thì viết: “Con
ơi con hãy tha thứ cho cha / Cha chẳng thể nào sống cùng mẹ / Đời cha
nắng gắt / Mẹ con cần suối mát đồng vui / Con khôn lớn trên đời / Hãy
yêu thương mẹ / Và hãy hiểu cho cha... (Nói với con cuối năm)...
Lưu Quang Vũ-Tố Uyên cùng con trai Lưu Minh Vũ.
Tập thơ “Ngày ấy mưa rơi” của Tố Uyên đau đáu, ám ảnh vẻ đẹp lung linh
không bao giờ phai tàn của mối tình đầu với nhà thơ Lưu Quang Vũ: Em là gì / Anh có biết không / Em là cuộc đời rất thực/... Em là em / Em là tình yêu ! (Em). Trong bài thơ Xa đề tặng Lưu Quang Vũ, để nói tấm lòng mình về Mối tình kia đâu dễ đứt, Tố Uyên nhắc lại hình ảnh rất đẹp:
Chiếc áo choàng lúc thơ ngây
Chiếc mũ cát két ngày xưa em thường đội
Một khoảng trời xanh hạnh phúc em - anh
Theo ta mãi những năm bé dại.
Dường như thời gian càng qua đi, Tố Uyên
càng nhận ra vẻ đẹp vĩnh hằng mối tình đầu của mình và Lưu Quang Vũ,
những kỷ niệm càng trào lên với bao nhiêu đắng cay, tiếc nuối đã trở
thành nguồn mạch cho những bài thơ nóng ấm. Đọc tập thơ Tố Uyên tôi rất
quý tình cảm và nghị lực của chị. Tôi cho rằng nghiên cứu về cuộc đời
cũng như thơ và kịch Lưu Quang Vũ, không thể không tìm hiểu sâu sắc mối
tình của anh với Tố Uyên. Mối tình ấy cho ta có thêm những hiểu biết sâu
hơn về những khát vọng, bản ngã con người anh, như Tố Uyên đã hiểu, đã
thông cảm: (Anh) như cánh chim phải bay tìm hạnh phúc / cho mọi người
chẳng phải riêng ta... ( Xa). Hiểu như thế nên trong chị vẫn mới nguyên
những rung động ban đầu:
Thuở ấy mưa vẫn cứ rơi
Lửa vẫn cháy bùng bên lều trại
Chỉ có chúng mình thôi
Đi bên nhau thuở ấy (Ngày ấy mưa rơi).
Tố Uyên là diễn viên múa, diễn viên điện ảnh. Tốt
nghiệp trường múa Việt Nam. Là diễn viên xưởng phim truyện Việt Nam. Nổi
tiếng từ năm 13 tuổi với bộ phim Con chim vành khuyên - bộ phim giành
được giải LHP Caclovivary (Tiệp Khắc, 1962). Từ những năm 60 tham gia
đóng nhiều phim, kịch và kịch múa... Hiện đang công tác tại Trung tâm
phát triển hướng nghiệp cộng đồng - Hội khuyến học Việt Nam. Thơ in rải
rác trên các báo ở Trung ương và địa phương. Bà là người bạn đời, là
người vợ đầu tiên của nhà viết kịch, nhà thơ Lưu Quang Vũ.
Tác phẩm: Ngày ấy mưa rơi (thơ)/ NXB Thanh Niên - 1999.
Phim Việt Nam Xưa Cũ Hay Nhất | Con Chim Vành Khuyên Full
Con chim vành khuyên đã làm say đắm nhiều thế hệ người xem phim và cũng
là một trong những bộ phim Việt Nam đầu tiên gây được sự chú ý của giới
điện ảnh quốc tế.Câu chuyện trong phim diễn ra vào thời kháng chiến
chống Pháp. Bé Nga nhí nhảnh hồn nhiên
sống cùng cha ở một làng nhỏ ven sông, cùng cha đưa đón và che giấu các
cán bộ, chiến sĩ. Một ngày kia, bọn mật thám Pháp đã phát hiện ra chuyện
này, chúng tra tấn người cha bé Nga, bắt bé phải nhảy dây để đặt bẫy
những cán bộ kháng chiến đang ở bên kia sông…Bé Nga trong sáng bên cạnh
con chim vành khuyên đáng yêu đã trở thành một hình tượng đẹp của điện
ảnh Việt Nam.
Xem Phim Hay:
Phim Việt Nam Đặc Sắc:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét