danngoc:
Thật khó nói bị đưa đến cái lò sát sinh này theo cách nào thì đỡ kinh
khủng hơn: Biết rằng mình đang đến mỗi lúc 1 gần cái chết? Hay hoàn
toàn ko biết gì, chỉ liếc nhìn từ khung cửa sổ 1 toa hành khách tiện
nghi khi những kẻ trên sân ga Treblinka đang gọi điện thoại về trại
thông báo chi tiết về chuyến tàu vừa tới và số lượng người trong đó.
Bề
ngoài, để lừa được đến cùng những người đến từ các nước châu Âu khác,
điểm đến chết chóc này được ngụy trang như 1 ga tàu khách. Trên sân ga
vốn có sẵn chừng hai chục toa tàu có vẻ như đang được bốc dỡ có hẳn 1
tòa nhà ga với đầy đủ quầy bán vé, nơi gửi hành lý và quán ăn. Có cả mũi
tên chỉ đường ở mọi nơi, trên đó ghi "Đi Bialystok", "Đi Baranovichi"
hay "Đi Volokovysk" v.v... Thậm chí còn có cả ban nhạc chơi trong nhà ga
khi có tàu tới và tất cả các nhạc công đều ăn vận bảnh choẹ. Nhân viên
mặc đồng phục đường sắt thu vé của các hành khách và đưa họ xuống sân
ga.
3 - 4.000 con người tay xách nách mang đi xuống ga, có cả
người già và người ốm, các bà mẹ bồng con nhỏ trên tay, những đứa trẻ
lớn hơn thì được giữ gần bố mẹ, tất cả tò mò nhìn sân ga. Có gì đó như
là điềm gở trong sân ga này khi mặt đất có vẻ như đã bị dẫm đạp bởi hàng
triệu người. Ánh mắt lo lắng của mọi người nhanh chóng nhận ra có điều
gì đó đáng sợ. Có vài đồ vật bị bỏ lại trên mặt đất, hình như sân ga vừa
được quét dọn vội vàng chỉ vài phút trước khi các hành khách xuất hiện -
1 bọc quần áo, 1 chiếc hộp mở toang, 1 bàn chải cạo râu, vài cái chảo
tráng men. Sao chúng lại bị bỏ ở đây? Và tại sao nhà ga này lại là điểm
cuối tuyến đường vì chẳng còn đường sắt dẫn đi đâu nữa, bên ngoài hàng
rào thép gai cao 3m chỉ có những bụi cỏ vàng ệch. Những tuyến đường sắt
dẫn đi Bialystok, đi Sedlez, đi Warsaw, Volokovysk ở đâu? Và rồi bỗng
xuất hiện những tay lính gác vừa cười đểu cáng vừa nhìn như muốn đo đạc
đánh giá từng người: những người đàn ông đang chỉnh lại cà vạt, những bà
già gọn gàng sạch sẽ, những chú bé mặc sơ mi lính thuỷ, những cô gái
mảnh khảnh đã cố giữ cho quần áo phẳng phiu trong suốt cuộc hành trình
dài, những bà mẹ trẻ đang âu yếm chỉnh lại lớp chăn bọc quanh những đứa
con, những chú nhóc đang nhăn mặt ... Cái gì sau bức tường đồ sộ cao 6m
được che phủ dày đặc bởi những cành thông vàng và chăn đệm kia? Ngay
những tấm chăn đó cũng là những tín hiệu cảnh báo: chúng có đủ màu sắc,
được nhồi bông và làm từ lụa hay satin. Chúng làm những người mới đến
nhớ đến những tấm chăn lông vịt mang theo. Sao những chăn đệm đó lại có ở
đây? Ai đã mang chúng đến? Và chủ nhân những tấm chăn đó đâu? Tại sao
họ lại ko cần đến chúng nữa? Rồi cả những người đeo băng xanh kia là ai?
Mỗi người nhớ lại những ý nghĩ vừa chợt xuất hiện trong đầu, những nỗi
sợ hãi, những lời xì xào đồn đại. Ko, ko, đó ko thể là sự thật! Mọi
người cố thoát khỏi những suy nghĩ ghê sợ. Những người mới tới cũng ko
có nhiều thời gian để sợ hãi khi tất cả mau chóng được xếp vào hàng. Tất
nhiên lúc nào cũng có chút chậm trễ. Trên mỗi chuyến tàu đều có những
người tàn tật, ốm yếu, già cả chỉ có thể lê bước 1 cách khó khăn. Nhưng
cuối cùng tất cả đã ở trong sân ga.
1 hạ sĩ quan SS giải thích to
và rõ ràng rằng những người mới tới phải bỏ hành lý lại sân ga rồi vào
khu nhà tắm; chỉ được mang theo giấy tờ cá nhân, tài sản có giá trị và 1
túi nhỏ đồ dùng khi đi tắm. Hàng tá câu hỏi lập tức xuất hiện trong đầu
những người đang đứng trên sân ga: liệu họ có thể mang theo đồ lót
sạch, liệu những hành lý đang chất đống trong sân ga có bị lẫn lộn hay
mất mát? Thế nhưng 1 lực đẩy kỳ lạ đã khiến họ bước đi, vội vàng nhưng
lặng lẽ, ko hỏi han, ko nhìn lại đằng sau, tới thẳng chiếc cổng trên bức
tường thép gai cao 6m được ngụy trang bằng những cành cây.
Họ đi
qua những chướng ngại vật chống tăng, 1 hàng rào thép gai cao gấp 3
chiều cao 1 người bình thường, 1 con hào chống tăng rộng 3m. Rồi thêm 1
hàng rào thép gai nữa, lần này là loại dây thép gai nhỏ hơn được quấn
thành vòng thả trên mặt đất, chúng có tác dụng làm mắc kẹt chân người
nào định chạy qua giống như chân ruồi trong mạng nhện. Rồi lại thêm 1
bức tường có chăng dây thép gai cao nhiều mét nữa. Và càng ngày cảm giác
khủng khiếp và hoàn toàn tuyệt vọng càng xâm chiếm suy nghĩ của những
người bất hạnh: ko thể chạy trốn, quay lui hay chống cự. Những họng súng
máy đang chĩa vào họ từ các chòi canh. Gọi người khác giúp đỡ? Nhưng
xung quanh chỉ có những tên SS và lính gác cầm tiểu liên, lựu đạn và
súng ngắn. Chúng là sức mạnh. Trong tay chúng là xe tăng, máy bay, đất
đai, thành phố, bầu trời, đường tàu hoả, luật pháp, báo chí, truyền
thông. Cả 1 thế giới câm lặng, bị đàn áp, bị biến thành nô lệ bởi 1 lũ
kẻ cướp mặc áo nâu nắm giữ quyền lực. London đã im lặng và New York cũng
vậy. Chỉ có ở đâu đó bên bờ sông Volga, cách đây nhiều nghìn km, những
cỗ pháo Soviet đang nhả đạn.
Cùng lúc đó, trên sân ga, 1 nhóm
công nhân tay đeo băng xanh đang lặng lẽ và thành thạo mở các vali và
bao gói. Tư trang của những người mới tới được phân loại và đánh giá.
Chúng ném xuống đất những bộ đồ khâu được sắp xếp cẩn thận của ai đó,
những cuộn chỉ, những bộ đồ lót trẻ em, áo lót, khăn trải giường, quần
áo trẻ em, dao ăn, đồ cạo râu, thư từ, ảnh chụp, nước hoa, gương, mũ, áo
valenki trần bông dùng khi trời lạnh, giày phụ nữ, bít tất, dây đăng
ten, áo ngủ, những gói bơ, cafe, những lọ ca cao, khăn trùm đầu, giá
nến, sách, bánh bít cốt, đàn viôlông, nôi trẻ con. Những công nhân này
cần kỹ năng để có thể phân loại hàng nghìn đồ vật trong vài phút và định
giá chúng. 1 số thứ được chọn ra để gửi về Đức. Số khác - những thứ đồ
hạng hai, cũ hoặc đã bị sửa chữa - sẽ phải đốt đi. Công nhân nào làm
sai, ví dụ để 1 chiếc vali giả da cũ vào đống đồ đa được chọn để gửi đi
Đức, hay ném 1 đôi tất Paris còn nguyên tem nhà sản xuất vào đống bít
tất đàn ông cũ, sẽ gặp phải nhiều rắc rối. Mỗi công nhân chỉ có thế nhầm
lẫn 1 lần.
40 tên SS và 60 Wachmanner làm công việc "vận chuyển"
này *. Đó là những gì chúng làm trong giai đoạn đầu mà tôi vừa mô tả:
đón tàu, đưa mọi người xuống "nhà ga", theo dõi các công nhân phân loại
và đánh giá hành lý. Khi làm việc này, các công nhân thường bí mật bỏ
mồm những miếng bánh mì, đường hay kẹo tìm thấy trong các gói thức ăn.
Điều đó ko được phép. Tuy nhiên việc rửa tay và mặt bằng nước hoa sau
khi kết thúc công việc thì lại được phép vì thiếu nước và chỉ có bọn Đức
là lính gác được dùng nước để rửa ráy. Và khi các nạn nhân, lúc này vẫn
còn sống, chuẩn bị vào nhà tắm thì hành lý của họ đã bị phân loại,
những thứ có giá trị được cất vào kho. Còn lại hàng đống thư từ, ảnh
chụp trẻ con mới sinh, anh em, chồng chưa cưới, lễ kỷ niệm đám cưới
vàng, tất tật hàng ngàn thứ quý báu, vô cùng quan trọng với người sở hữu
chúng nhưng chỉ là rác rưởi với những kẻ sở hữu Treblinka, sẽ được chất
đống và chở đi đổ trong những hố rác khổng lồ, nơi đã có sẵn hàng trăm
ngàn thư từ, bưu thiếp, danh thiếp, ảnh, những mảnh giấy đầy nét vẽ trẻ
con nguệch ngoạc tương tự. Sân ga được quét qua loa và lại sẵn sàng đón
nhận 1 chuyến hàng mới gồm những con người đã bị kết án tử.
Nhưng
mọi việc ko phải bao giờ cũng diễn ra suôn sẻ như tôi vừa tả. Các cuộc
nổi loạn thỉnh thoảng cũng nổ ra khi các nạn nhân biết được điểm đến của
họ là gì. 1 nông dân địa phương tên là Skrzeminski đã 2 lần thấy mọi
người xông ra khỏi tàu, quật ngã lính canh và chạy về phía rừng. Tất cả
họ đều bị giết đến người cuối cùng. Trong 1 lần như vậy, 1 người đàn ông
cắp theo 4 đứa trẻ tuổi từ 4 đến 6 và tất cả đều bị giết. 1 bà nông dân
tên là Maria Kobus cũng kể về nhiều vụ nổi loạn tương tự. 1 lần như vậy
có 60 người đã chạy được tới rừng nhưng vẫn bị giết.
Nhưng nếu
ko có gì xảy ra mỗi đợt tù nhân mới chuyển tới sẽ được đưa vào bãi thứ 2
nằm bên trong hàng rào trại. 1 đồn lính lớn nằm ngay giữa bãi, và 3 cái
khác nằm bên tay phải. 2 trong số đó đồng thời là kho quần áo, cái thứ 3
là kho chứa giày dép. Xa hơn nữa, phía tây trại là nhà cho bọn SS, lính
gác, kho lương thực và sân trại. Ô tô và xe thiết giáp đậu trong sân.
Tất cả trông như những trại thông thường khác, giống như Trại No. 1. Ở
góc đông nam sân trại có 1 hàng rào thưa làm bằng cành cây cắm xuống
đất, bên trên cắm 1 chiếc ủng ghi chữ "Viện điều dưỡng". Tất cả những
người yếu ớt và bệnh tật sẽ được lựa ra từ trong đám đông và đưa vào
đây. 1 viên bác sĩ đeo tạp dề trắng và băng chữ thập đỏ trên tay trái
tới gặp họ. Tôi sẽ nói sau về những gì diễn ra tại cái viện điều dưỡng
này. Tiếp đó, bọn Đức dùng những khẩu súng ngắn tự động Walther để giải
thoát cho những người già cả khỏi phải chịu thêm những gánh nặng của
cuộc đời.
Điểm mấu chốt trong giai đoạn 2 của việc chuyển giao
những người mới đến này là trấn áp ý chí họ bằng cách liên tục ra các
mệnh lệnh ngắn và nhanh. Bọn chỉ huy ra lệnh bằng giọng mà Quân đội Đức
rất tự hào: giọng nói đó chứng minh dân tộc Đức là thượng đẳng. Âm "r"
được phát mạnh ra từ cổ họng nghe giống tiếng roi quất, những tiếng quát
"Achtung!" ** vang khắp đám đông. Trong sự im lặng nặng nề, tiếng những
tên Scharfuhrer *** vang lên to, rõ ràng, dằn từng tiếng. Những tiếng
đó bọn chúng đã tự học và nhắc lại nhiều lần mỗi ngày, trong nhiều
tháng: "Đàn ông ở đây! Phụ nữ và trẻ em cởi quần áo trong doanh trại bên
trái!"
* Phần lớn các báo cáo cho rằng công việc tại Treblinka
được tiến hành bởi khoảng 25 tên SS và 100 lính gác Wachmanner người
Ukraina, tuy vậy 1 số báo cáo khác như bản báo cáo này của Grossman có
lẽ đã tính luôn số lính gác trên tàu hỏa ko thuộc biên chế trại
Treblinka. Grossman có lẽ đã ko phát hiện ra sự thật rằng lính
Wachmanner đều là người Ukraina, vì vậy ông gọi là "lính SS" và "cảnh
sát". Các công nhân được chọn từ các tù nhân Do Thái đến từ trước chỉ
được sống thêm vài tuần rồi cũng bị giết nốt.
** Achtung!: Chú ý! (tiếng Đức - Maseo)
*** Cấp hạ sĩ quan SS tương tự như thượng sĩ.
danngoc:
Theo lời các nhân chứng, đó thường là lúc những cảnh tượng khủng
khiếp bắt đầu. Những cảm nhận về tình mẫu tử, nghĩa vợ chồng, lòng hiếu
thảo nói với mọi người rằng họ đang nhìn thấy nhau lần cuối. Những cái
nắm tay, những nụ hôn, lời cầu phúc, nước mắt, những lời ngắn gọn mà
dưới lớp vỏ ngôn ngữ người ta gửi cho nhau toàn bộ tình yêu, sự đau khổ,
xúc động, tuyệt vọng. Những tay chuyên gia tâm lý SS biết cách cắt đứt
những cảm giác đó ngay lập tức, dập tắt chúng. Những nhà tâm lý học tử
thần đó biết những quy luật thông thường đã được chứng minh là đúng
trong tất cả các lò sát sinh trên thế giới. Thời điểm cha mẹ lìa con,
ông bà lìa cháu, vợ lìa chồng này chính là lúc mấu chốt, ngay lúc đó
những tiếng quát "Achtung! Achtung!" lại vang khắp đám đông. Đó chính là
thời điểm thích hợp để làm rối trí mọi người 1 lần nữa, reo rắc hy vọng
cho họ, nói với họ những quy định chết chóc có thể cho họ giữ được mạng
sống. Từng từ được nói ra nghe như tiếng kèn trumpet:
"Phụ nữ và
trẻ em phải cởi giầy dép khi vào doanh trại. Bít tất bỏ vào trong giầy.
Bít tất trẻ con bỏ trong sandal, ủng hay giầy. Giữ gọn gàng!" Và ngay
sau đó là mệnh lệnh tiếp theo: "Vào nhà tắm, chỉ được mang theo giấy tờ
tùy thân, tiền bạc, 1 khăn tắm và xà phòng. Tôi nhắc lại ..."
Trong
doanh trại nơi phụ nữ cởi quần áo đã có những thợ cắt tóc. Những người
phụ nữ trần truồng bị cắt trụi tóc bằng tông đơ. Tóc giả bị gỡ khỏi đầu
các bà già. 1 hiện tượng tâm lý khủng khiếp diễn ra: theo các thợ cắt
tóc, đối với phụ nữ, việc cắt tóc chết chóc này là bằng chứng rõ rệt
nhất cho việc họ chuẩn bị được tắm hơi (banya). Các cô gái dùng tay phủi
tóc xuống và đôi khi hỏi: "Lần sau bạn có cắt tóc ở đây nữa ko? Bạn cắt
tóc ko bằng phẳng lắm." Phụ nữ thường cảm thấy thoải mái sau khi được
cắt tóc, và hầu như tất cả những gì có trong doanh trại là xà phòng và
những tấm khăn tắm. 1 số cô gái trẻ bật khóc tiếc thương cho những bím
tóc dài và đẹp của mình. Việc cắt tóc đó là để làm gì? Nhằm mục đích
đánh lừa những phụ nữ đó? Ko, nước Đức cần số tóc đó. Tóc là 1 thứ
nguyên liệu. Tôi đã hỏi nhiều người, người Đức làm gì với hàng đống tóc
được cắt từ mái đầu của những xác chết còn sống đó? Mọi lời chứng đều
cho biết những đống tóc khổng lồ đủ kiểu đen, vàng, quăn, tết bím đó đều
được tẩy sạch, bỏ vào túi và gửi về Đức. Mọi nhân chứng đều xác nhận
đúng là tóc được đóng trong túi gửi về Đức. Chúng được dùng làm gì? Ko
ai trả lời được câu hỏi đó. Chỉ khi viên trưởng trại nêu trong bản cung
của hắn rằng tóc được dùng trong hải quân để nhồi đệm hoặc bện dây cáp
cho tàu ngầm, tôi nghĩ mọi việc mới trở nên sáng tỏ.
Đàn ông cởi
đồ ngay trên sân. Thông thường, bọn Đức chọn 150 - 300 người khỏe mạnh
trong chuyến tàu đến đầu tiên buổi sáng. Họ sẽ được sử dụng để chôn các
xác chết và thường sẽ bị giết vào hôm sau. Đàn ông phải cởi quần áo thật
nhanh gọn, cởi giầy và tất theo hiệu lệnh, gấp gọn áo lót, áo khoác và
quần dài. Quần áo và giày dép được nhóm công nhân thứ 2 phân loại, họ
mang băng tay đỏ để phân biệt với những công nhân làm công việc "vận
chuyển".
Quần áo giày dép phù hợp để chuyển về Đức lập tức được
đưa vào kho. Mọi nhãn mác bằng kim loại hay vải sẽ phải được gỡ bỏ cẩn
thận. Những thứ còn lại sẽ bị đốt hoặc chôn lấp. Cảm giác lo lắng tăng
lên từng phút. Có mùi gì kỳ lạ và đáng lo ngại lúc này vẫn còn bị át đi
bởi mùi khí chlorine. Số lượng khổng lồ của lũ ruồi quấy nhiễu mọi người
cũng thật kỳ lạ. Tất cả chúng đến từ đâu, ngay tại đây, từ rừng thông
vây quanh hay từ dưới mặt đất bị dẫm đạp này? Mọi người thở hổn hển, sợ
hãi, run rẩy, nhìn chăm chú vào từng thứ dù là nhỏ nhất hy vọng chúng có
thể cho họ lời giải đáp, giúp họ hiểu, vén lên 1 chút bức màn bí mật về
những gì đang chờ đợi họ. Và tại sao lại có tiếng máy xúc hạng nặng gầm
rú ở phía nam?
Tiếp đó 1 thủ tục nữa bắt đầu. Mọi người
trong tình trạng trần truồng bị dẫn tới quầy thu tiền mặt và trình các
giấy tờ tùy thân, tài sản có giá trị theo yêu cầu. Và 1 lần nữa, những
tiếng quát khủng khiếp, như thôi miên vang lên: "Achtung! Achtung!" ...
Che dấu tài sản sẽ bị trừng trị bằng cái chết ... "Achtung! Achtung!" 1
Scharfuhrer ngồi trong 1 căn lán nhỏ đập đập 1 thanh gỗ, lính SS và
Wachmanner đứng sau hắn, cạnh lán là những thùng gỗ, các tài sản có giá
trị được ném vào đó: 1 thùng tiền giấy, 1 thùng tiền xu, 1 thùng chứa
đồng hồ, nhẫn, khuyên tai, trâm cài tóc, vòng tay. Các giấy tờ tùy thân,
những thứ chẳng ai trên thế giới này còn cần đến nữa, bị vứt xuống đất -
đó là những giấy tờ của những thân xác trần truồng sẽ nằm dưới đất đen
trong vòng 1h nữa. Vàng và các tài sản giá trị mới là thứ chủ yếu cần
được phân loại cẩn thận - hàng tá thợ kim hoàn xác định độ nguyên chất
của các loại quý kim, giá trị của các đồ trang sức, độ trong suốt của
kim cương. Thật kỳ lạ là những kẻ ghê tởm này cần dùng tới đủ mọi thứ,
thậm chí cả giấy và vải - bất kỳ thứ gì có thể được bất kỳ ai cần tới,
đều có thể là quan trọng và cần thiết đối với chúng. Chỉ có thứ quý giá
nhất trên thế giới, cuộc sống con người, là bị chúng chà đạp dưới gót
giày.
Chính tại đây, trong quầy thu tiền này, thời khắc bước
ngoặt đã điểm. Việc làm khổ các nạn nhân bằng những lời dối trá chấm
dứt; trong vài phút các nạn nhân đi từ hy vọng đến tuyệt vọng, từ ảo
tưởng được sống đến nhìn thấy cái chết ... Đến giai đoạn cuối cùng này,
giai đoạn cướp bóc những xác chết còn đang sống, bọn Đức chuyển sang đối
xử với các nạn nhân 1 cách hết sức thô bạo. Chúng giật những chiếc nhẫn
khỏi ngón tay của các nạn nhân, giật khuyên tai ra khỏi tai. Chính vào
lúc đó, dây chuyền giết người này cần tới phương pháp mới để thực hiện
công việc 1 cách hiệu quả. Đó là lý do những tiếng quát "Achtung!" được
thay bằng tiếng rít: "Schneller! Schneller! Schneller!" Nhanh, nhanh
lên! Chạy tới chỗ chết đi!
Chúng tôi được biết thực tế tàn khốc
trong những năm đó là khi các nạn nhân rơi vào tình trạng trần truồng họ
mất hoàn toàn sức chống cự, khả năng đấu tranh với hoàn cảnh. Khi cơ
thể trở nên trần trụi, người ta ngay lập tức mất hết sức sống và chấp
nhận số phận. Ngay cả những người vốn hết sức khao khát được sống cũng
trở nên thụ động. Nhưng để cho chắc, những tên SS còn áp dụng thêm vào
giai đoạn cuối của dây chuyền giết người này 1 phương pháp tàn ác nữa để
đẩy những nạn nhân vào tình trạng u mê, 1 trạng thái shock tâm lý hoàn
toàn. Chúng làm như thế nào? Bằng những hành động tàn ác đến mức phi lý,
điên loạn được thực hiện bất thình lình. Những nạn nhân trần truồng đã
mất tất cả mọi thứ nhưng vẫn còn đông hơn những con quái vật bận đồng
phục SS hàng ngàn lần và vẫn còn thở, nhìn, suy nghĩ, tim họ vẫn còn
đập. Những tên lính gác quật cho những bánh xà phòng và khăn tắm rơi
khỏi tay các nạn nhân, xếp họ vào hàng, 5 người 1 hàng. Vừa làm chúng
vừa quát: "Hande hoch! Marsch! Schneller! Schneller! Schneller!"
Họ
bước xuống 1 con đường thẳng với hoa và cây linh sam trồng 2 bên. Con
đường này dài 120m, rộng 2m và dẫn tới lò sát sinh. Dây thép gai chăng 2
bên đường, lính gác áo đen và bọn SS mặc áo nâu đứng đó vai chạm vai.
Con đường được rải cát trắng và các nạn nhân phải đi trên đó với 2 tay
giơ sau đầu, họ có thể nhìn thấy dấu chân còn mới trên mặt cát mềm: vết
chân nhỏ nhắn của phụ nữ, nhỏ hơn nữa của trẻ em, vết chân vụng về của
các cụ già. Những vết chân phù du trên mặt cát của hàng ngàn người đã
bước qua đây, giống như 4.000 người đang bước lúc này, giống như hàng
ngàn người khác sẽ lại bước qua sau 2h nữa, những người lúc này đang chờ
đoàn tàu rẽ vào tuyến đường sắt dẫn vào rừng. Những người đang để lại
vết chân nơi đây bước đi cũng giống như những người đã đi hôm qua, 10
hôm trước, 100 ngày trước, cũng giống những người sẽ đi ngày mai, 50
ngày sau, giống như mọi người đã đi trong suốt 13 tháng tồn tại của địa
ngục Treblinka.
Bọn Đức gọi lối đi này là "Con đường có đi ko
về". 1 tên dáng người nhỏ thó có họ là Sukhomil theo dõi mọi người trong
suốt thời gian họ đi, hắn vừa nhăn nhở vừa kêu: "Các bé, các bé!
Schneller! Schneller! Nước trong nhà tắm lạnh đấy. Schneller, Kinder,
Schneller!" Và hắn phá lên cười, đứng lên ngồi xuống, nhảy nhót. Mọi
người, 2 tay vẫn phải giơ lên, bước trong im lặng giữa 2 hàng lính gác,
dưới những cây gậy, những họng súng, những chiếc dùi cui cao su. Trẻ con
phải chạy để theo kịp người lớn. Nói về giai đoạn cuối cùng này, con
đường đau khổ này, mọi nhân chứng đều nhắc tới sự hung bạo của 1 con
quái vật đội lốt người có tên Zepf, 1 tên SS, chuyên gia giết trẻ con.
Tên quái vật này có thân hình đồ sộ và rất khoẻ, hắn thường bất ngờ túm
lấy 1 đứa bé nhấc khỏi hàng rồi đập đầu xuống đất như thể đứa bé là 1
cây gậy hoặc xé đứa bé ra làm đôi.
Công việc của Zepf rất quan
trọng. Nó làm tăng sự kinh hoàng cho các nạn nhân khốn khổ và cho họ
thấy sự tàn ác đến mức phi lý khiến ý chí và tinh thần của họ bị đè bẹp.
Hắn là 1 cái đinh vít cần thiết trong cỗ máy vĩ đại của nước Đức phát
xít.
Và tất cả chúng tôi đều cảm thấy hết sức ghê sợ, ko phải bởi
tự nhiên đã sinh ra những con quái vật này. Có nhiều loại quái vật trên
đời - ví dụ như Cyclop, quái vật 2 đầu, cũng như đủ loại quái vật thần
thoại và kẻ ác đáng sợ tương tự. Thứ làm chúng tôi ghê sợ là những con
quái vật này thay vì phải bị giam giữ riêng biệt và nghiên cứu như 1
hiện tượng tha hóa tâm lý lại sống bình thường trên đất nước này, thậm
chí được coi là 1 công dân tích cực và cần thiết.
Quãng đường đi
từ "quầy thu tiền" đến lò sát sinh mất khoảng 60 - 70 giây. Các nạn
nhân, được hối thúc bởi những cú đánh và những tiếng quát inh tai
"Schneller! Schneller!", đến bãi thứ 3 và dừng lại đó 1 lúc trong hoảng
hốt. Trước mặt họ là 1 căn nhà đẹp xây bằng đá có những phần trang trí
bằng gỗ trông giống 1 tòa lâu đài cổ. 5 bậc đá rộng dẫn tới 1 cái cổng
thấp nhưng rất rộng, chắc chắn và được trang trí đẹp, bên lối vào có cả
hoa trồng trong các chậu. Tuy nhiên ngoài việc đó ra tất cả mọi thứ xung
quanh đều hỗn độn, người ta có thể thấy những đống đất mới đào ở mọi
nơi. 1 chiếc máy xúc khổng lồ ném ra hàng tấn đất cát vàng trong tiếng
nghiến ken két của những răng thép làm bụi bốc mù trời. Chiếc máy xúc
này đào suốt từ sáng đến tối để tạo nên những hố chôn tập thể khổng lồ,
tiếng gầm của nó trộn lẫn với tiếng sủa điên cuồng của hàng tá becgiê
Đức.
2 tuyến đường ray khổ hẹp chạy 2 bên tòa nhà chết chóc đó,
dọc theo đường ray những người đàn ông mặc áo khoác rộng thùng thình
đang mang gì đó chất lên thùng những chiếc xe tải tự đổ. Cánh cổng rộng
của tòa nhà chết chóc từ từ mở ra và 2 phụ tá của sếp Schmidth xuất hiện
trên lối vào. Chúng đều là những kẻ tàn bạo và điên loạn, 1 tên cao,
khoảng 30 tuổi, vai rộng, có gương mặt ngăm đen dữ dằn và tóc đen, tên
kia trẻ hơn, lùn, tóc nâu vuốt keo, da mặt vàng vọt. Chúng tôi biết tên
họ của những kẻ chống loài người đó. Tên cao cầm 1 đoạn ống dẫn gas to
tướng dài độ 1m, tên kia vũ trang 1 thanh kiếm.
Ngay lúc đó, bọn
SS thả lũ chó đã được huấn luyện ra. Lũ chó xông thẳng vào đoàn người,
xé toạc cổ họng họ bằng hàm răng sắc nhọn. Bọn SS thì nện các nạn nhân
bằng báng súng tiểu liên, xô đẩy những phụ nữ đang sợ chết khiếp và hét
lên man rợ: "Schneller! Schneller!". 2 tên phụ tá của Schmidth đứng bên
lối vào tòa nhà lùa các nạn nhân qua cánh cửa mở để vào phòng hơi ngạt.
Vào
lúc đó 1 trong những sĩ quan chỉ huy Treblinka là Kurt Franz xuất hiện
bên tòa nhà, dắt theo con chó của hắn tên Barry. Hắn đặc biệt huấn luyện
con chó này khả năng lao vào các nạn nhân để xé tan đám đông, khiến họ
chạy tán loạn mỗi người 1 phương. Kurt Franz đã có 1 công việc tốt ở
trại này. Khởi nghiệp từ 1 hạ sĩ quan SS, hắn đã thăng tiến dần lên cấp
sĩ quan khá cao là Untersturmfuher *.
Câu chuyện về những xác
chết còn sống ở Treblinka, những người cho đến phút cuối cùng chỉ còn
giữ được hình ảnh về những con người nhưng ko hề có tí tâm hồn người
nào, làm rung động đến tận đáy con tim người nghe, khiến họ ko thể nào
ngủ được. Đó là câu chuyện về những phụ nữ đã cố bảo vệ những đứa con
bằng cách truyền cho chúng lòng can đảm trước cái chết, đó là câu chuyện
về những người mẹ trẻ đã che chở những đứa bé bằng chính da thịt mình.
Tôi đã được nghe câu chuyện về 1 cô bé 10 tuổi đã an ủi cha mẹ đang khóc
than bằng những lời lẽ từng trải đến kỳ lạ, về 1 chú bé đã kêu lớn khi
bước vào phòng hơi ngạt: "Mẹ ơi, đừng khóc! Nước Nga sẽ trả thù cho
chúng ta!".
* Untersturmfuher là cấp sĩ quan SS tương đương trung úy trong quân đội. Kurt thực tế là phó của Stangl.
danngoc:
Tôi đã được nghe kể về hàng tá trường hợp những nạn nhân trước tình
cảnh này bắt đầu phản kháng. Tôi được nghe về 1 người đàn ông trẻ đã đâm
1 sĩ quan SS bằng dao. Về 1 thanh niên khác bị đưa tới đây từ 1 khu Do
Thái nổi dậy ở Warsaw đã làm được 1 điều kỳ diệu là giấu được 1 quả lựu
đạn lấy được của bọn Đức ngay cả khi anh ta đã hoàn toàn trần truồng và
ném nó vào đám đông những tên sát nhân. Chúng tôi cũng được nghe kể về
trận chiến giữa nhóm những người nổi dậy với bọn lính gác và SS kéo dài
suốt đêm. Những tiếng súng và lựu đạn nổ đến tận sáng và khi mặt trời
lên, cả bãi đất phủ đầy xác những người nổi dậy ... Chúng tôi được nghe
kể về 1 cô gái cao lớn đã giằng lấy khẩu carbine từ tay 1 tên Wachmann
trên "Con đường có đi ko có về" để đánh lại hắn. Cô đã bị tra tấn và
hành quyết rất dã man, tên của cô ko bao giờ được biết và ko ai được
phép tỏ ra tôn trọng hành động đó.
Dân làng Wulka, làng gần
Treblinka nhất, kể rằng thỉnh thoảng tiếng thét của những phụ nữ bị giết
nghe quá khủng khiếp đến mức làm cả làng mất trí và bỏ chạy vào rừng để
thoát khỏi những tiếng rú chói tai xuyên qua những vòm cây, qua bầu
trời, qua mặt đất. Rồi đột nhiên tiếng rú im bặt, im lặng 1 lúc rồi lại
tiếp tục hàng loạt tiếng rú mới thê thảm ko kém, chuyển thành tiếng rít
ghê rợn thấu xương làm bủn rủn tâm hồn những người phải nghe chúng. Điều
này xảy ra 3 - 4 lần mỗi ngày.
Tôi đã hỏi 1 tên đồ tể bị bắt tên
là Sh. về những tiếng thét đó, hắn giải thích phụ nữ bắt đầu thét lên
từ khi lũ chó được thả ra và cả đám tù nhân bị lùa vào lò sát sinh. "Họ
có thể nhìn thấy cái chết đang đến gần, và đến với cả 1 đám đông lớn bọn
họ. Họ bị đánh rất tàn bạo và lũ chó xé xác họ ra."
Sự im lặng
đột ngột diễn ra khi cánh cửa phòng hơi ngạt đóng lại và tiếng thét lại
nổi lên khi 1 nhóm tù nhân mới bị đưa tới tòa nhà chết chóc. Điều đó xảy
ra 2, 3, 4 và đôi khi là 5 lần mỗi ngày. Đó là 1 dây chuyền đặc biệt
của cỗ máy giết người này.
Cũng phải bỏ chút thời gian để trình
bày về công nghệ giết người phức tạp ở Treblinka, tôi xin trình bày
ngay. Nó đã phát triển từ từ và vẫn đang mọc lên những phân xưởng mới.
Đầu tiên, 3 phòng hơi ngạt nhỏ đã được xây dựng. Khi việc xây dựng vẫn
còn đang tiến hành đã có nhiều chuyến tàu chở tù nhân tới, chúng buộc
phải giết họ bằng vũ khí lạnh - rìu, búa và dùi cui - khi phòng hơi ngạt
chưa sẵn sàng, bọn SS ko muốn nổ súng vì tiếng súng có thể tiết lộ mục
đích của Treblinka. 3 phòng hơi ngạt đầu tiên được xây bằng bêtông, rộng
5m x 5m và cao 190cm. Mỗi phòng có 2 cửa: 1 để đưa các nạn nhân vào và
cái kia để lôi các xác chết ra. Cửa lôi xác ra này rất rộng, tới 2,5m. 3
phòng hơi ngạt được xây liền nhau thành 1 khối.
Tuy nhiên 3
phòng hơi ngạt này ko đủ công suất để thỏa mãn ý muốn của Berlin. Ngay
sau khi 3 phòng này bắt đầu vận hành, chúng đã khởi công xây dựng tòa
nhà tôi vừa mô tả ở trên. Các chỉ huy Treblinka rất thỏa mãn và tự hào
vì đã bỏ xa kỷ lục về công suất của mọi "nhà máy giết người" của
Gestapo. 700 tù nhân làm việc trong 5 tuần để xây dựng nhà máy giết
người mới này. Khi việc xây dựng hoàn thành, 1 chuyên gia cùng với nhóm
giúp việc từ Berlin tới lắp đặt hệ thống thiết bị cho các phòng hơi
ngạt. 10 phòng hơi ngạt mới được đặt đối xứng 2 bên 1 hành lang rộng xây
bằng bêtông ... mỗi phòng có 2 cửa ... các cửa để lôi xác mở ra 1 nhà
ga đặc biệt được xây dựng ở cả 2 bên tòa nhà, những tuyến đường ray khổ
hẹp chạy trong nhà ga này. Các xác chết bị chất đống trong ga rồi nhanh
chóng được bốc lên các xe ô tô chạy trên loại đường ray này và được chở
tới những hố chôn tập thể khổng lồ vẫn được những chiếc máy xúc khổng lồ
đào suốt ngày đêm. Sàn phòng hơi ngạt dốc từ hành lang đổ về phía nhà
ga, chúng làm công việc lấy các xác chết ra được nhanh chóng (các xác
chết được mang ra khỏi các phòng hơi ngạt cũ theo cách cổ điển: khiêng
cáng hoặc túm lấy mà kéo). Các phòng hơi ngạt mới rộng mỗi chiều 7 - 8m.
Tổng diện tích sàn các phòng hơi ngạt mới bây giờ lên tới 460m vuông và
tổng diện tích tất cả các phòng hơi ngạt tại Treblinka là 635m vuông.
Trong
đoạn này, Grossman viết dựa trên tính toán của ông về số lượng người bị
giết trên mỗi chuyến tàu và theo đó dẫn tới con số ước lượng 3 triệu
người đã bị giết trong 10 tháng.
Ko hiểu chúng tôi có đủ can đảm
để mô tả lại những gì các nạn nhân cảm thấy, những gì họ phải trải qua
trong những giờ khắc cuối cùng trong phòng hơi ngạt? Chúng tôi biết rằng
họ đã câm lặng ... Trong tình trạng bị nhồi nhét khủng khiếp đến gãy
xương, đến ngạt thở, họ đứng người nọ ép vào người kia. Cuối cùng khi
làn hơi chết chóc nhớp nhúa phun xuống họ vẫn đứng nguyên đó như 1 khối
thống nhất.
Hình ảnh nào lóe lên trong những cặp mắt đờ đẫn trước
cái chết đó? Thời thơ ấu của họ, những ngày tháng thanh bình hạnh phúc,
hay chuyến đi tàn khốc mới rồi? Hay vẻ mặt tươi cười của những tên lính
SS trên sân ga? "Thì ra đây là lý do chúng cười." Ý thức họ mất dần,
phút đau đớn khủng khiếp cuối cùng đã tới ... Ko, điều đó ko thể tưởng
tượng được ... Các xác chết vẫn đứng, lạnh dần đi. Các nhân chứng nói
rằng trẻ em có thể thở được lâu hơn người lớn. Các phụ tá của Schmidt
quan sát qua 1 lỗ nhỏ khoảng 20 - 25 phút sau đó, đó là lúc phải mở cửa
phòng hơi ngạt thông ra sân ga dành cho xe chạy trên đường ray khổ hẹp.
Các tù nhân trong bộ áo liền quần bắt đầu công việc "bốc dỡ". Do sàn
phòng hơi ngạt dốc ra phía sân ga nên các xác chết tự đổ ra phía đó.
Những người đã từng chứng kiến việc "bốc dỡ" phòng hơi ngạt cho tôi biết
mặt các nạn nhân đều rất vàng, 1 chút máu rỉ ra từ mũi và miệng của
khoảng 70% người trong số họ. Các nhà sinh lý học sẽ giải thích hiện
tượng đó.
Các xác chết được bọn SS kiểm tra. Nếu ai đó bị phát
hiện còn sống, rên rỉ hoặc cử động, họ sẽ bị bắn bằng súng ngắn. Sau đó 1
nhóm trang bị kẹp nha sĩ sẽ vặn những chiếc răng vàng và platin khỏi
miệng các xác chết. Những chiếc răng này sau đó được phân loại theo giá
trị, đóng vào hộp và gửi về Đức. Có vẻ như lý do là vặn răng người chết
thì dễ dàng hơn là khi họ còn sống.
Các xác chết được chất lên xe
tải đưa tới những hố chôn tập thể khổng lồ. Tại đó chúng bị đặt thành
hàng sát nhau, hết lớp này đến lớp khác. Các hố chôn đó sẽ được để
nguyên đấy ko lấp đất, chờ đến khi đầy mới lấp ... Và trong khi đó, khi
các công nhân chỉ mới bắt đầu "bốc dỡ" phòng hơi ngạt, viên Scharfuhrer
phụ trách "vận chuyển" đã nhận được 1 mệnh lệnh ngắn gọn bằng điện
thoại. Viên Scharfuhrer lập tức thổi 1 hồi còi, đó là tín hiệu cho tay
lái tàu, và 1 đoàn tàu 20 toa khác lại từ từ vào nhà ga được núp dưới
tên gọi "Ga Ober - Maidan" ... Những chiếc máy xúc vẫn làm việc, gầm rú,
đào suốt ngày đêm những hố chôn người mới dài hàng trăm mét. Những hố
chôn có trước vẫn được để nguyên ko lấp để chờ đến khi đầy, chúng sẽ ko
phải chờ đợi lâu.
danngoc:
Himmler đã đến thăm Treblinka đầu năm 1943 vào thời điểm cuối mùa
đông. Hắn kiểm tra khu trại và 1 người đã nhìn thấy hắn tại đó kể rằng
hắn đã tới bên 1 hố chôn tập thể và nhìn xuống rất lâu mà ko nói gì.
Viên Tổng chỉ huy (Reichshuhrer) SS bay đi ngay trong ngày bằng máy bay
riêng, trước khi đi, Himmler ra 1 mệnh lệnh cho các chỉ huy trại làm bối
rối tất cả mọi người: Đại úy (Hauptsturmfuhrer) Baron von Perein cùng
cấp phó là Korol và trung úy Franz phải ngay lập tức thiêu hủy toàn bộ
các xác chết, mang tro than ra khỏi trại và rải trên các cánh đồng và
đường xá. Lúc đó đã có hàng triệu xác chết và nhiệm vụ này có thế nói là
quá khó khăn và phức tạp. Nhiệm vụ này cũng có nghĩa là ko được chôn
người chết nữa mà phải đốt. Tại sao Himmler lại bay tới đây kiểm tra và
ra 1 mệnh lệnh cá nhân rõ ràng như vậy? Chỉ có thể có 1 lời giải thích:
chiến thắng của Hồng quân tại Stalingrad.
Mới đầu, việc đốt xác
ko được thuận lợi lắm, những cái xác ko chịu cháy. Tuy nhiên người ta
nhận ra rằng xác phụ nữ cháy tốt hơn xác đàn ông nên các công nhân - tù
nhân thử dùng xác phụ nữ làm mồi để xác đàn ông dễ cháy hơn. 1 lượng lớn
xăng dầu đã được dùng để đốt xác nhưng như thế quá lãng phí và cũng ko
có tác dụng tốt lắm. Mọi thứ dường như đi vào ngõ cụt. Nhưng 1 giải pháp
đã sớm được tìm ra, 1 gã đàn ông mập lùn khoảng 50 tuổi đã tới, đó là 1
chuyên gia.
Các lò thiêu bắt đầu được xây dựng dưới sự hướng dẫn
của tay chuyên gia. Các lò thiêu này có kiểu dáng đặc biệt. Máy xúc đào
1 con hào dài 250 - 300m, rộng 20 - 25m và sâu 5m. Các rầm bằng bêtông
cốt sắt được đặt dưới đáy thành 3 hàng cách đều nhau, bên trên chúng đặt
các thanh thép thành 1 lớp sàn vắt ngang hố, sau đó chúng lại đặt tiếp
các thanh ray lên trên các thanh thép, mỗi thanh ray cách nhau khoảng 5 -
7cm. Đó là 1 kết cấu khổng lồ tạo nên lò thiêu quái quỷ này. 1 tuyến
đường ray khổ hẹp mới được xây dựng dẫn từ các hố chôn tập thể tới hố
đốt xác. 1 hố đốt xác khác cũng được xây dựng ngay sau đó và tiếp theo
là cái thứ 3 với cùng kích cỡ. Trong mỗi cái lò nướng này có thể đốt
được 3.500 - 4.000 xác 1 lúc.
Những người đã từng làm việc tại
khu đốt xác kể rằng các lò đốt này làm họ liên tưởng tới những ngọn núi
lửa. Hơi nóng khủng khiếp làm cháy xém cả mặt các công nhân, ngọn lửa
bốc cao tới 8 - 10m, những cột khói dầy đặc có mùi mỡ cháy bay lên trời
tạo thành những đám mây nặng nề đứng im phía trên khu trại. Vào buổi
đêm, dân địa phương tại các làng xung quanh có thể nhìn thấy ngọn lửa từ
bất cứ đâu trong khoảng cách 40km. Chúng bốc cao hơn cả những ngọn
thông bao bọc khu trại. Mùi thịt người cháy phủ kín khu vực xung quanh.
Khi gió thổi về hướng trang trại của người Ba Lan cách đó 3km ai nấy đều
cảm thấy như nghẹt thở trước cái mùi ghê rợn đó. Khoảng 800 tù nhân
phải làm công việc đốt xác này. Công việc quái đản đó diễn ra suốt ngày
đêm trong 8 tháng mà vẫn ko thể đốt hết hàng triệu xác chết vì các
chuyến tàu vẫn liên tục đổ tới các nạn nhân mới.
Các chuyến tàu
đến từ Bulgaria luôn làm bọn SS và Wachmanner vui sướng 1 cách quỷ
quyệt, các nạn nhân ko hề có ý niệm gì về số phận đang chờ đợi họ, mang
theo nhiều tài sản có giá trị, nhiều thứ ngon lành trong đó có bánh mì
trắng. Tiếp sau đó là các chuyến tàu đến từ Grodno và Bialystok, sau nữa
là từ các khu Do Thái Warsaw nổi loạn. 1 nhóm dân Digan đến từ
Bessarabia, khoảng 200 đàn ông cùng 800 phụ nữ và trẻ em. Những người
Digan đi bộ tới với 1 dãy xe ngựa kéo theo sau. Đó là những người vốn
rất ranh mãnh. Họ tới dưới sự áp giải của chỉ 2 lính gác, cả 2 hoàn toàn
ko biết rằng họ đang dẫn những người này tới chỗ chết. Các nhân chứng
nói rằng những phụ nữ Digan đã vỗ tay khi nhìn thấy tòa nhà đẹp đẽ, nơi
đặt các phòng hơi ngạt, và ko hề nghi ngờ gì về số phận đang chờ đợi họ.
Bọn Đức đã được 1 cuộc vui đặc biệt trong vụ đó.
Phải chịu đựng
những nỗi đau khủng khiếp nhất là các nạn nhân đến từ các khu Do Thái.
Phụ nữ và trẻ em bị tách khỏi đám đông và đưa thẳng đến lò thiêu thay vì
đưa vào phòng hơi ngạt trước. Các bà mẹ trở nên điên loạn khi bị dồn
cùng những đứa con vào lò thiêu đang rực cháy, nơi hàng ngàn xác chết
cũng đang chìm trong khói lửa. Những xác chết quằn quại, giẫy giụa trong
lò lửa như thể chúng đang sống lại vậy, có cả những xác phụ nữ đang
mang thai nổ tung bụng vì sức nóng và những hài nhi chưa kịp sinh ra bị
thiêu cháy ngay trước ổ bụng vỡ toác của người mẹ. Những cảnh tượng đó
có thể làm cả những người mạnh mẽ nhất trở nên hoàn toàn mất trí.
Quả
là rất khó khăn khi đọc câu chuyện này. Xin độc giả hãy tin tôi, viết
nó ra cũng khó khăn ko kém. Ai đó chắc sẽ hỏi: “Tại sao phải viết nó ra,
nhớ đến nó làm gì?” Đó là trách nhiệm của người viết, phải nói ra sự
thật khủng khiếp này, đó cũng là trách nhiệm công dân của người đọc,
phải nhớ lấy nó. Tất cả những ai quay lưng bịt mắt với sự thật này là
những kẻ lăng mạ vong linh những người đã chết. Tất cả những ai ko biết
về sự thât này sẽ ko bao giờ hiểu được kẻ thù là hạng quỷ dữ nào mà Hồng
quân của chúng ta phải chiến đấu để tiêu diệt đến cùng.
Bọn SS ở
Treblinka bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Quy trình đưa các nạn nhân vào
phòng hơi ngạt đã từng làm chúng hưng phấn nay đã trở thành việc thường
ngày. Khi việc đốt xác bắt đầu, bọn SS dành nhiều thời gian bên các lò
thiêu, lấy việc xem cảnh tượng mới này làm trò giải trí. Tay chuyên gia
đến từ Đức đi lại giữa các lò thiêu từ sáng đến tối, nói rất nhiều và
luôn trong trạng thái kích động. Người ta kể rằng chưa từng có ai thấy
hắn tỏ ra lo lắng hay thậm chí là nghiêm nghị, nụ cười ko bao giờ rời
khỏi khuôn mặt hắn. Khi các xác chết rơi xuống các thanh thép, hắn
thường nói: “Đồ ngốc, đồ ngốc.” Đó là câu ưa thích của hắn.
Thỉnh
thoảng bọn SS tổ chức 1 thứ tương tự như picnic bên các lò thiêu; chúng
ngồi bên những tường chắn gió uống rượu, ăn nhậu và ngắm ngọn lửa.
Những người ốm yếu cũng bị xử lý tại đây. 1 con hào tròn được đào rồi
đặt các giàn thiêu dưới đáy, các xác chết bị đốt tại đó. Những chiếc ghế
dài thấp và nhỏ đặt quanh hào như thế đó là 1 sân vận động. Những chiếc
ghế này nằm sát bờ hào khiến người ngồi trên đó gần như ngồi ngay trước
lò thiêu. Những người ốm yếu già cả được đưa tới, sau đó tên “y sĩ”
buộc họ ngồi trên những chiếc ghế đó đối diện với ngọn lửa bốc lên từ
những thân người. Khi họ đã có vẻ ko thể chịu đựng được thêm, những kẻ
ăn thịt đồng loại bắn vào những mái đầu hoa râm của họ và đẩy vào lưng
họ. Cả người chết lẫn chưa chết hẳn đều rơi vào ngọn lửa.
Chúng
tôi vốn ko bao giờ quá quan tâm đến những trò vui thô tục Đức nhưng chắc
chắn là hầu như ko ai trên hành tinh này có thể tưởng tượng được những
trò vui của bọn SS ở Treblinka. Chúng đã tổ chức các cuộc đấu bóng cho
các nạn nhân, dàn đồng ca của các nạn nhân, các cuộc khiêu vũ cho các
nạn nhân … Thậm chí có cả 1 bài thánh ca đặc biệt tên là “Treblinka”
được chúng viết cho các nạn nhân, nó có lời lẽ như sau:
“Fur uns gibt heute nur Treblinka
Die unser Schiksal ist …” *
Những người đang bị thương cũng bị bắt phải học những bài tình ca Đức ngu ngốc chỉ ít phút trước khi họ bị giết:
“Ich bruch das Blumelein
und schenkte is dem schonste
geliebste Madelein …” **
Tên
chỉ huy trại chọn vài đứa bé từ 1 trong các chuyến tàu, giết hết bố mẹ
chúng, mặc cho chúng những bộ quần áo đẹp nhất, cho chúng rất nhiều kẹo,
chơi với chúng, và sau đó ra lệnh giết chúng chỉ vài ngày sau khi hắn
đã chán với trò chơi này. 1 trong các trò giải trí chính là các cuộc hãm
hiếp và hành hạ những cô gái trẻ đẹp vào ban đêm, các cô gái này đã
được chọn sẵn từ mỗi chuyến tàu chở nạn nhân. Đến sáng, chính những tên
hiếp dân lại dẫn họ đến phòng hơi ngạt.
* “Chỗ dành cho chúng tôi giờ đây chỉ là Treblinka
Đó là số phận của chúng tôi …”
** Tôi hái 1 bông hoa nhỏ
và trao nó cho người đáng yêu nhất
người con gái được yêu thích nhất …”
danngoc:
Tất cả các nhân chứng đều nhớ 1 đặc trưng thường gặp ở bọn SS tại
Treblinka: chúng đều yêu thích lý thuyết về xây dựng và triết học. Tất
cả chúng đều tự cho phép mình thuyết giảng trước các tù nhân. Chúng
khoác lác và giảng giải về ý nghĩa vĩ đại của Treblinka đối với tương
lai. Tất cả chúng đều tin tưởng chân thành và sâu sắc về tầm quan trọng
và tính đúng đắn trong công việc của chúng.
Chúng cũng tập luyện
thể thao - chúng chăm chút nhiệt tình cho sức khỏe bản thân và sự tiện
nghi trong cuộc sống của chúng từng ngày. Chúng làm vườn và trồng hoa
xung quanh khu nhà ở dành cho lính. Chúng đi nghỉ phép ở Đức vài lần mỗi
năm vì bọn chỉ huy nghĩ rằng công việc của chúng rất ko tốt cho sức
khỏe và muốn bảo đảm cho bọn chúng. Khi về đến nhà, chúng đi loanh quanh
đầu ngẩng cao, đầy tự hào.
Mùa hè năm 1943 là thời kỳ nóng bất
thường tại khu vực này. Trời ko mưa, ko mây, ko có gió trong nhiều tuần.
Công việc đốt xác được đẩy lên cao độ. Các lò thiêu rực sáng suốt ngày
đêm trong 6 tháng nhưng mới chỉ đốt được độ hơn nửa số xác chết. Các tù
nhân làm công việc đốt xác có lẽ đã ko thể đứng vững trước việc làm trái
đạo lý khủng khiếp này nên đã có từ 15 - 20 người tự sát mỗi ngày.
Nhiều người trong số họ chọn cái chết như 1 cách vi phạm quy định có
tính toán.
"Ăn 1 viên đạn quả là 1 kết cục xa xỉ", Kosezky, 1 bác
sỹ đã thoát khỏi khu trại nói. Mọi người bảo tôi rằng sống ở Treblinka
còn khủng khiếp hơn là chết nhiều lần. Tro than của người chết được chất
lên tàu hỏa mang ra khỏi hàng rào trại. Các nông dân làng Wulka bị bọn
Đức cưỡng bách phục vụ cho chúng chuyển tro than sang xe ngựa kéo và đem
rải dọc con đường dẫn từ khu trại chết chóc này tới khu trại giam giữ
người Ba Lan. các tù nhân trẻ em dùng xẻng rải tro thậm chí ngay trên
mặt đường. Thỉnh thoảng chúng còn tìm thấy 1 đồng xu hay 1 chiếc răng
vàng. Những đứa trẻ này được gọi là "Lũ trẻ từ con đường đen". Con đường
trở nên đen nhẻm vì tro than cứ như được trải nhựa. Bánh xe nghiến lên
chúng phát ra tiếng lạo xạo đặc biệt, khi tôi lái xe trên đó tôi đã nghe
thấy tiếng lạo xạo thê lương đó, chúng vang nhẹ như 1 tiếng than ...
Trong
bài hát "Treblinka" mà bọn Đức bắt 800 tù nhân làm công việc đốt xác
phải hát trong khi làm việc, có những lời van vỉ của các tù nhân rằng họ
sẽ ngoan, hy vọng rằng họ sẽ được thêm "1chút xíu, 1 chút xíu niềm vui,
dù rằng đó chỉ là được nhìn cuộc đời thêm 1 phút".
Có 1 ngày
hạnh phúc ở địa ngục Treblinka ... Các tù nhân lập kế hoạch nổi dậy. Họ
chẳng có gì để mất, tất cả họ đã bị tuyên án tử. Mỗi ngày họ tồn tại giờ
đây là 1 ngày chịu sự hành hạ, tra tấn. Bọn Đức tất nhiên chẳng bao giờ
cám ơn họ, những nhân chứng của 1 tội ác khủng khiếp. Tất cả họ rồi sẽ
có kết cục trong phòng hơi ngạt và sẽ có người khác thay thế. Chỉ vài
chục người sống sót ở Treblinka qua vài tuần hay vài tháng, còn lại thì
chỉ vài ngày. Đó là những người có chuyên môn - thợ mộc, thợ đục đá, thợ
may, thợ cắt tóc. Họ chính là những người lập ra ủy ban nổi dậy. Họ ko
muốn trốn thoát cho đến khi họ phá hủy được Treblinka.
1 đợt nóng
ngột ngạt đến vào cuối tháng 7. Khi mở các hố chôn tập thể, hơi bốc lên
như thể đó là 1 nồi nước sôi khổng lồ. Mùi hôi thối khủng khiếp và sức
nóng đủ để làm chết người - những tù nhân gày gò vác các xác chết đi
thỉnh thoảng cũng rơi luôn vào lò thiêu mà chết. Hàng tỉ con nhặng béo
múp vì có quá nhiều thứ để ăn bò lúc nhúc trên mặt đất và bay vù vù trên
trời.
Quyết định khởi nghĩa sẽ bắt đầu vào ngày 2/8. Tín hiệu là
1 phát súng *. Những ngọn lửa mới đã bốc lên nhưng lần này ko phải là
ngọn lửa nhớp nhúa từ những xác chết bị đốt mà là ngọn lửa rực rỡ, hừng
hực, hung bạo phát ra từ nòng súng. Các tòa nhà trong trại bị đốt ...
Tiếng súng nổ như sấm dậy, súng máy khạc đạn từ các tháp canh bị những
người nổi dậy chiếm. Không khí trở nên náo loạn với những tiếng huyên
náo và đổ vỡ, tiếng đạn rít át cả tiếng vù vù của lũ nhặng nhơ bẩn.
Những tên phát xít nhuốm đầy máu hiện lên trong đám lửa. Vào ngày 2/8,
máu của bọn quỷ dữ SS đã đổ xuống mảnh đất địa ngục Treblinka ... Tất cả
chúng đều hoảng loạn, quên tiệt mất rằng hệ thống phòng thủ của
Treblinka đã được chuẩn bị rất tốt, quên rằng những loạt đạn chết chóc
đã được bố trí hướng vào các lối ra, quên cả lấy vũ khí của chính chúng.
Trong
khi Treblinka bốc cháy, những người nổi dậy phá vỡ các hàng rào, mặc
niệm nắm tro tàn của các nạn nhân, bọn SS và cảnh sát đổ tới từ khắp nơi
để săn lùng họ. Hàng trăm con chó cảnh sát đã được đưa tới sau đó. Máy
bay Đức cũng được huy động. Cuộc chiến tiếp tục trong rừng và đầm lầy.
Chỉ có rất ít người nổi dậy sống sót, nhưng điều khác biệt mà họ làm
được ở đây là gì? Họ đã chiến đấu, với vũ khí trong tay. **
*
Người tổ chức chính của cuộc nổi dậy là Zelo Bloch, 1 trung úy người Do
Thái trong quân đội Czech. Cuộc nổi dậy đã phải bắt đầu sớm vì 1 tên
lính gác SS đã nghi ngờ. Hắn đã bị bắn nhưng việc này làm cuộc nổi dậy
bắt đầu khi chưa kịp chuyển phần lớn số vũ khí ra khỏi kho vũ khí mà
những người nổi dậy đã chiếm được bằng cách đánh 1 chìa khóa phụ.
**
Có khoảng 750 tù nhân đã thoát khỏi những vòng rào thép gai nhưng chỉ
có 70 người sống được tới ngày nhìn thấy tự do 1 năm sau đó
Cuộc vượt ngục ly kỳ của tù nhân trại tập trung Treblinka
(Kiến Thức) - Samuel Willenberg đã có cuộc tẩu thoát ly kỳ khỏi trại tử thần Treblinka vào tháng 8/1943 và là người cuối cùng còn sống đến ngày nay.
Hiện ông Willenberg 91 tuổi vẫn nhớ như in cuộc đào thoát khỏi trại tập trung Treblinka năm 1943. Khi đó, ông 20 tuổi.
Lớn lên ở thành phố Czestochwa, Ba Lan
với cha là một nghệ sĩ Do Thái và mẹ là người theo đạo Cơ đốc đã chuyển
sang đạo Do Thái, ông Willenberg đã có tuổi thơ bình yên bên 2 em gái
là Itta và Tamara.
Tuy nhiên, khi Chiến tranh thế giới 2
nổ ra, ông và gia đình đã chạy trốn đến Jasna Gora. Tuy nhiên, một ngày
mẹ của ông Willenberg và ông trở về nhà thì phát hiện hai em gái khi đó 6
tuổi và 14 tuổi đã bị bắt giữ. Kể từ đó, gia đình ông không bao giờ
nhìn thấy họ nữa.
Ảnh chụp ông Willenberg 1 năm sau khi trốn thoát khỏi trại tử thần Treblinka ở Ba Lan.
Năm 19 tuổi, ông Willenberg bị phát xít Đức
bắt giữ. Ông còn nhớ rõ việc phát xít Đức nhồi nhét ông cũng như 6.000
người khác trong 60 toa tàu mà mỗi xe được thiết kế chở 100 con gia súc
và được bao quanh bởi hàng rào thép gai trong chuyến hành trình từ
Opatow tới Treblinka. Ở trong đó không có nước hay nhà vệ sinh.
Đức quốc xã đã nói với các tù nhân
rằng đang ở một trại trung chuyển và phải tắm rửa trước khi đi tiếp.
Thực chất những phòng tắm đang chờ đón họ là phòng hơi ngạt - nơi tù
nhân bị giết hàng loạt.
Trong khi chờ đợi, ông Willenberg gặp
một người quen cùng quê. “Người đó cũng nhận ra tôi và bảo “hãy nói rằng
cậu là thợ nề”. Chỉ vài phút sau một tên lính SS đi tới và hỏi to “Ai
là thợ nề?”. Khi đó, ông Willenberg bước ra khỏi hàng và những vết sơn
dính trên chiếc khăn của bố mà tôi đang quàng khiến hắn tin. Tên lính SS
đẩy tôi tới khu trại giam. Những người còn lại trên 3 đoàn tàu 20 toa
đều bị vào dồn phòng hơi ngạt.
Vào thời điểm đó, phát xít Đức cần khá
nhiều công nhân người Do Thái như thợ nề, thợ hàn, đầu bếp, thợ cắt
tóc, thợ kim hoàn... để vận hành bộ máy cai trị của chúng tại các trại
tập trung. Sau khi được đưa đến trại tử thần Treblinka, ông Willenberg
đã sốc khi nghe thấy Đức quốc xã nói "Himmel Strasse" - "Heaven Street".
Ban đầu, ông không biết những từ đó có nghĩa gì cho đến khi nhìn thấy
hàng trăm người Do Thái đi bộ trong tình trạng không mặc quần áo đến các
phòng hơi ngạt và không bao giờ quay trở lại. Khi chứng kiến cảnh đó,
ông không thể tin được rằng điều này là sự thật.
Theo ước tính, khoảng 876.000 người bị giết tại Treblinka, gồm 874.000 người Do Thái từ Ba Lan, Châu Âu và 2.000 người Digan.
Trong thời gian bị giam cầm,
Willenberg là 1 trong 750 công nhân ở Treblinka và công việc của ông là
phân loại đồ vật còn lại của những người bị giết trong phòng hơi ngạt.
Treblinka là một trong những trại tập trung khét tiếng của phát xít Đức tại Ba Lan.
Kể từ tháng 4/1943, các chuyến tàu đã không còn tới trại tập trung
Treblinka. Trước đó 1 tháng chỉ huy SS Heinrich Himmler tới thị sát
Treblinka và sau đó xác các nạn nhân bị đào lên để thiêu. Đức quốc xã
muốn che giấu những bằng chứng về tội ác diệt chủng của chúng. Việc
thiêu xác được tiến hành vào mùa hè và các tù nhân hiểu rằng sau đó họ
sẽ bị giết trong nay mai. Chính vì vậy, họ đã lên kế hoạch đốt trại để tẩu thoát.
Vào ngày 2/8/1943, một nhóm tù nhân trong trại đã mở kho vũ khí của SS,
phân phát súng và phóng hỏa. Sau khi trại tử thần này trở nên hỗn loạn,
ông Willenberg bắt đầu chạy trốn cùng những tù nhân khác.
Khi chạy tới hàng rào dây thép gai, những làn đạn bắn ra từ các vọng gác hướng về phía ông Willenberg.
“Tôi lao ra, giẫm cả lên xác những
người bạn và trúng đạn. Chân tôi chảy máu và sưng lên. Nhưng tôi vượt
qua tất cả các vật cản. Tôi chạy tới cánh rừng, qua đường ray tàu hỏa,
một con đường trải nhựa, tiếp tục là rừng và tôi đã thoát. Tôi bắt đầu
la hét “địa ngục đã bị đốt cháy”, ông Willenberg xúc động nhớ lại.
Trong cuộc tẩu thoát ly kỳ đó, chỉ có 70 tù nhân may mắn trốn thoát và sống sót.
Mặc dù khoảng thời gian đau thương đó đã qua lâu nhưng ông Willenberg
vẫn không thể quên năm tháng ở trại tập trung Treblinka. Ông thường mơ
về nó và không thể xóa bỏ những ký ức kinh hoàng năm xưa đã trải qua.
Trại tập trung Auschwitz hay Nhà tù Auschwitz (Konzentrationslager Auschwitz) là trại lớn nhất trong các trại tập trung của Đức Quốc xã. Trại này nằm ở Ba Lan và được đặt tên theo thành phố Oświęcim gần đó, cách Kraków 50 km về phía Tây, cách thủ đô Warszawa 286 km. Trong thời kỳ Đức Quốc xã chiếm đóng Ba Lan năm 1939, Oświęcim sáp nhập vào Đức và đổi tên thành Auschwitz.
Khu tổ hợp trại tập trung này bao gồm 3 trại chính: Auschwitz I- trung tâm hành chính; Auschwitz II (Birkenau)- Trại hủy diệt (Vernichtungslager) và Auschwitz III (Monowitz)- trại lao động.
Ngoài ra còn có khoảng 40 trại vệ tinh, một số nằm cách các trại
chính hàng chục cây số, với số lượng tù nhân từ vài tá đến vài nghìn
người.
Số lượng người đã bị giết chết tại đây chưa được biết chính xác. Tại Tòa án Nürnberg, chỉ huy trại, Rudolf Höss,
đã khẳng định con số này là ba triệu người. Năm 1990, Viện bảo tàng
Quốc gia Auschwitz-Birkenau xét lại số liệu này. Các tính toán mới đã
cho ra kết quả trong khoảng 1,1-1,6 triệu , khoảng 90% số người Do Thái của gần như tất cả các nước tại Châu Âu
Câu chuyện kinh hoàng của nữ tù nhân trại tập trung Auschwitz
(Kiến Thức) - Bà Kitty Hart-Moxon từng là tù nhân ở trại tập trung Auschwitz trong 2 năm và có những ký ức kinh hoàng khi bị giam cầm tại đây.
Bà Hart-Moxon, 88 tuổi, đã bị đưa đến trại tập trung Auschwitz của phát xít Đức
khi 16 tuổi. Bà là một trong số những tù nhân may mắn sống sót, rời
khỏi trại tử thần trên. Trong khoảng thời gian ở đây, bà Hart-Moxon là
nhân chứng cho sự cai trị tàn khốc của Đức quốc xã.
Nhân chứng lịch sử về tội ác man rợ
của phát xít Đức - Hart-Moxon đã cùng hai học sinh Lydia Hollingsworth,
15 tuổi, và Natalia Smith, 17 tuổi, đến thăm trại tập trung Auschwitz -
một trong những trại tử thần khét tiếng của phát xít Đức giết hại hàng
triệu tù nhân. Họ đã đến những tòa nhà - nơi phát xít Đức giết hại hơn 1
triệu tù nhân.
30 thành viên trong gia đình bà Hart-Moxon đã bị phát xít Đức giết hại trong cuộc thảm sát người Do Thái hồi Chiến tranh thế giới 2.
"Một số người không tin rằng trại tập
trung Auschwitz tồn tại. Tuy nhiên, nếu điều gì từng xảy ra thì không có
lý do gì điều đó không thể xảy ra lần nữa". bà Hart-Moxon mang mã số tù
39934 khi đó chia sẻ.
Bà Hart-Moxon cùng 2 học sinh Lydia và Natalia ghé thăm trại tử thần Auschwitz - nơi ghi dấu một giai đoạn lịch sử kinh hoàng.
Bà Hart-Moxon nhớ lại ngày đầu tiên bị đưa đến trại tập trung Auschwitz:
"Khi được đưa đến trại tập trung Auschwitz, chúng tôi nhìn thấy những
hình ảnh hãi hùng như tù nhân cạo trọc đầu, mặc trang phục rách nát, đôi
mắt lớn, la hét bằng nhiều thứ tiếng và bị đánh đập. Khi đó, chúng tôi
nghĩ rằng: "Lạy chúa, tại sao điều này lại xảy ra với chúng con"".
Trước khi bị đưa vào trại tử thần Auschwitz, gia đình bà Hart-Moxon đã cố gắng rời khỏi Ba Lan trước khi phát xít Đức xâm lược nơi đây vào năm 1939 nhưng không thành công.
Sau khi làm công việc giáo viên dạy
tiếng Anh, mẹ bà Hart-Moxon đã nhờ linh mục địa phương để giúp gia đình
bà làm các tài liệu cần thiết để có thể rời khỏi Ba Lan đó cho phép họ
rời khỏi đất nước.
Tuy nhiên, bà Hart-Moxon và mẹ của bà
bị tách khỏi người cha. Sau này, cha của bà bị phát xít Đức giết hại.
Sau đó, hai mẹ con bà bị bắt ở Đức khi sử dụng các giấy tờ giả mạo và
đối mặt với đội xử bắn những người nhập cư trái phép.
Khi đó, bà Hart-Moxon quay mặt về phía bức tường, giơ hai tay lên trên trước khi nghe thấy tiếng nổ lớn. Thực chất, đây là một vụ hành quyết giả của phát xít Đức.
Sau đó, phát xít Đức nói với mẹ con bà
Hart-Moxon rằng, bản án tử hình của họ được giảm xuống tù chung thân
tại trại tử thần Auschwitz - nơi khủng khiếp còn hơn cái chết.
Bà Hart-Moxon làm công việc dọn các thi thể tù nhân trong thời gian ở trại tập trung Auschwitz chết tối hôm trước.
Khi được đưa vào trại dành cho phụ nữ, bà Hart-Moxon không thể nào quên
cảm giác kinh sợ khi thức dậy bên cạnh thi thể một phụ nữ chết tối hôm
trước. Đối mặt với giá rét, bà và những nữ tù nhân khác đã lấy quần áo
của người phụ nữ xấu số trên để tồn tại và giữ ấm cơ thể. Bà Hart-Moxon
cũng bị yêu cầu dọn dẹp nhà vệ sinh cũng như di chuyển những thi thể
người chết tại trại tập trung Auschwitz. Bà cũng từng làm công việc
lấy kim cương, trang sức, đồng hồ, tiền bạc và bất kỳ vật có giá trị
khác trong quần áo của nam giới cho Đức quốc xã.
Bà nhớ lại việc một số tù nhân muốn
tìm đến cái chết thường chạm vào ràng rào điện vì đó là cách dễ nhất để
giải thoát bản thân khỏi những đòn tra tấn, hành hạ của phát xít Đức.
Tuy nhiên, lính canh thường bắn chết họ trước khi phạm nhân đến gần hàng
rào.
Phát xít Đức cho xây dựng những lều
gỗ. Ban đầu, nơi đây được dùng để làm nơi nhốt 52 con ngựa. Tuy nhiên,
sau đó, nơi này được dùng để giam cầm khoảng 1.000 người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét