BỘ MẶT CHIẾN TRANH 96
Nhạc Lính VNCH - Tình Anh Lính Chiến | Hình Ảnh Người Lính Miền Nam
Thai Chau "cam on " nhac truoc 1975
-Trong tình trạng chiến tranh đầy chết chóc và tan hoang, bản chất sống của loài người trở nên cực hạn về mọi phía:
+Yêu thương vô vàn mà cũng hận thù vô song
+Thông minh trí tuệ bao nhiêu thì cũng ngu ngốc, mù quáng bấy nhiêu.
+Tuyệt đỉnh dũng cảm thì cũng tột cùng hèn nhát.
+Vừa là thánh thần vừa là quỉ dữ.
...
-Chiến tranh mang bộ mặt gớm ghiếc, tởm lợm đến khủng khiếp, không thể tả được, dù bôi son trát phấn như thế nào, tung hô ra sao.
-Chiến tranh là thể hiện sự thờ ơ, vô cảm khốn nạn tột cùng về việc hủy diệt tàn bạo cuộc sống và thân phận con người.
-Chiến tranh phi nghĩa là chiến tranh "nặn ra" lý do từ không có lý do, hủy diệt và tàn phá cuộc sống một cách không chính đáng. Chiến tranh chính nghĩa là chiến tranh nảy sinh từ việc giải phóng hoặc chống chiến tranh phi nghĩa, được hủy diệt và tàn phá cuộc sống một cách chính đáng (?).
-Tóm lại, bộ mặt thật của chiến tranh nhìn từ mọi phía nói chung là độc ác, thiểu năng trí tuệ đến ngỡ ngàng của con người khôn ngoan, có lý trí.
-Ngày chiến thắng 30/4, lũ bán nước cay cú gọi là ngày quốc hận, người cộng sản cực đoan cho rằng đó là ngày toàn dân phải vui mừng, riêng cố thủ tướng Võ Văn Kiệt, người cộng sản có vợ con đều chết trong chiến tranh, thì nói, đó là ngày có triệu người vui và cũng có triệu người buồn.
-Lão Tử, một đại hiền triết thời cổ đại của Trung Quốc, từng nói: "Giết hại nhiều người thì nên lấy lòng bi ai mà khóc, chiến thắng thì nên lấy tang lễ mà xử".
-Giống như bóng tối không thể làm tiêu tan bóng tối, thì hận thù không thể xoa dịu được hận thù, và chiến tranh không thể xóa bỏ được chiến tranh.
-Chỉ có sự thấu hiểu ý nghĩa thiêng liêng của cuộc sống, sự thấu hiểu về tính bất hạnh, vô nghĩa tột cùng của cái chết và sự cảm thông, yêu thương sâu sắc đồng loại mới có thể ngăn chặn được chiến tranh!
-Một khi còn tình cảm dân tộc hẹp hòi, lòng tham vị kỷ và cái tâm hận thù của con người, thì vẫn còn chiến tranh.
SABATON - Great War
SABATON - Great War
------------------------------------------------------- (ĐC sưu tầm trên NET)
Cơn Thịnh Nộ Của Đội Quân Sparta Khiến Cả Thế Giới Run Sợ Trong Trận THERMOPYLAE - Lịch Sử Thế Giới
"Trân Châu Cảng Australia": Cuộc tập kích của 250 máy bay Nhật
Thu Hằng |
9h58 phút ngày 19/2/1942, chỉ hơn 2 tháng sau trận Trân Châu Cảng, tiếng máy bay chiến đấu và máy bay ném bom Nhật Bản rền vang khắp trời Darwin, Australia. Người dân, binh lính và thủy thủ ở Darwin nhìn lên trời, hiểu rằng một cuộc tấn công đầy khiếp sợ đang tới.
Sau khi Mỹ tham chiến, Darwin, một bến cảng ở cực Bắc của Vùng lãnh thổ phía Bắc (Northern Territory) Australia, trở thành một điểm chuyển tiếp quan trọng của binh sĩ, máy bay, hải quân và vận tải biển bên phe Đồng minh.
Mặc dù Darwin nhanh chóng trở thành một cảng lớn trong cuộc chiến chống phát xít Nhật, nhưng nó lại không được bảo vệ cẩn thận trước nguy cơ không kích. Người Nhật, vốn sẵn sàng xâm chiếm các đảo Timor và Java ở phía Bắc và Tây Bắc Darwin, đã nắm lấy cơ hội để thử phản ứng và giáng một đòn mạnh vào đường tiếp tế của quân Đồng minh.
Có tới hai cuộc tấn công của Không quân Nhật Bản xuống Darwin vào ngày hôm đó. Cuộc đầu tiên xuất phát từ 4 hàng không mẫu hạm, và cuộc thứ hai, diễn ra chỉ hai giờ sau, từ các sân bay ở Đông Ấn Hà Lan (nay là một phần của Indonesia).
Bốn tàu sân bay, thuộc Hạm đội Không quân Tàu sân bay số 1, gồm Akagi, Kaga, Hiryū và Sōryū, cũng chính là những con tàu mẹ đã cho máy bay Nhật xuất kích tấn công Trân Châu Cảng, Hawaii ngày 7/12/1941.
Tàu chiến của Hải quân Nhật Bản Kirishima (phía trước) và tàu sân bay Akagi (phía sau), năm 1939. Ảnh: warhistory
Các phi công Nhật Bản có vô số mục tiêu giá trị cao. Ít nhất 12 tàu chiến của Australia và Mỹ đậu tại cảng, bao gồm tàu khu trục Hải quân Mỹ Peary, thủy phi cơ USS William B. Preston. Ngoài ra, có ít nhất 45 tàu khác (tàu buôn, vận tải, v.v.) và cả một tàu bệnh viện.
Dân số Darwin đã giảm từ 5.800 người trước chiến tranh, xuống còn khoảng 2000, vì dân thường đã được sơ tán khi nơi đây trở thành một căn cứ quân sự quan trọng. Mặc dù vậy, cảng Darwin vẫn là một nơi sầm uất, đông đúc và dễ bị tổn thương.
Darwin từng là nơi đặt căn cứ của Hải quân và Không quân Hoàng gia Australia, nhưng thời điểm đó đang đóng vai trò chủ nhà cho quân đội Mỹ, với các sân bay phục vụ máy bay ném bom B-17 Mỹ, được mệnh danh là “Pháo đài bay”.
31 máy bay tại sân bay Darwin bị oanh tạc trong trận "Trân Châu Cảng Australia" là máy bay ném bom hạng nhẹ Lockheed Hudson của Australia và CAC Wirraways (máy bay huấn luyện do Australia chế tạo khi đó được sử dụng trong chiến đấu) và 10 chiếc Curtiss P-40 Warhawks của Không quân Mỹ.
Hỏa lực phòng không duy nhất ở Darwin là 18 súng phòng không và một số súng máy Lewis. Nhưng những khẩu súng lớn lại điều khiển bởi những xạ thủ chưa thành thục và đạn dược cũng thiếu.
Ủy ban quân sự Lowe của Australia, cơ quan điều tra về cuộc tấn công Darwin, vào ngày 19/2/1942 đã kết luận rằng phải cần ít nhất 36 súng phòng không và 250 máy bay chiến đấu để đẩy lùi được cuộc tấn công của quân Nhật.
Nhưng các sĩ quan Không quân Australia (RAAF) lại cho rằng chắc hẳn cha McGrath đã nhìn nhầm những chiếc P-40 của Mỹ bay vào Darwin. 20 phút cảnh báo và chuẩn bị vì thế bị để mất, và không một tiếng còi báo động nào hú lên cho đến tận khi máy bay Nhật Bản oanh tạc tàu trong cảng.
Sau cuộc tập kích, Darwin rơi vào cảnh hủy diệt và hỗn loạn. 8 con tàu bị đánh chìm trong đợt tấn công đầu tiên, trong đó có tàu USS Peary. Bến cảng bị đánh bom, khiến hơn 20 công nhân thiệt mạng. Sân bay, doanh trại quân đội và xe chở dầu cũng trúng bom, chịu thiệt hại nặng nề.
Đợt không kích thứ hai diễn ra ngay trước buổi trưa. 27 chiếc máy bay ném bom G3M và G4M của Nhật Bản xuất kích từ các căn cứ đảo ở Thái Bình Dương đã tấn công căn cứ và sân bay của RAAF.
Sáu quân nhân RAAF thiệt mạng. Sáu máy bay Australia và hai máy bay Mỹ bị phá hủy, những chiếc khác chịu hư hại. Tính cả phi cơ dân sự, thì khoảng 30 máy bay đã bị phá hủy trong đợt tập kích này.
Các báo cáo và phân tích lịch sử về cuộc tập kích cảng Darwin đưa ra ước tính rằng khoảng 236 - 300 người đã thiệt mạng, gồm cả dân thường.
Con số này ít hơn nhiều so với hàng ngàn người đã chết tại Trân Châu Cảng, nhưng một số báo cáo lại kết luận rằng thậm chí Nhật Bản đã thả nhiều bom xuống Darwin hơn cả vào căn cứ hải quân Mỹ ở Hawaii.
Với người Nhật, cuộc tập kích cảng Darwin là một thành công lớn. Họ chỉ mất 3 người (2 thiệt mạng, một bị bắt làm tù binh), và 4 máy bay, trong khi đánh chìm tổng cộng 11 tàu địch, khiến 3 chiếc mắc cạn và phá hỏng 25 chiếc khác.
Hơn nữa, với trận đánh này, Tokyo phát đi cảnh báo rõ ràng với phe Đồng minh rằng họ không có ý định cho phép sử dụng Darwin như một bến cảng an toàn. Phe Đồng minh cũng nhận ra rằng Darwin dễ tổn thương trước các cuộc tấn công của Nhật Bản và bắt đầu chuyển sang các cảng khác như Brisbane và Fremantle, trên bờ biển phía Đông và Tây Australia.
Vụ đánh bom Darwin ngày nay vẫn được nhớ đến. Cứ đến 9h58 sáng ngày 19/2 hàng năm, một hồi còi báo động không kích lại vang lên để tưởng nhớ về sự kiện này.
NÓNG: Sư 25 tung đòn hiểm, "quân Thổ" ở Saraqeb tháo chạy, hậu quả việc đối đầu Nga-Syria?
DK |
Sáng 2/3, các nguồn tin từ Sư đoàn 25 đặc nhiệm (Lực lượng Tiger) tuyên bố họ đã đẩy lui các tay súng do Thổ Nhĩ Kỳ hậu thuẫn và giải phóng thị trấn chiến lược Saraqeb.
Cho tới buổi trưa cùng ngày, trang tin Southfront dẫn nguồn tin chính phủ Syria đã xác thực thông tin nói trên và bổ sung thêm rằng các tay súng phiến quân và khủng bố đã tháo chạy khỏi khu vực
Việc
tái chiếm Saraqeb được đánh giá là thắng lợi lớn và quan trọng nhất
trong các hoạt động quân sự có sự tham gia của Quân đội Thổ Nhĩ Kỳ (TAF) ở "Idlib lớn".
Với
chiến thắng ở Saraqeb của SAA, lực lượng được Thổ Nhĩ Kỳ hậu thuẫn chỉ
còn 2 cứ điểm Afis và al-Nayrab trước khi trở về vạch xuất phát trước
đợt công kích bắt đầu từ ngày 29/2.
Southfront
nhận xét rằng nếu TAF và các tay súng đồng minh không thể kiểm soát
Saraqeb, thì các tuyên bố cứng rắn của nhà cầm quyền Thổ Nhĩ Kỳ về "đòn
giáng mạnh" vào "chế độ Assad" về một hoạt động khác ở tây nam Aleppo và
bắc Hama chỉ là "sáo rỗng".
Với
chiến thắng ở Saraqeb của SAA, lực lượng được Thổ Nhĩ Kỳ hậu thuẫn chỉ
còn 2 cứ điểm Afis và al-Nayrab trước khi trở về vạch xuất phát trước
đợt công kích bắt đầu từ ngày 29/2.
Hiện tại, phiến quân và các nhóm khủng bố đã gửi quân tiếp viện đến Saraqeb để tổ chức phản công.
Tuy
nhiên do chủ lực là các tay súng do Thổ Nhĩ Kỳ hậu thuẫn là nhóm khủng
bố Hayyat Tahrir al-Sham (HTS) đang tham chiến tại đông nam Idlib, việc
phản công được cho là khó có thể đẩy lùi Sư đoàn 25 đặc nhiệm.
Xe chiến đấu bộ binh bọc thép ACV-15 do Thổ Nhĩ Kỳ sản xuất theo mẫu xe bọc thép AIFV của Mỹ bị phá hủy ở chiến trường Idlib.
Theo Trí Thức Trẻ
Theo Tâm Anh (Kiến Thức)
Thân tín của Hitler bị hành quyết sau Thế chiến 2 thế nào?
Sau khi Thế chiến 2 kết thúc, nhiều "tay sai" thân tín của Hitler bị bắt giữ, đưa ra xét xử và nhận bản án tử. Những tử tù này có khi bị kéo dài thời gian hành quyết để chết trong đau đớn hơn nhiều lần.
Trong Chiến tranh thế giới 2, trùm phát
xít Hitler có rất nhiều thân tín đắc lực giúp y thực hiện các cuộc thảm
sát đẫm máu tại các trại tập trung hay những chiến dịch quân sự "chết
chóc"...
Với hàng loạt tội ác đã gây ra, nhiều thân tín của nhà độc tài Hitler bị truy lùng gắt gao sau khi Thế chiến 2 kết thúc.
Những tên tội phạm phát xít Đức làm việc
cho Hitler bị bắt giữ và đưa ra xét xử. Nhiều tay sai của Hitler nhận
lấy bản án thích đáng, thường là án tù có thời hạn hoặc chung thân.
Cũng có không ít "tay sai" của Hitler bị
hành quyết bởi tội ác rùng rợn đã gây ra. Để khiến chúng chết trong đau
đớn hơn nhiều lần mức bình thường, người hành hình đã thực hiện một số
thủ thuật.
John C. Woods là một trong những người làm công việc hành quyết các quan chức phát xít Đức.
Ông Woods tình nguyện làm công việc này và nhận được tiền trợ cấp tăng từ 50 USD lên 138 USD một tháng.
Ngoại trưởng Đức dưới thời Hitler Joachim
von Ribbentrop và Thống chế Wilhelm Keitel là những quan chức cấp cao
của phát xít Đức bị John C. Woods hành quyết.
Để những tên tội phạm phát xít Đức trả giá
cho tội ác đã gây ra, John C. Woods cố tình kéo dài thời gian chết của
tử tù khi treo cổ phạm nhân. Theo đó, những quan chức phát xít Đức có
cái chết đau đớn hơn.
John C. Woods từng nói với mọi người rằng
bản thân đã hành hình 349 "tay sai" của Hitler. Thế nhưng, một số chuyên
gia cho hay số tên tội phạm phát xít Đức bị Woods hành quyết là khoảng
90 người.
Lo sợ những tên tội phạm Đức quốc xã chưa
bị bắt sẽ trả thù nên Woods thường mang theo 2 khẩu súng lục để phòng
thân. Cuối cùng, ông bị điện giật chết khi thay bóng đèn hồi tháng
7/1950.
Nhận xét
Đăng nhận xét