BỘ MẶT CHIẾN TRANH 01
-Chiến tranh mang bộ mặt gớm ghiếc, tởm lợm đến khủng khiếp, không thể tả được, dù bôi son trát phấn như thế nào, tung hô ra sao.
-Chiến tranh là thể hiện sự thờ ơ, vô cảm khốn nạn tột cùng về việc hủy diệt tàn bạo cuộc sống và thân phận con người.
-Chiến tranh phi nghĩa là chiến tranh "nặn ra" lý do từ không có lý do, hủy diệt và tàn phá cuộc sống một cách không chính đáng. Chiến tranh chính nghĩa là chiến tranh nảy sinh từ việc chống chiến tranh phi nghĩa, được hủy diệt và tàn phá cuộc sống một cách chính đáng (?).
-Tóm lại, bộ mặt thật của chiến tranh là độc ác, ngu xuẩn và mù quáng đến ngỡ ngàng của con người khôn ngoan, có lý trí.
-Ngày chiến thắng 30/4, lũ bán nước cay cú gọi là ngày quốc hận, người cộng sản cực đoan cho rằng đó là ngày toàn dân phải vui mừng, riêng cố thủ tướng Võ Văn Kiệt, người có vợ con đều chết trong chiến tranh, thì nói, đó là ngày có triệu người vui và cũng có triệu người buồn.
-Lão Tử, một đại hiền triết thời cổ đại của Trung Quốc, từng nói: "Gtết hại nhiều người thì nên lấy lòng bi ai mà khóc, chiến thắng thì nên lấy tang lễ mà xử". Thật là thâm thúy!
-------------------------------------------------------
(ĐC sưu tầm trên NET)
Ảnh minh họa.
Hố chôn tập thể được phát hiện sau ngày giải phóng 7/1/1979. Ảnh: National Geographic
-Chiến tranh là thể hiện sự thờ ơ, vô cảm khốn nạn tột cùng về việc hủy diệt tàn bạo cuộc sống và thân phận con người.
-Chiến tranh phi nghĩa là chiến tranh "nặn ra" lý do từ không có lý do, hủy diệt và tàn phá cuộc sống một cách không chính đáng. Chiến tranh chính nghĩa là chiến tranh nảy sinh từ việc chống chiến tranh phi nghĩa, được hủy diệt và tàn phá cuộc sống một cách chính đáng (?).
-Tóm lại, bộ mặt thật của chiến tranh là độc ác, ngu xuẩn và mù quáng đến ngỡ ngàng của con người khôn ngoan, có lý trí.
-Ngày chiến thắng 30/4, lũ bán nước cay cú gọi là ngày quốc hận, người cộng sản cực đoan cho rằng đó là ngày toàn dân phải vui mừng, riêng cố thủ tướng Võ Văn Kiệt, người có vợ con đều chết trong chiến tranh, thì nói, đó là ngày có triệu người vui và cũng có triệu người buồn.
-Lão Tử, một đại hiền triết thời cổ đại của Trung Quốc, từng nói: "Gtết hại nhiều người thì nên lấy lòng bi ai mà khóc, chiến thắng thì nên lấy tang lễ mà xử". Thật là thâm thúy!
-------------------------------------------------------
(ĐC sưu tầm trên NET)
[PHẦN 1] Video Khốc Liệt Về Chiến Tranh Việt Nam
[PHẦN 2] Video Khốc Liệt Về Chiến Tranh Việt Nam
[PHẦN 3] Video Khốc Liệt Về Chiến Tranh Việt Nam
[PHẦN 4] Video Khốc Liệt Về Chiến Tranh Việt Nam
Lính tình nguyện VN ở Campuchia: Ăn vịt... cả tiểu đoàn bị phục kích, thiệt hại không nhẹ
Nguyễn Vũ Điền - Nguyên lính tình nguyện Việt Nam ở Campuchia, Giảng viên Trường SQ TTG |
Ngay trong phát B40 đầu tiên, một tên Polpot nữ đã bắn trúng chiếc M.113 dẫn đầu đội hình. Đầu chiếc xe sụp xuống và bốc cháy dữ dội, trận đánh càng trở nên khốc liệt hơn.
Lệnh chiến đấu ngày Mùng 5 Tết
Sau
ba ngày chốt giữ điểm cao C30 phía Tây bắc Sisophon, ngày 01/02/1979
(tức ngày Mùng 5 Tết Kỷ Mùi), Tiểu đoàn nhận lệnh đánh chiếm phum Macak.
Phum
Macak cách Sisophon khoảng 6km về phía bắc, trên đường từ Sisophon vào
S’Vai chek, Thmopuok và các tỉnh phía bắc Cam Pu Chia. Lúc chúng tôi lên
đây thì con đường này vẫn là đường đất.
Các
loại xe quân sự, mìn và pháo của cả ta và địch đã băm nát nền đường,
khiến mặt đường gồ ghề như trên mặt trăng, ổ gà ổ voi quá nhiều, việc cơ
động bằng xe cơ giới hết sức khó khăn.
Theo
tin trinh sát, sau khi ta chiếm được Sisophon, địch dồn về tập trung
phòng thủ dọc Quốc lộ 56 hòng ngăn chặn ta phát triển lên hướng
Svaichek, Th’mo Puok và những khu vực trọng yếu dọc biên giới phía tây
bắc Cam Pu Chia.
Tác
giả Nguyễn Vũ Điền - Nhập ngũ năm 1978 khi đang học tại trường ĐHTH, Hà
Nội. Nguyên chiến sĩ D6, E174, Sư đoàn 5, Mặt trận 479; nguyên giáo
viên Trường Sĩ quan Tăng-Thiết giáp; nguyên Phó Chánh Văn phòng UBND
tỉnh Sơn La.
Tại phum
Macak, phum đầu tiên trên đường vào S’Vai chek, địch có khoảng một tiểu
đoàn. Chúng tổ chức phòng ngự dọc hai bên Quốc lộ, sát bìa phía nam của
phum.
Chúng coi Macak là điểm chốt
đầu cầu, nhằm ngăn chặn, tiêu hao, tiêu diệt lực lượng ta khi ta tấn
công vào các cứ điểm của chúng trên tuyến đường này.
Với
quyết tâm tiêu diệt lực lượng địch tại Macak, tạo thế để Trung đoàn đập
tan tuyến phòng ngự của địch trên hướng tây bắc Sisophon, Trung đoàn sử
dụng Tiểu đoàn 4 và Tiểu đoàn 6, với sự yểm trợ của pháo binh và 2 xe
thiết giáp M.113 tấn công đánh chiếm mục tiêu này.
Tiểu đoàn 4 đảm nhiệm mũi vu hồi cánh phải còn Tiểu đoàn 6 theo đường lộ, đánh thẳng từ Sisophon lên.
Thực
hiện nhiệm vụ được giao, Tiểu đoàn sử dụng K11 là lực lượng chủ công,
đi cùng 2 xe M.113, bám dọc hai bên trục lộ đánh thẳng lên, K10 vòng bên
phải, qua trảng, đánh hất sang phía tây, K9 là lực lượng dự bị, K12 bố
trí hỏa lực đi theo các hướng tiến công.
Trận đánh hết sức khốc liệt
Chúng
tôi kiểm tra máy rồi khoác ba lô xuống các đại đội theo sự phân công
của a trưởng. Tôi với Hải Lé đi máy K9; Tiến Xoè và Dục đi máy Tiểu
đoàn; Cương và Tâm đi máy K10; Mỹ và Toàn đi máy K11…
Phiên
hiệu các đại đội được thống nhất trong trận đánh mở đầu của năm mới với
tên các con sông: Sông Hồng, Sông Thao, Sông Lô… vô cùng lãng mạn. Hy
vọng một trận đánh suôn sẻ.
7
giờ sáng, bộ đội hành quân theo dọc trục lộ. Khi còn cách mục tiêu
khoảng 1000m thì các đại đội triển khai đội hình chiến đấu theo kế
hoạch. Các chiến sĩ bộ binh nhanh chóng cơ động theo các mũi, các hướng
được phân công.
Đúng giờ hiệp đồng,
pháo binh sư đoàn bắn cấp tập vào mục tiêu. Các loại hỏa lực của các đại
đội cũng thi nhau nhả đạn về phía địch. Vì đi theo đội hình K9 nên
chúng tôi ém quân dọc lộ quan sát trận đánh.
Loạt
pháo chi viện của Sư đoàn bắn rất tốt, đạn nổ trúng những ngôi nhà giữa
phum tạo thành những ngọn lửa đỏ rực sau những ánh chớp nhằng nhịt.
Tiếng nổ của các loại hỏa lực bộ binh cũng bắt đầu lên tiếng, trộn vào
nhau như các loại nhạc cụ bị loạn âm, thứ nặng, thứ nhẹ, thứ trầm, thứ
bổng… điếc hết cả tai.
Những viên đạn
B40, B41 bắn chéo qua mặt đường vạch thành những vệt lửa xanh lét,
những vầng lửa và khói bụi bùng lên sau những tiếng nổ "oàm oàm" của cối
82. Tiếng hô xung phong đã vang rền cả ba mặt phum. Dọc lộ, bộ đội cặp
hai bên hai chiếc M113 tiến rất đều, mấy khẩu đại liên trên hai chiếc
xe thiết giáp bắn như đổ đạn về phía địch.
Trong phum vẫn hoàn toàn im lặng, không có tiếng súng bắn trả.
Nhiều
người đã nghĩ là địch bỏ chạy, hoặc trinh sát báo cáo không đúng tình
hình. Chuyện đó cũng là bình thường bởi rất nhiều trận truy quét, ta bắn
như mưa vào mục tiêu mà cuối cùng khi chiếm phum chẳng thấy tên địch
nào.
Nhưng đúng lúc bộ đội ta bắt đầu
chủ quan, cứ đi khơi khơi qua trảng thì địch nổ súng. Chúng đội hầm
lên, tổ chức phản công hết sức quyết liệt. Các loại súng của địch trong
phum đồng loại bắn ra như mưa, tiếng đạn nổ chát chúa và chủ yếu là hỏa
lực.
Những khẩu 12,7ly, đại liên của
chúng bắn như vãi đạn, B40, B41, M79 và các loại cối, DKZ của chúng cũng
liên tục nhả đạn. Những quầng sáng đầu nòng của những khẩu súng bắn ra
đỏ rực, tiếng réo của những quả đạn rít trên không trung nghe rợn tóc
gáy.
Do bị bất ngờ nên bộ đội ta lúng túng không kịp trở tay, nhiều chiến sỹ bộ binh bị thương và hy sinh ngay tại trận địa.
Ngay
trong phát B40 đầu tiên, một tên Pốt nữ nằm trong hố cá nhân ven đường
đã bắn trúng chiếc M.113 dẫn đầu đội hình cánh trái. Đầu chiếc xe bị
viên đạn bắn sụp xuống và chiếc xe bốc cháy dữ dội, tiếng đạn nổ trong
xe và cột khói đen kịt từ chiếc xe bốc lên làm cho trận chiến đánh càng
trở nên khốc liệt hơn.
Anh em bộ
binh, sau khi trấn tĩnh, tiếp tục nổ súng quyết liệt về phía địch, buộc
chúng phải lui dần về phía cuối phum, tạo điều kiện cho lực lượng vận
tải lên giải quyết thương binh liệt sĩ. Những chiếc võng cáng thương
liên tục được đưa về tuyến sau.
Ngay
sau khi bắn cháy chiếc xe M.113, tên Pốt nữ này cũng bị bộ đội ta tiêu
diệt, nó nằm nghiêng, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt đen xì ngoẹo hẳn sang
một bên, khẩu B40 vẫn đặt trên vai. Bọn địch gan lỳ và liều lĩnh thật.
Tiểu
đoàn trưởng Lê Huy Trạch ngồi trên chiếc M.113 chỉ huy chiến đấu nên
khi địch bắn trúng xe thì anh bị thương. Cánh tay trái của anh bị gãy,
máu thấm đỏ vạt áo nát bươm.
Mấy anh
em trinh sát lao về phía chiếc M113 đang cháy, lôi anh, và mấy chiến sĩ
ra khỏi xe, dìu anh về phía sau rồi gọi y tá băng bó vết thương cho anh.
Sau khi được băng bó, với chiếc băng trắng treo trên vai, anh kiên
quyết không chịu rời về phía sau, vẫn tiếp tục ở lại chỉ huy bộ đội
chiến đấu.
Trận đánh diễn ta quyết
liệt hơn dự kiến ban đầu và kéo dài suốt từ hơn 7 giờ sáng đến khoảng 11
giờ trưa. Ta làm chủ Macak và bọn địch phải rút ngược về cánh rừng phía
tây bắc.
Chúng
bỏ lại hàng chục xác chết nhưng phía ta cũng bị thiệt hại khá nặng,
hàng chục chiến sỹ bị thương và hy sinh. Anh Khanh, chiến sỹ Trung đội
Trinh sát cũng bị hi sinh trong trận này.
Lúc
địch rút chạy, vì K11 bị hao hụt khá nhiều lực lượng và mất sức chiến
đấu nên K9 được đẩy lên thay thế. Tôi với Hải Lé chạy cùng K9 tiếp tục
truy kích địch. Lúc đội hình tạm dừng ở bìa phum phía tây bắc, tôi nằm
ngay phía sau một ụ mối, gần khẩu đội cối 60.
Địch bắn trả dữ dội, mấy quả đạn cối rơi xuống cái đầm nước bên cạnh nổ lộp bộp, bùn đất bắn lên tung tóe.
Vậy
mà không hiểu sao, đúng lúc ấy tôi buồn ngủ kinh khủng. Cơn buồn ngủ ập
đến rất nhanh và không thể nào cưỡng lại được, mắt tôi đờ dại không
nhìn thấy gì nữa. Tôi nói với một chiến sỹ ở khẩu đội cối:
- Tao buồn ngủ quá, không thể chịu được rồi. Khi nào đi tiếp gọi tao nhé.
Rồi
cũng chẳng cần biết nó có nghe thấy không, tôi ôm khẩu AK trước ngực,
lưng đeo ba lô, hai gối thu vào bụng, đầu đặt trên hai cánh tay, mông và
ba lô chổng ngược lên trời…Tôi ngủ ngay tức khắc, ngủ không hề biết
những gì đang xảy ra xung quanh.
Rồi
cũng rất nhanh, tôi bừng tỉnh. Chẳng biết mình ngủ được mấy phút nhưng
khi tỉnh dậy thì lại tỉnh táo như thường. Phía trước, khẩu đội cối vẫn
đấy, mấy anh em xạ thủ đang thì thào, chỉ trỏ...
Thì
ra họ nhìn thấy mấy thằng lính Pốt chạy cắt ngang đội hình ở khoảng
cách khá rất gần, nên bàn nhau điều chỉnh cự ly để tiêu diệt mấy thằng
này.
Mấy viên cối bắn đi, tiếng nổ oàm oàm ngay phía trước…
Rồi
Tiểu đoàn có lệnh thu quân, chúng tôi ngược trở lại phum để ra đường
hành quân tiếp lên hướng S’Vai chek. Cả phum cháy rực, xác lính Pốt chết
la liệt khắp nơi. Phía đầu phum, chiếc M113 vẫn leo lét cháy, những làn
khói đen kịt từ trong xe vẫn bay lên trời như một dấu hỏi không dễ gì
quên được.
Sau này, mỗi khi nhắc lại trận đánh ở phum Macak, anh Trạch vỗ đùi đôm đốp, anh cười rồi nói:
- Tại ăn vịt đấy. Cả Tiểu đoàn xơi vịt nên nó đánh cho te tua là phải. May mà không chết.
Cựu lính tình nguyện Việt Nam về thăm lại chiến trường xưa
Tháng
Giêng năm Mậu Tuất (2018), 15 anh em Cựu chiến binh Trung đoàn 174 có
dịp quay lại Cam Pu Chia, thăm lại những địa danh mang những kỷ niệm của
một thời chinh chiến.
Sau đêm ngủ
tại Sisophon, sáng sớm ngày Tết Nguyên Tiêu, chúng tôi trở về những địa
danh cách đây 39 năm chúng tôi từng chiến đấu và có những đồng đội hi
sinh. Chỉ sau 10 phút xe chạy, chúng tôi đã có mặt tại Macak.
Tháng
Giêng năm Mậu Tuất (2018) và tháng Giêng năm Kỷ Hợi (2019), Đoàn CCB
Trung đoàn 174 đã trở lại phum Macak, nơi diễn ra trận đánh ác liệt năm
xưa để thắp hương, tưởng niệm những đồng đội đã hy sinh. Ảnh: Nguyễn Vũ
Điền.
Quãng đường mà 39
năm trước, chúng tôi phải đổ bằng bao nhiêu máu xương của đồng đội mới
có thể vào được, giờ đây chỉ đi khoảng 10 phút…
Tất
cả đã đổi khác, thật tinh khôi. Con đường được trải áp phan phẳng lì,
thẳng tắp. Những ngôi nhà trong phum được xây cất gọn gàng, xinh xắn,
mái ngói, mái tôn đỏ tươi. Những rặng dừa, thốt nốt xanh mướt, những
người dân hiền lành nhìn chúng tôi với ánh mắt và nụ cười rạng rỡ…
Mấy
người qua đường hiếu kỳ nhìn một tốp người lạ hoắc từ nơi xa đến, chỉ
trỏ các hướng từ đầu tới cuối phum, rồi trải tấm nilon xuống ven đường,
đặt lên đó đồ lễ, thắp hương nhang khấn vái…
Họ
không biết những gì đã xảy ra tại nơi này 39 năm trước, không nghe thấy
những tiếng nổ dữ dội, không nhìn thấy những chiếc cáng mang những
người lính tình nguyện Việt Nam rời khỏi cuộc chiến ngày nào, không thấy
khói lửa ngút trời và một chiếc xe M.113 cháy rực cạnh chỗ chúng tôi
đang đứng…
Nơi đây không còn một dấu
vết gì để người ta có thể liên tưởng đến một trận đánh ác liệt năm xưa.
Phum Macak hôm nay chỉ có trời xanh và mây trắng đang bay. Nhưng những
kỷ niệm về trận đánh ở nơi này giờ vẫn in đậm trong lòng những người
lính già từ phương xa đến…
theo Trí Thức Trẻ
Chiến trường K: Lính tình nguyện Việt Nam tận mắt thấy hố chôn tập thể - Thật khủng khiếp
Nguyễn Vũ Điền - Nguyên lính tình nguyện Việt Nam ở Campuchia, Giảng viên Trường SQ TTG |
Thật khủng khiếp. Khi rút cái xẻng lên, một lớp nước đen xì với những váng mỡ lềnh bềnh nổi trên mặt, bọt sủi lên ùng ục.
Quân tình nguyện Việt Nam phải căng mình đối phó các đòn tập kích
Mùa khô năm 1979, trên chiến trường K,
đơn vị chúng tôi di chuyển liên tục. Địch bị mất hết địa bàn, bị các
đơn vị Sư đoàn 5 dồn đuổi nên chúng cứ luẩn quẩn trong rừng hoặc dạt
sang bên kia biên giới rồi lại luồn về tập kích, phục kích, tiêu hao lực
lượng ta, khiến cho các đơn vị của ta lúc nào cũng trong trạng thái
phải căng mình ra đối phó.
Tiểu
đoàn đưa quân đi truy quét khắp nơi. Khi tổ chức tuần tiễu dọc đường
biên, lúc lại quay về truy quét địch trong nội địa. Địch không đông,
nhưng chỗ nào cũng thấy dấu vết của chúng xuất hiện.
Tác
giả Nguyễn Vũ Điền - Nhập ngũ năm 1978 khi đang học tại trường ĐHTH, Hà
Nội. Nguyên chiến sĩ D6, E174, Sư đoàn 5, Mặt trận 479; nguyên giáo
viên Trường Sĩ quan Tăng-Thiết giáp; nguyên Phó Chánh Văn phòng UBND
tỉnh Sơn La.
Giữa tháng
2/1979, từ Svaichek, tiểu đoàn được lệnh quay về Chúp (một địa danh
thuộc tỉnh Battamboong, nay là tỉnh Beantey Meanchey), đóng quân quanh
một đồn điền trồng một thứ cây rất lạ mà tôi chưa thấy bao giờ.
Cả
một rừng cây đang mùa ra quả. Những chùm quả sai trĩu chịt, giống những
quả xu xu bao tử nhưng lại có hạt nhỏ màu xanh, cong như một vầng trăng
khuyết bám phía dưới.
Một vài cây đã
lác đác có những quả chín màu tím thẫm. Nhìn từ xa, trang trại giống
như một vườn cảnh, thật đẹp. Mỗi sáng, chim chào mào từ các nơi cứ ríu
rít bay về, tranh nhau ăn quả.
Bọn
lính trong Nam rất rành thứ cây này và chúng nó gọi đó là cây điều. Lính
Bắc thì ít người biết, nhưng nếu biết thì gọi là đào lộn hạt.
Cái
vầng trăng khuyết dưới đáy quả là hạt – hạt điều. Đó là thứ mà người
trồng cần thu hoạch, còn quả phía trên thì vứt bỏ. Nhưng quả đó cũng ăn
được, khi chín khá ngọt.
Mấy bữa,
thấy lũ chào mào ríu rít, tranh nhau ăn là bọn tôi lại trèo lên cây, hái
những quả mấy con chào mào ăn dở để nếm thử. Cái vị của nó thật lạ,
chua chua, ngọt ngọt, chát chát…ăn rất đã khát. Nhưng chỉ ăn được mấy
quả là thấy sin sít trong cổ họng, không thể ăn thêm được nữa.
Bộ
đội tình nguyện Việt Nam trên chiến trường K cứu giúp và đưa người dân
Campuchia trở về quê cũ sau thời gian dài bị quân Pol Pot lùa vào các
trại lao động khổ sai - Ảnh Tư liệu QK9.
Tận mắt thấy hố chôn tập thể - Thật khủng khiếp
Theo
đội hình chiến đấu, bộ đội đào hầm và mắc võng túm tụm từng tốp dưới
những gốc điều. Ban ngày, trời nóng như thiêu như đốt, nhưng ban đêm gió
từ sông thổi lên mát rượi, rất dễ chịu.
Đêm
thứ nhất và đêm thứ hai không thấy gì bất thường. Đến đêm thứ ba, có
cái mùi gì đó thoang thoảng như mùi gia súc chết thỉnh thoảng lại xộc
vào mũi mà chưa thể xác định được đó là mùi gì.
Ngày
thứ tư, dưới cái nắng như đổ lửa, mùi thoang thoảng hôm qua trở nên
nặng nề hơn, khắm lặm. Mùi khắm lan tỏa rất nhanh trong không gian khiến
ai cũng cảm thấy sợ và nhức đầu. Thêm nữa, ruồi nhặng ở đâu kéo về
nhiều thế. Chúng đậu đen trên những tán điều, chúng vo ve suốt ngày
khiến chúng tôi không sao chịu được.
Mấy
thằng trong tiểu đội quyết tìm xem nguyên nhân của thứ mùi kia là gì.
Cả bọn dàn hàng ngang đi sâu vào phía trong đồn điền quan sát.
Cách
vị trí bọn tôi ở khoảng hơn 300 mét, có một khoảnh đất hình tròn, to
như một miệng giếng, thụt sâu xuống khoảng nửa mét, vết đào còn rất mới,
ruồi nhặng bu đen trên mặt đất và đậu dầy đặc trên những cây điều quanh
đó.
Lúc chúng tôi đến nơi, chúng bay lên vù vù, nhưng rồi lại đậu xuống ngay trên miệng hố.
Nguyên
nhân của thứ mùi kia chắc chắn từ cái hố này mà ra, nhưng là cái gì thì
chưa ai rõ. Chúng tôi đang lưỡng lự chưa biết làm gì thì thằng Tâm vâu
nhảy ào xuống hố. Nó dùng xẻng xúc qua lớp đất trên mặt giếng hắt lên bờ
rồi xắn thẳng xuống dưới.
Thật khủng
khiếp. Khi nó rút cái xẻng lên, một lớp nước đen xì với những váng mỡ
lềnh bềnh nổi trên mặt nước, bọt sủi lên ùng ục. Mùi khắm lặm xộc thẳng
vào mũi, khiến tôi không thể chịu được. Tôi chạy ngược ra ngoài và miệng
nôn ồng ộc.
Cố nhìn thêm, lại thấy
những mớ tóc đàn bà quấn quanh những chiếc đầu lâu trắng ởn lềnh bềnh
trong nước. Mấy chiếc sọ với những hốc mắt đen ngòm, hàm răng trắng ởn
nhe ra ngay cạnh những ống xương chân, xương tay trồi lên dập dềnh…
Mặt
giếng chao đảo, lớp đất dưới chân thằng Tâm bỗng nhiên bùng nhùng như
muốn chìm nghỉm, khiến nó sợ quá nhảy vội lên bờ. Cả bọn hoảng hốt chạy
tháo thân. Tim tôi đập tình thịch, mồ hôi tóa ra ướt đẫm lưng.
Những
hố chôn tập thể người dân vô tội bị bọn diệt chủng Pol Pot - Ieng Sary
sát hại, được phát hiện sau ngày giải phóng 7/1/1979 tại “cánh đồng
chết” Choeung Ek, cách Thủ đô PhnomPenh khoảng 17km về phía Nam. Ảnh:
TTXVN
Khủng khiếp thật.
Tôi chưa từng nhìn thấy như thế bao giờ. Một cái hố chôn người tập thể.
Mà là hố chôn rất mới. Chắc bọn Pốt mới hành quyết những người dân quanh
đây trước khi chúng tôi đến vài ngày.
Chẳng
biết dưới cái hố này có bao nhiêu người bị giết, nhưng với độ lún của
đất và lượng nước kia, dễ phải hàng trăm người dân bị bọn đồ tể dạ thú
mặt người sát hại rồi ném xuống đây.
Chúng
tôi cảm thấy có cái gì đó như là sự mất mát, hẫng hụt. Giá như chúng
tôi đến sớm hơn thì có khi những người dân vô tội dưới lòng giếng này
không phải chết thê thảm thế này.
Trước
đó nghe đài, tôi đã từng thấy nói bọn Pốt bắt dân đào hố, sau đó đập
chết họ bằng rìu, bằng cuốc chim, xà beng, báng súng rồi quẳng xác họ
xuống những cái hố chôn tập thể.
Nhưng
sau những gì tôi chứng kiến, tôi mới thật sự cảm nhận tội ác mà bọn
diệt chủng Polpot - Iêng Xary gây ra với dân tộc Campuchia những năm đó
thật là khủng khiếp và vô cùng man rợ. Hơn hai triệu con người đã chết
dưới bàn tay của bọn đao phủ trong hơn 3 năm chúng cầm quyền.
Sau
khi phát hiện ra cái hố chôn người giữa đồn điền, tiểu đoàn cho anh em
đi sâu vào phía trong và phát hiện thêm hai hố nữa. Những hố này cũng
còn rất mới và đều thụt xuống giống chiếc hố mà chúng tôi nhìn thấy ban
đầu. Chứng tỏ, tại nơi này, hàng trăm người dân vô tội đã bị bọn lính
Pốt hành quyết.
Ngay buổi chiều hôm
ấy, tiểu đoàn phải di chuyển ra một cánh rừng cách đó khoảng 2 km để
tránh xa cái mùi chết chóc khủng khiếp kia.
theo Trí Thức Trẻ
Nhận xét
Đăng nhận xét