Thứ Năm, 23 tháng 7, 2020

SAU CƠN NGUY BIẾN (ĐL)

 
TÔI ƠI ĐỪNG TUYỆT VỌNG - KHÁNH LY
Check in Hang Rái bằng con đường rừng | Du lịch | PLO

SAU CƠN NGUY BIẾN

Ta còn sống đây hay đã chết rồi
Mà dòng đời buồn vui không cần ta nữa
Một xác héo khô, bơ phờ méo mó
Một hồn cô ma, đờ đẫn phai tình?


Ta mất hay còn
Hỡi Đất, Trời. Tạo Hóa?
Nếu đã chết rồi, hãy xóa xác ta đi
Thích thì cứ đày đọa hồn ta xuống chín tầng địa ngục
Đừng để ta phải vật vờ, vô phúc
Cuối đời thẫn thờ, lạc lối, u ơ
Hoang vắng, lơ mơ
Sống ngẩn ngơ như trò hề thiên hạ
Nhe răng cười mà mắt nhòe nhoẹt lệ!...


Không! Không!...Không!
Ta chưa thong dong!
Tại sao lại chết?
Ta còn biết yêu thương
Chưa lẫn vào bi quan, u uất
Vẫn đang nhìn đời và nắm chắc bàn tay

Hỡi Trời cao, Đất dày
Các Người chỉ có quyền sinh, quyền diệt
Chứ không có quyền phán quyết
Sự nhục vinh của một đời ta
Hòng chê bôi, dèm pha
Đòi ta bán rẻ!...


Không! Không!...Không!
Ta cứ sống và quyết đi đến tận cùng Trần Thế
Thắp nửa đời qua làm ánh đuốc soi đường
Cô kết ưu phiền hóa lấp lánh kim cương
Thành khối quang minh hiến dâng hậu duệ

Ha, ha...ha, ha!
Sao mà chết được
Khi thân ta sinh lực vẫn tràn trề
Và lòng ta vẫn đắm đuối, say sưa
Chứa chan kỳ vọng
Máu còn nóng còn thơm dù xác câm hồn lặng?...


Hôm nay
Trong cảnh huy hoàng chờ rực rỡ ban mai
Ta bật cười vang,
rung chuyển Đất-Trời,
sảng khoái
Ầm vọng dòng đời hóa rú gầm, man dại
Bởi ai cũng tin ta đã điên rồi
Tưởng trong nhịp sống loài người
Vĩnh viễn không còn ta nữa
Thây ta đã hoàn toàn tan rữa
Và hồn ta đã phải bỏ thân,
lìa miền đất hứa,
phát vãng, lưu vong...


Không! Không!...Không!
Ta mãi sống đây như nhà địa chất
Cần mẫn, xả thân, gan góc
Mải mê tìm tòi, gạn lọc
Dưới nắng thiêu hy hữu, giữa hoang mạc vô sinh
Cố khám phá ra chiếc chìa khóa diệu huyền
Mở toang Tự Nhiên, bốn bề chói lọi
Cho tâm trí con người bừng lên không còn hốc tối
Cho bờ cõi thế gian trải rộng mãi, vô biên
Cho mỗi số phần mang hương phật, hương tiên
Và nhân loại rộn ràng bên linh thiêng Tạo Hóa...


Không! Không!...Không!
Ta chẳng thèm mặc cả
Trước thói thường mè nheo
Trước hèn-sang, giàu-nghèo
Trước khen-chê, khinh- trọng...

Trong không gian bao la, lồng lộng
Ta thản nhiên ha hả cười vang
Hỡi những thẳng băng đại lộ thênh thang
Còn nhớ cội nguồn xa xưa là những lối mòn một thuở!?
Hỡi những lối mòn ngoằn ngoèo nho nhỏ
Có ghi công người mở lối vượt chông gai
Bất chấp đương thời ruồng rẫy, mỉa mai
Âm thầm khai hóa!?...


Trần Hạnh Thu

 
Xin Trả Nợ Người - Trịnh Công Sơn - Khánh Ly

Càng giành giật sẽ chỉ càng hao tổn phúc đức, ai nợ ân tình không trả bạn, ông trời sẽ trả thay, cái gì của mình sẽ là của mình

Phật dạy đừng kiểm soát quá nhiều những thứ có trong cuộc đời mình. Vì mọi thứ đều có quá trình và quy luật. Vậy nên, tranh giành cũng không mang đến cho bạn thêm lợi ích gì đâu. Vậy nên hãy thoải an nhiên và để mọi chuyện tùy duyên nhé!
Cái gì của mình sẽ là của mình
Một buổi sáng, người cha làm 2 bát mì, một bát có trứng còn một bát thì không. Sau đó ông đặt ngay ngắn trên bàn rồi hỏi cậu con trai muốn ăn bát nào. Cậu bé vừa ngủ dậy, mới rửa mặt và hãy còn ngao ngán, vừa ngáp vừa nói:
“Bát có trứng ạ“, cậu chỉ vào bát và nói.
“Nhường cho bố đi, Khổng Dung 7 tuổi đã biết nhường lê, con 10 tuổi rồi”, người cha mặc cả.
“Khổng Dung là Khổng Dung, con là con, con không nhường!”, cậu bé bắt đầu gắt gỏng.
“Không nhường thật à?“, người bố lại hỏi thêm lần nữa.
“Không nhường!”, cậu bé kiên quyết trả lời rồi lập tức cắn lấy một nửa miếng trứng như để “đánh dấu” rằng bát mì đã thuộc về mình.
Người bố khá bất ngờ trước cách cậu con trai hành xử nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Con không hối hận chứ?”.
“Không hối hận”, cậu bé chẳng cần suy nghĩ, kiên quyết trả lời. Và như để biểu thị quyết tâm không gì lay chuyển của mình, cậu cho luôn miếng trứng còn lại vào miệng nhai ngấu nghiến.
Người bố lặng lẽ nhìn con ăn xong bát mì rồi quay sang đụng đũa vào bát mì không trứng của mình. Đoạn, ông xới lớp mì phía trên lên cho cậu con trai nhìn. Thì ra dưới đáy bát mì của người bố còn có hai quả trứng, lại có thêm thịt băm, gia vị đầy đủ.
Ông chỉ tay vào trong bát mì của mình, mỉm cười nói với cậu con trai rằng:
“Con hãy ghi nhớ, người luôn muốn chiếm lợi sẽ không bao giờ có được lợi ích”
Một buổi sáng Chủ Nhật nọ, người bố lại làm hai bát mì nữa. Cũng vẫn như lần trước, một bát có trứng bên trên và một bát không có gì. Ông vô tư hỏi:
“Con ăn bát nào?”.
“Con 10 tuổi rồi, con sẽ kính nhường cho bố”, cậu bé vừa nói tay vừa với lấy bát mì không trứng.
“Không hối hận chứ?”.
“Không ạ!”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét