Hôm nay, trời nhẹ lên cao, Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn... Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn, Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương. Phất phơ hồn của bông hường, Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng. Nghe chừng gió nhớ qua sông, E bên lau lách thuyền không vắng bờ. - Không gian như có dây tơ, Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu. Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều, Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn...
Lại Nhớ Người Yêu | Tuấn Vũ
Lời bài hát Lại Nhớ Người Yêu
Ca sĩ: Tuấn Vũ Album: Mưa Trên Cành Hồng
Vì sao anh nhớ em thế này
Thương nhớ đong đầy trong lòng mắt
Buổi chiều còn gặp nhau đây
Mà đêm đã nhớ như vậy
Em hỡi em có hiểu có hay
Tình anh như núi cao biển rộng
Gom bốn phương trời xây thành lũy
Biển trời nào mà không xanh
Thì xin em nhớ cho rằng
Tim vàng em sáng cả đời anh
ĐK :
Em ơi ngồi đây tơ tưởng bóng hình
Ngồi đây mơ vẫn một mình
Với niềm mơ ước vây quanh
Em ơi ước gì mình là sao đêm, ước gì mình là đôi chim
Hay là trăng rọi sáng đường hoa
Để anh đưa đón em sớm chiều
Trên lối đi về không còn thiếu
Trọn đời mình kề bên nhau
Tình yêu thêm sắc thêm màu
Không còn lo thương nhớ người yêu ....
Vì sao anh nhớ em thế này? Thương nhớ đong đầy trong lòng mắt Buổi chiều còn gặp nhau đây, mà đêm đã nhớ như vậy! Em hỡi em có hiểu có hay?
Tình anh như núi cao biển rộng, gom bốn phương trời xây thành lũy. Biển trời nào mà không xanh, thì xin em nhớ cho rằng em nghiễm nhiên chiếm ngự hồn anh.
[ĐK:]
Em ơi! Ngồi đây thương bóng thương hình Ngồi đây tơ tưởng riêng mình, với niềm mơ ước vây quanh. Em ơi! Ước gì mình là đôi chim Ước gì mình là sao đêm hay là trăng rọi sáng đường hoa.
Để anh đưa đón em sớm chiều trên lối đi về không còn thiếu. Trọn đời mình gần bên nhau, tình yêu thêm sắc thêm màu. Không còn lo thương nhớ người yêu.
‘Thương nhớ người dưng’ - đáng quý là ta bên nhau, dù chỉ khoảnh khắc
08:00 16/08/2018
Có thanh xuân, có tình yêu, có buồn và cũng có hạnh phúc -
"Thương nhớ người dưng" là những câu chuyện về những người trẻ vừa quen
vừa… “dưng” với bất kì ai trong cuộc sống này.
Thương nhớ người dưng đánh dấu sự trở lại sau
bốn năm của tác giả trẻ Dương Thùy trong thể loại truyện ngắn. Không chỉ
là cuốn tản văn về tuổi trẻ, về tình yêu, về cuộc sống mà đâu đó, trong
mỗi câu chuyện về người dưng ấy, độc giả còn bắt gặp những người quen,
hay đôi khi là chính mình.
Sách Thương nhớ người dưng của Dương Thùy.
Những nhân vật của Thương nhớ người dưng chính là hình ảnh
phản chiếu của những người Việt trẻ hiện đại, của một thế hệ dám yêu,
dám nhớ, dám làm và cũng dám… buông bỏ.
Dám yêu như Việt, nhà tâm lý học sẵn sàng đánh đổi 7 năm để có được
hạnh phúc mình vẫn theo đuổi. Và dám buông bỏ như Thư cô gái thị thành
mạnh mẽ, kiên định sẵn sàng để người mình yêu ra đi, trả anh về với thế
giới của anh - nơi “biển ở trước mặt và núi ở sau lưng”.
Hay như Hoàng, cậu thiếu niên mười lăm tuổi sẵn sàng vì cô bạn mình
thích mà thay đổi, làm những chuyện trước đây Hoàng chưa từng nghĩ đến
và cũng sẵn sàng ra đi khi cảm thấy hạnh phúc đó dường như thực sự không
phải của mình.
Giữa những năm tháng tuổi trẻ, tình yêu đâu phải chỉ có yêu
hay không yêu, mà đôi khi đó còn là yêu một người nhưng thương một
người khác. Có những người lạ ta bắt gặp và lâu dần trở thành người
quen, nhưng cũng có những người vốn thân quen, tưởng chừng không thể xa
rời nhưng bỗng một ngày trở thành người dưng.
Cuộc sống không phải câu chuyện “cuộc đời anh vốn là một
đường thẳng, bởi vì gặp em mà rẽ ngang”; nó vốn có rất nhiều ngã rẽ, hôm
nay chúng ta là chúng ta, ngày mai sẽ chẳng còn chúng ta nữa. “Sự đời
vốn vậy, đã gặp gỡ, ắt có chia ly. Đáng quý là từng ở bên nhau, dù chỉ
trong khoảnh khắc, trong một thành phố, dưới một bầu trời…”.
Không chỉ là tình yêu, ở Thương nhớ người dưng,
độc giả còn có thể bắt gặp những người trẻ hết sức thú vị, có đối lập
cũng có tương đồng với nhau và với cả chúng ta. Họ là Minh, anh chàng
sẵn sàng từ bỏ một công việc mà người ta vẫn gọi là ổn định để “được
sống như những gì mình muốn”. Mặc dù đó là công việc… bán trà đá, nhưng
Minh vui và hạnh phúc với những gì mình có - một công việc không gò bó
và có đủ thời gian cho anh sống với đam mê viết văn.
Một cuộc sống tự do tự tại, không thị phi bon chen và cũng
không có mỗi sáng giật mình tỉnh giấc tự hỏi: “Mình có thực sự cần công
việc này đến vậy?”. Nhưng Minh, những người như Minh vẫn chỉ là một phần
nhỏ trong cuộc sống này, bởi không phải ai cũng may mắn có được bối
cảnh tốt như Minh hay sự can đảm sẵn sàng bỏ ngoài tai những ánh mắt
nhòm ngó của người đời.
Đa phần chúng ta (phải) đóng vai Dương - cậu thanh niên
ngoại tỉnh, mang theo nhiệt huyết bước chân vào miền đất hứa chốn thành
thị nhưng rồi sớm bị câu chuyện mưu sinh, thành công đè nặng mỗi ngày,
mỗi phút, mỗi giây.
Mỗi nhân vật trong sách đều là một phần trong bộ phim dài
tập mang tên cuộc sống, họ kể cho chúng ta nghe câu chuyện của họ và để
chúng ta tự suy ngẫm về câu chuyện của chính mình.
Có những người sẽ chọn (được) đóng vai cô bé lọ lem, sớm
tìm được hoàng tử và sống hạnh phúc mãi mãi; cũng có những người sẽ (chỉ
có thể) là nàng tiên cá có duyên gặp được hoàng tử nhưng mãi mãi cũng
không thể có được hạnh phúc.
"Con người có quyền đổi thay, miễn là vui, miễn là thật lòng hạnh phúc".
Khác với những tập truyện ngắn trước đây, không chỉ còn xoay quanh những cô gái dám nói lời yêu, với Thương nhớ người dưng,
Dương Thùy đã đặt người đọc vào những cuộc đối thoại, đối thoại với
nhân vật trong truyện - những người trẻ tiêu biểu cho xã hội, cuộc sống
thời nay.
Thương nhớ người dưng bắt đầu bằng một câu chuyện
với kết thúc mở và cũng khép lại bằng một câu chuyện có kết thúc mở.
Khép lại những trang sách, người đọc rồi sẽ lại trăn trở, không biết Thư
có đi tìm Đăng trở về; hay liệu rằng những người hàng xóm cô đơn có
thực sự tìm được hạnh phúc của chính mình?
Có lẽ cuộc sống cũng chính là tập hợp của những kết thúc mở
như vậy, nó luôn để cho người ta một con đường để lựa chọn, để suy đoán
và để tự quyết định. “Tương lai đơn thuần là kết quả của ngày hôm nay,
cũng như hôm nay là kết quả của những điều đã chọn trong quá khứ”.
Không phải là những triết lý thành công nặng nề, hay những
triết lý tình yêu to lớn, xa xôi. Từ những chất liệu hết sức thực tế về
những người trẻ hiện đại và những cách kể chuyện hết sức giản dị, gần
gũi, Thương nhớ người dưng chắc chắn sẽ trở thành “người quen” của không ít độc giả trẻ.
Vũ Hậu
Hãy quên anh ( Phương Kim ) -Tuấn Vũ
Lời bài hát Hãy quên anh
Ðếm bao lá vàng đốt thư tình cũ Với mây trời xa dìu bước em đi Nước mắt chìm theo sóng rượu phân ly lỡ mê lụa gấm đành quên ước thề
Áo hồng nâng nhẹ xin đừng ngại bước Kết muôn vì sao đường sáng em qua Tiễn nhau ngày vui dấu lệ thương đau Ðể duyên tình mới đẹp như phút đầu
[ĐK]: Ai thương người xưa đứng bên đợi Khổ đau câm nín rồi Nghẹn ngào trong tiếng cười Em ơi lời yêu dấu trao nhau Nào đâu có bao lâu Giờ sao đã u sầu
Những ngày tháng mộng xin trả lại em Con đường mình qua giờ hãy quên tên Có thương và đau cũng đành chia tay Ðã không còn nữa tình duyên kiếp này
Đường xưa lối cũ
09:31 | 12/01/2017
VÕ CÔNG LIÊM Tặng: Mai Ninh
Buổi mãn khóa ra trường ở Đại học Văn Khoa vào một sáng trời trong, gió
từ sông thổi lên, len vào những mái tóc thề lả lướt, ướt mượt trông gợi
cảm.
"Hôn" - Tranh Võ Công Liêm
Đêm liên hoan mừng tốt nghiệp, trai gái đan vào nhau xếp lên từng hàng
như đợt sóng. Họ lộ nét hớn hở, vui tươi và cảm thấy hạnh phúc yêu đời,
một cuộc đời đầy hứa hẹn. Tiếng cười, nói xôn xao át cả tiếng loa. Trang
Thư ngồi cạnh Đức, lần này Đức nắm chặt tay nàng khác hơn mọi khi. Cả
hai không còn nhớ là họ nắm tay nhau giữa lúc nào và ở nơi nào nhưng lần
này họ cảm thấy rung động và nôn nao như thể báo cho nhau điềm lạ sắp
đến. Trang Thư nghiêng đầu và mỉm cười âu yếm bên người yêu. Đức nhận
được điều đó ở chính mình và qua đôi mắt đằm thắm, dịu dàng ở Trang Thư.
Bao lần hò hẹn là cả ước mơ. Cuộc tình trôi theo thời gian một cách nhẹ
nhàng và chẳng có một biến cố nào xẩy ra. Cả hai yêu nhau đậm đà và đầy
hứa hẹn. Hôm hẹn nhau ở Ngự Bình là một dâng hiến cho tình yêu vào một
buổi chiều mùa đông đầy mây xám, mờ cả lối đi về...
Rồi cuộc chiến bùng nổ, xẩy ra khắp nơi và ở nội thành. Phố xá khép cửa
và nằm ngủ trong nỗi lo. Con sông đi ngang thành phố tuồng như tắt thở
chờ vận nước. Không còn nghe tiếng ồn ào của xe cộ. Số phận con người
giờ ở đầu ngọn súng, đâm ra nghi ngờ, mặc cả cuộc đời. Người ta hoang
mang cho một cuộc chiến triền miên và dai dẳng khủng khiếp. Sau đó, dân
tình trở nên bi quan cho phận số, kẻ còn người mất không biết rồi đây sẽ
ra sao và ra sao. Tình cảm của con người cũng chi phối đôi phần và ảnh
hưởng đến cả vật chất; bởi khi thiệt thòi một điều gì thì tình cũng
thiệt thòi theo. Trang Thư mất liên lạc với Đức từ ngày vỡ mặt trận và
không biết nay chàng ở đâu, sống chết ra sao, không một lý do. Mỗi người
mỗi phương trời cách biệt. Họ rơi vào tuyệt vọng và không còn thấy
nhau, chia xa nghìn trùng hay là cuộc đời đã dẫn độ họ vào ngõ cụt. Giờ
đây chỉ còn tiếng vọng của nỗi nhớ.
Hai năm sau gia đình Trang Thư chuyển vào Nam. Nhờ đổi đời, gia đình
nàng tạo dựng cơ nghiệp. Trang Thư có việc làm sau đó. Đất mới, người
mới là tạo điều kiện thích nghi cho những ai vừa từ đáy vực trồi lên để
đi vào tân thế giới mang lại sinh khí lạ hơn. Trang Thư lần hồi quên đi
những quá khứ hồng và bắt đầu nhập cuộc ở một thị trường lắm thứ bon
chen, xảo trá. Thế nhưng, đôi khi nàng quay về hoài niệm cũ của mối tình
đầu. Những lần gợi nhớ là những lần mong được trở về nơi con đường xưa
mà nàng đã đi lại lắm lần, có lẽ; gợi nhớ của một chiều đông năm nào ở
quê cũ. Trang Thư nhìn vào gương trang điểm mỉm cười rồi lặng cười đứng
dậy. Nhìn lại mình đã tới độ hai mươi tám. Về làm dâu nhà họ Đái được
hai năm thì có một mụn con. Nhờ vậy mà nàng cảm thấy hạnh phúc, yêu đời.
Bên đời nàng có Đái Đức Thúy là người chồng tốt và bình yên. Ra khỏi
buồng ngủ; Trang Thư thở nhẹ nhõm. Căn nhà thu mình trong cô độc và nàng
cảm thấy vắng đi một cái gì xung quanh mình.
Trang Thi sống ở đô thị và đuổi theo đời sống mới, học văn minh Âu Mỹ,
tiếp giao đủ mọi thành phần trong xã hội. Ra trường; nàng là nhân viên
tiếp thị thị trường. Trang Thi thường được mời dự những dạ tiệc có tính
cách trao đổi thị trường xuất, nhập khẩu. Trong lần dự tiệc ở đại sảnh
Hoàng Gia, nàng vụng tay đánh rơi ly rượu đỏ vào người thanh niên điển
trai và lịch sự đứng cạnh nàng. - Ông không sao? Trang Thi nói. - Không!
Không sao. Chàng thanh niên nói. Họ đã chạm vào nhau trong tình cờ đó.
Cả hai có một cảm nhận lạ lùng, tợ hồ như đã quen nhau. Họ chào nhau
bằng mắt rồi mỗi người mỗi góc. Hình ảnh người thanh niên vướng víu
trong hồn nàng. Nàng đã tiếp xúc nhiều giới đàn ông trong bình thường
nhưng họ nhìn Trang Thi là một ước ao chiếm đoạt. Nhưng, chưa một lần
phục lụy ai. - Thế mà chàng này lại có một hấp lực và lôi cuốn lạ
thường. Trang Thi tự nhủ. Người đàn ông trẻ tuổi lấy khăn lau những vết
rượu loang trên áo, ngoảnh cổ nhìn người thiếu nữ trong bộ nhung phục
màu hoa cúc cánh mối, màu tím hồng và trắng như một thỉnh cầu. Màu sắc
và vóc dáng lôi cuốn chàng. Một ấn tượng lạ lùng, ghi sâu vào mỗi người
như lời nhắn gởi. Họ nhận ra nhau với nụ cười đồng lõa rồi biến mất.
Không bao lâu, tình cờ họ gặp nhau ở cửa hàng ăn uống. Một bàn, một ghế.
Và, một bàn, một ghế. Trong tư thế đó đưa họ đến gần hơn với những cảm
thông mà tình yêu chờ đợi bấy lâu nay. Từ đó, giữa họ không còn ngại
nghi, những lần gặp gở là những lần để lại dấu yêu. Họ thực sự rơi vào
tình yêu.
Trần Trí, phó giám đốc công ty hải sản Miền Nam lên xe trực chỉ hướng về
miền Trung để giỗ cha sau mấy năm vắng bóng, nơi sanh ra và lớn lên của
Trí. Nơi đây người mẹ đã tần tảo nuôi Trí ăn học. Thành nhân thì mẹ qua
đời. Trí nhận công tác xa cố hương là để quên đi những đau đớn mà gia
cảnh Trí vấp phải, quên tất cả những gì chớm nở rồi vụt tắt. Trí tự tin ở
chính mình như lời cha mẹ dạy thuở lên năm, lên bảy và từ đó Trí phấn
đấu để đi vào đời bằng đôi tay, đôi chân trần trụi. Với Trí tình yêu
trên tất cả. Về quê là lên nguồn đời mình. Trí đã tìm thấy những kỷ vật
của cha trong hòm rương đầy bụi bám. Trong số kỷ vật để lại chỉ có tấm
hình cha Trí chụp với người yêu hồi còn là sinh viên ở đại học. - Người
tình của cha sao giống người tình của mình, như hai giọt nước. Nụ cười
đó, vóc dáng đó và mái tóc lả lơi đó, sao có sự tương hợp lạ kỳ đến thế.
Trần Trí ngẫm trong đầu. Nhớ lại, trong tai nạn lật xe, cha đã ôm Trí
vào lòng và chết tức tưởi khi đầu cha đập vào tảng đá lớn. Theo lời kể:
-Người không chịu buông tay để lấy tôi ra khỏi vòng tay siết đó. Hình
như ông không muốn rời tôi. Giữa đêm tối trời người ta thấy vì sao xẹt
ngang qua thi thể của ông. Trí nhớ lại. Trong số kỷ vật có một thư chưa
gởi cho người mang tên T.T. Chữ viết đã xóa mờ, chữ mất chữ còn khó đọc.
Trí cầm trong tay tấm hình cha chụp với người yêu Trí cảm thấy sung
sướng và hình dung cuộc tình của cha mình thơ mộng và lãng mạn. So ra
tình xưa của cha và tình của Trí hôm nay như có một sự gần kề. Tâm tư
Trí chao động. Thật lạ lùng và khó tin.
Mùa hè ở miền Nam có sắc màu khác hơn ở chốn khác. Một thứ không khí lôi
cuốn, hấp dẫn, một cái gì vừa úp mở vừa huỵch toẹt. Bản chất hay thói
đời? Nhưng, Trang Thi và Trần Trí vẫn tồn tại đặc chất truyền thống cố
hữu của lễ nghi trong tâm hồn họ. Lạ một điều bọn họ là những kẻ đồng
hương xa xứ tợ như sếu đi kiếm ăn giữa đồng không mông quạnh. Con sếu có
hồn cho nên Trang Thi mới có cái duyên kỳ ngộ này. Trần Trí như kẻ tái
sinh từ cõi chết trở về trong hiện thực cuộc đời. Thế nhưng, cả hai
chẳng tin vào điều này. Họ lấy tình chân làm kim chỉ nam vào đời. Vật
chất có thể tìm ra được nhưng tình yêu thực sự khó tìm ra được. Đó là
nghĩa vụ đối với cha mẹ nàng. Trang Thi không thể để mất người mẹ giống
mình và mình giống mẹ. Đem tâm sự kể cho nhau nghe vừa bày tỏ, vừa dò
xét. Họ đi bên nhau, đếm bước trên vỉa hè dưới những cao ốc vút cao,
những ngọn đèn cúi đầu làm nhân chứng tình yêu. Trang Thi kê đầu vào vai
Trí. Mỉm cười hài lòng. Trí đón nhận và mãn nguyện tình yêu đem đến.
Tay cầm tay đi vào đêm; chỉ còn lại con đường trước mắt, hàng cây cơm
nguội hai bên đường đang ngủ, những ngọn đèn chong mắt chờ sáng. Họ trao
nhau nụ hôn say đắm. Hương của hoa từ đâu thổi tới, đêm đầy sao trên
trời. Họ thật sự hạnh phúc hơn bao giờ. - Cuối tuần đưa anh về thăm gia
đình em. Trang Thi nói. - Hiện diện của anh làm cho ba mẹ em không hài
lòng? Chàng nói. - Em đã nói hết.
Hay tin con gái đến thăm. Đôi vợ chồng già mong đợi và sắp xếp một bữa
ăn gia đình. Tiếng còi xe ở ngoài sân vọng vào. Ba mẹ Trang Thi đứng ở
cửa đợi con. Họ mừng thấy con về trong tinh thần phấn khởi. Cây cối tươi
vui, người tươi vui. - Thưa ba mẹ đây là bạn trai của con. Tụi con quen
nhau đã lâu nay có dịp về thăm và giới thiệu ba mẹ. Tất cả đón chào
trong niềm hân hoan. Phút chốc thấy sắc mặt mẹ nhợt nhạt, choáng váng. -
Mẹ có bề gì? Trang Thi nói. - Không sao, mẹ bình thường. Bà mẹ nói. Cả
nhà ngồi vào bàn, những món ăn bốc hơi thơm ngon. Trí ăn ngon miệng.
Không thấy bà mẹ ăn chỉ ngồi nhìn Trí. Mắt bà sụp xuống trầm tư. Thúy tỏ
ra nghi ngại, dục bà ăn, e sợ rằng món ăn không mấy ngon miệng. - Tôi
nghĩ món bò xào hành là hợp khẩu tôi. Cha nàng nói. Ông tiếp tục pha
trò, cả bàn ăn cười thích thú. - Cháu tên là Trí, vậy họ gì và sanh quán
nơi đâu? - Cháu tên Trần Trí. Cha mẹ cháu gốc Huế. Sinh cháu ở Quảng
Trị. Cả hai đã qua đời. Mẹ nàng tỏ ra bàng hoàng nhưng chưa rõ ngọn
nguồn. - Tôi thấy cháu giống người tôi yêu cách đây gần bốn mươi năm.
Người đó tên là Đức trước học cùng lớp với tôi. - Vâng, cha cháu tên
Trần Đức, học ở Huế, có để lại nhiều kỷ vật. Trí nói. Tiếng cửa lớn đánh
rầm, gió tuôn vào chao đi một số đồ trong nhà. Bà chủ nhà cảm thấy
lạnh, đứng dậy đi vào buồng trong. Vì cơn gió thổi mà làm cho bữa ăn tẻ
nhạt hay tại cái bàng hoàng, nhợt nhạt của bà mẹ già? Họ dọn bàn và ngồi
uống trà. Đái Đức Thúy đứng dậy vào buồng cùng vợ. Ngoài bàn ăn Trí đã
đưa tấm hình của cha cho Trang Thi xem. Nàng vô tư cười một cách hồn
nhiên. - Người giống người là chuyện thường có chi lạ đâu. Nàng nói. -
Nhưng người tình của ba anh giống em từ mọi chi tiết. Xem lại đi. Trí
nói.
Đêm ở ngoại thành trông hiền lành và êm đềm. Chẳng một ai để tâm tới
chuyện gió mưa. Mọi ngày như mọi ngày, chào nhau như đã biết nhau, thế
thôi. Mẹ nàng đưa Trí đi thăm vườn nhà. Mộc mạc, đơn sơ nhưng tình tự.
Trí luồng người xem chuồng nuôi gà, heo. Vô tình gai nhọn xé toạt vai
áo. Bà hốt hoảng đưa tay xem có trầy da người bạn trai con gái mình. Bà
chợt nhận ra trên vai trái của Trí có nốt ruồi ‘son’ to lớn. Bà khựng
người nhận ra Trí giống người tình xưa, cũng hình hài đó, tiếng cười nói
đó của một chiều đông cách mấy mươi năm ở Ngự Bình… có nốt ruồi son đó
đậu trên vai trái của Đức. Sao có sự giống nhau đến thế hay tại mơ về
mối tình đầu? Không! Sự thật đã cho thấy dấu vết của chốn cũ và giờ đây
con mình đi lại trên con đường xưa đó. - Ôi nhân thế! Sao cuộc đời lại
có những cái bên trong của cuộc đời kỳ bí mà ít ai biết tới. Đứng lặng
trong đêm tối bà lẩm bẩm: - Đức ơi, đường tình đã dứt chưa hay là nhân
quả của duyên nghiệp? Bà Trang Thư lặng lẽ đi vào nhà dưới bóng đổ dài
trên nền đất.
Năm sau, Trần Trí thành hôn với Trang Thi. Đứng bên cạnh có cha mẹ nàng
với một số người thân và đồng nghiệp của hai họ tươi cười chụp hình lưu
niệm. May thay, lúc đó trời chưa mưa, mây đục đậu đợi trận mưa rào kéo
tới của mùa mưa miền nhiệt đới. Mùa tưới mát cho những hàng cây chờ nước
đứng hai bên đường của một thành phố rộn ràng, ồn ào xe pháo. Mọi thứ
gần như đứng lại trong giây lát.
Thành Phố Mưa Bay
Sáng tác: Bằng Giang Nghe lời bài hát Thành Phố Mưa Bay
Lời bài hát Thành Phố Mưa Bay
Có những chiều thành phố mưa bay Công viên buồn tượng đá cũng buồn Chân đi tìm tuổi hồng sa mạc nắng Câu kinh giáo đường ngày tháng trút đau thương
Có những chiều thành phố mưa bay Thương em gầy giọng hát đêm dài Nghe hơi thở chạnh lòng khơi niềm nhớ Môi răng mắt đỏ mòn mỏi theo đợi chờ
Cuộc tình đó đã khuất xa tầm tay Tiếng hát em còn đây tơ vương lệ thấm đầy Hồn còn say men ái ân chiều ấy Bóng dáng em còn đây đã khuất sau trời mây
Em đi rồi thành phố hôm nay Mưa giăng đầy lạnh buốt tim này Em đi rồi kỷ niệm xưa còn đấy Em đi mất rồi còn nhớ chăng tình này ... Nghe lời bài hát Thành Phố Mưa Bay
Nghe lại bản gốc tuyệt đẹp: “Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy…” – Ngỡ ngàng trước biểu tượng âm nhạc thế kỷ 20
Nghe lại bản gốc tuyệt đẹplà
loạt bài qua đó chuyên mục Nghệ Thuật của Đại Kỷ Nguyên trân trọng dành
tặng quý độc giả những ca khúc gốc bất hủ của các phiên bản tiếng Việt
mà khán giả Việt Nam vốn say mê, nhưng có thể chưa biết đến sự hiện diện
của những bản gốc lộng lẫy và câu chuyện lịch sử đầy xúc động xung
quanh của chúng…. Chúc quý độc giả những giây phút thưởng thức đầy thú
vị và thăng hoa…
Phiên bản “Historia de un amor” do Mario Frangoulis thể hiện
“Chuyện tình yêu” vốn là một ca
khúc chói sáng toàn thế giới vào thập niên 60, được hát bởi một ca sĩ
gốc Ý nhưng được coi là biểu tượng âm nhạc của nước Pháp. Cô là hoa hậu
xứ Ai Cập, được người Ai Cập gọi là “đồng bào”, được người Ý yêu thương
gọi là công dân, và thông thạo 11 thứ tiếng (Ý, Pháp, Ai Cập, Lebanon,
Do Thái, Anh, Tây Ban Nha, Đức, Hà Lan, Hy Lạp và Nhật Bản), nhưng có
một kết cục cuộc đời đầy bi thương… Cô là ai vậy?
Có lẽ người Việt dễ xúc động với những chuyện tình yêu đau buồn ly tán hơn chăng?
Khi
nam ca sĩ Bằng Kiều, qua chất giọng tenor (nam cao) nhẹ nhàng, cao vút
và trong vắt của anh thể hiện Chuyện Tình Yêu, người nghe ngỡ ngàng
trước vẻ đẹp sâu lắng, mềm mại và lắng đọng của ca khúc:
Với tựa đề Chuyện Tình Yêu, lời ca
khúc mà nhạc sĩ Anh Bằng (1926-2015) viết cho tác phẩm được giới chuyên
môn đánh giá là xuất sắc, nhưng lại mô tả một câu chuyện tình tan vỡ chứ
không phải là một chuyện tình đẹp không có cảnh chia ly như bản gốc của
tác phẩm, cũng với tên Chuyện một mối tình(Historia de un amor). Có lẽ người Việt thường hay xúc động trước những câu chuyện tình yêu buồn ly tán hơn chăng?
Nam ca sĩ Bằng Kiều thể hiện Chuyện tình yêu Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy tuyệt như mơ Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy đẹp như thơ Mình làm quen nhau trên đường vắng khuya Dìu nhau qua bao nhiêu hè phố mưa Ngồi ôm nhau công viên lạnh giá Chuyện tình yêu đôi ta tháng năm đầy mộng mơ Chuyện tình yêu đôi ta ngất ngây thật kiêu sa Và trần gian thênh thang chỉ có ta Mình cho nhau yêu thương rồi xót xa Rồi chia ly rồi đến phôi pha Đến bây giờ em(anh) đã là cánh trắng chim bay sâu chân trời Đến bây giờ anh đã là bóng dáng cô liêu trong ngậm ngùi Đến bây giờ anh vẫn buồn nhớ Đến bây giờ em xóa tình cũ Đến bây giờ anh hóa tượng đá Đứng thiên thu trong mong đợi chờ Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy (đã qua) giờ còn đâu Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy thành thương đau Một mình anh lang thang đường phố khuya Tìm em trong công viên đầy gió mưa Kỷ niệm ơi đừng chết trong ta. Ca khúc gốc tuyệt đẹp: Historia de un amor tới tay Dalida- biểu tượng âm nhạc nước Pháp
Ca
khúc nổi tiếng thế giới này vốn là ca khúc tiếng Tây ban nha với tên
Historia de un amor (Chuyện một mối tình), tác giả là một nhạc sĩ người
Panama, Trung Mỹ, có tên Carlos Eleta Almaran sáng tác vào năm 1955. Bài
này được giới mộ điệu ưa thích ngay và mau chóng đi vòng quanh thế
giới, với lời được viết lại trong nhiều thứ tiếng khác nhau.
Nhưng ca khúc trở nên sáng chói toàn thế
giới khi nữ ca sĩ gốc Ý Dalida, huyền thoại âm nhạc nước Pháp trình
bày, bằng phần lời tiếng Pháp do F. Blanche soạn năm 1957.
Dalida biểu tượng nước Pháp với flagship “Histoire d’un amour”
Dalida: được vinh danh là “một trong bốn nghệ sĩ làm nên thế kỷ 20”, quốc gia nào cũng yêu quý Nàng
Dalida
là nữ ca sĩ được người Pháp sinh năm 1933 tại Cairo Ai Cập và mất năm
1987 tại Paris (Pháp). Cô được xem là biểu tượng âm nhạc bởi sự nghiệp
chói sáng của cô diễn ra chủ yếu tại Pháp. Nhưng cô vốn là người gốc Ý,
với tên khai sinh là Yolanda Christina Gigliotti. Người Ý tự hào về cô,
gọi là công dân, người Ai Cập cũng gọi cô là đồng bào vì cô sinh ra tại
Cairo và đã trở thành hoa hậu Ai Cập năm 1954 khi 21 tuổi. Những thế hệ
từ 4X tới 7X người Việt Nam say mê với giai điệu “Histoire d’un amour”, “Besame Mucho” và “Bambino” của cô.
Cô là ca sĩ, diễn viên tài năng có thể
hát và diễn xuất bằng 11 thứ tiếng (Ý, Pháp, phương ngôn Ai Cập,
Lebanon, Do Thái, Anh, Tây Ban Nha, Đức, Hà Lan, Hy Lạp và Nhật Bản).
Trong suốt sự nghiệp, Dalida đã biểu
diễn khoảng 2.000 ca khúc với hơn 170 triệu đĩa bán ra, nhận 70 đĩa
vàng, 1 đĩa bạch kim (1964) và 1 đĩa kim cương (1981).
Theo khảo sát 2001 của Viện nghiên cứu
dư luận Pháp (IFOP), Dalida là một trong bốn nghệ sĩ Pháp “làm nên thế
kỷ 20”. Ba người còn lại là nam diễn viên Jean Gabin (1904-1976), nam ca
sĩ Johnny Hallyday và nữ ca sĩ Édith Piaf (1915-1963).
Dalida – người phụ nữ tài hoa ra đi với dòng chữ để lại: hãy tha thứ cho tôi
Với
một trái tim tài hoa và đa cảm, đêm ngày mùng 2, rạng sáng ngày 3 tháng 5
năm 1987, Dalida đột ngột quyết định từ bỏ cuộc sống của mình để ra đi
bằng thuốc ngủ tại nhà riêng trên phố Orchampt khu Montmartre, ở tuổi
54, khiến cả thế giới khi ấy bàng hoàng.
Ngoài hai bức thư viết cho em ruột Orlando và bạn trai François Naudy, Dalida để lại một lời trăng trối với người hâm mộ: “Cuộc sống đối với tôi là không thể chịu nổi! Hãy tha thứ cho tôi!”. (Ma vie m’est insupportable, pardonnez-moi).
Dalida được an táng tại Nghĩa trang
Montmartre, ngôi mộ của bà là một trong những địa điểm được viếng thăm
nhiều nhất của nghĩa trang này.
Trái với kết cục cuộc đời đầy bi
thương của người nghệ sĩ đầy tài năng, mối tình Dalida hát trong bài
Histoire d’un amour lại là một mối tình rất đẹp và giản dị.
Phiên bản Chuyện Một Cuộc Tình nội dung
bản gốc tiếng Tây Ban Nha là một cuộc tình đẹp, không có cảnh chia ly
như phiên bản tiếng Việt của nhạc sĩ Anh Bằng. Đây cũng là tinh thần của
phiên bản tiếng Pháp. Lời bài hát có những câu triết lý cuộc sống tình
yêu sâu sắc mà đầy ý nhị, lại rất đỗi giản dị như hơi thở cuộc sống: “Nhưng dù chuyện tình đó ngây thơ hay sâu sắc. Thì đó vẫn là bài hát duy nhất trên trái đất mà sẽ cất lên mãi mãi không bao giờ ngưng nghỉ”.
Câu chuyện của tôi là câu chuyện một tình yêu Xuất phát từ cả hai con tim. Là một cuốn tiểu thuyết như bao cuốn tiểu thuyết khác thôi Và cũng có thể sẽ giống mối tình của bạn, hoặc của những người khác. Đó là ngọn lửa cứ luôn cháy mãi mà không cần đốt lửa Đó là giấc mơ mà người ta mơ trong lúc không hề ngủ Như một cây to che chở vững chãi lớn lên, đầy sức mạnh và sự dịu dàng. Đó là một câu chuyện tình yêu vĩnh cửu nhưng lại rất đỗi bình thường Nó mang đến mỗi ngày cả điều xấu lẫn điều tốt Với giờ khắc mà người ta ôm hôn nhau, nhưng cũng có cả giờ khắc nói lời ly biệt Với những buối tối đầy lo lắng nhưng cũng có những buổi sáng hạnh phúc tuyệt vời. Chuyện tình yêu của tôi cũng là một câu chuyện như người ta vẫn biết thôi Những người yêu nhau đều trải qua như vậy cả. Nhưng dù chuyện tình đó ngây thơ hay sâu sắc. Thì đó vẫn là bài hát duy nhất trên trái đất mà sẽ cất lên mãi mãi không bao giờ ngưng nghỉ.
Lời tiếng Pháp Histoire d’un amour bởi F. Blanche. Nhạc: Carlos Eleta Almaran
Thay cho lời kết: Dalida được
đặt tên cho một quảng trường tại Pháp, và cùng Histoire d’un amour hình
ảnh của nàng sẽ sống mãi cùng thời gian
Một quảng trường của Paris nằm không
xa phố Orchampt nơi Dalida ra đi cũng được đặt theo tên ca sĩ huyền
thoại. Nhân dịp kỉ niệm 20 năm ngày mất của Dalida, toà thị chính Paris
đã tổ chức riêng chương trình triển lãm hình ảnh và bài hát về Dalida
ngay trên các bức tường của thành phố để mãi mãi nhớ đến Nàng.
Hà Phương Linh
Ru Nửa Vầng Trăng - Tuấn Vũ
Lời bài hát Ru Nửa Vầng Trăng
Lời bài hát Ru Nửa Vầng Trăng Chờ em hoài đợi em mãi sao em hững hờ? Chuyện chúng mình giờ nước mắt thay lời chia ly khóc người ra đi Anh yêu em như trời biển rộng Nay chim kia sa vào trời mộng Thời gian hỡi nửa vầng trăng rơi để tình đơn côi
Đêm dài vầng trăng lửng lơ trên đầu Vầng trăng ơi người thương ơi Vầng trăng xưa sao không còn nữa Em ra đi chưa nói một lời Dù một lời cay đắng trong tôi.
Dòng sông ơi tình yêu ơi Dòng sông nay ru người tình phụ Khi xa nhau anh hiểu tình đời Cuộc tình tựa như áng mây trôi Để nụ cười héo hắt trên môi
Dòng sông lặng nhìn vầng trăng xa khuất chân trời Hẹn trăng về tìm giây phút xây mộng yêu thương nói lời yêu đương Ôi quê hương xinh đẹp ngàn đời Con sông trôi xuôi về biển cả Người sao nỡ nói lời chia xa để tình phôi pha.
Thứ tàn ác nhất trong tình yêu, đôi khi chính là kỷ niệm...
Trong tim mỗi người đều hoài niệm một cuộc tình. Không nhất thiết phải
là thứ tình cảm rung động của đầu đời, mà là hình bóng chúng ta chôn sâu
nhất, tình yêu mà khiến cho chúng ta đau đớn nhất…
Có một vài người, bạn luôn cất họ ở trong tim. Nhưng lại không thể
cùng họ nói chuyện vui vẻ, thoải mái gặp mặt. Cũng không phải bởi vì họ
rời bỏ bạn, cũng không phải giữa bạn và họ có hiểu lầm. Chỉ là vì không
thể ở bên nhau nữa, lạ nhỉ?
Có một khoảng thời gian vô cùng tươi
đẹp, nó chất chứa bao nhiêu kỉ niệm của bạn và người ấy. Thế nhưng, bạn
lại vĩnh viễn không muốn quay lại khoảng thời gian ấy. Chỉ vì bạn sợ
chính mình lại một lần nữa tự tay kết thúc nó. Một lần nữa làm con người
đó tổn thương và gây tổn thương cho chính cả bạn.
Quá tốt đôi khi lại thành không tốt.
Có
những mối quan hệ, đến một thời điểm nào đó, hai phía tự dưng không
liên lạc, không hỏi han, không gặp gỡ. Tự trong lòng mình biết, đã đến
lúc rời xa nhau. Ai nói ra cuối cùng không có gì là quan trọng nữa. Rồi
một thời gian dài sau đó, bạn sẽ tìm thấy bình yên trong tâm hồn. Tình
yêu chắc chắn không thể làm người ta chết đi. Chỉ là vẫn còn ở đâu đó
trong một mảng tâm hồn có thứ gì đó xót lại. Chuyện gì đã qua, hãy là kỉ
niệm đẹp.
Sau
bao nhiêu năm, dù nhớ lại người ấy đã từng đối xử với mình, đã từng làm
điều có lỗi với mình hay không, đã là quá khứ chứa đựng những kỉ niệm
buồn của mình thì vẫn muốn lúc nào đó đột nhiên giọng nói của người ấy
vang lên. Như giữa tiếng ồn ào của cuộc sống, của đám đông, giọng nói ấy
khiến mọi thứ bỗng im lìm yên ả. Không phải để trò
chuyện, không phải để buông xuống đời nhau những câu xã giao vô nghĩa,
không phải để níu kéo những cảm xúc đã hoàn toàn biến mất. Chỉ là muốn nghe giọng nói đó một lần nữa đâu đó trong đời, rồi sống tiếp.
Bạn
không thể cứ mãi là bạn của năm ấy. Chúng ta không thay đổi, chỉ là tất
cả đều phải trưởng thành. Chúng ta không phải trở nên khác biệt, mà đây
chính là sự chín chắn mà thời gian ban tặng cho tất cả mọi người. Chỉ
là chúng ta của hiện tại lại nhớ về chúng ta của khi ấy, hoài niệm đến
đau lòng…
Bạn cứ giữ trong tim một hoài niệm, một nỗi nhớ như thế.
Bạn nhớ một người mà không cần biết là họ có nhớ mình không. Và thậm
chí có khi họ chẳng bao giờ nghĩ đến việc bạn có thể nhớ họ nhiều đến
thế, bởi những thứ nhỏ nhặt đến như vậy. Bản thân nỗi nhớ là rất đẹp.
Chỉ có điều, có cái đẹp khiến ta mỉm cười, có cái đẹp khiến ta phải rơi
nước mắt, cũng có cái đẹp khiến ta chỉ biết thở một hơi rất dài và nhón
chân qua.
Ngẫm
lại mới thấy, thật ra mỗi con người trong chúng ta đều giống nhau, hay
mơ về tương lai và hoài niệm quá khứ rồi cảm thấy hiện tại tẻ nhạt, vô
vị.
Nếu cho bạn cơ hội quay về quá khứ, bạn sẽ phát hiện, những kỷ
niệm đó sở dĩ tươi đẹp là bởi vì chúng ta không thể làm lại mà thôi.
Khi ngày hôm nay biến thành ngày hôm qua, bạn cũng sẽ hoài niệm như vậy.
XIN YÊU TÔI BẰNG CẢ TÌNH NGƯỜI - TUẤN VŨ
Lời bài hát Xin Yêu Tôi Bằng Cả Tình Người
Lời bài hát Xin Yêu Tôi Bằng Cả Tình Người Tình yêu ơi đến nữa mà chi Tình yêu ơi đến nữa làm gì Tôi sợ rồi một ngày nào đó Tình đến rồi tình vụt bay đi chẳng tiếc gì.
Bỏ lại trong tôi từng đêm hờn giỗi Bỏ lại trong tôi nhịp bước bơ vơ Mà tình yêu chợt đến nào ngờ Sợ tình thêm một lần dang dở
Nên lòng buồn lòng còn buồn mãi Ðâu dám mơ mơ ước trong đời Thì nhé người nếu đến với tôi Xin yêu tôi xin yêu tôi bằng cả tình người.
Nhiều đêm yên với giấc ngủ mê Chợt trong mơ sống gió lại về Xin một ngày một ngày đẹp mãi Tình đến rồi đừng tựa chiêm bao rồi vẫy chào.
Mình đã cho nhau lời thương lời nhớ Nguyện cầu mai sau trọn kiếp yêu nhau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét