Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2019

GIAN NAN TÌNH NGƯỜI 24

-Thiên nhiên ban cho sinh vật tính luyến ái để duy trì nòi giống, dung dưỡng sự sống. Luyến ái có nguồn gốc bản năng.
- Ở động vật, tính luyến ái có phát triển, nhưng ở mức độ vừa phải, đúng mức cần thiết.
-Ở người, vì có tư duy trừu tượng mà tính luyến ái phát triển vượt bậc thành tình yêu, tình thương, nhiều lúc tăng giảm vượt giới hạn, vô lối, từ đó mà có những  hành động như quỉ dữ, vì danh lợi phi lý trí, mù quáng, dẫn đến tội ác man rợ.
-Điều lạ lùng là nguyên nhân tội ác nhiều khi xuất phát từ những nạn nhân và kẻ gây tội ác là người nặng lòng yêu thương.
-Có thể nói, tính luyến ái ở con người chính là tình yêu thương. Ở trong giới hạn, nó là mặt phải nhân tính, thánh thiện. Vượt giới hạn, nó là mặt trái nhân tính, trở thành ác quỉ. 
-Qua đó mà thấy, không phải cứ có tư duy trừu tượng là sáng suốt. Con người tư duy nhiều khi mù quáng hơn con vật bản năng! 
-Trên Trái Đất này, dù ở cõi Thiên Đường hay Địa Ngục, đâu mà không có tội ác!

---------------------------------------------------------------
(ĐC sưu tầm trên NET)
 
Mật ngọt chết người

Biết là 'mật ngọt chết ruồi' đó, nhưng phụ nữ nào cũng thích nghe những lời nói dối này

Dù rằng biết đây là những điều chưa chắc là sự thật hoàn toàn nhưng luôn đủ ngọt ngào để phụ nữ nào cũng muốn nghe. Một mai có rã rời, tựa nhẹ nụ cười con mà tiếp sức. Một mai có muốn buông xuôi, nắm hờ bàn tay con mà...Nếu người đàn ông bên cạnh bạn có những điểm sau đây thì đừng ngại gạt ngay anh ta ra khỏi cuộc đời bạn!

Phụ nữ yêu bằng tai, luôn muốn nghe những điều dịu dàng, ngọt ngào từ người đàn ông của mình, ngay cả khi họ biết đó là những lời nói dối. Vì với phụ nữ họ quan tâm đến cảm xúc, niềm hạnh phúc trong một mối quan hệ, hơn là những điều có phần thực tế gai góc.
Muốn để phụ nữ động lòng, cứ để họ thấy bạn hiểu họ được bao nhiêu. Đừng quên những câu nói sau đây. Dù rằng biết đây là những điều chưa chắc là sự thật hoàn toàn nhưng luôn đủ ngọt ngào để phụ nữ nào cũng muốn nghe.
“Em thật xinh đẹp”
Phụ nữ luôn thích nghe lời khen từ người mình yêu, dù họ biết chưa chắc đó là lời nói thật. Đơn giản vì họ muốn sự động viên, được công nhận về ngoại hình của mình trước mọi người, đặc biệt là người họ yêu.
Và dù khi nghe câu nói này từ đàn ông, phụ nữ sẽ có người biết đàn ông nói chỉ để mình vui. Nhưng hơn hết, họ biết đàn ông muốn họ vui, hiểu tâm ý và muốn họ tự tin hơn với ngoại hình của mình. Đây mới là mục đích hơn hết của lời khen thế này.
Biết là mật ngọt chết ruồi đó, nhưng phụ nữ nào cũng thích nghe những lời nói dối này-1
Phụ nữ luôn thích nghe lời khen từ người mình yêu, dù họ biết chưa chắc đó là lời nói thật - Ảnh minh họa: Internet
“Em đúng là thông minh”
Đây là lời khen về trí tuệ, cách ứng xử của bạn. Đây rõ ràng là lời khẳng định, anh ấy không chỉ quan tâm đến ngoại hình, mà còn là khối óc, cách ăn nói hành xử của bạn. Lời khen này sẽ giúp bạn thấy mình có vị trí quan trọng trong lòng anh ấy.
Không những vậy, khi đàn ông khen bạn thông minh chính là anh ấy tôn trọng bạn. Và phụ nữ nào cũng trân trọng sự chân thành từ người đàn ông của mình. Nếu đàn ông chỉ biết khen về ngoại hình, phụ nữ sẽ thấy đàn ông chỉ nghĩ đến vẻ bề ngoài. Còn lời khen về sự thông minh, khôn khéo chính là đánh giá cao về nội hàm của phụ nữ. Dù sao, những lời khen thế này, phụ nữ vốn rất lưu tâm, họ trân trọng sự thiệt thà, trân trọng của đàn ông hơn là xét nét đó là một lời tâng bốc khoa trương.
"Em trông ốm đi thì phải!"
Dù phụ nữ nhiều người vốn không hề mập nhưng đều thích nghe người đàn ông của mình khen thon thả, hay ốm đi. Và khi họ hỏi bạn trai/chồng của mình về cân nặng hay ngoại hình của bản thân, thật ra chính là họ muốn nghe anh ta khen ngợi về hình thể của bản thân.
"Em đúng"
Phụ nữ nào cũng thích nghe người đàn ông của mình nói rằng anh ấy sai khi cả hai đang nảy sinh mâu thuẫn. Đôi khi, họ chỉ cần nghe một lời nhận lỗi của đàn ông, mọi chuyện có lớn thế nào họ cũng đều có thể bỏ qua.
"Em là tri kỉ của anh"
Thật ra một câu đơn giản thế này , nhiều người nghĩ cũng không có gì quá đặc biệt. Nhưng phải hiểu, với đàn ông, bạn bè là điều rất quan trọng không thể thiếu. Khi anh ấy nói bạn là tri kỉ của anh ấy, chính là trong lòng anh ấy, bạn là điều không thể thiếu, chiếm vị trí rất đặc biệt trong lòng anh ấy.
"Với anh, em là nhất"
Phụ nữ luôn muốn nghe đàn ông công nhận vị trí duy nhất của mình trong lòng họ. Lời khẳng định này sẽ làm họ an lòng hoàn toàn trước những người phụ nữ đang muốn có người đàn ông của họ ngoài kia. Thế thì có phụ nữ nào lại không nghe những lời này?
"Em thấy sao về điều này?"
Chỉ cần nghe câu nói này, phụ nữ luôn cảm thấy được sự quan tâm và trân trọng từ đàn ông. Và hơn hết, phụ nữ luôn muốn bày tỏ quan điểm và mong được sự lắng nghe từ người đàn ông của mình.
"Anh muốn bên em cả đời"
Câu nói này ý nghĩa như chính câu hỏi "Anh muốn lấy em làm vợ" và chắc chắn phụ nữ nào cũng đầy xúc động khi nghe người đàn ông của mình nói câu này. Vì đây như sự trân trọng, khẳng định tình cảm của đàn ông dành cho phụ nữ.
Theo Phunusuckhoe

10 câu với con gái còn "mật ngọt chết ruồi" hơn cả "Anh yêu em"

T.D - Tranh: Tuấn Anh, Theo Trí Thức Trẻ 00:06 22/10/2016

Đôi khi chưa cần tới 3 từ quan trọng "anh yêu em", mà hàng ngày, con trai chỉ khéo léo nói ra những câu này thôi là đã đủ khiến chị em say như điếu đổ rồi!

Con gái vốn yêu bằng tai mà, nên để "đánh đâu thắng đó" thì dĩ nhiên phải đánh vào đường... âm thanh này rồi. Từ trong bản chất ấy, con gái dù có mạnh mẽ, cá tính, hay quái tính đi chăng nữa thì ai cũng thích nghe những lời thủ thỉ, quan tâm đầy thấu hiểu của đối phương.
Không cần sến súa, cũng chẳng cần văn vở, cưa gái bằng bài gì cả, khéo léo và thực lòng để tâm đến cô ấy thì kiểu gì bạn cũng hạ gục nàng với những câu nói này thôi. 3 từ "Anh yêu em" có khi còn không đốn tim nàng như này:
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 1.
Nghe an tâm vô cùng! "Anh đây", "anh nghe", "anh ở đây"... chỉ vậy thôi đó.
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 2.
Đi trên đường, vừa nói thế này, vừa nhẹ nhàng kéo nàng đi vào phía trong, đảm bảo cô gái nào cũng cảm động phát ngất mất.
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 3.
Chiều chuộng hết mức thế này rồi còn gì, miễn là em thích, em vui thì em cứ làm. Anh chỉ cần em vui thôi mà.
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 4.
Nói "anh thương em" nghe tình cảm, lại có chút gì đó giản dị, chân thành hơn "anh yêu em" nhỉ? Vì câu "anh yêu em" ai cũng nói được, còn "anh thương em" thì phải thực sự cần nhiều tình cảm, nhiều hi sinh, nhiều quan tâm lắm người ta mới nói ra.
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 5.
Cả thế giới có quay lưng thì vẫn có anh ở đây với em này. Vai anh là chỗ dựa vững chãi nhất rồi, em còn cần gì hơn?
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 6.
Nghe được câu này cũng thấy an ủi muôn phần, mệt cũng hoá thành không ngay ấy mà.
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 7.
Đánh vào dạ dày kiểu này cũng dễ thắng lắm đấy. Chăm sóc từ miếng ăn tận tâm như này không thích mới lạ...
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 8.
Việc nhỏ việc to anh làm được hết, em không cần lo lắng gì.
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 9.
Anh tình nguyện làm cái sọt rác cho em trút bực đấy, thoải mái đi! Nghe thế này thương còn không hết chứ ai còn bực gì.
10 câu với con gái còn mật ngọt chết ruồi hơn cả Anh yêu em - Ảnh 10.
Không cần biết anh đúng hay sai, chỉ cần anh xin lỗi, anh nhận sai là em vui rồi!

Hai người đàn bà giết chồng và chuyên án “con cua cái” (1)

0 Theo Công an TPHCM
ANTĐ Cùng ở lứa tuổi “hồi xuân”, cùng có chồng hiền lành, hai người đàn bà cùng âm mưu hại chồng để được tự do yêu đương và cùng dựng hiện trường giả sau khi gây án...
Nhân vật chính của loạt bài này là hai phụ nữ ở Đắk Lắk và Đồng Tháp. Tuy cách nhau hàng trăm cây số nhưng họ lại có nhiều điểm giống nhau: cùng ở lứa tuổi “hồi xuân”, cùng có chồng hiền lành, cùng âm mưu hại chồng để được tự do yêu đương và cùng dựng hiện trường giả sau khi gây án... Công an hai tỉnh Đắk Lắk và Đồng Tháp đã nỗ lực điều tra, phá án. Khi sự thật được làm rõ, nhiều người nhớ đến câu vọng cổ bà con miền Tây hay hát: “Khi con cua đực lột vỏ mềm nhũn thì con cua cái đến xơi tái...”.

DÙNG “HỎA CÔNG” VỚI CHỒNG

Đêm mồng 3 rạng sáng mồng 4 Tết Tân Tỵ (2001), vùng quê hẻo lánh thuộc tỉnh Đồng Tháp chìm trong yên tĩnh. Mọi người đang say giấc nồng sau một ngày Tết vui nhộn với men xuân, men rượu bỗng có tiếng hét hãi hùng vang động cả xóm ấp: “Bớ bà con cháy, cháy, nóng quá!”. Nhiều người giật mình thức giấc. Qua các khe hở, từ trong nhà nhiều người nhìn thấy một quầng sáng đỏ lòm nổ lép bép, rực lên cùng tiếng đàn ông kêu la thảm thiết. Họ chạy về bờ sông Cả Trinh và phát hiện lán trại giữ vườn của gia đình anh Huỳnh đang ngùn ngụt khói. Mọi người đồng loạt tri hô và lao về đám cháy. Ngọn lửa đang bốc cao 6 - 7m đã thấp dần nhưng cũng đủ sáng để bao nhiêu cặp mắt cùng chứng kiến một cảnh tượng thương tâm. Đó chính là ngọn lửa đã làm nên một vụ án tình hiếm có.

Chị Đặng và anh Huỳnh kết thành vợ chồng đã 26 năm. Họ rất đẹp đôi. Anh Huỳnh là cán bộ, có thời kỳ là bí thư xã; còn chị Đặng luôn tràn trề sức sống từ thời con gái cho đến khi ngấp nghé tuổi 50. Năm 1977, họ có một con trai. Khi con được 2 tháng tuổi thì anh Huỳnh mắc bệnh sạn thận phải lên TPHCM chữa trị. Căn bệnh quái ác đó đã làm anh mất dần khả năng đàn ông của mình, còn Đặng thì đang ở cái tuổi hồi xuân, không kiềm chế được lòng mình.

Từ chỗ đẹp đôi, họ trở thành cặp “đồng sàng dị mộng”. Đầu năm 1980, trong một đêm mưa tầm tã, chồng vắng nhà vì công tác, Đặng trùm áo mưa đi như người mộng du ra đường. Trong cơn khủng hoảng, vô thức sâu thẳm đã dẫn Đặng đến một căn chòi giữ vườn mà Đặng thừa biết ở đó có một người đàn ông cũng đang khổ sở vì mưa gió và cô đơn.

Những mối tình ngoài hôn nhân của Đặng dần dần trở thành dư luận chìm nổi quanh cuộc sống của anh Huỳnh. Nhưng anh quá yêu thương Đặng, lại là người có trọng trách với địa phương nên không thể ghen bừa bãi được, anh cố làm cho lắng dịu bằng rượu. Có khi say, Huỳnh về nhà tìm lý do cãi nhau với vợ, đập phá đồ đạc... Không khí gia đình ngày càng thêm nặng nề dù bên ngoài cả vợ lẫn chồng đều muốn đóng vở kịch “hạnh phúc” để ngụy trang với con trai, với hai bên nội ngoại và các quan hệ xã hội.

Đặng nghĩ đến một kế hoạch tự giải thoát đời mình khỏi cuộc sống vợ chồng đã quá vô vị, nhạt nhẽo. Nghe người ta nói đến độc tính trứng cóc, Đặng cố tìm đem về trộn với thức ăn dành cho anh Huỳnh. Thấy anh Huỳnh vẫn tươi tỉnh, khỏe mạnh, Đặng tức lắm, quyết chờ cơ hội thứ hai. Ngày 25-11-1996 nhằm ngày rằm tháng 10 âm lịch, Đặng nấu chè xôi nước cúng rằm. Đặng cầu trời cho anh chồng bất lực của mình mau mau lên bàn thờ. Khấn vái xong, Đặng ăn sạch nồi chè, chẳng cần chừa phần chồng. Trong lúc nhấm nháp vị ngọt của chè, Đặng lóe lên suy nghĩ “mật ngọt chết ruồi”.

Sau một ngày làm việc nặng nhọc, anh Huỳnh ăn ngon lành tô chè do vợ đưa. Khoảng 2 giờ tiếp theo, khi anh đang lâng lâng trong sự chăm sóc, chiều chuộng của vợ thì thuốc chuột trong chè phát huy hiệu quả, ruột gan Huỳnh quặn đau, anh ngã lăn ra đất quằn quại, nôn mửa. Cơn đau đã làm anh Huỳnh kêu la, bà con xóm giềng chạy đến đưa anh đến Trung tâm y tế huyện Châu Thành cấp cứu. Sau đó anh được chuyển lên Bệnh viện Sa Đéc và được cứu sống trong đường tơ kẽ tóc tại Bệnh viện Chợ Rẫy, TPHCM. Nhận định ban đầu Huỳnh bị ngộ độc do có người muốn mưu sát. Đặng được cơ quan Cảnh sát điều tra Đồng Tháp triệu tập. Đặng mồm năm miệng mười chối bai bải.

Mẫu thức ăn trong bụng anh Huỳnh được đưa đi giám định nhưng thời đó vì chưa có mẫu thuốc diệt chuột do Trung Quốc sản xuất nên cơ quan kiểm nghiệm của Bộ Y tế không giám định được. Đặng được trả tự do vì không có đủ tài liệu, chứng cớ buộc tội. Anh Huỳnh cũng cho rằng mình bị ngộ độc là do ngẫu nhiên nên tiếp tục chung sống với Đặng.

Mồng 3 Tết Tân Tỵ, sáng sớm anh Huỳnh đang ngồi uống trà với con trai thì anh Hải đến thăm. Nói chuyện một lát, Hải rủ: “Hay là mình về nhà tía (cha) tui làm bậy mấy xị cho vui?”. Anh Huỳnh đồng ý rồi tìm Đặng rủ đi cùng, Đặng từ chối, nại rằng người không được sạch, đầu năm không muốn mang xui xẻo đến nhà người khác. Anh Huỳnh cùng anh Hải đến nhà anh Tùng (sui gia với Hải) uống 2 xị rượu rồi cả ba đến chúc Tết cha của Hải. Lại bày tiệc nhậu, năm người uống hết một két bia Bến Thành rồi chia tay, ai về nhà nấy. Lúc đó trời đã xế chiều, sực nhớ mình chưa ghé chúc Tết ông Văn ở cùng ấp nên anh Huỳnh đến nhà. Ông Văn lại chúc anh một ly rượu...

Vợ chồng Huỳnh có một căn nhà chính và một căn trại giữ vườn nhãn. Nhà và trại cách nhau đôi bờ sông rộng khoảng 200 mét. Trong ngày mồng 3 Tết, khi anh Huỳnh du xuân vui vẻ thì Đặng vẫn ở trại giữ vườn. Buổi trưa, Đặng ngủ một giấc ngon lành rồi dậy nấu cơm ăn, sau đó sang hàng xóm sử dụng nhờ nhà vệ sinh. Trên đường quay lại trại, Đặng thấy một nhóm trẻ con ở bờ sông bên kia gọi lớn:

- Bác Đặng ơi, bác Huỳnh bị say rượu đang nằm ở nhà ông Văn!

Nghe vậy, Đặng xuống bờ sông lấy xuồng bơi qua sông đến nhà ông Văn. Thấy vợ đến đón, anh Huỳnh từ trong nhà ông Văn lảo đảo bước ra. Đặng chạy lên đỡ chồng đưa xuống xuồng. Anh Huỳnh bị say rất nặng, ngồi không vững làm chiếc xuồng lắc lư, sém vô nước mấy lần. Khi xuồng cặp bến sông trước căn trại, anh Huỳnh say quá phải bò trên chiếc cầu dẫn vào bờ. Ông Phương nhà ở gần đó thấy vậy trêu chọc anh Huỳnh: “Đi nhậu bằng hai chân, nhậu xong về bằng bốn chân!”. Huỳnh không buồn trả lời, đi thẳng lên trại nằm trên bộ ván gỗ thở khì khì.

Căn trại này được cất theo ý của Đặng nhưng anh Huỳnh biết tính vợ lẳng lơ nên không muốn Đặng biến căn chòi này thành nơi hò hẹn, vì vậy anh thường xuyên sang đây ở giữ vườn nhãn và giữ luôn vợ!

Lúc này Đặng đang đi dưới sông lên, một tay cầm cây dầm bơi xuồng, tay kia là đôi dép của anh Huỳnh. Vào trại, Đặng sửa thế nằm thoải mái cho chồng rồi đi pha một cốc nước chanh, sau đó Đặng kiên nhẫn đút từng muỗng nước cho chồng. Trời đã tối, Đặng kiếm quẹt gas đốt cây đèn dầu nhỏ. Đặng mắc mùng cho chồng. Thấy Huỳnh ngáy pho pho, Đặng yên tâm đi ra ngoài, đến nhà hàng xóm xem ké tivi nhưng chị Hoa - chủ nhà, bảo: “Hết bình ắc-quy rồi”. Đặng trở về trại, vào mùng ngủ chung với chồng. Đến nửa đêm Đặng giật mình thức giấc ra ngoài đi vệ sinh, sau đó bắt đầu thực hiện ý đồ nung nấu bao lâu nay của mình.

Đặng đến một gốc nhãn cách nhà trại 8m, vạch cỏ và lấy một can nhựa loại 5 lít, trong đó có gần 3 lít xăng. Số xăng này Đặng mua ở quán tạp hóa gần nhà từ 10 ngày trước. Đặng xách can xăng tiến về phía trại, vừa đi vừa thong thả mở nắp. Đặng ghé đầu vào mùng nghe ngóng, tiếng ngáy của anh Huỳnh vẫn đều đặn chứng tỏ anh đang chìm vào giấc ngủ sâu. Yên tâm, Đặng tưới xăng lên nóc mùng. Xăng chảy thấm xuống giường chiếu, quần áo anh Huỳnh tỏa mùi nồng nặc nhưng rượu trong cuộc vui ngày xuân đã làm anh say li bì, không biết trời trăng gì nữa. Đổ hết xăng xong, Đặng liệng can xuống dòng sông Cả Trinh, mở họng đèn dầu, nhúng cây nhang cho đẫm dầu rồi bật quẹt đốt.

Đặng ném cây nhang đang cháy lên nóc mùng, ngọn lửa đỏ rực bùng lên trong đêm tối. Đặng chạy nhanh ra lấy cây dầm, hối hả tháo xuồng bơi đi. Đặng bơi xuồng thật nhanh đến nhà cha mẹ ruột ở Thạch Quới, Long Hồ, Vĩnh Long, sau lưng Đặng lửa đã bùng lên cao ngút, sáng rực một góc trời. Nhiều tiếng la ầm ĩ vọng trong đêm vắng...

Đặng vẫn chèo xuồng mải miết, trong đầu nghĩ sẽ kể hết cho bố mẹ nghe chuyện dùng lửa xử chồng mình, sau đó sẽ tự sát. Đặng cột xuồng dưới bến rồi vào nhà. Mẹ không có ở nhà làm Đặng hụt hẫng, cô em gái là Huệ ra đón chị. Dưới ánh đèn, Huệ thấy sắc mặt của Đặng không bình thường nên ái ngại hỏi:

- Đêm hôm khuya khoắt mà chị đi đâu? Lại cãi nhau với anh Huỳnh chứ gì?

Đặng lắc đầu mệt mỏi:

- Không, chị chỉ nhức đầu, mệt mỏi, muốn sang xin em thuốc (Huệ là y sĩ).

- Vậy để em tiêm cho chị một mũi?

- Khỏi cần, cho chị uống thuốc được rồi!

Huệ đưa cho Đặng vài viên thuốc, dặn uống hết nhưng Đặng chỉ uống một nửa, trả lại một nửa rồi vào giường ngủ. Lát sau có tiếng phụ nữ dồn dập gọi cửa. Khách là chị Dung, chị An, hàng xóm của Đặng. Gặp Đặng, hai chị hấp tấp kể: “Bà về ngay, trại nhà bà cháy, anh Huỳnh bị phỏng nặng lắm đã được đưa đi cấp cứu...”.

Ông Tuấn - cha Đặng - nghe vậy thì hối con cháu mau mau về trại xem sự việc thế nào. Đặng xuống xuồng đi trước, ghé lại nhà con trai lục tìm hồ sơ bảo hiểm y tế của anh Huỳnh rồi được người nhà đưa bằng ghe đến Trung tâm y tế Châu Thành, Bệnh viện Sa Đéc để tìm chồng nhưng lúc đó anh Huỳnh đã được chuyển lên Bệnh viện Chợ Rẫy, TPHCM. Đặng đón xe ôm trở về nhà con trai và vài giờ sau anh Huỳnh trút hơi thở cuối cùng thì Đặng bị bắt.

Lúc đầu Đặng cố đóng vở kịch đau khổ, than thở cho hoạn nạn của chồng. Nhưng khi các điều tra viên áp dụng một số biện pháp nghiệp vụ, đưa ra một số chứng cứ thì Đặng phải nhận tội.

Để rảnh tay tìm tơ duyên mới, Đặng hại chồng bằng cách cho ăn trứng cóc, sau đó pha thuốc chuột vào chè cho chồng ăn. Cả hai lần đó đều thất bại nên Đặng chuẩn bị “hỏa công”. Biết tính chồng mỗi lần say thường về trại nằm ngủ, trại lại cất toàn cây lá dễ cháy, Đặng chỉ chuẩn bị thêm xăng, quẹt là giết được chồng. Cơ hội tới vào chiều mồng 3, trước đó mấy ngày hai vợ chồng có trận cãi nhau lớn, anh Huỳnh nóng giận đã đập phá một số vật dụng trong trại và bóp cổ Đặng. Khi chồng ngủ say, Đặng ra ngoài đi vệ sinh, lúc đứng lên cảm thấy nhói đau nơi cổ và lòng căm giận nổi lên, thị triển khai ngay ý đồ đã nung nấu trước đó.

Ngày 9-2-2001, cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Đồng Tháp cho thực nghiệm điều tra, dựng lại hiện trường trước sự theo dõi của khoảng 4.000 người dân và một số phóng viên báo đài. Đặng với thái độ không hề tỏ ra ăn năn hối cải, bình thản diễn lại 45 động tác để đưa chồng “về nơi chín suối”. Điều đó càng gây thêm căm phẫn cho những người chứng kiến, họ vốn quá hiểu bản chất đa tình, thâm độc của người đàn bà có khuôn mặt tròn trịa ấy.

Vụ án từng gây xôn xao dư luận này đã được đưa ra xét xử lưu động để răn đe những kẻ có ý đồ muốn gây chuyện ác, gây mất trật tự an ninh địa phương và những kẻ muốn thỏa mãn dục vọng bằng cách vượt qua đạo đức, pháp luật. Một số người dân địa phương thì nói rằng câu chuyện về thị Đặng sao giống câu vọng cổ bà con miền Tây hay hát: “Khi con cua đực lột vỏ mềm nhũn thì con cua cái đến xơi tái...”.

(Còn tiếp)

Hai người đàn bà giết chồng và chuyên án “con cua cái” (2)

0 Theo Công an TPHCM 
ANTĐ Cái giếng thứ tư được đào hơn 4m. Nước hút lên đã có mùi hôi và váng mỡ. Đầu tiên là bộ xương của con chó khoảng 10kg, xuống thêm 4m nữa thì gặp bộ xương anh T. đầu chúc xuống dưới
BÍ MẬT DƯỚI GIẾNG HOANG

Tháng 4, Tây Nguyên bận rộn trước những cơn mưa đầu mùa. Trong lúc công việc bù đầu như vậy, Ban chỉ huy Đội sản xuất số 10 - Công ty cà phê Việt Đức lại nhận được đơn yêu cầu giúp đỡ của một nữ công nhân tên Phi. Phi cho biết chồng chị là anh T. mất tích đã 15 ngày nay. Khi đi T. mang theo 11,5 lượng vàng, 1 triệu đồng tiền mặt nói rằng xuống TPHCM chữa bệnh.

Nhưng tin sau đây còn làm các trinh sát CA tỉnh Đắk Lắk phải động não hơn: tại xã Ea Kao, TP. Buôn Ma Thuột, cách nhà anh T. hơn 10km, có bà M. làm nghề bói toán. Trên bàn thờ nhà bà M. có rất nhiều bát nhang, trong đó có một bát được dán mảnh giấy ghi “anh T.” - tên người đang bị coi là mất tích (?!). Cuộc đấu trí của các trinh sát, điều tra viên dày dạn kinh nghiệm với tên tội phạm độc ác, ranh ma được bắt đầu từ đó và chỉ kết thúc sau hơn nửa năm vất vả, gian truân.

NGƯỜI VỢ GIỎI GIANG


Phi SN 1958, quê quán Đông Hà - Đông Hưng - Thái Bình, vốn là giáo viên của một trường mẫu giáo. Nếu anh T. chồng chị là người ốm yếu, hay đau bệnh thì Phi là một phụ nữ mạnh mẽ. Ngoài công việc đồng áng, chị còn là tài xế máy cày kéo rơ-moóc. Khi chị mặc đồ bảo hộ lao động đầy bụi bặm, dầu nhớt, mang găng tay, đeo kiếng đen, đi giày ống trông y chang một thợ máy chính hiệu. Đàn ông lại càng lắc đầu lè lưỡi khi thấy chị cặp nách hai bao phân hoặc cà phê cả trăm ký chạy phăm phăm. Đặc biệt là lúc cao hứng, chị lái cả một chiếc máy cày dềnh dàng chở 4 - 5 tấn hàng bằng... chân(!). Chị ngồi ngửa ra ghế, dùng hai chân kẹp vô-lăng lái tỉnh queo. Phi còn là một phụ nữ có học vấn, chị thích những bản nhạc nhẹ như: Chiều Mátxcơva, Triệu đóa hoa hồng... Chị vừa lái máy cày vừa hát bằng tiếng Nga.
ảnh 1
Ban chuyên án họp tìm cách đấu tranh với thủ phạm giết chồng

Khi tranh luận, lời lẽ của chị sắc sảo, chặt chẽ. Phi còn là người xốc vác, lanh lợi, làm việc rất hiệu quả. Tuy có 4 con nhỏ và chồng ốm yếu nhưng nhờ sự giỏi giang của Phi, kinh tế gia đình họ rất khá: vườn cà phê hơn 1 hécta xanh tốt, nhà xây khang trang, máy cày, máy bơm, xe máy và một lô đất mới tậu ở khu đô thị... Sau khi anh chồng mất tích, Phi một mình đứng ra cất lại nhà. Nhà mới lại có thêm bát nhang trên bàn thờ...

Trong lúc làm việc với các điều tra viên, Phi trình bày rất hợp lý việc chị ta khuyên chồng đi TPHCM chữa bệnh bao tử, việc gói ghém tiền, vàng và đưa chồng ra bến xe tốc hành... Chị ta còn khóc rưng rức, trách móc chồng phản bội vợ con đi tìm duyên mới! Có điều sau mỗi lần làm việc với CA như vậy, Phi thường ghé về cái am của bà M.  thắp cho bát nhang ghi tên “T.”. Có một lần chị ta đã hoảng hốt và òa khóc khi cái bát nhang đó tự dưng biến mất. Hôm sau chị ta về nhà làm thịt một con chó mực cúng rồi dán các loại bùa phép xanh đỏ khắp cửa lớn, cửa nhỏ...

Bà M. - chủ cái am mà Phi hay lui tới - cho biết, “cơ sở” thờ cúng của bà có cả trăm người gởi bát nhang, có thể để cúng người đã chết hoặc cầu may mắn cho người đang sống. Điều này cho thấy nếu các trinh sát có bắt quả tang Phi đến đây thắp nhang cho chồng, chắc chắn người đàn bà khôn ngoan này sẽ giải thích: “Tôi cầu xin trời Phật cho chồng tôi mau trở về với vợ con”. Bát nhang có tên “T.” chưa phải là cái nút duy nhất có thể mở được bí ẩn về người đàn ông bị mất tích này.

Cùng lúc đó CA tỉnh Thái Bình theo đề nghị của CA tỉnh Đắk Lắk đã báo lại: “Qua xác minh, anh T. không trở về Thái Bình để dưỡng bệnh...”. Một nhân chứng quan trọng là cô Oanh, ở chung nhà và gọi anh T. bằng bác, cũng nói rằng: “Bác T. đi chữa bệnh...” nhưng lời khai của cô có hai điểm cần xoáy: cô không thấy bác T. có quá trình chuẩn bị trước khi đi như dò lại công việc nhà, sắp xếp đồ dùng cá nhân. Điều lạ là bác trai đi hôm trước, hôm sau đã thấy bác gái (Phi) khóc lóc và thắp nhang khấn vái mỗi đêm (?!). Điều đó cho thấy ngay từ đầu bác gái đã biết bác trai gặp chuyện chẳng lành (?)...

Trong lúc các trinh sát, điều tra viên đang ráo riết sàng lọc các thông tin thì một thực tế mới diễn ra: chồng “mất tích” chưa đầy nửa năm nhưng Phi liên tục có bạn trai mới. Chị ta đưa 6, 7 người đàn ông lạ về nhà đùa giỡn, âu yếm giữa ban ngày hoặc qua đêm với nhau trước mắt các con và cô cháu gái đã 18 tuổi. Ông đẹp trai nhất trong số đó còn được Phi cưng như trứng mỏng, cho cả bao phân urê, một cuộn giấy dầu và gần 4 triệu đồng. Ông khác được Phi gọi là “á khôi” thì suốt ngày nhõng nhẽo, lúc đòi được may quần áo mới, lúc ỉ ôi: “Phi sắm cho anh cái xe máy...”.

Điều đó càng làm tăng nghi vấn Phi đã ám hại người chồng ốm yếu để được tự do yêu đương với những người tình. Nhưng trước hết phải tìm cho được dấu tích anh T. (đã hơn 6 tháng, nếu anh bị hại chết vùi lấp đâu đó thì xác chắc chắn đã phân hủy).

KẺ ÁC LỘ DIỆN


Nhà anh T. được cất trên vườn cà phê rộng 10.000m2 thuộc Đội 10 - Công ty cà phê Việt Đức, huyện Krông Ana, Đắk Lắk. Vườn chạy dài theo hướng bắc - nam. Phía bắc thoải dần giáp hồ Ea Chu Cáp, phía nam giáp con đường về trụ sở Đội 10. Trong vườn có nhiều giếng nước để tưới cà phê, mỗi giếng sâu từ 20 - 30m. Sau khi vùng này có điện lưới quốc gia, hệ thống tưới tiêu bằng hồ thủy lợi đã thay dần nước giếng. Các giếng trong vườn vì thế đã bị lấp dần.

Theo đánh giá của Ban chuyên án, nếu thật sự có ra tay giết chồng, Phi không thể đưa xác anh T. đi xa được, thị sẽ chọn một trong các giếng hoang quanh vườn để phi tang. Nhiệm vụ của cơ quan điều tra là phải khai quật các giếng để tìm dấu vết tội ác. Công việc được người dân địa phương rất ủng hộ, tuy vậy cũng không kém phần gian nan. Phải mất đến mấy ngày vừa đào vừa chạy máy hút nước mới giải quyết được một cái giếng, hai tuần lễ trôi qua chỉ đào được ba giếng. Ai nấy đều lấm lem, mỏi mệt. Trong lúc đó, Phi vẫn diện quần áo đẹp đi ra đi vào, hát líu lo như chim. Thỉnh thoảng chị ta còn ra vườn xem công an đào bới rồi vui vẻ khuyên: “Các bác có vất vả cũng vô ích thôi”.

Đào đến cái giếng thứ tư, nằm giáp hồ nước, tới chiều thì chợt có tiếng la toáng lên: “A... đây rồi!”. Phi từ trong nhà nhìn ra bãi đào qua các khe hở, mặt thị tái dần. Sau đó thị ra lấy xe máy phóng lên CA tỉnh Đắk Lắk xin gặp lãnh đạo Phòng CSĐT. Đến chiều, thị trở về trên xe U-oát có nhiều xe khác hộ tống. Lúc đó, cái giếng thứ tư đã được đào hơn 4m. Nước hút lên đã có mùi hôi và váng mỡ. Đầu tiên là bộ xương của con chó khoảng 10kg, xuống thêm 4m nữa thì gặp bộ xương anh T. đầu chúc xuống dưới, cạnh đó là mền, gối, quần áo được chôn theo cùng một con dao lưỡi rộng 6,5cm, dài 41cm còn khá nguyên vẹn. Đứng trên bờ giếng, Phi khuỵu xuống...

VÌ SAO PHI GIẾT CHỒNG?

Phi đã tốt nghiệp THPT từ năm 1976 và theo học ngành Sư phạm. Sau khi lập gia đình với anh T. đầu năm 1985 Phi theo chồng từ Thái Bình vào làm việc cho Nông trường cà phê Ea Tiêu (nay là Công ty cà phê Việt Đức, Đắk Lắk), kinh tế gia đình thuộc loại khá giả nhưng Phi vốn tính lẳng lơ, không thể nào chịu được anh chồng ốm đau rề rề và quản lý vợ khá chặt. Sau những lần vợ chồng cãi nhau, Phi manh nha ý định “tiễn chồng về nơi chín suối”...

9 giờ đêm 6-3-1997, Phi lấy 6 viên thuốc ngủ pha vào ly sữa đưa cho anh T. uống với mục đích dùng thuốc ngủ để giết chồng. Phi cho anh T. uống hết ly sữa rồi lên giường nằm ngủ trước. Một lúc sau anh T. cũng đi ngủ. Khoảng 2 giờ sáng hôm sau, Phi tỉnh giấc. Thấy anh T. vẫn bình thường, Phi nằm im chờ đến khoảng 4 giờ sáng, dùng tay kiểm tra thấy người anh T. vẫn còn nóng nhưng chân tay đã bị lạnh, Phi liền lấy con dao ra tay... Thấy anh T. đã chết, Phi cắp nách tử thi ra chiếc giếng bỏ hoang trong vườn cà phê hất xuống (sâu khoảng 8m), dùng cỏ và lá cà phê lấp lại. 15 ngày sau, thị báo cho chỉ huy Đội sản xuất số 10 rằng chồng thị vào TPHCM chữa bệnh không thấy về.

Do làm chuyện ác nên cái tâm của thị luôn lo lắng, dằn vặt. Phi phải đến am bà M. đặt bát nhang thờ cúng. Khi các trinh sát thử thái độ của Phi bằng cách lấy bát nhang đi, Phi thật sự hoảng loạn vì tin rằng anh T. trách thị ở ác nên không cho thờ cúng, vì vậy thị về bỏ tiền xây lại nhà, đặt bùa ở các cửa và thịt con chó mực cúng sau đó chôn trên miệng giếng đã chôn anh T.

Theo thị thì làm như thế linh hồn của anh T. sẽ không đi ra khỏi giếng để quấy phá thị. Đến lúc cơ quan điều tra đến dò tìm xác anh T. trong vườn nhà, thị tin rằng họ sẽ không đủ kiên nhẫn để đào hàng loạt giếng, mỗi giếng sâu hàng chục thước. Đến lúc thấy họ đầy quyết tâm và đã đào trúng nơi cần đào, thị hoảng sợ chạy thẳng đến CA tỉnh tự thú để mong được hưởng khoan hồng, đó là ngày 18-9-1997 (hơn 6 tháng kể từ ngày anh T. bị giết).

Với hành vi phạm tội đặc biệt nghiêm trọng như vậy, Phi đã bị tòa sơ thẩm tuyên án tử hình. Nhưng sau đó xét thị còn 4 con nhỏ dại, tỏ ra đau khổ ân hận sau khi thành khẩn nhận tội, tại phiên xét xử phúc thẩm, Phi đã được giảm án còn chung thân.

Đối với các CBCS thuộc Phòng CSĐT Công an tỉnh Đắk Lắk,  đây là một vụ án khó quên vì những diễn biến khá đặc biệt của nó cũng như 180 ngày đêm ròng rã đấu trí với người đàn bà gian manh. Sự kiên nhẫn và cương quyết bắt kẻ ác tâm phải trả giá đã giúp các anh vượt qua mọi khó khăn trong vụ án để đi đến đích cuối cùng.
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét