Thứ Tư, 8 tháng 2, 2017

TIẾNG THƠ 14

(ĐC sưu tầm trên NET)

                                                 Tiếng thơ - nhạc hiệu - Đài tiếng nói Việt Nam

--------------------------------------------------------------- 

                                               Ngâm thơ GIỌNG HUẾ và Hoa đá...

giọng huế

Tác giả: Tô Kiều Ngân
Ngắt một chút mây trên lăng Tự Đức
Thả vào mắt em thêm một dáng u hoài
Đôi mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳm
Thêm mây vào e tan nát lòng ta.
Anh quỳ xuống hôn lên đôi mắt đó
Bỗng dưng sao thương nhớ Huế lạ lùng
Chắc tại em ngồi bên anh thỏ thẻ
Tiếng quê hương sao động đến vô cùng
"Hẹn chi rứa, răng chừ, em sợ lắm"
Mạ ngày xưa cũng từng nói như em
Anh mất mạ càng thương em tha thiết
Như từng thương câu hát Huế êm đềm
Cảm ơn em đã cho anh nhìn lại
Giòng sông Hương trên bến cảng Sài gòn
Nước như ngọc in bóng thuyền lấp lánh
Mái chèo khua vương nhẹ nhánh rong non
Nếu lại được em ru bằng giọng Huế
Được vỗ về như mạ hát ngày xưa
Câu mái đẩy chứa chan lời dịu ngọt
Chết cũng đành, không nối tiếc chi mô.
Đá nở hoa trên vách núi
cánh hồng đen
bạc những nỗi niềm

Người tri kỷ cất tiếng ca từ lồng ngực
dồn yêu thương từ quặn thắt đáy lòng
Màu đỏ là khăn áo của em
Màu xanh điệp trùng là áo của núi
Áo của ta đen buồn không trông đợi
Cánh hồng đen nở trên vách đứng
tình muộn mằn nở giữa lòng nhau

Mây gọi mây về trong đêm sâu
ướt cả giấc ngủ đầy mộng mị
Vách đất dày cái tình lại mỏng
Ta bám vào sương mà đi

Bát ấu tẩu em hãy nấu non
cho ta chết đi mà tình vẫn còn
Tình núi đá tưởng bền mà không phải
Đá gục bên đường, nắng nhanh tàn, chỉ mây là mãi mãi không tan

Chiều Đồng Văn
ta ngóng nắng Cô Tiên
Dải lụa nhiều màu vấn vít rối lòng
ta bỗng quên nhiều điều từng nói
Bát rượu ngô không rời miệng
ta chợt nhớ những điều mỏng mảnh như sương

Mặc ai nhớ ai thương
đá vẫn chỉ âm thầm nở hoa trên vách núi
cánh hồng đen
bạc những nỗi niềm


Viết tại đồn biên phòng Đồng Văn, 9-5-2009

Sự tích hoa đá (Sen đá)

Người gọi ta hoa đá Lòng ta đâu lạnh lùng Hãy ngắm nhìn cho kỹ Giọt lệ còn rưng rưng.
Sự tích hoa sen đá sẽ được diễn tả qua bài thơ dưới đây. Một thể loại khá mới, các bạn cùng Hoa Sài Gòn theo dõi nhé!
 
Sự tích hoa đá
 
Từng bông màu xanh lá
Từng bông dáng nụ hồng
Sao gọi là hoa đá
Hoa này, hoa biết không?
 
Người ơi, người muốn hỏi
Ta trả lời người nghe
- Ngày xưa ta hồng thắm
Sáng ánh tựa mặt trời
Trái tim không gìn giữ
Cứ đỏ tràn lên môi
 
Tình yêu ta trĩu nặng
Chỉ riêng tặng cho chàng
Tâm hồn ta lạ lắm
ánh ỏi vì chàng thôi
 
Thế rồi xa cách nhau
Chàng đi chàng đi mãi
Ta như mảnh trăng gầy
Ôm mối tình thơ dại
 
Xanh xao dần lên môi
Xanh xao tim không thắm
Xanh xao không mặt trời
Chàng ơi, ta khổ lắm!
 
Thời gian dần vắt kiệt
Tài sắc hóa phù vân
Trí âm nào ai thấu
Chỉ một vầng trăng xanh
 
Thế rồi ta từ đó
Hồn biêng biếc trong ngần
Sáng lạnh từng bông lạ
Lặng im mà vang ngân
 
Ta thành hoa vọng phu
Để tang chàng hiệp sĩ
Thắm đỏ mà cho ai
Thôi đành thôi, tái nhợt...
 
Người gọi ta hoa đá
Lòng ta đâu lạnh lùng
Hãy ngắm nhìn cho kỹ
Giọt lệ còn rưng rưng.
 
 Sự tích hoa đá
 
Với ý nghĩa hoa đá có sức sống mãnh liệt, tình yêu nồng cháy từ màu hồng hồng đã chuyển sang màu trắng xanh,
 
Sự tích hoa đá
Nguồn: Hoa tình yêu

Em không về - Hóa đá thơ anh

Anh giấu vào cát bỏng
một bài thơ
Chờ em đến
dâng tình anh khát cháy

Phút đợi mong
thời gian như ngưng chảy
Con dã tràng se ngập biển cô đơn...

Mặc gió cồn cào... cứ im lặng - hàng dương
Mây trùm lấp bởi gam màu xám rỗng
Em
không đến
Hải Âu chao lẻ bóng
Triều dâng rồi
còng gió
cứ bơ vơ...

Bài thơ lặn vào đêm nghe biển hát…
Anh nhặt tìm trong cát dấu chân xưa
Lốc thổi ngược miền em gọi nhớ
Đêm đồng lõa với
khát khao muôn thuở…

Em không về
hóa đá thơ anh?

                                                        " Hoa rừng" thơ Vũ Thiên Kiều

Hoa rừng có đủ màu sặc sỡ
Riêng em thích nhất một màu hoa
Là màu tím thuỷ chung trong gian khổ
Màu hoa sim thân thiết đậm đà


Trường Sơn, 1970
Nguồn: Hoa phong lan (thơ)/ NXB Thanh Niên, 1998
                                    

                                                                    Tình Mây Gió

Ngày xưa đó buổi đầu Mây gặp Gió
Trời vào thu nên thành phố sương mù
Gió thổi lâng lâng ru vầng Mây ngủ
Mây ủ ân tình trong Gió mùa thu

Gió quyện trong Mây, Mây hoà trong Gió
Quên cả đất trời Mây Gió làm mưa
Gió hứa nâng Mây bay hoài muôn thuở
Mây đợi Mây chờ Gió vẫn vô tư

Rồi thu qua đi đông về xuân tới
Gió vui phương nào để mặc Mây trôi
Con đường tình yêu Gió không bay tới
Gió quên Mây rồi ..Mây hỡi ..Mây ơi

Đã lâu lắm Gió không về phố cũ
Mây ở nơi đây mắt đợi mắt chờ
Còn đâu nữa tình yêu Mây và Gió?
Gió quên câu thề chối bỏ tình Mây

Mây Gió giờ đây đời chia hai ngả
Gió thích tang bồng nên đã bay xa
Nơi Gió đi có ngàn hoa bướm lạ
Ở nơi này đời Mây lắm phong ba!




(Viết tặng chị em PN nhân ngày 20/10/2012).

TÌNH MÂY GIÓ

Em mãi là cơn gió
Cuộn hút vầng mây anh
Lang thang hoài đây đó
Giữa bầu trời trong xanh.

Em ơi! Mây mong manh
An vui bầu trời sáng

Khi buồn mây quá ngán
Giăng phủ cả khung trời.

Gió cũng vậy anh ơi!
Đời đẹp hiu hiu thổi
Đôi khi nỗi cơn dỗi
Bão tố xuống trần đời.

Mây chỉ mong gió ơi!
Hiền hòa thổi khe khẽ
Nụ cười tươi vui vẻ

Cho bầu trời trong xanh.

Đem cuộc sống an lành
Xây gia đình hạnh phúc
Yêu thương lời hoan chúc
Kết tình gió cùng mây.

Hai mươi tháng mười đây
Gió nhè nhẹ em nhé
Mây anh hoài tươi trẻ

Suốt đời bên gió thôi.

Mây trao gió nụ môi
Gió thẹn thùng xinh thế
Những gì mây có thể
Trao về gió yêu thương.

Hồng Phúc.
                                            

                                                         Huế Ơi Áo Trắng Ngày Xưa

Những bài thơ về Huế

Tạm biệt
Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
Chén ngọc giờ chìm đáy sông sâu
Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
Mặt trời vàng và mắt em nâu

Xin chào Huế một lần anh đến
Ðể ngàn lần anh nhớ trong mơ
Em rất thực nắng thì mờ ảo
Xin đừng lầm em với cố đô

Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
Nón rất Huế nhưng đời không phải thế
Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

Nhịp cầu cong và con đường thẳng
Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
Con sông dùng dằng con sông không chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
Hải Vân ơi xin người dừng tắt ngọn sao khuya
Tạm biệt nhé chiếc hôn thầm lặng
Anh trở về hóa đá phía bên kia

Huế, tháng 8-1983
Thu Bồn
Có răng…rồi mới rứa
Người ở mô răng mà kỳ dữ rứa
Giờ ra chơi, cứ ngó miết người ta
Và reo lên khi thoáng thấy đi qua
Tụi bạn tưởng, “có răng rồi mới rứa”

Thôi từ đây không qua bên nớ nữa
Cho anh chàng cứ đứng ở hành lang
Ngâm nga câu, ” Hoa cúc áo vàng”
Và tương tự, chàng tập làm thi sĩ

Người ở mô, mà vô duyên rứa hỉ
Trao phong bì rồi hấp tấp bỏ đi
Ờ thương thương, nhớ nhớ làm chi
Về ba mạ biết ri la chết

Mắc cớ chi, theo người ta cho mệt
Người răng mà ưa lẽo đẽo làm đuôi
Lỡ một lần, như rứa cũng vui vui
Nhưng ngày mai, thôi đừng theo nữa hí.

T.K

Gái Huế
Gái Huế, theo Anh, thật hay hờn
Mới đùa chút xíu, giận Anh luôn
Không cười, không nói, chao ơi khổ
Cứ phải phân trần với thiệt hơn

Gái Huế , theo Anh, thích mộng mơ
Xuân, Hạ, Thu , Đông , cứ vẩn vơ
Ngắm mây, đón gió từ muôn hướng
Nào biết ngay đây có kẻ chờ

Gái Huế, theo Anh, thật hay nhăn
Cứ bắt người ta phải dịu dàng
Cho dù đồng ý, không đồng ý
Đồng ý rằng … nhăn cũng dễ thương

Gái Huế, theo Anh, thật hay buồn
Chỉ chút mưa thôi cũng thê lương
Cũng khóc, cũng làm thơ kể lể
Như thể mưa làm … ướt giòng Hương

Gái Huế, theo Anh, chúa phân bua
Nhất định mè nheo, Anh chịu thua
Ừ phải , lúc nào Cô cũng đúng
Già đầu mà vẫn bướng như xưa

Gái Huế, theo Anh, thật chanh chua
Mô, tê, răng, rứa, cứ như mưa
Háy, nguýt, bỉu môi, thôi đủ cả
Mà sao Anh thấy …vẫn dễ ưa

Gái Huế, theo Anh, thật rất hư
Nhõng nhẽo như còn tuổi mười ba
Vòi vĩnh như mình còn trẻ dại
Trao hết đời Anh, Cô chịu chưa ?

Đặng Lệ Khánh

Mắt Huế
Dù ở đâu không thể nào lẫn được
Đôi mắt em thăm thẳm mộng bên trời
Mắt đợi chờ làm điếng cả hồn tôi
Tình như rứa làm răng tôi cất bước?

Dù ở đâu không thể nào quên được?
Mắt – Huế – em là lạ thuở yêu người
Mắt – Nội – thành soi rõ trái tim tôi
Thương là tặng dẫu ngày sau vô phước…

Dù đi đâu cũng không thể nào xa được
Mắt – Huế – xưa theo dõi bóng giang hồ
Tôi phải trôi về những cơn mơ
Áo – tím – Huế bay trong chiều lụa – bạch

Đôi mắt ấy thoạt nhìn như sắp khóc
Dẫu đời tôi hoá đá cũng chao lòng
Mắt u buồn vẫn liếc dáng thuỷ chung
Như mắt mạ chờ cha nơi phố cũ…

Dù ở đâu tôi không thể nào quên được
Mắt – Huế – em ngái ngút vẫn đâm gần
Mắt níu đời quen cho đến trăm năm
Tình như rứa làm răng tôi cất bước?

Trần Dzạ Lữ

Đồng Khánh – Huyền Trân xưa
Tôi nhớ mãi một “mai tê” Đồng Khánh
Một mai tê… dễ sợ: Lạnh xa mù
Mai tê rồi bóng xế trăng lu
“Con ve kêu mùa Hạ, biết mấy thu gặp chàng!”

Huế có già mô mà níu kéo thời gian
Lo chi rứa nỗi đá mòn sông cạn
Bảy trăm năm những mùa trăng ly tán
Sông nước Chàm miền châu Rí, Châu Ô

Cô công chúa – tóc xanh màu Đồng Khánh
Tuổi quỳnh dao đành… “cho thiếp đi cùng!”
Ngày Chiêm Quốc, đêm mơ về bến Việt
Mắt Huyền Trân còn đẫm lệ Khắc Chung

Điệu Hời ca bơ phờ đòi đoạn
Sên phách vô tình để lạnh dòng sông
Có phai cũ khi nửa đời xa Huế…
Ngõ sau nhìn, quê mẹ có vời trông?

Tôi, Đồng Khánh, mai tê thời son trẻ
Đã xa quê từ dâu bể mưa nguồn
Hái niềm vui tan tác giữa cơn buồn
Nhớ rưng rức nỗi tha phương dồn tụ

Đồng Khánh ơi, Huyền Trân xưa đó
Nhiều tang thương nên Huế đẹp vô cùng
Sông, nước, biển, trời… nơi mô cũng có
Nhưng não nùng làm Huế đẹp rưng rưng

Khi ở Huế thấy Huế buồn chi lạ
Xa Huế rồi thấy Huế quá mênh mông
Trong nỗi nhớ một cũng là tất cả
Khi thương yêu tất cả sẽ vô cùng.

Trần Kiêm Đoàn

Chiếc Nón Bài Thơ Chưa Có Bài Thơ
Vành vạch vầng trăng chiếc nón ngửa em cầm
Trên mặt lá mịn màng hương tóc ấy
Có ai đề câu thơ nào chưa vậy?
Mà bên cầu em cứ đứng vân vê

Buổi quen nhau anh định nói câu gì
(Mà không dám)
Mai em về ngoài nớ
Dòng sông Hương dịu dàng con sóng nhỏ
Đừng quên miền Nam ngọn sóng biển ì ầm

Giờ chia tay em vội vội vàng vàng
Như chàng trai trong ca dao anh chẳng chịu
Quai nón lụa thơm lừng anh khẽ níu
Chứ ai đi níu vạt áo bao giờ

Ôi chiếc nón bài thơ mà chưa có bài thơ
Xui anh nhẩm trong lòng câu hát mãi
Vầng trăng kia chưa đến rằm có phải
Nên em cầm vàng nón cứ nghiêng nghiêng

Năm năm rồi anh chẳng kịp trao duyên
Phút tiễn biệt mới hay mình nhát thế
Cô gái Huế chừ lại về với Huế
Biển lặng rồi anh gởi sóng lòng theo

Cuồn cuộn những vòng tròn thân yêu
Trên mái tóc những vầng trăng đang trốn
Vầng trăng chưa rằm, vầng trăng đang mười bốn
Nắng chưa phai sắc lá quê nhà

Tà áo dài đôi lúc có thể xa
Chứ chiếc nón cách gì em rời bỏ
Chỉ tiếc những ngày cùng chung nhiệm sở
Biển giục anh, anh chẳng dám tỏ tình

Câu thơ tình thành thử vẫn còn nguyên
Trong trái tim thầy giáo người Nam bộ
Phút tiễn biệt đã thành bài thơ nhỏ
Anh muốn đề, biết chiếc nón chịu không?

Nguyễn Thái Dương

O quai nón tím
0 con gái tóc dài – quai nón tím
chiều ni về – 0 có nhớ ai không?
guốc khua chi – cho đây nhói cả lòng
áo trắng quá – khiến hồn đây khờ khạo

0 cười duyên – khoe dăm ba hạt gạo
cho đây vay một hạt – để no lòng
sợ nửa khuya về bên ngọn đèn chong
0 dẫm lấm những tờ thơ đây viết

cứ nguýt háy đi – cứ lườm – cứ liếc
miễn 0 đừng biền biệt tháng năm xanh
miễn sáng – trưa – chiều 0 cứ quẩn quanh
sau cửa lớp – ngập ngừng như bụi phấn

ngày hai buổi tan trường ngang mấy bận
đứng bên đường đây cứ mãi ngó mong
quai nón tím ơi … khói thuốc thả vòng
không dám gọi – dù chỉ lời thăm hỏi

0 cứ đi qua – chẳng chờ – chẳng đợi
chẳng đoái hoài đến một gã khờ si
những ngã đường cũng năm bảy lối đi
sao lòng đây chỉ … 0 quai nón tím?

Phan Thị Ngôn Ngữ

Nhớ bạn
Tôi về xứ Huế mưa sa
Em ơi Đồng Khánh đã là ngày xưa
Tôi về xứ Huế chiều mưa
Em ơi áo trắng bây giờ ở đâu

Bến Tuần loáng thoáng hàng dâu
Em xa vườn lựu từ lâu lắm rồi
Lối mòn đá cuội rong chơi
Lơ thơ trắng dưới chân đồi hoa mơ

Lan báo hỉ nở tình cờ
Bông ngô đồng rụng xuống bờ Hương Giang
Chợ chiều Bến Ngự chưa tan
Ai đi ngược dốc Phú Cam một mình …

Nguyễn Duy

Giọng Huế
Ngắt một chút mây trên lăng Tự Đức
Thả vào mắt em thêm một dáng u hoài
Đôi mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳm
Thêm mây vào e tan nát lòng ai

Anh quì xuống hôn lên đôi mắt đó
Bỗng dưng sao thương nhớ Huế lạ lùng
Chắc tại em ngồi bên anh thỏ thẻ
Tiếng quê hương xao động đến vô cùng

” Hẹn chi rứa ? Răng chừ ? Em sợ lắm .”
Mạ ngày xưa cũng từng nói như em
Anh mất mạ càng thương em tha thiết
Như từng thương câu hát Huế êm đềm …

Cám ơn em đã cho anh nhìn lại
Dòng sông Hương trên bến cảng Saigon
Nước như ngọc in hình thuyền lấp lánh
Mái chèo khua vương nhẹ ánh rong non

Nếu lại được em ru bằng giọng Huế
Được vỗ về như mạ hát ngày xưa
Câu mái đẩy chứa chan lời dịu ngọt
Chết cũng đành không hối tiếc chi mô

Tô Kiều Ngân

QUA MẤY NGÕ HOA
Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi O nớ … chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội !

Tay nhớ ai mà tay bối rối
Áo thương ai lồng lộng đôi tà
Đường về nhà qua mấy ngõ hoa
Chớ có liếc mắt nhìn ong bướm

Có chi mô mà chân luống cuống
Cứ tà tà ta bước song đôi
Đi một mình tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp

Để tóc rối cần chi phải kẹp
Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
Buộc hồn O vào những cánh chim
Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu

Cứ mím môi rứa là rất xấu
O cười tươi duyên dáng vô cùng
Cho anh nhìn những hạt răng xinh
Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại

Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy
Háy nguýt đi giận dỗi càng vui
Gót chân đưa bước mộng bồi hồi
Anh chợt thấy trần gian quá chật

Không ngó anh răng nhìn xuống đất
Đất có chi đẹp đẽ mô nờ
Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
Anh hỏi mãi răng O không nói ?

Tình im lặng tình cao vời vợi
Hay nói ra sợ dế giun cười
Sợ phố ghen đổ lá me rơi
Sợ chân bước sai hồi tim nhịp

Cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
Vạn mùa Xuân chờ đón chung quanh
Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang
Vẫn theo O giờ về tan học

Từ bốn cửa Đông Tây Nam Bắc
Đến bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Theo nhau về như sáo sang sông
Như chuồn chuồn có đôi có cặp

Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
Trên hư không ve cưới mùa Hè
O có nghe suốt dọc đường về
Sỏi đá gọi tên người yêu dấu

Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu
Lòng anh buồn chi lạ rứa tề
Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
Anh mê sảng theo chiều tắt chậm

Chiều đang say vì tình vừa ngấm
Hai hàng cây thương nhớ mặt trời
Chiều ni về O nhớ thương ai ?
Chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh

Thuyền xuôi giòng, ngẩn ngơ những bến
Anh như là phố đứng trông mưa
Anh như là quế nhớ trầm xưa
Sợ một mai O qua mất bóng

Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
O nguôi quên những sáng trời hồng
O sẽ quên có một người mong
Một kẻ đứng dọc đường trông đợi

Còn nhớ chi ngôi trường con gái
Lớp học sầu khung cửa giờ chơi
Cặp sách quăng đâu đó mất rồi
Vì O bận tay bồng, tay bế

Chuyện hôm ni sẽ thành chuyện kể
Những lúc chiều đem nắng sang sông
O bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng
Mình nhớ ai mà buồn chi lạ !

Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi O nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội


Chút Tình Với Huế
Phạm Ngọc
Thành phố đó bao giờ em trở lại
Huế ngàn năm như Huế vẫn bây giờ
em Tôn Nữ mang tấm lòng e ngại
để Cấm Thành xa mãi một giòng thơ

Huế và tôi lầm lũ những cơn mưa
đâu kỷ niệm còn thơm mùa phượng cũ
em ngày xưa môi trầm hương tóc gió
tôi ngày xưa bối rối phút đợi chờ

Hương Giang ơi ! Thương lắm những chuyến đò
có em về soi hình trên sóng nước
áo em bay trong chiều thu gió ngược
tim bồi hồi ánh mắt thuở làm quen

Huế bây giờ đã vắng bước chân chim
tôi ngơ ngẩn nhớ mùa trăng Vỹ Dạ
biết không em giữa trời xuân xứ lạ
nghe vọng từ Thiên Mụ những hồi chuông…


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét