Xưa kia có gã giang hồ Trên đường thiên lý tình cờ ghé qua Bên dòng sông bạc phù sa Một vùng dâu biếc, bao la cánh đồng... Hoàng hôn đã sẫm nong tằm Gốc đa cổ tích, gã nằm chiêm bao Mơ hồ thoáng bóng Hoàng Sào* Cung đàn nửa gánh, một chèo giang sơn Đáy trời lấp láy sao Hôm Cảm thương thiên cổ tạc hồn Ly Tao** Giật mình trở giấc nôn nao Bốn bề khuya lắng ngạt ngào hương trăng Hiển linh một bóng đò ngang Mái chèo phơi gió mơ màng ầu ơ: "Ơi chàng trai kiếp giang hồ Từ đâu lỡ bước, chờ đò về đâu? Bên này là xứ non dâu Bên kia vô định, giãi dầu bể khơi Bên này màu mỡ đất bồi Bên kia đất lở, cát vùi hoang vu. Ơi chàng trai kiếp giang hồ Từ đâu lạc bước, lần mò về đâu? Đất này xanh sẵn vườn cau, Sẵn tơ vàng óng têm trầu se duyên Đất này nặng nghĩa đượm tình Lòng người thuần phác, thiên nhiên thuận hòa Đất kia ầm ĩ can qua Nát tan vó ngựa, gầm ghè gươm đao Ngang tàng lắm cũng Hoàng Sào Đa đoan lắm cũng hôm nào Mịch La!..." ... Con thuyền rời bến, trăng tà Bâng khuâng gà gáy chở mơ sang trần Có cô thôn nữ âm thầm Rưng rưng ngấn lệ, xa dần cánh chim Ai ru đồng điệu con tim Cho đêm trăng sáng nguyện cùng gốc đa: "Hữu duyên ngàn dặm không xa Vô duyên nửa bước hóa ra muôn trùng..." Cho ai mỗi độ trăng rằm Lại hờn lại trách ai không trở về Thời gian mòn mỏi tái tê Không gian đằng đẵng mải mê phong trần!... Thế rồi năm tháng xoay vần Đến là Trời, Đất cũng cần có nhau Để rồi bước thấp bước cao Cô thôn nữ ấy nghẹn ngào vu qui Đùng đoàng vỡ toác tình si Dẫm lên xác pháo, nàng về tân hôn Cây đa cổ tích đầu thôn Trầm tư ngẫm cuộc vui buồn thế gian! Hoàng hôn vội ló vành trăng Dòng sông thả gió mênh mang ơ hờ: "Ơi đồng dâu thuở mộng mơ Nuôi tằm đã chín, ươm tơ đã vàng Bến xưa, thuyền mới đã sang Thuyền xưa bỏ bến lang thang phương nào? Đêm nay diệu vợi trời sao Có nàng trinh nữ lòng xao xuyến lòng Có đôi loan phượng tương phùng Trăm năm chung mối tơ hồng từ đây Thôi thì cũng thỏa xum vầy! Nhân tình thế thái, biết ai có còn..." Nào hay Trái Đất xoay tròn Gã trai năm cũ vẫn trên giang hồ Hỏi ai thuộc được chữ ngờ Mải đi kẽo kẹt bơ vơ gánh lòng Không gian ai uốn nên cong Cho con tạo nó quay vòng thời gian Đêm nay gió lộng, trăng quầng Bước chân phiêu lãng lâng lâng đường về Nghe trong gió tiếng vu vơ: "Nuôi tằm đã có kẻ nhờ đồng dâu Ao làng đã có thuyền câu Sự đời, đâu nỡ gây sầu cho ai!..." Gã trai chững lặng, u hoài Nhớ thương kỷ niệm vơi đầy trăng khuya Ôm đàn ôn lại nắng mưa Gảy lên uẩn khúc bộn bề nông sâu: "Ra đi để bắc nhịp cầu Cho dâu bên đó xanh dâu khắp vùng Xưa kia giới tuyến giữa dòng Mà nay thanh thản tình chung đôi bờ! Bên này thuở ấy hoang vu Ầm vang vó ngựa, mịt mù can qua Giờ đây đoàn tụ thuận hòa Dòng sông khuây khỏa câu hò giao duyên Tình tang, tang tính, tang tình... Ngậm vui thỏa chí, lắng buồn người xưa! Tắm ghềnh, gội thác bôn ba Dọc ngang dầu dãi, nắng mưa vẫy vùng Đường thiên lý, chí tang bồng Làm trai há chịu thẹn thùng thân trai? Biết rằng hoạn lộ chông gai Biết rằng nặng lỗi với ai duyên nồng... Dễ thay là chuyện tao cùng! Khó thay là chuyện anh hùng-mỹ nhân! Quyết đi trọn bước gian truân Mùa đông dẫu lạnh, mùa xuân thắm đào! Đúng sai đành phận Hoàng Sào Đục trong là chuyện ví dầu Khuất Nguyên. Du ca cung chúc nhân duyên Cánh chim lại vỗ mọi miền yêu thương!..." *** "Chuyện xưa có gã tha phương Có làng dâu biếc, có nàng ươm tơ..." Tự ngàn năm đến bây giờ Thầm thì đất kể những mùa trăng sao Bầu trời: bát ngát đồng dâu Sao trời lấp lánh: tằm reo bạt ngàn Phong phanh Tráng Sĩ chạnh lòng Ngẫm sang muôn thuở mênh mông Ngân Hà Cây Đàn reo giữa bao la Vọng hồn thôn nữ: nuột nà vầng trăng Tơ vàng óng ả giăng giăng Gió vui lễ rước, rưng rưng mây về Bóng đa thiên cổ còn kia Xum xuê điệu hát câu hò lứa đôi Lão Thần Nông luống ngậm ngùi Khom lưng đăm đắm tiếc thời Trần Gian Một đời ngắn ngủi sao băng Tuyệt vời khoảng khắc, vĩnh hằng hư vô! Tiếng gà gáy: "Ó, ò, o!... Người đời ơi có thương cho đời người?" Hừng đông đã rạng chân trời Sao sa tục lụy, sương cười long lanh...
Trần Hạnh Thu
Anh Biết Em Đi Chẳng Trở Về-Tuấn Vũ
santana- black magic woman
Chú thích:*Trong "Truyện Kiều" của Nguyễn Du, khi Kiều khuyên Từ Hải ra hàng Hồ Tôn Hiến, có câu: "Làm chi để tiếng về sau Nghìn năm ai có khen đâu Hoàng Sào"
Sử phong kiến coi Hoàng Sào là giặc. Sự thực, Hoàng Sào là một lãnh tụ
khởi nghĩa nông dân có tài binh lược. Rất tiếc, ông chưa vượt được nhận
thức thời đại
Ở Trung Quốc, vào cuối đời Đường, nhất là sau biến loạn A Sử, đời sống
nhân dân vô cùng bi đát, cực khổ. Hiện tượng tập trung ruộng đất vào tay
tầng lớp quí tộc và địa chủ trầm trọng đến nỗi "kẻ giàu có ruộng hàng
vạn mẫu, người nghèo không có chỗ đặt chân". ngoài ra, nhân dân còn phải
chịu bao nỗi thống khổ khác,chẳng hạn như không có muối mà ăn, vì
muối cũng như rượu, chè đều do triều đình độc quyền mua bán hoặc bị quan
hoạn tự do cướp đoạt ngoài chợ. Sự cùng cực đó của nhân dân đã là
nguyên nhân trực tiếp làm xuất hiện hàng loạt cuộc khởi nghĩa nhằm đòi
lại quyền sống cơ bản của họ.
Năm 874, một cuộc khởi nghĩa lớn bùng phát ở tỉnh Sơn Đông với lãnh tụ
là Vương Tiên Chi. Năm 875, Hoàng Sào cũng tụ tập được mấy
ngàn người nổi dậy hoạt động ở đó, rồi sau một thời gian ngắn thì gia
nhập lực lượng của Vương Tiên Chi. Từ đó, phong trào lớn mạnh nhanh
chóng, địa bàn hoạt động lan rộng ra các tỉnh Hà Nam,Hồ Bắc, An Huy. Năm 877, do bất đồng chính kiến, lực lượng Hoàng Sào tách khỏi Vương Tiên Chi
Năm878, Vương Tiên Chi bị quân nhà Đường đánh bại, tiêu diệt. Hoàng Sào
trở thành người lãnh đạo chủ yếu của phong trào khởi nghĩa... Cuối năm 879, Hoàng Sào kéo quân về Trường An. Triều đình Đường bỏ kinh thành chạy sang Tứ Xuyên. Năm 881, Hoàng Sào tự xưng Hoàng Đế, đặt tên nước là Đại Tề. Nhà Đường tập hợp lại lực lượng, đến năm 884 thì chiếm lại Tràng An. Hoàng Sào tự tử. ***
Lạm bàn: Lịch sử cho thấy, nông dân sục sôi nổi dậy, theo Hoàng Sào là
vì sự sống còn của bản thân họ, chứ không vì điều gì khác. Hoàng Sào,
thuộc gia đình buôn bán muối, có học hành ( thi hoài không đỗ), chắc
chắn cũng mang nỗi bất mãn trước nạn tham quan lại nhũng, cướp ngày của
nha lại, đã thấy được sự hòa hợp của hai quyền lợi bị xâm phạm, nên đã
chớp lên dựng cờ nghĩa. Tiếc rằng, Hoàng Sào không thể vượt thoát được
nhận thức của thời đại, cho nên khi đoạt được chính quyền, đã vội vã
xưng đế mà không tiếp tục khẩn trương thực hiện nguyện vọng lớn của muôn dân. Thất bại của Hoàng Sào chính là ở chỗ ấy!
Dù sao, phong trào khởi nghĩa nông dân do Hoàng Sào lãnh đạo đã đẩy nhà
Đường vốn đã suy yếu, mau chóng bị diệt vong, nhường chỗ cho thời đại
"Ngũ đại thập quốc", một thời đại cũng "huynh đệ tương tàn" không kém
bất cứ thời đại ly loạn nào trong lịch sử Trung Quốc- một lịch sử nổi
bật những cuộc thôn tính và bành trướng bằng bạo lực. Hoàng Sào còn là một người hay chữ. Tương truyền, ông đã để lại cho đời sau hai câu thơ đầy hào sảng: Bán kiên cung kiếm bàng thiên túng Nhất trạo giang sơn tận địa duy (nghĩa là: Nửa vai cung kiếm có trời cho Một chèo đi khắp núi sông thiên hạ)
**"Ly tao" là bài thơ rất nổi tiếng trong thi văn Trung Quốc, được Tư
Mã Thiên, nhà chép sử cổ đại có một không hai của dân tộc Trung Hoa, một
trong những sử gia thuộc hàng đầu của nhân loại, hết lời ca ngợi. "Ly
tao" là một lời "oán thán" thống thiết, một "nỗi sầu ly biệt" khắc
khoải, da diết.
Tác giả bài thơ là Khuất Nguyên (340-278 TCN). Khuất Nguyên gốc danh
gia vọng tộc,có tài, làm quan nước Sở. Lúc đầu được vua là Sở Hoài Vương
sủng ái, sau, hay mở lời can vua, lại có sự ganh ghét dèm pha nên bị
vua ruồng bỏ, xử phạt,đày đến Giang Nam
Mang nặng trong lòng nỗi u uất nên Khuất Nguyên thường"vừa vui đã buồn,
vừa cười đã khóc". Cuối cùng, sau khi làm bài thơ "Phú hoài sa", xõa
tóc bên dòng sông Mịch La, nói với ông lão đánh cá: "Đời đục cả chỉ một
mình ta trong, mọi người say cả chỉ một mình ta tỉnh...Chẳng thà vùi xác
trong bụng cá, chứ không chịu vấy bùn nhơ!...", rồi ôm đá gieo mình
xuống dòng sông. ( Lạm nghĩ: lòng Khuất Nguyên trong nhưng trí tuệ ông
thì thật ra đã...say mèm!).
Người dân Trung Quốc có cái lễ vào ngày mồng 5 tháng 5 âm lịch, gọi là
tết Đoan Ngọ.Tương truyền,đó cũng là ngày mất của Khuất Nguyên. Ở nước
ta, mộc mạc và sát thực hơn, gọi là tết Sâu Bọ (hay: Giết Sâu Bọ).
Chảy Đi Sông Ơi (Phó Đức Phương) - Ngọc Tân
Nhạc sĩ Phó Đức Phương: Con sông hiến mình tất cả…
Năm
nay, nhạc sĩ Phó Đức Phương (ảnh) đã bước vào tuổi 70 (ông sinh năm
1944, tuổi Giáp Thân), nhưng nếu gặp và trò chuyện với ông người ta thấy
dường như ông vẫn còn rất trẻ, vẫn rụt rè, thẹn thùng, hay đỏ mặt như
một cô gái mới lớn. Ông không dùng đại từ tôi, ông, chị, bà mà thường
cậu cậu tớ tớ, kể cả với các cháu nhỏ, cũng bảo: các bạn mình ơi, tớ
thấy nên thế này này,... khiến không ít người cho là kỳ cục khó hiểu.
Nhưng Phó Đức Phương là vậy, hồn nhiên đấy nhưng cũng quyết liệt đấy.
Bỏ sư phạm để theo đuổi âm nhạc
Phó
Đức Phương đã viết một vài bài hát từ thời còn đang học cấp hai, nhưng
khi ấy ông viết bằng bản năng, chưa xác định gì cho nghề nghiệp trong
tương lai. Khi lựa chọn ngành nghề, ông cũng chọn ngành sư phạm bởi hầu
hết thanh niên ngày ấy hoặc đi bộ đội hoặc đi sư phạm. Thầy giáo khuyên
cậu trai Hà Nội nên chọn con đường thứ hai và vì học khá giỏi các môn tự
nhiên, nên khi vào sư phạm Phó Đức Phương chọn khoa Toán - Lý.
Phó
Đức Phương vốn mê thơ, ông vẫn nói rằng “thơ có thể giải phóng con
người từ bản chất”. Mê thơ, bị/ được thơ làm cho hưng phấn nhưng “con
âm” trong ông vô cùng mạnh mẽ, nên nó thôi thúc ông đi con đường âm
nhạc. Có lẽ ông cho rằng, lời và nhạc quyện nhau sẽ chinh phục cảm xúc
người ta tốt hơn. Chính vì thế mà ông chọn âm nhạc và đi theo con đường
ấy, coi nó như máu thịt của mình.
Nhưng khi
nhận ra mình cần đi theo con đường nào thì ông đã đang học sư phạm năm
thứ hai rồi. Thời đó, sinh viên không được phép học hai trường hoặc
chuyển trường. Vì vậy, khi nhận ra ước mơ lớn nhất của mình, muốn chuyển
sang học trường nhạc ông phải tìm cách thôi sư phạm. Giữa năm thứ hai,
ông làm đơn xin thôi học để đi lao động với lý do “gia đình khó khăn”. Ở
nông trường Cửu Long (Lương Sơn, Hòa Bình), ban đầu chàng trai trẻ có
năng khiếu được “cơ cấu” để làm công tác văn nghệ. Nhưng, Phó Đức Phương
nằng nặc đòi đi lao động thực tế. Và nông trường xếp cho việc chăn lợn,
anh cũng đồng tình. Nhờ vậy, sau đó, Phó Đức Phương về Hà Nội nhập học
trường Âm nhạc Việt Nam bởi nếu làm cán bộ văn nghệ nông trường thì chắc
gì đã xin chuyển đi được dễ dàng như thế.
Nổi tiếng ngay từ bài hát đầu tiên
Vừa
vào trường, Phó Đức Phương đã hoàn thành Những cô gái quan họ. Về tác
phẩm đầu tay này của ông, câu chuyện được kể lại rằng: Sinh ra ở Hà Nội,
nhưng hồi nhỏ, hè nào ông cũng được mẹ đưa về quê ngoại Bắc Ninh, nơi
“tuổi thơ đẹp như giấc mơ tôi”. Những cánh đồng xanh tươi bát ngát,
những làn dân ca quan họ đậm đà tình quê, đã thúc đẩy Phó Đức Phương khi
ấy vừa thi đậu vào trường nhạc viết “Những cô gái quan họ”. Bài hát
đoạt giải Nhì (không có giải Nhất) trong cuộc thi vận động sáng tác ca
khúc của tỉnh Hà Bắc năm 1965. Hồi đó, các nhạc sĩ miền Bắc phần lớn
viết những ca khúc chiến đấu, làn sóng ấy cũng dội vào Phó Đức Phương
nhưng theo một cảm nhận và biểu hiện khác biệt. Mặc dù ngưỡng mộ Hoàng
Vân cùng những tác phẩm hoành tráng của bậc thầy nhưng tâm hồn chàng
trai trẻ lại hướng vào cái đẹp chân chất, mộc mạc ở làng quê. Và bài hát
đầu tay ngay lập tức đã ghi tên Phó Đức Phương trong lòng công chúng
yêu nhạc cả nước.
Ra trường, năm 1971, anh đã
có Hồ trên núi (một bài hát đáng kể nhất của sự nghiệp âm nhạc Phó Đức
Phương). Hai bài hát đó, cùng Huyền thoại Hồ núi Cốc, Một thoáng Tây hồ,
Trên đỉnh phù vân, Chảy đi sông ơi, Về quê… sau này, đều là những ca
khúc bất hủ trong kho tàng bài hát Việt Nam đương đại.
Âm
nhạc Phó Đức Phương vừa giàu bản sắc dân gian vừa chứa đựng chất hàn
lâm cổ điển. Tài sản âm nhạc của ông còn gồm hàng trăm tác phẩm viết cho
sân khấu, múa, điện ảnh... Các đoàn nghệ thuật phía Bắc, hầu hết nhờ
đến ông, từ nhạc cho múa đến nhạc cho kịch. Không chỉ với ca khúc ông
mới làm kỹ lưỡng từ giai điệu đến ca từ, từ hòa âm phối khí đến thu âm,
dàn dựng; mà ngay cả khi dựng bài hát với ca sĩ, ông cũng muốn sao cho
có được sự đồng điệu cảm xúc cao nhất. Vì thế, không chỉ các đoàn nghệ
thuật và người yêu nhạc mà các ca sĩ tên tuổi, lớp trước như: Ngọc Tân,
Quang Lý, Thu Hiền… lớp sau như: Mỹ Linh, Thanh Lam, Tùng Dương, Phương
Thảo… đều thích hát nhạc của ông. Nhạc của ông đâu có dễ hát, không giàu
cảm xúc, không đủ nội lực và kỹ thuật thì không hát hay được. Nhưng bài
hát đã vang lên thì cả tác giả lẫn người biểu diễn đều được tung hô,
ngưỡng mộ. Cũng giống như Trần Tiến, Dương Thụ, Nguyễn Cường… ông là
người hát bài của mình khiến người nghe thú vị nhất.
Và “rẽ ngang” làm bản quyền âm nhạc
Trong
khi tiếng tăm vẫn đang lên như diều no gió, thì bỗng nhiên người ta
thấy Phó Đức Phương “rửa tay gác kiếm”, để đi làm bản quyền âm nhạc, một
lĩnh vực khó và chưa từng có tiền lệ ở Việt Nam. Các nước tiên tiến
cũng phải mất vài chục năm thì luật pháp mới được thực thi nghiêm chỉnh
trong lĩnh vực này. Ở nước ta, luật có đủ và được bổ sung hoàn thiện dần
từ ngày ta gia nhập WTO và ký công ước Berne nhưng người trốn thi hành
luật thì vẫn nhiều không kể xiết.
Năm 2000,
ông chấp bút viết bản kiến nghị về vấn đề quyền tác giả và “vã nước lên
hồ” từ đấy. Nhiều năm đi làm không lương, bạn bè, người thân nhất mực
can ngăn, có người đã bảo ông: “Cả một cơ quan khổng lồ là Tổng cục Thuế
còn không dẹp nổi buôn lậu, trốn thuế nữa là các ông!..”. Lại có người
cười bảo, văn nghệ sĩ thì dễ đánh trống bỏ dùi, thành công được trong
sáng tác thôi chứ việc khác thì thách cũng không làm được. Lại có người
khẳng định : “Giải quyết chuyện bản quyền ở nước mình phải tới thế kỷ
22”. Nhưng ông vẫn làm.
Thấy ông vất vả và mấy
năm liền không ra tác phẩm mới, không ít người tiếc rẻ, đặt câu hỏi:
Phó Đức Phương sẽ trở lại với công chúng như thế nào sau 12 năm dứt áo
với sáng tác? Liệu có thêm một Hồ trên núi khác, một Chảy đi sông ơi
mới? Ban đầu ông cho nghe “Nao nao Thác Bà”, một tác phẩm rất hay ông
viết trong thời gian đầu những năm đã làm giám đốc bản quyền âm nhạc.
Nhưng sau đó, ông trầm ngâm: “Quả thật, bề bộn quá, việc của cơ quan
không ngờ mà nhiều quá, chiếm tâm trí sức lực toàn diện quá… Mình đã
định lui về phía sau rồi, nhưng bạn biết đấy, các nhạc sĩ vẫn còn chưa
được bảo vệ đủ quyền lợi đúng như lẽ ra phải thế. Nhận thức xã hội vẫn
còn thấp, các cơ quan chức năng không phải lúc nào cũng sẵn sàng vào
cuộc, nên mình vẫn phải lao vào… Người trẻ ở đấy rất giỏi, nhưng vẫn cần
đến một tư duy chiến lược, nhiều kinh nghiệm, mình không thể bỏ mặc...
Trở lại sáng tác với mình bây giờ cũng khổ ải và kịch tính lắm. Công
chúng trẻ bây giờ đòi hỏi rất khác, đó cũng là một điều không đơn giản
với người sáng tác ở thế hệ mình”.
Đến bây
giờ, đã hơn mười năm ông làm công tác bảo vệ quyền tác giả, nhiều người
vẫn khó có thể hình dung một nhạc sĩ tài danh, nổi tiếng hiền lành, thay
vì ngồi bên cây đàn và bản nhạc, lại cần mẫn gõ cửa mọi phòng ban, cơ
quan chức năng để đấu tranh cho việc thực thi pháp luật về quyền tác
giả. Người quý mến ông bảo: “Tôi chờ đợi những tác phẩm âm nhạc của anh
hơn là chuyện quyền tác giả! Sao ông lại hy sinh mình thế”. Ông tâm sự
rằng, nếu không hy sinh, không tận tâm thì nhiều người thiệt thòi, mệnh
của mình nó thế, phải mất một giáp khổ ải trên con đường này”. Vâng, bây
giờ là chẵn một giáp. Tiền thu về cho các nhạc sĩ năm vừa rồi đã lên
tới ngót 49 tỷ đồng. Trong năm này, có hẳn 100 người trong số hơn 2.500
người, ủy thác cho Trung tâm của ông, nhận một năm từ 99 triệu đến 400
triệu đồng.
Với những gì ông làm, kể ra cũng
thật lạ lùng. Một người cực ú ớ, hồn nhiên, ngây thơ trong đời sống như
ông lại có thể sắc sảo trong ngôn từ khi soạn thảo văn bản pháp luật,
khi tranh cãi lý lẽ về quyền tác giả và sở hữu tác phẩm. Người ta càng
không hiểu gần 70 tuổi rồi, ông vẫn lái xe ngon lành, chăm chỉ học tiếng
Anh (đủ để nói chuyện trực tiếp và tham gia hội thảo quốc tế). Nhưng
Phó Đức Phương là vậy, ông làm việc hết mình, dù là sáng tác hay làm bản
quyền tác giả, như “con sông hiến mình tất cả”, “miệt mảy chảy mãi khôn
nguôi”…
Trần Hường
Hồ Trên Núi (Phó Đức Phương) - Thanh Lam
Ngọc Tân – giọng ca vàng một thuở
12:33 29/02/2016
Ngọc Tân có nhiều người bạn mến mộ. Những người đó vừa là fan
hâm mộ, vừa là người sẻ chia với anh những khó khăn thành bại trong
đời. Rồi vào 1 ngày, người ca sĩ thuộc “thế hệ vàng” của Hà Nội, đã nhẹ
gót trần ai bởi bệnh hiểm nghèo để về cõi vĩnh hằng...
Hồi nhỏ tôi học nhạc qua chiếc loa truyền thanh gắn ở trên tường.
Chiếc loa có trong mỗi nhà, và hầu như là kênh thông tin duy nhất thời
bấy giờ. Cứ sau các bản tin thời sự, thời tiết là đến chương trình văn
nghệ. Một tuần ba buổi trong văn nghệ có dạy ký xướng âm. Ngọc Tân một
dạo đảm trách chương trình này. “…Rê móc đơn, mi móc đơn, fa nốt đen
gạch nhịp… đồ, mi, fa, sol hai móc kép gạch nhịp…”. Anh đọc cho thính
giả chép. Xong nhạc, đến lời. Hướng dẫn cẩn thận để những người mới học
cũng có thể viết lời dưới mỗi note không sai. Hết bài, anh hát mẫu.
Hồi đó, nghèo, nhưng con người giàu năng lượng sống, ai cũng lãng mạn
và mơ mộng. Tôi mơ một ngày gặp được người có giọng nói ấm và hát rất
hay đó, nhưng phải đến 15 năm sau tôi mới có dịp...
Không chỉ là thần tượng của tôi, thiếu nữ tuổi mười sáu mà của nhiều người, nhất là dạo anh nổi tiếng với Chiều trên bến cảng (Nguyễn Đức Toàn), Con kênh ta đào
(Phạm Tuyên) song ca với Thanh Hoa. Nhờ tiếng hát ấy mà anh được cử đi
và đoạt Giải đặc biệt Cuộc thi nhạc nhẹ Con người và biển cả diễn ra tại
Cộng hòa Dân chủ Đức năm 1979. Thế rồi, ở Đức, những người hâm mộ đã
hứa hẹn với anh một tương lai... Vào một ngày, một suy tính bồng bột
nhất thời đã đưa Ngọc Tân đến một sai lầm: anh cùng cả gia đình góp
tiền, xuống tàu, ra biển...
Hồi đó, nước ta còn nghèo, việc xếp lại học hành hay những mơ mộng
viển vông để ra nước ngoài được nhiều người nghĩ đến, nhưng khác với
Ngọc Tân, nhiều người đi theo con đường hợp tác lao động giữa chính phủ
ta và các nước xã hội chủ nghĩa. Tôi cũng sang châu Âu sau một năm theo
cách đó. Tôi không biết tin gì về Ngọc Tân. Hành trang mang theo là
những chiếc băng casset, với nhạc Trịnh Công Sơn, Trần Long Ẩn (hồi đó
ngoài Bắc các phòng thu cá nhân còn chưa có)…
5 năm sau, tôi trở lại Việt Nam, ngày xuống Hải Phòng nhận hàng gửi
tàu biển, trong lúc chờ đợi, thấy Nhà hát Tháng 8 có chương trình ca
nhạc có tên Ngọc Tân và Thanh Hoa nên tôi đã mua vé vào xem. Lúc này tôi
đã hơn ba mươi tuổi. Diện bộ cánh mới rất bảnh, tôi tự tin vào hẳn phía
sau sân khấu, nơi sau khi các diễn viên hát xong vào nghỉ. Phòng nghỉ
đó, bốn bề gắn gương. Tự tin thế nhưng khi Ngọc Tân bước vào tôi vẫn
không dám, không muốn… làm quen trước. Tôi ngồi nói chuyện với Thanh
Hoa, người vừa hát rất hay bài Hoa sữa của Hồng Đăng.
Nhưng, bỗng tôi phát hiện qua gương, ánh mắt của Ngọc Tân nhìn tôi
sau lưng rất chăm chú. Tim đập rộn ràng, cử chỉ luống cuống. Sau này,
anh bảo, anh cũng nhận ra ở tôi, qua gương điều ấy. Sau đó, người bạn đi
cùng của tôi đã mời Ngọc Tân cùng đi ăn tối. Bữa ăn ở tầng hầm Hải
quân, chả biết uống gì, uống bao nhiêu mà đến gần sáng chúng tôi mới
đứng lên.
Hôm sau đến hẹn, tôi phải đi cảng lấy hàng. Ngọc Tân bảo anh có quen
nhiều người làm ở Hải quan, anh sẽ giúp cho tôi không phải chờ đợi lâu,
không bị soi xét (ngày đó bất cứ hàng gì dù mua hợp pháp ở nước ngoài về
cũng vẫn có thể bị tịch thu), tôi mừng quá. Tôi và anh thân nhau từ
đó.
Anh ở trong Nam, tôi ở Hà Nội. Chúng tôi đều có gia đình. Anh mới lấy
vợ. Vợ trước của anh mất hồi anh vượt biển, chị tên là Hà, nhà ở ngõ
chợ Khâm Thiên, trước đó chị từng làm ở Bệnh viện Đống Đa. Anh có số lấy
vợ đẹp. Người vợ sau cũng rất xinh, kém anh gần 10 tuổi. Hai đứa con
với 2 người, đứa nào cũng xinh trai đẹp gái vào hàng nam vương, hoa
hậu.
Thân nhau, tôi thân luôn với vợ con anh. Chúng tôi tôn trọng cuộc
sống riêng của nhau. Nhưng, hễ có dịp ra Hà Nội là gặp nhau, không uống
được rượu thì bún riêu, sắn luộc, chè chén vỉa hè. Trong số đó có 2 danh
ca Lê Dung,Thanh Hoa và nhà báo Vũ Mạnh Cường, Nguyễn Thụy Kha, Đỗ
Quang Hạnh, vợ chồng ca sĩ Đức Bình. Hễ tôi vào thành phố Hồ Chí Minh
tôi cũng đến thăm vợ chồng anh ở khu chung cư Nguyễn Thị Minh Khai sau
khi thăm vợ chồng anh Trần Tiến ở gần Bệnh viện Từ Dũ...
Vũ Mạnh Cường, lúc đó đang làm ở Đại sứ quán Nga, chưa làm ở Báo Lao
động. Người Nga ở Hà Nội rất thích nghe Lê Dung hát. Thế là họ mời Lê
Dung làm một recitan. Lần đầu tiên khái niệm recitan (đêm nhạc cá nhân) ở
Hà Nội được nhắc đến.
Đêm diễn của Lê Dung tràn ngập tiếng vỗ tay, thành công trên mức
tưởng tượng. Ngọc Tân cũng muốn làm recitan riêng như vậy, nhưng tiền
không có. Tôi bảo tôi sẽ vay hộ. Anh mừng lắm, nói vay hộ anh, chúng ta
cùng làm, lỗ lãi gì anh cũng trả em, Cường và Thụy Kha theo cát xê, vốn
vay thì làm xong anh sẽ trả hết. Thế rồi, chỉ sau một chương trình, Ngọc
Tân đã không còn phải vay ai nữa. Cứ Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẵng, Vũng
Tàu, thành phố Hồ Chí Minh, mỗi chương trình 5 ngày liền, vé bán không
còn một tấm…
Trước đó mấy năm, trong một buổi chiều, sau khi cùng Trần Tiến và tôi
làm chương trình bài hát sinh đẻ có kế hoạch, Trần Tiến đã đi nhậu cùng
mấy nhà thơ trẻ, tôi và Ngọc Tân ngồi uống cà phê ở phố Trần Nhân Tông.
(Ngọc Tân rất nghiện cà phê), anh đã kể về mình: “Quê gốc Thanh Hóa,
sinh ra ở Hà Nội, cha có nghề sửa đồng hồ, nhà ở phố Huế, mẹ hát trong
ca đoàn nhà thờ Hàm Long, được mẹ tập hát từ nhỏ và năng khiếu bẩm sinh
nữa khiến anh mê ca hát. Đời anh có thể sẽ mãi mãi là thợ sửa đồng hồ,
nếu đồng hồ của anh Trần Khánh không hỏng. Anh Khánh đến chữa. Nhận ra
Trần Khánh, anh không lấy tiền.
Anh kể với anh Trần Khánh anh mê hát lắm, anh Khánh bảo đó là con
đường khổ ải, nhưng mà vui. Hát thử nếu được thì sẽ giới thiệu. Từ đó
anh vào Đoàn Ca nhạc Đài Tiếng nói Việt Nam. Hơn mười năm anh chỉ được
hát đồng ca và lặng lẽ làm nhiệm vụ dạy hát trên làn sóng đài phát thanh
thôi... Sau mới được hát với Thanh Hoa đấy”.
Ngọc Tân say sưa kể, cốc cà phê còn nguyên, nhưng hết 2 bao thuốc lá.
Giọng nói của anh trùng xuống khi kể đến đoạn: “… anh đã sai lầm… anh
đã chệch một nhịp… thuyền đi trong đêm để tránh kiểm tra của Hải quan,
ra đến gần phao số 0 gặp bão. Thuyền bị bão đánh tan nát ở gần biển Hà
Tĩnh. Chới với ngoài khơi, của cải mất hết, nhờ bơi giỏi nên mới tìm
được vợ con. Đưa được vợ con vào bờ, cứu sống được con trai mà không cứu
được vợ. Anh không muốn sống, nhưng thấy con đang đói, anh phải gượng
dậy.
Người Hà Tĩnh rất tốt, họ cũng đói nghèo lắm nhưng đã giúp cho bố con
anh ăn bữa đầu tiên. Còn chưa biết làm thế nào để chôn cất vợ thì một
ông bảo, hãy vào trong làng bán chiếc đồng hồ đeo ở tay kia để đổi lấy
áo ván. Hồi đó, đồng hồ Thủy quân lục chiến rất có giá, vật duy nhất còn
lại trên người, anh cởi ra khỏi tay đổi ván… Sau đó anh và con trai
quay lại Hải Phòng, trên một chiếc xe “nhập kho” Trần Phú. Con được đưa
về bên ngoại.
Ở đây, quản giáo họ cũng rất tốt với anh… Ra khỏi nhà tù, anh tưởng
đời mình thế là hết. Anh còn sống lông bông nhờ vả bạn bè một dạo, thì
gặp nhạc sĩ Trần Hoàn, ông viết cho cái thư vào Đoàn Bông Sen… Về Bông
Sen anh còn được phân nhà tập thể. Nhưng, tình hình văn nghệ hồi đó cũng
khó khăn như kinh tế vậy, anh phải đổi tên mới được lên sân khấu, mà
cũng ít lên lắm, nên anh còn đi buôn xe máy…”.
Một số album nhạc của ca sĩ Ngọc Tân.
Trước đó và sau này, Ngọc Tân còn có nhiều người bạn mến mộ nữa.
Những người đó vừa là fan hâm mộ, vừa là người sẻ chia với anh những khó
khăn thành bại trong đời. Có những người giúp anh rất nhiều nhưng lặng
lẽ. Có những người bỏ tiền riêng ra mua vé cho cả cơ quan đi xem. Lại có
người một mình đêm nào cũng đến nhà hát, lên sân khấu tặng hoa, rồi khi
tan rạp, lặng lẽ nhìn theo Ngọc Tân lên xe cùng với vợ con, cho đến khi
xe đi khuất mới ra về. Là người trong êkip tổ chức, tôi cũng ra về sau
cùng.
Chứng kiến những điều đó, tôi kể lại cho Ngọc Tân nghe, anh xúc động
lắm: “Anh đã sai lầm một vài lần rồi, khổ cũng đã chịu rồi, nhưng không
nỡ làm ai khổ vì mình nữa. Đành âm thầm cảm ơn tất cả thôi... Nhưng, em
đừng có nhìn gà hóa cuốc, rồi suy diễn mà lầm, họ yêu âm nhạc chứ chắc
gì đã yêu anh?...”. Chuyện ấy không bàn được, tình cảm là chuyện riêng
mỗi người. Ngọc Tân không chỉ được phụ nữ quý mến mà nhiều cặp vợ chồng,
nhiều gia đình cũng là “bồ” ruột của anh.
Trong sự nghiệp, Ngọc Tân là người luôn khắt khe với chính mình. Anh
thường trách tôi, không phát hiện kịp những sáng tác mới báo cho anh
biết. Anh muốn là người đầu tiên “khai phá” tác phẩm. Những bài hát đã
từng thành công rồi cứ để đó, cần phải có thêm nhiều khám phá mới.
Kể từ Chiều trên bến cảng và Con kênh ta đào anh đã hát thêm nhiều bài khác, vô cùng thành công. Chỉ kể một vài trong số đó: Ngẫu hứng sông Hồng (Trần Tiến), Tìm tên anh trên bờ cát (Duy Thái), Biển của một thời (Phú Quang), Chảy đi sông ơi (Phó Đức Phương), Hà Nội và tôi (Lê Vinh), Hà Nội đêm trở gió (Trọng Đài - Chu Lai), Truyền thuyết Hồ Gươm (Hoàng Phúc Thắng), Anh sẽ đến (Lương Hải)…
Tình bạn cứ ấm nồng như thế. Nhưng khi anh mắc bệnh ung thư gan, rồi
nằm xạ trị ở TP Hồ Chí Minh, anh chỉ cho một vài người gặp, còn với tất
cả anh bảo anh không có bệnh. Tôi đoán những người anh cho biết sự thật
về bệnh, cho gặp trong bệnh viện là những người anh thân quý hơn cả.
Trong số đó không có tôi. Tôi buồn nhưng không thể trách.
Thế rồi, không ngờ ngày 6-9-2004, 11h36 tại Bệnh viện Chợ Rẫy (TP Hồ
Chí Minh) người ca sĩ thuộc “thế hệ vàng” của Hà Nội, đã nhẹ gót trần ai
để về cõi vĩnh hằng... Theo nguyện vọng của anh, linh cữu được chuyển
ra Hà Nội, làm phép tại nhà thờ Hàm Long và cử hành tại Nhà tang lễ số 5
Trần Thánh Tông Hà Nội. Giống như số phận, ngày đó tôi ở cách xa Hà Nội
nửa vòng trái đất. Trần Thị Trường
Về Quê (Phó Đức Phương) - Ngọc Tân
Ngọc Tân, đỉnh cao và vực sâu
TP - Năm 1981, nhật ký của tôi ghi “Cùng đoàn văn nghệ sỹ TPHCM đi thực
tế lâm trường Mã Ðà (Ðồng Nai). Ngồi lên xe, Trần Tiến thì thầm: “Ngọc
Tân vượt biên rồi”. Choáng váng.
Sau này Tân kể: Tàu đi từ vùng biển Đông Bắc trong một đêm yên ắng,
đã tưởng xuôi, ai ngờ đi được một thôi đường bỗng thấy cá nhảy rào rào
trước mặt, nhảy cả vào khoang thuyền. Điềm gở rồi. Thêm một quãng trời
mây xám xịt, bão tố nổi lên, cuồng phong thịnh nộ, tàu bị đánh dạt vào
vùng biển miền Trung. Tan nát, kẻ sống người chết. Hà - người vợ yêu quý
của Ngọc Tân vĩnh viễn nằm lại vùng biển Hà Tĩnh. Ngọc Tân bế được con
vùng vẫy dạt vào bờ, nhưng từ đây vướng vòng lao lý!
Sau lao lý, Ngọc Tân trở về với đôi bàn tay trắng. Nhà bố mẹ anh
trước cửa Chợ Giời, ngày ra đứng đó kiếm vài ba chục không khó. Nhưng
tình yêu nghệ thuật vẫn chưa nguôi, càng trong bóng đêm lại càng như
bừng sáng.
Song bối cảnh lúc ấy, một kẻ vượt biên, được kể như trọng tội, thì ai cho hát?
Ngọc Tân biểu diễn cùng con trai. Ảnh: Nguyễn Đình Toán.
Ngọc Tân lên tàu vào Nha Trang, rồi đi xe đò lên Đà Lạt, lặng lẽ
trong vai trò giáo viên thanh nhạc của Đoàn Ca múa nhạc Lâm Đồng. Thù
lao chủ yếu là rổ khoai, đĩa sắn, dăm ba quả trứng gà. Nhưng hạnh phúc
là được sống cùng nghệ thuật, được hát lại. Nửa năm sau khi hoàn thành
hợp đồng, Tân xuôi về Sài Gòn, hợp với Trần Tiến thành cặp bài trùng với
nghệ danh mới: Bảo Hà (Bảo - Bảo Long, tên con và Hà, tên người vợ đã
khuất). Đêm đêm hai ca sỹ “khủng long” chở nhau trên chiếc PC “đèn đỏ
thì chạy mà đèn xanh thì dừng”, chạy show.
“Ngọc Tân có tiếng nấc không ai bắt chước được.
Bao người chết vì tiếng nấc ấy” Ca sĩ Thu Phương (cùng thế hệ Ngọc Tân, nổi tiếng với bài “Mùa xuân đến rồi đó”)
Cũng có khi họ có hợp đồng diễn xa với ông bầu Vũ Ân Khoa, cùng ca sỹ
Thanh Lan “ Bắc tiến”. Nhưng dù núp dưới tên Bảo Hà, nhiều nơi vẫn kiên
quyết không cho Ngọc Tân diễn. Có nơi bởi không biết Bảo Hà là ai,
chuẩn y, nhưng đến khi băng rôn căng lên, ai đó viết thêm vào: “Ca sỹ
Bảo Hà chính là Ngọc Tân”, lập tức cơ quan chức năng tuýt còi!
Cũng may một thời gian sau, Đoàn Ca múa Bông Sen ở Sài Gòn dang rộng
tay đón Ngọc Tân. Ca sỹ Quang Hưng ngày ấy vào Sài Gòn ra kể: “May quá,
Tân nó được Bông Sen nhận rồi. Bước đầu chỉ là cộng tác viên, hợp đồng
tạm thời, lương thấp lắm. Mình có đến nơi Tân ở nhờ trong đoàn. Chỗ ở
của Tân là góc phòng tập của đoàn. Đêm Tân rủ mình ngủ lại, nó gối lên
bốn viên gạch có phủ tờ báo bên trên để gối đầu... Nhưng nó vui lắm vì
bắt đầu đã có nơi nhận, đã được đi hát!”.
Năm 1979, lần đầu Ngọc Tân được dự cuộc thi âm nhạc quốc tế mang tên Con người và biển cả ở
Đức. Dù đã sẵn có 20 ca khúc về biển được một hội đồng âm nhạc tuyển
chọn, anh vẫn chưa hài lòng. Một buổi trưa đang đạp xe trên đường, bỗng
nghe gọi “Tân ơi” từ một quán nước. Hóa ra ca sỹ Hoàng Long (Đoàn Ca
múa Bộ đội Biên phòng). Trong lúc hàn huyên, Hoàng Long hát cho Ngọc Tân
nghe một bài về biển còn tươi nguyên nét mực của một nhạc sỹ quân đội,
ngoài Hoàng Long chưa ai biết, nhạc sỹ chưa gửi cho ai và cũng chưa ai
hát. Vốn nhạy cảm, Ngọc Tân liền xin bà chủ quán tờ giấy, và “tốc ký”
ngay theo tiếng hát Hoàng Long. Ít ngày sau, bài hát này theo Ngọc Tân
đến với cuộc thi Con người và biển cả. Đó chính là bài Chiều trên bến cảng của Nguyễn Đức Toàn, đã mang lại cho Ngọc Tân giải thưởng đặc biệt.
Ca sĩ Ngọc Tân. Ảnh: Nguyễn Đình Toán.
Hồi còn ở Hà Nội, Tân kinh doanh nhiều chủng loại hàng, thuở hàn vi
thì buôn may ơ xích líp xe đạp, rồi đồng hồ (anh từng gửi cả bao tải
đồng hồ ở nhà Phan Long). Vào Sài Gòn sau show diễn tối mặt tối mày, lại
lặn lội xuống Long An sát biên giới đánh xe “nghĩa địa”, chuyên chở
bằng máy bay ra Bắc. Hết phong trào xe nghĩa địa, lại chuyển sang ô tô,
và cũng từng cùng bạn bè văn nghệ sỹ mở nhà hàng “Hà Nội quán” nườm nượp
khách một thời!
Dù vậy, đến một lúc Ngọc Tân tự ngộ ra, không kinh doanh gì bằng kinh
doanh chính tiếng hát của mình. Vậy là từ năm 1994, anh trở thành ông
bầu của chính mình, ra Bắc vào Nam tổ chức các show Ngọc Tân. Ngọc Tân
thuộc loại siêu bầu, không ai có thể qua mặt. Anh từng tổ chức 160 show
diễn thành công cả về nghệ thuật và doanh thu.
Nhìn vóc dáng to cao của Ngọc Tân, giọng hát thì lanh lảnh, lại nhìn
cách giữ gìn sức khỏe của anh (không bia rượu, không thức đêm, đi ăn nhà
hàng bao giờ cũng trở đầu đũa, uống nước chỉ uống chính chỗ tay cầm là
chỗ không ai đưa miệng vào), ai cũng nghĩ Tân khỏe lắm, sẽ thọ lắm.
Nhưng trong một lần ra Hà Nội săn sóc người bố bị bạo bệnh (cũng căn
bệnh sau Ngọc Tân vướng phải), lúc vào viện không hiểu sao Ngọc Tân lại
đòi chụp cắt lớp. Và choáng váng biết gan mình có khối u, dù lúc ấy chỉ
xác định là một “nang nước”.
Một cuộc chiến đấu mới lại bắt đầu. Vào Nam ra Bắc. Nơi nào có thuốc
hay thầy giỏi là tìm đến. Kể cả đi chùa đi đền, đốt hình nộm...Anh yêu
cuộc sống, yêu vợ con, yêu nghệ thuật và quyết không đầu hàng số phận.
Nhưng...
Nhớ về anh, là nhớ về một con người từng ở đỉnh cao danh vọng, cũng
từng dưới đáy xã hội, một con người phải vẫy vùng vượt qua lớp lớp phong
ba bão tố biển khơi và bão tố cuộc đời, một nghệ sỹ phải đối mặt những
khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua nổi. Nghị lực phi thường, tình
yêu vô bờ bến với cuộc sống và nghệ thuật, anh trở thành một ngôi sao
rực rỡ, thần tượng nghệ thuật của bao thế hệ, một gương mặt nghệ thuật
đẹp.
CHÂU LA VIỆT
Thứ hai, 6/9/2004, 14:50 (GMT+7)
Thơ tình cuối mùa thu - Ngọc Tân
Vĩnh biệt ca sĩ Ngọc Tân
Ca sĩ có giọng ca trầm ấm đặc biệt này đã qua đời lúc
11h hôm nay tại bệnh viện Chợ Rẫy. Linh cữu ca sĩ Ngọc Tân sẽ được mang
về Hà Nội và đặt tại Nhà tang lễ bệnh viện 108 - Hà Nội.
Từ cách đây 2 năm, anh ít xuất hiện trên sân khấu vì
bệnh tật. Chỉ mới đây, anh còn thổ lộ, muốn tái xuất sân khấu ca nhạc
bằng một liveshow riêng vào cuối năm nay.
Ca sĩ Ngọc Tân
Anh
từng tâm sự: "Tôi muốn mỗi lần trở lại Hà Nội phải có một cái gì đó
khác so với những lần trước. Người nghệ sĩ nào cũng muốn cống hiến trọn
đời cho nghệ thuật. Nhưng mặt khác, trách nhiệm của họ là mỗi khi xuất
hiện phải có sự mới lạ. Hai năm qua tôi ít lên sân khấu vì chưa tìm thêm
được ca khúc nào đồng cảm và thực sự rung động".
Album cuối cùng của anh mới ra cách đây ít lâu mang
tên "Hà Nội - ngày chia xa". Không chỉ là một ca sĩ hát về Hà Nội rất
hay, mà anh luôn muốn trở về đây sinh sống. Ngọc Tân từng tâm sự: "Tôi
sinh ra ở Hà Nội và có rất nhiều kỷ niệm ở đây. Đến khi lớn lên và bước
vào nghề ca hát thì khán giả Hà Nội trở thành một điểm tựa vững vàng.
Tôi thích khán giả thủ đô ở chỗ họ không bao giờ lẫn lộn giữa thưởng
thức nghệ thuật với giải trí". Bởi vậy, 18h chiều nay gia đình sẽ đưa
anh về nơi này.
Linh cữu của ca sĩ Ngọc Tân.
Ca
sĩ Ánh Tuyết, một người bạn, một ca sĩ thường hợp tác với Ngọc Tân,
nghẹn ngào: "Là ca sĩ cùng một thế hệ với nhau, tôi đau xót khi anh ra
đi. Còn nhớ, cách đây 2 năm, anh rủ tôi làm chương trình tại Hà Nội, đâu
ngờ đó là chương trình chung cuối cùng... được làm cùng nhau tại đây.
Dù đau ốm, nhưng anh Tân vẫn cố gượng và giấu bệnh tật. Cách đây vài
tuần, chúng tôi còn hát chung với nhau trên một chương trình trực tiếp.
Giờ đã...".
Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 nói: "Tôi quen biết Ngọc Tân qua
những lần diễn chung cùng sân khấu. Hình ảnh về Ngọc Tân - người nghệ sĩ
đích thực luôn in đậm trong tôi. Không cùng thế hệ tuổi tác, nhưng Ngọc
Tân để lại cho tôi sự trân trọng, khâm phục về tài năng và lòng yêu
nghề. Mỗi lần cất tiếng hát, Ngọc Tân như dồn cả vào đó tấm lòng thanh
cao. Tiếng hát ấy như xoáy vào hồn người nghe, bắt người nghe phải xót
xa, suy nghĩ.
Tôi thực sự bàng hoàng, và cho đến bây giờ vẫn chưa
tin đó là sự thật. Tôi biết anh bệnh từ lâu, nhưng có thời gian đã thấy
anh hát lại. Tôi vui mừng, và mong được tiếp tục cùng anh sóng vai trên
sân khấu. Ngọc Tân hứa sẽ cùng tôi làm show diễn ngoài Hà Nội, thật
không ngờ mọi việc xảy ra nhanh quá, để lại trong tôi nỗi đau khó nguôi
ngoai.
Giờ đây, trên tay tôi là tấm ảnh Ngọc Tân. Hình ảnh ấy
không biết đến bao giờ mới phôi phai. Cuộc đời có những chuyện thật khó
đoán. Khán giả biết đến Nguyễn Ánh 9 cũng nhờ tiếng hát Ngọc Tân. Chỉ
một lần duy nhất tôi được hát với anh trên sân khấu Hà Nội. Và đó cũng
là cơ hội cuối cùng của tôi với Ngọc Tân - người anh em thân thiết".
Ca sĩ Mỹ Linh bàng hoàng: "Chú Tân ra đi là niềm
thương tiếc vô cùng cho giới âm nhạc, và để lại sự thương nhớ cho số
lượng lớn khán giả Thủ đô. Tôi nghe chú bị bệnh từ lâu, nhưng không nghĩ
mọi chuyện diễn ra nhanh thế. Thế mới biết giới hạn giữa sự sống và cái
chết quá mong manh. Chỉ biết hết lòng chăm sóc nhau khi còn sống, để lỡ
mai này có mệnh hệ gì cũng không phải mang ân hận".
Quảng cáo
Một khán giả thương xót: "Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ cơ
hội được nghe Ngọc Tân hát. Giọng hát của anh ấy là sự chắt lọc của
những đớn đau, từng trải trong cuộc đời. Giọng hát ấy khiến tôi luôn
phải trăn trở, suy tư, chiêm nghiệm đời sống.
Tôi thực sự bất ngờ và bàng hoàng khi nghe tin Ngọc
Tân đã đi xa. Xin thật lòng tiếc thương, vĩnh biệt một tài năng lớn,
giọng hát gần bên tôi suốt bao nhiêu năm tháng. Nhờ có giọng hát ấy,
những lo toan trong tôi cũng dần bớt đi phiền muộn. Vĩnh biệt Ngọc Tân -
chiếc lá đã rời cành".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét