Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016
CHUYỆN VỤ ÁN 65
Ted Bundy kẻ sát nhân lãng tử (Kỳ 1): Sự mất tính bí ẩn của những thiếu nữ
25/11/2014 13:24 UTC+7
(Công lý) - Ted Bundy là 1 gã bảnh bao, luôn có vẻ ngoài thân thiện và có 1 tương lai chính trị đầy hứa hẹn. Tuy nhiên, đằng sau cái vẻ ngoài đạo mạo ấy là 1 hung thủ giết người không ghê tay của nước Mỹ trong khoảng thời gian 1973-1978.
Cảnh sát nghi ngờ rằng, Ted đã bắt đầu giết người
từ rất sớm, khi hắn mới 14-15 tuổi, đó là cô bạn hàng xóm 8 tuổi tên là
Ann Marie Burr của Ted, người đã biến mất bí ẩn vào năm 1961. Tuy
nhiên, Ted không bao giờ thừa nhận đã giết cô bé.
Ted chỉ khẳng định, vụ giết người đầu tiên của hắn là vào năm 1973, khi
hắn 27 tuổi. Đó là Kathy Devine, một thiếu nữ xinh đẹp 15 tuổi, mất
tích ngày 25/11/1973. Đúng 10 ngày sau, xác cô được phát hiện tại công
viên McKenny, Washington.
Nạn nhân biến mất khi đang đón xe đi Oregon. Theo giám định pháp y, cô
bị sát hại sau khi rời nhà không lâu. Hung thủ đã bóp cổ, hãm hiếp và
cắt cổ cô gái. Cảnh sát hầu như không tìm thấy dấu vết nào lưu lại tại
hiện trường...
Ted Bundy kẻ sát nhân lãng tử
Chiều ngày 4/1/1974, đến lượt cô gái xinh đẹp Joni Lenz bị giết bằng
cách tương tự. Những người bạn của Lenz phát hiện cô nằm hôn mê trên
giường, máu vẫn đang chảy ra từ đầu và mặt. Cô được đưa tới bệnh viện
với vết thương nặng trên đầu, mặt…
Ngày 31/1/1974, Lynda Ann Healy cô sinh viên xinh đẹp không đến dự bữa ăn tối với gia đình.
Mọi người trong gia đình bắt đầu thấy lo lắng. Healy sống cùng với vài
người bạn trong một căn hộ. Cảnh sát kiểm tra rất kỹ phòng ở của cô và
phát hiện trên chiếc gối đã mất lần vỏ ngoài có nhiều vết máu. Hai người
bạn của cô khẳng định, chiếc giường được dọn dẹp cẩn thận, hoàn toàn
trái ngược với tính cách của Healy. Trong ngăn tủ riêng, cảnh sát tìm
thấy chiếc áo ngủ cô thường mặc dính đầy máu ở cổ. Ngoài ra, phòng còn
mất một số đồ đạc khác như tấm khăn trải giường, ba lô và vài bộ quần
áo.
Cảnh sát đã đưa ra 1 giả thuyết đó là: Phải chăng kẻ nào đó đã lẻn vào
nhà, đánh Lynda bất tỉnh, dọn giường cẩn thận, rồi đem nạn nhân đi sau
khi đã thay quần áo cho cô? Tuy nhiên, không ai tin vào
giả thuyết điên rồ đó. Họ không tiến hành các biện pháp khám nghiệm
pháp y, tại phòng của Lynda vì tin rằng sẽ tìm thấy cô. Thực tế lại
không diễn ra như vậy, quá trình điều tra trở nên bế tắc.
Trong khoảng thời gian 4 năm, tại các bang Utah, Oregon và Washington,
thêm 7 nữ sinh khác biến mất, không để lại dấu vết nào. Các vụ mất tích
có nhiều tình tiết giống nhau, như nạn nhân đều là người da trắng, độc
thân, dáng người thon thả…và đều mặc áo ngủ biến mất vào buổi tối. Nhân
chứng cho hay, nơi mà các cô gái xuất hiện lần cuối luôn có mặt một
người đàn ông lạ, bị bó bột ở tay hoặc chân.
Những nạn nhân của Ted
Tháng 8/1974, cảnh sát tìm thấy xác một số cô gái mất tích tại hồ
Sammamish, trong công viên quốc gia bang Washington. Hai người trong số
họ được nhận diện là Janice Ott và Denise Naslund. Đó là một cố gắng lớn
của pháp y vì những gì còn lại chỉ là vài mẩu tóc, những mảnh xương
đùi, xương sọ và một phần xương hàm. Những người lần cuối nhìn thấy Ott
cho biết, lúc ấy có một người đàn ông trẻ tuổi khá điển trai, tay bị bó
bột, tiến tới phía cô. Anh ta giới thiệu tên mình là Ted, và nhờ Ott
giúp đưa chiếc thuyền của mình lên nóc ôtô.
Denis Naslund, cô bị mất tích vào một buổi chiều, khi cô đi chơi cùng
bạn trai và một số người khác. Cô vào nhà vệ sinh trong công viên và
không bao giờ quay lại. Buổi chiều hôm đó, ở đây xuất hiện một người đàn
ông bị bó bột ở tay. Anh ta cũng nhờ cô giúp chuyển chiếc thuyền lên
nóc xe. Cô gái tốt bụng Denis đã nhận lời giúp đỡ con người có vẻ ngoài
dễ thương này.
Cảnh sát trưởng hạt Midvale, bang Utah, ông Louis Smith có cô con gái
17 tuổi, Melissa, xinh xắn đáng yêu. Với kinh nghiệm làm cảnh sát của
mình và tình yêu của người cha, ông thường cảnh báo cho cô về sự nguy hiểm của thế giới
bên ngoài. Nhưng tất cả đều vô ích. Ngày 18/10/1974, Melissa mất tích.
Xác cô được tìm thấy 9 ngày sau đó, và giống như các nạn nhân khác, cô
bị bóp cổ, hãm hiếp...
Vào lễ Halloween, Laura Aime, 17 tuổi, biến mất. Người ta tìm thấy thi
thể cô vào ngày Lễ tạ ơn, bên bờ một con sông nhỏ, tại vùng núi Wasatch.
Kẻ giết người đã lấy xà beng, đánh vào đầu và mặt Aime. Sau đó, hắn hãm
hiếp và giết chết cô. Điều tra pháp y cho thấy, cô bị giết ở một nơi
khác trước khi bị vứt ra bờ sông. Ngoài xác của nạn nhân, cảnh sát không
tìm được chứng cứ nào khác.
Các nhà chức trách biết họ đang phải đối mặt với 1 kẻ giết người hàng loạt,
có khả năng di chuyển từ bang này sang bang khác. Đăc biệt những vụ
giết người có tình tiết giống nhau. Họ quyết định phối hợp với các thám
tử của bang Oregon và Washington. Giả thuyết đặt ra là chỉ có một thủ
phạm duy nhất. Căn cứ vào nguồn tin của các nhân chứng, họ dựng lên được
chân dung của tên giết người với tên gọi là "Ted".
Ngọc Hà
Ted Bundy- kẻ sát nhân lãng tử (Kỳ 2): Tên sát nhân bí ẩn
27/11/2014 09:11 UTC+7
(Công lý) - Sau khi dựng được chân dung của kẻ giết người với tên gọi là “Ted”. Thì lại có thêm hàng chục thiếu nữ khác biến mất 1 cách bí ẩn và không để lại dấu vết nào.
Hai tay còn nguyên trong còng số 8, Carol DaRonch, nữ sinh 18 tuổi nức
nở kể lại câu chuyện. Tối 8/11/1974, cô gặp 1 người đàn ông lạ mặt tại
một quầy bán sách ở Utah. Hắn tự xưng là cảnh sát Roseland và thông báo
có kẻ tìm cách ăn trộm chiếc xe VW của cô, rồi yêu cầu Carol ra bãi đỗ
xe. Carol kiểm tra và thấy mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ cũ. Hắn tỏ ra không
hài lòng, và muốn cô tới đồn cảnh sát. Carol nghi ngờ, yêu cầu hắn cho
xem thẻ cảnh sát. Người đàn ông giơ thẻ ra rồi vụt cất đi và yêu cầu
Carol lên xe.
Carlo cảm thấy sợ vì hắn lái xe khá nhanh, nhưng lại ngược với hướng
đường tới đồn cảnh sát. Sau đó hắn đột ngột dừng xe, chộp lấy tay cô và
khóa lại bằng chiếc còng số 8. Cô gào thét kêu cứu, gã côn đồ hất cô ra
khỏi xe, tay cầm chiếc xà beng dùng để bậy nắp thùng, chuẩn bị quật vào
đầu cô. Cô nhanh trí đá vào bộ hạ hắn và vùng chạy thoát. Cô chạy về
hướng đường cái và được một đôi vợ chồng đang đi xe qua đó đưa tới đồn
cảnh sát. Cảnh sát ngay lập tức bao vây khu vực xảy ra vụ án, nhưng kẻ
giả mạo đã “cao chạy xa bay”.
Liên tiếp những cô gái bị mất tích và giết hại một cách dã man
Chỉ vài tiếng đồng hồ sau khi DaRonch bị tấn công, cô gái Debbie Kent
17 tuổi cũng biến mất. Debby Kent đến xem buổi biểu diễn tại trường
trung học Viewmont cùng cha mẹ. Cô về sớm hơn dự định để đón anh trai ở
khu chơi bowling. Kent nói với cha mẹ rằng sẽ nhanh chóng quay lại để
đón họ, nhưng cô không bao giờ quay trở lại. Tại khu vực Kent mất tích, cảnh sát chỉ tìm thấy chiếc chìa khoá dùng để mở còng số 8 đã khoá tay Carol, cùng với thông tin về một chiếc VW.
Ngày 12/1/1975, Caryn Campbell và bạn trai là Raymond Gadowski, cùng 2
con của anh lên xe đi picnic tại Colorado. Caryn hy vọng sẽ có một kỳ
nghỉ thú vị cùng với 2 đứa trẻ, trong khi Raymond dự một cuộc hội thảo
tại đó. Khi đang nói chuyện với mọi người tại phòng khách của khách sạn,
Caryn chợt nhớ đã để quên một quyển tạp chí trên phòng và quay lại. Cô
biến mất từ đó.
Cảnh sát lục tìm mọi ngóc ngách của khách sạn, nhưng không phát hiện
dấu vết khả nghi nào. Phải một tháng sau, thi thể của cô mới được tìm
thấy, cách khách sạn nơi cô nghỉ vài kilomet. Giống như nhiều nạn nhân
khác tại Washington, Oregon và Utah, Caryn bị quật nhiều lần vào đầu.
Rồi liên tiếp, họ tìm ra xác của các nạn nhân Susan Rancourt, Lynda Ann
Healy và một người khác. Tất cả đều bị đánh vào đầu bằng một vật tày,
nhiều khả năng là một chiếc xà beng chuyên để bậy nắp thùng gỗ.
Ngày 16/8/1975, cảnh sát Bob Hayward đang đi tuần tra trên đường cao
tốc Utah tại khu vực ngoại vi hạt Salt Lake thì phát hiện một chiếc VW.
Anh chưa bao giờ thấy chiếc xe đó ở khu vực mình quản lý. Khi Bob bật
đèn để xem xét kỹ hơn biển số, thì người lái xe liền tắt đèn pha trước
và tăng tốc. Ngay lập tức, Hayward đuổi theo.
Bod cùng đồng đội đã đuổi kịp chiếc xe. Khi kiểm tra, Bob thấy ghế sau
chiếc xe đã bị tháo bỏ. Thay vào đó là chiếc xà beng bậy nắp thùng, mặt
nạ trượt tuyết, dây thừng, một vài chiếc còng số 8, dây điện và một cái
cào để móc đá. Tất cả vứt chỏng chơ trong xe. Người lái xe, tên Theodore
Robert Bundy, lập tức bị bắt. Anh ta bị nghi ngờ là ăn trộm.
Ted Bundy lập tức bị bắt và xét xử
Theodore Robert Bundy, kẻ bị bắt trong chiếc xe VW, có tên gọi tắt là Ted Bundy.
Tình tiết này lập tức dẫn cảnh sát tới nghi vấn, phải chăng hắn chính
là "Ted hung thủ" mà lâu nay họ tìm kiếm. Carol DaRonch, cô gái may mắn
thoát khỏi tay kẻ giết người, được mời đến nhận diện.
Ngày 2/10/1975, Carol DaRonch cùng với Jean Graham và một người bạn của Debby Kent được gọi tới để nhận diện 7 người bị tình nghi, trong đó có Ted Bundy. Ngay lập tức, Carol nhận ra Ted. Hai người còn lại cũng khẳng định, chính Ted là kẻ đã lảng vảng tại nơi bạn họ mất tích.
Ngày 2/10/1975, Carol DaRonch cùng với Jean Graham và một người bạn của Debby Kent được gọi tới để nhận diện 7 người bị tình nghi, trong đó có Ted Bundy. Ngay lập tức, Carol nhận ra Ted. Hai người còn lại cũng khẳng định, chính Ted là kẻ đã lảng vảng tại nơi bạn họ mất tích.
Thông tin trên cho phép cảnh sát nhận định rằng, những gì mà họ nghi ngờ có thể là sự thật. Quá trình điều tra sau đó đã giúp cảnh sát có thêm những bằng chứng cần thiết để đưa Ted ra tòa vào ngày 23/2/1976, về hành vi bắt cóc Carol DaRonch.
Việc xét xử được tiến hành trong khi cảnh sát tiếp tục tìm thêm thông
tin liên quan tới cái chết của Caryn Campbell. Họ phát hiện những mẫu
tóc của nạn nhân trong xe của Ted. Kích thước của chiếc xà beng tìm thấy
trong chiếc VW cũng tương ứng với vết thương trên đầu Caryn Campbell.
Với những chứng cứ đó, bang Colorado mở thêm một phiên tòa ngày
22/10/1976, xét xử Ted về tội danh giết Campbell.
Tuy nhiên, động cơ giết người của tên sát thủ vẫn còn là điều bí ẩn.
Xác của 5 người phụ nữ được tìm thấy có một kiểu chết tương tự. Và họ
vẫn chưa phải là nạn nhân cuối cùng của Ted. Từ đây, các điều tra viên
bắt đầu lần lại cuộc đời hắn.
Hoàng Hà
Ted Bundy- kẻ sát nhân lãng tử (Kỳ 3): Thời thơ ấu
29/11/2014 07:48 UTC+7
(Công lý) - Các điều tra viên bắt đầu lần lại cuộc đời Ted Bundy, từ kết luận của bác sĩ tâm thần: “Ted sợ bị làm nhục trong các mối quan hệ với phụ nữ”.
Là kết quả của mối tình vụng trộm của người mẹ trẻ Eleanor Cowell, Ted Bundy được
sinh ra mà không có được sự chăm sóc của người cha. Ngày 22/11/1946,
sau những tháng an thai cuối cùng tại một bệnh viện ở Burlington,
Vermont. Eleanor Louise Cowell, 22 tuổi, chưa chồng, quê Philadelphia,
bang Pennsylvania, sinh ra Theodore Robert Cowell. “Ted” (tên gọi tắt
của Theodore) không hề biết tới cha đẻ của mình - Lloyd Marshall, một
cựu chiến binh Mỹ.
Ted cùng mẹ trở về Philadelphia để sống cùng ông bà ngoại. Tại đây, mẹ
con của Ted luôn phải sống trong sự chỉ trích của mọi người. Trong suốt
những năm tháng ấu thơ, Ted luôn nghĩ rằng ông bà ngoại là bố mẹ còn mẹ
đẻ là chị gái mình. Mãi đến năm 23 tuổi, cậu bé tội nghiệp mới biết sự
thật này.
Ted luôn nghĩ rằng ông bà ngoại là bố mẹ còn mẹ đẻ là chị gái mình
Năm lên 4 tuổi, Ted cùng Eleanor tới Tacoma Washington, sống với một số
người họ hàng. Ted đổi tên thành Theodore Robert Nelson, còn Eleanor
đổi thành Louise Cowell. Đây cũng là thời điểm, Louise phải lòng 1 đầu
bếp quân sự tên là Johnnie Culpepper Bundy. Một năm sau, hai người chính
thức kết hôn và cái tên Ted Bundy đã xuất hiện từ đó.
Louise và Johnnie có 4 người con chung, và Ted. Ngày ngày sau giờ học
Ted phải ở nhà chăm sóc các "cháu" thực ra là em của mình. Ted không bao
giờ quý mến bố dượng mặc dù ông rất cố gắng chứng minh tình cảm của
mình. Hắn luôn nghĩ mình là người thuộc dòng họ Cowell chứ không phải
Bundy.
Cha dượng của Ted rất cố gắng để Ted xóa bỏ khoảng cách với mình, bằng những buổi cắm trại gia đình,
những câu chuyện, món quà nhưng tất cả đều vô nghĩa. Khi Ted luôn nhìn
Johnnie với ánh mắt thiếu thiện cảm. Người duy nhất hắn chịu nghe lời là
ông bố, mà thực chất là ông ngoại, sống tại bang Pennsylvania.
Thậm chí, Ted ngày càng trở nên khó chịu với cha dượng và luôn muốn ở
một mình trong phòng. Cũng chính bởi vậy, Ted trở thành một cậu bé ít
nói, nhút nhát. Tại trường tiểu học, Ted thường là tâm điểm của những
trò trêu chọc thái quá và điều này khiến Ted luôn luôn rơi vào tâm trạng
lo lắng.
Tuy vậy, Ted luôn có thứ hạng cao trong lớp về học tập và hắn giữ vững
phong độ ấy đến hết đại học. Bạn học cùng trường phổ thông với Ted cho
biết, hắn “ăn mặc gọn gàng và cư xử rất tốt với người khác”. Trong thời
gian là học sinh phổ thông và sinh viên đại học, Ted không hề hẹn hò với
các cô gái. Hắn chỉ tập trung vào môn trượt tuyết và nghiên cứu chính
trị - môn học ưa thích của mình.
Năm 1965, Ted tốt nghiệp phổ thông và giành được một suất học bổng tại
Đại học Puget Sound. Năm 1966, hắn chuyển sang Đại học Washington và bắt
đầu học tiếng Trung Quốc một cách say mê. Để có tiền học, Ted làm nhiều
việc khác nhau như hầu bàn và giữ giày tại các quán hàng. Việc làm thêm
của hắn thay đổi thường xuyên, còn học hành thì vẫn "ngon lành". Ted
liên tục giữ thứ hạng cao trong trường.
Mùa xuân năm 1967, Ted đã gặp và yêu một người con gái tên Stephanie
Brooks, người mà Ted cho rằng tuyệt vời nhất thế gian. Cô gái ấy xinh
đẹp và đến từ một gia đình giàu có ở California. Stephanie Brooks, trở
thành “mối tình đầu” và là hình mẫu lý tưởng thường trực trong tâm trí
Ted lúc đó. Bởi, hắn không thể tưởng tượng được rằng có một người thuộc
tầng lớp cao như vậy trong xã hội, lại quan tâm tới mình.
Stephanie Brooks, người Ted luôn nghĩ là tuyệt vời nhất trên thế gian
Hai người có nhiều điểm khác biệt, song cùng chung sở thích là trượt
tuyết. Và đây là lý do làm họ phải lòng nhau. Ted và Stephanie dành
nhiều thời gian ở bên nhau để đi trượt tuyết, đi dạo và ăn tối. Tuy
nhiên, bi kịch đã đến với chàng trai trẻ khi người bạn gái giàu có muốn
chia tay. Thời gian sau, Stephanie nhận thấy Ted không có chí tiến thủ
và mục tiêu rõ ràng cho tương lai. Ted không phải là người cô muốn lấy
làm chồng.
Năm 1968, Stephanie chia tay Ted. Quá đau đớn vì mối tình đầu tan vỡ, hắn đã bỏ học. Cả thế giới
như sụp đổ trước mắt Ted, hắn nhiều lần viết thư liên lạc với Stephanie
nhưng cô không trả lời. Stephanie không hề biết cô đã gây ra vết thương
lòng sâu sắc biến Ted trở thành kẻ giết người hàng loạt đáng sợ của nước Mỹ.
Hoàng HÀ
Ted Bundy- kẻ sát nhân lãng tử (Kỳ 4): Cuộc sống tươi đẹp
02/12/2014 08:45 UTC+7
(Công lý) - Suy sụp trước mối tình đổ vỡ, Ted bỏ học. Lúc này, Ted còn biết một sự thật rằng, người mà hắn vẫn nghĩ là “chị gái” lại chính là mẹ đẻ của mình, và cha mẹ hắn thực ra là ông bà ngoại .
Đến lúc này, một thay đổi quan trọng đã xảy ra trong cuộc đời y, đó là
tính nhút nhát đã được thay thế bằng sự bạo dạn, Ted trở nên lạnh lùng,
cương quyết hơn và y quay lại trường đại học. Ted học hành xuất sắc và
giành được bằng cử nhân tâm lý. Hắn muốn chứng tỏ bản thân mình với cả thế giới, đặc biệt là với Stephanie - người phụ nữ đầu đời của hắn.
Hắn đăng ký học trở lại tại khoa tâm lý, đại học Washington. Ted tự cho
rằng mình có một sứ mạng thiêng liêng, sau bao nhiêu cố gắng, Ted trở
thành sinh viên xuất sắc trong bộ môn này và được nhiều thầy cô yêu mến.
Trong thời gian này, tiếng sét ái tình lại 1 lần nữa đến với Ted. Ted
gặp Meg Anders, một nữ thư ký, người gắn bó với hắn trong suốt 5 năm tiếp theo.
Ted nhanh chóng chứng tỏ mình bằng cách phấn đấu theo con đường chính trị
Meg là người khiêm tốn và ít nói. Cô đã qua một đời chồng, có một con
gái và thực sự muốn gây dựng lại cuộc sống lứa đôi. Cô yêu Ted ngay từ
cái nhìn đầu tiên và muốn lấy hắn. Tuy nhiên, Ted chưa sẵn sàng để lập gia đình
vào lúc đó, vì thấy rằng còn quá nhiều thứ phải làm trong đời. Nhưng y
cũng để cho mối quan hệ này tiếp tục, ngay cả khi đã quay lại với mối
tình đầu.
Meg biết rõ Ted không yêu cô như cô mong muốn. Nhiều lần, Ted còn công
khai lả lơi với những người phụ nữ khác trước mặt cô. Tuy nhiên, cô nghĩ
đến một lúc nào đó, hắn sẽ nghĩ lại và cưới cô làm vợ. Cô không hề biết
là mối tình đầu của của Ted vẫn còn rất sâu đậm. Ted từng nói với một
người bạn thân của mình rằng: "Stephanie là người đàn bà duy nhất mà tôi
yêu. Và tôi không cảm thấy như vậy với Meg”.
Cuộc sống của Ted trong giai đoạn 1969-1972, dường như ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Hắn tỏ ra lạc quan và tin tưởng
vào tương lai. Hắn gửi đơn xin học tại khoa Luật của nhiều trường đại
học, và trong cùng thời gian đó tham gia các sinh hoạt chính trị. Hắn
thậm chí còn được sở cảnh sát Seatle, tuyên dương vì đã cứu sống một bé
trai 3 tuổi suýt chết đuối trong một hồ nước. Mọi thứ dường như đang đi
đúng hướng, và hắn rất hài lòng về con đường mà mình chọn.
Bundy tham gia vào chiến dịch tái tranh cử của Thống đốc Washington Dan
Evans. Ông này là thành viên đảng Cộng hoà. Evans đắc cử và chỉ định
Bundy vào làm tại Uỷ ban Tư vấn Ngăn ngừa Tội phạm Seattle. Đến năm
1973, tương lai chính trị của Bundy dường như đã được bảo đảm khi y trở
thành trợ lý cho Ross Davis - Chủ tịch đảng Cộng hoà ở tiểu bang
Washington.
Năm 1973, trong một chuyến công du tới California cho Đảng Cộng hoà,
Ted gặp lại Stephanie Brooks. Stephanie rất ngạc nhiên về sự chuyển biến
của Ted. Hắn tỏ ra chững chạc hơn nhiều so với thời đại học. Sau cuộc
gặp gỡ này, họ đã quay lại với nhau, và Meg không hề biết chuyện đó.
Trong suốt mùa thu và đông tiếp theo, Ted nhiều lần đề nghị Stephanie
làm đám cưới.
Nhưng rồi cũng nhanh và đột ngột như khi 2 người gặp lại nhau, Ted bỗng
trở nên lạnh lùng và chán nản. Dường như chỉ trong vài tuần hắn đã
không còn yêu Stephanie nữa. Điều đó làm cô rất ngạc nhiên và đau khổ.
Tháng 2/1974, không một lời giải thích hay báo
trước, Ted chấm dứt mọi liên lạc với Stephanie. Đến lúc này, cô mới
hiểu rằng kế hoạch báo thù của Ted đã thành công. Hắn từ bỏ cô như có
lúc cô đã phũ phàng bỏ rơi hắn, họ không bao giờ gặp lại hay nhận được tin tức của nhau nữa.
Đây là quãng thời gian tươi đẹp trong đời Bundy. Y có một
người bạn gái, cô nhân tình cũ một lần nữa yêu y, và con đường chính trị
lúc này trải rộng dưới chân y.
Hoàng Hà
Ted Bundy- kẻ sát nhân lãng tử (Kỳ 5): Những cuộc chạy trốn
04/12/2014 08:32 UTC+7
(Công lý) - Công luận muốn hắn phải đền tội. Tuy nhiên, hắn đã kịp làm việc mà không ai ngờ, đó là bỏ trốn và tiếp tục gây ra những vụ giết người ngày càng tàn bạo, dã man hơn.
Bundy bị dẫn độ từ nhà tù Utah đến Colorado để ra toà. Tự bào chữa cho
mình, y xuất hiện trước toà mà không bị cùm chân. Điều đó làm cho y di
chuyển tự do từ phòng nghị án, đến thư viện pháp luật bên trong toà án. Mọi người không hề biết rằng, Ted đang có âm mưu chạy trốn.
Trong một lần trả lời thẩm vấn, với vai trò là luật sư của chính mình,
Bundy nói “Hơn bao giờ hết, tôi cam đoan mình vô tội”. Ngày 7/6/1977,
trên đường tới phòng đọc sách của thư viện pháp luật, Ted nhảy từ cửa sổ
xuống đất. Hắn bị thương ở mắt cá chân, nhưng vì không bị khóa chân
tay. Hắn đã trốn thoát, và dễ dàng hòa nhập vào rừng người ở Aspen.
Trên đường chạy trốn, Ted đủ khôn ngoan để tìm ra chỗ ẩn náu an toàn
cho riêng mình. Ted hiểu rằng cần có một chiếc ôtô, để vượt qua vòng vây
đang giăng bủa khắp nơi chờ đón mình. Hắn trộm được một chiếc xe còn
nguyên chìa trong ổ khóa điện.
Cảnh sát Aspen, ngay lập tức chặn các ngả đường xung quanh thành phố.
Kết hợp với chính quyền thành phố, tiến hành nhiều cuộc càn quét với sự
tham gia của chó săn và hơn 150 tình nguyện viên, nhưng nhiều ngày trôi
qua, Ted vẫn biệt tăm.
Nhưng may mắn của Ted đã hết. Ngày thứ 6, sau khi trốn khỏi tòa, Ted bị
2 cảnh sát phát hiện và bắt giữ. Kể từ đó, Ted buộc phải mang còng tay
và chân trong suốt thời gian tra cứu tài liệu trong thư viện pháp luật ở
Aspen.
Tuy nhiên, Ted là 1 kẻ không dễ khuất phục. 7 tháng sau, Ted một lần
nữa tìm cách trốn và lần này hắn thành công. Ngày 30/12, Ted đào tường
tòa án hạt Garfield, rồi tìm cách núp vào bên trong một căn buồng nhỏ
của người cai ngục. Đợi cho đến khi không còn ai trong phòng, Ted thản
nhiên bước ra khỏi khu vực tòa án bằng đường cửa trước. Đến giữa tháng
1/1978, Ted Bundy, dưới cái tên giả Chris Hagen, đàng hoàng sống trong
một căn hộ ở Tallahassee, Florida.
Hàng loạt các cô gái trẻ chết dưới tay Ted Bundy
Tại đó, y thuê một căn hộ gần trường Đại học Quốc gia Florida. Đời sống
học đường là cái gì đó vô cùng thân thuộc mà hắn từng yêu mến. Hắn mua
đồ ăn tại các quán bar trong trường và thanh toán bằng thẻ tín dụng ăn
trộm được. Khi buồn hắn lẻn vào giảng đường và nghe diễn thuyết. Ted
dường như đã có một cuộc sống đầy đủ và hắn rất hài lòng. Điều duy nhất
hắn thiếu là một người bạn.
Ngày Chủ nhật 14/1, Bundy đột nhập vào khu nhà nữ sinh Chi Omega của
Đại học Quốc gia Florida. Hắn dùng dùi cui đánh chết hai phụ nữ, đó là
Lisa Levy và Margaret Bowman. Lisa Levy bị đánh vào đầu bằng một khúc
gỗ, bị hãm hiếp và bóp cổ tới chết. Trên thân thể cô hằn rõ một số vết
răng.
Margaret Bowman cũng bị tấn công theo cách tương tự, dù không bị cưỡng
hiếp và không có vết cắn nào. Cô bị xiết cổ bằng một chiếc tất dài, bị
bỏ lại tại hiện trường. Vết thương trên đầu cô rất nặng, cú đánh làm vỡ
xương sọ và lộ ra một phần não. Không có dấu vết vật lộn trên xác Bowman
và Lisa Levy.
Hắn đánh vào đầu hai phụ nữ khác là Karen Chandler và Kathy Klein, bằng
một khúc gỗ. Họ thoát chết khi người bạn cùng phòng Nita Neary trở về
và ngăn chặn Bundy giết thêm hai nạn nhân nữa.
Khoảng 3 giờ sáng , Nita Neary trở về nhà và phát hiện ra cửa
trước khép hờ. Khi bước vào cô nghe thấy tiếng chân, đang đi về phía cầu
thang. Cô nấp sau ô cửa và nhìn thấy một gã đàn ông, đội mũ cát két màu
xanh cầm theo một khúc gỗ đang rời khỏi ngôi nhà. Trên lầu cô tìm thấy
các bạn cùng phòng, hai người đã chết, hai người khác bị thương nặng.
Cũng trong đêm đó một phụ nữ khác bị tấn công và cảnh sát tìm thấy một
chiếc mặt nạ trên sàn nhà của cô giống hệt chiếc sau đó họ tìm thấy trên
xe của Ted.
Các điều tra viên ngay lập tức tiến hành thẩm vấn hai nạn nhân may mắn sống sót, nhưng không tìm được thêm thông tin nào
đáng giá. Không ai còn nhớ về sự kiện khác lạ nào, diễn ra trong đêm
khủng khiếp ấy. Cũng như Levy và Bowman, tất cả đều đang ngủ say khi kẻ
giết người ra tay. Nhân chứng duy nhất là Nita Neary.
Vụ thảm sát buộc cảnh sát nghĩ tới một viễn cảnh đen tối. Và thực tế
đúng như vậy, nạn nhân của vụ này vẫn chưa phải là những người cuối
cùng.
Hoàng Hà
Ted Bundy kẻ sát nhân lãng tử (Kỳ cuối): Kẻ sát nhân phải đền tội
06/12/2014 09:00 UTC+7
(Công lý) - Đẹp trai, thông minh và có một tương lai chính trị đầy hứa hẹn, nhưng Ted Bundy lại là một kẻ giết người hàng loạt ghê rợn nhất trong lịch sử nước Mỹ. Y luôn mồm kêu oan cho đến khi bị kết án tử hình trên ghế điện.
Cũng vào ngày chủ nhật khủng khiếp đó, 4/1/1978 lúc 4h sáng, Debbie
Ciccarelli bị đánh thức bởi một tiếng động lớn từ căn phòng kế bên.
Tiếng động lặp đi lặp lại khiến Debbie nghi ngờ, cô tự hỏi, không hiểu
cô hàng xóm Cheryl Thompson làm gì khi mới tờ mờ sáng như vậy. Cô đánh
thức người bạn cùng phòng Nancy Young. Cả hai nghe thấy tiếng rên của
Cheryl Thompson. Hoảng sợ, họ vội gọi ngay cho cảnh sát.
Nơi Cheryl Thompson sống cách khu Chi Omega khoảng 1,5 km. Cảnh sát
nhanh chóng có mặt. Trên giường trong buồng, Cheryl lơ mơ trong tư thế
nửa nằm nửa ngồi, phần cơ thể phía trên bị lột trần. Phía cuối giường
của cô có một chiếc mặt nạ. Cheryl bị đánh rất dã man vào đầu bằng một
vật giống như dùi cui.
Kẻ xát nhân hàng loạt cuối cùng cũng thú nhận đã giết 30 người nhưng con số thực có thể là trên 100
Cảnh sát làm việc khẩn trương và lấy được mẫu máu, tinh dịch cùng một
số mẫu vân tay của kẻ giết người. Tuy vậy phần lớn chứng cứ đó không có
tính quyết định trong vụ án, thứ có giá nhất mà các điều tra viên có
được, là mẩu tóc bên trong chiếc mặt nạ tìm thấy ở nhà Cheryl cùng vết
răng cắn trên cơ thể nạn nhân Lisa Levy, và sự làm chứng của Nita Neary.
Ngày 9/2/1978, Ted lại giết người. Lần này, nạn nhân là cô bé Kimberly
Leach 12 tuổi. Cô bé bị bắt cóc và bị giết chết. Người cuối cùng nhìn
thấy Kimberly khi cô đang bước vào chiếc xe tải màu trắng, của một người
đàn ông lạ mặt. Tuy nhiên, không ai nhớ được đặc điểm của chiếc xe hay
của người đàn ông đó. 8 tuần sau, người ta phát hiện xác Kimberly tại
một công viên ở hạt Suwannee, Florida.
Một tuần sau khi Kimberly mất tích, vào 10h tối 15/2/1978, David Lee
đang lái xe tuần tra ở khu vực West Pensacola, thì nhìn thấy một chiếc
VW mà anh chắc không phải của cư dân trong vùng. David Lee quyết định
kiểm tra và thông tin phản
hồi của Sở cảnh sát cho biết đó là xe ăn cắp. Kẻ điều khiển VW chính là
Ted Bundy và chiếc xe là kết quả vụ trộm cắp mới nhất của Ted.
Chiếc xe lạ đó, thuộc về một người đàn ông tên là Randall Ragen. Nhưng
ông này cho hay, biển số xe của mình bị đánh cắp và ông đã phải làm biển
mới. Cảnh sát cũng tìm ra chiếc xe tải trắng bị ăn cắp, với nhiều sợi
vải từ quần áo của Ted còn vương lại trên xe. Ngoài ra, pháp y còn tìm
ra vết máu của Kimberly trên vải trải ghế xe và vết máu của Ted ở gần
thi thể cô. Một chứng cứ khác quan trọng là vết giày của Ted tại khu đất
nơi tìm thấy xác của Kimberly.
Cuộc điều tra sau đó dễ dàng hơn nhiều. 3 nhân chứng khẳng định đã nhìn
thấy Ted vào buổi chiều Kimberly mất tích. Khám xét căn hộ của tên sát
nhân, cảnh sát giật mình khi phát hiện. Những chiếc đầu phụ nữ được bảo
quản trong tủ đá, cùng các bộ phận cơ thể khác nhau và quần áo của các
nạn nhân. Ted khai rằng, đó là “chiến lợi phẩm” thu được sau những lần
giết chóc.
Ngày 25/6/1978 Bundy ra toà. Phiên toà được truyền hình trực tiếp, và
Ted được xác định là phạm tội và bị kết án tử hình. Ngày 7/1/1980, Ted
lại ra tòa vì tội giết Kimberly Leach và nhận thêm 1 án tử hình.
Ted trước khi bị tử hình trên ghế điện
Trong suốt phiên tòa xét xử vụ giết người tại Chi Omega, Ted đã tự bào
chữa với vị trí là luật sư cho mình. Hắn tự tin vào khả năng của mình,
rằng sẽ thuyết phục được bồi thẩm đoàn để được trắng án. Tuy nhiên, cố
gắng của hắn chỉ vô ích. Hắn đã để lại vết cắn đặc biệt trên cơ thể Lisa
Levy, đó là chứng cứ không thể chối cãi được.
Trước khi bị hành quyết, Ted thú nhận đã thực hiện 30 vụ giết người ở 7
tiểu bang Mỹ từ năm 1974 đến năm 1978. Nhưng nhiều người cho rằng, con
số người chết dưới tay tên ác quỷ này là 50.Thậm chí, luật sư của Ted,
John Henry Browne đã tiết lộ trong cuốn tự truyện của mình, số nạn nhân
là trên 100 người.
Bị kết án tử hình vào năm 1978, nhưng mãi tới ngày 24/1/1989, khi 42 tuổi, Ted Bundy mới bị xử tử bằng ghế điện tại nhà tù Starke, Florida trong tiếng reo hò của hàng triệu người dân trên toàn nước Mỹ.
Hoàng Kim
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét