Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

VỀ AN LẠC NHÉ, TOMY! (Đăng lại)

 

                                                     Chú Chó Trung Thành HaChiKo

VỀ AN LẠC NHÉ, TOMY!

(Theo dân gian, một tuổi chó bằng bảy tuổi người)

Tính theo chó, tao mới gần mười tuổi
Đúng ra, gọi mày bằng "ông"
Tính theo người, mày  mới thiếu nhi
Có quyền kêu tao là "chú".

Trong hiện thực chúng mình ngang vai bằng hữu
Từ buổi đầu tiên, thân nhau biết mấy cho cùng
Tao nể mày tiếng sủa xung phong
Mày phục tao giọng cười bất chấp.

Tao đứng cao ngồi thấp
Mày đứng thấp ngồi cao
Hình hài, nội tạng có khác gì nhau
Tối tối vẫn thường chụm đầu bù khú
Tao rượu lu bù, mày xương lủ khủ
Vuông vức trung thành, tròn trịa thủy chung!...

Ôi! 
Mới đó mà trời đất, núi sông
Đã hành trình quanh mặt trời mười bốn vòng có lẻ

Đành thôi!

Đêm qua mày mãn phần cõi thế
Người ở kẻ đi, đẫm lệ sướt mướt tâm hồn!
Cuộc chia ly buồn, ly rượu buồn hơn
Dang dở khúc xương tàn còn đó...

Sáng nay tao mua cho mày đủ đồ vàng mã
Lủi thủi một mình khâm liệm, thắp nhang
Rồi âm thầm đưa tang
Đến đài hóa thân hoàn vũ...

Thỏa lòng nhé, ơi Tomy, giữa bốn bề quạnh quẽ
Đã rền vang tiếng nhạc trẻ phi phàm
Lan tỏa đất trời đưa tiễn một tình thâm...!

                                                                                   Trấn Hạnh Thu

 

                                            10 Chú Chó Trung Thành Nhất Trên Thế Giới

Câu chuyện chú chó trung thành Hachiko đứng sân ga 10 năm đợi chủ

Sưu tầm
01:30' CH - Chủ nhật, 20/09/2015
Hachiko là 1 chú chó nhỏ, lông màu trắng chào đời vào tháng 11 năm 1923 ở tỉnh Akita, Nhật Bản.

Câu chuyện xảy ra vào năm 1925, tại nhà ga Shibuya. Hachi, biệt danh là Hachiko – là một chú chó nhỏ, lông màu trắng, chào đời vào tháng 11 năm 1923 ở tỉnh Akita, Nhật Bản. Chú bị lạc chủ và được giáo sư Ueno của trường đại học Tokyo đem về nuôi dưỡng như người con trong gia đình.


Hàng ngày như thường lệ, cứ mỗi buổi sáng là Hachiko tiễn giáo sư Ueno Eizaburo đến nhà ga để ông lên tàu đi làm và cả hai đều đi bộ tới nhà ga Shibuya. Hachiko không được phép theo giáo sư đến Đại Học Hoàng Gia (nay là Đại Học Tokyo), nơi ông đang giảng dạy, và chiều cũng vậy, cứ đến 3 giờ chiều , Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư về.
Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang giảng bài trên giảng đường ở trường đại học và mãi mãi không thể trở về được. Còn Hachiko cứ như mọi ngày, vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhân về. Nhưng hôm đó đã qua 3 giờ rất lâu, bao nhiêu chuyến tàu đã đi qua, trời đã tối mà không thấy giáo sư về. Và Hachiko, chú cho trung thành không hề nản lòng, Hachiko vẫn đứng đợi và đợi.

Hachiko linh cảm rằng có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra, tuy vậy nó vẫn ra ga đợi chủ nhân vào lúc 3 giờ chiều mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, những người xung quanh bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó.


Câu chuyện về chú chó trung thành nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Hachiko được coi như một tấm gương sáng về lòng trung thành. Người ta tìm đến Shibuya chỉ để nhìn Hachiko, cho nó ăn, hoặc nhẹ nhàng xoa đầu vào đầu nó để chúc may mắn.

Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về chuyện cảm động này và gửi đăng ở 1 tờ báo lớn ở Tokyo . Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới “chukhen” – chú chó nhỏ trung thành .

Nhiều ngày, nhiều tháng, rồi nhiều năm trôi qua, Hachiko vẫn có mặt đều đặn ở nhà ga vào lúc 3h chiều, mặc dù nó đã bị bệnh viêm khớp và đã quá già yếu rồi. Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935, gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko -lúc đó đã 12 tuổi - nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm.

Hachiko qua đời ngày 8/3/1935. Cả gia đình giáo sư quây quần bên chú trong những giây phút cuối cùng.

Cái chết của Hachiko được đăng lên trang nhất của rất nhiều tờ báo lúc bấy giờ và người đã dành hẳn một ngày để để tang Hachiko. Từ số tiền đóng góp của dân chúng trong cả nước, người ta đã thuê nhà điêu khắc Ando Teru để làm một bức tượng Hachiko bằng đồng. Khi bức tượng được hoàn thành và được đặt trang trọng ở bên trong sân ga, tại chính vị trí nó đã đứng đợi chủ nhân trong gần 10 năm.




Tuy nhiên, vài năm sau đó, Nhật Bản lâm vào chiến tranh, tất cả những thứ gì là kim loại đều bị lấy đi để làm vũ khí, không ngoại trừ bức tượng Hachiko. Sau khi chiến tranh kết thúc, vào năm 1948, con trai của Ando Teru là Takeshi đã làm một bức tượng Hachiko mới. Bức tượng đó được đặt ở ga Shibuya cho đến tận ngày hôm nay. Mỗi năm vào ngày 8/4, người ta lại tổ chức một buổi tưởng niệm Hachiko tại nhà ga Shibuya.



Ngoài bức tượng Hachiko ở ga Shibuya, Hachiko còn được dựng tượng ở quê hương mình, bên ngoài ga Odate và một bức khác ở trước bảo tàng chó Akita.


Bên cạnh mộ của giáo sư Ueno tại nghĩa trang Aoyama cũng có đặt một bức tượng của Hachiko. Có nhiều tin đồn rằng xương của Hachiko cũng được chôn tại đó. Nhưng thực ra bộ xương của Hachiko hiện đang được trưng bày tại Viện Bảo tàng Quốc Gia.

Hình ảnh Hachiko được trưng bày tại bảo tàng Tự nhiên và Khoa học quốc gia ở Ueno.

Đại học Tokyo cũng tạc một bức tượng Hachiko đang chơi đùa cùng giáo sư.

Một tấm bia tưởng niệm Hachiko cạnh mộ chủ ở nghĩa trang Aoyama được dựng để tưởng nhớ chú. Lối ra ở ga Shibuya được đặt theo tên Hachiko.

Một nắp cống in hình Hachiko ở ngay gần bức tượng tại ga Shibuya.
Câu chuyện về Hachiko được Hollywood dựng thành bộ phim Hachi: A Dog’s Tale. Tài tử Richard Gere đóng vai giáo sư Hidesaburo Ueno.

Xem trailer bộ phim Hachi: A Dog’s Tale:
Xem bộ phim Hachi: A Dog’s Tale (bản tiếng Anh):
Sưu tầm

 

Chú chó mù già 5 năm canh mộ chủ ở Việt Nam, câu chuyện không chỉ về lòng trung thành

In Đời Sống


canh-thumb
“Hết ngày nọ sang ngày kia, hết tháng nọ sang tháng kia, rồi hết năm nọ sang năm kia, hình ảnh con chó cái già cứ đi đi về về giữa phần mộ và ngôi nhà của ông bà chủ nó đã trở thành quen thuộc với dân làng Ngọc này…”. Câu chuyện có thật về một chú chó canh mộ chủ ở Việt Nam sẽ khiến bạn không thể nào cầm được nước mắt.
Một cư dân mạng đã đăng tải hình ảnh của một chú chó lông vàng với ánh mắt buồn bã kèm theo câu chuyện về cuộc đời 15 năm của chú chó già lên mạng xã hội. Chú chó được chủ chăm nuôi từ khi còn nhỏ, sau khi chủ qua đời, nó vẫn trung thành thăm nom và chăm sóc ngôi nhà và mộ của chủ suốt 5 năm.
Hình ảnh chú chó già trung thành.
Hình ảnh chú chó già trung thành.
Nguyên văn câu chuyện về cuộc đời chú chó trung thành:
“Nó đã bước sang cái tuổi 15. Cái tuổi về già của một con chó cái. Mười năm đầu đời của nó không có gì đáng nói ngoài việc nó đẻ cho chủ nó 6 lứa con mỗi lứa cũng 6 con lứa nào con nó cũng bụ bẫm, đẹp đẽ như tranh vẽ.
Chủ của nó là 2 cán bộ nhà nước đã nghỉ hưu khi nó chưa ra đời… Những đứa con của nó ông bà không bán mà cho các nhà hàng xóm láng giềng, cũng vì thế mà nó và đàn con đông đúc đã trở thành đội bảo vệ hiệu quả của cái xóm nhỏ bé, nơi có những con người coi mẹ con nó là những người bạn thật sự…
Thế rồi tai nạn khủng khiếp ập xuống cuộc đời nó… Ông bà chủ lần lượt ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo… Con cái của chủ nó đều đang công tác ở tận Sài Gòn… Tang ma xong lại dắt díu nhau đi hết… Phần hương khói con cái ông bà chủ nhờ bà thím gần đó coi sóc, còn phần nó tự gánh lấy trách nhiệm coi sóc ngôi nhà và phần mộ của ông bà chủ….
Rồi những ngày tiếp sau đó người ta cũng quen dần với sự vắng vẻ của ngôi nhà và 1 con chó cái già và cũng không ai thèm để ý đến sự vắng mặt của nó ở ngôi nhà vào buổi sáng 7 giờ đến 8 giờ buổi chiều 4 giờ đến 5 giờ… nắng cũng như mưa. Mãi gần 3 tháng sau người ta mới phát hiện ra hành tung của nó… Thì ra những lúc nó vắng nhà là lúc nó xuống nằm bên mộ ông bà chủ của nó, cách đấy hơn 1km. Từ đấy ngôi ngà của chủ nó có nhiều người qua lại… quét cho nó cái ngõ – cái sân, đặt biệt là cái tô đựng thức ăn của nó lúc nào cũng sạch sẽ và đầy những thức ăn ngon… Hết ngày nọ sang ngày kia, hết tháng nọ sang tháng kia, rồi hết năm nọ sang năm kia, hình ảnh con chó cái già cứ đi đi về về giữa phần mộ và ngôi nhà của ông bà chủ nó đã trở thành quen thuộc với dân làng Ngọc này… ai cũng ái ngại và thương cảm cho nó… Đôi mắt đen nhánh khi xưa bây giờ đã chuyển sang màu trắng đục… mắt nó đã lòa.
Bước chân nó cũng không được nhanh nhẹn nữa… có một đều khác nữa mà ai cũng nhận ra nó không đi bên đường như trước mà cứ giữa đường nó đi… mắt nó đã mù hẳn…
Người đi bộ tránh nó, xe đạp xe máy nhường đường cho nó, ô tô dừng lại để nó đi qua…. Có một điều lạ nữa là khi nó đi đến chỗ ngã tư giáp đường Quốc lộ bao giờ nó cũng dừng lại ta vểnh lên nghe ngóng và khi nó bước những bước nhọc nhằn trên phần đường quốc lộ cũng là lúc không có chiếc ôtô nào chạy qua… và những người yêu quý nó… bám sát theo chân nó, 2 tay dang ra giống như công an dẹp đường giữ an toàn cho một nhân vật quan trọng đi qua….
Cách đây gần một tháng trên đường ngoài mộ chủ về nó dính cơn mưa dông bất chợt… một người dân phát hiện nó nằm thoi thóp bên đường… Nó được đưa về nhà và chăm sóc như một người bệnh thực sự rồi nó cũng qua khỏi cơn nguy kịch… nhưng 4 chân của nó không còn đủ sức đưa nó xuống phần mộ của ông bà chủ nữa….
Hôm nay, tôi vào thăm nó, nó không còn vẫy vẫy cái đuôi được nữa 2 dòng nước ở hai khóe mắt chảy ra đậm đặc hơn, đôi mắt không còn chút sinh khí nào. Một nỗi buồn man mác xâm chiếm tâm hồn tôi, tự nhiên nước mắt tôi cứ chảy ra và phải khó khăn lắm mới bấm được mấy kiểu ảnh… và bây giờ tôi post lên để các bạn thấy: Nó đấy, 15 năm tuổi đời có 5 năm đi lại chăm nom phần mộ và ngôi nhà của chủ… Nó là một con chó cái già đấy các bạn ạ!”
Câu chuyện này đã làm nhiều người liên tưởng đến chú chó Hachiko của Nhật. Làm sao có thể cầm lòng trước cảnh tượng một chú chó ở cái tuổi không còn đủ khỏe mạnh với đôi mắt chẳng thể nhìn rõ đường đi vẫn kiên trì bên cạnh mộ phần chủ nhân đến những phút cuối cùng.
Câu chuyện đã lay động trái tim của rất nhiều người.
Câu chuyện đã lay động trái tim của rất nhiều người.
Câu chuyện đã thu hút rất nhiều lượt thích và bình luận của cư dân mạng, ai cũng cảm thấy xúc động trước tình cảm của chú chó trung thành. Bạn Thuy Kim nghẹn ngào: “Đọc câu chuyện này khiến mình không thể nào cầm được nước mắt. Chó đúng là loài động vật vô cùng trung thành”. “Chỉ có ta bỏ nó chứ nó ko bao giờ bỏ ta. Mình chưa bao giờ xem nó là con thú, mình rất rất thương chó và xem nó giống như một người bạn, một người thân của mình”, bạn Trinh Quách bình luận.
Theo Thể thao văn hóa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét