Châu Đốc thu hồi văn bản cấm bình luận, like, chia sẻ trên Facebook
18 hours trước
Nhiều ý kiến cho rằng, văn bản cấm nhân
viên, giáo viên, học sinh bình luận trên Facebook do phòng giáo dục TP
Châu Đốc của tỉnh An Giang ban hành đã vi phạm quyền tự do ngôn luận của
công dân. (Hình minh họa/Internet)
UBND TP Châu Đốc (An Giang) đã thu hồi văn bản cấm nhân viên, giáo viên, học sinh bình luận trên Facebook do Phòng Giáo dục của tỉnh ban hành trước đó.
Liên quan tới vụ việc 3 cá nhân bị kỷ luật, phạt 5 triệu đồng vì bình luận chê bai lãnh đạo tỉnh An Giang trên Facebook,
Phòng giáo dục TP Châu Đốc (An Giang) đã có văn bản cấm cấm nhân viên,
giáo viên, học sinh bình luận, thích (like), chia sẻ (share) một số nội
dung khi sử dụng mạng xã hội Facebook.
Văn bản số 1192 ra ngày 2/11/2015 yêu cầu: “Khi tham gia mạng xã hội, nghiêm cấm các cá nhân bình luận, thích (like), chia sẻ (share), đăng nội dung các vấn đề liên quan đến chếđộ chính sách, chính trị, tôn giáo, phản động, chống phá chính quyền, làm ảnh hưởng uy tín cá nhân người khác”.
“Tổ chức kiểm tra, giám sát cán bộ, công chức, viên chức không được sử dụng giờ hành chính để lên mạng xã hội phục vụ cho nhu cầu giải trí cá nhân”, theo nội dung văn bản.
Đến chiều ngày 21/11, ông Trần Quốc Tuấn
– Phó chủ tịch UBND TP Châu Đốc (tỉnh An Giang) cho biết, đã quyết định
thu hồi văn bản do Phòng GD&ĐT TP Châu Đốc ban hành gây tranh
cãi nói trên, nhưng cho biết “nếu cần thì thay đổi bằng văn bản khác với câu từđúng chuyên ngành và quy định của pháp luật“, theo thông tin từ News Zing.
Nhiều ý kiến cho rằng, quy định trên đã vi phạm quyền tự do ngôn luận, tự do cá nhân đang được pháp luật bảo vệ.
“Hiến pháp quy định người dân có quyền tự do ngôn luận, tất nhiên ai cũng phải tự biết điều chỉnh hành vi của mình sao cho phù hợp pháp luật. Trong khi Điều 5 Nghịđịnh 72/2013 của Chính Phủđã quy định rõ các hành vi bị cấm khi tham gia mạng Internet. Trong đó không đề cập đến vấn đề chếđộ chính sách xã hội.
Như vậy, việc Phòng GD&ĐT TP Châu Đốc yêu cầu như trên là hạn chế quyền công dân của những đối tượng chịu tác động bởi văn bản đó (…)“, luật sư Phan Ngọc Nhàn – Đoàn Luật sư tỉnh Đắk Lắk cho hay trên báo Pháp luật TP.HCM.
Luật sư Nguyễn Tấn Thi (Văn phòng luật sư Hoa Sen, Sài Gòn) nhận định văn bản này đã xâm phạm quyền tự do ngôn luận.
“Nếu hiểu văn bản này chỉđểáp dụng nội bộ cũng không đúng vì nội quy chỉ có giá trịđối với việc thực hiện công việc của cơ quan, tổ chức. Trong khi đây làđang cấm công dân thực hiện những quyền liên quan đến vấn đề chung của xã hội mà mọi công dân điều có quyền tự do ngôn luận“, luật sư Thi cho hay.
Khi văn bản được công bố, một giáo viên nói trên báo Một Thế Giới: “Những vấn đề như chính trị… thì tôi chấp nhận, nhưng riêng về chếđộ, chính sách, chẳng lẽ tôi bị nợ lương cũng không được nêu bức xúc? Làm giáo viên khổ vậy?”.
Một độc giả bày tỏ: “Chưa bao giờ thấy vấn đề dân quyền được đưa ra bình luận tích cực như bây giờ! Không thể cấm tiếng nói của người dân. Chính quyền phải thừa nhận thực tế & sửa đổi chứ không thể cứđi mãi lối mòn bưng bít thông tin như mấy chục năm đã qua!“
Phan A tổnghợp
Like Facebook chê Chủ tịch UBND tỉnh ‘nhìn kênh kiệu’, bị phạt 5 triệu đồng
8 days trước3,172 lượt xem
Đăng và like bình luận chê Chủ tịch UBND tỉnh nhìn kênh kiệu, 3 cá nhân bị xử phạt. (Ảnh minh họa/Internet)
Đăng và like bình luận chê Chủ
tịch UBND tỉnh nhìn kênh kiệu, ba cá nhân bị xử lý, trong đó có 2 người
bị xử phạt hành chính mỗi người 5 triệu đồng.
Bà Lê Thị Thùy Trang – Tổ trưởng tổ
chuyên môn Ngữ văn Trường THPT Long Xuyên (TP. Long Xuyên, tỉnh An
Giang) và ông Huỳnh Nguyễn Huy Phúc – nhân viên Điện lực An Giang bị
phạt mỗi người 5 triệu đồng vì chê Chủ tịch UBND tỉnh “nhìn cái mặt kênh
kiệu” trên Facebook, theo báo Tuổi Trẻ đưa tin.
Theo thông tin được biết, sau khi đọc
báo có nội dung Thanh tra Chính phủ đề nghị kiểm điểm Chủ tịch UBND tỉnh
An Giang, bà Trang đã tải lại thông tin này lên trang Facebook cá nhân
rồi viết bình luận chê Chủ tịch UBND tỉnh: nhìn cái mặt kênh kiệu… Từ
đó, nhiều người, trong đó có ông Phúc cũng vào bình luận và like trên
Facebook của bà Trang.
Theo ông Trương Minh Thuần – Giám đốc Sở TT-TT tỉnh An Giang: “Hành vi của bà Trang và ông Phúc vi phạm truyền đưa, lưu trữ, sử dụng thông tin nhằm xúc phạm uy tín danh dự người khác”.
Theo đó, bà Trang và ông Phúc, mỗi người bị phạt 5 triệu đồng vì vi
phạm trong lĩnh vực Bưu chính tần số viễn thông công nghệ thông tin và
tần số vô tuyến.
Người thứ ba có liên quan tới vụ việc là
bà Phan Thị Kim Nga – Phó Văn phòng Sở Công thương, vợ của ông Phúc. Bà
Nga cho biết, bà không trực tiếp sử dụng tài khoản của mình, mà sử dụng
tài khoản của chồng bà là ông Phúc để like theo nên bà Nga không bị
phạt tiền.
Cùng với việc xử phạt hành chính, cả
3 người đều bị xử lý kỷ luật tại đơn vị. Trong đó, bà Trang bị Trường
THPT Long Xuyên khiển trách, ông Phúc bị phê bình trong toàn đơn vị điện
lực nơi ông đang làm việc, còn bà Nga bị điều chuyển công tác khác.
Dư luận nói gì?
Sau khi thông tin vụ việc, có nhiều
luồng ý kiến cho rằng, nếu cân nhắc xem xét kỹ thì mức độ vi phạm thì
3 người trên chưa đáng bị xử lý nặng như thế, vô tình tạo thêm dư luận
không tốt.
Trên báo Tri Thức Trẻ, luật sư Lê Văn Thiệp (Trưởng VP Luật sư Toàn Cầu, Hà Nội) bày tỏ quan điểm:
“Việc thể hiện quan điểm cá nhân
trên các trang cá nhân như facebook là bình thường, đặc biệt trong
trường hợp này thì hoàn toàn logic và bình thường.
Bởi vì bài báo được chia sẻ có nội
dung thông báo về những sai phạm của Chủ tịch tỉnh trong quá trình lãnh
đạo, quản lý nhà nước trên địa bàn tỉnh và đã để xảy ra sai phạm”.
Cũng theo luật sư Thiệp, việc đánh giá
của người dân địa phương về phong thái, tư cách, lề lối làm việc chính
là sự giám sát của nhân dân đối với các viên chức, công chức, đặc biệt
là các chức danh trong cơ quan dân cử.
“Hành vi giám sát rất đa dạng và đó
là quyền Hiến định của người dân. Ở đây có hay không tự ái cá nhân của
ai đó rồi tiến hành xử phạt. Nếu đúng như thế sẽ cho thấy sự không cầu
thị, cửa quyền, coi thường người dân, thiếu hiểu biết Pháp luật nghiêm
trọng.
Tôi cho rằng vụ việc trên đi ngược
lại với các quy định của pháp luật cũng như chủ trương đường lối của Nhà
nước về việc tôn trọng quyền tự do ngôn luận, về sự giám sát của nhân
dân đối với các chức danh lãnh đạo…”.
Nói xấu Chủ tịch tỉnh trên Facebook: Cá nhân bị phạt có thể khởi kiện?
VOV.VN - Vợ chồng cô giáo Trang có quyền khởi kiện quyết định xử phạt hành chính của đoàn thanh tra chuyên ngành.
Mấy ngày qua dư luận xã hội xôn xao về quyết
định xử phạt hành chính của Đoàn thanh tra chuyên ngành Sở Thông
tin-Truyền thông An Giang về hành vi vi phạm các qui định trong lĩnh vực
Internet đối với vợ chồng cô giáo Lê Thị Thùy Trang và chồng là ông
Nguyễn Huy Phúc với mức xử phạt là 5 triệu đồng. Dư luận đang băn khoăn rằng, ông Chủ tịch
tỉnh không chỉ đạo thuộc cấp xử lý hành chính những vị “nói xấu ông trên
mạng” liệu có phải cấp dưới vì quá “sốt sắng” bảo vệ uy tín cho cấp
trên mà quá vội vàng dẫn đến cẩu thả trong việc áp dụng pháp luật xử
phạt vi phạm hành chính? Phân tích rõ hơn về các văn bản được cơ quan
chức năng ngành Thông tin – Truyền thông tỉnh An Giang đưa ra, Luật sư
Nguyễn Đăng Quang (Văn phòng Luật sư Đăng Quang và Cộng sự) phân tích:
“Biên bản vi phạm hành chính ghi bà Lê Thị Thùy Trang vi phạm điều 5,
khoản 1, điểm g Nghị định số 72/2013 NĐ-CP ngày 15/7/2013 về quản lý, sử
dụng dịch vụ internet và thông tin trên mạng. Quyết định xử phạt hành chính số 09/QĐ-XPHC
ngày 16/10/2015 căn cứ Luật xử lý vi phạm hành chính ngày 1/7/2013?1
(thực tế không có luật này) và áp dụng điểm g, khoản 3 điều 66 Nghị định
174/2013 NĐ-CP ngày 13/11/2013”. Luật sư Đăng Quang phân tích rõ hơn: Căn cứ
biên bản vi phạm hành chính, quyết định xử phạt hành chính của đoàn
thanh tra thấy biên bản nêu “hành vi vi phạm là vi phạm qui định về quản
lý, sử dụng dịch vụ internet và thông tin mạng”. Nhưng quyết định xử
phạt hành chính thì lại xử về hành vi “cung cấp, trao đổi, truyền đưa
hoặc lưu trữ sử dụng thông tin số”. Vậy hành vi đăng tải lên Facebook,
like, câu like có phải là sử dụng thông tin số? Nếu hành vi đăng trên
trang cá nhân Facebook là sử dụng thông tin số thì qui định ở đâu? Nếu
không thì phải giám định xem cô giáo Trang có sử dụng thông tin số để
đăng tải bình luận: “Ông chủ tịch này có cái mặt kênh kiệu, xa lánh dân
nhất trong các đời chủ tịch”. Đây là ý kiến nhận xét cá nhân của một
công dân trong tỉnh đối với người đứng đầu cơ quan Hành chính nhà nước
của tỉnh mình. Nhận xét này mang tính cảm nhận chủ quan của cá nhân bà
Trang đối với ông Chủ tịch chứ không phải với cá nhân ông Vương Bình
Thạnh. Cảm nhận này không mang thông tin đe dọa, quấy rối, xuyên tạc hay
xúc phạm danh dự, nhân phẩm cá nhân ông Chủ tịch cũng như cá nhân ông
Vương Bình Thạnh. Theo đó, nó không gây hậu quả làm mất uy tín, danh dự
cá nhân ai cả. Vậy hành vi đăng tải nội dung trên không có lỗi nên không
cấu thành hành vi vi phạm hành chính, nhất là hành vi sử dụng thông tin
tần số. “Mặt kênh kiệu, xa dân nhất”… chỉ là cảm nhận mơ hồ không cân
đo, đong đếm được và chưa có qui định trong văn bản qui phạm pháp luật
nào cả.
Thông tin xử lý vụ việc được đăng tải trên cổng thông tin điện tử tỉnh An Giang
Đoàn thanh tra xử phạt 5 triệu đồng có quá thẩm quyền? Điều 46 Luật Xử lý vi phạm hành chính qui định thanh tra chuyên ngành đang thi hành công vụ được xử phạt đến 500.000 đồng. Đối chiếu với các qui định của pháp luật, vợ
chồng cô giáo Trang nếu thấy bị oan và không đồng đồng ý với quyết định
xử phạt hành chính của Đoàn thanh tra Sở Thông tin-Truyền thông tỉnh An
Giang thì có quyền khiếu nại đến Giám đốc Sở Thông tin – Truyền thông
tỉnh An Giang hoặc có quyền khởi kiện quyết định xử phạt hành chính của
đoàn thanh tra chuyên ngành. “Chúng tôi tin rằng, các luật sư đồng
nghiệp sẽ sẵn sàng đồng hành cùng vợ chồng cô giáo Trang trong việc tìm
kiếm lẽ phải” – Luật sư Đăng Quang nói./.
Luật sư Đăng Quang
Thái Bình: Không tập thể dục sau giờ làm việc, nhân viên bị phạt tiền
Nhiều nhân viên nữ phản ứng vì sau giờ làm việc phải chợ búa, đón con,
cơm nước..., nếu không tập thể thao sẽ bị phạt 15.000 đồng/buổi.
Khách đến Trung tâm Dịch vụ việc làm thuộc Sở
Lao động Thương binh và Xã hội tỉnh Thái Bình dễ dàng nhìn thấy bảng
“Những quy định đối với cán bộ, viên chức, nhân viên cơ quan”, trong đó
có nêu hết giờ làm việc, cán bộ, nhân viên tham gia thể dục thể thao.
Quy định trên có từ hơn một năm nay, địa điểm tập thể dục thể thao là ở
tầng 3 tòa nhà trụ sở Trung tâm. Nhân viên không tập sẽ bị phạt 15.000
đồng/buổi.
Nội quy của Trung tâm Dịch vụ việc làm tỉnh Thái Bình. Ảnh: Nhật Quang
Khẳng định tập thể dục thể thao tốt cho sức khỏe, giúp người đẹp hơn,
nhưng nhiều người cho rằng không phù hợp với nhân viên nữ. "Đã là quy
định thì ai cũng phải làm theo, vướng con nhỏ hay ốm đau cũng phải
tập. Trừ khi ốm đến mức có giấy tờ của bệnh viện, còn không cứ bỏ tập là
bị phạt 15.000 đồng/buổi. Công đoàn cơ quan sẽ thu tiền phạt”, một nữ
nhân viên kể.
Chị này cho biết thêm, công việc văn phòng khá nhiều, có hôm phải mang
hồ sơ về nhà làm đêm. Đàn ông thường chẳng ai ý kiến gì, có thể chơi thể
thao đến 19-20h, nhưng phụ nữ còn chợ búa, cơm nước, đón con cái, giặt
giũ... "Tan làm, chúng tôi vắt chân lên cổ cũng không hết việc, giờ lại
phải tập thể dục, mệt đến không thở được”, nhân viên này than thở.
Theo bà Cao Thị Hải, Phó chủ tịch tỉnh Thái Bình, quy định hết giờ làm
việc tham gia tập thể thao có thể là quy chế hoạt động công đoàn cơ quan
đưa ra. Các công đoàn viên thỏa thuận, thống nhất cùng thực hiện. "Tuy
nhiên, nếu Trung tâm chỉ khuyến khích nhân viên tập thể dục để rèn
luyện, nâng cao sức khỏe thì tốt. Còn bắt buộc thực hiện, hoặc phạt là
không được”, bà Hải khẳng định.
Lãnh đạo tỉnh Thái Bình nhấn mạnh sẽ xác minh thông tin trên để sớm có biện pháp xử lý. Theo Nhật Quang - VnExpress
'Quy định CSGT không mang quá 100.000 đồng là buồn cười'
"Chẳng lẽ ngành công an không còn cách nào kiểm soát tiêu cực nên mới đưa ra quy định như vậy. Nếu ...
"Chẳng lẽ ngành công an không còn cách nào kiểm soát
tiêu cực nên mới đưa ra quy định như vậy. Nếu cảnh sát nhận hối lộ nhưng
thông qua cô hàng nước giữ dùm thì sao", đại biểu HĐND TP HCM Võ Văn
Sen lên tiếng. > CSGT TP HCM không được mang quá 100.000 đồng
Theo ông Võ Văn Sen, quy định trên sẽ gây khó khăn cho
người làm nhiệm vụ giao thông. Chẳng hạn, khi anh cảnh sát chẳng may bị
hỏng xe giữa đường thì đành chịu vì số tiền 100.000 ngàn chỉ đủ ăn
uống, đổ xăng…
"Quy định này hơi buồn cười, giống như ngày xưa cấm
lực lượng công an uống rượu thì họ về nhà đóng cửa trước, uống phía sau.
Giờ cảnh sát vẫn nhận hối lộ nhưng thông qua cô hàng nước giữ dùm thì
cũng không có gì khó khăn. Chẳng lẽ ngành công an không còn cách nào để
kiểm soát cảnh sát tiêu cực nên mới đưa ra quy định như vậy" ông Sen
nói.
Ông Lâm Thiếu Quân, đại biểu HĐND cũng cho rằng, biện
pháp này hoàn toàn không khả thi và không thể đạt được mục đích. Ông
Quân đưa ra dẫn chứng, trước đây khi có tình trạng nhân viên của các
trạm thu phí ở Bình Dương ăn bớt tiền, người ta cũng đã nghĩ ra việc may
túi của nhân viên thu phí dính chặt lại để họ khỏi dấu tiền thu được
nhưng không hiệu quả.
Quy định của công an thành phố bị đánh giá là không khả thi. Ảnh: Quốc Thắng.
"Tôi nghĩ quy định 100.000 đồng này cũng là phiên bản
mới của việc may túi như trên mà thôi, chẳng giải quyết được gì. Thêm
nữa, việc này ảnh hưởng tới cá nhân mỗi chiến sĩ CSGT", ông Quân nêu
quan điểm.
Theo ông Quân, lập luận 100.000 là đã đủ để các CSGT
ăn sáng, uống nước không thuyết phục. CSGT ngoài việc thực hiện pháp
luật, công vụ thì họ cũng là một công dân bình thường. Họ vẫn phải có
những khoản chi tiêu, sinh hoạt. Nếu chỉ đem theo 100.000 trên người khi
gặp sự cố như hỏng xe thì tiền đâu để sửa?
Cũng theo ông Quân, chuyện cấm CSGT không được sử dụng điện thoại trong khi làm nhiệm vụ cũng không đúng. "CSGT đang làm nhiệm vụ mà cần đồng nghiệp hỗ trợ, hoặc gặp tình huống nguy hiểm cần giúp đỡ thì sẽ giải quyết thế nào trong khi bộ đàm chưa trang bị đầy đủ?", ông Quân thắc mắc.
Ngoài lo ngại về tính
khả thi của biện pháp này, các đại biểu HĐND cũng đóng góp những giải
pháp mong có thể giải quyết tận gốc rễ tiêu cực của CSGT.
Ông Lê Trương Hải Hiếu cho rằng, ngoài việc tăng cường
giáo dục đạo đức, về trách nhiệm, nghĩa vụ của người chiến sĩ công an
thì cũng cũng cần có chính sách, chế độ đãi ngộ hợp lý hơn như về lương,
thưởng... Thành phố nên cho phép CSGT được hưởng phần trăm "hoa hồng"
trên biên bản xử lý như đối với thanh tra xây dựng, trật tự đô thị hiện
nay được hưởng 10% cho người trực tiếp lập biên bản. Đây mới là những
biện pháp căn cơ, lâu dài để giải quyết gốc rễ tình trạng tiêu cực trong
CSGT.
Còn ông Lâm Thiếu Quân thì đề nghị, Công an thành phố
nên thường xuyên tổ chức những đợt thanh tra, kiểm tra đột xuất khi các
CSGT đang làm nhiệm vụ, nếu phạt hiện thì xử lý thật nghiêm bằng cách sa
thải ngay.
Đại biểu Võ Văn Sen thì cho rằng trước mắt vẫn có thể
chấp nhận quy định này nhằm hạn chế được nạn nhũng nhiễu bao nhiêu tốt
bấy nhiêu. Nhưng về cơ bản phải đi sâu vào cơ chế mang tính nghiệp vụ
như có những hình thức kiểm tra đột xuất, bí mật bắt tại chỗ cảnh sát
giao thông đang nhận hối lộ.
"Đối với những người này phải xử lý mạnh tay, nên sa
thải khỏi ngành công an để làm gương. Sau đó, tuyên truyền giáo dục lực
lượng, lựa chọn con người có phẩm chất đạo đức tốt vào ngành công an", ông Sen khẳng định.
Hữu Công - Tá Lâm
Nhiều loại phí vô lý, buồn cười
29/05/2015 22:40
Làm luật phải hết sức thận trọng, rút kinh nghiệm nhiều loại phí vừa qua không phù hợp, tăng gánh nặng cho dân
Sáng 29-5, Quốc hội (QH) đã thảo luận tổ về dự thảo Luật Phí và lệ phí. Nhiều đại biểu (ĐB) đề nghị Bộ Tài chính rà loại phí bảo trì đường bộ dành cho xe máy, nếu không phù hợp thực tiễn thì nên bỏ. Đường dân làm, sao phải đóng phí?
ĐB Nguyễn Thị Quyết Tâm
(TP HCM) kể: “Nhiều người dân than với tôi rằng họ sắm chiếc xe máy chỉ
để đi chợ, đón con. Con đường họ đi ngay trong xóm, trong khu phố của
mình. Mà đường đó do chính họ và cư dân xung quanh tự cắt đất, bỏ tiền
ra làm. Xe họ mua, đường họ làm, sao họ phải đóng phí? Như vậy là quá vô
lý!”.
Cùng quan điểm, ĐB Trương Thị Ánh (TP HCM) cho biết ĐB HĐND TP đặt
rất nhiều vấn đề xung quanh việc thu phí bảo trì đường bộ đối với xe
máy. “Muốn vận hành được xe máy, người dân phải đổ xăng mà khi mua xăng
là đã trực tiếp đóng một khoản phí cho nhà nước. Nếu cứ thu thêm một
khoản nữa thì sợ rằng đó là tận thu của dân” - BĐ Ánh phân tích.
Ngoài ra, ĐB Ánh cũng nêu thực tế xe máy là phương tiện gắn nhiều với
đời sống và mưu sinh của người nghèo. Nhiều khi xe máy chỉ đáng giá mấy
triệu đồng mà hằng năm phải đóng phí. Như vậy, cần tính đến sự hợp lý
khi thu loại phí này; đồng thời đề nghị Bộ Tài chính rà soát lại các
loại phí để khi ban hành phù hợp với thực tế.
ĐB Nguyễn Văn Minh (TP HCM) dẫn chứng có những loại phí không cần
phải thu như phí bảo trì đường bộ. Phí này không nhiều nhưng tác động
đến cả hoạt động quản lý nhà nước, đến đại bộ phận người dân bởi “đẻ” ra
cả một bộ máy hoặc kiêm nhiệm nhân sự. Như vậy, chưa hẳn nhà nước đã có
thêm ngân sách mà người dân lại bị thiệt thòi.
“Nhiều loại phí và lệ phí quy định không rõ ràng nên
cần thu là đi vận động. 10 người hết 9 người đóng thì mình cũng phải
đóng. Người dân rất khó chịu. Đề nghị luật phải quy định rõ ràng, thống
nhất, tuyệt đối tránh trường hợp vận động” - ông Minh kiến nghị.
Đại biểu Nguyễn Thị Quyết Tâm (giữa): “Đường dân làm, sao phải đóng phí?” Ảnh: Phan Anh
Tránh phí chồng phí
Một băn khoăn khác được nhiều ĐB nêu ra là tình trạng phí chồng phí.
ĐB Lê Thị Nguyệt (Vĩnh Phúc) bày tỏ có địa phương, xã phí, phường phí,
thậm chí là xuất hiện những loại phí rất vô lý. Vì vậy, dự thảo luật cần
quy định rõ đối tượng điều chỉnh, thẩm quyền thu phí và lệ phí. Ngoài
ra, luật nên làm rõ nguyên tắc cái nào là phí, cái nào là lệ phí, cái
nào là xã hội hóa để tránh tình trạng nhập nhằng, lạm dụng để thu.
Còn ĐB Lê Đình Khanh (Hải Dương) phản ánh trong dự thảo có nhiều loại
phí đọc lên thấy rất buồn cười, không thể hiểu nổi như lệ phí hoa hồng
chữ ký. Để chứng minh thêm cho câu chuyện “phí chồng phí”, ĐB Khanh nói
tiếp: “Khi tàu thuyền chạy trên sông thì phải đóng phí luồng lạch; vào
cảng lại phải đóng thêm phí cập cảng, phí neo đậu, phí lưu trú. Nhiều
phí quá! Đã nộp phí cập cảng rồi thì nên thôi phí neo đậu vì người ta
vào cảng thì phải neo đậu chứ”.
Đánh giá luật này rất quan trọng và nhạy cảm vì đụng đến quyền, nghĩa
vụ không chỉ nhà nước, doanh nghiệp mà còn liên quan đến nghĩa vụ của
người dân, ĐB Bùi Đức Thụ (Lai Châu) lưu ý việc làm luật phải hết sức
thận trọng, rút kinh nghiệm nhiều loại phí vừa qua không phù hợp, tăng
gánh nặng cho dân.
Chia sẻ quan điểm này, ĐB Bùi Thanh Quyến (Hải Dương) nói việc thu
phí, lệ phí là đúng nhưng nhà nước cần nghĩ rằng đó chỉ là khoản bù đắp
một phần nào thôi, chứ không phải là đóng góp hết.
Không nên cào bằng phí ở các địa phương
Theo ĐB Trần Du Lịch (TP HCM), tồn tại
lớn nhất của Pháp lệnh Phí và Lệ phí hiện hành là chính quyền địa phương
chỉ quyết định mức thu trên danh mục, mức khung theo quy định nhưng
thực tế có vùng đô thị, vùng nông thôn. Vì vậy, cần cho địa phương quyết
định một số loại phí đặc quyền mà không trái với lợi ích quốc gia chứ
không cào bằng các loại phí, lệ phí cho tất cả các địa phương.
Từ quan điểm trên, BĐ Nguyễn Thị Quyết
Tâm cho rằng phí và lệ phí cần được quy định “mềm”, giao quyền cho địa
phương cân nhắc thu hoặc không thu và thu ở mức nào vì chỉ có địa phương
mới nắm rõ được thực tế. Nếu không sẽ còn nhiều người phải đóng phí oan
mà địa phương cũng không có điều kiện để điều chỉnh quản lý, thiết kế,
nâng cấp đô thị.
Thế Dũng - Phan Anh
Gọi lớp trưởng là chủ tịch thì buồn cười quá!
Trong lớp có chủ tịch, phó chủ tịch thì giống… UBND chứ không phải là lớp học.
Bộ GD&ĐT đang lấy ý kiến góp ý xây dựng dự
thảo Điều lệ trường tiểu học thay thế điều lệ ban hành năm 2010. Chung quanh
vấn đề này, chiều 16-7, trao đổi với Pháp Luật TP.HCM, GS Nguyễn Minh
Thuyết, nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên
và Nhi đồng của Quốc hội, cho rằng dự thảo quy định một lớp có lớp trưởng, lớp
phó hoặc chủ tịch, phó chủ tịch hội đồng tự quản học sinh (theo hướng mô hình
trường tiểu học mới - VNEN) là câu chuyện hơi buồn cười. Đừng để các cháu đóng vai cán bộ sớm quá
GS Nguyễn Minh Thuyết cho rằng thông tư này đưa
trẻ con vào hệ thống quan chức sớm quá, cho trẻ con đóng vai cán bộ sớm quá.
Không nên trao quyền khi các em còn ở độ tuổi quá non nớt.
“Trong lớp có chủ tịch, phó chủ tịch hội đồng tự
quản học sinh, mỗi lớp học chia thành các ban có trưởng ban, phó ban, rồi thư
ký... Cái này giống như… UBND chứ không phải là lớp học nữa. Chuyện này quá
nặng nề đối với học sinh tiểu học. Các cháu tiểu học còn nhỏ lắm, đừng đưa các
cháu vào hệ thống quan chức rối ren” - GS Thuyết nói.
GS Thuyết cho rằng vẫn nên giữ tên gọi lớp
trưởng, lớp phó và chia thành các tổ, còn việc có tổ trưởng, tổ phó không thì
để các trường tự giải quyết.
GS Thuyết đồng tình quan điểm cử các cháu là lớp
trưởng, lớp phó, tổ trưởng, tổ phó thì nên luân phiên, không nên để các cháu
làm mãi. Các cháu khác không có điều kiện để rèn luyện kỹ năng tổ chức, kỹ năng
lãnh đạo, kỹ năng làm việc nhóm.
“Một cháu có khi làm lớp trưởng, lớp phó mãi thì
có thể cháu đó chủ quan, dẫn đến nhiều cái không hay. Bởi trẻ nắm giữ chức vụ
quá lâu sẽ quen với chức quyền, hình thành tâm lý ra oai” - GS Thuyết bình
luận.
Với học sinh tiểu học, dùng những
từ lớp trưởng, lớp phó là hợp lý, gần gũi. Ảnh: HUY HÀ
Tuy nhiên, GS Thuyết cho rằng giáo viên nên quán
triệt rõ từ đầu mỗi chức danh nắm giữ trong bao lâu để tránh tình trạng trẻ sốc
khi “mất chức”.
Đồng quan điểm này, một giáo viên tiểu học ở Hà
Nội (đề nghị không nêu tên) chia sẻ tên gọi chủ tịch, phó chủ tịch hội đồng tự
quản trong nhà trường là không gần gũi với học sinh. “Từ trước tới nay, từ lớp
trưởng, lớp phó giản dị, dễ hiểu, gần gũi với học sinh, chỉ đúng chức năng vai
trò của lớp trưởng, lớp phó trong một lớp học. Chủ tịch là từ chỉ những vị trí
ở ngoài xã hội. Dùng những từ này có thể tạo cho học sinh tâm lý chức tước,
quyền hành ngay từ nhỏ” - giáo viên này nói.
Tuy nhiên, TS Vũ Thu Hương, khoa Giáo dục tiểu
học Trường ĐH Sư phạm Hà Nội, lại đồng tình với cách gọi chủ tịch, phó chủ tịch
hội đồng tự quản. Theo bà Hương, chức danh này giúp các cháu tự tin, mạnh dạn
và làm được nhiều việc hơn. Nếu lớp trưởng, chỉ đơn thuần kiểm soát các bạn,
mách cô thì chủ tịch giúp trẻ làm được nhiều việc hơn về ý thức tự quản, đánh
giá các bạn. 35 học sinh/lớp có khả thi?
Theo dự thảo Điều lệ trường tiểu học, quy định
lớp học chỉ có tối đa 35 học sinh. Trao đổi với Pháp Luật TP.HCM,
nhiều ý kiến đồng tình với quy định này. GS Nguyễn Minh Thuyết cho rằng đưa ra
quy định như vậy thì mới có điều kiện để đổi mới phương pháp dạy học và tiến
tới là thực hiện đổi mới chương trình, sách giáo khoa.
“Tôi nghĩ lớp học cứ 50-60 học sinh không thể nào
thay đổi được phương pháp dạy học, mà vẫn phải sử dụng phương pháp truyền thụ
một chiều theo kiểu đọc chép. Tuy nhiên, chỉ sợ khó thực hiện điều này bởi điều
lệ trước đây đã đưa ra quy định sĩ số lớp nhưng ở các TP lớn như Hà Nội và
TP.HCM thì vẫn quá tải, mỗi lớp 50 học sinh. Để như hiện tại thì căng quá” - GS
Thuyết nói.
Đồng quan điểm, ông Nguyễn Kế Hào, nguyên Vụ
trưởng Vụ Giáo dục tiểu học (Bộ GD&ĐT), cho rằng phải có quy định lớp học
dưới 35 học sinh vì không có quy định thì các địa phương không có trách nhiệm.
“Nơi nào không làm được thì cần phải suy nghĩ và
giải quyết vấn đề đó chứ không thể để dai dẳng. Theo tôi nghĩ thì 35 học sinh
vẫn là nhiều” - ông Hào nói.
Cũng theo đánh giá của ông Hào thì dự thảo điều
lệ lần này giảm sổ sách cho giáo viên là hợp lý, bởi nếu mất thời gian quá
nhiều với sổ sách thì giáo viên sẽ không có thời gian để đầu tư cho bài giảng.
Đừng gán quyền lực cho các em quá sớm
Trong Điều 20 và 21 của dự thảo có quy định hiệu
trưởng phải tham gia giảng dạy bình quân hai tiết/tuần và hiệu phó dạy bốn
tiết/tuần là rất hình thức, đối phó. Đây là những quy định cũ còn giữ lại
nhưng rõ ràng không khả thi trong thực tế lâu nay. Theo tôi, Bộ GD&ĐT nên
mạnh dạn đừng quy định điều này, thay vào đó nên quy định hiệu trưởng, hiệu
phó dự giờ bao nhiêu tiết của một giáo viên trong một tuần hoặc một tháng thì
đúng hơn.
Ở Điều 22 quy định tổng phụ trách là giáo viên
tiểu học được bồi dưỡng về công tác Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh,
Sao Nhi đồng Hồ Chí Minh cũng rất không thực tế. Vì với giáo viên tiểu học,
trong trường sư phạm không dạy về công tác đoàn, đội. Chúng ta có thể thay
đổi là cán bộ đoàn được bồi dưỡng nghiệp vụ sư phạm tiểu học thì sẽ thu hút
những người có chuyên môn hơn, rồi trong quá trình làm họ có thể học nâng cao
hơn.
Trong dự thảo này, tôi rất không đồng tình với
Điều 17 dùng các từ chủ tịch, phó chủ tịch, trưởng ban, phó ban trong một lớp
học. Chúng ta nên dành cho các em những từ ngữ, khái niệm thân thuộc, dễ mến,
dễ hiểu nhất. Với học sinh tiểu học, dùng những từ như lớp trưởng, lớp phó là
hợp lý, gần gũi nhất. Từ “lớp trưởng” nó đã bao hàm sự quản lý, tự chủ, dân
chủ với vai trò một học sinh trong lớp học rồi. Nếu chúng ta dùng từ chủ tịch
thì nó bao hàm cả một xã hội. Bình thường các em đã nghe rất nhiều từ này bên
ngoài như chủ tịch phường, chủ tịch quận, rồi khi vào lớp học lại nghe từ này
sẽ cảm thấy nó rất uy quyền. Từ đó về sau học sinh sẽ nặng uy quyền, chức vụ,
nó sẽ không hay trong nhận thức của các em.
Chúng ta không nên gán cho các em quyền lực quá
lớn ngay từ lúc nhỏ, mà chỉ nên giao cho các em nhiệm vụ nào đó trong lớp để
các em thấy được trách nhiệm của mình đối với lớp học.
Đừng làm phức tạp môi trường học đường hơn nữa.
Có nên quy định cứng thời lượng cảnh “nóng” trong phim?
(Thứ Ba, 22/09/2015 15:42)
Radiovietnam - Bỏ qua thực trạng lạm dụng cảnh nóng trong phim Việt,
trong sáng tạo nghệ thuật việc quy định cứng nhắc 5s, 10s cho những cảnh
ôm hôn, ân ái… e là cơ học quá.
Nghe nội dung chi tiết tại đây:
Lại liên tưởng tới việc quy định về cái chân váy nơi công sở một dạo.
Cũng đầy đủ các hội thảo, các văn bản… nhưng người ta thấy đáng buồn
cười hơn là việc phải chấp hành nó.
Liên quan đến cảnh nóng
trong phim Việt, lần này các nhà quản lý và giới chuyên môn vừa ngồi bàn
với nhau về chuyện phải phân loại phim theo độ tuổi. Tất nhiên là sau
hội thảo mà Cục Điện ảnh tổ chức cuối tuần vừa rồi, giới chuyên môn vẫn
còn nhiều băn khoăn, có người không đồng tình với các tiêu chí và quy
định của cơ quan quản lý văn hoá về việc thẩm định và dán mác phân loại
cho phim Việt.
Cảnh trong phim “Bi, đừng sợ” của đạo diễn Phan Đăng Di
Bởi
theo dự thảo Thông tư sửa đổi, bổ sung một số điều của Quy chế thẩm
định và cấp giấy phép phổ biến phim, tiêu chí phân loại phim của Việt
Nam sẽ được chia thành 4 cấp độ: P (phổ biến rộng rãi): Chủ đề của phim
phù hợp với khán giả ở mọi lứa tuổi; C13 (không phổ biến đến trẻ em dưới
13 tuổi): Chủ đề phim phù hợp với khán giả từ 13 tuổi trở lên; C16
(không phổ biến đến trẻ em dưới 16 tuổi): Chủ đề phim phù hợp với khán
giả từ 16 tuổi trở lên và C18 (không phổ biến đến người xem dưới 18
tuổi): Chủ đề phim phù hợp với khán giả từ 18 tuổi trở lên. Trong đó,
những quy định liên quan đến cảnh khỏa thân, tình dục, sử dụng chất kích
thích… trong phim nhận được sự quan tâm của nhiều đại biểu trong cuộc
hội thảo.
Nhiều đạo diễn băn khoăn rằng trong dự thảo thông tư,
mới chỉ thấy nói chuyện khỏa thân nữ mà chưa quy định khỏa thân nam.
Rồi thì Luật Điện ảnh cũng đã có những quy định liên quan, nhưng thời
gian qua phim gắn mác 18+ vẫn vô tư ra rạp mà đâu có ai chịu trách
nhiệm…
Bỏ qua thực trạng lạm dụng cảnh nóng trong phim Việt (chủ
yếu là phim truyền hình hiện nay), trong sáng tạo nghệ thuật việc quy
định cứng nhắc 5s, 10s cho những cảnh ôm hôn, ân ái… e là cơ học quá.
Lại liên tưởng tới việc quy định về cái chân váy nơi công sở một dạo.
Cũng đầy đủ các hội thảo, các văn bản… nhưng người ta thấy đáng buồn
cười hơn là việc phải chấp hành nó. Xét cho cùng đó là những quy định
thiếu thực tế.
Sau hội thảo góp ý cho Thông tư sửa đổi, bổ sung
một số điều của Quy chế thẩm định và cấp giấy phép phổ biến phim ban
hành theo Quyết định số 49/2008/QĐ-VHTTDL nói trên, theo kế hoạch, cuối
năm 2015, tiêu chí phân loại phim sẽ được áp dụng. Người đứng đầu Cục
Điện ảnh cho biết việc xây dựng dự thảo Thông tư này bắt đầu từ đầu năm
2014, nhưng thực tế đã được chuẩn bị từ nhiều năm trước đó. Với 9 lần
soạn thảo, tham khảo ý kiến rộng rãi từ phía công chúng, các nhà làm
phim, sản xuất, phát hành, chuyên gia, các hãng phim nhà nước, tư
nhân..., bản dự thảo mới có thể hoàn thiện.
Người đứng đầu Cục
Điện ảnh cũng cho hay, việc phân loại phim được thực hiện không phải để
bỏ cấp phép phim. Thông tư này được áp dụng cùng với Luật Điện ảnh, Nghị
định 54 quy định chi tiết thi hành một số điều của Luật Điện ảnh và
Quyết định ban hành Quy chế thẩm định và cấp giấy phép phổ biến phim.
Như vậy tới đây để một bộ phim truyện nhựa ra rạp, sẽ phải qua nhiều
“cửa” giám sát. Chỉ nghe đến đó thôi cũng đã thấy mệt cho phim Việt quá.
Bởi
trong khi những nhà làm phim Việt còn đang loay hoay với việc chọn đề
tài; công tác phát hành phim ở những đơn vị Nhà nước vẫn trông chờ vào
cơ chế bao cấp; điện ảnh chưa được phát huy để trở thành một “kênh” đại
sứ văn hóa của Việt Nam… nay lại thêm những quy chuẩn mới- mà chính
những người làm nghề cũng thấy khó khả thi. Vậy thì chưa rõ là việc
phân loại phim tới đây có góp phần tạo ra cú hích nào cho phim Việt hay
không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét