(Người Việt)
-
Khi nhóm thợ xây đào móng tháp Tổ tại chùa Kim
Liên thì bất ngờ chạm phải một khối đá có hình thù kỳ lạ. Cẩn thận bới
lớp đất xung quanh, nhóm thợ kinh ngạc thấy thân hình đồ sộ của một cụ
rùa dần dần lộ ra.
Chùa Kim Liên (Thiên Phúc tự hoặc Kim Hoa tự) nằm
ở phường Phương Liên, quận Đống Đa, Hà Nội. Chùa nổi tiếng với tam quan
đồ sộ cùng hệ thống tượng Phật thời Lê - Nguyễn và quả chuông thời Tây
Sơn. Cách chùa Kim Liên khoảng 400m là đình (đền) Kim Liên - một trong
tứ trấn Thăng Long - thờ thần Cao Sơn.
Để cải tạo
lại thiền cảnh vườn tháp của ngôi chùa cổ thuộc phủ Hoài Đức xưa, đầu
tháng 10/2009, trụ trì Thích Đàm Chung quyết định cho khởi công xây dựng
tháp Tổ gồm 1 tháp chính và 4 tháp phụ.
Cụ rùa đá dưới chân tháp Tổ
Ni sư Thích Đàm Chung đang kể lại huyền thoại về cụ rùa đá trắng
Để
có được công trình tháp Tổ như ý muốn, trước cả mấy tháng trời, sư trụ
trì đã phải cất công đi tìm những đội thợ xây nổi tiếng nhất đất kinh
kỳ. Sau nhiều lời giới thiệu và đã đi qua hàng chục làng nghề danh
tiếng, cuối cùng ni sư Đàm Chung cũng tìm được nhóm thợ đã từng xây hàng
trăm ngôi tháp với những nghệ nhân bậc thầy. Mừng rỡ, ni sư vội vã chọn
ngày lành tháng tốt để khởi công xây tháp Tổ Kim Liên ngay gần cổng Tam
quan.
9 giờ sáng ngày 6.10.2009, khi nhóm thợ
đang tiến hành đào móng tháp chính thì bất ngờ gặp phải một khối đá có
hình thù kỳ lạ nằm cách mặt đất gần 1m. Ông Bùi Thanh Bình - phụ trách
kíp thợ - nín thở ra hiệu cho các đồng nghiệp dừng cuốc, xẻng.
Cẩn thận bới lớp đất xung quanh khối đá, nhóm thợ kinh ngạc ồ lên khi
thấy thân hình đồ sộ của một con rùa đá trắng dần dần lộ ra. Bằng mắt
thường, ông Bình ước chừng cụ rùa phải nặng trên 1 tấn. Ngay lập tức,
ông Bình báo cho trụ trì Thích Đàm Chung. Vì cụ rùa đá rất nặng nên dù
đã huy động tất cả sức thợ và sự hỗ trợ của đông đảo người dân làng Kim
Liên nhưng vẫn không thể nào lay chuyển được cụ.
Ni sư Đàm Chung lại phải một lần nữa đi khắp các phố Đê La Thành, Tôn
Thất Tùng... để thuê người mang máy cẩu về đưa cụ rùa lên mặt đất. Thế
nhưng ai nghe thấy công việc này cũng đều lắc đầu từ chối vì họ e ngại
rùa đá là linh vật, nếu không làm đúng phép tắc thì sẽ đắc tội với
"ngài" mà mang họa vào thân.
Vì thế, phải 3 ngày
sau, ni sư Đàm Chung mới tìm được một người chủ máy cẩu trên phố Đê La
Thành đồng ý giúp nhà chùa đưa cụ rùa lên với giá rẻ bằng 1/5 nơi khác.
Người chủ máy này có vợ đang ốm nặng nên cũng muốn làm việc gì phúc đức
để cải lại mệnh trời. Cụ rùa đá đã được cẩu lên mặt đất. Bước đầu đo đạc
có thể xác định, cụ rùa đá nặng 1.408kg, chiều dài 1,69m, chiều rộng
1,39m, cao 0,55m.
Huyền thoại về đôi linh vật
Chùa Kim Liên
Từ
khi cụ rùa đá được đưa lên đặt giữa sân trước tam bảo, rất đông người
dân làng Kim Liên và các nơi khác nghe tin đã ùn ùn kéo đến chùa để
chiêm bái linh vật. Trên lưng cụ rùa được đặt một bát nhang với hương
vòng, hương nén nghi ngút khói. Bánh trái, vàng giấy, tiền xu, tiền thật
cũng được khách thập phương đặt trên lưng cụ bày tỏ lòng thành.
Nhớ lại sự kiện quan trọng này, trụ trì Thích Đàm Chung rưng rưng: "Nhà
chùa chúng tôi mừng lắm. Vậy là sau hàng trăm năm ẩn dật, cuối cùng cụ
cũng hiển linh cho thiên hạ được chiêm bái vào đúng dịp kỷ niệm 55 năm
ngày Giải phóng thủ đô và kỷ niệm 999 Thăng Long - Hà Nội".
Về cụ rùa đá mới tìm được, ni sư Đàm Chung cho biết: "Khi tôi về chùa
Kim Liên, sư thầy trụ trì trước có kể lại, từ đời xửa đời xưa, nhà chùa
có đôi rùa đá một đen một trắng. Không hiểu vì lý do gì, cụ rùa đen bỏ
đi sang đền Hai Bà Trưng, cụ rùa trắng định bò đi theo thì bị đức ông
cai quản chùa Kim Liên rút đao chém một nhát vào mai. Từ đó đến nay,
không thấy ai nhắc gì về cụ rùa trắng đó nữa".
Kể
từ khi cụ rùa đá trắng phát lộ, rất nhiều nhà nghiên cứu văn hóa, lịch
sử, khảo cổ học cũng đã tìm đến chùa Kim Liên để chiêm ngưỡng và tìm
hiểu những truyền thuyết về đôi rùa thiêng. Không kể đến các yếu tố tâm
linh và những huyền thoại thì tất cả đều cho rằng cụ rùa này còn cõng
trên lưng một tấm bia. Sau đó, nhà chùa đã huy động nhóm thợ xây cố gắng
tìm kiếm tấm bia này trong khuôn viên vườn tháp nhưng suốt một thời
gian dài không thấy.
Ông Nguyễn Văn Ngọc, một
người gắn bó với chùa Kim Liên đã nhiều năm nay, cho biết năm 2006,
người dân phường Phương Liên trong quá trình làm đường đi vào khu tập
thể Điện lực đã đào được 2 tấm bia, trên mặt bia có chạm hình rồng hoa
cúc. UBND phường đã chuyển 2 tấm bia này về chùa Kim Liên và mời các nhà
nghiên cứu Hán Nôm về dịch.
Những chữ Nôm trên
tấm bia đá lập năm Minh Mệnh thứ 20 (1839) có nội dung ca ngợi một người
con gái trong làng đã cúng tiến 3 mẫu ao cùng 500 xâu tiền để làm ruộng
chùa. Ông Ngọc cho rằng vị trí phát hiện cụ rùa và tấm bia rất gần
nhau, kích thước chân bia và rãnh ngang cắm bia trên lưng rùa khá trùng
khớp, vì thế nhiều nhà nghiên cứu đưa ra giả thiết có thể tấm bia này và
cụ rùa đá trắng là một cặp.
Thế nhưng, tiến sĩ
Nguyễn Xuân Diện (Viện Hán Nôm) thì khẳng định cụ rùa này mang hình khối
và những họa tiết điêu khắc đặc thù của thời hậu Lê nên phải có trước
năm 1802 (trước thời Nguyễn). Vì thế cụ rùa và tâm bia đá trên không thể
là một cặp được.
Dù đến nay, sau nhiều năm tranh
cãi chưa đi đến kết luận cuối cùng, nhưng người dân Hà thành vẫn luôn
trân trọng và bày tỏ lòng tín ngưỡng với đôi rùa đá được thờ ở chùa Kim
Liên và đền Hai Bà Trưng. Đây cũng là những di sản quý giá của Hà Nội
văn hiến ngàn năm cần được giữ gìn để mãi trường tồn.
Theo Dòng Đời
Rùng rợn những tình huống gặp ma
của tài xế trong khu vực thảm họa kép tại Nhật
Gần 5 năm sau thảm họa kép
động đất sóng thần đã tàn phá nhiều thị trấn đông bắc Nhật Bản, người ta
lại thấy ở đó những vụ việc rùng rợn.
Ishinomaki bị tàn phá sau trận động đất và sóng thần. (Ảnh: Alamy)
Theo nguồn tin từ Telegraph, mới đây, sinh viên Yuka Kudo,
22 tuổi, đang theo ngành xã hội học thuộc trường Đại học Tohoku Gakuin,
Nhật Bản, đã phỏng vấn hơn 100 tài xế địa phương để làm luận án tốt
nghiệp. Trong khi phỏng vấn, sinh viên này đã “dựng tóc gáy” với những
thông tin được chia sẻ.
“Tôi đã hỏi nhiều tài xế và
7 người trong số họ thừa nhận mình đã gặp ma khi đi qua các thị trấn
nằm ở phía đông bắc Nhật Bản. Đây chính là khu vực xảy ra trận động đất
kèm sóng thần kinh hoàng hồi tháng 3/2011, cướp đi hàng chục ngàn sinh
mạng”, Kudo cho biết.
Theo Kudo, cả 7 tài xế đều khẳng định mình đã gặp những trường hợp kì
lạ. Đa số những người này khi chở “khách” đều bật đồng hồ tính cước
hoặc ghi chép lại bằng sổ tay. Tuy nhiên, sau khi dừng xe lại, các
“thượng đế” của họ bỗng dưng biến mất một cách khó hiểu và tất nhiên là
họ đã chạy “không công”.
“Một tài xế nói
với tôi rằng ông ta đã đón 1 thanh niên khoảng 20 tuổi ở gần nơi xảy ra
thảm họa. Anh ta vẫn lên xe đi bình thường nhưng đến nơi, ông nhìn lại
thì đằng sau không có ai. Một tài xế khác thì đón một nữ hành khách gần ga Ishinomaki và
được cô này yêu cầu chở đến huyện Minamihama. Khi ông này nói ‘nơi đó bị
sóng thần phá tan tành rồi thưa quý khách’ thì bỗng dưng, cô này thốt
lên ‘Tôi đã chết rồi sao?’ và biến mất”, Kudo kể lại.
Sinh viên này cũng ghi chép trong luận án tốt nghiệp của mình rằng,
hầu hết các tài xế đều không dám đi qua khu vực mình đã gặp ma lần nào
nữa vì quá sợ. Thậm chí, có người bị ám ảnh hàng năm liền và từng nghỉ
chạy xe một thời gian.
“Liệu có quá tâm linh khi cho rằng có ma? Nhưng theo lời kể, có thể những người này đã từng gặp ma thật”, Kudo nhận định.
Người phụ nữ nội trợ thành nhà
văn nổi tiếng sau khi “liên lạc” với người âm
T7, 04 / 2016 9:55
Từ một phụ nữ nội trợ
ít học, Pearl Curran đã trở thành văn sĩ nổi tiếng với hàng chục tác
phẩm kinh điển. Nhưng điều kỳ lạ là những áng văn thơ đó không phải của
bà mà được chép lại từ lời “đọc” của một phụ nữ từ hai thế kỷ trước.
Pearl Curran khẳng định, những tác phẩm của bà chỉ là chép lại lời “đọc” của một phụ nữ từ hai thế kỷ trước. (Ảnh: Internet)
Kỳ lạ câu chuyện viết văn từ bên kia thế giới
Suốt thời thơ ấu, Pearl L. Pollard (tên hồi con gái của Pearl Curran,
1883-1937) chỉ là cô bé có trí thông minh ở mức trung bình, không có
năng khiếu hay sở thích nào đặc biệt và khá thờ ơ với chuyện học hành.
Năm 14 tuổi, ngượng với bạn bè vì phải học lại một lớp nên Pearl Curran
bỏ dở chương trình trung học và xin đi làm.
10 năm sau, bà kết hôn và bắt đầu một cuộc sống khép kín, buồn tẻ của
người nội trợ trong một gia đình nghèo thuộc tầng lớp lao động. Những
người quen biết với Curran không bao giờ thấy bà nói chuyện văn chương
cũng chưa hề thấy người phụ nữ này có lấy một cuốn sách trong nhà. Mọi
thứ cứ thế bình lặng trôi đi trong nhiều năm.
Cho đến một ngày tháng 7/1913, mấy người hàng xóm ghé chơi mang theo một chiếcbảng cầu cơ (loại bảng gồm các chữ cái, các ký tự khác và một mũi tên được cho là có thể chuyển tải thông tin từ thế giới bên kia).Pearl
Curran vừa đặt tay vào thì mũi tên bắt đầu dịch chuyển giữa các con chữ
trên bảng và một thông điệp dần hiện ra. Đó là tên một phụ nữ:Patience Worth.
Tò mò, Pearl Curran và những người hàng xóm tiếp tục đặt các câu hỏi
cho Patience Worth qua bảng cầu cơ. Patience Worth cho biết, bà là một
phụ nữ đã sống ở Dorsetshire, Anh, năm 1649 hoặc 1694 sau đó di cư sang
Mỹ và bị thổ dân da đỏ ở đó sát hại.
Nhiều người cho rằng đã có sợi dây tâm linh liên kết linh hồn hai người phụ nữ cách nhau 2 thế kỷ. (Ảnh: Internet)
Nhà văn không sáng tác
Từ sau buổi cầu cơ, Pearl Curran bỗng nhiên trở thành một con
người khác. Trong vòng 9 năm tiếp theo, bà bước hẳn vào lĩnh vực văn
chương và liên tiếp cho ra đời nhiều bộ tiểu thuyết, một số truyện ngắn
và hàng trăm bài thơ. Nhiều tác phẩm trong số này được giới phê bình
đánh giá khá cao và thu hút được sự chú ý của độc giả vì giá trị nghệ
thuật và tư tưởng.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn cả là Pearl Curran khẳng
định mình không phải là người viết nên những tác phẩm này. Tất cả những
gì bà làm chỉ là chép lại từng câu chữ được Patience Worth “đọc” cho nghe trong đầu hay qua bảng cầu cơ.
Khá nhiều học giả hồi đó tin vào giải thích này vì theo họ, với trình
độ học vấn và hiểu biết của Pearl Curran thì sáng tác là điều không
tưởng. Hơn nữa, phân tích ngôn ngữ dùng trong các tác phẩm của bà,
khoảng 90% là thuộc hệ Anglo-Saxonvà 10% làtiếng
Pháp cổ được dùng từ thế kỷ 17 trở về trước. Làm sao một bà nội trợ
chưa học hết trung học, suốt ngày chỉ ru rú trong nhà và chẳng bao giờ
sờ đến sách vở như Pearl Curran lại có thể sử dụng thứ ngôn ngữ này.
Từ sau năm 1922, số lượng các tác phẩm mà Pearl Curran cho ra đời
ngày càng ít đi. Theo lời bà thì, Patience Worth cũng không còn đọc tiếp
cho bà chép nữa. Cho đến năm 1937, khi Pearl Curran qua đời thì việc đó
ngừng hẳn. Patience Worth cũng không xuất hiện nữa, dù cũng có người
thử dùng bảng cầu cơ để liên lạc.
Nhiều thập kỷ sau đó, người ta vẫn còn tranh cãi về tính trung thực
trong câu chuyện về Patience Worth. Một số người vẫn tin rằng thực sự có
mộtlinh hồn như vậy tồn tại và nó đã liên hệ với Pearl Curran bằng sợi dây tâm linh để
thực hiện giấc mơ văn chương còn dang dở lúc sinh thời. Ngược lại,
nhiều người khác cho đó chỉ là một màn kịch để tiếp thị sách.
Theo Khoahoc
Loạt bí ẩn không thể giải thích tại lỗ khoan sâu nhất Trái Đất
Cách đây hơn 50 năm, trong khi
thực hiện dự án khám phá bí mật trong lòng đất, các nhà địa chất Liên Xô
đã phát hiện hàng loạt bí ẩn kỳ quái ở độ sâu hơn 12.000m.
Với dự án chưa từng thực hiện trong lịch sử nhân loại: Khám phá một “thế giới khác” mà con người chưa bao giờ biết đến tại Vùng gián đoạn Mohorovičić, các nhà địa chất Liên Xô đã phát hiện những điều kỳ quái trong lòng đất mà đến nay chưa ai giải đáp hoàn chỉnh. Từ dự án “điên rồ” thâm nhập vào lòng Trái Đất…
Năm 1962, chính phủ Liên Xô thành lập Hội đồng khoa học liên ngành
với mục đích nghiên cứu và khám phá bí mật trong lòng đất thông qua việc
thâm nhập vào Vùng gián đoạn Mohorovičić.
Kế hoạch “điên rồ” mà chưa có bất cứ quốc gia nào trên thế giới dám
thực hiện này có tên: “Siêu hố sâu Kola” (Kola Superdeep Borehole).
Vị trí vùng gián đoạn Mohorovičić trong lòng Trái Đất.
Vùng gián đoạn Mohorovičić (còn gọi là Moho) là vùng ranh giới giữa lớp vỏ và lớp phủ của Trái Đất.
Theo nhà địa chất học người Croatia là Andrija Mohorovičić (1857 –
1936), người có công tìm ra Moho năm 1909 thì, vị trí của Moho dao động
từ 5km tới khoảng 75km.
Nhà địa chất học Andrija Mohorovičić (1857 – 1936) (phải) và con trai.
Ngay khi công bố, dự án này bị cho là “không tưởng” bởi, công nghệ
thời bấy giờ chưa cho phép con người khoan sâu vào lòng Trái Đất như
thế.
Và vì trước đó, vào đầu những năm 1960, các nhà khoa học Mỹ đã từng
đề xuất Dự án Mohole (nhằm khoan chạm đến Vùng gián đoạn Mohorovičić)
lên Ủy ban điều hành của Quỹ khoa học quốc gia Mỹ (NSF).
Vài năm sau, Quốc hội Mỹ đã thẳng tay hủy bỏ với lý do “không khả
thi”. Tuy nhiên, các nhà khoa học Liên Xô rất hăng hái và dốc toàn sức
lực và chi phí cho kế hoạch đầy tham vọng và “dài hơi” này.
Năm 1965, họ chọn một khu đất ở bán đảo Kola và xây dựng một tòa tháp cao 196m để cố định thiết bị khoan.
Ngày 24/5/1970, việc khoan sâu vào lòng đất bắt đầu. Tọa độ khoan mà
các nhà khoa học Liên Xô lựa chọn nằm ở vị trí 69° Bắc và 30° Đông,
thuộc huyện Pechengsky, bán đảo Kola của Nga ngày nay.
Huyện Pechengsky (ranh giới màu đỏ). Ảnh: Google Earth.
Sử dụng công nghệ khoan đào mới nhất thời bấy giờ là Uralmash-4E, và
sau đó là Uralmash-15000, các nhà địa chất đã khoan được hệ thống lỗ
hổng mà họ đặt tên là Kola Superdeep Borehole.
Năm 1989, sau gần 19 năm miệt mài làm việc, các nhà địa chất Liên Xô
đã đào được một lỗ hổng trung tâm, tên là SG-3, có độ sâu là12.262 mét.
Ở độ sâu khủng khiếp này, SG-3 là lỗ hổng nhân tạo sâu nhất mà con người làm được trên Trái Đất, tính cho đến hết năm 2007.
Về sau, lỗ dầu khoan Al Shaheen của Qatar đạt độ sâu 12.289 mét (năm
2008). Và đến năm 2011, giếng dầu Sakhalin-I Odoptu OP-11 ngoài khơi Nga
đạt độ sâu kỷ lục 12.345 mét.
Trong khuôn khổ bài viết này, xin dành khái niệm “sâu nhất” cho Kola
Superdeep Borehole nhằm tôn vinh công sức của các nhà khoa học thời bấy
giờ, những người đã làm được điều phi thường khi công nghệ lúc đó còn
lạc hậu so với ngày nay. … đến loạt bí ẩn kỳ quái không lời giải đáp!
Vào năm 1994, công việc khoan đào chấm dứt do mũi khoan gặp vấn đề.
Công nghệ khoan lúc này không cho phép mũi khoan chịu được nhiệt độ gia
tăng hơn so với dự kiến ở trong lòng đất.
Lỗ hổng mà đoàn khoa học khoan dở không đạt được độ sâu như theo kế hoạch đã đề ra là 15.000 mét.
Các mốc độ sâu của Kola Superdeep Borehole mà các nhà địa chất Liên Xô thực hiện được. Ảnh: Dailykos.
Như vậy, việc lấy mẫu nhiệt bên trong lòng đất cũng như tham vọng
khám phá bí mật về một “thế giới khác” của các nhà khoa học Liên Xô đành
phải bỏ giữa chừng.
Bí ẩn này chưa được hiểu thấu, các nhà địa chất Liên Xô lại chạm phải hàng loạt những điều kỳ bí khác trong lòng đất:
Trong quá trình khoan đào, các mũi khoan bỗng nhiên quay điên cuồng
một cách khó hiểu, cứ như có một “thế lực” bí ẩn nào đó bên trong lòng
đất gây nên.
Một điều khó hiểu và đáng sợ hơn cả là loạt âm thanh kỳ quái đến mức gây kinh hoàng “phát ra” từ trong lòng đất.
Các nhà địa chất đang lắng nghe thứ âm thanh kỳ quái phát ra từ sâu dưới lòng đất hàng chục nghìn mét.
Theo lời một nhân vật giấu tên từng tham gia dự án, khi người ta đưa
máy thu âm xuống các lỗ khoan nhằm thu lại “những âm thanh về sự dịch
chuyển của Trái Đất” thì cái mà người ta nghe được lại là những tiếng
gào thét ghê rợn.
Liệu âm thanh kỳ quái dưới lòng đất có phải là của con người? Bí ẩn này cho đến nay chưa có lời giải đáp. Hình minh họa.
Vì nghĩ rằng âm thanh bị nhiễu nên họ đưa micro xuống sâu thêm nữa để
kiểm tra. Tiếng la hét càng trở nên rõ rệt. Và đó không phải là tiếng
hét của “một người” mà là của “hàng triệu người”!
Vì cho rằng đó là tiếng của những “linh hồn bị nguyền rủa”, rất nhiều
người đã từ bỏ dự án vì bị chấn động tâm lý và hoang mang cực độ.
Đó là lý do vì sao, nhiều người gọi Kola Superdeep Borehole là “Hell
Hole” (Lỗ Địa ngục). Và âm thanh bí ẩn tại lỗ khoan này đến nay chưa có
lời giải đáp hoàn chỉnh.
Đến năm 2005, sau hơn 50 năm lên kế hoạch và thực hiện, dự án khám
phá lòng đất của Liên Xô tạm dừng và chính thức khép lại vào năm 2008 do
bị mất nguồn tài trợ.
Tất cả những gì mà họ thu được có ý nghĩa khoa học là các trầm tích
biển, ở độ sâu 7.000 mét, có niên đại 2 tỷ năm tuổi. Trong các trầm tích
này chứa các dấu vết hóa thạch của sự sống.
Có đến 24 loài sinh vật phù du khác nhau được phát hiện trong lớp
trầm tích này. Điều này chứng tỏ, các sinh vật này chịu được sức ép cùng
nhiệt độ khổng lồ để thích nghi với sự sống trong lòng đất.
Vào thời điểm đó, đây là một trong những dấu hiệu lâu đời nhất của sự sống mà con người đã từng phát hiện được.
Rùng mình bức ảnh chàng trai chụp cùng bạn gái nhưng cầm tay ai?
Nhìn kỹ bức ảnh dưới đây, bạn sẽ cảm thấy lạnh gáy đấy.
Mới đây, một cặp đôi học sinh trung học ở Nhật Bản đã đến khu
Disneyland ở Tokyo để vui chơi, và quyết định cùng chụp chung một tấm
ảnh trước lâu đài Lọ Lem để làm kỷ niệm. Tuy nhiên, sau khi về nhà đăng
tải tấm ảnh này lên Twitter, chàng trai nói trên đã cảm thấy rùng mình
và vội vã gỡ bỏ nó xuống.
Bức ảnh tưởng chừng như bình thường… (Ảnh: Life)
Nhìn kĩ tấm ảnh, bạn sẽ thấy ở giữa chàng trai và cô gái xuất hiện
một cẳng chân bí ẩn có vẻ như của một người đang ngồi trên một băng ghế ở
một nơi vốn không hề có băng ghế nào xuất hiện trước đó. Chưa hết, khi
soi kĩ bàn tay của chàng trai, bạn sẽ nhận ra anh chàng đang nắm tay của
ai khác chứ không phải tay của bạn gái mình. “Ban đầu tôi chỉ tập trung vào cái chân, nhưng sau khi nhìn thấy bàn tay, tôi đã gào lên vì quá sợ,” chủ nhân của tấm ảnh chia sẻ. “Tôi không biết vì sao nhưng có cảm giác khá rợn người.”
…nhưng nhìn kĩ sẽ thấy một cẳng chân bí ẩn xuất hiện… (Ảnh: Life)
Tokyo Disneyland là khu vui chơi khá nổi tiếng ở Nhật Bản,
nhưng nơi đây cũng có không ít những câu chuyện rùng rợn thêu dệt. Hình
ảnh nói trên càng khiến cho nơi này càng thêm phần huyền bí, u ám.
Tuy nhiên, nếu xét theo hướng tích cực thì có thể tấm ảnh trên chỉ bị
lỗi ánh sáng. Hoặc cũng có thể đây chỉ là một sản phẩm của Photoshop.
…và một bàn tay không biết của ai.
Theo Yan News
Phát hiện kho báu nguy hiểm nhất lịch sử loài người
Mới đây, các nhà địa chất đã khám phá ra một kho báu khổng lồ tại
New Zealand. Tuy nhiên, đây là một kho báu rất nguy hiểm, thậm chí được
đánh giá là một trong những kho báu nguy hiểm nhất lịch sử loài người.
Bằng một số phương pháp, các khoa học gia đã xác định được trữ lượng
vàng và bạc rất lớn dưới đáy các hồ nước bên trong lòng núi lửa khổng lồ
Taupo, New Zealand.
Các chuyên gia cho rằng, lượng magma bên trong lòng khu vực hồ núi
lửa Taupo đã khiến nước trong hồ đạt nhiệt độ cao (lên tới 400 độ C),
đồng thời sản sinh ra các loại axit ăn mòn đất đá. Điều này đã khiến cho
đáy hồ chỉ còn lại toàn các kim loại quý là vàng và bạc – những kim
loại không bị axit ăn mòn.
Theo các nhà địa chất, có đến 18 hồ nước có chứa lượng kho báu này.
Họ ước tính rằng, chỉ cần khai thác một hồ nước, lượng vàng thu được có
thể đem lại giá trị lên tới 2,7 triệu đô Mỹ mỗi năm (khoảng 59 tỉ VND).
Ngoài ra, mỗi hồ sẽ cho ra 8 tấn bạc/năm, tương đương 3,6 triệu đô Mỹ
(hơn 76 tỉ VND).Tuy nhiên, hiện những hồ chứa này đang nằm dưới các nhà
máy điện địa nhiệt – nguồn cung cấp điện chính cho người dân New
Zealand.
Theo Stuart Simmons, nhà địa chất học thuộc ĐH Utah: “Tổng
trữ lượng kim loại quý trong các hồ nước này có thể lên hàng chục ngàn
ounce vàng, cùng hàng trăm ngàn ounce bạc (1 ounce = 0,833 lượng vàng).
Tuy nhiên, ta cần phải phát triển các công nghệ mới để phân tách vàng ra
khỏi nước mà không làm ảnh hưởng đến công suất điện địa nhiệt”.Ngoài ra, Simmons cũng cho biết: “Lượng kim loại sau khi khai thác có thể phục hồi theo thời gian”.
Được biết, núi lửa Taupo vẫn đang hoạt động gần 300.000 năm nay và là
một phần của khu vực núi lửa Taupo Volcanic Zone trải dài hơn 300km.
Lần phun trào gần nhất của núi lửa khu vực hồ Taupo cách đây khoảng
1.800 năm. Theo các chuyên gia, nước hồ chứa rất nhiều Clo, có thể đạt
độ nóng lên tới 400 độ C.
Ngoài ra, bên cạnh trữ lượng bạc khổng lồ, hồ còn chứa một số hóa
chất độc hại khác như Asen – thạch tín, thủy ngân, lưu huỳnh, tali… có
thể gây chết người.
Theo Kenh14.vn
Bí ẩn rợn người sau những bức ảnh hiện trường khiến cả thế giới choáng váng
Chắc chắn khi nhận ra những điều bí ẩn trong những bức ảnh này bạn sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.
Bàn tay màu đen cực bí ẩn phía sau cô gái tóc dài là của ai?
Hình ảnh này đã được chụp từ rất lâu, khi zoom cận vào cái cây phía sau thực sự đáng sợ.
Một bóng trắng được ghi lại trong CCTV được đặt tại một nhà hàng.
Người chụp bức ảnh này đã tự sát vài ngày sau khi đăng tải nó lên mạng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét