HƯƠNG VỊ QUÊ HƯƠNG 7
(ĐC sưu tầm trên NET)
BỮA CƠM CHIA TAY
Cá Nướng Pa Pỉnh Tộp, Lạp Xường, Rau Ngón nấu canh, thịt bò, rau xu hào
hái vườn nhà...và không thể thiếu rượu. Tình cảm anh em gắn bó, Việt đã
được tôi đưa lên bản tròn 1 tuần, cùng anh em đi bắt cá, ăn bờ ngủ bụi.
Đã đến lúc phải về HN để tiếp quản việc tại cửa hàng HOA BAN FOOD™, tạm
biệt....
Pa pỉnh tộp, món cá nướng đặc biệt của người Thái
Lên vùng Tây Bắc, nếu được ghé thăm nhà của người dân tộc Thái và thưởng thức món cá nướng, du khách sẽ khó lòng quên hương vị độc đáo này.
Món cá nướng (pa pỉnh tộp, nghĩa là cá gập nướng) thường có cách làm
cầu kỳ ngay từ khâu chọn nguyên liệu. Trong đó, người dân tộc Thái
thường sử dụng cá chép tươi, còn nguyên con để nướng.
Cá được tẩm ướp các loại gia vị và rau thơm.
|
Tiếp theo, cá được sát qua chút muối cùng ớt bột khô để khử bớt mùi
tanh và chắc thịt. Những gia vị là các loại rau thơm như quả mắc khén
(một loại hạt tiêu rừng), gừng, tỏi, sả, hành, rau thơm rừng, ớt bột...
băm nhỏ, trộn lẫn với nhau và sát đều lên mình, đồng thời nhồi vào trong
bụng cá.
Bạn có thể dùng kẹp hoặc vỉ gấp đôi theo chiều ngang mình con cá trước khi nướng.
|
Người Thái sẽ gấp đôi mình con cá theo chiều ngang, kẹp vỉ hoặc que
nướng bằng tre tươi để giữ và nướng đều trên than hoa đã quạt hồng.
Cá nướng đều trên than hoa đã quạt hồng cho đến khi chín, tỏa mùi thơm hấp dẫn.
|
Suốt quá trình nướng, những gia vị được tẩm ướp và kẹp trong bụng cá sẽ
thấm dần, giúp món ăn vừa nhanh chín, lại có hương vị thơm ngon đậm đà
hơn.
Thưởng thức món cá nướng của người Thái cùng chén rượu ngô cay cay, thực khách dù khó tính nhất cũng cảm thấy dễ chịu.
|
Cá vừa chín tới, người làm gỡ khỏi vỉ và bày lên đĩa. Mùi thơm ngọt của
cá chín quyện hương nồng từ các gia vị tỏa ra đầy mời gọi. Nhiều thực
khách miền xuôi khi nếm thử cũng phải cất lời khen hương vị độc đáo
không lẫn với bất cứ món cá nào từng thưởng thức trước đó.
Huyền Vũ
Kỳ lạ cây lá ngón ăn không chết của người Thái
Nhắc
tới cây lá ngón là người ta nghĩ ngay tới thứ độc dược dẫn tới cái chết
cực nhanh và đau đớn. Thế nhưng ở vùng Mường So, huyện Phong Thổ, tỉnh
Lai Châu lại có một loại lá ngón ăn mà không chết. Kỳ lạ hơn cây lá ngón
này còn là món rau không thể thiếu trong các cuộc thi ẩm thực của người
Thái trắng nơi đây.
Trong
một lần trò chuyện với anh bạn đồng nghiệp ở Lai Châu, tôi vô tình biết
được có cây lá ngón kỳ lạ ở vùng Mường So, huyện Phong Thổ ăn mà không
gây chết người. Chuyện nghe có vẻ khó tin vì từ bao đời nay cứ nhắc tới
lá ngón là nhắc tới thứ cây cực độc, nhắc tới cái chết hay những vụ tự
tử bằng lá ngón của những chàng trai, cô gái bản, chưa bao giờ tôi nghĩ
trên đời này lại có thứ lá ngón nào mà ăn không chết. Cuối cùng tôi
quyết định tìm hiểu thực hư.
Câu chuyện tình yêu và sự phát hiện ra cây lá ngón không độc
Vượt
qua mấy trăm cây số từ Hà Nội lên vùng núi Lai Châu, lại là vùng núi
cao mà người Thái trắng ở đây sinh sống, chúng tôi thấy cũng thấm mệt,
nhưng nghĩ đến món lá ngón ăn mà không chết mà anh bạn kể khiến tôi vô
cùng hào hứng, vì tôi chưa nghe thông tin lạ lùng này bao giờ, tìm trên
mạng internet cũng không có bất cứ một thông tin nào như thế. Về đến
Mường So, người mà chúng tôi tìm gặp đầu tiên là ông Lò Văn Thái. Người
được coi là nắm rõ nhiều câu chuyện độc đáo, kỳ lạ cũng như lịch sử lâu
đời của người Thái trắng được các bậc cao niên truyền lại.
Gặp
chúng tôi, ông Thái cười vui như bắt được vàng, ông bảo ở đây thông tin
kém nên ông rất muốn có các đồng chí cán bộ hay nhà báo dưới xuôi lên
để có dịp “khoe” về loại lá ngón độc đáo của Mường So này. Theo ông Thái
thì cây lá ngón không độc được phát hiện từ rất lâu rồi, gắn liền với
câu chuyện của một đôi trai gái người Thái trắng trong bản yêu nhau thắm
thiết nhưng không đến được với nhau. “Khi tôi lớn lên thì đã biết đến
thứ lá ngón ăn được này rồi. Thấy bố mẹ, anh chị, thấy dân bản ai cũng
đi hái loại lá này về ăn, rồi chế biến đủ món canh, xào nên tôi cũng ăn
chẳng sợ gì, mặc dù hồi đó người ta vẫn nhắc tới thứ lá ngón ăn vào là
sùi bọt mép ra mà chết”, ông Thái kể.
Các
cụ xưa kể rằng trong bản có cô gái tên Lò Thị Mai xinh xắn, trắng trẻo,
nụ cười tươi và duyên dáng như một đóa hoa rừng Mường So. Trái tim của
những chàng trai trong bản đều bị hạ gục bởi vẻ đẹp của người thiếu nữ
đang ở cái tuổi trăng tròn đó. Mỗi đêm ngôi nhà sàn của Mai luôn vẳng
tiếng sáo gọi bạn tình của trai trong bản, rất nhiều người có tài, nhà
có nhiều ruộng nương đến muốn được cưới cô về làm vợ nhưng cô chẳng mảy
may chú ý tới một người nào trong số đó. Trái tim cô đã dành trọn cho
một chàng trai tên Vi Văn Di ở cuối bản. Di hơn cô 2 tuổi, khỏe mạnh, có
nụ cười duyên, lại chịu thương chịu khó làm con nương, con rẫy, nhưng
khổ một điều là nhà Di rất nghèo, mồ côi cả cha lẫn mẹ. Di ở với ông nội
nhưng được mấy năm sau thì ông cũng ra đi bỏ lại một mình cậu trong căn
nhà sàn cũ kĩ, tồi tàn. Cậu cũng đã biết đến người con gái tên Mai xinh
đẹp nhất cái bản Mường So này nhưng nhiều khi nghĩ tới hoàn cảnh của
mình cậu lại không dám nói lời yêu, sợ cô từ chối và chê cười.
Mấy
lần gặp Di trong lúc đi phát cỏ trên nương, thấy Mai len lén nhìn mình
rồi lại quay đi như xấu hổ, Mai dần thấy cảm mến chàng trai hiền lành
lại chăm chỉ kia. Cô chủ động sang hỏi chuyện, kể từ lần đó hai người
hay gặp nhau để chuyện trò trong mỗi lần đi làm nương, làm rẫy rồi yêu
nhau lúc nào không hay. Hai năm sau thì bố mẹ của Mai phát hiện ra
chuyện tình cảm của hai người. Họ ngăn cấm kịch liệt, chỉ trích chàng
trai nghèo mồ côi thậm tệ, và họ cũng đã nhắm cho con gái mình lấy một
người con trai của một gia đình có của ăn của để ở trong bản. Mặc dù bị
gia đình ngăn cấm nhưng hai người vẫn nhớ thương và lén lút hẹn gặp nhau
mỗi lần lên nương. Một lần khi họ đang ngồi tâm sự cạnh con suối nhỏ
thì bố của Mai phát hiện, lôi cô về nhà đánh đập và xua đuổi, dằn mặt
chàng Di.
Yêu nhau nhưng khó lòng đến
với nhau, hai con người đáng thương ấy quyết định “nếu không được sống
cùng nhau thì sẽ chết cùng nhau”, và rồi họ tìm đến thứ lá ngón để được
thề nguyện sống chết bên nhau. Họ nắm lấy tay nhau rồi cùng cho nắm lá
ngón hái được ở quả đồi bên kia bản Mường So vào miệng. Nhưng thật kỳ lạ
là khi nhai thứ lá ngón ấy, họ thấy có một mùi vị rất lạ, lá thoang
thoảng ngái, có vị chát sít cổ họng. Kỳ lạ hơn là họ chẳng có bất cứ
biểu hiện gì của một cái chết đang đến gần.
Câu
chuyện đang ở giữa chừng thì ông Thái ngừng lại:“Kể từ đó dân bản ở
Mường So này bắt đầu biết đến một loại lá ngón lạ, ăn mà không chết,
ngược lại rất ngon nữa. Còn câu chuyện về đôi trai gái kia thì người nọ
truyền tai người kia rồi biến thể thành những cái kết rất khác nhau.
Lạ lùng món lá ngón “ăn mà không chết”
Cây
lá ngón bình thường mà chúng ta thường thấy trên những vùng núi cao các
tỉnh Tây Bắc, còn có tên gọi khác là cây cỏ ngón, thuốc rút ruột… là
loại cây cực độc, lá hình trứng thuôn dài hoặc hơi có hình mác, đầu
nhọn, phía cuống nhọn hay hơi tù, mép nguyên, hoa màu vàng mọc thành
chùm ở đầu hay kẽ lá. Từ bao đời nay, người ta vẫn truyền tai nhau về
câu chuyện những người con gái ở các bản làng khi có bế tắc hay đau khổ,
muốn chấm dứt cuộc sống thường hay tìm đến lá ngón. Thành thử ra những
vụ tự tử ở những bản làng ở miền núi cao Tây Bắc thường là bằng cách ăn
lá ngón.
Lại nói về câu chuyện phát
hiện cây lá ngón ăn không chết người kia, ông Thái kể rằng hồi đó dân
làng biết chuyện liền mang hai cây lá ngón so sánh với nhau. Cây lá ngón
khác lạ ở xã Mường So cũng có thân leo giống như cây lá ngón độc, có
điều lá của nó tròn và ngắn hơn, bản lá to như bàn tay. Sau một thời
gian tìm hiểu, họ thấy mùa hoa của hai loại cây này cũng khác nhau. Cây
lá ngón độc thường nở hoa trong khoảng thời gian từ tháng 6 tới tháng
10, còn cây lá ngón kia lại nở hoa vào dịp gần tết Nguyên Đán. Từ đó,
dân làng người Thái trắng ở Mường So bắt đầu dùng thứ lá và hoa của nó
để luộc, nấu canh hoặc làm các món xào. Những món ăn được chế biến từ lá
ngón, hoa ngón dần dần trở nên phổ biến và quen thuộc trong những bữa
cơm của dân bản.
Nói
rồi ông Thái mời chúng tôi ở lại ăn bữa cơm với món lá ngón xào hoa lúc
lắc và hoa ngón xào tỏi để chúng tôi biết mùi vị của loài cây cực lạ
này. Ban đầu chúng tôi cũng sợ lắm, nghĩ nếu nhỡ ra thì… nhưng rồi ông
Thái lại khề khà trấn an: “Các chú cứ yên tâm, lá ngón này dân chúng tôi
ăn suốt rồi, không sao đâu, ngon lắm. Nó thì gần giống loại lá ngón có
độc nhưng lại rất lành. Trong mấy cuộc thi ẩm thực của người Thái trắng
không thể thiếu nó đâu”. Nghe có vẻ thuyết phục hơn, chúng tôi quyết
định “đánh liều với tính mạng” để thưởng thức đặc sản hiếm có này. Hai
đĩa lá ngón và hoa ngón xào còn thơm nức mùi tỏi vừa được bày ra khiến
cái bụng của chúng tôi được dịp “biểu tình”. Hôm ấy, chúng tôi có một
bữa cơm ngon lành với món ăn vô cùng lạ miệng ấy. Không có cảm giác ghê
ghê như khi tưởng tượng mình đang ăn thứ lá độc chết người nữa mà chỉ
giống như đang thưởng thức một loại rau rừng có mùi vị vô cùng khác lạ.
Nhìn
chúng tôi ăn ngon lành, ông Thái lại vỗ đùi cười sảng khoái: “Đấy nhé!
Thế là các chú tin có món lá ngón ăn được rồi nhé!”. Được thưởng thức
món lá ngón, hoa ngón xào mà vẫn “bảo toàn tính mạng” đúng là không bõ
một chuyến đi xa. Qua chuyến đi này, chúng tôi thực sự hy vọng rằng sẽ
có nhiều tổ chức hay nhiều nhà khoa học đến Mường So để tìm hiểu kỹ hơn
về loại lá ngón kỳ lạ này, giúp người dân phân biệt được lá ngón ăn được
và lá ngón độc cũng như phổ biến hơn về một loài thực vật mới, hay đơn
thuần là một món ăn đặc biệt trong kho tàng ẩm thực đặc sắc của Việt
Nam.
Hải Thần
Qua trao đổi với ông Nguyễn Thế Hải, Trưởng phòng Nông nghiệp huyện Phong Thổ cho biết: “thực ra thì cho đến nay, chúng tôi cũng chưa biết chính xác tên khoa học của loài lá này, nhưng từ xưa người dân đã dùng làm thức ăn của con người, loại lá này không độc. Người dân ở địa phương thì gọi cách dân dã là lá ngón.Với trình độ kĩ thuật hiện nay của Phòng thì chúng tôi không thể nghiên cứu và xác định được tên khoa học của loại lá này, và chúng tôi cũng mong các nhà khoa học có thể tìm hiểu thêm về loại lá ngón không độc này”.
Nhận xét
Đăng nhận xét