Dù qua báo chí, nhiều người qua đường đã biết bộ mặt thật của kẻ
"ăn mày triệu phú" này, nhưng từ đầu tháng 3, gã duy trì sáng xin ở ngã
tư gần Văn Miếu, trưa "trực" ở ngã tư Đê La Thành.
Cứ đèn đỏ là gã lại lết "đôi chân dị tật" ra lòng đường "ăn mày" lòng thương hại...
Chuyện lạ: Ăn xin, đồng nát giấu tiền tỷ trong túi rách
Ông già ăn mày có tới 25 cây vàng hay ve chai sở hữu nhà biệt thự tiền
tỷ là những thông tin khiến nhiều người ngã ngửa bởi từ trước tới nay họ
được cho là đối tượng nghèo nhất trong xã hội.
Cụ già ăn xin mất 25 cây vàng
Sau
vụ cướp tài sản của một ông già ăn xin ở Đồng Tháp, không ít người phải
ngỡ ngàng bởi ông sở hữu một tài sản đáng nể. Sau vụ cướp, ông Nguyễn
Văn Cưng (86 tuổi), ngụ xã Tân Thành, huyện Tân Hồng (Đồng Tháp) đã đi
trình báo có tới 25 lượng vàng trong túi quần.
|
Ông lão ăn xin sau vụ bị cướp số vàng. |
Theo
cơ quan chức năng, do mâu thuẫn gia đình, ông Cưng đã bỏ ra ngoài sống
lang thang và thường đi ăn xin ở các chợ trên địa bàn Đồng Tháp. Số tiền
có được ông đều mua vàng và mang theo trong người.
Sau khi bắt
được các đối tượng, cơ quan chức năng đã thu hồi được gần 4,5 lượng vàng
1 sợi dây chuyền, 1 nhẫn, 1 lắc tay kim loại màu vàng và thu giữ trên
29 triệu đồng tiền mặt. Hiện vụ việc đang được công an huyện Tam Nông
tiếp tục điều tra làm rõ.
50 cây vàng trong lều rách nát
Cách
đây không lâu, một bà cụ neo đơn ở Đà Lạt đột tử cũng đã để lại 50 cây
vàng. Bà cụ Phạm Thị Hiền (82 tuổi) sống neo đơn trong ngôi nhà nhỏ tại
một con hẻm của Đà Lạt. Sự ra đi đột ngột của bà khiến không chỉ bệnh
viện mà cơ quan chức năng cũng phải bối rối khó xử vì số tài sản giá trị
của bà để lại. Mọi người mới vỡ lẽ quá khứ của một con người neo đơn có
cuộc sống ẩn giật tưởng chừng rất nghèo túng.
|
Ngôi nhà xập xệ của bà cụ ở trong một con hẻm |
Tổng
số vàng bà cụ mang theo người có tới 50 lượng. Ngoài ra, bà còn có giấy
xác nhận gửi 233,8 chỉ vàng tại một ngân hàng và giấy gửi 350 triệu
đồng tại một ngân hàng khác.
Ông già đồng nát xây nhà 5 tỷ không bán
Tại
huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam, người dân thường nhắc tới ông Huỳnh Hộ
là một người “càn dở”. Sống giữa con phố sầm uất nhất nhìn phố huyện,
ngôi nhà của ông khác kỳ lạ. Nó được xây từ những hòn đá, viên gạch do
ông nhặt được suốt 35 năm qua.
|
Nhà độc giá 5 tỷ không bán |
Theo
người dân cho hay, ngôi nhà của ông ở vị trí đắc địa, giá bạc tỷ, có
người trả giá 5-6 tỷ đồng nhưng ông quyết không bán. Ông Hộ đã từ chối
cuộc sống nhàn nhã tuổi già mà tự “hành xác” mình để mỗi ngày vẫn bán
sức lao động trên chiếc xe bò cũ nát.
Bà già bán bún để lại gia tài nghìn tỷ
Năm
2011, dư luận cũng từng xôn xao thông tin bà T.K.P (66 tuổi, ở quận Tân
Phú, TP HCM) đột tử để lại khối tài sản khoảng 1.000 tỷ đồng. Người phụ
nữ quá cố này không có chồng con, trước đây từng mở hàng bún và sau đó
cho thuê nhà xưởng.
|
Bà già bán bún có tài sản khổng lồ |
Tài
sản của bà P. gần như không đếm xuể, phải đếm trong vòng 1 tuần mới
xong: gồm 100 cây vàng, tiền mặt, 1 triệu USD, trang sức có rất nhiều
kim cương, 17 cuốn sổ tiết kiệm (trong đó có nhiều sổ ghi số tiền hàng
chục tỷ đồng). Ngoài ra, còn có rất nhiều nhà xưởng, đất đai ở quận Tân
Phú,TPHCM, tỉnh Bình Dương, Tây Ninh… cũng do bà P. đứng tên.
Khánh Chi (Tổng hợp)
Đại gia xổ số phải đi ăn mày sau khi tiêu hết 4,5 tỷ
Ngủ ngoài đường, ăn bánh mì bố thí... là những
gì ông Bùi Hiền Hòa (45 tuổi – ngụ phường Nguyễn Văn Linh, phường Hưng
Lợi, quận Ninh Kiều) phải trả giá cho những ngày ăn chơi.
|
Ông Hòa đi lang thang khắp nơi. |
Hơn ba năm trước (2010), nhờ trúng liền một lúc 3 tờ vé số,
tổng giá trị lên đến 4,5 tỷ đồng, ông Hòa được đổi đời. Thế nhưng thay
vì tìm cách để tiền sinh thêm tiền, ông lại ra sức tiêu xài hoang phí,
ăn chơi đàn đúm. Tiền hết, ông Hòa quay về kiếp nghèo khó, thậm chí còn
mạt vận hơn xưa.
“Lên đời” nhờ trúng số tiền tỷ
Hòa
sinh ra trong một gia đình có điều kiện kinh tế vô cùng khó khăn. Mồ
côi cha từ thuở nhỏ, Hòa và mẹ sống nương tựa nhau trong căn nhà tạm bợ
thuộc một khu đất nhà nước sắp thu hồi. Nhà đã nghèo, mẹ Hòa lại thường
xuyên đau ốm. Để có tiền lo cái ăn cái mặc, lo tiền thuốc thang cho mẹ,
Hòa phải làm đủ thứ nghề. Vất vả là thế nhưng tiền Hòa kiếm được chỉ như
“gió vào nhà trống”. Căn bệnh mẹ Hòa phải chịu đựng không có dấu hiệu
thuyên giảm. Thương chàng trai hiền lành chịu khó, Phượng – người phụ nữ
có tấm lòng nhân hậu trú gần nhà, cũng thường xuyên đến nhà an ủi, chăm
sóc mẹ già thay cho Hòa.
Vốn xuất thân từ gia đình khá giả,
Phượng được cha mẹ cho ăn học đàng hoàng. Tình cảm giữa Phượng và Hòa
rất chân thành và ngày càng sâu đậm. Biết chuyện, gia đình Phượng ra sức
cản ngăn. Họ lo con gái vất vả nếu lấy Hòa làm chồng. Nhưng cãi lời cha
mẹ, Phượng quyết định cùng Hòa xây dựng hạnh phúc gia đình. Từ ngày có
Phượng về chung sống, Hòa yên tâm lo đi làm kiếm tiền thang thuốc cho
mẹ. Nhưng do bệnh tình quá nặng, mẹ Hòa đã không thể qua khỏi. Đang chịu
tang mẹ, vợ chồng Hòa mất nốt chỗ che nắng che mưa vì mảnh đất đã đến
hạn thu hồi. Không than vãn, vợ chồng Hòa nhanh chóng tìm căn hộ để ở
trọ. Hai đứa con nhỏ lần lượt ra đời. Chị Phượng phải nghỉ làm để ở nhà
trông con. Mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình đều do một tay Hòa đảm
trách.
Chỉ có một người kiếm tiền, vợ chồng Hòa và hai đứa con bữa
đủ, bữa thiếu. Vì thế, dù tiết kiệm đến đâu, vợ chồng Hòa vẫn sống cảnh
thiếu trước hụt sau. Hoàn cảnh khó khăn, cùng quẫn càng thổi bùng lên
trong Hòa ước mơ trúng số. Mỗi ngày đi làm về, anh lại chừa ra ít tiền
để mua vé số với hi vọng được đổi đời. Sau thời gian dài kiên trì, vận
may đã mỉm cười với anh. Hòa trở thành tỷ phú sau khi trúng liền 3 tờ vé
số độc đắc tổng trị giá 4,5 tỷ đồng. Từ ngày ấy, cuộc đời Hòa chuyển
theo một hướng khác. Có trong tay bạc tỷ, Hòa bắt đầu thay đổi tính
tình, sinh ra nhiều tật xấu mà dẫu nằm mơ chị Phượng cũng không thể ngờ
chồng sẽ mắc phải.
Thuở hàn vi, Hòa thuê căn nhà trọ nằm sâu hút
trong con hẻm ngoằn nghèo cách bến xe buýt 91B khoảng 3km. Khi có lộc
trời, Hòa sắm ngay căn nhà bạc tỷ nằm ở trung tâm thành phố Cần Thơ. Có
nhà, Hòa đón vợ con về ở cùng nhưng mọi chi tiêu trong gia đình đều do
một tay Hòa quản lý. Như để “tự đền bù” cho cái thời nghèo khổ, Hòa trở
nên mê mệt hàng hiệu. Và tất nhiên, những cuộc đỏ đen sát phạt nhanh
chóng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của vị đại gia
mới nổi.
Lý lẽ của Hòa là làm vất vả mấy chục năm qua đã đủ rồi,
giờ có tiền trong tay phải hưởng thụ “tới bến”. Hòa mong ước vận may sẽ
tiếp tục đến, nên sáng nào cũng chi nhiều tiền để mua hàng chục tờ vé
số. Sau đó, người đàn ông một thời chăm chỉ, ham làm lại “rung đùi” đợi
tới trưa để đi đánh bạc. Tới chiều, Hòa chăm chú mở đài dò số, nhưng
tuyệt nhiên vận số tốt đẹp không tái diễn lần thứ hai. Cuộc sống xa hoa
kéo dài suốt cả năm trời, tài sản kếch xù của “đại gia” Hòa cứ theo
những cuộc chơi trác táng vơi dần. Nhiều lần, chị Phượng nhỏ to khuyên
nhủ chồng, Hòa chẳng những gạt phăng lời vợ mà còn la ó, chửi mắng thậm
tệ.
Cái giá chơi bời
Giữa trưa nắng, người
dân Ninh Kiều chứng kiến một gã đàn ông say bí tỉ nằm vạ trên vỉa hè,
bên cạnh là một ổ bánh mì nhăn nhúm. Trên mặt hắn đầy rẫy những vết trầy
xước, tím tái. Nằm một hồi lâu, người này lại lồm ngồm ngồi dậy như một
ông già. Đôi mắt hắn liếc dọc liếc ngang. Miệng hắn bắt đầu lẩm bẩm rồi
la hét to dần. Bên cạnh nơi hắn đứng có một số thùng giấy và mấy thanh
mướp vụn. Hắn quơ tay với lấy và quăng tung tóe chúng ra đường giữa lúc
trên đường đầy xe qua lại.
|
Căn nhà nhỏ vợ Hòa thuê lại. |
Những người đi đường đều trố mắt nhìn hắn. Quăng xong đống
giấy vụn ra đường, hắn bắt đầu bước cao bước thấp đi trên vỉa hè. Hắn đi
loạng choạng, cứ hai ba bước lại té ngã một lần. Vô tình hắn ngã trúng ổ
bánh mì, hắn với tay lấy ổ bánh mà ăn ngấu nghiến. Ăn hết ổ bánh mì
vụn, hắn lại tiến đến vị trí những anh xe ôm gần đó và chỉ thẳng vào mặt
từng người mà chửi rủa. Những người xe ôm ở đây dường như quá quen với
những hành động nửa điên, nửa tỉnh này nên chẳng ai chấp nhất. Khoảng
năm phút sau khi chửi rủa mọi người, hắn lại trơ tráo quay sang xin từng
đồng tiền lẻ để mua rượu.
Đó chính là Hòa – người từng một thời
“lên đời” nhờ trúng số độc đắc. Ngủ ngoài đường, ăn bánh mì vụng là việc
làm thường nhật của người đàn ông này. Những ngày ăn chơi trác táng qua
nhanh, hiện Hòa phải gánh chịu nhiều khoản nợ lớn. Căn nhà mới mua ở
trung tâm thành phố cũng trở thành vật gán nợ. Đến hạn xiết nợ, Hòa cùng
vợ con ngậm ngùi thu nốt những món đồ còn thuộc về mình rồi dắt díu
nhau tìm một phòng trọ ở tạm. Những ngày sống xa hoa trở thành ký ức,
khiến người đàn ông 45 tuổi trở nên thân tàn ma dại như trên.
Tiếp
chuyện phóng viên, ông Trần Bửu Long – một người bạn thân của ông Hòa
kể lại: “Ông Hòa trước đây là một người nghèo khó, mưu sinh với đủ thứ
nghề, ai thuê gì làm đó. Ông Hòa bỗng trở thành người giàu có nhờ trúng
số. Vốn dĩ, ông Hòa là người hiền lành, chịu khó làm ăn, dành dụm từng
đồng bạc lẻ để chăm lo cho gia đình. Sau khi trúng số, tính tình ông đột
nhiên trở nên thay đổi, tiêu tiền như nước, trong khi không chịu làm
việc. Ông trở thành kẻ ham mê cờ bạc, cùng thói quen uống rượu như uống
nước khiến số tiền trúng số nhanh chóng tiêu tan. Tiền hết, ông Hòa quay
về kiếp sống bần hàn nơi đầu đường xó chợ, ngửa tay xin từng đồng bạc
lẻ của những người xung quanh để mua từng ngụm rượu. Thiệt tình, tôi
cũng thấy tiếc cho ông ấy, có tiền mà chẳng biết giữ, giờ ra nông nỗi
này”.
Theo tìm hiểu, khi tài sản tiêu tán gần hết, Hòa cũng dồn
tiền mua một chiếc xe cà tàng để hành nghề xe ôm. Chạy được dăm ba cuốc,
người đàn ông này lại mang số tiền kiếm được “nướng” vào vé số. Hết
tiền đổ xăng đưa rước khách, Hòa lại về nhà nã vợ tiền. Có bao nhiêu
tiền trong tay, anh ta tiếp tục mua vé số. Sống trong cảnh nghèo, Hòa
luôn hi vọng một ngày trời lại thương, rồi cuộc sống sung sướng từng
được nếm trải sẽ quay về. Chạy xe ôm được dăm ba tháng, chiếc xe của Hòa
bị hư hỏng. Vị “đại gia” một thời không sửa chữa nữa mà bỏ liều, từ đó
tối ngày ôm chai rượu, lê lết khắp các đường phố ăn xin. Thế nhưng, hễ
có men rượu trong người, Hòa lại ra sức chửi rủa những người xung quanh,
chẳng chừ một ai. Thậm chí có lúc anh ta như điên cuồng, cởi áo chạy
lông nhông khắp phố.
Dù giận chồng nghiện rượu, nhưng chị Phượng
vẫn cắn răng chịu đựng. Mặc cảm với mọi người, một mình chị Phượng làm
mọi việc để gánh vác gia đình, nuôi hai đứa con thơ dại. Chồng đã hoàn
toàn đổi thay, nhưng chị Phượng không đành lòng rũ bỏ. Chị vẫn mong hai
đứa con thơ có một gia đình đầy đủ, với cha mẹ yêu thương. Về phía người
chồng, Hòa thường cảm thấy vô cùng mặc cảm và xấu hổ vì đã từng đối xử
tệ bạc với vợ con. Đến mức, anh từng nhiều ngày không về nhà để tránh
đối diện với ba mẹ con và để lương tâm thanh thản hơn.
Trao đổi với phóng viên, chị Phượng tỏ rõ buồn rầu:
“Phải chi trước đây, ổng chịu nghe lời tôi khuyên thì cuộc đời ổng đâu
ra nông nỗi ngày. Ngày xưa, ổng hiền lắm, chỉ biết lo làm ăn, không biết
ăn chơi là gì. Vậy mà từ ngày trúng số, ổng thay đổi hoàn toàn, tôi
không nhận ra ổng nữa. Tiền từ trên trời rơi xuống, không phải vất vả
kiếm ra nên ổng tiêu xài hoang phí như vứt qua cửa sổ. Giờ tiền bạc hết
rồi, ổng lại lún sâu vào rượu chè, chẳng còn biết hay dở thế nào nữa.
Tôi thương hai con thơ dại nên không đành lòng bỏ ông ấy. Tôi ước gì
ngày xưa, ông ấy đừng trúng số. Có lẽ nếu vẫn nghèo, vẫn phải căng sức
lao động, tính tình ổng sẽ không đổi thay. Và giờ này, có lẽ gia đình
tôi vẫn hạnh phúc”. |
Theo Đời sống và Hôn Nhân
Chuyện kẻ ăn mày bội bạc trên đất Nga
Mấy ngày đi công tác ở Nga, tôi đã được nghe câu chuyện về một người
đàn ông Việt sống lang thang trên đất Nga suốt hai chục năm nay mà tôi
không đưa tên thật của anh ta vào đây mà chỉ tạm thời dùng một cái tên
là Đ để cho bạn đọc tiện theo dõi.
Người kể câu chuyện này cũng yêu
cầu không đưa tên thật của anh ta vì chị cũng không muốn anh ta phải
chịu thêm đau khổ. Và chữ cái Đ. hoàn toàn không phải chữ cái tên của
anh ta mà tôi chỉ đặt một cách vô tình thôi.
Đ. sang Nga học đại học và ở lại Nga làm ăn. Những năm tháng đầu vô cùng
khó khăn. Có một cô gái Việt làm ăn ở Nga đã đem lòng yêu thương Đ. Chị
đã dành hết tình thương yêu cho Đ. và lo cho anh một cuộc sống đầy đủ.
Sau hai năm yêu nhau, hai người làm lễ cưới. Đó là một trong những lễ
cưới ấn tượng nhất trong cộng đồng người Việt ở Nga.
Sau ngày cưới, chị đưa Đ. đi hưởng tuần trăng mật ở một nơi nghỉ mát nổi
tiếng nhất ở Nga. Rồi sau đó hai người có với nhau một đứa con gài.
Cuộc sống của họ tưởng chỉ có hạnh phúc bất tận và không gì có thể phá
vỡ hạnh phúc ấy.
Nhưng cuộc đời luôn luôn mang đến cho ta những điều ngoài sức tưởng
tượng. Chung sống với nhau được 5 năm, anh ta bắt đầu phản bội chị. Lúc
đó, Đ. đã là một kẻ sung túc. Một lần, anh ta bàn với chị dồn tiền để
mua một lô hàng lớn. Nghe vậy chị đồng ý, vì lúc đó hai vợ chồng chị
đang làm ăn vô cùng thuận lợi. Hơn nữa, chị yêu thương Đ. vô điều kiện.
Chị sẵn sàng làm mọi thứ để cho chồng chị hạnh phúc.
Nhưng chị đâu biết đó là một âm mưu của anh ta nhằm chiếm đoạt số tài
sản lớn mà chị đã có được trong nhiều năm làm ăn trên đất Nga. Sau khi
có được một số tiền rất lớn mà vợ đưa cho, anh ta đã dựng lên một vụ
cướp và nói với chị là toàn bộ số tiền chị đưa đã bị cướp. Nghe tin đó,
chị đã chết lặng người nhưng lại thương anh ta vô hạn.
Sau khi có được số tiền lớn ấy, anh ta bắt đầu thay đổi cách cư xử với
chị. Và chị cũng bắt đầu phát hiện anh ta thường bỏ nhà đi chơi. Những
người bạn làm ăn đã nói với chị về quan hệ của anh ta với một cô gái
khác. Nhưng chị không tin, vì chị đã yêu thương và làm tất cả cho anh
ta.
Nhưng đến một ngày, chính chị đã chứng kiến chuyện đó. Trái tim chị
tưởng vỡ tan tành. Chị tưởng chị không sống được nữa. Có lúc, chị đã
nghĩ đến cái chết. Nhưng lúc đó, tình yêu thương với đứa con đã giữ chị
lại. Những năm tháng đó, chị sống mà như đã chết rồi. Chị trở nên ốm đau
thường xuyên. Công việc làm ăn ngày càng sa sút.
Cho đến một buổi tối, Đ. nói với chị rằng anh ta không thể tiếp tục sống
với chị được nữa. Anh ta đòi ly hôn. Lúc đó, chị quả thực coi như đã
chết. Chị ốm và không ra khỏi nhà suốt một tháng. Sau một tháng, chị
ngồi dậy và ký vào đơn ly hôn mà anh ta đã soạn sẵn để bên giường bệnh.
Ký xong, chị bế con đi thuê nhà ở nơi khác.
Lúc đó, chị chỉ còn lại một ít tiền để hai mẹ con chị sống cho qua ngày.
Nhưng bạn bè làm ăn đã không bỏ mẹ con chị. Họ luôn bên chị, an ủi và
động viên rồi giúp chị làm lại. Với tài tháo vát của mình, chỉ hai năm
sau, chị đã tạo dựng lại cơ ngơi làm ăn của mình một cách vững vàng và
dần dần chị đã trở thành một doanh nghiệp có vị trí ở Nga.
Còn Đ.. tưởng với số tiền cướp được từ người vợ cũ, anh ta sẽ làm ăn yên
ổn. Nhưng với những kẻ vô ơn bội bạc, hình như luôn luôn có sẵn một kết
cục cho họ. Công việc làm ăn của Đ. ngày càng sa sút. Một nguyên nhân
của sự sa sút là cô gái mà Đ. đã bỏ vợ con để chạy theo chỉ là một cô
gái quen hưởng thụ mà không chịu làm ăn gì cả.
Rồi như một kịch bản có sẵn của cuộc đời, khi tiêu đến những đồng tiền
cuối cùng của Đ., cô ta bỏ đi theo một gã đàn ông khác giàu có hơn. Anh
ta rơi vào vực thẳm của những khó khăn. Anh ta chạy đi vay tiền của
những người trong cộng đồng người Việt. Nhưng chẳng ai muốn và dám cho
anh ta vay dù chỉ một đồng. Họ đều biết sự bội bạc và đểu cáng của Đ. Họ
biết anh ta là kẻ thất đức và chỉ vì tiền.
Không được ai giúp đỡ, và vốn là kẻ ăn bám, Đ. không thể nào nuôi nổi
bản thân. Cuối cùng anh ta đã trở thành một kẻ lang thang, vật vờ xin
ăn, ăn mày khắp khu người Việt kinh doanh. Rồi đến một ngày, những người
Việt cũng không muốn giúp anh ta nữa. Cuối cùng Đ. đã tìm đến cầu xin
người vợ cũ mà anh ta đã phản bội và cướp trắng một số tài sản lớn của
chị.
Khi thấy kẻ ăn mày là người mình từng thương yêu hết mực và là bố của
đứa con mình, chị đã không cầm được nước mắt. Chị giúp anh ta nhưng với
một điều kiện là không được gặp gỡ đứa con. Mỗi tuần, chị sẽ cho anh ta
một số tiền đủ sống trong tuần đó với một điều kiện hãy tu nhân tích đức
và hằng ngày dọn dẹp trông coi khu buôn bán của người Việt.
Một ngày, anh ta cầu xin chị chấp nhận một yêu cầu: đừng cho bố mẹ anh
ta biết về số phận của con trai họ. Lâu nay, họ vẫn tin tưởng con trai
họ đang sống và làm việc ở Nga như là một nhà khoa học. Lúc đầu, chị từ
chối. Nhưng một ngày anh ta mang những lá thư của bố mẹ mình, những
người nông dân ở một làng quê nghèo khổ viết cho anh ta, cho chị đọc.
Sau khi đọc xong những lá thư đó, chị động lòng. Chị thấy thương họ và
chị chấp nhận lời cầu xin của anh ta. C
hị cũng thường xuyên gửi tiền về giúp đỡ bố mẹ chồng cũ như chị từng làm
trước kia. Chị đã động viên, an ủi họ. Và trong thư chị, anh ta vẫn
là một nhà khoa học cần mẫn làm việc và thương nhớ bố mẹ. Hằng năm,
chị đều nói con chị viết thư và gửi quà về cho ông bà nội. Dù có thế nào
thì đó cũng là dòng máu của con chị. Dù thế nào thì sau này, con chị
cũng phải có một phần trách nhiệm với gia đình của nó.
Nhưng mỗi khi đọc thư con chị viết cho ông bà nội nó, chị lại khóc
suốt đêm. Có rất nhiều lần chị muốn viết thư nói với bố mẹ chồng chị
rằng con trai họ và chị đã chia tay. Nhưng không hiểu sao chị không
làm được điều đó.
Mấy năm sau, Đ. mắc bệnh hiểm nghèo và qua đời nơi đất khách quê người.
Chị đã lo việc tang lễ và quyết định mang tro cốt của anh ta về với bố
mẹ anh ta. Chị đã chịu tang như chị đang là vợ chính thức của anh ta.
Đưa anh ta về quê nhà, chị lo tất cả mọi việc tang lễ. Không một ai
trong gia đình Đ. biết được anh ta đã đối xử với mẹ con chị như thế nào
và cuộc đời của anh ta bi thảm như thế nào trước khi mất.
Và 3 năm sau ngày Đ. mất, chị mới chính thức viết thư về cho bố mẹ anh
ta xin phép đi bước nữa. Nhưng chị cũng xin gia đình Đ. cho chị được
chăm sóc bố mẹ anh ta đến khi họ trăm tuổi. Và chị đã chăm sóc chu đáo,
thật lòng với bố mẹ Đ. cho đến khi họ qua đời. Khi nghe tin họ qua đời,
chị đã tìm cách đưa con về để chịu tang ông bà nội nó.
Cuộc đời thật biết bao thăng trầm, biết bao khúc ngoặt không ai ngờ tới.
Số phận của Đ. và chị có thể cho chúng ta tin rằng: trời phật có mắt.
Hãy sống với lòng yêu thương thực sự thì hạnh phúc và sự may mắn sẽ đến
với ta.
Theo Pháp Luật & Cuộc Sống
Cụ bà ăn xin qua đời, để lại hơn 1 triệu USD
Một
cụ bà hành nghề ăn xin hơn 50 năm qua ở Ả Rập Saudi vừa qua đời ở tuổi
100, để lại khối tài sản bí mật trị giá hơn 1 triệu USD!
Ảnh minh họa (Hindustan Times)
Times
of India hôm 20-3 đưa tin cụ Eisha, bị khiếm thị, đột tử tại nhà riêng
sau nhiều năm mò mẫm ăn xin trên những con đường ở thành phố Jeddah.
Khối tài sản bí mật cụ để lại gồm có 4 ngôi nhà thuộc quận Al-Balad
(thành phố Jeddah) trị giá 3 triệu Riyal (tương tương 799.935 USD) và
nhiều trang sức, tiền vàng trị giá 1 triệu Riyal (tương đương 266.645
USD).
Ông
Ahmed Al-Saeedi, một người quen của cụ bà quá cố cho biết, cụ Eisha
không có người thân nào khác ngoài mẹ và chị gái – cả hai cũng hành nghề
ăn xin. Ông này khẳng định sự giàu có của cụ Eisha có được một phần nhờ
tài sản thừa kế sau khi mẹ và chị gái qua đời.
Cũng
theo lời ông Ahmed, trước khi qua đời, cụ Eisha ngỏ ý muốn để lại toàn
bộ tài sản giúp đỡ những người nghèo. Ý nguyện này đã được thông báo tới
chính quyền địa phương nhưng tới nay chưa có phản hồi, ông Ahmed cho
biết.
Ông
cũng cho biết thêm rằng khi biết bà Eisha sở hữu khối tài sản khổng lồ
như vậy, ông đã khuyên bà nghỉ ăn xin, nhưng cụ không chịu và nói rằng
cụ muốn tiếp tục ăn xin để ... chuẩn bị cho những ngày khó khăn!
Theo Linh San (Nld.com.vn)
Chuyện người ăn mày giữ báu vật triệu đô
Câu chuyện nghe như hoang đường nhưng lại là sự thật. Trong cuộc đời
này, có những chuyện chúng ta chẳng bao giờ tin được lại làm nên đời
sống của thế giới này.
Khi lên 10 tuổi, ông Đ. được một người họ hàng đưa ra Hà Nội ở cho một
gia đình giàu có. Chủ của gia đình đó được mọi người gọi là ông Trưởng
Cúc. Gia đình ông này làm nghề kim hoàn và buôn bán vàng bạc. Ông Đ.
giúp gia đình ông này dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo và rửa bát.
Ông Trưởng Cúc có hai người vợ nhưng cũng chỉ sinh được một cậu con trai
tên là Phát, bằng tuổi ông Đ. Vì thế, ông Đ. và cậu con trai của gia
đình ông Trưởng Cúc tuy là phận cậu chủ và người ở nhưng lại rất thân
nhau. Hai cậu bé chẳng mấy khi rời nhau. Chính vì thế mà gia đình chủ
rất yêu quý ông Đ, thường xuyên may quần áo cho và cho ngồi ăn cơm cùng
cậu con trai họ.
Đã có một đôi lần ông chủ và cậu Phát về thăm quê quán ông Đ. Năm 1941,
ông chủ gửi cậu Phát lúc đó mới 14 tuổi sang Paris học. Khi chia tay,
hai cậu bé ôm nhau khóc nức nở không muốn rời xa nhau. Cả hai cậu bé
không ngờ sau cuộc chia tay ấy, hơn 50 năm sau họ mới gặp lại nhau.
Cậu Phát sang Paris học rồi không về nước như dự định vì đất nước có quá
nhiều thay đổi. Sau năm 1945, việc kinh doanh vàng bạc của ông Trưởng
Cúc phải dừng lại, một phần vì thời thế thay đổi, một phần vì ông rơi
vào bệnh tật triền miên. Ông bán hết mấy ngôi nhà ở phố Hàng Bạc và Hàng
Gai lo thuốc thang mà bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm. Cuối cùng,
ông phải thuê một căn nhà nhỏ để ở.
Cũng lúc đó, bà vợ thứ hai còn trẻ của ông bế đứa con gái nhỏ bỏ ra đi
và không bao giờ thấy trở về nữa. Ông Trưởng Cúc mấy lần giục ông Đ. trở
về quê vì không còn cần đến người giúp việc, không muốn ông Đ. phải
chăm sóc mình lúc đau ốm. Nhưng vì những năm tháng ở với gia đình ông
Trưởng Cúc, ông Đ. được yêu thương như con đẻ nên ông Đ. không nỡ bỏ đi.
Mỗi khi ông Trưởng Cúc giục về quê quán, ông Đ lại nói: “Con ở lại với
ông, bao giờ cậu Phát về nước thì con xin ông con về quê”. Mỗi lần nghe
ông Đ. nói vậy, ông Trưởng Cúc lại khóc vì xúc động. Ông Trưởng Cúc biết
ông Đ. thương tình cảnh mà ở lại giúp chứ biết đến ngày nào cậu Phát
mới về.
Nhưng rồi bệnh tình ông Trưởng Cúc càng ngày càng trầm trọng. Khi biết
mình không thể sống được bao lâu nữa, ông Trưởng Cúc gọi ông Đ. đến đưa
cho một cái túi và nói: “Gia tài của tôi chẳng còn gì, chỉ còn mỗi vật
này. Tôi nhờ anh giữ cho tôi. Khi nào thằng Phát về thì anh trao lại cho
nó. Nếu nó không trở về nữa thì là của anh. Coi như là tôi cảm ơn anh
đã chăm sóc tôi trong những năm tháng bệnh tật”.
Ông Đ. đã hứa với ông chủ của mình sẽ giữ cái túi đó bằng mọi giá và sẽ
đợi cho đến ngày cậu Phát trở về. Hai tháng sau đó, ông Trưởng Cúc mất.
Ông Đ. lo mai táng cho ông Trưởng Cúc rồi trở về quê. Đến lúc này ông Đ.
mới mở cái túi ra xem thì mới giật mình vì cái túi đó đựng một chiếc
bình hoa bằng vàng. Ngay đêm đó, ông Đ. đã bí mật vượt qua cánh đồng vào
dãy núi gần làng ông và chôn chiếc bình vàng vào một nơi kín đáo để đợi
ngày cậu Phát trở về thì giao lại cho cậu ấy.
Ông trở về quê lấy vợ và sinh được hai cô con gái. Một chiều đi làm về,
ông bị cảm và liệt mất nửa người. Gần một năm sau, ông mới có thể đi lại
được nhưng một cái chân và một cái tay của ông không bao giờ trở lại
bình thường được nữa. Ông trở thành một người tàn tật. Kể từ ngày ông
gặp tai nạn, gia đình ngày càng sa sút. Họ sống trong cảnh nghèo túng
tưởng không còn đường sống. Cuối cùng, ông phải chống gậy đi ăn mày.
Có những lần ông Đ. đi ăn mày cả tháng trời mới về nhà. Có lẽ cuộc đời
này không có gì khổ hơn bằng kẻ đi ăn mày. Ông phải chịu bao đói rét,
nắng mưa, đau ốm. Đêm đêm ông ngủ bờ ngủ bụi, ăn gạo, ngô sống, uống
nước sông nước hồ. Có nhiều đêm ông ngồi khóc dưới một gốc cây giữa cánh
đồng hiu quạnh mịt mù mưa bão.
Những lúc ấy, ông đã nghĩ tới cái chết. Nhưng nghĩ đến lời hứa với ông
Trưởng Cúc, ông Đ. lại lê gót trở về. Một năm đôi ba lần ông bí mật vào
dãy núi đào cái túi đựng chiếc bình hoa bằng vàng lên. Chỉ khi biết
chiếc bình hoa vẫn còn ở đó thì ông mới yên tâm.
Đến năm 50 tuổi, sức khỏe không cho phép ông đi ăn mày được nữa. Ông ở
nhà làm chổi rơm. Cứ mươi ngày ông lại khoác mấy chục chổi rơm đến các
chợ trong vùng để bán. Và ngày ngày, ông vẫn ngóng đợi cậu Phát trở về.
Nhưng rồi sau 40 năm kể từ ngày cậu Phát sang Paris học, ông Đ. vẫn
không nhận được tin tức gì của cậu Phát.
Đã có lúc, ông Đ. nghĩ cậu Phát sẽ chẳng bao giờ về nước nữa. Và cũng có
lúc ông Đ. đã nghĩ hay là mang chiếc bình hoa vàng đi bán. Nếu bán
chiếc bình hoa ấy thì cuộc đời của gia đình ông sẽ đổi thay và không bao
giờ phải sống trong đói nghèo như thế nữa. Nhưng ngay sau đó, ông lại
gạt ngay đi ý nghĩ bán chiếc bình hoa ra khỏi đầu. Khi ông chưa có tin
tức chính thức về cậu Phát thì ông không thể bán chiếc bình hoa được.
Thực tế, chuyện chuyện bình hoa bằng vằng chỉ có ông Trưởng Cúc và ông
biết. Ông Trưởng Cúc đã mất rồi. Cho dù cậu Phát trở về thì cũng chẳng
hay biết gì về chiếc bình bằng vàng ấy của cha cậu. Nhưng cho dù chẳng
có ai biết thì ông cũng không cho phép mình chiếm chiếc bình hoa làm của
riêng.
Ông chỉ nghĩ đơn giản đó không phải là tài sản của ông, không phải ông
làm ra mà là của người khác. Ông Trưởng Cúc tin ông và coi ông là người
trung thực nên mới nhờ giữ chiếc bình bằng vàng cho con trai mình. Nếu
khi ông Đ. chết mà cậu Phát chưa trở về thì ông sẽ phải tìm một người
tin tưởng để nhờ giữ chiếc bình, đợi cậu Phát trở về hay con cháu của
cậu ấy.
Khi ông Đ. vào tuổi 70 thì ông Phát từ Pháp trở về. Ông Phát đã tìm được
đường về quê ông Đ. Ông Phát trở về tìm ông Đ. không phải vì chiếc bình
vàng bởi ông Phát chẳng hay biết gì về chuyện đó, mà chỉ để tìm lại một
người bạn thuở thiếu thời, và cũng để hỏi thăm về cha đẻ mình. Khi ông
Phát bước đến trước mặt, ông Đ. kêu lên: “Có phải cậu Phát không?”.
Ông Đ. nhận ra ngay vì ông Phát khi già giống cha mình y như đúc. Hai
người ôm lấy nhau mà khóc. Đêm đó, ông Phát ngủ lại nhà ông Đ. Hai người
nói chuyện với nhau đến khuya thì ông Đ. cầm xẻng và bảo ông Phát đi
theo mình vào núi. Ông Phát không hiểu có chuyện gì, lập cập đi theo ông
Đ.
Đến một khe núi, ông Đ. bảo ông Phát soi đèn pin cho mình đào. Một lúc
sau, ông Đ. lôi lên một chiếc túi. Ông Đ. phủi sạch và đưa cho ông Phát
rồi nói: “Trước khi cụ nhà ông mất có nhờ tôi đưa cái này cho ông khi
ông trở về. Tôi đã giữ nó từng ấy năm đợi ông. Giờ ông đã về, cụ nhà
dưới suối vàng mỉm cười được rồi”.
Ông Phát run rẩy mở chiếc bọc ra và kinh ngạc nhận ra đó là một chiếc
bình bằng vàng vô cùng giá trì. Sau này, ông Phát đã nhờ các chuyên gia
đồ cổ đánh giá và họ nói chiếc bình hoa này có giá cả triệu đô. Ông Phát
ôm chiếc bình và khóc. Ông khóc vì tình yêu thương của người cha đẻ
dành cho ông. Ông khóc vì không thể nào nghĩ rằng trên đời này lại có
người trung thực, không tham lam như ông Đ., đặc biệt là khi ông biết
được cuộc đời ông Đ. từng phải đi ăn mày nhiều năm trời.
Ông Phát đã trao chiếc bình vàng cho ông Đ. và nói rằng chiếc bình ấy,
món quà ấy phải thuộc về ông Đ., rằng cụ Trưởng Cúc sẽ vô cùng tự hào và
mãn nguyện về ông khi con trai cụ đã hiểu được lẽ làm người; ó lẽ đó
chính là điều mà cụ Trưởng Cúc khi sống và khi cho con trai mình đi học
mong muốn nhất.
Ông Đ. cảm tạ tấm lòng của ông Phát, nhưng không nhận món quà ấy. Ông Đ.
nói với ông Phát rằng: “Lòng tin của cụ nhà đối với tôi và tấm lòng
thành của ông đối với tôi là món quà quý giá nhất và tôi xin nhận. Còn
chiếc bình này là kỷ vật cuối cùng của cha mình thì ông phải giữ lấy”.
Từ đó, hằng năm ông Phát đều về nước và đều về thăm quê ông Đ. Hai người
đã trở thành một đôi bạn già thân thiết và thủy chung. Ông Phát đã nhờ
ông Đ. mua một mảnh đất, dựng một ngôi nhà để mỗi khi về nước ông có
thời gian ở bên người bạn già tàn tật. Họ sống một cuộc sống giản dị và
thanh thản. Nhưng họ đã trở thành những ví dụ đẹp đẽ trong cuộc đời này.
Câu chuyện của họ quả thực như một câu chuyện cổ tích trong thời hiện
đại. Hay nói đúng hơn là họ đã làm ra một câu chuyện cổ tích cho chúng
ta.
Theo Pháp Luật & Cuộc Sống
Thành tỷ phú nhờ nghề ăn xin
Một người đàn ông ở Yemen trở thành một trong
những giàu có nhất ở quê ông sau 10 năm tha hương đi ăn xin kiếm sống.
|
Ảnh minh họa: Dailyspeculations |
Năm 2003, ông Mohammed Taher, quyết định rời quê nhà ở tỉnh Lahij thuộc
miền nam Yemen và đi đến nước láng giềng Ảrập Xêút để kiếm sống khi tài
sản hầu như chỉ là con số không.
Mấy tháng đầu, ông Taher làm thợ mộc ở thành phố cảng Jeddah, ven bờ
Biển đỏ thuộc Ảrập Xêút. Sau đó ông phát hiện ra những người ăn xin ở
đây kiếm được nhiều hơn số tiền mà ông được trả.
Mohammed Taher nảy ra ý định thử đi ăn xin, và quả nhiên ý tưởng đó đã
thành công. Chỉ trong có vài tháng, ông đã kiếm được cả một khoản tiền
lớn. "Ông ấy quyết định chuyển sang nghề ăn xin chuyên nghiệp và tiếp
tục đi xin cho tới tận hôm nay", trang tin Sinbad của Yemen viết về sự nghiệp của ông Taher.
Theo Emirates247, mới đây ông Taher vừa trở về thăm nhà. Việc
làm đầu tiên của ông là tặng vợ một chiếc Land Cruiser Toyota và một
mảnh đất vì lòng chung thủy và sự cống hiến của bà cho gia đình cũng như
mọi nỗ lực của bà để gìn giữ gia đình trong suốt 10 năm ông tha hương.
"Ông Taher dường như kiếm được gia tài lớn nhờ nghề ăn xin và hiện cho
xây dựng một khách sạn và nhiều cửa hàng mua sắm trong tỉnh", trang Sinbad bình luận.
Hướng Dương
Hành nghề ăn xin, trở thành triệu phú
(Dân trí) - 1 người đàn ông ăn xin, thường xuyên xuất hiện tại
trung tâm thương mại Xidan ở thủ đô Bắc Kinh đã khiến cộng đồng mạng
Trung Quốc xôn xao khi thân thế thật bị tiết lộ. Thực chất, ông là 1
triệu phú đang sở hữu khoản gia tài khổng lồ.
Thông tin về thân thế của người đàn ông ăn xin này được tiết lộ sau khi 1 cư dân mạng đăng tải thông tin của ông lên trang web Mop.com, một trong những diễn đàn lớn nhất Trung Quốc.
Sở dĩ, thân thế của người đàn ông ăn xin này được chú ý bởi vì ông
khá nổi tiếng, với cách “hành nghề” khá đặc trưng của mình. Ông thường
xuyên quỳ trên mặt đất và liên tục quỳ lạy những người đi qua để có được
sự thông cảm và xin được tiền. Bên cạnh ông luôn có sự xuất hiện của 1
người phụ nữ lớn tuổi, nằm trùm kín chăn và dường như đang bị bệnh rất
nặng.
Liên tục dập đầu để xin tiền người qua đường, bên cạnh có 1 người nằm trùm chăn như đang bệnh nặng
Tuy nhiên, mánh khóe này sau đó đã bị lật tẩy tại 1 nhà ga tàu điện
ngầm ở Bắc Kinh. Khi người đàn ông này vẫn đang “diễn” lại trò cũ để
xin tiền, thì người đàn bà đang nằm trong chăn đột nhiên… bật dậy và bỏ
chạy vì sự xuất hiện của các cán bộ quản lý đô thị tại sân ga.
Các cán bộ quản lý tại trung tâm thương mại Xidan cho biết đã nhìn
thấy người đàn ông này ăn xin với hình thức trên nhiều lần trên đường
phố và thường xuyên phải yêu cầu ông ngừng việc này. Tuy nhiên, ông tiếp
tục trốn tránh các cán bộ quản lý để tiếp tục “hành nghề”, và bỏ chạy
mỗi khi họ đến gần.
“Chúng tôi không biết ông ấy đã kiếm được bao nhiêu tiền, và chúng
tôi không có thẩm quyền pháp lý để phạt ông ta” - Một nhân viên từ phòng
quản lý trung tâm thương mại Xidan cho biết.
Sau khi bài viết về thân phận người đàn ông được đăng tải lên diễn
đàn, nhiều người khẳng định ông ta kiếm được 4.000 Nhân dân tệ (tương
đương 626 USD) mỗi giờ, tuy nhiên nhiều người cho rằng số tiền này là
quá lớn.
Hiện chưa rõ, tài sản khổng lồ của người đàn ông này kiếm được do
hành nghề ăn xin, hay thực chất đây chỉ là “công việc làm thêm” của ông
ta.
Huy Phạm
Theo ChinaDaily
7 "hotboy ăn mày" lừng danh thế giới
Có người vô gia cư nhờ chơi cổ phiếu mà trở thành
triệu phú, lại có người ăn mày nổi danh vì đứng ra tranh cử vào chức thị
trưởng.
ảnh minh họa
“Tiến sĩ ăn mày” nổi tiếng nhất New York
Chris sống ở New York (Mỹ) và bản thân anh ta cũng không nhớ rõ quê
hương của mình ở đâu, từ khi nào lưu lạc tới thành phố phồn hoa này…
Hằng ngày Chris ngủ trên vệ đường Mercer, sáng sáng dạo bộ trong
thành phố và cung cấp ý tưởng thiết kế sáng tạo cho hàng loạt các hãng
thời trang nổi tiếng. Lý do là Chris luôn tìm được các phụ kiện và phục
trang cá tính trong thùng rác và phối hợp chúng lại với nhau tạiothành
style lập dị nhưng “đẹp mê hồn”.
Không xem đồng hồ vẫn đoán chuẩn giờ
Một cụ già 78 tuổi sống lang thang trên đường phố Bournemouth (Anh)
sở hữu khả năng hết sức đặc biệt: dù không bao giờ đeo đồng hồ trên tay
vẫn có thể đoán chuẩn xác thời gian giờ giấc.
Một sinh viên đại học bản địa vì quá ngưỡng mộ tài năng này đã đăng
tải hình ảnh của cụ lên Facebook cá nhân, thành lập nhóm “fan hâm mộ”
nhân vật đặc biệt này. Chỉ sau vài tuần, số lượng người truy cập và gia
nhập “tổ chức” này đã lên tới 4.506 người, phủ rộng khắp các quốc gia
Australia, Mỹ, Nam Phi…
Nổi tiếng nhờ giọng nói
Tháng 1/2011 một người vô gia cư tên là Ted Williams đã nổi tiếng
bằng chính giọng nói của mình. Đoạn quay dài 90 giây ông được ghi lại
được tung lên Youtuve và nhanh chóng trở thành đề tài “hot” nhất tại Anh
và Mỹ. Trong đó, Ted đứng bên lề đường thành phố Columbus, tiểu bang
Ohio (Mỹ) và trên tay là tấm biển ghi dòng chữ: "Giọng nói của tôi là
món quà do Chúa ban tặng".
Người ăn mày tranh cử ghế thị trường Paris
Ngày 15/1/2008 một người vô gia cư tên là Jean-Marc Restoux sống tại
khu Saint-Germain-des-Prés chuẩn bị tham gia cuộc tranh cử ghế thị
trưởng thành phố Paris. Theo giới thiệu, Jean bắt đầu “hành nghề” ăn mày
trên phố từ năm 1980 và cho tới nay đã sở hữu vốn sống hết sức phong
phú.
Người ăn xin dùng điện thoại truy cập internet hằng ngày
Đối với những người vô gia cư nghèo đói, một tấm chăn ấm hay một đĩa
thức ăn ngon có lẽ là món quà ý nghĩa nhất với họ. Tuy nhiên, một người
vô gia cư trên đường phố Washington (Mỹ) lại hy vọng có người hảo tâm
giúp thay mới điện thoại. Đây là phương tiện “làm ăn” của người đàn ông
này và đồng thời cũng là đồ chơi giải trí mỗi lúc “nhàn rỗi”. Anh cho
biết: “Tôi viết blog đều đặn hằng ngày và có rất nhiều người bạn quen
biết trên internet”.
Ăn mày chơi cổ phiếu trở thành triệu phú
Kurt Degerman đã ngoài 60 tuổi nhưng vẫn lang thang vô gia cư. Với
quyết tâm làm giàu, Kurt đã ra sức... ăn xin và tích góp tiền đầu tư cổ
phiếu. Tích tiểu thành đại, năm 2009, ông đã “thắng đậm” trong một vụ
chung vốn làm ăn và bỗng dưng trở thành triệu phú ăn mày đầu tiên trong
lịch sử.
Tin tức nguồn:
http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=269685#ixzz2weWstf87
doc tin tuc www.xaluan.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét