BẠN BIẾT CHƯA? 36
(ĐC sưu tầm trên NET)
(Giải trí) -
- See more at: http://expressmagazine.net/blogs/1507/4-doi-cong-tu-bac-lieu-va-mot-ket-cuc-bi-dat#sthash.UQ9VLqtK.dpuf
Được xếp là một trong "Tứ đại phú hộ" của đất Sài Gòn, với câu nói truyền miệng trong dân gian: "nhất Sĩ, nhì Phương, tam Xường, tứ Trạch", gia đình ông Trần Trịnh Trạch (ba của công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy) là chủ sở hữu của 74 sở điền, với 110.000 ha đất trồng lúa, gần 100.000 ha ruộng muối. Theo lời của cháu ông kể lại, toàn tỉnh Bạc Liêu lúc bấy giờ (gồm 4 quận Vĩnh Lợi, Cà Mau, Vĩnh Châu, Giá Rai) có 13 lô ruộng muối thì 11 lô là của ông Hội đồng Trạch, một lô còn lại của cha sở và một lô của dân thường.
Sau khi ông Hội đồng Trạch mất năm 1942, núi tài sản ông để lại cho công tử Bạc Liêu và các con cháu ước tính trị giá lên tới 5 tấn vàng. Nhưng 31 năm sau, khi công tử Bạc Liêu nằm xuống vào năm 1973 thì khối tài sản đó cũng đã cạn. Các con cháu ông lại rơi vào cảnh nghèo khó như thời trai trẻ của ông Hội đồng Trạch phải đi chăn trâu, làm mướn.
Và câu chuyện từ một gia tộc Trần Trinh giàu có đến tột đỉnh trở về khánh kiệt chỉ diễn ra trong chưa đầy 3 đời.
Theo lời ông Trần Trinh Đức, con trai của công tử Bạc Liêu thì năm 1947, 5 năm sau khi ông Hội đồng Trạch qua đời, công tử Bạc Liêu đã lên Sài Gòn sống ại địa chỉ số 117 Nguyễn Du, quận 1, đối diện với vườn ông Thượng, nay là công viên Tao Đàn. Ông lấy thêm một bà nữa (bà Nguyễn Thị Hai) và sinh được ba người con: Thảo, Nhơn, và Đức.
Khoảng năm 1968, công tử Bạc Liêu dọn về căn nhà phố đường Nguyễn Du, Sài Gòn và lấy thêm một người vợ nữa kém ông đến 50 tuổi. Bà sống chung thủy với ông đến ngày ông qua đời. Họ có ba con trai và một con gái tên Hoàn, Toàn, Trinh và Nữ.
Ngoài ra, công tử Bạc Liêu còn rất nhiều con với các nhân tình. Tuy những người đó không phải vợ chính thức nhưng con cái của họ đều được Trần gia thừa nhận.
Năm 1974, công tử Bạc Liêu mất tại tư gia và cũng là điểm bắt đầu cho thời kỳ suy tàn, khánh kiệt, phân ly tứ xứ của gia tộc Trần Trinh.
"Cuộc sống giàu có của gia đình tôi bắt đầu thay đổi từ khi cha mất vào năm 1974. Sau khi cha mất gia đình tôi phải bán căn biệt thự trên đường Nhất Linh (nay là đường Nguyễn Huy Tưởng, Q.6, Tp Hồ Chí Minh) để chia tài sản cho các anh em trong gia đình. Sau đó, mọi người chuyển đi các nơi còn tôi chuyển về nhà vợ để ở tại khu vực quận 3” - ông Đức kể.
Khi được hỏi, lý do vì đâu mà con trai Công tử Bạc Liêu, người từng được coi là giàu nhất Nam Kỳ lục tỉnh trước đây bây giờ lại phải đi về đây bán sách, ông Đức chia sẻ, ông được ba cho ăn học khá tử tế và cũng từng tham gia quản lý nhà cửa, hàng quán của gia đình. Tuy nhiên, sau khi, ba ông mất, gia thế bắt đầu suy sụp, anh em phải bán nhà ở quận 6 chia nhau.
Trở về quận 3 ở, ông bắt đầu kinh doanh buôn bán, khi thì bán ti vi, được chút vốn lại kinh doanh nhà hàng...
Nhưng rồi bỗng dưng tai họa ập xuống, do con gái ông yêu phải kẻ có máu cờ bạc nên đắm chìm trong lời đường mật của người tình đem tiền của gia đình, thậm chí vay mượn để nướng vào những trò đỏ đen thâu đêm suốt sáng rồi cuối cùng vỡ nợ.
Để lo trả nợ cho con, ông Đức đã phải bán hết tài sản của gia đình nhưng cũng không đủ trả nợ. Sau đó, ông cùng vợ, con phải sang Campuchia để trốn nợ vào năm 2008.
Sau 2 năm lưu lạc nơi xứ người với nghề mua da cũ về làm mới, năm
2010, ông và gia đình quyết định trở về Việt Nam. Không còn nhà, ông
phải đi thuê nhà, rồi vay mượn tiền của bạn bè, anh em để mua chiếc xe
máy để làm nghề xe ôm tại ngã tư đường Pasteur - Điện Biên Phủ, Quận 3,
TP Hồ Chí Minh.
“Cuộc sống của tôi có những lúc rất nhiều tiền, giàu có, sau lại trắng tay phải đi thuê nhà, rồi chạy xe ôm, thậm chí có thời kỳ tôi phải lưu lạc sang cả Campuchia để trốn nợ và nuôi con gái bị bại liệt.
Sau này, nhớ có người giúp đỡ, tôi đã viết đơn gửi tỉnh, thành phố Bạc Liêu, để xin một ngôi nhà nhỏ cho cả gia đình cùng về sinh sống. Tỉnh, thành phố sau đó đã chấp thuận cấp cho một ngôi nhà rộng khoảng gần 100 m2 tại phường 5, TP Bạc Liêu khiến cả gia đình tôi mừng lắm và nhờ mọi người giúp đỡ, chúng tôi đã chuyển về TP Bạc Liêu sinh sống,
Tôi được nhận vào làm việc trong khu di tích này như là nhân chứng sống, một hướng dẫn viên du lịch để giới thiệu cho du khách về cuộc đời, sự nghiệp, gia đình của cha tôi – ông Trần Trinh Huy – Công tử Bạc Liêu, để du khách hiểu rõ hơn về ông. Đồng thời, tôi cũng có bán cuốn sách viết về ông - Công tử Bạc Liêu của tác giả Nguyên Hùng, Nhà xuất bản công an nhân dân ấn hành” - ông Đức nói.
Cũng theo thông tin từ ông Đức và nhiều người dân khác cho biết thêm, sau khi công tử Bạc Liêu mất, chính quyền Sài Gòn đã quản lý Nhà Lớn của ông Trần Trinh Trạch. Chính trong thời gian này, nội thất của ngôi nhà và nhiều đồ vật quý hiếm đã bị xâm hại, thất lạc.
Sau ngày miền Nam giải phóng, dòng họ Trần Trinh còn lại một ít điền sản ở Cái Dầy, khoảng chục căn phố lầu ở Sài Gòn và vài ngôi nhà ở thị xã Bạc Liêu. Tất cả cũng chỉ đủ cho con cháu của gia tộc Trần Trinh tiêu xài thêm một thời gian nữa là hết.
Và hiện nay, ngoài ông Đức, những người con của Công tử Bạc Liêu một số đã mất, một số định cư ở nước ngoài, chỉ còn vài ba người sống ở Việt Nam, tất cả đều nghèo khó, sống thầm lặng, ít người biết đến.
Ông Trần Trinh Đức giới thiệu cho du khách về những tấm hình luôn mang theo người (Ảnh: Xuân Hải)
Lau giọt mồ hôi trên trán rồi vuốt lại mái tóc đã điểm bạc, ông Trần Trinh Đức chỉ tấm ảnh một người đàn ông đội mũ, mặc comple, đi giày tây đứng trên bậc lên xuống của ngôi nhà nói: Đây là ông nội tôi, Trần Trinh Trạch, tấm ảnh này được ông chụp ở bậc thang trước cửa nhà, cũng được khoảng 60 – 70 năm rồi.
Tiếp theo ông Đức giới thiệu 2 tấm ảnh chân dung của ba ông, Công tử Bạc Liêu – Trần Trinh Huy. Rồi đến ảnh của bà Ngô Thị Đen, phu nhân của Công tử Bạc Liêu 1902 - 1972; bà Nguyễn Thị Hai, người vợ thứ hai của Công tử Bạc Liêu từ trần năm 1947. Ông Đức tiếp tục giới thiệu đến tấm ảnh chụp người con trai của Công tử Bạc Liêu với người vợ đầm bên Pháp; tấm ảnh chụp cô Trần Thị Lưỡng, người con gái Công Tử Bạc Liêu từng lấy chồng làm thư ký cho vua Bảo Đại. Ông Đức cũng cho du khách xem những bức ảnh chụp đồ đạc, cũng như phần mộ của dòng họ Trần Trinh....
“Ba tôi sinh năm 1900, tại huyện Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu trong một
gia đình có 7 anh chị em, 3 nam, 4 nữ. Ông bà nội tôi là Trần Trinh
Trạch và Phan Thị Mùi. Ba tôi có tất cả 4 người vợ chính thức. Người vợ
đầu là bà Ngô Thị Đen ở với ông có 1 người con là cô Trần Thị Lưỡng.
Còn 3 người vợ kế tiếp có tấp cả với ông 8 người con, đó là: Hiếu, Thảo, Nhơn, Đức, Hoàng, Toàn, Trinh, Nữ. Riêng người vợ đầm ở bên Tây khi ông đi du học sinh cho ông 1 cậu con trai.
Đến năm 1974, ba tôi bị bệnh già và mất tại tư gia, biệt thự số 26/6 đường Nhất Linh nay là đường Nguyễn Huy Tưởng, phường 6, Quận Bình Thạnh, TP Hồ Chí Minh và được an táng tại quê nhà Bạc Liêu”, ông Đức cho biết.
“Từ khi cùng gia đình từ TP Hồ Chí Minh trở về Bạc Liêu sinh sống,
rồi được chính quyền cấp cho căn nhà để cả gia đình tá túc, rồi được vào
làm hướng dẫn viên trong khu di tích Công tử Bạc Liêu – ngôi nhà của
gia đình tôi trước kia, lúc nào tôi cũng mang theo những tấm ảnh chụp
ông nội, ba, má, cùng các anh chị em trong gia đình để giới thiệu cho du
khách đến tham quan”, ông Đức cho hay.
PV báo điện tử xin giới thiệu những tấm ảnh mà ông Trần Trinh Đức (68 tuổi), con trai Công tử Bạc Liêu luôn mang theo người để giới thiệu cho du khách:
Chuyện về người cha "siêu đại gia" của Công tử Bạc Liêu
Danh tiếng Công tử Bạc Liêu không chỉ giới chấn Nam kỳ lục tỉnh thời ấy mà ngày nay người dân cả nước đều nghe về giai thoại của Trần Trinh Huy hay còn gọi là Cậu Ba, Hắc công tử, cha là ông Hội đồng Trần Trinh Trạch.
Có 4 người con gái và 3 người con trai nhưng ông Hội đồng Trần Trinh
Trạch thương yêu chiều chuộng nhất là Cậu Ba Huy. Cho đến khi cuối đời
ông cũng chết trong vòng tay của cậu con này.
Từ thầy ký trở thành ông Hội đồng
Trong căn nhà số 15 Điện Biên Phủ, Thành Phố Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu, thế hệ thứ 3 của Công tử Bạc Liêu là ông Trần Trinh Đức đang ngồi trả lời từng du khách những thắc mắc của họ về giai thoại Công tử Bạc Liêu một thời.
Phải đợi lúc lâu, ông Đức mới có thời gian rảnh rỗi một chút. Ông kể cho chúng tôi nghe về lịch sử cũng như danh gia vọng tộc của dòng họ Trần Trinh nổi tiếng Nam kỳ lục tỉnh ngày đó. Dù đã gần 70 tuổi nhưng ông Đức còn minh mẫn.
Với vẻ ngoài đậm chất quý phái kim phấn một thời, ông Đức kể về gia tộc mình như một ánh hào quang mà ông vẫn tự hào. Với người con trai của Hắc công tử, những gì đi qua dù người đời có nói thế nào với ông gia tộc mình vẫn ứng với câu thành ngữ “hùm chết để da - người ta chết để tiếng”.
Lần dở từng trang ký ức về lịch sử gia tộc Trần Trinh, ông Đức giọng trầm trầm kể ông ngoại của Công tử Bạc Liêu Trần Trịnh Huy là Phan Văn Bì người có nhiều ruộng đất nhất tỉnh Bạc Liêu. Những năm cuối thế kỷ 19 người ta gọi ông là ông vua lúa gạo Nam kỳ.
Hàng năm, ông Bá hộ thường tới Tòa hành chính tỉnh để đóng thuế điền đại. Trong nhiều năm liền, ông chấm anh thư ký điện địa Trần Trinh Trạch là người đứng đắn, đàng hoàng.
Vì đã chấm thầy ký Trạch nên ông Bá hộ thường hỏi thăm về gia thế của thầy ký. Khi biết thầy ký chưa có vợ, ông mời thầy về nhà thăm nhà cũng là tạo cơ hội để cho cô con gái thứ 4 của mình và thầy ký Trạch có cơ hội gặp nhau. Sau nhiều lần gặp gỡ, thầy ký và tiểu thư thứ 4 nhà ông Bá hộ đã “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Ông Bá hộ quyết định làm lễ cưới cho thầy ký.
Từ khi làm rể ông Vua lúa gạo, thầy ký nghỉ chân thư ký ở tòa hành chính. Được cha vợ cho một phần đất, ông ra quản lý điện đại. Vì là người thông minh, có học, lại được động lực từ cha vợ nên ông Trần Trinh Trạch phất lên nhanh chóng. Ông sắm thêm ruộng đất. Nhờ huê lợi, diện tích ngày càng mở mang. Cả phần đất của các con ông Bá hộ đã chia cho từ trước cứ lần lượt được ông Trạch mua lại vì những người con kia ham mê cờ bạc.
Lúc đầu, ông Bá hộ không vui vì con rể đã nắm hết ruộng đất. Nhưng sau này ông đành nghĩ lọt sàng xuống nia nên thôi. Gia tộc Trần Trinh bắt đầu gây dựng tiếng tăm từ đó.
Mua siêu xe đón Cậu Ba từ Pháp về
Ông Hội đồng Trần Trinh Trạch có ba người con trai, trong đó cậu ba Trần Trinh Huy được ông Hội đồng cưng nhất. Để tiến kịp thời thượng, cậu Ba xin cha cho đi học ở nước ngoài thay vì lên Sài Gòn học trường Tây. Với tâm lý “cha mẹ để cho con bụng chữ còn tốt hơn mấy trăm mẫu đất. Cậu Ba Trần Trinh Huy đã được sang Pháp du học.
Thời gian sống ở Pháp 3 năm, cậu Ba đã “thành tài” trở về với các
"level" ăn chơi lên hàng. Ngày nhận được điện của cậu con cưng, ông Hội
đồng Trạch đã tính chuyện mua xe mới. Dù chiếc xe Ford còn mới nhưng để
thiên hạ phải trầm trồ khen ngợi dòng họ Trần Trinh là danh gia vọng
tộc. Ông Hội đồng lên hãng xe ở đường Nguyễn Huệ - Lê Lợi ở Sài Gòn sắm
xe mới.
Khi vào hãng xe, người Tây thấy một ông già nhà quê mặc áo bà ba lục soàn trắng ngả màu ố vàng, tay cầm quạt mo, đi giày hàm ếch họ tỏ vẻ khinh khỉnh. Ông Hội đồng Trạch bất chấp vẻ coi thường của người bán xe. Ông ra lệnh cho người đi cùng mình chọn chiếc xe tốt nhất, đắt nhất và cho ông ngồi thử vào để xem có êm không, chạy thích không.
Khi hài lòng, ông mở mo cau ra đếm cả buộc tiền khiến những người bán xe mắt tròn, mắt dẹt. Mua xe xong, ông ra Bến nhà Rồng đón cậu con trai đi Tây trở về.
Ngày về nước, Cậu Ba Huy đã trực tiếp lái chiếc xe chở ba về Bạc Liêu. Chiếc xe đi với vận tốc 100km trên giờ khiến người ngồi trên xe ai cũng run. Ông bà hội đồng gặng hỏi con về những bằng đại học cậu đã đạt được là bằng kỹ sư hay bằng luật sư. Cậu Ba cười khoái chí khoe ra các giấy tờ học lái máy bay, học lái xe, nhảy đầm, tango.
Lúc ấy, ông Hội đồng hi vọng rằng con trai mình sẽ là một thiên tài mà không biết rằng khi ở Paris cậu Huy đã là tay chơi có hạng, có vợ tây và một đứa con lai. Khác hoàn toàn với cha mình chỉ có người vợ duy nhất, sau này cậu Ba ngoài chính hậu có rất nhiều thê thiếp.
Giai thoại về những tháng ngày du học của ba mình, ông Đức kể “ba tôi ham làm nông nên khi sang Pháp ba tôi không đi học ngành chính mà lúc ấy ông chỉ thích đi học lái máy bay, đi học nhảy, học lái xe cũng như đi du lịch thăm thú cách làm nông của người Pháp”. Với ông Đức, hình ảnh cha và ông nội Trần Trinh Trạch vẫn là mẫu người lý tưởng, ông tôn kính.
Chết vì cảm lạnh
Ai cũng biết trong các con, ông Trạch thương cậu Huy nhất từ việc đi du học ở Tây, lấy vợ đầm, các con vợ lẽ, con rơi của cậu Huy đều được ông Trạch nhìn nhận hết. Cuộc đời của vợ chồng ông Hội đồng Trạch giản dị bao nhiêu thì đến đời cậu Huy ông Trạch đều “mở cửa” hết.
Cậu ba Huy được cha cho phép sắm máy bay, mua xe đua, lên Sài Gòn sống cuộc sống đế vương, tổ chức các cuộc thi đấu xảo sắc đẹp miệt vườn (sau này cậu ba "quơ" cả hoa hậu lẫn á hậu). Trong gia tộc Trần Trinh chỉ riêng cậu Huy được làm như thế. Dù ông Trạch thấy rõ cậu làm ít hưởng nhiều nhưng ông cũng tự an ủi rằng như cả đời ông khổ sở chỉ biết làm lụng, có biết tắm biển, nghỉ dưỡng là gì đâu.
Năm 1942, đến cuối đời, sau khi mừng thọ tuổi 70 được hơn tháng, ông Trạch nói với cậu Huy đưa xuống Sài Gòn đổi gió, dối già. Thấy cha muốn đi nghỉ ngơi, cậu Huy đã đồng ý đưa ba đi. Xuống Sài Gòn, cậu bắt đầu cho cha đi du lịch. Theo dự kiến sẽ đi thăm quan sở thú, đi lên tòa nhà Majetic cao nhất Sài Gòn để ngắm thành phố rồi đi tắm biển Long Hải, Vũng Tàu, đi lên nghỉ ngơi ở thành phố sương mù Đà Lạt.
Tuy nhiên, sau khi đi biển Long Hải về, vì tắm biển lâu nên ông Trạch bị cảm lạnh. Cậu ba Huy đã mời bác sĩ về nhà nhưng cảm lạnh bị biến chứng sâu, do tuổi cao, sức đề kháng kém nên ông Hội đồng Trạch đã tắt thở ở Sài Gòn.
Cậu Huy sợ anh chị em, gia tộc trách mắng vì cái chết bất đắc kỳ tử của ông Hội đồng nên đã lái xe đưa ông Trạch về Bạc Liêu ngay trong đêm hôm đó. Quãng đưỡng 300km từ Sài Gòn về Bạc Liêu cậu Huy chèn gối đặt ông Trạch ngồi ngay ngắn, không ai biết ông đã chết. Chỉ đến khi về đến dinh thự, mọi chuyện rối ren, người ta mới hay ông Trạch đã qua đời.
Những đám ma to nhất Bạc Liêu
Đám tang của ông Hội đồng Trần Trinh Trạch do cậu ba Huy làm trưởng ban. Cậu ba thuê hẳn một nhiếp ảnh gia có tiếng ở Bạc Liêu chịu trách nhiệm chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc đám tang từ đầu đến cuối, từ nhà lớn đến nghĩa trang gia tộc ở Cái Dày. Áo quan của ông Hội đồng bằng cây huỳnh đàn là thứ gỗ thượng hảo hạng lúc bấy giờ. Đám tang có dàn nhạc Ta, Tiêu, Miên khiến không khí không còn trầm uất như các gia đình khác.
Họ đã xuất rất nhiều tiền để làm cỗ thiết đãi người đến viếng trong suốt 7 ngày, 7 đêm. Bạt căng ra tận bờ sông. Khách đến viếng sẽ được gia nhân dọn cỗ bàn đàng hoàng. Đám tang ông Hội đồng còn có rất nhiều ăn mày từ các tỉnh lân cận đi về. Họ có cơ hội ăn uống ngon miệng ngày 2 bữa. Họ ăn dầm, ở dề suốt đám tang để chia buồn với gia đình Công tử Bạc Liêu lúc đó. Với những người dân Bạc Liêu, đám tang của cha công tử Bạc Liêu có đến mấy ngàn người đưa tiễn. Khi xe tang đã đến nghĩa trang gia tộc cách thành phố 5km nhưng đoàn người từ thị xã Bạc Liêu lúc đó vẫn nối dài nhau.
Sau ngày mất của ông Hội đồng Trần Trinh Trạch, bà Hội đồng theo cậu Tám sang Pháp để vui cùng cháu gái con gái trưởng của cậu Huy và bà Ngô Thị Đen vợ công tử Bạc Liêu. Đến năm 1947, bà Hội đồng mất, cháu rể của bà thuê phi cơ chở quan tài của bà về tận Tân Sơn Nhất. Cậu ba Huy thuê xe tang từ Bạc Liêu lên đón thi hài mẹ. Đám tang của bà Hội đồng là đám tang lớn thứ 2 ở Bạc Liêu. Dàn nhạc Ta, Tây, Miên được cậu Huy mời về thổi suốt đám tang, cũng giống như đám tang ông hội đồng, đám tang bà Hội đồng được cử hành như một đám tang đế vương, người ta lại được lần nữa ăn dầm ở dề “chia sẻ tang gia” với Hắc công tử.
Sau này, đám tang của vợ Công tử Bạc liêu là bà Ngô Thị Đen được xem là đám tang lớn thứ ba tại Bạc Liêu lúc ấy. Bà Ngô Thị Đen mất tại Thụy Sĩ do bị ung thư não. Con gái của bà là Trần Thị Lưỡng đã đưa di hài của bà về quàn tại nghĩa trang Trần Gia ở Cái Dày.
Ông Trần Trinh Đức - con thứ 4 của Công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy.
Trong căn nhà số 15 Điện Biên Phủ, Thành Phố Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu, thế hệ thứ 3 của Công tử Bạc Liêu là ông Trần Trinh Đức đang ngồi trả lời từng du khách những thắc mắc của họ về giai thoại Công tử Bạc Liêu một thời.
Phải đợi lúc lâu, ông Đức mới có thời gian rảnh rỗi một chút. Ông kể cho chúng tôi nghe về lịch sử cũng như danh gia vọng tộc của dòng họ Trần Trinh nổi tiếng Nam kỳ lục tỉnh ngày đó. Dù đã gần 70 tuổi nhưng ông Đức còn minh mẫn.
Với vẻ ngoài đậm chất quý phái kim phấn một thời, ông Đức kể về gia tộc mình như một ánh hào quang mà ông vẫn tự hào. Với người con trai của Hắc công tử, những gì đi qua dù người đời có nói thế nào với ông gia tộc mình vẫn ứng với câu thành ngữ “hùm chết để da - người ta chết để tiếng”.
Lần dở từng trang ký ức về lịch sử gia tộc Trần Trinh, ông Đức giọng trầm trầm kể ông ngoại của Công tử Bạc Liêu Trần Trịnh Huy là Phan Văn Bì người có nhiều ruộng đất nhất tỉnh Bạc Liêu. Những năm cuối thế kỷ 19 người ta gọi ông là ông vua lúa gạo Nam kỳ.
Hàng năm, ông Bá hộ thường tới Tòa hành chính tỉnh để đóng thuế điền đại. Trong nhiều năm liền, ông chấm anh thư ký điện địa Trần Trinh Trạch là người đứng đắn, đàng hoàng.
Vì đã chấm thầy ký Trạch nên ông Bá hộ thường hỏi thăm về gia thế của thầy ký. Khi biết thầy ký chưa có vợ, ông mời thầy về nhà thăm nhà cũng là tạo cơ hội để cho cô con gái thứ 4 của mình và thầy ký Trạch có cơ hội gặp nhau. Sau nhiều lần gặp gỡ, thầy ký và tiểu thư thứ 4 nhà ông Bá hộ đã “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Ông Bá hộ quyết định làm lễ cưới cho thầy ký.
Từ khi làm rể ông Vua lúa gạo, thầy ký nghỉ chân thư ký ở tòa hành chính. Được cha vợ cho một phần đất, ông ra quản lý điện đại. Vì là người thông minh, có học, lại được động lực từ cha vợ nên ông Trần Trinh Trạch phất lên nhanh chóng. Ông sắm thêm ruộng đất. Nhờ huê lợi, diện tích ngày càng mở mang. Cả phần đất của các con ông Bá hộ đã chia cho từ trước cứ lần lượt được ông Trạch mua lại vì những người con kia ham mê cờ bạc.
Lúc đầu, ông Bá hộ không vui vì con rể đã nắm hết ruộng đất. Nhưng sau này ông đành nghĩ lọt sàng xuống nia nên thôi. Gia tộc Trần Trinh bắt đầu gây dựng tiếng tăm từ đó.
Mua siêu xe đón Cậu Ba từ Pháp về
Ông Hội đồng Trần Trinh Trạch có ba người con trai, trong đó cậu ba Trần Trinh Huy được ông Hội đồng cưng nhất. Để tiến kịp thời thượng, cậu Ba xin cha cho đi học ở nước ngoài thay vì lên Sài Gòn học trường Tây. Với tâm lý “cha mẹ để cho con bụng chữ còn tốt hơn mấy trăm mẫu đất. Cậu Ba Trần Trinh Huy đã được sang Pháp du học.
Xe của Công tử Bạc Liêu trở thành kỷ vật trưng bày tại Biệt thự
Khi vào hãng xe, người Tây thấy một ông già nhà quê mặc áo bà ba lục soàn trắng ngả màu ố vàng, tay cầm quạt mo, đi giày hàm ếch họ tỏ vẻ khinh khỉnh. Ông Hội đồng Trạch bất chấp vẻ coi thường của người bán xe. Ông ra lệnh cho người đi cùng mình chọn chiếc xe tốt nhất, đắt nhất và cho ông ngồi thử vào để xem có êm không, chạy thích không.
Khi hài lòng, ông mở mo cau ra đếm cả buộc tiền khiến những người bán xe mắt tròn, mắt dẹt. Mua xe xong, ông ra Bến nhà Rồng đón cậu con trai đi Tây trở về.
Ngày về nước, Cậu Ba Huy đã trực tiếp lái chiếc xe chở ba về Bạc Liêu. Chiếc xe đi với vận tốc 100km trên giờ khiến người ngồi trên xe ai cũng run. Ông bà hội đồng gặng hỏi con về những bằng đại học cậu đã đạt được là bằng kỹ sư hay bằng luật sư. Cậu Ba cười khoái chí khoe ra các giấy tờ học lái máy bay, học lái xe, nhảy đầm, tango.
Lúc ấy, ông Hội đồng hi vọng rằng con trai mình sẽ là một thiên tài mà không biết rằng khi ở Paris cậu Huy đã là tay chơi có hạng, có vợ tây và một đứa con lai. Khác hoàn toàn với cha mình chỉ có người vợ duy nhất, sau này cậu Ba ngoài chính hậu có rất nhiều thê thiếp.
Giai thoại về những tháng ngày du học của ba mình, ông Đức kể “ba tôi ham làm nông nên khi sang Pháp ba tôi không đi học ngành chính mà lúc ấy ông chỉ thích đi học lái máy bay, đi học nhảy, học lái xe cũng như đi du lịch thăm thú cách làm nông của người Pháp”. Với ông Đức, hình ảnh cha và ông nội Trần Trinh Trạch vẫn là mẫu người lý tưởng, ông tôn kính.
Di ảnh của Công tử Bạc Liêu và người vợ đầu tiên Ngô Thị Đen
Ai cũng biết trong các con, ông Trạch thương cậu Huy nhất từ việc đi du học ở Tây, lấy vợ đầm, các con vợ lẽ, con rơi của cậu Huy đều được ông Trạch nhìn nhận hết. Cuộc đời của vợ chồng ông Hội đồng Trạch giản dị bao nhiêu thì đến đời cậu Huy ông Trạch đều “mở cửa” hết.
Cậu ba Huy được cha cho phép sắm máy bay, mua xe đua, lên Sài Gòn sống cuộc sống đế vương, tổ chức các cuộc thi đấu xảo sắc đẹp miệt vườn (sau này cậu ba "quơ" cả hoa hậu lẫn á hậu). Trong gia tộc Trần Trinh chỉ riêng cậu Huy được làm như thế. Dù ông Trạch thấy rõ cậu làm ít hưởng nhiều nhưng ông cũng tự an ủi rằng như cả đời ông khổ sở chỉ biết làm lụng, có biết tắm biển, nghỉ dưỡng là gì đâu.
Năm 1942, đến cuối đời, sau khi mừng thọ tuổi 70 được hơn tháng, ông Trạch nói với cậu Huy đưa xuống Sài Gòn đổi gió, dối già. Thấy cha muốn đi nghỉ ngơi, cậu Huy đã đồng ý đưa ba đi. Xuống Sài Gòn, cậu bắt đầu cho cha đi du lịch. Theo dự kiến sẽ đi thăm quan sở thú, đi lên tòa nhà Majetic cao nhất Sài Gòn để ngắm thành phố rồi đi tắm biển Long Hải, Vũng Tàu, đi lên nghỉ ngơi ở thành phố sương mù Đà Lạt.
Tuy nhiên, sau khi đi biển Long Hải về, vì tắm biển lâu nên ông Trạch bị cảm lạnh. Cậu ba Huy đã mời bác sĩ về nhà nhưng cảm lạnh bị biến chứng sâu, do tuổi cao, sức đề kháng kém nên ông Hội đồng Trạch đã tắt thở ở Sài Gòn.
Cậu Huy sợ anh chị em, gia tộc trách mắng vì cái chết bất đắc kỳ tử của ông Hội đồng nên đã lái xe đưa ông Trạch về Bạc Liêu ngay trong đêm hôm đó. Quãng đưỡng 300km từ Sài Gòn về Bạc Liêu cậu Huy chèn gối đặt ông Trạch ngồi ngay ngắn, không ai biết ông đã chết. Chỉ đến khi về đến dinh thự, mọi chuyện rối ren, người ta mới hay ông Trạch đã qua đời.
Những đám ma to nhất Bạc Liêu
Đám tang của ông Hội đồng Trần Trinh Trạch do cậu ba Huy làm trưởng ban. Cậu ba thuê hẳn một nhiếp ảnh gia có tiếng ở Bạc Liêu chịu trách nhiệm chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc đám tang từ đầu đến cuối, từ nhà lớn đến nghĩa trang gia tộc ở Cái Dày. Áo quan của ông Hội đồng bằng cây huỳnh đàn là thứ gỗ thượng hảo hạng lúc bấy giờ. Đám tang có dàn nhạc Ta, Tiêu, Miên khiến không khí không còn trầm uất như các gia đình khác.
Họ đã xuất rất nhiều tiền để làm cỗ thiết đãi người đến viếng trong suốt 7 ngày, 7 đêm. Bạt căng ra tận bờ sông. Khách đến viếng sẽ được gia nhân dọn cỗ bàn đàng hoàng. Đám tang ông Hội đồng còn có rất nhiều ăn mày từ các tỉnh lân cận đi về. Họ có cơ hội ăn uống ngon miệng ngày 2 bữa. Họ ăn dầm, ở dề suốt đám tang để chia buồn với gia đình Công tử Bạc Liêu lúc đó. Với những người dân Bạc Liêu, đám tang của cha công tử Bạc Liêu có đến mấy ngàn người đưa tiễn. Khi xe tang đã đến nghĩa trang gia tộc cách thành phố 5km nhưng đoàn người từ thị xã Bạc Liêu lúc đó vẫn nối dài nhau.
Sau ngày mất của ông Hội đồng Trần Trinh Trạch, bà Hội đồng theo cậu Tám sang Pháp để vui cùng cháu gái con gái trưởng của cậu Huy và bà Ngô Thị Đen vợ công tử Bạc Liêu. Đến năm 1947, bà Hội đồng mất, cháu rể của bà thuê phi cơ chở quan tài của bà về tận Tân Sơn Nhất. Cậu ba Huy thuê xe tang từ Bạc Liêu lên đón thi hài mẹ. Đám tang của bà Hội đồng là đám tang lớn thứ 2 ở Bạc Liêu. Dàn nhạc Ta, Tây, Miên được cậu Huy mời về thổi suốt đám tang, cũng giống như đám tang ông hội đồng, đám tang bà Hội đồng được cử hành như một đám tang đế vương, người ta lại được lần nữa ăn dầm ở dề “chia sẻ tang gia” với Hắc công tử.
Sau này, đám tang của vợ Công tử Bạc liêu là bà Ngô Thị Đen được xem là đám tang lớn thứ ba tại Bạc Liêu lúc ấy. Bà Ngô Thị Đen mất tại Thụy Sĩ do bị ung thư não. Con gái của bà là Trần Thị Lưỡng đã đưa di hài của bà về quàn tại nghĩa trang Trần Gia ở Cái Dày.
Theo PH.THÚY (infornet)
Cuộc đời nghèo khó của con trai công tử Bạc Liêu
“Đốt
tiền nấu trứng” là câu đồn thổi về công tử Bạc Liêu. Vậy mà ngày nay con
trai ông lại đang phải chạy vạy kiếm từng bữa ăn trên chính mảnh đất
của tổ tiên.
Trong căn nhà trọ nhỏ ở thị xã
Bạc Liêu, ông Trần Trinh Đức - con trai của Công tử Bạc Liêu buồn bã
ngắm nhìn cô con gái bị bệnh tâm thần phân liệt, cứ vô tư ngồi cười hềnh
hệch. Bằng giọng trầm nhỏ, người đàn ông tuổi đã quá 60 cho hay, cuộc
sống của gia đình ông hiện tại là chạy cơm mỗi bữa, tài sản duy nhất là
chiếc xe máy để chạy xe ôm kiếm sống.
* Ảnh dinh thự cũ của Công tử Bạc Liêu |
Theo
ông Đức, dòng họ ông bắt đầu gặp khó khăn về kinh tế từ khi cha ông
mất. Anh em ông bán căn biệt thự ở đường Nhất Linh, nay là đường Nguyễn
Huy Tưởng, quận Gò Vấp, TP HCM để chia mỗi người một phần. Riêng ông thì
chuyển về ở nhờ nhà vợ tại đường Huỳnh Tịnh Của, quận 3. Dù buôn bán
lặt vặt ở đất Sài Gòn nhưng nhờ được kế thừa một phần tài sản của Công
tử Bạc Liêu nên cuộc sống tạm ổn. Thế rồi đứa con gái duy nhất của ông
sa vào bài bạc, bị lừa cả tình lẫn tiền dẫn đến mắc nợ và bị bệnh tâm
thần phân liệt. Vợ chồng ông phải bán hết tài sản còn lại để trả nợ cho
con nhưng vẫn không đủ đành dắt díu nhau sang Campuchia lánh nợ với đủ
thứ nghề.
Giọng nghèn nghẹn, ông Đức kể, sau hai năm trốn nợ bên
đất khách quê người, năm 2000 ông Đức dẫn vợ con về lại TP HCM sống với
nghề chạy xe ôm. Ông phải làm việc từ 5h sáng đến tận nửa đêm nhưng
cuộc sống vẫn mãi nghèo túng vì ngoài chi phí sinh hoạt, gia đình ông
phải mua thuốc điều trị cho con gái. Đến tháng 7 vừa qua, gia đình ông
về cố hương tìm chốn dung thân.
Tài sản duy nhất của ông Đức giờ chỉ còn chiếc xe máy.
|
Trở
lại khuôn viên dinh thự của dòng họ Trần Trinh giàu nhất xứ Bạc Liêu
xưa, nay được trùng tu thành khách sạn Công tử Bạc Liêu, ông Đức con
trai của Công tử Bạc Liêu với người vợ thứ hai quê Mỹ Tho cho biết cha
mình có đến 4 người vợ. Ngay từ lúc lọt lòng, ông Đức đã mồ côi mẹ nên
cùng anh trai là Trần Trinh Nhơn được cha đón về sống trong “nhà lớn”,
chị ông Đức là bà Trần Thị Thảo sống với bà ngoại ở Mỹ Tho.
“Tôi sinh ra lúc ba tôi còn giàu có nên hồi 7 tuổi đã
được ông gửi học tại Trường Lasan Taberd (nay là Trường THPT Lê Lợi, TP
Sóc Trăng) thuộc dòng La Salle Saigon, cuối tuần lại rước về “nhà lớn”.
Vài năm sau, ông đưa anh em tôi lên Sài Gòn học để cùng nhau quản lý tài
sản là các dãy nhà phố và sống tại biệt thự số 117 Nguyễn Du. Sau này
chúng tôi chuyển qua ở biệt thự trên đường Nhất Linh”, ông Đức bồi hồi
nói.
Xuất thân giàu có, ảnh hưởng sự phong lưu của cha nên
những năm tháng vàng son, không chỗ vui chơi nào ở Sài Gòn mà ông Đức
không biết đến bởi đêm nào cũng đi nhảy đầm. Người em cô cậu ruột của
ông là ông Phan Kim Khánh khi ấy cũng học ở Sài Gòn và “ham vui” có
tiếng. Ông này biết trong “nhà lớn” có 5 cặp bình màu xanh lục (lục
bình) có dấu ấn vua chúa được ông ngoại Hội đồng Trạch mua được từ bên
Tàu. Mỗi lần vui chơi hết tiền, ông Khánh được một đại gia nổi tiếng
trong giới kinh doanh xe máy ở Sài Gòn “xúi” về quê “chôm” cặp lục bình
mang lên bán với giá 250.000-300.000 đồng/cặp (thời ấy giá lúa chỉ có
1,7 đồng/giạ) để lấy tiền tiêu xài. Đến năm 1975, khi miền Nam hoàn toàn
giải phóng, ông Khánh chính là người trực tiếp bàn giao 3 cặp lục bình
còn lại cùng với toàn bộ tài sản là khu “nhà lớn”, đất đai, các khu phố…
ở Bạc Liêu cho chính quyền cách mạng.
Cũng theo hậu duệ của Công tử Bạc Liêu, dòng họ Trạch
thời đó sở hữu điền sản cò bay thẳng cánh với 145.000 ha ruộng lúa và
10.000 ha ruộng muối nằm dọc theo biển Bạc Liêu. Ngày cha ông về nước
sau 3 năm du học bên Pháp, ông nội tất bật lên Sài Gòn mua ngay chiếc xe
Ford mới cáu để đón “quý tử”, cũng là để làm rạng mặt dòng họ Trần
Trinh lúc bấy giờ.
Dinh thự của Công tử Bạc Liêu giờ thành khách sạn.
|
Người
dân Bạc Liêu vẫn còn truyền lại câu chuyện nhờ cái mác “học bên Tây” về
nên Ba Huy được cha rất ưu ái, mua hẳn ca-nô và máy bay để đi làm ăn,
thu nợ và… thăm ruộng lúa, ruộng muối. Vậy là, ngoài vua Bảo Đại, Ba Huy
là người dân sở hữu máy bay tư nhân đầu tiên ở Việt Nam. Có lần qua
Rạch Giá thăm ruộng, Ba Huy hứng chí lái luôn máy bay ra Hà Tiên chơi.
Do mải bay nên xăng hết không hay buộc lòng phải đáp khẩn cấp xuống đất
Thái Lan (nước Xiêm). Trong lần “nhập cảnh trái phép” này Ba Huy bị bắt
giữ và phạt 200.000 giạ lúa, buộc họ Trạch phải đưa một đoàn ghe dài chở
lúa qua chuộc “quý tử” về.
Xung quanh chuyện giàu có của cha ông, ông Đức luôn
cho đó là những kỷ niệm đáng nhớ mang theo suốt đời vì cái tên Công tử
Bạc Liêu đã “vang danh” cả nước. Tuy nhiên, không ai “giàu ba họ” nên
giờ đây nhiều người con của Công tử Bạc Liêu đang sống trong cảnh khốn
khó, trong đó có ông.
Ông Đức kể, năm 1974 cha ông qua đời tại Sài Gòn, anh
em ông đưa thi hài về quê an táng và lập mộ tại khu nhà mồ ở khu đất
hương hỏa 1.000 ha tại Cái Dầy, thị trấn Châu Hưng (Vĩnh Lợi, Bạc Liêu).
Lúc đó, dù đất hương hỏa rộng lớn nhưng con cái tứ tán nên bị lấn
chiếm, sang bán dẫn đến mất gần hết tài sản. Khu nhà mồ dòng họ Trần
Trinh hiện nay đường đi rất khó khăn bởi cỏ mọc cao hơn đầu người.
Đầu năm 2009, một doanh nghiệp ở Bạc Liêu hay tin con
trai Công tử Bạc Liêu sống đời cơ cực nên đã gợi ý với ông là về Bạc
Liêu. Trong một lần về giỗ cha tại khách sạn Công tử Bạc Liêu, ông Đức
đã gặp ông Nguyễn Chí Luận (giám đốc Công ty Cổ phần Địa ốc Bạc Liêu) và
bày tỏ nguyện vọng muốn về quê lập nghiệp. Chính vì vậy mà vị giám đốc
này đã cho ông mượn khu đất rộng 300 m2 với thời gian 50 năm, nằm đối
diện khu du lịch Hồ Nam. Đầu tháng 11/2009, ông Luận và nhà văn Phan
Trung Nghĩa cùng với ông Đức ra nền đất ấy thắp nhang động thổ xây dựng
nhà ở, kết hợp phủ thờ Công tử Bạc Liêu. Tuy nhiên, đã gần một năm trôi
qua nhưng khu đất vẫn chỉ là một bãi cỏ mọc um tùm.
“Động thổ để cất nhà lâu rồi mà đất vẫn còn hoang vu,
cây cỏ mọc um tùm nên tôi phải ở đậu. Tôi tuổi già thế này thì khó xin
được việc. Giờ mỗi ngày cứ phải chạy vạy khắp nơi vay mượn tiền mua gạo
và thuốc thang cho con gái”, ông Đức buồn bã nói.
Trao đổi với VnExpress.net, ông Nguyễn Chí Luận
cho biết, theo đề nghị của Chủ tịch UBND tỉnh Bạc Liêu, ông sẽ nhanh
chóng ứng tiền mua khung nhà gỗ từ huyện Hòa Bình, san lấp mặt bằng trên
khu đất cỏ mọc um tùm hiện nay để xây nhà kết hợp phủ thờ Công tử Bạc
Liêu giúp ông Đức.
Theo ông Luận, lý do ông cho ông Đức mượn đất 50 năm
là vì công ty của ông cũng chỉ được phép sử dụng đất tại khu đô thị Địa
ốc Bạc Liêu trong khoảng thời gian ấy. Khoản tiền ông tạm ứng ra để cất
nhà sẽ được hoàn lại bằng tiền mà Hội Nhà báo tỉnh Bạc Liêu vận động
giúp ông Đức.
Thiên Phước
Chuyện tình 4 đời Công tử Bạc Liêu: Điên loạn sau một cuộc tình
Cập nhật lúc: 09:16 06/04/2011
(Giải trí) -
(Phunutoday) -
Không giống như cha mình, từ một mối tình mà làm nên sự nghiệp, Công tử
Bạc Liêu có hàng chục, hàng trăm mối tình, mà mối tình nào cũng gặm
nhắm một phần gia sản của cha để lại.
(Phunutoday) - Không giống như cha mình, từ một mối tình mà
làm nên sự nghiệp, Công tử Bạc Liêu có hàng chục, hàng trăm mối tình, mà
mối tình nào cũng gặm nhắm một phần gia sản của cha để lại. Đến đời con
ông cũng vậy – ăn chơi phóng túng, tàn phá gia sản của cha ông để lại.
Để đến đời cháu nội của Công tử Bạc Liêu thì chẳng còn gì để mà phá.
Chẳng những thế, người cháu nội thừa kế Công tử Bạc Liêu trở nên điên
loạn sau một cuộc tình.
Hổ phụ sinh hổ tử
Người viết bài này đã có một buổi tối ngồi nhậu với ông Trần Trinh Đức, người được coi là gắn bó nhiều nhất với cha Trần Trinh Huy và đang là đứa con duy nhất của Công tử Bạc Liêu còn sống trên quê hương Bạc Liêu, là người kế thừa chính thức của gia tộc Trần Trinh.
Cũng giống như cha, Ba Đức (sinh năm 1947) sinh ra trên đống vàng, lớn lên không cần học hành gì nhiều, cứ theo “gương” cha mà ăn chơi, yêu đương, phá phách. Thế nhưng cả về khoản hào hoa lẫn phá phách tiền của, Ba Đức chỉ xứng đáng là…”con” của Công tử Bạc Liêu. Dù vậy thì “thành tích” của Ba Đức cũng không đến nỗi nào: hai bà vợ cùng hàng chục người tình; nhậu nhẹt không thua ai; từng đánh bạc có hạng; nhảy đầm bậc thầy…
Thế nhưng, ông Đức cho biết, ông không là gì so với người anh kế của mình là Trần Trinh Nhơn, chính ông Nhơn mới gần với nguyên mẫu của Công tử Bạc Liêu hơn. Khi hai anh em còn sống chung nhau, cứ mỗi chiều là ông Nhơn dẫn về nhà một cô gái xinh đẹp khác nhau giới thiệu với ông Đức: “Chị dâu mày”. Hiện ông Nhơn cũng sống ẩn dật nghèo túng đâu đó, lâu lắm rồi không thấy về quê hương Bạc Liêu.
Công tử Bạc Liêu mất năm 1973, sau khi hoang phí gần hết gia sản, chỉ để
lại cho các con mấy căn phố lầu. Đến lượt các con ông cũng tiêu xài
phung phí, nhà cửa cứ bán dần. Ông Đức nhớ lại, đến cuối thập niên 1970,
các anh em của ông (con của các bà vợ của Công tử Bạc Liêu) quyết định
bán căn nhà cuối cùng với giá 28 lượng vàng, mỗi người chia nhau một ít
rồi ly tán, tự tìm đường mưu sinh riêng, chính thức kết thúc sự giàu có
kéo dài chưa tới ba đời của dòng tộc hội đồng Trần Trinh Trạch.
Cầm vài cây vàng được chia từ phần tài sản cuối cùng còn lại của Công tử Bạc Liêu, ông Đức về sống nhờ bên gia đình vợ. Ông trở thành tay “chạy chợ” ở khu chợ trời Huỳnh Thúc Kháng, rồi chuyển sang mua bán đồ điện tử lấy của thuỷ thủ tàu viễn dương mang về. Không trở lại giàu có, nhưng gia đình ông cũng vượt qua được giai đoạn khó khăn.
Thế nhưng, có thể do “cha ăn mặn con khát nước”, chuyện tình đầy nước mắt của đứa con gái ông đã làm cho gia đình ông trở nên bần cùng, phải trôi dạt kiếm sống tận Campuchia, rồi quay về Sài Gòn chạy xe ôm, trước khi về Bạc Liêu để làm nhân chứng sống cho sự kết thúc một dòng tộc từng làm nổi đình nổi đám đất Nam bộ gần suốt một thế kỷ.
Chuyện tình cuối cùng
Ông Ba Đức kể, vào giữa năm 2010, ông về Bạc Liêu nhân ngày giỗ cha – Công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy. Lúc đó, ông đang sống nghèo khó ở TP.HCM bằng nghề chạy xe ôm cùng vợ và đứa con bị bệnh tâm thần. Mấy ngày ở Bạc Liêu, ông thường đến uống cà phê tại khách sạn Công tử Bạc Liêu, ngôi nhà mà ông nội ông đã xây dựng năm 1919, là nơi cha ông sinh ra và lớn lên, cũng là nơi ông trải qua quảng đời thơ ấu trong nhung lụa.
Một buổi sáng, tình cờ ngồi uống cà phê với nhiều người, Ba Đức kể về cuộc sống không chốn nương thân của mình ở TP.HCM, một người chủ doanh nghiệp đã khuyên ông trở về cố hương với câu “Không lẽ Bạc Liêu bỏ anh!”. Không chút so đo, Ba Đức cùng vợ con rời TP.HCM trở về nơi hơn 50 năm trước ông đã ra đi. Ngày ra đi, ông là một “cậu ấm” có xe riêng đưa đón, kẻ hầu người hạ. Ngày trở về, tài sản đáng giá nhất của ông là chiếc xe gắn máy cà tàng.
Tất nhiên, ông không về sống trong ngôi biệt thự vì nó đã được quốc hữu hóa trước ngày giải phóng. Qua bao biến thiên thời cuộc, biệt thự Công tử Bạc Liêu vẫn nguyên vẹn, đẹp lộng lẫy với các vật liệu xây dựng, trang trí đều từ Pháp chở qua.
Vẫn là sáu phòng ngủ sang trọng được kinh doanh khách sạn, trong đó căn phòng Ba Huy từng ở có giá cho thuê cao gấp đôi các phòng còn lại. Người chủ doanh nghiệp đã cho gia đình ông mượn tạm căn hộ tập thể trong hẻm sâu để sống, trong khi chờ đợi “xin nhà” và tìm công ăn việc làm.
Ba Đức kể: “Gia đình tôi thật sự suy sụp khi con gái tôi mê bài bạc, bị lừa cả tình lẫn tiền, rồi bị bệnh tâm thần, tôi phải bán hết tài sản để chữa trị mà không khỏi, cuối cùng chạy hon đa ôm…”. Không biết có phải do gien của cha và ông nội hay không, mà cô gái Trần Thị Phượng mới lớn lên đã ăn chơi phóng túng và mê bài bạc.
Đến khi nợ nần do thua bạc chất chồng, rồi lại bị phụ tình, cô gái bị “điên”. Thương con, vợ chồng ông bán tất cả tài sản mà mình đang có để trả nợ và để chữa bệnh cho con. Để trốn nợ, ông phải đưa gia đình sang Campuchia làm nghề mua giày cũ tân trang bán lại kiếm sống. Chịu không nỗi cảnh túng quẫn, ông lại dắt gia đình về TP.HCM chạy xe ôm, rồi về Bạc Liêu.
Tỉnh Bạc Liêu đang tính xây phủ thờ và là nơi trưng bày về Công tử Bạc Liêu, vừa phục vụ du lịch, vừa làm nơi sinh sống của gia đình Ba Đức. Thương hiệu “Công tử Bạc Liêu” giúp cho du lịch tỉnh Bạc Liêu có sức hấp dẫn đặc biệt. Ba Đức sẽ làm công việc quản lý, hướng dẫn du khách tham quan và được trả lương…
Công ty Địa ốc Bạc Liêu đã dành một khu đất khoảng 300m2 ở vị trí khá đẹp ở thành phố Bạc Liêu để thực hiện ý tưởng trên.
Người con trai “thừa kế” của Công tử Bạc Liêu giờ đã chớm bước sang tuổi 70. Ba Đức có hai người con trai, một của vợ trước, mang họ mẹ, đang sống nghèo khó đâu đó ở tỉnh Đồng Tháp, cả chục năm rồi ông không gặp lại; một là anh ruột của cô gái điên, cũng đang sống không nhà đâu đó ở Đồng Nai, nhiều năm rồi ông cũng không gặp. Mai này khi vợ chồng Ba Đức theo ông theo bà, người “thừa kế” cuối cùng của dòng họ Trần Trinh không ai khác hơn là cô gái “điên” do bị tình phụ. Kết cục của chuyện tình dòng họ Trần Trinh sao mà quá bi đát!
Người viết bài này đã có một buổi tối ngồi nhậu với ông Trần Trinh Đức, người được coi là gắn bó nhiều nhất với cha Trần Trinh Huy và đang là đứa con duy nhất của Công tử Bạc Liêu còn sống trên quê hương Bạc Liêu, là người kế thừa chính thức của gia tộc Trần Trinh.
Cũng giống như cha, Ba Đức (sinh năm 1947) sinh ra trên đống vàng, lớn lên không cần học hành gì nhiều, cứ theo “gương” cha mà ăn chơi, yêu đương, phá phách. Thế nhưng cả về khoản hào hoa lẫn phá phách tiền của, Ba Đức chỉ xứng đáng là…”con” của Công tử Bạc Liêu. Dù vậy thì “thành tích” của Ba Đức cũng không đến nỗi nào: hai bà vợ cùng hàng chục người tình; nhậu nhẹt không thua ai; từng đánh bạc có hạng; nhảy đầm bậc thầy…
Thế nhưng, ông Đức cho biết, ông không là gì so với người anh kế của mình là Trần Trinh Nhơn, chính ông Nhơn mới gần với nguyên mẫu của Công tử Bạc Liêu hơn. Khi hai anh em còn sống chung nhau, cứ mỗi chiều là ông Nhơn dẫn về nhà một cô gái xinh đẹp khác nhau giới thiệu với ông Đức: “Chị dâu mày”. Hiện ông Nhơn cũng sống ẩn dật nghèo túng đâu đó, lâu lắm rồi không thấy về quê hương Bạc Liêu.
Tác giả và Ba Đức |
Cầm vài cây vàng được chia từ phần tài sản cuối cùng còn lại của Công tử Bạc Liêu, ông Đức về sống nhờ bên gia đình vợ. Ông trở thành tay “chạy chợ” ở khu chợ trời Huỳnh Thúc Kháng, rồi chuyển sang mua bán đồ điện tử lấy của thuỷ thủ tàu viễn dương mang về. Không trở lại giàu có, nhưng gia đình ông cũng vượt qua được giai đoạn khó khăn.
Thế nhưng, có thể do “cha ăn mặn con khát nước”, chuyện tình đầy nước mắt của đứa con gái ông đã làm cho gia đình ông trở nên bần cùng, phải trôi dạt kiếm sống tận Campuchia, rồi quay về Sài Gòn chạy xe ôm, trước khi về Bạc Liêu để làm nhân chứng sống cho sự kết thúc một dòng tộc từng làm nổi đình nổi đám đất Nam bộ gần suốt một thế kỷ.
Chuyện tình cuối cùng
Ông Ba Đức kể, vào giữa năm 2010, ông về Bạc Liêu nhân ngày giỗ cha – Công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy. Lúc đó, ông đang sống nghèo khó ở TP.HCM bằng nghề chạy xe ôm cùng vợ và đứa con bị bệnh tâm thần. Mấy ngày ở Bạc Liêu, ông thường đến uống cà phê tại khách sạn Công tử Bạc Liêu, ngôi nhà mà ông nội ông đã xây dựng năm 1919, là nơi cha ông sinh ra và lớn lên, cũng là nơi ông trải qua quảng đời thơ ấu trong nhung lụa.
Một buổi sáng, tình cờ ngồi uống cà phê với nhiều người, Ba Đức kể về cuộc sống không chốn nương thân của mình ở TP.HCM, một người chủ doanh nghiệp đã khuyên ông trở về cố hương với câu “Không lẽ Bạc Liêu bỏ anh!”. Không chút so đo, Ba Đức cùng vợ con rời TP.HCM trở về nơi hơn 50 năm trước ông đã ra đi. Ngày ra đi, ông là một “cậu ấm” có xe riêng đưa đón, kẻ hầu người hạ. Ngày trở về, tài sản đáng giá nhất của ông là chiếc xe gắn máy cà tàng.
Tất nhiên, ông không về sống trong ngôi biệt thự vì nó đã được quốc hữu hóa trước ngày giải phóng. Qua bao biến thiên thời cuộc, biệt thự Công tử Bạc Liêu vẫn nguyên vẹn, đẹp lộng lẫy với các vật liệu xây dựng, trang trí đều từ Pháp chở qua.
Vẫn là sáu phòng ngủ sang trọng được kinh doanh khách sạn, trong đó căn phòng Ba Huy từng ở có giá cho thuê cao gấp đôi các phòng còn lại. Người chủ doanh nghiệp đã cho gia đình ông mượn tạm căn hộ tập thể trong hẻm sâu để sống, trong khi chờ đợi “xin nhà” và tìm công ăn việc làm.
Cô gái “điên” Trần Thị Phượng – người thừa kế cuối cùng của Công tử Bạc Liêu. |
Ba Đức kể: “Gia đình tôi thật sự suy sụp khi con gái tôi mê bài bạc, bị lừa cả tình lẫn tiền, rồi bị bệnh tâm thần, tôi phải bán hết tài sản để chữa trị mà không khỏi, cuối cùng chạy hon đa ôm…”. Không biết có phải do gien của cha và ông nội hay không, mà cô gái Trần Thị Phượng mới lớn lên đã ăn chơi phóng túng và mê bài bạc.
Đến khi nợ nần do thua bạc chất chồng, rồi lại bị phụ tình, cô gái bị “điên”. Thương con, vợ chồng ông bán tất cả tài sản mà mình đang có để trả nợ và để chữa bệnh cho con. Để trốn nợ, ông phải đưa gia đình sang Campuchia làm nghề mua giày cũ tân trang bán lại kiếm sống. Chịu không nỗi cảnh túng quẫn, ông lại dắt gia đình về TP.HCM chạy xe ôm, rồi về Bạc Liêu.
Tỉnh Bạc Liêu đang tính xây phủ thờ và là nơi trưng bày về Công tử Bạc Liêu, vừa phục vụ du lịch, vừa làm nơi sinh sống của gia đình Ba Đức. Thương hiệu “Công tử Bạc Liêu” giúp cho du lịch tỉnh Bạc Liêu có sức hấp dẫn đặc biệt. Ba Đức sẽ làm công việc quản lý, hướng dẫn du khách tham quan và được trả lương…
Công ty Địa ốc Bạc Liêu đã dành một khu đất khoảng 300m2 ở vị trí khá đẹp ở thành phố Bạc Liêu để thực hiện ý tưởng trên.
Người con trai “thừa kế” của Công tử Bạc Liêu giờ đã chớm bước sang tuổi 70. Ba Đức có hai người con trai, một của vợ trước, mang họ mẹ, đang sống nghèo khó đâu đó ở tỉnh Đồng Tháp, cả chục năm rồi ông không gặp lại; một là anh ruột của cô gái điên, cũng đang sống không nhà đâu đó ở Đồng Nai, nhiều năm rồi ông cũng không gặp. Mai này khi vợ chồng Ba Đức theo ông theo bà, người “thừa kế” cuối cùng của dòng họ Trần Trinh không ai khác hơn là cô gái “điên” do bị tình phụ. Kết cục của chuyện tình dòng họ Trần Trinh sao mà quá bi đát!
- Nguyễn Phấn Đấu
Theo Nguoiduatin
17
4 đời Công tử Bạc Liêu và một kết cục bi đát
Vào năm 1895, tại Bạc Liêu có một đám cưới giữa một bên là thầy ký
quèn mang họ Trần Trinh và một bên là con gái của ông bá hộ trong vùng.
Nhờ đám cưới “một bên có tiền, một bên có tài” ấy mà sau này đất Bạc
Liêu có ông hội đồng Trạch giàu có nhất “Nam kỳ lục tỉnh”. Để rồi sau đó
nữa, đất Bạc Liêu có thêm một người được xếp vào loại “ăn chơi phóng
túng nhất mọi thời đại” ở phương Nam, đó chính là Công tử Bạc Liêu.
Chuyện tình thầy ký Trạch
Một ngày cuối năm 1895, tại xã Châu Hưng - huyện Vĩnh Lợi – tỉnh Bạc Liêu, diễn ra lễ cưới của cô con gái thứ tư của ông bá hộ Phan Văn Bì, một người giàu có nhất nhì tỉnh Bạc Liêu. Tuy là nhà bá hộ, nhưng đám cưới tổ chức không lớn lắm, vì là đám gả con gái, chú rể lại là một thầy ký quèn. Sinh ra trong gia đình nghèo từ miệt Biên Hòa – Đồng Nai trôi dạt về Bạc Liêu khai khẩn đất hoang, khi mới 12 – 13 tuổi đầu Trần Trinh Trạch (SN 1873) phải đi làm mướn cho một gia đình địa chủ đã nhập quốc tịch Pháp.
Chính cái “nghề” đi làm mướn đã là duyên cớ đưa ông trở thành một trong những người giàu nhất Nam kỳ sau này. Theo qui định thời đó, con cái của những gia đình có quốc tịch Pháp phải đi học trường Pháp. Mà các “cậu ấm” trong gia đình ấy chỉ muốn chơi chứ không chịu học, vậy là ông Trạch được mướn đi học thế cho con của chủ nhà. Nhờ vậy mà ông biết chữ (tất nhiên là chữ Tây), để rồi sau này khi lớn lên ông xin được một chân thư ký ở Tòa Bố tỉnh Bạc Liêu.
Một năm hai lần, ông bá hộ Phan Văn Bì đến Tòa Bố tỉnh Bạc Liêu để làm thủ tục đóng thuế điền địa. Ông được viên thư ký điền địa Trần Trinh Trạch tận tình giúp đỡ. Lâu dần, ông Bì có cảm tình với anh thư ký quèn. Các con ông Bì giỏi ăn chơi, nhưng ít học, vì vậy ông thấy quý học thức ở người thư ký.
Một vài lần thư ký Trạch đến đo đạc ruộng đất nhà ông bá hộ, chính ông Bì đã chủ động cho viên thư ký gặp cô con gái thứ tư của mình. Và khi ông Bì nhận ra giữa hai trẻ “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, ông liền chủ động sắp xếp một cuộc hôn nhân. Sau đám cưới, vợ chồng thư ký Trạch được ông bá hộ cắt chia cho một sở đất riêng cả trăm ha và giúp vốn làm ăn, ông Trạch bỏ nghề “thầy ký” để ở nhà tập trung vào ruộng đất.
Nhờ kiến thức đã có, nhất là hiểu biết về luật pháp đất đai, cộng với vốn liếng cha vợ giúp đỡ, ông Trạch ngày càng tích tụ ruộng đất bằng cách thu mua đất đai của những địa chủ thất cơ lỡ vận. Ngay cả trong gia đình ông bá hộ Bì, hầu hết ruộng đất ông đều chia cho các con, nhưng do ít học, không biết làm ăn, lại máu mê cờ bạc, nên dần dà ruộng đất của họ đều được cầm cố và rơi vào tay ông Trạch.
Từ ruộng đất, ông mở mang sang lĩnh vực làm muối và trở thành nhà cung cấp chi phối muối cho cả Nam kỳ, cũng chính nhờ đó ông đã phất lên nhanh, được xếp vào hàng “đại phú” bậc nhất miền Nam. Lúc cao nhất, Trần Trinh Trạch chủ sở hữu 74 sở điền với 110 ngàn ha đất trồng lúa và gần 100 ngàn ha ruộng muối.
Rồi ông bước sang kinh doanh lãnh vực nhà ở với hai dãy phố lầu ở thị xã Bạc Liêu, một dãy phố lầu ở đường La Grandière ở Sài Gòn (nay là đường Lý Tự Trọng). Ông bỏ vốn đầu tư sang lĩnh vực ngân hàng và trở đồng sáng lập Ngân hàng Việt Nam (năm 1927) - ngân hàng đầu tiên do chính người Việt Nam sáng lập và điều hành - có trụ sở đặt tại Sài Gòn, do ông làm Chánh hội trưởng.
Tuy là “đại phú”, nhưng vợ chồng hội đồng Trạch sống rất chuẩn mực, cần kiệm, nhất là bà hội đồng, bà ít khi đụng đến thịt cá hoặc các món cao lương mỹ vị, cả đời chỉ quen với mắm muối đồng quê.
Ông Trạch sống rất chung thủy với vợ con, cả đời ông chỉ có một bà vợ, ngược hẳn với cậu con trai “quý tử” Trần Trinh Huy sau này ăn chơi bạt mạng, nổi danh khắp Nam kỳ, để lại danh xưng “Công tử Bạc Liêu” sau khi đã tiêu phá gần hết gia sản của cha.
Tình sử “cậu Ba Huy”
Cuối năm 1926, có một chuyện làm cho ông hội đồng Trạch và cả gia tộc Trần Trinh xôn xao lo toan, đó là cậu Ba Huy đi “Tây học” trở về. Để đón con từ sân bay Tân Sơn Nhất về Bạc Liêu, ông Trạch đã bỏ ra số tiền lớn để mua chiếc xe hơi hiệu Peugeot lần đầu tiên có mặt tại Việt Nam. Trước đó, ông Trạch cũng đã xây dựng khu biệt thự theo kiểu Tây lớn nhất tỉnh Bạc Liêu với hầu hết vật liệu trang trí đều được chở từ Pháp sang. Trần Trinh Huy sinh năm 1900, từ nhỏ đã tỏ ra khôn lanh, ham chơi nhất nhà.
Lúc ấy bắt đầu có phong trào những gia đình giàu có cho con đi du học ở Pháp. Trần Trinh Huy đã được ông hội đồng Trạch chọn đi “Tây học” với kỳ vọng làm cho dòng họ Trần Trinh “nở mặt nở mày”. Vì vậy mà việc cậu “quý tử” trở về Bạc Liêu sau 5 – 6 năm du học bên Pháp thật sự là sự kiện trọng đại đối với gia tộc Trần Trinh.
Thế nhưng, ông hội đồng Trạch không hề biết rằng, sau 5 – 6 năm trời tiêu phí hàng trăm ngàn giạ lúa của ông, cậu Ba Huy không lấy nỗi bất kỳ tấm bằng giáo dục nào, ngoài bằng lái xe hơi và giấy xác nhận có học lái máy bay, cùng người vợ đầm và đứa con lai Pháp. Ngay tại đất Paris, Ba Huy đã trở thành tay chơi có hạng. Ngày về nước, cậu Ba Huy đã tự tay lái xe chở ông hội đồng Trạch vượt quãng đường gần 300 cây số về nhà với tốc độ gần 100 cây số giờ. Ba Huy khoe với cha rằng mình biết lái cả máy bay.
Những chuyện “tai nghe mắt thấy” ấy cùng với phong cách lịch lãm, sành đời của Ba Huy đã làm ông hội đồng Trạch đinh ninh rằng còn mình đã là “thiên tài”. Ông tổ chức tiệc thật lớn mừng Ba Huy về nước, mời hàng ngàn khách gồm quan chức, giới nhà giàu khắp “lục tỉnh”, bà con gần xa, kể cả những tá điền thân tín.
Trở về Việt Nam, bỏ lại bên Pháp người vợ đầm và đứa con lai, Ba Huy cưới ngay người con gái đẹp nhất xứ Bạc Liêu lúc bấy giờ, đó là bà Ngô Thị Đen. Bà Đen ở với Ba Huy sinh được người con gái đặt tên Trần Thị Lưỡng. Về sau cô Hai Lưỡng qua Pháp sống và không còn ai biết gì thêm về cô. Thường xuyên đi lại giữa Sài Gòn và Bạc Liêu, Ba Huy đã có tiếp “bến đỗ” ở Mỹ Tho, được gia đình cưới hỏi đàng hoàng, đó là bà Nguyễn Thị Hai. Bà Hai sinh được ba người con là Trần Thị Thảo, Trần Trinh Nhơn và Trần Trinh Đức.
Về cuối đời, khoảng thập niên 1960, Ba Huy về sống trong căn nhà phố trên đường Nguyễn Du, Sài Gòn. Một buổi sáng, khi tập thể dục trên sân thượng, bất chợt nhìn xuống đường, ông thấy một cô gái gánh nước mướn đi ngang trước nhà rất đẹp. Hỏi thăm, Ba Huy biết được cô gái đó là con một gia đình nghèo làm nghề sửa xe đạp ở cuối đường.
Giai thoại kể rằng, Ba Huy đã tìm đến ngôi nhà nói trên gặp cha cô gái để xin "đổi" căn nhà mình đang ở để được cưới cô gái làm vợ. Và đó là người vợ cuối cùng của Ba Huy, kém ông gần 50 tuổi. Bà đã sống với ông Ba Huy cho đến ngày ông qua đời ở tuổi 73 và đã sinh cho ông bốn người con tên Hoàn, Toàn, Trinh và Nữ.
Dù đã có tới 4 bà vợ với 9 người con chính thức, cùng hàng chục người tình với nhiều đứa con rơi, nhưng hầu hết họ đều đã định cư đâu đó ở nước ngoài hoặc thất lạc, nghèo khó đâu đó ở trong nước. Nhiều năm liền, không có người con nào đến ngày Thanh Minh về quét dọn khu mộ chôn hội đồng Trạch, Ba Huy và dòng họ Trần Trinh, vì vậy mà khu mộ của một gia tộc từng giàu có nhất nhì miền Nam suốt thời gian dài bị bỏ hoang phế.
Mãi gần đây mới có một người con của Ba Huy trở về cố hương sau khi giống như cha hoang phí hết gia sản và bị cuộc đời đẩy đến tận cùng nghèo khó ở đất Sài Gòn. Ông tên Trần Trinh Đức, ông trở về Bạc Liêu với vợ và một đứa con bị bệnh tâm thần.
Công tử Bạc Liêu
Sự phong lưu vô độ trên con đường tình ái làm nên danh tiếng “cậu Ba Huy Bạc Liêu”. Còn sự ăn chơi bạt mạng, đầy tính cách “đàn anh” đã để lại cho Ba Huy cái tên “Công tử Bạc Liêu” lưu danh đến ngày nay. Lớn lên trên “đống vàng”, hầu như muốn thứ gì cũng được đáp ứng, lại được “học tập” kiểu cách ăn chơi ở chốn Paris tráng lệ, Ba Huy đã “biểu diễn” những màn ăn chơi làm tất cả dân chơi Nam kỳ thời ấy đều bái phục.
Ông hội đồng Trạch giao cho Ba Huy trông coi việc điền sản. Ba Huy mướn ngay một người Pháp tên Henry giỏi quản lý về Bạc Liêu cai quản việc làm ăn của gia đình, còn mình thì tập trung vào các thú vui chơi. Theo hợp đồng, người quản lý được hưỏng 10% trên tổng số lợi tức thu được hàng năm. Chính vì được trả công hậu hĩnh, ông Henri đã bỏ quê hương "mẫu quốc" qua làm mướn cho Ba Huy, mãi đến tháng 4 năm 1975 mới về nước. Thỉnh thoảng đi thăm các sở điền, Ba Huy mặc veston đi xe hơi. Ông sắm cả ca nô để lướt sóng trên các sông rạch miền Tây vốn chỉ toàn xuồng chèo tay.
Khi đi thăm ruộng, Ba Huy dùng chiếc Ford Vedette, còn đi chơi ông có chiếc Peugeot thể thao, loại xe lúc đó cả miền Nam chỉ có hai chiếc, chiếc kia là của Vua Bảo Đại. Vào thập niên 1930 – 1940, hễ Vua Bảo Đại có thứ gì thì Ba Huy phải sắm cho bằng được thứ ấy, kể cả máy bay. Ba Huy đã làm chấn động dư luận cả nước lúc đó khi đi thăm ruộng bằng máy bay. Lúc ấy cả Việt Nam mới chỉ có hai chiếc máy bay dân sự, một của Vua Bảo Đại, chiếc kia là của Ba Huy.
Một lần tự lái máy bay qua thăm sở điền ở tỉnh Rạch Giá, Ba Huy hứng chí bay ra biển Hà Tiên “hóng mát”, để rồi lạc sang tận nước Xiêm, phải đáp khẩn cấp vì máy bay hết xăng. Trần Trinh Huy bị Nhà nước Xiêm tạm giữ và phạt về tội xâm nhập lãnh thổ trái phép số tiền tương đương 200 ngàn giạ lúa.
Nhưng, chơi ngông tới mức đốt tiền để có ánh sáng và đốt tiền nấu chè đậu xanh như Ba Huy thì không chỉ nước ta, mà cả “Đông Tây kim cổ” chưa từng có ai làm, chính nó đã để lại cái tên “Công tử Bạc Liêu” cho tới ngày nay. Thuở ấy ở Mỹ Tho có cậu công tử nhà giàu, đẹp trai, tên Lê Công Phước hay còn gọi là George Phước, con trai của Đốc phủ Lê Công Sủng. George Phước cũng là một tay chơi nổi tiếng lúc đó, nhờ có nước da trắng như Tây nên được gọi “Bạch công tử”, để phân biệt với Ba Huy từ lâu nổi danh là “Hắc công tử” (do có nước da sạm đen).
George Phước rất mê cải lương, đã đi du học bên Pháp về nghệ thuật sân khấu, rồi bỏ tiền lập hai gánh hát Phước Chương và Huỳnh Kỳ nổi tiếng. Thời ấy ở đất Nam bộ ai cũng mến mộ tài năng, sắc đẹp của hai cô đào cải lương là Phùng Há và Năm Phỉ. Cả Bạch công tử và Hắc công tử đều mê các cô đào này, nên trở thành kỳ phùng địch thủ của nhau. Một lần, đoàn Huỳnh Kỳ cùng cô đào Phùng Há về biểu diễn ở Bạc Liêu, Bạch công tử mời Hắc công tử đến xem để khoe gánh hát của mình. Hai đối thủ ngồi cạnh nhau trong rạp hát như hai người bạn tri kỷ, cùng chiêm ngưỡng cô đào Phùng Há trên sân khấu mà ai cũng quyết tâm chinh phục cho bằng được.
Đang xem hát, Bạch công tử móc túi lấy thuốc hút, vô ý làm rơi tờ giấy bạc hình con công (tờ 5 đồng thời đó), Bạch công tử cuối xuống tìm, nhưng do trong rạp tắt đèn, nên tìm không được. Bản tính chơi trội học được trên các nẻo đường ăn chơi đã giúp Hắc công tử nghĩ ra một “đòn” tuyệt vời để hạ gục đối thủ. Hắc công tử lặng lẽ móc tờ giấy bạc bộ lư (tờ 100 đồng) châm lửa đốt làm đuốc soi cho Bạch công tử tìm tờ giấy bạc 5 đồng bị rớt mất.
Bị một vố quá nặng, để gỡ gạc chút thể diện, Bạch công tử đã thách Hắc công tử thi đốt tiền nấu chè đậu xanh. Hắc công tử nhận lời và chủ ý để thua, vì chuyện thi thố này chủ yếu là nhờ vào tài “chụm lửa” chứ không chứng tỏ gì sự giàu có hay bản lĩnh dân chơi.
Để xứng danh “Công tử Bạc Liêu”, tất nhiên Trần Trinh Huy cũng không thể bỏ qua hai món nhậu nhẹt và bài bạc. Ba Huy thường xuyên lặn ngụp trong những bàn tiệc với rượu sâm banh vốn rất thịnh hành vào thời đó. Ba Huy cũng là một kẻ mê cờ bạc, thường đánh bạc với “quốc trưởng” Bảo Đại và trùm sòng bạc Đại Thế Giới là Bảy Viễn.
Có những ngày ông thua bạc 30 – 40 ngàn đồng, trong khi một giạ lúa chỉ bán được 1,7 đồng, lương của Thống đốc Nam kỳ chưa tới ba ngàn đồng một tháng. Công bằng mà nói, ngoài chuyện ăn chơi trác táng, đập phá vô độ, Công tử Bạc Liêu có sức hấp dẫn người đời có lẽ còn ở tính tình hào phóng, quan hệ thân thiện với mọi người không kể sang hèn.
Ông thường xóa nợ, xé giấy nợ cho tá điền hoặc những đối tác làm ăn gặp khó khăn như một cách để “tích đức” cho con cháu về sau. Đôi lúc ở ông cũng lóe lên “đầu óc canh tân” như mướn người Pháp giỏi về cai quản cơ ngơi; tổ chức hội chợ đồng bằng và cuộc thi “Hoa hậu miệt đồng” đầu tiên ở miền Tây (để rồi các hoa, á hậu đều thuộc về ông)...
Không giống như cha mình, từ một mối tình mà làm nên sự nghiệp, Công tử Bạc Liêu có hàng chục, hàng trăm mối tình, mà mối tình nào cũng gặm nhắm một phần gia sản của cha để lại. Đến đời con ông cũng vậy – ăn chơi phóng túng, tàn phá gia sản của cha ông để lại. Để đến đời cháu nội của Công tử Bạc Liêu thì chẳng còn gì để mà phá. Chẳng những thế, người cháu nội thừa kế Công tử Bạc Liêu trở nên điên loạn sau một cuộc tình.
Hổ phụ sinh hổ tử
Người viết bài này đã có một buổi tối ngồi nhậu với ông Trần Trinh Đức, người được coi là gắn bó nhiều nhất với cha Trần Trinh Huy và đang là đứa con duy nhất của Công tử Bạc Liêu còn sống trên quê hương Bạc Liêu, là người kế thừa chính thức của gia tộc Trần Trinh.
Cũng giống như cha, Ba Đức (sinh năm 1947) sinh ra trên đống vàng, lớn lên không cần học hành gì nhiều, cứ theo “gương” cha mà ăn chơi, yêu đương, phá phách. Thế nhưng cả về khoản hào hoa lẫn phá phách tiền của, Ba Đức chỉ xứng đáng là…”con” của Công tử Bạc Liêu. Dù vậy thì “thành tích” của Ba Đức cũng không đến nỗi nào: hai bà vợ cùng hàng chục người tình; nhậu nhẹt không thua ai; từng đánh bạc có hạng; nhảy đầm bậc thầy…
Thế nhưng, ông Đức cho biết, ông không là gì so với người anh kế của mình là Trần Trinh Nhơn, chính ông Nhơn mới gần với nguyên mẫu của Công tử Bạc Liêu hơn. Khi hai anh em còn sống chung nhau, cứ mỗi chiều là ông Nhơn dẫn về nhà một cô gái xinh đẹp khác nhau giới thiệu với ông Đức: “Chị dâu mày”. Hiện ông Nhơn cũng sống ẩn dật nghèo túng đâu đó, lâu lắm rồi không thấy về quê hương Bạc Liêu.
Vẫn là sáu phòng ngủ sang trọng được kinh doanh khách sạn, trong đó căn phòng Ba Huy từng ở có giá cho thuê cao gấp đôi các phòng còn lại. Người chủ doanh nghiệp đã cho gia đình ông mượn tạm căn hộ tập thể trong hẻm sâu để sống, trong khi chờ đợi “xin nhà” và tìm công ăn việc làm.
Đến khi nợ nần do thua bạc chất chồng, rồi lại bị phụ tình, cô gái bị điên. Thương con, vợ chồng ông bán tất cả tài sản mà mình đang có để trả nợ và để chữa bệnh cho con. Để trốn nợ, ông phải đưa gia đình sang Campuchia làm nghề mua giày cũ tân trang bán lại kiếm sống. Chịu không nỗi cảnh túng quẫn, ông lại dắt gia đình về TP.
Theo PNTD
Chuyện tình thầy ký Trạch
Một ngày cuối năm 1895, tại xã Châu Hưng - huyện Vĩnh Lợi – tỉnh Bạc Liêu, diễn ra lễ cưới của cô con gái thứ tư của ông bá hộ Phan Văn Bì, một người giàu có nhất nhì tỉnh Bạc Liêu. Tuy là nhà bá hộ, nhưng đám cưới tổ chức không lớn lắm, vì là đám gả con gái, chú rể lại là một thầy ký quèn. Sinh ra trong gia đình nghèo từ miệt Biên Hòa – Đồng Nai trôi dạt về Bạc Liêu khai khẩn đất hoang, khi mới 12 – 13 tuổi đầu Trần Trinh Trạch (SN 1873) phải đi làm mướn cho một gia đình địa chủ đã nhập quốc tịch Pháp.
Chính cái “nghề” đi làm mướn đã là duyên cớ đưa ông trở thành một trong những người giàu nhất Nam kỳ sau này. Theo qui định thời đó, con cái của những gia đình có quốc tịch Pháp phải đi học trường Pháp. Mà các “cậu ấm” trong gia đình ấy chỉ muốn chơi chứ không chịu học, vậy là ông Trạch được mướn đi học thế cho con của chủ nhà. Nhờ vậy mà ông biết chữ (tất nhiên là chữ Tây), để rồi sau này khi lớn lên ông xin được một chân thư ký ở Tòa Bố tỉnh Bạc Liêu.
Một năm hai lần, ông bá hộ Phan Văn Bì đến Tòa Bố tỉnh Bạc Liêu để làm thủ tục đóng thuế điền địa. Ông được viên thư ký điền địa Trần Trinh Trạch tận tình giúp đỡ. Lâu dần, ông Bì có cảm tình với anh thư ký quèn. Các con ông Bì giỏi ăn chơi, nhưng ít học, vì vậy ông thấy quý học thức ở người thư ký.
Một vài lần thư ký Trạch đến đo đạc ruộng đất nhà ông bá hộ, chính ông Bì đã chủ động cho viên thư ký gặp cô con gái thứ tư của mình. Và khi ông Bì nhận ra giữa hai trẻ “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, ông liền chủ động sắp xếp một cuộc hôn nhân. Sau đám cưới, vợ chồng thư ký Trạch được ông bá hộ cắt chia cho một sở đất riêng cả trăm ha và giúp vốn làm ăn, ông Trạch bỏ nghề “thầy ký” để ở nhà tập trung vào ruộng đất.
Nhờ kiến thức đã có, nhất là hiểu biết về luật pháp đất đai, cộng với vốn liếng cha vợ giúp đỡ, ông Trạch ngày càng tích tụ ruộng đất bằng cách thu mua đất đai của những địa chủ thất cơ lỡ vận. Ngay cả trong gia đình ông bá hộ Bì, hầu hết ruộng đất ông đều chia cho các con, nhưng do ít học, không biết làm ăn, lại máu mê cờ bạc, nên dần dà ruộng đất của họ đều được cầm cố và rơi vào tay ông Trạch.
Từ ruộng đất, ông mở mang sang lĩnh vực làm muối và trở thành nhà cung cấp chi phối muối cho cả Nam kỳ, cũng chính nhờ đó ông đã phất lên nhanh, được xếp vào hàng “đại phú” bậc nhất miền Nam. Lúc cao nhất, Trần Trinh Trạch chủ sở hữu 74 sở điền với 110 ngàn ha đất trồng lúa và gần 100 ngàn ha ruộng muối.
Rồi ông bước sang kinh doanh lãnh vực nhà ở với hai dãy phố lầu ở thị xã Bạc Liêu, một dãy phố lầu ở đường La Grandière ở Sài Gòn (nay là đường Lý Tự Trọng). Ông bỏ vốn đầu tư sang lĩnh vực ngân hàng và trở đồng sáng lập Ngân hàng Việt Nam (năm 1927) - ngân hàng đầu tiên do chính người Việt Nam sáng lập và điều hành - có trụ sở đặt tại Sài Gòn, do ông làm Chánh hội trưởng.
Tuy là “đại phú”, nhưng vợ chồng hội đồng Trạch sống rất chuẩn mực, cần kiệm, nhất là bà hội đồng, bà ít khi đụng đến thịt cá hoặc các món cao lương mỹ vị, cả đời chỉ quen với mắm muối đồng quê.
Ba Đức trước biệt thự Công tử Bạc Liêu
Ông Trạch có 7 người con, 4 gái, 3 trai. Trong 3 người con trai của
ông Trạch, Trần Trinh Huy (Ba Huy) là có học và bản lĩnh hơn cả, được
ông hội đồng chọn làm người kế nghiệp. Một sự lựa chọn làm ông Trạch rất
đỗi tự hào khi ấy, nhưng cũng là sự lựa chọn tệ hại nhất cuộc đời ông,
chính sự lựa chọn ấy đã làm cho sản nghiệp mà ông dày công gầy dựng đã
nhanh chóng bị đổ sông đổ bể.Ông Trạch sống rất chung thủy với vợ con, cả đời ông chỉ có một bà vợ, ngược hẳn với cậu con trai “quý tử” Trần Trinh Huy sau này ăn chơi bạt mạng, nổi danh khắp Nam kỳ, để lại danh xưng “Công tử Bạc Liêu” sau khi đã tiêu phá gần hết gia sản của cha.
Tình sử “cậu Ba Huy”
Cuối năm 1926, có một chuyện làm cho ông hội đồng Trạch và cả gia tộc Trần Trinh xôn xao lo toan, đó là cậu Ba Huy đi “Tây học” trở về. Để đón con từ sân bay Tân Sơn Nhất về Bạc Liêu, ông Trạch đã bỏ ra số tiền lớn để mua chiếc xe hơi hiệu Peugeot lần đầu tiên có mặt tại Việt Nam. Trước đó, ông Trạch cũng đã xây dựng khu biệt thự theo kiểu Tây lớn nhất tỉnh Bạc Liêu với hầu hết vật liệu trang trí đều được chở từ Pháp sang. Trần Trinh Huy sinh năm 1900, từ nhỏ đã tỏ ra khôn lanh, ham chơi nhất nhà.
Lúc ấy bắt đầu có phong trào những gia đình giàu có cho con đi du học ở Pháp. Trần Trinh Huy đã được ông hội đồng Trạch chọn đi “Tây học” với kỳ vọng làm cho dòng họ Trần Trinh “nở mặt nở mày”. Vì vậy mà việc cậu “quý tử” trở về Bạc Liêu sau 5 – 6 năm du học bên Pháp thật sự là sự kiện trọng đại đối với gia tộc Trần Trinh.
Thế nhưng, ông hội đồng Trạch không hề biết rằng, sau 5 – 6 năm trời tiêu phí hàng trăm ngàn giạ lúa của ông, cậu Ba Huy không lấy nỗi bất kỳ tấm bằng giáo dục nào, ngoài bằng lái xe hơi và giấy xác nhận có học lái máy bay, cùng người vợ đầm và đứa con lai Pháp. Ngay tại đất Paris, Ba Huy đã trở thành tay chơi có hạng. Ngày về nước, cậu Ba Huy đã tự tay lái xe chở ông hội đồng Trạch vượt quãng đường gần 300 cây số về nhà với tốc độ gần 100 cây số giờ. Ba Huy khoe với cha rằng mình biết lái cả máy bay.
Những chuyện “tai nghe mắt thấy” ấy cùng với phong cách lịch lãm, sành đời của Ba Huy đã làm ông hội đồng Trạch đinh ninh rằng còn mình đã là “thiên tài”. Ông tổ chức tiệc thật lớn mừng Ba Huy về nước, mời hàng ngàn khách gồm quan chức, giới nhà giàu khắp “lục tỉnh”, bà con gần xa, kể cả những tá điền thân tín.
Trở về Việt Nam, bỏ lại bên Pháp người vợ đầm và đứa con lai, Ba Huy cưới ngay người con gái đẹp nhất xứ Bạc Liêu lúc bấy giờ, đó là bà Ngô Thị Đen. Bà Đen ở với Ba Huy sinh được người con gái đặt tên Trần Thị Lưỡng. Về sau cô Hai Lưỡng qua Pháp sống và không còn ai biết gì thêm về cô. Thường xuyên đi lại giữa Sài Gòn và Bạc Liêu, Ba Huy đã có tiếp “bến đỗ” ở Mỹ Tho, được gia đình cưới hỏi đàng hoàng, đó là bà Nguyễn Thị Hai. Bà Hai sinh được ba người con là Trần Thị Thảo, Trần Trinh Nhơn và Trần Trinh Đức.
Về cuối đời, khoảng thập niên 1960, Ba Huy về sống trong căn nhà phố trên đường Nguyễn Du, Sài Gòn. Một buổi sáng, khi tập thể dục trên sân thượng, bất chợt nhìn xuống đường, ông thấy một cô gái gánh nước mướn đi ngang trước nhà rất đẹp. Hỏi thăm, Ba Huy biết được cô gái đó là con một gia đình nghèo làm nghề sửa xe đạp ở cuối đường.
Giai thoại kể rằng, Ba Huy đã tìm đến ngôi nhà nói trên gặp cha cô gái để xin "đổi" căn nhà mình đang ở để được cưới cô gái làm vợ. Và đó là người vợ cuối cùng của Ba Huy, kém ông gần 50 tuổi. Bà đã sống với ông Ba Huy cho đến ngày ông qua đời ở tuổi 73 và đã sinh cho ông bốn người con tên Hoàn, Toàn, Trinh và Nữ.
Ba Đức trước bàn thờ hội đồng Trạch trong khách sạn “Công tử Bạc Liêu”
Ngoài người vợ Pháp và 3 người vợ Việt có cưới hỏi chính thức, Ba Huy
còn có rất nhiều người tình, nhiều người trong họ đã có con với ông. Dù
họ không phải là vợ được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng con cái của họ đều
được ông hội đồng Trạch (lúc còn sống) cũng như gia tộc Trần Trinh sau
này thừa nhận. Trần Trinh Huy mất năm 1973 ở Sài Gòn và được đưa về an
táng trong phần mộ gia đình tại ấp Cái Dầy, xã Châu Hưng, huyện Vĩnh
Lợi, Bạc Liêu.Dù đã có tới 4 bà vợ với 9 người con chính thức, cùng hàng chục người tình với nhiều đứa con rơi, nhưng hầu hết họ đều đã định cư đâu đó ở nước ngoài hoặc thất lạc, nghèo khó đâu đó ở trong nước. Nhiều năm liền, không có người con nào đến ngày Thanh Minh về quét dọn khu mộ chôn hội đồng Trạch, Ba Huy và dòng họ Trần Trinh, vì vậy mà khu mộ của một gia tộc từng giàu có nhất nhì miền Nam suốt thời gian dài bị bỏ hoang phế.
Mãi gần đây mới có một người con của Ba Huy trở về cố hương sau khi giống như cha hoang phí hết gia sản và bị cuộc đời đẩy đến tận cùng nghèo khó ở đất Sài Gòn. Ông tên Trần Trinh Đức, ông trở về Bạc Liêu với vợ và một đứa con bị bệnh tâm thần.
Công tử Bạc Liêu
Sự phong lưu vô độ trên con đường tình ái làm nên danh tiếng “cậu Ba Huy Bạc Liêu”. Còn sự ăn chơi bạt mạng, đầy tính cách “đàn anh” đã để lại cho Ba Huy cái tên “Công tử Bạc Liêu” lưu danh đến ngày nay. Lớn lên trên “đống vàng”, hầu như muốn thứ gì cũng được đáp ứng, lại được “học tập” kiểu cách ăn chơi ở chốn Paris tráng lệ, Ba Huy đã “biểu diễn” những màn ăn chơi làm tất cả dân chơi Nam kỳ thời ấy đều bái phục.
Ông hội đồng Trạch giao cho Ba Huy trông coi việc điền sản. Ba Huy mướn ngay một người Pháp tên Henry giỏi quản lý về Bạc Liêu cai quản việc làm ăn của gia đình, còn mình thì tập trung vào các thú vui chơi. Theo hợp đồng, người quản lý được hưỏng 10% trên tổng số lợi tức thu được hàng năm. Chính vì được trả công hậu hĩnh, ông Henri đã bỏ quê hương "mẫu quốc" qua làm mướn cho Ba Huy, mãi đến tháng 4 năm 1975 mới về nước. Thỉnh thoảng đi thăm các sở điền, Ba Huy mặc veston đi xe hơi. Ông sắm cả ca nô để lướt sóng trên các sông rạch miền Tây vốn chỉ toàn xuồng chèo tay.
Khi đi thăm ruộng, Ba Huy dùng chiếc Ford Vedette, còn đi chơi ông có chiếc Peugeot thể thao, loại xe lúc đó cả miền Nam chỉ có hai chiếc, chiếc kia là của Vua Bảo Đại. Vào thập niên 1930 – 1940, hễ Vua Bảo Đại có thứ gì thì Ba Huy phải sắm cho bằng được thứ ấy, kể cả máy bay. Ba Huy đã làm chấn động dư luận cả nước lúc đó khi đi thăm ruộng bằng máy bay. Lúc ấy cả Việt Nam mới chỉ có hai chiếc máy bay dân sự, một của Vua Bảo Đại, chiếc kia là của Ba Huy.
Một lần tự lái máy bay qua thăm sở điền ở tỉnh Rạch Giá, Ba Huy hứng chí bay ra biển Hà Tiên “hóng mát”, để rồi lạc sang tận nước Xiêm, phải đáp khẩn cấp vì máy bay hết xăng. Trần Trinh Huy bị Nhà nước Xiêm tạm giữ và phạt về tội xâm nhập lãnh thổ trái phép số tiền tương đương 200 ngàn giạ lúa.
Nhưng, chơi ngông tới mức đốt tiền để có ánh sáng và đốt tiền nấu chè đậu xanh như Ba Huy thì không chỉ nước ta, mà cả “Đông Tây kim cổ” chưa từng có ai làm, chính nó đã để lại cái tên “Công tử Bạc Liêu” cho tới ngày nay. Thuở ấy ở Mỹ Tho có cậu công tử nhà giàu, đẹp trai, tên Lê Công Phước hay còn gọi là George Phước, con trai của Đốc phủ Lê Công Sủng. George Phước cũng là một tay chơi nổi tiếng lúc đó, nhờ có nước da trắng như Tây nên được gọi “Bạch công tử”, để phân biệt với Ba Huy từ lâu nổi danh là “Hắc công tử” (do có nước da sạm đen).
George Phước rất mê cải lương, đã đi du học bên Pháp về nghệ thuật sân khấu, rồi bỏ tiền lập hai gánh hát Phước Chương và Huỳnh Kỳ nổi tiếng. Thời ấy ở đất Nam bộ ai cũng mến mộ tài năng, sắc đẹp của hai cô đào cải lương là Phùng Há và Năm Phỉ. Cả Bạch công tử và Hắc công tử đều mê các cô đào này, nên trở thành kỳ phùng địch thủ của nhau. Một lần, đoàn Huỳnh Kỳ cùng cô đào Phùng Há về biểu diễn ở Bạc Liêu, Bạch công tử mời Hắc công tử đến xem để khoe gánh hát của mình. Hai đối thủ ngồi cạnh nhau trong rạp hát như hai người bạn tri kỷ, cùng chiêm ngưỡng cô đào Phùng Há trên sân khấu mà ai cũng quyết tâm chinh phục cho bằng được.
Đang xem hát, Bạch công tử móc túi lấy thuốc hút, vô ý làm rơi tờ giấy bạc hình con công (tờ 5 đồng thời đó), Bạch công tử cuối xuống tìm, nhưng do trong rạp tắt đèn, nên tìm không được. Bản tính chơi trội học được trên các nẻo đường ăn chơi đã giúp Hắc công tử nghĩ ra một “đòn” tuyệt vời để hạ gục đối thủ. Hắc công tử lặng lẽ móc tờ giấy bạc bộ lư (tờ 100 đồng) châm lửa đốt làm đuốc soi cho Bạch công tử tìm tờ giấy bạc 5 đồng bị rớt mất.
Bị một vố quá nặng, để gỡ gạc chút thể diện, Bạch công tử đã thách Hắc công tử thi đốt tiền nấu chè đậu xanh. Hắc công tử nhận lời và chủ ý để thua, vì chuyện thi thố này chủ yếu là nhờ vào tài “chụm lửa” chứ không chứng tỏ gì sự giàu có hay bản lĩnh dân chơi.
Để xứng danh “Công tử Bạc Liêu”, tất nhiên Trần Trinh Huy cũng không thể bỏ qua hai món nhậu nhẹt và bài bạc. Ba Huy thường xuyên lặn ngụp trong những bàn tiệc với rượu sâm banh vốn rất thịnh hành vào thời đó. Ba Huy cũng là một kẻ mê cờ bạc, thường đánh bạc với “quốc trưởng” Bảo Đại và trùm sòng bạc Đại Thế Giới là Bảy Viễn.
Có những ngày ông thua bạc 30 – 40 ngàn đồng, trong khi một giạ lúa chỉ bán được 1,7 đồng, lương của Thống đốc Nam kỳ chưa tới ba ngàn đồng một tháng. Công bằng mà nói, ngoài chuyện ăn chơi trác táng, đập phá vô độ, Công tử Bạc Liêu có sức hấp dẫn người đời có lẽ còn ở tính tình hào phóng, quan hệ thân thiện với mọi người không kể sang hèn.
Ông thường xóa nợ, xé giấy nợ cho tá điền hoặc những đối tác làm ăn gặp khó khăn như một cách để “tích đức” cho con cháu về sau. Đôi lúc ở ông cũng lóe lên “đầu óc canh tân” như mướn người Pháp giỏi về cai quản cơ ngơi; tổ chức hội chợ đồng bằng và cuộc thi “Hoa hậu miệt đồng” đầu tiên ở miền Tây (để rồi các hoa, á hậu đều thuộc về ông)...
Không giống như cha mình, từ một mối tình mà làm nên sự nghiệp, Công tử Bạc Liêu có hàng chục, hàng trăm mối tình, mà mối tình nào cũng gặm nhắm một phần gia sản của cha để lại. Đến đời con ông cũng vậy – ăn chơi phóng túng, tàn phá gia sản của cha ông để lại. Để đến đời cháu nội của Công tử Bạc Liêu thì chẳng còn gì để mà phá. Chẳng những thế, người cháu nội thừa kế Công tử Bạc Liêu trở nên điên loạn sau một cuộc tình.
Hổ phụ sinh hổ tử
Người viết bài này đã có một buổi tối ngồi nhậu với ông Trần Trinh Đức, người được coi là gắn bó nhiều nhất với cha Trần Trinh Huy và đang là đứa con duy nhất của Công tử Bạc Liêu còn sống trên quê hương Bạc Liêu, là người kế thừa chính thức của gia tộc Trần Trinh.
Cũng giống như cha, Ba Đức (sinh năm 1947) sinh ra trên đống vàng, lớn lên không cần học hành gì nhiều, cứ theo “gương” cha mà ăn chơi, yêu đương, phá phách. Thế nhưng cả về khoản hào hoa lẫn phá phách tiền của, Ba Đức chỉ xứng đáng là…”con” của Công tử Bạc Liêu. Dù vậy thì “thành tích” của Ba Đức cũng không đến nỗi nào: hai bà vợ cùng hàng chục người tình; nhậu nhẹt không thua ai; từng đánh bạc có hạng; nhảy đầm bậc thầy…
Thế nhưng, ông Đức cho biết, ông không là gì so với người anh kế của mình là Trần Trinh Nhơn, chính ông Nhơn mới gần với nguyên mẫu của Công tử Bạc Liêu hơn. Khi hai anh em còn sống chung nhau, cứ mỗi chiều là ông Nhơn dẫn về nhà một cô gái xinh đẹp khác nhau giới thiệu với ông Đức: “Chị dâu mày”. Hiện ông Nhơn cũng sống ẩn dật nghèo túng đâu đó, lâu lắm rồi không thấy về quê hương Bạc Liêu.
Tác giả và Ba Đức
Tất nhiên, ông không về sống trong ngôi biệt thự vì nó đã được
quốc hữu hóa trước ngày giải phóng. Qua bao biến thiên thời cuộc, biệt
thự Công tử Bạc Liêu vẫn nguyên vẹn, đẹp lộng lẫy với các vật liệu xây
dựng, trang trí đều từ Pháp chở qua.Vẫn là sáu phòng ngủ sang trọng được kinh doanh khách sạn, trong đó căn phòng Ba Huy từng ở có giá cho thuê cao gấp đôi các phòng còn lại. Người chủ doanh nghiệp đã cho gia đình ông mượn tạm căn hộ tập thể trong hẻm sâu để sống, trong khi chờ đợi “xin nhà” và tìm công ăn việc làm.
Cô gái “điên” Trần Thị Phượng – người thừa kế cuối cùng của Công tử Bạc Liêu
Ba Đức kể: “Gia đình tôi thật sự suy sụp khi con gái tôi mê bài bạc,
bị lừa cả tình lẫn tiền, rồi bị bệnh tâm thần, tôi phải bán hết tài sản
để chữa trị mà không khỏi, cuối cùng chạy hon đa ôm…”. Không biết có
phải do gien của cha và ông nội hay không, mà cô gái Trần Thị Phượng mới
lớn lên đã ăn chơi phóng túng và mê bài bạc.Đến khi nợ nần do thua bạc chất chồng, rồi lại bị phụ tình, cô gái bị điên. Thương con, vợ chồng ông bán tất cả tài sản mà mình đang có để trả nợ và để chữa bệnh cho con. Để trốn nợ, ông phải đưa gia đình sang Campuchia làm nghề mua giày cũ tân trang bán lại kiếm sống. Chịu không nỗi cảnh túng quẫn, ông lại dắt gia đình về TP.
Theo PNTD
Gia tộc Trần Trinh của công tử Bạc Liêu và kết cục bi thương
Hoàng Đan | 25/10/2014 09:00
Ngoài ông Đức đang ở Bạc Liêu thì những người con, người thân khác trong gia tộc Trần Trinh của công tử Bạc Liêu hiện nay đều ly tán, tự tìm đường mưu sinh riêng.
Được xếp là một trong "Tứ đại phú hộ" của đất Sài Gòn, với câu nói truyền miệng trong dân gian: "nhất Sĩ, nhì Phương, tam Xường, tứ Trạch", gia đình ông Trần Trịnh Trạch (ba của công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy) là chủ sở hữu của 74 sở điền, với 110.000 ha đất trồng lúa, gần 100.000 ha ruộng muối. Theo lời của cháu ông kể lại, toàn tỉnh Bạc Liêu lúc bấy giờ (gồm 4 quận Vĩnh Lợi, Cà Mau, Vĩnh Châu, Giá Rai) có 13 lô ruộng muối thì 11 lô là của ông Hội đồng Trạch, một lô còn lại của cha sở và một lô của dân thường.
Sau khi ông Hội đồng Trạch mất năm 1942, núi tài sản ông để lại cho công tử Bạc Liêu và các con cháu ước tính trị giá lên tới 5 tấn vàng. Nhưng 31 năm sau, khi công tử Bạc Liêu nằm xuống vào năm 1973 thì khối tài sản đó cũng đã cạn. Các con cháu ông lại rơi vào cảnh nghèo khó như thời trai trẻ của ông Hội đồng Trạch phải đi chăn trâu, làm mướn.
Chân dung công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy.
Theo lời ông Trần Trinh Đức, con trai của công tử Bạc Liêu thì năm 1947, 5 năm sau khi ông Hội đồng Trạch qua đời, công tử Bạc Liêu đã lên Sài Gòn sống ại địa chỉ số 117 Nguyễn Du, quận 1, đối diện với vườn ông Thượng, nay là công viên Tao Đàn. Ông lấy thêm một bà nữa (bà Nguyễn Thị Hai) và sinh được ba người con: Thảo, Nhơn, và Đức.
Khoảng năm 1968, công tử Bạc Liêu dọn về căn nhà phố đường Nguyễn Du, Sài Gòn và lấy thêm một người vợ nữa kém ông đến 50 tuổi. Bà sống chung thủy với ông đến ngày ông qua đời. Họ có ba con trai và một con gái tên Hoàn, Toàn, Trinh và Nữ.
Ngoài ra, công tử Bạc Liêu còn rất nhiều con với các nhân tình. Tuy những người đó không phải vợ chính thức nhưng con cái của họ đều được Trần gia thừa nhận.
Năm 1974, công tử Bạc Liêu mất tại tư gia và cũng là điểm bắt đầu cho thời kỳ suy tàn, khánh kiệt, phân ly tứ xứ của gia tộc Trần Trinh.
"Cuộc sống giàu có của gia đình tôi bắt đầu thay đổi từ khi cha mất vào năm 1974. Sau khi cha mất gia đình tôi phải bán căn biệt thự trên đường Nhất Linh (nay là đường Nguyễn Huy Tưởng, Q.6, Tp Hồ Chí Minh) để chia tài sản cho các anh em trong gia đình. Sau đó, mọi người chuyển đi các nơi còn tôi chuyển về nhà vợ để ở tại khu vực quận 3” - ông Đức kể.
Khi được hỏi, lý do vì đâu mà con trai Công tử Bạc Liêu, người từng được coi là giàu nhất Nam Kỳ lục tỉnh trước đây bây giờ lại phải đi về đây bán sách, ông Đức chia sẻ, ông được ba cho ăn học khá tử tế và cũng từng tham gia quản lý nhà cửa, hàng quán của gia đình. Tuy nhiên, sau khi, ba ông mất, gia thế bắt đầu suy sụp, anh em phải bán nhà ở quận 6 chia nhau.
Trở về quận 3 ở, ông bắt đầu kinh doanh buôn bán, khi thì bán ti vi, được chút vốn lại kinh doanh nhà hàng...
Nhưng rồi bỗng dưng tai họa ập xuống, do con gái ông yêu phải kẻ có máu cờ bạc nên đắm chìm trong lời đường mật của người tình đem tiền của gia đình, thậm chí vay mượn để nướng vào những trò đỏ đen thâu đêm suốt sáng rồi cuối cùng vỡ nợ.
Để lo trả nợ cho con, ông Đức đã phải bán hết tài sản của gia đình nhưng cũng không đủ trả nợ. Sau đó, ông cùng vợ, con phải sang Campuchia để trốn nợ vào năm 2008.
Ông Trần Trinh Đức, con trai công tử Bạc Liêu.
“Cuộc sống của tôi có những lúc rất nhiều tiền, giàu có, sau lại trắng tay phải đi thuê nhà, rồi chạy xe ôm, thậm chí có thời kỳ tôi phải lưu lạc sang cả Campuchia để trốn nợ và nuôi con gái bị bại liệt.
Sau này, nhớ có người giúp đỡ, tôi đã viết đơn gửi tỉnh, thành phố Bạc Liêu, để xin một ngôi nhà nhỏ cho cả gia đình cùng về sinh sống. Tỉnh, thành phố sau đó đã chấp thuận cấp cho một ngôi nhà rộng khoảng gần 100 m2 tại phường 5, TP Bạc Liêu khiến cả gia đình tôi mừng lắm và nhờ mọi người giúp đỡ, chúng tôi đã chuyển về TP Bạc Liêu sinh sống,
Tôi được nhận vào làm việc trong khu di tích này như là nhân chứng sống, một hướng dẫn viên du lịch để giới thiệu cho du khách về cuộc đời, sự nghiệp, gia đình của cha tôi – ông Trần Trinh Huy – Công tử Bạc Liêu, để du khách hiểu rõ hơn về ông. Đồng thời, tôi cũng có bán cuốn sách viết về ông - Công tử Bạc Liêu của tác giả Nguyên Hùng, Nhà xuất bản công an nhân dân ấn hành” - ông Đức nói.
Cũng theo thông tin từ ông Đức và nhiều người dân khác cho biết thêm, sau khi công tử Bạc Liêu mất, chính quyền Sài Gòn đã quản lý Nhà Lớn của ông Trần Trinh Trạch. Chính trong thời gian này, nội thất của ngôi nhà và nhiều đồ vật quý hiếm đã bị xâm hại, thất lạc.
Sau ngày miền Nam giải phóng, dòng họ Trần Trinh còn lại một ít điền sản ở Cái Dầy, khoảng chục căn phố lầu ở Sài Gòn và vài ngôi nhà ở thị xã Bạc Liêu. Tất cả cũng chỉ đủ cho con cháu của gia tộc Trần Trinh tiêu xài thêm một thời gian nữa là hết.
Và hiện nay, ngoài ông Đức, những người con của Công tử Bạc Liêu một số đã mất, một số định cư ở nước ngoài, chỉ còn vài ba người sống ở Việt Nam, tất cả đều nghèo khó, sống thầm lặng, ít người biết đến.
theo Đại Lộ
Những bức ảnh quý về Công tử Bạc Liêu
16/09/2014 07:16
Từ khi được cấp cho căn nhà và làm hướng dẫn viên, lúc nào tôi cũng mang theo những tấm ảnh chụp ông nội, ba, má, cùng các anh chị em trong gia đình để giới thiệu cho du khách.
Vừa giới thiệu về cuộc đời, sự nghiệp của người có giai thoại giàu có, nhiều tiền đến mức “đốt tiền nấu trứng” cho khách đến tham quan khu di tích Công tử Bạc Liêu ở 15, Phường 3, TP Bạc Liêu, ông Trần Trinh Đức (68 tuổi), con trai thứ 3 của Công tử Bạc Liêu – Trần Trinh Huy đưa cho du khách xem từng tấm ảnh rồi giới thiệu từng người trong các tấm hình.Lau giọt mồ hôi trên trán rồi vuốt lại mái tóc đã điểm bạc, ông Trần Trinh Đức chỉ tấm ảnh một người đàn ông đội mũ, mặc comple, đi giày tây đứng trên bậc lên xuống của ngôi nhà nói: Đây là ông nội tôi, Trần Trinh Trạch, tấm ảnh này được ông chụp ở bậc thang trước cửa nhà, cũng được khoảng 60 – 70 năm rồi.
Tiếp theo ông Đức giới thiệu 2 tấm ảnh chân dung của ba ông, Công tử Bạc Liêu – Trần Trinh Huy. Rồi đến ảnh của bà Ngô Thị Đen, phu nhân của Công tử Bạc Liêu 1902 - 1972; bà Nguyễn Thị Hai, người vợ thứ hai của Công tử Bạc Liêu từ trần năm 1947. Ông Đức tiếp tục giới thiệu đến tấm ảnh chụp người con trai của Công tử Bạc Liêu với người vợ đầm bên Pháp; tấm ảnh chụp cô Trần Thị Lưỡng, người con gái Công Tử Bạc Liêu từng lấy chồng làm thư ký cho vua Bảo Đại. Ông Đức cũng cho du khách xem những bức ảnh chụp đồ đạc, cũng như phần mộ của dòng họ Trần Trinh....
Còn 3 người vợ kế tiếp có tấp cả với ông 8 người con, đó là: Hiếu, Thảo, Nhơn, Đức, Hoàng, Toàn, Trinh, Nữ. Riêng người vợ đầm ở bên Tây khi ông đi du học sinh cho ông 1 cậu con trai.
Đến năm 1974, ba tôi bị bệnh già và mất tại tư gia, biệt thự số 26/6 đường Nhất Linh nay là đường Nguyễn Huy Tưởng, phường 6, Quận Bình Thạnh, TP Hồ Chí Minh và được an táng tại quê nhà Bạc Liêu”, ông Đức cho biết.
Khu mộ của dòng họ Trần Trinh (Ảnh: do ông Đức cung cấp)
PV báo điện tử xin giới thiệu những tấm ảnh mà ông Trần Trinh Đức (68 tuổi), con trai Công tử Bạc Liêu luôn mang theo người để giới thiệu cho du khách:
Ông Trần Trinh Đức bên bàn thờ của gia đình
Giường ngủ của Công tử Bạc Liêu trưng bày trong khu di tích
Đồ trưng bày trong khu di tich Công tử Bạc Liêu
Nhận xét
Đăng nhận xét