Tú Anh (theo Therichest)
Vụ ám sát Tổng thống Andrew Jackson
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Vụ ám sát Tổng thống Andrew Jackson được cho là nỗ lực đầu
tiên nhằm giết một Tổng thống Hoa Kỳ đang tại vị đến từ ngoài nước Mỹ và
cũng là vụ ám sát đầu tiên trong lịch sử
Tổng thống Hoa Kỳ. Vị Tổng thống đó chính là
Andrew Jackson, vị Tổng thống thứ 7 (1829-1837) của
Hoa Kỳ.
Rất may mắn là vị nguyên thủ quốc gia Hoa Kỳ này đã thoát chết một cách
ngoạn mục trong vụ ám sát diễn ra vào ngày thứ 6 u ám tháng giêng năm
1835.
Một tác phẩm mô tả cảnh ám sát hụt của Lawrence và Tổng thống
Andrew Jackson vẫn bình an trong vụ ám sát năm 1835
Kẻ ám sát
Kẻ thực hiện vụ ám sát là một
người Anh,
tên là Richard Lawrence, một thợ sơn nhưng luôn tin rằng mình là một
người thừa kế ngai vàng của nước Anh. Theo tư liệu thì Lawrence là một
kẻ bị bệnh hoan tưởng.
Nguyên nhân của vụ ám sát
Với điều hoan tưởng rằng, mình là người kế thừa ngôi vị hoàng gia của
vương quốc Anh,
nên lúc nào Lawrence cũng tìm cách đòi lại quyền lợi của mình và ngài
Tổng thống đáng kính Jackson đã cố khuyên và ngăn cản điều này. Vì vậy,
anh ta quyết định
ám sát Tổng thống.
Diễn biến vụ ám sát
Ngày 30.1.1835, Tổng thống Andrew Jackson đến
Điện Capitol
Hoa Kỳ để viếng lễ tang của đại biểu Nam California Warren R. Davis.
Lawrence nấp sau cột, chờ Jackson bước ra từ cổng phía Đông. Tổng thống
chỉ đứng cách tên sát nhân hơn 2 m và Lawrence đã lôi khẩu súng được cất
trong người ra hướng thẳng Tổng thống mà bắn. Theo phân tích của các
chuyên gia, vị trí của tên sát nhân và Tổng thống quá gần nhau, gần đến
mức khó mà bắn trượt được, nhưng một điều may mắn là khẩu súng được bóp
cò nhưng nó không nổ. Trước sự hãi hùng của mọi người xung quanh,
Lawrence đã rút ra khẩu súng thứ hai. Truyền thuyết nói răng Tổng thống
Jackson đã quay cây ba toong của mình về phía tên sát nhân và nhào tới
tấn công hắn, dù vậy tên sát nhân vẫn hướng khẩu súng về phía Jackson mà
bóp cò, nhưng một điều kỳ diệu lại diễn ra, khẩu súng tiếp tục không
nổ. Một sĩ quan Hải quân đứng gần đó đã hạ gục Lawrence và vụ ám sát đầu
tiên trong lịch sử Tổng thống Mỹ kết thúc.
Nhận xét
Theo những tài liệu phân tích sau vụ ám sát hụt này thì hai khẩu súng
không có trục trặc gì. Chúng vẫn lên đạn bình thường, chỉ có điều là
chúng không khai hỏa được. Sau này người ta ước tính tỉ lệ súng tịt ngòi
là 1/125.000. Các sử gia cho rằng thời tiết ẩm ướt là nguyên nhân khiến
súng không nổ.
Một người bạn của Tổng thống Andrew Jackson đã viết: "Nếu tôi là
người mê tín thì việc thuyết phục tôi rằng sự sống của Tổng thống đã
được bàn tay của thượng đế che chở sẽ là điều hấp dẫn không thể cưỡng
nổi".
Xét xử
Phiên tòa sử tên sát nhân ám sát hụt Tổng thống
Andrew Jackson
được diễn ra sau đó, hội đồng xét xử chỉ mất năm phút để đưa ra phán
quyết cuối cùng là Lawrence vô tội vì hắn ta bị bệnh tâm thần, Lawrence
phải sống 26 năm còn lại trong nhà thương điên.
Vụ ám sát Tổng thống James A. Garfield
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Vụ ám sát Tổng thống James Abram Garfield là một sự kiện gây rúng động dư luận Mỹ thời bấy giờ. Ông là vị
Tổng thống Mỹ bị ám sát thứ hai, vụ trước đó là
vụ ám sát Tổng thống Abraham Lincoln,
sau cuộc nội chiến (đây là những cuộc ám sát dẫn đến cái chết của Tổng
thống), nếu tính cả những ám sát hụt thì đây là vụ ám sát thứ 3 trước đó
cần phải kể đến
vụ ám sát Tổng thống Andrew Jackson.
James Abram Garfield (19 tháng 11 năm 1831 – 19 tháng 9 năm 1881) là vị tổng thống thứ 20 trong lịch sử
Hoa Kỳ.
Chỉ 200 ngày sau khi ông nhậm chức, Garfield bị ám sát. Tuy tại vị với
một thời gian khá ngắn, nhưng ông là một nhân vật quan trọng trong lịch
sử chính trị Hoa Kỳ. Nhưng ngày nay ông là vị Tổng thống bị chính người
Mỹ lãng quên nhanh nhất.
Nguyên nhân của vụ ám sát
Một luật sư bị tâm thần tên là Charles J. Guiteau, tức giận vì ngài Tổng thống Garfield không cho hắn ta làm
lãnh sự Hoa Kỳ tại
Paris,
cho nên tìm cách ám sát Tổng thống, hắn còn nói rằng nhiều lần Thiên
Chúa đã mách bảo hắn ám sát Tổng thống, vì khi loại bỏ Garfield thì mọi
việc sẽ được giải quyết.
Diễn biến
Mẫu súng lục dùng để ám sát Tổng thống
Vào buổi sáng ngày 02.7.1881,
Tổng thống Garfield trên đường đến họp lớp thời
đại học của ông tại trường Williams College, trong buổi họp mặt sẽ có một bài phát biểu của ông. Ông đi cùng với:
James G. Blaine,
Robert Todd Lincoln (con của Tổng thống
Abraham Lincoln lúc đó đang làm
Bộ trưởng Chiến tranh) và hai con trai của ông là James và Harry.
Tổng thống đang đi đến ga xe lửa số 6 của tuyến đường sắt
Baltimore -
Potomac ở
Washington,D.C vào lúc 9:30 sáng, ông đã bị bắn hai lần từ phía sau, một lần trên cánh tay và một lần ở phía sau, bởi tên
luật sư tâm thần
Charles J. Guiteau. Tổng thống bị bắn bởi một khẩu
súng lục cỡ nòng 0,44 Bulldog Webley.
Kết quả
Tranh vẽ cảnh Tổng thống sau khi bị bắn
Tuy bị bắn và trong người có hai viên đạn, nhưng Tổng thống Garfield
chỉ bị thương, gần 20 bác sĩ giỏi thời bấy giờ được điều động đến để tìm
cách lấy viên đạn ra. Các bác sĩ phải mất tới 80 ngày nỗ lực để loại bỏ
những viên đạn. Bác sĩ
Willard Bliss
đặt một đầu dò vào vết thương tạo đường dẫn. Sau đó, vết thương trở nên
tồi tệ hơn vì ông đút một ngón tay chưa rửa vào đấy, dẫn đến việc nhiễm
trùng.
Một bác sĩ khác đưa cả cổ tay vào sâu bên trong làm thủng gan. Bên cạnh
đó 16 bác sĩ khác nhúng tay vào và chọc vết thương từ một lỗ thủng 7 cm
thành một vết nhiễm trùng 50 cm.
Tổng thống sống trong lay lắt trong sự đau đớn quằn quại suốt mùa hè.
Cuối cùng, ông ra đi vào ngày 14.9.1881. Kết quả khám nghiệm tử thi cho
biết viên đạn được bắn vào một vị trí không hề đe doạ đến tính mạng,
ông qua đời do bị nhiễm trùng nặng.
Các báo thời đó bình luận rằng: nếu giá như cứ để vậy có lẽ Tổng thống vẫn còn sống...
Tên ám sát Tổng thống bị đưa ra toà xét xử, hắn cho rằng mình chỉ bắn
Tổng thống chứ không giết ông, chính các bác sĩ mới là người làm điều
đó... Nhưng hắn đã bị treo cổ sau đó vì tội lỗi của mình.
Những phát minh sau vụ ám sát
- Alexander Graham Bell
đã nghĩ ra cách dùng máy dò kim loại thô để định vị viên đạn. Chiếc máy
dò này vận hành tốt với mọi bệnh nhân mà ông đã kiểm tra nhưng lại bất
lực với Tổng thống. Bell không hề để ý rằng Garfield đang nằm trên một
tấm thảm lò xo...[9] Chiếc máy dò kim loại này của Bell đã phát huy tác dụng và cứu được nhiều mạng người trong các cuộc chiến tranh sau đó.
- Trong suốt thời gian Garfield điều trị vết thương, lúc ấy là mùa hè,
nên trời oai bức... Nhà thiên văn học và nhà toán học nổi tiếng thế
giới Simon Newcomb đã lắp ráp chiếc máy điều hoà
đầu tiên trên thế giới để giữ cho ngài Tổng thống được mát mẻ trong cái
nóng khô rát của Washington. Một thùng chứa 6 tấn nước đá được đặt
trong tầng hầm. Hơi mát từ nước đá bốc lên thông qua hàng loạt các đường
ống, nó giúp giảm nhiệt độ đến 20 °C.[10]
Những nỗ lực của Bell và Newcomb đã thút đẩy khoa học công nghệ phát
triển. Nhưng họ không đủ khả năng để cứu Tổng thống Garfield.
"Kế hoạch hoàn hảo" cho vụ mưu sát Tổng thống Pháp Degaulle
Cập nhật lúc: 13:42 30/06/2011
Những phát đạn không trúng đích
Từ sau chiến tranh Thế giới thứ II, uy tín của Tổng thống Pháp Charles
De Gaulle ngày càng được nâng cao. Người dân Pháp xem ông như biểu tượng
một người hùng, bởi ông là người đứng đầu chính phủ kháng chiến Pháp
chống lại gót giày xâm lược của phát xít Đức trong chiến tranh thế giới
lần thứ II.
Ông là một trong những chính khách được kính trọng bậc nhất của nước
Pháp và châu Âu, là biểu tượng của tính kiên định, tinh thần dân tộc và ý
chí tự do.
Nhiều quốc gia bị nước Pháp đô hộ cũng nhìn thấy ở ông một sự cởi mở,
đặt vào ông không ít hy vọng để có thể đạt đến độc lập mà đất nước không
bị tàn phá tan nát bởi chiến tranh. Nhưng cũng chính vì thế, ông trở
thành một trong những chính khách có nhiều kẻ thù nhất, đặc biệt là ngay
trong lòng đất nước mà ông lãnh đạo.
Mang nặng đầu óc thực dân thủ cựu, khư khư bám víu vào quyền lợi dân
tộc hẹp hòi và chủ nghĩa sô-vanh, bọn cực hữu ở Pháp xem De Gaulle là
"kẻ phản bội nước Pháp" khi ông quyết định trao trả độc lập cho Algérie.
Ngoài mối thâm thù về tư tưởng, chúng còn hy vọng rằng nếu giết chết
được De Gaulle, tình hình chính trị nước Pháp bị rối loạn sẽ tạo cơ hội
cho chúng nắm lấy chính quyền!
Vì vậy, công tác bảo vệ Tổng thống luôn luôn được tổ chức chu đáo. Các
cuộc di chuyển của ông đều được giữ bí mật tuyệt đối, luôn luôn thay đổi
lộ trình và phải đến khi Tổng thống ngồi lên xe, tài xế mới được biết
mình sẽ đi đến đâu, cho xe chạy đường nào. Trong khi đó, vị Tổng thống
nước Pháp lại là một người kiên cường, có cách hành xử không ít ngẫu
hứng, đôi khi cố chấp cho nên người ngoài cuộc càng khó đoán. Khi có
việc phải di chuyển, ông thường đi khá im lặng và mang theo rất ít
nhân viên bảo vệ.
Ngày 22/ 08/ 1962, gần 8h tối, Tổng thống De Gaulle cùng gia đình rời
điện Elysée. Ông bước lên chiếc Citroen quen thuộc. Một ôtô và hai mô tô
hộ tống hai bên xe Tổng thống. Một cuộc di chuyển bình thường không
mang tính chất lễ nghi.
Tài xế được lệnh chạy về hướng sân bay Villacoublay cách Paris 9 dặm về
phía Tây Nam. Lúc 8h 10’, xe của Tổng thống đang lăn bánh trên đại lộ
Libération. Đột nhiên, từ một chiếc xe tải đỗ bên đường, những loạt đạn
nổ vang, nhằm thẳng chiếc xe chở Tổng thống.
|
Tướng De Gaulle |
Con rể De Gaulle ngồi ở hàng ghế trước hét to: "Cúi xuống!". De Gaulle
và vợ ở ghế sau vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Tài xế chiếc Citroen
không để lỡ một giây, cho xe lao vọt lên phía trước vượt qua làn đạn.
Bình thản như thể việc vừa mới xảy ra chỉ là chuyện bình thường, vị
Tổng thống nước Pháp vừa chết hụt nhíu mày: "Tại sao 3 anh cận vệ ở sau
xe không bắn trả?"
Nhưng chưa hết.
Trước mặt xe chở Tổng thống là một ngã ba. Cách 50m, đường Bois đâm
ngang. Những tay súng nấp trong một chiếc xe nhỏ màu xanh chờ sẵn bên
trái đường lập tức bắn xối xả vào chiếc Citroen. Kính xe vỡ tung tóe,
hai bánh bên trái chiếc Citroen nổ tung, khiến nó chao đảo. Kệ, thay vì
ngừng lại, tài xế vẫn nhấn ga cho xe lao tới, tiếp tục tiến về phía
trước để thoát khỏi làn đạn trên những bánh xe xẹp lép và chao đảo. Một
nhân viên hộ tống đi mô tô cho xe lao lên ngang tầm chiếc xe chở Tổng
thống, vừa che chở vừa bắn trả.
Nhưng ngay tức khắc, anh bị một viên đạn bắn trúng chiếc mũ bảo hiểm,
hất văng xuống đường. Đạn vẫn tới tấp nã vào xe Tổng thống. Một viên đạn
bay sướt qua đầu De Gaulle găm vào thùng xe. Chiếc Citroen tơi tả vẫn
tiếp tục lượn lách. Chiếc xe hơi màu xanh đuổi theo và tiếp tục nã đạn.
Đến ngoại ô vùng Petit - Clamart, xe cộ đông đúc đã che chắn cho chiếc
Citreon.
Bọn khủng bố đành bỏ cuộc. Chúng kịp thời biến mất trước khi lực lượng
tiếp ứng ập đến. Người lái xe cho Tổng thống quả là một tay cừ khôi.
Chiếc Citreon vẫn giữ nguyên tốc độ dù bốn bánh đều xẹp lép. Một lát sau
nó dừng lại ở sân bay Villacoublay.
De Gaulle và mọi người bước ra, không ai bị thương tích gì cả. Phủi vụn
sơn và những mảnh kính vỡ trên quần áo, vị Tổng thống Pháp bình thản
chê: "Đúng là những tay súng hạng bét. Có mấy chục thước mà cũng bắn
trật! Vậy cũng đòi làm sát thủ! ". Sau đó ông lên máy bay bay về nhà
nghỉ ở Colombey - les - Deux - Eglises cách Villacoublay 150 dặm, coi
như không có việc gì xảy ra.
Truy lùng thủ phạm
Sau vụ ám sát, vị Tổng thống vừa thoát chết tỏ ra hết sức bình thường
nhưng các cơ quan An ninh Pháp thì ngược lại. Cả bộ máy mật vụ,
an ninh
chìm nổi của nước Pháp sôi lên sùng sục. Guồng máy lồng lên hết công
suất. Các thám tử rà soát kỹ lưỡng con đường chạy qua vùng Petit -
Clarmart suốt nhiều giờ liền. Họ thu nhặt vỏ đạn, chụp ảnh các lỗ đạn và
dấu bánh xe. Cảnh sát bố ráp và giữ lại tất cả các nhân chứng.
Chiếc Citroen chở Tổng thống bị 6 viên đạn găm vào sườn, 4 viên khác găm
vào xe hộ tống. Một viên bắn trúng mũ sắt của viên cảnh sát đi mô tô hộ
tống. Chiếc mô tô trúng một phát đạn vào thùng. Nhiều cửa hiệu hai bên
đường bị đạn phá hủy. Hàng vốc đạn khác găm vào thân cây, tường nhà
bên đường. Nhưng rất may, không ai việc gì.
Cuộc điều tra vụ mưu sát được giao cho Maurice Bouvier, chỉ huy Đội
hình sự
của Cảnh sát tư Pháp (Police Judiciaire – P.J), Paris. Theo lệnh của
Bouvier, những thám tử giỏi nhất của P.J nhập cuộc. Họ được giúp sức bởi
các cơ quan thuộc Cục An ninh quốc gia toàn nước Pháp, các nhân viên an
ninh quân đội và hàng ngàn cảnh sát địa phương.
Chưa đầy 1 giờ sau, Bouvier nhận được
báo cáo
đầu tiên: đã tìm được chiếc xe tải màu vàng bị bỏ lại quảng trường gần
nơi nó nổ súng. Trong xe có súng trường tự động, đạn, lựu đạn và một quả
mìn định hướng đã lắp ngòi nổ. Nếu chiếc Citreon bị buộc dừng lại, quả
mìn này sẽ được những tên ám sát kích hoạt. Nó sẽ làm nổ tung chiếc xe
có Tổng thống và gia đình ngồi bên trong. Lúc đó chắc chắn sẽ không một
ai trong xe có thể sống sót.
Từ biển số chiếc xe vàng, cảnh sát tìm đến một garage ở Joigny cách
Paris 80 dặm về phía Đông Nam. Run như cầy sấy, ông chủ garage này
khai: ông ta đã cho Jean Francoise Murat, một
diễn viên điện ảnh thuê chiếc xe tải màu vàng.
Ít ra cũng đã lo được một cái tên, Bouvier ra lệnh: "Kiểm tra toàn bộ
khách sạn, nhà trọ và garage trên toàn quốc". Hơn 60.000 địa chỉ được
hỏi thăm.
Kết quả
cho biết: Murat (dĩ nhiên là tên giả) đã thuê rất nhiều xe ở nhiều địa
điểm rải rác trên toàn quốc. Điều này chứng tỏ tên này đã chuẩn bị cho
nhiều toán khủng bố ở khắp nơi trong nước để sẵn sàng chờ De Gaulle.
Không nghi ngờ gì nữa, y đã quyết tâm hạ sát Tổng thống cho bằng được.
Cùng lúc, toán thám tử lùng sục ở đại lộ Victor Hugo gần hiện trường
được cư dân ở đây cho biết: chiếc xe tải màu vàng đã đỗ lại nhiều lần
trước cửa hàng số 2 trong phố. Nó cũng nằm ở đó suốt buổi chiều ngày xảy
ra sự việc. Một người khác bổ sung: "Có một chiếc Citreon màu xanh lá
cây cũng đậu ở đó. Trong hai người đàn ông từ xe bước vào nhà có một
người khoảng 40 tuổi, dữ tướng, tóc bù xù và đi nạng".
Dữ liệu được trao ngay cho bộ phận tàng thư. Chi tiết tưởng chừng như
vặt vãnh đối với người bình thường hoá ra lại là một đầu mối cực kỳ đắt
giá đối với những người chịu trách nhiệm điều tra. Bộ phận tàng thư trả
lời: "Trong danh sách bị truy nã hàng đầu có một kẻ tên Georges Watin,
thuộc tổ chức OAS khét tiếng. Hắn có biệt hiệu là "Le boiteux" (Thằng
què). Nhận dạng của “Thằng què” gần như trùng khớp với nhận dạng của kẻ
đi nạng mà nhân chứng cung cấp.
Tòa nhà số 2 phố Victor Hugo bị phong tỏa. Bằng các biện pháp nghiệp vụ,
cảnh sát phát hiện ra kẻ cần quan tâm là cô gái Monique Bertine. Cô ta
thuê một căn hộ ở lầu ba trong dãy số 2.
Monique vốn là nhân viên thư ký của một nhóm chính trị bảo thủ, chống
lại việc trao trả độc lập cho Algérie. Pascal, anh ruột cô có một người
bạn thân là Pierre Naudin, kẻ từ lâu đã nằm trong hồ sơ cảnh sát với
nghi vấn tham gia.
|
Bastien Thiry |
Cảnh sát đã rất nhanh nhưng tên tội phạm còn nhanh hơn một bước. Khi
cảnh sát tìm đến, căn hộ đã trống rỗng. Theo dấu vết của Monique, người
ta lần ra địa chỉ của gia đình cô ở Paris. Mọi câu hỏi đều bị các thành
viên trong gia đình chối phăng. Kiên trì dồn gia đình Monique vào ngõ
cụt mâu thuẫn trong các bản cung, cuối cùng cảnh sát đã buộc họ thú nhận
Pascal – con trai họ và bạn của y đã ẩn trốn ở căn hộ số 2, lầu 3 suốt
mấy ngày liền sau vụ ám sát. Tuy nhiên, hiện tại hắn trốn
ở đâu thì gia đình vẫn không ai chịu khai.
Mọi thành viên trong gia đình Pascal liền bị cách ly và giám sát chặt
chẽ. Cuối cùng, tia sáng đã lộ ra. Do vô tình Monique để hở chuyện cô ta
được chỉ định gặp Pascal vào chiều 4/ 9/1962 tại quầy sách trong cửa
hàng bách hóa lớn của thành phố.
Biết mình sơ hở và đã bị lộ, Monique đã không đến điểm hẹn. Dù vậy,
Pascal vẫn bị bắt. Mặc dù quày sách đã sắp đóng cửa, anh chàng sinh viên
râu ria tua tủa, mắt trũng sâu vẫn kiên nhẫn đứng đọc, đúng hơn là giả
vờ đọc để chờ ai đó. Thay vì gặp em gái, anh ta được cảnh sát đón tiếp.
Pascal ngoan cố không khai báo, phủ nhận mình có tham gia vụ ám sát
nhưng lại không giải thích được những tờ hóa đơn mua mẫu chữ kim loại –
để làm giả biển xe – đang nằm trong túi áo của mình.
|
De Gaulle |
Trước đó, do ngẫu nhiên, một thành viên khác của nhóm ám sát bị tóm cổ
tại Lyon. Một toán cướp có vũ trang đang bị tầm nã bỏ Marseilles chạy về
Paris, trong đó có một tên lính không quân đào ngũ mập ú, bị lác mắt
tên là Piere Magade. Y là người Pháp gốc Angérie. Rạng sáng, tốp cảnh
sát có vũ trang ở rào chắn trên đường Marseilles – Paris phát hiện một
chiếc Renault màu đỏ biển số Angérie đang vội vã tháo lui khi thấy đường
đã bị cảnh sát án ngữ. Họ đuổi theo, và Pierre bị bắt.
Hắn được giải về trụ sở. Sau một ngày điều tra, Pierre thú nhận đã tham
gia 4 vụ cướp ở Marseilles và Paris. "Thế còn vụ mưu sát, nói nốt đi
chứ?". Viên cảnh sát hỏi cung hỏi vu vơ. Hiệu quả thu được quá bất ngờ.
"Thôi được – Pierre nhún vai mệt mỏi – tôi sẽ khai tất". Và hắn thú nhận
chính mình là kẻ giữ vô lăng chiếc xe Citreon màu xanh. Theo lời khai
của hắn, một loạt tên họ, nhận dạng của bọn khủng bố bị thông báo truy
nã.
Chẳng bao lâu, 5 tay súng trong nhóm khủng bố bị tóm. Tất cả đều là lính
nhảy dù từng tham gia chiến tranh ở các thuộc địa. Ký ức về những thất
bại ở các vùng đất xa xôi ấy, nhất là trận Điện Biên Phủ – Việt Nam luôn
ám ảnh chúng. Chúng coi việc ám sát De Gaulle là một sự trả thù chính
đáng, vì ông chủ trương trao trả độc lập cho các thuộc địa – nơi chúng
đã đổ máu "để gìn giữ chúng cho nước Pháp!"
Qua khai thác, chúng khai cho cảnh sát tóm thêm một cựu sĩ quan khinh kỵ
và một anh chàng con ông cháu cha đang làm ở Bộ Hàng không. Riêng nhân
vật chủ mưu vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tên Magade khai nhận bằng
một sự tâng bốc không tiếc lời: "Ông ta là một "Đại tá", một nhà kỹ
thuật lỗi lạc, một bộ óc siêu việt… Không ai có thể tóm được ông ấy".
Hắn chỉ ba hoa. Trong thực tế, Magade cũng không hề biết mặt "Đại tá".
Những cuộc vây ráp các khách sạn trên toàn quốc cũng thu được một kết
quả. Tại một khách sạn kiểu Anh, cảnh sát đã lần được cái tên "Jean
Francois Murat". Y thuê phòng ở chung với một phụ nữ và hai người đàn
ông khác, trong đó có một người bị què.
Kiểm tra các số máy mà Murat đã đăng ký, cảnh sát bắt được Henry Niaux,
48 tuổi, một sĩ quan quân đội kỳ cựu, được thăng thưởng nhiều lần… Y là
kẻ đã chứa chấp và tổ chức cơ sở vật chất cho toán khủng bố. Ngay trong
đêm đầu tiên trong tù, Henry Niaux, vì không chịu nổi áp lực, đã tự phán
quyết đời mình: y thắt cổ tự tử mà không chịu khai nữa lời.
Cảnh sát tổ chức khám nhà Niaux. Họ tìm thấy trong quần áo của y có 2
giấy biên nhận thuê xe, 2 biên nhận giặt ủi. Từ mớ tờ giấy này, cảnh sát
đã bắt được người đàn ông đã chứa chấp Niaux. Ông ta khai: Henry Niaux
chính là Jean Serge Bernier, một tay trùm tổ chức khủng bố. Ảnh, nhận
dạng của y được đem đến cho ông chủ garage và được ông ta xác nhận:
"Murat" chính là Henry Niaux.
"Đại tá" vẫn chưa bị bắt. Không ai trong số thành viên toán khủng bố bị
bắt biết mặt y. Người ta chỉ biết hắn qua cái tên "Leroy" ngắn ngủn. Có
tên cho biết: đã từng nghe Jean Pierre Naudin – tức "Thằng què" – nói về
"Đại tá", một nhà kỹ thuật lớn, tốt nghiệp Bách khoa (tức Đại học
Sorbonne). "Đại tá" chưa già lắm nhưng đã hói đầu. Tướng mạo ông ta
phong độ và
gợi cảm.
Trong tàng thư của cảnh sát về những kẻ có liên quan đến OAS không hề có
một nhận dạng nào tương tự được lưu trữ. Danh hiệu "Đại tá" khiến
Maurice Bouvier – người chỉ huy cuộc điều tra nghĩ đến việc tìm y trong
danh sách các sĩ quan của toàn quân đội. Cục An ninh quân đội trả lời:
"Chỉ có Jean Marie Bastien Thiry, 35 tuổi, Trung tá phi công là có đủ
những đặc điểm đã nêu". Bastien Thiry, hiện đang là cố vấn kỹ thuật cấp
cao của Bộ Hàng không. Khi được thẩm vấn, ông ta đã chối phăng tất cả.
Không thể bắt giữ một nhân vật cao cấp như vậy, nếu chỉ nghi ngờ mà chưa
có bằng chứng. Nhưng Mauri Bouvier cũng không chịu bó tay. Lệnh khám
nhà viên Trung tá được đưa ra.
Trong góc ngăn kéo của y, cảnh sát tìm được một mảnh báo ở Paris, số
ngày 21/ 8. Nguệch ngoặc trên mảnh báo là những chữ viết tay đề tên
"Hubert Leroy" và một số
điện thoại.
Số máy nói dẫn cảnh sát đến được khách sạn Terminus Vaugerad nằm giữa
tuyến đường mà De Gaulle thường hay di chuyển từ điện Elysée ra sân bay.
Căn phòng có số điện thoại có lan can trông ngay ra đường, rất tiện cho
việc quan sát. Chủ khách sạn đã chỉ vào tấm ảnh Bastein Thiry và nói:
"Khoảng ngày 20, 21/8, người này đã thuê chung phòng khách sạn với
Hubert Leroy".
Vậy là đủ, Bastien Thiry đành cúi đầu nhận tội.
Trả giá
Chính y là người tổ chức cuộc ám sát. Sau một thời gian nghiên cứu, y đã
nắm vững một số tuyến đường mà Tổng thống hay di chuyển. Vốn là một nhà
tổ chức
quân sự
đã được huấn luyện kỹ lưỡng, Bastier liền cho lập hai chốt canh phòng
đợi De Gaulle. Chốt đầu, y giao cho "Thằng què" Jean Pierre Naudin chỉ
huy. Còn chốt thứ 2, y sẽ trực tiếp chỉ huy bằng hiệu lệnh.
Tối 22/8, Naudin
báo động
cho Bastien biết xe của De Gaulle đã chạy vào tuyến đường có lập chốt.
Bastien liền lái xe tới dãy nhà số 2, đại lộ Victor Hugo gần quảng
trường Meudon bố trí các ổ phục kích.
Theo kế hoạch, khi nhận được hiệu lệnh, những tên khủng bố trong chiếc
xe tải màu vàng sẽ nổ súng khiến chiếc xe chở De Gaulle phải chạy chậm
lại, hoặc ngừng hẳn càng tốt, bằng cách bắn thủng lốp xe. Tiếp tục,
chiếc Citroen màu xanh lá cây sẽ chặn đầu, các tay súng trong xe sẽ thực
hiện việc xối đạn hạ sát De Gaulle. Công việc sẽ kết thúc bằng một quả
mìn định hướng, xóa sạch tất cả.
Kế hoạch được hoạch định tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Bastien Thiry cho
rằng "đó là một kế hoạch cực kỳ hoàn hảo và hoàn toàn không có xác suất
cho sự thất bại". Y đặt tên cho nó là "Perfect plan" (kế hoạch hoàn
hảo).
Quả là quá hoàn hảo, nhưng bộ óc chiến lược của viên sĩ quan phản loạn
âm mưu khủng bố đã không thể dự liệu được hai trục trặc kỹ thuật rất
nhỏ. Lúc xe De Gaulle lọt vào ổ phục kích thì trời đã tối. Bastien Thiry
đã trải rộng tờ báo nhiều lần để ra hiệu nổ súng, nhưng vì ở cách quá
xa – khoảng 200m - nên các tay súng trong xe tải không nhìn thấy rõ.
Những phát súng chặn đầu đã nổ quá trễ nên không kịp để buộc xe chở Tổng
thống phải dừng lại hẳn.
Thứ hai, đó là khả năng phản ứng tuyệt vời trước nguy hiểm của người
lái xe chở De Gaulle. Thay vì cho xe chạy chậm lại khi bị tấn công, anh
lại cho chiếc xe đã bị bắn bể bánh phóng vọt lên trước, dũng cảm băng
ngang trước tầm đạn của bọn khủng bố.
Dù chỉ chạy bằng mâm thay cho bánh, tay lái siêu việt của anh này cũng
đã giúp đưa được chiếc xe thoát ra khỏi vùng nguy hiểm mà không bị lật
nhào. Thời gian tấn công bị rút ngắn và khoảng cách quá xa khiến trái
mìn định hướng chuẩn bị sẵn vô
tác dụng. Tổng thổng Pháp thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Sáng 17/ 9/1962, Bastien đành phải ngồi viết lời thú tội trong văn phòng
của thanh tra Bouvier. Ra toà, y bị tuyên án tử hình. Vốn xuất thân là
một quân nhân, lại là một người đàn ông mã thượng, Tổng thống Charles de
Gaulle đã giành cho kẻ cầm đầu vụ mưu sát mình một "ân huệ": một toán
quân được chọn từ đơn vị không quân thuộc quyền Bastien Thiry trước đây
sẽ đảm nhiệm thực hiện việc xử tử tay cựu thượng cấp của họ.
Tất cả những tên còn lại đều lĩnh các bản án đích đáng. "Kế hoạch hoàn hảo" hoàn toàn đổ sụp.
Sự nghiệp của De Gaulle đã không kết thúc bằng một cái chết bi thảm.
Ngược lại, uy tín của ông lại tăng lên khi ký quyết định giảm từ tử hình
xuống chung thân cho hai kẻ bị kết án vắng mặt là Murat – đã đào tẩu,
và "Thằng què" Naudin – đã tự tử. Ông hành xử đúng tư thế của một người
chiến thắng! Đó là điều mà những kẻ cuồng vọng tiến hành "Perfect plan"
không bao giờ nghĩ ra được.
Ngọc Việt
Theo Nguoiduatin
Âm mưu sát hại chủ nợ bất thành của viên công an
(VTC News) - Liên tục bị chủ nợ đòi, một công an xã đã hẹn chủ nợ ra bìa rừng để sát hại nhưng không thành.
Sáng 4/5, UBND xã Trà Giang (huyện
Bắc Trà My, Quảng Nam) cho biết, anh Nguyễn Thành Minh (SN 1986, cán bộ
công an xã) đã tử vong do treo cổ tự sát trong rừng vào chiều 3/5.
Thông
tin ban đầu, vào khoảng 16h ngày 3/5, người dân đi rẫy đã phát hiện anh
Minh chết trong tư thế treo cổ ở bìa rừng thuộc địa bàn xã Trà Giang.
|
Hiện trường vụ việc |
Nguyên
nhân dẫn đến anh Minh tự sát là do vay mượn vàng của một phụ nữ tại địa
phương. Thời gian gần đây, người phụ nữ này liên tục gặp để đòi lại số
vàng nói trên.
Anh Minh đã hẹn người này ra bìa rừng để trả nợ
số vàng đã mượn. Tại đây, Minh ra tay sát hại chủ nợ nhưng không thành.
Sợ bị nạn nhân tố cáo nên Minh đã vào rừng treo cổ tự sát.
Sau khi khám nghiệm hiện trường, thi thể công an viên Nguyễn Thành Minh đã được gia đình đưa về nhà an táng.
Hiện vụ việc đang được cơ quan chức năng tiếp tục điều tra làm rõ.
10 vụ ám sát hụt nổi tiếng trong lịch sử
Các
nhà lãnh đạo trên toàn thế giới luôn có không ít kẻ địch, do đó, họ
thường phải đối mặt với những nguy cơ bị ám sát. Tuy nhiên, không phải
vụ ám sát nào cũng thành công và do đó, nhiều nhà lãnh đạo may mắn tránh
được cái chết trong gang tấc.
1. Vụ ám sát hụt Adolf Hitler, năm 1944
Đây
được xem là vụ mưu sát huyền thoại trong chiến tranh thế giới thứ 2.
Người lĩnh nhiệm vụ ám sát Hitler là Đại tá Claus von Stauffenberg, một
nhà quý tộc người Đức. Stauffenberg đồng thời cũng là Tham mưu trưởng
Lực lượng dự bị trong đội quân Đức Quốc xã nhưng lại có tư tưởng chống
Hitler. Trên thực tế, kế hoạch ám sát Hitler được chuẩn bị kỹ càng
trong một thời gian dài và được ấn định thực hiện vào ngày 20/7/1944.
Theo kế hoạch, Đại tá Stauffenberg đã đặt bom trong phòng họp của
Hitler, gần vị trí ngồi của trùm Đức Quốc xã nhất.
Quả
bom đã phát nổ ngay sau khi Đại tá Stauffenberge rời khỏi căn phòng,
làm 4 người thiệt mạng nhưng Hitler lại không hề hấn gì. Lý do là,
chiếc bàn làm bằng gỗ sồi nơi Hitler ngồi với kết cấu đặc biệt vô tình
giảm tác động của quả bom, cứu mạng Hitler. Ngay lập tức, trùm Đức Quốc
xã tiến hành càn quét để săn lùng kẻ chủ mưu. Đại tá Stauffenberg và
những người nhúng tay vào kế hoạch ám sát đều không tránh khỏi cái chết
thảm khốc. Thậm chí, người nhà của họ cũng bị bắt vào các trại tập
trung và bị tra tấn cho đến chết.
Tuy
nhiên, nếu vụ ám sát thành công, Đức Quốc xã sẽ bị lật đổ. Chiến tranh
thế giới thứ 2 cũng vì thế có thể kết thúc sớm hơn 10 năm, cứu rỗi
hàng triệu sinh mạng và bối cảnh chính trị châu Âu cũng sẽ thay đổi.
Thậm chí, bức tranh ảm đảm, phức tạp của Chiến tranh Lạnh cũng có thể
sẽ đổi thay.
2. Vụ ám sát hụt Hoàng đế Đức Wilhelm II, năm 1901
Vào
ngày 6/3/1901, một kẻ cuồng loạn theo chủ nghĩa vô Chính phủ đã bắn một
phát đạn nhằm vào Hoàng đế Wilhelm II khi ông tới thăm Bremen. Tuy
nhiên, viên đạn đi chệch hướng và Hoàng đế Wilhelm II chỉ bị thương nhẹ.
Hoàng
đế Wilhelm II là một trong những nhân vật chủ chốt trong lịch sử châu
Âu vào thế kỷ 20 và những chính sách của ông đóng vai trò quyết định
dẫn tới Chiến tranh thế giới thứ nhất. Do đó, nếu vụ ám sát năm 1901
thành công, thế giới sẽ tránh được một cuộc chiến tranh thế giới đẫm
máu và tiến trình lịch sử (đặc biệt là ở châu Âu) hứa hẹn sẽ chuyển
biến theo hướng khác.
3. Vụ ám sát hụt Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln, năm 1864
Trước
khi bị diễn viên John Wilkes Booth bắn chết vào năm 1865, ít người
biết, Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln từng bị ám sát hụt vào tháng
8/1964. Vụ ám sát xảy ra khi Tổng thống Lincoln đang ngồi trên xe ngựa
dạo trên đường phố Washington. Kẻ tấn công đã bắn một phát đạn về phía
Tổng thống Mỹ. Phát đạn đi chệch hướng, sượt qua đầu Lincoln chỉ trong
gang tấc nhưng làm mũ ông thủng một lỗ, súy khiến Lincoln mất mạng.
Giả
sử vụ ám sát Tổng thống Lincoln vào năm 1864 thành công, cuộc nội
chiến của Mỹ nhiều khả năng sẽ không thể chấm dứt vào năm 1865 khi phe
miền Nam có thể nỗ lực cầm cự lâu hơn và tiếp tục chiến đấu chống lại
miền Bắc. Lịch sử nước Mỹ do đó, sẽ rẽ sang một chương khác.
4. Vụ ám sát hụt Tổng thống Franklin Roosevelt, năm 1933
Franklin
Roosevelt là Tổng thống thứ 32 của Mỹ và là nhân vật trung tâm của các
sự kiện thế giới trong giữa thế kỷ 20. Ông được biết đến như là một
huyền thoại trong lịch sử, từng lãnh đạo nước Mỹ trải qua cuộc Đại suy
thoái trầm trọng của toàn thế giới năm 1933 cũng như cuộc chiến tranh
thế giới thứ 2. Roosevelt cũng là Tổng thống Mỹ duy nhất đắc cử tới 4
nhiệm kỳ.
Vụ ám sát hụt
ông Roosevelt xảy ra tại Miami, Florida vào tháng 2/1933, khi ông vẫn
chưa trở thành Tổng thống Mỹ. Giuseppe Zangara, một kẻ nhập cư điên
loạn người Italy đã nã 5 phát đạn về phía chiếc xe hơi chở Roosevelt.
Tuy nhiên, những viên đạn đều đi chệch mục tiêu. Tuy nhiên, không may
Thị trưởng Chicago, Anton Cermak, người ngồi cùng xe với ông Roosevelt
hứng đạn thay và thiệt mạng.
Nếu
Zangara ám sát Roosevelt thành công, nước Mỹ sẽ mất một lãnh tụ kiệt
xuất. Người Mỹ sẽ có một tổng thống thứ 32 khác mà không phải là
Franklin Roosevelt. Tuy nhiên, bất kể vị tổng thống đó là ai, cũng thật
khó tưởng tượng họ cũng có khả năng tìm ra các biện pháp ưu việt và
đưa ra các chính sách tuyệt vời để giải quyết các vấn đề thách thức đối
với nước Mỹ tương tự như Tổng thống Roosevelt đã làm. Lịch sử nước Mỹ
do đó, sẽ rẽ sang hướng khác.
5. Vụ ám sát hụt trùm phát xít Italy, Benito Mussolini, năm 1926
Năm
1926 là một năm đen đủi đói với trùm phát xít Italy, Benito Mussolini
khi bị ám sát tới 4 lần trong 7 tháng. Tuy nhiên, xét trên một khía
cạnh khác, khi không có bất cứ nỗ lực ám sát trùm phát xít nào thành
công, năm 1926 có thể là năm may mắn của Benito Mussolini và là năm tồi
tệ cho Italy cũng như toàn thế giới.
Vụ
ám sát đầu tiên được thực hiện bởi một phụ nữ người Ireland. Người phụ
nữ này đã bắn một phát đạn về Benito. Tuy nhiên, viên đạn bay sượt qua
mũi của tên trùm phát xít. Ba vụ ám sát còn lại, đều do các sát thủ nam
thực hiện, bị phát giác khi còn ở trong giai đoạn lên kế hoạch.
Tuy
nhiên, nếu một trong những vụ ám sát trên thành công, đảng Phát xít
Italy sẽ không chỉ mất đi người lãnh đạo phong trào mà còn có khả năng
suy giảm quyền lực hoặc thậm chí, mất quyền lãnh đạo Italy. Cục diện
chính trị thế giới vì lẽ đó, có thể thay đổi.
6. Vụ ám sát hụt nhà cách mạng Liên Xô, V.I. Lenin, năm 1918
Ngày
30/8/1918, Fanya Kaplan, một thành viên của Đảng Xã hội Cách mạng Nga,
tiếp cận nhà lãnh đạo kiệt xuất của Liên Xô, Vladimir Ilyich Lenin sau
khi ông vừa tham dự một buổi mít tinh và đang quay ra xe hơi. Kaplan
đã bắn 3 phát đạn về phía Lenin trong đó, hai phát trúng khuỷu tay và
lưng của ông.
Lenin lập
tức được đưa về căn hộ tại Kremlin vì ông từ chối tới bệnh viện. Lý do
là, Lenin tin rằng, có những kẻ ám sát khác đang rình rập ông ở bệnh
viện. Các bác sĩ được triệu tới chữa trị cho vị lãnh tụ kiệt xuất của
Liên Xô ngay tại nhà. Tuy nhiên, các bác sĩ không thể gắp đạn ra khỏi
cơ thể của Lenin do lo ngại điều này sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng của
ông.
Sau đó, Lenin dần
hồi phục sức khỏe và tiếp tục lãnh đạo nhân dân Nga vượt qua nhiều
thăng trầm và biến cố lịch sử trọng đại. Tuy nhiên, sức khỏe của ông
bắt đầu giảm sút từ thời điểm đó. Nhiều người cho rằng, vụ ám sát có
liên quan tới những cơn đột quỵ sau này của Lenin.
7. Vụ ám sát Tổng thống Mỹ Ronald Reagan, năm 1981
Ngày
30/3/1981, chỉ mới 69 ngày sau khi nhậm chức, Tổng thống Ronald Reagan
đã đối mặt với một âm mưu ám sát kinh hoàng ngay tại Thủ đô Washington.
Tay
súng John Hinckley Jr đã bắn nhiều phát đạn liên tiếp vào Tổng thống
Reagan ngay khi ông vừa bước ra khỏi khách sạn Washington Hilton và
đang tiến về phía chiếc xe hơi của mình sau khi hoàn thành bài diễn
trong một hội nghị.
Kết
quả là, Tổng thống Reagan bị một viên đạn găm trúng phổi, làm thủng
phổi nhưng ông đã sống sót. Nếu vụ ám sát thành công, nước Mỹ sẽ mất
một vị tổng thống vĩ đại và lịch sử nước Mỹ cũng như kết cục của Chiến
tranh Lạnh sẽ thay đổi.
Trong
hai nhiệm kỳ tổng thống từ năm 1981 đến năm 1989, Tổng thống Ronald
Reagan chính là người thay đổi và thúc đẩy nền kinh tế Mỹ phát triển
mạnh mẽ trở lại đồng thời mở rộng quân sự và góp phần kết thúc Chiến
tranh Lạnh. Tổng thống Ronald Reagan cũng chính là người thuyết phục
thành công cựu Tổng thống Liên Xô, Gorbachev phá bỏ bức tường Berlin,
dẫn đến sự kết thúc cuộc Chiến tranh Lạnh.
Cùng
với việc theo đuổi ý tưởng bị nhiều người chỉ trích là “điên rồ” mang
tên "chiến tranh giữa các vì sao", Reagan cũng chính là người truyền
cảm hứng cho sự phát triển mạnh mẽ của một loạt ngành khoa học, công
nghiệp của Mỹ như khoa học vũ trụ, không gian, kỹ thuật hình ảnh, vũ
khí chiến tranh…
8. Vụ ám sát hụt Tổng thống Mỹ, Andrew Jackson, năm 1835
Nhiều
người cho rằng, vụ ám sát Tổng thống Lincoln là nỗ lực sát hại một vị
Tổng thống Mỹ đầu tiên trong lịch sử nước này. Tuy nhiên, người tiền
nhiệm của ông, Tổng thống thứ 7 của Mỹ, Andrew Jackson mới là tổng
thống đầu tiên phải đối mặt với âm mưu ám sát của những kẻ khủng bố bên
ngoài nước Mỹ. Đây cũng là vụ ám sát đầu tiên trong lịch sử Tổng thống
Mỹ.
Vụ ám sát xảy ra
vào cuối nhiệm kỳ đầu tiên của Tổng thống Jackson. Richard Lawrence,
một gã bị bệnh hoang tưởng tiến nhanh về phía Tổng thống Jackson khi
ông bước ra từ cửa phía Đông của điện Capitol đồng thời rút khẩu súng
cất giấu trong người ra nhằm thẳng vào Tổng thống và bóp cò. Một điều
kỳ diệu đã xảy ra khi không có viên đạn nào bay ra và Tổng thống
Jackson được cứu mạng. Ngay sau đó, kẻ tấn công bị một sĩ quan Hải quân
nhanh chóng bắn chết tại chỗ.
Tuy nhiên, nếu vụ ám sát thành công, hướng đi chính trị của nước Mỹ rõ ràng sẽ thay đổi.
9. Vụ ám sát hụt Tổng thống Ai Cập Gamal Nasser, năm 1954
Gamal
Abdel Nasser là một chính trị gia có tiếng ở Trung Đông trong nửa cuối
thế kỷ XX. Ông trở thành Tổng thống Ai Cập vào năm 1954.
Ông
là nhà lãnh đạo phong trào dân tộc Ai Cập vào năm 1952, lật đổ nền quân
chủ và xây dựng chế độ cộng hòa tại Ai Cập. Sau đó, ông thương lượng để
chấm dứt chiếm đóng kéo dài trong suốt 72 năm của Anh ở Ai Cập.
Thành
tựu lớn nhất của ông là công trình đập Aswan Hight nổi tiếng; những
định chế về cải cách ruộng đất, chương trình công nghiệp hóa và phục
hồi quyền tự trị của Ai Cập. Nasser theo đuổi chính sách thống nhất Arab
và chủ nghĩa xã hội.
Vụ
ám sát hụt Tổng thống Ai Cập Nasser diễn ra ngày 26/10/1954. Một thành
viên ly khai của tổ chức “Những người anh em Hồi giáo” tên Mohammed
Latif đã trà trộn vào đám đông quần chúng đang lắng nghe Tổng thống
Nasser diễn thuyết tại thành phố Alexandria và khi chỉ còn cách ông
Nasser chừng 7m, Latif rút súng ngắn bắn 8 phát vào ông. Tuy nhiên, tất
cả 8 viên đạn đều không trúng mục tiêu và tay súng này lập tức bị cảnh
sát bắt giữ.
Trong
trường hợp Latif ám sát thành công Tổng thống Nasser, lịch sử Ai Cập
cũng như lịch sử khu vực sẽ có nhiều đổi khác so với những gì đã diễn
ra.
10. Vụ ám sát hụt Tổng thống Pháp Charles De Gaulle, năm 1962
Từ
sau chiến tranh Thế giới thứ 2, uy tín của Tổng thống Pháp Charles De
Gaulle ngày càng được củng cố. Ông là một trong những chính khách được
ngưỡng vọng bậc nhất của nước Pháp và châu Âu, là biểu tượng của tính
kiên định, tinh thần dân tộc và ý chí tự do.
Vụ
ám sát Tổng thống Pháp Charles De Gaulle diễn ra vào ngày 22/8/1962
sau khi ông cùng gia đình ngồi xe hơi rời khỏi điện Elysée. Khi đến đại
lộ de la Liberation, chiếc xe hơi chở Tổng thống Charles De Gaulle bị
áp sát và nã đạn liên tục.
Một
viên đạn bay sượt qua đầu De Gaulle găm vào thùng xe. Những viên đạn
khác tiếp tục được bắn ra tới tấp. Chiếc xe của Tổng thống bị hư hại
nặng nhưng vẫn tiếp tục lượn lách. Đến ngoại ô vùng Petit - Clamart,
dòng xe cộ đông đúc đã che chắn cho chiếc xe hơi của Tổng thống
Charles. Những kẻ ám sát đành phải bỏ cuộc và Tổng thống Pháp thoát
chết.
Nếu Charles De
Gaulle mất mạng trong vụ ám sát này, nền chính trị Pháp chắc chắn sẽ rơi
vào tình trạng bất ổn định khó có thể tưởng tượng được.
Phương Đăng
Theo Infonet/Zing
Các nhà khảo cổ học Bulgary vừa
khai quật được một chiếc nhẫn đồng thời Trung cổ, có thể được sử dụng
cho những vụ ám sát vì mục đích chính trị cách đây 700 năm.
Hiện vật đặc biệt nói trên được tìm thấy
tại một pháo đài cổ xưa ở mũi Kaliakra, tọa lạc không xa thị trấn
Kavarna bên bờ Hắc hải, đông bắc Bulgary. Chiếc nhẫn được chạm trổ tinh
xảo và có lẽ đã được đeo ở ngón tay út thuộc bàn tay phải của một nam
giới.
Điều đáng chú ý về chiếc nhẫn là, nó được chế tác với phần vỏ rỗng, uốn cong với hạt trang trí và một lỗ hổng nhân tạo. "Phần vỏ rỗng của nhẫn được tạo ra để chứa chất độc và giúp việc đổ thứ chất chết người đó vào cốc mà không để lại dấu vết", trích tuyên bố của nhà chức trách Kavarna.
Chiếc
nhẫn đồng rỗng ruột được sử dụng để chứa chất độc dùng để ám sát các
nhà quý tộc thân cận với lãnh chúa xứ Dobrudja (thuộc Bulgary ngày nay)
hồi thế kỷ 14. (Ảnh: Discovery)
Chiếc nhẫn đầu độc được xác định có niên đại từ thế kỷ 14. Nó đã làm gia tăng số lượng cổ vật gồm hơn 30 chiếc nhẫn vàng, hoa tai đính ngọc và trang sức khác được phát hiện ở pháo đài Trung cổ kể từ năm 2011.
Theo Bonnie Petrunova, Phó giám đốc Bảo tàng và Viện khảo cổ quốc gia
Bulgary và cũng là người đứng đầu nhóm khai quật, chiếc nhẫn mới phát
hiện là "độc nhất vô nhị" và nó không được chủ nhân đeo liên tục. Ông Petrunova nhận định, người ta chỉ đeo chiếc nhẫn khi có ý định hạ sát ai đó.
Người Bulgary được cho là đã dùng chất độc, tình nghi có nguồn gốc từ
Italia và Tây Ban Nha - hai nước có quan hệ giao thương với họ, để ám
sát các chính trị gia. Được sử dụng vào thời điểm Kaliakra từng là thủ
phủ của một xứ ở vùng Dobruja, chiếc nhẫn đầu độc nhiều khả năng đóng
một vai trò then chốt trong cuộc chiến giữa Dobrotitsa, lãnh chúa xứ
Dobrudja vào nửa sau thế kỷ 14, với con trai của ông - Ivanko Terter.
Trong thực tế, chiếc nhẫn có thể là vũ khí bí mật trong hàng loạt vụ ám sát thời Trung cổ. "Nó
giúp lý giải vô số cái chết bất thình lình, không manh mối của các nhà
quý tộc và nhân vật thượng lưu thân cận với lãnh chúa Dobrotitca", chuyên gia Petrunova nhấn mạnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét