Trích “Tìm hiểu VÕ THUẬT” tập 2/1991
Nhưng
lạ thay! Oishi vừa ra dấu hiệu thì tất cả bọn tuần cảnh đang kềm giữ và
bao vây lấy chàng liền bỏ chàng ra ngay, rồi lùi lại quỳ cả xuống ở
cuối gian phòng.
Oishi ngỏ lời cùng Rihei:
-
Xin ân nhân lượng thứ cho chúng tôi. Cá nhân tôi không hề nghi ngờ ông
chút nào, nhưng có một vài anh em trong số bốn mươi sáu lao nhân đồng
chí của chúng tôi chưa hiểu rõ ông lắm. Trước mặt họ, ông giống như trăm
nghìn lái buôn khác chỉ biết làm giàu bằng mọi cách mà thôi. Họ thắc
mắc không biết bọn tuần cảnh có bắt ông khai ra không? Họ rất lo ngại là
cuộc âm mưu này đã bị một người không phải thuộc giới hiệp sĩ biết
được. Sự lo ngại của họ đã đi đến mức khả dĩ có thể làm trở ngại hành
động chung của chúng ta vào phút chót. Vì thế, để họ có thể an tâm, tôi
đành phải nhượng bộ để cho họ thử thách ông. Tôi biết chắc chắn trước
hết là kết quả sẽ ra sao rồi … Tôi thành thật xin lỗi ông. Người xưa
thường nói: “Trong các loài hoa, đẹp nhất là hoa anh đào, trong loài
người, cao quý nhất là người hiệp sĩ”. Ông đã nêu gương dũng cảm của
người hiệp sĩ ở mức cao nhất. Tôi ao ước tất cả anh em chúng tôi đây đều
được có dũng khí như thế khi chúng tôi tấn công dinh Kira. Nhờ ông mà
chúng tôi có được một tấm gương sáng. Đó là một gương mẫu tối hậu mà ông
đã nêu ra cho chúng tôi cùng soi chung.
|
|
Các
viên tuần cảnh giả hiệu quỳ ở cuối phòng, bụng rạp xuống chiếu rất lâu
để tỏ lòng tôn kính đối với người thương gia đầy lòng nghĩa hiệp, và
nói:
- Chúng tôi chân thành xin lỗi ông vì đã dám nghi ngờ ông một cách vô lối, và đã cư xử với ông một cách lỗ mãng.
Rihei đáp:
-
Xin mời quý vị đứng dậy cho. Dĩ nhiên vì chưa quen biết tôi nên quý vị
nghi ngờ tôi là đúng thôi. Hôm nay tôi đã hiểu rõ được rằng buôn bán
thức ra là một cái nghề đáng khinh bỉ. Tôi chỉ những muốn theo chân cùng
đi trả thù cho chúa chúng ta, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép. Tôi
thèm khát được như quý vị. Khi nào quý vị gặp được chúa công nơi chốn
suối vàng, xin thưa với ngài rằng tên Rihei này đã giúp quý vị được một
chút việc nhỏ mọn.
Vài người trong số các hiệp sĩ cắn môi suy nghĩ, một số khác đưa tay lên ngang mắt để ghi tạc lời nói của Rihei, Oishi nói tiếp:
-
Một lần nữa, chúng tôi xin đa tạ ông về sự hy sinh lớn lao ông đã ban
cho chúng tôi khi phải đành lòng xua đuổi bà nhà về với cha mẹ để ông
thảnh thơi lo việc giúp đỡ chúng tôi. Tôi xin thưa để ông rõ, trong vòng
một trăm ngày nữa, ông có thể đón bà nhà về được rồi. Vì sau một trăm
ngày nữa, nhiệm vụ của chúng tôi sẽ hoàn thành. Giờ đây, chúng tôi xin
phép cáo từ.
- Trước khi quý vị lên đường, xin cho phép tôi được mời quý vị cùng uống với tôi vài chén Sakê.
- Không được, xin cảm ơn ông. Chúng tôi vội lắm.
-
Một chút rượu Sakê và chút đỉnh mì Tsenchi soba thôi mà. (Tsenchi soba
là một thứ mì ống cắt bằng tay, thứ mì tự làm lấy trong các gia đình
Nhật Bản. Chữ Tsenchi còn có nghĩa là tự tay giết thù. Đối với giới hiệp
sĩ, câu đó hàm ý một lời chúc may mắn.)
-
Tsenchi soba! Thật là một điềm lành …! Tôi không thể từ chối được. Các
bạn tôi cần phải lên đường ngay. Tôi đi với họ một quãng rồi sẽ quay
lại.
Đoàn hiệp sĩ ra đi, mang theo thùng vũ khí. Người ta còn nghe thấy họ ca ngợi cử chỉ anh hùng của thương gia Rihei:
- Đúng là vàng lẫn trong cát.
- Một bông sen trong vũng bùn.
Trong lúc ấy, thương gia Rihei vẫn chưa hết bàng hoàng với mọi chuyện vừa mới đột ngột xảy ra xong.
Chỉ
một giây lát sau, cánh cửa lại bật mở. Lần này không phải là Oishi, mà
chính là Sono, vợ chàng, bước vào. Nàng bỏ chiếc mạng che đầu và thi lễ
trước mặt chồng, rồi nói:
-
Em cúi lạy anh, xin cho phép em được nói với anh chốc lát. Em có chuyện
tối quan trọng cần thưa với anh: Cha em muốn em cải giá, hiện ông đã
nhận sính lễ của một gia đình khá giả và đâu như đã nhận luôn cả tiền để
sắm sửa cho hôn lễ.
Nói xong, nàng gục đầu khóc nức nở.
Nghe vợ nói thế, Rihei rất xúc động, nhưng ngoài mặt chàng vẫn tỉnh như không, hỏi:
- Bây giờ em tính sao?
Sono rụt rè đáp:
-
Ôi! Em không muốn, không hề muốn lấy một người nào khác ngoài anh cả!
không muốn thế, nên chiều nay, nhân lúc cha em ngủ, em đã đánh cắp tờ
giấy ly hôn lại cho anh đây. Anh hãy giữ lấy nó. Anh hãy gọi em về đi.
Anh muốn chúng ta xa nhau mãi sao? Anh không thương con chúng ta sao?
Anh muốn nó có mẹ ghẻ để chăm sóc, dạy dỗ nó sao?
Nàng vừa nói vừa trao cho Rihei tờ giấy ly hôn, nhưng Rihei không nhận. Sono khóc nức nở, ôm chầm lấy cánh tay chồng:
- Anh đừng tàn ác với em như vậy!
Rihei không giấu nổi sự cảm động nữa, bèn dịu dàng bảo vợ:
-
Em không nhớ rằng tôi đã hứa là sẽ có ngày tôi cho em về sao? Tôi đã
bảo em là sau một năm nữa tôi sẽ gọi em về. Đúng, tôi quyết định gọi em
về sau một năm, mà … có lẽ còn sớm hơn nữa … khoảng một trăm ngày chẳng
hạn … Đúng vậy, tôi không bao giờ muốn em phải xa Yoshimatsu, con chúng
ta. Con nó tội nghiệp lắm, đêm nào nó cũng gọi em. Lúc nào tôi cũng nghe
thấy nó khe khẽ gọi mẹ và điều đó khiến tôi xiết bao đau lòng. Có một
buổi tối, tôi bế nó đi đến tận nhà em. Nhưng rồi tôi nghĩ kỹ, nếu để nó
trông thấy em nó lại càng đau khổ hơn khi phải xa em nữa. Thế là tôi lại
bế nó về nhà, dỗ dành, nựng nịu nó.
Sono ngỡ chồng đã xiêu lòng, liền nói:
- Thế thì anh thu lại tờ ly hôn rồi gọi em về, gọi mẹ thằng Yoshimatsu về.
- Không, không! Bây giờ thì chưa được đâu. Hãy đợi một trăm ngày nữa đã. Bây giờ thì em hãy về với cha mẹ em đi.
-
Anh không hiểu sao? Nếu bây giờ em về với phụ thân em tức là em phải đi
lấy chồng khác, và đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đó.
-
Tôi không thể làm khác được. Tôi nhắc lại: Bây giờ thì chưa thể được.
Nếu em không thể đợi thêm một trăm ngày nữa thì cứ coi như đây là lần
gặp gỡ cuối cùng của chúng ta vậy.
- Thế thì ít ra anh cũng phải cho em vuốt ve thằng bé Yoshimatsu một chút chứ.
- Không được đâu. Con nó đang ngủ.
- Nếu nó ngủ rồi thì để em ngắm nó một chút, một chút thôi!.
-
Không, không thể được đâu. Làm thế chỉ khiến em thêm đau lòng mà thôi,
em hãy về ngay đi, tôi còn phải đợi một người khách sắp đến bây giờ.
Thôi, giã biệt em.
- Than ôi! Thế là hết!
Sono kêu lên rồi ra về, vừa đi vừa khóc tức tưởi.
Rihei
ngồi đợi Oishi, nhưng một lát sau lại thấy Sono trở lại. Nàng tất tả đi
vào phòng, khăn quàng xốc xếch, vẻ mặt thất sắc, vừa đi vừa nói:
-
Xin lỗi anh vì em đã trở lại đây sau khi anh đã thẳng tay xua đuổi, chỉ
vì em sợ quá. Có một người bịt mặt đã bắt em, rút trâm cài tóc của em
ra rồi nắm tóc em cắt đánh “xoẹt” đến sát da đầu thế này đây, anh xem
đây.
Nàng bỏ khăn quàng ra. Đầu nàng lộ rõ, một vùng trên đỉnh đầu đã bị cắt trụi hết tóc.
Rihei
xưa nay vốn yêu thích mái tóc của vợ: mái tóc dài chấm gót, đẹp như
nhung và mịn như tơ, cho nên chàng rất bất bình về chuyện vừa xảy ra.
Chàng toan an ủi vợ, sắp ôm nàng vào lòng thì Oishi đi vào.
Sono chỉ kịp choàng khăn che đầu và Rihei chưa kịp hỏi, thì Oishi đã lên tiếng:
-
Xin ân nhân thứ lỗi cho sự chậm trễ của tôi. Tôi không đến sớm hơn được
như đã hứa lúc nãy. Bây giờ đêm đã quá khuya rồi nên tôi phải đi ngay.
Nhưng để tỏ lòng tri ân đối với ân nhân một lần nữa, trước lúc ra đi,
tôi không biết nói gì hơn, chỉ xin được biếu ân nhân một món quà kỷ
niệm.
Rihei đỏ mặt nói:
-
Quà cho tôi ư? Hóa ra ông khinh tôi thái quá! Lúc nãy ông đã bêu xấu
tôi như thế há chưa đủ cho tôi tủi nhục hay sao? Lúc nào quý ông cũng
nghĩ rằng tôi hành động để mưu cầu lợi lộc. Ông muốn mượn danh nghĩa một
món quà để ném tiền vào mặt tôi sao? Có phải vì tiền mà tôi hy sinh
thân mình và làm khổ những người thân yêu của tôi đâu?
-
Không phải thế đâu, thưa ân nhân. Tôi không hề có ý làm ân nhân phải hổ
thẹn đâu. Trước khi tôi bước vào cõi chết, tôi chỉ xin ân nhân vui lòng
cho phép tôi được tặng ân nhân món quà này thôi.
Oishi
lấy món quà ra, đặt lên cái quạt cung kính trao đến trước mặt Rihei:
một gói nhỏ bọc giấy lụa, buộc bằng hai sợi dây trắng và đỏ theo phong
tục Nhật Bản.
Rihei giận dữ ném chiếc gói xuống đất. Giấy rách để lộ ra cái trâm cài và mớ tóc của Sono.
Sono kêu lên:
- Sao kỳ lạ vậy? Tóc của tôi, trâm của tôi đây mà! Vậy ra ông là người lúc nãy đã …
Không để cho Sono kịp nói hết, Oishi đã ngắt lời:
-
Phải rồi, chính là tôi. Xin thứ lỗi cho tôi và mong ân nhân hiểu dùm
cho tôi. Sau khi chia tay các bạn xong, tôi đã trở lại đây và tình cờ
nghe được câu truyện trao đổi giữa ân nhân và bà nhà. Tôi suy nghĩ phải
làm thế nào ngăn được việc cải giá của bà nhà trong vòng một trăm ngày
tới đây. Tốt hơn hết là chỉ còn cách cắt tóc bà đi, vì tôi tin chắc
không có một người cha nào gả chồng cho con khi mà con gái tóc bị cắt
cụt như tóc bà già, cũng như không một người đàn ông nào lại chịu lấy
một người đàn bà như thế cả. Một trăm ngày sau, tóc bà sẽ mọc dài trở
lại, bấy giờ bà có thể trở về đoàn tụ với ông dưới mái nhà này.
Nghe Oishi nói thế, mắt Sono sáng lên vì sung sướng, nàng nói:
- Như thế là ông đã cứu sống tôi.
- Không, tôi chỉ làm một việc rất nhỏ mọn đối với món nợ quá to tát mà chúng tôi phải mang theo mãi mãi sau này.
Nói xong, Oishi đến gần Rihei và nói khẽ:
-
Thưa ân nhân Rihei! Bạn đã tỏ ý muốn tham gia vào công việc của chúng
tôi, nhưng hoàn cảnh không cho phép bạn. Bởi thế, tôi xin thay mặt cho
toàn thể các lao nhân đồng chí của tôi long trọng hứa với bạn rằng: Khi
giờ phút quan trọng đã điểm, chúng tôi sẽ lấy tên cửa hiệu của bạn để
làm mật khẩu tấn công vào dinh của Kira. Cửa hiệu của bạn mang tên
Amanoya, Do đó, khi một người bạn của chúng tôi hô Ama, thì người kia
phải đáp là Noya. Như vậy cũng giống như chính bạn đã trực tiếp dự phần
vào hành động trả thù. Bạn là một thương gia, nhưng tâm hồn bạn còn cao
cả hơn một người hiệp sĩ nữa. Thôi, xin vĩnh biệt bạn.
Nói xong, người thủ lãnh đoàn hiệp sĩ hối hả ra đi …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét