DƯ LUẬN XÃ HỘI 26
-Thế nào là "vì dân", thế nào là "định hướng XHCN"!?
-"...Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm
Gió sớm mai thổi đi bốn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai thấy người xưa khóc đâu
Hai tiếng ái tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Chỉ có thể biết nhiều hay ít khó có thể biết cho đủ
Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này
Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế
Trong thế giới phù hoa đó
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?..."
-------------------------------------
(ĐC sưu tầm trên NET)
-"...Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm
Gió sớm mai thổi đi bốn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai thấy người xưa khóc đâu
Hai tiếng ái tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Chỉ có thể biết nhiều hay ít khó có thể biết cho đủ
Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này
Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế
Trong thế giới phù hoa đó
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?..."
-------------------------------------
(ĐC sưu tầm trên NET)
Vụ án Nguyễn Văn Chưởng: "Chánh án chịu thua, không có cách nào”
-
Đời sống & Pháp luật
Vụ án Nguyễn Văn Chưởng: Chánh án chịu thua, không có cách nào . Chánh án TANDTC Trương Hòa Bình bày tỏ, có vụ xử theo pháp luật hết cấp rồi nên giờ yêu cầu Chánh án giải quyết là không thể.
Chánh án TANDTC Trương Hòa Bình bày tỏ, có vụ xử theo pháp luật hết cấp rồi nên giờ yêu cầu Chánh án giải quyết là không thể.
Theo
tin tức trên VnEconomy, tại phiên họp sáng 10/4 của Ủy ban Thường vụ
Quốc hội, trong báo cáo kết quả giám sát về tình hình oan sai, ngay sau
khi đánh giá việc bồi thường cơ bản còn chậm, Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp
Nguyễn Văn Hiện đã nhắc đến vụ ông Nguyễn Thanh Chấn (Bắc Giang) với số
tiền đề nghị bồi thường hơn 9 tỷ đồng, vụ ông Lương Ngọc Phi (Thái Bình)
trên 22 tỷ đồng và kéo dài 9 năm đến nay chưa giải quyết xong,
Dự
thảo nghị quyết trình Quốc hội sau khi giám sát cũng yêu cầu khẩn
trương giải quyết bồi thường cho ông Nguyễn Thanh Chấn (Bắc Giang), ông
Phan Văn Lá (Long an), ông Lương Ngọc Phi (Thái Bình) và các trường hợp
bị oan khác đã có đơn yêu cầu bồi thường trước 1/1/2015.
Khẳng
định là còn tồn tại thì sẽ phải làm, song Chánh án Tòa án Nhân dân Tối
cao Nguyễn Hòa Bình đề nghị nghị quyết cần có câu "giải quyết đúng pháp
luật", vì “ bảo nhanh mà không đúng pháp luật là sẽ rất khó”.
Ông
Bình cũng cho biết hiện nay đơn của ông Chấn đang được thụ lý và theo
quy định của pháp luật thì phải chứng minh thiệt hại thì tòa mới giải
quyết được.
“Nếu
chưa chứng minh được thì tòa cũng chưa thể ra quyết định bồi thường
được, bởi vì nếu ra quyết định bồi thường đây cũng là tiền thuế của dân
mà không có đủ đảm bảo căn cứ. Còn quy định có rườm rà, rắc rối gì thì
mình sửa, tòa vẫn phải giải quyết theo đúng pháp luật, không thể giải
quyết nhanh, ngay được”, Chánh án quả quyết.
Vào
tháng 3/2015, tại phiên chất vấn do Ủy ban Thường vụ Quốc hội tổ chức,
Phó chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp Lê Thị Nga đã hỏi Chánh án Trương Hòa Bình
là đến thời điểm này thì kết quả giải quyết vụ án Nguyễn Thanh Chấn đến
đâu.
Khi đó, Chánh án Trương Hòa Bình cho biết, với vụ án Nguyễn Thanh Chấn,
các cơ quan tố tụng đã tiến hành giải quyết quyết liệt, đến nay đã hoàn
thành cơ bản, nếu gia đình giao nộp chứng cứ chứng minh thiệt hại xong
thì đến giai đoạn cuối cùng.
Tòa
án cũng đã hai lần đến tận nhà ông Chấn, đề nghị gia đình cung cấp tài
liệu để chứng minh thiệt hại, gia đình cho biết đã đưa cho luật sư, và
tòa đã liên lạc với luật sư.
Về
trường hợp của ông Lương Ngọc Phi, tại phiên họp sáng 11/4, Chánh án
Bình thông tin tòa đã giải quyết bồi thường trên 600 triệu đồng. Bây giờ
ông Phi yêu cầu bồi thường thiệt hại tài sản, nhưng đưa lên mức 22 tỷ
đồng thì sơ thẩm đã xử chấp nhận và không có kháng cáo, kháng nghị.
Nhưng giám đốc thẩm thấy căn cứ để bồi thường 22 tỷ là không đảm bảo cho
nên đã hủy án để giải quyết theo quy định của tố tụng, Chánh án nói
thêm.
“Cũng
không thể giải quyết ngay cho ông Phi được, yêu cầu giải quyết ngay là
không được, phải theo đúng quy định của pháp luật”, ông Bình khẳng định.
Chánh án TANDTC Trương Hòa Bình | |
“Chánh án không thể giải quyết được”
Theo
VOV, về yêu cầu có biện pháp phù hợp theo quy định pháp luật để xử lý
dứt điểm vụ án Hồ Duy Hải, vụ Nguyễn Văn Chưởng, Chánh án TANDTC Trương
Hòa Bình cho rằng cũng cần phải xem xét, nghiên cứu.
Vụ
án Hồ Duy Hải (Long An) bị kết án về tội “Giết người” và “cướp tài
sản”. Theo kết luận giám sát, vụ án có sự thiếu sót, vi phạm thủ tục tố
tụng nên gia đình Hải và luật sư dựa vào đó để kêu oan cho Hải, gây nên
dư luận thời gian qua.
Với
vụ án này, Chánh án TANDTC Trương Hòa Bình khẳng định, Chánh án và Viện
trưởng không kháng nghị, Chủ tịch nước đã bác đơn ân giảm án tử hình.
“Về
mặt pháp luật là hết rồi, phải thi hành bản án này thôi, nhưng thận
trọng nên Chủ tịch nước yêu cầu xem lại thì liên ngành đã thực hiện và
đến bây giờ vẫn chưa thấy có căn cứ để kháng nghị. Chúng tôi sẽ họp lại
một lần nữa để có quyết định cuối cùng. Nếu giải quyết khác là trái pháp
luật”, Chánh án Trương Hòa Bình nói.
Về vụ án Nguyễn Văn Chưởng
(Hải Phòng) bị kết án tử hình về tội “Giết người” và tội “Cướp tài sản”
đang có nhiều đơn kêu oan. Báo cáo giám sát khẳng định Chưởng bị kết
tội cùng các đồng phạm về hai tội trên là đúng, đủ căn cứ, không oan.
Tuy nhiên vai trò của Chưởng như thế nào để từ đó xác định hình phạt là
chưa rõ.
Chánh
án Trương Hòa Bình cho biết, Viện trưởng VKSNDTC đã có kháng nghị vì
cho rằng hành động giết người của Chưởng gây ra cái chế của nạn nhân
chưa rõ. Nhưng qua phân tích Chưởng là người cầm đầu và tham gia chém
thì trách nhiệm tới đâu phải chịu tới đó nên Hội đồng Thẩm phán TANDTC
bác kháng nghị.
Liên
quan vụ án này, Ủy ban Pháp luật khóa trước đã giám sát và không có kết
luận. Liên ngành Tòa án, Viện kiểm sát, công an họp có sự tham gia của
đại diện Ban Nội chính, Văn phòng Chủ tịch nước đã kết luận xử Chưởng là
đúng.
“Kết
luận của Hội đồng Thẩm phán TANDTC là cao nhất, đại diện Viện kiểm sát
cũng nhất trí không xem lại. Chưởng không có đơn xin ân giảm án tử hình
và thời hạn nộp đơn cũng đã hết. Giờ giao cho Chánh án giải quyết dứt
điểm vụ này thì Chánh án chịu thua, không có cách nào”, ông Trương Hòa
Bình bày tỏ.
Oan sai - không thể nói trách nhiệm chung chung
Theo
báo Lao Động, Quá trình thảo luận đa số các ý kiến đều cho rằng số vụ
án oan không nhiều nhưng hậu quả gây ra là hệ trọng, có vụ đặc biệt
nghiêm trọng gây bức xúc trong dư luận. Chủ nhiệm Ủy ban pháp luật của
Quốc hội Phan Trung Lý đề nghị làm rõ nguyên nhân khách quan cũng như
chủ quan dẫn đến oan sai? “có hiện tượng bao che vì thành tích không?
Một số nơi có hiện tượng bao che dung túng cho bức cung nhục hình dẫn
đến chết người. Tại sao lúc đầu nói không có gì nhưng báo chí đưa tin
thì lúc ấy mới làm nghiêm”, ông Phan Trung Lý nhấn mạnh.
Chủ
tịch Hội đồng dân tộc Ksor Phước đề nghị quy định nếu để oan, sai thì
lãnh đạo đơn vị phải chịu trách nhiệm. Chứ cứ để như địa phương có hơn
30% oan sai, những trường hợp này phải cách chức. “Tại sao có những vụ
cả 5 - 7 cán bộ tham gia vụ ép cung, nhục hình? Tôi không thể hình dung
nổi sao xảy ra chuyện này. Rõ ràng có sự sắp xếp, bắt tay, bao che cho
nhau để làm sai như vậy”, ông Ksor Phước nghi ngại.
Nói
về trách nhiệm của từng cơ quan khi để xảy ra oan, sai, Thứ trưởng Bộ
Công an Lê Quý Vương cho rằng, cần rạch ròi giữa oan và sai, sai có
nhiều khía cạnh như thu thập chứng cứ, chủ yếu giữa hành chính và hình
sự, nhưng oan là không có tội. Phân tích như vậy sẽ làm rõ trách nhiệm
của các cơ quan trong từng giai đoạn. Bộ Công an chỉ bồi thường trong
thời gian tạm giữ, bắt khẩn cấp; còn điều tra truy tố còn có Viện kiểm
sát phê chuẩn, nên Viện kiểm sát cũng có trách nhiệm. “Còn ý kiến để xảy
ra oan sai trong quá trình điều tra thì thủ trưởng cơ quan phải chịu
trách nhiệm, việc này Bộ Công an xin tiếp thu”, ông Vương nói.
Chủ
tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng khẳng định: Đã oan, đã sai là
nghiêm trọng, dù 1 trường hợp, 5 trường hợp cũng như vậy. “Oan
sai ở đâu thì cơ quan đấy, tổ chức đấy phải chịu trách nhiệm;
người chỉ huy ở tổ chức ấy phải chịu trách nhiệm; cán bộ ở
tổ chức ấy phải chịu trách nhiệm. Sai ở điều tra là Công an
chịu, sai ở truy tố thì Viện Kiểm sát chịu, sai ở xét xử thì
Tòa án chịu. Chúng ta phải nói rõ trách nhiệm ở từng khâu
chứ không thể nói chung chung được, càng không thể nói công tác
lãnh đạo của Đảng, Nhà nước, hay là của hệ thống các cơ quan
tư pháp” - Chủ tịch Quốc hội nói.
Chủ tịch nước yêu cầu làm rõ vụ án Hồ Duy Hải
Gia Huy(Tổng hợp)
Các diễn biến chính của vụ án Nguyễn Văn Chưởng (liên tục cập nhật)
Trần Hà Linh – Vụ
Nguyễn Văn Chưởng là một trong 5 vụ án nghiêm trọng, có dấu hiệu oan
sai, mà Ủy ban Thường vụ Quốc hội chất vấn Chánh án TANDTC vừa qua. Để
bạn đọc tiện theo dõi, tìm hiểu vụ việc, Luật Khoa tạp chí sẽ cập nhật
các diễn biến tại bài viết này. Lần cập nhật gần đây nhất là vào 3h30
sáng 19/3/2015.
- Bài liên quan: Các diễn biến chính của vụ án Hồ Duy Hải
14/7/2007
Vào khoảng 21h, trên đoạn đường vào nhà
máy thép Đình Vũ (An Hải, Hải Phòng), xảy ra một vụ án mạng, trong đó
Thiếu tá Nguyễn Văn Sinh – công an phường Đông Hải 2 (quận Hải An, TP.
Hải Phòng) – bị chém, thương tích nặng. Ông Sinh được đưa đi cấp cứu,
nhưng do vết thương quá nặng, đã chết vào 8h sáng hôm sau, 15/7/2007.
03/8/2007
Rạng sáng, Cơ quan điều tra bắt giữ
Nguyễn Văn Chưởng, sinh năm 1983, trú quán thôn Trung Tuyến, xã Bình
Dân, huyện Kim Thành, Hải Dương.
Tại thời điểm bị bắt, Chưởng là công
nhân công ty TNHH Đại Phát ở Hải Phòng, đã có vợ, không tiền án, tiền
sự. Ngoài ra, Chưởng còn làm chủ quán café Thiên Thần, ở phường Đông Hải
2, Hải An, Hải Phòng.
Bị bắt cùng ngày với Nguyễn Văn Chưởng là Đỗ Văn Hoàng và Vũ Toàn Trung.
04/8/2007
Em trai Chưởng là Nguyễn Trọng Đoàn,
sinh năm 1987, xin giấy xác nhận của một số nhân chứng để khẳng định
rằng Nguyễn Văn Chưởng đã gặp họ buổi tối 14/7 tại Kim Thành, Hải Dương,
chứ Chưởng không có mặt tại hiện trường vụ án vào thời điểm xảy ra án
mạng. Hai địa điểm cách xa nhau gần 40 km.
10/8/2007
Nguyễn Trọng Đoàn bị cơ quan điều tra
bắt khẩn cấp vì tội “che giấu tội phạm”. Khi đó, Đoàn đang cầm đơn khiếu
nại của mẹ và giấy xác nhận của các nhân chứng đến nộp tại Cơ quan Cảnh
sát Điều tra – Công an TP. Hải Phòng.
Lệnh bắt và cáo trạng cho rằng Đoàn đã
hướng dẫn các nhân chứng “viết đơn, giấy xác nhận để khai báo gian dối
và cung cấp tài liệu sai sự thật, che giấu hành vi phạm tội để cho
Chưởng được ngoại phạm”.
03/11/2007
Báo Tiền Phong đăng bài “Vụ sát hại một
Thiếu tá Công an ở Hải Phòng: Những uẩn khúc cần làm rõ”, trong đó tổ
phóng viên điều tra phỏng vấn và trích dẫn đơn thư của một số nhân chứng
khẳng định rằng Nguyễn Văn Chưởng đã có mặt ở quê nhà (Hải Dương) thay
vì hiện trường vụ án (Hải Phòng) vào buổi tối diễn ra vụ sát hại Thiếu
tá Sinh.
Nhân chứng Trần Quang Tuất cho biết
trước đó, anh bị áp lực từ cơ quan điều tra nên đã sợ hãi và viết lại
lời khai là “không nhớ chính xác”.
27/01/2008
Cơ quan Cảnh sát Điều tra TP. Hải Phòng
có bản kết luận điều tra, theo đó, Nguyễn Văn Chưởng đã khai nhận việc
cùng hai đồng phạm là Vũ Toàn Trung và Đỗ Văn Hoàng chém chết Thiếu tá
Nguyễn Văn Sinh, âm mưu cướp của để lấy tiền mua heroin.
12/6/2008
Tòa án Nhân dân TP. Hải Phòng, chủ tọa
Lê Văn Trang, xét xử sơ thẩm vụ án hình sự đối với Nguyễn Văn Chưởng, Vũ
Toàn Trung, Đỗ Văn Hoàng, Nguyễn Trọng Đoàn.
Chưởng, Hoàng, Trung bị kết tội “giết
người” theo điểm e, g, Khoản 1 Điều 93, và tội “cướp tài sản” theo Khoản
1, Điều 133 Bộ luật Hình sự.
- Chưởng bị coi là chủ mưu, lĩnh án tử hình.
- Hoàng bị coi là kẻ thủ ác, lĩnh án chung thân.
- Còn Trung do khai nhận hành vi phạm tội, ngoài ra bà nội của Trung được Nhà nước tặng thưởng huân huy chương, nên Trung được hưởng thêm tình tiết giảm nhẹ theo Điều 46 Bộ luật Hình sự. Trung lĩnh án 20 năm tù.
Nguyễn Trọng Đoàn, em trai Chưởng, bị kết án 2 năm tù về tội “che giấu tội phạm” theo Điều 313 Bộ luật Hình sự.
Chưởng, Hoàng, và Đoàn đều kháng cáo vào các ngày sau đó.
21/11/2008
Tòa án Nhân dân Tối cao, chủ tọa Nguyễn
Văn Sơn, xét xử phúc thẩm. Tòa tuyên y án sơ thẩm: Nguyễn Văn Chưởng tử
hình, Đỗ Văn Hoàng chung thân, Nguyễn Trọng Đoàn 2 năm tù.
Chưởng tiếp tục kháng cáo kêu oan, với
lý do thời điểm xảy ra vụ án (tối 14/7/2007), Chưởng không có mặt ở Hải
Phòng mà đang ở quê (xã Bình Dân, huyện Kim Thành, tỉnh Hải Dương).
Hoàng kháng cáo, kêu oan với lý do không tham gia cùng Chưởng, Trung.
Đoàn cũng kêu oan, với lý do việc xác nhận Chưởng có mặt ở quê là đúng sự thật.
07/4/2009
Từ trại giam Trần Phú ở Hải Phòng, tử tù
Nguyễn Văn Chưởng gửi thư cho mẹ và gia đình, tường thuật lại toàn bộ
vụ việc, khẳng định Chưởng đã bị tra tấn, ép cung nên mới phải nhận tội.
“Thế là họ đánh con tới tấp, không
để cho con nói được câu nào nữa, họ thôi đánh thì con mới thở được và
nói là sao các chú đánh cháu, cháu có làm gì đâu? Và họ nói “Không làm
gì thì tao mới đánh chứ làm gì thì đã không bị đánh” và họ lại tiếp tục
đánh con tiếp và dùng còng số 8 treo… chỉ có hai đầu ngón chân cái chạm
xuống đất…”.
“Khi ở trên trại Kế – Bắc Giang,
con đã nghĩ là mình không thể sống được đến lúc ra trước tòa để nói lên
toàn bộ sự thật nên con đã thêu lên tất cả quần áo chữ Chưởng VT tức
“Chưởng vô tội”. Cả vỏ gối con cũng thêu nữa, còn áo phông trắng con
thêu bài thơ kêu oan…”.
18/4/2011
Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao có Kháng
nghị giám đốc thẩm số 09/KN-VKSTC-V3, đề nghị Hội đồng Thẩm phán Tòa Tối
cao xét xử theo thủ tục giám đốc thẩm, hủy bản án hình sự phúc thẩm đối
với Nguyễn Văn Chưởng để xét xử phúc thẩm lại theo hướng giảm hình phạt
cho Chưởng xuống tù chung thân.
07/12/2011
Hội đồng Thẩm phán Tòa án Nhân dân Tối
cao gồm 11 thành viên, do Chánh án Trương Hòa Bình làm chủ tọa, mở phiên
tòa giám đốc thẩm, bác Kháng nghị của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao.
15/5/2012
5 văn phòng luật sư biện hộ cho Nguyễn
Văn Chưởng cùng làm kiến nghị gửi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, cho
rằng kết án tử hình Nguyễn Văn Chưởng là xử oan, sai. Các luật sư đồng
kiến nghị Chủ tịch nước cho dừng việc thi hành án tử hình đối với Chưởng
và giao cho cơ quan điều tra, Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao xem xét
trách nhiệm hình sự của những người tiến hành tố tụng.
18/4/2013
Nhân chứng Trần Quang Tuất – cùng quê
với Nguyễn Văn Chưởng, ở xã Bình Dân, huyện Kim Thành, Hải Dương – làm
đơn xác nhận tối xảy ra vụ án mạng, Chưởng có mặt ở quê nhà chứ không
phải ở hiện trường vụ án.
Trong đơn, anh Tuất cũng phản ánh việc bị công an tra tấn, ép cung: “Tôi
bị các anh công an dọa nạt, chửi bới, có lúc khóa tay vào ghế, đấm vào
đầu, dọa bắt giam tôi… suốt cả ngày làm việc các anh công an luôn bắt ép
tôi phải viết là: “Không nhớ rõ thời gian gặp Chưởng, và việc tôi làm giấy xác nhận để gửi cho cơ quan công an [trước đó] là do tôi nhớ nhầm”… Do lo sợ bị bắt giam, nên tôi đã không còn cách nào khác là phải viết theo yêu cầu của các anh công an…”.
10/9/2013
Nhân chứng Trịnh Xuân Trường (bạn của
Chưởng) làm đơn gửi Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, xác nhận anh chứng
kiến Chưởng có mặt ở quê nhà Hải Dương vào tối 14/7/2007 khi vụ án xảy
ra tại Hải Phòng.
Trong đơn, anh Trường cũng cho biết đã bị tra tấn, ép cung: “Chính
công an tên Phong đã dùng thuốc lá đang hút châm bỏng hai bụng cánh tay
tôi trước đó. Không chịu được đòn tra tấn quá dã man và ít hiểu biết về
pháp luật nên tôi phải viết theo hướng dẫn của công an Hải Phòng”.
20/9/2014
Từ trại giam Trần Phú, tử tù Nguyễn Văn Chưởng tiếp tục làm đơn kêu oan.
12/12/2014
Hai luật sư Phạm Hoàng Việt và Hoàng Văn
Quánh (Đoàn Luật sư TP. Hà Nội), bào chữa cho Nguyễn Trọng Đoàn và
Nguyễn Văn Chưởng, làm đơn kiến nghị cho rằng việc tuyên án tử hình với
Nguyễn Văn Chưởng vì tội giết người là thiếu căn cứ, “có rất nhiều điểm
còn chưa được cơ quan điều tra làm rõ, nhiều điểm mâu thuẫn và vi phạm
tố tụng”.
13/3/2015
Trả lời chất vấn của Ủy ban Thường vụ
Quốc hội, Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao Trương Hòa Bình cho biết:
“Chưởng là người cầm đầu, chủ mưu, hậu quả đến đâu thì người cầm đầu
phải chịu trách nhiệm đến đó… Đây không phải là vụ án oan. Tất nhiên,
nếu có kiến nghị của Quốc hội thì chúng tôi sẽ xem xét thận trọng”.
(Tiếp tục cập nhật)
Tổng hợp từ hồ sơ vụ án Nguyễn Văn Chưởng.
Thư của tử tù Nguyễn Văn Chưởng gửi mẹ từ nơi biệt giam trại tù Trần Phú
Hải Phòng, ngày 07/04/2009
Mẹ và đại gia đình kính mến!
Con
ở trong này bây giờ cố gắng cải tạo thật tốt để không khỏi phụ công mẹ
dạy bảo nhưng con là mình bị oan nên nhiều lúc bức xúc lắm mẹ ah. Con sẽ
luôn giữ gìn sức khỏe thật tốt và nghe lời Ban giám thị sẽ không hát to
nữa đâu.
Mẹ
ơi, dạo này con thấy mẹ gầy quá vậy, mẹ phải tin vào con, tin vào nghị
lực của con mẹ a, con ở trong đây luôn cố gắng viết đơn gửi mọi nơi để
mong tìm người tài đức giúp đỡ con qua cảnh oan trái này mẹ a. Mẹ ơi,
thời gian gặp mặt ít quá nên con không nói chuyện nhiều được với mẹ nên
chắc mẹ cũng chưa hiểu được tại sao con không có tội mà lại nhận tội về
mình phải không mẹ? Con xin nói sơ qua để mẹ hiểu cho con chứ con cũng
đâu phải là người ngu đần hay ăn vàng ăn bạc của người ta mà con mới
nhận tội về mình.
Khi con đang ngủ nhờ nhà thằng
em con quen vì con và Bảy chưa tìm được nhà trọ nên ở đấy. Vào lúc
khoảng 1h sáng có một tốp người mặc quần áo bình thường nói là công an
phường đến kiểm tra hành chính, bọn con đã đưa hết giấy tờ ra cho họ
nhưng giấy tạm trú của con ở phường khác nên họ nói là bắt bọn con lên
phường và họ trói con bằng dây thắt lưng, vòng tay ra sau và họ bắt tất
cả bọn con đi, họ gọi Taxi đến và bảo lên số 9 Hồ Xuân Hương. Con cứ
tưởng đấy là chỗ công an phường cơ, nhưng đến nơi con mới biết đó là
công an thành phố và một người trong số họ bảo con là mày nhìn xem đây
là đâu, con nhìn theo tay người ấy chỉ thì thấy tấm bảng đề H88 xong họ
lại hỏi con có biết Thanh “Già”, Nga “Thọt”, Phương, Hoàng không? con
bảo là có. Con nói là Thanh có quán bán hàng gần nhà con thuê cũ còn Nga
“Thọt” con cũng biết, Phương thì nhà ở Đông Hải, Hoàng thì ở Khâm
Thiên- Hà Nội. Vì con nghĩ Phương là chị gái thằng Trường có người yêu
tên Hoàng thường ở chỗ anh Thanh nên con nói vậy. Thế là họ đánh con tới
tấp, không để con nói được câu nào nữa, họ thôi đánh con thì con mới
thở được và nói là sao các chú đánh cháu? Cháu có làm gì đâu? và họ nói
“Không làm gì thì tao mới đánh chứ làm gì thì đã không bị đánh” và họ
lại tiếp tục đánh con tiếp và dùng còng số 8 treo cánh vắt tay (treo
cánh tiên) chỉ có 2 đầu ngón chân cái chạm xuống đất, con lúc này gào
lên: “Lý do gì mà các người đánh tôi, pháp luật là như vậy hả…??” Được
khoảng 15 phút họ cho con xuống và ngồi ở ghế, dùng xích chó xiết, quấn
chặt người con vào ghế xong rồi sỏ cùm que nóng vào chân con, xong tất
cả rồi 1 người trong số họ mới hỏi con: “Mày biết mày bị bắt vì lý do gì
không?” con trả lời là cháu không biết, sao cháu lại bị bắt? và còn lại
bị đánh nữa? thế là người ấy nói là: “Mày bị bắt vì giết người ở Đình
Vũ”, Con lúc đó không biết là ngày bao nhiêu và vào thứ mấy nên con hỏi
là: “Thế hôm đó là ngày bao nhiêu? và vào thứ mấy?” để con xem mình đang
ở đâu vào ngày hôm ấy và họ nói là: “Hôm 14 và vào thứ 7″, con lúc đó
mới nghĩ ra là hôm đó con ở quê nên con bảo họ là “Ngày hôm đó cháu về
quê vào chiều thứ 7 đúng hôm 14″ và con có nói con đi cùng với thằng
Trường về và kể đi chơi ở những đâu nhưng họ đã không nghe con giải
thích và cũng không ghi lời khai của con, không xác minh ở quê xem con
nói có đúng không. Nhất là thằng Trường cũng bị bắt cùng với con và cả
cái Bảy, hai đứa nó đều biết chắc và nhớ vì ngày gần đây nhưng họ đã
không làm như vậy, chỉ mỗi một câu là mày phải nhận, con bảo là: “Thú
thực là cháu không giết người và hôm đó cháu ở quê Hải Dương cách chỗ
xẩy ra vụ án đến 30 cây số”. Con nghĩ trình bày như thế chắc họ phải xác
minh vì trong vụ án bắt nhầm người là điều bình thường, nhưng đây họ
không làm như vậy, cũng không muốn nghe những gì con nói. Thế là chân họ
đạp, giận xuống xiềng nên xiết rất mạnh vào mắt cá chân, con rất đau,
kêu gào thảm thiết, ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần. Con
nói đi nói lại là “Cháu không giết người, các chú bắt nhầm người rồi các
chú đi xác minh hộ cháu, cháu van lạy các chú”, họ cười như những con
quỷ chứ không phải công an. Vì họ không mặc đồng phục công an, bắt đầu
chửi rồi đánh đủ mọi kiểu từ gậy gỗ rồi đạp, giận xiềng, xiết đạp xích,
đấm, tát, lấy đầu gậy tre chọc thẳng vào giữa ngực. Chán tay tất cả lại
dừng, họ lại hỏi con: “Thế mày đã chịu nhận chưa hay là còn phải đánh
nữa?”. Con bảo họ là con có giết người đâu mà nhận tội làm sao được, sao
các chú không hỏi xem và đi xác minh cháu nói có đúng không, và họ lại
hỏi con “Thế mày biết thằng nào giết người” con bảo là “Cháu biết làm
sao được, cháu có giết người đâu mà cháu biết”, thế là họ bảo “Thế thì
mày thành thằng giết người” xong họ lại tiếp tục đánh đập, tra tấn nhục
hình con, con thì vẫn kêu gào là oan: “Có ai cứu tôi với, tôi bị oan,
luật pháp ở đâu vậy” thế là họ lấy luôn đôi tất ở đâu nhét vào mồm con,
và con không kêu , không nói được nữa xong họ lại treo cánh tiên họ bật
điều hòa thật lạnh và dùng những đòn nhục hình, bỉ ổi vào bộ phận sinh
dục của con và họ lại đấm, tát con lúc này máu mồm con đã hộc ra nhiều
thậm chí đái hết ra sàn nhà vì những đòn thâm hiểm. Con cũng không theo ý
họ là nhận tội vì con đâu có giết người mà phải nhận tội. Thế là họ
bảo: “Mày rắn lắm nhưng không chịu lâu được đâu, hôm nay kiểu này, mai
còn nhiều kiểu khác, mày không nghe lời tao thì còn nhiều cách để bắt
mày phải nhận tội”. Thế là họ đi ngủ, cũng tại trong phòng đó, họ phải
đắp chăn cho đỡ lạnh, còn con mỗi cái áo sát lách mỏng và cửi truồng vừa
lạnh vừa khát, xin nước uống thì họ cho có một chén bé, xin chén nữa
thì bị nhổ nước bọt vào mặt. Lúc này rơi vào lúc 5h sáng. Đúng 7h sáng
họ dậy lại tiếp tục đánh con tiếp đến hơn 11h trưa họ thôi và ông S
trung tá ngồi nhìn con bảo là “Địt mẹ mày cố tình bố cho mấy con đàn bà
đánh vợ mày cho lòi mẹ con mày ra” còn ông P thượng uý bảo “Mày có em
trai hả nó không khóc như mày đâu mày muốn nó mất một trong hai chân à”.
Còn một người con không biết tên nhưng chắc ở gần nhà mình ở Hải Dương
bảo là “Mày tưởng nhà mày tao không biết à, mẹ mày đang ở nhà, có một
mình chứ gì?” và còn nói, chử, đe lẹt nhiều lắm nhưng con không nhớ hết
lời bọn họ nói, con không tin là họ dám động đến nhiều người dân vô tội
như thế. Đến cả đứa trẻ chưa chào đời mà họ còn định cướp mạng sống của
nó từ trong bụng mẹ nó! Rồi họ nói nhiều và con cũng rất hoảng, con nghĩ
đến mẹ, em trai, cái Bảy và con của con. Con nghĩ rằng con đã được sắp
đặt trước để thế thân cho thằng giết người, một kẻ giám làm, không dám
chịu.
Họ đã nói rằng “Mày muốn thành một con
người hay bị đánh như con súc vật và cả người nhà mày nữa, loài súc vật
nó còn biết thương nhau mày nghĩ lại đi”. Con bảo là cháu không giết
người cháu có biết chi tiết gì mà khai đâu. Thế là họ nói rằng “Không
biết thì để tao hướng dẫn” và ông N trung tá hướng dẫn tất cả những chi
tiết vụ án, một người khác thì kẻ vẽ sơ đồ để con biết. Một người khác
thì chìa hai bản cung của thằng Hoàng “đen” và thằng Trung ra, bảo chúng
nó khai hết rồi, nhận hết rồi, mày nữa là xong. Con lúc đó mắt hoa chả
đọc được gì từ 2 bản cung đó, xong tất cả rồi con được họ tháo mọi thứ ở
trên người xuống cho uống nước và có 1 người chụp ảnh rồi đưa vào trại
Trần Phú chiều 30/07/2007.
Nhưng vào trại do
những vết thương quá nặng nên thủ tục nhập trại mất nhiều thời gian và
phải khám qua vì còn viết các vết thương, con vào phòng P trong tình
trạng bị thương như người sắp chết, không thể tự nằm hoặc đang nằm mà
ngồi dậy, đang ngồi mà muốn dậy thì phải dựa vào tường, tay không tự cầm
nổi thìa ăn cơm và bút viết. Trong mấy ngày đầu con cũng được thầy Hưng
quản giáo buồng P cho viết lại những vết thương trên thân thể của con
là do ai đánh và đánh bằng những thứ gì? con đã cố gắng viết vào ngày
04/08/2007. Hôm con đi cung bị đánh là do điều tra Vũ đá thẳng vào ngực.
Và con cũng được thầy quản giáo viết giấy cho con trình ban giám thị ở
đó đến chiều 31/08/2007 thì chuyển đến trại giam ở Thủy Nguyên. Ở đó con
cũng đi cung và bị đánh do con viết giấy là không mời luật sư theo ý
của điều tra Vũ, xong dẫn con đi chụp ảnh lăn tay thì liên tục đá vào
chân, đầu của con. Đến trưởng trại ở đó còn bảo “Chân nó đau thế đá ít
thôi”. Con ở đó đến sáng 12/09/2007 thì bị chuyển lên trại Kế – Bắc
Giang. Không biết điều tra Vũ nói gì với cán bộ đại úy Dũng “đen”. Dũng
“đen” đi về phía con lấy chân giận lên còng tay xuống đất và một chân
kia thì đá liên tục vào ngực, vào mặt, vào lưng của con.
Trong
quá trình điều tra, con chỉ được biết nhà có thuê luật sư từ khi con ở
trại Thủy Nguyên. Nhưng ở trên Bắc Giang con ngóng chờ luật sư lên đó để
nói sự thật để luật sư căn cứ vào đó mà nhờ những cơ quan tối cáo điều
tra bắt toàn bộ những kẻ dám làm sai lệch, bóp méo sự thật. Nhưng đến
khi được gặp mặt luật sư hôm đối chất với thằng Trung thì điều tra đã
vào đe dọa trước và sau đó mới cho thằng Trung và luật sư vào và con
hoàn toàn không biết ai là luật sư của con nữa. Chỉ thấy mấy người sách
cặp không mặc quần áo công an lên đoán là luật sư và càng không biết ai
là luật sư của con cũng không được giới thiệu và không được nói chuyện
một câu nào với luật sư. Khi đối chất song họ vội vàng cho con ra ngoài
để cách li luật sư và thằng Trung. Ra về, họ mới cho con vào phòng nói
chuyện.
Khi ở trại Kế – Bắc Giang con đã nghĩ là
mình không thể sống được đến lúc ra trước tòa để nói lên toàn bộ sự thật
nên con đã thêu lên tất cả quần áo chữ “Chưởng VT” tức ” Chưởng Vô Tội”
, cả vỏ gối con cũng thêu nữa, còn áo phông trắng con thêu bài thơ kêu
oan và cũng là bức tống văn kiện để làm bằng chứng khi co đã chết.
Con
đã phải rút từng sợi chỉ ở chăn bông tiết kiệm và chỉ ở khăn mặt ấy kẹp
vào que tăm để thêu nên thêu mất rất nhiều thời gian. Con sợ bị lộ sẽ
ảnh hưởng đến tính mạng của con và của mọi người ở ngoài. Nên đến hôm
con về trại ở Trần Phú ngày 20/05/2008 con đã cất kín chiếc áo để không
ai phát hiện ra. Và con cũng chờ ngày ra đến tòa án để nói lên toàn bộ
sự thật. Nhưng trước tòa, sự cứng ngắc của cơ quan tư pháp đã không nhìn
nhận ra mọi việc. Hay là thế lực đen đã che phủ rồi? Nên tất cả những
lời nói của con trở lên vô nghĩa. Đến khi tòa tuyên án xong, con mới
bừng tỉnh là chiếc áo con đang quấn ở bụng và con đưa cho bác Chiến luật
sư. Nói với bác ấy rằng: “Gửi lên văn phòng chính phủ kêu oan thay
cháu, cháu bị oan” Và chiếc áo đó, bác đã đưa về cho bố mẹ đấy.
Còn
những chi tiết nữa là : Trong ngày 14 và 15 -7-2007 con nhận được nhiều
cuộc điện thoại đến lắm. Khoảng tầm 4h chiều ngày 14-7-2007 thằng Trung
gọi điện cho con bằng số máy bàn nhà nó hỏi về Lan Anh (tức Phương) và
cho con biết số điện thoại của thằng Trường “Sinh” và nó bảo cái Lan Anh
về chỗ con thì gọi cho nó và nó còn gọi cho con mấy lần nữa bằng số máy
di động để hỏi cái Lan Anh (Nguyễn thị Lan Phương tức Hằng tây lúc đầu
nó giới thiệu tên cho con là Lan Anh).
Còn trong
ngày 14-7-2007 thằng Trung có việc gì mà cứ tìm thằng Trường “Sinh” rất
gấp. Trong khoảng 9h sáng thằng Trung đi đâu đấy thì thằng Trường Sinh
lại về chỗ con ( vì nó ngủ nhờ nhà con từ đêm 13-7 và cái Phương còn
đang ngủ ở nhà con). Đến tầm 2h chiều con ngủ dậy định đi làm thì thằng
Trung lại nhờ con lai lên đường Lê Lợi tìm thằng Trường Sinh nhưng không
gặp và con để nó ở trên đó sau đó con về công ty. Nó còn cho con số máy
nhà nó, bảo con là ” Em về nhà cái Lan Anh, anh về thì gọi cho em” Nó
còn xin số điện thoại của con, con viết vào tờ giấy đưa cho nó vì nó
không nhớ.
Con nghĩ rằng chắc chúng nó phải có
chuyện gì đó thì mới tìm nhau như thế và thằng Trung còn bảo con là ” Về
nhà nó nhận mấy triệu”.
Đoàn gọi cho con mấy
cuộc, dục con về để nó lấy xe đi chơi. Nhưng xe con đưa cho thằng Trường
đi vá săm và rửa xe nên về cũng hơi muộn, khoảng 8h tối nên em không
lấy xe nữa mà để xe cho con và thằng Trường đi. Và nhất là khoảng hơn 9h
tối con có nhận một cuộc điện thoại, con không nhớ là ai nữa, chỉ nhớ
là giọng đàn ông hỏi con đang ở đâu và con nói đang ở Hải Dương. Lúc này
con đang chơi ở nhà cái Mến ở Tân Tạo, trời lại mưa to nên lúc con nói
chuyện điện thoại thì bố cái Mến cứ tưởng con nói chuyện với ông ấy.
Tý
nữa con quên chuyện này. Khi con ở trên Bắc Giang thì điều tra Vũ có
bảo con viết thư cho mẹ, nói là ” Con vẫn khỏe, con đã giết người, mẹ ở
ngoài đừng khiếu nại nữa”. Nhưng con không viết như vậy, con chỉ viết
đại ý là ” Con khỏe rồi và con không phải như người mà bố con đã nói”
với đại ý ấy, con nghĩ là mẹ sẽ hiểu là con vô tội. Nhưng con không biết
là họ có đưa cho mẹ lá thư đó không? Mấy lần gặp mẹ con cũng quên không
hỏi mẹ. Nên viết thư này con viết luôn không sợ con lại quên.
Khi
ở trong trại Kế con đã bảo điều tra Vũ nhỏ là con bị oan, hai chú cũng
biết, cháu muốn được về nhà, cháu không cần gì cả cũng không kiện cáo gì
hết. Và họ bảo là” Mày cứ viết hết bằng chứng ngoại phạm ra” Và mỗi lần
lên họ cho con viết một lần vào những mảnh giấy như giấy nháp vứt đi
đấy. Họ còn lừa con là đã thả Đoàn ra rồi nên con đã yên tâm. Họ còn bảo
” để họ bắt được thằng kia thì họ sẽ thả con về”. Nhưng tất cả họ lừa
con, họ đã sắp đặt và ép con phải chết nên con mới để lại tất cả lên áo,
gối, quần áo đang mặc cho dù có chết thì đó cũng là bằng chứng của con.
Và linh cảm của con đã đúng, họ đã ép con chết
để bịt đầu mối và lừa con để cho thằng kia cao chạy xa bay rồi. Làm sao
mà thằng Trung cứ gọi điện cho con hỏi về cái Phương như vậy? Vì khi ngủ
ở nhà con đến khoảng 9h30 phút ngày 14-7-2007 Trung và cái Phương lên
quán anh Thanh “Già” và thằng Trung nó bảo với con là cái Phương ở trên
đó. Đến trưa cái Phương về nhà con, còn nó về nhà nó ở Đồ Sơn – Kiến
Thụy. Cái Bảy đã nấu cơm cả cho 2 đứa nó. Đến tầm 11h ngày 14-7-2007 con
về hỏi Bảy là chúng nó không về ăn cơm à? thì Bảy bảo không. con bảo
Bảy ăn cơm một mình còn con đi ngủ, khi đi ngủ thì cái Phương về và nhờ
gọi Tắc Xi cho nó để nó về nhà, và Bảy vào giường lấy điện thoại của con
ra gọi Tắc Xi lúc này thì thằng Trường cũng đến, con không biết cái Bảy
gọi bằng máy của con hay bằng máy của thằng Trường “sinh”. Khi Tắc Xi
đến thì thằng Trường còn đón Tắc Xi hộ cái Phương và cái Phương nó bảo
với con là nó về nhà nó ở số 1 Lạch Tray và mai nó xuống. Con lại vào
ngủ tiếp đến khoảng 14h ngày 14-7-2–7 thì thằng Trung nó về hỏi con về
cái Phương. Con bả nó nói về nhà ở số 1 Lạch Tray rồi vì em về Đồ Sơn
nên nó cũng tranh thủ về nhà. Và thằng Trung nhờ con tiện đi làm lai nó
đi tìm thằng Trường “sinh” như con đã viết ở trên.
Con
bây giờ ở trong đây không biết khi nào phải ra đi. Chỉ cầu mong bố mẹ
và mọi người ở bên ngoài tìm giúp con người có tài, có đức để tìm lại sự
thật vụ án này. Như thế con mới có thể giải oan hận này được, ở trong
đây nhiều người bảo con viết đơn xin tha tội chết để còn sống được lâu
mà kêu oan nhưng con bảo là con không có tội thì con không bao giờ viết
đơn xin tha tội chết cả. Và sự thật của vụ án này sớm được đưa ra ánh
sáng thì có thể con còn sống. Còn nếu muộn thì cũng nhắm mắt cho lòng
thanh thản. Vì con biết rằng, trong số các quan điều tra thì cũng có
nhiều vị quan tốt, dám lật lại vụ án này để tìm cho ra sự thật nên con
mong mọi người ở ngoài nhờ người có tài có đức giúp con qua cảnh oan
trái này. Nếu không làm ra sự thật thì sẽ có rất nhiều người vô tội phải
chịu cảnh như con, một khi những quan điêu kia vẫn lộng hành.
Hải phòng ngày 07-04-2009
Con trai của mẹ
Nguyễn Văn Chưởng
Nguyễn Văn Chưởng
Nhận xét
Đăng nhận xét