"HOA MỘC MIÊN"
(ĐC sưu tầm trên NET)
Tình hữu nghị giữa hai dân tộc Việt và Hoa đời đời bền vững!!!
Ở một bản nọ có chàng trai nghèo khoẻ mạnh, yêu cô sơn nữ xinh đẹp. họ chuẩn bị cưới thì trời đổ mưa, cơn lũ lớn cuốn phăng ngôi nhà và lễ vật của chàng. Dân bản trồng cây nêu để chàng lên trời hỏi sự tình. Ngày ra đi, chàng buộc vào tay cô gái băng vải đỏ, mỗi đầu có tua năm cánh thay cho lời thề thuỷ chung.
Gặp Ngọc Hoàng, chàng thưa: “Trần gian mưa nắng thất thường, cuộc sống con người rất cực khổ. Xin người xem xét lại”.
Ngọc Hoàng hỏi xem ai trông coi mưa nắng, một vị thần tâu: “Đó là thần Sấm, nhưng thần vốn ham vui nên có lúc xao nhãng”.
Thần Sấm thưa: “Một mình thần không làm xuể. Xin người giữ chàng trai này lại giúp thần làm mưa”. Ngọc Hoàng chuẩn tấu và truyền nâng bầu trời xa mặt đất để người hạ giới không lên được nữa. Chàng trai đành ở lại làm thần Mưa. Nhớ người yêu, nước mắt chàng trào ra.
Nói về cô gái, ngày nào cô cũng trèo lên cây nêu trông ngóng. Một ngày tháng Ba, Ngọc Hoàng xuống hạ giới. Biết chuyện, ngài cho cô gái một điều ước. Nàng thưa: “Xin người biến cây nên thành loài hoa có rễ bám sâu, thân thẳng, ngọn cao để thần nhìn thấy anh ấy, dải vải đỏ biến thành bông hoa để anh ấy nhận ra thần”. Thoả nguyện, cô gái gieo mình từ trên cao xuống.
Nhìn những bông hoa đỏ nâng niu linh hồn người yêu, nước mắt thần Mưa rơi lã chã. Người ta gọi đó là hoa gạo, loài hoa đỏ rực như tình yêu nồng thắm.
Tình hữu nghị giữa hai dân tộc Việt và Hoa đời đời bền vững!!!
Hoa mộc miên biên giới
chẳng hiểu sao lần nào qua biên giới
mộc miên cũng rực đỏ triền sông rực đỏ vách núi rực đỏ tâm can
mộc miên đỏ một trời biên viễn
như máu tươi ròng rã ngàn năm
dưới gốc mộc miên người lính biên phòng cùng ta nâng chén
người xa nhà rượu ngô như lửa đêm đông
thanh vắng vẳng tiếng hoa tầm tã
khuya khoắt bóng ai rình rập dưới triền sông
có ai trồng mộc miên biên giới
hay biên cương cây tìm đến mọc lên
hoa cứ máu tươi suốt ngàn năm tê tái
cây cứ sừng sững mướt xanh cột mốc biên cương.
Mưa rơi dọc Cam Ranh
đã bồng bềnh những con đường biền biệt biển khơi
chiều nay mưa rơi dọc Cam Ranh thánh thót
trong mưa những sắc màu thịt da mơn mởn tươi non
quân cảng trong mưa nồng nàn trời biếc
mưa rơi mưa rơi
thánh thót long lanh mát lành thanh khiết
lam hạnh nở tưng bừng dọc quân cảng tinh khôi
con đường xanh chỉ mình ta trắng muốt
chỉ mình ta và hoa mưa vời vợi biển trời
cây thân thương như những cuộc đời
này lá non tươi này hoa xanh nụ biếc
hoa hạnh sắt son
hoa hạnh yếu ớt
những con đường ta đi hoa lặng lẽ toả hương
hoa thắc thỏm đợi chờ và hồi hộp
những gian nguy khốc liệt của quân nhân
hoa xanh hoa xanh bên bờ biển cả
đi đâu cũng nghe sóng hân hoan dào dạt máu mình
đi đâu cũng nghe những tươi tắn dịu dàng hoa hạnh
những âm thanh sắc màu số phận ngân nga muôn nẻo đường đời
những con đường lam hạnh thẫm biển trời
lộng lẫy mùa xuân xanh
nồng nàn mùa hạ đỏ
miên man mùa thu vàng
xám ngắt mùa đông buốt giá
hoa hạnh vẫn dịu dàng cùng ta mọi cung bậc nhân trần
hồn nhiên nở một mùa xanh biếc
hoa hạnh dọc con đường quân cảng tinh khôi
những thuỷ thủ ra đi bao giờ trở lại
những mối tình ra đi sóng vỗ dào dạt chân trời
mưa rơi mưa rơi dọc Cam Ranh thánh thót
những gương mặt trong mưa ngời sáng nụ cười
những bông hoa trong mưa đầm đìa hương sắc
những chiến hạm trong mưa hôi hổi ngút ngàn hơi thở biển khơi
mưa rơi mưa rơi nồng nàn hải cảng
khi xa đất liền những buồn vui sao rất đỗi thân thương
ngửa mặt lên rười rượi mưa chan chứa
ngửa mặt lên thánh thót lam hương
mưa rơi mưa rơi nồng nàn thành phố cảng
ta và hoa trong mưa vời vợi biển trời.
Truyền thuyết hoa Mộc Miên - Hoa Gạo
- Admin
- 13-05-2013
Ở một bản nọ có chàng trai nghèo khoẻ mạnh, yêu cô sơn nữ xinh đẹp. họ chuẩn bị cưới thì trời đổ mưa, cơn lũ lớn cuốn phăng ngôi nhà và lễ vật của chàng. Dân bản trồng cây nêu để chàng lên trời hỏi sự tình. Ngày ra đi, chàng buộc vào tay cô gái băng vải đỏ, mỗi đầu có tua năm cánh thay cho lời thề thuỷ chung.
Gặp Ngọc Hoàng, chàng thưa: “Trần gian mưa nắng thất thường, cuộc sống con người rất cực khổ. Xin người xem xét lại”.
Ngọc Hoàng hỏi xem ai trông coi mưa nắng, một vị thần tâu: “Đó là thần Sấm, nhưng thần vốn ham vui nên có lúc xao nhãng”.
Thần Sấm thưa: “Một mình thần không làm xuể. Xin người giữ chàng trai này lại giúp thần làm mưa”. Ngọc Hoàng chuẩn tấu và truyền nâng bầu trời xa mặt đất để người hạ giới không lên được nữa. Chàng trai đành ở lại làm thần Mưa. Nhớ người yêu, nước mắt chàng trào ra.
Nói về cô gái, ngày nào cô cũng trèo lên cây nêu trông ngóng. Một ngày tháng Ba, Ngọc Hoàng xuống hạ giới. Biết chuyện, ngài cho cô gái một điều ước. Nàng thưa: “Xin người biến cây nên thành loài hoa có rễ bám sâu, thân thẳng, ngọn cao để thần nhìn thấy anh ấy, dải vải đỏ biến thành bông hoa để anh ấy nhận ra thần”. Thoả nguyện, cô gái gieo mình từ trên cao xuống.
Nhìn những bông hoa đỏ nâng niu linh hồn người yêu, nước mắt thần Mưa rơi lã chã. Người ta gọi đó là hoa gạo, loài hoa đỏ rực như tình yêu nồng thắm.
Thuyết minh về cây hoa gạo (Hoa Mộc Miên)
Tổng hợp những bài văn thuyết minh về
cây hoa gạo (Hoa Mộc Miên) được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau trên
mạng với nội dung và phong cách làm bài viết về chủ đề này rất hay, gần
gũi, thân thiện và mộc mạc với người dân Việt Nam.
Thuyết minh về cây hoa gạo (Hoa Mộc Miên)
Thuyết minh về cây hoa gạo hay bài mẫu 1:
Một
năm có bốn mùa. Mỗi mùa có ba tháng. Mỗi tháng lại có một mùa hoa để
người ta thương, người ta nhớ. Với tôi, tháng ba là mùa hoa gạo. Cho dù
có nhạc sĩ tên tuổi gọi hoa bằng cái tên rất đẹp – hoa Mộc miên – thì
tôi vẫn chỉ thích được gọi loài hoa dân dã có mầu đỏ rực như lửa cháy
khôn nguôi, với những cánh hoa dầy dặn, gợi cảm như đôi môi người đàn bà
đang yêu, cũng bằng một cái tên giản dị, quê mùa đầy chất “ẩm thực”-
hoa gạo.
Hay
bởi tuổi thơ, nhà tôi ở gác hai của một căn nhà nằm trên con phố cổ
nhìn ra đền Ngọc Sơn, cầu Thê Húc và hồ Gươm. Trước cửa dẫn vào đền có
những cây gạo lớn. Tôi biết đến bông gạo lần đầu tiên, ấy là khi một
chiều, trời mùa hè đang hầm hập chợt nổi giông gió. Những bông gạo trắng
trước cửa đền bỗng bay rợp, khiến cho bầu trời chỉ mù mịt những đám
bông nhẹ và trắng tinh như vô hình.
Mẹ
chỉ cho tôi: “Bông gạo đấy con ạ. Bông của nó tốt lắm, làm gối rất êm
mà lại mát, thấm mồ hôi!” Tôi kinh ngạc. Làm sao mà loại hoa đỏ thẫm,
mập mạp, dân dã nhường kia lại dâng hiến cho đời thứ bông thanh khiết
nhẹ nhàng nhường kia. Hoa vắt kiệt sức mình, hay đấy là “tâm hồn” hoa đã
được thanh lọc, để chỉ mang đến cho đời những giấc mơ bình yên và dịu
êm?
Từ
đấy, mỗi lần đi học qua cửa đền, thấy những bông hoa gạo đỏ rụng bời
bời trên vỉa hè bị ai đó vô tâm, vô tình dẫm nát, tôi thấy xót lắm. Từ
đấy, bông gạo trắng tinh như có sức mê hoặc, dẫn dụ tôi. Vào mùa hè đang
chang chang nắng, trời bỗng sầm sầm rồi nổi giông.
Từ
ban công của căn nhà nhìn ra phía đền, chỉ cần thấy một vài bông gạo
bắt đầu bung nở, bay nhè nhẹ trên không trung, là tôi lén mẹ chạy ra đền
Ngọc Sơn, đuổi theo nhặt những bông gạo trắng xốp như len, giữa có một
cái hạt nhỏ và đen như hạt đỗ đen, lăn tròn trên mặt đất như có chân.
Rồi chạy thật nhanh về nhà trước bữa cơm chiều dọn ra. Mẹ tôi dữ đòn vô
cùng. Tôi nhớ, gia cảnh dạo đó sa sút lắm, nhưng mẹ vẫn giữ phép nghiêm
của những gia đình trung lưu nền nếp.
Cả
nhà tôi quây quần quanh mâm cơm trong cơn mưa sầm sập và không khí oi
nồng. Bữa cơm thời bao cấp chỉ rặt một loại gạo tồn kho, hạt gạo rời
rạc, có khi thoảng mùi mốc. Thức ăn nhiều khi chỉ có bát canh mồng tơi
rau đay nấu suông, chút tép rang, lạc rang hoặc vài bìa đậu rán, cùng
đĩa cà muối sổi chấm với nước mắm dầm ớt rõ cay. Hôm nào tươi lắm mới có
thịt rim mặn hoặc cá rán.
Vậy
mà chúng tôi ăn rất ngon miệng. Vậy mà đứa trẻ là tôi vẫn có một cảm
giác hạnh phúc ấm áp khó tả, dù mẹ có khi cứ ca cẩm vì mua phải loại gạo
mốc “chẳng có chút nhựa nào”. Rồi như vô tình, mẹ kể cho chúng tôi nghe
bữa cơm của thợ gặt ngày mùa ra sao. Ấy là mẹ kể lại theo lời của bà
ngoại, tức cụ ngoại tôi, chứ mẹ cũng là dân thành phố, sống ở thành phố
từ nhỏ có ở quê ngày nào đâu.
Mẹ
kể hấp dẫn lắm. “Bát cơm của thợ gặt ấy à. Cơm gạo mới thơm phức, cứ
vun gọi là đầy có ngọn, như cái đấu ấy. Thức ăn chỉ có tép rang, dưa
muối. Thợ ăn một loáng là sạch trơn!”. Chúng tôi mắt tròn mắt dẹt nghe,
lạ lẫm như chuyện ngày xửa ngày xưa…, dù chẳng hiểu “cái đấu” là cái gì.
Rồi mâm cơm cũng sạch trơn tự lúc nào. Hay mẹ tôi muốn các con được
ngon miệng hơn, quên đi cái thứ gạo rời rạc thường gọi là gạo “mậu
dịch”?
Nhưng
có những thứ của thời xưa ấy, giờ bỗng thành quý hiếm. Như cái gối bằng
bông gạo chẳng hạn. Hằng đêm tôi vẫn gối đầu lên cái gối nho nhỏ nhồi
bông gạo mẹ mua ở đâu không rõ. Chiếc gối êm ái, mát rượi, đôi chỗ vẫn
lợn cợn những hạt bông ở giữa, nhỏ như hạt đỗ đen. Hằng đêm, tôi gối đầu
lên chiếc gối, gối đầu lên tình thương của mẹ, mê mải đọc câu truyện cổ
tích có ba mẹ con “con Gạo” và “thằng Nhà” chạy trốn bọn phìa tạo trong
rừng sâu.
Còn
nhỏ, tôi đã hiểu sự gửi gắm khát khao có gạo ăn, có nhà ở của con
người, của nhà văn. Nhưng giờ lớn lên, sao không còn thấy hoa gạo cháy
đỏ trời nữa? Nhà cũ của cha mẹ tôi cũng không còn ai ở. Không biết mỗi
khi trời giông gió, bông gạo có còn bay trắng xóa cả mắt người nữa không
Nghe
tôi kể về tuổi thơ, anh mỉm cười nhìn tôi như đứa em gái nhỏ: “Anh sẽ
đưa em đi tìm hoa gạo”. Tôi nhớ, dạo đó là tháng ba, tháng của mùa hoa
gạo, mùa trảy hội chùa Hương. Ôi chao, dọc con đường từ suối Yến vào,
miên man là hàng cây gạo. Hoa gạo nở đỏ trời.
Những
bông hoa như những ngọn nến lớn lập lòe trên cây. Hoa soi cho con người
trên đoạn hành trình gập gềnh đến với cửa Phật, với Mẫu Thượng ngàn,
trên con đường hướng con người tới cái thiện. Hay hoa soi cho con người
nhìn lại chính tâm hồn mình, rọi cả vào những góc u uẩn nhất, nơi những
muộn phiền, thất vọng, những buồn đau xưa cũ đang dần quên?
Từ
đó, mỗi năm, vào dịp tháng ba hoa gạo nở, anh lại đưa tôi đi tìm, những
chuyến đi vô định. Dọc đường gặp biết bao loài hoa. Hoa hồng đỏ thẫm,
hoa cúc tím ngát, hoa ly thơm nức. Có cả những cánh đồng hoa cải bên
sông vàng rực, những vạt hoa dại trắng li ti, li ti… Nhưng tôi vẫn mải
miết đi tìm những bông hoa của ký ức.
Sự
ám ảnh và si mê hoa gạo của tôi cũng trở thành nỗi ám ảnh trong anh:
“Anh và em thi nhau xem ai phát hiện được hoa gạo trước nhé”. Có những
chuyến đi, bất ngờ cây hoa gạo hiện ra trước mắt như tiền định. Có cây
thân gốc mốc thếch, sù sì như một người đàn bà từng trải, bản lĩnh và
vững chãi. Có cây lại mảnh mai như một thiếu nữ mộng mơ, đang thuở dậy
thì. Nhưng dù là đàn bà hay trinh nữ, dù từng trải hay thơ ngây, những
cánh hoa gạo đều dầy dặn, đầy sinh khí, cháy đỏ, mãnh liệt một tình yêu
với trời đất, với sông núi cỏ cây. Hay với chính nhân gian?
Lại
có những chuyến đi mỏi mắt mà chẳng gặp, dù chỉ một cánh hoa. Nhưng bù
lại, mới thấy non sông mình như lụa là gấm vóc. Mới thấy được bao thân
phận khổ đau mà mỗi người trong số họ như những trang sách hay và bí ẩn
mà tôi phải đọc, để hiểu và chiêm nghiệm. Mới thấy thế gian là dâu bể
nhưng sự sống và được sống trong đời vẫn là thú vị, thiêng liêng để mỗi
ngày qua là một ngày trân quý.
Mới
hay khi cái tình trai gái, cái tình của người nam người nữ được xẻ chia
với núi sông, với cuộc đời rộng lớn, thì tri kỷ như rễ cây hoa gạo bám
chặt vào đất mẹ.
Cảm
ơn hoa gạo, cảm ơn loài hoa dân dã, dung dị với những nắm bông nhỏ
trắng tinh nhẹ như hơi thở, lại mang đến cho tôi nhiều đến thế, giàu có
đến thế và nặng nợ đến thế. Cả con tim biết đập rộn ràng vì tình yêu, vì
nghĩa đời rộng lớn. Cả tầm nghĩ và mắt nhìn xa hơn.
Năm
tháng cứ rộng dài theo đời người. Cái khao khát có gạo, có nhà trong
câu chuyện ngày xửa ngày xưa… con bé tôi từng mải mê đọc, giờ đã thành
hiện thực. Đâu đâu cũng có thể bắt gặp những ngôi biệt thự, những chung
cư hiện đại. Tôi cũng đã có một ngôi nhà riêng rộng rãi, đẹp hơn nhiều
căn nhà nhỏ của mẹ cha nơi phố cổ. Bữa cơm hàng ngày chỉ một loại gạo
dẻo thơm, ngon ngọt mà cái tên gạo- Trân châu- hệt ngọc ngà của trời
đất.
Vậy
nhưng sao lòng người lại bất an? Sao giờ người ta lại ao ước “cổ tích”-
bao giờ cho đến ngày xưa? Cái ngày thanh bình, không tệ nạn, không tham
lam, hối lộ… Hoá ra, sự bình an của tâm hồn chỉ thật sự trọn vẹn trong
sự bình yên nhân thế.
Và
không hiểu sao mỗi khi tháng ba về, hay những đêm hè, ngả đầu lên chiếc
gối bông mút êm ái, bên ngoài trời nổi giông gió, tôi bỗng trằn trọc
nhớ căn gác nhỏ với ban công sơn xanh, nhìn ra đền Ngọc Sơn. Nơi có
những cây gạo sừng sững trước cửa đền, như chứng nhân tuổi thơ tôi, với
những chiều bông gạo bay trắng trời trắng đất.
Bỗng
âm thầm da diết, những bữa cơm quây quần bên cha mẹ bên chị bên em, ăn
bát cơm gạo “mậu dịch” chan canh mồng tơi rau đay nấu suông, có quả cà
muối sổi chấm nước mắm dầm ớt rõ cay… Và cứ thế mà thao thức…
Hoa gạo ơi!
Thuyết minh về cây hoa gạo hay bài mẫu 2:
Xét
về mặt to lớn, có thể cây hoa Gạo có thể lép vế hơn so với Bao báp,
nhưng đối với nhiều loài cây, chúng cũng thuộc dạng khổng lồ. Mặc dù
sống cách nhau hàng chục ngàn km nhưng hai loại cây này lại cùng họ Gạo.
Dường
như chưa có nghiên cứu nào về độ tuổi của các cây hoa Gạo khổng lồ ở
Việt Nam nhưng đến nơi đâu có loài cây này, hỏi thăm các cụ cao tuổi, ai
cũng bảo chúng có từ thời cụ kỵ. Nhiều gốc cây lớn tới mức 4-5 người ôm
mới xuể.
Thường
xuất hiện ở những vùng quê, cây hoa Gạo luôn nổi bật bởi cái vẻ ngoài
to lớn, cổ thụ của mình. Cứ vào khoảng cuối tháng 2, lá rụng sạch khiến
nó càng trở nên ấn tượng hơn bởi những cành tua tủa vươn ra. Chỉ sau
khoảng vài tuần, từ những cái cành khô khốc đó bỗng dưng nhú nụ to cỡ
cái chén và nhanh chóng nhuộm đỏ cả một góc trời.
Cây
hoa Gạo thường được trồng ở đầu làng. Có người nói trồng ở đó để ma chỉ
đến được đó, không vào làng vì cây hoa Gạo giữ ma. Cũng có thể vì lý do
đó mà chẳng ai trồng cây hoa Gạo trong khuôn viên nhà cả.
Nhưng
cũng có nơi, cây hoa Gạo được coi như một cái mốc xác định địa giới. Cứ
nhìn thấy bóng cây gạo, người ta biết đó là đầu làng. Hay dọc theo bờ
sông, gốc gạo đánh dấu bến thuyền, chợ ven sông, quán nước, chỗ nghỉ
chân của người làm đồng...
Người
xưa thường lấy mốc thời gian hoa gạo nở để xem thời tiết, đánh dấu ngày
chuyển mùa. Cứ thấy hoa gạo nở, người ta biết những đợt rét cuối cùng
sắp hết, mùa nóng đang đến. Vậy nên mới có câu: “Bao giờ cho đến tháng
ba. Hoa gạo rụng xuống bà già cất chăn...”.
Ở
một số nơi, hoa gạo còn được gọi là hoa Mộc miên, Hồng miên, Pơ lang
hay Cổ bối. Cách gọi đó không phổ biến và thường chỉ được 1 vài vùng, 1
vài dân tộc gọi như vậy.
Một
trong những nơi mà cây hoa Gạo được nhắc đến nhiều nhất là Tây Nguyên.
Với cái tên Pơ Lang, loài cây và hoa này đi vào thơ ca của bà con dân
tộc. Người ta thường ví cây Kơ-nia là biểu trưng sức mạnh vạm vỡ của các
chàng trai Tây Nguyên thì Pơ-lang chính là biểu tượng cho những cô gái
yêu kiều
Cũng
giống như Bao báp, cây hoa Gạo cũng được coi là một loài cây có dược
tính cao. Theo sách “Cây cỏ Việt Nam” thì từ hoa đến vỏ cây, rễ và vỏ rễ
đều có thể dùng tươi hoặc phơi khô dùng dần, có đặc tính thanh nhiệt,
giải độc, cầm máu… chữa được các bệnh tiêu chảy, kiết lỵ, băng huyết,
viêm loét v.v… Sách sử Trung Quốc còn ghi: Tương truyền vào thế kỷ thứ 2
trước công nguyên, vua Nam Việt là Triệu Đà đã dâng tặng vua nhà Hán
một cây hoa gạo quý làm vật triều cống!
Thuyết minh về cây hoa gạo hay bài mẫu 3:
Cây
gạo sân đình, cây gạo bến sông trong tâm thức văn hóa người Việt như
"cọc tiêu" đánh dấu mỗi ngôi làng. Hoa gạo - loài hoa nở vào tháng ba,
đặt một dấu chấm hết cho mùa xuân với màu đỏ chói chang "cháy" hết mình
đã thắp sáng bao trang thơ. Cây gạo, hoa gạo trở thành một biểu tượng
cho quê hương vững bền, điểm tựa tinh thần của con người trong cuộc
sống. Khai thác vẻ đẹp hoa gạo, bài thơ của Nguyễn Khắc Hào tập trung
khai mở nhiều tầng nghĩa mới từ quan sát, suy ngẫm, liên tưởng của riêng
anh.Gặp tháng ba mùa hoa gạo nở
Thức một khoảng trời vạt sông quê
Kìa mắt ai ngước nhìn mơ mộng quá
Ta như quen như lạ lẫm lối về.
Không nuôi sống ai mà thành hoa gạo
Vô tư như chẳng biết có ai nhìn,
Khát vọng gì gửi trong màu hoa ấy
Cuối xuân rồi hoa gọi nắng hè lên.
Ơi hoa gạo vẽ lên trời sắc đỏ
Thảm cỏ xanh, giàn đuốc, tháng ba xanh
Đường quê mưa mẹ ngang vai gánh mạ Tay lượm bông hoa gạo cho mình.
Ơi hoa gạo đẹp kiêu kỳ đến vậy
Rụng xuống rồi vẫn thắm đỏ như son,
Có ai biết những ngày hoa gạo trút
Một khoảng trời trơ trụi nỗi cô đơn.
Cây
gạo sân đình, cây gạo bến sông trong tâm thức văn hóa người Việt như
"cọc tiêu" đánh dấu mỗi ngôi làng. Hoa gạo - loài hoa nở vào tháng ba,
đặt một dấu chấm hết cho mùa xuân với màu đỏ chói chang "cháy" hết mình
đã thắp sáng bao trang thơ. Cây gạo, hoa gạo trở thành một biểu tượng
cho quê hương vững bền, điểm tựa tinh thần của con người trong cuộc
sống.
Khai
thác vẻ đẹp hoa gạo, bài thơ của Nguyễn Khắc Hào tập trung khai mở
nhiều tầng nghĩa mới từ quan sát, suy ngẫm, liên tưởng của riêng anh.
Như
tên gọi, bài thơ xây dựng hình tượng xuyên suốt: hoa gạo, trong một
không gian xuyên suốt: một khoảng trời, mở đầu và kết thúc, đối chiếu,
hô ứng. Trong tâm cảm nhà thơ, hoa gạo vừa là hình ảnh thiên nhiên vừa
là ẩn dụ như mang hồn người, phận người.
Ơi hoa gạo vẽ lên trời sắc đỏ
Thảm cỏ xanh, giàn đuốc, tháng ba xanh.
Hai
dòng thơ 16 chữ, cảnh và tình hòa quyện. Một bức tranh về làng quê lúc
cuối xuân trong sáng như có chứa cả sức sống tràn về với hai màu xanh -
đỏ tương phản, tôn rước nhau lên. Cảnh có tầng lớp: trên cao, dưới thấp,
có diện (bầu trời, thảm cỏ), có điểm: giàn đuốc chói ngời của hoa gạo.
Có hình ảnh tả thực: thảm cỏ xanh, nhân hóa: vẽ lên trời sắc đỏ, chuyển
đổi cảm giác - không gian hóa thời gian: tháng ba xanh.
Thuyết minh về cây hoa gạo hay bài mẫu 4:
“Mỗi độ tháng ba về
Ai vãi lửa đam mê vào bầu trời cháy bỏng ?”
Những
bông hoa Gạo đỏ rực, cháy bỏng những đam mê báo hiệu cho chúng ta biết
đã bước vào tháng ba, tháng giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ. Ở đâu đó
trên mọi miền đất nước vượt lên màu xanh của lũy tre làng là những cây
gạo điểm những bông hoa đỏ thắm, rực rỡ cả một góc trời.
Hoa
Gạo hay còn được gọi bằng một cái tên khác như hoa Mộc Miên nghe vừa lạ
lại vừa quen. Cái màu hoa ấy xua tan đi cái lạnh lẽo của mùa đông, mang
đến sự bình yên ấm áp của cái thời khắc giao mùa ấy. Sự sống của làng
quê dường như thắm đượm lên thêm khi những bông hoa Gạo đỏ rực nổi bật
giữa xanh cao yên tĩnh của đất trời. Trên những con đường làng hoa Gạo
rực rỡ như muốn níu lấy ánh mắt của những người nông dân còn đang bận
bịu với công việc đống áng. Cái thứ hoa đang nhen nhói khắp các triền
đê, thắp lên trong ta cả một vùng trời thương nhớ. Những chấm đỏ đốt
trong sương mù báo hiệu nơi ấy có những dòng sông với những bến đò. Đối
với bọn trẻ con chúng tôi ngày ấy, cây Gạo là cả một thế giới linh
thiêng, bí ẩn qua những câu chuyện truyền thuyết từ xa xưa về những con
ma thần bí quanh quẩn bên gốc gạo già.
Nhớ
hồi còn nhỏ, hoa Gạo rụng đỏ cả một gốc cây, chúng tôi thi nhau nhặt
rồi xâu chúng lại quàng lên cổ mà thi nhau cười hả hê, thích thú với cái
vòng của mình. Rồi những bông hoa Gạo trông như những chiếc đèn hoa
đăng rung rinh trong gió. Tôi thích nhất là được ngắm nhìn những bông
hoa Gạo rơi từ trên cao xuống, gió thổi nhè nhẹ làm cho những chiếc đèn
hoa đăng ấy xoay xoay rồi hạ xuống mặt đất mà không hề bị giập nát. Từng
bông hoa đã vô tình rơi vào kí ức tôi và chúng vẫn mãi nằm im ở đó.
Lớn
lên chút nữa, mỗi mùa hoa Gạo về khi cái tết vừa mới qua đi lại báo
hiệu cho lũ học trò chúng tôi biết mùa thi sắp tới. Có hôm ngẫu hứng mấy
đứa rủ nhau ra gốc cây gạo ngồi ôn bài. Cây Gạo già cỗi che trở như ôm
trọn chúng tôi vào lòng. Đến khi trưởng thành xa quê hương lên thành phố
học, nơi chốn phồn hoa đô thị, tôi không tìm thấy được cái loài hoa ấy
nữa. Nhưng cây gạo hồi đó, những bông hoa đăng đỏ rực hồi đó vẫn ở sâu
thẳm tận trong lòng tôi, nơi những kí ức trở thành những gì thiêng liêng
nhất, cao cả nhất.
Thuyết minh về cây hoa gạo hay bài mẫu 5:
Làng
tôi ở bao năm trời tình làng nghĩa xóm gắn kết, thương yêu nhau qua
từng đụn rơm nghèo, bờ ruộng chênh vênh và ngọn rau rừng đắng. Tôi đi xa
từng ấy năm vẫn nhớ cái ranh giới làng quê không phải là “cây đa, bến
nước sân đình” hay lũy tre xanh bao bọc, mà ngay cổng làng là cây gạo to
sừng sững không biết có từ thuở nào vẫn giang những cánh tay chào đón.
Tháng
ba này trên khoảng trời quê hương đã thắp lên một màu đỏ rực, như ngọn
đèn trời chiếu sáng cho làng quê thanh bình và như soi đường cho những
đứa con xa quê đừng quên lối.
Tôi
nhớ ngày bé thơ còn đi chân đất đến trường, mỗi khi tháng ba về cả lũ
bạn đứa nào cũng chỉ đợi trống tan trường rồi ùa nhau chạy về thật sớm.
Chỉ để làm sao về đến đầu làng thật nhanh, đứa nào cũng hứng cái mũ lan
rộng vành chờ hoa gạo rụng. Nhưng vào những ngày bão lớn, cây gạo đứng
một mình giữa khoảng trống trơ bị gió quật rụng xuống rất nhiều hoa gạo
đỏ, như thể gió trời đã dập tắt từng ngọn đèn nhỏ trên những bàn tay cây
gạo. Lũ nhỏ chúng tôi, chẳng ai bảo ai nhưng đều buồn vời vợi, nỗi buồn
hiếm hoi của tuổi cắp sách đến trường. Những bông gạo rụng chúng tôi
nhặt về bằng hết, đứa thì đặt trên cửa sổ có những viên gạch vỡ nham
nhở, đứa thì thả vào một cái chậu nước rồi để trong nhà, cũng có đứa
ương bướng cố ép vào trang vở. Dù biết rằng hoa gạo mọng nước không dễ
gì ép như hoa phượng hay bằng lăng tím, bởi hoa gạo không cam lòng để
màu đỏ tươi của mình chuyển thành sắc tím đen trong trang vở trắng. Hoa
gạo chỉ thích thắp đỏ giữa khoảng trời làng quê yên bình vào đúng độ
tháng ba.
Sau
này tôi đi xa, mỗi lần nhớ về làng quê tôi lại nhớ đến những kỉ niệm
một thời sâu hoa gạo đỏ đội lên đầu tự nhận làm cô dâu, rồi thể nào
thằng bạn cũng tít mắt cười nhận “ để tao làm chú rể”. Lũ bạn ê ồ suốt
cả buổi chiều, cho đến khi bóng tối đã dần bao trùm ngõ xóm mới lũ lượt
kéo nhau về, có đứa vẫn còn dặn với theo: “Ngày mai đến lượt tao làm cô
dâu nhé!”. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thương những kỉ niệm hồn nhiên ấy,
dù những đứa bạn năm xưa đã con bồng, con bế, chú rể của riêng mình ngày
nào giờ cũng đã đi đón cô dâu. Tôi trở về đi ăn cưới bạn vào đúng độ
hoa gạo nở rộ nên bảo với đứa bạn rằng:
- Đúng tháng ba năm sau mình sẽ lấy chồng.
Con bạn bông đùa:
- Chờ hoa gạo chắc?
Tôi cười.
Tháng
ba này vẫn ngồi giữa thành phố xa xôi, trời đang nóng bỗng chuyển gió
mùa, lòng lại xót xa thương hoa gạo rụng. Không biết trẻ con bây giờ có
còn hứng hoa như ngày xưa không, hay để cánh hoa tả tơi rơi trên nền cỏ
để ngày mai có thể cái nắng gắt, oi nồng lại trở về thiêu những cánh hoa
rơi. Lâu lắm rồi không về thăm quê, đang bảo lòng có khi tháng ba này
lại xách ba lô về nhặt hoa gạo đỏ…
Nhận xét
Đăng nhận xét