Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

CÂU CHUYỆN TÌNH BÁO 35

(ĐC sưu tầm trên NET)

Chiến sỹ biệt động kể chuyện ám sát trùm mật thám Cò Bazin

(Xã hội) - Cuối tháng 4/1950, khắp các báo Anh, Pháp, Mỹ,… đã đưa tin rầm rộ về chuyện tên sỹ quan cảnh sát mật vụ (mật thám) giỏi nhất Đông Dương Cò Bazin của Pháp đã bị Việt Minh ám sát.
Tin tức lan truyền một cách nhanh chóng khiến bè lũ mật thám lúc đó của Pháp đã vô cùng hoảng sợ và suy yếu một cách rõ rệt. Nó như một bước ngoặt tạo nên thành công, và làm nên huyền thoại về những xạ thủ tinh nhuệ của đội Quyết tử quân.
Xạ thủ tinh nhuệ của Quyết tử quân
Người xạ thủ mà chúng tôi nói tới chính là đại tá Trần Tấn Quang (SN 1928, ngụ tại phường 13, Tân Bình, TP.HCM). Cả cuộc đời ông tham gia cách mạng, nay đã bước sang tuổi 85 nhưng  ông vẫn khỏe, giọng vẫn hùng vang  như thác đổ, đầu ông vẫn giữ được sự minh mẫn của một thời “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước/Mà lòng phơi phới dậy tương lai”. Gặp ông trong tư gia của mình, nghe ông kể chuyện về những trận hùng chiến vang danh quân sử, mà khiến lòng của mỗi thế hệ trẻ chúng tôi như đang sống lại một thời kỳ hào hùng của dân tộc.
Sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng, cha ông là Trần Văn Phụng, Hội trưởng Hội liên hiệp đồng minh (tức Việt Minh) tại Tân Trụ (Long An). Chính vì thế, từ nhỏ ông đã chịu ảnh hưởng của người cha mang trong mình khí tiết của một chiến sỹ cách mạng. Ngày nhỏ, ông đã biết đứng lên diệt kẻ xấu, bảo vệ chính nghĩa. Bởi vậy mà khi nhắc đến những trận “cờ lau” con trẻ thời nhỏ, mắt ông lại sáng lên. Ông kể: “Khi đó, tôi đi học, con cái của mấy tên hương hào, cai tổng chuyên bắt nạt, đánh đập con em của dân nghèo, lại còn hô hào nhau chửi “bọn Việt cộng”. Tôi tức lắm, nên có những trận nốc ao hạ thủ bọn con quan lại là chuyện bình thường”.
Đến năm 1945, trong khí thế sôi sục lên cao của phong trào cách mạng chống Pháp, ông ghi danh vào đội vũ trang Việt Minh để chuẩn bị cho trận cướp chính quyền từ tay giặc Pháp. Ngày 23/8/1954,  cuộc tổng khởi nghĩa toàn quốc do Bác Hồ hiệu triệu trên toàn quốc bùng nổ. Ông thuộc Đại đội 2072 đã cùng với đồng đội tham gia phá đồn cướp chính quyền về tay nhân dân ở Long An.
Ngày đó, ông cùng 2 đồng đội nữa là Chính Cần (tức Nguyễn Văn Chính, sau 1975 làm Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Long An) và Tư Thân (tức Huỳnh Công Thân, Anh hùng lực lượng vũ trang, thiếu tướng, Trưởng ban chỉ huy quân sự tỉnh Long An) cùng hạ cờ Pháp thượng thành công tại khu vực Cần Giuộc (Long An).
 Đại tá Trần Tấn Quang giữa đời thường.
Đại tá Trần Tấn Quang giữa đời thường.
Sau Cách mạng Tháng Tám năm 1945, quân Pháp đã quay trở lại tiếp tục đàn áp lực lượng cách mạng giành lại chính quyền. Trước sự uy hiếp của kẻ địch, Đại đội 2072 đã thành lập ngay tổ Biệt động gồm 20 người để thực hiện nhiệm vụ ám sát những bọn mật thám, tay sai Pháp.
Đến 1949, sau Hội nghị xứ ủy Nam Kỳ, Bộ tư lệnh đã chỉ thị củng cố lại lực lượng, thành lập đội Biệt động nên đã về các tỉnh gấp rút chọn ngay những chiến sỹ giỏi để rèn luyện thành những xạ thủ tinh nhuệ nhất, cài đặt vào các cơ sở mật của địch để làm mật vụ và thực hiện các cuộc ám sát những mật thám khét tiếng.
Trần Tấn Quang lúc đó được Bộ tư lệnh Nam Kỳ rút từ đơn vị vũ trang của Long An về tiểu đoàn Quyết tử quân 950 thuộc  Đặc khu Sài Gòn – Gia Định – Chợ Lớn (tức TP.HCM ngày nay). Sau khi được rèn luyện thành những xạ thủ tinh nhuệ nhất, ông được tổ chức phân công nhiệm vụ  ám sát bọn mật thám và lấy mật danh là Bảy Nho.
Đã xung trận không màng sống, chết
Bồi hồi trong giây phút về một thời khói lửa đầy anh hùng, cái thời mà ông nói “không biết chết là gì”. Ông bảo: “Lúc đó, tôi không biết chết là gì. Khi được tổ chức giao nhiệm vụ là mừng lắm, vui lắm, rất hăng hái tham gia. Khi đã nhận nhiệm vụ, những xạ thủ tinh nhuệ được rèn luyện kỹ càng, như chúng tôi chỉ biết làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc chứ không đắn đo sống chết.
Hồi đó, tôi ở đội Quyết tử quân 950 của Đặc khu Sài Gòn – Gia Định – Chợ Lớn, dưới sự chỉ huy của đồng chí Nguyễn Đình Thi (chỉ huy trưởng của lực lượng vũ trang TP.HCM). Các công tác của mỗi chiến sỹ chúng tôi đều rất bí mật, chỉ làm việc với chỉ huy trưởng chứ không hề biết và gặp mặt những đồng chí biệt động khác. Bản thân tôi khi nhận nhiệm vụ thì chỉ biết nhiệm vụ của mình mà không hề biết mặt ai, và không ai biết nhiệm vụ này gồm những ai, vì sợ khi bị lộ sẽ khai ra người khác”.
Kế hoạch ám sát trùm mật thám Cò Bazin, một trùm mật thám khét tiếng nhất Đông Dương được hình thành. Hắn là một sỹ quan mật vụ giỏi, được đào tạo rất bài bản đúng nghĩa mật thám, được đưa từ Pháp qua Đông Dương. Hầu hết những vụ bắt các chiến sỹ cách mạng, tra tấn những đòn rất dã man đều do y thực hiện.
Những ai lọt vào tay y chỉ có thể sống mà không bằng chết. Y còn là tay đào tạo và tung ra một mạng lưới mật thám trên khắp cả nước lúc ấy để phá hủy cơ sở kháng chiến của ta. Trước sự mưu mô nguy hiểm và độc ác của y, Đặc khu Sài Gòn – Gia Định – Chợ Lớn quyết định phải khai trừ cho bằng được tên mật thám này.
Khi được tổ chức giao nhiệm vụ ám sát cho bằng được trùm mật thám Cò Bazin, nhiệm vụ của Bảy Nho lúc này là “Theo dõi quy luật đi đứng của trùm mật thám Cò Bazin” để từ đó tìm thấy những khe hở, sai sót của hắn rồi chớp lấy thời cơ tiêu diệt y.
Đại tá Trần Tấn Quang cho biết: Cò Bazin là một mật thám hết sức ác ôn, hắn là một tên mật thám không chỉ khó tính, mà còn luôn cảnh giác rất cao độ, cạnh hắn luôn có những tên lính bảo vệ. Hắn làm việc không có ngày nào giống ngày nào, thậm chí hắn không ngày nào bận áo giống ngày nào, không ngày nào đeo mắt kính giống ngày nào. Tuy nhiên, cứ theo dõi miết rồi thì hắn cũng bộc lộ nhược điểm. Buổi sáng, hắn thường đi bách bộ, đi một lúc thì sẽ có một chiếc xe Mercedes màu đen tới đón, đi một lúc hắn lại xuống xe đi bách bộ. Và khoảng thời gian xuống xe chính là thời điểm thích hợp nhất để tiêu diệt y”.
“Tôi lúc đó cứ sáng nào cũng phải mua ổ bánh mì ăn hơn một giờ đồng hồ mới xong. Theo dõi nó riết hơn 3 tháng trời, phải kiên trì theo dõi cho tới khi nào hắn bộc lộ nhược điểm để khai thác, rồi sau đó đúc kết tình hình, nắm giờ giấc thì mới thực hiện được. Khi thấy thời cơ đã chín muồi, tổ chức tình báo hỏi tôi: “Đồng chí có thực hiện được không?”. Vì đã nắm được nhược điểm của y nên tôi đã trả lời ngay: “Nếu không có gì thay đổi thì được, tôi chắc chắn thành công trên 90%”, đại tá Trần Tấn Quang nhớ lại.
Diệt ác, trừ gian
Đúng vào sáng ngày 30/4/1950, khoảng 8h45, Bảy Nho thực hiện nhiệm vụ. Khi đã vào đội Quyết tử quân, ông không màng đến sống chết nên phải chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ. Khi ông đang đứng cách Bazin từ 5m – 7m trên góc đường Catinat (Đồng Khởi, Q.1, TP.HCM), một cự li đủ gần để giết chết Bazin, bất ngờ một phát súng vang lên bắn trúng đùi của Bazin, khiến Bazin xoay vòng chực ngã.
Không để y thoát án tử, Bảy Nho đã bắn tiếp một phát súng vào bả vai xuyên qua tim khiến y gục xuống. Hai tên lính bảo vệ Bazin lúc đó cũng bị bắn chết ngay tại chỗ.  Để chắc chắn hơn, Bảy Nho bắn tiếp 2 phát súng nữa rồi luồn chạy theo đám đông hướng ra cầu Bông (cầu An Hạ, Củ Chi, TP.HCM ngày nay) leo lên xe trở về căn cứ Tân Phú Trung.
Sau khi hoàn thành nhiện vụ trở về thì chỉ huy mới cho biết, có 3 chiến sỹ thực hiện vụ ám sát này với 2 nhiệm vụ. Đó là Ba Dân (sau đó đã tập kết ra Bắc) với nhiệm vụ tiêu diệt 2 tên lính, còn Bùi Ba (sống tại Gò Vấp, TP.HCM) và Bảy Nho thực hiện nhiệm vụ ám sát Bazin. Phát súng đầu tiên bắn trúng đùi của Bazin là của Bùi Ba, hai tên lính cũng bị bắn chết ngay lúc đó chính là của Ba Dân.
Xạ thủ có tài bắn súng bằng 2 tay
Đại tá Trần Tấn Quang được xem là một xạ thủ tinh nhuệ nhất của đội Quyết tử quân với tài bắn súng bằng hai tay chính xác. Ông còn được bác sỹ Phạm Ngọc Thạch (bác sỹ, cận vệ của Chủ tịch Hồ Chí Minh) chọn làm cận vệ của mình, khi ông đến nhận chức Chủ tịch Đặc khu Sài Gòn – Gia Định – Chợ Lớn. Trong một lần để uy hiếp kẻ địch, bác sỹ Phạm Ngọc Thạch đã tung lên không trung 2 lon bia và ra lệnh cho Bảy Nho, lúc đó đang đứng cách xa hơn 20m,  bắn 2 tay đều trúng 2 phát cùng một lúc khiến kẻ thù phải khiếp sợ.
(Người Đưa Tin)

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về banbientap@trandaiquang.net

Con đường vào Dinh Độc Lập của nhà tình báo Vũ Ngọc Nhạ

(An ninh quốc gia) - Từ người lính của Quân đội Nhân dân Việt Nam, Vũ Ngọc Nhạ được tổ chức chỉ đạo Nam tiến, luồn sâu, leo cao trở thành cố vấn thân cận cho giới lãnh đạo trong chính quyền Thiệu – Kỳ. Từ Dinh Độc Lập, nhà tình báo chiến lược Vũ Ngọc Nhạ đã thiết lập nên mạng lưới tình báo, với những cộng sự là người có địa vị cao trong bộ máy chính quyền Sài Gòn lúc bấy giờ.

Con đường vào Dinh Độc Lập của nhà tình báo Vũ Ngọc Nhạ - Ảnh 1
Tác giả - nhà văn Minh Chuyên và Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ tại Dinh Độc Lập năm 2001.
Được Bác Hồ giao nhiệm vụ tình báo
Con đường vào Dinh Độc Lập của anh bộ đội Vũ Ngọc Nhạ thật độc đáo. Từ một chiến sỹ Quân đội nhân dân Việt Nam, được tổ chức sắp xếp (hóa thân) thành kẻ thù bên kia chiến tuyến. Để rồi sau đó ông và cộng sự của mình trong mạng lưới tình báo H10 – A22, đã làm nên một huyền thoại kỳ diệu trong lịch sử kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc Việt Nam. Từ những năm 1960, ông Vũ Ngọc Nhạ đã rất nổi tiếng. Báo chí Sài Gòn và nhiều tờ báo lớn ở các nước phương Tây nhắc đến ông với những câu chuyện bí ẩn, ly kỳ với sự thán phục.
Trong bộ hồ sơ ta thu được tại Nha Tổng giám đốc cảnh sát quốc gia Nguỵ quyền Sài Gòn, có đoạn viết: “Từ trước đến nay, ngoại trừ những giai thoại giả tưởng trong tiểu thuyết trinh thám, chưa bao giờ có những tổ điệp báo thành công đến như thế. Cụm A22 do ông Vũ Ngọc Nhạ đứng đầu phát triển đều đặn và thi thố nhiều thủ đoạn mà chúng ta phải nhìn nhận là huyền diệu và xuất sắc. Cụm phát triển một hệ thống điệp vụ vô cùng quan trọng và đã len lỏi vào được nhiều cơ quan đầu não của Việt Nam Cộng hoà. Những tin tức chiến lược mà Cảnh sát Quốc gia biết họ cung cấp, đều có giá trị giúp cho Hà Nội có được những dữ kiện chắc chắn khi ấn định chính sách của họ đối với cuộc chiến tranh”.
Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ (sinh năm 1925 tại làng Cọi Khê, xã Vũ Hội, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình). Cuộc sống lam lũ và những bất công của xã hội phong kiến nửa thuộc địa sớm ăn sâu vào tâm khảm Vũ Ngọc Nhạ. Năm 15 tuổi, Vũ Ngọc Nhạ được bố đưa vào Huế theo học tại trường trung học Thuận Hoá. Những năm học ở trường Thuận Hoá, Nhạ được thầy Hiệu trưởng Tôn Quang Phiệt bố trí vào tổ chức Thanh niên cứu quốc và được giao nhiệm vụ chuyển thư từ, phân phát tài liệu cho tổ chức. Năm 1947 Vũ Ngọc Nhạ tình nguyện vào quân ngũ, trở thành anh bộ đội Cụ Hồ, công tác tại Thị đội thị xã Thái Bình.
Năm 1952, Vũ Ngọc Nhạ mang tên Vũ Ngọc Kép, có mặt trong đoàn đại biểu quân sự tỉnh Thái Bình, đi dự Hội nghị chiến tranh du kích Bắc Bộ tại Việt Bắc do Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Tổng tham mưu trưởng Hoàng Văn Thái chủ trì. Trong cuộc Hội nghị này, Vũ Ngọc Nhạ sung sướng biết bao khi lần đầu tiên được gặp Bác Hồ. Nhạ nghe như nuốt từng lời Bác dạy, đặc biệt là lời căn dặn: “Phải luôn luôn hết lòng vì dân, dựa vào dân thì việc gì cũng thành công”. Cũng chính tại cuộc Hội nghị này, Vũ Ngọc Nhạ đã nhận nhiệm vụ quan trọng do chính Hồ Chủ tịch và Đại tướng Võ Nguyên Giáp trực tiếp giao phó.
Năm tháng và bao biến cố trong xã hội, trong cuộc đời đã đi qua, nhưng lời Bác dặn năm ấy, Vũ Ngọc Nhạ vẫn nhớ như in. Bác nói: “Nhiệm vụ của chú là phải bằng mọi cách để biết được Mỹ đang làm gì, Mỹ sẽ làm gì và Mỹ đã làm gì”. Giờ, khi kể lại, ông nói: “Lúc ấy có thể chết, có thể lao vào lửa tôi cũng sẵn sàng. Vì nhiệm vụ của Bác trao, được chết cho cách mạng, chết vì Bác thì còn gì sung sướng hơn. Nhưng tôi nghĩ, mình phải sống, sống trong lòng địch để hoàn thành nhiệm vụ mà Bác giao cho”.
Con đường vào Dinh Độc Lập của nhà tình báo Vũ Ngọc Nhạ - Ảnh 2
Ông Vũ Ngọc Nhạ (người thứ hai, từ trái qua) và ông Phạm Xuân ẩn (người bìa phải ảnh) trong lần họp mặt của Tổng cục tình báo (ảnh tư liệu).
Đóng vai sỹ quan Ngụy để vào Nam
Ông Vũ Ngọc Nhạ nói tiếp: “Dẫu sao tôi cũng đã xác định được mình sẵn sàng hy sinh, đã chấp nhận sự hy sinh thì còn sợ gì nữa. ý nghĩ ấy đã giúp tôi bình tĩnh, vượt qua biết bao mạo hiểm và đã thoát hiểm. Nhờ thoát hiểm mà các nguồn tin quan trọng từ phía nội tình của địch, chúng tôi chuyển ra cho cách mạng mới an toàn”.
Từ ngày 15 đến 22/5/2001, 7 ngày liền chúng tôi mời ông Vũ Ngọc Nhạ vào “Phủ Tổng thống” để thực hiện những cảnh quay bộ phim tài liệu “ông cố vấn” trong Dinh Độc Lập. Nơi ông đã từng ngồi “đàm đạo” cùng anh em Tổng thống Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu những năm 1960; cùng Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu mưu toan những việc đại sự của Việt Nam Cộng hoà thời kỳ 1965 – 1969.
Đứng bên cái ghế của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, cái ghế nay chỉ còn là một di vật bảo tồn trong Dinh Độc Lập, tôi hỏi ông Nhạ: “Từ một Thị ủy viên, một anh bộ đội thuộc Tỉnh đội Thái Bình, chỉ ít năm sau, người ta đã thấy ngày ngày ông ra vào Phủ Tổng thống của chế độ Ngụy quyền Sài Gòn?”. “Đó là bước ngoặt đầu tiên của đời tôi. Tôi cũng không nghĩ là mình lại lọt vào làm việc ở cơ quan đầu não này”, Vũ Ngọc Nhạ bồi hồi nhớ lại.
Năm 1954, hoà bình lập lại, với tờ căn cước hợp pháp, trút bỏ trang phục anh bộ đội Cụ Hồ, Vũ Ngọc Nhạ “đóng vai” một sỹ quan Ngụy. ông đưa vợ con từ làng Cọi Khê, theo quân đội Pháp xuống tàu Hải Phòng di cư vào Nam. ông tìm cách “bọc mình” thật kín và âm thầm làm nhiệm vụ. Cuộc chiến đấu thầm lặng, đầy mạo hiểm bắt đầu từ đây.
Vũ Ngọc Nhạ kể: “Ngày đầu vào Sài Gòn, một lần đi qua Dinh Độc Lập đứng ở ngoài nhìn, tôi thầm ao ước một ngày nào đó mình sẽ được lọt vào đó, nhưng ảo tưởng ấy xa vời lắm. Tôi chưa dám mơ bởi ngày đó tôi đã bị mật vụ Sài Gòn do Dương Văn Hiếu bắt cóc rồi đưa ra biệt giam tại toà khâm sứ ở Huế”.
Người chiến sỹ thông minh, khiêm tốn
Ông Đặng Trịnh, người bạn thân thiết cùng hoạt động với Vũ Ngọc Nhạ trong tổ chức Thanh niên cứu quốc, nguyên Chủ tịch UBND tỉnh Thái Bình cho biết: “Ngay khi còn trẻ, anh Nhạ đã tận tình với công việc được giao và làm việc hết mình. Anh thông minh, ứng xử linh hoạt nhưng lại rất khiêm tốn và ý tứ giữ gìn. Bản chất con người anh, công việc anh làm đã tạo được uy tín với nhiều người. Vì thế ngày đó anh rất được tín nhiệm và sau này được cấp trên tin tưởng giao phó trọng trách. Công việc anh Nhạ làm đầy gian khổ, phải hy sinh và mạo hiểm. Chúng tôi cũng không ngờ anh đã làm được, hoàn thành trọng trách một cách tốt đẹp”.
Những chiến công mới biết sau ngày giải phóng
Cuộc đời hoạt động của Vũ Ngọc Nhạ âm thầm, lặng lẽ nhưng rất mạo hiểm. ông đã ứng xử “luồn lách” thế nào để vượt qua, “chui sâu, luồn cao” hoàn thành công việc đặc biệt ấy. Những việc ông làm thật phi thường. Những gian khổ, căng thẳng, sống chết trong gang tấc kéo dài suốt mấy chục năm, ông vẫn kiên trì chịu đựng, theo đuổi lý tưởng của người cộng sản. Công việc đặc biệt của ông mấy ai biết được. Mãi đến năm 1975 khi hai miền Nam Bắc thống nhất, nhân dân cả nước và đặc biệt là quê hương ông, làng Cọi Khê mới hiểu được chiến công kỳ diệu của người con quê mình. Họ tự hào vì quê hương đã sinh ra và nuôi dưỡng một con người trở thành nhà tình báo mưu lược, dũng cảm, trở thành “ông cố vấn” cho ba đời Tổng thống của chính quyền Sài Gòn mà vẫn hướng tâm mình về với cách mạng, về với nhân dân.
(Theo Đời Sống Pháp Luật)
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về banbientap@trandaiquang.org

Tướng Vũ Ngọc Nhạ kể chuyện thu “hồn vía” anh em Ngô Đình Diệm

(An ninh quốc gia) - Bằng tài trí và đức độ, nhân cách của mình, nhà tình báo Vũ Ngọc Nhạ đã chiếm được cảm tình và sự tin yêu của cả gia đình Tổng thống Ngô Đình Diệm, được Diệm đặt tên riêng là Hoàng Long, xem như người nhà.
Từ vỏ bọc đó đã giúp Vũ Ngọc Nhạ lập được những chiến tích đáng nể trong vai trò của nhà tình báo chiến lược. Vũ Ngọc Nhạ từng bị Trần Lệ Xuân (vợ Ngô Đình Nhu, em trai Ngô Đình Diệm) “để ý” và thử thách, nhưng ông đã khéo léo vượt qua.
Lấy tin tức tình báo từ quan chức cao cấp
Trả lời cho câu hỏi của tôi vì sao Vũ Ngọc Nhạ, một người ở miền Bắc, không hề có họ hàng thân thích, cũng chưa từng gặp gỡ, làm việc với anh em họ Ngô lại trở thành người nhà, là cố vấn thân cận của họ, ông Nhạ nói: “Chính bản thân tôi cũng không ngờ. Có điều, tôi đi tới được cái đích ấy là cả một chặng đường dài mưu tính mạo hiểm”.
Tôi lại hỏi Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ: “Vượt mạo hiểm đã khó, chiếm được lòng kẻ đối địch với mình càng khó hơn, ông thu “hồn vía” anh em họ Ngô bằng cách nào?”. Ông từ tốn trả lời: “Từ cái “vỏ bọc” mà tổ chức bọc cho tôi. Gia đình tôi đóng vai một gia đình giáo dân di cư vào Nam. Dựa vào ảnh hưởng của đức cha Lê (linh mục Lê Hữu Từ – PV), cha Hoàng (linh mục Hoàng Quỳnh – PV) ở nhà thờ Bình An và Phát Diệm mà tôi có dịp quen biết nhiều người. Chế độ Ngô Đình Diệm rất cần sự ủng hộ của các linh mục này. Tôi đã thể hiện mình là cái cầu nối cho họ đến với nhau. Từ đó, dần dần tôi chiếm được lòng tin của Ngô Đình Cẩn – cố vấn miền Trung. Cẩn “bắc cầu” cho tôi sang cha Thục, ông Nhu và Ngô Đình Diệm”.
Hồi tưởng một lát, ông Nhạ nói tiếp: “Là phụ tá của đức cha Lê, cố vấn cho gia đình Ngô Tổng thống, tôi có điều kiện tiếp cận với các quan chức cao cấp trong Chính phủ Ngụy quyền, với Toà thánh Va-ti-căng, Giáo chủ Pi-e XI, Khâm sứ Toà thánh Sài Gòn, Đức hồng y Xpen-man Mỹ. Qua đây tôi nắm được khá nhiều tin tức quan trọng của Mỹ và Ngụy để cung cấp về trung tâm của ta”.
Tướng Vũ Ngọc Nhạ kể chuyện thu "hồn vía" anh em Ngô Đình Diệm - Ảnh 1
Tổng thống Mỹ Eisenhower tiếp đón Tổng thống Ngô Đình Diệm trong chuyến viếng thăm Hoa Kỳ tháng 5/1957 (Ảnh tư liệu).
“Là người Cộng sản nằm trong Phủ Tổng thống, có lúc nào ông bị nghi ngờ?”. ông Nhạ nói: “Tôi thường xuyên bị bọn mật vụ theo dõi. Nhưng tôi luôn biến nghi ngờ thành đức tin để “bọc mình” và thoát hiểm”. Vũ Ngọc Nhạ nói tiếp: “Anh em Ngô Tổng thống coi tôi như người ruột thịt. Một hôm họp gia đình có đủ Ngô Đình Thục, Ngô Đình Nhu, Lệ Xuân, Ngô Đình Cẩn và tôi, Ngô Đình Diệm tự đặt biệt danh 5 con rồng cho 5 anh em. Diệm bảo: “Từ nay Ngô Đình Thục là Hồng Long, Ngô Đình Diệm là Bạch Long, chú Nhu là Thanh Long, chú Cẩn là Hắc Long, thầy Hai (tức Vũ Ngọc Nhạ) là Hoàng Long. Đã là anh em trong nhà, thầy Hai không cần phải ý tứ gì”. Từ đó anh em Ngô Đình Diệm càng tin và quý tôi. Tuy nhiên, bọn CIA và mật vụ lại càng “để mắt” đến tôi”.
Linh cảm trước cái chết của anh em họ Ngô
Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ kể: “Trước một ngày xảy ra chuyện sát hại anh em họ Ngô, linh tính của tôi thật kỳ lạ. Có một điều gì rất mơ hồ mà tôi cảm nhận được qua giấc chiêm bao. Mơ hồ nhưng hệ trọng lắm, mách bảo tôi rằng: “Thầy Hai ơi, thầy nên biến khỏi cung phủ họ Ngô ngay, nếu thầy thấy mình cần sống, cần cho công việc về sau”. Tôi đang phảng phất nỗi ám ảnh từ cái điều mơ hồ thì Ngô Đình Diệm cho người sang phòng tôi mời tôi sang phòng của ông ta. Tôi vội khoác chiếc áo dài, khép cửa phòng đi ra.
Vừa đặt chân vào phòng Tổng thống, tôi quan sát thấy sắc mặt Ngô Đình Diệm tối sạm. Hai hốc mắt ông ta như người mất ngủ lâu ngày thâm quầng. Vì mấy hôm trước Ngô Đình Nhu có nói với tôi về âm mưu của người Mỹ muốn “thay ngựa” giữa dòng. Tôi đoán hai anh em Diệm, Nhu đang vắt óc tìm kế đối phó nhưng chưa có cách chống đỡ. Linh tính như mách bảo tôi, sắp có điều gì rất quan trọng xảy ra trong phủ Tổng thống.
Tôi đứng nghiêm cúi chào Ngô Đình Diệm rồi lùi ra ngồi vào chiếc ghế gần đó vừa lúc Ngô Đình Nhu bước vào. Nhu cúi chào Tổng thống rồi đi tới chiếc ghế đối diện với tôi. Ngô Đình Diệm hỏi: “Chú Nhu và thầy Hai biết người Mỹ cùng các phe cánh đối lập đang làm gì không? Họ đang siết chặt cái mà họ ảo tưởng lật đổ thể chế Việt Nam Cộng hòa…”.
Ngô Đình Diệm nói một hồi rất lâu về tình hình người Mỹ ép buộc Diệm những điều ông ta không thể nghe họ. Diệm nói về thời vận, thời cuộc rồi chỉ thị: “Chú Nhu phải đưa ngay mạng lưới mật vụ vào cuộc và huy động lực lượng quân đội sẵn sàng phòng thủ ứng phó”. Tôi im lặng lắng nghe và gật đầu. Còn Ngô Đình Nhu, hình như ông ta đã thấu hiểu nỗi hoài nghi, có phần lo lắng của vị Tổng thống, người anh ruột của mình. ông Nhu phân tích tình hình và cố trấn an Tổng thống.
Tôi ngước nhìn Nhu, chợt nhận thấy thần thái trên khuôn mặt ông ta cũng rất u ám. Nhu vốn có nước da ngăm đen nhưng tươi tắn, lúc này bỗng tối ám, hai má xọm lại. Lúc ấy tôi không nghĩ khuôn mặt hai anh em Diệm, Nhu là điềm báo trước cho kết cục thảm hại.
Sau khi tiếp kiến Tổng thống Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu, tôi quay về phòng làm việc, vừa lúc gặp Vũ Hữu Duật ở Tổng nha cảnh sát (người trong lưới A22 của ta) sang tìm tôi. Anh Duật với vẻ mặt thâm trầm thoáng lộ nét quan trọng, ghé sát tôi nói nhỏ về tình hình của anh em Diệm Nhu…”.
Được đệ nhất phu nhân Trần Lệ Xuân “để ý”
Trước câu hỏi: “Trần Lệ Xuân, vợ Ngô Đình Nhu thỉnh thoảng cũng “quan tâm” đến ông phải không?”. Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ nói: “Lệ Xuân là một người đàn bà có sắc, có tài, hiếu thắng và kiêu kỳ. Ngô Đình Nhu nhiều hơn Lệ Xuân hàng chục tuổi. ông ấy làm việc căng thẳng, luôn vắt óc đối phó tình hình, ít quan tâm đến tình cảm của Lệ Xuân. Có lần Lệ Xuân “đến gần” tôi. Tôi sang nói lại với Ngô Đình Nhu thì ông ta bảo: “Quyền của bà ấy tôi không can thiệp”. Có người bảo tôi rằng, Trần Lệ Xuân thử tôi. Người thì nói, bà ấy thật đấy. Tuy nhiên chỉ có bà ấy mới biết chính xác thôi”.
Tướng Vũ Ngọc Nhạ kể chuyện thu "hồn vía" anh em Ngô Đình Diệm - Ảnh 2
Bà Trần Lệ Xuân (bìa trái). Ảnh tư liệu.
Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ kể tiếp: “Một lần tôi cùng Ngô Đình Nhu và Lệ Xuân lên Đà Lạt. Lệ Xuân mời tôi sang phòng riêng làm việc. Tôi bước vào phòng, Ngô Đình Nhu đang ngủ say. Lệ Xuân rót nước mời tôi và ngồi nhìn tôi rất lạ. Lát sau Lệ Xuân hỏi: “Anh là Cộng sản à?”. Tôi hỏi lại: “Sao bà nghĩ như vậy?”. Lệ Xuân nói: “Anh không cần tiền, không cần tình, chỉ có Cộng sản mới thế”. Tôi nói: “Tôi cũng từng là Cộng sản. Nhưng tôi đã “từ bỏ” Cộng sản lâu rồi”.
Lệ Xuân lắc đầu: “Tôi thấy anh lạ thật, làm việc cho Chính phủ mà không nhận phụ cấp. Gia đình anh thì nghèo xác. Sáng nào trước khi vào Phủ Tổng Thống anh chả đèo rau ra chợ cho bà vợ anh bán, tôi biết chứ”. Tôi im lặng. Lệ Xuân tiếp: “Nếu anh bằng lòng, tôi chỉ cần nói một lời, cả nhà anh sẽ sung sướng”. Tôi nói: “Cảm ơn bà, gia đình tôi sống như hiện nay là ổn lắm rồi”.
Vũ Ngọc Nhạ kể tiếp: “Lệ Xuân thấy anh em Ngô Đình Diệm tin quý tôi nên bà ta cũng mến, nhưng vẫn để mắt theo dõi tôi. Tôi nhận ra và ý thức được điều đó nên những thử thách của bà ta đều vô hiệu. Hơn nữa, thấy tôi tỏ ra hết lòng vì anh em Diệm Nhu nên dần dần Lệ Xuân cũng tin và yêu quý tôi. Đó là cơ hội tốt để tôi tạo thêm vỏ bọc và hoạt động trong lòng địch”.
Làm tình báo phải tuyệt đối trung thành với anh emÔng Vũ Ngọc Nhạ tâm sự: “Điểm mấu chốt của người tình báo là phải “tuyệt đối trung thành với anh em” và phải bọc mình cho kín. Chúng tôi rất căng thẳng, căng thẳng 24/24h mỗi ngày và cứ thế, suốt tháng, suốt năm, năm này qua năm khác. Chỉ một tích tắc sơ hở là có thể đổ bể, mình chết đã đành, còn chết lây anh em khác, hỏng cả công việc chung, chết cả vợ con mình nữa”.
Nhờ cái “vỏ bọc” tạo niềm tin mà mọi công việc, chủ trương, to nhỏ của chính quyền họ Ngô, Vũ Ngọc Nhạ đều nắm được. ông đã chắt lọc và bằng đường dây mật, những tin tức quan trọng đã được đưa về ta.
(Theo Đời Sống Pháp Luật)
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về banbientap@trandaiquang.net

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét