Thứ Ba, 2 tháng 11, 2021
TT&HĐ V - 43/o
PHẦN V: THỐNG NHẤT
Gorky
CHƯƠNG IV (XXXXIII): ÊTE
“Đôi lúc cuộc sống thật khắc nghiệt, rắn như thép đã tôi. Nó có những lúc ảm đạm và đau đớn. Như bất cứ một dòng chảy nào của một con sông, cuộc sống có những lúc khô cạn và những khi triều cường. Cũng như sự thay đổi theo chu kỳ từ trước đến nay của các mùa, cuộc sống có cái ấm áp dễ chịu của những mùa hè và cái rét buốt của những mùa đông…Nhưng chúng ta có thể tự nâng mình lên khỏi nỗi chán chường và tuyệt vọng, vươn đến sự vui vẻ của hy vọng và biến đổi các thung lũng hoang vắng, tăm tối thành những lối đi chan hoà ánh nắng của sự thanh bình sâu lắng”.
MARTIN LUTHER KING
"Sai lầm lớn nhất của Anhxtanh là tin theo quan niệm coi thời gian như vật chất, có thể co giãn được và hòa quyện vào không gian được. Do đó nếu ngày nay học thuyết tương đối trở thành cơ sở chủ yếu cho nhận thức vật lý học về Vũ Trụ, thì tương lai nó chỉ còn là một huyền thoại của một thời ảo mộng. Có thể coi không gian và thời gian quan hệ khăng khít như hình với bóng, như thể xác với linh hồn, nhưng phải được phân biệt dứt khoát với điều kiện tiên quyết: không có hình thì không có bóng, không có thể xác thì tuyệt đối không có linh hồn".
NTT
"Tất cả mọi điều trên thế giới này đều được hy vọng làm nên".
(Tiếp theo)
Joseph Lagrange | |
---|---|
Joseph Louis Lagrange
|
|
Sinh | 25 tháng 1 năm 1736 Torino, Ý |
Mất | 10 tháng 4 năm 1813 Paris, Pháp |
Nơi cư trú | Ý Pháp Phổ |
Tôn giáo | Thiên chúa giáo |
Ngành | Toán học Vật lý học |
Nổi tiếng vì | Cơ học giải tích Cơ học thiên thể Giải tích toán học Lý thuyết số |
Gustav Robert Kirchhoff | |
---|---|
Gustav Kirchhoff
|
|
Sinh | 12 tháng 3, 1824 Königsberg, Đông Prussia |
Mất | 17 tháng 10, 1887 (63 tuổi) Berlin, Đức |
Nơi cư trú | Đức |
Ngành | Nhà vật lý |
Nổi tiếng vì | Định luật mạch Kirchhoff Định luật Kirchhoff cho bức xạ nhiệt Định luật Kirchhoff cho Phổ |
--------------------------------------------------------------
EM VỀ THẬT KHÔNG? (ĐL)
EM VỀ THẬT KHÔNG?
Đêm qua anh mơ thấy em về
Nép vào lòng anh như xưa trời mưa gió
Một chút vợi đi niềm thương nhớ
Sáng nay bần thần tiếc đêm đã qua
Thế nào là mơ,
Sao không là thật?
Ôi đêm qua em về chân chất!
Quá khứ xa mờ, anh lại ngỡ giấc mơ...
Những ký ức thời thơ trẻ dại khờ
Cố mãi quên, để bây giờ mãi tiếc?
Nếu gạt bỏ những than phiền, mắng nhiếc
Là mặt hồ xanh, trong vắt tuổi đôi mươi.
Đến chặng cuối đường đời
Ngoảnh lại...mới biết mình lầm lỡ
Cho tuổi già mênh mang khốn khổ
Thương thương, nhớ nhớ khôn nguôi!
Đêm qua anh chào đón em về
Anh, tự đáy lòng, xin lỗi em, rất thật.
Tỉnh giấc mơ đời, anh cầu Trời khấn Phật
Cho chúng mình sống lại thuở đôi mươi!...
Trần Hạnh Thu
Những câu nói hay về tuổi 20
Tuổi 20, cái tuổi một số người vẫn đang miệt mài ngày đêm trên giảng đường thì có những người đã bắt đầu phải tự lập, tự lo cho bản thân. Tuổi 20, cột mốc buộc con người ta phải thay đổi, đối diện với chính mình, mông lung và vô định. Đây cũng là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, chúng ta không có gì để mất ngoài một đôi chân rất khỏe, một trái tim ít sợ những điều gì chưa đến. Chính vì lẽ đó, đây là độ tuổi thích hợp nhất để thể hiện bản thân, làm những điều ngông cuồng nhất làm nên một thanh xuân tươi đẹp và là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu tạo dựng mọi thứ từ con số không. Tuy nhiên, đây chỉ là bước đầu của những ngày chông chênh và cô đơn sắp tới. Hãy cùng ThuThuatPhanMem xem qua những câu nói hay nhất viết cho tuổi 20 dành cho các chàng trai, cô gái trong bài viết dưới đây.
- Tuổi 20 bấp bênh là lúc chẳng có gì trong tay, sự nghiệp không có, tình cảm không ổn định, là lúc phải tạo dựng tất cả mọi thứ bằng con số không. Tuổi 20 là thời điểm cho sự bắt đầu.
- 20 – cái tuổi nhiệt huyết có thể xách ba lô lên và đi khắp mọi nơi, đặt chân lên những vùng đất chưa từng đến, gặp những con người xa lạ và thử làm những điều xa lạ. Đi chỉ để đi và thỏa mãn đôi bàn chân tù túng không chịu đứng yên một chỗ. Nhưng 20 cũng lại là lúc phải phác cho mình những mũi tên chỉ đường đầu tiên cho chiếc la bàn tương lai xem nơi nào sẽ là chốn dừng chân, trú ngụ? Vì cả cuộc đời sẽ không thể rong ruổi như những tuổi 20…
- 20 tuổi, ta vùng vẫy trong những lựa chọn. Nếu năm 18 tuổi, ta chọn lựa con đường để đi, năm 22 tuổi ta đã biết con đường mình phải đi, thì năm 20 tuổi, ta băn khoăn tự hỏi: Con đường mình đang đi có phải là con đường mình muốn đi? Con đường mình muốn đi có phải là con đường dễ đi nhất? Ta không biết dừng lại, bước tiếp hay rẽ sang một hướng khác? Và khi ấy ta rơi vào hoang mang.
- Tuổi 20 của tôi, là biết yêu thương, không chỉ một người. Đừng băn khoăn rằng chỉ có tình yêu lứa đôi mới tôi lại sự trọn vẹn cho tuổi trẻ. Mà này, hãy cứ yêu thương đi, hãy cứ khóc cho quên muôn phiền người con gái. Chẳng ai phán xét mình ngu ngốc khi biết yêu thương người khác hơn chính bản thân ta.
- Tôi 20, không phải cô gái 17 để bẻ gãy sừng trâu, không phải học sinh trung học để chơi những trò nghịch ngợm chọc thầy trêu bạn, nhưng cũng không phải 25 để ổn định, để chấp nhận mình là 1 cá thể bắt-buộc-phải-là-như-thế trong cộng đồng này.
- Tuổi 20 không phải là quá sớm, cũng không phải là quá muộn để nhận thức ra được nhiều điều trong cuộc sống. Và có một điều tôi nhận ra rằng: tình yêu thương chân thành là một thứ tình cảm thiêng liêng, rất đáng trân trọng. Khi ta cho đi cũng là lúc ta nhận lại được rất nhiều.
- Tuổi 20 đừng tự làm mình đau. Đừng ủy mị cầu xin yêu thương của người khác. Tha thứ, im lặng và lãng quên là cách trả thù tốt nhất cho ai đó đã từng làm tổn thương bạn. Cứ "im thin thít và lặn mất tăm" biến kẻ ấy thành số 0 trong cuộc đời bạn. Dẫu có yêu thương, cũng không bao giờ cho một người có cơ hội làm đau bạn đến lần thứ 2.
- Tuổi 20 – cái tuổi đẹp nhất cuộc đời mỗi con người, cái tuổi đầy khao khát, đầy mơ mộng nhưng cũng đầy lo âu. Tuổi 20, đã qua cái thời mơ mộng, ta thấy mình lớn hơn, không làm việc theo cảm tính, ta thấy cuộc sống phức tạp hơn ta nghĩ rất nhiều, ta thấy mình nhỏ bé, chông chênh giữa cuộc đời rộng lớn. Nhưng không phải vậy mà ta quên đi cái khát khao tuổi trẻ, tuổi 20 ta vẫn có hoài bão, có mơ ước, vẫn muốn làm những gì mình muốn.
- 20 – cái tuổi muốn hét thật to "tôi trẻ, tôi tự do". Cái tuổi khát khao vẫy vùng và mò mẫm. Cái tuổi không muốn cột chặt mình vào những phép quy, lề lối. Chỉ muốn rẽ ngang con tàu đang đi thẳng để tìm cái gì đó cho chính mình, để ghi dấu thanh xuân. Nhưng cuộc đời vẫn chỉ là cuộc đời thôi. Có những thứ cũ kỹ nhưng cứ lỳ lợm đứng đó chắn đường như những con mọt ăn sâu, những ánh mắt xét soi, vật cản đôi khi còn đến từ người ta thương nhất…
- Tuổi 20, tất cả những gì ta có là tuổi trẻ, nhiệt huyết, niềm tin, sự năng động… chỉ cần mở lòng, nhìn thế giới bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất, bạn sẽ thấy cuộc sống thật đẹp và còn rất nhiều điều thú vị mà ta chưa khám phá, rồi bạn cũng sẽ thấy những hoài bão, những khó khăn, gập ghềnh trên con đường phía trước.
- 20 tuổi, cuộc sống đá cho ta một cú. Ta đã tưởng mình khá ổn trong việc tìm cách cân bằng mọi chuyện, giữa việc học, chuyện tình cảm, cuộc sống và các mối quan hệ… Nhưng có lẽ ta đã nhầm. Không còn trẻ con để dựa dẫm mãi vào người khác như tuổi 18, nhưng lại chưa đủ trưởng thành để bắt đầu tự đứng trên đôi chân của mình như tuổi 22. Ta loay hoay giữa những rắc rối, không biết hỏi ai, không biết làm gì.
- Tuổi 20 là độ tuổi bắt đầu sự nghiệp, bắt đầu của sự chông chênh, mạo hiểm và tình cảm cũng vậy. Cuộc đời là những lời chào gặp mặt và tạm biệt, cho đến khi chúng ta có duyên để gặp nhau lần nữa.
- Tuổi 20 – độ tuổi mà chúng ta đang từ thế giới tuổi teen trở thành người lớn thực thụ, độ tuổi mà chúng ta không phải dành suốt thời gian chỉ để nghĩ hôm nay mặc gì cho đẹp, hôm nay ăn gì cho ngon mà mọi thứ đã thực sự khác.
- Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới. Đi và chăm chú ngắm nhìn.
- Khi em tuổi 20 là em bắt đầu bước vào ngưỡng cửa của cuộc đời với đầy bỡ ngỡ và sự thử thách. Có những người bước vào tuổi 20 với một công việc ổn định, là bước đầu của sự thành công, nhưng có người bước vào tuổi 20 mà chẳng biết đi đâu về đâu. Nhưng dù sao đi nữa, tuổi 20 là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, nên hãy nâng niu, trân trọng nó, vì một khi nó qua đi thì chúng ta không thể lấy lại được.
- Tuổi 20 của tôi, là bước chân chập chững một mình tiến vào đời. Tự lập, xa gia đình, cô đơn như vay kín. Công việc, mối quan hệ, cơm áo gạo tiền, quá nhiều mối bận tâm làm con đường về nhà dần trở nên xa lạ hơn. Mà này, đừng lo lắng bởi gia đình mãi là điểm dừng chân khi tôi mệt mỏi, là nơi luôn có những người sẵn sàng yêu thương tôi vô điều kiện.
- Tuổi 20 của em, là biết yêu, biết thương một người, biết dành sự quan tâm không chỉ cho riêng mình. Em dẫu có băn khoăn, dẫu có lo lắng thì vẫn tự nhủ lòng mình về những tháng năm sau này còn dài, tuổi trẻ đâu hẳn chỉ có tình yêu mới trọn vẹn là tuổi trẻ. Em – cô gái tuổi 20, hãy cứ yêu đi, thương đi, hãy cứ khóc cho những hờn ghen của một thời con gái. Chẳng ai phán xét em ngu ngốc khi em biết cách yêu thương người khác hơn chính bản thân mình.
- Tuổi 20 là thời điểm tốt nhất để học. Cho dù bạn đang theo đuổi một chương trình đào tạo chính quy hay đã lập nghiệp, khởi sự cho công việc riêng của mình thì ở 20, điều tốt nhất vẫn là học. Học bởi đào tạo hay bởi thực nghiệm đều tốt. Cứ tập trung mê mải vào việc mình đang làm, tích lũy kiến thức và kinh nghiệm mà không quá đặt nặng vấn đề tiền bạc. Sau 10 năm, cơ hội kiếm tiền sẽ tự đến với bạn. 20 là tuổi để học, ấp ủ để 30 nói chuyện làm giàu.
- Tuổi 20. Chúng tôi đều đang cùng nhau ở trong giai đoạn chẳng có gì chắc chắn về tương lai. Lẽ thường, người ta vốn đã không nói trước được về ngày mai đã đành. Chúng tôi – những người 20 và sau 20 một vài nấc, lại biết lờ mờ về đoạn đường mình sắp đi nhưng chông chênh, gấp khúc. Bởi vì một cú hích tay của cuộc đời thôi, tất cả sẽ lại quay về con số không.
- 20 – cột mốc đánh dấu bước ngoặc mới của cuộc đời tôi. Ừ thì khi 20, tôi tự mình biết luyến lưu những năm tháng tuổi trẻ, dù có tiếc nuối thì thời gian cũng một đi không trở lại.
- 20 tuổi, ta muốn yêu. Nhưng ta lại sợ yêu. Tình yêu tuổi 20 dẫu đã phải bớt đi cái hồn nhiên của tuổi 18 nhưng vẫn chưa với nổi tới sự già dặn của tuổi 22. Cảm xúc tròn trịa hơn nhưng lại vẫn chưa liền thành một nét để ta tin thứ tình cảm đó sẽ kéo dài mãi mãi. Khi tình yêu tan vỡ, ta không còn hồn nhiên để dễ dàng quên đi, cũng không thể lạnh lùng mà chẳng quên đi như khi ta đã lớn. Ta chỉ biết ôm nhớ thương, hờn dỗi, vùi mình trong nỗi buồn miên man. Và khi ấy ta rơi vào cô đơn.
- Tuổi 20 mà, em hãy làm tốt ước mơ của em đi. Đừng bao giờ hối hận cũng đừng bao giờ từ bỏ. Tuổi tác không nói lên độ trưởng thành, điểm số không nói lên năng lực và những lời đồn đại không nói lên bạn là ai. Tại sao những người khác có thể làm được, em lại không làm được. Hãy thử thách bản thân vì không thử làm sao biết bản thân có thể làm tốt đến mức nào.
- Cô gái 20, em chênh vênh! Em tiếc nuối điều gì, em hoài niệm quá khứ? Em có đôi lần ngồi thẫn thờ suy nghĩ, nhớ lại trước đây, em cùng bạn bè nói không thôi về ước mơ, em vẽ lên một tương lai hoàn hảo, con đường đi đến đó em nghĩ nó bằng phẳng dễ đi. Nhưng cô gái, nhìn lại ngày xưa ấy, bây giờ em thấy được điều gì?
- Tuổi 20 cũng là lúc nhận ra, cần phải yêu bản thân mình hơn. Mình yêu bản thân mình rồi mới có thể yêu mọi người, yêu người khác. Lúc đó đã biết sống hơn cho mình, thực hiện mọi thứ có kế hoạch hơn. Và cũng sẵn sang dành tình yêu của tuổi thanh xuân ấy cho một người.
- Tuổi 20 – cái tuổi sẵn sàng lật tung thế giới để tìm người mình yêu. Nhưng cũng là cái tuổi bỏ rơi tình yêu chỉ vì tin rằng định mệnh của mình đang nằm một nơi khác.
- Tuổi 20 của em, là những chập chững bước vào cuộc sống mới, cuộc sống của sự tự lập, cuộc sống của việc phải làm quen với những cánh cửa khác cánh cửa "gia đình". Em sẽ lại có thêm nhiều mối quan hệ mới, nhiều bận tâm mới. Quãng đường trở về nhà sẽ dần trở nên xa lạ hơn. Thời gian để ở bên gia đình sẽ dần trở nên ít ỏi hơn. Nhưng em ơi, đừng lo lắng, bởi đơn giản, gia đình vẫn mãi luôn là điểm dừng chân khi em mệt mỏi, khi em thực sự chẳng biết phải đi đâu. Cuộc đời này nhiều bão giông đến vậy, em hãy cứ quay về chốn bình yên, quay về nơi luôn có những người yêu thương em vô điều kiện.
- Chúng tôi, những tuổi 20 đang tập tành để lớn, muốn bẻ cong thời gian để vĩnh viễn đứng yên, không phải đuổi kịp đời.
- Tuổi 20. Ở cái tuổi mới đi chưa hết một ít quãng đường của cuộc đời, tôi mãi bận rộn vui đùa, bay nhảy nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Tôi đặt chân đến những vùng đất lạ, khám phá những chân trời mới đang rộng mở chào đón. Lên đại học tôi bắt đầu có nhiều mối quan hệ, nhiều điều bận tâm hơn.
- Hai mươi tôi không muốn giam mình trong bốn bức tường chỉ ăn và ngủ, tôi muốn xách ba lô lên và đi đến nơi xa xôi của đất nước để yêu người yêu mình, để chia sẻ và vươn lên, ở cái tuổi hai mươi tôi chẳng có gì ngoài sức trẻ và tình yêu thương đối với những con người nghèo khổ, vậy nên tôi đi để sức trẻ không bị hoài phí để tình yêu thương kia không chỉ là lời nói.
- Tuổi 20, tất cả những gì ta có là tuổi trẻ, nhiệt huyết, niềm tin, sự năng động… chỉ cần mở lòng, nhìn thế giới bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất, bạn sẽ thấy cuộc sống thật đẹp và còn rất nhiều điều thú vị mà ta chưa khám phá, rồi bạn cũng sẽ thấy những hoài bão, những khó khăn, gập ghềnh trên con đường phía trước.
- Hai mươi, bạn nên học cách đối mặt với vấn đề của chính mình thay vì cố gắng trốn tránh nó.
- Tuổi 20, ta thấy cuộc sống không chỉ toàn màu hồng như những gì ta tưởng tượng. Đã có lúc ta khóc hết nước mắt khi bị hiểu lầm, cũng có lúc ta thấy giận chính mình vì không tin tưởng vào bản thân, có lúc ta chỉ biết im lặng khi gặp khó khăn, cũng chẳng muốn chia sẻ cùng ai, và cũng có lúc chỉ muốn biết mất khỏi thế giới này. Nhưng mọi chuyện rồi cũng qua vì bên cạnh ta luôn có bạn bè và những người yêu thương ta.
- Tuổi 20- cái tuổi lưng chừng, nhìn vào đâu cũng thấy sợ. Sợ mình khờ… Sợ mình ế… Sợ ra trường thất nghiệp…
- 20 tuổi cũng là lúc bạn thấy mình chênh vênh giữa dòng đời tấp nập này. Bạn thấy sợ mốc thời điểm quan trọng này. Nhưng vẫn luôn hy vọng tuổi 20 sẽ là thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Cõ lẽ vì vậy, bản thân nhận ra rằng: gia đình là số 1, là quan trọng nhất và nhận ra nhiều điều khác nữa.
- Tuổi 20 không phải là quá sớm, cũng không phải là quá muộn để nhận thức ra được nhiều điều trong cuộc sống. Và có một điều tôi nhận ra rằng: tình yêu thương chân thành là một thứ tình cảm thiêng liêng, rất đáng trân trọng. Khi ta cho đi cũng là lúc ta nhận lại được rất nhiều.
- Tuổi 20 là lúc tôi thôi đọc những bài học do người khác viết mà tự đi tìm kiếm và học hỏi những bài học của riêng mình.
- Hai mươi tôi cũng yêu, yêu theo cách riêng của mình đam mê và hết mình, có thể nó không được như ý muốn nhưng với tôi đó là thứ tình cảm đẹp nhất không hẳn đã chính chắn cũng không hẳn còn bộng bột. Tình yêu đó không phải là vết hằn trong tim mà là cơn gió mát thoảng qua cuộc đời nhẹ nhàng và man mác.
- Tuổi 20, em đang tập tành lớn, em muốn bẻ cong thời gian để vĩnh viễn đứng yên, để không phải đuổi theo dòng đời tấp nập kia.
- Tuổi 20, tuổi thanh xuân tươi đẹp ấy tôi mắc kẹt giữa những hoài bão, ước mơ của mình. Trước khoảng chông chênh của cái tuổi mới lớn tôi mơ hồ con đường mình đang bước bởi muôn vàn ngã rẽ phía trước kia, chẳng biết đôi chân nên đi về hướng nào. Những mục tiêu tôi vẫn vẽ sẵn đó nhưng chẳng có chút động lực nào để cố gắng đạt được.
- Tuổi 20 – em từng khóc vì ai đó làm tổn thương em chưa? Em đã từng can đảm theo đuổi tình yêu của mình chưa? Đừng vì những người không xứng đáng với tình yêu của em dành cho họ mà khép lòng lại như thế!
- Tuổi 20, tuổi để thả mình vào những ước mơ ngông cuồng. Không ai đánh thuế ước mơ và cũng chẳng ai cho bạn ước mơ. Ước mơ có thể ngông cuồng, càng ngông càng hay, càng hấp dẫn và hứng thú, càng chông gai và thử thách. Có thể ta sẽ không thể chạm vào nó nhưng dù sao thì bạn cũng đã đi qua được nhiều ước mơ của người khác rồi.
- Vào tuổi 20, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới. Đi và chăm chú ngắm nhìn.
- Tuổi 20 cần một chút ngông. Hiếu thắng, đó không hẳn là nhược điểm. Đôi lần tính cách đó sẽ giúp bạn tiến rất nhanh. Nhưng để tiến dài hơn, nhớ học một chút "Khôn". Khôn trong chữ khôn ngoan… Rồi 20 sẽ biết khôn sau những lần dại dột, ngông nghênh.
- Hai mươi tôi có những người bạn tốt có xấu có, nghèo có giàu có, mỗi người một tính cách mỗi người một cá tính khác nhau nhưng ở sâu trong họ tôi thấy có một sức trẻ dồi dào, một sự nhiệt huyết của cái tuổi hai mươi. Và chúng tôi cùng đi cùng lao động cùng cười và cùng thương người, thương nhau.
- Tuổi 20, đa phần không có nhiều nghị lực. Chưa đủ trầm để tích lũy nghị lực. Để có những bước đi dài, cần kiên trì tạo áp lực cho bản thân. Những việc bạn làm trong khoảng thời gian 20 giờ đến 22 giờ hằng đêm, sau 10 năm sẽ quyết định bạn là ai. 20 hãy dành thời gian đó cho việc mà bạn biết là quan trọng nhất.
- Tuổi 20 cần phải đi, kiếm đủ để đi. Hãy một lần dọc theo chiều dài đất nước, một lần lang bạt vô định làm kẻ lữ hành cô độc. Đi để thấy những con người khác với thế giới bạn sống. Để thấy quê hương hùng vĩ mà yêu thương. Để va vấp mà trải nghiệm. Và để cảm nhận cô đơn và biết nhớ nhà. Nhớ góc nhỏ thân thương, nhớ người thân ruột thịt. Nhớ nơi bình yên mà quay trở về… Rồi 20 sẽ hiểu gia đình là nơi yêu thương, bao dung nhất.
- Tuổi 20, bạn được phép xốc nổi, bồng bột, sống với cá tính của mình, bạn còn được phép sai lầm. Vì sao ư? Vì bạn vẫn còn thời gian để sửa sai, tuổi 20 – hư một chút cũng chẳng sao!
- Tuổi 20, ta không cần quá nhiều bạn bè, ít thôi nhưng chân thành với nhau là đủ, cũng không cần phải có nhiều người tán tỉnh, chỉ cần một người hiểu ta, thương ta, bên ta những lúc ta cần là quá đủ rồi.
- Thanh xuân không chờ đợi bất cứ 1 ai, em đang trưởng thành, em đã là cô gái đang dần chín chắn để đối đầu với mọi khó khăn. Hãy sống những ngày tuổi 20 một cách nhiệt huyết nhé cô gái! Yêu em, tuổi 20!
- Tuổi 20 của em, là một tuổi 20 thật đẹp. Em vẫn sẽ ước mơ và theo đuổi ước mơ, chứ đừng nên vì nản lòng mà buông xuôi tất cả. Hãy nhớ đến lý do vì sao em bắt đầu để tiếp tục, để bước đi. Người chiến thắng là người không bao giờ bỏ cuộc, cô gái tuổi 20 ạ!
- Hai mươi là tuổi đẹp nhất của đời người nên hãy cứ sống và đam mê theo cách riêng của mình, hãy cứ để sóng gió táp vào mặt đường hoàng mà bước tới. Để làm gì? Để lớn hơn!
- Vào 20 tuổi bạn có sức khỏe một đôi chân dẻo dai có thể đi tới những nơi mình thích, bằng một trái tim nóng hổi luôn nhiệt huyết. Trên những cung đường đó bạn sẽ gặp vô vàn những điều thú vị, những câu chuyện xúc động, đầy đủ trải nghiệm nhất của một con người tò mò muốn tìm kiếm những điều mới lạ.
- Tuổi 20. Chúng tôi đã sống đến đoạn bắt đầu thấy mệt lòng như người ta đồn thổi. Là gặp người quen cũ không chào, là hợt hời với mọi thứ… Là ấn nút tắt nguồn điện thoại để bỏ trốn vài ngày… Là lướt những dòng trạng thái chia sẻ của mọi người trong hững hờ, không buồn lòng muốn quan tâm để ý. Là than vãn, kêu ca nhiều hơn những nụ cười đúng nghĩa.
- 20 rồi, hãy biết lựa chọn những cuộc chiến của riêng mình và theo đuổi đến cùng lựa chọn đó. Đừng mất thời gian quá nhiều cho những thứ vô bổ.
- Tuổi 20 là độ tuổi mà con người ta mạnh mẽ nhất, kiên cường nhất thì cũng chính là độ tuổi mà sức khỏe bị tàn phá nhất. Đôi khi ta tưởng chừng như sẽ chẳng có sao đâu vì bạn vẫn cảm thấy bình thường nhưng thật ra bạn đang ngày càng yếu mòn đi thật đấy. Hãy tập làm quen với những thói quen tốt để bảo vệ sức khỏe của mình.
- Tuổi 20- cái tuổi đầy mơ mộng, mơ về một cuộc sống màu hồng luôn tải ra trước mắt, mơ về những điều tốt đẹp trong tương lai.
- Vào 20 tuổi bạn có sức khỏe một đôi chân dẻo dai có thể đi tới những nơi mình thích, bằng một trái tim nóng hổi luôn nhiệt huyết. Trên những cung đường đó bạn sẽ gặp vô vàn những điều thú vị, nhũng câu chuyện xúc động, đầy đủ trải nghiệm nhất của một con người tò mò muốn tìm kiếm những điều mới lạ.
- Tuổi 20- cái tuổi nhận ra được nhiều thứ từ bài học cuộc sống, nhận ra rằng bản thân phải học cách đối mặt với những gì mà mình sợ nó, nhận ra rằng gia đình là tất cả, và nhận ra rất rất nhiều điều khác nữa.
- Cô gái tuổi đôi mươi, đâu cần phải mạnh mẽ trong những vỏ bọc cứng rắn làm gì, em hãy cứ buồn, hãy cứ vui, cứ hờn giận như thể chưa từng phải chịu đựng những uất ức nào… miễn là em thấy nhẹ lòng hơn. Em không sợ bị ai đó bỏ rơi mà phải biết thời điểm nào mình nên buông bỏ những thứ không xứng đáng.
- Hai mươi tôi dám mơ ước đến một tương lại tốt đẹp có tiền bạc có tình yêu. Mỗi ngày thức dậy là một sự cố gắng tôi không cố gắng vì hôm nay mà cố gắng vì ngày mai, ngày mai của tôi tròn vẹn và đầy hi vọng.
- "Đừng bao giờ đặt hết trứng vào một rổ." Đó là câu nói không dành cho tuổi 20. Tuổi 20 có một thế lực hẫu thuẫn vô cùng lớn lao: Thời gian! Thời gian có thể cho bạn làm lại tất cả nếu thất bại, giúp bạn hàn gắn mọi vết thương, cho bạn sự trải nghiệm. Và nếu may mắn, thành công ngay từ những bước đi đầu tiên, bạn sẽ có những bước vọt thần kỳ mà không lứa tuổi nào có được. Hà cớ gì phải rụt rè? 20 hãy "tất tay, tẩy sòng, dồn tất cả vào một rổ".
- Tuổi 20 là thời điểm tốt nhất để gầy dựng mối quan hệ. Nên biết đàn ông trên 30 đều có thể là kịch sĩ tài ba. Môi trường tốt nhất để kết giao quan hệ chính là ghế nhà trường. Nơi đó, ai cũng như ai, những gã trẻ trai vẫn còn tay trắng, những gì thể hiện sẽ là nhân hiệu của bạn trong suốt đời người. 20 hãy sống chân thành với bè bạn.
- Tuổi 20 là thời điểm tốt nhất để yêu. Có người con gái đã cùng bạn đi từ 20-25. Phải biết trân quý… Ở tuổi đó các chàng trai có gì? Một nửa đang loay hoay tìm việc, một nửa vẫn còn ngồi ghế nhà trường, có đôi gã khờ dại phải làm lại từ đầu… Và hết thẩy – vẫn còn mê chơi.
- Tuổi 20. Có những buổi sáng tỉnh dậy rồi chẳng biết cuộc đời sẽ đẩy mình đi đến đâu. Bao nhiêu hỗn loạn của cái tuổi già chưa sang nhưng trẻ con không muốn giữ cứ thi nhau cuốn vào đầu rồi giằng co, chật vật.
- 20 dù chưa thật sự lớn nhưng tôi chẳng còn là đứa con nít vô tâm vô tư ỷ lại vào người khác, chẳng còn khóc lóc mỗi lần bị mắng, đủ lớn để tự mình qua đường phố đông đúc hay ở nhà một mình không sợ hãi.
- Tuổi 20 nhất thiết tìm cho mình một người thầy – một người đỡ đầu. Đó có thể là một người thầy đúng nghĩa, một người anh trải nghiệm, hoặc một cá nhân nổi tiếng… Thật tuyệt nếu đó là một người thầy thực thể, cận kề bên bạn. Nếu không có được may mắn đó, hãy chọn một nhân vật trong tiểu thuyết yêu thích làm thầy.
- Phụ nữ 20 thường tin vào duyên phận. Đàn ông 20 nên tin vào sắp đặt. Tin vào duyên phận, phụ nữ được nhẹ lòng. Biết sắp đặt, đàn ông làm chủ cuộc đời. Cách nhanh nhất chinh phục một người phụ nữ là sắp đặt cho họ tin rằng định mệnh đã cho anh gặp em, rằng đôi ta là kết hợp của Chúa trời. Đàn ông cần biết sắp đặt để có được người phụ nữ của đời mình. Hãy sắp đặt sớm để trở thành duyên số của nhau. Vì hết 20, sắp đặt và duyên số có khả năng trở thành… đàm phán.
- Tuổi 20 của tôi, nó đặc biệt lắm, nó như một cột mốc thần tiên biến tôi thành một người hoàn toàn khác. Từ một cô bé ngây thơ, xấu xí, chả có gì nổi bật và suốt ngày than thở với lũ bạn rằng: "Tao chán quá" và mỗi lần chúng thấy tôi lại có thể đoán ra là tôi chuẩn bị thở dài, giờ đây tôi như một người mà chính tôi vẫn chưa nhận ra.
- Tuổi 20, tuổi để thả mình vào những ước mơ ngông cuồng. Không ai đánh thuế ước mơ và cũng chẳng ai cho bạn ước mơ. Ước mơ có thể ngông cuồng, càng ngông càng hay, càng hấp dẫn và hứng thú, càng chông gai và thử thách. Có thể ta sẽ không thể chạm vào nó nhưng dù sao thì bạn cũng đã đi qua được nhiều ước mơ của người khác rồi.
- Sẽ thật thiếu sót khi một ngày ta muốn nhìn lại tuổi trẻ của bản thân mà ta lại quên béng tuổi 20. Quên những gì mà tuổi 20 đã trải qua, tuổi 20 chưa làm được. Sẽ thật hạnh phúc khi ta biết được rằng tuổi 20 của ta thật tươi đẹp biết bao!
Trên đây là những câu nói hay về tuổi 20. Hy vọng, những câu nói trên đây sẽ góp phần làm cho tuổi 20 của bạn trở nên tươi đẹp và đáng nhớ nhất. Ai rồi cũng phải một lần nếm trải mùi vị tuổi 20, quan trọng là bạn chuẩn bị để đón nhận nó ra sao. Hãy sống sao cho những năm tháng này trở nên ý nghĩa nhất để khi nhìn lại không còn chỗ cho sự nuối tiếc bạn nhé.
TT&HĐ V - 43/p
PHẦN V: THỐNG NHẤT
Gorky
CHƯƠNG IV (XXXXIII): ÊTE
“Đôi lúc cuộc sống thật khắc nghiệt, rắn như thép đã tôi. Nó có những lúc ảm đạm và đau đớn. Như bất cứ một dòng chảy nào của một con sông, cuộc sống có những lúc khô cạn và những khi triều cường. Cũng như sự thay đổi theo chu kỳ từ trước đến nay của các mùa, cuộc sống có cái ấm áp dễ chịu của những mùa hè và cái rét buốt của những mùa đông…Nhưng chúng ta có thể tự nâng mình lên khỏi nỗi chán chường và tuyệt vọng, vươn đến sự vui vẻ của hy vọng và biến đổi các thung lũng hoang vắng, tăm tối thành những lối đi chan hoà ánh nắng của sự thanh bình sâu lắng”.
MARTIN LUTHER KING
"Sai lầm lớn nhất của Anhxtanh là tin theo quan niệm coi thời gian như vật chất, có thể co giãn được và hòa quyện vào không gian được. Do đó nếu ngày nay học thuyết tương đối trở thành cơ sở chủ yếu cho nhận thức vật lý học về Vũ Trụ, thì tương lai nó chỉ còn là một huyền thoại của một thời ảo mộng. Có thể coi không gian và thời gian quan hệ khăng khít như hình với bóng, như thể xác với linh hồn, nhưng phải được phân biệt dứt khoát với điều kiện tiên quyết: không có hình thì không có bóng, không có thể xác thì tuyệt đối không có linh hồn".
NTT
"Tất cả mọi điều trên thế giới này đều được hy vọng làm nên".
(Tiếp theo)
Theo chúng ta, trên đời này không có gì khác ngoài Tự Nhiên Tồn Tại, ngoài Tồn Tại theo nguyên lý Tự Nhiên. Tồn Tại có nghĩa là "Có", Tự Nhiên có nghĩa là phải "Có kiểu như thế" chứ không thể "không có", không thể "có kiểu khác". Chẳng hạn, trong hiện thực Trái Đất,chỉ thấy có những hòn đá lăn xuống chân núi chứ không hề có hòn đá nào tự nhiên (!) lăn từ chân núi lên đỉnh núi. Vì Tồn Tại là cái "Có" duy nhất nên nó phải bảo toàn và vì nó phải liên tục thể hiện đến "chân tơ kẽ tóc" để phân biệt được nên nó phải biến đổi, chuyển hóa không ngừng. Nói cách khác, bản chất của Tồn Tại là vận động. Khi ta nói Tồn Tại (viết hoa), thì nên hiểu rằng đó là danh từ chung, nói về tồn tại tuyệt đối, khi ta nói tồn tại (viết thường), thì có nghĩa ta đang nói đến tồn tại cụ thể (như sông, núi, rừng, biển, không gian, thời gian,...), là tồn tại tương đối. Có thể phân tồn tại tương đối thành hai loại là tồn tại thực và tồn tại ảo. Tồn tại thực là cái có thực trong thực tại, không cần qua tư duy trừu tượng. Ví dụ: một cái cây là một tồn tại thực. con vật tuy không có tư duy trừu tượng thì cũng phải biết có chướng ngại ở đó mà tránh. Còn tồn tại ảo là tồn tại phải thông qua tư duy trừu tượng mới có. Chẳng hạn toán học, vật lý học, thời gian... Từ đó, chúng ta rút ra được nguyên lý Tự Nhiên.
Như vậy, không có tồn tại thực thì không có tồn tại ảo, nói cách khác, tồn tại ảo là phản ánh hay là thể hiện của tồn tại thực. Không có tư duy trừu tượng thì không có thời gian, hay thời gian là cảm giác lâu, mau của một quá trình vận động hoặc chuyển hóa nào đó của tồn tại thực. Toàn bộ thế giới này đều vận động tuân theo tuyệt đối và duy nhất nguyên lý Tự Nhiên. Có thể nói nguyên lý Tự Nhiên được coi như tiên đề nguyên lý- là nguyên lý cội rễ chung nhất của mọi nguyên lý, qui luật của thế giới này. Nó phát biểu rằng, Tự Nhiên Tồn Tại là không thể bị tiêu diệt (nghĩa là không có Hư Vô). Mọi vận động, chuyển hóa phải đảm bảo bảo toàn Tự Nhiên Tồn Tại. Ba nguyên lý lớn nhất (luật tự nhiên): nguyên lý Nhân Quả (tồn tại "chỉ" nảy sinh từ Tồn Tại chứ không thể từ Hư Vô), nguyên lý Tác dụng tương hỗ (mọi tồn tại đều cố gắng tồn tại, nghĩa là đều cố gắng duy trì trạng thái "đang" tồn tại) và nguyên lý bảo toàn (số lượng Tồn Tại là vốn dĩ và bất biến) được coi là ba hệ quả chi phối toàn bộ sự tồn tại và hoạt động của thế giới tự nhiên, được rút ra trực tiếp từ nguyên lý Tự Nhiên...
Có thể thấy, những vấn đề nêu ra ở trên không hoàn toàn vô lý, thậm chí rất đáng phải suy nghĩ. Trong lịch sử, thiếu gì những quan niệm điên rồ trở thành chân lý và ngược lại, thiếu gì những quan niệm vĩ đại một thời, hóa ra lại là đồ bỏ!
Như chúng ta đã từng quan niệm, không thể có Hư Vô, chỉ có Tồn Tại. Làm sao biết được Tồn Tại? Vì Tồn Tại thể hiện ra. Muốn quan sát nhận biết được Tồn Tại thì Tồn Tại phải biến đổi không ngừng, phải vận động, chuyển hóa. Từ đó mà có kết luận: vận động là đặc tính cốt lõi của Tồn Tại. Hay nói khác đi, vận động và Tồn Tại là hai góc nhìn về cùng một Tự Nhiên Tồn Tại thống nhất, không thể tách rời, như hình với bóng, là hai trong một. Nói đến Tự Nhiên Tồn Tại phải nghĩ đến vận động, nói đến vận động phải nghĩ đến Tự Nhiên Tồn Tại. Để thể hiện thì Tồn Tại phải thường xuyên biến đổi. Nói chính xác hơn, tuân theo nguyên lý Tự Nhiên, Tồn Tại là thường biến tuyệt đối, tồn tại (tương đối) là bất biến trong thường biến, thường biến để bất biến. Bất biến để duy trì trạng thái vốn có, đang có của Tồn Tại, thường biến để đảm bảo sự tồn tại vốn dĩ, thường hằng của Tồn Tại, để tuyệt đối không có Hư Vô. Từ đó xuất hiện một đặc tính cơ bản nữa của Tồn Tại là tính "cố gắng duy trì tồn tại" hay còn gọi là "sức ỳ tồn tại". Sức ỳ tồn tại là tính cố gắng duy trì trạng thái ("cũ") vốn có của tồn tại, chống lại mọi biến đổi. Đại lượng đặc trưng cho sức ỳ tồn tại mà con người đã phát hiện ra chính là khối lượng (m). Còn đại lượng đặc trưng cho mức độ làm biến đổi trạng thái của tồn tại là năng lượng (E). Có thể phân Tồn Tại thực ra hai loại là tồn tại có khối lượng (vật chất...), năng lượng và tồn tại phi khối lượng (không gian...), phi năng lượng. Từ đây chúng ta rút ra một kết luận có thể là khác với quan niệm đương thời: đã là vật chất thì phải có khối lượng và đã là tồn tại thực thì phải có năng lượng! Vì vật chất có nguồn gốc từ không gian, được không gian hun đúc nên, và xét trên phương diện nào đó, vật chất cũng làm nên không gian, vì vật chất, khi không còn tồn tại nữa lại sẽ chuyển hóa thành không gian, về với Tồn Tại. Yếu tố cơ bản nhất làm nên Tồn Tại (mọi tồn tại phi vật chất và vật chất) là "khoảng cách" không gian (sự xa - gần) và yếu tố cơ bản nhất để có thể nhận biết vận động là "khoảng khắc" thời gian (sự lâu-mau). Sự kết hợp và qui ước lẫn nhau của yếu tố thể tích, tức "khoảng cách" không gian sẽ làm hình thành nên "thể tích" và sự biến đổi, chuyển hóa thể tích ấy sẽ làm nên "khoảng khắc". Thể hiện cơ bản nhất của vật chất là tính thực thể. Vì vật chất được sinh ra từ không gian nên thực thể phải có tính không gian, nghĩa là có thể tích. Mọi vận động của mọi thể tích (sự biến dạng, sự thay đổi,...) xét cho cùng, đều là tập hợp của các "khoảng khắc" và vận động đơn giản nhất của vật chất được cho là sự xê dịch, di dời vị trí, mà đại lượng đặc trưng cho sự nhanh, chậm của di dời vị trí là vận tốc (v). Đơn vị nhỏ tuyệt đối của Tồn Tại là lượng không thời gian kích thích hf (f là tần số lớn nhất của sóng điện từ, h là hằng số Planck) lan truyền khắp Vũ Trụ như những thực thể xoáy cực nhanh với vận tốc chu vi v = c (với c là hằng số Vũ Trụ, đồng thời cũng chính là trị số vận tốc cực đại mà nó có) và hàm chứa một giá trị năng lượng toàn phần cực tiểu e = mc2. Thực thể là tính có thể tích (tính không gian), không có thực thể nào lại không có thể tích, có kích thước (có bề dài, bề rộng và bề sâu). Thực thể vật chất nhỏ nhất, đơn vị tuyệt đối làm hình thành nên vật chất của thực tại khách quan được cho là (hay được qui ước là) điểm không gian (hay còn gọi là hạt không gian, ký hiệu: hạt KG). Mọi thực thể đều phải vận động và chuyển hóa không ngừng nhằm thể hiện và "nắm bắt" thể hiện sự duy trì tồn tại của nó đối với thực thể xung quanh đồng thời "biết" được sự tồn tại của thực thể xung quanh. Chính vì vậy mà có nguyên lý nhân quả, nguyên lý Tác động tương hỗ, nguyên lý bảo toàn, và Tự Nhiên Tồn Tại được thấy như một hệ cân bằng động vĩ đại. Tóm lại, có vẻ như sự kích thích không gian sẽ hun đúc, làm nên đại lượng gọi là "khối lượng" (thường ký hiệu là "m") và sự kết hợp của khối lượng, khoảng cách, khoảng khắc sẽ làm nên cái gọi là "năng lượng".
Cuộc đấu tranh giữa hai trường phái triết học, duy vật và duy tâm, về có Thượng Đế hay không có Thượng Đế, nảy sinh từ ngàn xưa đến nay vẫn chưa hề chấm dứt. Dù trường phái duy vật đã chứng minh được nhiều điều rằng không có Thượng Đế, dù khoa học đã có những bước tiến vĩ đại, vẫn chưa trả lời được cân hỏi cuối cùng có tính chung cục, quyết định này: đâu là nguyên nhân cuối cùng của vận động (?). Nhờ có quan sát mà loài người ngày nay đã đi đến nhận định, Vũ Trụ là một khoảng không gian bao la và vật chất vận động không ngừng. Vận động tồn tại tuân thủ tuyệt đối nguyên lý nhân quả và nguyên lý tác động - phản ứng hay chuyển động theo qui luật tác dụng tương hỗ mà Niutơn đã khám phá ra. Nghĩa là một vật (nói rộng hơn là vật chất) muốn chuyển động được (nói rộng hơn là vận động được) thì phải tương tác với một hay nhiều vật khác.Từ đó suy ra, phải có "cú huých đầu tiên" tạo ra chuyển động (vận động) vật chất. Vậy "cú huých đầu tiên" đó (lực tác động đó) từ đâu mà có nếu không phải do Thượng Đế?
Theo quan niệm của chúng ta thì việc khám phá ra năng lượng toàn phần và tính tương đối của chuyển động hình như đã trả lời được câu hỏi hóc búa đó. Vận động là tồn tại tự thân của Tự Nhiên Tồn Tại, vừa là kết quả, vừa là nguyên nhân của chính nó!
Trong vật lý, khối lượng là đặc trưng về tính thống nhất của vật chất. Hai vật có khối lượng bằng nhau thì bằng nhau về lực lượng vật chất. Vì không thể có Hư Vô nên tương tự như Tự Nhiên Tồn Tại, khối lượng tồn tại "trong" vật chất một cách vốn dĩ nhằm cố gắng duy trì tồn tại, thể hiện ra như sức ỳ tồn tại. Mặt khác, bản chất của Tồn Tại là thường biến và đặc trưng cho khả năng biến đổi ấy chính là năng lượng toàn phần. Bất cứ thực thể vật chất nào cũng phải có khối lượng và năng lượng toàn phần. Cái gọi là "lực" ẩn chưa tiềm tàng trong năng lượng toan phần. Sự chuyển hóa năng lượng toàn phần sẽ bộc lộ ra lực. Có thể nói, lực là đại lượng được hun đúc nên từ vận động nội tại của vật chất, chứ không phải từ ngoại lai, do Thượng Đế tạo ra.
Đặc trưng cho mỗi thực thể vật chất đơn vị (hạt không gian) là một năng lượng toàn phần ký hiệu là e = mc2. Nếu có một thực thể có khối lượng M thì nó phải được hun đúc nên từ n hạt không gian, có năng lượng toàn phần E = Mc2 = n.mc2 (với n là số tự nhiên). Như vậy, một thực thể bao giờ cũng có hai đại lượng đặc trưng cơ bản là khối lượng và năng lượng toàn phần và được biểu diễn gộp: E = Mc2 = M0c2 + Mv2. Theo chúng ta nhận định, đây là biểu diễn cơ bản nhất của một vật trước quan sát của con người. Người ta vẫn tưởng biểu diễn đó là Mv (hay Mv2), nhưng không phải. Vì khi v=o, tức vật đứng yên, thì biểu diễn đó biến mất khỏi hiện thực quan sát (Mv (hay Mv2)=o). Điều đó là phi thực tế! Một chiếc ôtô đang chạy (v khác o) bỗng dừng lại (tức đứng yên, v=o) thì quan sát vẫn phải thấy nó. Biểu diễn E = Mc2 = M0c2 + Mv2 chỉ ra rằng, khi v=o, thì còn lại vẫn là chiếc ôtô (E = Mc2)!
Năng lượng là khái niệm nói về khả năng sinh công của vật, nghĩa là khả năng làm biến dạng vật chất, làm biến đổi trạng thái vận động của một vật. Có lẽ khám phá vĩ đại nhất, quan trọng bậc nhất của loài người là phát hiện ra khối lượng nhờ sống trong môi trường trọng lực. Khối lượng là thể hiện cơ bản của "sức ỳ" tồn tại vật chất và vận tốc cùng với "lực" là những khái niệm thuộc hàng đầu tiên mà con người nhận thức được trong quá trình tìm hiểu sự tồn tại, vận động và tương tác biến đổi vật chất. Mặc dù không có cách nào để xác định khối lượng của một vật, nhưng theo Niutơn, một vật (thực thể) không chịu bất cứ tác động lực nào từ bên ngoài thì sẽ giữ nguyên trạng thái đứng yên hoặc chuyển động thẳng đều của nó. Ngược lại, một vật khi chuyển đổi từ trạng thái v khác 0 sang trạng thái v =0 (đứng yên) hoặc từ trạng thái v = 0 sang trạng thái v khác 0, thì vật đó đã chịu một tác động lực có giá trị xác định, Niutơn khám phá bằng F = m.a. Nhưng đúng thật thế không?
Như đã biết, mỗi thực thể trong thế giới vật chất đều được đặc trưng bằng một năng lượng toàn phần là E = Mc2, mà lượng nhỏ nhất, đóng vai trò đơn vị là của hạt không gian, nó bằng mc2. Nếu thực thể được coi là tổng hợp (tích hợp) của số nguyên lần hạt không gian thì Mc2= n.mc2 (n là số tự nhiên). Nhưng biểu diễn tổng quát hơn phải là: Mc2 = M0c2 + Mv2. Với M0 = M.(1 - v2/ c2). Không có cách nào triệt tiêu được biểu thức ấy, và đó chính là Tồn Tại! Khi v<
Thực tiễn cho thấy không phải với bất cứ giá trị nào của ngoại lực (dù không có ma sát) cũng làm thay đổi trạng thái vận động của thực thể bị tác động. Điều khẳng định là mỗi thực thể tồn tại trong tự nhiên đều có một năng lực tiềm ẩn (Mc2) cũng như một sức ỳ (m) cưỡng lại sự thay đổi trạng thái chuyển động nhất định. Một vật đang đứng yên (có v = o), chỉ khi chịu một lực có độ lớn xác định, thì mới chuyển sang trạng thái chuyển động được, nghĩa là muốn chuyển vật đó sang trạng thái có khả năng sinh công (có v) thì phải cần một ngoại lực F* > F = ma, hay F*= F + f = ma + ma*, với f là tác động làm cho vật thay đổi phương chiều và trạng thái và gọi là "lực quán tính". Có tính được f trực tiếp không? Đến nay thì không, dù biết rằng nó phải bằng m.a* xác định đối với mỗi thực thể và a* là một hằng số Vũ Trụ có thứ nguyên gia tốc (hoặc lực/khối lượng). Có thể hình dung, vì năng lượng E cũng được hiểu là khả năng sinh công tiềm ẩn của vật nên có thể viết: E = F.S = M0c2 + Mv2 => F = M.(1 - v2/ c2).c2/s + Ma , với c2/s = a* là hằng số vũ trụ mới (?). Khi một vật đứng yên bị tác động lực mà không vào trạng thái chuyển động, nghĩa là có v = o, thì F < Ma*. Khi v <
(Còn tiếp)
--------------------------------------------------------------