GIÀ...NGỐ (ĐL)
60 Năm Cuộc Đời - Kha Ly - Hiếu Hiền
Cafe Đắng Trở Lại - Đào Phi Dương
GIÀ...NGỐ
Lão là kẻ đến sau
Chen chân vào một lũ
Những người tình si em!
Gắng hào hoa, phong độ
Che già chát, hom hem
Tỏ lòng thành, cởi mở
Có vẻ tội lão lành
Mà em cưng hơn cả
Trong đám đông đang ganh
Người ghét lão láu cá
Kẻ ghen lão còn duyên
Đứa tức, đòi đấm đá
Thế rồi bỗng em buông
Nói: "Coi anh như bố...!"
Khi lão sạch tiền nuông
Cả lũ cười hô hố
Giữa cuộc đua yêu đương:
"Sức tàn, đòi thi thố!"
Bị dạt khỏi tình trường
Lão lăn đùng, tắc thở
Chẳng một mống cảm thương
Đáng đời, già mà...ương!
Khốn nạn già...ngoan cố
Tội tình kiếp phong sương
Ác thay tuồng Tạo Hóa
Bắt già rồi còn...cương!
Tan xương!
Trần Hạnh Thu
Bi kịch của những ông già "Ham chơi trống bỏi"
29/06/2005 23:13 GMT+7
Vừa qua, khoa Nam - Bệnh viện Bình Dân (TP.HCM) đã tổ chức buổi nói chuyện xoay quanh các vấn đề suy giảm các triệu chứng hoạt động tình dục ở đối tượng nam lớn tuổi, thu hút sự quan tâm của rất nhiều đối tượng có độ tuổi từ 60-80. Các cụ thắc mắc rất nhiều về “chuyện khó nói” đó.
![]() |
Câu chuyện 1: Lỗi tại ai?
Mọi chuyện bắt đầu từ việc con gái ông bà T ở một làng
quê tỉnh Q. đi lấy chồng và theo chồng định cư ở nước ngoài. Là người
con có hiếu nên trước khi đi xa, chị Ng. đã dẫn về một cô gái tuổi trên
20 để giúp việc nhà, đỡ đần cho cha mẹ già. Lúc này cha mẹ chị cũng đã ở
tuổi trên 70. Tất cả con cái đều có gia đình riêng và ở xa nên quyết
định của chị Ng. ban đầu được mọi người ủng hộ.
Chị Ng. rất chu đáo nên ngoài việc trả lương tháng cho
người giúp việc, chị còn chu cấp đều đặn cho cha mẹ một khoản tiền để
chi tiêu. Thế nhưng mọi chuyện rắc rối lại bắt đầu từ đó. Hai ông bà già
ở quê có nếp sống vốn thanh bạch, đơn giản bây giờ lại có người giúp
việc nên mọi việc không phải nhấc tay động chân, cuộc sống quá nhàn rỗi.
Ông thỉnh thoảng gặp vài ông bạn già đọc thơ rồi xách chai rượu nhâm
nhi cho qua ngày. Bà cụ buồn thỉnh thoảng lại xách nón đi thăm con.
Thế rồi từ khi nào chẳng rõ, chuyện ông “nhăng nhít”
với người giúp việc cứ lan dần ra, dần dần cả làng không ai không biết.
Nghe đâu cô ta còn có chửa với ông vài lần!? Bà giận quá, đuổi người
giúp việc và chia mâm cơm ra làm đôi, kiên quyết quay lưng với ông. Cứ
mỗi lần giận ông, bà lại trách móc cô con gái. Bà cho rằng vì con thuê
người giúp việc, rồi lại còn cho ông tiền nên ông mới có điều kiện để
làm bậy.
Khổ thân người con gái, cô không thể ngờ sự việc lại
xảy ra nông nỗi như vậy. Con cái về làng đi đâu cũng nghe đàm tiếu cứ
thấy xấu hổ không dám ngước mặt nhìn ai. Ai mà ngờ được ông già chừng ấy
tuổi mà còn có thể làm chuyện đó với một đứa chỉ đáng tuổi con cháu
mình! Ai nói gì thì nói, ông già cứ sống với sự “sướng” của mình như vậy
đến nay cũng đã 4-5 năm.
Nghe kể, nhà cô giúp việc ở xóm bên. Cứ sáng sáng ông
đi qua đó và xách theo một vỏ chai kiếm cớ đi mua rượu. Không ai có thể
can ngăn được ông. Vừa rồi chị Ng. từ nước ngoài điện về cho tôi và chua
chát thốt lên: “Thôi thì để ông sướng được ngày nào hay ngày ấy, mình
cũng hết cách. Ai ngờ vì chữ hiếu với cha mẹ mà mình lại phải mang
tiếng, có lỗi với mọi người”.
Chuyện thứ hai: Ai là chủ?
Chuyện này xảy ra ngay trong gia đình người anh họ của
tôi. Anh chị vốn là giáo viên về hưu. Anh hơn chị gần 10 tuổi. Thế nhưng
khi chị đã về già với tuổi hơn 60 thì anh dường như vẫn còn trẻ dù đã ở
tuổi 70. Tóc còn đen, mắt còn tinh, đặc biệt về chuyện đó thì “trời
thương” nên anh vẫn còn có nhu cầu đều đều. Chị “bất lực” nên anh vẫn
phải đi “gửi gắm” ở ngoài. Mà anh cũng chẳng giấu giếm. Chị rất lo vì có
cháu cả rồi, lỡ có chuyện gì không hay thì cũng khổ. Vậy là chị có một
cách giải quyết “không giống ai”: chị thuê một người giúp việc với danh
nghĩa là trông coi một đứa cháu nhỏ.
Thế nhưng ai đến và biết chuyện thì đều cảm thấy lạ vì
lương của người giúp việc rất cao so với mức lương phù hợp với công việc
được giao. Vả lại đêm đêm chị ta được ngủ lại phòng máy lạnh của ông bà
chủ. Còn bà chủ của ngôi nhà thì lại ngủ trên một cái ghế xếp đặt ở
trong góc bếp. Quái lạ hơn, sáng sáng bà chủ lại cần mẫn đi mua đồ ăn
sáng cho người giúp việc, khi tô phở khi tô bún. Có người không hiểu
thấy chị đày đoạ bản thân thì trách móc. Không giải thích, chị lắc đầu
với một sự buồn khôn tả.
Vài dòng kết
Vừa qua tôi đọc được một chuyện trên một trang báo.
Chuyện kể rằng một ông già ở tuổi 80 mà còn vướng vào chuyện tình ái và
bị bắt quả tang. Vợ con ông làm um lên và đòi làm rõ phải trái đối với
kẻ đã thông đồng làm chuyện ô nhục với ông già. Ông già chịu không nổi
đã uống thuốc tự tử. Thật may là người nhà phát hiện ra đã đưa ông đi
cấp cứu. Không biết khi buộc phải sống tiếp thì ông già đã sống trong
tâm trạng như thế nào?
Đối với những đối tượng nam lớn tuổi, chuyện “già không
đều” quả cũng là một nỗi khổ. Nhu cầu là một chuyện có thật. Thế nhưng
xét về nhiều phương diện từ hoàn cảnh gia đình đến tâm lý xã hội, nếp
sống... có rất nhiều điều không thuận.
Đây là một chuyện hết sức tế nhị mà những người xung
quanh phải biết cách cư xử cho khéo để khỏi xảy ra những bi kịch gia
đình. Mặt khác chính các cụ cũng phải tìm cách để tạo ra những thú vui
tuổi già một cách lành mạnh, vượt qua những phút “mềm yếu bản năng” để
giữ cho bản thân và gia đình được yên ổn lúc cuối đời.
Cô Hàng Xóm - Lưu Chí Vỹ
Liên Khúc Áo Mới Cà Mau - Lưu Chí Vỹ ft Lý Diệu Linh, Đoàn Minh, Ý Như, Hà Ngọc Trân
Thơ mới từ Tình già
14:30 25/08/2018
'Muôn dân trói buộc vòng nô lệ/ Tám vế thơ văn giấc ngủ nồng'. Câu thơ của cụ Phan Châu Trinh đã khái quát lối văn chương 'bát cổ' (tám vế) đè nặng trong tâm trí người Việt từ ngàn đời.![]()
![]() |
Nhà thơ Phan Khôi |
Tất nhiên, nói vậy không phải phủ nhận kho tàng thi ca cổ điển của nước nhà mà để thấy niêm luật nghiêm ngặt, ràng buộc từng câu chữ, bó buộc từng vần điệu đã hạn chế tinh thần sáng tạo của văn nhân trong nước.
Đầu thế kỷ XX, khi tiếp cận nghệ thuật phương Tây, hào hứng với các tác phẩm có tư tưởng phóng khoáng, hình thức đa dạng, không ít trí thức trẻ, nhà nho cấp tiến đã tiếp thu, vận dụng.
Về thơ, người sớm có ý thức phải thay đổi là Phan Khôi (1887-1959), người Quảng Nam - một cây bút luận chiến, lý sự, gây gổ bậc nhất trong giới học thuật nước ta thuở ấy.
Giữa lúc các trí thức đang có những bài báo phê phán, tấn công kiểu làm thơ theo lối cũ, một sự kiện đã đột ngột xảy ra, như ghi nhận của nhà phê bình Hoài Thanh: “… một ngày kia cuộc cách mệnh về thi ca đã nhóm dậy. Ngày ấy là ngày 10/3/1932. Lần đầu tiên trong thành trì thơ cũ đã hiện ra một lỗ thủng. Ông Phan Khôi hăng hái như một vị tướng quân, dõng dạc bước ra trận. Ông tự giới thiệu: “Trước kia, ít ra trong một năm tôi cũng có được năm bảy bài, hoặc bằng chữ Hán, hoặc bằng chữ Nôm; mà năm, bảy bài của tôi, không phải nói phách, đều là năm bảy bài nghe được”. Ấy thế mà ông kết án thơ cũ. Thơ cốt chơn. Thơ cũ bị câu thúc quá nên mất chơn. Bởi vậy, ông bày ra một lối thơ “đem ý thật có trong tâm khảm mình, tả ra bằng những câu có vần, mà không bó buộc bởi niêm luật gì hết” và tạm mệnh danh là Thơ mới” (Thi nhân Việt Nam, 1942). Đó là lúc Phan Khôi công bố bài thơ Tình già.
Do được công bố lần đầu trên tờ Phụ Nữ tân văn (số 10/3/1932) - đang hồi cực thịnh ở miền Nam; rồi được tờ Phong Hóa có số lượng độc giả cao nhất miền Bắc in lại vào số xuân (24/1/1933), Tình già đã tạo tiếng vang lớn trong cả nước.
Khi “khai sinh” đứa con tinh thần này, có lẽ Phan Khôi cũng cho rằng việc làm này khá mạo hiểm nên mới cẩn thận rào đón đó là “một lối thơ mới trình chánh giữa làng thơ”. Rồi ông hô hào: “Duy tân đi! Cải lương đi!”.
Bài thơ Tình già như sau:
Hai mươi bốn năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa
Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ
Hai mái đầu xanh kề nhau than thở:
- Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng
Mà lấy nhau hẳn là không đặng
Để đến nỗi, tình trước phụ sau
Chi bằng sớm liệu mà buông nhau!
- Hay! Mới bạc làm sao chớ?
Buông nhau làm sao cho nỡ!
Thương được chừng nào hay chừng nấy
Chẳng qua ông trời bắt đôi ta phải vậy!
Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng
Mà tính việc thủy chung?
Hai mươi bốn năm sau. Tình cờ đất khách gặp nhau...
Đôi cái đầu đều bạc.
Nếu chẳng quen lung đố nhìn ra được
Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi
Con mắt còn có đuôi.
Theo Hoài Thanh, bài thơ này: “Không rõ được ai thích không. Nhưng một số đông thanh niên trong nước bỗng thấy mở ra một góc trời mới vì cái táo bạo giấu giếm của mình đã được một bực đàn anh trong văn giới công nhiên thừa nhận”. Đây cũng là thời điểm diễn ra cuộc “so găng”, tranh luận dữ dội, quyết liệt giữa Thơ mới - thơ cũ từ Nam chí Bắc.
![]() |
Bài thơ Tình già in trên Báo Phong Hóa, số xuân 1933 |
Tranh luận trên báo chưa hả, họ diễn thuyết để nêu và bênh vực quan điểm của mình. Tại Sài Gòn, nữ sĩ Nguyễn Thị Manh Manh lên diễn đàn Hội Khuyến học Nam kỳ cổ vũ cho Thơ mới.
Các năm kế tiếp, những người “đồng hội đồng thuyền” xuất hiện ở nhiều nơi để công khai ủng hộ Thơ mới, như Lưu Trọng Lư ở Quy Nhơn; Đỗ Đình Vượng, Trương Tửu ở Hà Nội; Vũ Đình Liên ở Nam Định...
Phe ủng hộ thơ cũ cũng đăng đàn phản pháo, như Nguyễn Văn Hanh ở Sài Gòn… Cuộc bút chiến trên các mặt báo có thêm sự tham gia của Tản Đà, Tùng Lâm, Thái Phỉ, Hoàng Duy Từ...
Từ đây, nền thi ca Việt Nam hiện đại đã mở ra cả một phong trào Thơ mới - đỉnh cao từ 1932-1945 với đội ngũ hùng hậu, nhiều tài năng như Thế Lữ, Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, Huy Cận, Lưu Trọng Lư, Bích Khê, Phạm Huy Thông...
Thành công của phong trào Thơ mới trong thời gian này cũng chính là nền tảng về ca từ cho các nhạc sĩ khi viết nhạc theo lối phương Tây mà thuở ấy gọi là tân nhạc, “nhạc cải cách”.
Bắt đầu từ bài thơ Tình già của Phan Khôi, Thơ mới đã toàn thắng, tạo dựng nên “một thời đại trong thi ca” với nhiều dấu ấn rực rỡ.
Lê Minh Quốc
Nhận xét
Đăng nhận xét