Duyên nghiệp với đặc công
Cũng như bao lớp thanh niên địa phương lên đường chiến đấu theo tiếng
gọi của Đảng, tháng 10-1968, khi vừa tròn 18 tuổi, Ngô Văn Lủi tình
nguyện viết đơn nhập ngũ. Ước nguyện nung nấu được ra mặt trận sát cánh
cùng đồng đội đánh đuổi giặc Mỹ xâm lược không thành hiện thực khi cấp
trên điều động anh vào Trung đoàn 51 (lực lượng bộ đội địa phương) đóng ở
Đông Các, huyện Đông Hưng (tỉnh Thái Bình).
Nhưng sau ba tháng huấn luyện, những tố chất bẩm sinh cùng “máu liều
lĩnh” có sẵn trong con người anh đã bén duyên nhanh chóng với đơn vị đặc
công. Tháng 12-1968, Lủi nhận nhiệm vụ tại tại Tiểu đoàn 6 (đặc công
khô) đóng tại xã Đông Dư (Gia Lâm, Hà Nội). Tháng 4-1969, Ngô Văn Lủi
tiếp tục được điều về tiểu đoàn 5 (đặc công nước) đóng tại huyện Thủy
Nguyên (T.P Hải Phòng).
Cuối năm 1969, Ngô Văn Lủi đi B, mặt trận chính của anh là tại đồng
bằng sông Cửu Long. Nhưng chỉ nửa năm sau, anh lại được biên chế vào
Đoàn đặc công 367 , chủ yếu gồm lực lượng cán bộ khung cấp tiểu đoàn
ngành tình báo và hai tiểu đoàn chiến đấu của đặc công miền Đông Nam Bộ.
Khi đó, tình thế chiến tranh mở rộng trên cả ba nước Đông Dương và
Đoàn đặc công 367 được nhận nhiệm vụ hết sức nặng nề và khó khăn trên
nước bạn Cam-pu-chia, đó là mặt trận tại Thủ đô Pnôm Pênh.
Và cũng từ đây, cái tên “sát thủ đặc công” dành cho Ngô Văn Lủi đã
nổi danh trên khắp chiến trường bởi sự táo bạo, ý chí quyết chiến, quyết
thắng, không lùi bước trước mọi thử thách, thậm chí đánh đổi bằng cả
tính mạng.
Những trận đánh làm nên tên tuổi người anh hùng
Để tạo thế bất ngờ và nhằm tiêu hao sinh lực địch, ngày
21-1-1971,
Tiểu đoàn Z25 và D7, thuộc Đoàn đặc công 367 thực hiện đánh chiếm, phá
hủy khí tài quân sự tại sân bay Pô chen tông, cách Thủ đô Phnôm Pênh
khoảng 8km.
Lực lượng đặc công được điều động cho trận đánh này chỉ có 76 người,
trong đó có Ngô Văn Lủi được chia làm sáu mũi tiến công. Phương châm đặt
ra trước giờ xung trận là phải luồn sâu, ém sẵn ngay tại mục tiêu, đánh
từ trong đánh ra, đánh nở hoa trong lòng địch.
Vì thế, mặc dù sân bay chỉ cách Phnôm Pênh vài cây số, nhưng các
chiến sĩ đặc công phải di chuyển mất ba ngày mới tiếp cận được mục tiêu.
Ban đêm đi, ban ngày ngụy trang, ém mình tại chỗ tránh sự theo dõi,
phát hiện của đối phương.
Tổ chiến đấu của Ngô Văn Lủi có ba người, bắt đầu đột nhập vào sân đỗ
máy bay lúc 2 giờ sáng, sau khi phải vượt qua một đường băng phụ, hồ
sen và một hàng rào ngăn cách.
Các chiến sĩ đều mặc quần áo lót, ngụy trang bôi trát cơ thể bằng
thuốc chuyên dụng, có dây lưng đeo vũ khí, với khối lượng bình quân trên
dưới 20kg. Riêng Lủi mang trên người 25 thủ pháo, hai lựu đạn, một súng
ngắn, một bộc phá lệnh.
Thời điểm này, hầu hết lực lượng của địch đang ngủ say, chỉ có số ít
quân trực gác. Lợi dụng lúc địch sơ hở, mất cảnh giác, Lủi trườn, bò ẩn
nấp vào gầm máy bay vận tải CH 47 đỗ trên sân bay, đầu quay ra ngoài.
Sau đó, tiếp tục ôm bộc phá trốn trong nhà giặc lái, cài đặt hẹn giờ rồi
quay ra ngoài sân đỗ máy bay.
Bộc phá nổ ở cự ly quá gần khiến Ngô Văn Lủi bất tỉnh trong chốc lát,
khi tỉnh dậy thấy đầu chảy nhiều máu, thủng màng nhĩ tai nhưng anh đã
tự băng bó vết thương rồi xông lên dùng thủ pháo đánh bồi vào hệ thống
kho tàng, nơi nghỉ ngơi của địch và nhanh chóng phá máy bay trên đường
băng quân sự.
Trận đánh sân bay Pô-chen-tông kết thúc lúc 5 giờ giờ sáng, ngày
21-1-1971,
gây tiếng vang lớn khi chỉ sau ba giờ đồng hồ chiến đấu, 76 chiến sĩ
đặc công đã tiêu diệt gần một nghìn tên địch, trong đó có 300 giặc lái
và nhân viên kỹ thuật, 95 máy bay, 9 kho bom đạn, xăng dầu hậu cần, toàn
bộ Sở chỉ huy quân chủng của địch bị phá hủy hoàn toàn.
Riêng tổ chiến đấu của Ngô Văn Lủi tiêu diệt được 300 giặc lái, 16 máy bay, trong đó Lủi phá hủy được 8 máy bay.
Với chiến công đặc biệt xuất sắc này, Ngô Văn Lủi đã được Chính phủ
Cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam tặng thưởng Huân chương Chiến công
hạng ba.
Nhưng trận đánh đi vào lịch sử đối với Ngô Văn Lủi diễn ra ngày
15-10-1972. Lần này, mục tiêu tiến công là Tổng kho bom đạn Mông-ruôn,
nằm cách thủ đô Phnôm Pênh khoảng 15 km.
Lực lượng của ta gồm 103 người của Tiểu đoàn 25 và Tiểu đoàn 10 pháo
binh, thuộc Đoàn đặc công 367. Chúng ta tổ chức thành hai mũi, đánh bóc
vỏ và một mũi đánh cảm tử gồm sáu người, trong đó có Ngô Văn Lủi.
Được cấp trên tín nhiệm vì trước đó, Lủi có đến hai năm đi trinh sát
mục tiêu này nên nắm rõ mọi đường đi, ngóc ngách cũng như số lượng cụ
thể của từng kho bom đạn.
Đúng 11 giờ đêm, lúc này có trăng sáng mờ mờ, Lủi cùng một chiến sĩ
cảm tử cắt rào thép gai đột nhập vào hai kho bom loại 250kg đặt thuốc nổ
khối lượng 5kg/kho, rồi rút ra ngoài lúc 1 giờ sáng hôm sau.
Hơn một tiếng sau, khối thuốc hẹn giờ nổ tung, mặt đất rung chuyển và
Tổng kho bom đạn Mông-ruôn nhìn xa trông như một nấm lửa khổng lồ bốc
lên không trung trong màn đêm yên tĩnh.
Trận này, gần 1.500 quân địch, tương đương một lữ đoàn bị tiêu diệt,
Tổng kho bị phá hủy hoàn toàn, trong khi quân ta không có thiệt hại gì
đáng kể.
Sau trận đánh Mông-ruôn, Ngô Văn Lủi được Chính phủ Cách mạng lâm
thời Miền Nam Việt Nam tặng thưởng Huân chương Chiến công hạng hai.
Trong cuộc đời binh nghiệp của mình, ông Lủi tham gia đánh 10 trận
lớn trên nước bạn Căm-pu-chia. Ông bảo rằng, khi đã xung trận thì không
bao giờ lùi bước, ý chí tiến công luôn dồn nén trong người, dù biết rằng
số mệnh rất mong manh trước bom rơi, đạn lạc giữa chiến trường cam go,
ác liệt.
Đối với người chiến sĩ đặc công, sự hy sinh là thầm lặng. Cũng chính
vì thế, ngay trước những trận đánh cảm tử, ông đều được tổ chức “làm lễ
truy điệu” và hơn thế, trong thời gian dài tham gia quân đội gia đình
cùng người thân cũng bặt vô âm tín, không biết ông đang ở đâu, làm gì,
còn sống hay đã hy sinh.
Những chiến tích đặc biệt xuất sắc của Ngô Văn Lủi được Đảng, Nhà
nước ghi nhận bằng danh hiệu “Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân” do
đồng chí Nguyễn Hữu Thọ, Chủ tịch Hội đồng cố vấn Chính phủ Cách mạng
lâm thời miền Nam Việt Nam ký quyết định trao tặng ngày 21-12-1973.
Hòa bình lập lại, người anh hùng quân đội đi học văn hóa, ngoại ngữ
tại trường sĩ quan lục quân, rồi giữ nhiều cương vị trong lực lượng đặc
công như Tiểu đoàn phó Trung đoàn 113 Đặc công đóng tại Mê Linh (Vĩnh
Phú), Trung đoàn phó Đặc công nước đóng tại huyện Thủy Nguyên (Hải
Phòng)…
Năm 1999, Ngô Văn Lủi về nghỉ chế độ, nhưng nhiệt huyết cách mạng,
tinh thần sẵn sàng cống hiến cho quê hương, đất nước vẫn không ngừng
nghỉ. Ông vẫn lao vào làm việc, tham gia nhiều tổ chức xã hội ở địa
phương nơi sinh sống. Hiện, ông là Trưởng ban liên lạc Hội bạn chiến đấu
đặc công tỉnh Thái Bình có số hội viên lên tới hơn hai nghìn người. Ở
khu dân cư số 6, phường Tiền Phong (TP Thái Bình) ông giữ cương vị Bí
thư chi bộ, Trưởng ban công tác mặt trận nhiều năm nay, được nhân dân
tin yêu, mến phục.
Năm nay đã 65 tuổi, nhưng cứ 5 giờ sáng, bất kể trời mưa, rét, người
ta vẫn thấy Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Ngô Văn Lủi trong vai
trò là Trưởng Ban đại diện UNESCO Thái cực trường sinh tỉnh Thái Bình
lặng thầm đạp xe ra sân tập, tuyên truyền và vận động hội viên sinh hoạt
đều đặn để nâng cao sức khỏe, sống có ích cho xã hội.
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi đi, tuổi xuân cũng không còn, nhưng đối
với Ngô Văn Lủi dường như sức trẻ trong con người anh bộ đội Cụ Hồ năm
xưa vẫn cháy mãi, tiếp thêm sức mạnh cho ông đi tiếp chặng đường còn lại
của đời người.
Người anh hùng giữa đời thường - Đó là điều ông cảm thấy vui sướng nhất khi được nhân dân tôn vinh và nhắc nhớ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét