Một trong những thủ phạm gây ra các vụ đầu độc bí ẩn năm 1944 tại Mattoon (Illinois, Mỹ) được cho là "bóng ma".
Vào năm 1944, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra ở Mattoon, bang Illinois, Mỹ.
Cư dân ở đây liên tiếp chứng kiến những vụ ngộ độc đầy bí ẩn…
Những vụ ngộ độc khó hiểu
Nạn nhân đầu tiên là ông Urban Raef, người sống ở khu Tây Bắc của thị
trấn, khi đang ngủ ông nhận thấy có một mùi lạ lan tỏa trong phòng. Ông
bỗng cảm thấy nôn nao và nôn mửa. Ngay lập tức ông bật dậy đánh thức vợ
và bà cho rằng, vấn đề có thể là do rò rỉ khí gas tự nhiên từ chiếc đèn
bị nổ ở trong nhà.
[Only registered and activated users can see links]
Tuy nhiên, cả hai ông bà đều bất lực trong việc ngồi dậy, họ không thể
điều khiển được cơ thể. Một bà mẹ trẻ sống gần gia đình Raef cũng bị
đánh thức dậy bởi tiếng ho của cô con gái, nhưng cô thấy mình không thể
cử động để rời khỏi giường được.
Đêm hôm sau, một sự cố khác lại xảy ra. Aline Kearney - một cô nội trợ
trẻ, đang nằm trên giường đọc báo thì nhận thấy một mùi hương khá đậm và
ngọt tỏa vào phòng như mùi hoa ngoài cửa sổ.
[Only registered and activated users can see links]
Khi mùi hương trở nên đậm hơn, cô bắt đầu cảm thấy chân và phần dưới cơ
thể mình tê cứng lại. Kearney vô cùng sợ hãi và hét lên. Chị của
Kearney, người cũng ở trong nhà vào thời điểm đó, nghe thấy tiếng hét
của em gái và chạy đến để xem đã có chuyện gì xảy ra. Và người chị cũng
nhận thấy có một mùi gì đó.
Cùng lúc đó, chồng Kearney trở về nhà từ nơi làm việc, ông đã phát hiện
ra một người có dáng điệu thậm thụt ở phía ngoài nhà. Ông ta đã đuổi
theo nhưng không thể tóm được kẻ lạ. Sau đó ông này đã mô tả kẻ lạ mặt
là một người đàn ông cao lớn, mặc quần áo tối màu và đội mũ ôm sát mặt.
[Only registered and activated users can see links]
Theo miêu tả, kẻ tấn công mặc áo tối màu, mũ ôm sát mặt.
Tiếp sau đó, cảnh sát nhận được vô số thông tin về các vụ ngộ độc xảy
ra, từ ngày 5 - 13/9/1944. Đa phần kẻ tấn công bằng khí ngạt được mô tả
là một phụ nữ ăn mặc cải trang nam. Theo một số nhân chứng, kẻ tấn công
mang theo một bình xịt chất lỏng, dạng bình xịt tay dùng để phun thuốc
trừ sâu.
Mattoon nhanh chóng trở thành một thị trấn của sự hoảng loạn. Các gia
đình sống ở khu nông thôn hẻo lánh vội vã chuyển đến sống với người thân
trong thị trấn, trẻ em không được phép ra ngoài khi trời tối. Bầu không
khí căng thẳng bắt đầu lan ra. Mọi người ở đây luôn sống trong cơn run
rẩy.
Đề tài về những vụ đầu độc hơi ngạt xảy ra ở Mattoon được báo chí cả
nước Mỹ bàn tán xôn xao. Một tờ báo thậm chí còn cho rằng Đức Quốc xã có
thể đang sử dụng khí độc để chống lại người dân Mỹ hay một nhà khoa học
điên đang thực hiện các thí nghiệm man rợ của mình…
Truy lùng hung thủ
Để truy lùng thủ phạm, một đội tuần tra cảnh sát được đặt trong tình
trạng trực chiến khẩn cấp 24/24 giờ. Cảnh sát Mattoon có những phỏng
đoán đầu tiên khá đơn giản.
Họ đưa ra giả thuyết là các cuộc tấn công có thể liên quan đến những vụ
cướp bất thành. Ví dụ như, gia đình Kearney là một trong những nhà nổi
tiếng giàu có nhất vùng. Tuy nhiên, giả thuyết này mau chóng bị loại bỏ,
vì nhiều nạn nhân khác lại quá nghèo, không có tài sản đáng giá. Cảnh
sát lại chuyển trọng tâm của mình sang một khả năng khác, đó là tình
trạng ô nhiễm công nghiệp.
Cảnh sát trưởng C.E. Cole trong một cuộc họp báo cho biết rằng, họ đã
tìm thấy chất carbon tetrachloride được sử dụng trong chiến tranh tại
nhà máy của Công ty Động cơ Diesel. Rất có thể, mùi hương từ nhà máy này
đã theo gió bay đến khắp nơi trong thành phố.
Công ty Atlas - chủ sở hữu của nhà máy sau đó đã nhanh chóng thanh minh
rằng, chất tetrachloride có tại nhà máy duy nhất nằm trong các bình cứu
hỏa.
Đối với hóa chất sử dụng trong sản xuất, nhà máy sử dụng khí
trichloroethylene - không có mùi vị và không gây tác động xấu lên sức
khỏe con người. Giả thuyết về ô nhiễm công nghiệp lại bị loại bỏ.
[Only registered and activated users can see links]
Cảnh sát lại tiếp tục đưa ra một phát hiện đáng ngạc nhiên: có một chuỗi
các vụ ngộ độc khí lạ đã xảy ra ở bang Virginia vào đúng một thập kỷ
trước, giống với những gì đã xảy ra ở Mattoon.
Theo hồ sơ ghi lại được, trong các vụ đầu độc hơi ngạt tại Virginia,
người ta cũng phát hiện dấu chân phụ nữ ở bên dưới cửa sổ mà qua đó khí
độc được phun vào. Cảnh sát không bao giờ tìm ra thủ phạm của các vụ tấn
công bí hiểm tại Virginia, và ở Mattoon cũng vậy.
Bóng ma hay chứng cuồng loạn tập thể
Trong lúc này, Loren Coleman - một nhà văn đã nghiên cứu về vụ tấn công
khí độc điên khùng ở Mattoon cũng như những hiện tượng không giải thích
được khác. Ông cho rằng, thủ phạm của vụ tấn công khí độc điên khùng ở
Mattoon là bóng ma.
Bóng ma này bắt đầu xuất hiện ngay sau cuộc nội chiến Mỹ (1861-1865),
biến mất rồi tái xuất trong suốt 70 năm tiếp theo. Nó đã khủng bố tinh
thần các thị trấn nhỏ thuộc thành phố Missouri (Mỹ). Truyền thuyết ở các
địa phương nói rằng, bóng ma thường xuất hiện vào tháng 10 hàng năm,
tồn tại cho đến mùa xuân rồi lại biến mất.
[Only registered and activated users can see links]
Tác giả Coleman cũng đề cập đến hai sự cố khác có thể dính dáng với
những gì đã xảy ra ở Mattoon. Vào tháng 2/1944, ông viết, ba người tại
miền Đông Nam bang Pennsylvania đã chết sau khi tiếp xúc với một chất
khí có mùi ngọt.
Ông cũng báo cáo rằng, trong tháng 12/1961, một mùi khí thơm đã được
phát hiện trong chương trình Giáng sinh tại nhà thờ Baptist ở thành phố
Houston. Hầu hết mọi người trong nhà thờ đều bị đầu độc, đa số may mắn
thoát kịp ra ngoài nhưng có tới 8 người, chủ yếu là trẻ em, đã được đưa
vào bệnh viện địa phương do ngộ độc khí.
Một giả thuyết khác được đưa ra và cũng là giả thuyết được chấp nhận
rộng rãi nhất cho những sự việc tại Mattoon. Mọi người tin rằng, đó
chính là kết quả của chứng cuồng loạn tập thể.
[Only registered and activated users can see links]
Tất cả chỉ là một vài vụ cướp đơn lẻ, không có chủ đích. Nhưng dưới sức
ép của truyền thông, các thông tin xuất hiện quá nhiều, vô tình dẫn đến
sự hoang mang. Đặc biệt các đối tượng như trẻ em, phụ nữ dễ bị kích
động, họ luôn lo sợ và khi thần kinh bị căng thẳng quá mức sẽ gây ra
hiện tượng ức chế, không thể điều khiển được bản thân.
Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người sẽ đồng ý với giả thuyết này. Mọi
người đều cho rằng, có một kẻ điên hay bóng ma đang ở ngoài đường hàng
đêm và trực chờ tấn công bất cứ nạn nhân bất hạnh nào. Tuy nhiên, lời
giải thực sự cho những vụ đầu độc hơi ngạt này vẫn còn bỏ ngỏ.
Năm
1974, sau mười hai năm góa vợ, Kenneth Benson vẫn ở vậy, vẫn điều hành
công ty bảo hiểm, vẫn là một triệu phú hiếm có và vẫn ở trong biệt thự
mang tên vợ tại Los Angeles. Các tường phòng treo la liệt chân dung
người vợ yêu, ngôi biệt thự gần như trở thành đền thờ người đàn bà bạc
mệnh. Kỷ niệm xưa không vì thời gian trôi qua mà phai nhạt trong tâm trí
Kenneth. Dường như có cái gì đó vỡ vụn, khiến sau mười hai năm ông già
hẳn đi…
Hai đứa con trai cũng đã thay đổi nhiều: John năm nay đã mười tám,
Spencer mười sáu. Cả hai đều lớn bổng lên, phổng phao, khỏe mạnh. Và
thay đổi sâu sắc về mặt tư cách đạo đức. Sau khi Elisa qua đời, người bố
tự mình lo việc giáo dục hai đứa con, tất cả tình thương yêu dành cho
vợ, bây giờ ông trao hết cho con. Nói là ông cưng chiều chúng có lẽ chưa
đủ, vì cưng chiều không có nghĩa là thỏa mẵn bất cứ đòi hỏi nào của con
cái. Đằng này, ông Kenneth không bao giờ từ chối một yêu sách nào của
hai đứa con. Chúng đòi mua món đồ chơi vừa trông thấy trong tay thằng
bạn con nhà tỷ phú ư? Có ngay. Một thằng phàn nàn người hầu của nó không
chịu ngồi yên để nó thúc mũi giầy bào mạng mỡ anh ta ư? Lập tức ông chủ
ra lệnh đuổi ngay anh hầu. Vừa đủ tuổi quy định, mỗi đứa đều được bố
tặng vài ba chiếc mô tô phân khối lớn, sau đó là những chiếc xe hơi.
Những chứ không phải một…
Ít lâu nay, ông Kenneth bắt đầu thấy lo lo, John lại vừa tông nát chiếc
xe hơi thứ hai của nó. Lần này nó còn làm một người đi đường bị chấn
thương…
Spencer tuy mới mười sáu tuổi nhưng không chịu kém. Nhiều lần bị giải
vào đồn cảnh sát vì đánh lộn gây thương tích. Cả hai chẳng thiết học
hành gì nữa, ngày đêm la cà hết quán rượu này tới hộp đêm khác trong
thành phố, tới đâu gây chuyện bê bối tới đó. Mỗi khi các con càn quấy
gây thiệt hại ở đâu đó, ông Kenneth lại vung tiền bồi hoàn gấp nhiều lần
tổn thất, dàn xếp ổn thỏa chẳng ai thưa kiện thắc mắc gì. Đôi khi ông
rụt rè trách móc con liền bị chúng gạt phăng:
- Có sao đâu bố? Vì bố nhiều tiền, khỏi lo. Tuổi chúng con là tuổi chơi bời thoải mái…
Tuy bắt đầu lo lo, nhưng ông Kenneth thấy chưa cần phải mạnh tay, chỉ
thỉnh thoảng nhắc nhở qua loa thôi, Ông muốn các con được hạnh phúc
trong cuộc sống, niềm hạnh phúc ông không kịp trao tặng trọn vẹn cho
Elisa đã ra đi quá sớm…
Lúc hai mươi mốt giờ ngày 06 tháng Ba năm 1974, Kenneth đang ngồi đợi
hai con đi từ sáng chưa thấy về, bỗng nghe tiếng còi hụ ngoài đường.
Tiếng bánh xe rít trên sỏi. Hai cảnh sát đi kèm John và Spencer giải
vào. Viên trung úy lịch sự nói với nhà tỷ phú:
- Thưa ông Kenneth, chúng tôi dẫn hai con trai của ông về. Vì là con ông nên chúng tôi bỏ qua. Nhưng đây là lần cuối cùng.
John và Spencer cười nhâng nháo khi ông Kenneth lo lắng hỏi trung úy:
- Lạy Chúa, chúng nó sinh sự gì vậy?
- Lấy trộm chiếc xe đạp.
- Ủa để làm gì mới được chứ?
Trung úy cảnh sát nhìn thẳng vào mắt nhà tỷ phú:
- Thưa ông Kenneth, ông nên hỏi các con ông thì hơn. Tôi chỉ có một lời
khuyên: ông cần quản lý chặt hai cậu con, trước khi quá muộn…
Tiễn chân cảnh sát ra về, ông Kenneth vào hỏi hai đứa:
- Sao các con lại làm chuyện đó? Ăn cắp một chiếc xe đạp, lạ thiệt. Muốn mua mấy trăm chiếc chả được?
Spencer cười nhăng nhở:
- Bố chẳng hiểu gì hết! Xoáy chơi cho vui vậy thôi, để coi thử có những
phản ứng gì. Chẳng lẽ chỉ bọn khố rách áo ôm mới trộm cắp, còn bọn con
lại không?
Không tự chủ được nữa, Kenneth Benson giang thẳng tay tát giữa mặt
Spencer. Phản ứng quyết liệt của người bố lần đầu tiên nổ bùng khiến
thằng con choáng váng, đứng lặng hồi lâu rồi co cẳng chạy khỏi nhà.
Thằng anh bám theo. Lát sau, tiếng mô tô phân khối lớn gầm lên. Còn lại
một mình trong nhà, ông Kenneth bưng đầu gục xuống. Tất cả sự thực phũ
phàng đột ngột phơi bày trước mắt…
Lỗi tại ông. Không nuôi dạy hai đứa con với tình thương yêu sáng suốt,
ông đã làm chúng thối nát. Đã biến chúng thành quái vật, thành những hạt
giống sát nhân. Ôi, giá như mẹ chúng vẫn còn chắc chắn tình hình sẽ
khác hẳn, nhưng đau khổ thay, Elisa đã vắng bóng từ mười hai năm nay!
Ngay lập tức, Kenneth có một quyết định dứt khoát. Vốn là con người hành
động, khi thấy có vấn đề đặt ra là ông tìm bằng được cách giải quyết
rốt ráo. Tin rằng John va Spencer hư hỏng vì thiếu vắng sự giáo dục của
một người mẹ, ông quyết định: mình sẽ tục huyền. Càng sớm chừng nào càng
hay!
Kenneth Benson đã bắt tay vào việc thì tất yếu công việc phải được giải
quyết trong thời gian ngắn nhất. Một tuần sau ông chấm được ý trung
nhân. Người trúng cử là Dorothy Smith. Một phụ nữ bốn mươi lăm tuổi, tóc
nâu sậm, người khô đét và dài như cây sào, khuôn mặt nhiều góc cạnh.
Kenneth không quan tâm tới vẻ ngoài không mấy hấp dẫn của người vợ mới.
Ông ấn định ngay vị trí và chức trách cho bà ta. Không có chuyện chăn
gối gì hết, điều duy nhất phải làm cho tốt: dạy dỗ hai đứa con trai,
không để chúng biến thành hai kẻ giết người. Dorothy Smith hiểu rất rõ
nhiệm vụ được giao:
- Ông cứ tin ở tôi. Tôi chỉ yêu cầu ông đảm nhận mọi chi phí trong gia đình.
Nhà tỷ phú nhận lời. Đám cưới được tổ chức tháng Sáu năm 1974, rất giản dị. Từ đó tình hình biến đổi hẳn…
Dorothy ngự trị trong biệt thự Elisa như một nữ hoàng tối thượng. Nắm
chặt tay hòm chìa khóa, kẻ ăn người ở phải tường trình mọi khoản chi
tiêu mỗi ngày. Và dĩ nhiên, John cũng như Spencer đều bị cắt đứt mọi
khoản tiêu vặt. Mô tô và xe hơi đều bị tịch thu hết. Việc học hành được
mẹ kế giám sát rất chặt, một lời đe dọa được lặp lại nhiều lần: nếu
không đủ điểm sẽ bị đuổi khỏi biệt thự, đi nơi khác ở và kiếm việc làm
để sống như mọi người…
Thời gian đầu, hai anh em tìm mọi cách chống lại nền trật tự mới, nhưng
chúng nhanh chóng nhận ra đối thủ cao tay hơn nhiều. Mỗi lần chúng phản
đối đều bị Dorothy trừng mắt nhìn tuyên bố đanh thép:
- Mẹ đã quyết định như vậy, các con cứ vậy mà làm. Không bằng lòng thì đi khỏi nhà này…
Phải công nhận Dorothy rất công bằng, đối xử với hai anh em như nhau nên
không đứa nào dám tỵ nạnh. Hai anh em biết thân biết phận nghiến răng
chịu đựng, ôm chặt hận thù, giã từ cuộc sống phởn phơ trong hộp đêm, giã
từ những cuộc đua xe bạt tử, những canh bạc bốc trời. Chúng phải vùi
đầu vào học. Kenneth rất mừng. Nỗi tiếc thương người vợ trước vẫn âm
thầm hủy hoại sức khỏe Kenneth rồi một bữa phá vỡ tim ông…
Một tuần sau công chứng viên của gia đình Kenneth Benson mở di chúc ông
ta để lại. John và Spencer thực lòng yêu quý bố nên rất tiếc thương,
nhưng lúc này chúng chỉ nghĩ tới một điều: được thừa kế gia tài, nhận
hàng trăm triệu đôla, được vui chơi xả láng gấp nhiều lần trước… Phen
này con mụ già thần nanh đỏ mỏ đừng hòng chọc gậy bánh xe!
Công chứng viên lấy giọng trịnh trọng đọc to: “Tôi để lại cho John và
Spencer phần gia tài theo luật quy định tức là mỗi con tôi được nhận
300.000 đôla. Số tiền này sẽ được trao tận tay chúng khi nào vợ tôi là
Dorothy qua đời. Tôi trao quyền cho Dorothy quản lý toàn bộ di sản của
tôi. Biệt thự Elisa là tài sản không chia phần, thuộc quyền sở hữu chung
của hai con trai tôi và vợ tôi…"
Hai chàng té ngửa, gần nghẹt thở… Mất quyền thừa kế! Chúng bị mắt quyền
thừa kế, chỉ được mỗi đứa 300 ngàn so với vô số triệu rơi vào tay mụ…
Dorothy ngồi thẳng lưng trên ghế bên khẽ nhấc miệng cười… Thì ra mụ đã biết từ trước. Đồ rắn độc!
John va Spencer căm uất nhìn mụ, trong mắt cả hai đứa lóe lên tia lửa
hận thù man rợ… Tuy vậy bộ ba vẫn phải sống chung dưới một mái nhà,
không ai chịu bỏ phần biệt thự của mình…
Thêm hai năm nữa qua đi. Bây giờ là tháng Ba năm 1979. Sự chung đụng
trong biệt thự Elisa đã càng thẳng đến tột bực, mỗi hận thù của hai
thằng con đối với dì ghẻ đã lên tới đỉnh điểm. Bỗng nhiên Dorothy Benson
bị một cơn đột quỵ. Được cấp cứu kịp thời, mụ thoát chết. Bác sĩ của
gia đình khi đưa mụ về nhà, dặn dò hai chàng:
- Điều chủ yếu là bà phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nếu tái phát lần sau thì khó lòng…
"Nếu tái phát thì khó lòng…" Hai anh em chẳng cần đưa mắt, chẳng cần nói
với nhau nửa lời đã hiểu rõ bụng nhau. Lời dặn dò ngắn gọn đã rút ngắn
số mệnh Dorothy…
Một tháng sau, ngày 24 tháng Tư năm 1979, bác sĩ gia đình của nhà Benson nhận được cú điện thoại cấp báo:
- Mời tới ngay!
Bà mẹ kế chúng tôi ngất xỉu trong bồn tắm. Có vẻ nguy kịch. Bác sĩ phóng
xe như bay tới biệt thự Elisa. Lao vào phòng tắm. Thoáng nhìn cũng biết
ngay bệnh nhân đã hết thở. Dorothy ngòi bệt trong bồn, đầu lật ra sau,
mắt trợn ngươc, mồm há hốc. Khám nghiệm qua loa, bác sĩ kết luận: chết
vì suy tim. Ông cấp giấy phép chôn cất. Ông chẳng hồ nghi gì hết, kết
cục bi thảm này đã được ông dự báo trước rồi.
Bác sĩ vừa đi khỏi, hai anh em thả sức bộc lộ niềm vui thắng lợi. Vị bác
sĩ đáng kính đã sa bẫy. Án mạng đã được chúng dàn dựng tuyệt vời, không
một kẽ hở nhỏ. Dù gia tài này có rơi vào tay đứa con gái riêng đời
chồng trước của Dorothy thì mỗi đứa vẫn còn 300 ngàn đô và chiếc biệt
thự này. "Chà, ngón đòn đúng là tuyệt chiêu! Thì ra mụ ta cũng không ghê
gớm lắm. Ăn nhau ở chỗ dám liều. Dám liều nên hai đứa mình toàn thắng.
Sự đồng tâm nhất trí của hai anh em mình là yếu tố quan trọng lắm lắm
trong vụ này…".
Ít bữa sau, John và Spencer lại có mặt trong văn phòng viên công chứng
của gia đình. Con riêng của Dorothy ngồi bên hai anh em. Cô ta là người
sẽ đút túi tài sản khổng lồ của nhà Benson. Hai anh em thỉnh thoảng lừ
mắt nguýt đầy ghen tức. Nhưng biết không thể xoay chuyển tình thế, chúng
ấm ức chấp nhận số phận, cam chịu bằng lòng với phần đã được chia. Và
thản nhiên nhìn công chứng viên gỡ xi gắn chiếc phong bì đựng di chúc
người mẹ kế. Lần này sẽ không có gì khiến chúng kinh ngạc như lần nghe
di chúc của bố. Công chứng viên cất giọng nhà nghề đọc to: “Tôi, Dorothy
Benson, tuyên bố người nhận toàn bộ di sản của tôi là Spencer Benson,
con trai riêng của chồng tôi…" Không khí trong văn phòng lặng ngắt. Một
lát sau, tiếng rú thất thanh, tiếng đổ ghế cái rầm. Con gái Dorothy vùng
chạy đi, kêu khóc thảm thiết. Còn lại hai anh em đối diện công chứng
viên. Chúng quay nhìn nhau hồi lâu.
Một tuần sau khi mở chúc thư của Dorothy Benson, ngày 09 tháng Năm năm
1979, John Benson dừng xe trước đồn cảnh sát cận biệt thự Elisa. Viên
cảnh sát tiếp gã lại chính là trung úy cách đây vài năm đã bắt giữ hắn
cùng với Spencer về tội trộm xe đạp.
- Thưa trung úy, tôi muốn lương tâm được thanh thản. Nên mới tố giác: em
trai tôi phạm tội giết người. Nó dìm mẹ kế tôi chết ngạt để thừa hưởng
gia tài…
Sau phút bàng hoàng dễ hiểu, trung úy hỏi thêm chi tiết. John khai báo
cặn kẽ, chính xác. Ngay hôm đó, Spencer bị bắt tại Los Angeles giải về
gặp trung úy. Trung úy không rào đón úp mở, ném thẳng vào gã lời buộc
tội:
- Anh đã ám hại Dorothy Benson. Dìm bà chết ngạt dưới bồn nước tắm. Nào, khôn hồn thì thú nhận.
Gã tân triệu phú đôla lấy giọng trịch thượng:
- Biết đang nói chuyện với ai không trung úy?
Viên sỹ quan vẫn điềm nhiên.
- Đừng lên gân cho mệt. Tôi biết hết rồi. Anh trai anh đã bật mí.
Nghe vậy, gã gục liền. Nghe trung úy hạ lệnh bắt giữ, gã chợt bật tỉnh:
- Thế còn John? Ông đã bắt hắn rồi chứ? Hai chúng tôi chung sức giết mụ
già mà. John Benson bị tóm nốt, cảnh sát Los Angeles thay nhau lấy khẩu
cung nhưng gã một mực chối.
- Spencer tự tay làm từ đầu đến đuôi. Nó được thừa kế, đâu phải tôi. Tôi phản đối hành động đó.
Sau bảy mười hai giờ thẩm vấn, gã mới chịu nhận tội. Và tỏ vẻ nhẹ nhõm,
thanh thản. Xin một điếu thuốc, rít lấy rít để. Rồi nhếch mép cười mỉm,
vệt cười nhếch mép trông kỳ cục chuyển dần thành tiếng cười rũ rượi kéo
dài mấy phút không sao kìm nổi. Mãi sau hắn mới nói được giữa hai đợt
nấc cụt:
- Hay thật! Hay cực kỳ!… Di chúc của con đĩ già ấy… Tôi vừa hiểu ra rồi…
Hiểu tại sao mụ cho thằng Spencer tuốt tuột mà không cho tôi một đồng
nào… Mụ biết trước…
Gã ngưng bặt, lấy lại hơi thở dốc.
- Mụ biết trước thế nào cũng bị chúng tôi thịt, nên nghĩ mẹo chia rẽ hai
anh em tôi. Cho Spencer hết, để tôi trắng tay, mụ buộc tôi phải nghi
ngờ thằng em phản. Và cuối cùng tôi sẽ không chịu thua, sẽ tố giác để nó
không được hưởng gia tài. Thế là cả hai đứa đều nhịn luôn. Cả hai chuột
đều sa bẫy. Tờ di chúc hay thật!
Cái bẫy tài tình sập một phát được cả hai chuột liền. Dorothy Benson đối
xử với hai anh em như nhau, không phân biệt, không thiên vị đứa nào tuy
trong di chúc lại làm ra vẻ ưu đãi thằng em hơn. Hội đồng bồi thẩm tòa
Los Angeles không phân biệt tội trạng của hai anh em nhà Benson. Cả hai
tên đều bị buộc tội ngang như nhau, John và Spencer đều lãnh án tù chung
thân.
Khoảng
11 giờ trưa ngày 4/8/1892 Bridget Sullivan người hầu gái 26 tuổi của
gia đình Borden nghe thấy la thét hoảng hốt của cô chủ Lizzie rằng cha
cô đã bị giết. Ông Andrew Borden được phát hiện nằm trên đi văng trong
phòng khách. Trong khi những người hàng xóm đang xúm lại an ủi cô con
gái thì người hầu gái tìm thấy xác bà chủ Abby trong phòng ngủ dành cho
khách ở trên lầu. Ông Andrew và người vợ kế Abbey đều chết bởi nhiều
nhát rìu.
[Only registered and activated users can see links]
Xác bà Abbey
Trên thực tế khám nghiệm cho thấy vợ chồng Borden chỉ bị 29 nhát rìu chứ
không phải 81 như người ta vẫn đồn thổi. Khi các điều tra viên phát
hiện thì xác của bà Abbey đã lạnh cứng nhưng xác của ông Andrew thì vẫn
còn hơi ấm, điều đó chứng tỏ bà bị giết trước ông, khoảng thời gian
theo nhân viên điều tra là vào khoảng 9 hay 10 phút. Theo các tài liệu
thời đó ghi nhận thái dương bên trái của ông Andrew bị một nhát rìu cùn
bổ vào tạo thành một lỗ sâu rộng, mắt trái bị hoét sâu và vết chém cắt
phạt sống mũi.
[Only registered and activated users can see links]
Xác ông Andrew Borden
[Only registered and activated users can see links]
Chiếc rìu được cho là hung khí
Ban đầu người ta nghi ngờ thủ phạm là người thợ người Bồ Đào Nha ghé nhà
ông sáng hôm đó để đòi tiền công còn nợ nhưng được hẹn lại vì chưa có
tiền. Các khám nghiệm y khoa cho rằng bà Abbey bị giết bởi một người đàn
ông cao tấn công từ phía sau.
Cảnh sát kết luận rằng kẻ sát nhân phải là người trong nhà Borden nhưng
trở ngại lớn nhất là dấu máu chỉ có trên người nạn nhân chứ không có ở
bất cứ đâu khác. Thêm vào đó, người ta đã không thể tìm thấy hung khí là
chiếc rìu.
Lizzie Borden là nghi phạm hàng đầu vì vào thời điểm đó chị cô là Emma
Borden không có nhà. Các điều tra viên ngạc nhiên vì Lizzie khai không
biết mẹ kế của cô làm gì vào khoảng lúc 9 giờ sáng. Họ cũng cho là lời
khai của cô không thuyết phục vì trong khoảng 15 phút mà người ta cho
rằng ông Andrew Borden bị sát hại trong phòng khách thì cô ra kho chứa
cỏ khô sau nhà kiếm mấy cục chì cần câu cá. Tuy nhiên, người ta phát
hiện sàn gác xép trong kho cỏ khô vẫn nguyên bụi không thấy dấu chân
người vả lại chẳng ai hơi đâu chui lên gác xép nóng như lò thiêu đó để
tìm một vật đã bỏ xó lâu ngày.
[Only registered and activated users can see links]
Lizzie Borden
Trước ngày xảy ra vụ giết người bí ẩn, giữa ông Borden và hai cô con gái
có xảy ra bất đồng về việc phân chia tài sản. Trong cơn bực bội, ông đã
chặt đầu vài con chim bồ câu mà cô nuôi. Cô Lizzie với bà Abbey chẳng
thuận thảo gì với nhau do cảnh “mẹ ghẻ con chồng” và cô không gọi bà
bằng mẹ mà xưng hô khách sáo là “bà”.
Ngoài ra còn một số sự kiện khác khiến người ta nghi ngờ cô Lizzie : Chỉ
có cô và cha mẹ ở nhà lúc xảy ra vụ giết người; Eli Bence, nhân viên
bán hàng ở tiệm thuốc khai với cảnh sát rằng một ngày trước khi xảy ra
vụ án, Lizzie có đến mua cyanide.
Một tuần sau khi ông bà Borden bị sát hại, cảnh sát bắt cô Lizzie. Hôm
9/8/1892, Lizzie Borden bị thẩm vấn và các câu trả lời của cô đầy mâu
thuẫn, tuy nhiên cô cho rằng mình không có tội.
Hôm 22/8 cô Alice Russell, một người bạn của gia đình Borden khai rằng
cô có ở lại với chị em Lizzie và Emma vài ngày sau khi cha mẹ họ bị sát
hại và có thấy Lizzsie đốt bỏ một chiếc váy màu xanh trong bếp lò. Các
nhân chứng khác xác nhận vào ngày xảy ra vụ án Lizzie cũng mặc một chiếc
váy màu xanh.
Phiên tòa xét xử Lizzie Borden bắt đầu hôm 5/6/1893 trước ba quan tòa và
đoàn bồi thẩm 12 người, hai luật sư biện hộ là Andrew Jennings và
George Robinson.
Nhân chứng chính Bridget Sullivan mặc dù nói rằng chỉ một mình Lizzie có
mặt ở nhà khi cha mẹ cô bị giết nhưng lại khai thêm có lợi cho cô chủ
rằng trong hai năm làm việc cho gia đình Borden, cô thấy quan hệ giữa
Lizzie và mẹ kế Abbey là ổn thỏa.
Cô thợ Hannah Gifford, người từng thêu đồ cho Lizzie vài tháng trước khi
xảy ra án mạng khai Lizzie kể với cô về quan hệ với mẹ kế : “Tôi chẳng
có việc gì để làm với bà ta. Tôi ở trong phòng suốt”. Các nhân chứng
khác cũng như Sullivan đều khai ông Andrew đã ra phố trong khoảng 2 giờ
đồng hồ trước khi quay về nhà và bị giết.
Đến lượt mình, các luật sư bên bị dùng hầu hết nhân chứng của chính phía
công tố để phản bác. Họ tận dụng những “lỗ hổng” trong cáo trạng ,
chẳng hạn luật sư Robinson đã kiên trì yêu cầu phía công tố cho biết cán
của chiếc lưỡi rìu mà phía công tố cho là hung khí hiện ở đâu ? Câu hỏi
này khiến phía công tố đành im lặng. Robinson cũng đề nghị phía công tố
chứng minh bằng thực nghiệm rằng làm thế nào mà Lizzie có thể lau sạch
vết máu, vứt bỏ hung khí, xóa sạch dấu tích hiện trường gây án chỉ trong
8-13 phút mà phía công tố cho là khoảng thời gian từ khi vợ chồng
Borden bị giết cho tới lúc Lizzie lên tiếng gọi cô hầu Sullivan. Các
luật sư bên bị cũng cho rằng việc cô Lizzie bị hỏi cung lần đầu, khi cô
mới chỉ là nghi can mà không có luật sư bên cạnh là việc cưỡng ép, vi
hiến và ý kiến này được các quan tòa đồng tình.
Số nhân chứng của bên bị đưa ra không nhiều, chỉ có Charles Gifford và
Uriah Kirby xác nhận là có thấy một người lạ ở gần nhà Borden vào khoảng
11 giờ đêm trước ngày vợ chồng này bị giết. Bác sĩ Benjamin Handfy khai
có thấy một thanh niên đi trên hè phố gần nhà Borden vào lúc 10h30 sáng
ngày 4/8. Thêm một người thợ xẻ gỗ làm chứng rằng 2 ngày trước có vào
kho cỏ khô nhà Borden, lời khai này chỉ để đối lại cáo buộc của cảnh sát
rằng bụi trong nhà kho vẫn nguyên.
Kết thúc bài bào chữa, luật sư Robinson cho rằng Lizzie hoàn toàn không
dính dáng tới vụ giết ông Andrew và bà Abbey , sát thủ là một kẻ khác đã
tẩu thoát.
Kết thúc thảo luận, đoàn bồi thẩm đã tuyên bố Lizzie Borden không có tội
và cô được trả tự do. Sau vụ án, được hưởng thừa kế từ cha mẹ, hai chị
em nhà Borden mua một căn nhà sang trọng. Lizzie hoạt động trong lĩnh
vực nhà hát, giao du với các nghệ sĩ và sống ở thị trấn Fall River quê
nhà cho tới khi qua đời vào năm 1927, thọ 67 tuổi.
eragon1492
07-16-2014, 01:23 AM
cô
con gái có động cơ giết người, việc giết bằng nhiều nhát rìu lại cho
thấy động cơ tình cảm của thủ phạm, lời khai của cô con gái đầy mâu
thuẫn, cho thấy cô ta có che giấu điều gì đó, việc dọn dẹp hiện trường,
thủ tiêu hung khí quá nhanh gọn cho thấy hung thủ k chỉ là 1 người. Có
thể đặt ra giả thuyết là cô con gái cùng đồng phạm thực hiện hành vi, từ
cách giết ng thì có khả năng tên đồng phạm là 1 kẻ đâm thuê chém mướn,
giết người chuyên nghiệp. Có thể xem xét các mqh xã hội của cô con gái:
nhân tình, bạn bè, ... tìm ra đối tượng nghi vấn. Theo mình nghĩ có lẽ
công tác khám nghiệm hiên trường chưa tốt, cần mở rộng phạm vi hiện
trường hơn nữa.
Trong
lịch sử của Nhật Bản, không ai có thể quên được câu chuyện kinh hoàng
về Issei Sagawa - kẻ khát máu điên cuồng ăn thịt bạn gái mình
Câu chuyện về kẻ ăn thịt bạn gái: Issei Sagawa
[Only registered and activated users can see links]
Issei Sagawa- kẻ ăn thịt người ghê rợn của Nhật Bản. Hắn sinh năm 1949
tại quận Hyogo trong một gia đình giàu có và thế lực. Cao 1m48, nặng
45kg, khuôn mặt của Sagawa không thật sự điển trai lắm nhưng hắn lại bị
ám ảnh bởi những phụ nữ phương Tây cao ráo, quyến rũ.
[Only registered and activated users can see links]
Trong thời gian học tập tại Tokyo, hắn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của một
giảng viên người Đức, Issei thậm chí còn đột nhập nhà riêng của người
phụ nữ này định giết và chiếm hữu cô song hắn ta thất bại vì giảng viên
người Đức ấy đã kịp thức giấc. Sau cuộc đột nhập không thành, y đã đến
bác sĩ tâm lý để thú nhận về những khát khao đen tối của mình. Vị bác sĩ
cho rằng Sagawa là một nhân tố nguy hiểm vì hắn ta đang dần biến những
khát khao đen tối ấy thành sự thật. Tuy nhiên, cha của hắn, một thương
gia quyền lực đã viện cớ đưa Sagawa sang Paris học tập, bỏ ngoài tai sự
cảnh báo của viên bác sĩ về độ nguy hiểm của Sagawa.
Năm 1981, trong thời gian học tập tại viện Censier, mục tiêu mới của
Sagawa lần này là cô gái xinh đẹp đầy cuốn hút Renee Hartevelt mới 25
tuổi. Để tiếp cận đối tượng, Sagawa nhờ Renee dạy tiếng Đức cho mình.
Vốn giàu có, Sagawa có thể trả bộn tiền cho cô nên Renee đã đồng ý.
Những chuỗi ngày tiếp theo, hắn rủ cô gái 25 tuổi này đi xem hòa nhạc,
xem triển lãm, còn viết thư tình cho cô. Renne còn mời Sagawa đến căn hộ
dùng trà, cả hai còn khiêu vũ cùng nhau. Mọi việc cứ tưởng sẽ êm đềm
như thế cho đến một ngày.
[Only registered and activated users can see links]
Issei Sagawa mời Renee tới nhà ăn tối. Hắn nói rằng muốn cô đọc bài thơ
hắn thích cho hắn nghe. Renee đương nhiên không từ chối với yêu cầu đơn
giản đó. Sau khi Renee ra về, Sagawa đã hít và liếm những chỗ cô gái
đứng và ngồi đồng thời thề sẽ ăn thịt Renee để sở hữu cô mãi mãi. Thế là
một buổi ăn tối đọc thơ khác được hắn sắp đặt vào ngày 11/6/1981.
[Only registered and activated users can see links]
Lúc Renee đang đọc thơ, Sagawa với khẩu súng nòng 22 mua từ hồi mới sang
Paris, từ từ tiến lại sau lưng Renee, hắn nhắm ngay gáy cô gái và nổ
súng giết chết cô. Sau đó, Sagawa đã quan hệ tình dục với cái xác. Tiếp
theo, hắn chia cơ thể nạn nhân thành nhiều phần và trữ trong tủ lạnh để
ăn dần như một món sushi ngon lành. Hắn còn khoái chí nhận xét rằng thị
của Renee ở phần hông, chân và mặt ăn hơi béo và có vị giống cá ngừ.
[Only registered and activated users can see links]
Sau hai ngày thỏa mãn thú tính của mình, Sagawa bắt đầu dọn dẹp mọi thứ
và tống các phần thừa cơ thể của Renee vào một cái vali. Hắn định mang
nó quẳng xuống hồ ở công viên khu Bois de Boulogne. Tuy nhiên, do nhiều
người bắt đầu chú ý hành vi kì lạ của hắn nên Sagawa đã sợ hãi quẳng
vali lại công viên và bỏ chạy. Xui cho Sagawa, cảnh sát đã tìm thấy và
bắt đầu điều tra về nguồn gốc của chiếc vali ghê tởm.
Sagawa nhanh chóng bị bắt và đem ra xét xử trong hai năm. Nhưng với thế
lực của người cha thương gia cùng một luật sư giỏi kề cạnh, Sagawa chỉ
phải bóc lịch 15 tháng và thoát tội với cái mác tâm thần (dù thật ra hắn
vô cùng tỉnh táo). Sagawa được tự do từ năm 1986.
[Only registered and activated users can see links]
Ngày nay, Issei Sagawa - năm nay 65 tuổi vẫn sống trong nhung lụa tại
Tokyo, hắn là đề tài yêu thích của những tờ báo lá cải, hắn còn viết
review nhà hàng cho một tờ tạp chí, nổi tiếng với cuốn sách về quá trình
ăn thịt người bệnh hoạn từ chính kinh nghiệm của hắn. Kẻ ăn thịt người
sau ngần ấy năm, vẫn ung dung tự do mặc cho tội ác ghê tởm mình đã gây
ra.
[Only registered and activated users can see links]
Tên: Edward Theodore Gein
Biệt Hiệu: Ed-Gein,The Butcher, The Leather Face, Ed Gein, Kẻ Lột Da Người, Mặt Nạ Da Người, ...
"Giết người, lột da, chặt đầu, moi nội tạng... đó là tất cả những gì chân thực nhất miêu tả tên tội phạm nguy hiểm Eddie Gein."
[Only registered and activated users can see links]
Ngày 17/11/1957, cảnh sát ở Plainfield, Wisconsin đã tới khu trang trại
xập xệ của Eddie Gein, kẻ bị nghi ngờ gây ra vụ cướp tài sản một cửa
hàng đồ điện tử và liên quan đến việc chủ cửa hàng, bà Bernice Worden
mất tích. Nhiều nhân chứng khẳng định Gein là người khách cuối cùng của
cửa hàng và nhiều lần thấy hắn lảng vảng xung quanh khu này.
Khu trang trại đổ nát của Gein được xây dựng từ hồi chiến tranh thế
giới thứ nhất. Bên trong, đồ đạc, rác rưởi đã phân hủy vứt ngổn ngang
đầy lối đi và gần như chẳng còn lối đi nào cho ra hồn. Mùi hôi thối từ
đống rác bốc lên nồng nặc, nhưng vì nhiệm vụ, cảnh sát trưởng Arthur
Schley vẫn phải nhắm mắt, đưa chân đi vào sâu trong ngôi nhà. Đến phòng
bếp, anh ta bỗng nhiên cảm thấy có một thứ gì đó quệt vào áo khoác mình.
Khi ngẩng đầu lên, trong ánh sáng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ, Schley giật
mình khi phát hiện đó là xác động vật treo lơ lửng trên trần nhà. Cái
xác đã bị chặt đầu, mổ thịt và lấy đi hết nội tạng. Cảnh tượng thật kinh
tởm, nhưng thịt hươu, nai đầy nhà cũng là điều hết sức bình thường bởi
thời điểm này đang là mùa săn bắn.
[Only registered and activated users can see links]
Nhưng sau khi trấn tĩnh. Schley một lần nữa bàng hoàng khi nhận ra đó
không hẳn là xác động vật, mà thực tế là cái xác không đầu của một người
phụ nữ, Bernice Worden, 53 tuổi, đã được tìm thấy. Và trên thực tế,
không chỉ có cơ thể của bà Worden được tìm ra trong căn nhà đổ nát này.
Cảnh sát đã thực sự đi tới một trang trại chết.
Bát trong ngôi nhà đều là phần trên của sọ người. Chao đèn và sọt rác
lại được làm hoàn toàn bằng da người. Khung cảnh ghê tởm bắt đầu hiện
ra: chiếc ghế tựa được bọc da người, âm đạo của phụ nữ được cất trong
chiếc hộp đựng giày, thắt lưng được làm bằng núm vú, một cái đầu người, 4
cái mũi và 1 quả tim. Cảnh sát càng sục sạo nhìn quanh khắp ngôi nhà,
họ càng tìm thấy những thứ kinh tởm. Và thứ cuối cùng được tìm thấy là
một bộ quần áo làm hoàn toàn bằng da người. Trong sự sợ hãi tột độ, cảnh
sát vẫn cố gắng kìm nén, cố gắng kiểm tra lại tất cả những gì tìm thấy
được trong ngôi nhà chết chóc của Eddie.
[Only registered and activated users can see links]
[Only registered and activated users can see links]
Sau này, nhà văn Robert Bloch đã dựng lên nhân vật Norman Bates dựa
trên chính câu chuyện của Eddie và được các nhà làm phim sau này làm
thành một bộ phim kinh dị. Năm 1974, bộ phim kinh dị có tên The Texas
Chainsaw Massacre của đạo diễn Tobe Hooper. Tác phẩm sau được làm lại
tới 6 lần và phiên bản mới nhất phát hành vào năm 2006, một trong những
bộ phim thuộc top 10 những tác phẩm điện ảnh kinh dị hay nhất mọi thời
đại.
Nhiều năm sau, Eddie lại tiếp tục trở thành nguồn cảm hứng để các nhà
văn viết nên nhân vật Buffalo Bill trong The Silence of the Lambs (Sự im
lặng của bầy cừu). Giống như Eddie, Buffao Bill cũng lấy da phụ nữ để
làm quần áo mặc như thể đó là chiến lợi phẩm.
[Only registered and activated users can see links]
Cái tên Eddie Gein ảnh hưởng rất lớn đến thông tin đại chúng của Mỹ.
Bên cạnh những tác phẩm điện ảnh, khá nhiều nhóm nhạc đã lấy tên Ed Gein
đệm vào tên Band của mình.Trong đó có một nhóm lấy tên hoàn chỉnh là Ed
Gein, nhóm khác lấy tên là Ed Gein’s car.
Edward Theodore Gein sinh ngày 27/08/1906, là con trai thứ 2 của
Augusta và George Gein, cặp vợ chồng sống tại La Crosse, Wisconsin.
Eddie Gein có một người anh trai tên là Henry, lớn hơn cậu 7 tuổi.
[Only registered and activated users can see links]
Augusta, một người đàn bà sùng bái tôn giáo, luôn khắt khe dạy bảo 2
đứa con trai của mình theo tư tưởng hết sức cực đoan. Hàng ngày, bên
cạnh những lời dạy của Kinh Thánh, bà luôn nhồi nhét vào đầu chúng rằng
phụ nữ (trừ bà) đều là những kẻ suy đồi đạo đức, với hy vọng sẽ ngăn cản
2 cậu con trai sẽ tránh xa được những ham muốn dục vọng đời thường.
George, một người đàn ông yếu ớt và nghiện rượu, chẳng bao giờ dạy bảo
các con bất cứ điều gì. Thực tế, Augusta khinh thường ông ta và coi
chồng mình như một vật vô giá trị vô công rồi nghề nên không cho phép gã
dạy con. Chính vì thế, những gì lũ trẻ học được đều là do Augusta chỉ
bảo.
Augusta mở một cửa hàng tạp hóa ở La Crosse cùng năm mà Eddie sinh ra.
Đó là nguồn thu chính và đủ sức nuôi sống gia đình. Bà làm việc chăm chỉ
mong kiếm được thật nhiều tiền để cả gia đình có thể chuyển đến một nơi
cách xa trung tâm thành phố, nơi người phụ nữ 2 con này cho rằng không
có sự cám dỗ. Năm 1914, họ chuyển tới một trang trại rộng 195 hecta ở
Plainfield, Wisconsin, tránh xa mọi thứ có thể ảnh hưởng đến gia đình.
Người hàng xóm gần nhất cách trang trại tới cả cây số.
Mặc dù Augustra cố gắng không cho các con tiếp xúc với cuộc sống bên
ngoài, nhưng điều đó là không thể bởi chúng vẫn phải đến trường đi học
hàng ngày. Học lực của Eddie chỉ được xếp vào loại trung bình cho dù
luôn được thầy cô cho điểm xuất sắc ở môn đọc. Những tác phẩm phiêu lưu
và tạp chí đã kích thích trí tưởng tượng của chàng trai. Bạn bè trong
trường xa lánh Eddie bởi cậu luôn có những cư xử như đàn bà và luôn e
thẹn. Cậu không có bạn bè đơn giản vì điều đó sẽ khiến bà Augusta la
mắng. Điều đó trái với lẽ thường nhưng bởi từ nhỏ những lời răn dạy của
mẹ đã ăn sâu trong tâm trí Eddie nên cậu cảm thấy mọi chuyện chẳng có gì
là tồi tệ.
Eddie rất cố gắng để làm mẹ vui song ít khi bà ta đáp lại thịnh tình
đó, dù chỉ bằng một nụ cười. Bà ta thường xuyên sỉ nhục, lăng mạ các con
vì bà ta nghĩ rằng bọn chúng sẽ trở nên giống người bố của chúng. Từ
khi nhỏ tuổi đến lúc trưởng thành, những đứa trẻ dần bị tách ra khỏi
cộng đồng xung quanh và chỉ biết làm lụng trên cánh đồng của họ.
Eddie luôn kính nể Henry vì anh mình luôn tỏ ra rất chăm chỉ và khỏe
mạnh. Sau cái chết của George Gein năm 1940, hai anh em bắt đầu giúp đỡ
mẹ làm mọi công việc trong trang trại. Eddie luôn cố gắng cạnh tranh với
anh trai và cả 2 luôn được những người dân trong thị trấn giúp đỡ nhiệt
tình. Họ làm việc chân tay là chủ yếu. Thỉnh thoảng Eddie có giúp hàng
xóm trông trẻ em. Công việc đó cậu tỏ ra rất thích thú đơn giản bởi
trông trẻ dễ dàng và nhẹ nhàng hơn nhiều ra đồng làm quần quật. Với lại
Eddie luôn cảm thấy lũ trẻ là bạn bè đồng trang lứa với mình nên tâm sự
rất nhiều chuyện, đó một phần là biểu hiện của trí tuệ phát triển không
bình thường.
Henry cảm thấy lo lắng về sức khỏe của Eddie nên đã nói với mẹ nhưng bà
Augusta cho rằng đó là câu chuyện vớ vẩn nên đôi lần dẫn đến những vụ
cãi nhau trong nhà, điều này khiến Eddie cảm thấy buồn lòng. Eddie tôn
thờ mẹ mình như một vị chúa và cho rằng Henry cư xử như thế là hỗn láo.
Có lẽ những việc nhỏ đấy đã dẫn đến cái chết đầy uẩn khúc của Henry vào
năm 1944.
Ngày 16/05, một ngọn lửa lớn bùng lên, bao trùm cách đồng phía ngoài
trang trại của 3 mẹ con. Không muốn chứng kiến cảnh miếng cơm manh áo
của cả gia đình bị thiêu rụi, Eddie và Henry liều mình chiến đấu với
ngọn lửa nóng hàng ngàn độ. Trong báo cáo của cảnh sát, hai anh em chia
nhau ra 2 đầu để dập lửa. Trong khi mải miết giành giật từng mét vuông
đất, bóng tối ụp xuống từ khi nào và Eddie chẳng còn nhìn thấy Henry.
Sau khi đã khống chế được ngọn lửa, Eddie bắt đầu lo lắng vì không thấy
anh trai đâu nữa nên đã báo với cảnh sát.
Cuộc tìm kiếm ngay lập tức được mở ra và cảnh sát đều hết sức ngạc
nhiên khi chính Eddie đã dẫn họ đến chỗ người anh mất tích Henry, giờ
đây đã chết nằm trên mặt đất. Cảnh sát phát hiện được khá nhiều điểm
nghi vấn xung quanh cái chết của Henry: chàng trai trên ở khu vực cách
xa đám cháy và chắc chắn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ ngọn lửa,
hơn thế nữa trên đầu nạn nhân có vài vết bầm tím.
Cho dù cái chết của Henry là hết sức bí ẩn cảnh sát vẫn nhanh chóng
khép lại vụ án với kết luận nạn nhân bị chết do ngạt khí. Không ai tin
rằng Eddie nhút nhát có khả năng giết chết bất cứ ai, đặc biệt là anh
trai mình. Henry qua đời, Eddie chỉ còn lại mỗi bà Augusta bên cạnh chia
sẻ buồn vui, trò chuyện. Thế nhưng, cú sốc lớn đã xảy ra với hắn vào
cuối năm kế tiếp. Ngày 29/12/1945, bà Augusta qua đời vì một cơn trụy
tim, chỉ còn lại Eddie cô đơn, không bà con, bạn bè thân thích, bầu
không khí u ám bắt đầu bao trùm khắp trang trại.
[Only registered and activated users can see links]
Eddie vẫn làm những công việc thường ngày để kiếm miếng cơm manh áo
sống qua ngày. Mọi căn phòng mà bà Augusta thường dùng hồi còn sống hắn
đều đóng kín và chỉ sử dụng duy nhất căn phòng nhỏ cạnh bếp để nghỉ
ngơi. Mọi thứ mẹ dùng hắn đều không đụng vào như thể hiện sự kính trọng
tới người mà hắn yêu thương nhất.
Những năm tháng sau, Eddie bắt đầu dành nhiều thời gian đọc sách hơn,
đặc biệt là những cuốn tạp chí nói về giải phẫu và những câu chuyện
phiêu lưu kỳ bí. Thời gian còn lại, hắn bắt đầu đắm chìm vào sở thích kỳ
quái như ra nghĩa địa hàng đêm.
Những cuốn sách giải phẫu học, những câu chuyện phiêu lưu, những tờ tạp
chí rẻ tiền kèm theo sự cô đơn đã tiêm nhiễm vào đầu Eddie những điều
kỳ quái nhất. Trong phòng toàn tạp chí nói về Đức Quốc xã, câu chuyện
giết người và những điều tương tự như vậy. Eddie bắt đầu đi đào các xác
người ở nghĩa địa để đem về nhà thực hành giải phẫu cơ thể. Hắn bắt đầu
bị ám ảnh bởi những câu chuyện huyền bí và rất thích kể lại chi tiết cho
lũ trẻ trong thị trấn. Ngoài ra, Eddie còn thích đọc những tờ nhật báo
của địa phương, đặc biệt những mẩu tin có nói về người chết.
Mỗi khi tại địa phương có phụ nữ chết, Eddie đều biết rất rõ và đêm đến
lại ra khai quật thi thể người xấu số. Tuy nhiên, hắn thề với cảnh sát
rằng không bao giờ quan hệ với xác chết bởi lý do: "Chúng quá thối", mà
chỉ lột da của họ để mặc chúng lên người. Eddie rất có hứng thú với bầu
ngực và âm đạo của phụ nữ và hắn cho rằng phụ nữ tiềm ẩn một sức mạnh có
thể điều khiển đàn ông, giống như mẹ hắn trước đây.
[Only registered and activated users can see links]
Eddie thích sưu tầm cơ thể người, đặc biệt là đầu. Có lần, một cậu bé
tới trang trại của Eddie chơi. Hắn đã khoe với cậu bộ sưu tập đầu người
của mình ở trong phòng ngủ. Những dự cảm chẳng lành bắt đầu xuất hiện
trong suy nghĩ của chàng trai trẻ thế nên cậu quyết định kể chuyện này
với mọi người trong thị trấn. Tuy nhiên, câu chuyện này bị coi là nhảm
nhí và đương nhiên thật khó có thể tin những gì tương tự như vậy lại
đang xảy ra ở vùng đất xưa nay vốn yên bình này.
Không chịu bị người khác cho là kẻ bịa chuyện, cậu đã dẫn 2 người đàn
ông tới trang trại của Eddie Gein để tận mắt nhìn thấy những chiếc đầu
của phụ nữ song họ lại nghĩ đó chỉ là hình nộm cho lễ hội ma quỷ
Halloween mà thôi. Nhưng bên cạnh đó, những lời đồn thổi về mọi thứ
trong trang trại của Eddie cũng lan rộng. Và mọi người bắt đầu nghiêm
túc nhìn nhận vấn đề đó cho đến khi Bernice Worden bỗng nhiên biến mất
vài năm sau đó. Nhưng trên thực tế, một vài người dân chỉ hỏi những câu
bâng quơ đùa cợt với Eddie về việc sở hữu những chiếc đầu lâu và hắn ta
chỉ mỉm cười hoặc trả lời tếu táo tránh bị nghi ngờ. Và cũng chẳng ai
lúc bấy giờ muốn tin điều đó là sự thật.
Kể từ những năm 1940 và đầu 1950, cảnh sát ở Wisconsin bắt đầu công bố
về những vụ mất tích trong khu vực. Trong đó có 4 trường hợp nổi trội
nhất.
Đầu tiên là cô gái 8 tuổi có tên Georgia Weckler bị mất tích khi từ
trường trở về nhà ngày 01/05/1947. Hàng trăm cư dân khu vực và cảnh sát
đã lục soát hơn 10km vuông ở Jefferson, Wisconsin nhưng chẳng tìm được
bất cứ dấu vết nào.
Sáu năm sau, cũng có một cô gái bị mất tích tại La Crosse, Wisconsin.
Ông Hartley gọi điện về nhà không thấy cô con gái 15 tuổi Evelyn nhấc
máy, chuyện không bao giờ xảy ra trước kia. Lo lắng Evelyn gặp chuyện
chẳng lành, ông bỏ công việc về nhà và chỉ thấy đôi giày cùng cặp kính
của cô bé nằm giữa nhà. Kể từ ngày đó, không có bất cứ thông tin nào về
Evelyn ngoại trừ chiếc áo cô bé mặc được tìm thấy ở gần đường La Crosse
dù cảnh sát đã cố gắng hết sức tìm kiếm.
Ngày 17/11/1957, sau khi phát hiện ra cái xác không đầu của Bernice
Worden trong ngôi nhà ọp ẹp mà Eddie vẫn sống, cảnh sát bắt đầu xới tung
từng mét vuông đất bởi họ nghĩ rằng "gã điên" kia còn chôn nhiều nạn
nhân khác xung quanh trang trại bao gồm cả Georgie Weckler, Vitor
Travis, Ray Burgess, Evelyn Hartley và Mary Hogan, những người bị mất
tích một cách kỳ bí.
Trong khi việc khai quật tìm bằng chứng được tiến hành tại trang trại,
thì Eddie bị những điều tra viên của hạt Wautoma hỏi cung. Giống như đa
số những tên tội phạm khác, hắn nhất mực từ chối mình đã giết người. Tuy
nhiên, sau một ngày im lặng, Eddie bắt đầu kể câu chuyện kinh hoàng về
việc giết bà Worden như thế nào. Eddie không nhớ chi tiết toàn bộ sự
việc bởi hắn giải thích rằng mỗi khi hành động như vậy mình như một kẻ
điên. Thậm chí, hắn không nhớ mình bắn vào đầu Worden bằng khẩu súng
22mm, và chính điều đó đã gây nên cái chết của người phụ nữ xấu số này.
Khi được hỏi về các bộ phận cơ thể người tìm được trong nhà, Eddie cho
hay hắn khai quật chúng từ những ngôi mộ ở nghĩa trang, đồng thời hắn
thề không giết bất cứ ai để lấy những chiếc đầu lâu, da người mà cảnh
sát đã phát hiện ra trong trang trại, trừ bà Worden. Tuy nhiên, sau
nhiều ngày điều tra, cùng với phương pháp nghiệp vụ hỏi cung của các
điều tra viên, Eddie đã thừa nhận giết chết Mary Hogan nhưng cũng không
nhớ được thời gian gây án cũng như mọi chuyện diễn biến như thế nào.
Điều duy nhất Eddie hình dung ra là cô gái đó chính tay hắn bắn chết.
Điều khiến các điều tra ghê sợ tên tội phạm này chính là sự ung dung,
bình tĩnh của hắn khi thuật lại lúc giết người, hay thú vui “nghịch” xác
chết chẳng giống ai của mình.
Eddie Gein được cho là mắc chứng tâm thần trong khoảng thời gian xét xử
và được đưa vào bệnh viện trung ương (nay là Dodge Correctional
Institution) tại Waupun,Wiscosin. Sau đó hắn được chuyển tới Mendota
State Hospital tại Madison, Wisconsin. Vào năm 1968, bác sĩ của Edward
Gein quả quyết rằng hắn không bị điên và có thể tiến hành xét xử được
ngay. Phiên tòa diễn ra vào ngày 14/11/1968, chỉ sau đó 1 tuần. Hắn ta
bị kết tội là giết người cấp độ 1 bởi thẩm phán Robert H. Gollmar, nhưng
xét do có biểu hiện của tâm thần nên hắn sẽ được quản lý trong bệnh
viện tâm thần.
Cảnh sát Arthur Schley của Plainfield, người chỉ huy cuộc đột kích vào
nhà Eddie Gein đã bị khủng hoảng tinh thần khi thấy những thứ kinh khủng
trong nhà Gein. Không lâu sau, ông chết do một cơn trụy tim vào tháng
12/1968 tại tuổi 43, sau vụ xét xử Gein 1 tháng. Những người bạn của ông
ta nói rằng ông bị ám ảnh bởi những tội ác của Gein và sợ phải làm nhân
chứng trước tòa.
Ngày 26/7/1984 Eddie Gein chết do bệnh về đường hô hấp và tim. Hắn được
chôn tại Wiscosin, bia mộ là một cục đá trước khi tấm bia thật sự được
làm năm 2000. Cục đá làm bia mộ của Edward Gein đã được phục chế và hiện
đang trưng bày tại Waushara County, Wisconsin.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét