Mắt ai y hệt mắt
mèo
Nhìn ta ra chuột, thiếu điều rụng
tim!
Lom lom ấm ức nỗi
niềm
Soi vào thiên hạ định tìm chi
đây?
Làm gì có chuột chốn
này
Chỉ có một kẻ suốt ngày trêu
ngươi
Chọc trời khuấy nước làm
vui
Cho khuây khỏa bớt nỗi đời quạnh hiu
Mắt ai như thể mắt
mèo
Săm soi có thấy tình yêu ngút ngàn?!
Thoạt
nhìn hình ảnh về mèo hai mặt nhiều người cho rằng đó là sản phẩm của
công nghệ photoshop nhưng trên thực tế đó là những sinh vật có thật được
yêu thích.
Với
ngoại hình kỳ lạ, những con mèo có khuôn mặt hai màu đối xứng khác nhau
được cư dân mạng xếp vào dòng Chimera, loài động vật lai trong các câu
chuyện huyền thoại.
Mèo Apricot
Apricot,
là một con mèo có hai tông màu đối xứng khác hẳn nhau trên khuôn
mặt. Một gia đình phát hiện ra mèo Apricot khi chuyển đến căn nhà mới và
trong quá trình dọn dẹp xung quanh khu vực đã bắt gặp con mèo ẩn nấp
trong tường.
Con
mèo Apricot ở cùng một chị của nó là Pretzel. Tuy nhiên trong khi khuôn
mặt của Apricot có hai màu khác nhau thì Pretzel hoàn toàn bình thường.
Gia
đình mới đã nhanh chóng đưa Apricot đến trung tâm cứu hộ, nơi tình
nguyện viên Kiki giới thiệu chúng với hai bà mẹ mới là Olive và Pickle.
Đây cũng là hai con mèo mới được cứu gần đây và đưa đến trung tâm.
Các
chuyên gia vẫn chưa biết rõ lý do chính xác vì sao con mèo Apricot sở
hữu khuôn mặt khác thường. Một số cho rằng con mèo này có hai loại DNA,
hậu quả của việc hiện tượng hai bào thai nhập thành một.
Chia
sẻ đoạn video về mèo Apricot trên trang Instagram cá nhân, Kiki cho
biết: "Tôi đã chăm sóc, nhận nuôi mèo trong nhiều năm nhưng có lẽ đây là
lần đầu, sinh vật nhỏ rất giống một cá thể trong phim hoạt hình Pokémon
vậy".
Mèo Venus
Còn mèo Venus, 3 tuổi, có vẻ ngoài kỳ lạ khi trên khuôn mặt có một nửa màu vàng, một nửa màu đen.
Khác
với Apricot, con mèo Venus có một mắt màu xanh dương, một mắt màu xanh
lá cây. Con mèo Venus nổi tiếng khắp thế giới sau khi xuất hiện trên
chương trình truyền hình 'Today Show'.
arrow_forwardios
Giáo
sư Leslie Lyons, chuyên gia về gene di truyền loài mèo, thuộc Đại học
California, Mỹ tiết lộ rằng chưa bao giờ trông thấy con mèo có ngoại
hình như Venus. Ông nói: "Chúng ta rất hiếm khi thấy những con vật lạ kỳ
như thế. Cần kiểm tra gene của mèo để xác định việc có thêm nhiễm sắc
thể X có phải là nguyên nhân khiến con vật có hai màu trên mặt hay
không".
Mèo Narnia
Narnia
là một con mèo đực, giống mèo Anh lông ngắn hiện tại sống ở Pháp, chào
đời vào ngày 28/3/2017. Con mèo sớm nổi tiếng vì sở hữu ngoại hình đặc
biệt khác thường, khuôn mặt của nó có hai màu lông khác nhau chia mặt
làm hai phần vô cùng cân đối. Một phần mặt của mèo Narnia có màu đen,
một phần mặt có màu xám.
Theo
Stephanie Jiminez, người chủ của mèo Narnia, một nhà di truyền học đã
thực hiện các xét nghiệm và thấy Narnia chỉ có một ADN. Chú mèo vẫn còn
là một bí ẩn đối với khoa học. Con mèo có đôi mắt xanh tuyệt đẹp, điều
rất hiếm thấy ở một con mèo lông đen. Thông thường, đôi mắt xanh thường
xuất hiện ở mèo lông trắng.
Đáng
chú ý, hậu duệ của mèo Narnia là hai con mèo con sở hữu hai màu lông
hoàn toàn khác nhau. Một con mèo có bộ lông đen và một con mèo có bộ
lông màu xám.
Anh vẫn mãi ngồi đây đón
gió Tìm ý thơ để ca ngợi dòng
sông
Nước ì oạp vỗ bờ muôn
thuở
Ngóng thuyền tình thấp thoáng phía xa xăm
Anh sẽ ngồi cho đến khi
hóa
đá
Thành tượng tình yêu gửi gắm cho
em
Để một mai khi em về xứ
lạ
Đỡ nhớ thương những ngày tháng êm đềm!
Trần Hạnh Thu
Chảy Đi Sông Ơi _ Ngọc Tân
Sông Thu Bồn
Sông bắt nguồn từ khối núi Ngọc Linh thuộc huyện Đắk Glei, tỉnh
Kon Tum và đổ ra biển tại cửa Đại, thành phố Hội An, tỉnh Quảng Nam, một
nhánh chảy vào sông Vĩnh Điện để đổ nước vào sông Hàn, Đà Nẵng.
Dòng
Thu Bồn đã đi vào thơ ca đẹp dịu dàng như hình ảnh nàng thôn nữ Chiêm
Sơn. Truyền thuyết dân gian đất Quảng kể lại rằng vào một đêm trăng đẹp
năm 1615, chúa Sãi Nguyễn Phúc Nguyên trong một chuyến tuần du Quảng Nam
đã cùng Hoàng tử thứ hai lúc đó khoảng 15 tuổi là Nguyễn Phúc Lan, dạo
thuyền trên sông Thu Bồn.
Khi
thuyền rồng ngược dòng sông từ Dinh trấn Thanh Chiêm đến thôn Điện
Châu, châu Đông Yên, Duy Trinh, huyện Duy Xuyên Duy Xuyên thì nghe một
giọng hát trong ngần và quyến rũ của một thôn nữ từ một nương dâu bên bờ
sông vọng tới theo làn gió mát. Cô gái hát rằng:
Tai nghe Chúa ngự thuyền rồng,
Thiếp thương phận thiếp má hồng nắng mưa...
Một lúc sau, cô gái lại hát tiếp:
Thuyền rồng Chúa ngự nơi đâu,
Thiếp thương phận thiếp hái dâu một mình...!
Giọng
hát và lời ca của cô thôn nữ trong đêm thanh vắng đã làm rung động tâm
hồn và xao xuyến trái tim của hoàng tử đa cảm Nguyễn Phúc Lan. Được phép
của vương phụ, hoàng tử cho thuyền rồng men theo triền sông đi tìm
tiếng hát. Khi lên bờ, bên bóng dâu xanh thắm nhuộm ánh trăng vàng,
chàng trai vương bá đem lòng say đắm người thục nữ kiều diễm vừa độ
trăng tròn rất mực đôn hậu là Đoàn Thị Ngọc, ái nữ của hào trưởng Đoàn
Công Nhạn. Hình như cuộc kỳ ngộ này đã được sắp xếp từ trước bởi bàn tay
Ông Tơ Bà Nguyệt xe duyên.
Hoàng tử Nguyễn
Phúc Lan cùng cô thôn nữ Đoàn Thị Ngọc đã bén duyên nhau ở tuổi mười lăm
và kết duyên trăm năm vào tuổi mười bảy và ban đầu họ chung sống cùng
nhau tại Dinh trấn Thanh Chiêm.
Du
lịch Sông Thu Bồn, du khách có thể bắt đầu từ bến tàu, thuê thuyền và
đi dọc theo sông đến biển Cửa Đại. Thuyền bắt đầu xuất phát từ biến lúc
7h30 và hoàn thành chuyến đi lúc 9h30. Một hình thức khác là có thể thuê
thuyền đi trong ngày từ sáng sớm dọc theo dòng sông Thu Bôn, đi ngược
về thượng nguồn. Trên chuyến hành trình du khách có thể ghé vào các bải
bồi để chơi cũng như tự tay nấu nướng những món ăn mà mình thích. Để có
thể đi ngược về thượng nguồn du khách phải liên hệ với bến tàu để tìm
thuyền đồng ý với hình thức này. Đa số công ty du lịch ở đây chỉ chở
khách dọc sông Thu bồn từ bến đến biển Cửa Đại.
Những Phát Hiện Khảo Cổ Bí Ẩn Và Kỳ Lạ Nhất Từng Được Các Nhà Khoa Học Tìm Thấy
Hài cốt đảo lộn lịch sử ở Indonesia: Ca phẫu thuật sốc 31.000 năm trước
Anh Thư |
Nền văn minh nhân loại đã tiến một bước xa, đầy bí ẩn và gây
kinh ngạc 31.000 năm về trước, thể hiện qua một bộ hài cốt thiếu phần
dưới chân trái được khai quật ở Borneo - Indonesia.
Theo Science Alert, bộ hài cốt được phát hiện trong hang động đá vôi
ở một vùng hẻo lánh thuộc Đông Kalimantan, Borneo - Indonesia vào năm
2020. Từ đó đến nay, nhóm nghiên cứu từ nhiều viện, trường ở Indonesia
và Úc, dẫn đầu bởi nhà khảo cổ Tim Maloney từ Trường Đại học Griffith - Úc, đã phân tích và chỉ ra nhiều điều khác thường.
Việc
thiếu một phần chân trái có vẻ rất bình thường nhưng lạ lùng ở đây là
bàn chân của cá thể trẻ tuổi này đã được cắt bỏ một cách vô cùng khéo
léo.
Các nhà khảo cổ đang nghiên cứu bộ hài cốt kỳ lạ - Ảnh: NATURE
Phẫu
thuật đoạn chi bí ẩn có vẻ đã xảy ra khi người đó còn là một đứa trẻ,
khoảng 6-9 năm trước cái chết. Điều đó thể hiện rõ ràng việc đoạn chi là
một thủ thuật y học.
"Thật ngạc nhiên khi cá thể cổ đại
này sống sót sau một ca phẫu thuật thời thơ ấu rất nghiêm trọng và đe
dọa tính mạng. Vết thương lành lại tạo thành một mỏm cụt tốt. Sau đó
người đó sống nhều năm trên địa hình đồi núi với khả năng di chuyển bị
thay đổi" - nhà khảo cổ sinh học Melandri Vlok từ Đại học Sydney - Úc
cho biết những dữ liệu mà bộ xương tiết lộ.
Trước đây,
bằng chứng sớm nhất nhân loại có về một ca phẫu thuật đoạn chi là hài
cốt nam giới 7.000 năm tuổi được tìm thấy ở Pháp, bị cụt cẳng tay trái,
vị trí ngay trên khuỷu tay.
Niên
đại 31.000 năm của bộ hài cốt mới được phát hiện - xác định qua kết quả
phân tích đồng vị carbon phóng xạ - thực sự gây sốc, không chỉ ở cách
phẫu thuật được thực hiện, vết thương được chữa lành mà còn ở hiểu biết
về việc đoạn chi có thể là một cách để cứu sống.
Ngay cả
ngày nay, đoạn chi vẫn là một phẫu thuật phức tạp đòi hỏi một nhóm bác
sĩ về giải phẫu học, tuần hoàn để có thể xử lý các mạch máu, dây thần
kinh, tháo khớp... cũng như cần kiểm soát nhiễm khuẩn nghiêm ngặt.
Các
nhà khoa học thừa nhận phát hiện này đã làm đảo lộn giả định của giới
khảo cổ rằng những ca phẫu thuật phức tạp như thế này không thể tồn tại
trong xã hội săn bắt - hái lượm.
Người ta từng cho rằng
những tiến bộ y học thế này chỉ bắt đầu khởi động khi loài người tiến
đến xã hội biết trồng trọt - khoảng 10.000 năm về trước.
Liệu
bộ xương có thể hiện trình độ y tế tiên tiến khác thường này chỉ xảy ra
ở riêng một cộng đồng riêng biệt, hay nó đã phổ biến ở nhiều cộng đồng,
vẫn là một câu hỏi còn bỏ ngỏ.
Khả năng nó xuất hiện như
một sự kiện hiếm và biệt lập vẫn cao hơn. Các nhà nghiên cứu cho rằng
chính điều kiện ở những vùng nhiệt đới nóng ẩm như Indonesia đã thúc đẩy
người săn bắt hái lượm sớm tìm đến những dược liệu tự nhiên, là những
thứ đảm trách các công đoạn không thể thiếu trong ca mổ như gây mê và
sát trùng.
Nghiên cứu vừa được công bố trên tạp chí khoa học Nature.
(NLĐO) - Các nhà khảo cổ Israel vừa khai
quật được một chiếc ngà không tưởng dài đến 2,5 m thuộc về siêu quái
vật 500.000 năm tuổi, tuy đã tuyệt chủng nhưng để lại những đứa "cháu
họ" khổng lồ ngày nay vẫn đang lang thang khắp Trái Đất.
Theo Sci-News, đó
là phần còn lại của sinh vật cổ đại gọi là "voi ngà thẳng", đã tuyệt
chủng 400.000 năm về trước, nhưng là vị tổ tiên gần gũi của loài voi
hiện tại.
Tuy nhiên nếu đứng cạnh một con voi - ngay cả những con voi châu Phi to lớn nhất - thì sinh vật cổ đại này vẫn trông như một siêu quái vật với thân hình cao đến 4 m, nặng 13 tấn, cặp ngà dài đến 2,5 m.
Chiếc ngà khi vừa được khai quật - Ảnh: IAA
Voi
hiện đại ngày nay chủ yếu gồm voi châu Phi và voi châu Á, voi châu Phi
có thể nặng hơn 6 tấn còn voi châu Á chỉ khoảng 3-4 tấn.
Tuy vĩ
đại như vậy, nhưng chiếc ngà khổng lồ đang được các nhà cổ sinh vật học
"nâng như trứng mỏng" bởi có thể gặp phải hiện tượng như "bốc hơi về
trời" trong truyện cổ tích: Nguyên vẹn trong hàng trăm ngàn năm, nhưng
chỉ cần tiếp xúc với ánh sáng và không khí lần nữa là phân hủy ngay.
Theo
nhóm nghiên cứu dẫn đầu bởi Cơ quan Cổ vật Israel (IAA) và Đại học Tel
Aviv - Israel, những siêu quái vật này đã định cư trong khu vực khoảng
800.000 năm trước rồi bất ngờ tuyệt chủng vào 400.000 năm trước. Mẫu vật
đào được có niên đại 500.000 năm và là chiếc ngà hóa thạch hoàn chỉnh
lớn nhất được khai quật tại Israel và cả vùng Cận Đông.
Hình ảnh so sánh voi châu Phi hiện đại (trái) và voi ngà thẳng - Ảnh: IAA
"Trong
cuộc khai quật khảo cổ mà chúng tôi đã tiến hành ở đây vài năm trước,
chúng tôi đã tim thấy một số xương (một phần họp sọ, xương sườn và răng)
bên cạnh các đồ tạo tác của con người như rìu, công cụ chặt..." - tiến
sĩ Ianir Milevski từ IAA cho biết.
Việc phát hiện ra chiếc ngà
hoàn toàn tách rời khỏi hộp sọ khiến các nhà khoa học nghi ngờ rằng con
người cổ đại - chắc chắn là một loài người khác vì thời điểm đó Homo
sapiens chúng ta chưa xuất hiện - đã săn bắn và giết thịt siêu quái vật
này cũng như đồng loại của nó.
Như vậy, địa điểm này có thể là một kho tàng khảo cổ còn ẩn chứa nhiều điều thú vị.
Các bạn thân mến, ở câu chuyện này, các bạn hoàn toàn có thể đối
chứng được. Vì mới trước đây một tiếng thôi, tui đã liên hệ được với
nhân vật chính và cô ấy đồng ý cho công khai fb, số điện thoại và địa
chỉ. Tui sẽ viết lại 1 cách chân thực nhất để các bạn thấy, cuộc sống có
nhiều điều kì diệu, không thể bác bỏ thế giới tâm linh.
Hà Liễu là 1 cô gái thôn quê xinh đẹp, hiền lành. Liễu sinh năm 1986
trong 1 gia đình thuần nông tại thôn Phú Lập, xã Hàm Phú, huyện Hàm
Thuận Bắc, tỉnh Bình Thuận. Lớn lên với tình yêu đẹp mộng mơ, cô kết hôn
vào năm 2003. Đến năm 2010 thì được 2 đứa con: 1 trai, 1 gái. Cuộc sống
cứ thế êm đềm trôi cho đến giữa năm 2010, khi Liễu đi làm đồng về, cô
bỗng thấy mỏi từ đầu gối đến thắt lưng. Tưởng do lao động nặng nên mỏi
thôi, nhưng không, cơn mỏi trở thành cơn đau và ngày càng đau dữ dội.
Gia đình đưa Liễu đến bệnh viện đa khoa Tâm Phúc, tỉnh Bình Thuận để
chụp phim, bác sĩ chuẩn đoán bị thoái hoá khớp và cho thuốc uống.
Lạ
thay, càng chữa bệnh càng trở nặng và có dấu hiệu liệt. Gia đình lại
mang Liễu đi chữa thuốc Nam, vẫn không có kết quả. Đưa đi châm cứu phục
hồi chức năng thì kết quả ngày càng tệ. Hết cách, gia đình dẫn đi coi
thầy, mỗi thầy phán mỗi kiểu và cho uống mỗi loại bùa khác nhau, Liễu
ngày càng bị hành hạ thể xác,trở thành người đa nhân cách, sắc mặt thay
đổi liên tục, không thể tự chủ, luôn có ý định tự tử, không còn ăn uống
được bất cứ thứ gì. Từ 1 người khoẻ mạnh, làm việc chăm chỉ, giờ đây,
Liễu còn da bọc xương, nằm liệt trên giường, không còn khả năng lao
động. Người nhà phải cột tay chân vào giường và truyền nước triền miên
để kéo dài sự sống. Tết năm đó, gia đình Liễu đi xin xăm ở chùa Ông-
Phan Thiết. Xăm cho quẻ 23. Thầy bàn rằng: Liễu phải nằm đó chờ 1 thầy
cao tay đến cứu, không thì sẽ chết, chẳng ai cứu được.
Cũng thật hữu duyên, tết năm đó, 1 chị hàng xóm đến chơi. Chị này
trước đó lấy chồng nhưng bản thân lại bị u xơ tử cung nên không có con.
Bác sĩ cũng khuyên chị đừng nên đẻ. Tuy nhiên, với khát khao được làm
mẹ, chị đã theo lời giới thiệu đến thầy THÍCH TÂM NHẪN. Sau khi cúng và
cho thuốc, chị mang bầu và sinh thành công một bé trai kháu khỉnh. Vì
vậy, chị rất tin vào đạo hạnh của vị pháp sư này. Đến thăm gia đình Hà
Liễu, chị bảo tìm gấp thầy Nhẫn về để cứu người.
Không chậm trễ, gia đình Hà Liễu đi ngay. Đến gặp, thầy Nhẫn phán:
– Để gần chết rồi mới tìm tôi, cô ta bị bắt mất 7 phần hồn rồi. Nhà
cứ về đi, tôi cần chuẩn bị một số thứ, mai tôi đến. Nhưng nhà phải làm
cam kết, nếu tôi không cứu được cũng đừng trách móc đổ thừa vì quá yếu
rồi.
Người nhà về , mong chờ thầy từng giây phút. Vì từ lúc gia đình đi
mời thầy, Liễu càng yếu hơn. Trưa hôm sau, mắt Liễu đã đứng tròng, gia
đình hoảng hốt khóc than thì thầy xuất hiện. Thầy mở miệng Liễu, cho
ngậm 1 nhánh sâm, sau đó thầy lập đàn cúng. Trước khi cúng thầy nói:
– Cô gái này bị đệ tử đời thứ nhất của Ala Thánh nữ nhập xác, muốn
cướp xác để trở thành thầy. Bây giờ tôi cứu thì có 2 điều gia đình phải
biết, chấp nhận thì làm, không thì thôi.
Cả nhà quỳ rạp xuống, cầu xin thầy cứu mạng con dâu họ, điều kiện gì cũng được- Hà Liễu lúc đó đang ở nhà chồng.
Thầy nói:
– Điều thứ nhất, khi cứu nó xong, từ 1 người ít nói hiền lành, nó trở
nên nói nhiều và không cãi lại. Điều thứ 2, sau khi sống dậy, vợ chồng
cô ta sẽ ly hôn, cô ta sẽ lấy chồng khác.
Một
thoáng hoang mang lướt qua trên gương mặt từng người trong gia đình
chồng. Tuy nhiên, họ chấp nhận hết, chỉ mong Hà Liêu có thể khoẻ lại.
Thầy lập đàn cúng tận 3 ngày. Cuối cùng đánh bật được kẻ mượn xác,
cứu Hà Liễu từ quỷ môn quan về. 6 tháng sau đó, Hà Liễu phải theo thầy
tu tập để tìm lại 7 phần hồn đã mất.
Và đúng như thầy nói, khi liễu khoẻ lại, cô ta nói liến thoắng, hoạt
ngôn chưa từng có. Không lâu sau, vợ chồng Liễu ly hôn. Liễu giờ lấy
chồng khác, đã sinh thêm 1 bé gái được 6 tháng. Vợ chồng cô hiện đang
sống tại thôn Phú Hoà, xã Hàm Trí, huyện Hàm Thuận Bắc, tỉnh Bình Thuận.
51 - Chuyện tiền kiếp có thật của cô giáo – ca sĩ Hồng Phượng, tỉnh Bình Thuận
- 5 Tháng Hai, 2022
Lời nói đầu của tác giả Baohoangphuong Nguyen về phần truyện tiền kiếp có thật mà cô đã trải nghiệm thông qua thiền dưới sự hướng dẫn của pháp sư Tâm Nhẫn:
phần tiền kiếp là 1 câu chuyện liên quan đến nhiều người. Vậy nên tui
cần thời gian phục dựng và viết thành truyện để mọi người có thể hiểu.
Việc này mất nhiều thời gian hơn tui tưởng tượng. Nhưng tui sẽ cố gắng
viết để phục vụ bạn đọc. Sau khi xong tiền kiếp, tui sẽ kể cho các bạn
nghe 1 loạt truyện ma, hoàn toàn có thật. Nguồn tui lấy từ thầy Tâm
Nhẫn. Xưa, khi mà tui cảm thấy áp lực nhất, tui hay đến nhờ thầy hoá
giải, thầy thường kể cho tui nghe mấy chuyện tâm linh của khách nhờ
cúng, toàn chuyên rùng rợn không à.
————————————————
PHẦN 1
Bích Liên ngắt 1 bông hoa dại cài lên mái tóc của Triệu Mẫn, nghiêng đầu ngắm nghía rồi rói:
– Mẫn thiệt là xinh, sau này chị sẽ kén cho em một lang quân xứng đáng.
Triệu Mẫn thẹn thùng:
– Không chịu! Em ở nhà với chị thôi.
Bích Liên là con gái của thầy đồ Mão. Đồ Mão là người nổi tiếng dạy
giỏi, trò nào được ông rèn dũa đỡ đầu thì chắc chắn đỗ đạt thành tài,
tương lai sáng lạng. Tuy nhiên Đồ Mão rất kén nhận trò, chỉ thâu nhận
người có tư chất thông minh từ nhỏ. Bởi vậy, dẫu cho học trò ông chỉ đếm
trên đầu ngón tay, nhưng đều giữ chức vụ to chốn quan trường. Đương
nhiên uống nước nhớ nguồn, trò của Đồ Mão dẫu có thành danh nhưng vẫn
cung kính lắm, luôn trả lễ hiếu cho thầy. Bởi vậy mà nhà Đồ Mão có của
ăn của để, không ai dám động, các phú hộ, địa chủ nể nang 10 phần. Nhưng
không phải vì thế mà mà đồ Mão huênh hoang, ngược lại, gia đình đồ Mão
nổi tiếng đạo đức, luôn giúp đỡ người cô thế.
Trong 1 lần đưa trò lên kinh ứng thí, đồ Mão nghe tiếng khóc của trẻ
con trong bụi rậm bên đường bèn ghé vào xem. Đó là 1 bé gái sơ sinh còn
nguyên cuống rốn được bọc trong chăn đặt vào 1 cái thúng. Bên cạnh có
yếm thắm và chiếc vòng ngọc bích khắc tên Triệu Mẫn. Trên mu bàn tay
trái, có vết phỏng hình ánh trăng lưỡi liềm.
Nhìn trang phục của hài nhi, đồ Mão hiểu ngay là xuất thân không tầm
thường. Chắc hẳn phải có uẩn khúc. Nếu để đứa bé ở lại chốn này, chắc
chắn sẽ không toàn mạng. Nghĩ vậy, đồ Mão cho tiểu đồng ôm bé quay trở
lại quê nhà, viết phong thư yêu cầu vợ mình nuôi đứa trẻ.
15 năm sau, Triệu Mẫn khôn lớn trở thành 1 cô gái thông minh xinh
đẹp. Bích Liên hơn Triệu Mẫn 2 tuổi. Đương nhiên cả 2 không hề biết gì
về câu chuyện năm xưa.
Bích Liên đã đến tuổi cặp kê. Nàng thông minh, xinh đẹp nức tiếng một
vùng. Các bá hộ trong làng nhiều người cũng đánh tiếng để cưới được
Bích Liên về làm dâu, nhưng đồ Mão khéo léo chối từ.
Một ngày nọ, đầu làng xuất hiện 1 đoàn ngựa xe võng dù, trực chỉ nhà đồ Mão.
Đây là đoàn người nhà quan tri huyện Đức Phùng, đến để hỏi cưới Bích
Liên cho con trai Kỳ Đồng. Đức Phùng và Đồ Mão vốn là bạn đồng môn.
Nhưng vì chí hướng khác nhau nên Phùng thi thố ra làm quan, Mão thì chỉ
vui thú điền viên và trở thành thầy đồ.
Gặp nhau tay bắt mặt mừng, hàn huyên đủ chuyện. Hai bên thống nhất cho đôi trẻ lập thành gia thất đúng như lời giao ước.
Vào thời bấy giờ, con cái phải nghe thao sự sắp xếp của cha mẹ, không có quyền tự do yêu đương tìm hiểu.
Bích Liên không biết Kỳ Đồng là con người thế nào, tuy nhiên nàng
không thể từ chối. Đây là mối lương duyên mà từ lâu cha nàng đã hứa hẹn.
Nàng chỉ nghe nói Kỳ Đồng là con trai vợ cả của quan Đức Phùng. Quan có
2 bà vợ, nhưng chỉ có 1 người con trai. Vợ sau không có con, sau lần
sinh nở không thành, bà trở nên điên dại. Chiều chiều, Bích Liên và
Triệu Mẫn vẫn đưa nhau ra đồng cỏ xanh chơi. Mẫn nói với Liên: chị à,
mai mốt chị gả đi rồi, thật khó để chúng ta lại có được những thời khắc
vui vẻ thế này.
Bích Liên nói: chị lấy chồng xa, em ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho cha
mẹ. Chị chỉ lo 1 điều, chúng ta đều là phận nữ nhi, sau này em cũng theo
chồng, cha mẹ tuổi già không ai chăm sóc.
Mẫn chu môi: em không lấy chồng đâu. Em sẽ ở nhà lo cho cha mẹ. Chị đừng lo.
Bích Liên đăm chiêu: không hiểu sao chị có linh cảm rất xấu về cuộc hôn nhân này.
Đang tâm sự thì Vĩnh Quý chạy ra gọi: 2 chị về cho thầy nói chuyện.
Vĩnh Quý là học trò của Đồ Mão. Đứa học trò cuối cùng. Đồ Mão định
bụng rèn dũa xong Vĩnh Quý thì sẽ nghỉ hưu, kết thúc sự nghiệp thầy đồ.
Vĩnh Quý về ở với đồ Mão từ năm 9 tuổi. Thấm thoát đã được 5 năm. Giờ
đây, Quý đã 14 tuổi. Cha của Quý là tá điền, làm thuê cho bá hộ trong
làng. Nhà nghèo, không có tiền đóng học nhưng đồ Mão vẫn nhận Quý vì
thấy được đứa trẻ này có tư chất vượt trội hơn người.
Quý về ở với đồ Mão, chăm chỉ sách đèn, đợi kỳ thi tuyển.
Sáng hôm ấy, nhà đồ Mão rộn ràng tiếng nói cười. Có rất nhiều người
hàng xóm qua phụ việc bếp núc. Bởi trưa đấy là quan Đức Phùng đưa Kỳ
Đồng sang ra mắt nhà đồ Mão, tiện thể cho đôi trẻ gặp nhau. Tiệc tùng
trà rượu linh đình xong, Phùng và Mão đánh cờ. Đồng và Liên đứng hầu sau
lưng cha. Một lúc lâu sau, Đồng ra sau tìm chỗ đi vệ sinh.
Sau vườn nhà đồ Mão trồng nhiều cây ăn trái. Dưới gốc những cây to trồng xen vào từng luống rau xanh.
Đồng đưa mắt nhìn quanh để tìm chỗ thích hợp, nhưng anh ta lại nhìn
thấy 1 cô gái. Cô gái đang lúi húi tưới nước cho luống rau phía bên kia,
thỉnh thoảng nàng cúi xuống nhổ mấy cọng cỏ dại. Kỳ Đồng ngây người
nhìn nàng không chớp mắt, dưới nắng chiều, người con gái hiện hữu ở kia
quả là 1 tuyệt thế giai nhân. Mái tóc đen huyền mượt mà dài quá eo, nước
da trắng hồng với làn môi đỏ mọng. Kỳ Đồng như 1 kẻ mất hồn, bước về
phía cô gái và cất tiếng gọi: cô gì ơi?
Triệu Mẫn đang tưới rau, nghe tiếng gọi, nàng giật mình nhìn lên, ánh
mắt trong veo với làn mi cong vút nhìn thẳng vào người thanh niên đối
diện: anh là…
– Tôi là Kỳ Đồng!
– À! – Triệu Mẫn cười khúc khích: anh rể đây mà. Em là em gái của chị Bích Liên.
Thời đó, phụ nữ không được tự do gặp gỡ giao lưu, nhất là khi nhà có
khách quý, không phận sự thì sẽ ở gian sau, không được bén mảng lên
phòng khách. Vì thế mà Kỳ Đồng không hề biết có sự tồn tại của Triệu
Mẫn.
– Anh ra đây chi vậy?- Mẫn hỏi
Kỳ Đồng ấp úng: tôi ra ngắm cảnh, hít thở không khí thôi. Cô tưới rau à, tôi giúp cô gánh nước nhé?
Nói đoạn, Đồng bước tới quảy đôi vò nước lên vai. Thật ra đối với Kỳ
đồng, anh ta không hề biết gánh nước. Mọi việc trong phủ đều có gia nhân
lo. Nhưng nay đứng trước người con gái này, anh ta lại sợ không có đủ
lý do để nói chuyện lâu hơn, cho nên mới dùng đến chiêu gánh nước giúp.
Mẫn xua tay: không cần đâu, xin anh quay trở vô nhà, ba em mà thấy, chắc la em chết.
Đồng vẫn quả quyết: là tôi tự làm mà, với lại tôi sắp làm rể nhà này rồi, tưới rau là lẽ đương nhiên.
Mẫn chưa kịp phản ứng thêm thì nghe có tiếng nói: vậy thì nhờ anh,
nhớ tưới hết 2 luống này luôn nha. Tôi đưa chị đi làm việc khác.
Người vừa nói là Vĩnh Quý. Nói xong Quý kéo Mẫn đi 1 mạch.
Kỳ Đồng vứt quang gánh xuống đất, lẩm bẩm: – Cái tên tiểu tử thúi,
không biết hắn là ai mà cản chuyện tốt của ta. Mà 2 chị em sao lại chẳng
có chút gì giống nhau vậy nhỉ? Nhất là cô em, trông quen quá, là ta đã
gặp ở đâu, hay giống với người nào mà nhất thời ta chưa nhớ ra được?
Kéo Triệu Mẫn vô sau bếp, Vĩnh Quý nói nhỏ: chị đề phòng anh rể nha, em thấy ông này không tốt đâu.
Mẫn cười: không tốt gì chứ, chào hỏi nhau thôi. Anh ta có ý tốt tưới rau giúp mình mà.
– Vậy kệ chị. Em không quan tâm nữa. – nói xong Quý vùng vằng bỏ đi.
Triệu mẫn ngạc nhiên gọi với theo: ơ kìa, Vĩnh Quý, em làm sao vậy?
————————————————
PHẦN 2
Tại phủ của quan Đức Phùng, ánh đuốc sáng rực. Kỳ Đồng đang ngồi đọc
sách trong thư phòng thì mẹ ruột bước vào: – Con trai ngoan của mẹ, giờ
này vẫn còn đèn sách sao? Nghỉ sớm để giữ sức khoẻ chứ!
Thấy mẹ, Kỳ Đồng đứng dậy cung kính chào, rồi đỡ mẹ ngồi xuống bên
bàn trà. Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của con trai, bà Đỗ Quyên hỏi:
– Sao rồi? Con có tâm sự à?
– Mẹ, con có thể không thành thân với Bích Liên không?
Bà Quyên chau mày:
– Con nói gì vậy? Có chuyện gì không tốt hả con?
– Không, nàng vẫn tốt! Nhưng con thích em gái nàng hơn. Mẹ có thể nói với cha giúp con không?
– Mẹ nghĩ không thể được đâu con. Một người trọng chữ tín như cha con
thì làm sao có thể rút lại lời hứa ngày xưa? Hơn nữa chúng ta đã đến
đánh tiếng hỏi cưới trưởng nữ của nhà họ và đã được chấp thuận. Giờ con
từ hôn chẳng khác nào huỷ hoại tương lai nàng ấy, phá hỏng thanh danh
của nhà ông Mão. Cha con nghe được chắc không tha cho con.
– Nhưng con…
Kỳ Đồng chưa nói hết câu thì bên ngoài vọng lại tiếng hét: thả tao
ra, tao phải đi tìm con tao. Con tao vừa bay ngang qua mái nhà…
Chép miệng, Đồng thở dài: – Đã 15 năm trôi qua, bệnh của mẹ 2 chẳng có chút nào thuyên giảm. Khổ cho cha cũng bởi 1 chữ tình.
Bà Đỗ Quyên nghiến răng: – Mẹ không tin ả tiện tì đó điên thật. Nó
đang giả vờ. Con nhìn cha con xem, đêm đêm vẫn về cùng phòng với nó.
Kỳ Đồng xoa vai mẹ an ủi: – Mẹ của con ơi, rộng lượng chút đi. Mẹ 2 bệnh mà…
Quan Đức Phùng đóng chặt cửa, đỡ ái thiếp nằm xuống, kéo chăn đắp
ngang ngực nàng, ông thì thầm: – Em yên tâm, anh sẽ tìm được con mình
nếu nó còn sống!
Đoạn ông bước ra bàn trà ngồi xuống và gọi: – Ngô Đạt đâu?
Ngô Đạt bước vào: dạ, có hạ thần.
Ngô Đạt tuổi ngoài 35, cao lớn phương phi, mắt sáng râu rậm, tiếng nói sang sảng. Nhìn vào là hàng dũng tướng, trung thần.
Quan Phùng hỏi nhỏ: – Việc ta giao làm đến đâu rồi? Có thông tin gì chưa?
Ngô
Đạt chắp tay: – Hạ thần bất tài, vẫn đang điều tra. Việc phải bí mật vì
sợ quận chúa biết được sẽ giết người diệt khẩu. Thần vẫn âm thầm theo
dõi những ngôi làng trong bán kính 100 dặm nhưng chưa tìm được. Khi xưa,
do quận chúa sai quân truy đuổi sát đến nơi nên thần chỉ kịp chụp mê
hương cho tiểu thư ngủ say rồi bỏ lại trong bụi cây ven đường, còn thần
thì chạy đánh lạc hướng. Khi thoát được thần quay về chỗ cũ thì tiểu thư
đã mất tích.
– Ngươi làm dấu trên tay, giờ gặp lại có còn nhận ra ko?- Quan hỏi
– Dạ có! Ngô Đạt đáp: – vết bỏng rất sâu nên ko thể mất đi, chắc chắn sẽ để lại sẹo. Một cái sẹo hình trăng lưỡi liềm!
– Tất cả là tại ta. – Đức Phùng gục mặt xuống bàn: – tại ta không đủ
dũng khí từ chối khi hoàng thượng ban hôn với quận chúa. Tại ta không đủ
bản lĩnh để bảo vệ người ta yêu. Tại ta nhu nhược nên con ta mới phải
lưu lạc.
Ngô Đạt quỳ xuống: – xin đại nhân đừng tự trách. Từ chối ban hôn là
tội khi quân. Quận chúa là cành vàng lá ngọc, ngang ngược xưa nay ko ai
cản được. Quận chúa ko muốn ngài nạp thiếp, xưa nay chuyện đàn bà ghen
tuông là bình thường. Chỉ do bà cả là quận chúa nên ngài không thể khống
chế được mà thôi.
– Ta và Lương Thị là mối tình thanh mai trúc mã. Ta đã từng thề hẹn
thuỷ chung, mong 1 ngày vinh quy bái tổ sẽ đón nàng về dinh. Cuối cùng,
ta chẳng làm được gì, còn hại nàng ra nông nỗi này…Ngươi phải giúp ta
tìm bằng được tiểu thư.
– Thần tuân chỉ.
Cuộc nói chuyện trên dẫu rất bí mật, nhưng vẫn bị 1 tên lính canh
nghe được. Hắn liền chạy 1 mạch đến gõ cửa phòng bà cả tâu lại. Bà Quyên
nhếch mép cười, ánh mắt sắc lạnh:
– Thì ra là vậy. Truyền lệnh mật xuống, giết hết những thiếu nữ tầm
15 tuổi có vết sẹo trên mu bàn tay. Còn nữa, cho người theo dõi sát tên
Ngô Đạt! Ta ko thể để cho các người có con. Ta ko cho các người hạnh
phúc. Đức Phùng phải là của ta, của riêng ta thôi. Ta giết hết, giết
hết…
Tại nhà đồ Mão, Triệu Mẫn đang ngồi sau hè, thẫn thờ nhìn những luống rau xanh mượt thì Bích Liên tiến đến phía sau: – hù!
Triệu Mẫn giật thót: – á, trời ơi chị làm em sợ quá.
– Nghĩ gì vậy? Bích Liên nheo mắt.
– Em nghĩ ngày cưới chị cũng gần rồi. Chị đi, em ở nhà buồn lắm. – Mẫn rướm nước mắt nói.
Bích Liên thở dài: – Chị cũng buồn lắm, nhưng biết làm sao được. Việc nhà đành nhờ em và Vĩnh Quý.
Quý gánh đôi vò nước đi ngang, nghe nhắc tên mình bèn đứng lại hỏi: – Các chị nói gì em ạ?
Liên cười: – chị nói sau này việc nhà nhờ em.
Mẫn liếc xéo:
– Thôi đi, thằng nhóc này thì làm được gì chứ?
Quý giãy nảy: – Sao lại không? Chị đừng xem thường ta. Ta hứa với
chị, 2 năm nữa ta sẽ đề tên bảng vàng, sau đó ta sẽ trở về đây…
Đang nói, chợt thấy 4 con mắt ngó mình lom lom, Quý gãi đầu cười giả lả: ờ thì… ta trở về đây để… gánh nước tưới rau giúp thầy.
Bích Liên gật đầu, vỗ vai Vĩnh Quý: chị tin em. Sau này Triệu Mẫn nhờ em hết đấy. Hãy làm cho cô ấy luôn cười, em hiểu ko?
Quý gật đầu, ánh mắt kiên định mơ về tương lai.
Tin về các vụ án liên tiếp được báo về khiến quan Phùng đau đầu. Hàng
loạt các thiếu nữ tuổi trăng tròn bị sát hại. Khi khám nghiệm tử thi,
các quan nghiệm thi phát hiện họ chết bởi cùng 1 loại độc, trên mu bàn
tay đều có sẹo. Quan Phùng lờ mờ nhận ra hung thủ đứng đằng sau vụ việc.
Nhưng tiếc là chưa có bằng chứng để cất lưới. Vì thế, quan Phùng căn
dặn Ngô Đạt: ko cần dấu nữa, đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm trước khi bà cả
lại ra tay giết người.
Rồi đám cưới của Kỳ Đồng và Bích Liên cũng diễn ra. 2 bên gia đình
vui mừng chúc tụng. Duy chỉ có Kỳ Đồng mặt lạnh tanh, mắt lâu lâu đảo
quanh tìm kiếm Triệu Mẫn. Hành động này ko qua khỏi cặp mắt của bà Đỗ
Quyên. Bà quay sang đồ Mão cười đon đả: – tôi nghe đồn nhà ông có 2 ái
nữ sắc nước hương trời. Chúng tôi may mắn cưới được trưởng nữ. Chẳng hay
ông có thể giới thiệu út nữ ko?
————————————————
PHẦN 3
Đồ Mão cúi đầu, cung kính nói:
– Cảm ơn phu nhân đã chiếu cố. Út nữ nhà tôi còn nhỏ dại, chưa hiểu
lễ nghi nên không thích hợp xuất hiện. Mong phu nhân đừng trách phạt.
Quan Phùng thấy vậy liền xua tay:
– Ôi, không có gì đâu, xin ông tha thứ cho sự đường đột của phu nhân
nhà chúng tôi. Chắc bà ấy cũng chỉ là quan tâm nên hỏi thăm thôi.
Mọi người lại chúc tụng, nâng ly.
Trong thư phòng, Triệu Mẫn nắm chặt tay Bích Liên: – Chị à, chị phải
hạnh phúc nhé. Em sẽ rất nhớ chị đấy. À, em tặng chị cái vòng ngọc này,
chị đeo bên mình để luôn nhớ về em.
Bích Liên ngăn lại:
– Sao được chứ, quà mẹ tặng em hôm sinh thần 15 tuổi, chị không dám nhận đâu.
Mẫn đeo vòng ngọc vào tay chị và nói:
– Trên vòng có khắc tên em. Chị nhìn vòng sẽ đỡ nhớ em.
Hai chị em ôm nhau thật chặt, không ai muốn rời nhau. Nhưng ngoài
kia, trống kèn đưa dâu đã nổi lên. Bích Liên gạt nước mắt: – Chị đi nhé!
Bà mối đã bước vào, phủ khăn và dắt tay Bích Liên ra. Mẫn cũng ra theo, nép sau cây cột nhìn chị.
Nhà trai đã đứng thành hàng trước kiệu hoa, khi cô dâu đã lên kiệu,
họ chắp tay cung kính chào tạm biệt nhà gái. Kỳ Đồng đưa mắt nhìn quanh,
ánh mắt chợt dùng lại ở 1 điểm, khoé miệng khẽ nở nụ cười. Bắt được
khoảnh khắc đó, bà Đỗ Quyên vội lia tia nhìn về hướng cây cột nhà, ngay
lập tức, máu trong người bà đông cứng lại. Khuôn mặt đó quen quá. Bà
chớp mắt định thần lại để nhìn cho rõ thì lại không thấy gì nữa. Quay
sang Kỳ Đồng, bà thấy anh ta mặt lạnh như tiền vén áo nhảy lên ngựa.
Ngần ngừ nhìn quanh 1 lượt, bà cũng lật đật chui vào xe ngựa rồi buông
kín rèm.
Bích Liên về làm dâu ở phủ quan Phùng, cuộc sống không tệ. Do là con
một nên Kỳ Đồng cực kỳ có uy, trên dưới nghe lời anh ta răm rắp. Bích
Liên không phải động tay vào việc gì, lại có người hầu kẻ hạ. Chỉ là
loanh quanh trong phủ nàng thấy khá buồn chán. Một hôm khi đang rong
chơi trong vườn hoa, Bích Liên chợt thấy có 1 người đàn bà ngồi dưới gốc
cây bồ đề cuối vườn. Nhìn cách phục sức thì đây có lẽ là thê thiếp của
cha chồng. Nghĩ vậy, Bích Liên liền tiến đến làm quen:
– Con xin ra mắt phu nhân.
Người đàn bà quay mặt lại. Bích Liên ngỡ ngàng lắp bắp:
– Triệu… Triệu Mẫn… à không, giống quá…
Bà ta cười lên khanh khách:
– Ngươi quen ta sao? Đã lâu lắm rồi chưa có ai gọi ta bằng cái tên đó. Ngươi là ai?
– Dạ, con là Bích Liên, vợ của Kỳ Đồng. Còn người là…?
– Ta họ Lương, Lương Triệu Mẫn. Ta là vợ hai của Phùng đại nhân.
Nói đoạn, Lương Thị đứng dậy cầm tay Bích Liên kéo lại:
– Ngồi xuống đây với ta, trong phủ này, không ai chơi với ta cả.
Chợt ánh mắt bà chạm phải chiếc vòng ngọc trên tay Bích Liên. Bà bấu chặt tay nàng đưa lên trước mặt quát lớn:
– Vòng của ta, là kỷ vật chàng trao cho ta, ở đâu ngươi có?
Bích Liên lắp bắp:
– Cái này là của em gái con, phu nhân, xin người bình tĩnh.
Nhưng Lương Thị như đã biến thành người khác, mắt bà long lên sòng sọc, bà lao đến túm tóc Bích Liên, miệng gào lớn:
– Gia nhân, gia nhân đâu, bắt kẻ trộm cho ta.
Một cung nữ cùng Ngô Đạt chạy đến:
– Ôi trời, xin phu nhân bình tĩnh, xin người đừng quậy phá nữa ạ.
Tuy nhiên 2 người làm cách nào cũng không thể gỡ tay Lương Thị ra
khỏi tóc của Bích Liên. Bà dùng tay bấu chặt, giật mạnh, miệng liên tục
kêu gào:
– Bắt lấy nó, quân ăn cắp. Con đàn bà thối tha đã hại con gái ta, giờ
còn xui con dâu trộm đồ của ta, mẹ con các người đúng là đồ trâu ngựa 1
lòng.
Bích Liên bị kéo ngã sấp, tóc tai quần áo rũ rượi, nàng khóc lóc van xin:
– Nhị phu nhân, con không ăn cắp, xin người tha cho con.
Tiếng chửi rủa huyên náo cả 1 góc vườn. Bà Đỗ Quyên đã nhìn thấy hết, bà nhếch mép:
– Ả tiện tỳ giả khùng giả điên đã bao năm. Nay hãy xem ta rửa hận thế nào, dám ăn hiếp con dâu của ta ư?
Bà Quyên tiến về phía cuối vườn, dáng vẻ quyền quý uy nghi. Bà quát:
– Dừng tay! Ai cho các người làm loạn trong nội phủ?
Lương Thị lập tức buông tay, quét ánh nhìn lửa đạn sang bà Quyên:
– Con ác nhân này, ta không tha cho ngươi. – Đoạn Lương Thị xông tới nhưng đã bị lính canh gạt ra, ngã ngửa.
– Đánh chết nó cho ta! – Bà Quyên lạnh lùng ra lệnh.
Bích Liên và Ngô Đạt vội quỳ xuống: – Kính xin đại phu nhân tha mạng,
nhị phu nhân do tâm bệnh nên nhận thức vô tri đã làm kinh động nội phủ.
Cúi xin người rộng lòng từ bi mà tha cho.
Tình hình đang căng thẳng thì Kỳ Đồng xuất hiện:
– Có chuyện gì vậy?
Bà Quyên nhìn thấy con trai bèn chỉ tay về phía Bích Liên nói lớn:
– Con xem, vợ con bị người ta đánh đập ra nông nỗi này, lại còn bị vu cho ăn cắp.
Kỳ Đồng bước tới đỡ Bích Liên đứng dậy, ân cần hỏi han: – Nàng ko sao chứ? Chuyện là thế nào vậy?
Bích Liên lắc đầu: – Thiếp không sao. Chỉ là vòng tay này của em gái Thiếp, nhưng nhị phu nhân nói thiếp đã trộm đồ.
Kỳ Đồng chìa tay ra: – Của em gái nàng à? Có thể cho ta xem không?
Bích Liên tháo vòng tay đưa cho chồng. Kỳ Đồng cầm giơ lên trước mặt
ngắm nghía: – Đây là đồ ngọc quý giá, là vật cống tiến được ban thưởng
mới có. Trên vòng còn khắc tên, em gái nàng tên gì?
– Dạ, em thiếp tên Triệu Mẫn.
Kỳ Đồng gật đầu: – Trên vòng có khắc tên nàng ấy. Chỉ là ngoài tên,
vòng ngọc này còn có kí hiệu của cha ta. Kí hiệu này chỉ có thân tộc nhà
ta mới biết. Tại sao vậy nhỉ?
Ngô Đạt nãy giờ mặt mày tái mét, cứng miệng ngọng môi không nói được
lời nào. Chiếc vòng đó chính tay hắn bỏ vào chiếc nôi khi xưa. 15 năm
tìm kiếm, sao giờ nó lại xuất hiện ở đây?
————————————————
PHẦN 4
Bích Liên lắc đầu:
– Thiếp không biết kí hiệu gì. Chỉ biết đây là quà mừng sinh thần của
cha cho em gái tròn 15 tuổi. Em gái sợ thiếp nhớ nhà nên muốn thiếp đem
theo. Còn nếu trên vòng có dấu ấn của phụ thân cũng là điều dễ hiểu.
Cha chàng và cha thiếp là huynh đệ đồng môn, thân thiết với nhau từ nhỏ,
việc cha chàng tặng nhà thiếp vòng ngọc cũng là điều dễ hiểu.
Ánh
mắt của bà Quyên loé lên tia nhìn chết chóc. Trong đầu bà thoáng nhớ
lại đứa con gái nấp sau cột nhà mà con trai bà tìm kiếm hôm rước dâu.
Con bé đó tầm 15 tuổi và khuôn mặt giống với Lương Thị một cách đáng
ngờ. Bà quay sang Bích Liên nói:
– Con vào thư phòng gặp ta!
Ngô Đạt vội chắp tay cung kính: – Kỳ phu nhân, mong phu nhân giúp 1
tay đỡ nhị phu nhân về phòng, tại hạ là nam nhân, không tiện chăm sóc.
Kỳ Đồng gật đầu:
– Nàng qua lo cho mẹ hai đi, xong rồi thay xiêm y, qua gặp mẹ ta.
Dìu Lương Thị về phòng, Ngô Đạt lật đật kéo Bích Liên vào 1 góc hỏi nhỏ, điệu bộ gấp gáp căng thẳng:
– Phu nhân, xin hãy cho thần biết, em gái người bao nhiêu tuổi?
– Em ta vừa tròn 15, nhưng sao?- Liên thắc mắc.
– Thứ lỗi cho thần hỏi thẳng, em phu nhân trên mu bàn tay trái có vết sẹo hình ánh trăng phải không?
– Đúng rồi, sao ngươi biết? – Liên kinh ngạc.
– Cô ấy… có giống nhị phu nhân hay đại nhân không?- Mắt Ngô Đạt đã nhoè nước, từng thớ thịt trên mặt chuyển động.
– Em ta rất giống.. nhưng ngươi định nói gì? Lẽ nào? – Bích Liên nuốt nước bọt, lùi lại 1 bước, ánh nhìn không rời Ngô Đạt.
– Đúng, là con gái của nhị phu nhân và đại nhân. Tiểu thư bị người ta
âm mưu hại chết. Chính tay thần đã ôm người rời đi nhưng không may bị
thất lạc. Thần và đại nhân đã dốc sức tìm kiếm 15 năm qua, không ngờ
tiểu thư lại lưu lạc xa vậy. Chuyện này xin phu nhân giữ kín, đừng nói
cho đại phu nhân. Hiện tại đại nhân đã vào cung, cũng phải 3 ngày nữa
mới về tới. Tình hình cấp bách không thể trì hoãn, giờ thần sẽ tức tốc
lên đường đi đón tiểu thư.
Bích Liên nghe như sét đánh bên tai, tạm thời chưa thể chấp nhận được sự thật. Nàng lảo đạo quỵ xuống, nép vào góc tường.
Kỳ Đồng hớn hở cầm chiếc vòng ngọc trên tay đi đến phòng của mẹ. Dự
định của anh ta định nói với mẹ rằng 2 vợ chồng sẽ về thăm nhà vợ. Có
vòng ngọc trong tay, sợ gì ko tiếp cận được Triệu Mẫn?
Đi gần đến phòng mẹ, chợt Kỳ Đồng thấy 1 tên lính dáo dác nhìn quanh rồi mở cửa bước vào, điệu bộ vô cùng gian xảo.
Kỳ Đồng vội nhẹ nhàng áp sát cửa sổ, thấp đầu xuống để nghe. Bên trong tiếng bà Quyên rít qua kẽ răng:
– Làm cho gọn. Vì Ngô Đạt đã biết, nên các ngươi phải giết hết, giết
cả Ngô Đạt. Dựng thành vụ cướp nghe chưa? Làm không xong là tự biết hậu
quả!
Kỳ Đồng lạnh hết cả xương sống. Chuyện gì vậy? Ta có nghe lầm không?
Ngô Đạt là thân tín của cha bấy lâu, tại sao mẹ ra lệnh thủ tiêu? Mà
giết hết, là giết ai? Họ phạm tội gì?
Nhẹ nhàng rời chỗ nấp, Kỳ Đồng chạy nhanh tới khu ở của Mẹ Hai. Đạp
cửa xông thẳng vào phòng, Kỳ Đồng hét vào mặt con hầu nữ: – Ngô Đạt đâu,
ngươi có biết không?
Con hầu lật đật quỳ mọp xuống:
– Dạ, con không biết, người hỏi phu nhân đi ạ.
Nói rồi con hầu chỉ về phía góc phòng, nơi Bích Liên ngồi dựa vách, ánh mắt vô hồn.
Kỳ Đồng bước vội đến, xốc vợ đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt nàng, anh ta hỏi dồn:
– Ngô Đạt đâu? Nói cho ta biết nhanh lên, hắn ta đâu?
– Bích Liên mặt mũi tái nhợt, nước mắt ướt đẫm, cắn răng lắc đầu.
Kỳ Đồng bấu chặt vai Bích Liên quát lớn:
– Nói nhanh lên thì ta mới giải quyết được. Hắn đang gặp nguy hiểm. Nói mau.
Bích Liên vẫn lắc đầu. Nhớ lời Ngô Đạt dặn, không được nói với ai,
đặc biệt là bà cả. Từ lúc biết sự thật, nàng đã biết sẽ có sự đổ vỡ sứt
mẻ. Nhưng nàng không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy. Nàng hỏi:
– Phải chăng mẹ chàng lệnh cho chàng đến tra hỏi thiếp?
– Mẹ ta sao? Nàng đã biết được chuyện gì mau nói ta nghe? Vừa rồi ta
nghe lén được- Kỳ Đồng ghé sát vào tai Bích Liên thì thầm đủ cho mình
nàng nghe: mẹ ta cho người đi giết Ngô Đạt! Ta phải nhanh chóng ngăn cản
chuyện này.
Bích Liên giật nảy mình lắp bắp:
– Trời ơi… hắn ta đang về nhà của thiếp…
Buông vợ ra, Kỳ Đồng vội vã lên ngựa. Trước đó, xe ngựa đưa bà Quyên nhắm hướng nhà đồ Mão cũng đã lăn bánh.
Ngô Đạt quất roi liên tục cho ngựa phi nước đại. Ông hiểu mình đang
đua với thời gian, chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Sau lưng ông 1 đoạn
là 5 tên sát thủ, sau sát thủ là bà Lệ Quyên. Sau Lệ Quyên là Kỳ Đồng.
Sau Kỳ Đồng là Bích liên. Một đoàn dọc người ngựa mặt mày hối hả, mỗi
người 1 lý do để cố đi thật nhanh.
Tui đã phần nào hiểu được lý do, cũng như các bạn vậy. Từ đầu đến
giờ, phân cảnh nào tui cũng đứng đó mở to mắt nhìn. Nhưng dường như
không ai thấy tui. Tui chỉ có thể nhìn và hiểu, tui không thể can thiệp
vào quá khứ. Nhưng giờ thấy Bích Liên đuổi theo sau cùng, tui cố gắng
hét thật to: – Chị Liên, dừng lại. Chị trốn đi, đừng về nhà mẹ.
Chị Liên không nghe. Chẳng ai nghe cả. Nước mắt tui bắt đầu chảy. Tui
lờ mờ hiểu chốc lát nữa thôi, tui sẽ phải chứng kiến những cảnh tượng
kinh hoàng. Tui lẩm nhẩm: xin thầy, làm ơn dừng lại. Đến đây đủ rồi!
Cảnh lại chuyển về nhà đồ Mão. Vậy là thầy không dừng lại. Tui tiếp tục mở mắt nhìn.
Đồ Mão gọi Vĩnh Quý vào tư phòng. Ra hiệu cho trò ngồi xuống, ông nói với 1 vẻ mặt hết sức nghiêm túc:
– Ta muốn nói với con một bí mật mà xưa nay, ngoài vợ, ta chưa từng
nói với ai. Nhưng trước khi nói, ta muốn hỏi lại trò, ngươi thích con
gái ta thật chứ?
Vĩnh Quý giật nảy mình, anh đứng bật dạy chắp tay cúi đầu lắp bắp:
– Dạ… dạ bẩm thầy, con… con..
– Ngươi cứ nói thật lòng, ta đã hỏi như vậy, tức là ta đã biết cả rồi.
Vĩnh Quý vẫn cúi gập người trước thầy, đáp:
– Dạ bẩm thầy, con rất thích chị Mẫn ạ.
Đồ Mão gật đầu:
– Đù cho có chuyện gì xảy ra, ngươi vẫn không thay lòng chứ?
– Dạ, kiếp này, hay đến muôn kiếp sau, con chỉ thích một mình chị Mẫn thôi.
Đồ Mão vỗ vai Quý, ra hiệu cho anh ta ngồi ghế. Đoạn, mình cũng ngồi. Khẽ vuốt râu, đồ Mão nói nhỏ:
– Vợ chồng ta rất yêu thương Mẫn nhi. Tuy nhiên, nó không phải con
ruột của ta. Chuyện này ta đã giữ kín 15 năm. Hôm nay, không hiểu sao ta
cảm thấy rất bất an. Sợ sự thật chôn vùi, ta quyết định nói cho ngươi.
Hứa với ta, ngươi cũng phải giữ bí mật nhé?
Vĩnh Quý há hốc miệng. Đã có lần bản thân anh thắc mắc 2 chị em nhưng
lại chẳng giống nhau. Nhưng nằm mơ anh cũng không nghĩ đến việc như thế
này.
Đồ Mão chậm rãi kể lại câu chuyện khi xưa cho Quý nghe. Xong, ông
nói: – Ngươi là học trò cuối cùng, và cũng là đứa ta chọn làm con rể. Ta
nhận dạy ngươi không phải ngươi tài giỏi vượt bậc, mà là do ta biết
ngươi là người có đạo đức, tâm thiện, suy nghĩ trong sáng, trung thực.
Không phải Mẫn nhi là con nuôi mà chúng ta bớt yêu thương nó, ngược lại,
chúng ta yêu thương và nâng niu nó như báu vật. Giờ ta mang báu vật này
đặt vào tay ngươi. Ngươi đỗ đạt danh phận thì tốt, không đỗ cũng không
sao, ta vẫn sẽ gả Mẫn nhi cho ngươi. Hai đứa chí thú làm ăn thì cũng no
đủ. Ta cũng sẽ cắt ruộng cho cha mẹ ngươi để họ không phải làm thuê cho
bá hộ nữa. Chỉ mong ngươi yêu thương và bảo vệ Triệu Mẫn, nếu nó có cơ
hội nhận lại cội nguồn một cách thuận lợi vui vẻ thì mừng cho nó, còn
nếu sự việc đau buồn nghiệt ngã thì cũng không cần công khai câu chuyện
này. Ngươi hiểu ý ta không?
Vĩnh Quý kính cẩn: – Dạ, con hứa với thầy, sẽ bão vệ chị Mẫn bằng cả mạng sống. Xin thầy cứ tin ở con.
————————————————
PHẦN 5
Có tiếng ngựa hí ngoài cổng. Đồ Mão lật đật chạy ra. Ông nhận ra Ngô
Đạt vì thường thấy hắn đi cạnh quan Đức Phùng. Chưa kịp hỏi thì Đạt đã
phóng xuống hỏi gấp:
– Út nữ nhà thầy đâu? Ta phải đưa cô ấy đi gấp!
Đồ Mão khoát tay ôn tồn đáp:
– Kìa, có việc gì thì vào nhà rồi nói, mời ngài!
Nắm lấy tay đồ Mão, Ngô Đạt thở hổn hển:
– Không kịp. Gọi út nữ ra đây nhanh. Đó không phải là con ruột của
thầy phải không. Đó chính là tiểu thư nhà chúng tôi thất lạc 15 năm
trước do bị đại phu nhân hãm hại. Tung tích của tiểu thư lộ rồi, phiền
thầy gọi cô ấy ra đây, tôi phải đưa đi ngay mới toàn mạng. Thầy và mọi
người cũng trốn nhanh lên, tôi nghĩ đại phu nhân cũng gần đuổi đến nơi
rồi, bà ta sẽ giết người diệt khẩu.
Đồ Mão lắp bắp:
– Nhưng… nhưng sao…
Ngô Đạt thở hắt ra:
– Do chiếc vòng ngọc. Út nữ nhà ngài đã đưa cho trưởng nữ đeo trong
ngày đưa dâu. Ngài không tin tôi sao? Khi xưa tôi còn làm dấu hình trăng
lưỡi liềm trên mu bàn tay trái của đứa trẻ, trong nôi, ngoài vòng ngọc
còn có cái yếm thắm.
Đồ Mão run rẩy gật đầu:
– Ngài chờ tôi 1 lát.
Đồ Mão chạy nhanh ra nhà sau, nơi Triệu Mẫn đang lục đục dọn cơm tối.
Nắm tay Mẫn, đồ Mão kéo nàng chạy ngược ra sân: – Theo cha nhanh lên!
Mẫn không hiểu chuyện gì, bị cha kéo giật ngược, vừa chạy nàng vừa kêu:
– Cha ơi, có chuyện gì vậy?
Ra đến cổng, Mẫn thấy Vĩnh Quý đứng đó, đôi mắt u buồn nhìn mình. Bên cạnh là người đàn ông cao lớn nhưng rất lạ.
Đồ Mão đẩy Mẫn về phía người đó, nói:
– Nhờ ngài bảo bọc cho con tôi.
Đoạn, như có chút luyến tiếc, đồ Mão kéo ngược Triệu Mẫn vào lòng mình, ôm chặt lấy. Vuốt tóc con gái, thầy nói trong nước mắt:
– Mẫn à, cha mẹ rất yêu con!
Ngô Đạt đã lên ngựa, giục:
– Nhanh lên thiểu thư.
Vĩnh Quý đỡ Triệu Mẫn lên phía sau Ngô Đạt. Chàng dặn:
– Phía trước là 2 ngọn núi khá hiểm trở. Vượt qua núi là địa phận của phủ khác, ngài có thể vào đấy xin trú thân.
Nói xong, Quý vỗ mạnh vào hông ngựa. Con ngựa chồm lên phi về phía trước. Mẫn ôm chặt Ngô Đạt, ngoái cổ lại gọi:
-Cha ơi!
Nàng nãy giờ tuyệt nhiên không hiểu chuyện gì. Chỉ thấy Vĩnh Quý hét với theo:
– Ta sẽ tìm nàng!
Bóng người ngựa mất hút vào màn đêm đen đặc. Đồ Mão kéo Vĩnh Quý đi như chạy vào nhà:
– Nhanh lên, chúng ta rời khỏi đây. Bỏ hết lại. Chúng ta đi ra bằng cổng sau.
Nhưng
không kịp. Một tiếng động mạnh vang lên, cổng nhà đổ ập xuống, 5 tên áo
đen xuất hiện. Một tên chĩa gươm về phía đồ Mão quát:
– Giao con gái út của ngươi ra đây.
Đồ Mão chua xót:
– Các ngươi là quân của Phùng phu nhân? Nó chỉ là 1 đứa trẻ vô tội, há chi phải đuổi cùng giết tận?
Nghe tiếng động, vợ của đồ Mão chạy ra, thấy cảnh gươm đao, bà hốt hoảng hỏi:
– Các người là ai? Đêm tối xông vào nhà chúng tôi có chuyện gì?
Giọng tên sát thủ lạnh lùng:
– Giết!
Nhanh như cắt, tiếng gươm lia trong gió, tiếng hung khí đâm vào da
thịt, tiếng ú ớ của nạn nhân, tiếng tia máu bắn vào vệ cửa, tiếng thân
thể đổ ập xuống đất.
Có tiếng xe ngựa dừng lại. Bà Lệ Quyên bước xuống:
– Đốt sạch chỗ này! Những nhà xung quanh đều phải giết hết. Một số tản ra tìm kiếm xung quanh, chúng chạy chưa xa đâu.
Trong tích tắc, toàn bộ khu làng bốc cháy, xác người la liệt.
Lại có tiếng ghìm cương ngựa. Kỳ Đồng hốt hoảng nhảy xuống chạy lại chỗ mẹ mình. Anh hét lên:
– Dừng lại, mẹ đang làm gì vậy? Trời ơi, cả nhà vợ con, cả làng chết hết. Họ tội tình gì?
Thoáng hoảng sợ khi nhìn thấy con trai. Việc làm độc ác của Bà rốt
cuộc đã bị 1 người nữa chứng kiến nhưng không thể diệt khẩu. Bà ôm lấy
vai Kỳ Đồng lắc mạnh:
– Con bình tĩnh nghe mẹ nói, đây là lỗi lầm của mẹ từ 15 năm trước.
Vì quá ghét Lương Thị, vì ghen với ả mà mẹ đã đã có ý định giết chết đứa
con ả mới sinh. Tuy nhiên Ngô Đạt đã mang nó trốn thoát. Không ngờ lại
lưu lạc vào làm con gái út của nhà này. Đứa con gái mà con thương nhớ
chính là nó- em cùng cha khác mẹ với con.
– Vậy thì sao? Nếu đã là em con thì mẹ phải sửa sai đón em về. Hoặc
giả hờn ghen mẹ giết chết 1 mình em ấy thôi, cả làng này lỗi lầm gì với
mẹ? – Kỳ Đồng gào lên trong tận cùng của sự phẫn nộ và bất lực.
Bà Quyên lắc đầu:
– Con nghĩ mọi chuyên đơn giản vậy sao? 15 năm qua cha con cùng Ngô
Đạt vẫn luôn tìm kiếm nó. Cha con đã biết chính ta làm nhưng chưa đủ
bằng chứng để kết tội ta. 15 năm qua cha con chưa từng ghé vào phòng mẹ
lấy 1 lần. Ông nói chỉ cần tìm ra bằng chứng ta có liên quan, ông ta sẽ
đuổi ta và con ra khỏi phủ, dâng chiếu lên thánh thượng xin từ hôn. Ta
không thể có ngày đó. Ta là quận chúa, không thể bị phế vị, không thể bị
chồng bỏ. Đó là chưa kể nếu hoàng thượng không bảo vệ, ta sẽ bị tội khi
quân. Tương lai của con sẽ ra sao? Gia tộc nhà chúng ta sẽ ra sao? Vì
vậy ta phải giết chết nó, giết cả người đã cưu mang nó, giết cả những
người có khả năng biết chuyện và làm nhân chứng.
– Thật kinh khủng! Mẹ thật tàn nhẫn. Mẹ định xử lý sao với việc làm hôm nay?- Kỳ Đồng quỳ xuống đưa mắt nhìn đám cháy.
– Mẹ dự liệu hết rồi. Đây là 1 vụ cướp giết. Các thi thể giả bọn cướp
đã chuẩn bị xong, để cả nhân chứng sống kể lại vụ việc cũng đã có. Con
đừng suy nghĩ nhiều. Sau này bù đắp tốt cho vợ con là được. Hãy hiểu là
mẹ không thể làm khác.
Có tiếng hét thất thanh, Bích Liên đã về tới, nàng chạy lại như muốn lao vào đám cháy, gào khóc nức nở:
– Cha ơi, mẹ ơi, sao lại ra nông nỗi này? Con gái bất hiếu về muộn
rồi. Con đã rước quỷ về khiến cả nhà chết thảm. Cha, mẹ, em gái, Vĩnh
Quý, mọi người đâu cả rồi?
Kỳ Đồng thoáng chút hoảng sợ. Chẳng phải vợ hắn đang ở phủ sao? Nhưng
có ở phủ đi chăng nữa thì sự thật cũng sẽ phơi bày, vì hắn đã lỡ nói
với nàng mẹ hắn cho người đi giết Ngô Đạt. Trong khi đó nàng biết rõ Ngô
Đạt về nhà mình. Cả làng bị giết trong cùng thời điểm thì dù có mọc
thêm 8 cái miệng, hắn cũng ko đủ lý lẽ để chạy tội. Đang phân vân tìm
cách đối phó, bỗng Bích Liên đứng dậy túm lấy cổ áo của Kỳ Đồng cào xé:
– Người nói đi, tại sao lại như vậy? Chẳng phải người ngăn mẹ người
giết Ngô Đạt thôi sao? Gia tộc nhà ta đã phạm lỗi gì với người? Ta suốt
kiếp không thể tha thứ cho gia đình người.
Phập! Tiếng động khô khốc vang lên. Bích Liên nhìn xuống bụng mình,
Nơi Kỳ Đồng đã lạnh lùng cắm sâu con dao vào đó. Đỡ lấy vợ, Kỳ Đồng nói
trong nước mắt:
– Xin lỗi nàng, ta không thể làm khác được!
Bích Liên nằm trong tay chồng, mắt nàng mở lớn, tay vẫn nắm chặt cổ áo của Kỳ Đồng, nàng thều thào nói:
– Ta sống là vợ ngươi, chết làm ma theo ngươi. Dẫu cho ngươi đi đến
địa ngục, ta cũng sẽ đuổi theo ngươi. Dẫu có ngàn năm sau, ta cũng nhất
định phải bắt ngươi đền tội.
Kỳ Đồng tựa cằm lên trán vợ, nhắm mắt lại nói nhỏ:
– Được, ta hứa với nàng, nếu có kiếp sau, ta sẽ trả đủ cho nàng.
Nói rồi, hắn ấn mạnh chuôi dao, kết thúc cuộc sống của Bích Liên.
Tui có cảm giác đau đớn tột cùng, cảm giác thương cảm, bất lực đến
mức không thể thở được. Tất cả nghẹn cứng nơi cổ họng, không thể nói,
không thể gào thét. Cái duy nhất tui làm được là tiếp tục mở mắt nhìn.
Cảnh chuyển.
Ngô Đạt và Triệu Mẫn đã theo đường mòn chạy được đến lưng chừng núi.
Đoạn tiếp theo rất dốc và đá cheo leo nên phải tự đi bộ. Đạt đỡ Mẫn
xuống ngựa, cắt dây cương cho ngựa sống tự do, đoạn ông lại dắt tay Mẫn
chạy tiếp. Mẫn rụt tay lại, ánh mắt khẩn cầu:
– Xin ông hãy nói với ta lý do. Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta trốn 1 mình, gia đình ta sẽ thế nào?
Ngô Đạt vừa kéo nàng chạy, vừa nói:
– Người cần thoát lúc này là tiểu thư. Xin người đừng hỏi. Đợi an toàn rồi tôi sẽ từ từ kể người nghe.
Chạy được 1 lúc, cả 2 nghe tiếng chân đuổi phía sau. Rất nhanh chóng, 3 tên sát thủ đã bắt kịp. 1 tên quát lớn: – giết hết!
Phía trước là vực sâu, không còn cách nào khác là phải chiến đấu. Ngô Đạt kéo Triệu Mẫn ra phía sau, ông nói:
– Nếu may mắn thoát được, xin tiểu thư hãy tìm cách bí mật liên lạc với Phùng đại nhân.
4 người lao vào nhau. Nhưng cổ nhân đã nói: 3 đánh 1 không chột cũng
què. Ngô Đạt vừa đánh vừa kéo che cho Triệu Mẫn. Rất nhanh ông đã bị đâm
2 kiếm vào lưng.
Đạt và Mẫn đã bị dồn lùi đến sát mép vực. Thấy sức mình không thể chống trả, Ngô Đạt ôm Triệu Mẫn nhảy xuống phía dưới.
Vực rất sâu, trước khi chạm đáy, 2 thân thể tội nghiệp đã đập liên
tiếp vào đá. Thật lâu sau, Ngô Đạt cố sức mở mắt, toàn thân đã ko thể cử
động. Triệu Mẫn vẫn nằm trong vòng tay ông, nhưng nàng ko còn thở nữa.
Đến lúc chết, nàng vẫn không biết được nguyên do…
Ngô Đạt thều thào:
– Tiểu thư, thần sẽ đi theo người, từ giờ thần ko để lạc mất người
nữa. Nếu có kiếp sau, thần sẽ bảo vệ người, thần sẽ kể cho người nghe
câu chuyện hôm nay…
Ngô Đạt cũng từ từ nhắm mắt…
Tui đã khóc rất nhiều trong lúc thiền. Tui nghĩ đây là quyết định sai
lầm lớn nhất của đời tui. Nếu cho tui chọn lại, tui sẽ không thiền về
tiền kiếp.
Lại 1 vài hình ảnh sợt qua, kia là tui lúc còn nhỏ, khi tui đi xem
phim về muộn, có 1 bóng trắng đã đi theo đằng sau. Tui dừng lại, bóng
trắng cũng dừng. Tui hoảng sợ ngó trước ngó sau, tuy nhiên tui ko nhìn
thấy gì, dẫu cho cái bóng đó đứng ngay bên cạnh và nói:
– Triệu Mẫn, chị đây, Bích Liên đây, em còn nhớ không?
Lại 1 hình ảnh nữa xẹt qua. Đó là năm 2005, khi tui đi du lịch chung
với trường Thuận Quý. Lúc đó là khánh thành cáp treo Tà Kú, trường tui
đi cáp. Khi cáp lên đến đỉnh đột nhiên mất điện, cả hệ thống buồng chở
dừng lại treo lơ lửng trên cao. Một vài giáo viên nữ trường tui sợ hãi
bật khóc. Tui không sợ, lúc đó tự nhiên tui có cảm giác chơi vơi như
kiểu bị rơi từ trên cao xuống. Tai tui ù đi. Thật trùng hợp, trước mặt
miếng đất nhà tui là 2 ngọn núi, đó là núi Hố Dầu và núi Tà Kú. Có lẽ đó
là nơi Ngô Đạt và Triệu Mẫn vong mạng năm xưa.
Cảnh lại chuyển, khi tui rước thầy Tâm Nhẫn lên cúng đất cho tui làm
nhà, cái bóng trắng xuất hiện cuối vườn, nở một nụ cười, cái bóng nói:
– Ngô Đạt, hân hạnh gặp lại ông!
Cảnh lại chuyển, khi Duy đến nhà tui lần đầu tiên, cái bóng đứng ngay cổng với nụ cười rạng rỡ, bóng nói:
– Ngươi rất biết giữ lời hứa, chào ngươi, Vĩnh Quý!
Ngày ông Phú đi Hàm Tân, ngang nhà tui, bóng trắng mắt đỏ ngầu nhìn theo với nụ cười quỳ dị:
– Kỳ Đồng, ta ở đây!
Tui biết, câu chuyện tui viết ra thật khó tin. Trong thế giới khoa
học, chuyện gì cũng mang ra giải thích 1 cách logic như môn toán. Tui
không thể buộc mọi người tin những lời tui nói. Nhưng tui vẫn chia sẻ,
nếu bạn ko tin, hãy đọc như 1 câu chuyện sáng tác. Nếu bạn tin, hãy nhớ
duyên nghiệp không thể mất đi, nó tồn tại từ kiếp này sang kiếp khác. Vì
vậy, hãy cố gắng yêu thương nhau, sống thiện tâm và buông bỏ hết chấp
niệm.
Tui biết sau khi đọc xong, rất nhiều bạn muốn nhờ thầy Tâm Nhẫn giúp
thiền về tiền kiếp. Nhưng tui khuyên các bạn đừng nên. Trên thực tế
không phải ai cũng về được tiền kiếp, là do duyên hoặc nghiệp quá lớn
cần hoá giải mới thiền được. Chuyện đã qua xin để cho qua. Bản thân tui
sau khi thiền xong, tui mất cả tháng sống lơ ngơ như con điên, tui mất
phương hướng và không biết mình phải sống cho kiếp nào. Cả tháng trời
tui ôm nỗi hận tù sâu sắc. Điều tệ hơn là cánh cửa về quá khứ không đóng
lại, đêm đêm tui nằm là mơ thấy kiếp trươc với những câu chuyện đời
thường ở nhà Đồ Mão. Tui chán ăn, thèm ngủ, stress và nhập viện. Sau
thầy Tâm Nhẫn phải cố gắng lắm mới cắt duyên tiền kiếp cho tui để tui
không còn mơ linh tinh nữa. Đợt đó thầy Nhẫn cũng nằm liệt giường cả
tháng, tui cứ nghĩ ổng sẽ chết vì đã xong nhiệm vụ. Nhưng thật nhiệm
màu, ông qua khỏi.
Cuộc đời tui vì nó có quá nhiều điều không thể giải thích, nên tui
viết ra đây cho bạn đọc tham khảo. Các bạn có quyền nghi ngờ tính chân
thực của câu chuyện, chẳng sao cả, hãy đọc như 1 niềm vui giải trí.