Trong buổi đối thoại chiều 6/11 với 3.000 sinh viên Hà Nội, Jack Ma
dành 20 phút đầu tiên để nói về những thất bại đã hình thành nên ông chủ
tập đoàn Alibaba ngày hôm nay. Ông khuyến khích giới trẻ Việt Nam nghĩ
đến tương lai ngay từ bây giờ. Dưới đây là toàn văn bài phát biểu của tỷ phú người Trung Quốc.
Buổi tối hôm qua, khi tản bộ quanh Hà Nội, tôi nhìn thấy rất nhiều người
trẻ luôn nở nụ cười tươi, tràn đầy năng lượng, vui vẻ chơi các trò chơi
trên đường phố. Tôi đã tự hỏi tại sao con người Việt Nam lại hạnh phúc
đến vậy. Tôi nghĩ một trong những lý do là họ còn rất trẻ. Nhưng điều
tuyệt nhất ở những người trẻ là họ thấy niềm vui ở tương lai phía trước.
Nếu họ lạc quan khi nghĩ đến tương lai, họ đang lạc quan về đất nước
mình.
Hôm nay, tôi tới đây để chia sẻ một số ý tưởng về kinh doanh. Cũng như
hầu hết mọi người ở đây, tôi không sinh ra trong gia đình giàu có. Tôi
không có ông bố nhiều tiền, tôi không có ông chú quyền lực, tôi không có
gì cả. Tôi thất bại rất nhiều lần, khi đi học, khi đi tìm việc, nhưng
tôi nghĩ đó là những trải nghiệm tuyệt vời nhất mà tôi có.
Chính vì vấp ngã, tôi học được từ những sai lầm. Dù hôm nay Alibaba rất
lớn mạnh, nhưng chúng tôi vẫn sẽ còn va vấp rất nhiều. Khi gặp thất bại,
tôi không bao giờ lo lắng. Bởi tôi biết cuộc sống đầy rẫy thất bại và
sai lầm.
Tỷ phú giàu thứ hai Trung Quốc vấp ngã vô số lần trước khi thành công. Ảnh: Ngọc Thành
Bạn có thể than “không ai giúp tôi cả”, bởi khi bắt đầu kinh doanh, bạn
chỉ muốn được ai đó giúp đỡ. Nhưng nếu không có ai, đừng lo lắng, bởi
điều đó là đương nhiên. Người ta giúp bạn mới là bất thường. Không ai có
lý do để phải giúp bạn cả.
Nếu bạn muốn mở một doanh nghiệp tốt, bạn cần nắm bắt đúng thời điểm,
kết hợp với đúng người. Tôi nghĩ đây là thời điểm kinh doanh hợp lý cho
cả thế giới.
Internet phát triển khoảng 20 năm. 30 năm tới đây, những ai tận
dụng được Internet trong kinh doanh và trong cuộc sống mới có thể thành
công.
Tôi cảm giác trong 30 năm tới, trí tuệ nhân tạo và nhiều thứ sẽ thay
đổi, đặc biệt là trong kinh doanh. Chẳng hạn, cách thức kinh doanh chúng
ta đã thực hiện cả trăm năm qua là B2C (Business-To-Customer), trong
tương lai là C2B (Customer-To-Business).
Thế kỷ vừa rồi, toàn cầu hóa chỉ giúp được 20% các nước đang phát triển,
20% các doanh nghiệp lớn. Thế kỷ này, hoạt động kinh doanh sẽ tập trung
vào 80% doanh nghiệp nhỏ và phải trông cậy rất nhiều vào giới trẻ.
Những quốc gia có nhiều người trẻ, dựa vào người trẻ, thực sự đặt niềm
tin vào người trẻ thì sẽ có hy vọng lớn lao. Ở mọi quốc gia tôi ghé
thăm, tôi đều nói với Chính phủ, xin hãy lưu tâm vào 30 năm tiếp theo,
vì 30 năm đó là quan trọng nhất đối với nhân loại. Hãy lưu tâm đến những
người trẻ dưới 30 tuổi, những doanh nghiệp dưới 30 nhân viên. Bởi các
doanh nghiệp nhỏ là yếu tố vận hành thế kỷ này.
Thế kỷ trước, các công ty lớn, quy mô lớn, nhiều tiền sẽ thành công.
Nhưng thế kỷ này, các công ty nhỏ, thường xuyên đổi mới, sáng tạo, có
tính xây dựng sẽ thành công.
Điều tiếp theo là tìm đúng người. Nếu bạn muốn xây dựng một doanh nghiệp
tốt, bạn phải có đội ngũ tốt. Hãy tìm đúng người chứ không phải tìm
người tốt nhất. Không có người nào tốt nhất ở bên ngoài công ty của bạn.
Tất cả những người tốt nhất là những người bạn thuê, bạn cùng làm việc,
cùng thay đổi và phát triển với họ.
Tôi nghĩ để làm kinh doanh, điều quan trọng nhất không phải là tiền mà
là bạn có ý tưởng tốt và tìm được một nhóm người chia sẻ ý tưởng đó cùng
bạn. Không ai thành công một mình. Một người có thể chạy rất nhanh,
nhưng nếu muốn đi đường dài, bạn phải đi cùng nhiều người khác.
Do đó, công ty tôi tập trung vào những người trẻ, tập trung vào làm việc
theo nhóm. 18 năm trước, 18 người sáng lập trong căn hộ của tôi đều có
ước mơ, chúng tôi tin Internet sẽ trở nên hùng mạnh. Chúng tôi tin
Internet sẽ giúp ích cho các doanh nghiệp nhỏ. Chúng tôi tin thương mại
điện tử là tương lai của kinh doanh. Bởi tin vào điều đó, tôi mời nhiều
người trẻ có chung niềm tin với mình.
Ngoài đúng thời điểm, đúng người, bạn cần biết điều quan trọng thứ ba.
Đó là bất kỳ doanh nghiệp nào cũng mất thời gian dài mới thành công.
Không ai bắt tay làm hôm nay mà thành công ngay ngày mai. Không có cơ
may nào như vậy cả. Những người như chúng ta trong căn phòng này, 99,9%
mọi người, hãy nhớ rằng nếu muốn làm gì đó hôm nay, bạn nên nói “Tôi sẽ
thành công trong 10 năm. Trong 10 năm tới, tôi sẽ tiếp tục làm, tiếp tục
cải thiện cùng với nhiều người. Và trong 10 năm, tôi có thể thành
công”.
Điều thứ tư, các doanh nhân hãy lạc quan vào tương lai. Chúng ta nên tin
vào tương lai. Tôi đã gặp những người thành công trên thế giới như
Warren Buffet, Bill Gates, Steve Jobs… và phát hiện một điểm chung đặc
biệt là họ không bao giờ than phiền. Nhiều người quanh tôi luôn than
phiền. "Tôi không có tiền, tôi không có quan hệ...". Những người đó sẽ
không bao giờ có cơ hội.
Vậy cơ hội ở đâu? Cơ hội chỉ tồn tại ở những chỗ mà người ta kêu ca. Khi
người ta kêu ca, đó chính là cơ hội của bạn. Hãy giải quyết vấn đề và
những lời than vãn đó đi, bạn sẽ nắm bắt được cơ hội.
3.000 sinh viên Hà Nội tham dự buổi đối thoại.
Chúng ta nên từ những thất bại mà người khác mắc phải, không cần thiết
học từ những câu chuyện thành công của họ. Rất nhiều trường MBA hiện nay
tập trung vào những câu chuyện thành công. Chúng ta có nhiều lý do để
thành công nhưng chỉ có một lý do thất bại. Hãy học hỏi từ lý do thất
bại của người khác.
Trong 18 năm qua, cùng với đội ngũ của mình, chúng tôi thu nhập những
câu chuyện thất bại của người khác để nghiên cứu, học hỏi và cố gắng
tránh nó.
Nếu muốn làm gì đó, các bạn phải có ý tưởng và ước mơ. Ý tưởng là điều
bạn có thể làm khi người khác không thể, điều bạn có thể làm tốt hơn
những người khác, điều bạn có thể làm khác với số đông. Khi tất cả đều
nói phải thế này, các bạn hãy nghĩ sao không phải thế kia. Khi người ta
nói phải thế kia, các bạn hãy nghĩ sao không phải là thế này. Các bạn
cần phải khác biệt. Nếu các bạn cũng như những người khác thì làm sao có
cơ hội?
Tôi được biết ở Việt Nam có một số cuốn sách về tôi, về Alibaba. Có vẻ
câu chuyện rất nổi tiếng. Tôi không đọc chúng bởi vì trong tương lai,
tôi muốn tự viết một cuốn sách về Alibaba – 1.001 sai lầm.
Nếu bạn học hỏi được từ những sai lầm, bạn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, bạn
sẽ thực tế hơn. Khi nhìn thấy tất cả những thất bại, khi vẫn muốn chiến
đấu cho tương lai, bạn sẽ có cơ hội.
Không ai là siêu nhân. Nếu muốn thành công, bạn phải thực tế, phải tập
trung, phải làm việc theo nhóm, phải lạc quan vào tương lai. Đó là tất
cả những gì tôi muốn chia sẻ với các bạn và tôi sẵn sàng trả lời mọi câu
hỏi.
Bởi vì tôi không muốn chứng tỏ tôi thông minh hơn các bạn. Tôi không
nghĩ tôi thông minh. Tôi trượt đại học ba lần. Tôi không vượt qua các kỳ
thi. Nhưng tôi không bao giờ từ bỏ. Tôi thất bại, tôi thử lại, tôi vấp
ngã tiếp và đứng dậy thêm lần nữa cho đến khi thành công. Nếu không,
Alibaba đã không ra đời.
Alibaba đã thành lập 18 năm. Đó là khoảng thời gian ngắn với người khác nhưng rất dài đối với chúng tôi.
Ngày nay, khi nhìn các bạn trẻ Việt Nam, các bạn hạnh phúc, tôi cũng
hạnh phúc. Tôi thấy rất nhiều người hạnh phúc trên đường phố vào buổi
tối, nhảy nhót và chơi những trò thật vui. Các bạn có thể tiếp tục hạnh
phúc như thế không? Hãy nghĩ đến tương lai của mình.
Hiện Việt Nam có 54% dân số dùng điện thoại di động, nhưng rất nhiều
người chủ yếu dành thời gian chơi game online. Chúng ta hãy dành thời
gian đó để kinh doanh. Bạn hãy thử sức với thương mại điện tử, hãy thử
bán thứ gì đó qua mạng, mua thứ gì đó qua mạng, giao tiếp với mọi người
qua mạng. Bởi trong tương lai, rất nhiều thứ sẽ không phải “made in
China”, “made in Vietnam” hay “made in America” mà là “made in
Internet”. Bạn có thể mua hàng ở nước này và bán ở nước khác. Hãy tận
dụng tối đa Internet để tìm thông tin, kiến thức, kết bạn.
Sinh viên chia sẻ cảm xúc sau khi kết thúc buổi đối thoại cùng Jack Ma
Một điều khác tôi không thích ở người trẻ Việt Nam là họ luôn thanh toán
bằng tiền mặt. Tôi thấy các bạn có điện thoại di động và tiền mặt,
trong khi chúng ta có thể triệt tiêu tiền mặt, thanh toán qua điện
thoại. Tôi tin là trong vòng 10 năm tới, với chỉ một chiếc điện thoại
hoặc thiết bị nào đó khác, chúng ta có thể mua sắm, buôn bán, thanh
toán, du lịch toàn cầu.
Đừng lo lắng trí tuệ nhân tạo sẽ cướp hết công việc của con người. Con
người luôn thông minh hơn máy móc. Nhưng nếu bạn không làm việc chăm
chỉ, nếu bạn không học hỏi, nếu bạn không thay đổi, bạn sẽ gặp rắc rối.
Việt Nam có 93, 94 triệu dân, 54% người dùng Internet nhưng chỉ có 4
triệu người mua sắm qua mạng. Trên 90% thanh toán bằng tiền mặt. Chúng
ta không có hệ thống thanh toán di động, không có hệ thống logistics
tốt, thậm chí không có thị trường tốt. Người ta có thể nói kinh doanh ở
Việt Nam là bất khả thi. Để tôi nói với bạn điều này: Đây là cơ hội tốt
nhất dành cho bạn. Nếu mọi thứ đã sẵn sàng, tại sao họ lại cần đến bạn?
Chính vì tất cả đều chưa sẵn sàng, bạn có thể tận dụng cơ hội để xây
dựng nó.
18 năm trước, người Trung Quốc cho rằng không thể có thương mại điện tử.
Nhưng không có thanh toán điện tử, chúng tôi tạo ra nó. Không có thị
trường, chúng tôi tạo ra nó. Chúng tôi chuẩn bị để tạo ra mọi thứ trong
15 năm. Tôi đã thảo luận với Thủ tướng sáng nay và vui mừng khi biết
người trẻ Việt Nam rất được ủng hộ làm thương mại điện tử. Alibaba sẽ
làm mọi thứ để hỗ trợ. Điều quan trọng nhất là hợp tác với các bạn,
những người trẻ.
Đón đọc video hot, Lịch thi đấu bóng đá hôm nay mới nhất, cuộc đua rực lửa của Manchester United và các đại gia giải ngoại hạng Anh, bóng đá Tây Ban Nha, Champions League…
Thất bại 0-1 trên sân Chelsea lại ghi dấu một trận cầu thất vọng nữa của MU trước các đội bóng lớn. Người ta có thể đổ lỗi cho Jose Mourinho
vì chiến thuật phòng ngự có phần tiêu cực nhưng suy cho cùng, chiến
lược gia người BĐN chẳng thể làm gì khác trong bối cảnh phải hành quân
đến "hiểm địa" Stamford Bridge. Đó không chỉ là thất bại về chiến thuật,
mà về cả con người lẫn tinh thần.
MU không chỉ thua Chelsea về chiến thuật, mà về cả con người lẫn tinh thần
Sự vắng mặt của Paul Pogba khiến Mourinho xoay sang sơ đồ 3-5-2 với
mục đích tận dụng số đông tiền vệ đối chọi với Chelsea. Ý đồ này sớm bị
phá sản từ những "sai số" mang tính cá nhân. Dưới hàng thủ,
Phil Jones thi đấu mất tập trung và "ngủ quên" ở khoảnh khắc Morata bật
cao đánh đầu ghi bàn thắng duy nhất.
Tuyến giữa thường tỏ ra yếu thế trong khả năng tranh chấp tay đôi lẫn
phát động. Herrera, Matic vừa vất vả kèm cặp Eden Hazard quá xuất thần,
vừa lo đối phó với "tòa tháp" Bakayoko nên thể quán xuyến nhiệm vụ hỗ
trợ tấn công. Sự cố gắng của Smalling, Bailly là không đủ để che chắn
hết khoảng trống trước khung thành De Gea.
Đáng thất vọng nhất là Henrikh Mkhitaryan. Tiền vệ người Armenia "vô
hình" trong suốt thời gian có mặt trên sân, chỉ thực hiện 1 pha rê bóng
thành công và 29 lần chạm bóng, bằng... thủ thành Courtois. Với "ngòi
nổ" như vậy, Lukaku rơi vào tình cảnh "đói bóng" (cả trận chỉ dứt điểm 1
lần), hay Rashford thường xuyên phải lùi về không quá ngạc nhiên.
Theo thống kê, hơn 50% số bàn thắng (12/23) của MU tại Premier
League được thực hiện trong 15 phút cuối. Tuy nhiên đó là những trận đấu
"Quỷ đỏ" đang dồn ép và... không bị dẫn trước. Ngược lại, thầy
trò Mourinho tỏ ra bế tắc, lúng túng, thậm chí có dấu hiệu buông xuôi.
Lấy ví dụ, trong một tình huống chống phản công ở trận thua Chelsea,
ống kính truyền hình đã ghi lại khoảnh khắc Jesse Lingard thong dong
chạy về, thậm chí chậm hơn cả trọng tài Anthony Taylor. Vị "vua áo đen"
39 tuổi, di chuyển suốt 90 phút, còn tiền vệ người Anh mới vào sân từ
phút... 78.
Khoảnh khắc "dở khóc dở cười" thể hiện tinh thần chiến đấu đáng thất vọng của Lingard cũng như MU hiện tại
Đối với những đội bóng do Mourinho dẫn dắt, tinh thần chiến đấu luôn
được đề cao. "Người đặc biệt" từng ra sức chỉ trích Herrera vì tuyên bố
"tinh thần, khát khao thi đấu toàn đội rất kém" sau thất bại 1-2 trên
sân Huddersfield. MU hiện tại, rõ ràng chưa phải tập thể như thế,
Mourinho vẫn phải làm món trứng ốp-la ngon từ những "quả trứng ung".
Thời gian tới, Pogba, Ibrahimovic hay Rojo sẽ trở lại để giúp MU giải
quyết những mối lo về chuyên môn. Nhưng nếu MU tiếp tục thể hiện bộ mặt
bạc nhược, yếu đuối như trên Stamford Bridge, Mourinho sẽ chẳng còn lí
do gì để bào chữa cho mỗi thất bại của "Quỷ đỏ" nữa.
Không lâu sau vụ thảm sát ở TP Las Vegas, nước Mỹ tiếp tục rúng động bởi
một vụ xả súng khác tại nhà thờ First Baptist, khu vực Sutherland
Springs, bang Texas - Mỹ hôm 5-11.
Một người đàn ông dùng súng trường tấn công Ruger AR giết chết ít
nhất 26 người và làm bị thương khoảng 20 người khác trước khi thiệt mạng
trong xe trên đường bỏ trốn. Các nạn nhân nằm trong độ tuổi 5-72, gồm
23 người thiệt mạng tại chỗ, 2 người ở bên ngoài nhà thờ và 1 người
không qua khỏi khi được đưa đi cấp cứu.
Theo đài CNN, trong số nạn nhân thiệt mạng có 8 thành viên của một gia đình.
Tay
súng mặc đồ đen kèm áo chống đạn. Sau khi gây án, hắn rời khỏi nhà thờ
và bị người dân truy đuổi rồi thiệt mạng chưa rõ lý do. Cục An toàn Công
cộng Texas (TDPS) cho biết cư dân địa phương Johnnie Langendorff nhìn
thấy một người đàn ông đang bắn nhau với tay súng khiến hắn ném vũ khí
bỏ chạy nên dùng mô tô chở người này đuổi theo.
Chiếc xe của nghi
phạm sau đó lao ra khỏi đường cao tốc. Ông Langendorff thừa nhận không
biết chuyện gì xảy ra sau khi cảnh sát đến, cuối cùng nhận được thông
báo tay súng đã chết.
Người dân địa phương thắp nến tưởng niệm những nạn nhân vụ xả súng Ảnh: Reuters
Báo
The Guardian (Anh) dẫn nguồn tin thực thi pháp luật địa phương cho biết
nghi phạm vụ xả súng đẫm máu trong ngày chủ nhật này được xác định là
Devin Patrick Kelley, 26 tuổi. Hắn là cựu nhân viên tại căn cứ không
quân Holloman, bang New Mexico.
Năm 2012, Kelley bị kết án 1 năm
tù giam về tội hành hung vợ con. Trước khi ra tay, tên này sống ở nhà
của cha mẹ ở New Braunfels - khu vực ngoại ô TP San Antonio, cách hiện
trường vụ thảm sát chừng 56 km.
Trong khi cảnh sát vẫn đang tích
cực điều tra nguyên nhân vụ việc, các lãnh đạo, chính khách và nhà làm
luật đã bày tỏ quan ngại về vụ thảm sát thứ ba tại nhà thờ ở Mỹ trong
vòng 3 năm trở lại đây. Tuy nhiên, sự chia rẽ vẫn còn sâu sắc về nguyên
nhân sâu xa của làn sóng bạo lực tại nước Mỹ thời gian qua.
Tổng
thống Donald Trump gọi vụ xả súng xuất phát từ "vấn đề sức khỏe tâm
thần", không phải là chuyện liên quan đến luật sở hữu súng. Trái lại,
cựu Tổng thống Barack Obama và các thành viên Đảng Dân chủ kêu gọi thực
hiện những bước cần thiết để giảm bớt tình trạng bạo lực cũng như siết
chặt luật sở hữu súng.
Phạm Nghĩa
Quán bánh canh muốn ăn phải canh giờ ở Sài Gòn
Suốt mấy chục năm nay, bánh canh “cô tóc bạc” chỉ bán tầm 60 phút, người nào đến muộn thì phải ra về tay không.
Quán bánh canh vừa ăn vừa nghe 'chửi' nhưng chỉ bán 60 phút ở Sài Gòn
Đôi khi, vừa ăn bánh canh vừa nghe quát nhưng thực khách vẫn ăn ngon lành. Video: Phong Vinh.
Địa chỉ này nổi tiếng ở Sài Gòn nhiều năm qua vì chỉ bán đúng một tiếng.
Bà chủ có mái tóc bạc (ngồi ngoài cùng, bên trái) cùng các chị em trong
gia đình đã bán từ rất lâu. Ai hỏi thăm thì chỉ nhận được câu trả lời
là “đã mấy mươi năm rồi”, hoặc “đã rất lâu rồi”.
Quán mở cửa tầm 3h chiều mỗi ngày, nhưng chưa đến giờ đã có nhiều người
chờ sẵn. Điều này tạo sự tò mò cho nhiều người lần đầu nghe đến.
Theo chia sẻ của chú giữ xe, quán bán một tiếng “vì mấy chủ hàng đã lớn
tuổi nên làm được bao nhiêu bán bấy nhiêu”. Các nguyên liệu được chuẩn
bị từ sáng sớm. “Mất thời gian nhất là lúc làm giò heo”, chú kể.
Quán có nhiều loại thịt ăn kèm như giò nạc, giò móng, giò gân, giò lớn,
giò nhỏ,… Sau khi có chỗ và gọi món, không ít lâu sau, tô bánh canh nóng
hổi cùng chén nước mắm ăn kèm sẽ được bưng đến tận nơi. Tuy có lúc nhân
viên lớn tiếng để hối thúc người múc bánh, nhưng khi giao tiếp với thực
khách thì rất ân cần và chu đáo.
Sợi bánh canh sau khi ngậm đủ nước dùng có mùi thơm, mềm và dai. Nước
dùng thơm và béo. Giò heo được xử lý kỹ nên giòn và mềm. Khi ăn, bạn
chấm thêm ít nước mắm ớt cay để tăng thêm mùi vị. Giá cho một phần ăn
dao động trong khoảng 25.000 đến 40.000 đồng, rẻ nhất là tô bánh canh
giò.
Nơi này được khách gọi là quán, cũng có người gọi là hàng rong. Quán tuy
bán trong gian nhà khang trang, nhưng khu vực bếp chỉ đơn giản là một
gánh hàng bày các vật dụng, nguyên liệu để nấu món ăn. Quán không có
bàn, thực khách ngồi trên ghế nhựa và dùng nó làm bàn.
ANTD.VN - Tiếp sau quả bom “Hồ sơ Panama” cách đây hơn 1 năm, vụ “Hồ sơ
Paradise” được cho sẽ tạo ra cơn địa chấn không kém khi rò rỉ những
thông tin về những hoạt động của nhiều nhân vật nổi tiếng trên chính
trường cũng như thương trường thế giới.
“Hồ sơ Paradise” sẽ tạo nên cơ địa chấn động không kém vụ “Hồ sơ Parama” cách đây hơn 1 năm
Truyền thông quốc tế ngày 5-11 đồng loạt đưa tin về một vụ rò rỉ hồ
sơ tài chính được gọi là “Hồ sơ Paradise” trong đó tiết lộ về các khoản
đầu tư gây tranh cãi của nhiều nhân vật nổi tiếng. Hiệp hội Nhà báo Điều
tra Quốc tế (ICIJ) cho biết, 95 đối tác truyền thông tham gia vào việc
công khai hơn 13,4 triệu tài liệu trong “Hồ sơ Paradise”, trong đó chủ
yếu được thu thập và tập hợp bởi tờ báo Đức Süddeutsche Zeitung và ICIJ,
hợp tác với các báo Guardian và BBC (Anh) và New York Times (Mỹ).
Tương tự như vụ “Hồ sơ Panama” bị phanh phui lần đầu hồi tháng
4-2016, các nhà báo điều tra quốc tế gọi những tài liệu mới công bố là
“Hồ sơ Paradise” ám chỉ “thiên đường thuế” giúp những người giàu có giấu
tiền mà trước mắt đã tiết lộ các hoạt động được cho là liên quan tới
trốn thuế ở nước ngoài của hơn 120 chính trị gia, nhà tài phiệt trên thế
giới, trong đó có những nhân vật rất nổi tiếng.
Theo thông tin về “Hồ sơ Paradise” đăng tải trên tờ Guardian (Người
bảo vệ), khu điền trang Duchy of Lancaster của Nữ hoàng Elizabeth II đã
đầu tư hàng triệu bảng Anh vào một Quỹ đầu tư trên Đảo Cayman. Tờ báo
nổi tiếng của Anh này cho biết, điền trang này đã sử dụng các quỹ đầu tư
tư nhân nước ngoài thường được giới đầu tư Anh sử dụng để trốn thuế.
Tuy nhiên, Người phát ngôn của điền trang Duchy of Lancaster ngay sau
khi thông tin trên được công bố đã khẳng định, tất cả các khoản đầu tư
của điền trang này đều được kiểm toán đầy đủ và hợp pháp.
Trong khi đó Hãng tin Anh Reuters dẫn thông tin hồ sơ rò rỉ cho biết
Bộ trưởng Thương mại Mỹ Wilbur Ross, cũng là một tỷ phú đầu tư, nắm giữ
31% cổ phần của Tập đoàn Navigator Holdings thông qua một mạng lưới đầu
tư phức tạp. Theo đó, Navigator Holdings có quan hệ đối tác làm ăn với
Tập đoàn năng lượng Sibur của Nga. Trong số các cổ đông của Tập đoàn
Sibur có con rể của Tổng thống Nga Vladimir Putin là ông Kirill Shamalov
và bạn của nhà lãnh đạo Nga là ông Gennady Timchenko.
Phản ứng trước thông tin trên, Người phát ngôn Bộ Thương mại Mỹ trong
ngày 5-11 đã khẳng định, ông Wilbur Ross “không liên quan tới các quyết
định làm ăn với Sibur của Navigator và chưa từng gặp các cổ đông của
Sibur cũng như biết về quan hệ giữa hai công ty”. Còn tờ New York Times
(Thời báo New York) đăng tải tuyên bố của Sibur cho biết các đàm phán
với Navigator do giới lãnh đạo điều hành của công ty tiến hành chứ không
liên quan đến các cổ đông và công ty này cũng chưa từng gặp Bộ trưởng
Thương mại Mỹ Wilbur Ross.
“Hồ sơ Paradise” cũng rò rỉ thông tin tỷ phú người Nga Yuri Milner là
nhà đầu tư lớn của hai “ông kẹ” mạng xã hội Twitter và Facebook. Ông
Yuri Milner được cho là có liên quan tới hai tổ chức tài chính Nhà nước
Nga. Trong đó, theo tiết lộ, Ngân hàng Nhà nước VTB của Nga đã chuyển
191 triệu USD vào quỹ đầu tư của ông Milner và số tiền này được sử dụng
để mua cổ phiếu của Twitter vào năm 2011.
Bên cạnh đó, “Hồ sơ Paradise” cũng “điểm danh” một số công ty đa quốc
gia như Apple, Nike và Uber về các hoạt động trốn thuế. ICIJ cho biết,
thời gian tới sẽ công bố thêm các tài liệu liên quan, khui ra những góc
khuất về hoạt động trốn thuế của các “VIP” trên cả chính trường và
thương trường.
Hơn 1 năm trước, quả bom “Hồ sơ Panama” phát nổ đã làm rung chuyển
nhiều nơi trên thế giới, khiến nhiều chính trị gia, lãnh đạo doanh
nghiệp phải từ chức hoặc đối mặt với nguy cơ từ chức. Vụ “Hồ sơ
Paradise” được cho sẽ tạo cơn địa chấn không kém, làm lung lay nhiều
chiếc ghế quyền lực hay ảnh hưởng tới uy tín của các nhân vật nổi
tiếng.
ANTD.VN - Sau thắng lợi 2-0 trước U19 Macau (Trung Quốc), U19 Việt Nam
tiếp tục đánh bại chủ nhà U19 Đài Bắc Trung Hoa để sớm giành vé Vòng
chung kết U19 châu Á 2018.
Chiều 6-11, thầy trò HLV Hoàng Anh Tuấn đầy hưng phấn bước vào lượt
trận thứ 2 vòng loại U19 châu Á 2018 gặp chủ nhà U19 Đài Bắc Trung Hoa.
U19 Việt Nam nhập trận với tinh thần quyết tâm rất cao và không ngần
ngại chơi pressing ngay bên phần sân U19 Đài Bắc Trung Hoa, buộc chủ
nhà phải lui về bảo vệ khung thành.
Đội hình ra sân U19 Việt Nam trong trận thắng U19 Đài Bắc Trung Hoa 2-1 (ảnh VFF)
Sau một số cơ hội bị bỏ lỡ, phút 22, tiền vệ Tiến Anh tận dụng tốt cơ
hội tung cú dứt điểm ngoài vòng cấm hạ thủ thành Li Guan Pei, mở tỷ số
cho U19 Việt Nam.
Phút 32, Tiến Anh tiếp tục ghi dấu ấn với pha trả bóng đầy nỗ lực,
tạo điều kiện thuận lợi cho Hồng Sơn dễ dàng tung cú sút chính xác trong
vòng cấm nhân đôi cách biệt cho đội nhà.
Sang hiệp 2, U19 Đài Bắc Trung Hoa có bàn gỡ 1-2 nhờ công Chin Wen Yen, trong khi U19 Việt Nam bỏ lỡ nhiều cơ hội.
Dẫu vậy, với chiến thắng chung cuộc 2-1 đã giúp thầy trò HLV Hoàng
Anh Tuấn có 6 điểm và giành vé vào vòng chung kết U19 châu Á 2018 diễn
ra vào tháng 10-2018. Từ vòng chung kết này sẽ chọn ra các 4 đại diện
xuất sắc dự World Cup U20 - giải đấu mà Việt Nam từng góp mặt tháng
5-2017.
Trước đó vào ngày 8-11, U19 Việt Nam (6 điểm) đá trận cuối vòng loại gặp U19 Lào (0 điểm) trước khi về nước một ngày sau đó.
Vùng bão trắng khăn tang
07/11/2017 05:19
Những chiếc xe chở quan tài vội vã về các xóm nhỏ vùng tâm bão Ninh Hòa.
Những chiếc khăn tang quấn vội trong tiếng nấc nghẹn của rất nhiều
người vĩnh biệt người thân
Chiều 6-11, ông Lê Đức Vinh, Chủ tịch UBND tỉnh Khánh Hòa báo cáo
con số thiệt hại do bão số 12 ở tỉnh này là 27 người chết. Tuy nhiên,
con số này đã cũ vì đến tối cùng ngày các địa phương báo về đã tìm thấy
thêm 12 thi thể nữa, nâng số người thiệt mạng lên con số 39.
Tại
khu vực biển đầm Nha Phu, đoạn thuộc xã Ninh Ích, thị xã Ninh Hòa
(Khánh Hòa), một số người dân đi biển đã phát hiện 2 thi thể nam trôi
dạt trên biển. Hai người này đều làm công cho một bè cá trên đầm Nha
Phu. Ngay sau đó tại thôn Phú Hữu, xã Ninh Ích, người dân lại vớt thêm
một thi thể khác cách không xa 1 ngôi nhà bị sập hoàn toàn. Như vậy là
thị xã nhỏ bé hiền hòa này đã có đến 17 người thiệt mạng do bão.
Người thân ông Võ Văn Liêm (thị trấn Vạn Giã, huyện Vạn Ninh) khóc ngất khi đưa xác ông về Ảnh: KỲ NAM
Chúng
tôi đến huyện Vạn Ninh, nhận tin báo từ Văn phòng UBND huyện: vừa tìm
thấy thêm 2 thi thể của người dân, nâng số người chết lên 8 người. Hai
giờ sau, người dân lại đưa vào bờ 1 một thi thể khác. Và 1 giờ sau,
người dân lại đưa thêm 1 nạn nhân vào bờ.
Tại cảng cá Vạn Giã,
huyện Vạn Ninh, hàng chục phụ nữ đứng ngồi không yên, chồng con họ vẫn
chưa thấy thông tin gì. Tàu về, cảng cá chật kín người. Một phụ nữ luống
tuổi vừa nhìn thấy xác nạn nhân, gào lên thảm thiết: "Trời ơi! Ông Liêm
ơi". Người phụ nữ quỵ ngã, nước mắt giàn giụa. Một thanh niên lạc
giọng: "Vết sẹo này đúng là của ba rồi". Cả cảng cá như lặng đi.
Bà
Nguyễn Thị Thanh Hiền mắt đỏ hoe, giọng thều thào: "Dẫu sao cũng tìm
được, còn như tôi 3 ngày rồi mà chẳng thấy ổng đâu. Ông ơi ông, ở đâu về
đi ông!". Đứng bên cạnh, bà Nguyễn Thị Dư cũng nghẹn giọng: "Thằng Đi
(anh Mai Văn Đi, con bà Dư - PV) đi trên bè cũng không kịp vào. Bà con
tìm mấy ngày nay rồi".
Rời cảng cá để vào xóm làng ở xã Ninh Ích.
Không khí tang thương bao trùm. Những chiếc xe chở quan tài vội vã đưa
về, theo sau là những tiếng khóc rưng rức, bóng trắng của những chiếc
khăn tang liêu xiêu trên những con đường cây đổ, những ngôi nhà sụp đổ
hoang tàn. Ở đây, không một người nào không bị mất người thân trong bão.
Chị
Nguyễn Thị Bích ở thôn Tân Đảo, xã Ninh Ích, thị xã Ninh Hòa kể trong
nước mắt "Bão đến đàn ông trong gia đình lo chằng níu nhà cửa. Bà cố nội
với 3 đứa cháu chạy ra trước phòng khách. Nào ngờ mái tôn nhà bên cạnh
bay qua đập vào làm cả mảng tường đổ sập xuống nơi bà cháu đứng. Trời
ơi, con gái tôi mới học lớp 3 thôi". Tiếng khóc than của người phụ nữ
trẻ như xé lòng người.
Kỳ Nam - Hồng Ánh
Hàng trăm tấn cá bè chết trắng sông, người dân khóc nức nở
Chiều 6/11 ông Thái Văn Danh, Chủ tịch UBND xã Quảng Phú, huyện
Quảng Điền, Thừa Thiên Huế cho biết lũ lớn đã làm thiệt hại nặng hàng
trăm tấn cá nuôi trên bè của người dân xã.
Do mưa lũ lớn trên sông Bồ ở xã Quảng Phú đã làm chết gần như toàn bộ
cá diêu hồng, cá rô phi nuôi trong bè của gần 50 hộ dân. Mỗi bè có từ 7
đến 10 ô nuôi cá được làm bằng lưới, thống kê có 182 ô trên tổng số 220
ô nuôi cá của người dân bị chết sạch.
Cá chết trắng bè của gần 50 hộ dân xã Quảng Phú, huyện Quảng Điền từ đêm 5/11 đến sáng 6/11
Cá đang gần mùa thu hoạch do bị nước lũ đẩy mạnh làm các lưới ở ô dồn
cá vào một nơi gây ngộp thở và vỡ nội tạng. Toàn bộ khoảng vài trăm tấn
cá đã chết nổi trên các bè cá. Mỗi ô cá bán được từ 60 đến 80 triệu,
nhân lên thì ước tính thiệt hại từ 16 đến 18 tỷ đồng. Nhiều người dân đã
khóc nức nở khi thấy cá chết bất ngờ.
Theo ông Danh, hiện xã đã làm tờ trình gửi Phòng Nông nghiệp &
Phát triển Nông thôn huyện Quảng Điền đề nghị xin hỗ trợ, tuy nhiên do
vẫn còn lũ nên phải chờ sau lũ mới có phương án cụ thể.
Hàng trăm tấn cá bị chết sạch
Nguyên nhân xác định do áp lực nước lũ quá mạnh dồn các ô nuôi cá làm bằng lưới lại
“Chưa có năm nào cá bị chết thế này, do lũ quá lớn đã khiến bà con
không kịp trở tay. Hiện chúng tôi đang liên lạc với một công ty chế biến
thức ăn để gom hết cá này làm thức ăn cho gia súc vì cá không bị gì cả,
chỉ chết do áp lực nước” – ông Danh trao đổi.
Chính quyền xã Quảng Phú đang tìm phương
án đưa toàn bộ số cá vừa chết ra khỏi bè cá để tránh tình trạng ô nhiễm
trên sông Bồ (ảnh: facebook Quảng Điền quê ta ơi)
Được biết trên toàn xã Quảng Phú, huyện Quảng Điền có 14 lồng cá bị
trôi, 3 lồng cá bị vỡ. Ở các địa phương khác của tỉnh Thừa Thiên Huế
cũng bị thiệt hại nhiều lồng cá như: xã Hồng Tiến, Hương Bình – Thị xã
Hương Trà có 12 hồ cá bị nước lớn làm vỡ hồ, 12 lồng cá bị trôi do đứt
dây neo; xã Phong Sơn – huyện Phong Điền bị trôi 10 lồng; xã Vinh Thái –
huyện Phú Vang trôi 16 lồng; Thị xã Hương Thủy ngập 12 ha nuôi trồng
thủy sản; huyện A Lưới có 86 hồ cá bị nước tràn hồ.
Đại Dương
"Nếu kéo dài tình trạng cả họ làm quan sẽ phát sinh tình trạng Tổ đảng nhà ta, Chi bộ nhà ta"
Hoàng Đan |
59
Bà Trần Thị Dung. Ảnh: Q.H
"Nếu để kéo dài tình trạng cả họ làm quan thì tiếp tục phát sinh
tình trạng Tổ đảng nhà ta, Chi bộ nhà ta và kéo theo phân công, chia
chác quyền lực...", bà Trần Thị Dung nêu.
Lũ lụt ngấm vào nền móng thì nguy hại hơn nhiều
Nêu
ý kiến tại phiên thảo luận vào chiều 6/11 về công tác giải quyết
khiếu nại, tố cáo, phòng chống tội phạm, vi phạm pháp luật;
phòng chống tham nhũng..., đại biểu Trần Thị Dung (Điện Biên) đã nêu
về tình trạng cả họ làm quan xã.
Theo
bà Dung, thời gian gần đây, các phương tiện thông tin liên tục thông
tin về tình trạng nhiều dòng họ làm quan đúng quy trình vào các vị trí,
chức vụ.
"Nhiều người nhà cùng làm quan thì
liệu trong công việc có công tâm khách quan không. Ai là người kiểm tra
đánh giá năng lực, hiệu quả công việc của những người này.
Điều
đáng nói là, nếu dòng họ đó không có người có vị trí có trọng trách tại
đó thì những người kia có được bổ nhiệm vào những vị trí đó không? Để
rồi trong một xã có đến ½ biên chế là anh em, con cháu trong dòng họ",
bà Dung nêu.
Nữ đại biểu chỉ rõ, cấp xã do
địa bàn hẹp, tính chất công việc, trách nhiệm có đặc điểm rất riêng
nhưng đất đai được đầu tư làm việc lớn còn thủ tục khai sinh, kết hôn…
giao dịch công không có lý do gì vòi vĩnh.
Trong
xã quen biết nhau cả, lâu dần thành lệ những chuyện nhỏ người này hỏi
người kia, lên xã gặp ai, ở đâu, bao nhiêu và nhiều lần thành tham nhũng
vặt.
"Còn khi có chương trình dự án đầu tư
cho xã thì "trâu, bò, dê, gà đi lạc vào nhà lãnh đạo", hộ nghèo được hỗ
trợ tiền làm nhà thì thành kín cổng cao tường, ra khoá vào mở.
Hay
dịp lễ, Tết hoặc trong xã có thiên tai bão lũ nhân dân bị thiệt hại,
được cả nước, nhân dân cả nước cứu trợ qua cơn hoạn nạn thì danh sách
hàng đầu lại là vợ con, dòng họ của cán bộ công chức rồi mới đến người
dân", bà Dung chỉ rõ.
Đồng thời, theo bà
Dung, nhận diện rõ cả họ làm quan chính là hành vi tham nhũng và tham
nhũng vặt cũng là hành vi tham nhũng với hệ lụy khó lường.
"Nếu
để kéo dài tình trạng cả họ làm quan thì tiếp tục phát sinh tình trạng
Tổ đảng nhà ta, Chi bộ nhà ta và kéo theo phân công, chia chác quyền
lực, đồng thời, không tránh khỏi tình tạng vi phạm nguyên tắc tập trung,
dân chủ gây mất đoàn kết nội bộ, bè phái cục bộ…
Tham
nhũng vặt tuy nhỏ nhưng dễ làm hư hỏng nền công vụ ngay từ cơ sở, làm
cải cách hành chính trì trệ tắc nghẽn ngay cấp xã, người dân không mấy
tin tưởng lãnh đạo.
Quan điểm nhà dột từ
nóc là nguy hiểm, thì lũ lụt ngấm vào nền móng thì nguy hại hơn nhiều.
Nền móng mà lún sụt thì không nhà cửa nào giữ nổi", bà Dung nêu thêm. Thế hệ tham nhũng thứ hai
Trong khi đó, đại biểu Nguyễn Mai Bộ cho hay, cử
tri mong muốn được chuyển đến Quốc hội câu hỏi là có hay không có tham
nhũng trong công tác bổ nhiệm cán bộ, công chức, bởi lẽ nếu có thì báo
cáo của Chính phủ về công tác phòng chống tham nhũng chưa đầy đủ.
ĐB Nguyễn Mai Bộ. Ảnh: Quochoi.vn.
Còn
nếu không thì tại sao việc bổ nhiệm cán bộ công chức đúng quy trình mà
người tài có đức không được bổ nhiệm, một bộ phận cán bộ có đạo đức kém
hơn, năng lực hạn chế hơn lại được bổ nhiệm.
Tai hại hơn, khi được bổ nhiệm, lại được tổ chức cho họ quyền lớn là quyền hành dân, hành doanh nghiệp.
Cá
nhân ông cho rằng, tham nhũng trong bổ nhiệm cán bộ là có là vì theo
tâm lý "không có lửa thì không có khói", cho nên dân gian mới kết luận
"nhất hậu duệ, nhì quan hệ, ba tiền tệ, bốn trí tuệ hẳn là đúng".
Ngoài
nguyên nhân "hậu duệ, quan hệ, tiền tệ", theo ông Bộ, quy định của pháp
luật cán bộ công chức thiếu chặt chẽ nên dẫn đến tham nhũng. Do đó, cần phải chống tham nhũng trong công tác cán bộ.
"Bên
cạnh việc tạo ra cán bộ yếu kém thì hệ lụy nguy hiểm hơn là sẽ tạo ra
thế hệ tham nhũng thứ 2 xuất hiện. Bởi vì, khi họ đã bỏ tiền chạy chức,
chạy quyền thì nếu được giao quyền sẽ tính bài thu lại và không cách nào
thu lại khác là tham nhũng tiếp theo", ông Bộ nhấn mạnh.
theo Trí Thức Trẻ
Hành trình đánh sập đường dây chế tạo vũ khí cực lớn
06/11/2017 19:45 GMT+7
TTO - Phúc gọi xe
khách đến nhà chở. Trước khi lên xe, Phúc cẩn thận quan sát, lên xe rồi
vẫn dòm ngó xung quanh. Nhưng Phúc không biết rằng trong số hành khách
có trinh sát.
Công an thu giữ hàng loạt vũ khí - Ảnh: Công an cung cấp
Ngày
6-11, Phòng cảnh sát hình sự (PC45) Công an TP.HCM cho biết phòng đã
phối hợp nhiều đơn vị nghiệp vụ và công an nhiều tỉnh thành, phá thành
công chuyên án mua bán, sử dụng, chế tạo vũ khí quân dụng và nhiều loại
vũ khí khác với quy mô cực lớn.
Đường dây do Nguyễn Hồng Phúc (32 tuổi, ngụ tỉnh Vĩnh Long, tạm trú tỉnh Bình Phước) giữ vai trò cầm đầu và tổ chức hoạt động.
Ngoài
Nguyễn Hồng Phúc, PC45 đã bắt 8 người liên quan gồm: Huỳnh Văn Trung
(40 tuổi, ngụ tỉnh Vĩnh Long, tạm trú TP.HCM), Lê Ngọc Mãi (16 tuổi, ngụ
tỉnh Đồng Tháp), Phùng Ngọc Cảnh (29 tuổi, ngụ tỉnh Gia Lai), Lê Điền
Khắc Huy (31 tuổi, ngụ tỉnh Tiền Giang), Lê Minh Châu (29 tuổi, ngụ
tỉnh Tiền Giang), Khúc Chí Tài (29 tuổi, ngụ tỉnh Hưng Yên, tạm trú
TP.HCM), Mai Quang Minh (18 tuổi, ngụ huyện Bình Chánh, TP.HCM) và Bùi
Trọng Trí (25 tuổi, ngụ tỉnh Hậu Giang, tạm trú TP.HCM).
Một quả lựu đạn công an thu giữ - Ảnh: Công an cung cấp
"Nếu bị công an bắt sẽ nổ lựu đạn tự sát, chết chung"
Theo
PC45, tháng 10-2017, Công an TP.HCM chỉ đạo PC45 xác minh một đường dây
sử dụng, sản xuất, chế tạo vũ khí quy mô lớn do một đối tượng cầm đầu
(lúc tên này, khi tên khác, thậm chí địa chỉ liên quan cũng không rõ
ràng).
Bằng các biện pháp nghiệp vụ, nhiều ngày sau đó trinh sát
xác định quy mô của đường dây rất lớn và người cầm đầu là Nguyễn
Hồng Phúc.
Các trinh
sát còn xác định Phúc thường xuyên di chuyển nhiều tỉnh thành, hành
tung bí ẩn nhưng thỉnh thoảng hay trở lại nhà vợ ở tỉnh Vĩnh Long.
Các
trinh sát còn cho biết nhiều lần xác định được thời gian, địa điểm, lộ
trình đi của Phúc nhưng khó tiếp cận bởi Phúc luôn mang theo súng, lựu
đạn.
"Phúc từng nói nếu bị công an bắt sẽ nổ lựu đạn tự sát, chết
chung. Nên anh em trinh sát phải tính toán thật kỹ, sợ ảnh hưởng đến
tính mạng của người dân, của trinh sát và của cả đối tượng", một trinh
sát chia sẻ.
Ngày 12-10, các trinh sát xác định Phúc đang ở nhà
vợ tại Vĩnh Long nhưng chỉ tiếp tục đeo bám, mật phục quanh nhà và những
tuyến đường dự đoán Phúc sẽ đi qua.
Thời cơ đến khi nguồn tin
báo Phúc gọi một xe khách đến nhà để rước Phúc. Khoảng 16h30 ngày 12-10,
chiếc xe khách 16 chỗ đậu trước nhà số 8 Phạm Hùng (TP Vĩnh Long, tỉnh
Vĩnh Long) đón Phúc.
Phúc cẩn trọng quan sát khi đi từ nhà ra xe, lên xe còn dòm xung quanh.
Nhưng Phúc không ngờ trên xe khách đó đã có trinh sát ngồi trong vai hành khách.
Khi
xe đang chạy, đợi lúc Phúc sơ hở nhất, trinh sát trên xe đã khống chế
trong tích tắc. Phúc không kịp rờ vào bất kỳ loại vũ khí nào mang theo
trong người.
Qua kiểm tra nhanh Phúc, đúng như dự đoán, công an
phát hiện Phúc mang theo 1 quả lựu đạn loại M67 (Mỹ sản xuất), 1 súng
ZP5, 3 khẩu súng rulô, 1 súng tự chế (bắn đạn thể thao quốc phòng), 1
ống giảm thanh và 70 viên viên đạn (loại đầu đạn bằng kim loại)…
Nguyễn Hồng Phúc bị bắt trên xe khách - Ảnh: Công an cung cấp
Bán vũ khí cho dân "số má"
Qua
đấu tranh khai thác, Phúc khai chọn địa điểm làm trung tâm chế tạo và
thử các loại vũ khí tại một khu đất rẫy trồng điều trong rừng tại huyện
Bù Đăng (tỉnh Bình Phước). Khu đất rẫy này của một người quen và Phúc
xin tá túc tại một căn nhà nhỏ trong rẫy nhưng thực chất là phục vụ
chế tạo và thử nghiệm vũ khí.
Lập tức, PC45 tiến hành di lý Phúc
về địa điểm chế tạo trên địa bàn huyện Bù Đăng. Tại đây, công an khám
xét và thu giữ thêm nhiều công cụ chế tạo vũ khí và vũ khí thành phẩm
như: hơn 100 viên đạn các loại, 2 kíp nổ, 300 gram bi chì chế tạo đạn
hoa cải, 400 gram thuốc nổ TNT, 300 gram thuốc súng, 50 gram thuốc
phóng, 79cm dây cháy chậm, 3 hộp tiếp đạn súng AK, 1 bán súng AR15, 1
súng tự chế, 1 trái mìn…
Phúc tiếp tục khai số vũ khí sau khi chế
tạo ở khu rẫy huyện Bù Đăng, Phúc giao cho nhiều đồng phạm tiêu thụ.
Trong đó có "đệ tử ruột" Lê Ngọc Mãi để Mãi thay mặt Phúc mang đi giao
dịch, mua bán lại cho các "chân rết". Từ các "chân rết" nguồn hàng sẽ
tiếp tục phân phối về khắp các tỉnh thành.
Từ manh mối cầm đầu,
bằng các biện pháp nghiệp vụ, PC45 lần ra từng mắt xích liên đới trong
đường dây. Phần lớn nguồn vũ khí được giao dịch, mua bán cho những đối
tượng có "số má" giang hồ khắp các tỉnh thành từ TP.HCM, Bình Dương, Bến
Tre, Tiền Giang, Gia Lai, Đồng Tháp, Vĩnh Long…
Ngoài mua
bán, sử dụng, chế tạo nhiều loại vũ khí, một số đối tượng liên quan đến
đường dâ, còn nhận "hợp đồng" đòi nợ thuê, mang súng đi thanh toán nếu
có ai ra giá cả hợp lý. Tuy nhiên, khi chúng chưa kịp thực hiện hành vi
phạm tội thì đã bị lực lượng PC45 ngăn chặn kịp thời…
Thu giữ hàng loạt vũ khí
Theo
PC45, qua thống kê sơ bộ, tang vật thu giữ gồm 26 khẩu súng các loại
(súng AR15, súng bắn đạn hoa cải, súng bút, súng rulô), nhiều lựu đạn; 1
quả mìn tự chế, gần 200 viên đạn các loại, 2 kíp nổ, 1 ống giảm thanh,
thuốc nổ TNT, dây cháy chậm và rất nhiều dụng cụ để chế tạo súng đạn…
Theo
lời khai ban đầu, các đối tượng cho biết có nhiều cách chế tạo, mua bán
vũ khí. Cụ thể, mua vũ khí thành phẩm bán lại kiếm lời hoặc mua thuốc
súng, thuốc nổ, các dụng cụ khác để chế tạo vũ khí mới…
Nhiều người liên quan đến đường dây có nhiều tiền án, tiền sự và sử dụng ma túy.
Công an thu giữ nhiều vũ khí - Ảnh: Công an cung cấp
Chân dung Nguyễn Hồng Phúc - Ảnh: Công an cung cấp
Những người liên quan trong đường dây - Ảnh: Công an cung cấp
Công an thu giữ súng đạn - Ảnh: Công an cung cấp
Công an thu giữ hàng loạt vũ khí - Ảnh: Công an cung cấp
SƠN BÌNH
Cụ bà tặng hơn 5.000 lượng vàng cho Chính phủ vừa qua đời
Cụ Hoàng Thị Minh Hồ, vợ nhà tư sản Trịnh Văn Bô, mất vào đêm 5/11, thọ 104 tuổi.
Mùa thu năm 1945, trong thế “ngàn cân treo sợi tóc”, gia đình cụ Hồ đã
ủng hộ 5.147 lượng vàng cho Chính phủ, tương đương 2 triệu đồng Đông
Dương. Gia đình cụ Hồ còn là thành viên cốt cán trong Ban vận động Tuần
lễ vàng, khích lệ giới công thương và các tầng lớp nhân dân quyên góp
được 20 triệu đồng Đông Dương và 370 kg vàng.
Nhà tư sản Trịnh Văn Bô và vợ Hoàng Thị Minh Hồ.
Cụ Hồ sinh năm 1914 tại Hà Nội, con gái của cụ Hoàng Đạo Phương - nhà
nho và cũng là thương gia giàu có. Năm 18 tuổi, bà kết hôn với ông Trịnh
Văn Bô (1914-1988) là con út của ông Trịnh Phúc Lợi - doanh nhân đầu
thế kỷ 20. Cụ Hồ đóng vai trò quan trọng trong sự nghiệp kinh doanh của
chồng.
Vợ chồng cụ Hồ có cửa hiệu buôn vải sợi Phúc Lợi tại ngôi nhà số 48 Hàng
Ngang. Tầng hai của hiệu buôn sầm uất này từng là nơi ở của nhiều cán
bộ lãnh đạo cách mạng cấp cao của Việt Nam khi chuyển hoạt động từ chiến
khu về Hà Nội, trong đó có cả Chủ tịch Hồ Chí Minh. Chính nơi đây, Hồ
Chủ tịch đã khởi thảo và hoàn thành bản Tuyên Ngôn độc lập.
Những năm 1940, cụ Bô được xem là một trong những người giàu có bậc nhất
đất Hà Thành, sở hữu một nhà máy dệt và kinh doanh bất động sản. Gia
đình cụ kinh doanh với triết lý: "Buôn bán 10 đồng thì giữ lại 7, còn
lại giúp đỡ người nghèo và làm việc phúc đức".
Phạm Dự
Nguyên Phó TGĐ Tập đoàn Tân Hoàng Minh bị xe khách tông tử vong
Vừa xuống xe ở ngã ba Voi (Hà Tĩnh), ông
Nguyễn Ngọc Khoa, nguyên Phó Tổng Giám đốc của tập đoàn Tân Hoàng Minh,
sang đường thì bị xe khách tông tử vong.
Theo báo VnExpress, VOV.vn, vào khoảng 5h ngày
4/11, ông Nguyễn Ngọc Khoa (55 tuổi, trú Hà Nội) cùng người em vợ bắt xe
khách vào huyện Kỳ Anh (Hà Tĩnh) đi giỗ. Xuống xe ở ngã ba Voi, ông
Khoa đi bộ sang đường thì bị xe khách chạy hướng Nam – Bắc tông trúng.
Vụ va chạm khiến ông ông Khoa ngã xuống đường còn người đi cùng may
mắn thoát nạn. Mặc dù đã được người dân đưa đi cấp cứu ở Bệnh viện Đa
khoa huyện Cẩm Xuyên nhưng do chấn thương nặng, ông Khoa đã tử vong sau
đó.
Ông Nguyễn Xuân Tào – Trưởng công an xã Kỳ Phong cho biết, nạn nhân là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Tân Hoàng Minh.
Ông Nguyễn Ngọc Khoa, nguyên Phó tổng giám đốc Tân Hoàng Minh Group.
Chiếc xe khách gây tai nạn mới được nhận từ Quảng Nam về,
chưa đăng ký biển số. Công an huyện Kỳ Anh đưa phương tiện về trụ sở,
lấy lời khai tài xế. Hiện anh này đã được cho về.
Lễ viếng ông Nguyễn Ngọc Khoa sẽ diễn ra vào hồi 7h00 - 9h00 thứ ba,
ngày 7/11 (tức 19/9 âm lịch). Sau đó gia đình sẽ đưa ông Khoa về an táng
tại nghĩa trang thôn Nam Tiến, phường Hồng Châu, TP Hưng Yên cùng ngày.
Công ty TNHH Thương mại Dịch vụ Khách sạn Tân Hoàng Minh (Tập đoàn
Tân Hoàng Minh) thành lập ngày 16/6/1993 tại TP HCM, kinh doanh trên
nhiều lĩnh vực, chủ yếu như: sản xuất & xuất khẩu mây tre đan, vận
tải hành khách bằng taxi, kinh doanh khách sạn, kinh doanh phát triển
nhà, xây dựng,…
Từ năm 2006, Tập đoàn Tân Hoàng Minh tập trung đầu tư và phát triển các dự án bất động sản cao cấp.
Lê Huyền(tổng hợp)
Nguồn : Nguoiduatin.vn
9 tháng, Khaisilk nộp thuế hơn 200 triệu đồng
20:49 06/11/2017
Theo báo cáo của Cục Thuế Hà Nội, trong 9 tháng đầu năm, Khaisilk đã nộp hơn 211,2 triệu đồng tiền thuế.
Báo cáo kiểm tra của Cục Thuế Hà Nội cho thấy, hộ kinh doanh Khaisilk
tại 113 Hàng Gai, Hà Nội do bà Nguyễn Thu Nga làm chủ hộ, bắt đầu kinh
doanh từ tháng 1/2004, với ngành nghề đăng ký kinh doanh là bán vải lụa,
quần áo, túi xách.
Từ đó đến nay, hộ kinh doanh này đã kê khai và nộp thuế đúng hạn, có tăng trưởng qua các năm và không nợ thuế.
Cụ thể, năm 2015 đã nộp 234 triệu đồng, năm 2016 nộp hơn 241,6 triệu đồng, 9 tháng đầu năm 2017 đã nộp hơn 211,2 triệu đồng.
Khaisilk đã kê khai và nộp thuế đúng hạn, có tăng trưởng qua các năm và không nợ thuế.
Theo Cục Thuế Hà Nội, cơ quan này đã tiến hành kiểm tra về tình hình
thực hiện nghĩa vụ thuế hộ kinh doanh Khaisilk ngay khi có thông tin
phản ánh về tình trạng hộ kinh doanh Khaisilk đã vi phạm nhãn mác, hàng
Trung Quốc nhưng lại dán mác “Made in Vietnam”.
Thực hiện Thông tư 92/2015/TT-BTC của Bộ Tài chính hướng dẫn thực
hiện thuế giá trị gia tăng và thuế thu nhập cá nhân đối với cá nhân cư
trú, có hoạt động sản xuất kinh doanh, Chi cục Thuế quận Hoàn Kiếm đã
phát mẫu tờ khai thuế năm và chỉ đạo đội thuế rà soát, phân tích, tuyên
truyền, hướng dẫn, vận động hộ kinh doanh kê khai các chỉ tiêu trên tờ
khai, phù hợp với thực tế tình hình kinh doanh.
Căn cứ hồ sơ khai thuế của hộ kinh doanh, căn cứ doanh thu của các hộ có
cùng ngành nghề, cùng quy mô trên địa bàn và dữ liệu của cơ quan Thuế,
Chi cục Thuế quận Hoàn Kiếm đã dự kiến doanh thu và mức thuế của cá nhân
kinh doanh để tham vấn ý kiến của Hội đồng tư vấn thuế xã, phường và
niêm yết công khai.
Sau khi tổng hợp ý kiến phản hồi khi niêm yết công khai và tham vấn Hội
đồng tư vấn thuế xã, phường, căn cứ trên cơ sở các dữ liệu kinh tế, tình
hình tăng trưởng kinh tế, tình hình thực tế kinh doanh của cá nhân kinh
doanh để xác định doanh thu, từ đó xác định số thuế phải nộp của cá
nhân kinh doanh này.
Cũng theo báo cáo của Chi cục Thuế quận Hoàn Kiếm, ngay khi có thông tin
về hộ kinh doanh trên có biểu hiện vi phạm nhãn mác, cơ quan thuế đã
chủ động liên hệ và phối hợp với Đội Quản lý thị trường số 2 và Đội cảnh
sát kinh tế công an quận Hoàn Kiếm để nắm thông tin và phối hợp quản
lý.
Hoàng Mập xây biệt phủ nghỉ dưỡng rộng 1.600 m2 ở Đồng Nai
Hoàng Mập mất 5 năm xây dựng khu biệt phủ dựa theo mô hình của ngôi nhà cổ có tuổi đời 100 năm ở Nam Định.
Hoàng Mập vừa khánh thành khu biệt phủ,
tọa lạc ở Đồng Nai với diện tích 1.600 m2. Nam diễn viên hài cho biết
anh đã mua ngôi nhà cổ ở Nam Định có tuổi đời 100 năm vì yêu thích phong
cách cổ xưa. Vì thế, anh đã thuê những người thợ ở miền Bắc vào gia
công, lắp đặt và trang trí cho giống.
Hoàng Mập tiết lộ anh xây nhà lớn để nghỉ
dưỡng, cuối tuần anh lại lái xe đưa cả nhà về Đông Nai để vui thú điền
viên. Hiện tại, bố mẹ vợ anh trông nom nhà cửa. "Sau này, khi già đi, vợ
chồng tôi sẽ về đây để tĩnh dưỡng. Ngoài ra, mục đích của tôi khi xây
ngôi nhà này là để dùng làm phim trường vì muốn có bối cảnh độc quyền",
anh nói.
Vì yêu thích khung cảnh yên bình và không
khí trong lành, Hoàng Mập trồng cây xanh bao phủ khắp ngôi nhà. Anh muốn
gia đình và khách viếng thăm cảm nhận sự nên thơ, yên tĩnh của vùng
quê. Tất cả đều phủ màu xanh tươi mát.
Bên trong, có những gian đối lập, nằm tách
biệt để phục vụ cho phim trường hoặc làm nơi thờ gia tiên. Hoàng Mập
cũng vừa hoàn thành bộ phim "Nhà ông Hoàng có ma" ở đây.
"Mỗi khi thấy mệt mỏi, tôi chỉ cần về đây,
không làm gì cả, chỉ ngồi uống trà và ngắm thiên nhiên cũng đủ khỏe,
lại tiếp tục về Sài Gòn làm việc", anh hài hước nói.
Nam diễn viên còn chia sẻ với không khí
trong lành và thanh bình, anh thường rất tập trung khi đọc kịch bản.
Những năm qua, Hoàng Mập đã hoàn thành khóa Đạo diễn ở trường Sân khấu
Điện ảnh và chuyển hướng sản xuất phim kiêm đạo diễn.
Hiện tại, Hoàng Mập và vợ con vẫn sống ở
TP. HCM để thuận tiện cho công việc và việc học của 2 cô con gái. Nhưng
dù bận rộn thế nào, cuối tuần anh vẫn về Đồng Nai thăm bố mẹ vợ và chăm
sóc vườn tược.
Hoàng Mập cũng tiết lộ thêm anh đã mất 5
năm mới đủ kinh phí hoàn thành ngôi nhà lớn vì chi phí xây dựng rất tốn
kém. Tuy vậy, anh vẫn kiên quyết giữ bí mật về trị giá của căn nhà.
Khung cảnh bên trong đều được xây theo mô
hình của ngôi nhà cổ ở Nam Định. Ngoài việc xây tường, mọi thứ từ gỗ đến
vật dụng trang trí đều được thợ lắp ghép đúng.
Có những vật dụng được Hoàng Mập sưu tầm
mỗi khi làm phim mới. Sau đó, anh đều cất kho và chờ ngôi nhà hoàn thành
mới mang ra trưng dụng.
Bộ bàn ghế gỗ được Hoàng Mập săn lùng
trong khoảng thời gian anh làm phim. "Tôi mất 5 năm mới gom góp đủ vật
dụng cần thiết", anh nói thêm.
Hoàng Mập hào hứng khoe bộ gốm sứ Bát Tràng được bạn thân là danh hài Việt Hương tặng.
Theo Kim Chi
Dân Việt
ĐTVN đang cần được HLV Park Hang Seo đánh thức các phẩm chất vốn có. Ảnh: Tuấn Phong
(Thethaovanhoa.vn) - Không thể trách cứ HLV Park Hang Seo trong việc chọn quân bởi ông mới sang Việt Nam. Vậy nên, vẫn phải kiên nhẫn chờ thêm thời gian để ông Park tạo những dấu ấn.
Quân của HAGL hay sản phẩm của lò đào tạo này thực sự chất
lượng. Nguyên nhân chính khiến họ chưa gặt hái được thành công, phần vì
bầu Đức chưa tập trung, mặt khác HLV Quốc Tuấn vẫn chưa đủ tầm. Với bộ
đôi GĐKT Chung Hae Seong và HLV Dương Minh Ninh, "những đứa trẻ của bầu
Đức" đã chơi khởi sắc thời gian qua và có những trận thắng quan trọng
trước các đối thủ mạnh.
Việc HAGL chiếm quân số áp đảo trên Tuyển, không mới và
cũng không được giải thích cho mối quan hệ thân tín giữa bầu Đức và các
ông thầy người Hàn Quốc. Công Phượng, Văn Toàn, Văn Thanh, Minh Vương và
Xuân Trường (Gangwon FC) là những cầu thủ chất lượng, có đẳng cấp so
với mặt bằng chung. Dù tách ra từng cái tên hay gộp lại thành tổ đội, họ
vẫn ưu việt hơn các đồng nghiệp chơi cùng vị trí. Cũng tựa như Văn
Quyết, Quang Hải và Văn Hậu của CLB Hà Nội vậy thôi..., không việc gì
phải lăn tăn cả.
Một đội hình có chiều sâu, già có, trẻ có, với người lớn
tuổi nhất đang là chân sút nội tốt nhất: Anh Đức (B.Bình Dương, 33 tuổi
cả mụ), người nhỏ tuổi nhất và cũng là gương mặt trẻ hay nhất nền bóng
đá vào thời điểm hiện tại: Văn Hậu (Hà Nội, 18 tuổi). Cũng cần nhắc lại
rằng, Tiger Cup 1998, tiền đạo Văn Dũng (35 tuổi) chỉ hơn đồng nghiệp
trẻ Phương Nam có... 12 tuổi! năm 2004, Huỳnh Đức cũng hơn Công Vinh,
Thanh Bình một "con giáp". Việc lưu giữ lại Anh Đức là có lý do và
chuyện trẻ hoá ĐTQG, như thời gian dài vừa qua (từ thời Toshiya Miura
đến Hữu Thắng và giờ là Park Hang Seo), cũng bởi thời thế cấp bách.
Tương lai phải thuộc về người trẻ, đấy là quy luật rồi.
HLV Park Hang Seo
đã gọi lên (hoặc được tiến cử, giới thiệu) những gương mặt ưu tú, đang
có phong độ tốt nhất, bởi ông chỉ có hơn 1 tuần chuẩn bị cho trận đấu
mang tính quyết định chiến dịch Vòng loại ASIAN Cup 2019 với Afghanistan
tại bảng C. Nó không giống quy trình chuẩn bị dài ngày cho một giải đấu
cũng kéo dài như SEA Games hay AFF Cup. Thắng trận này, chúng ta gần
như cầm chắc chiếc vé tới vòng chung kết, song ngay cả khi hoà, thậm chí
thua, cũng chưa phải thảm hoạ. Đội tuyển Việt Nam có nhiều cơ hội lọt
qua vòng đấu loại, và cầu thủ cũng còn nhiều cơ hội thể nghiệm.
Chờ thực tài của ông Park
Cho đến thời điểm này, HLV Park Hang Seo
vẫn chưa chính thức cầm sa bàn, khi ông còn chưa xung trận đầu với bóng
đá Việt Nam. "Thần thiêng nhờ bộ hạ", ông cần nhận được nhiều hơn những
sự trợ giúp của trợ lý, và cả cấp quản lý, cũng như giới truyền thông
định hướng.
Kỷ luật trong sinh hoạt, tập luyện và thi đấu, luôn là
nhược điểm cố hữu của bóng đá Việt Nam nói chung và cầu thủ Việt Nam nói
riêng. Sự thoả hiệp chính là lý do khiến hàng loạt các ông thầy ngoại
thất bại khi cầm các ĐTQG. Thoả hiệp trong sinh hoạt và tập luyện, với
văn hoá du di, việc lớn biến thành nhỏ, nhỏ coi như không có gì. Sẽ
không bao giờ có chuyện đó với thầy ngoại, bởi sự thành bại của đội bóng
quyết định công việc và vấn đề cơm-áo-gạo-tiền với họ. "Quân pháp bất
vị thân", mà ở đây, chẳng thân thích gửi gắm gì cả, nó đơn thuần là mối
quan hệ công việc.
Tuyển Việt Nam dưới thời HLV Park Hang Seo
sẽ xuất hiện một loạt gương mặt mới với những cái tên như Văn Thuận
(Sài Gòn FC), Xuân Cường (FLC Thanh Hóa), Văn Cường (Quảng Nam)... trong
bản danh sách tập trung vừa mới được hé lộ.
Đừng vội mà nghĩ hộ cho HLV Park Hang Seo
sẽ dùng sơ đồ nào, ai đá chính, ai dự bị. Với bộ khung đội tuyển Việt
Nam đã thành hình, nói hơi quá, ném cho họ quả bóng tự họ sẽ biết cách
nào để giành chiến thắng, trước một đối thủ như Afghanistan. Nhưng chắc
chắn, ông Park (và cả chúng ta nữa) sẽ không chủ quan, sau câu chuyện
diễn ra ở lượt đi. Song nếu, ông thầy xứ Kim chi có để Công Phượng ngồi
dự bị mà dùng Quang Hải, Văn Quyết, Văn Toàn cạnh Anh Đức, thì cũng
đừng... nhảy dựng lên! Ở ĐTQG, không ai là bất khả xâm phạm cả.
Thái độ tiếp cận và nhìn nhận vấn đề, sẽ đưa ra quan điểm
về vấn đề đó. Với một ông thầy ngoại, họ cần thêm thời gian, càng nhiều
càng tốt. Ở khía cạnh nhà quản lý - các ông chủ VFF, có nhiệm vụ giám
sát, thẩm định và có quyền "tuýt còi" nếu tàu chệch đường ray. Với người
hâm mộ, hãy kiên nhẫn.
DANH SÁCH ĐTVN
Thủ môn: Nguyễn Tuấn Mạnh (Sanna Khánh Hòa BVN), Phạm Văn Cường (Quảng Nam), Bùi Tiến Dũng (FLC Thanh Hóa).
Hậu vệ: Vũ Xuân Cường
(FLC Thanh Hóa), Vũ Ngọc Thịnh (Hải Phòng), Bùi Tiến Dũng (Viettel),
Trần Đình Trọng (Sài Gòn FC), Đoàn Văn Hậu (Hà Nội), Âu Văn Hoàn
(TP.HCM), Vũ Văn Thanh (HAGL).
Tiền vệ: Đỗ Duy Mạnh
(Hà Nội), Lương Xuân Trường (Gangwon), Nguyễn Huy Hùng (Quảng Nam),
Nguyễn Quang Hải (Hà Nội), Đỗ Văn Thuận (Sài Gòn FC), Nguyễn Văn Toàn
(HAGL), Trần Minh Vương (HAGL), Vũ Minh Tuấn (Than Quảng Ninh), Đinh
Thanh Trung (Quảng Nam).
Tiền đạo: Nguyễn Anh Đức (B.Bình Dương), Nguyễn Công Phượng (HAGL), Hà Đức Chinh (SHB Đà Nẵng), Nguyễn Văn Quyết (Hà Nội).
Tùy Phong
'Tấn công là cách duy nhất giải giáp Bắc Hàn'
6 tháng 11 2017
Một đánh giá của
Lầu Năm Góc tuyên bố cách duy nhất để loại trừ toàn bộ chương trình vũ
khí hạt nhân của Bắc Hàn là tấn công thực địa.
Ông cũng cho biết chi tiết về những giờ đầu tiên của cuộc chiến tranh sẽ dẫn đến những hệ lụy gì.
"Cách
duy nhất để định vị và tiêu diệt toàn bộ tất cả các cơ sở của chương
trình vũ khí hạt nhân tại Bắc Hàn là tấn công thực địa," ông hồi đáp câu
hỏi của Nghị sĩ Lieu về nguy cơ xảy ra xung đột quân sự.
Những hệ lụy gồm nguy cơ Bắc Hàn đánh trả bằng vũ
khí hạt nhân trong khi quân đội Hoa Kỳ cố gắng vô hiệu hóa "các cơ sở
hạt nhân ngầm", ông nói.
Ông nói thêm: "Một cuộc họp tối mật là cách tốt nhất để bàn thảo chi tiết về việc này."
Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ trực tiếp cố vấn cho Tổng thống Hoa Kỳ về các vấn đề quân sự. Trump: Bắc Hàn 'rắc rối to' nếu tấn công Guam 9 điều khác biệt Nam-Bắc Hàn
Trong
một tuyên bố chung với hơn mười dân biểu từng là cựu chiến binh, ông
Lieu, một người phe Dân chủ, nói rằng đánh giá nêu trên "gây quan ngại
sâu sắc" và cảnh báo rằng một cuộc xung đột quân sự "có thể dẫn đến hàng
trăm ngàn, thậm chí hàng triệu người thiệt mạng chỉ trong vài ngày đầu
của cuộc chiến".
"Đánh giá của họ nhấn mạnh những gì chúng ta đã
biết từ lâu: không có lựa chọn quân sự nào tốt cho vấn đề Bắc Hàn," nội
dung tuyên bố viết.
Lá thư được công bố trong lúc Tổng thống Mỹ
Donald Trump bắt đầu có chuyến công du châu Á dài ngày, trong đó mối đe
dọa của Bắc Hàn được trông đợi sẽ là chủ đề chính của các cuộc thảo
luận.
Tổng thống Trump trước đó nói rằng nếu Mỹ buộc phải tự vệ
hoặc bảo vệ các đồng minh, ông "sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài
việc hủy diệt Bắc Hàn hoàn toàn."
"Tổng thống cần ngừng đưa ra
những tuyên bố khiêu khích gây khó cho các lựa chọn giải pháp ngoại giao
và đặt quân đội Hoa Kỳ vào tình trạng nguy hiểm hơn," tuyên bố chung
của ông Lieu và các dân biểu khác nói. Nhật: Abe hứa giải quyết mối đe dọa Bắc Hàn Trump: Mỹ đã 'lên nòng' trước Bắc Hàn
Bản
đánh giá tình hình do Hội đồng Tham mưu trưởng đưa ra sau việc công bố
một phúc trình từ một cơ quan nghiên cứu phi đảng phái trong Quốc hội
trong đó cảnh báo rằng ngay cả khi xảy ra một cuộc xung đột ngắn không
dùng đến các loại vũ khi bị cấm thì nó cũng đã có thể cướp đi hàng chục
ngàn sinh mạng.
Nhà hàng đầu tiên ở Pháp khuyến khích thực khách khỏa thân
Dân trí Nhà hàng O'Naturel trở thành nhà hàng đầu tiên
tại thủ đô Paris, Pháp khuyến khích các thực khách đến ăn uống cởi bỏ
quần áo để ngoài cửa trước khi bước vào khu vực dùng bữa.
Nội thất bên trong nhà hàng O'Naturel (Ảnh: Dailymail)
Theo Dailymail, nhà hàng O'Naturel ở tại khu Rue de Gravelle,
Paris đã chính thức mở cửa khai trương vào ngày 2/10 và trở thành nhà
hàng khỏa thân đầu tiên tại Pháp.
Không gian tại nhà hàng có sức chứa khoảng 40 thực khách với các món
ăn có giá trung bình 35 USD. Điều đặc biệt ở đây chính là các thực khách
được khuyến khích dùng bữa trong điều kiện “khỏa thân”.
Khi bước vào cửa, các khách hàng sẽ được yêu cầu cởi bỏ quần áo và
treo vào tủ của nhà hàng. Những người đi đường không thể nhìn thấy từ
bên ngoài vào bên trong quán khi các cửa hàng thông thường do hướng nhìn
đó đã bị chặn lại. Các cư dân địa phương sống xung quanh không cảm thấy
phiền với nhà hàng này. “Họ không làm phiền tới tôi hay hàng xóm. Chúng
tôi không thể nhìn thấy gì khi đứng từ ngoài phố trông vào”, một người
dân chia sẻ.
Đồng quản lý nhà hàng Mike và Stephane Saada chia sẻ với Le Parisien
rằng họ đã mời hiệp hội khỏa thân Paris tham dự lễ khai trương vì đây
là tổ chức đã giúp đỡ họ rất nhiều từ khi họ mới lên ý tưởng về loại
hình kinh doanh độc đáo này.
Dù đây là nhà hàng đầu tiên khai trương tại Pháp, tuy nhiên ý tưởng
về nhà hàng khỏa thân đã từng xuất hiện trước đó tại Anh. Nhà hàng khỏa
thân Bunyadi mở cửa từ năm ngoái và hiện tại công việc làm ăn của họ vẫn
tốt cũng như họ đang tính mở cơ sở mới.
Nhà hàng khỏa thân Bunyadi, Anh (Ảnh: Shutterstock)
Đức Hoàng
Theo Dailymail
Philippines truy lùng thủ lĩnh mới của IS ở Đông Nam Á
SGGP
Ngày 6-11, theo trang tin Rappler,
các quan chức an ninh hàng đầu Philippines cho biết đang lùng bắt Amin
Baco, 34 tuổi, công dân Malaysia, nhân vật có thể là thủ lĩnh mới của
các nhóm vũ trang thân với tổ chức Nhà nước Hồi giáo (IS) tự xưng ở Đông
Nam Á.
Đối tượng Amin Baco đang bị Philippines lùng bắt. Ảnh: PHILSTAR
Baco là cựu thành viên của mạng lưới
Hồi giáo cực đoan Darul Islam Sabah, từng đảm nhận vai trò là một
chuyên gia chế tạo bom. Amin Baco là cấp phó cho Mahmud Ahmad, kẻ cầm
đầu IS tại Philippines đã bị lực lượng an ninh và quân đội tiêu diệt
trong đợt truy quét hồi đầu tháng 6 vừa qua. Theo nguồn tin tình báo của
Philippines, Baco đã dẫn dắt nhóm phiến quân Maute trong thời gian
Isnilon Hapilon - đối tượng thực hiện vụ chiếm đóng Marawi bị tiêu diệt
vào ngày 16-10.
Quân đội Philippines đã kết thúc các chiến dịch tại thành phố
Marawi, phía Nam nước này cách đây 2 tuần sau khi tiêu diệt những tàn dư
cuối cùng của nhóm phiến quân Maute từng kiểm soát nhiều khu vực của
thành phố này trong vòng 5 tháng.
Dân trí Người xem của chương trình Hành tinh Xanh (Blue
Planet) hoàn toàn bối rối khi chương trình Blue Planet tuần vừa rồi đã
tiết lộ về một loài cá với chiếc hộp sọ có thể nhìn xuyên thấu.
Đúng vậy, đại dương thật kỳ lạ. Khi David Attenborough giới thiệu về
phần hai của loạt phim tài liệu được yêu thích Blue Planet, ông đã mang
đến một thứ còn kỳ lạ hơn nữa so với loài cá ăn thịt chim ở phần I.
Ngắm nhìn những con cá mắt trống – hay “cá ma” - với phần trán trong
suốt, trông giống như thạch sẽ nhanh chóng nhắc nhở rằng chúng ta nên
tránh xa vùng nước sâu ở vùng bờ biển Thái Bình Dương của nước Mỹ.
Đây là một con cá mắt trống.
Khi thảo luận về loài cá đặc biệt này trong chương trình được chiếu
hôm Chủ nhật vừa rồi, David cho biết điểm độc đáo nhất của chúng là có
thể nhìn xuyên qua hộp sọ. Về cơ bản, chúng có một đôi mắt xoay tròn có
thể nhìn về phía trước hoặc nhìn thẳng lên trên xuyên qua phần trán
trong suốt, chứa đầy chất lỏng và có hình vòm. Tuy nhiên, lời giải thích
này vẫn không thể khiến khán giả ngừng thắc mắc.
Nó có thể nhìn xuyên qua hộp sọ của chính mình.
Các khán giả của chương trình này đã mô tả về trạng thái của họ khi
chứng kiến con cá: “tôi rơi cả hàm” hay “một con cá có hộp sọ trong
suốt!!! Trên thế giới có thứ quái đản gì vậy?”.
Bạn sẽ rất ngạc nhiên nếu biết rằng, để quay được tập phim Blue
Planet II này, đoàn làm phim phải mất đến 4 năm và thực hiện một cuộc
hành trình tới 39 quốc gia.
Anh Thư(Theo Metro)
Tưởng chừng chết dưới nanh vuốt con hổ trong sở thú, nữ nhân viên sống sót đầy kỳ tích nhờ mọi người xung quanh
Một khoảnh khắc đáng sợ được ghi lại bởi các du khách
tới thăm vườn thú Kaliningrad ở Nga khi mà một con hổ Siberi bị sổng
chuồng và tấn công một nữ nhân viên sở thú. Typhoon - tên của con hổ -
đã nhảy lên và tấn công nữ nhân viên nọ khi cô đang cho nó ăn. Một cửa
chuồng không biết vì lý do gì đã bị mở, khiến con hổ tiếp cận được người
phụ nữ.
Tuy nhiên rất may mắn, cô đã được
cứu sống khi những du khách đã hò hét và ném đá vào con vật để đánh lạc
hướng nó. Một số người đàn ông thậm chí còn nhấc cả bàn, ghế và một tấm
biển hiệu Coca-Cola để ném về phía Typhoon. Chớp lấy cơ hội sống của
mình, nữ nhân viên đã nhanh chóng bỏ chạy và trốn thoát.
Một phần cửa chuồng bị hé mở dường như là nguyên nhân khiến con hổ có thể tấn công người phụ nữ.
Typhoon đã rình người phụ nữ từ phía sau và vồ lấy cô ta - chính xác cách săn mồi của loài động vật này.
Nạn nhân đã nhanh chóng được đưa tới bệnh viện và mọi người hy vọng cô sẽ sớm bình phục.
"Mặt cô gái đang chảy máu," một nhân chứng tường thuật lại vụ việc. "Cô ta hét lên và cố gắng chiến đấu chống lại con hổ".
Các
nhân viên vườn thú khác đã không có mặt tại thời điểm của cuộc tấn công
bất ngờ và những du khách người Nga đã trở thành vị cứu tinh bất đắc
dĩ.
Du khách đã ném đủ thứ xuống để cứu người trông vườn thú. Coca-Cola, cứu mạng bạn từ năm 2017.
"Đây
là lần đầu tiên trong lịch sử vườn thú xảy ra tình trạng động vật tấn
công người " - theo lời một phát ngôn viên của sở thú . "Một cuộc điều tra chính thức đã được đưa ra để tìm ra lý do của vụ việc này".
Typhoon - con hổ Siberia ở vườn thú Kaliningrad.
Typhoon
sinh ngày 1 tháng 7 năm 2001 tại vườn thú Chelyabinsk và sau đó chuyển
đến vườn thú Kaliningrad. Con hổ đã bước sang tuổi 16 trong năm nay.
Tiết lộ thực đơn giữ dáng của phu nhân Tổng thống Pháp
Theo ông Guillaume Gomez-bếp trưởng của
điện Elysee, ông phải phục vụ 10 loại trái cây khác nhau mỗi ngày cho
phu nhân Tổng thống vì bà luôn muốn giữ cho mình một vóc dáng cân đối.
Phu nhân Tổng thống Pháp chọn rau xanh là thức ăn chính để giữ vóc dáng hoàn hảo. Ảnh: AP
Trái với sở thích ăn uống thanh đạm,
lành mạnh, nhiều rau xanh của bà Macron, Tổng thống Pháp lại thích những
món ăn hấp dẫn thiên về thịt, cá. Mặc dù nhà bếp luân phiên thay đổi
thực đơn dành cho Tổng thống nhưng có vẻ ông Macron lại luôn chỉ thích
thú với những món ăn thuần Pháp. Đó cũng là điều dễ hiểu, bởi ẩm thực Pháp là lý do khiến 70% khách du lịch quyết định chọn Pháp là điểm đến.
Bếp trưởng Guillaume Gomez tiết lộ sở thích ăn uống của vợ chồng Tổng thống Pháp. Ảnh: Getty Images
Bếp
trưởng 39 tuổi cho biết, hầu hết nguyên liệu phục vụ điện Elysee đều
được cung cấp từ các nhà vườn địa phương, thuộc bán kính trong vòng
100km. Ngoài một số thảo mộc được trồng trong khu vực điện Elysee, tất
cả những nguyên liệu khác đều phải được đảm bảo là thực phẩm hữu cơ với
độ tươi ngon tuyệt đối.
TÚ QUYÊN
Báo châu Phi giết và ăn thịt cá sấu dài hai mét
Con báo châu Phi đực không bỏ lỡ cơ hội lấy mạng cá sấu trong lúc ra sông uống nước bằng một nhát cắn xuyên sọ sau gáy kẻ thù.
Nhiếp ảnh gia 31 tuổi người Anh Edward Selfe ghi lại khoảnh khắc con
báo châu Phi đoạt mạng và tha xác cá sấu dài hai mét trong công viên
quốc gia South Luangwa ở Zambia, Long Room hôm 3/11 đưa tin. Cảnh tượng
này rất khó bắt gặp ở châu Phi.
Selfe đã sống ở Zambia trong 10 năm qua và biết rõ những màn săn mồi
tương tự không thường xuyên xảy ra. "Hiếm khi ai đó có dịp chứng kiến
một con báo giết chết cá sấu thành công. Tôi tin chắc đây có thể là
những bức ảnh rõ nét nhất và mô tả rõ nhất cảnh săn mồi", Selfe chia sẻ.
Báo châu Phi tha xác cá sấu đi để thưởng thức. Ảnh: Edward Selfe.
Selfe chụp loạt ảnh khi trời bắt đầu tối, sau hành trình lần theo con
báo trẻ tuổi. "Đó là một con báo đực ít tuổi mà chúng tôi biết trong
khu vực. Nó có lãnh thổ rộng lớn và một khu vực chính, nơi nó cảm thấy
thoải mái nhất và thường xuyên xuất hiện ở nơi ấy", Selfe cho biết.
Theo Selfe, vụ tấn công nhiều khả năng mang tính cơ hội hơn là theo
kế hoạch từ trước. Loài báo không mấy khi tấn công cá sấu do lo sợ bản
thân có thể biến thành con mồi. "Tôi nghĩ nó xuống mép sông để uống
nước. Con cá sấu này đang ngủ và không cảm thấy tiếng động khi con báo
tới gần. Báo là loài săn mồi cơ hội và không bỏ lỡ mọi cơ hội đi săn",
Selfe nói.
Nhiếp ảnh gia suy đoán con báo hạ gục cá sấu bằng một nhát cắn xuyên
qua hộp sọ ở sau gáy. Chiến thuật bóp nghẹt không phát huy hiệu quả bởi
cá sấu có thể nhịn thở rất lâu. "Loài báo ăn hơn 90 loài vật khác nhau,
do đó, chế độ ăn của chúng luôn rất đa dạng", Selfe nhận xét.
Theo Phương Hoa (Vnexpress)
Tấm ảnh X-quang đầu tiên của nhân loại này đã làm vợ của nhà phát minh ra nó vô cùng hoảng hốt
Một câu chuyện dài về lịch sử của tia X - thứ mà nếu không có nó, y học hiện đại sẽ khó khăn tới nhường nào.
Nửa cuối của năm 1895, khi chồng của bà Anna Bertha Roentgen bỏ ra
nhiều tuần liền ngồi nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của mình, bà đã
tận tụy phục vụ người chồng của mình. Bà âm thầm mang tới từng bữa ăn
cho ông mỗi khi chồng mình bỏ bữa, còn lại là bà để cho chồng tập trung
nghiên cứu. Mỗi khi cồng cần giúp một tay, bà cũng sẵn sàng đáp lời.
Thực tế thì, bà giúp chồng một tay, đúng nghĩa đen luôn.
Đó cũng chính là nội dung bức ảnh nổi tiếng nhất của nhà nghiên cứu
Wilhelm Conrad Roentgen mang tên "Hand mit Ringen". Nó đã giúp ông có
được giải Nobel Vật lý năm 1901.
Bức ảnh khác với bất kì tấm hình nào được chụp trước đó: nó có một
bàn tay trông hơi "ma quái", với những đốt xương ngón tay dài và một
khối đen lớn, chính là chiếc nhẫn cưới của bà Roentgen. Đó chính là tấm
đầu tiên trong lịch sử nhân loại được chụp bằng tia X (chứ không phải
bằng ánh sáng như ảnh bình thường).
Đây chính là bằng chứng cho thấy tồn tại một loại tia vô hình có thể
nhìn xuyên qua một lớp chắn sáng, nhìn được bộ phận bên trong của con
người. Nó đã khiến cái tên Wilhelm Roentgen nổi tiếng thế giới.
Ông Wilhelm nhận thấy những ánh sáng lại phát ra khi đang ngồi
"nghịch" ống Crookes – Crookes tube, một ống kính mà bên trong là chân
không, thứ thiết bị khoa học rất nổi tiếng hồi cuối những năm 1800. Các
nhà nghiên cứu cho chạy một dòng điện qua hai cực, tạo ra một dòng ánh
sáng có tên ánh sáng tia âm cực, được cấu tạo từ cách electron.
Khóa mình trong phòng thí nghiệm, ông Wilhelm nghiên cứu một trong
những hiện tượng lạ mà đồng nghiệp của mình phát hiện ra: với một chút
nhôm, họ có thể chuyển tia âm cực lên một màn hình huỳnh quang đặt cạnh
ống, khi đó màn hình sẽ sáng lên.
Đầu tháng Mười một, ông liên tục thực hiện thí nghiệm trong một phòng
thí nghiệm tối tại Đại học Würzburg, Đức. Rồi ông nhận ra được một sự
lạ xuất hiện ở một điểm cách xa những cái ống Crookes kia: có một màn
hình được phủ barium platinocyanide – thứ vật liệu huỳnh quang hay được
dùng trong phim ảnh cứ sáng lên mỗi lần có dòng điện đi qua ống Crookes.
Ông không rõ rằng hiện tượng kì lạ này là gì, và cố gắng lý giải nó
bằng vô số các thử nghiệm cũng như ghi lại chi tiết từng lần thử một,
ông gọi thứ tia kì lạ này là "tia X - tia Ẩn số", vì chữ "X" tượng trưng
cho điều chưa biết. Ông lấy tia X soi lên nhiều loại vậy liệu khác
nhau, nhận thấy rằng với những vật liệu nhất định, tia X sẽ đi xuyên qua
chúng.
Ít ngày trước Giáng Sinh, ông gọi vợ xuống "giúp một tay". Bà
Roentgen giơ tay trước thứ tia X kì lạ 15 phút. Truyền thuyết kể rằng bà
đã kinh sợ hô lớn "Tôi đã nhìn thấy cái chết của mình!" và không
bao giờ dám bước vào phòng thí nghiệm của chồng mình nữa. Cũng đúng, tự
nhiên thấy xương tay mình hiện trên tường, ai vào thời đó cũng sẽ nghĩ
thế thôi.
Vợ ông không thích thú lắm với hình ảnh đáng sợ này, nhưng những nhà
nghiên cứu khoa học khác thì có. Ông Roentgen gửi hình mẫu cho nhiều nhà
vật lý học khắp Châu Âu, kèm theo báo cáo khoa học nêu chi tiết về khám
phá của mình.
Trong số người nhận có Arthur Schuster tại Đại học Manchester, chuyên
gia nghiên cứu nhiều lĩnh vực khác nhau của vật lý như từ tính, quang
phổ học và thiên văn học. Khi ông nhận được báo cáo nghiên cứu này hồi
năm 1896, ông đã tái dựng thí nghiệm này ngay trong khu vực nghiên cứu
của mình.
Ông Schuster chụp lại vô vàn những bức hình khác nhau bằng tia X:
những con cóc, những khớp xương, thậm chí là bàn chân của đứa con 6 tuổi
của mình. Ông ngay lập tức nhận ra được những lợi ích quý giá về mặt y
học của thứ tia kỳ lạ này, và cũng nhận ra rằng nó cũng là một loại tia
sáng thôi, có điều là nó có rất nhiều năng lượng do bước sóng của những
tia này rất ngắn.
Bởi vì những ứng dụng y học vô giá mà tia X mang lại, nhà nghiên cứu
Wilhelm Roentgen đã không đăng ký xin cấp bằng sáng chế cho tia X. Thế
là công nghệ này nhanh chóng được áp dụng vào cả y học lẫn trong đời
sống hàng ngày. Ai ai cũng có thể sử dụng tia X để sử dụng cho mục đích
cá nhân. Có anh chồng mẫn cán đã dành ra 10 tiếng để chụp lại hình
X-quang xương hông bị rạn của vợ mình.
Thời ấy, người ta vẫn chưa biết tới những ảnh hưởng của tia X lên sức
khỏe. Chúng vô hình, nhưng tác động của tia X lại hiễn rất rõ. Người
phụ nữ rạn xương hông kể trên, sau 10 tiếng đồng hồ đứng trước tia X đã
bị bỏng, nhiều người bị rụng tóc hay rộp da ở nhiều mức độ. Clarence
Dally, một kỹ sư X-quang trong phóng thí nghiệm của Thomas Edison, đã bị
phơi nhiễm phóng xạ nặng đến mức ông đã phải chặt bỏ hai cánh tay của
mình, và qua đời ở tuổi 39 do ung dư da.
Tuy nhiên, bạn đừng quá lo lắng bởi ta đã qua thời đó lâu lắm rồi. Phiên bản hiện đại của tia X gần như vô hại.
Qua nhiều thử nghiệm, các nhà khoa học đã đo được mức phóng xạ một
người nhận vào khi đứng trước tia X. Lúc ấy, cái tên Wilhelm Roentgen
trở nên nổi tiếng và thông dụng – người ta thường gọi tia X là tia
rơn-gen, có lẽ bạn đã nghe thấy cái tên này rồi.
Rồi những tên ấy cũng dần bỏ, chỉ còn lại là tia X, X-quang cho ngắn
gọn. Tuy vậy cụm từ "Roentgen" vẫn còn được sử dụng làm đơn vị đo mức
bức xạ, và trong tiếng Đức, tia X vẫn còn được biết tới là tia Roentgen –
tia rơn-gen.
Các hố đen là chìa khóa để du hành xuyên thời gian
Dân trí Theo một trường đại học hàng đầu, việc du hành
xuyên thời gian là hoàn toàn có thể, tuy nhiên để làm được điều này thì
cũng cực kỳ khó khăn.
Trong một bài nghiên cứu do nhà thiên
văn học John Gribbin và vợ đồng thời cũng là cộng sự của mình – bà Mary
Gribbin - viết cho trường Đại học Sussex, họ cho rằng “không hề có định
luật vật lý nào chống lại việc du hành xuyên thời gian”.
“Có thể sẽ rất khó thực hiện, nhưng đó không phải là một việc bất khả thi”
Từ lâu, các nhà khoa học cũng như những
người hâm mộ khoa học viễn tường đều hy vọng việc du hành thời gian trở
nên khả thi, và một ngày nào đó điều này sẽ trở thành sự thật.
Nghiên cứu của ông bà Gribbin cho rằng
cần phải có hai thứ để có thể du hành thời gian: sự hiểu biết về thuyết
tương đối rộng của Albert Ainstein và các hố đen.
Các hố đen có thể đang giữ chìa khóa của việc du hành thời gian.
Theo bài nghiên cứu này, “để du hành xuyên thời gian cần có các hố đen”.
“Và theo các lý thuyết của Einstein về
không gian và thời gian, sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu các hố đen
có thể mở ra một con đường du hành xuyên vũ trụ cũng như xuyên thời gian
- ít nhất là về mặt nguyên tắc”.
Do sự khác biệt giữa thời gian và không
gian xung quanh một hố đen gần như không thể phân biệt được, các chuyên
gia tin rằng những thực thể bí ẩn này sẽ là chìa khóa để du hành xuyên
thời gian.
Các hố đen có thể bóp méo thời gian.
Tuy nhiên, có rất nhiều yếu tố sẽ ảnh hưởng đến khả năng này.
Vấn đề chính là: bất kỳ thứ gì đến gần
một hố đen sẽ bị lực hấp dẫn của nó hút vào trong, lực hút này mạnh đến
mức ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát ra được – đó được gọi là “điểm
kỳ dị”.
Tuy nhiên, nếu một hố đen đang quay, nó có thể mở ra một cánh cổng đi đến quá khứ hoặc tương lai.
Theo như bài viết này đề cập, “trong
những năm 1960, nhà toán học Roy Kerr tới từ New Zealand thấy rằng mọi
thứ đều sẽ khác đi khi một hố đen đang quay. Một điểm kỳ dị vẫn luôn
hình thành, nhưng nó sẽ ở dạng vòng tròn giống như một đồng tiền xu với
một cái lỗ ở giữa. Và về nguyên tắc, ta có thể nhào vào một hố đen và đi
xuyên qua vòng tròn đó rồi xuất hiện ở một nơi khác vào một thời điểm
khác.”
Ngọc Anh (Theo Express)
Định luật Moore hết thời, kiến trúc CPU hướng về đâu?
Kỳ Hà
Khi định luật Moore không còn hiệu lực, ngành công nghiệp phải
tìm ra những yếu tố mới thay cho tốc độ đơn thuần trong thiết kế bộ xử
lý.
Nhìn về tương lai của kiến trúc CPU, các nhà quan sát ngành công
nghiệp dù dự báo tích cực hay không đều có chung nhận định rằng, CPU sẽ
không bao giờ trở lại thời huy hoàng đã qua với tốc độ xử lý tăng gấp
đôi sau mỗi năm. Thực tế những năm gần đây cho thấy định luật Moore
không còn phù hợp nữa, ngày càng khó thu nhỏ transistor để tăng gấp đôi
số lượng trên chip sau mỗi chu kỳ 18 đến 24 tháng. (Chu kỳ này theo tiên
đoán ban đầu của Moore là mỗi năm, về sau được nới rộng dần thành 18,
24 tháng). Công nghệ dường như đã chạm tới giới hạn vật lý. Kích thước
transistor càng nhỏ, số lượng càng nhiều, chip chạy càng nhanh nhưng
cũng nóng hơn.
Ngày nay, kỳ vọng tăng tốc độ xử lý vẫn còn nhưng
xem ra khó có những thay đổi đột phá. Dù sao thì máy tính vẫn tiếp tục
được cải tiến, tốc độ nhanh hơn, đem lại nhiều trải nghiệm phong phú hơn
cho người dùng, giá ngày càng giảm và mọi người đều hài lòng. Tốc độ không thể tăng mãi
Theo Tom Conte, cựu chủ tịch hiệp hội máy tính IEEE,
toàn bộ vấn đề là ở tiêu hao năng lượng. Ông cho rằng rất khó để xử lý
nhiệt lượng tỏa ra trên một centimet vuông từ thành tố có công suất
không dưới 150 watt mà không cần đến giải pháp làm mát tốn kém. “Vì điện
năng liên quan tới xung nhịp, chúng ta không thể cứ tăng xung nhịp bộ
xử lý, bởi chip sẽ nóng hơn. Đó là vì sao ngành công nghiệp đã đưa vào
nhiều nhân hơn với cùng tốc độ xử lý. Chúng có thể giúp tăng tốc máy
tính của bạn khi nhiều chương trình chạy đồng thời, nhưng ít ai khai
thác triệt để điều này”.
Cũng tán thành quan điểm tiếp cận đa
nhân, nhưng chuyên gia phân tích Linley Gwennap tại The Linley Group,
lại cho rằng hạn chế sẽ xuất hiện khi CPU đạt tới 8 nhân. “8 nhân xử lý
song song là giới hạn, và khó có chương trình nào sử dụng hơn 3 hay 4
nhân xử lý. Do vậy chúng ta đã đâm đầu vào tường trong việc tăng tốc xử
lý bằng đa nhân. Kiến trúc 64-bit cũng không giúp tăng thêm nhiều nhân
xử lý. Các nhân xử lý kiểu Intel có thể thực thi cùng lúc 5 lệnh, và
nhân ARM thì chỉ khoảng 3, nhưng vượt quá 5 là bắt đầu hiếm dần,và chúng
ta cần kiến trúc mới để vượt qua điều đó. Điểm mấu chốt là phần mềm
truyền thống sẽ không tăng tốc được mấy”.
Theo Conte thì ngành
công nghiệp đã chạm tường từ những năm 1990 vì không giải quyết được vấn
đề tiêu hao điện năng, dù các transistor đã trở nên nhanh hơn, và tốc
độ xử lý của CPU đã tăng lên 2 hay 3 lần. Chúng ta đã phải sử dụng kiến
trúc siêu vô hướng, và cuộc chơi đang phải dừng lại ở đó.
Thực tế
là giải pháp đa nhân xuất hiện thay cho một nhân khi không còn hiệu quả
vì khó tăng tốc độ lên mãi. Nhưng đối với các ứng dụng mang tính phổ
biến, việc tăng tốc cho chúng không mấy được quan tâm, và nhiều chuyên
gia tin rằng hướng phát triển trong tương lai là thiết kế kiến trúc CPU
theo từng lĩnh vực. Nói cách khác, sẽ ngày càng xuất hiện nhiều bộ xử lý
thực thi tác vụ chuyên biệt cho từng ngành hẹp, hoạt động hiệu quả hơn
các bộ xử lý tiêu chuẩn.
Xu hướng này đang thể hiện rõ và tỏ ra
hiệu quả trong lĩnh vực smartphone, do ARM Holdings dẫn dắt với những bộ
xử lý ARM đang có mặt trong hầu hết các smartphone
trên thị trường. Ian Smythe, giám đốc cao cấp tại ARM, ước tính rằng
smartphone tiêu biểu ngày nay có từ 10 đến 20 nhân xử lý, bao gồm các
nhân chạy hệ điều hành và ứng dụng. Ông cho biết kiến trúc big.LITTLE
của ARM là kiểu tính toán không đồng nhất, trong đó các nhân tốc độ cao
chạy những ứng dụng chính và nhân tốc độ thấp dành cho ứng dụng nền tiết
kiệm năng lượng tối đa như quản lý năng lượng, cảm biến, kết nối không
dây, quản lý màn hình cảm ứng và nhận diện dấu vân tay.
Theo
Smythe, để tăng cường hiệu năng cần dời một khối lượng công việc ra khỏi
CPU chuyển sang một bộ tăng tốc. Đó là cách ngành công nghiệp đã làm
với bộ xử lý đồ họa và video, trong tương lai mạng nơ-ron có vẻ phù hợp
với hướng đi này.
Nhiều chuyên gia cho rằng các bộ xử lý mạng
nơ-ron sẽ ngày càng trở nên phổ biến, vì chúng có thể thúc đẩy nhanh xu
hướng máy học (machine learning), nhận dạng ngôn ngữ tự nhiên và các
kiểu trí tuệ nhân tạo (AI) khác.
Lấy ví dụ như bộ xử lý mới nhất
của Wave Computing với 16.000 nhân. Ý tưởng ở đây, theo giải thích của
giám đốc công nghệ Chris Nicol, là để tránh tiêu hao năng lượng cho việc
chuyển dữ liệu vào/ra một CPU tiêu chuẩn, xử lý tuần tự.
Intel
đã thay chu kỳ phát triển CPU từ “tick – tock” 2 năm sang tiến trình
dài hơn, trải qua 3 giai đoạn với khoảng 3 năm: “qui trình mới – kiến
trúc mới – tối ưu hóa”.
“CPU được thiết kế sao
cho kết quả tính toán của nhân này có thể được sử dụng cho phép tính của
nhân khác trong chu kỳ tiếp theo”, Nicol nói. Ông gọi các kết quả là
“tính toán không gian” và nói tiến trình có thể được hình dung như một
mạng hai chiều, với thời gian là chiều thứ ba. Nicol cho biết, phiên bản
cho người dùng cuối sẽ có vào cuối năm nay, và được dùng cho mạng
nơ-ron chứ không phải là máy tính phổ dụng.Sự lên ngôi của
mạng nơ-ron đã được các chuyên gia dự đoán. David Patterson, giáo sư tại
Đại học UC Berkeley, giải thích rằng một khi đã được huấn luyện, mạng
nơ-ron có thể chạy trên điện thoại sử dụng bộ xử lý chuyên dụng, nhỏ
hơn.
Về nhược điểm, bộ xử lý chuyên dụng chạy các phần mềm chuyên
ngành đòi hỏi công cụ và trình biên dịch riêng. Giáo sư Krste Asanovic’
của Đại học UC Berkeley cho rằng, sự phát triển của CPU thực sự khủng
khiếp từ quan điểm phần mềm, và mọi người chịu đựng nó lâu nhất có thể,
nhưng hiện nay đó là con đường duy nhất.
Các framework lập trình
chuyên dụng xuất hiện để mọi thứ đi vào trật tự, theo Steve Roddy, giám
đốc công ty Cadence Design Systems chuyên về cung cấp giấy phép thiết kế
bộ xử lý chuyên dụng. “Chúng cho phép các nhà lập trình viết code có
thể độc lập với nền tảng và cho phép phân ra các nhà sản xuất áp dụng
các cấp độ tài nguyên khác nhau. Mỗi nhà sản xuất chip phải quyết định
cách hỗ trợ framework trên chip của họ. Như vậy, các nhà phát triển
không nhất thiết phải biết mọi chi tiết để viết Angry Birds cho nhiều
loại điện thoại”.
Patterson thì lưu ý một số framework chỉ dành
cho mạng nơ-ron, như TensorFlow từ Google; Microsoft Cognitive Toolkit,
hay CNTK; và MXNet của Amazon. Thực thi ngôn ngữ trực tiếp
Framework
sẽ không còn cần thiết nữa, và phần mềm có lẽ sẽ chạy nhanh hơn, nếu
một bộ xử lý có thể thực thi trực tiếp các lệnh của một ngôn ngữ lập
trình cao cấp hơn, kiểu như Java. Nhưng cho tới nay ý tưởng này chưa
được chứng minh trên thực tế.
“Mọi người nỗ lực liên tục, nhưng
tất cả đều thất bại thảm hại”, Jim Turley, nhà sáng lập Silicon Insider
giải thích. Theo quan sát của ông thì 50% hay 75% giai đoạn đầu của dự
án chip thường cho thấy triển vọng thực sự tốt, và các nhà đầu tư phấn
khởi đổ tiền vào nhiều hơn. Nhưng rồi sau đó mọi thứ trở nên khó khăn,
và kết quả là không nhanh hơn bao nhiêu. Do vậy, họ lần lượt thất bại.
“Các
bộ xử lý hiện nay vốn được tối ưu hóa để chạy Linux và Windows nhanh
nhất có thể, và không có phương pháp nào khả dĩ khiến chúng chạy nhanh
hơn mà chưa được áp dụng”, Gwennap nhấn mạnh. “Linux và Windows là một
đống code đồ sộ. Việc lập trình để tăng tốc chúng rõ ràng là quá phức
tạp, do vậy chỉ còn cách thay thế mới hy vọng mọi thứ tốt lên được”.
Patterson bổ sung ý cho rằng trình biên dịch là ý tưởng tốt và cung cấp nhiều lợi thế.
Con đường lượng tử
Chip lượng tử của D-Wave.
Nhiều nhà khoa học có chung nhận định, để tăng tốc độ có lẽ cách tốt nhất là đi theo hướng máy tính lượng tử.
Cần phải dựa vào vật lý lượng tử để vượt qua những giới hạn vật lý của
thế giới cổ điển vây quanh chúng ta. Họ đã đề xuất những cách thức tạo
ra cổng logic dựa trên cơ học lượng tử và bằng cách đó cấu tạo nên bộ xử
lý lượng tử phổ dụng. Nhưng nhà cung cấp máy tính lượng tử duy nhất
trên thị trường là D-Wave Systems lại chưa làm được điều đó.
Mẫu
máy tính lượng tử mới nhất của công ty có 2.048 qubit (bit lượng tử), xử
lý không dựa trên các cổng logic nhị phân như với máy tính thông
thường. Theo giải thích của Jeremy Hilton, phó chủ tịch cấp cao của
D-Wave, nếu chúng ta tạo ra được các trạng thái chồng chập giữa các bit
thì có thể thực hiện đồng thời các toán tử logic trên tất cả chúng.
Hilton cho biết, quá trình này mất 5 micro giây. Và trong vòng 5 năm
tới, máy tính lượng tử sẽ khá phổ biến trong các dịch vụ đám mây và các
nhà phát triển có thể tiếp cận được chúng.
Máy tính lượng tử mới nhất của D-Wave dùng bộ xử lý 2000-qubit.
Tom
Hackenberg, chuyên gia phân tích tại IHS Markit cho biết: “Công nghệ
này sử dụng sự chồng chập và vướng víu lượng tử để đo lường khả năng kết
hợp các bit. Khi bắt đầu có khả năng về mặt thương mại nó sẽ không nhắm
vào tính toán truyền thống dựa trên bit (0 và 1) trong hệ nhị phân, mà
được ứng dụng tuyệt vời chủ yếu cho deep learning và tính toán mạng
nơ-ron”.Theo Hilton, công nghệ lượng tử có thể được mở rộng cho tính toán phổ dụng, nhưng đó không phải là mục tiêu chính của D-Wave. Bộ xử lý nguồn mở
Đổi
mới triệt để là một động lực tuyệt vời đối với thị trường bộ xử lý đang
bị thống trị bởi Intel, AMD (trên PC) và ARM (trên smartphone). Vấn đề
là các công ty như Intel và ARM khó mà từ bỏ kiến trúc của họ, trong khi
đó quá nhiều phần mềm rất khó cách tân ở cấp độ kiến trúc.
Chi
phí phát triển cũng là một rào cản. Khi nói về chip, chúng ta thường đề
cập tới kích thước ngày càng nhỏ theo các quy trình sản xuất 16, 14, 10,
7 và 5 nm, nhưng theo Asanovic’, điều nực cười là con số thực sự có ý
nghĩa nằm ở số lượng khách hàng. Việc đầu tư xây dựng nhà máy fab hết
sức đắt đỏ. Chi phí thiết kế khoảng 500 triệu USD, vì thế nhà sản xuất
chip phải bán được số lượng lớn thì mới “ổn”.
Nhưng sự nổi lên của
phần cứng bộ xử lý mã nguồn mở có thể mở ra cánh cửa cho những nhà tiên
phong đổi mới, kiểu như những chàng trai khởi nghiệp từ gara ô tô.
Tổ
chức RISC-V Foundation đã quảng bá RISC-V, một kiến trúc RISC (reduced
instruction set computing) mã nguồn mở, 32, 64 hay 128 bit. Rick
O’Connor, người đứng đầu tổ chức, giải thích rằng bộ xử lý RICS thế hệ
thứ 5 miễn phí sử dụng cho mọi nhà cung cấp, nhưng họ phải trả phí để có
chứng nhận (nếu muốn) và cấp phép nhãn hiệu. Kiến trúc cơ bản có ít hơn
50 chỉ thị phần cứng nhưng có thể được mở rộng theo mô-đun tới cấp độ
máy chủ.
“Chúng tôi đã có 30 năm kinh nghiệm để tạo ra một tập lệnh hiệu quả”, O’Connor khẳng định.
SiFive
ở San Francisco, Mỹ là nhà cung cấp silicon RISC-V đầu tiên. Jack Kang,
phó chủ tịch của SiFive, cho biết rằng bằng việc sử dụng chip xử lý
nguồn mở RISC-V và nhiều dạng thiết kế tự động khác, ông có thể cung cấp
các mẫu 32-bit cho khách hàng với giá dưới 100.000 USD. Theo ông, mức
giá đó thấp hơn so với các phương pháp thông thường, tạo điều kiện cho
nhiều đối tác tiếp cận silicon RISC-V. RISC-V hấp dẫn vì miễn phí, mở,
và thực sự khá tốt.
Việc hướng tới phần cứng nguồn mở có thể giúp
giảm chi phí, như đã thấy trong ngành công nghiệp phần mềm từ lâu. Ngành
công nghiệp phần cứng sẽ thúc đẩy công cuộc phát triển chip nhờ sử dụng
nguồn mở. Nếu không, sẽ khó thoát ra ngoài cái vòng luẩn quẩn - khách
hàng ít thì phải tăng giá bán, và giá cao lên lượng khách hàng lại càng
ít.
Về cơ bản, không có lý gì bạn lại trả tiền cho một thứ trong khi vẫn có thể kiếm được cái khác cũng tốt mà không tốn tiền.
Von Neumann, bây giờ và mãi mãi
Những
gì các nhà cách tân trong tương lai không nghĩ sẽ tạo ra là một bộ xử
lý đi chệch cái gọi là kiến trúc Neumann. Cái tên này bắt nguồn từ một
mô tả do nhà tiên phong máy tính John von Neumann viết vào năm 1945,
trong đó ông đã phác thảo ra cấu trúc cơ bản cần có của một máy tính kỹ
thuật số với chương trình được lưu trữ (stored-program).
Patterson
khẳng định cấu trúc máy tính với sự kết hợp của các lệnh, bộ đếm chương
trình, lệnh rẽ nhánh, các điều khiển vào/ra, tính toán số học như Von
Neumann mường tượng ngay từ đầu sẽ không gì thay thế được, trừ khi rồi
đây có ai đó tuyên bố rằng các tính toán ma trận (mạng nơ-ron) gắn với
một cấu trúc mới.
Sơ đồ kiến trúc Von Neumann.
Conte
cũng cho rằng thay đổi may ra chỉ có thể diễn ra trong lĩnh vực phần
mềm. Mọi người muốn có phần mềm đáng tin cậy, được chứng nhận, đã được
kiểm thử, không có lỗi, nhưng cách chúng ta thực hiện lâu nay lại rất dễ
đổ vỡ. Thậm chí các thuật toán cũng phải thay đổi. Tất nhiên máy tính
truyền thống không mất đi ngay mà diễn biến trên thực tế cần có thời
gian.
Patterson dự đoán trong vòng 10 năm tới máy tính để bàn hay tablet
có thể vẫn sẽ dùng bộ xử lý tương tự như hiện nay cho hệ điều hành,
nhưng sẽ có nhiều bộ xử lý chuyên dụng, cho ảo cảnh hoặc mạng nơ-ron
hoặc (cho cái gì đó) chỉ có trời mới biết.
Theo nhận định của
Roddy thì tới năm 2022 chúng ta sẽ chứng kiến sự chuyên môn hóa cao hơn
nhiều và một lượng lớn hơn hẳn các hệ thống phân cấp chuyên dụng.
Smythe
của ARM tiên đoán nếu tiếp tục sản xuất, CPU sẽ vẫn là thành tố quan
trọng nhất vì nó là gốc của hệ điều hành. Theo ông, Von Neumann vẫn là
khái niệm cốt lõi và chúng ta khó có thể thay đổi điều đó một cách đáng
kể. PC WORLD VN, T9/2017
Thực hư việc hun khói trị liệt nửa người do tai biến
Trần Ngọc |
0
Hình minh họa.
Mới đây, trên mạng xã hội lan truyền đoạn clip dài hơn một phút ghi
lại hình ảnh một người đàn ông nằm trùm mền trên giường, dưới lưng lót
nhiều cành lá cây tươi, người nhà liên tục đốt lửa quơ qua quơ lại dưới
gầm giường với chú thích: Chữa tai biến bằng thảo dược.
Do không chịu nổi hơi nóng và khói
nên chốc chốc người đàn ông lại giơ cao chân phải, tay phải giũ giũ tấm
mền trước ngực cho thoáng. Lâu lâu ông lại cố nhấc đầu để quan sát xung
quanh.
Có lẽ do người đốt lửa không
làm theo đúng hướng dẫn nên một phụ nữ cất giọng nhắc nhở: “Đốt dưới
mông, trên đầu. Hai, ba người cùng lúc đốt cả hai bên, để lửa thấp
xuống. Lửa nhỏ thôi để từ từ hấp thụ trong vòng một tiếng”.
Lát
sau, mọi người tạm ngưng đốt lửa từ trên xuống dưới mà chỉ để đống lửa
nhỏ dưới phần mông người đàn ông. Sau đó không lâu, người phụ nữ cất
tiếng nhắc nhở tiếp tục đốt lửa. Một thanh niên lấy tấm chiếu rách cuộn
lại rồi đốt.
Do lửa cháy quá lớn nên người đàn ông nằm trên giường than nóng. Lập tức người phụ nữ lại nhắc người đốt nên để nhỏ lửa.
Đoạn clip có rất nhiều bình luận. Một số người cho rằng đốt lửa kiểu này là để trị chứng bại liệt do tai biến
mạch máu não. Cũng có bình luận cho rằng nhiều người hễ có bệnh là vô
bệnh viện nhưng bác sĩ trị hoài không hết, trả về chờ chết.
Tuy
nhiên nhờ bài thuốc dân gian nên đã khỏi bệnh. Có người lại "đoán mò":
Biết đâu nhờ đốt lửa mà người đàn ông hết bị liệt do tai biến mạch máu
não.
BS Nguyễn Huy Thắng, Trưởng khoa
Bệnh lý mạch máu não BV Nhân dân 115 (TP.HCM), nhấn mạnh: “Khi bệnh
nhân bị tai biến mạch máu não nên để nằm ở tư thế dễ chịu nhất. Sau đó
nhanh chóng đưa đến BV có chuyên khoa mạch máu não.
Nếu
bệnh nhân bị tai biến mạch máu não được đưa đến trong ba tiếng đầu thì
hầu như 100% được áp dụng các phương pháp điều trị mới. Tỉ lệ phục hồi
sau điều trị khoảng 50%.
Còn nếu
bệnh nhân được đưa đến BV sau ba tiếng tới bốn tiếng rưỡi thì chỉ 60% có
thể được áp dụng phương pháp điều trị mới. Tỉ lệ phục hồi khá thấp.
Nếu
bệnh nhân được đưa tới BV trong khoảng thời gian sau bốn tiếng rưỡi đến
sáu tiếng thì chỉ 30% có thể áp dụng phương pháp điều trị mới và tỉ lệ
phục hồi rất thấp”.
Còn TS-BS Trương
Thị Ngọc Lan, Phó Viện trưởng Viện Y Dược học dân tộc TP.HCM, cho biết
thông thường di chứng để lại sau khi điều trị tai biến mạch máu não là
liệt nửa người.
“Hiện không có chứng
cứ khoa học cho thấy đốt lửa là phương pháp điều trị liệt nửa người do
tai biến mạch máu não. Phương pháp này đôi khi gây ra tình trạng bỏng
cho người hoặc gây hỏa hoạn” - bà Lan nói.
Theo
bà Lan, một người bị tai biến mạch máu não thì trước hết nhanh chóng
đưa tới các BV để được điều trị bằng Tây y. Tại đây, người bệnh sẽ được
cho sử dụng thuốc để giảm đường huyết, giảm huyết áp, điều trị các bệnh
lý tim mạch…
Đồng
thời tăng cường tuần hoàn não. Sau đó nếu bệnh nhân bị liệt nửa người
thì y học cổ truyền sẽ thực hiện những biện pháp hỗ trợ tiếp theo như
uống thuốc Bắc để bồi bổ cơ thể, giúp máu huyết lưu thông.
Tiếp
theo, bệnh nhân sẽ được châm cứu để phục hồi chứng liệt, tập vật lý trị
liệu ngăn ngừa cứng cơ và vận động các khớp” - bà Lan cho biết thêm.
Có một thực tế đáng lo ngại là nhiều người sử dụng aspirin để điều trị tai biến mạch máu não. Đây là điều vô cùng nguy hiểm.
Tai
biến mạch máu não có hai nguyên do: Nhồi máu não (chiếm 70%) và xuất
huyết não (chiếm 30%). Nếu là do xuất huyết não mà cho uống aspirin thì
sẽ gia tăng nguy cơ chảy máu khiến bệnh tình thêm nặng. Chưa hết, một
khi bệnh nhân bị đột quỵ thì sẽ rối loạn chức năng nuốt. Do vậy, nếu cho
bệnh nhân uống aspirin dễ bị sặc.
BS NGUYỄN HUY THẮNG, Trưởng khoa Bệnh lý mạch máu não BV Nhân dân 115 (TP.HCM).
theo Plo.vn
Số phận bi thảm của những loài động vật từng du hành vũ trụ
Năm 1957, cả thế giới hướng về Moscow để ngóng chờ một sự kiện đình
đám: tàu vệ tinh Sputnik 2 khởi hành với phi hành gia là một con chó -
chính là cô chó Laika nổi tiếng thế giới.
Đó là ngày 3/11/1957!
Laika khoác lên một bộ trang phục đặc biệt, rồi được đặt vào trong vệ
tinh nhân tạo Sputnik 2. Con tàu phóng lên quỹ đạo, và Laika vĩnh viễn
chẳng thể trở về được nữa. Cô chó đã qua đời chỉ trong vòng vài giờ vì
thiếu hụt oxy, và do nhiệt độ đã tăng lên quá cao (tới 400 độ C) khi lọt
vào quỹ đạo Trái đất.
Sputnik 2 đã đánh dấu một cột mốc cực kỳ
quan trọng đối với lịch sử ngành hàng không vũ trụ. Đó mới chỉ là lần
thứ 2 một con tàu được phóng lên quỹ đạo Trái đất, và cũng là lần đầu
tiên một sinh vật sống được đưa vào quỹ đạo.
Laika - phi hành gia 4 chân đầu tiên lọt vào quỹ đạo Trái đất
Số phận bi thảm những phi hành gia là động vật
Trong
hành trình khai phá vũ trụ của loài người, Laika không phải là sinh vật
duy nhất, cũng không phải sinh vật đầu tiên được đem ra thử nghiệm. Các
chuyên gia của Nga và Mỹ - 2 quốc gia tiên phong về nghiên cứu vũ trụ -
đã thử nghiệm giới hạn khả năng của các sinh vật sống khi ở trong vũ trụ từ trước Laika cả thập kỷ.
Sinh
vật đầu tiên nhận được vinh dự này là... những con ruồi giấm. Chúng
được gửi theo một quả tên lửa khá lỗi thời từ năm 1947, và rồi nổ tung
khi đạt độ cao khoảng hơn 100.000m so với mặt nước biển.
Những năm kế tiếp, NASA sử dụng khỉ. Albert I, II, III, IV được gửi vào vũ trụ. Tất cả đều không thể trở về.
Albert II - một trong những chú khỉ đầu tiên "được" du hành vũ trụ
Đến
năm 1951, NASA mới ghi nhận trường hợp sinh vật sống đầu tiên trở về
mặt đất an toàn. Đó là Albert VI (tên khác là Yorick) cùng 11 con chuột
khác. Thành công ấy đã đặt bước đệm cho những thử nghiệm mang tính phức
tạp hơn. Chuột sau đó được đem ra thử nghiệm rất nhiều, nhưng chủ yếu là
những chuyến đi "không thể trở lại".
Sau đó, để có được những
thông tin cần thiết nhằm xây dựng tàu vũ trụ phù hợp với con người, các
nhà nghiên cứu buộc phải chuyển sang thí nghiệm trên loài chó.
15/8/1951,
2 chú chó đầu tiên trở thành phi hành gia là Dezik và Tsygan được phóng
lên vũ trụ. Chúng không thể chạm đến quỹ đạo, nhưng may mắn sống sót
khi trở về mặt đất. Một số chuyến bay tương tự cũng được thử nghiệm, và
vài năm sau đó, đến lượt Laika.
Dezik và Tsygan
"Đó là khoảng thời gian con người biết rất ít về vũ trụ," - giáo sư Martin Barstow, giám đốc Viện quan sát không gian và Trái đất tại Leicester chia sẻ về sứ mệnh của Laika. "Chúng ta chưa biết được liệu con người có thể tồn tại trong vũ trụ. Đó là một nhiệm vụ rất quan trọng." "Nhiệm
vụ ấy là bước chuẩn bị cho chuyến bay của Yuri Gagarin năm 1961. Họ
phải thử nghiệm công nghệ cabin, công nghệ cung cấp oxy, và tác động từ
bức xạ của Mặt trời đối với khả năng sống sót của con người."
Nhiệm vụ của Laika là rất quan trọng. Adilya Kotovskaya - nhà sinh học từng trực tiếp huấn luyện Laika chia sẻ: "Phi hành gia đầu tiên đã hy sinh vì tương lai khai phá vũ trụ của con người." "Chúng tôi chọn Laika là giống cái, vì con cái không cần giơ chân lên khi đi tiểu, tức là chúng cần ít không gian hơn".
Kể
từ sau sự cố của Laika, các chuyến thử nghiệm sau đó bắt đầu có những
thành công nhất định. Những sinh vật đầu tiên chạm được đến vũ trụ và
trở về an toàn là 2 chú chó Belka và Strelka vào năm 1960.
Tuy nhiên, các loài động vật vẫn phải "đứng mũi chịu sào". Cho đến 1968, các thử nghiệm khai phá vũ trụ với rùa, ruồi giấm, giun tròn, ếch, nhện, mèo... đã được thực hiện. Tranh cãi đằng sau các thử nghiệm vũ trụ với động vật trong thế kỷ 21
Năm
1969, sau cột mốc đặt chân lên Mặt trăng của con người, vai trò của các
loài động vật phai mờ dần. Công nghệ phát triển đột phá, con người cũng
trở nên bạo dạn hơn, sẵn sàng dấn thân vào những thử nghiệm có rủi ro
cao.
Sau khi Neil Armstrong đặt chân lên Mặt trăng, vai trò của các loài động vật mới dần phai nhạt
Tuy
nhiên mọi chuyện lại một lần nữa dậy sóng với các kế hoạch chinh phục
sao Hỏa của con người. Một thế giới chứa quá nhiều rủi ro: mật độ bức xạ
cao, môi trường khắc nghiệt... tất cả là lý do khiến giới khoa học muốn
sử dụng loài khỉ lên trước khi đưa con người lên khai phá. "Sẽ tốt hơn khi thử nghiệm trên khỉ, thay vì chó hoặc các loài động vật khác." - Boris Lapin, giám đốc Viện Y học linh trưởng Sochi chia sẻ. "Khỉ và người có hệ thống cảm nhận gần như tương đồng."
Một số chuyên gia lại cho rằng đó là những việc làm không thể chấp nhận được. "Việc
đưa động vật lên vũ trụ chẳng khác gì thử nghiệm hóa chất, mỹ phẩm trên
chúng. Giờ đây, mọi thứ bạn làm phải bị kiểm soát. Thời đại đã thay đổi
rồi." - giáo sư Barstow chia sẻ.
Hiện
tại, sinh vật gần nhất bị đưa lên vũ trụ là loài giun Caenorhabditis.
Chúng hiện đang ở trên trạm vũ trụ ISS nhằm mục đích nghiên cứu, vì loài
giun này có hệ thần kinh và hệ tiêu hóa tương tự con người. "Động
vật không sinh ra để du hành. Và cũng không giống con người, chúng
chẳng thể phản đối chuyện được đưa ra làm thí nghiệm, hay chống lại
những rủi ro mà đến những người đặt chúng vào đó cũng chẳng thể kiểm
soát" - tiến sĩ Julia Baines, chuyên gia từ hiệp hội bảo vệ động vật PETA thẳng thắn nói. "Laika đã chết vì quá tải nhiệt - đó là một cái chết đau đớn."
17 /12/1903 - 10h35 ở kitty Hawk - máy bay "Flyer" bay.(B. Freudenthal)
Tuy khinh khí cầu đã làm cho con người
thỏa mãn được một phần nào ước muốn về sự bay bổng trong không trung
nhưng khát vọng của nhà phi hành chân chính là làm sao chế tạo được một
bộ máy nặng hơn không khí để bay như những bầy chim.
Khi khảo sát một vài giống chim, người ta đã thấy rằng có loài chim
rất nặng mà vẫn bay một cách nhẹ nhàng, có loài chim xòe cánh thật rộng
rồi không cần cử động cánh mà vẫn bay lượn rất lâu. Những điều bí ẩn này
khiến cho các nhà khoa học tự hỏi tại sao loài chim bay được mà loài
người lại không thể tìm ra một phương pháp bay nào? Để giải đáp câu hỏi
này, Helmholz đã “chứng minh” rằng bắp thịt của cơ thể con người không
đủ mạnh để cho phép con người dùng cánh nhân tạo mà bay lên không trung.
Nhưng các nhà khoa học đã nhận thức được khả năng bay bổng của vật nhẹ
di chuyển trong bầu không khí. Một dẫn chứng cụ thể cho điều này là sự
bay bổng của chiếc diều của trẻ em. Sự cân bằng hai cánh diều và cách
điều chỉnh dây diều đã khiến cho chiếc diều bay thật cao vào những ngày
gió nhẹ. Sự kiện này khiến cho các nhà tiền phong về kỹ thuật Hàng Không
suy nghĩ để rồi chế tạo ra loại máy lượn. Người đầu tiên góp công vào
việc tìm kiếm máy lượn là Sir George Caley, ông tổ của ngành Hàng Không
Anh Cát Lợi. 1/ George Caley, William Henson và John Stringfellow
Khi Pilâtre de Rozier và Hầu Tước d’Arlandes thành công trong chuyến
bay tự do đầu tiên thì Caley mới lên 10 tuổi. Những tin tức về thành quả
của chuyến bay đã làm Caley xúc động. Caley quyết định hiến cả đời mình
cho công cuộc khảo cứu hàng không và ông đã giữ lời hứa.
Sir George Caley đã làm hàng trăm kiểu máy lượn, ông nghiên cứu, học
hỏi các nguyên tắc kỹ thuật hàng không và cố gắng tìm cách sửa đổi để đi
dần tới thành công. Nhờ thế một trong các máy lượn của ông làm vào năm
1804 khi ông 31 tuổi, đã có thể bay xa được 130 thước. Nhưng Caley không
bao giờ thỏa mãn với các máy lượn mà ông cho rằng nó chỉ hơn một thứ đồ
chơi. Ông đã chế tạo một máy lượn có cánh rất rộng, đuôi như đuôi chim
và có cả đuôi lái để điều khiển hướng bay. Mặc dù kỹ thuật hàng không
của thời kỳ này còn là một môn khoa học mới nhưng nhờ thí nghiệm nhiều
lần, Caley có thể tính trước được các ảnh hưởng của cánh và đuôi máy
lượn và ông đã thành công trong việc kiểm soát cách bay.
Trong bài báo viết cho Tạp Chí Nicholson’s Journal of Natural
Philosophy xuất bản vào tháng 2 năm 1812, Caley đã cho giới Khoa Học
biết rằng máy lượn có cánh kép của ông đã “có thể mang một người rời
khỏi mặt đất và đi xa nhiều thước”. Caley đã thành công trong việc thực
hiện các máy lượn không động cơ và có một lần ông cho một tên đầy tớ
ngồi trên máy lượn và khi đã bay được 1,200 bộ, tên này sợ hãi quá,
không điều khiển được nữa khiến cho máy lượn đâm bổ xuống đất.
Do sự tìm tòi, Caley thấy rằng cần phải có một thứ động cơ nhẹ lại
cho một sức mạnh đáng kể để lắp vào máy lượn. Máy hơi nước do James Watt
tìm ra thời bấy giờ quá nặng nề và thiếu sức mạnh nên không thể dùng
cho kỹ thuật Hàng Không. Caley đành tin tưởng vào một động cơ do William
Chapman, một người Anh tại Newcastle. Chapman khi đó dùng một thứ dầu
hắc (oil of tar) để chạy máy nhưng vì thứ nhiên liệu này quá đắt tiền
nên Chapman phải bỏ dở chương trình nghiên cứu. Caley đã viết về thứ
động cơ tương lai: “có thể sau này người ta sẽ sản xuất một loại máy rẻ
tiền hơn, và một hòa hợp không khí với một thứ khí cháy được pha đúng
theo tỉ lệ sẽ được dùng để đốt trong một pít tông”.
Vì khả năng kỹ thuật thời đó còn kém nên Caley thất bại trong việc
hoàn thành một phương pháp bay nhưng ông đã đề ra một lý thuyết đúng mà
về sau, được dùng làm căn bản cho các công cuộc khảo cứu của các nhà
tiền phong về máy bay, kể cả Wilbur và Orville Wright.
Tới năm 1840, một người Anh khác tên là William Samuel Henson tiếp
tục công trình của Caley. Henson đã vẽ một họa đồ máy bay gồm một bộ
cánh dương rất rộng, giống như cánh chim xòe ra khi lượn. Henson cũng
đặt hy vọng vào một loại động cơ nhẹ mà rất mạnh, đủ sức kéo chiếc máy
bay về phía trước. Nhưng mặc dù các cố gắng, Henson vẫn thất bại. Sau đó
Henson đổi các ý tưởng thuần túy khoa học sang việc khai thác thương
mại. Ông ta tuyên bố đã phát minh ra một loại máy bay dùng hơi nước có
đủ khả năng “chuyên chở hành khách, quân đội và nhân viên chính phủ tới
Trung Hoa và Ấn Độ trong vài ngày”. Henson lập ra công ty chuyên chở
hàng không và mời các người khác mua cổ phần nhưng chẳng có ai hưởng ứng
cả. Có người cho rằng việc thành lập công ty có tính cách kém chân thật
này là do hai người cộng tác với Henson tên là Frederick Mariott, một
nhà báo và D. E. Columbine, một luật gia.
Sau lần thất bại về công ty hàng không, Henson cộng tác với John
Stringfellow. Hai người lập cơ xưởng tại một miền quê gần thành phố
London và họ chỉ làm việc về ban đêm để tránh sự chế riễu của các người
chung quanh. Vào một đêm năm 1847, một chiếc máy bay được hai nhà thực
nghiệm mang ra thử nhưng nó không bay được xa đã đâm bổ xuống đất. Sau
lần thất bại này, Henson tuyệt vọng hoàn toàn để rồi vào năm sau, di cư
sang Hoa Kỳ và sống tại tiểu bang Texas. Nhưng Stringfellow lấy lại niềm
phấn khởi. Stringfellow cho rằng sở dĩ công trình gặp phải thất bại vì
thiếu một động cơ vừa nhẹ, vừa có sức mạnh đáng kể. Stringfellow liền
nghiên cứu và chế tạo được một động cơ nhỏ bằng nửa thứ đã làm cùng với
Henson.
Vào tháng 6 năm 1848, Stringfellow mang máy bay ra thử. Chiếc máy bay
này không có bánh xe nên được đặt trên các sợi dây điện căng nghiêng.
Máy bay của Stringfellow đã bay được vài mét. Thành công này rất đáng kể
vì vào thời kỳ đó, có nhiều nhà khoa học còn cho rằng sự bay trong
không gian chỉ là một giấc mộng hão huyền.
Sau Stringfellow có nhiều người đề cập đến lý thuyết của sự bay trong
đó có William Crofton Moat và Lord Chichester Samuel Fostercue
Carlingford. Đáng ghi nhớ nhất là việc đề cập tới cánh cong của Lord
Carlingford khi nhà khoa học này đã bỏ nhiều thời giờ nghiên cứu về lý
thuyết của sự nâng.
Một người khác có ý tưởng về máy bay nhưng không thực hiện được là
Đại Úy William C. Powers, người Hoa Kỳ. Vào năm 1862, Powers đã đề cập
tới một loại máy bay trực thăng thả bom nhưng dự án chế tạo bị bỏ dở vì
nhiều người sợ rằng nó có thể rơi vào tay quân đội Bắc Mỹ để rồi được
dùng trong việc đánh lại quân đội Miền Nam. 2/ Các nhà tiền phong người Pháp
Lý thuyết của ngành Hàng Không còn tiến triển nhờ một thuyền trưởng
người Pháp tên là Jean Marie Le Bris. Trong các lần đi biển, Le Bris đã
quan sát kỹ càng cách bay không đập cánh của loài chim hải âu. Ông ta
cũng giết nhiều con chim thật lớn để nghiên cứu sự cấu tạo và hình thể
của cánh chim mặc dù người đi biển thường dị đoan rằng điều này sẽ mang
lại nhiều tai nạn cho tầu thuyền và thủy thủ.
Từ năm 1854 tới năm 1858, Le Bris đã thí nghiệm nhiều máy lượn không
người ngồi rồi cuối cùng ông ta chế tạo được một máy lượn lớn, có đủ sức
mang một người theo như phép tính của ông. Le Bris đặt máy lượn trên
một chỗ cao, leo lên ngồi rồi kéo dây cho bay. Sau vài phút, ông ta
không thể điều khiển được chiếc máy lượn khiến cho máy rơi xuống và Le
Bris bị gẫy chân.
Cách bay của loài chim còn được một người khác bỏ ra nhiều thời giờ
nghiên cứu: đó là nhà khoa học người Anh tên là Francis Herbert Wenham.
Năm 1858, Wenham viết một cuốn sách kỹ thuật tên là “Sự Chuyển Động
Trong Không Gian”. Cuốn sách này được dùng làm căn bản cho lý thuyết
khoa học về Hàng Không. Đặc biệt nhất là Wenham đã nhấn mạnh về công
dụng của mặt cánh lõm.
Một người nữa cũng nghiên cứu về loài chim là Louis Pierre Mouillard.
Mouillard đã chế tạo được một máy lượn hữu dụng và cho bay lần đầu tiên
vào năm 1865 tại Alger, nước Algérie. Cuộc bay thí nghiệm khiến ông ta
bị gẫy tay. Nhưng công lao của Mouillard đóng góp vào kỹ thuật Hàng
Không không phải là các thí nghiệm mà là cuốn sách do ông ta viết ra có
nhan đề là “Đế Quốc Không Gian” (L’Empire de l’Air). Cuốn sách này được
các nhà thực nghiệm Hàng Không coi như Thánh Kinh. Nó cũng đã giúp cho
anh em Wright sau này trong việc nghiên cứu cách chế tạo các máy bay.
Cũng vào khoảng thời gian này có hai kỹ sư người Anh tên là Thomas
Moy và R. E. Shill cộng tác trong việc chế tạo một động cơ hơi nước
trong vòng 5 năm kể từ 1868. Chiếc máy bay Aerial Steamer của Moy được
hoàn thành vào năm 1874 và thử vào tháng 6 năm 1875 trên một phi đạo
tròn. Moy đã buộc máy bay vào một sợi dây có một đầu đóng chặt tại tâm
của vòng tròn phi đạo. Chiếc Aerial Steamer đã lên cao được từ 5 tới 15
phân (cm) điều này chứng tỏ Moy đã đi đúng đường nhưng rất tiếc công
trình này bị bỏ dở có lẽ vì thiếu tiền.
Tại nước Pháp vào năm 1870, Gustave Trouvé đã trình bày trước Hàn Lâm
Viện Khoa Học một kiểu máy bay kỳ dị. Trouvé đã dùng cách đẩy của hỏa
tiễn áp dụng vào các kiểu máy bay nhỏ và đã thành công. Trouvé còn đề
nghị chế tạo một máy bay lớn chở hành khách. Dự định này không được thực
hiện không biết vì lý do gì.
Trong thời gian này, một người Pháp tên là Alphonse Pénaud đã suy
tính về sự thăng bằng và kiểm soát. Pénaud dùng một loại cánh cố định và
tìm ra một thứ động lực làm quay cánh quạt lắp vào các máy bay nhỏ: dây
cao su. Vào tháng 8 năm 1871, Pénaud đã biểu diễn tại thành phố Paris
chiếc máy bay của mình trước Hội Hàng Không. Chiếc máy bay này đã bay
được chừng 45 mét trong 20 giây. Tới năm 1876, Pénaud mới cộng tác với
Paul Gauchot để đóng một chiếc máy bay có độ lớn thực sự. Chiếc máy bay
này được dự trù đóng cho hai người ngồi và được lắp một động cơ có sức
mạnh từ 20 tới 30 mã lực. Pénaud đã dùng một phương pháp tài tình để
kiểm soát sự thăng bằng của các thành phần trên máy bay. Nhưng khi công
trình nghiên cứu đang tiến hành dở dang thì Pénaud chết sớm vào năm
1880, khi 30 tuổi. Các nguyên tắc chế tạo máy bay của Pénaud được Victor
Tatin, một người thợ đồng hồ, xử dụng. Chiếc máy bay của Tatin có 2
động cơ, mỗi chiếc gồm 4 cánh quạt. 3/ Các nhà tiền phong Đức và Hoa Kỳ
Tại Hoa Kỳ, hai anh em Montgomery ở San Diego, tiểu bang California,
đã thực hiện được nhiều cải tiến về máy bay. John J. Montgomery, người
anh lớn, mang áp dụng các lý thuyết về sự bay vào thực tế vào năm 1883.
John đã khảo cứu loài hải âu và chế tạo được một máy lượn có đôi cánh
uốn cong. John và James e sợ sự chế nhạo của những người hàng xóm nên
mang máy lượn ra thử vào lúc tờ mờ sáng, khi mọi người còn đang ngủ say.
Hai anh em Montgomery thực hiện thí nghiệm trên đỉnh một ngọn đồi cô
quạnh, cách nơi ở vài dậm. Trong các lần bay ngược gió, James đã điều
khiển máy lượn bay xa được 200 mét.
Vài năm sau, James J. Montgomery trở nên Giáo Sư tại Đại Học Đường
Santa Clara thuộc tiểu bang California. Trong thời gian này ông ta làm
một máy lượn có lắp động cơ săng và cánh quạt. Người ta không thấy nói
đến chiếc máy bay này cho tới khi James chết trong một tai nạn vào một
ngày tháng 10 năm 1911. Dù sao, anh em Montgomery vẫn là những người Mỹ
đầu tiên đã thành công trong việc chế tạo máy lượn.
Đồng thời với anh em Montgomery ở Hoa Kỳ, tại nước Đức có hai anh em
Otto và Gustave Lilienthal đã bỏ nhiều thời giờ vào công cuộc khảo cứu
máy bay. Anh em Lilienthal nghiên cứu nhiều loại chim và thí nghiệm
nhiều kiểu máy lượn nhỏ để rồi đóng một máy lượn lớn có một lớp cánh vào
năm 1890. Otto đã đeo máy lượn vào người và chạy từ đỉnh đồi xuống,
ngược với chiều gió. Otto rất kinh ngạc khi thấy gió nâng bổng thân
người và đôi cánh giúp cho ông ta bay lượn được trong không trung.
Càng cải tiến về máy lượn, anh em Lilianthal càng cần tới các ngọn
đồi cao. Nhiều kiểu máy lượn một lớp cánh và hai lớp cánh được chế tạo.
Anh em Lilianthal đã thực hiện hơn 2,000 cuộc bay an toàn, vượt được
khoảng cách 400 thước và lại có thể lên cao hơn cả ngọn đồi lúc đầu dùng
để cất cánh. Otto tự thấy đã đi đúng đường. Ông ta liền tính chuyện lắp
vào máy lượn một thứ động cơ. Vài năm về trước, Etienne Lenoir đã chế
tạo tại nước Pháp một máy hơi nổ nhưng loại này còn nặng nề và phức tạp.
Otto liền biến cải loại máy này thành một thứ dùng khí oxít kép cacbon.
Nhưng thay vì lắp động cơ vào cánh quạt, anh em Lilianthal lại cho động
cơ phối hợp với các đầu cánh để có những động tác đập cánh như chim.
Trong một lần thử vào ngày 9/8/1896, Otto không giữ được máy bay thăng
bằng nên đã ngã từ trên cao 17 mét xuống đất mà tử nạn, các cuộc thí
nghiệm chấm dứt. Dù sao, hai anh em Lilienthal cũng nổi danh là cha đẻ
của các máy lượn.
Các công trình của Sir George Caley và của anh em Lilienthal được
Percy Pilcher, một kỹ sư người Anh nghiên cứu. Năm 1895, Pilcher làm một
chiếc máy lượn đầu tiên có tên là “The Bat” (con Dơi) nhưng thất bại
trong các lần thử. Pilcher liền sang Đức tìm gặp anh em Lilienthal và đã
bay thử nhiều lần các máy lượn của hai nhà phát minh người Đức này. Lúc
trở về nước Anh, Pilcher cải tiến chiếc máy lượn cũ và đã thành công
được chút ít.
Các năm sau, Pilcher chế tạo liên tiếp 3 chiếc máy lượn có tên là The
Beetle, The Gull và The Hawk. Riêng với chiếc The Hawk, Pilcher đã
thành công trong cuộc bay 250 thước. Chiếc máy lượn này có một lớp cánh
và đặc biệt lại có bộ phận đáp với bánh xe. Tổng số trọng lượng của
chiếc The Hawk là 100 kilô. Pilcher tuyên bố sẽ biểu diễn máy lượn vào
ngày 30/9/1899. Sáng sớm hôm đó, Pilcher mang máy lượn ra thử trước một
số đông khán giả. Trong lần thử thứ hai, máy lượn đã lên cao được 10 mét
nhưng rồi sợi dây lái đằng đuôi bị đứt khiến cho chiếc máy lượn đâm bổ
xuống đất. Pilcher bị thương nặng và qua đời hai ngày sau.
Vào thời bấy giờ, các bài viết về Hàng Không thường được đăng tải
trên các tạp chí. Tại Hoa Kỳ có viên kỹ sư hỏa xa Octave Chanute đã thu
thập được nhiều bài báo kể trên để viết thành cuốn sách có nhan đề là
“Sự Tiến Bộ về Máy Bay”. Cuốn sách này có thể coi là đầy đủ nhất về Hàng
Không đối với thời đó. Octave Chanute sinh tại nước Pháp, di cư sang
Hoa Kỳ hồi 6 tuổi và đã thành công trong việc xây dựng nhiều cầu cống,
đường lộ trong các tiểu bang Missouri và Illinois. Vào năm 1896 khi 64
tuổi, Chanute mới cộng tác với Augustus M. Herring và hai người trẻ tuổi
nữa tên là William Avery và Edward Huffaker, họ chế tạo máy lượn có từ 2
tới 5 lớp cánh.
Trong khoảng từ năm 1896 tới năm 1897, Chanute và các cộng sự viên đã
thực hiện được chừng 2,000 lần bay thử trên bờ hồ Michigan, gần thành
phố Chicago. Đã có lần Chanute bay xa được 20 thước còn Herring đã điều
khiển máy lượn vượt qua 3 lần khoảng cách kể trên. Công lao của Chanute
giúp vào ngành Hàng Không là những kỹ thuật về thăng bằng và kiểm soát.
Kỹ thuật Hàng Không được nhiều nhà thực nghiệm đóng góp, không những
về tài năng, tiền bạc, thời gian mà còn cả về sinh mạng. Quốc gia nào
cũng có những nhà tiền phong nghiên cứu về cách bay. Nước Pháp thì cho
rằng người đầu tiên thành công trong việc bay là Clément Ader. 4/ Ader, Phillips, Maxim và Langley
Clément Ader là một kỹ sư điện, đã thành công trong việc cải tiến máy
điện thoại. Từ năm 1872 Ader quan tâm về máy bay nhưng ông ta lại quan
niệm rằng muốn bay lên cao, người ta cần tới một thứ máy bay đập cánh
được như chim. Ader liền chế tạo một máy bay đập cánh, có cánh dài hơn 8
mét nhưng khi thử mới thấy bắp thịt chân và tay của con người không đủ
mạnh để cung cấp sức lực ngõ hầu có thể nhấc nổi thân người lên khỏi mặt
đất. Do đó Ader mới tin tưởng vào một thứ động cơ.
Sau khi du lịch tại các xứ Algérie và Ả Rập để nghiên cứu động tác
của cánh các con chim đại bàng, Ader trở về Pháp và chế tạo một máy bay
có cánh cố định trông giống như cánh dơi, dài 15 mét và có động cơ 4
cánh quạt chuyển động do một máy hơi nước 2 xylanh. Ader hoàn thành công
trình này vào năm 1886 và đặt tên cho chiếc máy bay này là Éole. Theo
Ader và vài người chứng kiến, chiếc Éole đã bay xa được 50 mét vào ngày
9/10/1890. Tuy nhiên nhiều người trong vùng không tin tưởng điều này.
Một chiếc máy bay thứ hai được Ader chế tạo vào năm 1891 có tên là
Avion II. Chiếc này có cánh dài 18 mét, được lắp một động cơ hơi nước
mạnh 30 mã lực. Chiếc Avion II được nhiều người ca tụng nên đã khiến cho
ông Freycinet, Bộ Trưởng Chiến Tranh Pháp Quốc chú ý. Ông này đã bảo
trợ nhà phát minh 500,000 quan để chế tạo chiếc Avion III. Chiếc máy bay
thứ ba này có hình dáng giống chiếc thứ hai nhưng được lắp hai động cơ
hơi nước, mỗi động cơ mạnh 20 mã lực và có 4 cánh quạt, lại có bộ phận
hạ cánh gồm 3 bánh xe, toàn thể máy bay nặng hơn 400 kilô.
Ngày 12 tháng 10 năm 1897, Ader mang chiếc Avion III ra thử, ông ta
tuyên bố rằng khán giả sẽ thấy các bánh xe không chạm đất trong các đoạn
bay ngắn. Trong lần thử này, một trận gió đã thổi lật và làm chiếc máy
bay bị hư hại nặng nề. Lúc này, Bộ Chiến Tranh Pháp thấy rằng các thí
nghiệm về máy bay quá tốn kém nên ngưng việc trợ cấp nhà phát minh. Ader
vì thế chán nản và từ bỏ công việc nghiên cứu. Dù sao, Ader cũng là
người đầu tiên thành công về cách bay dùng động cơ.
Loại cánh máy bay như cánh dơi của Ader không thích hợp cho kỹ thuật
Hàng Không thì những kiểu cánh của John Stringfellow lại không đầy đủ
các đặc tính cần thiết. Cánh máy bay vì thể được Horatio Phillips, một
nhà khoa học người Anh, nghiên cứu kỹ càng. Năm 1884, Phillips vẽ kiểu
và đóng nhiều loại cánh. Trong lần thử vào tháng 5 năm 1893, Phillips đã
cho máy bay của mình chạy trên một con đường bằng gỗ. Khi vận tốc của
máy bay đạt tới 40 dậm/giờ, máy bay đã bay bổng cách mặt đất được một
mét. Mặc dù chứng tỏ được lý thuyết về sự nâng của mình là đúng, Horatio
Phillips lại bỏ dở công trình nghiên cứu.
Trong thời gian này tại nước Anh có Hiram Stevens Maxim cũng bỏ nhiều
năm để nghiên cứu về lý thuyết của sự nâng, về cánh máy bay và cánh
quạt. Maxim nguyên là người Mỹ nhưng vào năm 1881 khi 41 tuổi, lại di cư
sang nước Anh sau một cuộc kiện tụng với chính phủ Hoa Kỳ về chiếc súng
máy do ông ta phát minh. Khác với các nhà thực nghiệm đi trước, Maxim
không tin tưởng vào việc thử các máy bay nhỏ. Ông ta chế tạo ngay các
máy bay lớn, hai lớp cánh, có sườn đóng bằng ống thép và lợp bằng lụa.
Chiếc máy bay vĩ đại này có cánh dài 31 mét còn tổng số diện tích cánh
là 372 mét vuông trong khi ngày nay, chiếc máy bay phản lực Boeing 707
chỉ có diện tích cánh là 273 mét vuông. Maxim cho lắp lên máy bay 2 động
cơ lớn, khiến tổng số mã lực là 350 và tất cả trọng lượng của máy bay
lên tới 2,500 kilô. Nhưng thay vì làm cho máy bay nhẹ bớt, Maxin lại cho
lắp thêm vào máy bay bộ bánh xe nặng 1,500 kilô để có thể chạy trên một
đường sắt tròn.
Vào một ngày mùa hè năm 1894, Maxim và hai cộng sự viên leo lên máy
bay và cho nổ máy, họ thấy rằng tốc độ của máy còn quá nhỏ, chưa đủ mạnh
khiến máy bay cất cánh. Ngày 31/7/1894, Maxim tăng áp suất của nồi đun
khiến cho bất thình lình, máy bay vọt về trước, hất ngã các nhân viên
phi hành rồi bay lên khỏi mặt đất được nửa mét. Vì chiếc máy bay này
không có bánh lái để điều khiển về hướng nên Maxim đâm lo sợ, ông ta
liền tắt máy làm cho máy bay hạ thấp và cọ cánh xuống mặt đất. Tuy thành
công, Maxim lại bỏ dở công trình nghiên cứu dù rằng ông ta rất giàu có,
dư tiền để sửa chữa cũng như đóng hẳn một chiếc máy bay khác.
Cùng vào thời đại với Maxim, tại Hoa Kỳ còn có Samuel Pierpont
Langley cũng ưa thích ngành Hàng Không. Langley là Giáo Sư Toán Học và
Vật Lý tại Hàn Lâm Viện Hải Quân Hoa Kỳ và tại trường Đại Học Pittsburg.
Các năm sau Langley trở nên Phụ Tá Thư Ký của Viện Smithsonian, chuyên
trông coi các hoạt động của Viện. Chính trong thời gian này, ông ta đã
bị ám ảnh bởi kỹ thuật bay.
Langley đã làm nhiều máy bay nhỏ có dây cao su, giống như loại máy
bay của Alphonse Pénaud bên Pháp. Các lần thí nghiệm đã khiến Langley
thấy rằng cần phải có một động cơ đủ mạnh để kéo máy bay vọt lên cao. Để
làm vận chuyển động cơ, Langley đã thử với nhiều nguồn năng lượng như
khí ép, thuốc súng, khí thắp, rượu, săng, khí oxít kép cacbon và ngay cả
điện lực, và ông ta tin rằng một trong các thứ đó sẽ thỏa mãn nhu cầu.
Langley liền chế tạo một loạt máy bay có tên là Aerodrom nhưng 5
chiếc đầu tiên gặp thất bại. Chiếc thứ 6 có tên là Aerodrom số 5 là một
công trình về cơ khí. Chiếc này có 2 lớp cánh cũng đặt nằm ngang, từ đầu
cánh nọ tới đầu cánh kia là 4.10 mét. Máy bay lại được lắp một máy hơi
nước chạy bằng dầu cất (naphtha) có sức mạnh là 1.5 mã lực, làm quay 2
động cơ gắn ở sau cánh trước. Sau ba lần thử thất bại, lần thử thứ tư
trên sông Potomac vào ngày 6/5/1896 đã gặt hái được kết quả rất khả
quan. Máy bay đã bay được 800 mét là kỷ lục thời đó. Phấn khởi vì thành
công, Langley cho ra đời chiếc máy bay Aerodrom số 6. Vào tháng 11 năm
1896, chiếc máy bay này đã bay được khoảng cách 1,200 mét với vận tốc
tối đa 30 dậm một giờ. Tuy nhiên Langley chỉ thành công với loại máy bay
không chở người.
Năm 1898 xẩy ra cuộc chiến tranh giữa Hoa Kỳ và Tây Ban Nha. Tiến Sĩ
Charles D. Walcott liền mang các thí nghiệm của Langley trình với Tổng
Thống William McKinley và đề cập tới công dụng về phương diện quân sự
của máy bay. Vấn đề này lại được Theodore Roosevelt khi đó làm Thứ
Trưởng Hải Quân mang ra trước Hội Đồng Quân Cụ và Đồn Lũy. Giáo Sư
Langley vì thế được trợ cấp 50,000 mỹ kim để chế tạo một máy bay lớn chở
được người. Langley liền đặt làm những động cơ chạy bằng săng có sức
mạnh ít nhất là 12 mã lực mà không được nặng quá 50 kilô. Nhiều xưởng
chế tạo đã chối từ việc đặt hàng này vì khả năng kỹ thuật. Cuối cùng có
Stephen M. Balzer tại New York nhận làm thử 2 động cơ theo các điều kiện
kể trên.
Tới ngày 28/2/1899 là ngày giao hàng thì chiếc động cơ thứ nhất, tuy
không nặng quá 50 kilô, nhưng lại chỉ cho một sức mạnh 4 mã lực. Tháng 5
năm 1900, người phụ tá của Langley là kỹ sư Charles M. Manly tới New
York và đã sửa chữa động cơ kể trên nên nó quay được 350 vòng trong một
phút khiến cho sức mạnh tăng gấp đôi nhưng động lực đó vẫn không đủ, vì
thế dự án bị hủy bỏ. Mùa hè năm đó, Manly sang châu Âu và đặt làm loại
động cơ mong muốn nhưng sau 6 tuần lễ, công việc vẫn thất bại. Manly
đành quay lại dùng động cơ của Balzer, sửa đổi đi khiến cho động cơ quay
được 715 vòng trong một phút và cho sức mạnh 18.5 mã lực. Tuy nhiên
động lực này chưa đủ và Manly lại sửa đổi thêm một lần nữa để tăng sức
mạnh lên 21.5 mã lực.
Trong khi Langley chế tạo chiếc Aerodrom có độ lớn chính thức thì ông
ta thấy rằng sức mạnh 24 mã lực vẫn không đủ vì trọng lượng động cơ cao
hơn như đã ấn định. Sự kiện này khiến cho Manly phải vẽ một kiểu động
cơ mới vì không thể nào sửa chữa loại cũ cho mạnh hơn được nữa. Động cơ
Manly được hoàn thành vào tháng 12 năm 1901 đã cho sức mạnh 52.4 mã lực
mà chỉ nặng 60 kilô. Sau đó ít lâu, chiếc Aerodrom được đóng xong, có
hình dáng giống chiếc số 5 và số 6 và nặng chừng 350 kilô. Ngày
14/7/1903, chiếc máy bay của Langley được trục lên dàn phóng đặt trên
nóc một chiếc phà thả trên giòng sông Potomac. Nhưng trước khi thử với
loại máy bay đắt tiền này, Langley quyết định thử trước bằng chiếc máy
bay mẫu có kích thước ¼ nhỏ hơn. Sau nhiều lần đình hoãn, ngày 8 tháng 8
năm đó, chiếc máy bay mẫu đã bay được 300 thước và thành công hoàn
toàn.
Lúc bấy giờ thời tiết không thuận tiện đã làm trì hoãn công việc thử
chiếc máy bay chính thức tới ngày 7 tháng 10. Trưa ngày hôm đó, Manly
tình nguyện leo lên máy bay và cho nổ máy. Nhưng không may, một trở ngại
về dàn phóng đã làm cho máy bay lao xuống nước dưới đó 5 thước. Ngày 8
tháng 12 năm đó, Langley cho thử lại chiếc máy bay của mình nhưng không
thành công.
Sự thất bại của Giáo Sư Langley đã bị báo chí đàm tiếu. Người ta đòi
Quốc Hội phải điều tra xem “tại sao một món tiền lớn của người dân lại
bị chi tiêu phí phạm như vậy”. Việc này kết thúc giấc mơ và hy vọng của
Langley dù rằng động cơ săng của ông ta là thứ tốt nhất thời bấy giờ và
Langley đã chứng minh rằng kiểu mẫu máy bay của ông có thể cất cánh
được.
Clément Ader, Horatio Phillips, Hiram Maxim và Samuel Langley đã đóng
góp nhiều công lao kỹ thuật nhưng ngành Hàng Không thực sự mở đầu với
các thí nghiệm của anh em Wright. 5/ Anh em Wright
Vào một buổi chiều mùa thu năm 1878, ông Tổng Mục Sư Milton Wright
cai quản nhà thờ United Brethen tại Dayton, thuộc tiểu bang Ohio Hoa Kỳ,
mang về cho các con trai một món đồ chơi. Thay vì đưa ngay cho các con,
ông Milton lại thả món đồ chơi này trong một căn phòng khiến nó bay
lượn và rớt xuống sàn. Món đồ chơi này mà các nhà khoa học gọi là “trực
thăng” đã in một ấn tượng vào tâm trí Wilbur 11 tuổi và Orville 7 tuổi.
Hai anh em Wright đã gọi thứ đồ chơi này là “con dơi”. Mấy năm sau, anh
em Wright chế tạo được nhiều máy bay nhỏ để thỏa mãn sở thích của mình.
Thời bấy giờ, xe đạp là thứ đang thịnh hành. Anh em Wright liền mở
một cửa tiệm sửa xe đạp vì không đủ điều kiện theo học hết ban Trung
Học. Công việc làm ăn vất vả từ sáng sớm tới khuya khiến cho anh em
Wright quên đi sở thích về máy bay cho tới mùa hè năm 1896, tin Otto
Lilienthal tử nạn mới tới nước Mỹ và làm cho hai anh em này thức tỉnh,
khi đó Wilbur 29 và Orville 25 tuổi. Hai anh em Wright đã tìm đọc nhiều
cuốn sách nói về Hàng Không chẳng hạn như các cuốn “Sự Tiến Bộ về Máy
Bay” của Octave Chanute, “Đế Quốc Không Gian” của Louis Mouillard, “Các
Thí Nghiệm về Động Học Không Gian” (Experiments in Aerodynamics) của
Giáo Sư Samuel P. Langley và các tài liệu do Viện Smithsonian tại
Washington D. C. phổ biến, nói về các thí nghiệm của anh em Lilianthal,
của Percy Pilcher...
Anh em Wright tiếp tục nghiên cứu lý thuyết trong 4 năm liền trước
khi bắt tay vào các thí nghiệm thực hành. Hai nhà phát minh này quan
niệm rằng đóng một máy lượn rất dễ nhưng việc khó khăn là làm sao tìm ra
một phương pháp kiểm soát trên không.
Vào năm 1900, anh em Wright đóng xong một máy lượn có hai lớp cánh
khá lớn, đủ mang một người nếu tốc độ gió từ 15 tới 20 dậm một giờ. Khi
đó tại vùng phụ cận thành phố Dayton, gió thổi quá nhẹ, hai nhà phát
minh liền viết thư hỏi Sở Khí Tượng Mỹ Quốc (the United States Weather
Bureau) tại Washington D. C. để biết địa điểm nào có nhiều gió thuận
lợi. Trong bức thư trả lời của Sở Khí Tượng có lời khuyên nên tới các
đồi gần Kitty Hawk, thuộc tiểu bang North Carolina.
Kitty Hawk là một làng chài lưới nhỏ, nằm hẻo lánh. Tuy miền này có
gió thực nhung không đủ mạnh để có thể thổi bay lên chiếc máy lượn có
người ngồi. Vì thế anh em Wright đành phải dùng tới các dây thừng buộc
xuống các cọc đóng trên mặt đất mà thả máy lượn. Các thí nghiệm này tuy
không cho phép hai nhà thực nghiệm làm các cuộc bay mà lại gợi cho họ
những hiểu biết vững chãi về sự thăng bằng.
Mùa hè năm 1901, anh em Wright làm một loạt thí nghiệm nữa với chiếc
máy lượn thứ hai. Chiếc máy lượn này đặc biệt có một đuôi nhỏ và được
thả lên như một chiếc diều, mang theo một người trên đó. Các lần thử đã
khiến anh em Wright thấy rằng máy lượn chưa có đủ sức nâng và các kết
quả đều trái ngược với lý thuyết được rút ra khi thử với những kiểu mẫu
nhỏ. Hai nhà phát minh thấy rằng cần phải có một nơi có gió thổi kiểm
soát được, vì vậy họ lấy một động cơ có cánh quạt thổi gió vào trong một
ống tròn. Dùng ống này, anh em Wright đã thử với hơn 200 kiểu cánh máy
bay để rồi thành lập được một bảng kê áp suất.
Chiếc máy lượn thứ ba được đóng xong vào năm 1902 và được thử vào
tháng 8 tại Kill Devil Hill, gần Kitty Hawk. Lần này các kết quả khả
quan hơn trước rồi vào tháng 10 năm đó, anh em Wright lại tìm ra cách
lắp thêm đuôi lái giống như bánh lái của tầu thuyền. Với bộ phận này,
hai nhà phát minh đã cho máy lượn rẽ phải, rẽ trái mà vẫn duy trì được
sự thăng bằng.
Từ tháng 9 tới tháng 10 năm 1902, anh em Wright cùng với người phụ tá
là Charles E. Taylor chế tạo một động cơ 4 xylanh chạy bằng khí thắp.
Động cơ này được đem thử vào ngày 12/3/1903 và đã cho sức mạnh 13 mã lực
thay vì 8 mã lực mong muốn, mà chỉ nặng 70 kilô. Anh em Wright còn
nghiên cứu cẩn thận cánh quạt rồi căn cứ vào các máy lượn đã thành công
lúc trước mà vẽ kiểu và chế tạo máy lượn Flyer.
Flyer là chiếc máy lượn có hai lớp cánh, trên lớp cánh dưới, viên phi
công nằm sấp mà điều khiển máy bay. Vì tổng số trọng lượng của máy bay
là 370 kilô nên anh em Wright quyết định dùng tới một dàn phóng giống
như thứ của Giáo Sư Langley. Chiếc dàn phóng này là một đường sắt đơn,
dài chừng 20 mét, có một đầu đặt trên một tháp cao. Một hệ thống dây kéo
được sắp đặt để phóng máy bay đi. Wilbur và Orville Wright hoàn thành
công việc chế tạo vào cuối tháng 9 năm 1903 rồi chuyên chở tất cả dụng
cụ tới đồi Kitty Hawk. Nhưng các trở ngại về kỹ thuật, thời tiết... đã
kéo dài thời gian sửa soạn tới ngày 14 tháng 12 năm đó. Trong cuộc thử
do Wilbur điều khiển, máy bay cất cánh quá nhanh và đã bay trong 3 giây
rưỡi rồi xà mạnh xuống mặt đất, khiến cho việc sửa chữa phải làm trong 2
ngày tuy rằng sự thiệt hại không lớn lao.
Sáng ngày 17 tháng 12 năm 1903 là một buổi sáng lạnh giá, gió thổi
qua các cồn cát với tốc độ từ 22 tới 27 dậm một giờ. Thời tiết này tuy
không thích hợp cho cuộc thí nghiệm nhưng nếu không thử vào ngày này,
anh em Wright phải đợi tới lúc xuân sang. Vì thế vào 10 giờ sáng ngày
hôm đó, hai nhà phát minh quyết định thi hành thí nghiệm.
Trời lạnh như cắt về mùa đông làm cho cuộc thí nghiệm chỉ có 5 người
chứng kiến, dù rằng anh em Wright đã mời tất cả những người sống trong
các vùng cách đó 6 dậm. Wilbur đã gặp may mắn trong lần thí nghiệm
trước, nay đến lượt Orville. Lúc 10 giờ 30, Orville thả dây giữ của dàn
phóng khiến cho chiếc máy bay vọt lên và bay được 40 mét trong 12 giây.
Anh em Wright quá hớn hở vì máy bay đã chuyển vận đúng như điều mong
muốn. Cũng trong ngày này, lần thử thứ hai do Wilbur điều khiển đã bay
được 60 mét rồi Orville bay thử lần thứ ba được 65 mét trong 15 giây.
Cuối cùng Wilbur lại bay được 280 thước trong 59 giây. 6/ Whitehead, Santos Dumont và Blériot
Ngoài anh em Wright là những người thành công về sự bay, còn có một
người nữa cũng đạt được các kết quả tương tự nhưng bị dư luận nghi ngờ,
đó là Gustave Whitehead. Gustave Whitehead tên thực là Gustav Weisskopf,
sinh ngày 1/1/1874 tại Hoechst-am-Main, miền Bavière nước Đức. Từ thuở
nhỏ, Weisskopf đã mơ mộng về sự bay, khiến cho các bạn học đặt tên là
“người bay” (der flieger). Người ta còn kể rằng năm 13 tuổi, Weisskopf
đã làm một bộ cánh rồi leo lên mái nhà mà nhẩy xuống đất để thử.
Weisskopf di cư sang Hoa Kỳ năm 21 tuổi và đổi tên là Gustave Whitehead.
Tại Hoa Kỳ, Whitehead làm thợ nhưng khi đã dư dả tiền bạc, liền nghiên
cứu về Hàng Không.
Người ta không rõ Whitehead bắt đầu thí nghiệm máy bay vào năm nào
nhưng có lẽ vào khoảng năm 1897 tại Boston, thuộc tiểu bang
Massachusetts. Vào năm 1898, Whitehead dọn về Pittsburg, tiểu bang
Pennsylvania, và làm việc trong một mỏ than. Trong thời gian này,
Whitehead nghiên cứu động cơ hơi nước và đã chế tạo được một động cơ đốt
bằng than đá để lắp vào chiếc máy bay của mình. Theo Louis Darvarich,
một người đồng sự với Whitehead ở dưới mỏ than và cũng là cộng sự viên
trong việc chế tạo máy bay, thì chiếc máy bay của Whitehead đã thành
công trong cuộc bay vào tháng 4 hay tháng 5 năm 1899.
Whitehead rời Pittsburg về New York City để kiếm một việc làm nhiều
lương hơn nhưng rồi lại dọn sang Bridgeport, Connecticut. Tại nơi này,
nhà thực nghiệm đã thử nhiều loại nhiên liệu dùng cho động cơ. Mùa hè
năm 1901, Whitehead cho thử chiếc máy bay số 21, đã lên cao được hơn một
mét và bay xa được 15 mét.
Bốn lần thử khác vào ngày 14/8/1901 đã thành công nhưng Whitehead
chưa thỏa mãn, ông ta đóng thêm một máy bay mới có tên là Số 22 dùng
nhiều thép và nhôm, có động cơ kérosène 40 mã lực. Ngày 17/1/1902 trên
Hồ Long Island Sound, Whitehead đã thành công với chiếc máy bay số 22,
và theo như Anton Pruckner, một người giúp việc cho Whitehead, thì nhà
phát minh đã bay được trong các năm 1899, 1901 và 1902, nhưng điều này
vẫn còn là một câu hỏi. Nhiều người nghi ngờ các thành công của
Whitehead vì nhà phát minh đã thí nghiệm một cách kín đáo, thiếu sự
chứng kiến của nhiều người khác trong vùng.
Vậy ai là người đã thành công trong sự bay? Ngoài anh em Wright ra,
nhiều người cho là Clément Ader, có người tin vào Gustave Whitehead, lại
có người gán danh dự cho Alberto Santos Dumont.
Alberto Santos Dumont là người Brésil, sang Pháp năm 1896 và trong
vài năm, đã nổi danh là nhà chế tạo máy bay kiêm phi công xuất sắc nhất
của châu Âu. Chiếc máy bay đầu tiên của Santos Dumont được đóng vào năm
1905 nhưng không cất cánh được. Các năm sau Santos Dumont thay động cơ
bằng thứ mạnh hơn. Ngày 13/9/1906 nhà phát minh cho thử máy bay trước
công chúng và đã bay được 8 mét tại sân Bagatelle gần Paris. Santos
Dumont đã nâng khoảng cách này lên 50 mét vào ngày 23 tháng 10, rồi tới
ngày 12 tháng 11 năm đó, lại vượt được chặng đường 240 mét.
Nhiều người ủng hộ Santos Dumont đã dùng các thành tích này và lấy
căn cứ rằng nhà phát minh người Brésil đã dùng động lực của máy bay mà
cất cánh trên các bánh xe, trong khi anh em Wright, ngay cả tới năm
1910, vẫn còn dùng dàn phóng một cách vụng về. Ngoài ra sau các lần
thành công vào năm 1903 tại Kitty Hawk, anh em Wright đã đóng một chiếc
máy bay có động cơ và đã cho thử vào tháng 5 năm 1904 trước một số đông
ký giả và dân chúng, nhưng thất bại. Hai nhà phát minh Wright lại gặp
các thất bại khác tại Kill Devil Hill trong khoảng thời gian từ tháng 10
năm 1905 tới tháng 5 năm 1907.
Tuy nhiên các điều nghi ngờ kể trên đã được đánh tan khi anh em
Wright chở chiếc máy bay của mình sang Pháp vào năm 1908 và vào buổi
sáng ngày 31 tháng 12 năm đó, tại Le Mans nước Pháp, Wilbur Wright đã
thắng tất cả các đối thủ của mình trong một cuộc bay kỷ lục lâu 2 giờ 18
phút 30 giây, đạt khoảng cách 77 dậm rưỡi. Chuyến bay lâu và dài nhất
thời bấy giờ của Wilbur Wright đã khiến nhà phát minh này giật giải
thưởng Michelin trị giá 4,000 mỹ kim.
Vậy ai là người đã thành công trong việc bay? Viện Smithsonian tại
Washington D.C., mãi về sau vào năm 1942, đã cho xuất bản một cuốn sách
nhỏ trong dó có câu xác định như sau: “... mọi người đều biết rằng anh
em Wright là những người đầu tiên thực hiện được các cuộc bay bằng một
thứ máy nặng hơn không khí (a heavier-than-air machine) vào ngày 17
tháng 12 năm 1903 tại Kitty Hawk, tiểu bang North Carolina...”.
Máy bay dần dần trở nên phổ thông. Ngày 19/7/1909 Hubert Latham định
vượt Biển Manche sang nước Anh bằng máy bay nhưng khi gần tới đích, máy
bay của ông ta bị chết máy rồi đâm xuống biển. Latham được cứu lên và sự
can đảm của ông đã khiến nhiều người phải ca ngợi. Sáu ngày sau, ngày
25/7, Louis Blériot dùng một máy bay nhỏ, một lớp cánh và đã ghi được
thành tích đầu tiên trong chuyến vượt Biển Manche lịch sử. Cũng trong
tháng 7 này, Orville Wright đã qua được cuộc thử thách do chính phủ Hoa
Kỳ tổ chức về một cuộc bay có thêm một người ngồi, lâu hơn một giờ đồng
hồ. Rồi về sau, Orville còn sang nước Đức và trình diễn nhiều cuộc bay
khác để chứng tỏ rằng máy bay tiện dụng hơn loại khí cầu Zeppelin.
Tháng 10 năm 1909, nhân ngày kỷ niệm 100 năm Hudson-Fulton, Wilbur
Wright đã thực hiện một chuyến bay rất đẹp mắt từ đảo Governor qua đầu
một chiến hạm bỏ neo tại North River, tới Hudson, rồi bay về điểm khởi
hành. Tới lúc này anh em Wright mới nhận lãnh được các danh dự. Nhiều vị
nguyên thủ quốc gia tại châu Âu đã khen tặng hai nhà phát minh. Anh em
Wright còn nhận các huy chương của các hội Khoa Học, các câu lạc bộ Hàng
Không, các trường Đại Học, của Viện Smithsonian, của Tỉnh Dayton, của
tiểu bang Ohio và của Quốc Hội Hoa Kỳ. 7/ Máy bay vào nửa đầu thế kỷ 20
Một người Mỹ khác cũng ghi được các thành tích vẻ vang khiến cho dân
chúng Hoa Kỳ phải hãnh diện, đó là Glen H. Curtiss. Curtiss trước kia là
thợ sửa xe đạp, sau nghiên cứu kỹ thuật Hàng Không rồi tới tháng 8 năm
1909, đã chế tạo được một máy bay hai lớp cánh, có lắp động cơ 8 xylanh.
Trong kỳ Hội Hàng Không Quốc Tế tổ chức tại Reims, nước Pháp, Curtiss
đã thắng về tốc độ.
Mùa xuân năm sau, Curtiss bay từ Albany tới New York vượt qua quãng
đường 42 dậm rưỡi trong 2 giờ 54 phút với vận tốc trung bình là 50 dậm
một giờ và chỉ hạ cánh nghỉ một lần. Sau đó Curtiss quay sang việc chế
tạo máy bay. Công ty Curtiss Engineering là một trong các xưởng sản xuất
máy bay lớn nhất. Nhưng công lao đáng kể hơn cả của Curtiss là loại
thủy phi cơ rất đắc dụng trong các trận hải chiến.
Trong khoảng các năm từ 1909 tới khi Thế Chiến Thứ Nhất bùng nổ, kỹ
thuật Hàng Không chỉ nhắm vào mục đích thể thao. Mặc dù người ta đã nhận
thấy tầm quan trọng của máy bay áp dụng vào thương mại và chiến tranh,
nhưng chưa có công trình nào được thực hiện cả. Dần dần các cải cách về
cơ khí được thực hiện, loại động cơ dùng săng cũng được sửa đổi cho hoàn
hảo thêm. Kỹ thuật Hàng Không phát triển nhờ vào những người như
Voisin, anh em Farman, Louis Bregnet và A.V. Roe... Tới khi anh em
Seguin tại nước Pháp phát minh ra động cơ Gnome danh tiếng, thì nhờ đó
các nhà kỹ thuật mới có thể thực hiện được nhiều dự án quan trọng.
Tháng 8 năm 1914, Thế Chiến Thứ Nhất bùng nổ. Các nhà quân sự đã xử
dụng máy bay nhưng chỉ với mục đích do thám. Nhưng rồi máy bay tự nó
chứng tỏ được ích lợi vô bờ. Trong trận Mons, nhờ có máy bay báo cáo về
lực lượng quân Đức mà các đơn vị Anh không bị tiêu diệt. Về sau Tướng
Foch thắng được trận Marne cũng là nhờ sự quan sát từ trên máy bay, báo
cáo về phòng tuyến của hai Tướng Von Bulow và Von Hansen.
Do khả năng của máy bay, cả hai phe Đức và Đồng Minh đều nghiên cứu
thứ chiến cụ mới này. Các khoa học gia cộng tác với các chiến thuật gia
để thử những máy bay loại mới. Các động cơ được sửa đổi, cánh máy bay
được chế tạo thật chắc chắn. Phi công ngồi trong phòng lái với tay lái,
bình chứa nhiên liệu... Nhờ các cải tiến quan trọng, máy bay đã có sức
mạnh 200 mã lực và bay được 120 dậm một giờ.
Trong kỳ Thế Chiến Thứ Nhất, các máy bay quan sát có hai chỗ ngồi cho
hoa tiêu và quan sát viên. Máy bay được trang bị bằng một khẩu súng để
phòng vệ và thường bay ở độ cao 2,000 mét để tránh đạn phòng không của
địch từ dưới đất bắn lên. Nhiệm vụ của quan sát viên gồm có việc quan
sát vị trí đóng quân của địch, các chỗ chứa vật liệu rồi dùng máy vô
tuyến báo cáo về bộ chỉ huy. Ngoài ra quan sát viên còn phải chụp ảnh và
điều chỉnh tác xạ Pháo Binh.
Về sau các chiến thuật gia lại thấy cần phải bắn hạ các máy bay quan
sát của địch. Vì vậy thứ khu trục cơ có tốc độ nhanh hơn 130 dậm một
giờ, một chỗ ngồi, đã được chế tạo. Viên phi công thường xử dụng một
khẩu súng gắn đằng trước và mỗi khi muốn bắn, máy bay phải bay thẳng tới
mục tiêu. Do cách đặt súng ở mũi máy bay, các viên đạn phải bay giữa
các cánh quạt vì vậy một bộ phận đặc biệt do Ronald Garros, người Pháp,
phát minh, được gắn vào súng khiến cho đạn không xuyên qua cánh quạt.
Ngoài loại khu trục cơ kể trên, các nhà kỹ thuật còn chế tạo thứ oanh
tạc cơ để thả bom các phi trường, các điểm tiếp liệu, đường xe lửa, kho
đạn, căn cứ hải quân và các vị trí phòng thủ duyên hải... Các oanh tạc
cơ khi ra đi đều được khu trục cơ hộ tống.
Sau Thế Chiến Thứ Nhất, mọi quốc gia đều nhận thức được tầm quan
trọng của thứ võ khí mới là máy bay. Mọi nước đều tìm cách gia tăng khả
năng tham chiến của các loại máy bay. Trong trận chiến tranh Ý –
Ethiopie vào năm 1934, các oanh tạc cơ mang nhiều bom đã chứng tỏ được
công dụng đặc biệt của nó. Oanh tạc cơ còn gây nhiều tổn thất cho địch
quân trong trận Nội Chiến Tây Ban Nha vào năm 1936 và 1937. Cũng trong
trận chiến tranh này, chiến hạm đầu tiên bị máy bay dùng bom đánh chìm
là chiếc Espana của Phát Xít Ý.
Nước Đức là quốc gia sớm nhìn thấy khả năng của máy bay nên vào các
năm trước Thế Chiến Thứ Hai, đã có một lực lượng Không Quân hùng hậu.
Khi Thế Chiến bùng nổ, Đức Quốc đã có hàng ngàn máy bay trong khi nước
Pháp chỉ có vài trăm, nước Anh 82 chiếc và Hoa Kỳ hơn một chục chiếc.
Sau đó cuộc xâm lăng nhanh chóng của quân Đức qua các nước Hòa Lan, Bỉ
và Pháp đều do sự phối hợp của hàng ngàn máy bay loại thám thính, oanh
tạc cơ và khu trục cơ. Cũng vì khả năng tác chiến của Không Quân Đức,
nước Anh phải tổ chức chặt chẽ hệ thống phòng không.
Ngoài áp dụng vào phạm vi quân sự, máy bay còn được dùng vào công
việc vận tải. Vào năm 1909, ba thủy phi cơ Hoa Kỳ là những chiếc NC/1,
NC/3 và NC/4 cất cánh tại Newfoundland vào ngày 16 tháng 5 để tới quần
đảo Azores. Sương mù bao phủ khiến cho hai trong ba chiếc phải hạ xuổng
biển trong khi chiếc NC/4 vẫn tiếp tục bay trong 15 giờ và vượt qua 1380
dậm. Sau khi cất cánh lần thứ hai, chiếc NC/4 đã bay 981 dậm đi
Lisbonne trong 9 giờ rồi lại tới nước Anh, thực hiện tất cả 4,500 dậm
đường bay.
Để khuyến khích các nhà phi hành bay qua Đại Tây Dương, tờ báo London
Daily Mail (Thư Luân Đôn Hàng Ngày) đã treo giải thưởng 50,000 mỹ kim
tặng chiếc máy bay đầu tiên nào vượt biển mà không nghỉ. Tất cả có 3
chiếc máy bay được chở từ nước Anh sang Newfoundland để tham dự. Ngày 19
tháng 9 năm 1919, hai chiếc máy bay dự cuộc thi đã bị thất bại. Chiếc
thứ nhất vì mang nhiên liệu quá nặng nên không cất cánh nổi, chiếc thứ
hai nóng máy nên bắt buộc phải bỏ cuộc. Khoảng một tháng sau, chiếc thứ
ba do Alcock và Brown điều khiển, đã bay được 1,960 dậm tới Ái Nhĩ Lan
sau 16 giờ mặc dù hệ thống vô tuyến điện bị hư hỏng.
Sự thành công của chuyến bay dài lịch sử này, thêm vào là khả năng
ngày một gia tăng của kỹ thuật chế tạo máy bay, khiến cho người ta quan
tâm tới việc chuyên chở bằng đường hàng không. Lúc đầu người ta trù tính
việc vận chuyển thư từ và các bưu kiện nhẹ, rồi sau mới nghĩ tới việc
chuyên chở hành khách. Sau cuộc Thế Chiến, đã có nhiều phi công đủ tài
năng để đảm trách việc điều khiển máy bay xử dụng trong việc chở thư
cũng như trong ngành Thương Mại.
Năm 1911, Tiến Sĩ Junkers, viên kỹ sư danh tiếng nhất về chế tạo máy
bay tại châu Âu, đã hoàn thành một thứ động cơ Diesel vừa nhẹ, vừa cho
vận tốc cực nhanh để xử dụng vào máy bay. Đặc tính của thứ động cơ
Diesel này là khiến cho máy bay có thể chở nhiều nhiên liệu hơn, như vậy
làm tăng khả năng chuyên chở, rồi giá nhiên liệu đốt cũng rẻ làm cho
phí tổn chuyên chở giảm đi. Hơn nữa sự an toàn được tăng thêm nhờ dầu
cặn dùng cho động cơ Diesel là thứ không phát nổ. Thứ động cơ Diesel
được nhiều nước như Anh, Pháp, Mỹ dùng đến nhưng chỉ có nước Đức là quốc
gia khai triển đúng khả năng của động cơ. Nước Đức đã chế tạo được
nhiều máy bay quân sự dùng loại động cơ Diesel và đặc biệt nhất là loại
oanh tạc cơ Junkers JU/86K có động cơ 880 mã lực.
Ngành Hàng Không Thương Mại lúc đầu được phát triển tại châu Âu. Vào
năm 1915 nhiều đường bay được tổ chức và đã hoàn thành nhiều dịch vụ
quan trọng trong khi đó tại Hoa Kỳ, việc chuyên chở thư từ mới được bắt
đầu. Năm 1918, đường bay chở thư giữa New York và Washington được khánh
thành rồi có thêm đường bay mới nối New York với Cleveland. Hai năm sau
có các chuyến bay đêm. Từ năm 1924, thư từ giữa hai miền đông và tây Hoa
Kỳ được chuyên chở bằng đường hàng không.
Năm 1927 Đại Tá Lindberg đã bay một mình qua Biển Manche và chứng tỏ
sự an toàn trong việc du lịch bằng đường hàng không. Cũng vào năm 1927,
Tổ Hợp Hàng Không Hoa Kỳ được thành lập để rồi sau này đổi thành Đại
Công Ty Pan American Airways.
Nhờ Đại Công Ty Boeing sửa đổi thứ máy bay có người ngồi lộ ra ngoài
trời thành thứ có ghế ngồi trong phòng kín, ngành Hàng Không Thương Mại
đã gia tăng cả về thư từ lẫn về hành khách. Vào năm 1926, số hành khách
dùng đường bay hàng không là 6,000 người, đã tăng lên tới 1 triệu trong
10 năm sau.
Nhờ kỹ thuật tiến bộ, các động cơ máy bay mỗi ngày một mạnh và hiệu
quả hơn. Môn luyện kim tiến triển, tìm ra nhiều hợp kim nhẹ và dắn, rất
thích hợp cho việc chế tạo máy bay. Vì vậy các máy bay trước kia có phần
gỗ, được thay thế bằng thứ toàn kim loại. Ngoài cách làm cho máy bay
thêm an toàn, các kỹ thuật gia còn nghĩ đến việc phục vụ hành khách sao
cho họ cảm thấy thật thoải mái. Dần dần, tầm bay và vận tốc của máy bay
cũng gia tăng, khiến cho ngày nay việc chuyên chở bằng đường Hàng Không
được coi là quan trọng nhất.
Khoa học công nghệ trong chiến tranh thế giới thứ I: Máy bay
(GenK.vn) - Máy bay là một trong những phát minh làm thay đổi lịch sử.
Từ nhiều thế kỷ trước chiến tranh thế giới thứ I, các cuộc chiến vẫn
được tiến hành trên đất liền hoặc trên biển. Nhưng đến khi thế chiến thứ
I nổ ra vào năm 1914, "những cỗ máy biết bay" đã bắt đầu gây được sự
chú ý của toàn thế giới. Bấy giờ, những chiếc máy bay được sử dụng chủ
yếu tại chiến trường châu Âu với thiết kế vẫn còn khá thô sơ. Một số nhà
quân sự đương thời cho rằng đây là một thiết bị quân sự quá mới lạ,
không đáng tin cậy thậm chí bị xem là vô dụng. Tuy nhiên, một số nhà
quân sự đã có tầm nhìn xa hơn: Đô đốc hải quân Anh, Jacky Fisher cho
rằng "chiến tranh sẽ được chiến thắng bằng những phát minh." Và lịch sử
đã chứng minh cho nhận định của Fisher là hoàn toàn đúng. Những cuộc đối đầu trên không
Trước chiến tranh thế giới thứ I, máy bay
và những phương tiện trên không có thể điều khiển là khinh khí cầu được
sử dụng với mục đích trinh sát. Vào năm 1911, lực lượng quân đội Ý đang
tham chiến tại chiến trường Thỗ Nhĩ Kỳ đã dùng tay ném những quả lựu
đạn về phía đối phương từ trên những chiếc máy bay 1 tầng cánh do Đức
sản xuất, đánh dấu cuộc tấn công đầu tiên có sử dụng máy bay trong lịch
sử quân sự của con người.
Tuy nhiên, mãi tới những năm 1914 thì một số lượng lớn máy bay được
sản xuất vẫn chưa chính thức phục vụ cho mục đích chiến tranh. Thí dụ
điển hình là một hạm đội gần 140 máy bay của Pháp đã được sản xuất những
vẫn không được thiết kế để tham gia chiến đấu. Hầu hết chỉ có thể bay
từ 2 đến 3 giờ trên không và chưa được trang bị vũ khí. Đồng thời, tốc
độ vận hành và tác chiến của những chiếc máy bay này vẫn còn khá chậm
chạp.
Điển hình như chiếc chiến đấu cơ của quân đội Anh: B.E.2c Đây là mẫu
máy bay 2 tầng cánh có thể đạt vận tốc cực đại là 116 km/h. Được trang
bị động cơ 90 mã lực, tương đương với động cơ trên một chiếc xuồng máy,
và thời gian bay không thể vượt quá 3 giờ. Đây không phải là một thứ vũ
khí chiến tranh có thể dễ dàng gây khiếp sợ cho đối phương.
Thêm vào đó, do không được trang bị súng máy hay các loại vũ khí khác
nên trong giai đoạn đầu, những cuộc đối đầu trên không đúng nghĩa giữa
các chiến đấu cơ 1 tầng cánh là điều khá hiếm hoi. Thay vào đó, phi công
thường mang theo súng ngắn hoặc súng trường để bắn vào phi công đối
phương khi đang đối đầu trên không.
Theo ghi chép, trong một cuộc đối đầu trên không vào năm 1914, một
phi công Anh đã ném khẩu súng ngắn hết đạn về phía phi công Đức và tiêu
diệt được chiếc máy bay của đối phương. Câu chuyện cho thấy máy bay quân
sự trong giai đoạn đầu vẫn còn là một loại khí tài khá đơn sơ và kém
phát triển.
Việc ném bom từ máy bay trong giai đoạn đầu của thế chiến thứ I cũng
đơn giản tương tự, chủ yếu là theo chiến thuật "hên xui" (hit-or-miss):
Một phi công phụ (nếu có) sẽ thực hiện thao tác đơn giản là thả một quả
bom nhỏ vào máy bay hoặc cứ địa của đối phương phía bên dưới. Việc ném
trúng mục tiêu bằng phương pháp này thật sự có yếu tố may mắn hơn là đòi
hỏi có kỹ năng chiến đấu cao. Không mục tiêu nào là không thể tiếp cận
Hình
ảnh chiếc máy bay ném bom Handley Page O/400 đang hạ cánh tại sân bay
không lực hoàng gia Anh, Androver (ảnh chụp năm 1918)
Mặc dù những hạn chế trong giai đoạn ban đầu, các nhà hoạch định quân sự đã nhận thấy những tiềm năng lớn trong việc áp dụngmáy
bay quân sự vào trong thực hiện tác chiến. Trước đó, chưa bao giờ các
tướng lĩnh quân sự có trong tay một phương tiện với khả năng đánh bom
các mục tiêu như một nhà máy hay một kho quân nhu cách đó hàng nghìn cây
số nơi hậu phương của kẻ thù.
Kể từ lúc đó, những mục tiêu thường bị tấn công bao gồm cầu đường,
bệnh viện, trạm xe lửa, các khu thương mại, nhà thờ và kể cả các công
trình dân sự đều hứng chịu những đòn tấn công từ trên cao. Các nhà sử
học và nghiên cứu quân sự cho rằng, kể từ khi máy bay được sử dụng trong
chiến tranh, "không một nơi nào là không thể tiếp cận được" kể cả căn
cứ trên những hòn đảo xa xôi và hẻo lánh nhất.
Không dừng lại ở việc trang bị thêm súng ống cho các thế hệ máy bay
sẵn có, các nhà hoạch định quân sự và những kỹ sư thời bấy giờ còn liên
tục thiết kế, chế tạo thêm nhiều loại máy bay mới để phù hợp với các mục
đích cụ thể trong chiến tranh. Những tấm vải căng đã được nhanh chóng
thay thế bằng tấm kim loại để chế tạo cánh máy bay.
Cho đến khi chiến tranh kết thúc, các kỹ sư đã phát triển nhiều loại
máy bay ném bom với khả năng tác chiến vượt trội. Điển hình như Handley
Page O/400, chiếc máy bay ném bom lớn nhất của Không lực hoàng gia Anh
với sải cánh lên tới 30 mét. Được trang bị 2 động cơ 360 mã lực, mang
theo trên mình 1 tấn bom, máy bay ném bom O/400 có thể thực hiện liên
tục hơn 8 giờ tác chiến trên không và vận tốc tối đa lên tới 156 km/h.
Vào năm 1917, kỹ sư hàng không người Anh, Geoffrey de Havilland (anh
em họ với nữ diễn viên nổi tiếng Olivia de Havilliand và Joan Fortaine)
đã thiết kế và chế tạo máy bay DH.5 sử dụng động cơ 250 mã lực của hãng
Roll-Royce. Đât là 1 trong những mẫu máy bay ném bom đáng tin cậy nhất
trong chiến tranh thế giới thứ I.
Bản sao của chiếc máy bay tim kích một chỗ ngồi Sopwith Camel của không lực hoàng gia Anh
Lực lượng không quân Anh cũng nhận được
danh tiếng khốc liệt nhất với sự ra đời của hàng loạt máy bay tiêm
kích, trong đó có mẫu máy bay tiêm kích 1 chỗ ngồi Sopwith Camel. Đây là
bước đột phá trong công nghệ máy bay quân sự với 2 súng máy được trang
bị phía trước buồng lái. Thành công vượt trội ở đây là chuyển động quay
của cánh quạt phía trước được đồng bộ một cách chính xác với từng viên
đạn được bắn ra. Điều này khiến chiếc máy bay có thể dễ dàng nhắm bắn và
hạ gục mục tiêu một cách chính xác mà những viên đạn không hề bắn trúng
cánh quạt phía trước đầu máy bay.
Những mẫu máy bay của Luftstreitkräfte - không quân Đức cũng được
trang bị những công nghệ tân tiến nhất thời điểm bấy giờ không kém gì so
với chiếc tiêm kích Sopwith của quân đội Anh. Đây là những mẫu máy bay 3
tầng cánh với tính linh động tuyệt vời đã gắn liền với tên tuổi của phi
công nổi tiếng Manfred von Richthofen (biệt danh Red Baron - Nam Tước
đỏ) từng thực hiện nhiều trận đánh khiến quân thù khiếp sợ. Hiệp sĩ trên không - Những phi công đã đi vào lịch sử
Phi
công Manfred von Richthofen (1892-1918) đã được trao tặng huân chương
chữ thập xanh, danh hiệu cao quý nhất trong quân đội Đức (Ảnh chụp năm
1917, 1 năm trước khi qua đời)
Nam Tước đỏ (Red Baron) tên thật là Manfred von Richthofen được sinh
ra trong một gia đình quý tộc gốc Phổ. Ông được coi là phi công nổi
tiếng nhất trong thế chiến thứ I và còn được gọi là "Ách chủ bài bay".
Trong suốt sự nghiệp chiến đấu, ông đã giành chiến thắng trong hơn 80
cuộc đối đầu trên không trước khi tử nạn bởi một phát đạn vào tim trong
trận không chiến tại miền bắc nước Pháp vào năm 1918. Dù vậy, sau khi
trúng đạn, ông đã hạ cánh chiếc máy bay của mình an toàn xuống mặt đất
và qua đời ngay sau đó.
Một phi công lừng lẫy khác trong thế chiến thứ I cũng nhận được danh
tiếng đáng kể còn phải kể đến: phi công René Fonck of France (75 trận
thắng) và Billy Bishop đến từ Canada (72 trận thắng), Edward Mannock đến
từ Anh với 61 trận thắng và Eddie Rickenbacker thuộc không quân Hoa Kỳ
với 26 trận thắng. Tất cả những người đàn ông này và nhiều chiến sĩ khác
đã chiến đấu một cách anh hùng trong cuộc chiến tranh tàn bạo bậc nhất
lịch sử loài người. Dù được vinh danh nhưng kết quả của những chiến
thắng vẫn là máu hòa lẫn với bùn trong những chiến hào cũng như nỗi
khiếp sợ từ bầu trời trên khắp châu Âu.
Chiến tranh thế giới thứ I là minh chứng rõ ràng nhất cho tính hữu
dụng của máy bay trong chiến đấu. Nhiều mẫu máy bay quân sự sau đó đã
được cải tiến bởi các kỹ sư nổi danh và liên tục được cập nhật những
công nghệ tối tân nhất. Máy bay và công nghệ chiến tranh tiếp tục được
cải thiện và phát triển để tiếp tục phục vụ cho chiến tranh thế giới lần
thứ II và nhiều cuộc chiến khác sau này.
P-51 Mustang trở thành một trong những kiểu máy bay nổi tiếng và được
biết đến nhiều nhất trong các cuộc chiến tranh trên thế giới.
Theo Lao Động
Chiếc P-51 Mustang được đưa vào sử dụng trong không lực các nước Đồng Minh vào các năm giữa của Đệ Nhị Thế Chiến.
Sau Thế Chiến II, máy bay P-51 Mustang phục vụ trong quân đội của hơn 55 nước.
Trong
chiến tranh, mỗi chiếc Mustang trị giá khoảng 51.000 Đô la trong khi có
hàng trăm chiếc được bán sau chiến tranh với giá tượng trưng một Đô la
cho những nước Châu Mỹ tham gia Hiệp ước Trợ giúp Hỗ tương Liên Mỹ được
phê chuẩn vào năm 1947 tại Rio de Janeiro.
Máy bay được sản xuất với số lượng lên đến 15.875 chiếc.
Được thiết kế, chế tạo và bay thử chỉ trong vòng 117 ngày, P-51 thoạt tiên phục vụ cho Không quân Hoàng gia Anh như một
máy bay tiêm kích-ném
bom và trinh sát, trước khi chuyển sang vai trò máy bay tiêm kích hộ
tống ném bom bên trên lãnh thổ Đức, giúp duy trì ưu thế trên không của
phe Đồng Minh từ đầu năm 1944.
Nó cũng tham gia ở mức độ hạn chế chống lại Đế quốc Nhật Bản trên Mặt trận Thái Bình Dương.
Cho dù là một máy bay có giá thành chế tạo thấp, Mustang lại là một kiểu máy bay nhanh, được chế tạo tốt và rất bền bỉ.
Phiên
bản cuối cùng P-51D của chiếc tiêm kích một chỗ ngồi này được trang bị
động cơ 12 xy-lanh Packard V-1650-3, có siêu tăng áp hai tầng hai tốc
độ, một phiên bản do Packard chế tạo của kiểu động cơ Rolls-Royce Merlin
huyền thoại, và trang bị sáu súng máy M2 Browning 12,7 mm (0,50 in).
Người Mỹ đạp xe tìm xác máy bay của cha rơi trong chiến tranh Việt Nam
Rebecca Rusch đạp xe gần 2.000 km dọc
theo đường mòn Hồ Chí Minh để tìm kiếm địa điểm chiếc máy bay của cha cô
rơi trong chiến tranh.
Vào một ngày cuối tháng 3/2015, Rebecca Rusch đứng giữa núi rừng sâu
thẳm ở Lào. Trước mắt cô là một rãnh đất khoét sâu, chạy dài trên triền
đồi. Trong lòng vệt đất, cô tìm thấy những mảnh vụn kim loại đã hoen gỉ,
dấu vết còn lại của một chiếc máy bay rơi. Đây chính là nơi cha cô, một
phi công Mỹ, đã tử vong cách đây hơn 40 năm trong chiến tranh Việt Nam.
"Cuối cùng tôi đã có được câu trả lời mà tôi kiếm tìm suốt bao năm
qua", người con gái mất cha từ khi mới lên ba lần đầu tiên cảm thấy sự
hiện diện của cha mình bên cạnh.
"Lúc đó, tôi cảm thấy toàn vẹn", Rebecca trả lời VnExpress.
Hành trình tìm lại chính mình
Stephen A. Rusch là một phi công Không lực Mỹ, lái máy bay chiến đấu
F-4 Phantom II. Vào ngày 7/3/1972, phi công Rusch bị bắn hạ trên bầu
trời Lào. Đến tận năm 2007, người ta mới tìm thấy hai chiếc răng của ông
và kết quả xét nghiệm ADN khẳng định ông đã chết trong chiến tranh tại
Việt Nam.
Chuyến bay cuối cùng của Stephen Rusch chỉ là một trong số 580.000
chuyến bay ném bom dọc Tuyến chi viện chiến lược Trường Sơn, mà người Mỹ
hay biết tới với cái tên Đường mòn Hồ Chí Minh. Từ năm 1964 đến 1973
nhằm ngăn chặn sự chi viện của miền Bắc, quân đội Mỹ đã dội hai triệu
tấn bom xuống con đường này, tương đương cứ 8 phút có một chuyến bay ném
bom, suốt 24 giờ một ngày và liên tục trong vòng 9 năm. Do vậy, Đường
mòn Hồ Chí Minh còn được biết với cái tên khác "Con đường Máu".
Và đó cũng là tên của bộ phim tài liệu ghi lại hành trình Rebecca Rusch tìm về nơi cha cô nằm lại trên chiến trường.
Bức ảnh chụp phi công Stephen A. Rusch được dùng trong bộ phim tài liệu "Con đường máu". Ảnh: Josh Letchworth/Red Bull Content Pool.
Không ai mất cha mẹ mà không nếm trải sự đau đớn. Rebecca luôn cảm thấy
có một khoảng trống trong cuộc đời mình mà cô không gọi được thành tên.
Cha mất khi Rebecca mới ba tuổi. Cô kể rằng ký ức về ông không rõ ràng,
hầu như chỉ qua những bức thư gửi về nhà từ căn cứ không quân ở Đà
Nẵng.
"Anh thích được bay nhưng anh không thích công việc này. Dù người ta có
nói thế nào về cuộc chiến, anh cảm thấy thật khó khăn khi nghĩ đến việc
giết chóc sắp tới. Dù cố biện minh rằng đây là công việc cần phải làm,
anh vẫn không tìm ra được lý do chính đáng. Nếu có chuyện gì xảy ra,
đừng để anh chết trong lòng hai con gái Sharon và Becky. Điều đó rất
quan trọng với anh", cha của Rebecca viết trong một lá thư.
"Một phần mất mát mà tôi luôn kìm nén. Đó là phần tính cách, cởi mở và
giàu cảm xúc, tôi luôn cố giấu vào bên trong. Tôi cảm giác như đó chính
là phần tính cách của cha mình", Rebecca nói.
Sau 30 năm, chính phủ Mỹ cung cấp cho gia đình cô bản đồ và tọa độ
chính xác nơi chiếc máy bay rơi. Hầu hết mọi người khi nhìn thấy những
thứ như thế đều chẳng mấy để tâm nhưng Rebecca không phải "mọi người".
"Là một vận động viên đua mạo hiểm. Tôi sống để đọc bản đồ và để khám
phá. Khi nhìn thấy những thứ đó, trong đầu tôi nghĩ "Hừm… có gì ở đó
nhỉ?".
"Động lực của tôi là muốn trải nghiệm một chuyến đạp xe phiêu lưu nhất,
lớn nhất trong đời đồng thời khám phá về quá khứ của gia đình và để tìm
kiếm một phần trong tôi mà tôi chưa bao giờ biết tới", Rebecca chia sẻ
về quyết định thực hiện hành trình men theo đường mòn Hồ Chí Minh qua
Việt Nam, Lào và Campuchia.
"Nữ hoàng của nỗi đau"
Rebecca Rusch trên hành trình đạp xe xuyên Đường mòn Hồ Chí Minh vào năm 2015. Ảnh: Josh Letchworth/Red Bull Content Pool.
Rebecca Rusch được các vận động viên thể thao mạo hiểm đặt biệt danh là
"Nữ hoàng của nỗi đau". Và chỉ có một cách để giành được danh hiệu đó:
vượt qua các cuộc đua khắc nghiệt, thử thách ý chí và bản năng sinh tồn.
Từng băng sa mạc và vượt rừng núi, đương đầu với cái lạnh âm độ và cái
nóng bỏng rát, Rebecca chưa bao giờ ngần ngại đẩy bản thân đi đến giới
hạn cuối cùng.
Chèo thuyền vượt ghềnh thác tại hẻm núi kỳ vĩ Grand Canyon, ở bang Arizona. Mỹ; dẫn dắt đồng
đội giành chiến thắng giải vô địch thế giới thể thao mạo hiểm Raid
Gauloises ở Kyrgyzstan vào năm 2003; ba lần liên tiếp vô địch môn xe đạp
leo núi địa hình; và phá vỡ kỷ lục thế giới đua xe đạp địa hình đường
trường vào năm 2013, Rebecca Rusch đánh bại đối thủ của mình không phải
bởi tốc độ mà bởi khả năng chịu đựng.
Sinh ra tại một căn cứ không quân ở Puerto Rico ngày 25/8/1968, Rebecca
Rusch bắt đầu cuộc sống như một người du mục. Khi học trung học ở ngoại
ô Chicago, Mỹ, cô đã chạy xuyên quốc gia, bởi vì như cô nói, " chạy
trên đường chạy không phải dành cho tôi. Chạy trên cỏ và xuyên rừng thú
vị hơn nhiều".
380 giờ đạp, 2.000 km, 153 ngày
"Không một giây phút nào, lòng tôi cảm thấy ngờ vực. Như có một lực
hút, một sức mạnh đẩy tôi tới đích cuối", Rebecca Rusch nói về hành
trình kéo dài 153 ngày với 380 giờ đạp xe vượt 2.000 km đường rừng để
tìm kiếm mảnh đất nơi cha cô nằm lại trong chiến tranh Việt Nam và Mỹ.
Là một vận động viên chuyên nghiệp tôi luyện trong các môi trường khắc
nghiệt nhất, Rebecca đã quen với việc tập trung cao độ để lao về đích
trong thời gian ngắn nhất… một mình.
Tìm một người bạn đồng hành cho chuyến đi này? Rõ ràng không phải điều
Rebecca nghĩ đến. Nhưng Nicholas Schrunk, đạo diễn bộ phim, cho rằng một
người bạn đồng hành sẽ góp một tiếng nói khác, một cách nhìn khác. Và
càng đặc biệt hơn, nếu người đó là người Việt Nam.
Nguyễn Thị Thanh Huyền, sinh ra ở Hà Nội, từng 4 lần giành huy chương
vàng SEA Games môn đua xe đạp. Cô là một trong những vận động viên nhận
được nhiều huy chương nhất trong lịch sử Việt Nam. Nhưng Huyền không
phải là vận động viên đua đường trường. Hơn thế nữa, cô đã giải nghệ hơn
10 năm.
"Nói thật, đó là một trong những điều tôi lo lắng nhất… Tôi không biết liệu cô ấy có làm được không?", Rebecca nói.
Và hành trình quả thực không đơn giản. Dù đội sản xuất đã tính toán bản
đồ chi tiết từ nhiều tháng trước, địa hình rừng núi hiểm trở, điều kiện
thời tiết khắc nghiệt khiến không ai có thể lường trước hết mọi khó
khăn.
"Những trận mưa rừng cuốn băng các cây cầu, xóa sạch dấu vết những con
đường. Có nhiều thứ chúng tôi không thể lên kế hoạch và buộc phải linh
hoạt ứng biến trước các thử thách", Rebecca nói.
Chỉ có một số ít tay đua có thể theo kịp Rebecca. Và trong hành trình
này, Huyền càng khó bắt kịp hơn vì Rebecca có một mục tiêu rõ ràng: tới
được địa điểm máy bay rơi vào đúng ngày giỗ cha.
Rebecca Rusch và Nguyễn Thị Thanh Huyền đạp xe trên Đường mòn Hồ
Chí Minh qua ruộng lúa ở Việt Nam vào ngày 24/2/2015. Ảnh: Josh Letchworth/ Red Bull Content Pool.
Huyền nhớ nhất chặng vượt hang Xe Bangfai ở Lào. Xuất phát lúc 4h chiều và tới 2h sáng hôm sau mới ra tới cửa hang bên kia.
"Buổi đêm trong hang lạnh thấu xương, chúng tôi phải vượt 7 lần thác,
trong đó 5 lần là những vách đá dựng đứng. Phía dưới là nước sâu thăm
thẳm. Phải vác theo ba lô, xe đạp và thuyền, cứ mỗi lần như thế, chúng
tôi phải tháo xe ra khỏi thuyền, vác cả thuyền và xe qua các vách đá
trơn trượt", Huyền kể lại cảm giác "sợ lên đến tận não" và "chân tay co
rúm".
Dù cố gắng "đè chặt nỗi sợ xuống tim" để không tạo gánh nặng cho người
bạn đồng hành, Huyền vẫn cảm thấy có lỗi vì làm chậm chân Rebecca.
"Về mặt thể lực, chuyến đi không khó với tôi. Tôi đã quen với điều đó
rồi. Tôi dạy Huyền về sự chịu đựng thì cô ấy dạy tôi cách mở lòng. Cô ấy
làm nhiều hơn những gì cô ấy nghĩ", Rebecca nói có những lúc tưởng
chừng như Huyền đã chạm ngưỡng giới hạn nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, "Đi
chậm lại hóa ra lại là một món quà".
Vết sẹo chiến tranh
Càng tiến vào sâu bên trong Đường mòn Hồ Chí Minh, những vết tích của
chiến tranh càng hiện rõ. Có những đoạn, cả một quả núi bị cắt ngang
chỏm, cả một thung lũng biến thành vùng đất bình địa chi chít hố bom.
"Tận mắt chứng kiến (hậu quả của chiến tranh), tôi bị sốc. Đống rác của
chúng ta để lại vẫn cướp đi sinh mạng của dân thường. Tại sao chúng ta
chưa dọn sạch nó?", Rebecca nói, "Nó thực sự khiến tôi mở mắt đồng thời
cho tôi một mục đích khi trở về nhà".
Theo số liệu của Nhóm Cố vấn Bom Mìn MAG, Mỹ đã rải 15 triệu tấn bom
mìn xuống Việt Nam, gấp ba lần lượng bom mìn mà quân đội đồng minh sử
dụng trong Thế chiến II. Theo ước tính, khoảng 10%-30% trong số đó chưa
nổ. Kể từ năm 1975, khoảng 104.000 người Việt Nam đã thiệt mạng vì bom
mìn.
MAG triển khai các chương trình xử lý các vật liệu nổ ở Việt Nam từ năm
1999, tập trung chủ yếu ở Quảng Trị và Quảng Bình, đã rà phá thành công
290.000 vật liệu nổ trên diện tích 46 triệu m2.
"Các nỗ lực của chúng tôi phụ thuộc chủ yếu vào nguồn hỗ trợ tài chính
từ bên ngoài", cán bộ chương trình MAG Lê Anh Thư cho biết.
Trên hành trình, Rebecca gặp gỡ những người dân hàng ngày vẫn sống giữa
bom mìn. Cô cảm thấy thật khó mở lời chia sẻ câu chuyện của mình với
họ. Những người này sẽ nghĩ gì nếu biết rằng có thể chính cha cô đã là
người tạo ra cái hố bom nằm ngay sau vườn nhà họ hay là người thả những
quả bom bi chưa phát nổ đang nằm rải rác ngoài kia?
"Tôi cảm thấy bất ngờ khi thấy người dân ở Việt Nam, Lào và Campuchia thân thiện và khoan dung như thế nào".
Trở về nhà sau chuyến đi, Rebecca tổ chức nhiều hoạt động gây quỹ cho
các chương trình rà phá bom mìn còn sót lại trong chiến tranh Việt Nam.
"Tha thứ và chấp nhận" là điều mà Rebecca mong đợi câu chuyện của mình sẽ mang đến cho người xem.
"Tha thứ cho cuộc chiến của chúng ta và cho mọi sự tàn ác. Tha thứ cho
những hận thù đẩy con người ra chiến trường. Tha thứ những oán giận về
quá khứ."