Một người đàn ông bị bắn chết tại Ấn Độ năm 1983. Sau đó anh đã đầu thai và giúp cảnh sát phá án, đưa kẻ sát nhân ra tòa.
Trường hợp luân hồi có thật này đã được công nhận trong nhiều tài
liệu khoa học khác nhau và trên các kênh truyền thông uy tín như chương
trình “40 Minutes” của BBC TV vào năm 1990, tạp chí “Reincarnation
International” có trụ sở tại London (Anh), và trang web của IISIS – viện
nghiên cứu về khoa học, linh cảm, và tinh thần.
Cậu bé Ấn Độ đầu thai
Vào tháng 12 năm 1983, một cậu bé tên là Titu Singh được sinh ra tại
một ngôi làng gần Agra (Ấn Độ). Khi Titu mới hai tuổi rưỡi, cậu bé đột
nhiên nói với gia đình rằng đây không phải là nhà của cậu; nhà cậu ở
thành phố Agra, miền bắc Ấn Độ, nơi có bố mẹ, vợ và hai con.
Cậu bé nói tên mình là Suresh Verma. Uma là tên người vợ xinh đẹp của
cậu. Họ kinh doanh một cửa hàng radio ở Agra. Một gia đình bốn người
sống hạnh phúc; nhưng thời gian êm ấm chẳng kéo dài được bao lâu. Suresh
bị hai người bắn chết vào tháng 8/1983. Sau đó, gia đình đã hỏa táng và
rải tro của cậu xuống một dòng sông.
Ban đầu, gia đình Titu không coi trọng lời nói của cậu; nhưng điều
khiến người lớn khó hiểu là Titu thường tỏ ra không phải thành viên
trong gia đình mà chỉ như một vị khách. Cha của cậu bé cũng nói: “Titu
chỉ là một đứa trẻ, nhưng nó đôi khi hành động như một người lớn.”
Sau khi Titu chào đời, hai bên đầu của bé có một vết bớt, dấu hiệu
của những vết đạn. Titu luôn nhớ đến cảnh kiếp trước mình bị giết như
thế nào.
Vụ án trong kiếp trước
Titu còn nhớ rõ hôm đó, khi đi làm về, cậu đã tới trước cửa nhà, bấm
còi xe như thường lệ để vợ ra mở cửa. Đột nhiên, hai người đàn ông mạnh
mẽ lao về phía mình và bắn vào đầu.
Khi người vợ nghe thấy tiếng súng, cô ấy chạy đến và mở cửa xe, thì
cơ thể của Suresh đã đổ lên người cô. Không ai nhìn thấy kẻ sát nhân,
dẫn đến vụ án sau nhiều năm vẫn chưa được giải quyết. Nhưng Titu kiếp
này biết kẻ sát nhân, còn nhớ kẻ đã bắn mình tên là Sedik, một thương
gia.
Titu liên tục kể cho bố mẹ nghe những câu chuyện như vậy, và cầu xin
bố mẹ hiện tại đưa mình về nhà. Bố mẹ rất khó chịu về đứa con trai lạ
kỳ, không biết phải làm sao.
Kiểm chứng sự thật
Câu chuyện về sự đầu thai này sau đó đã được kiểm chứng nhờ anh trai
của Titu. Trong quá trình kinh doanh ở Agra, anh ấy đã điều tra về cửa
hàng mà Titu nói. Điều khiến anh bị sốc là cửa hàng radio mà Titu nói
thực sự tồn tại; tên của cửa hàng là Suresh Radios, giống hệt như những
gì cậu bé nói.
Anh trai của Titu bước vào cửa hàng và yêu cầu được gặp Suresh. Người
bán hàng thông báo rằng Suresh là chủ cũ, nhưng đã chết nhiều năm
trước. Người anh trai muốn biết nguyên nhân cái chết. Vì vậy, người bán
hàng đã đưa anh ta đến chỗ bà chủ Uma; và yêu cầu Uma nói cho anh ta
biết.
Uma cho biết: Chồng của bà, Suresh, đã bị bắn chết ngay tại cửa nhà
của mình nhiều năm trước; nhưng vẫn chưa rõ kẻ sát nhân là ai và vụ án
vẫn chưa được kết luận.
Lúc này, anh trai của Titu đã hoàn toàn tin vào lời nói của em mình.
Anh kể cho Uma chuyện về Titu. Uma hào hứng kể với người thân và bạn bè.
Bố mẹ và 3 anh trai của Suresh đã cùng Uma gặp cậu bé 5 tuổi này để xem
có đúng là người thân của họ tái sinh không.
Gặp lại gia đình kiếp trước
Khi gia đình Verma đến, Titu đang tắm gội và xả nước. Nhưng cậu lập
tức nhận ra gia đình của mình ở kiếp trước, Titu nói với bố mẹ hiện tại:
“Gia đình” kiếp trước của con đây này.
Khi bố mẹ hiện tại của Titu mời các vị khách ngồi, Titu đã yêu cầu
người vợ Uma ở kiếp trước ngồi cạnh mình. Một đứa trẻ Ấn Độ năm tuổi yêu
cầu được ngồi với một người phụ nữ trưởng thành, quả là chuyện kỳ lạ.
Mọi người đều cảm thấy thật không thể tưởng tượng được!
Titu hỏi thăm tình hình của các con ở kiếp trước. Cậu bé miêu tả chi
tiết về cuộc gặp gỡ với gia đình ở một ngôi làng lân cận khi là Suresh ở
kiếp trước; lúc đó, anh còn mua kẹo cho vợ mình. Điều này khiến Uma
ngạc nhiên, nhất là khi Titu nói về việc anh đã chôn một ít vàng trong
một cái hố trong nhà. Uma bắt đầu tin rằng đứa trẻ năm tuổi trước mặt
mình chính là hóa thân của chồng cũ.
Nhận ra mọi thứ một cách chính xác
Để khẳng định thêm những gì Titu đã nói, những người thân của Titu ở
kiếp trước đã quyết định đưa Titu về nhà. Khi sắp về đến nhà, những
người anh em của Suresh cố tình phóng xe thật nhanh để xác minh xem Titu
có thực sự nhớ nhà kiếp trước của mình ở đâu hay không. Titu đột nhiên
hét lên, “Dừng lại! Đây là cửa hàng radio của tôi.”
Tiếp theo là một phần quan trọng, kiểm tra Titu. Khi sắp đến được nơi
Titu sống ở kiếp trước, hai đứa trẻ của Suresh đã được sắp xếp chơi với
những đứa trẻ hàng xóm; và họ sẽ kiểm tra xem Titu có thể nhận ra những
đứa trẻ hay không.
Nhưng Titu không cần suy nghĩ gì cả, từ trong đám trẻ con đã nhận ra
ngay những đứa con của mình. Khi đến cửa hàng radio, Titu càng khiến mọi
người kinh ngạc hơn. Anh đã chỉ ra rất chính xác cách bài trí của cửa
hàng đã thay đổi như thế nào sau khi anh qua đời ở kiếp trước. Những
phản ứng như vậy của Titu đã thuyết phục cha mẹ kiếp trước của anh: Titu
thực sự là hóa thân của đứa con trai đã chết của họ, Suresh!
Giáo sư phân tích
Khi giáo sư Chaida từ Đại học Delhi ở Ấn Độ nghe về điều này, ông lập
tức đến phỏng vấn Uma. Uma trả lời: Bởi vì Titu đã nói một điều mà chỉ
cô ấy và Suresh biết.
Giáo sư Chaida cũng đã thu thập rất nhiều bằng chứng xác thực về
trường hợp tái sinh này; chẳng hạn như có một vết bớt lớn trên trán và
sau đầu. Đó là khi viên đạn xuyên qua trán thì lực tác động lớn sẽ để
lại lỗ đạn nhỏ và tròn hơn; ngược lại khi viên đạn xuyên qua sau đầu thì
lỗ đạn sẽ lớn hơn và có dạng hình sao không đều. Kích thước và hình
dạng của hai vết bớt trên đầu Titu cũng giống như kích thước và hình
dạng của các lỗ đạn trên đầu Suresh khi bị bắn.
Hỗ trợ cảnh sát phá án
Sau đó, Titu đã hợp tác với cảnh sát. Đồn cảnh sát nhanh chóng giải
quyết vụ án. Kẻ sát nhân bắn Suresh cuối cùng cũng bị đưa ra trước công
lý.
Có lẽ, kẻ sát nhân khi thực hiện hành động giết người đã không bao
giờ tưởng tượng được sẽ có kiếp luân hồi. Hắn đã bị nạn nhân đầu thai
đưa ra tòa nhận sự trừng phạt thích đáng.
Vậy tại sao Titu lại có trí nhớ về kiếp trước? Hẳn điều này cũng có
lý do. Thứ nhất, Thần muốn cảnh tỉnh con người trong lần cuối cùng này;
khiến thế giới tin rằng con người có luân hồi. Thứ hai, mọi người không
chết ngay khi họ làm điều xấu; nhưng cuối cùng họ phải trả giá cho những
điều tồi tệ mà mình đã làm.
Câu chuyện luân hồi của người đàn ông bị giết trong kiếp trước, kiếp
này đầu thai giúp cảnh sát phá án là có thật, đã được Giáo sư N. K.
Chadha cùng các cộng sự nghiên cứu và xác minh.
Luân hồi chuyển kiếp nói đến việc đầu thai của chúng sinh khi dương
mệnh đã hết. Điều này xảy ra với những sinh mệnh không đạt được trạng
thái giải thoát khỏi tam giới. Họ sẽ được chuyển sinh vào một trong 6
ngả luân hồi. Những chúng sinh thoát khỏi tam giới đắc chứng quả từ La
Hán trở lên sẽ không phải vòng luân hồi chuyển kiếp. Đó chính là những người tu luyện đã tu thành đắc đạo, đạt quả vị viên mãn.
Theo Phật giáo, với những sinh mệnh không thể ra khỏi tam giới, tùy
vào đức và nghiệp của sinh mệnh đó đã tạo ra trong quá khứ, họ sẽ được
an bài chuyển sinh sinh vào một trong sáu cõi. Đó là: Cõi trời, cõi
Atula, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục. Sau khi chuyển kiếp, phần lớn họ sẽ không còn nhớ gì về kiếp trước đó. Mỗi sinh mệnh bắt đầu một cuộc đời mới.
Cõi thứ nhất: Cõi trời
Cõi trời (cũng có thể gọi là cõi thiên đường) là cõi cao nhất mà các
sinh mệnh này có thể lên được. Cõi trời là nơi bình yên, an lành. Chúng
sinh cõi trời cũng có nam có nữ như cõi người và cõi thần. Tuổi thọ,
hạnh phúc và trí tuệ của sinh mệnh cõi trời cũng vượt trội hơn hẳn nhưng
cũng vẫn có giới hạn. Họ chưa thoát khỏi tam giới, vẫn phải trải qua luân hồi chuyển kiếp.
Cõi thứ 2: Cõi thần
Cõi thần là nơi mà chúng sinh ở đó có tuổi thọ và hạnh phúc nhiều hơn
cõi người nhưng không bằng cõi trời. Họ được an bài ở đó vì các kiếp
trước đã sống tốt, làm việc thiện. Tuy nhiên, bản tính còn chưa ôn hoà,
vẫn so bì với người khác và có tâm thể hiện bản thân không nhỏ. Họ vẫn
khó tha thứ với những người đã từng phạm lỗi với họ.
Cõi thứ 3: Cõi người
Cõi người chính là thế gian chúng ta đang sống nơi đây. Được an bài
đầu thai vào cõi này được cho là có may mắn nhất trong tất cả các cõi
luân hồi. Vì chỉ có con người mới được phép tu luyện để có thể thoát
khỏi tam giới. Chúng sinh cõi người biết nhận thức và làm theo chính
pháp. Sự hạnh phúc và đau khổ của con người tuỳ vào nghiệp và đức của
người ta trong các đời trước. Việc tái sinh làm con người được cho là
một sự trân quý. Theo Phật giáo, cơ hội được làm người giống như một con
rùa mù trăm năm mới nổi lên một lần. Khi nổi lên lại chui được đầu vào
một khúc cây có lỗ thủng nổi lênh đênh trên biển.
Cõi thứ 4: Cõi súc sinh
Cõi súc sinh (còn gọi là cõi động vật) là cảnh giới bao gồm tất cả
các loài động vật, côn trùng, vi sinh vật. Chúng sinh cõi này chịu nhiều
đau khổ, chu kỳ sống ngắn. Có thể bị giết bất cứ lúc nào, khả năng tự
bảo vệ bản thân thấp. Cõi này dành cho những chúng sinh đã tạo ra nhiều
ác nghiệp. Trong những đời trước, họ không biết phân biệt đúng sai hoặc
biết là việc làm sai nhưng vẫn cố làm vì những lợi ích cá nhân.
Cõi thứ 5: Cõi ngạ quỷ
Cõi ngạ quỷ (hay còn gọi là cõi ma đói) là cõi đau khổ. Những chúng
sinh nơi này luôn bị đói khát. Cho dù họ vẫn được ăn một ít thức ăn và
uống được một ít nước thì cũng không bao giờ no và hết khát. Họ luôn bị
thời tiết dù nóng hay lạnh hành hạ. Cõi này dành cho những chúng sinh có
rất nhiều nghiệp ác.
Cõi thứ 6: Cõi địa ngục
Cõi địa ngục là cõi vô cùng đau khổ, phải chịu cực hình. Chúng sinh ở
cõi này thường bị ác quỷ tra tấn hết sức dã man bằng những hình phạt
cực kỳ khủng khiếp. Cõi này dành cho những chúng sinh có rất rất nhiều
nghiệp ác như giết người, hiếp dâm, hành hạ đánh đập người khác vô
cớ…Đây là cõi đau đớn nhất trong vòng luân hồi sinh tử.
Con người được chuyển sinh vào cõi nào là do những gì họ đã làm. Họ
không thể trách được vì sao lại bị chuyển sinh vào những cõi thấp. Sau
khi chết, họ sẽ nhìn thấy hết được những việc ác mà họ đã làm. Lúc đó có
hối hận cũng đã muộn rồi, quy luật nhân quả luôn vận hành dù con người
có nhận thức được hay không?
Câu chuyện một cụ bà được lên thiên đàng khi hồn lìa khỏi xác
Tháng 2/2016, một số báo đã đăng bài viết về một cụ bà đã ngừng thở
nhưng lại sống lại. Bà kể về chuyện được sang thế giới bên kia. Cụ bà đó
tên là Trần Thị Sương, sinh năm 1924, sống ở Tây Ninh.
Ngày 2/7/2016, lúc khoảng 8 giờ tối, bà Sương cảm thấy khó chịu, thấy
chân tay lạnh dần. Bà cố gắng gọi người nhà nhưng không ai đáp lại. Bà
cảm nhận mình sắp chết. Bà Sương thấy khó thở, đầu tê dần, lưỡi cứng lại
không còn cử động được.
Đột nhiên, bà Sương thấy một quầng sáng tròn đường kính khoảng 2 mét.
Quầng sáng này có hình dáng giống như một cái chong chóng. Có một sợi
dây nhỏ màu xám nối từ đó đến đỉnh đầu bà. Vầng sáng quay tròn, càng
quay nhanh, bà càng mệt và gần như không thể thở được. Bỗng nhiên vầng
sáng và sợi dây biến mất. Khi ấy, bà tự nhiên thấy khỏe lại, liền đứng
dậy nhẹ nhàng. Bà nhìn thấy xác mình đang nằm bất động. Bà hiểu rằng
linh hồn mình đã xuất ra khỏi xác.
Bà Sương
kể: “Lúc này, tôi định đi ra đằng trước liền thấy mình đi xuyên qua
vách nhà, thấy người nhà tôi đang nằm ở đi văng. Tôi đến trước bàn thờ
Đức chí tôn thì thấy có hai đấng thiêng liêng hào quang lấp lánh. Một
ông mặc đạo phục màu xanh, một ông mặc đạo phục màu trắng. Hai ông cầm
cây phướn dài, đứng ở sau lưng tôi. Điều lạ là hai đấng thiêng liêng ấy
nghĩ gì tôi hiểu ngay tức khắc, chứ không phải nói ra”.
Bà nhớ lại: “Tôi nhìn thấu xuyên qua tường nhà, thấy chung quanh một
màu u tối. Vô số linh hồn bị đọa qua lại, than khóc rên la nghe thảm
não. Tôi cảm thấy tất cả đều là huyết nhục của mình, tôi đau buồn vì nỗi
thống khổ của họ. Lúc này, theo lời dạy của đấng thiêng liêng, linh hồn
của tôi bay bổng lên cao. Ông cầm phướn giảng giải cho tôi biết: Đây là
cảnh thiên thai trên cõi trần một bậc”.
Bà háo hức ngắm cảnh tượng cõi thiên thai đó. Ở đây nhà cửa, cây cối,
y phục con người…mọi vật giống như cõi trần. Tuy nhiên, người nơi đây
cốt cách phong lưu đẹp đẽ, có người già râu dài, nhưng trông sắc diện
còn trẻ. Mọi sinh hoạt ở đây có vẻ rất yên tĩnh, cảm giác hạnh phúc
trong bình an.
Rồi bà được đến gặp một vị Thần mà bà nghĩ đó là một Đức Phật tối
cao. Ông nói: “Công quả con chưa đủ. Con chưa thể ở lại được, phải trở
lại tích uy đức, có thêm công, sẽ có thần thánh giúp”.
Ngay lập tức, một luồng sáng từ Đức Phật bay xuống ngang đầu bà khiến
bà Sương cảm thấy nhẹ nhàng, thông thái hẳn. Rồi có ai đó xô vào bà,
linh hồn bà liền trở về với thân xác. Bà tỉnh dậy sau một quãng thời
gian mà người nhà nghĩ là đã chết.
Bà liền ngồi dậy, thấy khung cảnh xung quanh nhốn nháo. Tiếng người
nói, tiếng khóc ồn ào. Bà nhận ra mình vừa sống lại, đang nằm trong nhà
của mình.
Người nhà bà kể lại, theo kế hoạch thì khoảng 2 giờ đồng hồ nữa sẽ
làm công tác khâm liệm tử thi, đưa bà nhập quan. Thật không ngờ là bà
Sương lại tỉnh dậy rồi từ từ ngồi dậy. Mọi người đều cũng vô cùng kinh
ngạc.
Sau khi sống lại, bà Sương đã thay đổi hẳn suy nghĩ và cách sống.
Trước khi chưa chết, bà không không tin có linh hồn, không tin có Thần
Phật. Nhưng khi trở về từ cõi chết, bà quyết sống một đời sống khác. Bà
trở nên có tín ngưỡng vào Thần Phật, sẵn sàng làm giúp đỡ người khác. Bà
cũng bắt đầu ăn chay. Bà hiểu rằng dương mệnh ở đây mà kết thúc thì
không phải là hết. Con người là phải đi theo quy luật luân hồi chuyển
kiếp.
Bà Sương chia sẻ rằng bà mong muốn những chia sẻ của bà sẽ đến với
mọi người. Hy vọng giúp mọi người có thêm lòng tin vào Thần Phật và sống
một cuộc sống có thiện niệm. Bà hiểu rằng đó là cách tốt đẹp nhất để
giúp đỡ mọi người.
Tác giả và thầy giáo Ninh Thế Hùng (bên trái), học sinh lớp 3 của thầy Trịnh Công Sơn, năm 1964
Đọc những lá thư tình của Trịnh Công Sơn gửi cho người đẹp Dao Ánh ngày
nào, tôi thấy mình thấm nhiễm nỗi buồn của con đường bụi đỏ trong sương,
mà giai điệu nhạc trầm lắng ngân lên theo từng bước chân giang hồ của
người nghệ sĩ.
Con phố nhỏ heo hút trên sườn dốc mơ ngủ, trong tiếng chuông nhà thờ và
trong tiếng thở dài của cánh đồng lau trắng, ngả nghiêng theo từng cơn
gió lạnh của đại ngàn âm u biêng biếc.
Bỗng dưng tôi khao khát đi lại con đường ấy, nơi mà người nhạc sĩ tài
hoa đã dạo bước, trong những ngày tháng cặm cụi kiếm sống bằng nghề gõ
đầu trẻ, từ năm 1964 đến năm 1967. Trên mảnh đất Bảo Lộc này, ông đã
sáng tác rất nhiều và đánh dấu cho sự nghiệp âm nhạc của mình gắn bó với
quê hương đất nước, với thân phận con người. Thế là tôi khoác ba lô lên
đường.
Gặp người học trò lớp 3 của thầy Sơn ngày ấy
Phải nói như có trời xui đất khiến vậy, tôi đi và đi với một niềm hy
vọng sẽ gặp ai đó, trong cái quá vãng của một thời con trẻ cách đây đến
gần nửa thế kỷ đã trôi qua. Tôi cầm bức thư của một người đã từng làm
việc và ở cùng nhà trọ với Trịnh Công Sơn thuở ấy, để dò tìm manh mối.
Theo lá thư của ông, tôi lang thang mấy lần đến ấp Tân Hà cách trung tâm
thành phố khoảng 5 cây số. Nơi đây, có nhiều người Hà Nội di cư hồi năm
1954, nhưng không thể dò hỏi được địa chỉ người duy nhất, dạy học cùng
Trịnh Công Sơn, còn sót lại. Thế rồì, có người giới thiệu tìm đến thầy
Hiệu trưởng Trường Phan Chu Trinh, ở ngay tại ấp; bởi họ nghe đâu thầy
cũng là dân viết văn, viết báo, liệu xem có manh mối gì chăng.
Quả nhiên tôi gặp may, thầy Hiệu trưởng Ninh Thế Hùng lại chính là cậu
học trò lớp ba, niên khoá 1964 - 1965 của thầy giáo Trịnh Công Sơn. Thầy
giáo Ninh Thế Hùng tưởng tôi đã biết trước mà tìm đến, nên rất vui và
ngạc nhiên. Nhưng sự tình cờ thế lại hay. Hơn nữa, thầy Ninh Thế Hùng
còn là hội viên Hội Văn nghệ Lâm Đồng, một cây bút văn xuôi quen thuộc
với bạn đọc địa phương.
Khi tôi hỏi đến ký ức còn đọng lại với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, thì thầy Hùng hát ngay bài Ông Tiên,
được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn dạy từ hồi 9 tuổi. Tuy đã ở tuổi 55 nhưng
ông vẫn thuộc nằm lòng. Và, có thể do sự ảnh hưởng ấy chăng, mà hàng
chục năm qua, ông toàn viết chuyện cổ tích của dân tộc Mạ, một dân tộc
ít người sống ở Bảo Lộc. Biết rõ sự ám ảnh của con đường xưa trong tôi,
nên ông nhiệt tình cùng đi ngay trong một buổi chiều tà, sương vừa rơi
xuống.
Con đường cô gái đi lễ gợi cảm xúc cho nhạc sĩ Trịnh Công Sơn sáng tác ca khúc “Lời buồn thánh”.
Chẳng mấy chốc, tôi và ông đã đứng trước con đường có cái tên “Cầu Đen”
cũ. Ông dẫn tôi đến trước ngôi nhà số 26, đó là cửa hàng Hồng Phát, rồi
kể: Đó là mảnh đất của ngôi biệt thự ở lùi phía sau, nơi nhạc sĩ Trịnh
Công Sơn ở trọ từ 1964 đến 1967, cùng với ba đồng nghiệp. Căn phòng mà
nhạc sĩ ở nhìn thẳng ra đường. Sau này chủ nhân ngôi biệt thự đó đã bán
cho người khác. Giờ đây người ta đã phá đi và dựng một nhà hàng, kiêm
dịch vụ đám cưới, ngay sát hè đường. Con phố đất đỏ bụi bặm, trước mặt
ngày ấy đã được nhà nước láng nhựa và đặt tên mới là Lý Tự Trọng.
Sương đã xuống dày hơn, nhưng tôi và thầy Hùng vẫn đi lên con dốc Trịnh
Công Sơn thường đi dạy học. Thầy Hùng còn nhớ và dẫn tôi theo con đường
vòng, mà nhạc sĩ hay đi để tránh qua nhà ông Trưởng ty Giáo dục Bảo Lộc
ngày ấy, chỉ vì mỗi lý do không thích gặp quan chức mà thôi.
Con đường đến trường dài khoảng 2 cây số. Tôi và thầy Hùng qua mấy con
phố là đến mảnh đất của ngôi trường Bảo An xưa, nơi thầy giáo Trịnh Công
Sơn đã dạy suốt mấy năm ở đây. Ngôi trường bằng lá, vách nứa ngày ấy đã
bị phá đi từ lâu; đồng thời mảnh đất của trường đã bị bán cho một công
ty kinh doanh. Thầy Hùng chỉ cho tôi vị trí mảnh đất sau cổng sắt với
ánh mắt buồn man mác.
Thế rồi chúng tôi lại chậm rãi đi ngược lại con đường, bảng lảng trong
sương bay. Con đường là nguồn cảm hứng cho ca khúc Chiều một mình qua
phố, gợi nhớ một cuộc tình mà nhạc sĩ còn để lại ở đất Huế. Và cũng từ
ngôi nhà nơi con đường nhỏ này, nhạc sĩ đã viết nên những chương trong
trường ca tình yêu của mình qua hàng trăm bức thư gửi cho người đẹp Dao
Ánh.
Ngọn lửa âm nhạc trên cao nguyên
Cho dù, trước khi đến đây nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã có Ướt mi, Diễm xưa, Mưa hồng và Biển nhớ,
nhưng nếu không có những năm tháng sống, làm việc và sáng tác tại Bảo
Lộc thì cũng khó có một Trịnh Công Sơn được hàng triệu người hâm mộ đến
như vậy. Bởi lẽ, những ca khúc trước đó cũng chỉ được hát trong các quán
cà phê hay trong phạm vi hẹp của bạn bè. Ngay cả thời kỳ gặp ca sĩ
Khánh Ly ở Đà Lạt, tuy một số bài được hát trên đài phát thanh của địa
phương, nhưng cũng vẫn ở trong phạm vi thị trấn nhỏ lẻ, heo hút, khó
được phổ cập rộng khắp.
Tất cả sẽ bị nhạt phai nếu không có sự kiện đột biến trong sáng tác của
Trịnh Công Sơn vào năm 1965 ở đây. Đó là tập Ca khúc Da Vàng, với chủ đề
là nỗi khao khát cuộc sống hoà bình và yên lành cho những thân phận dân
nghèo. Nhưng thực chất đó là những ca khúc phản chiến, nhằm chống đối
cuộc xâm lược của giặc ngoại bang cùng bọn tay sai trong nước.
Chính những năm tháng trốn lính bằng mọi cách và sự chiêm nghiệm trong
cuộc sống đã làm thay đổi khuynh hướng sáng tác của một thời đoạn đặc
biệt trong sự nghiệp âm nhạc của Trịnh. Đã có lần ông tâm sự rằng, phải
nhịn đói cả tháng trời để giảm cân, trước khi đi khám sức khoẻ. Cùng
những hệ lụy từ loại thuốc rút bớt nước trong tế bào cùng cà phê, thuốc
lá, sức khoẻ của Trịnh Công Sơn yếu đi một cách bất thường. Trong thời
điểm này, những ca khúc như Gia tài của mẹ, Người con gái Việt Nam, Đại bác ru đêm, Tình ca người mất trí…liên tiếp ra đời.
Tuy vậy, nhạc sĩ cũng chỉ né tránh được hai lần đi khám, sau đó không
thể chịu đựng nổi sự khổ ải, đến lần thứ ba, gần như cuộc tổng động viên
vào năm 1967, thì Trịnh Công Sơn không còn cách nào khác là bỏ trốn.
Ông về Sài Gòn với sự dấn thân bằng cách hát và biểu diễn những bài hát
trong tập Ca khúc Da Vàng, tại khu Đại học Văn khoa.
Tinh thần của những ca khúc này như tiếng nói chung cho tuổi trẻ mong
muốn cuộc sống hoà bình và chống chiến tranh. Sức truyền bá những bài
hát của Trịnh ngày càng sâu rộng và ảnh hưởng mạnh mẽ ngay cả đối với
tinh thần của hàng ngũ lính ngụy. Lo sợ trước những diễn biến xấu trong
thanh niên sinh viên, chính quyền Nguyễn Văn Thiệu ngày đó đã phải ra
lệnh tịch thu toàn bộ các tập ca khúc và băng nhạc của Trịnh.
Đánh giá thành tựu âm nhạc trong thời kỳ sáng tác ở Bảo Lộc của Trịnh
Công Sơn, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường khẳng định rằng, những ngày sống ở
đây, đã đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời sáng tác của Trịnh Công
Sơn. Cùng với quan điểm này, họa sĩ Bửu Chỉ cũng nói rõ, phải chờ đến
những năm 1965, 1966, 1967, khi tiếng hát của Trịnh Công Sơn cất lên
trong các giảng đường Đại học Sài Gòn và Huế, trước hàng ngàn sinh viên
học sinh cuồng nhiệt, với những ca khúc của album Ca khúc Da Vàng,
đã tạo nên một hiện tượng âm nhạc Trịnh Công Sơn. Và ông còn khẳng định
rằng, những bức họa đầy tính chiến đấu, trong nhà tù của mình thời Mỹ -
ngụy, đều xuất phát từ sự ảnh hưởng tư tưởng qua những ca khúc phản
chiến của Trịnh Công Sơn.
Chính từ Ca khúc Da Vàng được viết từ Bảo Lộc đã tạo
nên cảm hứng sáng tác của Trịnh Công Sơn liên tiếp cho ra đời những chùm
ca khúc mới trong Kinh Việt Nam, vào năm 1968 và tập ca khúc Ta phải thấy mặt trời, năm 1970 và cuối cùng là tập Phụ khúc Da Vàng, hay Da Vàng 2, được viết năm 1972.
Vậy là sau 13 năm trốn lính, kể từ 1962, đi học Sư phạm ở Quy Nhơn, và
phải đợi đến ngày 30-4-1975, cái ngày ông được cầm đàn hát vang bài ca Nối vòng tay lớn,
trên đài phát thanh để đón chào quân đội ta vào giải phóng Sài Gòn, với
sự hưởng ứng của hàng triệu thanh niên sinh viên và đồng bào miền Nam,
mới hay tình yêu quê hương, đất nước trong ông sâu sắc đến nhường nào.
Vĩ thanh
Khi chia tay Bảo Lộc, thầy giáo Ninh Thế Hùng tặng tôi một CD, ghi lại
tiếng hát của Trịnh Công Sơn, từ những năm tháng trình diễn ở Quán Văn,
Trường Đại học Văn khoa, hồi 1967 - 1968. Ông tâm sự với tôi, ước mong
một ngày nào đó, những người yêu nhạc Trịnh ở đây sẽ ngồi lại với nhau
để tìm ra một mô hình bảo tàng, lưu giữ những kỷ niệm Bảo Lộc với thầy
giáo Trịnh Công Sơn. Như con đường mang tên Trịnh Công Sơn giống như ở
Huế chẳng hạn. Hoặc có thể là cây đàn mà ông đã từng sáng tác suốt ba
năm ở đây và rất có thể có những câu lạc bộ chuyên hát và biểu diễn nhạc
Trịnh. Rồi nữa, trong thời gian ba năm ở đây, ngoài những bức thư gửi
cho người mình yêu và những ca khúc đặc sắc, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn còn
vẽ không ít, dù chỉ là những phác họa hay chân dung.
Tôi với thầy giáo Ninh Thế Hùng mải trò chuyện và dạo bước, không ngờ đã
đến đầu đường Lý Tự Trọng. Cả hai đều dừng lại nhìn con đường xưa. Đó
là con đường bụi đỏ tràn ngập ký ức trong ông và cũng trở thành nỗi ám
ảnh trong lòng tôi. Chính vì lẽ đó mà tôi đến đây. Ánh đèn le lói trong
sương. Bất ngờ hình ảnh chàng nhạc sĩ trẻ ngày nào, với mái tóc bồng
bềnh như đang hiện lên trước mắt tôi. Dáng anh cao gầy, miệng ngậm tẩu
thuốc, thong thả bước dọc theo con đường hun hút đầy sao. Gió như đang
thổi những khúc tình yêu của ông miên man không bao giờ ngừng. Ông vẫn
đi lặng lẽ trên con phố. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo. Một cuộc hội ngộ trong
mơ không thể đặt tên
The Animals - House Of The Rising Sun (Music Video) [4K HD]
CHO ANH HỎI
Cho anh hỏi: thế nào là cũ,
mới?
Đã yêu thương có phân biệt sang,
hèn?
Niềm nhung nhớ sống được nhờ hồi
ức
Đã chân tình thì cũ, mới vô biên!
Phụ nữ đẹp phải có tâm hồn
tiên
Đàn bà cũ thường mang lòng sâu nặng
Em là ai mà thời gian quên
lãng
Dung nhan tràn trề dìm ngợp tim anh?!
Đàn bà mới mà tình cạn,
nông
choèn
Như bữa tiệc ăn hoài trong vô
vị
Chẳng hy vọng thành tâm tình, tri
kỷ
An ủi muộn phiền những lúc khổ đau...
Cũ, mới là gì anh chẳng
biết
đâu
Chỉ như thuyền tìm bến quen thuở trước
Bến đổi bờ rồi, thuyền chìm mong
ước
Chờ bùn đen vùi lấp kiếp ảo huyền!...
Trần Hạnh Thu
Simon & Garfunkel - The Sound of Silence (from The Concert in Central Park)
Top avatar gái đẹp dễ thương nhìn một lần yêu cả đời
Những hình ảnh avatar gái đẹp dễ thương là những thứ mà anh em cần
trong những năm gần đây. Khi đi làm để lo cho cuộc sống thì việc stress
tất nhiên sẽ là thứ không thể thiếu vậy thì chỉ có những bức ảnh gái
xinh sẽ khiến anh em thư giãn một cách nhanh chóng. Hãy cùng hinhgaixinh
để tìm kiếm những avatar gái xinh nhé.