Đăng bởi Vanachi vào 26/06/2005 20:13, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi karizebato vào 04/09/2009 01:58, số lượt xem: 10961
(Gởi một gái làng quê tôi) Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ
Đời anh lưu lạc tự bao giờ
Đi đi... đi mãi nơi vô định
Tìm cái phi thường cái ước mơ
Ở chốn xa xôi em có hay
Nắng mưa đã trải biết bao ngày
Nụ cười ý vị như mai mỉa
Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay
Trên đời gió bụi, anh lang thang
Bụng đói như cào lạnh khớp răng
Không có nhà ai cho nghỉ bước
Vì anh là kẻ chẳng giàu sang
Ban đêm anh ngủ túp lều tranh
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành
Đến sáng hôm sau anh cất bước
Ra đi với cái mộng chưa thành Nguồn: Hàn Mặc Tử, Gái quê, Nxb Hội nhà văn, 1995
Xếp theo:
Trang
trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời) [1]
Một góc nhìn khác về xuất xứ của bài thơ
Gửi bởi tducchau ngày 23/08/2010 10:06 Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tducchau ngày 23/08/2010 10:25
... Người cậu, anh thứ hai mẹ tôi bỏ
nhà đi theo hoạt động Cách Mạng do Đông Kinh Nghĩa Thục từ ngày xảy ra
biến cố, và đã tạo ít nhiều huyền thoại trong dòng họ, tác động mạnh
tinh thần Hàn Mặc Tử thưở còn bé.
Mẹ tôi là em út được Cậu rất thương, dạy mẹ tôi học làm thơ, dạy đàn. Về ông, chúng tôi sẽ kể câu chuyện sau đây:
(Câu chuyện mà tôi kể lại, từng được nghe từ thưở bé, đã thành văn
trong trí nhớ. Vì vậy chưa bao giờ nghĩ đến tra cứu sử sách. Nếu có
những sai lầm nào đó về không gian về thời gian, xin quý độc giả lượng
tình bỏ qua và xem như huyền thoại vậy).
CẬU THÔNG OANH (VÀ ĐÔNG KINH NGHĨA THỤC)
Cậu Nguyễn Văn Oanh từng làm thông dịch viên nên thường được gọi là
Thông Oanh. Một con người kỳ lạ trong dòng họ, ít ai hiểu được rõ ràng.
Chỉ biết là con người tài hoa, thơ hay đàn giỏi, phong lưu rất mực và đa tình như cánh bướm vườn xuân.
Theo mẹ tôi kể lại thì ông xấu trai, hơi rỗ hoa mè nhưng ăn nói rất
hấp dẫn, chinh phục được hầu hết những ai nghe cậu tôi trò chuyện.
Cha tôi khi đổi vào tòa sứ Hội An, Cậu khuyên ông bỏ tòa sứ qua
Thương Chánh, để hoạt động cho Đông Kinh Nghĩa Thục. Vì Thương Chánh,
tức Hải quan có nhiều cơ hội liên lạc với Cách mạng hải ngoại.
Mẹ tôi nghe được chuyện này hơi lo, nhưng rất tin ở cậu Thông Oanh.
Theo Bà kể lại, việc cậu làm nghe rất nguy hiểm, vào sinh ra tử mà cậu
xem như dự một cuộc hòa đàn, một buổi ngâm thơ. Rượu uống tràn như nước.
Những lúc cao hứng thì ngâm bài thơ Đường mà mẹ tôi thuộc lòng.
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Tuý ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
Lại ngã ra ngủ say. Lúc tỉnh dậy, xách dù ra đi không ai biết. Cậu
tôi đi về Quảng Châu Loan – Hội An như đi chơi, không bao giờ có hành
trang, thoắt đi, thoắt đến không báo trước.
Năm cha tôi đổi về Quảng Bình, cậu tôi ở hải ngoại về, thỉnh thoảng ra thăm trò chuyện rất tương đắc.
Một hôm cậu tôi ra thăm, trông thấy anh Trí vừa được 3 tuổi, cậu xem
tướng khen: “Thằng ni được lắm, Cô Dượng cho tôi đem nó đi với tôi”. Mẹ
tôi nói: “Anh chưa có nơi định trú chắc chắn, đem nó về ở đâu”. Cậu
cười: “Trong thiên hạ không có chỗ nào là không ở được. Hai năm nữa tôi
về đem đi”.
Lúc bấy giờ mẹ tôi dự trữ cá khô, mắm để cậu tôi đem đi. Hình như trong làng chú ý nhiều lần rồi.
Bỗng một hôm thình lình cậu đến lúc nửa đêm, nói chuyện rất lâu với
cha tôi, gần sáng lại ra đi. Cha tôi vội vào phòng đem tất cả giấy tờ
đốt sạch. Sau lần này, cậu biệt tích luôn. Anh Trí nghe chuyện cậu, lấy
làm thích chí, xem Cậu như thần tượng. Anh làm bài thơ tả ý chí ngang
tàng của Cậu:
ĐỜI PHIÊU LÃNG
Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ
Đời anh nào có khác chi mô
Đi đi đi mãi nơi vô định
Tìm cái phi thường, cái ước mơ
Ở chốn xa xôi em có hay
Nắng mưa đã trải biết bao ngày
Nụ cười ý (nhị) như mai mỉa
Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay.
Trên đòi gió bụi anh lang thang
Bụng đói như cào, lạnh khớp răng
Không có nhà ai cho nghỉ bước
Vì anh là kẻ chẳng giàu sang.
Ban đêm anh ngủ túp lều tranh
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành
Đến sáng hôm sau anh cất bước
Ra đi với cái mộng chưa thành.
Luôn mấy năm về sau, tìm hỏi các bạn thân của Cậu. Chẳng ai biết gì,
nhưng một người Tàu ở Hội An cho hay: Sau một cuộc biến động ở Quảng
Châu Loan nhiều người Việt bị bắt đem đi mất tích, không nghe nói gì.
Trong số đó chắc có Cậu Thông Oanh tôi. Đúng như Cậu đã tiên tri:
Tuý ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
Cuộc chiến cậu đã tham dự có lẽ âm thầm, cũng có thể đã nổ bùng trong một biến động không biết là trong hay ngoài nước.
Hàn Mặc Tử thương tiếc Cậu, so sánh khí phách ngang tàng, xem cái
chết nhẹ như lông hồng của Cậu với Cao Bá Quát, khi nghe truyền tụng câu
nói họ Cao lúc đưa ra pháp trường vì tội phản loạn theo giặc Châu Chấu.
Câu nói vừa chua chát đùa cợt, ngạo nghễ.
Ba hồi trống giục mồ cha kiếp
Một lát gươm đưa bỏ mẹ đời.
Hàn chê vua Tự Đức hẹp hòi, đối xử với một thiên tài đất nước không
bằng Đường Minh Hoàng tha chết cho Lý Bạch, nhà thơ bất hủ đời Đường đã
theo phản loạn An Lộc Sơn. Vậy mà vua Tự Đức cũng đã từng khen:
Văn như Siêu, Quát vô Tiền Hán
Thi đáo Tùng, Tuy thất Thịnh Đường.
Phải chăng vua Tự Đức muốn đề cao văn chương hai ông hoàng, Tùng Thiện Vương và Tuy Lý Vương lên ngang các thiên tài Siêu, Quát?
Giặc Châu Chấu so với giặc An Lộc Sơn chỉ là một thứ tép riu mà nhà
vua Tự Đức cũng sợ hãi phải giết Quát đi thì thật là tồi tệ, nếu không
muốn nói là mượn cớ giết người tài... Nguồn: Hàn Mặc Tử trong riêng tư, Nguyễn Bá Tín, NXB Hội Nhà Văn, 1994.
Thử hữu tắc bỉ hữu
Thử vô tắc bỉ vô
Thử sinh tắc bỉ sinh
Thử diệt tắc bỉ diệt
Tan tác
Xin Còn Gọi Tên Nhau
Những bài thơ Lãng Tử
(sưu tầm)
Kiếp lãng tử
1-
Sống đời lãng tử ngạo thế gian Chỉ thích bình minh với chiều tàn Cao hứng ngâm nga cùng trăng khuyết Khi buồn vẫy bút ý miên man Lúc gặp vườn thơ thì dạo bước Khi về thôn dã thú thanh nhàn Nữa say nữa tỉnh cùng sương gió Sang giàu danh vọng tựa bọt tan
2-
Mòn giày lãng tử vẫn đơn côi Vai nặng phong sương thấm ướt rồi Nâng chén tiêu sầu lòng quặn thắt Môi mềm thêm mặn lệ chia phôi Chán ngán cảnh đời đen lẫn trắng Hận người phụ nghĩa bạc như vôi Cúi mặt đất dày thì im tiếng
Ngẩn đầu mây trắng ngạo nghễ trôi.
3-
Lãng Tử phiêu du đời cô độc
Vô tình muôn kiếp hận vì yêu
------------
Lãng Tử phiêu du đời cô độc
Đào mồ chôn chặt mộng yêu thương --------------------------------------
Lãng tử Sầu họa thơ thưởng nhạc.
Bước tang bồng sinh thác tại thiên
----------------------------------------
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
ung dung tự tại thế lại vui
------------------------------------------
Thân lãng tử phải phiêu du mây gió.
Chốn phiêu bồng ắt hẳn có giai nhân ------------------------------------------------
Đời Lãng Tử phiêu du theo ngàn gió
Chốn phiêu bồng ắt sẽ có mỹ nhân
-------------------------------
4-
Ta lại là ta Lãng Tử Sầu
Vô tình bạc nghĩa có gì đâu
Gió sương buốt giá trời chuyển sắc
Cát bụi mờ chân nắng nhạt màu
Ai đẩy... ai xui... lòng lụy dở
Ai làm... ai khiến... mảng tình sầu
Đường xưa một mảnh hồn trăng khuyết
Dộc bước thân ta Lãng Tử Sầu.
5-
Anh muốn cùng em trọn cuộc vui Để giấc mơ xinh mộng mĩm cười Để gió ru tình lên sóng mắt Để mùa hoa nỡ, sắc xuân tươi
Anh muốn cùng em ngắm trăng sao Nghe nhịp tim mình quyện vào nhau Nghe lời hoan hĩ chim ca hót Nghe sóng lòng dâng muôn khát khao
Anh muốn cùng em mơ giấc thu Ngắm hoàng hôn đổ, khói sương mù Ngắm màu lá úa vàng pha đỏ Ngắm cánh chim bay thoảng mơ hồ.
Anh muốn cùng em tay nắm tay Dìu nhau vũ điệu khúc tình say Quên cả đất trời đang luân chuyển, Vạn vật trên đời có đổi thay.
Anh muốn thật nhiều, em dấu yêu! Anh muốn bay lên tựa cánh diều Trong mùa hạ nắng tình cao vút Gửi gió nhắn mây một đôi điều.
6-
Lãng tử cô đơn lãng tử sầu Người tình khuất lối biết nơi đâu Đêm đêm sầu rượu người có thấu Còn đâu kỉ niệm mối tình đầu
7-
Xao xuyến trong lòng nỗi nhớ thương Con tim buốt nhói giữa đêm trường Véo von tiếng sáo buồn da diết Tâm sự của người yêu đơn phương Lất phất mưa bay buồn héo hắt Trời đêm lạnh giá mịt mù sương Cô đơn lãng tử sầu rơi lệ Biết mất em rồi vẫn vấn vương
8-Lãng Tử lang thang
Lãng tử lang thang lãng tử sầu Lãng tử cất bước đời lo âu Xa quê vắng bạn nào ai thấu Nỗi buồn da diết lòng thêm đau
Lãng tử lang thang lãng tử sầu Đường đời sao lắm chuyện bể sâu Phiêu du khắp chốn lòng đau đáu Bao nỗi ưu phiền chẳng về đâu
Lãng tử lang thang lãng tử sầu Đường tình đứt lối về nơi đâu Bao đêm mượn rượu để u sầu Người đời trông thấy lắm buồn đau
9- lãng tử cô đơn
Lãng tử cô đơn lãng tử sầu Bao ngày tang khóc nhớ người yêu Dòng lệ đôi mi rơi rớt yếu Đêm ngày thương nhớ cạnh huyệt sâu
Lãng tử cô đơn biết đi đâu Âm dương đôi ngã tình ngăn lối Người tình mãi mãi đã xa xôi Còn mình lãng tử với cô đơn
Lãng tử cô đơn lãng tử hờn Sao đời bạc bẽo với mình ta Chim muôn hoa lá đều đôi cả Sao nỡ chia ly với đôi ta
Lãng tử cô đơn lãng tử ca Khúc tình dang dở kể chuyện đời Trắc trở lắm thay cuộc đời ơi Lãng tử cô đơn với cô đơn.
10- Thú Vui Lãng Tử
Đời lãng tử phiêu bồng theo mây gió Có khi nào dừng bước trước khó khăn Đêm đêm giá lạnh, ta ngồi hát Trước ánh trăng khuya của đất trời
Tay cầm bầu rượu ta cứ uống Bút viết miên man những nét sầu Cuộc đời lãng tử ta sung sướng Ko bạn ko bè chỉ có ánh trăng
Nay đây mai đó, đời cô độc Phiêu diêu tự tại chốn thanh nhàn Ko cần biết cuộc sống ta trước mắt Chỉ biết mình có cuộc sống thần tiên
Chân ta ngao du đi khắp bốn bể Một bước đi ta lại hiểu về đời Ko cần danh vọng hay người đẹp Chỉ biết mình ta thế mới hay
Khi ta buồn, ta bâng quơ nét bút Viết về ta, đời lãng tử sầu Ánh trăng tàn ta coi là bạn Thiết nghĩ cuộc đời chẳng cần phải lo xa
Ta cần phải sống theo thú "Nhàn" Ko cần nghĩ đến việc giàu sang Công danh to lớn, ta cứ mặc Sống theo thú "Nhàn" thế mới vui.
11-Lãng Tử Tình
Anh chỉ viết giận hờn theo mây gió Chuyện tình yêu hai đứa hiểu riêng nhau
Khi anh yêu, ko cần theo giáo lý Chẳng uy quyền, ra lệnh bảo tuân vâng Đâu cần cao sang hay nghèo nàn Chỉ nghe theo trái mình lên tiếng
Khi anh yêu, níu mây trời viễn xứ Ôm vào lòng ân ái nụ hôn thơ Khi anh yêu, yêu vầng trăng lãng tử Gọi núi rừng làm chứng một nhân duyên
Dẫu thượng đế, cấm ko yêu người ấy Ta vẫn yêu vì người ấy yêu ta Tình lãng tử anh ko điêu ngoa lừa dối Tim vô thường đâu biết sợ phong ba
Ai rồi cũng một mai về cát bụi Hãy yêu đi, đừng gian dối gì nhau Trong thiên cổ biết đâu là nhật nguyệt Tội chi người, tự chuốt lấy đớn đau
Anh yêu em, bằng cuộc đời lãng tử Đàn và thơ, dìu dặt tiếng thúy loan Tung vó ngựa theo bước đời lãng tử Chẳng kịp về, lỡ mất chuyến sang ngang..
12-
Trên đời này người đẹp ko thiếu Sao lãng tử chỉ mãi yêu thơ? Để lòng mình vẫn cứ thờ ơ Trước tình yêu của người con gái
Lãng tử đa tình đời phiêu bạt Ung dung tự tại mãi thiên thu Dù muôn vạn kiếp vô tư lự Chẳng phải sâu vương chẳng hận thù
Đời nam nhi một lời đã quyết. Thề không yêu cho con gái nó thèm. Nuôi tóc dài cho thêm phần lãng tử. Lãng tử buồn nhưng cũng chẳng bận tâm Nguyện làm lãng tử...sống lang thang Địa vị công danh... cũng chẳng màng Nhắm mắt nhìn đời... nghiêng 1 nửa Giữa dòng nhân thế đứng hiên ngang
Đời Lãng tử chìm đắm trong thơ không nghĩ đến Những người con gái thân lãng tử lang thang phiêu bạt đến nơi nào ko có tình yêu Đời lãng tử trôi theo ngàn gió Chốn phiêu bồng sẽ có mỹ nhân theo . Lãng tử đâu có bán thơ Yêu thơ thì tặng ghét thơ miễn bàn Đọc thơ xin chớ phàn nàn Bởi thơ lãng tử miên man nỗi buồn.
13- LÃNG TỬ SẦU
Lãng Tử phong lưu Lãng Tử sầu
Sống trong tiên cảnh vẫn lo âu
Ngày thì khoái lạc nơi trần thế
Đêm lại nhớ nhung Tiên Nữ Lầu
Hoan hỷ phiêu bồng Mỹ Nữ lắm
Sầu bi mộng tưởng Hằng Nga lâu
Buôn ba xuôi ngược đời cô lẽ
Lãng Tử phong lưu Lãng Tử sầu 14-LÃNG TỬ SẦU Bồng phiêu lãng tử thấy thương đời
Gió lạnh se lòng tê tái rơi.
Ngước cổ cười khà đông đón lạnh.
Ngẩng đầu khóc ngất tiễn xuân vơi.
Muôn trùng không gặp hạ loang lổ.
Vạn ngã chẳng cùng thu nhạt ôi.
Mây tím sẫm màu chim lẻ bạn.
Lang thang vô định phía chân trời. 15-LÃNG TỬ ĐÓN XUÂN
Lãng tử tràn mơ mộng nhớ đời.
Xuân về sắc nhụy đỏ vàng rơi.
Tâm hồn hứng khởi đông tàn lặn.
Cảm nghĩ dâng trào lạnh giá vơi.
Kỷ niệm thu vàng mau đẫm thối.
Lâu ngày hại đỏ cũng nhòa ôi (thiu).
Niềm vui trỗi dậy ngay lòng đất.
Nhẹ cánh vèo bay giữa cổng trời ! 16-LÃNG TỬ NGẮM XUÂN Lãng tử lang thang lạnh bước đời.
Gió vờn mây cuộn giọt sương rơi.
Phong ba bão tố buồn vô tận.
Sóng thét mưa gào sầu chẳng vơi.
Dĩ vãng nhạt màu tâm thổn thức.
Mờ phai kỷ niệm lòng đau ôi.
Qua rồi đông giá sao ta lạnh.
Đứng giữa muôn hoa xuân đất trời...! 17-Sầu Thơ
Bỗng thấy lòng buồn bã giữa đêm thâu.
Đời ngang dọc lãng tử sầu cô độc.
Bước lang thang dưới trần đời khô khốc.
Ánh dương tà cơn gió độc thổi qua.Nghe nhói lòng trong những khổ thơ ta.
Bị chèn ép thứ gọi là cách điệu.
Hỡi thế nhân mấy ai mà chẳng hiểu.
Thơ nhọc nhằn với những kiểu nhố nhăng.Thật nực cười cho cái kiếp lăng quăng.
Khi thành muỗi bắt đầu hăng hút máu.
Cái nhố nhăng trong đầu luôn nung nấu.
Làm được gì khi lúc đậu lúc bay.Ông cha ta ngày xưa dặn thế này.
Giữ cái chữ mai đây xây đất nước.
Cuộc chiến trường kỳ ngàn năm ta được.
Phải vững lòng không bắt chước lăng quăng.Một ngàn năm đồng hóa dưới mặt bằng.
Bọn chúng xóa hết chữ bằng mọi giá.
Ông cha ta vẫn âm thầm tất tả.
Gởi cho đời những vất vả ca dao.Nào hò vè tục ngữ hát ả đào.
Để hậu thế biết thế nào chữ việt.
Dặn cháu con đời sau thật tha thiết.
Lấy trường chinh để tiêu diệt viễn chinh.Như dòng thơ biến hóa rất tài tình.
Lấy bất biến để hòa mình vạn biến.
Và cứ thế truyền đời này lưu chuyển.
Đến bây giờ và vĩnh viễn về sau.Ta lang thang ngất ngưởng say một bầu.
Trông kẻ sĩ đã vất đâu nguồn cội.
Dòng thơ việt bị cách tân phá rối.
Thật đau lòng và thật tội cho thơ.Những người này họ đem đống bùn dơ.
Đem hôi thối bôi vào thơ thuần việt.
Họ biết nghĩ và lẽ nào chẳng biết.
Trước sau gì cũng bị diệt mà thôi...
18- Lãng tử đón anh bóng nguyệt mờ.
Tách trà chén rựu ngồi ngu ngơ.
Luận bàn thế thái dòng văn việt.
Trao đổi nhân tình giống vận vơ.
Kẻ dốt khua môi gào nghĩa tận.
Người ngu múa mỏ thét tình vờ.
Trần gian ta bước qua thiên hạ.
Khi gặp bạn hiền mới xuất thơ. 19- nửa kiếp rong chơi chốn phiêu bồng..
nửa đời phiêu bạt mãi long đong...
tình ái qua tay sầu lặng lẽ...
mơ nhiều mộng lắm cũng hoài không...!
quá khứ vùi chôn không hy vọng...
kỷ niệm sầu vương nặng cõi lòng...!
dĩ vãng nhạt nhòa theo ngày tháng...
hiện tại vẫn là một số không..
trăm năm chữ nghĩa tình chưa trọn..
ngìn trùng chia biệt dạ héo hon...!
nhân thế trắng đen nào ai biết...
lòng buồn man mác buổi hoàng hôn...!
tình xa gối mộng ôm niềm nhớ...
duyên gần trắc trở nợ ba sinh...
thi vọng đôi lời nương theo gió...
riêng gởi tặng ai một chữ TÌNH.
20- Kiếp Lãng Tử
Nhấc bước phiêu du khắp đất trời
Nghênh phong thưởng nguyệt ngắm mưa rơi
Tay cầm cuốn sách qua năm tháng
Túi vắt bầu thơ mặc sự đời
Lãng tử phong trần vang tiếng hát
Tiêu diêu tự tại nứt mù khơi
Tang bồng thoả chí thân trai trẻ
Trọn vẹn niềm tin chẳng chuyển đời
21-Lãng tử phong sương
Đời trai phiêu bạt dạo muôn phương
Thẳng tiến chu du mọi nẻo đường
Phố thị phồn hoa chim vẫy cánh
Cung đài tráng lệ ngựa tuôn cương
Đôi chân chạy mãi hồn trong gió
Cặp mắt thâm quầng tóc điểm sương
Dọc Bắc vào Nam chân chẳng mỏi
Rong chơi thoả chí kiếp vô thường
22-
Tỉnh dậy mình ta vẫn cứ say
Thênh thang một cõi thiên thu này
Bầu rượu túi thơ đùa mây gió
Ngất ngưỡng mình ta thế là say
23-Lãng Tử Sầu
Vẫn mãi là ta lãng tử sầu
Đời trai lang bạt đã bao lâu
Mưa sa gió thổi da đen xạm
Cát bụi mây mù tóc bạc đầu
Độc bước cô đơn cùng nắng gắt
Một mình lẻ bóng với đêm thâu
Sài Thành khắp lối đi muôn nẻo
Tự tại ung dung mặc bể dâu
24-
Lỡ
Cuộc Tình
Giấc mơ vàng chín rụng suối ngân
Lận
đận bao năm lỡ kiếp trần.
Tráo chác thế thời khôn biển Triệu,
Đảo
điên vận số dại sông Tần.
Say
tình lẻ bóng hoài duyên ngẫu,
Tỉnh mộng đơn thuyền luống tuổi xuân.
Một
ván cờ yêu hồn rã cánh,
Nửa
đời đơn chiếc…Mạng phù ân.
25-SẦU VẠN CỔ
Giong ruổi đường xa vạn cổ sầu
Nỗi niềm còn đọng đến thiên thâu
Chồn chân lữ khách sầu cô quạnh
Lấp lóa tàn thu, nhạt úa màu
Tận cuối trời xa ai dõi trông
Đường lui cố quận có còn không
Bàn tay nào vẫy, ai đưa đón?
Nén chặt đau thương tận đáy lòng
Thoảng chút hương đưa cũng nhớ về
Như bừng tỉnh giấc giữa cơn mê
Lan man mùi nhớ còn phơ phất
Có lẽ . . . mà như . . . lỡ hẹn thề
26- Lãng tử đa tình
Tha phương mòn gót chân gầy Phong trần gió bụi tháng ngày dài thêm Bao giờ nệm ấm chăn êm ?... Rượu nồng chưa cạn say mèm từ lâu ! Ai đem tình ái móc câu ?... Thi nhân cắn phải ôm sầu ngàn thu . Tóc xanh giờ điểm sương mù Bốn Phương Chìm Nổi* phù du kiếp người Hồng nhan bạc phận đành thôi Đa tình tự cổ sầu vơi lại đầy Ngắn dài cũng một sợi Dây Xin đừng trách gió hờn mây vô tình.
27-
lãng tử ra đi gác mái chèo
lưng trời thu lạnh mảnh trăng treo
ba từng mây bạc lòng quạnh vắng
nửa hồn nhi nữ giọt sầu reo
sơn khê muôn dặm tăm chìm lắng
tình trường một khắc gió đưa vèo
gặp lại kiếp này ôi cánh nhạn
chờ xuân về lại thắm hoa bèo
28-
Lãng tử là chi ta mặc kệ
Thế gian không chốn để đi về
Lang thang sương gió vui cùng rượu
Dạ nguyệt tình rơi một chút mê!
29-
thân ta lãng tử điếu thuốc tàn
Phiêu diêu sờn mõi khắp nhân gian
Bụi trần bám áo ta cũng mặc
Độc hành chẳng vướng kiếp hồng nhan
30-
Thân ta bảy thước anh hùng đó
Đi gió về mây chẳng bến bờ
Võ nghệ một thân sầu quỷ khốc
Nhớ em vẫn...ôm gối làm thơ
31-lãng tử
Gã lãng tử ngủ vùi trong yên ấm Mặc sóng trùng khơi gợn bước lữ hành Ngàn sông triệu núi còn xanh Lẽ nào dừng bước phong phanh giang hồ? Trăng Yên Tử, sóng Cô Tô Rền vang tiếng gọi lô xô nếp hằn Tại đâu đi ở lằn nhằn Tại đâu yên ngủ trong chăn chiếu tình??
32- lãng tử
Dặm đường phiêu lãng tháng ngày trôi. Sương gió độc hành, chỉ một tôi. Áo chợ cơm đường, ngao ngán nỗi. Nhân tình thế thái, chán chường thôi. Nhẹ nhàng em đến, lung linh mộng. Rạo rực ta nghe, khao khát đời. Ly rượu hôm qua, môi nhạt đắng. Bước đường lãng tử, hãy dừng thôi?...
33-lãng tử
Chuyện Hàn Mặc Tử sao buồn quá Hai tám xuân xanh đã bỏ đời Để lại cho người bao thương nhớ Mộng Cầm, Hoàng Cúc mãi khôn nguôi Cũng sầu một kiếp thi nhân cả Phố Đà sớm vắng bóng Thanh Châu Hai mươi sáu tuổi chàng lãng tử “Gởi Em” trả lại chút duyên đầu Hai chàng lãng tử hai thế hệ Vần thơ ru nhẹ tiếng u buồn Tình người con gái nơi thôn Vỹ Phố Đà ai với những chiều không Thơ ai còn đó tình còn đó Lãng tử xưa nay khuất cả rồi Gió đưa sóng nhẹ xô bờ bãi Cuộc đời lãng tử động lòng tôi
34-lãng tử
Đôi lúc điên ta gọi ta lãng tử Lãng tử sầu để nét bút ngẩn ngơ Lãng tử đua đòi vẽ những vần thơ Lời bổng bay mộng mơ trong con chữ
Đôi lúc ngây ngô ta ngỡ mình lãng tử Lời yêu thương... rồi cứ thế vi vu Cay tửu hương mặc nhân thế tít mù Yêu cũng đủ... Sao không yêu cũng đủ???
Đôi lúc ta... ước ta là lãng tử...
35-lãng tử ca
Đời lãng tử - giấu buồn sau nỗi nhớ Như dòng sông trăn trở - nước khua thầm Đêm huyền mặc - lá thay màu áo mới Cả cuộc đời - một lần đợi em thôi
Biển nơi ấy có xanh không em nhỉ? Dưới chân em - cỏ linh diệu - tình cờ Dòng sông thức - nơi này anh thầm thỉ Nhớ khôn cùng - quằn quại bỗng thành thơ
Anh ngây ngất giữa lưng trời gió hát Lời em trao như suối nhạc rừng thiêng Giữa đêm dài - huyền mặc giấc cô miên Anh choáng ngợp - sóng triều em lộng lẫy
Cả vũ trụ sẽ rùng mình thức dậy Màu mắt em - lẩy bẩy ánh chiều tà Anh gom hết sóng mắt huyền mong đợi Đêm tự tình sẽ trổi nhạc hoan ca
Anh sẽ nhốt lãng du vào ngục tối Sẽ ghìm cương dừng ngựa ở lưng đèo Cho lãng tử cũng nghe lòng bối rối Không gian trầm - một tiếng gọi em thôi
Anh Còn Nợ Em
Mùa thu còn đó
Những bài thơ buồn khi nhớ về tình yêu xưa, kỷ niệm cũ
(thaidui.com) Những
bài thơ tâm trạng buồn khi chợt nhớ về tình yêu xưa, nhớ về những kỷ
niệm của một thời yêu nhau, mà giờ đây cả 2 đã xa nhau mãi mãi...
(iini.net) Sau chùm thơ tình buồn thật tâm trạng, xin mời các bạn cùng xem tiếp những bài thơ tình yêu thật hay, lãng mạn và nồng nàn nhất viết về đôi lứa đang yêu.
Thơ tình yêu lãng mạn (ảnh: internet)
BÀI THƠ: GIẤC MƠ YÊU
Tác giả: Anh Hoa
Mang cho em những trải nghiệm tình yêu
Là anh đó không mĩ miều hoa lá
Anh đem đến những sắc yêu kì lạ
Luôn ngọt ngào trong cả giấc mơ yêu.
Anh bên em lặng lẽ những sớm chiều
Dù cuộc sống còn bao điều ngang trái
Vui thì ít, buồn đau thì rộng trải
Mặc trong lòng luôn khắc khoải niềm đau.
Anh dịu dàng chắp vá những nát nhàu
Biến cuộc sống thành muôn màu tươi sáng
Đẩy đau khổ lùi vào trong dĩ vãng
Dẫn thuyền tình cập cảng bến bờ yêu.
Để đêm đêm cơn mộng mị vơi nhiều
Thay vào đó giấc mơ yêu bùng cháy
Nồng nàn quyện cho tình yêu tan chảy
Cho qua đi hết thảy những lấm lem.
Anh yêu ơi em vẫn cứ say mèm
Đêm qua vội chưa đã thèm cơn khát
Mùi ân ái vẫn đâu đây ngào ngạt
Trái tim này dào dạt giấc mơ yêu.
THƠ TÌNH: KHỜ DẠI
Thơ: Hồng Giang
Em cứ thế luôn làm anh khờ dại
Mong nhớ hoài mê mải với tình si
Nắng cuối chiều nào đâu kịp nghĩ suy
Giây ái ân thầm thì trong khắc khoải
Dấu yêu ơi vần thơ tình hoang hoải
Anh viết hoài sao mãi chẳng tròn câu
Cuối đông rồi hạt nắng bỏ đi đâu
Để mong nhớ lại nhạt mầu mong nhớ
Anh vẫn biết đời này anh mắc nợ
Nợ ân tình nợ cả những âu lo
Nợ em yêu những ngày tháng hẹn hò
Nợ bến vắng đợi con đò xưa cũ
Anh muốn ôm ru em vào giấc ngủ
Để đêm buồn héo rũ chẳng tàn canh
Để thời gian cũng cảm thấy mong manh
Bao con sóng tròng trành bờ biển vắng
Ly cafe chiều nao sao chát đắng
Anh dại khờ...Say đắm...Với tình si !
THƠ TÌNH YÊU: ANH MUỐN
Thơ: Tùng Nguyễn
Anh muốn mình thắp lửa trái tim yêu
Để vững lối đi qua điều trăn trở
Đưa em đến nơi tận cùng nỗi nhớ
Cùng hoá thân như gió mong mây kề..
Đem nồng nàn dâng cuộn hết đam mê
Bỏ sau tất bao bộn bề lo lắng
Cùng đắm đuối bù lúc xa thầm lặng
Cuốn nồng nàn trao khoảnh khắc thương yêu..
Tình chúng ta dâng vút tựa cánh diều
Như lúc nhỏ thấy chiều vui ký ức
Mặc gió thổi chẳng màng sợi dây đứt
Mắt ngời theo ..tay vực gió mây vờn..
Anh muốn mình có khoảng cách gần hơn
Khi đêm xuống không chập chờn canh giấc
Mọi cảm giác bên nhau luôn là thật
Trao hương tình ngây ngất để hồn phiêu...
Thơ tình yêu ngọt ngào nhất (ảnh: internet)
THƠ TÌNH YÊU: MEN SAY ÁI TÌNH
Thơ: Nguyễn Quang Định
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét