TẾT ĐẾN MÀ SAO XUÂN CHƯA VỀ?
TẾT ĐẾN MÀ SAO XUÂN CHƯA VỀ?
Có thấy không Xuân, Tết đến rồi Nhà nhà sắm sửa rộn tiếng cười Bánh chưng, mứt kẹo, bầy hoa trái Cúng mời ông bà về chung vui!
Họ hàng, thân thuộc lần lượt về Đi xa đây đó nhớ tình quê Tay bắt mặt mừng bên thềm Tết Chúc mừng năm mới trọn mọi bề!
Tết ngấp nghé mà Xuân chưa về Trời còn u ám, lạnh tái tê Mai vàng toàn nụ, còn xanh mét Chim én vắng tanh, chẳng báo gì!
Tết đến mà Xuân vẫn ngủ mê Cho người chờ đợi, tình ủ ê Nắng úa nhìn mây buồn ủ dột Tết thiếu sắc Xuân, chẳng đề huề!
Tết đến rồi mà Xuân chưa về Để ai trông ngóng nhớ ai ghê! Ăn Tết thiếu Xuân thành Tết hẩm Xuân về quá Tết hóa xuân khê!
Tết - Xuân hai nẻo tình tréo
ngoe
Người ước xum vầy, kẻ sơn
khê
Cố về kịp giao thừa Xuân nhé!
Đừng bắt nhớ thương, phải ê chề!
Ơi Tình Yêu còn nhớ câu thề?
Dù rằng chẳng trọn nghĩa phu thê!
Vọng tiếng đàn "cao sơn, lục
thủy"
Cầm giả Bá Nha - Thính giả Tử Kỳ!
Trần Hạnh Thu
Đọc thêm: Khúc "Cao sơn Lưu thủy", một trong 10 bản nhạc lừng danh thuộc "thập đại danh khúc cổ" nhạc Trung Hoa. Cao sơn Lưu thủy tương truyền là bản đàn Bá Nha sinh thời hay tấu, nhưng chỉ Tử Kỳ thụ cảm được. Điển tích ghi lại rằng:
Bá Nha chơi đàn tuyệt hay, Chung Tử Kỳ nghe đàn càng giỏi. Bá Nha chơi đàn, chí tại núi cao, Chung Tử Kỳ nói: "Hay thay! vời vợi tựa Thái sơn" (Thiện tại hồ cổ cầm, ngụy ngụy hồ nhược Thái sơn). Chí để nơi dòng nước chảy, Chung Tử Kỳ nói: "Hay thay! mênh mang như sông nước" (Thiện tại hồ cổ cầm, đãng đãng hồ nhược lưu thủy). Bất luận là chí tại cao sơn hay chí tại lưu thủy, Bá Nha trong mỗi khúc nhạc đều biểu hiện chủ đề hoặc tư tưởng của mình, nhờ đó Chung Tử Kỳ có thể lĩnh hội được ý tứ đó. Nghe nhạc vốn dĩ là cảm cái khúc ý mà người chơi gửi gắm, đạo lý này vốn dĩ đă có từ ngàn xưa vậy.
Một ngày, Bá Nha cùng Chung Tử Kỳ chơi núi Thái sơn, gặp trời mưa to, hai người dừng lại dưới một mỏm núi đá. Bá Nha trong tâm phiền muộn bèn tấu một khúc nhạc. Khúc nhạc ban đầu biểu hiện cảnh mưa rơi xuống một dòng suối trên núi, tiếp đó khúc nhạc mô phỏng âm thanh của nước lên cuồn cuộn cùng đất đá đổ nát. Mỗi khúc nhạc vừa hoàn thành, Chung Tử Kỳ đều ngay lập tức nói ngay được ý tứ mỗi bài. Bá Nha thấy thế bỏ đàn mà rằng: "Giỏi thay! Các hạ có thể nghe thấu cái chí thú trong khúc nhạc, ý của các hạ cũng là ý của ta vậy". Từ đó hai người trở thành một cặp nhân sinh tri kỷ mà đời sau vẫn ca ngợi. Sau khi Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha quẳng đàn, dứt dây đến tận cuối đời không chơi đàn; từ đó trên nhân thế không có ai có thể gọi là cầm giả nữa.
(Wikipedia)
MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN (Văn Cao) | HIỀN THỤC
Nhận xét
Đăng nhận xét