CHUYỆN NGÀY XƯA
CHUYỆN NGÀY XƯA
Ngày xửa ngày xưa có khoảng mênh mông Chẳng hiện thứ gì ngoài trống rỗng thinh không Và một màn đen thiêng liêng nghiêm nghị Tất cả chìm trong Hồng Thủy, vô chung
Rồi từ mông lung ý tình trỗi dậy Mặt trời đâu về tỏa nắng hào hùng Khơi dậy sinh linh ấm lòng trái đất Mặt trăng hiện ra se mối tơ hồng
Ngọn lửa bừng lên rực cháy bập bùng Nước ứa miên man vỗ về tươi mát Lửa, nước chung tình say xưa ca hát Cát bụi cựa mình, trái đất nên xanh
Xanh núi, xanh rừng, xanh biển, trời xanh Bát ngát đồng xanh, thảo nguyên xanh mướt Xanh suốt bốn mùa, sinh linh đông đúc Thành lứa, thành đôi, thành những tình xanh...
Thế rồi vang lên tiếng gọi em, anh Tiếng gọi ân tình, an lành trìu mến Tiếng anh, tiếng em, tiếng mình da diết Quấn quýt bên nhau như lá với cành
Trái đất mừng vui quay tít chạy quanh Đống lửa mặt trời sáng ngời ấm áp Mặt trăng a dua chạy theo trái đất Vạch vẽ ngày đêm và những tháng năm
Chuyện xửa chuyện xưa có Lạc Long Quân Lấy nàng Âu Cơ sinh ra trăm trứng Con cái lớn khôn hợp thành Bách Việt Con cả Hùng Vương xây đắp Văn Lang
Từ đó mà có tổ quốc Việt Nam Bốn ngàn năm trường tồn gan góc Đánh giặc khắp nơi, đuổi thù phương Bắc Độc lập, tự do là ước vọng ngàn vàng!
Dòng máu tiên rồng chảy trong chúng mình Em ơi cố giữ màu luôn đỏ thắm! Cố nuôi tình yêu đượm niềm say đắm Như tình ông bà sâu nặng với quê hương
Kể chuyện xưa để thấm thía
cương
thường
Đừng bao giờ than van tình yêu nhé!
Mọi trách móc đều chỉ là nhỏ
bé
Đều tầm thường khi soi trước yêu thương!
Nhận xét
Đăng nhận xét