TÌNH ƠI, Ở ĐÂU?
(ĐC sưu tầm trên NET)
TÌNH YÊU?
Có thằng người
Vóc dáng lôi thôi
Ở đâu vào quán
Ngồi góc thâm trầm, uống từng chai im lặng
Thoảng hoặc nhoẻn cười khách đến khách đi...
Thằng người buồn vui nỗi gì
Mà tỳ tỳ chai này chai khác
Tự cụng ly mình vào ly huyền hoặc...
Cô gái chạy bàn trố mắt vô minh
Chẳng chút hữu tình.
Thằng người uống hồi say khướt
Loạng choạng tính tiền, xiêu điêu đếm bước
Cô gái chạy theo dìu kẻ qua đường...
Thương,
Cũng chẳng thương!...
Rồi một ngày kia, thằng người xa vắng.
Cô gái chạy bàn tự dưng mong ngóng...
Lòng buồn hiu,
Những chiều...
Trần Hạnh Thu
Nếu những dòng sông là những mối tình
Anh bất tài nên đổ vỡ công danh
Nếu những mối tình là những dòng sông
TÌNH YÊU?
Có thằng người
Vóc dáng lôi thôi
Ở đâu vào quán
Ngồi góc thâm trầm, uống từng chai im lặng
Thoảng hoặc nhoẻn cười khách đến khách đi...
Thằng người buồn vui nỗi gì
Mà tỳ tỳ chai này chai khác
Tự cụng ly mình vào ly huyền hoặc...
Cô gái chạy bàn trố mắt vô minh
Chẳng chút hữu tình.
Thằng người uống hồi say khướt
Loạng choạng tính tiền, xiêu điêu đếm bước
Cô gái chạy theo dìu kẻ qua đường...
Thương,
Cũng chẳng thương!...
Rồi một ngày kia, thằng người xa vắng.
Cô gái chạy bàn tự dưng mong ngóng...
Lòng buồn hiu,
Những chiều...
Trần Hạnh Thu
TÌNH YÊU CHÚNG MÌNH
(Tặng M)
Có lẽ là số phận
Nên chúng mình gặp nhau
Thành vợ chồng khi chưa có tình yêu
Mà tình yêu lại bắt đầu từ đó
Từ những lo toan, lỡ lầm, trăn trở
Chập chững tìm nhau hiểu nửa thân mình
Nếu những dòng sông là những mối tình
Hỏi mối tình nào không ghềnh, không thác
Bao nhiêu mối tình đổi dòng, khánh kiệt
Được mấy mối tình rực rỡ kỳ quan?
Anh bất tài nên đổ vỡ công danh
Trắng hai bàn tay, một đời thảm bại
Em vẫn theo anh, thủy chung, nhẫn nại
Lặng lẽ nuôi con, vun vén áo cơm
Nếu những mối tình là những dòng sông
Thì mối tình mình bắt nguồn từ khốn khổ
Không đủ ồn ào, chỉ là dòng sông nhỏ
Mà dưới trời xanh, lấp lánh đến kỳ cùng
Có lẽ cùng chung thân phận
Tình yêu chúng mình gom từ nắng từ mưa
Từ những đêm đen, em làm ngọn hải đăng
Có lẽ cùng chung thân phận
Nên chúng mình là nhau
Cuộc hợp hôn không cần đợi tình yêu
Mà tình yêu lại nảy sinh từ đó
Thành cổ thụ qua muôn vàn trắc trở
Rộ lá xanh tươi che chở bầy con
Được học hành, đủ áo đủ cơm
Hồn nhiên lớn lên trong nghĩa tình cha mẹ
Hạnh phúc tràn trề, lanh lảnh cười vui vẻ
Như đêm trăng quê, thôn xóm rước hội về …
Tình yêu chúng mình gom từ nắng từ mưa
Dầu dãi tháng năm, nhọc nhằn cô chắt lại
Từ cuộc ra khơi, hồn em thành gió đẩy
Góp sức bên anh, ngang dọc tìm luồng
Từ những đêm đen, em làm ngọn hải đăng
Rực hồn vọng phu dưới chớp lòa cuồng nộ
Cho thuyền anh trong sóng gào, bão tố
Lạc giữa đại dương, dờ dật, quyết vươn về!...
Trần Hạnh Thu.
Nhận xét
Đăng nhận xét