Bài đăng

HƯU TRÍ

Quạnh hiu ngồi ngó lại đời Phí phà điếu thuốc, khóc cười ngả nghiêng Đêm khuya một bóng dưới đèn Thả hồn vui thú ưu phiền ngày qua...                                            Trần Hạnh Thu

THÌ RA...

Người đi đây đó phởn mày râu Kẻ ngồi bó gối, hứng dãi dầu Thì ra mưa nắng còn thiên vị Thương người, ghét kẻ, mặc đâu đâu... Mới hay Trời-Đất sao mà bạc Chọn nhân tình mà tạc khổ đau!...                                          Trần Hạnh Thu

LÝ SỰ

Tự Nhiên là cái Có Có Có thì có Không Có-Không nên Thái-Cực Thái-Cực hóa vô cùng! Vũ Trụ là Không Gian Không Gian định Thời Gian Không-Thời bừng dậy sóng Thành Lễ-Hội tưng bừng Người xuống đò bến Có Chèo chống về bến Không Lênh đênh qua Cõi-Tạm Giữa ly biệt trùng phùng...                       Trần Hạnh Thu

BỢM HƠN TRỜI

                                 "Trời kêu ai nấy dạ" - Một mai Trời réo ta đi Ta vẫn ở lại tì tì chơi Xuân Máu me, bí tỉ phong trần Nghêu ngao giả điếc, giả quên đường về! Trời nghe bật tiếng cười khì: - Hoãn cho mày cuộc phân ly xác hồn Thỏa thuê bù khú đi con Bợm gì quá thể, bợm hơn cả Trời!                                       Trần Hạnh Thu

Nghĩ ngợi bất chợt:

          TẬN HƯỞNG Cho dù có cuộc luân hồi Kiếp không nhớ kiếp cũng coi như thừa Ai ơi sống thật say sưa Tận tình hưởng trọn nắng mưa kiếp này!            TIẾC Thời trẻ trung thoăn thoắt về phía trước Ưỡn ngực cười hoàng hôn tít xa xôi Tuổi luống chiều ngắm đất-trời luyến tiếc Ngoái nhớ bình minh ước bước được...thụt lùi(!?)         TẠI NGƯỜI Trái Đất xưa sung mãn Trong lành, sáng biếc ngời Nay đục ngầu, suy kiệt La liệt cảnh đãi bôi. Tại Người tham quá thôi!                                                    Trần Hạnh Thu

THƠ NGUYỄN BỈNH KHIÊM(1491-1585)

1- VUI CẢNH NHÀN Lọ là thành thị, lọ lâm toàn Được thú thì hơn, miễn phận nhàn Vụng, bất tài nên kém bạn Già, vô sự ấy là tiên Đồ-Thư một quyển nhà làm của Phong-Nguyệt năm hồ khách nổi thuyền Dù nhẫn chê khen, dù miệng thế Cơ mầu tạo-hóa mặc tự-nhiên. 2- CẢNH NHÀN LÚC TUỔI GIÀ Tóc đã thưa, răng đã mòn Việc nhà đã phó mặc dâu con Bàn cờ, cuộc rượu, vầy hoa cúc Bó củi, cần câu, chốn nước non Nhàn được thú vui hay bao nả Bữa nhiều muối bể chứa tươi ngon Chín mươi thời kể xuân đã muộn Xuân ấy qua, thì xuân khác còn 3- NHÂN TÌNH THẾ THÁI Thế gian biến cải vũng nên đồi Mặn, nhạt, chua cay, lẫn ngọt bùi Còn bạc, còn tiền, còn đệ tử Hết cơm, hết rượu, hết ông tôi Xưa nay đều trọng người trung thực Ai nấy nào ưa kẻ đãi bôi Ở thế, mới hay người bạc ác Giàu thì tìm đến, khó tìm lui. 4- DĨ HÒA VI QUÍ Ở thế, đừng tranh tiếng trượng phu Làm chi cho có sự đôi co Đây cậy đây khôn, đây chẳng nhịn Đấy rằng đấy phải, đấy không thua Duật nọ hãy còn đua đến b...

RU CON

Bao giờ cho đến tháng ba Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng Hùm nằm cho lợn liếm lông Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi Nắm xôi nuốt trẻ lên mười Con gà, be rượu nuốt người lao đao Lươn nằm trong trúm* bò vào Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô Lúa mạ nhảy lên ăn bò Cỏ năn, cỏ lác rình mò bắt trâu Gà con đuổi bắt diều hâu Chim ri đuổi đánh vỡ đầu bồ nông.                                               Ca dao Chú thích:* Là một thứ đó để bắt lươn