HÒN PHỤ- TỬ Ở KIÊN GIANG
Nghe tin sét đánh buốt ê đầu Hòn tình Phụ- Tử chẳng còn đâu Một cuộc sóng dồn làm Phụ đổ Trơ trọi từ nay, Tử dãi sầu!... Xưa kia ở đó có thuồng luồng Phụ quyên thân Phụ cứu ngư dân Tử ôm Nghĩa Phụ, thành Hiếu Tử Tạc vào trời đất khối kỳ gương. Một lời thành kính, tỏ phân ưu Thương cho danh thắng, tiếc ngày sau Trong chốn luân hồi, thôi đành vậy Đời người kiếp đá khác gì nhau?! Trần Hạnh Thu