Tư liệu về tâm linh 16
(Đại Chúng chép lại từ Giao Blog)
CÂU CHUYỆN LUÂN HỒI 1
Dù chưa có bằng chứng khoa học nhưng câu chuyện ly kỳ người đầu thai
thành lợn vẫn được người dân một huyện ở Trung Quốc lưu truyền để nhắc
nhở con cháu làm việc thiện.
Con lợn được cho là luân hồi từ tiền kiếp Thi Khánh Chung
Người đàn ông Malaysia được cho là đầu thai từ lợn
CÂU CHUYỆN LUÂN HỒI 1
Ly kỳ chuyện người đầu thai thành lợn
Người dân ở huyện Thái Hưng, Giang Bắc, Trung Quốc vẫn kể đi kể lại câu chuyện ly kỳ xảy
ra vào năm 1923. Khi ấy có một người tên là Thi Khánh Chung, không có
nghề nghiệp, tính tình anh ta lại hung hãn, hay ức hiếp dân lành, khiến
cho những người quanh vùng sợ hãi và xa lánh.
Năm 1923, Thi Khánh Chung đột nhiên bị bệnh nặng đến nỗi phải nằm liệt
giường, tính mạng chỉ còn như ngọn đèn dầu trước gió. Đúng lúc ấy có một
vị hòa thượng tên là Vân Thủy đi qua huyện Thái Hưng. Theo lời người
dân kể, hòa thượng Vân Thủy biết được tình cảnh của Thi Khánh Chung liền
động lòng thương xót, tìm đến và nói với anh ta rằng: “Anh
thường ngày không có việc xấu nào là không làm, tội lỗi chồng chất, nay
đã sắp đến lúc phải chịu báo ứng. Tốt nhất anh hãy nhanh chóng hối cải
để bù đắp lại những tội lỗi đã gây ra. Nếu không, sau khi chết, chắc
chắn sẽ bị đầu thai làm kiếp lợn”.
Con lợn được cho là luân hồi từ tiền kiếp Thi Khánh Chung
Lúc này bệnh tình của Thi Khánh Chung đã vô phương cứu chữa. Anh ta tự
biết mình sẽ không sống được lâu nữa, nghe vị hòa thượng nói vậy thì
hoảng sợ vô cùng. Những việc ác đã làm, nay dù có hối hận cũng đã muộn
nhưng nghĩ đến việc kiếp sau sẽ bị đầu thai thành lợn thì Thi Khánh
Chung thấy không cam tâm nên liền miễn cưỡng chắp bàn tay trái lên trước
ngực, làm ra vẻ ăn năn.
Vị hòa thượng đứng bên cạnh thấy vậy, than rằng: “Thật
đáng tiếc! Đáng tiếc! Anh chỉ lễ phật bằng một tay, khó tránh khỏi số
kiếp làm lợn. Đây là nhân quả. Dù vậy, tay trái của anh có thể được
miễn, không phải làm kiếp lợn, ngoài ra, anh còn có thể tránh được
nghiệp bị giết hại”.
Mấy ngày sau, Thi Khánh Chung qua đời vì bệnh nặng. Người dân ở Thái
Hưng ai cũng vui mừng vì kẻ gian ác, chuyên ức hiếp họ đã chết, không
còn ai nghĩ đến Thi Khánh Chung nữa, hòa thượng Vân Thủy và câu chuyện
ông đến gặp Thi Khánh Chung cũng bị rơi vào quên lãng.
Sau khi Thi Khánh Chung chết được 7 ngày, nhà hàng xóm sát vách của anh
ta là Thái Đại Trụ có một lứa lợn ra đời, trong đó có một con rất kỳ dị.
Chân trái trước của con lợn này có hình dạng và kích thước giống y như
bàn tay trái của con người, có các ngón tay và cả móng tay. Khi con lợn
này đi lại, bàn chân trái không bị chạm xuống đất mà luôn ở tư thế chắp
tay với mọi người.
Khi hàng xóm láng giềng nhìn thấy con lợn này, họ liền nghĩ ngay đến câu
nói của hòa thượng Vân Thủy. Thế là tin tức về con lợn tái sinh từ tiền
kiếp là Thi Khánh Chung đã trở thành chủ đề bàn tán xôn xao của người
dân huyện Thái Hưng. Những người già thường lấy câu chuyện này để giáo
dục con cháu, răn đe chúng không được làm việc xấu và Thi Khánh Chung là
một tấm gương sống về điều đó.
Khi thông tin, đàn lợn nái nhà Thái Đại Trụ sinh ra lợn con kỳ dị lan
truyền đi, người nhà Thi Khánh Chung thương xót nên đã bỏ ra một số tiền
lớn mua con lợn này về rồi mang đến chùa Bảo Hoa ở thành phố Thượng Hải
phóng sinh.
Có một điều kỳ lạ là mỗi lần có người đến vườn chùa để tham quan, con
lợn này liền lẩn trốn vào giữa đàn lợn, như thể nó không muốn bị ai nhìn
thấy. Hiện tượng kỳ lạ này
càng khiến cho người ta tin rằng con lợn chính là Thi Khánh Chung đầu
thai. Sau khi được thả trong vườn chùa Bảo Hoa, nhiều người đã đến chụp
ảnh con lợn và treo nó ở khắp nơi như một sự nhắc nhở về nghiệp báo.
Người đàn ông Malaysia được cho là đầu thai từ lợn
Bên cạnh câu chuyện ly kỳ này,
người dân cũng lưu truyền câu chuyện ngược lại, lợn đầu thai thành
người. Một người đàn ông Malaysia (giấu tên) được cho là vẫn còn những
dấu tích từ kiếp trước trên thân thể. Đến nay, người này vẫn còn sống và
đã đi đến rất nhiều đạo tràng trên khắp các nước Đông Nam Á để làm nhân
chứng về nghiệp báo luân hồi.
Câu chuyện luân hồi - 2 : Nghe lại từ bác sĩ Nguyễn Văn Tuấn
Chủ nhật, 05 Tháng 12 2010 07:18
Câu chuyện luân hồi - 2 : Nghe lại từ bác sĩ Nguyễn Văn Tuấn
Lời dẫn: Bác sĩ
Nguyễn Văn Tuấn là nhà khoa học, nên dễ tạo cho chúng ta cảm giác tin
tưởng lúc nghe câu chuyện. Chúng ta, hẳn có xu hưởng cảm giác như vậy.
Chỉ lưu ý một tí chút. Là bây giờ, có rất nhiều nhà khoa học có phần say
mê với chuyện không mang khoa học ra đo đếm được. Ít nhất những người
tôi có dịp tiếp xúc, là những bác như Hồ Ngọc Đức, Hà Vĩnh Tân,...
Từ đây trở xuống là nguyên xi chuyện do bác sĩ Tuấn kể.
---
Chuyện đầu thai
Chủ nhật, 05 Tháng 12 2010 07:18
Đêm qua, nhân dịp ghé
thăm anh bạn hàng xóm và nghe một câu chuyện mà tôi phải ghi lại đây để
gọi là làm chứng từ cho hiện tượng “đầu thai”. Vâng, đúng là chuyện li
kì, mà nếu không nghe từ chính miệng anh tôi kể thì chắc tôi sẽ gạt phắt
là chuyện tầm phào ...
Câu chuyện bắt đầu từ bài báo trên VNN nhưng lại trùng hợp với câu chuyện của anh bạn tôi. Nhân
dịp ghé chơi nhà anh bạn, tôi kể cho các bạn bè nghe câu chuyện tôi mới
đọc trên Vietnamnet hôm qua, viết về một em bé được tin là đầu thai sau
vài năm chết vì một tai nạn. Nghe xong, anh bạn tôi (tên D) thản nhiên
hỏi lại “vậy ông có muốn nghe chuyện của tôi không”. Câu chuyện của
anh cũng li kì không kém, và có nhiều nét tương đồng với câu chuyện đầu
thai trên Vietnamnet ...
Nhà anh D ở một làng ven sông thuộc tỉnh Trà Vinh. Gia đình anh có 4
anh chị em, nhưng chỉ có một mình anh đi vượt biên và đã định cư ở Úc
gần 30 năm qua. Năm nay anh đã 60 tuổi. Sau ngày anh đi Úc, Ba anh đã
qua đời, để lại má và mấy anh em.
Gia đình vẫn làm nghề nông và cuộc sống vẫn trôi theo thời gian một cách
bình thản, cho đến một ngày câu chuyện “thằng nhỏ hỗn láo” xảy ra. Ở
đầu sông có một cậu bé khoảng 7 tuổi, là con đầu lòng của cặp vợ chồng,
có những lời nói bất thường. Cứ mỗi lần thấy má anh đi ngang nhà, cậu
bé cứ chỉ vào bà và nói “Nó là vợ tao đó”. Thoạt đầu, má anh và mấy
người hàng xóm chỉ cười vì nghĩ thằng bé nó tập nói, nên chẳng ai chấp
nhứt cả. Nhưng cậu bé nói câu đó rất nhiều lần như thế mỗi khi thấy mặt
má anh, làm cho má anh nổi giận và mắng cặp vợ chồng trẻ không biết dạy
con. Thế là cậu bé ăn đòn. Nhưng dù ăn đòn thế nào đi nữa, nó vẫn
khẳng định điều nó nói. Chẳng những thế, cậu bé còn chỉ mặt những người
trong gia đình anh, và nói giọng kẻ cả “thằng này là con tao, nó thứ 3;
con kia thứ 4”, và kể ra vanh vách những chuyện và thông tin mà chỉ có
gia đình anh mới biết. Đến lúc đó thì không ai có thể xem là thằng bé
hỗn láo hay nói bậy.
Anh em bên nhà gọi điện sang anh D và kể câu chuyện li kì trên, rồi hỏi
anh phải làm gì. Trong một chuyến về thăm nhà anh quyết định tìm hiểu
và tự mình chứng kiến mới tin. Ngày đầu tiên về thăm nhà, anh mua một
con heo quay và mâm trái cây đem ra mộ để cúng ba anh, như là một việc
làm rất thông thường của những người con đi xa mới về quê. Xong việc
cúng bái, anh ghé thăm nhà người hàng xóm đầu sông (vốn không phải là
chỗ quen biết hay bà con với gia đình anh). Vào nhà, anh gặp thằng bé
và hỏi “Con có ăn gì không?” Cậu bé thản nhiên nói “Ăn hết một con heo
quay rồi, no lắm rồi”. Anh kể nghe xong câu trả lời mà anh lạnh cả
người. Anh thử hỏi thêm “biết tôi là ai không”, cậu bé cũng thản nhiên
nói “Mày là thằng Hai chứ ai, mày ở xa mới về”. Lúc anh rời Việt Nam
thì cậu bé chưa ra đời (và ba anh vẫn còn sống). Dù đã có vài ý niệm
rằng con mình là một trường hợp đặc biệt, nhưng nghe qua cuộc đối thoại,
cha mẹ của cậu bé cũng ngạc nhiên. Lại thêm những câu hỏi về những kỉ
niệm riêng tư mà chỉ anh và ba anh biết, và cậu bé trả lời vanh vách,
không sót một chi tiết nào. Điều đáng nói là cậu bé thản nhiên xưng
“tao” và gọi anh là “mày” y như là ba anh lúc sinh tiền, nếu có khác thì
giọng nói của một đứa bé! Đến đây thì anh tin rằng đứa bé chính là hiện
sinh của ba anh, hay nói theo dân gian là ba anh đã “đầu thai”.
Sự xuất hiện của đứa bé làm cho gia đình anh khó ứng xử. Má anh không
biết gọi cậu bé bằng gì, mấy người anh em cũng không biết gọi nó là “ba”
hay không. Ba má cậu bé cũng lúng túng. Cả làng ai cũng biết câu
chuyện ba anh đầu thai. Không giống như câu chuyện dưới đây, đứa bé vẫn
ở nhà của cha mẹ nó, chứ không về ở nhà anh. Nay thì cậu bé đã lớn và
lên thành phố theo học, nên ít ai nhắc lại chuyện xưa, dù ai trong làng
cũng biết.
Tôi vẫn thường hay nghe người khác kể những câu chuyện đầu thai, và cũng
đọc nhiều chuyện như thế trong sách báo phương Tây. Nhiều câu chuyện
đầu thai (hay reincarnation) bên Tây còn li kì hơn câu chuyện tôi vừa
kể. Nhưng thú thật tôi chỉ nghe và bỏ ngoài tai, chứ chẳng quan tâm.
Một phần vì tôi chẳng thấy có bằng chứng khoa học nào nên làm sao tin
được; một phần khác tôi nghĩ những câu chuyện đó bạn tôi chỉ nói cho vui
hay nghe chuyện “tam sao thất bổn”. Thế nhưng khi đọc phóng sự của
Vietnamnet và chính tôi nghe qua câu chuyện của anh bạn thì tôi bắt đầu
dao động … Dù quen anh bạn rất lâu năm, nhưng anh chưa bao giờ nói
chuyện này cho đến hôm qua tôi thuật lại câu chuyện trong bài báo trên
Vietnamnet. Anh nói tôi nên kể cho Vietnamnet biết. Anh bạn tôi thuộc
vào nhóm người nghiêm chỉnh, không thích đùa giỡn. Không một ai trong
bạn bè đặt dấu hỏi về sự thật của câu chuyện gia đình anh, nhưng không
ai giải thích được hiện tượng đầu thai. Trong khi những câu hỏi với mẫu
tự w và h (what, when, where, why, how) cứ lởn vởn trong đầu, tôi nghĩ
mình nên ghi lại câu chuyện để xem như là một bằng chứng thực tế cho
những ai quan tâm và nghiên cứu về hiện tượng đầu thai.
NVT
Nhận xét
Đăng nhận xét