Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

ĐI ĐI CON, MÀ TÌM MỘT THIÊN ĐƯỜNG

(Tặng những con dân Việt đang tự ti Dân Tộc và chán nản Tổ Quốc)



 
Sao lại trách mẹ đã sinh ra con
Để con hổ thẹn trong tồi tàn, rách nát
Bầu vú mẹ bèo nhèo chua chát
Chẳng đầy cho con dòng sữa ngọt thơm?

Sao lại hờn cha, ơi con yêu thương
Khi gia đình ta còn nghèo, cơ cực
Chân lấm tay bùn, nhà tranh vách đất
Gom nhặt qua ngày manh áo miếng cơm?

Sao lấy một thời để trách cả Nước Non
Lận đận làm ăn, sụt sùi, thất bát
Nhung nhúc bọ sâu, như rươi trộm cướp
Đời sống hiền lương trôi nổi, chòng chành?

Sao vội tin vào ảo vọng, hư danh
Dại khờ nghe theo phù hoa mua chuộc
Chối bỏ cội nguồn, chê bai Tổ Quốc
Ôm bóng thiên đường, bôi xóa quê hương?

Con đâu từng qua khủng khiếp chiến tranh
Bộ mặt ngoại xâm tham tàn, bạo ngược
Con nào thấy cảnh con dân mất nước
Ê chề, tủi nhục, đau thương!...

Sinh ra làm người, ai không muốn giàu sang?
Nhưng thừa mứa chưa phải là hạnh phúc
Gác tía lầu son chưa đủ nên vinh dự
Lấp liếm lạc loài, trống trải, lưu vong!

Đi đi con!
Cha không cản ngăn khi ý con đã quyết
Con hãy cứ đi đến tận cùng ly biệt
May còn ngày về tình xứ sở thiêng liêng!...

Ừ! Đi đi con
Giao cho may rủi mất còn
Mong tròn hiểu biết
Thấm thía ngọn nguồn sự tích
Đồng bào trăm trứng xuống biển lên non
Quả cảm, thông minh, tần tảo, sắt son
Thuận vợ, thuận chồng, mối tình Âu-Lạc
Từ thuở Văn Lang hiện hồn Đất Việt
Đã là Sơn Tinh chế ngự Thủy Tinh
Là tiếng trống đồng âm vang bình minh
Con rồng cháu tiên quây quần, đoàn tụ
Đấu cật chung lưng đắp thành Tổ Quốc
Dòng giống nối đời gìn giữ gian nan!

Đi đi con!
Trong khinh khi may nhớ nước non
Mà ôn lại cho đừng quên lịch sử
Bốn ngàn năm rồi, Việt Nam bất tử
Dằng dặc đoạn trường chống giặc ngoại xâm
Biết mấy đau thương, biết mấy anh hùng
Ghi tạc địa cầu bao chiến công hiển hách
Ôi! Dân tộc hiền hòa mà khí phách:
"Thà chết làm quỉ nước Nam
Chứ không thèm sống làm vương đất Bắc!"*

Đi đi con!
Hãy cứ đi tìm thần tượng, kỳ quan
Thỏa chút riêng con chọn làm đất hứa
May khắc khoải những khuya hồn chan chứa
Da diết mộng về muôn thuở quê hương
Một dải đất-trời ven Thái Bình Dương
Như cánh diều lả bay xanh biếc
Như uốn lượn rồng thiêng phơi nắng
Hùng vĩ vây rồng là trùng điệp Trường Sơn!
Cảnh tiên bồng nào hơn vịnh Hạ Long
Nơi quần tụ của muôn loài sơn thủy
Nàng tiên cá múa lưng ong mê mải
Lưu luyến dân gian, nên chuyện Lạc-Hồng?!

Đi đi con!
Cố một bước đàng học lấy được sàng khôn
Để thắm lại tình yêu Tổ Quốc
Để ấm lại niềm tự hào dân Việt
Thuần phác, cần cù, bất khuất, lạc quan
Để cùng buồn vui theo với nước non
Nối chí ông cha, giữ gìn, gánh vác
Khối óc, bàn tay là tương lai đất hứa
Hiển hiện kỳ quan trên xứ sở kỳ quan!

Cứ đi đi, con
Một chuyến rủi may, vinh nhục, mất còn
Trốn tránh nhọc nhằn, bán thân lưu lạc
Khát dục vọng, quăng đời vào canh bạc
Cay cú đỏ đen, cháy túi tình người!
Cứ chơi đi con, đến cạn máu tâm hồn
May sực tỉnh, nhận chân trò gian lận
May thấm thía rằng dẫu cho được cuộc
Chẳng tiền tài nào đủ chuộc Quê Hương!...

Mà kẻ mất Quê Hương
Sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nổi thiên đường!


                                          Trần Hạnh Thu


Khánh thành tượng đài Trần Hưng Đạo ở Trường Sa

 Chú thích: *Lời của danh tướng Trần Bình Trọng (thời nhà Trần) khi bị giặc
           bắt và dụ hàng, trước tướng giặc Thoát Hoan, trong cuộc chiến
                chống quân Nguyên, bảo vệ Tổ Quốc của dân tộc ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét