Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

THẰNG ĐU

 
 Ông thương mày lắm, Đu ơi!
Sinh ra trố mắt, nhìn đời lăm lăm
Mày cười làm dịu lòng ông
Một tay vun vén, một lưng nợ nần...

Mẹ cha mày biết cho chăng
Mà đành thất lễ, vội vàng đãi bôi
Tưởng rằng một bước tới trời
Lăm le phản phúc, đua đòi vô ơn?
Ôi thôi danh lợi điên cuồng
Ông tha thứ hết để thương mình mày
Bi bô chưa đủ hình hài
Thôi nôi chưa vững đã vầy nắng mưa
Chẳng may thân phận đẩy đưa
Giữa lòng cốt nhục, bơ vơ tình người...



Ông thương mày lắm, Đu ơi!
Mẹ cha nông nổi lôi đời mày đi
Phường tuồng, gánh xiếc mà chi
Sơn đông mãi võ, lóm nghề đã xong?...

Mai này khắp nước cùng non
Bước đường hành giả có cần tới ông
Thắp ba nén đượm hương thơm
Rót tràn ly rượu là hồn ông lên
Chẳng như thần, thánh, phật, tiên
Giúp mày là lão nông hiền mà thôi



Ông căn dặn, nhớ vâng lời
Tu thân đắc đạo, mở đời thiện nhân
Biết thương người như thương thân
Biết buồn trước cả cơ hàn kẻ dưng
May thời cho được giàu sang
Nhớ mà tích đức, đừng màng hư danh
Lo tròn kiếp dưới trời xanh
Nhẹ về thanh thản yên lành cõi không
Được thế mới thỏa lòng ông
Ngậm cười chín suối muôn năm cõi còn!...



Mặc ai đổi trắng thay đen
Đinh ninh yêu nước, theo dân cho tày
Đu ơi, cố nhé, nên người!
Ông thương mày lắm!...Ông thương mày!...Ông thương...


                                                       Trần Hạnh Thu




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét