Khánh Ly - Cát bụi
Đan Nguyên, Bằng Kiều, Quang Lê - Đắp Mộ Cuộc Tình
Thân cát bụi lại trở về với cát bụi, ý nghĩa đời người thực sự là gì?
Có
người nói rằng nếu cuộc đời là một đoạn thẳng thì thời thơ ấu và lúc về
già là hai điểm nút của đoạn thẳng ấy. Còn tôi thì lại nghĩ cuộc đời
giống như một vòng tròn, người ta bắt đầu tại một điểm..
Đi loanh quanh trong những năm tháng đầy gập ghềnh và sóng gió, cuối cùng lại trở về nơi đã sinh ra.
Có một ngày, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ khi họ thấy một cụ già chống gậy bước qua:
“Cha bà năm nay nhiêu tuổi rồi?”.
“75 rồi”, người phụ nữ còn lại đáp.
“Cái gì? Cha bà 5 tuổi thì có, chứ 75 tuổi gì, giờ mà ông ấy còn tập đi kìa!”
Tôi nhớ mẹ thường hay nói rằng người già và trẻ nhỏ giống nhau, cùng đơn giản, cần sự chăm sóc và thương
yêu.
Vậy nên chăm sóc người già cũng cần cẩn thận và thấu đáo như chăm nom
trẻ nhỏ. Cha mẹ nào cũng đã từng “mang nặng đẻ đau”, vất vả, tần tảo
chịu bao nhiêu khó nhọc nuôi những đứa con khôn lớn. Khi trưởng thành và
lập gia đình chúng ta mới hiểu hết tấm lòng của cha mẹ mênh mông như
trời biển. Cách chúng ta đối xử với cha mẹ sẽ là hình mẫu để những đứa
con sau này chăm lo cho chúng ta. Vậy nên, tất cả đều là một vòng tuần
hoàn, những gì chúng ta cho đi cũng chính là những điều chúng ta sẽ nhận
lại trong tương lai.
Những gì chúng ta cho đi cũng chính là những điều chúng ta sẽ nhận lại (Ảnh: Internet)
Cách
đối xử với trẻ em và người già rèn luyện cho chúng ta bản tính kiên
nhẫn, và là tấm gương để ta trong hiện tại nhận ra chính mình trong quá
khứ và tương lai. Nếu trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta thiếu nhẫn
nại và cảm thông với những đấng sinh thành, hãy nghĩ rằng những ngày
cuối đời của chúng ta cũng sẽ phải trải qua cảm giác như thế, để tăng
thêm phần nhẫn nhường và sự bao dung.
Phật
gia có một câu chuyện như thế này. Cặp vợ chồng nọ có một mẹ già yếu và
một người con trai còn nhỏ. Vì gia cảnh khốn khó và mẹ già yếu ớt khó
nuôi nên vợ chồng này đóng một chiếc
xe
đẩy người mẹ lên núi và để lại người mẹ này cùng chiếc xe trên núi để
tự sinh, tự diệt. Đúng lúc, đứa bé trai bảo cha mẹ hãy đem chiếc xe đã
đẩy người mẹ lên núi về cho cậu bé. Người vợ ngạc nhiên hỏi: “Chi vậy
con?”. Đứa bé trả lời: “Để mai mốt khi cha mẹ già đi, con đẩy cha mẹ lên
núi”. Thấy vậy, vợ chồng này hoảng hốt và tỏ vẻ hối hận nên bèn đẩy
người mẹ về lo lắng, chăm sóc. Vì họ thấy được bản thân mình trong tương
lai khi đứa trẻ lớn lên và họ già đi.
Gia đình là điều thiêng liêng… (Ảnh: Internet)
Vạn vật trên
thế giới
này đều không nằm ngoài quy luật tuần hoàn. Trời có bốn mùa Xuân, Hạ,
Thu, Đông. Nước từ dòng chảy ngầm trong lòng đất trôi ra sông biển, bay
hơi tích tụ trên những đám mây rồi lại trở về lòng đất khi mưa xuống.
Con người từ hư vô mà đến, sống hết một kiếp người rồi lại đi vào hư vô.
Hết
thảy những chuyện đối nhân xử thế cũng không ngoại lệ, cho người điều
gì thì sẽ nhận lại như thế. Khi trao tặng một món quà gì cũng là lúc
chúng ta đang nhận lại, như một “cuộc giao dịch” có giá trị trong tương
lai, ảnh hưởng tới hiện tại và phảng phất tinh thần của quá khứ.
Những điều được-mất chỉ như gió thoảng… (Ảnh: Internet)
Nên đừng ngại ngần sống để cho đi…
Tôi
thường nghe câu chuyện về những đứa con từ khi sinh ra đã chứng kiến
cảnh cha nát rượu, cha mẹ “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”, và những
đứa trẻ ấy khi lớn lên cũng lại rơi vào cạm bẫy của những
tệ nạn,
của đầm lầy bất hạnh. Rồi những đại gia kiếm tiền bất chính, dùng nỗi
đau và nước mắt của người khác để mang lại cho mình khối tài sản kếch
xù, hả hê trong cái giàu có của mình nhưng lại ngồi bất lực trước sự phá
phách của cậu quý tử.
Tiền tài, danh
vọng chỉ là vật ngoại thân nhưng người ta vì nó mà sẵn sàng đánh đổi cả
lương tâm và đạo đức. Người đời có thể vì một chút lợi nhỏ mà bạc bẽo
với thế nhân. Quy luật tuần hoàn của cuộc sống khiến những điều được –
mất chỉ như gió thoảng. Nhưng con người thì vẫn cứ mãi u mê…
Chỉ
khi đến ngưỡng cuối của cuộc đời, khi chuẩn bị kết thúc một “vòng
tròn”, người ta mới thấm thía nhận ra chẳng có sự “được” nào trên thế
gian này là tuyệt đối hạnh phúc, và chẳng có sự “mất” nào chỉ có đau khổ
ê chề.
Nghỉ ngơi, cho đi và buông xuống (Ảnh: Internet)
Có
một tỉ phú, trước lúc lâm chung, mới chợt nhận ra đâu là ý nghĩa cuộc
đời. Sau tất cả những hào quang danh vọng và đeo đuổi vật chất, ông nhận
ra rằng, điều khiến ông hạnh phúc không nằm ở đâu trong những thứ ấy,
mà chỉ đơn giản là mấy chữ: Nghỉ ngơi, cho đi và buông xuống. Và tôi
cũng biết rằng có rất nhiều người cha lam lũ cả đời nặng gánh mưu sinh
nuôi con khôn lớn, sau này hạnh phúc tròn đầy khi chứng kiến cảnh đứa
con mình thành đạt làm rạng rỡ tổ tông. Đó là vì ông đã cho đi bằng cả
trái tim mình.
Hãy biết sống để cho đi… (Ảnh: Internet)
Chúng ta sinh ra từ
cát bụi, rồi lại
trở về với cát bụi,
vậy nên đừng để bản thân ràng buộc bởi những điều vốn không thuộc về
mình. Sống trên đời, hãy cứ chân thành, nhẫn nại và lương thiện với mọi
người xung quanh. Gặp ai trong cuộc đời cũng là duyên số, người còn ở
lại với ta thì hãy trân trọng và đối xử tốt
đẹp,
khi nhắm mắt xuôi tay chẳng ai còn nhận ra ai nữa, hà cớ gì cứ giữ mãi
những mối bất bình trong tâm? Có những người phải sống đến hơn phân nửa
quãng đời mình mới nhận ra cái vòng tuần hoàn thiêng liêng đáng quý này,
để rồi lại tiếc nuối những năm tháng đeo đuổi những giá trị hữu hình.
Vì
cuộc đời là những vòng tuần hoàn đáng quý của sinh mệnh, không ai luôn
được và cũng không ai luôn mất, nên hãy biết sống để cho đi…
ĐKN/Sưu tầm
Thơ Xướng - Họa về cuộc đời: Cát Bụi (thơ của thân hữu Vườn Thơ Thẫn)
RỒI CŨNG QUA ĐI
Ta đến và đi giữa cõi đời
Trong ngần năm ấy, bấy nhiêu thôi !
Bước vào - hạnh phúc - oa oa khóc
Lìa bỏ - đau thương - lặng lẽ cười
Danh vọng, tiền tài đều ảo ảnh
Niềm vui, nỗi khổ chỉ trò chơi
Trắng tay rốt cuộc hoàn tay trắng
Rồi cũng qua nhanh một kiếp người.
Phương Hà
**************************
Bài họa:
TRẢ NỢ
Lấy mốc trăm năm trọn cuộc đời,
Ít ai bách tuế đủ mà thôi.
Người thời nức tiếng công danh hảo,
Có kẻ đành im lặng mĩm cười.
Phú quý giàu sang về cát bụi,
Cơ hàn thảo dã lại rong chơi
Lìa đời há dễ mang tiền của,
Chín suối làm sao trả nợ người !
Mai Xuân Thanh
Ngày 25 tháng 08 năm 2015
CÁT BỤI
Cát bụi trở về cát bụi thôi
Còn ta đâu khác? cũng y thôi.
Trách ư ai nhỉ không sao dễ
Hờn hả bạn a cũng thế thôi
Dài vắn do mình lo đấy nhé
Hơn thua tư bậu tỉnh ra thôi
Cầu mong mọi sự đều xuôi chảy
Cát bụi trở về cát bụi thôi.
Thái Huy, 8-23-15
*************************
ĐÚNG THẾ
Nào phải nhưng không sống giữa đời
Từ cao siêu ấy tạo nên thôi
Khi ra trần trụi-vui òa khóc
Lúc khuất cô đơn-khó mỉm cười
Trước mặt mang theo nhiêu vấp phạm?
Sau lưng bỏ lại bấy vui chơi
Thêm chi nguyên vẹn đôi tay trắng
Chấm hết lao đao một phận người.
Thái Huy, 8-26-15
*************************
TRỜI BIỂU THÔI ! (Thiên bôi thiểu)
Bạn hiền tái ngộ nhậu sao thôi ?
Rượu mít tự làm cũng đươc thôi
Chả trọng cỗ bàn đầy dĩa lớn
Mà vì nghĩa cữ hết mình thôi
Ít ly mến khách đà y lít
Bôi thiểu say tình chửa biểu thôi
Nếu chú giao thông không bắt xỉn
Chai này chai nữa dễ gì thôi.
Cao Linh Tử
25/8/2015
******************************
ĐỜI MÀ
Rồi cũng qua nhanh một kiếp người
Lỡ sinh nhằm chỗ chả ngày chơi
Học hành thi cử rồi buông bỏ
Gánh vác đeo mang mãi khóc cười
Lật bật tuổi già nghe hốt hoảng
Lon ton cửa Phật lạy không thôi
Thì ra cuộc thế bày nhân quả
Tới chết chưa xong trả nợ đời.
Cao Linh Tử
*********************************
LẼ ĐẠO
Thái cực lưỡng nghi lẽ đạo thôi,
Âm dương tiêu trưởng tự nhiên thôi !
Trẻ trung nhân thế nhiều mơ ước,
Lão bệnh người đời cứ thế thôi .
Búng sẵn trên trời quay một chiếc,
An bày dưới thế bóng người thôi!
Cho hay cuộc sống là hư ảo,
Là bướm hay người cũng vậy thôi!
Đỗ Chiêu Đức
GHI CHÚ :
Theo lý luận của Đạo Giáo (Lão Giáo), tất cả mọi sự vật, sự việc trên
đời nầy đều do Thái Cực mà ra : Thái cực sinh Lưỡng Nghi (Âm và Dương),
Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng (Thái Âm, Thiếu Dương, Thái Dương, Thiếu Âm).
Tứ Tượng sinh Bát Quái (Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài).
Bát Quái sinh Vạn Vật....
Âm Dương Tiêu Trưởng: là Hễ Âm tiêu thì Dương trưởng, và ngược lại Dương tiêu thì Âm trưởng. Ví dụ: Hết đêm thì tới ngày, hết mưa thì tới nắng, hết mạnh thì tới yếu, hết sướng thì tới khổ ......
Con người ta không ai tránh khỏi Sanh, Lão , Bệnh, Tử .
Cũng theo Lão Giáo thì đời sống thật sự của con người được diễn ra ở trên trời, còn đời sống ở cõi nhân thế chỉ là cái bóng, cái hình chiếu của cuộc sống trên trời mà thôi! Như Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều đã viết trong Cung Oán Ngâm Khúc :
Cái quay búng sẵn trên trời,
Mờ mờ nhân ảnh như người đi đêm!
Người tiếp nối và phát huy truyền bá đạo Lão là Trang Tử . Trang Sinh
thường hay nằm mơ thấy mình hóa bướm rong chơi đây đó, nên lúc tỉnh mộng
đâm ra hoang mang tự hỏi là: Không biết là bướm hoá ra mình hay là mình
đã hóa ra bướm?! Quả là "Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp" như Lý
Thương Ẩn đã viết!
***********************************
Rồi Cũng Qua Đi
Tay cầm vụ lệnh bước vào đời
Mở miệng oa oa được vậy thôi
Hạnh phúc khởi từ duyên gặp số
Hình hài phát triển khóc xen cười
Gia đình đùm bọc trao tư thế
Xã hội sinh tồn dấn cuộc chơi
Ảo giác quay cuồng thân cát bụi
Đầy vơi bản chất một con người.
Nguyễn Đắc Thắng
20150827
******************************
XỨNG MỘT KIẾP NGƯỜI
Làm thân lữ khách mới thương đời
Dù có bôn ba cũng thế thôi
Số phận an bài là định số
Phong trần trời bắt cũng vui cười
Sang nghèo đâu phải do con tạo
Danh lợi như tuồng diễn hát chơi
Ngẫm nghĩ, mai sau về cát bụi
Thì nên sống xứng kiếp con người
SONG QUANG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét