Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Tư liệu tâm linh 24

(ĐC sưu tầm trên NET)

Những bí ẩn về búp bê ma ám đáng sợ nhất thế giới


Búp bê Robert được coi là nguyên nhân của hàng loạt cái chết chưa có lời giải...

Khi ta còn thơ bé, việc chơi đồ hàng với búp bê không có gì là lạ nhưng có bao giờ, bạn gặp phải trường hợp sở hữu một em búp bê có tính ghen tị, ích kỉ chỉ muốn giữ bạn ở bên cạnh? Cũng chính vì "sở thích" kỳ quái đó, nó được coi là nguyên nhân của hàng loạt cái chết bí ẩn và được mệnh danh là búp bê... ma ám đáng sợ nhất thế giới.
Chân dung kẻ sát nhân

Chuyện xảy ra vào đầu những năm 1900, khi đó, vị bác sĩ giàu có Thomas Osgood Otto đang sống tại Key West, Florida, (Mỹ) cùng vợ mình - bà Minnie Elizabeth và 3 đứa con. Robert Eugene Gene là cậu con trai út nên rất được cha mẹ quan tâm. Ông bà Otto đã thuê hẳn một cô y tá người Jamaica để chăm sóc cho cậu.

Người ta kể lại rằng, trong khi ông bà Otto bận rộn với công việc thì chính cô y tá kia là người đã dành hàng giờ chơi với Robert. Tuy nhiên, cô y tá này không được lòng bà Otto. Mối quan hệ của họ vô cùng tồi tệ. Bà Otto đã đuổi cô y tá ra khỏi nhà mình. Trước khi ra đi, cô y tá kia đã tặng cho Robert một con búp bê tự may, cao hơn 91cm mà cậu bé rất thích.

l1
Cậu bé Robert con trai ông bà Otto tỏ ra đặc biệt hứng thú, yêu quý búp bê. Cậu thậm chí còn lấy tên mình đặt cho búp bê (gọi là búp bê Robert) và bắt mọi người gọi mình là Eugene. Eugene không bao giờ rời Robert. Cậu yêu con búp bê đến nỗi mặc cho nó bộ quần áo giống hệt của mình, dành thời gian chơi với nó cả ngày trong phòng. Như bao đứa trẻ khác, Eugene cũng nói chuyện với búp bê rồi tự tưởng tượng ra việc Robert trả lời mình. Người ta thường nghe thấy Eugene hỏi chuyện Robert rồi tự trả lời bằng một giọng khác.
l2
Mọi chuyện tưởng chừng như không có gì. Nhưng chỉ 1 tháng sau ngày búp bê Robert xuất hiện, những chuyện kỳ lạ ập tới. Những vật dụng trong nhà tự động bị vỡ hoặc biến mất; đồ thủy tinh và vàng bạc trong phòng ăn tự rơi, vỡ; quần áo tự bị xé rách; những bộ chăn đệm tự động co rúm lại, nhàu nát. Eugene bỗng nhiên yếu dần đi, cậu bé trở nên kỳ lạ. Cứ mỗi tối, cậu bé lại lẻn qua cửa sổ và đi lang thang trong đêm. Khi bố mẹ cậu bắt đầu để ý và phàn nàn cũng là lúc họ nhận thấy có chuyện không ổn. Eugene cứ luôn miệng nói: “Robert làm đấy!”. Và rồi người ta bắt đầu bàn tán việc chính con búp bê Robert đã gây ra những chuyện này.

Lời nguyền bắt đầu

Về việc Eugene và Robert nói chuyện với nhau. Người ta kể rằng, mọi người chưa bao giờ để ý liệu có thực là Eugene tự nói và tự trả lời không. Bởi thực sự hai giọng nói phát ra trong phòng rất khác nhau. Ban đầu người lớn tưởng rằng, đó chỉ là sự sáng tạo đáng yêu của đứa trẻ. Có lần, khi bà Otto bước vào phòng, bà thấy con trai mình co rúm người, chui vào một góc vì sợ hãi. Còn con búp bê Robert ngồi trên một chiếc ghế cao, nhìn xuống cậu bé. Không hiểu sao nhưng vẻ mặt của nó rất dữ tợn, dù cho nó chỉ là con búp bê.

l3
Đêm đến, những món đồ chơi yêu thích khác của cậu bé (ngoại trừ Robert) không hiểu sao bị phá hỏng hoặc xé toạc ra. Người ta cứ nghe thấy văng vẳng tiếng cười lạnh lẽo trong những đêm như thế. Ông bà Otto phạt Eugene vì nghĩ chỉ cậu bé mới làm như thế. Nhưng câu trả lời vẫn như mọi khi: “Robert làm đấy!”. Tất nhiên, ông bà Otto không bao giờ tin cả. Nhưng theo lời khuyên của người cô, họ vẫn lấy con Robert khỏi tay Eugene và vứt lên gác xép. Nhưng rồi tai họa ập đến. Ngay đêm hôm sau, người ta phát hiện ra người cô của Eugene đã chết trong phòng.

Nguyên nhân của cái chết là một cú đánh. Không bao giờ người ta biết ai là thủ phạm. Nhưng có một điều khiến tất cả đều sợ hãi tột độ, đó là ngay sau khi người cô chết, con Robert tự động quay về vị trí cũ, ngay bên cạnh Eugene…

Một mạng người đã mất nhưng những tai họa và bí ẩn vẫn chưa dừng lại. Sau này, khi ông bà (bác sỹ) Otto mất đi, Eugene sống một mình. Không giống bao chàng trai ở cái tuổi trưởng thành, Eugene vẫn giữ khư khư con búp bê đồ chơi bên mình. Theo những người bạn của cậu kể lại, không phải là cậu muốn như thế mà là do búp bê Robert không bao giờ cho phép cậu bỏ nó.

l4

Một ngày kia, Eugene cưới vợ và những chuyện kỳ lạ lại tiếp tục xảy ra. Ngay từ khi cưới nhau, Eugene đã thỏa thuận với vợ là phải luôn cho Robert theo cùng hai vợ chồng, cho dù là ngồi ăn, cũng phải để nó ngồi cùng. Nhưng cho dù là thế thì tai họa vẫn ập tới, búp bê Robert dường như chỉ muốn giữ Eugene cho riêng nó. Sau khi cưới, vợ Eugene tự nhiên hóa dại và chết không rõ nguyên nhân.

Khi Eugene qua đời, Robert được chuyển tới tay người chủ mới. Người chủ này không tin những lời đồn thổi xung quanh Robert và quyết định cất nó vào một cái hộp. Nhưng thật khủng khiếp, mỗi đêm, ông ta bị ám ảnh cực độ. Đi đến đâu trong nhà ông ta cũng thấy con búp bê Robert. Chỉ đến khi người chủ này nhìn thấy con búp bê cười khanh khách, cầm con dao đứng dưới giường của mình thì ông ta tin rằng, lời nguyền và những câu chuyện là có thực. Người chủ mới nhanh chóng bỏ đi còn Robert được trao lại cho Viện Bảo tàng Martello, Key West.

l6
Được biết, ở ngôi nhà cũ của Eugene, dù cho búp bê Robert đã không còn ở đó, người ta vẫn thường nghe thấy những tiếng cười lạnh lẽo hàng đêm, những hình ảnh lướt qua đáng sợ. Tại viện bảo tàng trông giữ búp bê Robert, tình hình cũng không sáng sủa hơn là mấy. Người ta từng ghi nhận chuyện một nữ khách tham quan thốt lên: “Ban đầu nó cau mày, rồi sau đấy nó cười, tiếp đến lại chuyển sang một nét mặt hoang dại”. Có những người chụp ảnh con Robert còn không hiểu sao ảnh hiện lên chỉ toàn màu đen. Căn phòng trưng bày Robert lúc nào cũng mang một cái gì đó u ám dù cho người ta khẳng định, hệ thống ánh sáng ở đây rất được quan tâm. Ngày nay, những người làm việc ở viện bảo tàng này vẫn sợ Robert. Chẳng ai muốn là người cuối cùng ra về vào buổi đêm cả.

Robert được đặt vào trong một lồng kính để khách du lịch được chiêm ngưỡng. Người ta còn khuyên rằng, khi đứng trước Robert thì tốt nhất hãy giới thiệu bạn là ai. Một vài người không làm điều này, trong đó có một người phụ nữ sống tại Orlando và bà ta đã phải chịu “hậu quả”. Robert đã "theo" bà về tận nhà. Người phụ nữ này nhìn thấy Robert qua cửa kính phòng tắm, rồi căn phòng ngủ bỗng dưng mất điện cục bộ trong khi những căn phòng khác có điện bình thường. Sáng sớm hôm sau, người ta phát hiện người phụ nữ đó đã chết.

Bí ẩn còn bỏ ngỏ

Mặc dù đã được cảnh báo nhưng vì ham muốn tò mò của mình mà nhà nghiên cứu Johua P. Warren đã bỏ ra một khoảng thời gian khá dài để tìm hiểu về con búp bê kỳ lạ này. Sau khi giới thiệu tên và “xin phép” Robert cho mình nghiên cứu, Warren bắt đầu tiến hành công việc của mình. Warren đã chụp khoảng 72 tấm ảnh về Robert, tuy nhiên, chỉ có 5 chiếc là có thể nhìn thấy hình dạng của búp bê, những tấm còn lại chỉ toàn là một màu đen bí ẩn. Warren đã tiến hành một cuộc thử nghiệm tại bảo tàng, kết quả là máy đo điện từ xung quanh con búp bê bỗng dưng phát nổ. Ngoài ra, không hiểu vì lý do gì mà các bóng đèn, bộ phận cảm biến báo động hồng ngoại, dịch vụ internet tại nhà của Warren liên tục bị trục trặc, hơn thế nữa, vợ của Warren còn nghe thấy tiếng nói bí ẩn từ phòng khách của họ.

Xâu chuỗi những chi tiết trên, Warren cho rằng, có một nguồn năng lượng xung quanh Robert. Bên cạnh đó, Warren cũng tìm thấy một vài vết bẩn lạ quanh Robert khi được chiếu dưới tia cực tím. Dường như có sự hiện diện của một... con người thực sự bên trong Robert. Mặc dù đã chỉ ra được vài điểm nghi vấn về Rober nhưng những bí ẩn xung quanh con búp bê được coi là đáng sợ nhất thế giới này vẫn còn bỏ ngỏ.

Lê Giang
Nguồn MASK

"Hào quang" của cơ thể sống chính là "hồn"


Những khám phá dưới đây sẽ cho bạn đọc cái nhìn đúng đắn hơn về linh hồn.

4/7 phần của cơ thể thuộc về linh hồn

GS.TSKH Đoàn Xuân Mượu, nguyên viện trưởng Viện Văcxin, tác giả cuốn sách "Khoa học và vấn đề tâm linh" khẳng định, linh hồn là bất tử và tồn tại sau khi chúng ta chết. Dựa trên các quan điểm của triết học Đông Tây, kết hợp với các bí truyền cổ đại, những trải nghiệm bất khả trị của các tôn giáo, tín ngưỡng thế giới... đã khẳng định cấu tạo con người gồm 7 phần gồm: Thể xác, năng lượng, cảm xúc và 4 cơ thể tâm thần. Trong đó, chỉ có thể xác là hữu hình. 6 phần còn lại là năng lượng không đặc như thể xác. Phần nữa loãng hơn là năng lượng về linh cảm, đây là những cái xếp vào năng lượng chưa phải tế vi.

Thân thể tế vi gồm: Ngoại cảm, nhân quả, trí tuệ (tài năng di truyền), linh hồn là 4 phần thuộc về vật chất mịn. Vía, linh hồn, chức năng linh cảm... là những phần sau khi chết vẫn còn, chỉ chết phần xác. Phần kia còn mãi và giữ được nhân cách của con người - linh hồn.

Theo GS.TS Phan Anh, giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Tiềm năng Con người, khoa học ngày càng phát triển, với nhiều phát minh quan trọng cho phép con người có thể hiểu biết về thế giới xung quanh nhiều hơn và do đó nhiều cái từ "vô hình" đã trở thành hữu hình. Chẳng hạn, cách đây trên 70 năm, các nhà khoa học đã đưa ra giả thiết về sự tồn tại của vật chất tối, chiếm 90% trong vũ trụ nhưng người ta không thấy và nắm bắt được bằng các khí cụ khoa học và người ta coi nó là "bóng ma vũ trụ".

lh17
Gần đây, sự kiện Bullet Cluster - sự đụng độ giữa hai thiên hà - người ta đã quan sát được và có bằng chứng về sự tồn tại của "vật chất tối" và "vật chất tối" dần sáng tỏ trong thế giới vô hình. Có những cái chúng ta chưa nắm bắt được thì nó vô hình và đến lúc nắm bắt được sẽ trở thành hữu hình. Tương tự, mỗi con người có thể coi là một tiểu vũ trụ, trong đó có phần hữu hình và phần vô hình. Những gì chúng ta thấy được rõ ràng thì là hữu hình, còn những gì chỉ mới cảm nhận hoặc phỏng đoán, suy luận dựa trên một số quan sát gián tiếp vẫn thuộc "vô hình".

Hào quang trên ngôi mộ!

Cũng theo GS.TS Phan Anh, giám đốc Trung tâm nghiên cứu Tiềm năng con người, khi dùng một loại máy chụp ảnh đặc biệt, trong một số điều kiện nào đó, người ta chụp được con người với những vùng hào quang xung quanh. Đó là những quầng sáng nhiều màu sắc bao bọc xung quanh cơ thể. Một số quan sát về hào quang của những bệnh nhân ở phút cuối đời cho thấy, lúc này hào quang dần tách khỏi cơ thể và thoát ra ngoài khi người bệnh đã ngưng thở. Sau 49 ngày, người ta lại thấy hào quang trở lại trên ngôi mộ và sau đó rời đi luôn. Như vậy, hào quang quan sát được không phải là thứ ánh sáng phát ra từ vật chất mà nó là một phần tồn tại cùng vật chất, là phần vô hình tồn tại song song với hữu hình.

Hào quang chứa đựng những thông tin gì và cùng với hào quang, còn có năng lượng vô hình nào tồn tại song song nữa? Nó có liên quan gì đến vật chất tối, năng lượng tối hay không... cho đến nay con người chưa biết hết. Nhưng qua quan sát, đúc kết và trải nghiệm thực tế cho thấy, năng lượng siêu hình chứa đựng các thông tin về con người vẫn tồn tại, vận động, chuyển hóa và có thể có tác động qua lại lên thế giới hữu hình. Có cơ sở để suy luận rằng, "hào quang" của cơ thể sống chính là "hồn", còn khi cơ thể sống không tồn tại nữa thì hào quang tách ra cùng với một phần năng lượng siêu hình thành phần vô hình thuộc về "tiểu vũ trụ".

4.800 bức thư chứng minh sự tồn tại của linh hồn

GS.TS Đoàn Xuân Mượu cho biết, chứng minh sự tồn tại của linh hồn có rất nhiều nghiên cứu có cơ sở vững chắc. Đặc biệt, cuối thế kỷ XIX, BS Camille Flammarion, người Pháp đã bỏ ra 60 năm để nghiên cứu xem sau khi chết con người có còn lại gì không? Khi nghiên cứu ông đã không dùng phương pháp siêu hình như các nhà khoa học khác mà dùng phương pháp thực chứng của khoa học chính thống để nghiên cứu.

Ông thu thập chứng cứ từ khắp các địa phương trong nước Pháp và từ nhiều nước trên thế giới. Các thông tin được chuyển tải trong 4.800 bức thư từ những nguồn đáng tin cậy và được kiểm chứng chặt chẽ. Các bức thư này nói lên tính đa dạng sự xuất hiện linh hồn của người quá cố bởi chính những người thân và bạn bè của họ.

Từ 4.800 bức thư nhận được, BS Camille Flammarion nhận xét, những người đã chết tiếp tục sự tồn tại sau cái chết của thể xác. Họ tồn tại ở dạng vô hình mà ta không thể sờ, không thể thấy bằng mắt trong điều kiện bình thường. Sự tồn tại của họ hoàn toàn khác của chúng ta. Đôi khi họ tác động lên tâm thức của chúng ta và qua đó ta cảm nhận được sự hiện hữu của họ. Chúng ta thấy họ như khi họ còn sống, từ cách ăn mặc, cử chỉ, giao tiếp. Đó là sự giao lưu giữa linh hồn người chết và linh hồn người sống. Đây không phải là hoang tưởng mà là hiện thực. Từ linh hồn phát ra những sóng nhẹ, khi tiếp cận với người sống có sóng cùng tần số thì tạo ra hình ảnh trong não bộ của người sống, khi ấy linh hồn vô hình, trở lên hữu hình.

Theo Bee

Những linh hồn không siêu thoát?!


Mặc dù đã về dưới lòng đất sâu, nhưng đôi khi những linh hồn vẫn tìm cách liên lạc với người đang sống.

1. Hồn ma của mẹ

Bức ảnh lưu lại gương mặt quá cố của mẹ Mabel

Năm 1959, Mabel Chinnery đã dành một ngày nghỉ để tới nghĩa trang thăm mộ mẹ. Khi ra về cô đã chụp cho chồng mình một bức ảnh làm kỉ niệm khi đang ngồi trong xe đợi vợ ở trước cổng nghĩa trang. Và Mabel đã gặp được một điều kì diệu, người mẹ quá cố của cô đã hiện về trong bức ảnh đó. Bà ngồi phía sau của chiếc xe và chăm chú nhìn con gái. “Có lẽ mẹ muốn báo cho tôi biết, mẹ luôn ở cạnh tôi mọi lúc mọi nơi” _ Mabel tâm sự.

2.  Thần chết… xuất hiện

Gương mặt thật của Thần Chết?

Nếu như ai đó tin rằng nhà thờ chỉ dành cho Chúa và con chiên thì khi xem bức ảnh này, chúng ta nên nghĩ lại. Vào mùa hè năm 1954, mục sư KF Ford đã chụp một tấm ảnh trước cửa nhà thờ mà ông đang ở tại Anh.  Và vô tình bức ảnh này đã trở thành một trong 10 bức ảnh nổi tiếng nhất lịch sử. Bởi xuất hiện trong bức ảnh của vị mục sư này không phải chỉ là khuôn mặt đã khuất của một ai đó mà là hình ảnh méo mo của một con ma đúng nghĩa. Rất nhiều người khi xem bức ảnh này đã khẳng định đây là bộ mặt của Thần Chết. Ngay lập tức bức ảnh này đã được mang đi giám định và các nhà nhiếp ảnh gia đã phải công nhận rằng bức ảnh này hoàn toàn không phải là giả mạo hay do can thiệp của kĩ thuật số. Và như thế, đây là bức ảnh đầu tiên và duy nhất hiện nay chụp được gương mặt thật của Thần Chết.

3  Bóng ma trên trường kỉ

Phải chăng nằm trong quan tài không thoải mái bằng ngồi ở đây?

Nếu khi nào đó vô tình bạn nhìn thấy một chiếc ghế đu không có người bỗng dưng kẽo kẹt hoặc đu đưa, bạn có sợ không? Còn với người thợ đã chụp bức ảnh này thì ông ấy khẳng định rằng ông ấy đã sợ đến mức suýt rơi máy ảnh. Câu chuyện xảy ra vào năm 1891, khi ngài Lord Combermere mất, người nhà của ông đã thuê một nhiếp ảnh gia đến để chụp lại đám tang. Khi gia quyến đưa Combermere về nơi an táng cách nhà 4 dặm, người thợ ảnh ở nhà bỗng dưng thấy chiếc ghế dài bỗng đu đưa. ‘Ngứa tay’, người thợ ảnh này vội chụp lại và khi rửa ảnh ra, không chỉ ông mà cả người nhà của Combermere đều ngỡ ngàng. Trong ảnh là hình ảnh của người quá cố ngồi đu đưa trên chiếc ghế dài yêu thích của mình. Có lẽ vì năm trong quan tài không được thoải mái nên Combermere đã quay trở về nằm trên chiếc ghế ‘cưng’ của mình chăng?

4. Quí cô Brown

Người phụ nữ phản bội đã bị chồng trừng phạt một cách thê thảm nên không cam lòng siêu thoát?

Đây là bức ảnh nổi tiếng nhất trong các bức ảnh khi chụp được ma. Không chỉ thế, nó còn đạt kỉ lục về số người xem và công nhận có ma xuất hiện trong bức tranh này nhiều nhất trên thế giới. Bức ảnh này được chụp vào năm 1936 tại Raynham Hall ở Norfolk, Anh và đến ngày nay vẫn không ai có thể giải thích được về bức ảnh này. Trong bức ảnh là một hồn ma mặc áo dài trắng đi lại trên hành lang của tòa nhà.

Rất nhiều người đã khẳng định rằng đó là hồn ma của Dorothy Townshend – nữ chủ nhân sống trong ngôi nhà này cùng với chồng mình là Charles Townshend vào những năm 1700. Theo truyền thuyết ở nơi này kể lại rằng Dorothy là tình nhân của lãnh chúa Wharton  và thật không may bị chồng phát hiện. Sau đó người chồng của Dorothy đã giam vợ vào một căn hầm bí mật tại tòa biệt thự này và thông báo với mọi người rằng Dorothy đã chết. Theo tài liệu ghi lại, Dorothy mất vào năm 1726 nhưng người dân địa phương tin rằng người chồng của bà đã nói dối về điều này. Thực chất Dorothy còn sống nhiều năm sau nữa dưới căn hầm và chồng bà đã nhốt bà ở đó để trừng phạt cho tội phản bội.

5. Khi Đức Cha gặp ma

Người cõi âm liệu rằng có thật?

Năm 1966, Đức Cha Ralph Hardy đã viếng thăm bảo tàng quốc gia Greenwwich ở London, Anh. Khi vào bên trong bảo tàng, Cha Ralph đã bị cuốn hút bởi các cầu thang với hoa văn kĩ xảo tinh vi. Ông đã chụp một bức ảnh về những hành lang đó để làm kỉ niệm. Tuy nhiên khi rửa bức ảnh này ra, đức cha đã rất bất ngờ khi thấy một bóng ma bám vào thành cầu thang. Bức ảnh đã được đem đi giám định ngay lập tức, và các thành viên trong hội đồng giám định năm ấy còn có cả đội ngũ nhân viên kĩ thuật hàng đầu của hãng Kodak. Tất cả đã được công bố, bức ảnh không hề có sự giả mạo và người ta phải công nhận rằng bóng hình trong bức ảnh là hoàn toàn có thật.

Sau khi những bức ảnh chụp về các hồn ma được đăng tải và công nhận rằng không hề có sự can thiệp nào của con người, rất nhiều người đã đặt ra một câu hỏi rằng phải chăng thế giới bên kia tồn tại là hoàn toàn có thật? Điều đó đến nay vẫn chưa được các nhà khoa học công nhận, nhưng cũng không phủ nhận và mãi mãi sẽ là một bí ẩn kéo dài đến hàng nghìn năm sau.

Theo_tintuctrongngay.net

Tìm lại linh hồn của cậu bé chết trôi


Thị trấn Vụ Bản, huyện Lạc Sơn (Hòa Bình) đang tồn tại câu chuyện khá ly kỳ. Một cháu bé cứ nằng nặc nhận mình là đứa trẻ đã chết cách đây hơn mười năm và đòi về ở với bố mẹ người đã chết. Sau khi đưa ra nhiều “bằng chứng” chứng tỏ mình là người đã chết, cháu bé đã được nhận về nuôi như một sự sống lại của linh hồn đã chết trước đó.

Anh Tân và chị Thuận đều là cán bộ công tác tại thị trấn Vụ Bản. Anh chị kết hôn năm 1987, đến năm 1992 chị Thuận sinh cháu trai đặt tên là Nguyễn Phú Quyết Tiến, Tiến khỏe mạnh bụ bẫm và lớn lên trong sự vui mừng khôn tả. Tai họa ấp đến trong một lần ra sông chơi, Tiến chẳng may chết đuối, khi ấy cháu 5 tuồi. Lúc này chị Thuận cũng không thể sinh thêm con vì lý do sức khỏe.

Có kiếp luân hồi?

Con mất, vợ chồng anh Tân suy sụp. Anh nghỉ việc, ra làm tự do. Vợ chồng anh tưởng như sẽ phải sống với nhau trong sự côi cút không con, thì một ngày đầu năm 2006, bỗng có một cháu bé tự khẳng định cháu chính là cháu Tiến, người đã bị chết đuối năm 1997!

Nhấp chén nước, thả những vòng khói thuốc lá chậm rãi, anh Tân đã kể lại cho tôi nghe câu chuyện ly kỳ này. Khi Tiến mất, cháu đang là học sinh trường mầm non Hoa Hồng ở thị trấn Vụ Bản. Cô giáo dạy cháu Tiến là cô Đông và chính cô Đông là người đã phát hiện ra cháu Tiến đã “lộn về nguyên bản” ở cháu Bình con anh Hoan, chị Dự, người trong bản. Cháu Bình sinh ngày 06/10/ 2002.

Lần đầu tiên cô Đông thấy cháu Bình có những biểu hiện rất lạ, cô hỏi chuyện, cháu bảo cháu không muốn học ở đây, cháu muốn được học ở trường của cháu. Cô Đông hỏi lại, thế trường cháu ở đâu? "Trường Hoa Hồng ở ngoài thị trấn", cháu Bình trả lời.

Sao lại là trường Hoa Hồng, làm sao cháu biết trường đó, cô Đông thắc mắc. “Nhà cháu ở ngoài đó, nhà cháu gần nhà ông Lai”. Nghe Bình nói đến đây, cô Đông sởn hết cả tóc gáy. Cạnh nhà ông Lai là nhà anh Tân, và lẽ nào…

Thời gian tiếp theo, cô Đông âm thầm tìm hiểu và biết thêm. Một lần chị Dự mẹ cháu Bình đánh cháu vì cháu nghịch bẩn hết áo quần. Rơm rớm nước mắt, thằng bé bảo: “Mẹ đừng đánh con, bẩn áo quần thì mẹ đưa con về nhà con để con lấy”.

Chỉ nghĩ trẻ con nói nên chị Dự không để ý gì. Những lần khác chị Dự có đánh Bình lại bảo “con đã chết một lần rồi, mẹ đừng đánh con lại chết lần nữa đấy”. Sau mỗi lần bị mắng là cháu lại đòi được về nhà.
Một lần cháu Bình đòi chị đưa về nhà, điên tiết chị Dự bảo "thích thì ngồi lên xe tao chở đi". Bình ngồi sau xe bảo mẹ chở ra thị trấn, từ chợ thị trấn Bình bảo mẹ chở đến cuối sân vận động và rẽ vào phố Hữu Nghị. Đến số nhà 25, chính là nhà anh Tân, Bình xuống xe nói với mẹ “nhà con đây”.

Tuy nhiên nhà đóng cửa, chị Dự lại chở Bình về. Một lần nữa, chị Dự đi chợ thị trấn và cho Bình đi cùng. Khi đến chợ, Bình lại nằng nặc đòi mẹ “đưa về nhà con”, hai mẹ con lại đến trước nhà anh Tân. Sau khi thấy cửa đóng then cài, mẹ con lại ra về.

Mặc dù Bình nói vậy nhưng chưa bao giờ bao giờ chị Dự để ý gì vì nghĩ Bình chỉ là một đứa trẻ mới 4 tuổi. Câu chuyện thực sự “nóng” từ ngày cô Đông phát hiện ra những biểu hiện lạ ở Bình cùng với lời chị Dự kể. Từ đó, cô Đông mới hoài nghi thực sự.

Cô Đông đem chuyện kể lại với những giáo viên trong trường, trong đó có cô Phương. Là người quen biết với chị Thuận, nên cô Phương đã lập tức kể lại câu chuyện ly kỳ này cho chị Thuận nghe: “Cô vào trong bản Cọi xem sao, nghe nói thằng Tiến nó “lộn” về vào cháu Bình đang học ở trường trong đó”.

Cũng chẳng dám tin và đem chuyện kể lại với chồng, anh Tân lập tức giục vợ phải vào xem sao. Trước đây, khi cháu Tiến mới mất có một bà xem bói người Mường nói với anh rằng: “Anh đừng buồn, cháu Tiến linh thiêng lắm rồi sẽ quay về với anh thôi”. Lần khác anh đi xem bói tận Hòa Bình, ông thầy cũng nói điều tương tự.

Là người không mê tín nên lúc đó anh chỉ nghĩ rằng người ta động viên mình. Thế nhưng lúc nghe vợ kể lại câu chuyện Tiến "lộn" về trong bản Cọi, anh Tân cũng bán tín bán nghi và phân vân liệu lời thầy bói năm xưa có chăng lại là sự thật? Anh đã quyết định phải một lần đi tìm hiểu xem sao.
Tìm lại được đứa bé mang linh hồn con trai đã chết đuối của gia đìng ông Tân.
Hành trình tìm lại con

Một ngày sau, anh Tân đã cùng với chị Thuận tìm đến bản Cọi, tìm đến nhà vợ chồng Hoan - Dự. Vốn chưa biết nhau, nhưng khi đến nhà, anh Tân cứ làm như đã quen biết gia đình từ lâu lắm. Không nhận ra ai nhưng chị Dự, anh Hoan cũng không dám hỏi vì nhỡ đâu người quen lâu rồi mình không nhận ra nếu hỏi lại…vô duyên.

Sau mấy câu hỏi thăm anh Tân bắt đầu hỏi đến cháu bé: Thằng bé Bình đâu nhỉ bác ngắm tý xem lớn đến đâu rồi? Chị Dự cho biết cháu đang đi chơi cùng chúng bạn, một lát sau chị Dự cũng gọi cháu về để anh Tân gặp mặt. Về đến nhà thằng bé cứ lấm lét nấp sau cảnh cửa.

Anh Tân buông lời: Có nhớ bác không, bác mua nhiều bi cho cháu đây này. “Biết rồi, lúc nãy thấy hai người đi đầu làng, biết rồi”. Nghe thằng bé nói vậy anh Tân phát hoảng. Sao nó lại biết mình vào đây cơ chứ.

Sau vài câu chuyện hai bên trở nên thân tình, anh Tân ngỏ ý muốn đưa cháu Bình về nhà chơi, anh Hoan chị Dự đồng ý. Riêng thằng bé nghe nói được đi là leo tót lên xe và chiều hôm đó anh Tân đưa cháu Bình về nhà mình.

Trên đường về, để thử thằng bé, anh Tân dừng xe trước một ngôi nhà cao tầng bảo cháu, nhà bác đấy cháu vào đi. Lập tức Bình bảo, đây không phải, nhà ở dưới kia cơ. Đi qua rất nhiều đường trong thị trấn, anh Tân không đi theo đường chính vì muốn thử thằng bé. Ngạc nhiên là Bình cứ chỉ rành rọt và cho đến ngôi nhà anh Tân thì mới thôi.

Vừa mở cửa nhà, Bình lập tức xuống xe và chạy tót vào trong và mở tủ bới đồ đạc. Chị Dự đi cùng đã định ngăn lại vì sợ vợ chồng anh Tân đánh giá con mình thiếu giáo dục, nhưng anh Tân đã ngăn lại. Mặc cho cháu Bình tìm kiếm.

Anh Tân hỏi: “Cháu đang tìm gì?” - “Tìm cái máy bay và cần cẩu”. Nghe Bình nói, anh Tân giật mình vì đây là hai món đồ chơi anh đã mua cho cháu Tiến trước đây. Đến lúc cháu qua đời anh mới mang vứt đi. “Bác cất đi rồi, để lúc nào bác tìm lại cho cháu”, anh nói với cháu Bình.

Sau bữa cơm, anh Tân bảo cháu ra xe để chở hai mẹ con về, nhưng thằng bé bảo, nhà ở đây, không về đâu. Nói rồi Bình chạy vào nhà leo lên giường:
- Đây là giường con, chỗ con nằm ở đây.
- Thế cháu hay nằm thế nào?
- Con nằm thế này này (nói rồi Bình nằm sấp xuống giường).
Nhìn cái dáng Bình nằm y như Tiến năm xưa, vợ chồng anh Tân lặng người, chị Thuận chỉ còn biết úp mặt vào lưng chồng khóc sụt sùi, bởi thằng bé có những cử chỉ giống con mình năm xưa quá.
Trước sự tha thiết của thằng bé đêm hôm đó chị Dự đã miễn cưỡng cho con ở lại với gia đình anh Tân. Biết chuyện thằng bé, đêm hôm đó hàng xóm láng giềng kéo đến chật kín nhà. Ai cũng thử Bình bằng những câu hỏi để xem nó kể lại chuyện ngày xưa có chính xác không...
Theo-baomoi.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét